1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Manh sủng: Lãnh vương sủng ác phi - Tô Tiểu Đan(25/72c+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Manh sủng: Lãnh vương sủng ác phi - Tô Tiểu Đan

      Tác giả: Tô Tiểu Đan

      Độ dài: 72 chương + 1 PN

      Thể loại: Cổ đại, nam sủng nữ cường, HE

      Nguồn convert: Tàng Thư Viện

      Converter: Rich92

      Edit + Beta: Lăng Nguyệt Hi [yueliang]
      Nguồn edit: https://manjusa.wordpress.com
      Và xxx




      Giới thiệu

      Ai chính tà bất lưỡng lập? Nhìn bọn xem:

      người là tội phạm truy nã quan trọng của quan phủ, giang hồ đại danh đỉnh đỉnh thần trộm, tứ đại công tử bảng đầu — Tà “công tử”!

      người chiến công hiển hách, nắm trong tay quyền lực cao quý, lạnh lùng ác liệt chiến thần vương gia, đứng đầu tứ đại công tử – Lãnh công tử.

      Làm nàng tà ác đánh lại kẻ chính khí là

      Lần đầu tiên thất thủ, bị bắt…

      Lần thứ hai thất thủ, bị đè ép…

      Ngươi ngươi ngươi..ngươi cái đoạn tay áo này, phát bản “Công tử” là nam nhân sao?

      Này này này..này quả thực là vô cùng nhục nhã mà, dừng ngay, bản “Công tử” nhất định phải tìm cách trở về!

      Đoạn tay áo vương gia, ngươi chờ đó!

      Nhưng mà, khi nàng lao lực tâm tư, muốn “trả thù” này chết tiệt băng sơn vương gia “đoạn tay áo”, lại phát


      Giới thiệu vắn tắt 1

      “Mạch Trục Vân, bổn vương thích ngươi!” Mỗ vương vẻ mặt còn rất .

      Người nào đó cúi đầu, xem xét xem xét nam trang người, vội ho tiếng: “Cái kia… kỳ , ta phải nam nhân!”

      Mỗ vương cắn răng giải thích: “Bổn vương thích nam nhân!”

      thích nam nhân? Sửa thành nữ nhân vậy…”Ách? Kỳ ta cũng phải nữ nhân!”

      Mỗ vương gia kéo kéo khóe miệng: “Bổn vương cũng thích nữ nhân…”

      Người nào đó thở phào nhõm: “Ách, hay là ngươi thích bất nam bất nữ? Kỳ ta cũng phải, ôi chao…”

      Mỗ vương trong gió hỗn độn…


      Giới thiệu vắn tắt 2

      Mỗ hoàng sắc mặt u, nhìn mỗ vương gia điện hạ kiêu ngạo siểm nịnh: “Ngươi chỉ muốn cưới nàng?”

      “Chỉ thú nàng!”

      “Nàng là thích khách, từng ám sát trẫm?”

      “Ngươi còn sống!”

      “…Kia, nàng thiêu Dưỡng Tâm điện của trẫm?”

      “Bổn vương bồi!”

      “…Nhưng nàng hủy Phượng Ảnh công chúa trong sạch?”

      “Nàng là nữ tử!”

      “…Nàng đại náo phủ Thừa tướng, còn đánh nhị tiểu thư?”

      có đánh, là cái nhị tiểu thư kia thoải mái!”

      “…Nàng còn mắng hoàng hậu của trẫm?”

      “Lần sau ta để cho nàng trực tiếp động thủ?”

      “…” Mỗ hoàng khó thở, phun ra ngụm máu tươi, ngất tại chỗ.

      Mỗ vương vẫn tiếp tục: “Ban hôn lại choáng váng!”

      “…”


      Giới thiệu vắn tắt 3

      “Vương gia, vương phi nàng ngứa tay…” Mỗ phi phẫn thành thị vệ cúi đầu .

      Mỗ vương đầu cũng nâng: “Thu thập địa điểm có bảo tàng trong thành, cấp vương phi luyện tập!”

      “Kỳ , vương phi muốn tìm người đấu cùng…”

      “Đem người nọ đánh cho tàn phế, rồi đem đến chỗ nàng!”

      Mỗ phi cười tà, ngẩng đầu: “Vương gia, bổn vương phi người nọ, là ngài!”

      Mỗ vương gia hiên ngang lẫm liệt, thở dài tiếng: “Động thủ !”

      Mỗ vương phi giương nanh múa vuốt xông lên, nửa khắc sau, trong phòng truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết…​
      Last edited by a moderator: 31/1/15
      AnAnlinhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Nằm giữa lưỡng thương?

      Nam Ninh quốc năm Thiên Thừa thứ năm.

      Kinh thành huyên náo… Cửa thành, đám người chen chúc nhau, nhìn cáo thị mới dán hoàng bảng.

      Ác tặc Mạch Trục Vân, lẻn vào Phong vương phủ, đánh cắp bảo vật ngự ban chén sen phỉ thúy ngọc lưu ly, treo giải năm vạn lượng hoàng kim truy bắt, nếu biết tung tích, trọng thưởng! Biết mà báo, trọng phạt!

      bên khác của cáo thị, nguyên bản là vị trí của bức họa cũng trống rỗng, bởi vì ngay cả quan phủ cũng biết bộ dáng ra sao.

      Mọi người vây quanh bố cáo nhìn thấy đều nghị luận, chỉ trỏ.

      Nhưng mà, cách đó xa, có bạch y nam tử tuyệt thế, lộ vẻ mặt cười yếu ớt nhìn giấy vàng mực đen, rồi sau đó thản nhiên xoay người, tay cầm mấy bao dược liệu, tâm trạng rất tốt hướng ngoài thành rời .

      Ngoài thành cách đó xa, ngọn núi đồng cỏ bằng phẳng, như tấm thảm xanh mượt còn nở ra mấy đóa hoa màu trắng biết tên, giương mắt nhìn lên, thư thái nhưng nhàm chán.

      người mặc trường bào màu xanh ngả đầu, chân bắt chéo, nằm ngang giữa thảm cỏ, miệng ngậm cành cỏ dại, mắt xếch híp lại, xem bộ dáng kia tựa hồ là ngủ. Mặt trời lặn khiến ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt, nhuộm đẫm loại yên bình mĩ lệ.

      Nhưng mà , bao lâu, người này bỗng nhiên mở mắt, sườn mặt nhìn phía đối diện, nhìn thấy ràng người tới sau, khóe miệng gợi lên chút tươi cười, lại nằm thẳng, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

      Kia bạch y nam tử mang theo dược liệu, đầu tóc đen rối tung, mặt như quan ngọc, cười tựa hoa đào, dung mạo giống như nghiệt, mĩ đến nhân tính, cả người tản ra khí tức tao nhã, đến chính giữa bãi cỏ, ngồi xuống bên cạnh nam tử áo xanh, thanh tràn ngập từ tính vang lên: “Mạch Trục Vân, người cho ngươi tin tốt!”

      “Ân?” Mạch Trục Vân lé mắt liếc cái, cười : “Ngươi lại nghiên cứu ra độc dược hại người?”

      Bạch y nam tử cười yếu ớt, lắc đầu : “So với tin này còn muốn làm cho người ta cao hứng!”

      “Nga? nghe chút!”

      “Giá của ngươi lại tăng!" Trong lời mang ý tứ vui sướng khi người gặp họa thập phần ràng.

      Mạch Trục Vân khóe miệng ngưng lại chút, rồi sau đó vẫn là cười, : “Ân, tin tốt! Bao nhiêu?”

      “Năm vạn lượng hoàng kim!” Bạch y nam tử hề kiêng kị .

      “Nga!” Mạch Trục Vân kéo dài thanh , tiếp đó lại có nửa điểm phản ứng, chớp mắt cái rồi đứng lên: “Chẳng lẽ, ngươi cũng động tâm? ”

      cười : “Nếu thêm năm vạn lượng, chỉ sợ khắp nơi đều tham gia!” mặt thế nhưng có chút dấu hiệu rung động.

      Mạch Trục Vân từ từ cười, : “Khi đó cần đợi ngươi động thủ, ta liền là người ra tay đầu tiên!”

      Nam nhân thu liễm ý cười, đưa tay để đống thảo dược xuống, : “Muốn hay ta giúp ngươi làm sáng tỏ? tại người mơ ước bắt được ngươi khẳng định ít!”

      Mạch Trục Vân quay sang, trợn mắt nhìn , hỏi: “Tâm của ngươi tốt như vậy?”

      “Tất nhiên!” Bạch y nam tử .

      “Rốt cuộc như vậy cũng có gì tốt, dù sao cũng bị truy nã hơn năm, ta phải hảo hảo mà nằm ở nơi này?” Nghĩ muốn lấy được năm vạn lượng hoàng kim treo thưởng kia, trước bắt được người rồi sau!

      Bạch y nam tử vui sướng : “Nha, lẫn này cũng giống trước, năm vạn lượng hoàng kim cũng đủ cho ngươi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, hơn nữa, Phong vương là tự mình ra tay, thề phải bắt được ngươi về quy án!”

      Nửa câu đầu, Mạch Trục Vân có chút phản ứng, nhưng mà thời điểm nghe đến cái tên “Phong vương” liền chớp mắt cái, ngạc nhiên hỏi: “Vị Chiến thần mới từ nơi sa trường trở về – Phong vương?”

      Phong vương Sở Tùy Phong, Nam Ninh Chiến thần, còn trẻ mang quân chinh chiến, mấy năm qua chưa hề thất bại, chẳng qua luôn ở nơi biên cảnh thống lĩnh quân đội, mấy ngày trước đây mới trở lại kinh thành, Mạch Trục Vân biết rất ít tin tức về .

      Chính là nghe tuổi trẻ nhưng đầy hứa hẹn, trị quân nghiêm cẩn, dụng binh xuất sắc, võ công cao cường, có địch thủ.

      Nhìn Mạch Trục Vân biểu kinh ngạc, bạch y nam tử lại cười, : “ cũng chỉ có thân phận ‘Chiến thần’ này. Nam Ninh tứ đại công tử, đứng đầu là , bất quá mọi người vì kiêng dè, đều gọi là ‘Lãnh công tử’!”

      “Nga!” Mạch Trục Vân lại kéo dài cuối, nhắm lại con ngươi, nhấm nháp chút cành cây trong miệng, đem mùi hương thơm ngát nuốt xuống. Bỗng nhiên đột ngột mở mắt ra, con ngươi lên tia kinh ngạc: “Di, phải tam đại công tử sao? Khi nào lại nhiều thêm người?”

      Đứng dậy lại ngồi xuống, tò mò hỏi suy nghĩ bạch y nam tử phía trước.

      ”Ta cũng vừa mới nghe : Nhạn quá bất lưu thanh, vân phiêu liễu vô ngân; thần thâu Mạch Trục Vân, kiếp phú bất thủ bần, tương mạo dã đường đường, vũ công hoàn cao cường; vị hành bất nghĩa , bài thượng công tử bảng!”

      giang hồ truyền tụng bài thơ, lanh lảnh đọc hết.

      Lúc đầu, Mạch Trục Vân sửng sốt, rồi sau đó nghe , mặt đỏ vô cùng, khóe miệng cong lên càng lớn, cuối cùng là bật cười ha hả: ”Ha ha ha, thể tưởng tượng được Mạch Trục Vân ta còn có thể cùng tam đại công tử nổi danh! Hảo!”

      Nhìn bộ dáng vênh váo đắc ý của Mạch Trục Vân, bạch y nam tử nhịn được trêu ghẹo : ”Giang hồ đồn đãi thể tin, ta nhưng ra cảm thấy, ngươi có thể được sắp bảng thượng, là do tên của người thực tốt ! Tùy phong lộng ảnh, truy nguyệt trục vân, đây mới là nguyên nhân thực nha!”

      ”Hừ!” Mạch Trục Vân hừ lạnh tiếng, đối với lời trêu ghẹo của ngoảnh mặt làm ngơ, trong lòng lại nghĩ đến người sau khi nghe tin này nhất định nổi trận lôi đình, mặt vẻ đắc ý biểu lộ ràng.” mau mau, bản công tử nhã hiệu là cái gì?”

      Bạch y năm tử bất đắc dĩ thở dài, còn nhã hiệu? Này trình độ tự kỷ, đúng là ai sánh bằng. Vẫn : “Tà”

      ”Tà công tử? Hảo, bản công tử thích! Hắc hắc!” Mạch Trục Vân đột nhiên đứng lên, vẻ mặt sảng khoái, hôm nay cuối cùng cũng nghe được cái tin tức tốt. ”Đúng rồi, lần này nhà bị trộm là ai? Mất gì đó quý lắm !” Trong mắt lên tia đồng nhất.

      ”Phong vương phủ, mất trộm chính là chén sen phỉ thúy ngọc lưu ly, Hoàng thượng ban cho Phong vương!”

      Lại là Phong vương! Mạch Trục Vân tà híp mắt, trong mắt ý cười càng ràng, nhàng rũ nếp nhăn áo choàng, nhấc chân trở về thành.

      Tốt lắm, cư nhiên dám đem chủ ý đánh lên đầu bản công tử!

      Bạch y nam tử đứng dậy, hai người sóng vai mà , nhìn thấy mặt trời lặn, hỏi: ” phải còn chưa tới giờ sao?"

      Mạch Trục Vân cước bộ lưu loát, cười tà : ”Ân, trước dò đường!”

      Bạch y nam tử lắc đầu : ”Phong vương phủ cũng khác là bao!”

      Mạch Trục Vân khinh thường : ”Cho dù là hoàng cung, bản công tử cũng làm vậy!”

      lí nào, cái vương phủ nho , thủ vệ so với hoàng cung còn sâm nghiêm hơn?

      ”Đừng trách ta nhắc nhở ngươi, nếu bị Phong vương giết, ta cũng niệm tình quen biết mà nhặt xác giúp ngươi!”

      Mạch Trục Vân liếc , híp mắt : ”, nếu ta bị Phong vương bắt được, liền cho biết, chén phỉ thúy ngọc lưu ly bị ta giấu ở hiệu thuốc Bạch Lộng Ảnh bên ngoài thành, làm cho phái người tới khám xét, dỡ bỏ hiệu thuốc của ngươi!”

      Nhưng mà, lại nghe đắc ý : ”Tốt, nếu Phong vương có thể bắt được ngươi, cho dù tự mình hủy hiệu thuốc, ta cũng cam lòng!”

      Đối với lời của , Mạch Trục Vân sớm tập mãi thành thói quen, cười xấu xa : ”Yên tâm, cần ngươi động thủ, chờ ta từ Phong vương phủ trở về, nhất định hủy toàn bộ đống dược hại người của ngươi!”

      ”Ân, hảo! Bất quá ta trước đó nhắc nhở, thiếu tay hay mất chân, trúng độc bị thương, đừng tới tìm ta, nhất quyết chữa!”

      Mạch Trục Vân xoay người xuống núi, đầu cũng quay lại, cất cao giọng : ”Mạch Trục Vân ta chưa hề cầu hơn người!”

      Hết Chương 1
      AnAn thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Vừa ăn cướp vừa la làng.

      Khi ngang qua cửa thành, Mạch Trục Vân dừng lại, nhìn thoáng qua liền thấy bố cáo, thời điểm nhìn đến chỗ bức họa còn trống, khóe miệng ý cười phát ra càng ràng: năm vạn lượng hoàng kim? Ngay cả mọi người cũng biết thần thâu là cái bộ dáng gì, như thế nào bắt nhận thưởng?

      Thân thủ nhéo nhéo hàm dưới, nở nụ cười, chưa bao giờ lôi kéo người bên ngoài, chính là ở kinh thành lăn lộn hơn năm, trừ bỏ Bạch Lộng Ảnh cùng Nam Truy Nguyệt, ít có người thấy qua khuôn mặt này, biết được thân phận thần thâu Mạch Trục Vân…

      Tà công tử, tên hiệu này, như thế nào càng nghe càng cảm thấy hảo!

      Đắc ý cười cười, liền thoải mái vào trong thành.

      đường lớn người đường ít, người đến người , lẽ ra là nơi tốt nhất để xuống ta, nhưng mà Mạch Trục Vân lại thiếu hưng trí, quan sát bên hông người qua đường vài lần, hà bao lồ lộ, tú công (hàng thêu) cũng thực tinh tế, nhưng lại vừa mắt.

      Duy chỉ điểm hứng thú, chính là đường mọi người đều nghị luận, phải trù tính như thế nào bắt người, lấy được tiền thưởng khiến cho người ta đỏ mắt thôi.

      ” Sách sách, nếu chúng ta liên thủ thiết kế cái bẫy, tung cái tin đồn, là trân bảo hiếm thấy đời, bên lại thiết hạ mai phục, chờ Mạch Trục Vân chui đầu vào lưới, tiền thưởng chia đều? ” cái hiệp khách tay cầm đại đao, miệng đầy râu .

      Bên cạnh còn có bốn người y phục trắng giày đen, bọn họ vừa vừa thảo luận.

      Mạch Trục Vân khóe miệng gợi lên, lặng lẽ theo sát, nghe bọn họ đối thoại tiếp.

      Nam tử người gầy gò trả lời: ” Ta xem được, nghe , Mạch Trục Vân võ công cao cường, giang hồ ai là đối thủ của , chúng ta bắt được ! ”

      Mạch Trục Vân chen vào, thần bí hề hề : ” cho các ngươi biết, cần như vậy phiền toái dụ ra, ta biết ở đâu, hơn nữa, bị thương rất nặng, các ngươi này người bang, đủ bắt lấy … ”

      tay che môi, cố ý đè thấp thanh , miễn cho chung quanh nhiều người nghe được, mà đám người trước mắt, tin là , lập tức xúm lại đây.

      ” Lời này là sao? Tiểu huynh đệ như thế nào biết được? Nếu nhận được tiền thưởng, chúng ta chia ngươi ít! ” Bọn họ cũng đè thấp thanh phụ họa .

      Mạch Trục Vân làm bộ khó khăn, ” Ách, ta cũng là cẩn thận phát được, vốn định trở về gọi người tới, nhưng là sợ chạy mất ”

      Nam tử gầy gò kia lại : ” Tiểu huynh đệ người cũng áp chế được , bằng chúng ta hợp tác? Chỉ cần ngươi đưa địa phương thân cho chúng ta biết, chúng ta tuyệt đối bạc đãi ngươi! ”

      ” Huynh đài rất đúng, vậy được rồi, ta cho các ngươi, là trốn trong gian nhà tranh sườn núi cách thành bắc năm dặm… ” Còn suy nghĩ nửa ngày, Mạch Trục Vân lúc này mới .

      ” Hảo, đa tạ tiểu huynh đệ tương trợ, ! ” Những người đó cầm lấy binh khí, bắt đầu rời .

      “Sườn núi cách thành bắc năm dặm… A? ” Nghĩ đến cái gì, bọn họ đột nhiên biến sắc: “ Nếu quả là nhà tranh? Này phải là chỗ Ngạo công tử sao? ”

      Ngạo công tử, tức thần y Bạch Lộng Ảnh, giang hồ ai chẳng biết, y độc vô song, trong lúc chuyện có thể đoạt tánh mạng trăm người, hơn nữa, độc của , chỉ có mới biết cách giải…

      Thấy sắc mặt bọn họ trầm, Mạch Trục Vân lại giựt dây : ” Chính là nhà của Bạch Lộng Ảnh a, bất quá mọi người cần lo lắng, Bạch Lộng Ảnh cũng bị Mạch Trục Vân đánh đến trọng thương, thể động đậy… các ngươi nếu tại , này tiền thưởng nhất định rơi vào tay người khác ”

      ” Sao… làm sao bây giờ? ” người đụng cái là lắp hỏi, sắc mặt , từ thời điểm nghe được ba chữ “Ngạo công tử” kia, liền trở nên trắng bệch.

      ” Ngu ngốc, còn có thể làm sao bây giờ? nữa, đắc tội Ngạo công tử quả thực chính là muốn chết, bỏ ! ” Cái kia nam tử gầy gò .

      ” Ai.. ” Mạch Trục Vân còn chưa xong, bọn họ liền lập tức giải tán.

      Nhìn thấy bóng dáng bọn họ xa, Mạch Trục Vân buông ý định thu hút bọn họ ra tay, khẽ thở dài: ” Ai, đám người nhát gan, còn muốn tới bắt bản công tử? ”

      lát sau, mặt mất mát thấy, môi vểnh lên: ” Hừ, Bạch Lộng Ảnh, Mạch Trục Vân ta là làm, hiệu thuốc của ngươi, ai dám hủy, vậy cứ giữ lại chờ ta đến tốt lắm ”

      Mạch Trục Vân tiếp tục tới phía trước, ánh mắt phân tán nhìn thấy đám người.

      Nhưng mà, bao lâu sau, lại phát tất cả mọi người đều người đầu, dừng ở cùng chỗ, nhất là nữ tử, trong ánh mắt là tình cảm ái mộ chút che giấu… Giống như linh hồn bị câu rồi, sững sờ bất động tại chỗ.

      Mạch Trục Vân tầm mắt theo hướng bọn họ dừng lại người nam tử đối diện tới, hai mắt đồng tử kịch liệt phóng đại, mắt lộ tinh quang, trực tiếp đánh giá nam tử kia.

      Nam tử kia thân bạch y, nhiễm chút bụi ; đầu tóc đen như mực dùng ngọc quan nạm bích ngọc giữ lại, rũ xuống phía sau; phượng mâu thâm thúy, lộ ra cỗ ý lạnh như băng, mũi cao thẳng, bạc thần vi mân, hàm dưới khinh nâng, khuôn mặt cương nghị, tuấn lãng thiên thành, tự như thiên thần.

      lạnh nhạt coi thường hết thảy chung quanh, cất bước tới, động tác tao nhã lại mang theo chút gió , trầm ổn mà nội liễm, bàn long ngọc bội màu trắng bên hông theo mỗi bước chân của khẽ đong đưa, càng lộ vẻ tôn quý.

      Cực phẩm! Quả là cực phẩm!

      Kia ngọc sáng lại trong suốt, như thủy lưu động, từ xa nhìn lại, bàn long sinh uy, như vụt bay lên , vảy thân ràng có thể thấy được, theo mỗi bước chân , giống như trương giống như hợp.

      Mạch Trục Vân thân thủ tự giác sờ sờ khóe miệng, ân , đúng là vậy! mặt ý cười chói lọi, trong mắt lấp lánh tinh quang so với mặt trời lặn càng thêm rực rỡ.

      thể tưởng tượng, xuất ngoại chuyến, thế nhưng gặp được thiên phật ngọc thạch!

      Thu hồi ánh mắt nóng rực khỏi bên hông người nọ, Mạch Trục Vân tùy ý liếc cái, nhưng cũng bị dung mạo tuấn của kinh sợ: phong hoa vạn thiên, tươi sáng lóa mắt, có thể đem so với nghiệt Bạch Lộng Ảnh kia.

      tồi! tồi!

      Mạch Trục Vân ở trong lòng tấm tắc khen ngợi, nhưng mà rất nhanh thu hồi ánh mắt, thỏa mãn nhìn khối thiên phật ngọc người : Này bảo bối hảo chờ, nếu gặp được, phải giữ lại thưởng thức vài ngày.

      Tầm mắt rất nhanh lại đảo qua người hai tùy tùng phía sau nam tử áo trắng, bọn họ đều mặc hắc y, hơi thở nội liễm, vừa thấy chính là xuất thân từ gia đình nhiều kinh nghiệm, võ công thấp, cước bộ nhàng, hơn nữa, nhìn chớp mắt, theo sát phía sau chủ tử.

      Ngay cả tùy tùng cũng như vậy có khí thế, người này lai lịch bất phàm a!

      Chính là biết so với Phong vương kia như thế nào?

      Mạch Trục Vân tâm nảy sinh kế, đáy mắt xuất ra ý cười càng nồng hậu, nhìn qua quả có chút đúng.

      Lạnh nhạt cười, ngẩng đầu mà bước, hai tay tự nhiên buông thõng bên cạnh người, thu liễm cảm xúc, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, cứ như vậy đến.

      Đến sát bên người, người thoảng mùi bạc hà thơm ngát Mạch Trục Vân khóe miệng gợi lên ý cười khó phát , nhàng ở bên hông tháo xuống, giống như bình thường thong dong tự tại.

      Bất quá, mặt áo trắng nam tử có rất biến hóa, là ý kháng cự, thân mình thoáng hướng bên dời , tựa hồ muốn cùng người áp sát.

      Chính là cái chớp mắt, thân hình hai người tách ra, ống tay áo rộng thùng thình của Mạch Trục Vân che lại động tác tay, như trước đặt ở hai bên người, bước tiếp có chút bối rối, bình tĩnh qua người hai tùy tùng.

      Hết thảy tựa hồ có gì xảy ra, duy nhất bất đồng, chính là tay có thêm khối ngọc bội tinh mỹ.

      Lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Mạch Trục Vân vỗ về vật trong tay, tinh tế cảm thự từng hoa văn, từ sợi râu cho đến móng vuốt, tinh tế điêu khắc, trông rất sống động, chỉ dựa vào xúc giác, liền có thể cảm nhận được khối ngọc này long uy ràng, quả nhiên là hảo ngọc!

      Tuy rằng đắc ý, nhưng Mạch Trục Vân vẫn chưa quên chính , sau mười bước, cước bộ dừng lại, đứng tại chỗ, nhưng mà, áo trắng nam tử tựa hồ cũng có cảm ứng, dừng bước.

      ” Bắt lấy tên trộm a! ” Mạch Trục Vân hô to tiếng, lập tức chạy vào ngõ bên phải.

      Ngõ chỉ có vài người, thấy nam tử áo xanh hô lớn “Bắt lấy tên trộm” cũng vội chạy lại đây, cho rằng có người hỗ trợ bắt kẻ trộm.

      Chính là, này ngõ , mới vừa rồi tựa hồ có ai qua .

      nghĩ tới, đây mới là “Vừa ăn cướp vừa la làng”!

      Nghe được tiếng kêu, áo trắng nam tử cúi đầu, ngọc bội bên hông quả nhiên thấy, trong mắt ý lạnh tạm lui, hừ tiếng: ” Mạch Trục Vân? ”

      Hết Chương 2
      AnAn thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Chui đầu vào lưới?

      Mạch Trục Vân cước bộ hơi chậm, phát phía sau có người đuổi theo, khóe miệng nở nụ cười, tiếp tục chạy về phía trước, hơn nữa, cũng có gặp phải ngăn trở gì.

      Hai cái hắc y tùy tùng cũng bực bội đuổi theo, chưa bao giờ nghĩ tới muốn người chung quanh hỗ trợ. Nhất thời, trong ngõ hẹp, ba đạo bóng dáng trốn hai truy cực kỳ ràng.

      Nhưng mà, nam tử áo trắng kia vẫn chưa đuổi theo, vẫn là nhàn nhã chậm bước, mang theo biểu tình lạnh nhạt trước sau như , tới.

      Ra khỏi ngõ , hai người kia vẫn đuổi theo bỏ cuộc, Mạch Trục Vân mang theo bọn họ nhiễu qua hai con phố, vào chỗ bên ngoài có tường cao, thấy bóng dáng hai người ở chỗ rẽ thoáng , tà khí cười, xoay người, đề khí, trực tiếp nhảy tường vào

      Phong vương phủ, có can đảm các ngươi liền vào bắt!

      Kia bọn họ thấy người áo xanh vào Phong vương phủ, trong lòng cả kinh, mặt lên vẻ kinh ngạc, nhưng có theo vào, mà là xoay người theo đường cũ trở về, cùng chủ tử hội hợp.

      thể tưởng được này tiểu tặc cư nhiên lớn mật, trộm của vương gia bọn họ gì đó, còn dám trốn vào vương phủ, này có tính là chui đầu vào lưới? Vẫn là , người nọ căn bản biết là trộm của ai?

      “Vương gia, người trốn vào vương phủ!” Hai người cung kính trả lời.

      Nghe được lời này, Sở Tùy Phong mặt có biểu tình, giọng điệu như ban đầu lạnh lùng: “Quay về phủ!”

      Lại xoay người, hướng đại môn vương phủ mà .

      Thấy phía sau quả có truy binh, Mạch Trục Vân đem bàn long ngọc bội lấy ra, tinh tế đánh giá: Thiên phật ngọc thạch tinh khiết, có bán cũng là vô giá, mà ngọc này, hoàn mỹ tỳ vết, chút sứt mẻ nào, là vô giá, tuyệt quá lời.

      Ở trong lòng mừng thầm: Cũng biết người này địa vị thế nào, cư nhiên có được bảo bối hiếm gặp, có dám hay tìm đến vương phủ đòi lại ngọc này? Hoặc là, cấp lên đầu Phong vương tội danh “Chứa chấp tiểu tặc”? Hắc hắc!

      Mạch Trục Vân cười xấu xa, cố ý để cho hai người kia nhìn thấy “” trốn vào vương phủ, chính là muốn cho người đến Phong vương tra hỏi, hừ, tốt nhất là làm cho Phong vương cũng nếm thử chút tư vị bị người nghi oan.

      Tuy rằng đắc ý, nhưng có quên để tâm đến xung quanh, nghe thấy có tiếng bước chân hướng về phía này, Mạch Trục Vân nhìn bốn phía, đem ngọc dắt bên hông, xoay người nhảy, rơi xuống phía sau ngọn giả sơn.

      Mới vừa giấu tốt thân mình, nhàng đẩy ra dây leo và dây mây rũ trước mặt, vén lên cái khe hở , nhìn thấy đội binh lính tuần tra qua.

      Những người này đều mang áo giáp quân khôi, màu ngân bạch ở dưới ánh mặt trời lặn lại càng đậm, lãnh ý càng sâu, khiến người ta kinh sợ. tiểu đội có mười hai người, đều là cầm hồng thương, bước đều, ngang qua giả sơn.

      “Phong vương hổ Nam Ninh chiến thần, liền ngay cả đội tuần vệ cũng đều có tác phong của nhà binh!” Mạch Trục Vân tấm tắc khen ngợi, đối với Sở Tuỳ Phong, đứng đầu tứ đại công tử “Lãnh công tử”, cũng là càng thêm kinh ngạc.

      Nhìn thấy bốn phía người, lúc này mới nhảy ra, theo hướng đội tuần vệ vừa tới mà .

      Phong vương phủ quá lớn, hơn nữa phòng thủ nghiêm mật, dọc theo đường gặp vài đội tuần tra liền.

      Mạch Trục Vân vòng vo nửa ngày, mới miễn cưỡng chia ra phương hướng ràng: Ở giữa vương phủ là đại sảnh, phía sau đại sảnh là cái hoa viên to như vậy, phía sau hoa viên lại chính là hậu viện, cũng chính là nơi nữ quyến trong vương phủ ở lại.

      Bên phải hoa viên, có toà đại điện trang hoàng tinh mỹ, toàn bộ dùng ngọc lưu ly làm ngói, bạch ngọc vi giai, đồ trang trí bằng minh châu, xanh vàng rực rỡ, ở trong màn đêm toả sáng rạng rỡ. Này gọi Li Tâm cư, là tẩm điện của Phong vương.

      Bên ngoài tẩm điện xa lắm là thư phòng, đèn đuốc sáng trưng, đem đạo bóng người tuấn lãng in lên tấm lục trắng cửa càng thêm xuất chúng.

      bên khác của hoa viên, đó là khố phòng vương phủ, cửa có trọng binh canh gác.

      Ngồi ở mái hiên cao ngất Li Tâm cư, Mạch Trục Vân nhìn xuống cả vương phủ, trừ bỏ hậu viện, nơi nơi là mảnh sáng ngời, ánh lửa di động, chính là đội vệ binh tuần tra.

      Hết thảnh nhìn qua ngay ngắn có thứ tự, thấy dù chỉ chút hài hoà.

      Đợi mặt trăng tròn sáng ngời treo lơ lửng giữa trung, ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng bao trùm cả vương phủ, Mạch Trục Vân khoé miệng khẽ nhếch, kề sát tường đứng lên, nín thở liễm thanh.

      Chờ nhóm lính ngang qua, nhàng đuổi kịp, rất nhanh ra tay, đem người cuối cùng đánh bất tỉnh, kéo tới chỗ góc tường u, cởi khôi giáp người , mặc vào.

      Lấy bội đao của , để ý chỉnh lại y bào, lúc này mới thoải mái ra, hướng tới khố phòng.

      “Người nào?” Quân lính canh giữ khố phòng bắt gặp có người tới, quát lớn, nhất thời, những người khác đứng lên, rút kiếm, bày ra bộ dáng sẵn sàng nghênh đón quân địch.

      Mạch Trục Vân hơi thấp đầu, đáp: “Truyền mệnh lệnh của vương gia: Tất cả mội người chuẩn bị tinh thần, phòng ngừa Mạch Trục Vân lại đến!”

      Người nọ thế nhưng tin lý do thoái thác này, tay phải cầm lợi kiếm vung lên, những kẻ khác lập tức tiến lên, đem người vây quanh, : “Thủ dụ của vương gia đâu?”

      Xem ra người của Phong vương phủ này chỉ nhận thức tín vật tiếp thu nhân a, có chút khó giải quyết! Mạch Trục Vân thầm suy nghĩ, còn chưa chuyện, lại nghe người nọ : “ có thủ dụ, tất nhiên là giả, bắt lấy !”

      Thanh phát ra, mọi người lấp tức tiến lên, Mạch Trục Vân liền đau đầu, ánh mắt híp lại, quét ngang chân cái, đem mấy người tới gần đánh đuổi ít.

      Kiếm trong tay còn chưa rút khỏi vỏ, nhưng mà cũng là vũ khí tốt lắm, tay hoạ đường tròn, cùng côn bổng giống nhau, hướng tới người những người đó đánh .

      Nhìn thấy người chung quanh xúm lại rất nhanh xuất nhiều cây đuốc, Mạch Trục Vân cũng có vội vã thoát thân, mà là tiếp tục cùng những người này dây dưa.

      “Mau, có người xông vào khố phòng!”

      Bị động tĩnh bên này kéo đến càng lúc càng nhiều người, ánh lửa dần dần chiếu sáng, tiếng bước chân cũng càng thêm hỗn loạn.

      Mạch Trục Vân nhếch môi, hề tham chiến, dễ dàng mở lỗ hổng, thả người nhảy, theo lối vào trở về.

      Thấy người đào tẩu, phía sau cái lĩnh quân hô: “Mau đuổi theo, thông tri Vương gia, có người xông vào phủ!”

      Phải, chính là những lời này!

      Mạch Trục Vân mặt ý cười càng sâu, cho dù trong đêm tối thể thấy ràng, nhưng động tác càng ngày càng lúc này cho thấy tâm tình tốt. Cước bộ nhanh hơn chút, phía sau truy binh bị bỏ lại càng xa, lại cái thả người, tiến vào trong hoa viên thấy bóng người.

      bao lâu, ánh lửa chiếu sáng cả hoa viên, thị vệ chạy tới tìm kiếm, bỏ qua bất cứ góc ngách nào, ngay cả đám cỏ cao nửa người cũng buông tha.

      Ngoài thư phòng, đạo bóng người vội vàng chạy tới.

      Đúng lúc gặp phải Phong vương từ trong thư phòng ra, cùng với hai thị vệ phía sau.

      “Đứng lại, chuyện gì kinh hoảng?” cái hắc y thị vệ trong đó hỏi.

      Mạch Trục Vân hơi thấp đầu, khôi giáp che mặt, nửa quỳ, cung kính : “Bẩm vương gia, có người xông vào vương phủ!’

      !”

      đạo thanh từ tính lại lạnh như băng từ đỉnh đầu truyền đến, Mạch Trục Vân cúi đầu đạm cười: Chỉ sợ ngươi cản nổi!

      Cảm giác có người tới gần, Mạch Trục Vân đầu càng thấp ít, vẫn là nửa quỳ, xin đợi Phong vương qua.

      Nhưng mà đôi giày màu đen dừng ở trước mặt, Mạch Trục Vân cả kinh, như trước trấn định, vẫn duy trì tư thái ban đầu.

      “Ngẩng đầu!” Đỉnh đầu như cũ truyền đến thanh lạnh như băng mà dễ nghe.

      tia tinh quang lên trong mắt, Mạch Trục Vân thuận theo lời , nhàng nâng đầu, dừng ở người .

      Chống lại đôi mắt có chút độ ấm kia, cảm thấy kinh hãi: Cư nhiên là ?

      Hết Chương 3


      Chương 4: Lần đầu thất thủ, bị bắt.

      Con ngươi thâm thúy mảnh hàn ý, gương mặt tuấn mỹ vô trù hơi hạ thấp, nhìn khuôn mặt phía dưới, theo góc độ của Mạch Trục Vân, vừa vặn có thể thấy đường cong hoàn mỹ mặt , ngũ quan vừa vặn phối hợp tương xứng, khiến cho khuôn mặt càng thâm tuấn dật, giống như thiên tiên bút tích hoàn mỹ, nhiều phần sắc sảo, lại thêm vài phần lạnh nhạt.

      Hàm dưới tiêm gầy thâm thúy, yết hầu khêu gợi hơi chuyển động, thân mình hơi hướng về phía trước, cỗ bạc hà thản nhiên chui vào chóp mũi.

      Sở Tùy Phong cũng là đánh giá Mạch Trục Vân: Khuôn mặt thanh tú trong trẻo vừa vặn bị khôi giáp làm nổi bật, thiếu tà khí của kẻ trộm, lại hơn phần trịnh trọng, mày thon dài khẽ cong, lông mi chớp chớp, đôi mắt to trong suốt sáng ngời mang theo vẻ mặt kinh ngạc, lại có nửa phần sợ hãi, mũi cao thẳng, cái miệng nhắn khẽ nhếch, cằm nâng cao, lộ ra cổ mảnh khảnh.

      Dáng người so với nam tử bình thường khéo léo, bộ áo giáp người hơi lớn, bên trong lộ ra cả góc áo xanh…Bộ dạng thanh tú, tướng mạo cũng thể được trước đây ra sao, chính là nhìn qua ngược lại có chút giống nữ tử.

      Bất quá, Bạch Lộng Ảnh uyên bác như vậy chưa chắc phân biệt được giới tính người khác, Sở Tùy Phong đôi mắt nhìn Mạch Trục Vân cũng có gì hoài nghi.

      Nhưng mà, thanh mang theo hàn ý của làm cho Mạch Trục Vân chợt tỉnh táo lại: “Thần thâu, Mạch Trục Vân?”

      Chính là năm chữ ngắn ngủi, phá hủy thân phận ngụy trang, cũng đánh vỡ này hồi trầm tĩnh.

      Cư nhiên bị nhận ra? Mạch Trục Vân cảm thấy kinh ngạc: Người gặp qua bộ dáng chính mình vốn rất ít , mà tại, lại mặc quần áo người dưới trướng của , cư nhiên bị phát ?

      Lúc này hiển nhiên phải thời điểm lo lắng này nọ, Mạch Trục Vân cánh tay phải cầm kiếm vung lên, ngăn bàn tay to vươn tới của Sở Tùy Phong, đồng thời, thân mình từng bước lui về phía sau, lập tức đứng lên, lùi bước chân, tránh khỏi công kích của , rất nhanh xoay người, hướng bên ngoài phi thân.

      Nhưng mà, phía trước đột nhiên xuất vài đạo bóng nhân, bóng đen chợt lóe, nhanh chóng xúm lại, đem Mạch Trục Vân vây ở chính giữa.

      Nguyên lai sớm mai phục tốt lắm, Mạch Trục Vân mắt khẽ híp, thoáng quay đầu lại, khóe mắt dư quang nhìn thấy Sở Tùy Phong ở bên kia trầm ổn bất động.

      Nguyên bản nghĩ đến giả dạng là thị vệ tuần tra liền có thể tránh bị phát , ngờ lại bị bọn họ nhìn thấu.

      Định dùng cái điệu hổ ly sơn, muốn Phong vương rời , thuận lợi vào thư phòng tìm kiếm, vẫn là bị đoán được, kết quả tại bị bao vây

      Nhìn thấy chung quanh ám vệ bày thế gọng kìm, Mạch Trục Vân hừ miếng, kiếm trong tay sắc bén, hàn quang kinh hoàng, ngăn trở hai người tấn công, chiêu thức linh hoạt thay đổi, dáng người biến ảo như gió, gặp chiếu tiếp chiêu, phản thủ vi công, mặc dù thể đánh bại toàn bộ này mười hai người, bất quá cũng có thể cùng bọn họ bất phân thắng bại.

      Khó khăn ra mấy chục chiêu, Sở Tùy Phong bên nhìn đến mặt cũng chút dao động, tuy rằng ám vệ vương phủ đều do tay chọn lựa, võ công tuyệt đối thấp.

      Hơn nữa, bọn họ thân kinh bách chiến, phối hợp ăn ý, cho dù là tự mình so chiêu, trong vòng trăm chiêu cũng thể thắng nổi. Nhưng là cũng nghe qua đại danh Mạch Trục Vân, cho nên, thấy Mạch Trục Vân có thể chống đỡ bọn họ tấn công, cũng có gì khiếp sợ.

      Chính là như giang hồ đồn đại: Nhạn quá bất lưu thanh, vân phiêu liễu vô ngân.

      năm rưỡi trước, giang hồ ít bảo vật đột nhiên bị mất trộm, ít phú thương gia mật thất, giấu bảo khố trong các cơ quan đều bị nhân phá vỡ, trân bảo cánh mà bay.

      Quan phủ truy tra mấy ngày, vẫn tìm ra tia manh mối.

      Sau đó, những gì mất trộm đều được trả lại, là “Có vay có trả”, kí tên Mạch Trục Vân.

      Vì thế, tên tuổi thần thâu dần truyền khai, thương phú các nơi kêu khổ ngừng.

      Quan phủ truy nã hơn năm, ngay cả bộ dáng người cũng ràng.

      Nam Truy Nguyệt thân là nhà giàu nhất Nam Ninh, thủ hạ dưới vạn người, Lạc Thủy sơn trang phòng vệ sâm nghiêm, cơ quan bảo khố mạnh, nhưng cũng ngăn được cước bộ Mạch Trục Vân…

      Mạch Trục Vân khẽ cau mày, trước mắt dùng hết toàn lực mới có thể cùng những người này giao tranh, nếu nghĩ muốn thoát thân, tựa hồ có dễ dàng như vậy, hơn nữa sau lưng còn có ba nhân vật trí dũng kiệt xuất.

      Kia hai cái thị vệ đủ gây sợ hãi, Phong vương mới chính là đối thủ đáng sợ nhất, mới cùng so chiêu, công phu của so với chính mình lợi hại hơn, nếu ra tay, kết cục rất có thể là chính mình thất thủ.

      Theo ống tay áo lấy ra mấy khối phi tiêu, Mạch Trục Vân khóe miệng nhếch lên, tay thu kiếm, tay kia rất nhanh đem phi tiêu phóng ra, ám vệ bị ám khí công kích, chút kinh hoảng, hoặc lắc mình tránh , hoặc lấy tay ngăn trở, nhưng mà, thời điểm phi cùng thân thể bọn họ tiếp xúc, trận khói trắng từ giữa tản ra.

      “Cẩn thận, có độc!”

      Này là phản ứng đầu tiên của bọn họ, tiếp đó bật người lui về phía sau vài bước, che mặt, phòng ngừa hít vào khí độc.

      Thấy thế, Mạch Trục Vân vui vẻ đùa cợt cười cười, chỉ là vôi phấn mà thôi, tà khí khêu mi, : “Bản công tử cùng các ngươi đùa giỡn nữa!” Nhún người thuận lợi ly khai.

      Nhưng mà, còn chưa rời được xa, phía trước đạo bóng trắng thổi qua, hàn quang chợt lóe, Sở Tùy Phong cầm kiếm đứng ở phía trước, đầu kiếm của cánh chính mình quá nửa tấc!

      Tốc độ mau!

      Mạch Trục Vân kinh ngạc, có khả năng ở trong vòng ba trượng bị mình phát , vẫn là người đầu tiên!

      Đẩy ra trường kiếm trong tay , cùng ở giữa trung giao chiến, trước trăm chiêu, Mạch Trục Vân còn có thể miễn cưỡng tiếp được, chính là sau đó, địch nổi Sở Tùy Phong, lộ ra sơ hở, thanh kiếm mang theo hàn ý dừng ở trước mặt.

      “Ngươi muốn như thế nào?” Mạch Trục Vân mang theo tia trịnh trọng nhìn .

      Bất quá nàng biết, người Sở Tùy Phong có sát khí.

      Khi chuyện, hàn ý truyền đến, phía sau hai thanh kiếm đặt tại cổ. Hai người rất nhanh ra tay, che lại huyệt đạo người, Mạch Trục Vân cảm thấy được nội lực trong cơ thể nhất thời tiêu thất, thân mình có chút xụi lơ.

      Sở Tùy Phong buông kiếm trong tay, lạnh lùng : “Áp vào địa lao!”

      “Từ từ!” Mạch Trục Vân nhìn “Ngươi như thế nào biết là ta? Lại thế nào biết được ta chính là Mạch Trục Vân?”

      Khóe miệng của nâng lên độ cong rất , nguyên bản kiếm buông xuống lại lần nữa nâng lên, tùy ý vạch đường. “Tê” tiếng người Mạch Trục Vân, cúi đầu nhìn, khôi giáp bên ngoài đều phá vỡ, rơi rụng mặt đất, mà áo bên trong chút tổn tại.

      Thiên phật ngọc treo bên hông bị giật lấy, nắm trong lòng bàn tay.

      “Thanh !”

      “Trừ ngươi ra, có ai trộm được thứ gì của bổn vương!”

      Nghe được giải thích, Mạch Trục Vân mặt lộ vẻ mỉm cười, ra là thế!

      Ngay cả tiếng động miếng ngọc cùng khôi giáp ma sát cũng thoát khỏi lỗ tai của , có thể thấy được người này có bao nhiêu cường, thua ở trong tay , cùng là bình thường!

      Xoay người, Mạch Trục Vân bị hai người áp giải xuống, hướng vương phủ địa lao đến.

      Lần đầu tiên bị mắt, thế nhưng, mặt nàng nhìn thấy tia mất mát cùng cam lòng, ngược lại là vẻ mặt thoải mái cùng sung sương, tựa hồ, bị người bắt cũng là loại hưởng thụ.

      Sở Tùy Phong cũng chuẩn bị rời , lại nghe được phía sau truyền đến tiếng thanh thúy, cước bộ dừng chút, con ngươi lãnh mạc chớp mắt nổi lên tia biến hóa.

      “Nguyên lai, chỉ có Mạch Trục Vân ta thích ngoạn chiêu ‘vừa ăn cướp vừa la làng’!”

      Hết Chương 4

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 4: Lần đầu thất thủ, bị bắt.

      Con ngươi thâm thúy mảnh hàn ý, gương mặt tuấn mỹ vô trù hơi hạ thấp, nhìn khuôn mặt phía dưới, theo góc độ của Mạch Trục Vân, vừa vặn có thể thấy đường cong hoàn mỹ mặt , ngũ quan vừa vặn phối hợp tương xứng, khiến cho khuôn mặt càng thâm tuấn dật, giống như thiên tiên bút tích hoàn mỹ, nhiều phần sắc sảo, lại thêm vài phần lạnh nhạt.

      Hàm dưới tiêm gầy thâm thúy, yết hầu khêu gợi hơi chuyển động, thân mình hơi hướng về phía trước, cỗ bạc hà thản nhiên chui vào chóp mũi.

      Sở Tùy Phong cũng là đánh giá Mạch Trục Vân: Khuôn mặt thanh tú trong trẻo vừa vặn bị khôi giáp làm nổi bật, thiếu tà khí của kẻ trộm, lại hơn phần trịnh trọng, mày thon dài khẽ cong, lông mi chớp chớp, đôi mắt to trong suốt sáng ngời mang theo vẻ mặt kinh ngạc, lại có nửa phần sợ hãi, mũi cao thẳng, cái miệng nhắn khẽ nhếch, cằm nâng cao, lộ ra cổ mảnh khảnh.

      Dáng người so với nam tử bình thường khéo léo, bộ áo giáp người hơi lớn, bên trong lộ ra cả góc áo xanh…Bộ dạng thanh tú, tướng mạo cũng thể được trước đây ra sao, chính là nhìn qua ngược lại có chút giống nữ tử.

      Bất quá, Bạch Lộng Ảnh uyên bác như vậy chưa chắc phân biệt được giới tính người khác, Sở Tùy Phong đôi mắt nhìn Mạch Trục Vân cũng có gì hoài nghi.

      Nhưng mà, thanh mang theo hàn ý của làm cho Mạch Trục Vân chợt tỉnh táo lại: “Thần thâu, Mạch Trục Vân?”

      Chính là năm chữ ngắn ngủi, phá hủy thân phận ngụy trang, cũng đánh vỡ này hồi trầm tĩnh.

      Cư nhiên bị nhận ra? Mạch Trục Vân cảm thấy kinh ngạc: Người gặp qua bộ dáng chính mình vốn rất ít , mà tại, lại mặc quần áo người dưới trướng của , cư nhiên bị phát ?

      Lúc này hiển nhiên phải thời điểm lo lắng này nọ, Mạch Trục Vân cánh tay phải cầm kiếm vung lên, ngăn bàn tay to vươn tới của Sở Tùy Phong, đồng thời, thân mình từng bước lui về phía sau, lập tức đứng lên, lùi bước chân, tránh khỏi công kích của , rất nhanh xoay người, hướng bên ngoài phi thân.

      Nhưng mà, phía trước đột nhiên xuất vài đạo bóng nhân, bóng đen chợt lóe, nhanh chóng xúm lại, đem Mạch Trục Vân vây ở chính giữa.

      Nguyên lai sớm mai phục tốt lắm, Mạch Trục Vân mắt khẽ híp, thoáng quay đầu lại, khóe mắt dư quang nhìn thấy Sở Tùy Phong ở bên kia trầm ổn bất động.

      Nguyên bản nghĩ đến giả dạng là thị vệ tuần tra liền có thể tránh bị phát , ngờ lại bị bọn họ nhìn thấu.

      Định dùng cái điệu hổ ly sơn, muốn Phong vương rời , thuận lợi vào thư phòng tìm kiếm, vẫn là bị đoán được, kết quả tại bị bao vây

      Nhìn thấy chung quanh ám vệ bày thế gọng kìm, Mạch Trục Vân hừ miếng, kiếm trong tay sắc bén, hàn quang kinh hoàng, ngăn trở hai người tấn công, chiêu thức linh hoạt thay đổi, dáng người biến ảo như gió, gặp chiếu tiếp chiêu, phản thủ vi công, mặc dù thể đánh bại toàn bộ này mười hai người, bất quá cũng có thể cùng bọn họ bất phân thắng bại.

      Khó khăn ra mấy chục chiêu, Sở Tùy Phong bên nhìn đến mặt cũng chút dao động, tuy rằng ám vệ vương phủ đều do tay chọn lựa, võ công tuyệt đối thấp.

      Hơn nữa, bọn họ thân kinh bách chiến, phối hợp ăn ý, cho dù là tự mình so chiêu, trong vòng trăm chiêu cũng thể thắng nổi. Nhưng là cũng nghe qua đại danh Mạch Trục Vân, cho nên, thấy Mạch Trục Vân có thể chống đỡ bọn họ tấn công, cũng có gì khiếp sợ.

      Chính là như giang hồ đồn đại: Nhạn quá bất lưu thanh, vân phiêu liễu vô ngân.

      năm rưỡi trước, giang hồ ít bảo vật đột nhiên bị mất trộm, ít phú thương gia mật thất, giấu bảo khố trong các cơ quan đều bị nhân phá vỡ, trân bảo cánh mà bay.

      Quan phủ truy tra mấy ngày, vẫn tìm ra tia manh mối.

      Sau đó, những gì mất trộm đều được trả lại, là “Có vay có trả”, kí tên Mạch Trục Vân.

      Vì thế, tên tuổi thần thâu dần truyền khai, thương phú các nơi kêu khổ ngừng.

      Quan phủ truy nã hơn năm, ngay cả bộ dáng người cũng ràng.

      Nam Truy Nguyệt thân là nhà giàu nhất Nam Ninh, thủ hạ dưới vạn người, Lạc Thủy sơn trang phòng vệ sâm nghiêm, cơ quan bảo khố mạnh, nhưng cũng ngăn được cước bộ Mạch Trục Vân…

      Mạch Trục Vân khẽ cau mày, trước mắt dùng hết toàn lực mới có thể cùng những người này giao tranh, nếu nghĩ muốn thoát thân, tựa hồ có dễ dàng như vậy, hơn nữa sau lưng còn có ba nhân vật trí dũng kiệt xuất.

      Kia hai cái thị vệ đủ gây sợ hãi, Phong vương mới chính là đối thủ đáng sợ nhất, mới cùng so chiêu, công phu của so với chính mình lợi hại hơn, nếu ra tay, kết cục rất có thể là chính mình thất thủ.

      Theo ống tay áo lấy ra mấy khối phi tiêu, Mạch Trục Vân khóe miệng nhếch lên, tay thu kiếm, tay kia rất nhanh đem phi tiêu phóng ra, ám vệ bị ám khí công kích, chút kinh hoảng, hoặc lắc mình tránh , hoặc lấy tay ngăn trở, nhưng mà, thời điểm phi cùng thân thể bọn họ tiếp xúc, trận khói trắng từ giữa tản ra.

      “Cẩn thận, có độc!”

      Này là phản ứng đầu tiên của bọn họ, tiếp đó bật người lui về phía sau vài bước, che mặt, phòng ngừa hít vào khí độc.

      Thấy thế, Mạch Trục Vân vui vẻ đùa cợt cười cười, chỉ là vôi phấn mà thôi, tà khí khêu mi, : “Bản công tử cùng các ngươi đùa giỡn nữa!” Nhún người thuận lợi ly khai.

      Nhưng mà, còn chưa rời được xa, phía trước đạo bóng trắng thổi qua, hàn quang chợt lóe, Sở Tùy Phong cầm kiếm đứng ở phía trước, đầu kiếm của cánh chính mình quá nửa tấc!

      Tốc độ mau!

      Mạch Trục Vân kinh ngạc, có khả năng ở trong vòng ba trượng bị mình phát , vẫn là người đầu tiên!

      Đẩy ra trường kiếm trong tay , cùng ở giữa trung giao chiến, trước trăm chiêu, Mạch Trục Vân còn có thể miễn cưỡng tiếp được, chính là sau đó, địch nổi Sở Tùy Phong, lộ ra sơ hở, thanh kiếm mang theo hàn ý dừng ở trước mặt.

      “Ngươi muốn như thế nào?” Mạch Trục Vân mang theo tia trịnh trọng nhìn .

      Bất quá nàng biết, người Sở Tùy Phong có sát khí.

      Khi chuyện, hàn ý truyền đến, phía sau hai thanh kiếm đặt tại cổ. Hai người rất nhanh ra tay, che lại huyệt đạo người, Mạch Trục Vân cảm thấy được nội lực trong cơ thể nhất thời tiêu thất, thân mình có chút xụi lơ.

      Sở Tùy Phong buông kiếm trong tay, lạnh lùng : “Áp vào địa lao!”

      “Từ từ!” Mạch Trục Vân nhìn “Ngươi như thế nào biết là ta? Lại thế nào biết được ta chính là Mạch Trục Vân?”

      Khóe miệng của nâng lên độ cong rất , nguyên bản kiếm buông xuống lại lần nữa nâng lên, tùy ý vạch đường. “Tê” tiếng người Mạch Trục Vân, cúi đầu nhìn, khôi giáp bên ngoài đều phá vỡ, rơi rụng mặt đất, mà áo bên trong chút tổn tại.

      Thiên phật ngọc treo bên hông bị giật lấy, nắm trong lòng bàn tay.

      “Thanh !”

      “Trừ ngươi ra, có ai trộm được thứ gì của bổn vương!”

      Nghe được giải thích, Mạch Trục Vân mặt lộ vẻ mỉm cười, ra là thế!

      Ngay cả tiếng động miếng ngọc cùng khôi giáp ma sát cũng thoát khỏi lỗ tai của , có thể thấy được người này có bao nhiêu cường, thua ở trong tay , cùng là bình thường!

      Xoay người, Mạch Trục Vân bị hai người áp giải xuống, hướng vương phủ địa lao đến.

      Lần đầu tiên bị mắt, thế nhưng, mặt nàng nhìn thấy tia mất mát cùng cam lòng, ngược lại là vẻ mặt thoải mái cùng sung sương, tựa hồ, bị người bắt cũng là loại hưởng thụ.

      Sở Tùy Phong cũng chuẩn bị rời , lại nghe được phía sau truyền đến tiếng thanh thúy, cước bộ dừng chút, con ngươi lãnh mạc chớp mắt nổi lên tia biến hóa.

      “Nguyên lai, chỉ có Mạch Trục Vân ta thích ngoạn chiêu ‘vừa ăn cướp vừa la làng’!”

      Hết Chương 4
      AnAn thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Phong vương đêm thăm địa lao [Thượng]

      “Vương gia…” Thị vệ phía sau Sở Tùy Phong nghe thấy lời của Mạch Trục Vân, liền cất tiếng xin chỉ thị.

      Ý tứ của Mạch Trục Vân, bọn họ đều nghe hiểu.

      Nâng tay lên, ý bảo quên , Sở Tùy Phong mệnh lệnh : “Truyền tin vào cung!” xong, cước bộ ngừng, hướng thư phòng rời .

      Dọc theo đường, cảm giác bị người dùng kiếm kèm hai bên tốt, nhưng Mạch Trục Vân vẫn như trước mang theo ý cười, nhất là nhận thấy được khác thường của Sở Tùy Phong sau khi nghe câu kia, ý cười càng thêm sâu.

      Nàng biết, nàng đúng.

      Vượt qua vài cái sân rộng, tới trước cửa địa lao có tới mười người đứng gác, hai bên là hai cây đuốc lớn chiếu sáng cả con đường bên trong, qua khoảng u dài, Mạch Trục Vân bị nhốt ở Thôi Táng gian, được người đưa vào phòng giam cũng coi như là sạch .

      Ðánh giá bốn phía, vẫn chưa nhìn thấy mặt khác của nhà lao còn có người. Thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ thông khí bên, ô cửa đều bị che lại bằng hàn thiết rắn chắc, độ lớn miễn cưỡng cũng có thể vói vào bàn tay.

      Ánh trăng tiêu điều lạnh nhạt chiếu vào, vừa lúc rọi đến đống cỏ sạch mặt đất.

      Đại môn đúc bằng sắt, còn bị khóa bằng xích đen, nhìn thấy bốn phía tường đồng vách sắt, chút hi vọng có thể đào thoát, nội lực đều bị chế trụ, Mạch Trục Vân ngược lại nhàn nhã ngồi đống cỏ, dựa lưng vào tường, chợp mắt.

      bao lâu, ánh sáng cây đuốc dội vào mắt, nghe tiếng bước chân tới gần, ý cười môi nàng càng ràng.

      Thẳng đến khi nghe được khóa bị mở ra, cò người đẩy cửa tiến vào, Mạch Trục Vân mới chậm rãi mở mắt ra, tựa tiếu phi tiều nhìn Sở Tùy Phong đổi thành thân áo lam hoa lệ.

      So với bạch y thiếu phần lịch tao nhã, lại hơn phần mị hoặc, nhưng mà, tổng thể mà , vẫn là lạnh như băng, làm cho người ta rét mà run.

      “Đều lui ra!” Quát tiếng, thuộc hạ phía sau lập tức cung kính ly khai, ở bên ngoài chờ đợi.

      muốn biết vì cái gì?” Bạc thần khẽ mở, chủ động hỏi.

      Mạch Trục Vân cười, từ từ đứng dậy, thích bị từ cao nhìn xuống. Hơi hơi ngẩng đầu nhìn , cười : “Cho dù ta hỏi, ngươi cũng cho ta biết!”

      “Ngươi thực đặc biệt!” trong giọng mang theo tia tán thưởng.

      “Ngô, ta biết a!” Mạch Trục Vân nheo mắt, cười khẽ: “Mục đích ngươi dẫn ta tới đây, cũng phải chỉ để với ta những lời này !”

      “Ngươi như thế nào biết là bổn vương?”

      Khóe miệng nhếch lên, Mạch Trục Vân nở nụ cười: “Phong vương phủ phòng thủ nghiêm mật, đên ngay cả ta cũng bị ngươi bắt, ta tin, đồng đạo (*ý chỉ người cùng nghề với nàng) có người có thể trà trộn vào vương phủ, lấy chén ngọc lưu ly.

      Thấy lời nào tỏ vẻ cam chịu, Mạch Trục Vân tiếp tục hỏi: “Ngươi bắt ta đến, muốn như thế nào?”

      “Cùng bổn vương làm giao dịch!”

      năng khí phách, giọng điệu cường ngạnh, hơn nữa còn mang theo cảm giác áp bách, giọng điệu có chút thương lượng.

      Mạch Trục Vân khúc khích cười, lộ ra hàm răng trắng tinh ngay ngắn xinh đẹp, hỏi: “Ngươi là cầu ta?”

      “Ngươi có lựa chọn!” lời bá đạo mà lại lạnh lùng.

      Bất quá, cũng sai, đánh lại , lại trở thành tù nhân của , Mạch Trục Vân xác thực có lựa chọn.

      Chỉ là, Mạch Trục Vân cũng có chút ngoài dự đoán, đường đường Phong vương năm trong tay binh lực bốn thành Nam Ninh, võ công lại lợi hại như vậy, còn có chuyện gì làm được, muốn cùng tên trộm nhoi như nàng làm cái giao dịch?

      “Giao dịch gì?” Thu liễm chút ý cười, hỏi.

      Sở Tùy Phong thanh lạnh lùng : “Thông qua khảo nghiệm, bổn vương hội cho ngươi!”

      “Nếu ta đáp ứng?” Mạch Trục Vân tà tà híp mắt nhìn , ánh trăng trong trẻo mà lạnh lẽo vừa lúc chiếu lên khuôn mặt chút biểu tình của , này tuấn dật, lại lộ ra khí tức kháng cự.

      lặp lại lời lúc trước: “Ngươi có lựa chọn!”

      Vẫn là thể thương lượng đường sống, Mạch Trục Vân khẽ thở dài, hỏi: “Như vậy, vì sao lại là ta?”

      giang hồ, kẻ có bản lĩnh cũng hiếm , bằng thế lực hàng đầu của Phong vương , tùy tiện chiêu mộ, biết có bao nhiêu người nguyện ý vì mà làm, chính là, vì cái gì cố tình bắt nàng.

      “Ngươi là trộm!”

      Mạch Trục Vân bỗng nhiên sinh hờn giận, nhíu mi nhìn : “Nghe ý tứ của ngươi, nguyên nhân chính là vì ta làm trộm, cho nên ngươi mới cho đồn thổi, ta trộm chén ngọc lưu ly của ngươi, ở bên ngoài truy nã, bại hoại thanh danh của ta?”

      thể tưởng tượng được, thế hệ chiến thần, cũng làm ra chuyện đê tiện như vậy!

      Sở Tùy Phong thẳng thắn: “Ngươi có thanh danh!”

      sợ bại hoại!

      “Ngươi…” Mạch Trục Vân bị lời của chọc giận, lấy tay chỉ vào mũi ,tay kia chống lên thắt lưng, : “Ai , bản công tử tốt xấu cũng là trong tứ đại công tử, cùng ngươi nổi danh. Ngươi làm như vậy, cũng là bôi nhọ chính mình!”

      Nhìn thấy người trước mặt như đàn bàn chanh chua chửi đổng, Sở Tùy Phong hừ lạnh tiếng, cực kì khinh thường, mặt lạnh : “Vậy sao?”

      Ngạch… căn bản quan tâm tới cái danh bất bại chiến thần! Mạch Trục Vân nhất thời tiết khí, giọng điệu cường ngạnh: “Vậy ngươi dựa vào cái gì muốn ta giúp ngươi?”

      Sở Tùy Phong có trả lời vấn đề này, mà từ trong ống tay áo lấy ra hai cái bình ngọc tinh xảo, màu đỏ sẫm, đều là làm bằng xích ngọc thượng đẳng, hình hồ lô, dài chừng nửa tấc.

      Đem cái lọ mở nắp, đổ ra viên thuốc bằng hạt đậu, chia đều tay phải, hướng Mạch Trục Vân, mệnh lệnh : “Ăn nó!”

      Bàn tay to lớn, vân tay ràng, vì cầm kiếm nhiều năm nên có nhiều vết chai, nhưng lại thon dài xinh đẹp.

      Chính lúc này, Mạch Trục Vân nhận ra, tay dính qua máu của nhiều người, hơn nữa còn truyền tới khí tức nguy hiểm.

      “Độc dược?” Khẽ nghiêng đầu, hỏi.

      Mạch Trục Vân tất nhiên tin, đưa thứ gì tốt đẹp.

      tồi!” thập phần hài lòng.

      Mạch Trục Vân quay đầu , cho rằng bản công tử ngốc a, dựa vào đâu muốn ta làm việc cho ngươi lại còn phải ăn độc dược, chịu khống chế của ngươi?

      Nhưng mà, nháy mắt, tay vụt cái, trước người truyền đến cỗ lực đạo, Mạch Trục Vân di chuyển được.

      “Ngươi…Ngươi muốn làm gì?” Cảnh giác nhìn , dùng ánh mắt hỏi. Mạch Trục Vân nhếch môi, cho có cơ hội đem độc dược ném vào.

      Sở Tùy Phong tiến lên từng bước, nắm lấy hàm dưới Mạch Trục Vân, tay dùng lực chút, đem độc dược bỏ vào. Tiếp đó lại giơ tay, giải khai huyệt đạo của nàng.

      Tức giận đến cực điểm, Mạch Trục Vân chân tay chuyển động, mang theo sát khí sắc bén hướng về phía .

      Ách? Nội lực cũng khôi phôi phục, là giải huyệt?

      Áo bào vung lên, ngăn cản công kích, Sở Tùy Phong trước sau như lạnh lùng, chút động dung. Lạnh lùng thu tay, có áy náy cùng bất an khi buộc ép người khác uống độc dược.

      Tay kia thoáng đưa về phía trước, : “Trong vòng bảy ngày, lấy giải dược!” Mở ra bình dược màu đen trong tay, lát, lại thu vào trong tay áo.

      Mạch Trục Vân hiểu được ý tứ của : Trong vòng bảy ngày trộm được giải dược, chính là khảo nghiệm mà . Trộm được giải được, nhất định phải giúp làm việc.

      Nhưng mà, nếu thể trộm được?

      “Lấy được giải dược thế náo?

      “Tử!” Ngữ khí như trước hề phập phồng, tựa hồ, cái chết ở trong mắt chỉ là chuyện rất đỗi bình thường!

      Nghe ý tứ trong lời của , lấy được giải dược, độc phát nhân vong, cách khác, mặc kệ có đáp ứng hay , việc hàng đầu đều là từ trong tay trộm giải dược.

      Mạch Trục Vân căm tức nhìn , cắn răng, lại kiên quyết : “Được! Ta đáp ứng!”

      “Bất quá, thứ ta trộm, chỉ là giải dược, còn có khối ngọc người ngươi kia!”

      Bản công tử trộm gì đó, còn chưa từng bị chủ của nó lấy lại, được, lúc này vẫn thể có ngoại lệ!

      Nhưng mà, lúc xong câu này, thế nhưng lại phá lệ thấy được biểu tình khác thường mặt Sở Tùy Phong.

      Hết Chương 5

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :