1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Manh sủng liệt thê - Thược Thi Khấu (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185

      Manh sủng liệt thê
      [​IMG]
      Tác giả: Thược Thi Khấu
      Thể loại: Cổ đại, hài, HE
      Edit: Hồ Điệp Nhi
      Nguồn: Nguyệt Viên (lubuxu.com)
      Des bìa: TYS QUOTES
      Làm ebook: saral
      Nguồn ebooks: STENT FORUM
      Giới thiệu
      Bài này khôi hài, rất sủng, đời kiếp đôi.
      Nếu phải trốn chạy vội vã nên thiếu bạc, nàng tuyệt đối làm ra chuyện cướp bóc giữa đường.
      Xuất sư bất lợi a!
      nghĩ rằng khi nàng nhất thời nảy lòng tham làm sơn tặc, xuống núi cướp tiền lại gặp phải thổ phỉ cướp sắc chân chính, còn bị đùa giỡn!
      Chỉ là hái hoa tặc này có chút đáng giận, chiếm tiện nghi lại còn khuôn mặt nàng đủ đẹp, vòng eo đủ chuẩn, ngực lại đủ lớn.
      Ngươi cho là ngươi tuyển mỹ nữ sao?
      Quân Tiểu Tà tức giận, hậu quả nghiêm trọng.
      Lật bàn! Thù này kết rồi!
      giỡn, là đại ma đầu giết người chớp mắt, là Ma quân mà giang hồ người ta nghe đến tiếng sợ mất mặt, làm sao có thể bị tiểu nha đầu chưa mọc đủ lông từ đâu nhảy ra đùa giỡn?
      Giựt tiền?
      Tốt lắm, mang ý định này cướp cũng thôi , lại vọng tưởng xong việc lại chiếm thêm tiện nghi của , vậy đừng trách lòng dạ độc ác.
      Từ nay về sau, Quân Tiểu Tà may mang món nợ “thịt” hành tẩu giang hồ…
      Trích đoạn
      *Trích đoạn thứ nhất:
      “Quân chủ!” Thuộc hạ sợ hãi báo lại.
      Người nào đó sắc mặt thản nhiên, giận tự uy: “Chuyện gì?”
      “Có người chặn đường cướp bóc!”
      Người nào đó mí mắt chưa nâng, thở chữ: “Giết.”
      “Nhưng, nhưng người cướp là Quân nương.”
      “Còn thất thần làm gì?”
      Thuộc hạ rút đao muốn tiến lên, phía sau truyền đến tiếng động tức giận: “Bổn tọa lệnh cho ngươi đem những thứ đáng giá đưa hết cho nàng!”
      “Lui ra, các ngươi chân tay vụng về, vẫn là bổn tọa tự làm tốt hơn.”
      *Trích đoạn thứ hai:
      “Quân chủ, đây là trà sâm của ngài.” Mỗ mỹ nữ bị tiến cống đem trà sâm đến ‘ cẩn thận’ đem nước trà làm đổ, chẳng những bắn tung tóe cổ tay áo của người nào đó, đồng thời đem tay chính mình bị bỏng thành móng giò. Mỗ mỹ nữ hô đau, chờ mong có thể giống Quân Tiểu Tà được quân chủ quan tâm.
      nghĩ tới, người nào đó lại vung tay lên: “Người tới, đem nàng ra ngoài, thưởng cho tử sĩ.”
      Mỗ mỹ nữ phẫn nộ, suy nghĩ:
      “Vì sao Quân Tiểu Tà làm đổ chén trà, quân chủ cũng trị tội nàng?”
      Người nào đó cười lạnh tiếng: “Ngươi có tư cách gì so sánh với nàng?”
      Hạ nhân báo lại: “Quân nương ở trong sân ngủ.”
      “Bổn tọa lập tức phải .” Người nào đó cuốn như cơn gió, ôm Quân Tiểu Tà ngủ miệng chảy đầy nước miếng trở về phòng.
      Mỗ mỹ nữ trong lòng bất bình, lớn tiếng kêu khóc, Quân Tiểu Tà trong lúc ngủ mơ nhíu mày, người nào đó truyền hạ lệnh: “Quăng nàng ta lên núi cho chó ăn.”
      *Trích đoạn thứ ba:
      “Nương, nơi này tuyệt đối chơi vui, chúng ta rời nhà trốn .” Tiểu nương phấn nộn ôm thắt lưng, vẻ mặt thầm oán.
      Quân Tiểu Tà trợn mắt há hốc mồm: “ nơi nào?”
      tìm cậu Vong Xuyên chơi.” Nàng thích nhất cậu Vong Xuyên, nghĩ muốn nhanh chút lớn lên gả cho a.
      “Hư, giọng chút.” Quân Tiểu Tà lôi kéo tiểu nương hạ giọng : “Cha con biết nương tìm cậu, tức giận.” Tên kia là thùng dấm chua.
      sao. Chúng ta vụng trộm là được.” Tiểu nương hướng dẫn từng bước : “Cha cả ngày xử lý công , cũng chưa từng theo chơi với mẹ con ta, chúng ta rất nhàm chán a, hay là chúng ta đến nơi cậu ở hai ngày, chờ phụ thân xong việc rồi lại đón chúng ta trở về cũng giống nhau a.”
      Quân Tiểu Tà ngẫm lại, cảm thấy có đạo lý, cũng kháng cự được ánh mắt đáng thương của tiểu nương, liền đồng ý.
      lớn tới cửa, tiểu nương đột nhiên hô to: “Cha, mẫu thân muốn rời nhà trốn .”
      trận gió thổi đến, người nào đó sắc mặt xanh mét, rằng, khiêng Quân Tiểu Tà trở về, bị khiêng vai nàng nhìn thấy cha và con trao đổi cho nhau cái ánh mắt.
      Rất xa truyền đến tiếng ngọt ngào đầy tha thiết chờ đợi của tiểu hài tử: “Phụ thân cố lên, nhất định phải giúp con chế tạo tiểu đệ đệ a!”

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 2/5/16

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 01 Ngươi muội!*
      “Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn qua đường, để lại tiền mua đường.” Quân Tiểu Tà lẩm nhẩm lời kịch, mất tự nhiên khụ tiếng: “ ngượng quá, làm theo phép tắc thôi.”

      Đột nhiên xuất người cướp giữa đường, hai nam nhân ngang qua sắc mặt hơi đổi.

      “Ách, xin hỏi nương là muốn cướp chúng tôi sao?” thanh ấm áp như gió xuân mang theo kinh ngạc vang lên, nghe qua thực lễ phép, thực trấn định, có vẻ là nhân vật lớn.

      Quân Tiểu Tà cảm thấy xấu hổ, nàng là người tốt, làm ra chuyện như vậy cũng là bất đắc dĩ. Nhìn thấy đối phương nho nhã lễ độ, ngữ khí nàng ôn nhu: “Nhà ta có chút chuyện khó , huynh đài a, giang hồ giúp đỡ, các ngươi tự hiểu là được rồi, ta thương tổn các ngươi.”

      Câu ‘có chút bất đắc dĩ’làm cho dở khóc dở cười, cuối cùng là cướp hay là ăn xin đây?

      có.” tiếng lạnh nhạt khác nghe ra hờn giận, xem ra thực kiên nhẫn dây dưa với nàng. Quân Tiểu Tà mặt nóng lên: “ có sao?” Người này thực nể mặt a, nàng là tới cướp, phải đến đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, làm sao chịu làm theo kịch bản chứ?

      “Đao kiếm có mắt, giữ tiền hay giữ mạng, chính mình chọn !”

      “Ha.” Chủ nhân tiếng lạnh nhạt kia phát ra tiếng cười lạnh khinh thường, khiến cho Quân Tiểu Tà vô cùng nổi giận.

      Đao đốn củi trong tay vung lên mạnh mẽ, cái cây xấu số gần đó phát ra tiếng răng rắc rồi gãy xuống, đao lóe ra ánh sáng: “Nhìn chưa?” tay bổn tiểu thư có vũ khí!

      tính sao?” Nam nhân bộ dáng lợn chết sợ nước sôi, ôm cánh tay, trêu tức nàng.

      thể được, nàng tại rất cần bạc để trốn chạy, hơn nữa ngồi đợi đến chân đều tê rần mới gặp hai người, lần đầu tiên xuống biển, gì cũng thể tay mà về, điềm xấu a.

      Quân Tiểu Tà đổi chiêu, ngừng cố gắng: “Mọi người đều là ra đường gặp nhau , làm gì khó xử lẫn nhau. Giúp người chính là giúp chính mình, vị huynh đài này hẳn là hiểu điều đó chứ.”

      cũng đến mức này rồi, nếu ngươi còn , bổn tiểu thư đành phải buông đợi người khác thôi. “Biết, chẳng qua, nương à, người chúng ta có bạc a.”

      Nam nhân nhã nhặn tận tình khuyên bảo : “ nương, hay là như vậy , chúng ta định đến phái Hoa Sơn làm khách. Chưởng môn Phái Hoa Sơn có tấm lòng nhân hậu, vui lòng giữ nương ở lại.”

      Quân Tiểu Tà hơi lui về sau sợ run cả người, “Cám ơn hảo ý của ngươi, ta cần.” Mới từ Hoa sơn trốn , nay lại theo các ngươi trở về, ta đâu có ngu!

      “Ngượng ngùng, hai vị, ta vội, phiền toái phối hợp chút.”

      có lỗi, bản công tử có hứng thú phối hợp hành vi ngu xuẩn của ngươi.” Nam nhân lãnh khốc xong, phẩy tay áo cái liền rời khỏi.

      Quân Tiểu Tà tức giận a, vung đao ở trước mặt , ánh sáng lóe lên, nháy mắt thắp sáng tầm mắt, sau đó đồng tử Quân Tiểu Tà kịch liệt co rụt lại, lát khôi phục bình thường, chỉ là trong lòng bàn tay ngừng đổ mồ hôi lạnh, muốn ngừng cũng ngừng được.

      đôi mắt rất lạnh, nếu phải nàng có công phu phòng thân, chỉ sợ tại bị nằm úp sấp.
      “Huynh đài, ta có ý hại ngươi, thỉnh thứ lỗi cho ta đắc tội.”

      “Này, có chuyện từ từ , có chuyện từ từ .” Nam nhân nhã nhặn vội vàng khoát tay áo, ý đồ ngăn cản tình thế chuyển biến xấu, lại bị nàng ra tiếng ngăn lại: “Ta chuyện vẫn tốt lắm, là muốn hợp tác.”
      Halong-ngoc, Yoororo, Lucia Anna6 others thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 02 Bái sư

      Edit: Hồ Điệp Nhi

      Cảm giác ấm áp dào dạt, thoải mái tựa như ngâm mình ở trong suối nước nóng làm cho Quân Tiểu Tà nhịn được rên tiếng, trong đầu đột nhiên lên đoạn ngắn lại khiến nàng bị dọa đột nhiên mở hai mắt.


      Chăn phủ gấm, rèm buông, nến đỏ. . . .


      Đây là làm sao? Xốc chăn, bỗng nhiên phát quần áo được đổi qua, Quân Tiểu Tà xanh cả mặt, nhất định là chuyện tốt của nam nhân vô sỉ kia! kịp mang giầy, chân xuống giường, hôm nay đem đánh chút, tên của nàng Quân Tiểu Tà viết ngược.


      Dẫm nát những viên sỏi con đường mòn, lòng bàn chân hơi run lên. Quân Tiểu Tà có hứng thú xuyên qua khu vườn đầy cây xinh đẹp, tầm mắt bỗng nhiên chuyển động, nhìn thấy hồ nước nhân tạo rất lớn xuất trước mắt.


      Giữa hồ có tòa lương đình, bốn phía có rèm lụa rủ xuống, khi gió thổi qua, rèm lụa tung bay, dường như có thể thấy được bóng dáng cao ngất.


      Quân Tiểu Tà dám xác định người kia có phải là đối tượng nàng muốn tìm hay , vòng qua rặng liễu bên hồ, dọc theo hành lanh khúc khuỷu đến lương đình. Phải hỏi như thế nào đây? Vì sao cởi quần áo của nàng? Vấn đề này dâm loạn a.


      Bởi vì quá mức rối rắm biết mở miệng như thế nào, Quân Tiểu Tà chút cũng chú ý tới chính mình vào lương đình, hơn nữa chuẩn bị đụng người vào cây cột.


      “Nàng tỉnh rồi.” Thản nhiên, hơi lạnh, có chút khốc, còn có chút cao cao tại thượng. để ý thanh truyền đến, Quân Tiểu Tà ngẩng đầu, cái mũi khéo léo liền cùng cây cột tiếp xúc thân mật.


      Rất mạnh a! Quân Tiểu Tà ôm cái mũi ngồi xổm xuống đất, hít mạnh vài ngụm khí lạnh mới tỉnh lại được. “Huynh đài, ngươi có phúc hậu.” Muốn cũng báo trước tiếng, hù dọa người ta.


      “Ha, là chính nàng chú ý, trách được ai?” Ánh mắt Nguyên Thần Trường đảo qua lượt, hết sức chuyên chú uống trà, khóe miệng mỉm cười lộ vẻ đáng đánh đòn.


      Khẩu khí chuyện tốt như vậy, xem ra tìm lầm người. Quân Tiểu Tà quên đau, đứng thẳng thân mình chuẩn bị đối với hành vi đạo đức của tiến hành trừng phạt, hé miệng, nhưng cái gì cũng được.


      Nam nhân này, rầm rầm, phải người!

      Nàng chưa thấy qua nam nhân nào có thể sánh cùng thiên tiên. Nhất định là chính mình hoa mắt, bằng làm sao có thể thấy tiên nữ trời. Đúng, chính là tiên nữ!


      Khuôn mặt sắc bén, hoàn mỹ đến kỳ cục, nếu muốn tìm điểm sai lầm nào đó khuôn mặt, đó là cặp mắt lạnh lành như băng, như bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, rất đẹp rất khí chất rất quý giá, như quân vương cao cao tại thượng, gần với nhân gian.


      Trong nháy mắt, Quân Tiểu Tà từ trong dung mạo hại nước hại dân của hoàn hồn, nàng nhớ câu , cái gì càng đẹp càng độc. Nàng nhiệt tình thương ánh mặt trời, quý trọng sinh mệnh, cho nên, nhìn từ xa là tốt rồi.


      “Ta hỏi ngươi, chuyện gì xảy ra với quần áo của ta.” Đối mặt cái đẹp, nàng rất khó ‘Cứng rắn’, lời chất vấn liền biến thành ngượng ngùng.


      Nguyên Thần Trường xuy cười tiếng: “Nàng là người hay quên nhỉ, ta tới để cướp sắc.”


      Cướp sắc mà còn đúng lý hợp tình? Quân Tiểu Tà lại lần nữa chán nản, hé ra mặt nháy mắt đỏ bừng, đương nhiên phải thẹn thùng, là tức giận.


      “Vô liêm sỉ!” Ỷ vào chính mình đẹp, có thể làm chuyện lung tung sao? Đêm đầu tiên của bổn tiểu thư dành cho lão công tương lai, như thế nào có thể tùy tiện liền cướp ?


      Cả người Quân Tiểu Tà run run, bước xông lên phía trước: “Có tin ta kiện ngươi hay !”


      “Kiện ta?” Nguyên Thần Trường thấy nàng giận , đôi mắt to như chuông đồng trừng , hơn nữa cái mũi bị đụng đỏ bừng, thấy buồn cười thế nào, nhịn được liền cười: “Ra cửa quẹo trái, hướng đông ba dặm chính là nha môn.”


      Thản nhiên cười, giống như mây trôi, như trăm hoa nở rộ, đẹp đến mức làm cho người ta hoa mắt!


      Quân Tiểu Tà gắt gao cắn môi, hận thể hướng mặt hung hăng đạp cước. Sớm lĩnh giáo qua vô sỉ của , nghĩ tới càn rỡ làm cho người ta càng hộc máu.


      “Được, tốt lắm! Ngươi tên là gì?”


      Giữ được núi lo có củi đốt, quân tử báo thù mười năm muộn, ngày nào đó, ta muốn cho ngươi hối hận vì hành động hôm nay! “


      Chậc, ăn qua biết vị, nhớ thương ta sao?” Nguyên Thần Trường thực đáng đánh đòn trêu chọc : “Kỳ , nếu nàng có thêm chút thịt. . . .” Vừa , ánh mắt vừa vặn dừng ngực Quân Tiểu Tà, sau đó đường xuống: “Dáng người luyện tập thêm chút nữa, học được cách lấy lòng, có lẽ bản công tử nguyện ý cho ngươi ở lâu thêm đêm.”


      “Ngươi có ý tứ gì?” Khóe miệng Quân Tiểu Tà co rút, ăn xong chùi mép còn chưa kịp, lại dám ghét bỏ dáng người của nàng?


      Cái gì phải thêm chút thịt? Ngực ta to sao? Ta mới mười tám tuổi, có khi chưa phát dục đủ a!


      Dáng người nàng làm sao? Mỗi ngày nàng đều lao động quần quật, làm sao mềm mại được chứ!


      Ăn diện? Ăn diện em nhà ngươi! Bổn tiểu thư tuy rằng phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng tốt xấu gì cũng ngũ quan đoan chính, mi thanh mục tú, tự nhiên chính là đẹp, ngươi nha, biết cái P (mông)!


      Bị chạm đến chỗ đau, Quân Tiểu Tà tức giận ngút trời, cũng biết khí lực từ đâu tới, cầm lấy ghế đá rất nặng bên cạnh bàn, dùng sức lật.


      Rầm!


      Mặt bàn khuynh đảo, bộ trà cụ bạch ngọc tan nát. Mà Nguyên Thần Trường biết khi nào rời khỏi chỗ ngồi.


      cao nhìn nàng, đôi mắt thâm trầm, sắc mặt bình tĩnh nhìn ra vui giận.


      Quân Tiểu Tà sau khi phát tiết xong, khôi phục chút lý trí. Cảm nhận được khí thế người , trong lòng có điểm chột dạ, nhưng thân là nữ nhân, tuyệt dễ dàng tha thứ cho người nam nhân trước mặt mình đem dáng người của mình ra phê bình là đẹp, đó là tôn nghiêm lớn nhất của nữ nhân bị người sỉ nhục.


      Quật cường nâng cằm lên, kiên trì đón nhận ánh mắt băng hàn có thể giết chết người của , giằng co.


      Nguyên Thần Trường hít vào hơi, đừng là nữ nhân thể sủng, cho dù là hoàng đế trung nguyên nhìn thấy cũng phải cung kính. Dám can đảm lật bàn của , nàng chán sống rồi sao?


      Ánh mắt sắc bén, hai chân Quân Tiểu Tà nghe lời mà run run lên, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh thấm ướt áo. Cho nên , xúc động là ma quỷ a.


      “Ngươi, sợ ta?”


      Ngay tại thời điểm Quân Tiểu Tà sắp bại trận, Nguyên Thần Trường xoay đầu, lạnh lùng hỏi.


      Từ khi cầm quyền tới nay, nhìn thấy chỉ có hai loại ánh mắt, kính sợ cùng sợ hãi. Đối diện ? Nàng vẫn là người đầu tiên.


      Xem ra, nữ nhân này mặc dù sợ hãi, lại quật cường chịu nhận thua, biết nên khen nàng nghé mới sinh sợ cọp, hay cười nàng ngu xuẩn?


      sợ.” Mới là lạ. Quân Tiểu Tà lo lắng thôi, thân thể bẫng, kiên cường chống đỡ chính mình đứng vững: “Ngươi còn cho ta biết tên của ngươi.”


      “Muốn báo thù sao?” Nguyên Thần Trường cúi đầu, đáy mắt lên chút mỉa mai.


      “Đương nhiên.” Quân Tiểu Tà nhớ tới trong sạch chính mình cứ như vậy bị mất , trong lòng thập phần cam lòng: “Có ân oán báo phải nữ tử.”


      Nguyên Thần Trường mím môi, tạo thành độ cong đầy ý vị: “Ta cho nàng cơ hội báo thù.”


      “Đừng quanh co lòng vòng, có chuyện thẳng.”


      “Bái ta làm thầy.”


      Quân Tiểu Tà đổ mồ hôi, tư tưởng người này cũng vượt quá lẽ thường, có ai đem kẻ địch giữ ở bên người?


      hiếm lạ, trung nguyên cao thủ nhiều như mây, ta mới cần bái ngươi làm thầy đâu.”


      “Đây chính là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nàng bái ta làm thầy, chẳng những có thể hiểu biết ta, càng có thể nắm giữ khuyết điểm của ta, chẳng phải là tốt hơn giống ruồi bọ đầu sao?”


      Người này có khuynh hướng chịu ngược a.


      Trong lòng Quân Tiểu Tà suy nghĩ, đem Nguyên Thần Trường đánh giá lúc, lâm vào đấu tranh suy nghĩ lâu, mới vỗ tay mạnh lên đùi: “Ta đồng ý bái ngươi làm thầy!”


      Nàng cũng tin, trí tuệ thế kỷ hai mươi mốt như nàng thất bại với thứ đồ cổ này?


      suy nghĩ kỹ chưa?”


      Quân Tiểu Tà cắn răng gật đầu, bộ dáng thấy chết sờn.


      hối hận?”


      phải ngươi bảo ta bái sư sao?” Ánh mắt kia của là ý gì a?


      Nguyên Thần Trường phủi tay áo căn bản có tro bụi nào, chút để ý: “Bản công tử chỉ thuận miệng mà thôi.”


      Khóe miệng Quân Tiểu Tà hung hăng co rút, co rút rất mạnh, thiếu chút nữa khiến cả người nàng cũng co rút theo.


      “Suy nghĩ kỹ kính trà .”


      Kính trà! Kính em nhà ngươi! Lão nương mặc kệ!


      Quân Tiểu Tà tiêu sái xoay người… Rầm, té vào trong hồ.
      Halong-ngoc, Yoororo, Lucia Anna4 others thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 03: Chạy trốn


      Quân Tiểu Tà rất muốn làm nữ nhân giang hồ phóng khoáng, phất ống tay áo mang vướng bận, nhưng tại nàng lại hận thể dùng quyền, đánh chết nam nhân hung ác kia.

      Nhưng sức lực nam nhân này quá mạnh, tay chân nàng mảnh mai, bé . . . . Ai!

      Vì thế, Quân Tiểu Tà vô cùng oán giận xoay người, sau đó, đột nhiên phía sau nàng có luồng gió mạnh thổi đến, thân mình nàng xiêu vẹo, rầm, té ngã trong hồ nước.

      Đấu với ta ư? Ha ha. Nam nhân xấu xa kia đứng chắp tay sau lưng, từ ánh mắt, khóe môi, đến mặt mày, chỗ nào cũng đều lộ ra ý cười khả nghi. Thời tiết hôm nay, tệ.

      thân ẩm ướt ngượng ngùng, vừa lạnh lại có quần áo thay, Quân Tiểu Tà thể làm gì khác hơn là dưới ánh nắng chói chan ôm cánh tay chạy chậm, vừa chạy vừa nguyền rủa nam nhân hung ác kia trong lòng, đồng thời thuận tiện suy nghĩ con đường tương lai của chính mình.

      Người có đồng nào, là chướng ngại lớn nhất ở trước mắt, nàng cũng thể lại đánh cướp lần nữa? Ngộ nhỡ lại gặp thêm người cướp sắc nữa sao?

      Quân Tiểu Tà nghĩ đến đây, rùng mình cái.

      Vẫn là trước mắt nên rời nơi này tốt hơn, nàng có loại dự cảm mãnh liệt, nếu tiếp tục nán lại ở nơi này, nàng nhất định lập tức bị điên!

      Chủ ý quyết, Quân Tiểu Tà bắt đầu loanh quanh ở trong sân, nàng đường xuôi theo các dãy hành lang gấp khúc, vòng hồi lâu, rốt cục thấy được cửa sau. Trong lòng vui vẻ, ngó dáo dác quan sát lát, phát có người gác, liền lặng lẽ chui ra ngoài.

      Ngoài phòng là phong cảnh rừng núi tươi đẹp, mênh mông vô bờ, Quân Tiểu Tà tựa như chim non sổ lồng, vui mừng chạy . Cũng chưa từng chú ý, phương hướng nàng chạy là về phía tây.

      “Quân chủ, nha đầu kia rồi.” Sơ Lâu thay Nguyên Thần Trường châm trà, bình tĩnh quan sát vẻ mặt của .

      “Ừ.” Nguyên Thần Trường từ chối cho ý kiến, chỉ ‘ừ’ tiếng.

      Sơ Lâu bật cười: “Quân chủ, khi nào khởi hành Hoa sơn?”

      vội, bọn họ có dũng khí tính chuyện phản bội Yểm cung, bổn tọa sao lại nhẫn tâm phá hỏng chuyện tốt của bọn họ, cứ yên lặng xem xét.” Đôi mắt Nguyên Thần Trường trở nên rất sâu, nhìn ra cảm xúc gì.

      Sơ Lâu cười mà , có thể kinh động khiến quân chủ đích thân tới, nhóm người này sống an ổn quá lâu. Yểm cung gây chuyện, là đối với bọn họ khoan dung lớn nhất, quý trọng cơ hội cũng thôi , còn dám ngầm động tay chân, ngu xuẩn đến cực điểm!

      Khi màn đêm buông xuống.

      Sau hồi tung tăng nhảy nhót Quân Tiểu Tà vui vẻ trở lại, nghĩ rằng nơi đến chính là chợ sầm uất, cho dù phải chợ, ít nhất cách nơi có người ở xa. Ai biết, nàng đúng ba canh giờ, ngay cả bóng người cũng thấy chỉ toàn là cây với cây, hơn nữa càng chạy càng hẻo lánh, càng chạy càng hoang vắng. Trong lòng nàng có chút hối hận bản thân lỗ mãng.

      Trở về? trở về? Nội tâm nàng giao chiến.

      “Động tác nhanh chút.”

      Đột nhiên truyền đến tiếng người, làm cho Quân Tiểu Tà khiếp sợ, lập tức nhanh chóng tiến vào trong bụi cỏ ven đường.

      “Đại ca, ngươi xác định nguồn gốc tin tức chính xác?” thanh ồm ồm giọng hỏi.

      “Đương nhiên, ma đầu kia phải thả ra tin tức muốn tìm Thuý Ngọc Huyết sao? Nếu Thuý Ngọc Huyết ở tay chúng ta, tất nhiên bỏ qua cơ hội này.” Khi những lời này xong, cười nham hiểm, tiếng cười như chim cú ban đêm, Quân Tiểu Tà nghe xong thoáng cái giật mình.

      Nàng biết ma đầu trong lời bọn họ chính là quân chủ Yểm cung, truyền thuyết giết người gớm tay, lãnh khốc tàn bạo, là đồ trứng thối chuyện ác nào là làm. Nhưng trứng thối này võ công cực cao cường, thuộc hạ cũng là những tay nổi tiếng về võ nghệ, thế cho nên hàng năm tại Quần hội, Yểm cung đều đứng đầu, trăm phái ở Trung Nguyên thể tiến cống cho Yểm cung.

      Thuý Ngọc Huyết là cái gì nàng cũng biết lắm, nhưng có thể làm cho quân chủ Yểm cung đích thân tới, nhất định phải thứ tầm thường.

      Ma đầu vào trung nguyên là việc hệ trọng, nhưng vì sao nàng chưa từng nghe người ở Hoa sơn đến? Hay là ma đầu kia muốn đánh úp bất ngờ? khi như vậy, bọn họ làm sao mà biết ma đầu ở nơi nào? Yểm cung là tà phái có hành tung quỷ dị giang hồ a.

      Quân Tiểu Tà thấy chuyện tình đơn giản, cũng thực hối hận chính mình thế nào mà lại nghe được chuyện tầm thường này. Trong lòng yên lặng cầu nguyện, những người này hãy nhanh rời .

      Đợi hồi lâu, Quân Tiểu Tà mới ló mặt liếc mắt cái, phát thấy những người đó, mới thở phào nhõm, nhấc chân muốn , nghĩ tới cổ chợt lạnh.

      “Ngươi là ai? Ở trong này làm cái gì?” Tiếng ồm ồm mang theo tức giận từ phía sau nàng truyền đến.

      Quân Tiểu Tà bị dọa mặt mũi trắng bệch, dập đầu lắp ba lắp bắp : “Ta là đệ tử phái Hoa Sơn, xuống núi rèn luyện kinh nghiệm. Vị huynh đài này, có chuyện từ từ .”

      “Phái Hoa Sơn? Ngươi có gì chứng minh ngươi là đệ tử phái Hoa Sơn?”

      “Đương nhiên là có.” Quân Tiểu Tà nghe lời của đối phương xong có phần nhõm, vội vàng sờ thắt lưng. Phàm là người phái Hoa Sơn, cho dù là đại thẩm chẻ củi phía sau núi đều được có lệnh bài của phái Hoa Sơn, nàng lại càng phải mang theo bên người. Mà vừa sờ, nàng tức khắc hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh cả người.

      Đây phải quần áo nàng mặc lúc trốn chạy, chỗ nào mà tìm được lệnh bài?

      Thấy nàng đờ người, người phía sau trầm cười: “Ngươi có biết lừa gạt bổn đại gia, có kết cục như thế nào ?” xong, chút do dự đem lưỡi đao tới gần, cổ Quân Tiểu Tà nóng lên, lập tức có dịch thể lỏng ấm ấm chảy vào cổ áo nàng, lỗ chân lông cả người trong nháy mắt đều mở ra.

      Sống chết trước mắt, Quân Tiểu Tà ngược lại càng tỉnh táo, bình tĩnh : “Tuy rằng lệnh bài của ta mất , nhưng Thu Minh kiếm pháp của phái Hoa Sơn lại tuyệt đối thể là giả, huynh đài nên giết lầm người tốt.”

      Hắc y nhân (người mặc đồ đen) liền giật mình, người trước mắt lưng thẳng, gặp nguy loạn, quả có vài phần khí phách của người chính phái. Hơn nữa phái Hoa Sơn là chính phái ở Trung Nguyên, thế lực thể coi thường, nếu giết lầm đệ tử phái Hoa Sơn, chỉ sợ đưa tới chuyện rắc rối.

      Thời điểm do dự, thanh chói tai mang theo tức giận: “Sao vẫn chưa xử lý tốt chuyện này?”

      Bọn họ tiến hành chuyện quan hệ trọng đại, tuyệt đối cho phép có nửa phần sai sót. Thời điểm bọn họ phát có người nghe lén, mới cố ý làm bộ như biết rời .

      Nếu bắt được người nghe lén, tất nhiên phải bịt miệng lại.

      “Đại ca, là người phái Hoa Sơn.”

      “Vậy thế nào?” Tiếng tàn khốc chói tai của người kia vang lên: “Nếu như xảy ra sai lầm, ngươi đảm đương nổi sao?”

      Người cầm đao trầm mặc, lập tức trở nên hung ác, nâng tay, hạ đao.*

      Tiếng đại đao cắt qua khí rất nhưng ở bên tai Quân Tiểu Tà lại vô cùng lớn, cơ bắp toàn thân trong nháy mắt kéo căng siết chặt. Tuy rằng cha thường nàng phải nhân tài tập võ, nhưng vì có thể tự bảo vệ mình, nàng cắn răng học trộm mấy chiêu phòng thân.

      Nàng giờ phút này, thực may mắn chính mình chưa từng vứt bỏ việc học võ, trong nháy mắt đao rơi, nàng lăn lộn vòng, mạo hiểm tránh được kiếp, nhưng lọn tóc của nàng vẫn bị lưỡi dao sắc bén chém đứt.

      tránh thoát của nàng, càng thêm kích thích hắc y nhân quyết tâm giết nàng, chẳng qua có người đứng xem lại ngăn trở động tác của .

      “Ha ha a, nghĩ tới, lại là nữ nhân.” Tiếng cười của tựa như sói đói gặp được cừu, làm người nghe cả người đều nổi da gà.

      Hắc y nhân thầm nhíu mày, đại ca phải lại muốn… Nghĩ tới, cả người liền lạnh lẽo.

      Quân Tiểu Tà lăn đất vẫn chưa đứng lên, người nọ bước dài đến chỗ nàng, bàn chân dẫm lên ngực nàng, bá tiếng rút ra trường kiếm, chỉa mũi kiếm về hướng nàng, ngực Quân Tiểu Tà nhàng nhảy lên.

      “Đại ca, chúng ta còn phải…” Phàm là nữ nhân ở trong tay đại ca, đều có kết cục tốt. Cho dù cây đao của từng liếm qua ít máu người, vẫn nhịn được có xúc động muốn nôn mửa.

      “Cút!” Người nọ mặt mày hung ác: “Đến phía trước chờ ta.” Giọng lạnh như băng tia cảm xúc, nam nhân hắc y bị dọa sợ tới mức thân mình cứng đờ, hướng tới người nằm mặt đất đồng tình thoáng nhìn cái, phẫn nộ rời .

      Ai, chọc giận đại ca, cũng có kết cục tốt a.

      Hắc y nhân vừa , tâm Quân Tiểu Tà nháy mắt chán nản: “Ngươi muốn làm gì?”

      “Làm gì? Ha ha ha ha.” ngửa mặt lên trời cười to, tựa như vừa nghe được chuyện cười hay nhất thế gian, giọng đột nhiên biến đổi, thanh hung ác đầy chế nhạo: “Nữ nhân là đồ vô sỉ hèn hạ nhất thế gian này, ngươi , ta phải làm sao?”

      Kiếm quang chợt lóe, nàng cảm thấy ngực chợt lạnh, quần áo bị chém đứt tứ tung, da thịt tuyết trắng phơi bày trong khí, lúc này Quân Tiểu Tà sợ hãi rồi.

      Kỳ , nếu so sánh cùng nam nhân biến thái trước mắt nàng lúc này, nam nhân hung ác kia càng thiện lương hơn. Dù sao cũng là chết, sao cho nàng chết dứt khoát chút?

      Quân Tiểu Tà nghĩ tới liền muốn cắn lưỡi tự sát, nào biết nam nhân kia giống con giun trong bụng nàng, biết được suy nghĩ của nàng, liền điểm huyệt đạo của nàng.

      Lúc này, ngay cả cái chết cũng trở thành loại xa xỉ, Quân Tiểu Tà khóc ra nước mắt, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

      Nam nhân tựa hồ thực vừa lòng biểu tình sợ hãi tuyệt vọng của Quân Tiểu Tà, khóe miệng gợi lên chút cười tà, sử dụng kiếm từng chút từng chút đẩy ra quần áo của nàng.

      “Chậc chậc, quả nhiên là đứa con nít.” Tiếng cười bệnh hoạn quanh quẩn ở nơi núi rừng trống trải, giống như bùa chú đòi mạng, làm cho người ta khiếp sợ.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 04:Tử Tịch


      Đêm tĩnh mịch, Quân Tiểu Tà thể phản kháng như sơn dương nằm thớt gỗ đợi làm thịt, loại hành hạ tinh thần này có thể làm cho người nổi điên, nhưng nàng lại cực kỳ bình tĩnh, lần lại lần nghĩ, vì sao nàng còn chưa bị phá thân a? Nam nhân kia (ý là Nguyên Thần Trường ) phải muốn cướp sắc sao? gạt nàng sao?

      Trong lòng thấy phức tạp, nàng biết nên cao hứng hay là bi ai. Cao hứng là, trong sạch có thể bảo tồn, bi ai là, trong sạch lập tức bị phá hủy. Thay vì bị hủy ở tay nam nhân biến thái này, nàng thà rằng bị hủy ở tay nam nhân hung ác kia, ít nhất ta có dáng vẻ xinh đẹp a.

      Tại thời điểm nàng suy nghĩ miên man, quần áo bị nam nhân dùng kiếm cắt thành ngàn mảnh. Nam nhân hạ thấp thân mình, hơi thở ấm áp phun mặt Quân Tiểu Tà, cười dâm đãng : “Ta thương nàng nhiều.”

      Trong dạ dày Quân Tiểu Tà sôi trào trận, vị chua trào ngược lên cổ, bỏng rát làm thực quản đau đớn trận.

      Nam nhân miệng thối, thực làm cho người ta ghê tởm!

      Ngay tại thời điểm môi nam nhân sắp sửa dán lên môi Quân Tiểu Tà, phía sau bỗng nhiên truyền tiếng kêu to hoảng sợ của hắc y nhân: “A!”

      Nam nhân đột nhiên quay đầu, liền nhìn thấy thân ảnh tuyết trắng phá vỡ màn đêm, nhanh nhẹn mà đến.

      Thân như cây tùng, khí như núi cao, hơi thở lạnh giá như tử thần đến từ địa ngục, làm cho kinh sợ đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

      “Ngươi là ai?” Nam nhân tại kịp đối phó Quân Tiểu Tà, đứng dậy, cảnh giác nắm chặt trường kiếm trong tay.

      Người tới mắt điếc tai ngơ, trả lời chỉ có thanh trường kiếm trong tay lướt mặt đất quanh co khúc khuỷu.

      Trong lòng nam nhân khỏi khủng hoảng, nuốt xuống ngụm nước miếng, nâng mắt rồi giương đao.

      Quân Tiểu Tà nằm ngang mặt đất, nhìn thấy tình huống hai người chém giết, nhưng nàng nghe tiếng đao kiếm va chạm rất ràng.

      Tiếng đao trầm thấp, cực nhanh, nhưng thanh kiếm còn nhàng và nhanh hơn.

      Nếu như nàng có nửa công lực của người cầm kiếm, tại cũng bị bức đến tình cảnh này. Quân Tiểu Tà nghĩ như vậy, thầm thề, nếu có thể tránh được hôm nay, nhất định tận tâm học võ, cho dù thể trừ bạo an dân, ít nhất cũng có thể bảo hộ chính mình chu toàn.

      Chỉ chốc lát sau, tiếng kêu rên thê lương truyền đến, tiếng thét này vừa lại the thé, giống móng tay cào miếng sắt, khó nghe muốn chết, Quân Tiểu Tà lại vui vẻ nhếch môi. Nam nhân biến thái thua, vạn tuế!

      “Đồ nhi ngoan của ta, khuya khoắt ngươi giường ngu ngốc cho tốt, chạy đến vùng hoang vu này cởi áo tháo thắt lưng, là muốn câu dẫn ai a?”

      Nguyên Thần Trường nhìn ngọc thể dưới của Quân Tiểu Tà, con ngươi sâu thẳm lên chút mờ ám, ôn hoà.

      Người này chuyện vẫn luôn tốt như vậy, nhưng mà, lúc này nghe lại thấy êm tai, quả thực làm cho người ta có xúc động muốn lấy thân báo đáp. Quân Tiểu Tà ê a kêu vài tiếng, ý bảo nàng bị điểm huyệt.

      Mày kiếm Nguyên Thần Trường nhăn lại, cực tình nguyện cởi áo khoác chính mình che phủ người nàng: “Ngươi cho là mỗi người đều thiện lương giống bản công tử sao?” xong, tay nâng lên, giải trừ huyệt đạo người Quân Tiểu Tà.

      “Ngươi là người thiện lương nhất thiên hạ, tuấn nhất, là đại hiệp có lòng thương nhất.” Mới là lạ! Quân Tiểu Tà quấn chặc áo khoác, hàm răng run lập cập.

      buồn bực phẫn nộ của nam nhân chút bình phục, chân mày nhíu chặt cũng có hơi chút giãn ra: “Còn ?” Chưa thấy qua nữ nhân nào ngu xuẩn như nàng, đáng đời!

      nơi nào?” Tiểu Tà ngây ngốc hỏi.

      Nam nhân khóe miệng kéo lên, lồng ngực khẽ phập phồng, lời ra lại đặc biệt mềm : “Đương nhiên là báo đáp ân cứu mạng cho bản công tử.”

      Bộ dáng Quân Tiểu Tà ngây ngốc, con ngươi vòng vo mấy vòng, nịnh nọt : “Công tử, ngài đại nhân đại lượng, hẳn là chấp nhặt cùng tiểu nữ tử như ta . Hơn nữa, ta muốn tiền có tiền, cũng có tài năng, theo bên người của ngài, chỉ làm hạ thấp danh dự của ngài.”

      “Ngươi rất biết tự hiểu lấy mình.”

      Quân Tiểu Tà ngầm liếc mắt xem thường, đó chỉ là kế tạm thích ứng của ta, lời khách sáo, hiểu hay ? Còn dám ta như vậy, vô sỉ!

      “Tuy rằng ngươi vừa ngu ngốc lại vụng về, lớn lên cũng xấu, nhưng bản công tử trông mặt mà bắt hình dong.” Nguyên Thần Trường vung tay lên: “Trong viện của bản công tử vừa vặn thiếu nha đầu giống như ngươi có thể nấu nước chẻ củi, cho nên ngươi phải lấy thân gán nợ, làm việc cho ta, bản công tử coi như sủng vật mà nuôi.”

      Quân Tiểu Tà hộc máu ba cấp. Sủng vật? Ở trong mắt , nàng dĩ nhiên chỉ là sủng vật, hơn nữa còn là sủng vật chỉ cần nấu nước chẻ củi? Thế gian này còn có người nào khắc nghiệt hơn ?

      Ông trời, em nhà ngươi!

      đường tiến thoái, Quân Tiểu Tà khuất phục dưới dâm uy của Nguyên Thần Trường , ão não theo trở lại biệt viện, từ đó bước con đường mang tên ‘Sủng vật’, trọn đời thể xoay người.

      “Quân Tiểu Tà, đây là củi ngươi chẻ?”

      Nguyên Thần Trường đột nhiên quá bộ đến phòng chứa củi, nhìn sân đầy củi ngổn ngang, nghiêm trọng hơn là kích thước củi bằng nhau, mắt phượng nhíu lại, lạnh lùng hỏi.

      Quân Tiểu Tà uể oải nhìn liếc mắt cái, tiếp tục làm nhục củi gỗ.

      “Chẻ lại lần nữa, đợi lát nữa bản công tử đến kiểm tra.” Dám đấu cùng bổn tọa, hừ hừ.

      “Em ngươi!” Quân Tiểu Tà hướng về phía bóng lưng làm mặt quỷ, nhưng sau đó lập tức rầm rì hát khúc nhạc thiếu nhi: “Chu bới da, chu bới da, khuya khoắt đến ăn trộm gà. . . .”

      “Quân Tiểu Tà, tại sao đổ đầy nước bể cá?”

      Đại thần kia xuất quỷ nhập thần lại đột nhiên xuất ở phòng bếp, chỉ vào đáy bể cá, lạnh lùng hỏi.

      Quân Tiểu Tà ngay cả mí mắt cũng lười nâng, xách thùng bước ngang qua người : “Nhường chút.” Cũng quên tông vào phát mới chậm rãi rời .

      Nguyên Thần Trường mím môi cười yếu ớt, đấu với ta, ngươi còn kém xa.

      Lúc này, trong lương đình mùi đàn hương thoang thoảng bay ra cùng với tiếng đàn, mười ngón Sơ Lâu như bay, trêu chọc huyền cầm.

      Đột nhiên, ba ba ba.

      Sơ Lâu kéo môi cười: “Hôm nay là cơn gió nào thổi, mà lại có thể đem đại tiểu thư Tử Tịch thổi tới đây.”

      “Đương nhiên là gió Thuý Ngọc Huyết.” Kèm theo là tiếng cười làm cho người ta mềm nhũn cả xương cốt, tiếp theo thân ảnh màu đen nhanh nhẹn bay tới.

      Sơ Lâu ngước mắt, khẽ cười : “Mấy ngày thấy, Tử Tịch càng ngày càng đẹp.”

      Người đứng trước mặt , áo bào màu đen bó sát người, cổ áo mở rộng, lộ ra đường cong làm cho người mơ màng chuyện gây tội ác. Vòng eo tinh tế được thắt lên cái đai lưng màu đỏ chót, đỏ đen tương xứng, càng lộ vẻ thon thả mảnh mai chịu nổi cái nắm chặt.

      Mắt long lanh, mi tựa như Viễn Sơn, nhất là dưới khóe mắt bên trái có nốt ruồi chu sa (nốt ruồi son), khi nhìn vào, hồn xiêu phách lạc, phong tình vạn chủng.

      Tử Tịch thản nhiên cười, đẹp tận xương tủy. Chân bước nhàng, áo bào màu đen nhanh nhẹn tung bay, lộ ra cặp đùi tuyết trắng, mắt cá chân tinh tế đeo chuông bạc phát ra tiếng động thanh thúy dễ nghe.

      “Miệng ngươi vẫn ngọt như vậy, sao lại thấy quân chủ đâu?”

      “Ha ha, quân chủ trăm việc bề bộn, sao có thể giống ta có việc gì.” Sơ Lâu đè lại huyền cầm, đứng dậy vì nàng rót ly trà: “ thăm dò được tin tức của Thuý Ngọc Huyết rồi sao?”

      “Có chút tin tức, nhưng dám khẳng định giả, việc này ta còn phải tra lại.” Tử Tịch cười tiếp nhận ly trà, nhấp ngụm, trong mắt tối tăm: “Thất Nhật Tán được ngươi sử dụng, độc tính càng lúc càng mãnh liệt .”

      Sơ Lâu ha ha cười: “ hổ là Hắc Quả Phụ, như vậy mà cũng bị ngươi phát , bội phục bội phục!”

      “Làm trò, ta là đến gặp quân chủ.” Tử Tịch đẩy Sơ Lâu phen, gắt giọng: “Đừng cố làm ra vẻ nữa, quân chủ ở đâu?”

      Sơ Lâu nhún nhún vai: “Ở hậu viện phòng bếp.”

      “Phốc!” Tử Tịch nhịn được, phun ra nước trà còn chưa kịp nuốt xuống, môi đỏ mọng khẽ nhếch: “Quân chủ làm sao có thể đến cái loại địa phương đó?”

      Quân chủ thân ái của nàng, thay đổi sở thích khi nào? phải quân tử xa nhà bếp sao?

      Sơ Lâu lắc đầu, tâm tư quân chủ, cũng phải hộ pháp như có thể đoán.

      “Ai, cũng biết quân chủ có hay quên ta.” Tử Tịch u oán thở dài, thân mình nhoáng lên cái, biến mất thấy bóng dáng, chỉ để lại chút tàn ảnh cùng với hương thơm nhàn nhạt thấm lòng người.

      “Tử Tịch a Tử Tịch, trong mắt của nàng vì sao luôn dung nạp được những người khác?” Sơ Lâu có chút bất đắc dĩ phe phẩy đầu, sâu trong mắt lên chút mất mát.
      Halong-ngoc, Yoororo, Lucia Anna4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :