1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mang Em Trở Lại - Sharon Sala

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Mang em trở lại
      Tác giả : Sharon Sala
      Dịch giả: Orkid
      Nhà xuất bản: NXB Văn Học
      Kích thước: 13 x 20.5 cm
      Số trang: 384
      Ngày xuất bản: 10 - 6 - 2013
      Giá bìa: 85.000 ₫
      Công ty phát hành: Thái Uyên
      Chụp pic: vitonline
      Type
      macasperhcm: 1-5
      Buihangwrs: 6-10
      whjt3_cat: 11-13
      Thanh Hường: 14-hết

      Giới thiệu

      “Sweet Baby là cuốn tiểu thuyết tâm lý tuyệt vời, ở đó nhà văn cho độc giả thấy những chấn thương thuở ảnh hưởng lên cuộc đời của mảnh mai nhưng dũng cảm và người đàn ông sẵn sàng mạo hiểm mọi thứ để bảo vệ . Cốt truyện vừa gay cấn vừa cảm động, đỉnh cao mà chỉ những cây bút như Sharon Sala mới đạt tới” - Harriet Klausner, Amazon.com

      câu chuyện tình tuyệt vời, và nam chính khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng phải ao ước. Cả người lớn lẫn trẻ em đều thích tác phẩm này.” - Katie Babs, Goodreads.com

      Trích đoạn:

      ngày nào đó muốn đứng trong nhà thờ và nhìn em về phía lối . muốn với cả thế giới rằng em là của là của em. hứa ôm em và bảo vệ em trước những điều làm em sợ hãi. thề bằng sinh mạng mình là bao giờ từ bỏ em. Em có tin ?”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Mở đầu




                  Ngoại ô Arkansas, 1973

                  vạt bụi bị thổi tung lên đằng sau chiếc xe buýt chở học sinh màu vàng tươi lừ đừ xuống con đường của tiểu bang Arkansas, đưa trả những đứa trẻ của thị trấn Calico Rock về với gia đình.

                  Tháng Chín năm nay khô cằn. Hàng cây xanh bên lề con đường mà chiếc xe buýt phủ đầy bụi bặm. Những thân cây già nua, khẳng khiu phải vật lộn giành chỗ đứng với những cây non đâm chồi mọc rễ. mặt đất bên dưới, các bụi cây mọc um tùm, xum xuê, bám chặt vào vị trí của mình ngọn núi cách bền bỉ, mãnh liệt.

                  Bầu trời xanh nhạt đến nỗi gần như biến thành màu trắng, và vầng dương tỏa nắng xuống chiếc xe buýt chứa đầy nhóc bọn trẻ, trông y như những hạt đậu bị lèn trong chiếc hộp thiếc. Mồ hôi chảy đầm đìa xuống tóc và mặt chúng trong lúc chúng tán chuyện. Chúng chẳng mấy bận tâm tới cái nóng, bởi vì hôm nay là thứ sáu, và chúng về nhà.

                  Nhưng mặc dù bên trong xe buýt rất náo loạn, vẫn có đứa trẻ khác thường, như bé Victoria Lancaster sáu tuổi chẳng hạn. ngồi mình ghế, lặng lẽ suy ngẫm về những kiện trong ngày hôm nay và tha thiết mong được nhìn thấy nhà mình.

                  Đêm qua bé Tory trải qua rất nhiều kiện lần đầu tiên. bé cùng bảy bé khác tham gia Bữa tiệc đồ ngủ [1] của Mary Ellen Wiggin. Với Tory, đó là lần đầu tiên bé ngủ ở nơi phải là nhà của mẹ - và lại còn có Búp bê Cưng của nó nữa. Thế mà nó khóc. khóc lần nào.

                  [1] Các bé được bố mẹ cho phép đến ngủ ở nhà bạn khác, cùng thức đêm chơi đùa trong bộ đồ ngủ.

                  Khi chiếc xe buýt bắt đầu phanh lại, nó nhìn lên. Mấy em nhà Broyle xuống. Tức là sắp đến lượt Tory rồi. Miệng nó mím lại khi nghĩ về đêm qua. Nó thể chờ nổi để kể cho mẹ nghe về bữa tiệc của Mary Ellen. Xúc xích wiener [2] rồi đến kẹo dẻo nướng, rồi cả những câu chuyện ma rùng rợn được kể sau khi tắt hết đèn đóm nữa chứ - sợ nhưng mà vui. Mẹ rất tự hào về nó vì đòi về nhà.

                  [2] Tên loại xúc xích của Đức.

                  Chiếc xe buýt phanh kít lại và Tory tóm chặt lấy cái túi giấy màu nâu đùi mình. Quần áo học bẩn của ngày hôm qua, và cả bộ đồ ngủ của bé đều đựng trong đó. váy nó có vệt nước xốt cà chua và ở vạt trước có dính chút kẹo dẻo, nhưng nó lo lắm.

                  Mẹ bao giờ la mắng nó vì những chuyện như thế. Thực ra, hiếm lắm mẹ mới to tiếng, và khi bà cáu thường là với Ollie.

                  Tory thở dài, nhớ lại khoảng thời gian Ollie còn chưa đến sống với họ và ước gì mọi chuyện trở lại như xưa. Ollie lúc nào cũng trêu nó là bám váy mẹ. Khi nó về nhà, nó cho ông ta thấy. Nó trải qua cả đêm xa nhà đấy. Bọn trẻ con thể làm thế được!

                  lên kế hoạch chuyện với Ollie tiếng hét vang lên bên trai bé: “Tory có bạn trai. Tory có bạn trai.”

                  Tory quay người lại và lè lưỡi, giận dữ lườm thằng bé ở đằng sau nó. Lại là cái thằng Arthur Beckham cụ non và ngu ngốc. Chỉ mới chưa đầy sáu tuần học lớp phát ra rằng bọn con trai càng lớn càng ngớ ngẩn.

                  Khi bị thằng bé cười vào mặt, nó xoay người lại, mặt đỏ tưng bừng và hơi sốc vì táo bạo của mình. Khi nào lên lớp bốn, nó chắc chắn nhắm vào bọn trẻ con bé hơn như Arthur làm.

                  lần nữa chiếc xe buýt bắt đầu chậm lại. Tory liếc ra ngoài cửa sổ khi chiếc xe dừng hẳn rồi rít lên. Khi trông thấy mái nhà quen thuộc của mình, nó bấu vào ghế ngồi đằng trước để giữ thăng bằng rồi đứng dậy. Arthur Beckham làm mặt hề trêu nó khi nó qua chỗ thằng bé, nhưng Tory quá háo hức về nhà nên chẳng buồn nghĩ đến thằng lần thứ hai. Khi bé bước ra khỏi xe buýt, cơn gió khẽ tốc viền váy nó lên, nhưng nó để ý. Chân vừa chạm đất, bắt đầu chạy.

                  con bướm màu da cam và đen lượn lờ ngay đầu Tory, lướt theo ngọn gió với vẻ duyên dáng tinh tế, nhìn bên ngoài cứ như là hai đứa cuộc đua vậy. Hình ảnh tưởng tượng ấy nảy ra trong đầu bé và nó nhấc cao chân lên chạy hết tốc lực. Ánh mặt trời buổi chiều bị giữ lại những lọn tóc dài vàng rực của nó. Nếu có ai đó chứng kiến hẳn họ tưởng tượng ra mình trông thấy vầng hào quang đầu bé con. Nhưng lúc ấy là chiều muộn, và kể cả khi có người coi bé là thiên thần nữa khá lắm nó cũng chỉ là thiên thần lôi thôi lếch thếch mà thôi.

                  đầu gối bé có vết xước, vạt váy trước có vết bẩn sót lại từ bữa trưa, còn giày và bít tất bám lớp bụi mỏng khi đôi chân bé bỏng khuấy tung con đường về nhà. Chiếc túi giấy nâu bé vẫn cầm chặt tay bị rách miệng và sắp tung ra, nhưng giờ việc đó cũng chẳng quan trọng nữa. gần về tới nhà rồi.

                  Ngay khi chân Tory đặt lên bậc thềm trước, con bướm liền hướng sang trái. bé cười phá lên, gọi mẹ to và cầm cánh cửa lưới mà kéo.

                  “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con về rồi! Mẹ nhìn con này! Con chạy đua với bạn bướm và...”

                  bé dừng phắt lại khi vang giọng của chính mình từ căn phòng trống này sang phòng trống khác, lơ lửng như ký ức xấu xa chịu biến . luồng gió nóng tới từ hướng nào đó đằng sau lưng bé, làm tung vạt váy của nó và xô lớp vải vào đôi chân trần, Tory bước thêm bước rồi bước nữa, bước nữa vào trong, ý thức được chiếc túi nâu rơi tuột khỏi những ngón tay nó xuống sàn nhà.

                  Mọi thứ biến mất, từ những tấm rèm màu xanh bạc phếch cửa sổ cho đến đồ đạc từng được kê sàn nhà. Trái tim bé lỡ nhịp. Kể cả khi đôi mắt nó nhìn thấy , trái tim nó vẫn chịu chấp nhận.

                  “Mẹ ơi?”

                  Tory nghiêng đầu, lắng nghe giọng quen thuộc của mẹ, nhưng tất cả những gì nó nghe thấy là tiếng động cơ của chiếc xe buýt chở học sinh ở xa xa.

                  Nó lại gọi lần nữa, giọng run run “Mẹ ơi? Mẹ ơi? Con về rồi.”

                  im lặng bên ngoài tiếng gọi của ma quái, nó làm tiếng chim cái cây gần cửa sổ nhà bếp như vang vọng hơn. Đâu đó bên trong căn nhà, bé nghe thấy tiếng chú dế gáy, và trái tim nó nảy lên. Mẹ rất ghét có dế trong nhà. Bất kỳ phút nào bà cũng có thể lao vào trong phòng để đuổi nó . Con bé quay ra ngưỡng cửa, đôi mắt to màu xanh đong đầy nước mắt và nỗi hoảng loạn. Nhưng có gì chuyển động, và có ai bước vào.

                  Nó lại gọi lần nữa. “Mẹ ơi… mẹ ở đâu đấy?”

                  Tất cả những gì Tory nghe thấy là nhịp tim đập thình thịch, lấn át cả giọng của chính nó. Nó chạy vào phòng ngủ của mình, thánh đường duy nhất mà nó biết. Nếu nó nằm cuộn tròn giường và ôm Búp bê Cưng vào lòng, chắc chắn mẹ về nhà.

                  Nhưng căn phòng này cũng trống trải như thế. Đứng ngưỡng cửa, bé bắt đầu run rẩy. Mồ hôi túa trán nó, đọng thành giọt ở môi . Chiếc giường của nó – trước vẫn được trải ga màu hồng nhạt, biến mất. Tệ hơn thế, Búp Bê Cưng chẳng còn tăm tích đâu cả.

                  Gần như bị kích động, bé bắt đầu xoay vòng vòng, những ngón tay bé nắm lại thành đấm khi nó bắt đầu lầm rầm “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi” như thể nếu nó những lời đó đủ nhiều, mẹ xuất lại vậy.

                  Hoảng loạn, ánh mắt bé di chuyển tới chỗ cánh cửa tủ để mở. Tất cả mọi thứ đều biến mất, kể cả đôi giày mới để học trường Chủ nhật của nó. Mất hết! Mọi thứ và mọi người đều biến mất. Nó bắt đầu lòng vòng trong bốn căn phòng của ngôi nhà ốp gỗ, chạy ào vào phòng rồi lại chạy ra trong lúc tâm trạng kích động tăng dần lên, vừa chạy vừa hét tên mẹ nó hết lần này đến lần khác cho tới khi bé Tory Lancaster chẳng còn lại gì ngoài tiếng thét.

                  Tiếng chiếc ô tô ngang qua con đường trước mặt ngôi nhà khiến bé chạy ra cửa, nhưng khi nó qua mà hề có dấu hiệu chậm lại, bé đột nhiên thấy sợ hãi vô cùng. độc! Nó độc! Chỉ sau khi lùi sát đến tận góc phòng bé mới dừng lại, đôi mắt trống rỗng mở lớn, nhìn chằm chằm ra xung quanh. Những giọt nước mắt khô cạn đôi gò má. bé từ từ ngồi xuống sàn, ánh mắt gắn chặt vào cửa nhà. Chiều ngả sang tối, tối ngả sang đêm, nhưng Tory Lancaster hề cử động. bé cứ chờ… chờ cho mẹ nó về nhà.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1





      Chính tiếng cánh cửa đóng dù rất khẽ nhưng dễ nhận kéo Brett Hooker ra khỏi giấc ngủ chập chờn và khiến với tay lấy khẩu súng để bàn cạnh giường. Trong vòng vài giây chuyển từ trạng thái mơ màng ngái ngủ sang hoàn toàn tỉnh táo, thả khẩu súng và ngăn kéo rồi đóng sập nó lại.

      ấy về!

      Nhịp đập điên cuồng của tim bắt đầu chậm lại, trở về với tốc độ bình thường. chống người khuỷu tay, nhìn đăm đăm vào ngưỡng cửa để mở và chấp nhận phần yếu đuối trong mình khi cứ chịu đựng người đàn bà giống dân lang thang hơn là người , đồng thời tự hỏi cái gì ở đáng để làm như vậy.

      Vật gì đó rơi xuống sàn phòng khách, tiếp theo là tiếng chửi thề khe khẽ. Vài giây sau, thanh dễ nhận khác vẳng xuống hành lang và lọt vào phòng ngủ. cứng người. di chuyển trong căn hộ, về phía phòng ngủ - về phía .

      nằm lại và nhắm mắt, mong cho mau mau lên. lâu quá được ôm vào lòng đến mức thấy nhức nhối.

      Chiếc túi nặng nhất trong đống túi đựng máy ảnh của Tory Lancaster sắp trượt khỏi vai trong lúc tra chìa vào ổ. để phí cử động nào, vừa xoay chìa vừa kéo lại nó lên vai.

      Cánh cửa lặng lẽ mở ra. bước vào trong, dừng lại ngưỡng cửa, ý thức được rằng mình nín thở. Nếu có chiếc gương ở đó, hẳn ngạc nhiên khi biết vẻ sợ hãi mơ hồ mặt mình, Chỉ sau khi nghe được những thanh quen thuộc về đêm trong căn hộ của Brett Hooker, mới đóng cửa lại sau lưng và thư giãn. trượt những chiếc túi đựng máy ảnh xuống rồi nhàng thả túi vải thô sang bên cạnh, thở ra hơi nhõm.

      Tory đứng đó trong im lặng, lắng nghe tiếng đồng hồ tích tắc tường, ước lượng tiếng vòi nước giọt bồn rửa bát, tận hưởng tiếng ù ù của động cơ tủ lạnh, cảm nhận diện của Brett, mặc dù còn chưa nhìn thấy mặt .

      hề biết trò chơi mà trong tiềm thức vẫn luôn trêu đùa với trái tim mình, nỗi sợ nhạt dần trong mắt và Tory bắt đầu bình tĩnh lại, Brett có nhà. Đúng như lời hứa. Nhưng trong lòng Tory Lancaster vẫn luôn có chút hoài nghi mà cả thời gian cũng cách nào xoá được. Mặc dù những lần rời xa người đàn ông này và ngôi nhà của phần trong cuộc đời nhà báo ảnh tự do như , nhưng chính cái cách biến khỏi đời mới lên là Tory thiếu khả năng cam kết đến mức nào. Brett hứa luôn luôn chờ đợi, nhưng trong vô thức vẫn cứ liên tục kiểm nghiệm lời hứa của , thủy chung của .

      Hít vào sâu, Tory nhắm mắt để tận hưởng bầu khí. Nó ấm áp và chào đón. run lên vì niềm khao khát bất chợt, dang rộng hai cánh tay rồi ôm lấy mình bên trong những bức tường an toàn, như thể cuộn mình trong chiếc chăn cũ thân quen. Cuối hành lang bên tay trái, đột nhiên có tiếng ván giường cọt kẹt. khẩn nài bất ngờ khiến đặt tay lên cúc áo sơ mi.

      Brett!

      Mới sáu tuần kể từ lần cuối trông thấy mà cảm giác như sáu tháng. Nỗi khao khát được cảm nhận những cơ bắp chắc nịch của và sức mạnh cơ thể lao vào trong mình khiến Tory bủn rủn vì ham muốn. xoay người và vấp ngón chân vào chiếc bàn cạnh lối . tiếng chửi thề khe khẽ thoát ra khỏi đôi môi trong lúc vươn tay giữ thăng bằng cho chiếc bình hoa chao đảo kệ.

      Giữ được nó rồi, hai bàn tay Tory trở lại với những chiếc cúc áo, rồi đến thắt lưng và khuy quần bò. Trong bóng tối thân thuộc của nhà Brett Hooker, bắt đầu cởi đồ, để lại dải quần áo đánh dấu đường của mình. Khi bước qua ngưỡng cửa phòng ngủ, khỏa thân. Việc cuối cùng làm là thả tóc xuống. Nó tràn ra khỏi bàn tay Tory, đổ xuống cổ rồi phủ lên hai vai như tấm rèm satin dày dặn, màu vàng sáng chỉ hơi tương phản với làn da mượt mà, trắng ngần của chút.

      Rùng mình vì niềm ham muốn bao giờ có thể gọi tên, Tory nhìn người đàn ông ngủ giường, vật lộn với nỗi đơn đau đớn trong lồng ngực mình. Taị sao? Nếu nhiều đến thế, tại sao vẫn cứ bỏ ở lại? Tory nhắm chặt hai mắt và khẽ nguyện cầu.

      Chúa ơi, đừng để con làm hỏng chuyện này.

      Và rồi nhìn lên, Brett về phía trong bóng tối, những bước chân của chậm rãi nhưng đều đặn, mái đầu nghiêng nghiêng báo trước cho ý định của . Khi dang rộng vòng tay, liền lao vào. Và khi luồn tay vào mái tóc dài của , kéo chúng cho đầu ngửa lên đón lấy miệng , cảm nhận được cơn giận dữ lời.

      “Tory, Tory. Chúa ơi, nhưng nhớ em.”

      Lời thầm của phá tan tĩnh lặng bao bọc quanh họ. Những giọt nước mắt chực trào ra khi dâng hiến mình cho cơn đói khát của . Tên môi vừa là lời cầu nguyện, vừa là tiếng reo mừng. Và Brett bế bổng lên để mang lại giường .

      “Em cũng nhớ .” Tory khẽ .

      Giọng gay gắt khi đè bên dưới cơ thể cứng rắn, khao khát của mình. “Chứng minh .”

      Tory thở dài, cảm thấy nhu cầu của căng lên đùi mình. Giờ ở lãnh địa quen thuộc. đẩy vai , bắt cho quyền kiểm soát. làm theo với tiếng rên miễn cưỡng. Nhưng khi ngồi lên người và dùng tay đón lấy , nghe thấy lại rên lên, rồi cảm thấy thư giãn. Chỉ khi đó mới biết rằng mọi chuyện ổn.

      Những cú vuốt ve của Tory làm đam mê dày lên cho đến khi kiểm soát của Brett đột nhiên vỡ vụn. chống khuỷu tay lên, thầm những lời hứa mà đến tận ba năm sau ngày họ bên nhau vẫn làm đỏ mặt. Trước khi có thể cử động, lật nằm ngửa, hai bàn tay ở giữa đùi . Phần còn lại của đêm trở thành chuỗi những lần thăng hoa mãnh liệt, làm vừa yếu ớt vừa run rẩy, rồi lại nài xin thêm nữa.

      lần nào đó trong số những lần ấy, Brett cũng lên cùng với , chiếm lấy nhanh và mạnh, kiểm soát của bay biến cùng với phần tâm trí tỉnh táo còn lại của Tory.

      Ngày gần rạng, Brett nhìn xuống người đàn bà ngủ say trong vòng tay mình rồi lại nhìn lên trần nhà, ra lệnh cho bản thân được cử động. muốn huỷ hoại thiên đường quý giá có trong giây phút này, giây phút an toàn giường mình, biết rằng vẫn còn sống và lành lặn.

      Thời gian vẫn trôi qua.

      Lúc Tory mở mắt, ánh sáng ban mai tràn vào phòng. Trong giây, tất cả những gì nhìn được là nhúm lông ngực cùng với bên đầu ngực màu nâu đậm, nhưng chừng đó cũng đủ để nhớ ra mình ở đâu. Bên cạnh Brett.

      Chậm rãi vươn vai như chú mèo lười, nhắm mắt lại và hít đầy mùi hương của người đàn ông bên cạnh mình, tận hưởng thứ mùi nam tính đặc biệt của riêng , cũng như mùi ân ái vẫn còn vương lại cơ thể họ sau cuộc mây mưa. dụi vào người khi giọng trầm, ngái ngủ của Brett phá vỡ im lặng giữa họ.

      “Cũng đến lúc rồi đấy.”

      Tory hôn cằm khi nhìn lên, như cách xin lỗi. “Cuốc xe quá dài, và chẳng cho em ngủ mấy. Cứ như là em dậy nổi ấy.”

      về chuyện mình ngủ dậy muộn. về chuyện rốt cuộc em chịu về.”

      Tory cứng người. Đây phải là cách mà các buổi sáng sau chuyện ấy của họ thường diễn ra. Rồi nhớ lại tức giận cảm nhận được ở Brett đêm qua. nỗi sợ hãi cũ đột ngột cuộn lên trong bụng nhưng gạt nó sang bên, Với nụ cười dễ dãi, vươn tay lên ôm lấy má , ngưỡng mộ hình dáng sống mũi, đôi gò má và khuôn hàm mạnh mẽ, cũng như hàng lông mày đen rậm và lông mi phối màu hoàn hảo phủ bóng đôi mắt màu xanh choáng vàng của qua cặp mắt của người nghệ sỹ. dò tay theo đường viền dưới môi , kiểm nghiệm độ gợi cảm của nó bằng gờ móng tay, rồi hôn vào nơi mà mình vừa mới trêu đùa.

      “Nhưng em luôn luôn về mà.”

      Brett xoay hai tay Tory, kẹp xuống dưới người .

      “Cho đến lúc này thôi,” cách gay gắt. cảm thấy ghét chính mình vì đặt nỗi sợ hãi kia vào mắt , nhưng vẫn cần phải thúc ép, vì muốn ra điều gì đó để giải toả nỗi bức bối trong lòng mình. bức bối ấy đến từ nỗi sợ hãi của chính , rằng ngày nào đó bỏ bao giờ trở lại.

      Tory nén tiếng kêu, cố giật hai cổ tay ra khỏi gọng kìm của nhưng thành công.

      “Brett, đừng!” nài xin.

      Việc đó chỉ vô vọng. rất khoẻ, và trong giây phút ấy quá giận dữ nên nghe thấy gì ngoài giọng của chính mình.

      “Em biết Tory, thấy tò mò.”

      lo lắng nhấp nhổm bên dưới người . “Về chuyện gì?”

      “Chuyện này còn tiếp tục bao nhiêu lâu nữa.”

      nỗi sợ tên đột ngột loé lên trong óc . Tim nảy lên khác thường và máu bắt đầu rút khỏi mặt, nhưng Tory biết trông mình ra sao, mà nếu có biết cũng quan tâm. Toàn bộ tập trung của để vào trong người đàn ông bên và chủ đề cuộc chuyện của họ.

      “Chuyện gì còn tiếp tục bao lâu cơ?”

      cười gần như chế nhạo. “Em biết rồi còn gì. Chuyện Tory quyết định mọi thứ còn Brett phải lãnh chịu hậu quả ấy.” Những ngón tay siết chặt lại, giọng cao dần. “Quỷ tha ma bắt em , Victoria, em giả vờ giả vịt quá đấy.”

      được gì, cử động được. mệt mỏi bệnh hoạn dâng lên từ đầu ngón chân lên đến tận cổ và biết rằng khi nó tới đích, chết.

      Nhưng Brett vẫn còn chìm trong giận dữ nên thấy được nỗi hoảng loạn mặt .

      “Em biết … Thỉnh thoảng em thèm để lại tờ giấy nhắn cho . Đa số lần em còn buồn gọi điện, và nếu có gọi em chẳng bao giờ hỏi làm gì, thậm chí là có bị ốm . Thông thường cái nhận được từ em chỉ là lời nhắn vô tích máy trả lời tự động.”

      Brett cúi người , giật mở ngăn kéo của chiếc bàn cạnh giường rồi thò tay vào trong. Vài giây sau, cơn mưa những cuộn băng cassette đổ xuống đầu .

      “Em có biết chúng là gì ?”

      Nước mắt đong đầy, chắn tầm nhìn của Tory trước cơn giận của Brett. lắc đầu.

      “Những lời nhắn của em. Chúng đấy. Chính xác là trong khoảng năm trở lại đây. Và em có biết tại sao giữ chúng ?”

      lại lắc đầu, làm nước mắt lăn dài má.

      Giọng nghẹn ngào khi ném cuộn băng cuối cùng lên giường. “Bởi thể ghi đè lên chúng, vì sợ rằng chúng là những lời cuối cùng nghe được từ em.”

      “Ôi, Brett, em xin lỗi. Em…”

      “Quỷ tha ma bắt, Tory, tại sao em giữ liên lạc? Em có bao giờ nghĩ là có thể chết và được chôn trước cả khi em biết ? Có thể ngày nào đó em về nhà và ở đó. Rồi em …”

      Khi mắt trợn ngược, Brett nuốt lại lời giận dữ cuối cùng của mình. Tiếng kêu dâng lên đến cổ họng, rồi thoát ra khỏi miệng cái gì đó ở giữa thét và gào - tiếng kêu chưa từng nghe thấy. nhăn mặt trước thanh ấy, cố tìm ra Tory mà quen trong tiếng khóc tuyệt vọng cao chói lói như trẻ con ấy. Trong suốt thời gian kêu gào, chỉ lại điều:

      “Nhưng hứa. hứa em. được nuốt lời, bởi vì hứa.”

      Cơn hoảng loạn của làm Brett quên cả giận. quen Victoria Lancaster được bốn năm, sống cùng ba năm, và chưa bao giờ, lần nào, nhìn thấy mất kiểm soát như thế này.

      Hốt hoảng vì điều mình vô tình gây ra, kéo vào lòng, đung đưa người ngực mình, nhàng xoa dịu nỗi kinh hoàng của .

      xin lỗi, em . xin lỗi. Đừng khóc. Làm ơn đừng khóc. bao giờ em cả. Tất nhiên là em. Em là thế giới của . Em là cuộc đời .”

      Tory tóm chặt hai cánh tay Brett, nhìn vô hồn vào mặt . Trong giây phút đó, cảm giác kì lạ là nhìn vào đâu đó trong tâm trí mình, chứ phải nhìn vào .

      Phải mất đến gần giờ đồng hồ Brett mới làm Tory bình tĩnh lại được, nhưng chịu nhìn . Brett biết đó là do thấy xấu hổ với cơn bột phát của mình hay bị tổn thương bởi những lời . Khi xoay người tránh xa , lòng thắt lại.

      “Victoria.”

      trả lời rất khẽ. “Sao?”

      em.”

      xoay người lại, vòng hai tay quanh cổ Brett và ôm tuyệt vọng đến mức khó hiểu. Vài giây sau, thả ra cũng đột ngột như khi ôm rồi nhìn chỗ khác. Brett thở dài. Có điều gì đó diễn ra mà hiểu nổi, và ràng là có tâm trạng kể lể.

      tắm đây. Vài phút nữa quay lại.” Brett .

      chăm chú nhìn Brett . Khi cánh cửa phòng tắm đóng lại sau lưng , Tory nhìn lên trần nhà, tâm trí hoàn toàn trống rỗng. Rồi, như thể chưa có chuyện gì bất thường xảy ra, ra khỏi giường và vào phòng khách để lấy túi của mình. Nhưng chỉ có quần áo bẩn để suốt cả tuần và có đồ lót nào sạch, vì thế trở lại phòng ngủ, chiếm dụng chiếc áo sơ mi và chiếc quần thun sạch của Brett.

      Tory khá cao nhưng chẳng là gì so với chiều cao của Brett. Chiếc áo sơ mi của người thừa cả chục phân chiều dài và ống tay trùm qua cả khuỷu tay , còn ống quần dài quá mắt cá chân . Quần áo xộc xệch sai chỗ hết cả, nhưng ở bên trong thứ gì đó thuộc về Brett, cảm thấy bình yên kỳ lạ. Dùng đôi tất dài của làm dép trong nhà, Tory thu đống quần áo bẩn và vào bếp. giặt quần áo trong lúc nấu bữa sáng.

      lúc sau, Brett ra, quan sát cẩn thận chiếc túi trống rỗng, cũng như đống chăn ga nhàu nhĩ. đứng đó lát, sốt ruột lắng nghe thanh diện của . Chính mùi thơm của cà phê mới xay làm bớt căng thẳng. theo mùi ấy vào bếp với hy vọng tìm được Tory, Brett lại chỉ trông thấy quần áo bẩn của để sàn nhà cạnh máy giặt.

      “Tory?”

      trả lời. bước ra khỏi nhà bếp, nghĩ rằng có thể ở ngoài ban công, nhưng dừng bước khi nghe thấy tiếng lanh canh quen thuộc của kim loại va vào nhau. Tấm biển nghiêng nghiêng treo phòng tối cho biết ở đâu.

      Đừng Làm Phiền.

      Và đúng là như thế . Ý nghĩa của cánh cửa đóng chặt giữa họ chỉ là ngẫu nhiên. suy nghĩ gì, Brett vươn tay ra, úp lòng bàn tay lên cánh cửa rồi choãi rộng những ngón tay bề mặt gỗ như cố bám lấy Tory theo cách duy nhất mà cho phép.

      Vài giây sau, quay với tiếng thở dài nặng nề để vào bếp. cần cà phê, và cần phải nhanh lên nếu muộn giờ làm.

      Chiếc bánh mì vòng để từ ngày hôm qua và ly cà phê làm thành bữa sáng của Brett. Rồi quay về phòng ngủ, tâm trí bắt đầu hướng tới những việc phải làm ngày hôm nay.

      Với tư cách là điều tra viên cho Văn phòng Công tố hạt Oklahoma, công việc của bao giờ nhàm chán. Và trong vài ngày vừa qua, toàn bộ lực lượng điều tra cũng như phòng cảnh sát Oklahoma phải ra ngoài truy tìm nhân chứng mất tích cho phiên toà xử vụ giết người.

      Vị công tố viên đầu tiên của hạt, ông Don Lacey quyết tâm giành chiến thắng tại phiên toà này, và bằng việc đó chứng minh mối dây liên hệ bị nghi ngờ từ lâu giữa việc với người địa phương tên Romeo Leeds. Tất cả cảnh sát đều nghi Leeds đứng đằng sau rất nhiều hoạt động tội phạm toàn khu vực, nhưng cho đến nay họ vẫn chưa chứng minh được gì.

      Buộc tội được Manny Riberosa, bị đơn trong phiên toà sắp tới, là cơ hội tốt nhất họ có trong hàng năm trời nay. Là tên côn đồ nổi tiếng sẵn sàng làm bất cứ việc gì vì tiền, Riberosa từ lâu bị nghi là cánh tay mặt của Leeds. Mà người đàn ông bị giết lại là địch thủ đáng gờm nhất của Leeds. Nếu họ có thể chứng minh Riberosa phạm tội giết người đúng như cáo trạng, họ có được mối liên hệ cần thiết để theo đuổi Leeds. Và tìm ra sợi dây ấy chính làm phần công việc của Brett.

      Brett lấy chiếc áo sơ mi sạch trong tủ quần áo rồi đứng trước gương để mặc. Nhưng nhìn vào hình ảnh mình trong gương. nhìn vào hình phản chiếu của chiếc giường đằng sau lưng và tình trạng của đống chăn ga, nhớ lại cái cách làm tình gần như tuyệt vọng của mình và Tory. Hàm siết lại, bỏ áo vào trong quần, rồi với lấy chiếc cà vạt, luồn nó vào dưới cổ áo sơ mi.

      Đúng là cách điên khùng để người đàn bà. Chờ đợi và hy vọng ta quên trở về.

      cúi tới gần gương hơn, đảm bảo cà vạt thẳng thớm và cổ áo cài khuy cẩn thận. Thêm thứ nữa là ra khỏi đây. mở ngăn kéo bàn cạnh giường và lấy ra khẩu súng. Khẩu Glock, sản xuất tại Áo, hai nòng tự động, nằm bẫng tay. trượt nó vào trong bao rồi gài vào thắt lưng. cầm áo khoác và hướng ra phòng khách. Nhưng khi ngang qua phòng tối, dừng bước, nhìn chăm chú vào cánh cửa đóng lại giữa họ. tha thiết muốn gọi tên , nhưng tôn trọng nhu cầu riêng tư của người đến mức muốn chen ngang vào việc làm.

      Với trái tim nặng nề, Brett mở cửa và bước ra ngoài, khẽ đóng nó lại sau lưng.






    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2




      Với Tory, làm nhiếp ảnh gia cũng giống như làm nhà ảo thuật, chỉ có điều thú vị hơn. Phòng tối chính là chiếc mũ ảo thuật của , nơi phép màu được tạo ra, mặc dù lôi ra thỏ hay chim bồ câu. Phép màu tới từ những bức ảnh chụp.

      Khi quá trình tráng ảnh bắt đầu, những hình ảnh đầu tiên hơn những bóng ma mờ ảo là mấy. Nhưng càng theo dõi chúng càng trở nên sống động đến mức gần như nghe được tiếng cười phát ra từ chúng. Đó chính là lúc biết được mình chộp đúng thời khắc. Nhưng như các ảo thuật gia, những sáng tạo của phải là ảo ảnh. Khi làm xong, được cầm tay thứ có hẳn hoi.

      Mỗi lần lấy bức ảnh hoàn chỉnh ra khỏi chậu tráng rửa, chăm chú quan sát nó rồi treo nó lên trong những cái dây giăng quanh phòng tối, bổ sung nó vào hàng chục bức ảnh được treo khô đầu.

      Tory mải miết với công việc đến mức hề nghe thấy tiếng Brett dừng lại bên ngoài phòng tối, và nếu có nghe cũng dừng tay để đáp lại. Nếu có người hỏi cảm xúc của với Brett Hooker, ngần ngại mà . Nhưng nếu họ hỏi tại sao tiếp tục thoắt thoắt trong đời , bất chấp cảm xúc của như thế, thể cho họ câu trả lời. Đến chính còn biết tại sao. Tất cả những gì Tory biết là mối quan hệ của họ càng trở nên thân mật nỗi sợ hãi trong càng tăng lên.

      thả tấm hình mới vào chậu thuốc tráng, nhìn hình ảnh mờ mờ bắt đầu xuất , rồi càng lúc càng thích thú quan sát những cái bóng đậm dần lên cho đến khi tạo thành bức ảnh hoàn chỉnh. Nó là hình chụp đám đông trong hội chợ ở đâu đó vùng Midwest. nhìn kỹ hơn nữa, nhận ra vòng đu quay Ferris cũ nền cảnh, và nhận ra đây chính là bức ảnh mình chụp trong lúc theo lễ hội hoá trang của hãng giải trí Amherst.

      Ánh mắt Tory trở lại với đám đông và những cảm xúc mà ghi lại được khuôn mặt mọi người. Niềm hưng phấn trào lên khi thả bức ảnh vào chậu thuốc định phim rồi đến thuốc hãm. Khi lướt nó qua chậu xả thuốc, háo hức của càng tăng lên. gần như chờ nổi tới lúc được xem kỹ bức ảnh trong điều kiện ánh sáng tốt hơn. Bản năng mách bảo Tory rằng đây là bức ảnh tốt nhất chụp được từ trước tới nay.

      Từng bước , hoàn tất quá trình tráng cuộn phim cuối cùng. Chỉ khi bắt đầu chùi rửa mọi thứ mới nhận ra lưng mình đau muốn chết và bụng réo ầm ĩ phản đối chuyện ăn gì từ bốn giờ chiều qua.

      Khi chuẩn bị ra ngoài, Tory liếc nhìn lại những bức ảnh treo trong phòng tối, chúng chính là bằng chứng cho sáu tuần rời khỏi đây. Với tiếng thở dài mệt mỏi, tắt bóng đèn mờ và đóng cửa.

      “Brett?”

      có tiếng trả lời. liếc nhìn đồng hồ đeo tay. gần trưa. Vai trĩu xuống. hàng tiếng đồng hồ rồi, và thậm chí còn kịp chào buổi sáng, chứ chưa đến chuyện tạm biệt .

      Lang thang vào bếp, những ý nghĩ của Tory trở về với đêm qua, với cuộc làm tình, rồi lại nghĩ đến cơn giận bất ngờ của . Khi vươn ra lấy cốc, hai bàn tay run rẩy cách kỳ lạ, nhưng quy chuyện đó cho cơn đói chứ phải lo lắng. Thế nhưng, nếu Tory thành với chính mình, phải đối diện với thực tế là lần đầu tiên trong ba năm họ bên nhau, thấy lo sợ. Lo sợ đánh mất – hay tệ hơn – lo sợ vì quan tâm đến chuyện ấy.

      Tức giận với chính mình và hoàn cảnh tại, đặt chiếc cốc trở lại tủ và quyết định giặt đồ. Sau khi cho mẻ quần áo vào máy, bước tới chỗ điện thoại. có tâm trạng nấu nướng, còn mặc quần áo để ra ngoài khỏi cần bàn tới.

      Mình biết rồi. Mình gọi pizza.

      Tory bấm số, lơ đãng lắng nghe tiếng chuông. Tối nay đền cho Brett. nấu mấy món thích, rồi sau đó…

      Chỉ nghĩ đến những cách làm tình rồ dại, buông thả của họ thôi cũng khiến đỏ mặt. nhắm mắt, để cho mình nhớ lại cảm giác miệng da mình, cọ xát ram ráp của lưỡi bụng mình khi di chuyển xuống thấp hơn và…

      “Mazzio’s Pizza, tôi giúp gì được cho quí khách?”

      Tory giật bắn người, suýt thả rơi điện thoại, vất vả nhớ xem mình làm gì.

      “À…ừm… vâng.” luồn tay chải tóc cách vô thức trong lúc gọi món.

      Khoảng nửa tiếng sau, chuông cửa reo vang. Nghĩ đó là cậu bé đưa bánh, Tory lao ra cửa, tiền lăm lăm tay.

      “Tiền của em…”

      ngắc ngứ giữa câu với tờ hai mươi đô la vẫn cầm tay. Trước khi Tory có thể phản ứng, Brett ôm lấy vào lòng, đá cánh cửa đóng lại sau lưng mình và cười toe toét khi tờ tiền rơi xuống nền nhà.

      “Em có thể trả sau.” Rồi cướp nụ hôn.

      Nỗi bứt rứt trong lòng Tory bắt đầu được nới giãn ra. Brett ở đây và còn giận dữ nữa. Mọi chuyện trong thế giới của đột nhiên đều ổn cả.

      bắt đầu bế vào trong phòng ngủ.

      “Em vừa gọi pizza,” .

      “Em có thể ăn sau,” gầm gừ.

      vừa đặt xuống giữa giường, chuông cửa lại reo lần nữa. Mắt Brett sáng long lanh. “Đừng cử động,” , và khi mỉm cười, thêm, “và đừng nghĩ sang chuyện khác nhé.”

      Tory lắng nghe cuộc trao đổi lịch trong lúc Brett trả tiền pizza cho . Rồi đóng cửa lại, và khi nghe thấy thanh thể nhầm lẫn được của tiếng khoá cửa, nhịp tim bỗng trở nên dồn dập và nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác chờ đợi điều sắp đến. Vài giây sau, chiếc giường sụm xuống khi trèo lên người .

      “Tory?”

      mở mắt ra.

      “Ai cưng nào?”

      cảm giác yên bình hiếm hoi đến với Tory khi vươn tay tới mặt .



      Brett gầm gừ trong cổ họng, miệng chỉ còn cách môi mili. “Em đừng quên điều đó đấy.”

      Tory hiến mình cho những đụng chạm của Brett, say sưa sức nặng của cơ thể ấn xuống đệm, tận hưởng mọi thứ về người đàn ông là cả thế giới của mình lúc này.

      kéo cạp chiếc quần thun mặc, mỉm cười với mình khi nó tụt xuống dưới.

      “Cái này trông quen quen.” lại cười lần nữa khi ném nó sang bên rồi đưa hai tay xuống bên dưới chiếc aó sơ mi quá khổ của mình. “Cả cái này nữa,” Brett thêm, lột chiếc áo qua đầu và thêm nó vào cái đống sàn nhà.

      “Em thích mặc quần áo của ,” Tory khẽ , giãn người ra khi xoa tay lên bụng , nhàng ôm lấy ngực .

      “Ừ, vì quần áo của em bẩn hết rồi,” Brett rồi dùng lưỡi đưa vòng nhũ hoa của cho đến khi nó bắt đầu săn lại và dựng lên.

      Tory khoá hai tay sau đầu Brett và kéo lại gần hơn, vươn người về phía miệng và lập tức tìm kiếm lưỡi .

      phải. Bởi vì làm thế cũng giống như chui vào trong da vậy.”

      Lời thú nhận của làm giật mình. Rất hiếm khi Tory thú nhận điều gì đó riêng tư như vậy. ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mắt . nhìn thẳng vào hề chớp mắt, và Brett thể nhớ tới nỗi hoảng loạn mình từng trông thấy ở đó lúc trước.

      biết chính xác ý em là gì,” khẽ , và chà miệng lên đường cong ở má . “Em ở dưới da hàng năm nay rồi”

      khẽ cười.

      “Và phải thú nhận rằng có em ở đó cũng hay ho lắm.” đưa tay lên chỗ nối giữa hai đùi .

      hổn hển rồi thở dài: “Ưm…Brett này.”

      cười. “Sao cưng?”

      làm thế .”





      Mùi bánh pizza còn vương trong căn hộ rất lâu sau khi Brett trở lại cơ quan. Tory lang thang vô định qua các phòng, hờ hững cất những bộ quần áo mới giặt của mình và cố tập trung để viết danh sách thực phẩm cần mua. Như mọi khi, sau chuyến , phát ra Brett hầu như chẳng trữ tí thực phẩm tươi nào. là vớ tạm cái gì đó để ăn trước khi về nhà cuối ngày tiện hơn, nhưng Tory nghi ngờ lý do thực thích về với căn hộ vắng tanh rồi lại phải ăn mình.

      thích nấu nướng, và mỗi khi ở đây đều làm hư bằng đống những thứ tự nấu. Nhưng chừng nào còn chia sẻ căn hộ với Brett, cho phép mình nghĩ nó là nhà. có phần trong tủ đựng quần áo và ngăn kéo, và Brett sẵn lòng nhường phòng làm việc của mình cho làm phòng tối, nhưng đây phải chỗ của , nó là chỗ của Brett. Và là tình nhân, chứ phải chồng . Thứ duy nhất cố định trong đời Tory Lancaster là những chiếc máy ảnh của . Chúng là những bức tường để trốn đằng sau, là những vành đai giữ cho an toàn. Chúng là đôi mắt nhìn ra thế giới, và bao giờ ra khỏi nhà mà thiếu chúng.

      Bất chấp tá việc vặt cần phải làm, thể ngăn mình nghĩ tới những bức ảnh mới trong phòng tối. cứ nhắc mình là phải mua đồ, nhưng cánh cửa đóng kín mời gọi, và trước khi thuyết phục được bản thân tránh xa nó, ở trong phòng và lấy mấy bức ảnh xuống.

      Vài phút sau, Tory ra với chồng ảnh ở tay này và chiếc kính lúp ở tay kia. Giống như đứa trẻ với món đồ chơi mới, cuộn tròn trong chiếc ghế tựa thoải mái đặt gần cửa sổ và bắt đầu xem các tác phẩm của mình.

      Nhiệm vụ được giao đơn giản nhưng rất sôi nổi. Đó là bài về các lễ hội mùa Carnival[1]. Để theo kịp với thời gian biểu gấp gáp, phải lại lại trong khu vực năm tiểu bang, chụp ảnh và thu thập những thông tin cần thiết về hai lễ hội song song. là của tư nhân và được tổ chức trong ngân sách rất hạn hẹp, là của tập đoàn lớn, tiêu chuẩn năm sao.

      [1] Lễ hội được tổ chức ngay trước mùa ăn chay của Thiên Chúa giaó. Các hoạt động chính thường bao gồm những lễ kỷ niệm ngoài trơì hay diễu hành trong trang phục hoá trang.

      Nhưng câu chuyện mà được cử tới để ghi lại xoay sang hướng khác so với cầu đặt hàng của toà báo. Tory chỉ kể về các lễ hội carnival. Hai tuần sau khi bắt đầu dự án, nhận ra câu chuyện là ở những con người tới dự lễ hội và số tiền mồ hôi nước mắt mà họ sẵn sàng chi trả cho vài phút giải trí.

      Trong lúc lựa chọn các tấm ảnh, háo hức của Tory ngày càng tăng lên. lấy ra sổ ghi chép, liên hệ những cái tên với các gương mặt và địa điểm. làm việc với tài liệu cũng cẩn trọng y như khi chụp ảnh. còn có cả tập giấy chấp thuận của những người xuất trong các bức ảnh chụp, phòng khi cần.

      Sau khi chọn lần thứ hai, cầm chồng ảnh bên tay phải lên và bắt đầu xem lại chúng, nhặt ra những kiểu ưng ý nhất, và tấm ảnh chụp đám đông mà thực khi cùng với công ty giải trí Amherst là trong những tấm thích. Còn tháng trước hạn chót và cần từng giây phút để làm việc. Với Tory, chụp ảnh chỉ là nghỉ ngơi. Công việc bắt đầu với việc viết lời bình.

      lát sau, liếc nhìn lên và hất tung mọi thứ đùi xuống sàn nhà. Chẳng bao lâu nữa Brett về, ấy thế mà còn chưa mua đồ,

      “Chán ,” lẩm bẩm. Ngay khi mọi thứ bắt đầu trở nên thú vị, thực tại liền chen vào.

      Tory nhẩm lại những thứ cần mua trong khi lái xe, và tới lúc vào được siêu thị, vạch hết lộ trình trong đầu. Vào và ra. định làm như thế. vào. Mua đồ ăn. ra. thể đơn giản hơn.

      Nhưng mọi thứ hiếm khi diễn ra như dự định ban đầu.

      Tory ở giữa dãy thứ năm, cân nhắc giữa dưa chuột muối thái lát mỏng và thái khoanh nghe thấy thanh thể nhầm được của da thịt đập vào nhau. . Hai. Ba lần. Gáy sởn gai ốc. Tiếp theo đó là tiếng đứa trẻ cầu xin ai đó dừng lại và tiếng khóc to ai oán. Tory giữ được bình tĩnh nữa. Với kỹ năng bẩm sinh của người mua hàng dày dạn, xoay ngược chiếc xe hai bánh và đẩy nó về phía cuối dãy, quyết tâm tìm nguồn cơn.

      Việc đó khó mấy. Những tiếng nức nở nghẹn ngào của đứa trẻ và giọng giận dữ của gã đàn ông tiếp tục vang khắp cửa hàng. Tory phải là người khách duy nhất nghe thấy, nhưng có vẻ là người duy nhất sẵn sàng can dự vào.

      Rồi trông thấy họ ở giữa dãy thứ tám và lao về phía đó như người đàn bà bị ma ám. Đứa bé mặt mũi nhếch nhác và giày. Mái tóc nó bết bệt như thể mấy ngày chải. Đường cầu vai của chiếc áo sơ mi nó mặc thõng xuống đến tận khuỷu tay, và nếu ở bên trong nó có mặc cái gì cũng chẳng ai trông thấy vì chiếc áo rộng lùng thùng. bé chắc quá năm hay sáu tuổi, nhưng với Tory, dù đó có là bà cụ tám mươi cũng chẳng thành vấn đề.

      Theo đà đấm, gã tiếp tục lao , ngã dúi đầu vào cái giá đựng đầy lọ đồ ăn trẻ em.

      Tory túm lấy đứa bé, kéo nó ra vừa kịp để tránh cho nó khỏi bị mấy cái giá rơi vào người. Thủy tinh và thức ăn trẻ em vương vãi khắp nơi. Người quản lý chỉ còn biết rên lên.

      “Ôi trời ơi,” ta lẩm bẩm rồi lôi máy bộ đàm trong túi áo ra. “Tôi cần mấy cái xô và giẻ lau nhà đến dãy tám… và người báo cảnh sát.”

      ta nhìn Tory rồi đến đứa bé và hỏi: “ cùng họ à?”

      .”

      “Có chuyện gì đấy?” ta hỏi.

      “Nhìn con bé xem.” Tory , chỉ vào đứa trẻ. “Tôi nghe thấy tiếng gã đánh con bé từ cách đây những hai dãy.”

      Gương mặt người quản lý nhợt . Vết bàn tay má đứa trẻ vẫn còn , và dòng máu chảy ra từ mũi nó là bằng chứng của cú đánh. ta lắc đầu.

      “Đời đầy những thằng điên,” ta lẩm bẩm.

      Đôi mắt Tory cháy rực, hai bàn tay run lên vì tức giận. “ may, vài thằng điên lại làm bố.”

      nghĩ về những năm tháng sống trong nhà các bố mẹ nuôi của mình. Vài người tử tế với , vài người . Và khi cần giúp đỡ nhiều nhất chẳng có ai thèm nghe lời kêu khóc của . Tory thể lờ tiếng khóc cầu cứu của đứa trẻ này. Lấy từ trong túi ra nắm khăn giấy, qùy xuống bên cạnh nó.

      “Nào, cháu ,” Tory khẽ . “Chúng ta cần lau sạch máu mặt cháu, được ?”

      Quá choáng váng nên tranh cãi gì, bé đứng yên để Tory lau mặt cho. Tiếng còi hụ từ xa nhưng có thể nghe thấy được, và biết trong vòng vài phút nữa đứa bé này được đưa . Tory bỗng thấy hoảng sợ, tự hỏi can thiệp của mình làm cuộc đời nó tốt đẹp hơn... hay là tệ ?

      “Tên cháu là gì?” Tory hỏi.

      “Clydene ạ”

      cái tên hay.” Và rồi thêm, “Cho bé xinh xắn.”

      Đứa bé mỉm cười, và Tory chỉ thiếu chút nữa là khóc òa lên. Đến ngày mai nó bên mắt thâm tím cùng với bờ môi và cái mũi sưng vù. Có lẽ nó nhớ rằng ai đó từng khen nó xinh xắn.

      Gã say sắp hồi tỉnh, vì thế Tory kéo đứa bé xa hơn chút nữa.

      “Mình tránh ra xa tí nữa để họ lau dọn cái đống kia nhé?”

      Đứa bé gật đầu. “Bố say khướt rồi.” Nó cách điềm tĩnh.

      Tory giấu nỗi kinh ngạc. Từ vựng của Clydene có vẻ bắt kịp với cuộc sống gia đình nó.

      “Cảnh sát canh chừng để ông ấy làm đau ai khác nữa.” Tory .

      Đứa trẻ nhún vai. “Bố nổi điên lên cho xem.”

      “Chắc đâu. Có thể mẹ cháu …”

      có mẹ,” Clydene tuyên bố.

      cảm giác quen thuộc làm Tory loạng choạng lùi lại. gần như có thể nghe thấy chính mình cùng điều bằng cùng giọng vô cảm như thế.

      xin lỗi,” Tory khẽ . “Bà ấy chết rồi à?”

      Gã say xoay người nằm ngửa, chửi thề ông ổng dứt. Đứa bé liếc nhìn bố đầy lo lắng.

      biết,” nó . “Bà ấy mất thôi.”

      Điều gì đó thúc vào ký ức của Tory. điều gì đó xảy ra từ lâu. điều tồi tệ. Nhưng chưa kịp theo đuổi suy nghĩ của mình, người quản lý cửa hàng đưa cho tập khăn giấy khác.

      “Tạ ơn Chúa,” . “Cảnh sát tới rồi.”

      Tory nhìn ba cảnh sát mặc đồng phục tiến vào dãy hàng rồi liếc nhìn đứa bé. Ánh mắt nó làm Tory phát bệnh. Điều gì đó mách bảo rằng đây phải là lần đầu đứa bé trông thấy cảnh sát tới.

      Vài phút sau họ . Tory lấy lại giỏ của mình rồi đứng ở giữa dãy hàng, nhìn chằm chằm vào đống thức ăn và cố nhớ xem mình cần làm gì. Nhưng bụng quặn thắt, trái tim cũng vậy, và thể ngừng nghĩ về ánh mắt Clydene khi cảnh sát dẫn nó . sợ. Nó chỉ cam chịu.





      Vì chuyện xảy ra ở cửa hàng mà Tory chắc chắn là Brett về nhà trước mình. Nhưng khi vội vã lao vào căn hộ với lời xin lỗi môi, đèn nháy lên tục máy trả lời tự động cắt ngang lo lắng của . Nghe xong lời nhắn càng nhõm hơn nữa. được ân xá.

      “Tory, Brett đây. về muộn. Conroy vừa được giao vụ mà ngày mai phải ra tòa rồi. phải tìm nhân chứng giúp ấy, nếu toàn bộ vụ này bị bác bỏ. Gặp cưng sau nhé. em.”

      Conroy là trợ lý công tố viên. Tory hiếm khi biết Brett làm gì, nhưng nhận ra hầu hết tên người làm việc cùng .

      “Em cũng ,” khẽ rồi vào bếp.

      Giờ có đủ thời gian cần thiết để chuẩn bị món đặc biệt theo như kế hoạch, còn chuyện chừng nào Brett về nhà để ăn nó còn phải xem . bắt đầu sắp xếp thực phẩm, đầu óc vẫn còn vương vấn về bé Clydene và gã say tự gọi mình là bố con bé. Rồi cau mày, tự đá mình cái trong tâm trí. thể cứu thế giới, nhưng cứu đứa trẻ khỏi bị đánh. Ít nhất là trong đêm nay. Và phải hài lòng với chừng ấy.

      cho phép mình tiếp tục đánh giá chuyện làm đúng hay sai nữa, tập trung vào món ăn sắp nấu.

      “Được rồi, Hooker, về muộn cũng được, nhưng khi về đây phải đói ngấu đấy nhé.” mở tủ và lấy xuống cái bát. “Đầu tiên là bánh, rồi mới đến thịt.”





      Gần mười giờ đêm Brett mới tra chìa khóa vào ổ. Bước chân kéo lê mệt mỏi và các khớp bàn tay phải sưng phồng lên, nhưng tìm được người mình cần. Chuyện phải hạ đo ván gã đô vật canh câu lạc bộ ở phía nam thành phố để làm được điều đó chỉ là phần công việc của . Và trong khi biết Conroy vui, tự hỏi tâm trạng Tory ra sao.

      Khi Brett bước vào trong căn hộ, mùi thức ăn mời gọi, nhắc nhớ rằng thứ duy nhất ăn trong cả ngày hôm nay chỉ là miếng bánh pizza của Tory. liếc đồng hồ rồi nhìn quanh tìm Tory. Thức ăn chỉ là nhu cầu phụ so với thứ giúp vượt qua ngày hôm nay. chín tiếng từ lúc hôn người phụ nữ của mình, và thôi thúc làm lại việc đó trở nên rốt ráo. đóng cửa, khoá lại rồi bắt đầu vừa vào trong căn hộ, vừa gọi tên .

      “Tory, về rồi.”

      Tim lỗi nhịp khi trả lời. Phòng tối hơi hé mở. Điều đó có nghĩa là làm việc. liếc vào phòng khách. Ảnh vương vãi khắp nơi mặt bàn uống nước, túi đựng máy ảnh ở góc phòng cạnh chiếc sofa. bắt đầu thả lỏng. Cho dù đâu cũng xa.

      “Tory… cưng ơi, xin lỗi về muộn. có…”

      bước vào phòng ngủ, lời tắc lại trong cổ họng. Tory ngủ say giường, tay ôm cái gối của . Có vệt bột bám mờ mờ vai và cái băng cá nhân ngón trỏ bên tay phải. Cảm xúc trào dâng trong lồng ngực và hai chân muốn khuỵu xuống.

      A, Chúa ơi, Victoria, em làm nghẹn lời.

      Brett tháo súng ra, để nó vào trong ngăn kéo cùng, rồi đá giày của mình . trèo vào nằm bên , khẽ chuồi cánh tay xuống dưới cổ rồi đặt đầu dựa vào ngực mình, ôm vào lòng mình.

      xin lỗi về muộn.”

      khẽ lẩm nhẩm điều gì đó rồi kéo canh tay đắp lên người mình thay chăn.

      đợt sóng cảm xúc khác tấn công Brett, khiến rơm rớm nước mắt.

      em, Victoria,” Brett thầm. “ em nhiều đến mức thấy đau đớn.”

      Tory thở dài và xoay trở, quay người cho đến khi đối mặt với . Đôi mắt bắt đầu hé mở, và khi trông thấy , nở nụ cười chậm rãi, ngái ngủ.

      “Em nướng cho cái bánh.”

      Cổ họng thít lại với đợt sóng cảm xúc mới. “ biết cưng ạ. ngửi thấy nó khi vào nhà.” ôm hai má và cúi xuống, đặt nụ hôn lên giữa trán.

      Tory thở dài mãn nguyện. Brett về nhà, đúng như hứa. Nhưng nhăn mặt khi chạm vào tay. Tory liền ngồi bật dậy.

      “Tay làm sao thế?”

      Brett xoay người lại rồi ngồi lên mép giường, hơi tránh khỏi tầm mắt .

      sao, chỉ bị xước tí da khớp tay trong lúc tìm nhân chứng thiếu nhiệt tình ấy mà.”

      Tory bò lại chỗ . “Để em xem.” kéo tay áo sơ mi của cho đến khi buộc phải đối mặt với .

      giơ tay ra. “Thấy chưa, chẳng có gì to tát.”

      nhăn mặt. Các khớp ngón bị trầy xước và rớm máu, còn tay sưng vù.

      khám chưa? Nhỡ đâu nó bị gãy.”

      Bất chấp cơn đau, đường cong nơi cổ và đụng chạm của môi lên lòng bàn tay khiến cơ thể Brett có những phản ứng mà cả phòng đầy vũ nữ thoát y cũng gợi lên nổi.

      “Nó bị gãy, cũng chẳng làm sao cả. Em, lại đây.”

      định kéo trở lại giường, nhưng Tory chịu. đứng dậy, vào bếp, vừa vừa ra lệnh:

      cởi quần áo ra và tắm . Em hâm nóng thức ăn và lấy đá cho ngâm tay sau khi tắm”

      Brett trợn mắt “Làm sao ăn được nếu phải thọc tay vào đá?”

      Tory buồn trả lời.

      Vài phút sau ra khỏi phòng tắm, người quấn độc chiếc khăn. để ý thấy bày sẵn quần lót sạch cùng chiếc quần tập cho mình. chu đáo của làm cảm động. cúc, khoá kéo, có gì phải cài nên dễ mặc hơn. Và rồi mùi thịt bò nướng quen thuộc tỏa vào trong phòng làm dạ dày rộn lên biểu tình. thả chiếc khăn tắm xuống và bắt đầu mặc quần.

      Tory ở chỗ bồn rửa bát khi bước vào nhà bếp.

      “Có mùi gì thơm quá!”

      Brett ngồi vào chiếc ghế đẩu ở bàn bếp. lau khô tay rồi cầm bát đá ra khỏi tủ lạnh và đặt nó trước mặt , đặt tay vào trong đống đá. “Có lẽ thế này hết sưng”

      Những viên đá bị xô đẩy, nhường chỗ cho tay , Brett nhăn nhó. “Ôi trời ơi!”

      Tory cau mày. vẫn chưa chấp nhận được chuyện công việc của Brett thường đặt vào vòng hiểm nguy.

      “Đôi khi em cực ghét công việc của ,” lẩm bẩm rồi quay lại lò để chuẩn bị nốt bữa ăn cho .

      “Ừ, cũng chẳng thích thú gì công việc của em, nhưng sẵn lòng chấp nhận những gì em lựa chọn.”

      giận dữ đột ngột chen vào câu chuyện của họ khiến Tory giật mình, nhưng biết đúng. hít hơi rồi quay lại.

      “Em xin lỗi. Em suy nghĩ. Em bao giờ cầu bỏ việc. Em chỉ muốn là…”

      Brett thở dài. phải cố ý gây chuyện lần nữa.

      “Thôi cưng à. vui vì có em ở đây, thế được chưa?”

      Tory bắt đầu thư giãn. “Được rồi.” lấy lát thịt bò ra khỏi lò vi sóng và thêm vào đó măng tây cùng với cà rốt. “Hình như nó hơi bị khô,” , xin lỗi trước cả khi có cơ hội nếm thử món thịt bò.

      “Vậy đó là lỗi tại chứ phải tại em,” Brett , “Hơn nữa, đói đến mức ăn bột yến mạch cũng thấy ngon.”

      Tory cười tươi, đặt chiếc đĩa trước mặt . Brett ghét cay ghét đắng bột yến mạch.

      “Em cắt thịt cho .”

      “Cảm ơn em.” cầm lấy đĩa của mình bằng tay trái.

      sao chứ?” Tory hỏi.

      Brett nhét miếng thịt bò vào miệng và đảo mắt cảm kích.

      thấy lại người rồi đấy,” , lúng búng thịt bò trong miệng.

      “Vậy em tắm trong lúc ăn.”

      “Rồi cho xem ảnh của em nhé?”

      rạng rỡ hẳn lên. thích nhất là được chia sẻ phần đời này củả mình cùng với Brett. Thực tế, đó là điều có thể chia sẻ mà cần suy nghĩ gì.

      “Vâng,” , nhưng vẫn đứng đó để xem Brett cố gắng dùng tay trái xiên cọng măng tây. Khi nó cứ trượt khỏi dĩa, dùng tay nhặt nó lên và đưa vào miệng .

      “Đây. Hãy giả vờ đây là miếng khoai tây chiên.”

      cười rồi mở miệng ra cho đút nó vào.

      “Lát nữa em trở lại,” và hướng về phòng ngủ.

      Brett nhìn đống thức ăn đĩa và đổi tư thế bày tay trong bát đá, “Đừng vội vì . Chắc phải lúc nữa mới xong.”

      Lát sau, bắt đầu thư giãn. Tới lúc ăn xong bữa, bàn tay tê dại và bụng còn kêu om sòm nữa.

      “Này Tory, cái bánh em nướng đâu ấy nhỉ?”

      “Đợi chút” kêu. “Em ra đây.”

      Brett đứng dậy và mang đĩa của mình tới bồn rửa, tráng qua trước khi đặt nó vào trong máy rửa bát. Sau khi kiểm tra tay mình lần nữa, vứt bát đá vào trong bồn. Mặc dù ngón tay cứng ngắc và trắng bệch vì lạnh, vết sưng giảm trông thấy.

      “Brett?””

      quay lại. Tory đứng ở ngưỡng cửa. Nụ cười nửa miệng uốn cong khoé miệng . Trông như mới mười ba tuôỉ. Khuôn mặt để mộc trang điểm, tóc vẫn còn ướt và rủ xuống quanh mặt thành những lọn xoăn . Đôi chân dài để trần, bàn chân cũng thế, và theo thấy thứ duy nhất mặc là cái áo sơ mi khác của .

      “Em mặc cái đó trông ổn hơn tỉ lần.” Brett kéo dài giọng.

      Tory nhướng bên lông mày và tặng nụ hôn gió. “Chỉ là vấn đề góc nhìn thôi. Nào, cứ giữ nguyên ý nghĩ ấy trong lúc em lấy bánh cho nhé.” mở tủ lạnh, lấy ra chiếc hộp có nắp. Khi mở nắp ra, Brett hít lấy hít để. làm món thích, bánh cà rốt phủ rất nhiều kem pho mát.

      cắt bánh dừng tay. “ muốn ăn bao nhiêu?”

      “Em nghĩ sao?”

      cắt mạnh tay hơn. “ lát như bình thường của phải ?”

      Brett cười phá lên. “Để khởi động thôi.”

      Vài giây sau, đẩy chiếc đĩa đến trước mặt và định đưa cái đĩa sạch phát bát đá còn đấy nữa.

      “Để em xem tay ,” cầu.

      đưa tay ra, lòng bàn tay úp xuống rồi với lấy chiếc đĩa cầm.

      “Xin em đấy, Tory. Nó có bị cắt bỏ đâu, chỉ bị giập chút thôi mà. Giờ cho miếng bánh được chưa?”

      “Em cho là được.”

      “Tạ ơn Chúa vì những đặc ân nho .” lẩm bẩm trong lúc bỏ tay ra khỏi cái đĩa. Miếng bánh đầu tiên ngon y như trông đợi. Khi xắn miếng thứ hai, đưa nó cho .

      “Há miệng nào.”

      Tory vui vẻ chấp nhận miếng bánh. Đây chính là Brett mà . người đàn ông điềm đạm, dễ tính, bằng lòng chia sẻ mọi thứ với , gồm cả thức ăn.

      muốn xem ảnh chưa?”

      gật đầu. “ rất muốn cưng ạ. Em dẫn đường .”

      theo Tory vào phòng khách rồi ngồi xuống ghế bên cạnh , ăn nốt miếng bánh trong lúc bắt đầu sắp xếp đống ảnh.

      “Đây là những tấm em thích nhất,” , chỉ vào những cái mà mình bày ra. “Nhưng trong đống kia cũng có những tấm khá đẹp. Cho em biết nghĩ gì. Có lẽ ý kiến của giúp em quyết định được.”

      Brett thể nhìn chăm chú. Có quá nhiều sức sống những gương mặt mà chụp được. Từ cậu bé vùi mặt trong chiếc kẹo bông đến người phụ nữ lớn tuổi ngồi lưng ngựa ở vòng quay ngựa gỗ, kế bên bé. Bất chấp khác biệt tuổi tác, niềm vui mặt họ giống hệt nhau. Brett khẽ huýt sáo rồi lắc đầu.

      “Năng lượng. Đó là thứ mà em chụp được. Năng lượng sống.”

      Tory vỗ tay. “Đúng vậy! hiểu rồi đấy! hiểu!”

      Brett cười ranh ma. “ hiểu nhiều chuyện hơn em tưởng rất nhiều, Victoria.”

      Lờ câu có phần châm biếm ấy, Tory tiếp tục xem xét đống ảnh. Khi Brett vươn tay qua mặt bàn và cầm tấm lên, giấu nổi ngạc nhiên.

      thực thích tấm này,” . “Em chụp ở đâu đấy?”

      biết , đấy là tấm em thích nhất.”

      Brett cảm nhận được ngạc nhiên của Tory. Chuyện chọn trúng thứ đặc biệt với chẳng có gì là to tát, nhưng lúc nào cũng kinh ngạc vì quá ấu trĩ về mối quan hệ giữa họ. Đôi lúc nghĩ hiểu người phụ nữ của mình còn nhiều hơn hiểu chính .

      đưa cho bức ảnh. “ cho biết tại sao.” Rồi ngồi lại, theo dõi những thay đổi mặt , khi bắt đầu giải thích.

      “Em hoàn toàn chắc chắn, nhưng đây quả là tập hợp cảm xúc. Thấy … ở đó. Và ở đó. Và đây nữa. Nhìn vào mặt họ xem. Ông này thấy chán, kia lại cười. Hai người này hôn nhau. Và nhìn vào đứa bé đứng gần người đàn ông mặc đồ bảo hộ lao động kia xem. Con bé quá , và nó bám chặt vào cái móc treo bùa quần của ông ta. Điều đó làm phải nhìn thế giới từ điểm nhìn của con bé. Nó chỉ có thể trông thấy chân và mông, vì thế nó phải bám vào thứ thân thuộc duy nhất trong tầm với, và đó là cái móc quần bố nó.”

      “Tory”

      nhìn lên, đôi mắt sáng niềm vui. “Sao?”

      em.”

      “Tại sao?”

      Câu hỏi của làm giật mình, “Cái gì tại sao?”

      đặt bức ảnh lên bàn rồi nhìn lâu, chăm chú. “Tại sao em? Em đáng tin cậy lắm trong chuyện lưu tâm đến cảm xúc của … hay đến bất kỳ điều gì.”

      Brett kéo Tory lên đùi, lờ phản đối của vì lo tay đau.

      “Yên nào,” ra lệnh và đặt ngay ngắn đùi mình. “Em hỏi câu. cố trả lời em.”

      im lặng nhưng Brett có thể trông thấy cảm xúc mạnh mẽ mặt khi nhìn .

      “Tại sao em? Tory, tại sao mặt trời mọc hàng sáng và lặn hàng tối? Tại sao trẻ con khóc còn chó hú lên với mặt trăng? Bởi vì chúng thể ngăn nổi mình, đó là lý do, và Chúa giúp , cũng làm được.”

      Brett kéo đầu ngả xuống vai và ôm chặt hơn, muốn Victoria Lancaster thoát khỏi mình giây nào.

      “Em có nhớ lần đầu trông thấy em ?”

      Tory cau mày, nghĩ lại bốn năm trước. Nhưng trước khi có thể trả lời, tiếp.

      “Để xem, lúc ấy là tháng Tám, vậy đến tháng trước là tròn bốn năm. Ngay sau khi mặt trời lặn, ở cái nhà kho cháy ở Reno ấy. Cảnh sát phong tỏa khu vực đó để ngăn những người đứng xem lại. Còi xe cấp cứu hú inh ỏi, xe cảnh sát đổ đầy khu vực, đèn vẫn còn loé sáng liên tục. Ngọn lửa vượt tầm kiểm soát và xe cứu hoả sắp đến. Cái nóng từ mặt trời, cũng như từ trận hoả hoạn gay gắt tin nổi. Thay vì dập lửa, nước họ tưới lên chỉ bốc thành hơi.

      Tory mỉm cười. “May mắn là em tình cờ có mặt ở trường. Chính những bức ảnh đó sau này giúp em kiếm được công việc quan trọng đầu tiên.

      “Vâng, và chúng cũng làm em suýt chết đấy.”

      cau mày. “Ôi, em có bị nguy lắm đâu…”

      “Trời, cưng ơi, em đừng có mà cãi . Em có nhìn thấy mình thế nào đâu, bởi em cứ giữ khư khư cái máy ảnh chết tiệt trước mặt mà. mới là người suýt bị đau tim khi trông thấy em ra từ đống khói bụi và hơi nước. Thậm chí em còn biết mình ở đâu hay làm gì. Nếu kéo em ra kịp cái xe cứu hoả đó cán bẹp em rồi.”

      đỏ mặt. Cho đến tận bây giờ vẫn nhớ được mình kinh ngạc thế nào khi bị kéo giật lại và tức giận ra sao khi bị lỡ mất bức ảnh định chụp. Nhưng khi quay lại. cơn tức giận của chẳng là gì so với giận dữ trông thấy mặt Brett.

      “Em nhớ hỏi em có muốn chết .” Tory .

      Brett cười. “Ừ, thế rồi chỉ mười phút sau mời em chơi.”

      “Và em từ chối,” nhắc nhớ.

      Brett dụi vào điểm sau tai , mỉm cười với chính mình khi khẽ rên lên, “Ừ, em từ chối,” . “Lần ấy và cả các lần khác trong suốt hai tháng sau đó.”

      “Thế tại sao từ bỏ?” Tory hỏi.

      Brett nâng cằm lên cho đến khi buộc phải nhìn vào mắt .

      “Cũng giống như tại sao em. thể ngăn nổi mình. biết mình sống trong hối tiếc suốt phần đời còn lại nếu để em ra .”

      thở dài, rồi cúi xuống cho đến khi môi họ chạm nhau. Khi hai cánh tay vòng qua cổ có thể thấy ngực ấn vào ngực mình, rên rỉ, tách họ ra.

      “Em có thể muốn nghe điều này, nhưng đến lúc chuyện ràng. Chúng ta thuộc về nhau, Victoria. Cả trái tim, thân thể và linh hồn, ai trong hai ta hoàn thiện nếu thiếu nhau. Và nếu điều đó làm em sợ, nếu em cảm thấy cần phải biến mất khỏi đời hết lần này đến lần khác cứ làm thế . Nhưng hãy đối diện với . Chúng ta chỉ là tình nhân, em . Chúng ta là của nhau”

      Lần đầu tiên, nỗi hoảng loạn mà Tory thường cảm thấy trước bất kỳ biểu nào của bền vững xuất . chỉ có thể ngăn mình òa khóc khi nhìn vào mắt Brett. Lời thầm của cũng như bàn tay ôm lấy mặt .

      “Em xứng đáng với .”

      lại cười nửa miệng, Và rồi cố truyền đạt cảm xúc trong mình đến bằng giọng đầy xúc động, bằng vòng tay ôm chặt cứng.

      “Ồ có chứ, em . Và dành vài giờ tới để cho em thấy tại sao lại thế.”




    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3





                  Tory cuộn mình nằm ngủ bên dưới cánh tay che chở của Brett. Hơi thở ấm áp và đều đặn phả vào vai , cơ thể bức tường chắn giữa và thế giới. Nhưng Tory bị chìm sâu trong giấc ngủ đầy mộng mị đến nỗi biết mình được an toàn. Vào lúc này, tiềm thức làm chủ tâm trí , và lún sâu vào ác mộng tài nào thoát ra được.

                  Ngọn gió gào rú, nhấn chìm mọi tiếng khóc than của đứa bé. Đêm đến và những hai lần mà nó vẫn đơn mình. Từ chỗ trốn trong tủ, nó có thể thấy những tia sáng ban mai đầu tiên bắt đầu xuyên qua cánh cửa hé mở. Nó kéo đầu gối lên sát ngực và vùi mặt vào đó. Từ lúc nào nó còn đếm được số giờ nó chui vào trong cái tủ này. Tất cả những gì nó biết là, ở đây nó được an toàn.

                  Cái gì đó lao vụt qua sàn nhà bên ngoài. Nó quấn hai cánh tay quanh đầu gối chặt hơn nữa và nhắm tịt mắt lại, sợ phải nhìn, sợ phải cử động. Khi bụng nó rộn lên, nó rên rỉ và liếm môi. Đói. Nó đói lắm rồi. Nó cứ nghĩ về bữa tiệc của Mary Ellen và những chiếc kẹo dẻo nướng mà chúng được ăn. Ôi, nó ước bây giờ có chiếc kẹo như thế biết mấy. nhu cầu khác vượt lên cả cơn đói của nó, nhu cầu cần được giải toả. Mặc dù nó ngọ nguậy cách khó chịu nhưng vẫn sẵn lòng rời bỏ chiếc tủ an toàn.

                  Nỗi sợ hãi quá lớn của nó gom mọi thanh trong ngôi nhà trống lại và khuyếch đại chúng lên nhiều lần: tiếng lá khô cọ sàn nhà; tiếng gió thổi vù vù qua những cửa sổ mở hé; thậm chí cả tiếng ô tô lại đường cũng làm con bé sợ chết khiếp. Nó nhớ rằng mình từ bỏ hy vọng, nhưng trống rỗng trong lòng nó lúc này liên quan gì đến cái đói.

                  Hai chân Tory giật lên khi cuộn tròn lại, hơi thở đứt đọan, hổn hển. cách vô thức, kéo mình ra khỏi Brett trong lúc bị đẩy sâu hơn vào ký ức trẻ thơ trong giấc mơ.

                  Có tiếng động! Có thể nào là …? Và rồi bé khẽ rên rĩ và cắn chặt môi. Tiếng nó nghe được phải là tiếng ô tô mà là tiếng xe máy. Nhận ra điều đó, bé bắt đầu rùng mình. Nó biết đấy là ai. từng đến đây. Quần áo của đen thui, bóng lộn, thắt lưng, ủng và hai cổ tay của lủng lẳng những sợi xích. Lúc ấy chế nhạo nó, và tất cả những gì nó trông thấy là hàm răng vàng xỉn tách đôi bộ râu rậm rạp đen sì của .

                  Nghe thấy tiếng gọi, nó bắt đầu lùi sâu hơn vào trong góc tủ, chỉ còn thiếu nước nín thở để che giấu bản thân.

                  “Này, Ollie! Có ai ở nhà không? Tao đến để…”

                  khoảng ngừng, và nó tưởng bỏ , nhưng rồi lại có tiếng lẩm bẩm.

                  “Chó má. Thằng khốn chuồn trốn nợ mình. Chắc thế rồi”

                  Tiếp theo cơn thịnh nộ của im lặng. Ngay khi nó nghĩ bỏ , nó lại nghe thấy vòng lại. nỗi khiếp đảm bắt đầu lan ra khắp người nó. Giọng của to và giận dữ - y như nó còn nhớ. Cử động cũng sợ, cử động cũng sợ, nó từ từ đứng dậy, ấn chặt mình vaò góc xa nhất của tủ quần áo. Đôi mắt nó mở lớn sợ hãi, nhìn đăm đăm qua cánh cửa he hé, lắng nghe tiếng bước chân của lại gần hơn nữa…gần hơn nữa!

                  Mồ hôi rịn ra dưới tóc nó và bắt đầu chảy xuống gáy. bé có thể nhìn thấy cánh tay, rồi đến vai, và giờ là bên mặt . quay sang và nhìn thẳng vào trong tủ, như thể nhìn xuyên qua bóng tối tới tận chỗ nó trốn.

                  Lúc với tay cầm nắm đấm cửa tủ, dòng chất lỏng ấm nóng bắt đầu chảy xuống bên trong đùi bé. Khi cái bóng của chắn giữa nó và tự do, nó bắt đầu khóc. giơ tay tóm nó, cười toe toét.

                  bé ngửa đầu ra sau và hét.

                  Brett bật dậy đúng lúc tiếng hét thoát ra khỏi cổ họng Tory. giật người lại, gần như bật ra khỏi giường. phải tóm lấy trước khi ngã xuống.

                  “Tory, em , dậy ! Dậy ! đây, Brett đây! Chỉ là mơ thôi, giấc mơ! Em mơ đấy.”

                  tỉnh lại chỉ sau vài giây nghe tiếng của , nhưng thể ngừng khóc. Tất cả những gì còn nhớ được sau giấc mơ là nút thắt ở đáy bụng và cảm giác cần được ôm dữ dội. lăn tròn vào vòng tay Brett, nức nở nghẹn ngào, được thành lời.

                  Brett ôm đầu Tory và kéo vào gần hơn, đung đưa người như thể đứa bé.

                  “Thôi nào cưng, sao đâu. Chỉ là mơ thôi.”

                  Bám chặt lấy hai cánh tay , rùng mình và vùi mặt vào ngực .

                  “Brett?”

                  “Ừ, em , đây.”

                  “Em… em gặp ác mộng.”

                  tiếp tục vuốt tóc và mặt cách chậm rãi, nhàng. “Nhưng nó qua rồi, Tory. Giờ hết rồi. ở đây và em được an toàn, đúng ?”

                  Người Tory vẫn còn lẩy bẩy trong lúc thẩm thấu diện của . Bằng giọng run run, khẽ thầm cầu.

                  “Đèn… làm ơn bật đèn cho em.”

                  Brett với tay qua vai và kéo sợi dây đèn bàn, lập tức Tory được tắm trong ánh sáng vàng dịu. Khi có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, bắt đầu thả lỏng, và khi những cơn nức nở của dịu thành những tiếng sụt sịt thưa thớt, Brett cũng bắt đầu thư giãn.

                  Trong lúc ôm , thể nghĩ chuyện này có vẻ kỳ cục thế nào đó. Tory phải lọai phụ nữ hay gặp ác mộng. độc lập đến mức tưởng là miễn nhiễm với tất cả mọi thứ, vậy mà lần này là lần thứ hai, trong vòng vài ngày từ khi trở về, Tory cư xử hoàn toàn giống mình chút nào.

                  Nhà thám tử trong vô cùng tò mò, nhưng người đàn ông trong đủ nhiều để chờ cho tự ra, mặc dù hiểu đến mức biết rằng nên nín thở chờ đợi. giữ mọi thứ lại cho mình. Nếu có điều gì muốn cho biết về quá khứ của mình còn hơn cả sẵn lòng lắng nghe, nhưng điều đó phải được ra theo ý , chứ phải ý . Và trong lúc suy nghĩ, Tory bắt đầu nhấp nhổm. vuốt ve lưng chầm chậm rồi hôn lên đỉnh đầu .

                  “Cảm thấy khá hơn chưa?”

                  Tory lăn ra khỏi tay . “Em muốn dậy. Đêm nay em muốn nằm cái giường này chút nào nữa.

                  Brett liếc nhìn đồng hồ. Năm giờ kém mười lăm. ôm má .

                  “Cưng này, hết đêm rồi. Trời gần sáng. Em có muốn pha ít cà phê còn em lôi cái bánh kia ra ?”

                  gần như nặn ra được nụ cười. “ tìm được lý do để ăn thêm ít bánh nữa phải ?”

                  Mừng vì thấy chuyển hướng suy nghĩ, hùa theo trò đùa, ra khỏi giường rồi quay lại để kéo dậy.

                  “Thôi mà, đừng làm thấy có tội. Em cũng thích ăn còn gì.”

                  liếc về phía cánh cửa tủ quần áo khi đứng dậy. Nó cũng he hé mở. cơn ớn lạnh bất chợt làm gáy nổi da gà, nghĩ ra là tại sao, đóng sập tủ lại. Lờ thực tế Brett theo dõi nhất cử nhất động của mình, với tay lấy áo choàng.

                  “ pha chocolate nóng thay cà phê được ?”

                  Brett chờ, hy vọng có lời giải thích nào đó cho hành động kỳ quặc của Tory, nhưng khi điều đó lần nữa xảy ra, bắt kịp thay đổi đề tài này.

                  “ làm bất cứ thứ gì em muốn.” Rồi chữa lại, “Chỉ trừ những thứ có từ hai nguyên liệu trở lên.”

                  Tory cười phá lên và bắt đầu thở dễ dàng hơn.

                  vòng tay quanh eo “Em cứ cười thoả thích. Chỉ cần nhớ lại xem lần cuối cùng cố gắng nấu nướng ra kết quả thế nào. Cái máy nghiền rác bị kẹt suốt tuần.”

                  Tory mỉm cười khi Brett đưa vào trong bếp. Tới lúc chocolate nóng được pha xong và bánh cũng được cắt xong, quên hẳn cơn ác mộng. Trong vòng tiếng nữa mặt trời mọc. Và đó là khởi đầu của ngày hoàn toàn mới.

      justify;" align="



                  Tory đặt các bức ảnh rải rác bất cứ chỗ nào để được trong căn hộ, rồi chọn những tấm mà dùng để viết bài báo. Sau khi chuyện với biên tập viên của mỉnh ở tờ tạp chí, quyết định đưa câu chuyện theo hai hướng khác nhau, và có đủ số ảnh để làm được việc đó. có những vẻ mặt chán nản của các công nhân phục vụ lễ hội, lại có cả niềm vui và háo hức hoàn toàn đối lập mặt những người tham dự. Đó bài báo có tác động lớn. Nhưng trước hết phải chọn ra được những bức ảnh cùng với lời minh hoạ, và đó là việc làm ngày hôm nay.

                  Chốc chốc lại chọn lên bức và thêm nó vào tập ảnh để bàn bếp. Khi các tấm hình được kết thành khối trong đầu, bắt đầu thấy phấn khích, tưởng tượng ra câu chuyện kèm theo nó được hé lộ như thế nào. Tấm ảnh đám đông mà thích nhất trở thành điểm then chốt, bởi nó bắt được cả hai mặt của câu chuyện, mô tả những công nhân phục vụ lễ hội cũng như người tham dự.

                  Như mọi khi, cứ hễ có tấm ảnh đặc biệt nào đó lọt vào mắt, Tory đều nghiên cứu kỹ xem tại sao. Khi nhìn vào bức ảnh chụp đám đông, nhận ra rằng ngay lần đầu tiên trông thấy nó, ánh mắt mình dính chặt vào khuôn mặt.

                  Tò mò, mang nó vào trong phòng tối rồi bật đèn trần lên. Sau khi lục qua các ngăn kéo, tìm được chiếc kính lúp và đưa nó lên bức ảnh.

                  Tory cau mày thất vọng khi chỉ nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông lớn tuổi, có gì nổi bật. Ông ta có vẻ mặt nghiêm nghị và trông như nhìn vào điểm nào đó phía máy chụp ảnh, nhưng hình ảnh của ông ta rất thể nào giải thích nổi tại sao lại bị hút về phía khuôn mặt ấy.

                  Chán nản với bản thân, trở lại công việc. Ấy vậy mà hơn hai lần quay lại với bức ảnh đó và nhìn chăm chăm vào gương mặt ông già. Vậy là đành chấp nhận thất bại. quá hiểu bản thân nên biết rằng mình thể làm việc cho đến khi giải quyết được tình thế nan giải này. lại cầm bức ảnh lên, nhìn chăm chú vào nó vài giây nữa.

                  “Có lẽ nếu mình phóng to nó ra…”

                  Được ý tưởng đó khuyến khích. Tory đặt bức ảnh xuống. Như thế nghĩa là phải chuyến xuống phố để mua thêm dụng cụ, nhưng vậy cũng đáng. Việc này khiến phát điên.

                  Vài phút sau, đường ra cửa điện thoại reo. Tory đứng đó, tay đặt lên nắm đấm cửa và chờ cho máy trả lời tự bật. Giọng này nhận ra, nhưng để mặc cho người gọi đến nhấc máy. Lòng lại chất thêm cảm giác tội lỗi.

                  “Này Brett, mẹ của đây. Có nhớ ra là ai ? Người sinh ra , dạy rửa con cá đầu tiên ấy. Người mà hiếm khi gọi điện ấy.”

                  Khi lắng nghe giọng của bà Cynthia Hooker, cái gì đó trong lòng Tory bắt đầu đóng lại. Lúc Tory bước ra khỏi căn hộ, lặng lẽ đóng cánh cửa lại sau lưng, bà Cynthia vẫn còn . bỏ mà cứ đứng bên ngoài, lắng nghe phần còn lại của lời nhắn.

                  “Thôi đừng để ý đến bài thuyết giảng. Chắc là con cũng muốn biết giờ mình lên chức cậu. Em con Celia vừa sinh hạ xinh xắn – ba cân sáu. Melissa Carol và mẹ bé đều khoẻ. chuyện với con sau nhé! Mẹ con. À…mà gửi tình của chúng ta cho cả Victoria nữa nhé!”

                  Mắt Tory nheo lại khi ra đến cầu thang. à? Lúc nào họ cũng thế. Gửi Victoria tình của chúng ta. Họ tử tế vì muốn thêm cả vào đời sống gia đình mình, nhưng thứ ấy dành cho . cần đến người khác để hoàn thiện cuộc sống của mình. học được từ nhiều năm về trước cách sống hạnh phúc mà chẳng cần đến ai khác, và học rất giỏi. Nếu bạn phụ thuộc vào bất kỳ ai ngoài chính bản thân, bạn chỉ phải đổ lỗi cho mình nếu đời làm bạn thất vọng.

                  Mình cần ai hết. Và rồi nghĩ đến Brett và cái mỏ neo mà mang đến cho cuộc sống của . Có lẽ là trừ Brett ra, nhưng ấy tính. ấy luôn ở đó chờ mình.

                  Bất chấp tự tin Tory dành cho Brett và tình mà họ cùng chia sẻ, trong lòng vẫn cộm lên mối hoài nghi thể rũ bỏ. Tại sao hả Tory… tại sao mày lại chắc chắn về Brett đến thế?

                  “Bởi vì ấy hứa.” bảo với giọng tọc mạch kia như thế. “Đó là lý do.”

      justify;" align="



                  con mèo hoang nhảy xuống từ bậu cửa sổ vỡ kính khi Brett đưa xe vào nhà kho Santa Fe và đỗ lại. Vào ngày đẹp trời mà phải xuống đầu này của phố Reno cũng đủ tệ rồi, thế mà giờ trước trời lại bắt đầu mưa, và mọi thành phần cùng khổ tìm chỗ trú . liếc nhìn đồng hồ. năm giờ kém mười lăm, và trong vòng bốn giờ qua, cứ từ toà nhà này sang đến toà nhà khác, cố xác định vị trí của nhân chứng then chốt cho sếp .

                  Với hầu hết người dân có công ăn việc làm của thành phố Oklahoma, bây giờ gần đến giờ về, thế nhưng với các điều tra viên của phòng công tố hạt Oklahoma . Giờ làm việc của họ tuỳ thuộc vào nhu cầu của toà nhiều hơn là vào thích hợp.

                  Don Lacey, vị công tố viên của hạt, sếp của Brett, là người khá quyền thế, và trong khi luôn cố hết sức mình để kết tội những kẻ bị cảnh sát bắt, ông đồng thời cũng phải xoay xở với những điều luật cứng ngắc. Đôi khi, bất kể mọi người có làm việc vất vả thế nào, công lý vẫn được thực thi. Chính vì những điều thất vọng này mà các điều tra viên như Brett phải lao ra đường, kiểm tra kiểm tra lại mọi điều công tố viên cần để xử lý vụ án. Và trong trường hợp này công việc cần thiết là tìm người đàn ông tên Harold Tribbey.

                  Tháng ba năm 1995, Harold Tribbey làm việc cho cửa hàng ở trung tâm thành phố Oklahoma. Ông ta ngồi ở bục nhận hàng đằng sau cửa hàng máy móc trong giờ nghỉ trưa, thưởng thức món bánh kẹp thịt gà và salad của mình hai người đàn ông bước ra khỏi toà nhà ở bên kia phố. Trước khi ông kịp nuốt xong miếng cuối, người bất thình lình lôi súng ra và bắn thẳng vào người trước mặt.

                  Chết đứng vì tội ác mình vừa chứng kiến, Harold nhìn trân trối vào tay súng biến mất, vào máu và não bị bắn lên phố của người đàn ông kia rồi nôn ra bằng sạch những thứ vừa ăn vào. Chỉ trong nháy mắt, Harold trở thành nhân chứng cho tội ác.

                  thời gian sau, ông chỉ ra nghi phạm trong số những kẻ đứng xếp hàng mà biết rằng đó chính là tay chân của Romeo Leeds, trước là trùm xã hội đen của Chicago còn giờ là của Oklahoma.

                  Việc người của mình bị nhận dạng khiến Romeo Leeds lâm vào tình thế hiểm nghèo. Nếu gã này phải ra toà cầm chắc Leeds cũng bị lôi xuống bùn cùng với gã. Vì thế kéo các luật sư của mình vào cuộc, đưa hết kiến nghị này đến kiến nghị khác để cản trở việc đưa vụ án này ra toà. Và trong lúc cỗ xe công lý chậm rãi chuyển động, thế giới mà người dân trung tâm thành phố Oklahoma vẫn quen sống bất ngờ bị thay đổi mãi maĩ.

                  Ngày 19 tháng Tư, toà nhà Alfred P. Murrah cùng với mọi toà nhà khác trong góc phố ấy, bao gồm cả cửa hàng máy móc mà Harold làm việc, bị quả bom tàn phá. Vài tuần sau khi người chủ bị phá sản, Harold mất việc.

                  Kết quả là ông ta cùng với vài trăm con người khác sống sót sau vụ nổ ấy bắt đầu lâm vào tình trạng rối loạn thần kinh do chấn thương sau thảm họa. Nhưng vấn đề của Harold trở nên trầm trọng thêm bởi quá khứ mà những người sống sót khác có. Vốn là cựu chiến binh từ Việt Nam trở về, ông ta bị những hồi ức của nhiều năm trước ám ảnh. Bây giờ ông ta ngủ được, ăn được, và tính cách thay đổi hoàn toàn. Ông ta trở nên giận dữ, nghi hoặc tất cả mọi người xung quanh và thể giữ nổi việc làm.

                  Sau đó Harold Tribbey mất vợ, mất nhà và xe. Ông ta trở nên ốm yếu, cả tinh thần thể xác, và gần năm trước sống lang thang đường phố. Nhưng trong khi tội ác mà Harold chứng kiến vài năm trước nhạt nhoà đáng kể với ông ta, nó hề bị gạt khỏi sổ ghi án của Toà án hạt Oklahoma. Các luật sư của Romeo Leeds hết thời gian và lựa chọn. May cho họ, nhân chứng duy nhất biến mất.

                  Trong lúc Harold dần suy sụp, Leeds hề phí phạm thời gian của mình. lớn mạnh cả về quyền lực lẫn tiền tài, tới mức trở nên gần như bất khả xâm phạm. Công tố viên mong gì hơn là kết thúc được vụ giết người và lôi Leeds ra khỏi xã hội, nhưng trừ khi tìm được Harold Tribbey, vụ án này bị ném khỏi toà.

                  Cả sở cảnh sát lẫn người của văn phòng công tố đều quyết tâm để chuyện ấy xảy ra. Nhiệm vụ của Brett là hỗ trợ truy tìm Tribbey, và cày nát khu vực trung tâm thành phố Oklahoma nhiều ngày nay. Khoảng giờ trước có người mách cho là Harold thi thoảng đến ngụ ở nhà kho Santa Fe, đặc biệt là khi thời tiết xấu.

                  Brett quan sát qua làn mưa ào ạt đổ xuống kính chắn gió. liếc nhìn toà nhà, cẩn thận ghi chú số cửa sổ và cửa ra vào bị bịt kín, rồi cầm điện thoại lên. Dù chỉ là vấn đề cá nhân, nhưng ghét cay ghét đắng việc vào chỗ như thế này mà biết có đường nào ra . Khi người trực tổng đài của phòng cảnh sát trưởng trả lời cuộc gọi, rất ngắn gọn:

                  “Hooker đây. Tôi ở nhà kho Santa Fe phố Reno. Giờ tôi vào. Nếu đến năm giờ mười lăm nghe tin gì từ tôi hãy cử ai đó đến kiểm tra.”

                  Brett trượt điện thoại vào túi quần lúc ra khỏi xe, rồi đưa tay sờ áo khoác, đảm bảo là súng và bao súng của mình vẫn còn đó.

                  Nước mưa quất vào mặt Brett khi chạy về phía toà nhà. Áo khoác ngoài của thấm nước, nhưng quần jeans có. Trong vòng vài giây, quần và ủng của ướt nhẹp. cơn gió mạnh tạt nước mưa vào mắt làm phải chớp mắt lia lịa và quay mặt . Khi nhìn trở lại, thoáng thấy bóng người đàn ông ở ngưỡng cửa. chưa kịp phản ứng gì, ông ta biến mất.

                  Brett với tay lấy khẩu súng theo bản năng. Kể cả khi phải người đàn ông tìm gặp rắc rối, những kẻ khác tìm nơi tránh mưa ở đây cũng có thể mang lương tâm tội lỗi.

                  đứng thủ thế ở bên mé cửa, khẩu Glock nằm gọn trong tay. Nhưng mưa đổ ầm ầm, mạnh tới mức chẳng phân biệt được thanh gì, và chẳng muốn chờ đợi thêm nữa. hít hơi rồi lẻn vào trong nhà kho, ép sát người vào tường trong lúc để mắt thích nghi với khung cảnh tăm tối.

                  Từ đâu đó phía ngưỡng cửa, mảnh kim loại rơi xuống sàn nhà xi măng gây nên tiếng lanh canh lớn, làm gián đoạn im ắng do màn mưa tạo ra. Brett giật mình vì tiếng vọng và quay lại đúng lúc ba người đàn ông vừa mới bước ra khỏi đống kệ gỗ và bắt đầu chạy về cuối toà nhà. Khi trong số chúng bất ngờ dừng lại và quay đầu về phía , tóc gáy Brett dựng đứng, lao xuống sàn nhà mà cần suy nghĩ.

                  Hành động bốc đồng này cứu mạng Brett. Nhiều viên đạn ghim vào bức tường nơi vừa mới đứng và hàng tá khác sượt qua những kệ gỗ mà trốn ở đằng sau, nảy lên sàn xi măng cạnh chân .

                  “Ôi,” Brett lẩm bẩm rồi cầm điện thoại của mình và gọi 911. “Tôi là Hooker của phòng Công tố hạt. Tôi ở nhà kho Santa Fe cũ phía đông Reno. Có kẻ nổ súng. Tôi cần trợ giúp.”

                  Brett chưa kịp di chuyển, đầu bên kia nhà kho chợt có tiếng ồn ào rồi tiếp đó là im lặng. đổi tư thế, qùy rồi đứng dậy, khom lưng dọc theo bức tường, tay lăm lăm cò súng. Trước cả khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát lại gần, biết bộ ba kia mất. Khi nhìn thấy những tấm ván bịt cửa sổ bị cạy ra, chửi thề.

                  Sau khi quan sát tỉ mỉ khu vực, trở lại mặt trước tòa nhà. Vài phút sau, bắt gặp đống những kệ gỗ và thi thể của người phụ nữ nằm úp mặt xuống vũng máu của chính bà ta. Brett thầm nguyền rủa. Giờ biết đích xác vì sao chúng bỏ chạy.

                  Tránh làm xô lệch trường, trở lại chỗ cửa. Hai chiếc xe tuần tra của cảnh sát vừa thắng lại bên cạnh xe . Khi cả hai cảnh sát đều ra khỏi xe với súng lăm lăm trong tay, Brett giơ hai tay lên và hét vang tên mình. Họ thả tay súng rồi chạy lại chỗ .

                  “Trong kia có xác phụ nữ, nhưng hung thủ bỏ chạy qua cửa sổ ở đằng sau. Làm ơn gọi về báo giùm tôi được ?”

                  trong hai cảnh sát gật đầu và trở lại chỗ xe ta, còn người kia đút súng vào bao.

                  “Này Hooker, biết đến giờ về rồi à?”

                  Brett nheo mắt nhìn qua màn mưa, nhận ra cảnh sát kia là người quen từ hồi còn trong học viện.

                  “Thôi Ernie, cậu biết Lacey và tôi rồi mà. Việc chưa xong bọn tôi còn chưa từ bỏ.”

                  Như mọi cảnh sát khác, khi tổng đài báo tin có vụ nổ súng vào đồng nghiệp, adrenaline trong họ liền trào dâng, nhưng khi nguy hiểm ràng qua, họ lại cười đùa để giảm bớt căng thẳng.

                  “Làm sao mà cậu lại dính vào vụ lùm xùm ở đây thể?” Reynolds hỏi.

                  “ tìm nhân chứng và bước vào vụ giết người. Chúng bắn vài ổ đạn vào tôi rồi chạy như ma đuổi. Tới lúc tôi đến được đầu kho bên kia chỉ thấy mưa ngoài cửa sổ thôi.”

                  “Cậu sao đấy chứ?” Reynolds hỏi.

                  “Tôi thụp xuống.”

                  “Qủy quái, Hooker, lúc nào cậu cũng hơi điên ấy nhỉ?”

                  Tiếng cười của Brett vẫn còn vang vọng khi họ bước vào trong nhà kho. Ít nhất cũng có chỗ khô ráo để chờ nhân viên pháp y đến.

                  Sau khi lao ra ngoài cửa sổ nhà kho Santa Fe, Gus Huffman cùng đồng bọn: Tony và Raul Gomez, tạm trú ở gần khu Bricktown, khu vực nội đô cũ của Oklahoma được sửa chữa lại, và giờ trở thành chỗ “thời thượng”. Bất chấp cuộc chạy xuyên màn mưa, chúng cũng bị ướt hơn các thực khách xếp hàng chờ bàn ở Spaghetti Warehouse là bao.

                  Gus ghét những chuyện lộn xộn, nhưng hôm nay nhờ xuất của kẻ lạ mặt mà nhiệm vụ lúc đầu vốn đơn giản của biến thành vụ lằng nhằng lớn. Mùi xốt Marinara và mỳ ống thoảng qua mũi làm dạ dày cuộn lên.

                  “Chết tiệt, Gus, cái hàng người này chả rục rịch gì cả. chỗ khác .” Raul phàn nàn.

                  Gus lắc đầu. “ quá bảy giờ rồi. Ở đâu cũng phải xếp hàng thôi, và giờ tao chẳng có tâm trạng để bị ướt thêm trước khi lấp đầy cái bụng.”

                  Tony Gomez gật đầu đồng tình và tọng thêm que kẹo cao su vào mồm, “Ừ, đúng đấy Raul, ngoài kia mưa lắm, hay là còn chưa biết?” Rồi gã cười rinh rích trước câu đùa của mình và nháy mắt với hầu bàn.

                  Gus lờ hai em chúng . Bọn chúng là những kẻ đầu óc đần độn chẳng nghĩ được gì mấy ngoài kiếm tiền và kiếm , cái nào trước cũng được. đổi chân ra vẻ sốt ruột khi người bồi bàn ngang qua với khay đầy mỳ. Sau thảm họa vừa rồi, chắc liệu bọn chúng có được trả tiền . Romeo vui vẻ gì. Chuyện chúng vừa đóng kẽ hở trong đời ông ta chẳng là gì so với chuyện chúng lại mở ra kẽ khác. Mặc dù công bằng mà làm sao chúng biết có người sắp xuất ở nhà kho được chứ, đặc biệt là trong ngày như hôm nay.

                  Bên ngoài, mưa vẫn tiếp tục trút xuống và Gus nhìn qua cửa kính cách vô hồn. Đầu óc bận nghĩ lại cảnh xả súng và cảnh người đàn ông bước vào trước khi chúng có cơ hội tẩu thoát. Có điều chắc chắn là nhận ra thằng con hoang đó nếu có cơ hội gặp lại.

                  Gus liếc nhìn đồng hồ. “Ít nhất phải mười lăm phút nữa bọn ta mới có bàn. Tao gọi cho ông chủ đây.”

                  lách ra khỏi hàng và hướng về phòng vệ sinh nam. Có hai người ở bên trong và chờ đến khi họ khỏi mới lấy điện thoại ra gọi. Điện thoại chỉ đổ hồi chuông. Khi nghe thấy giọng Romeo Leeds, hít hơi dài.

                  “Tôi, Gus đây.”

                  “Xong chưa?”

                  “Rồi, vấn đề gì.”

                  “Tốt, mai qua văn phòng thanh toán.”

                  “Vâng, à… thưa ông chủ, nhưng mà…”

                  Romeo Leeds ở thế giới ngầm lâu đến mức có thể đánh hơi được rắc rối trong giọng của Gus.

                  “Nhưng sao?”

                  Gus rùng mình. Cái điệu kéo dài giọng của Leeds rất giả tạo, và biết điều đó. Romeo Leeds phải loại người trịnh trọng.

                  “Có thằng bước vào trước khi bọn tôi kịp tẩu thoát.”

                  “Chó má…” Giọng Leeds hơn. “ thấy bọn mày ?”

                  “Có, nhưng trời khá tối. Tôi nghĩ nhìn kỹ được mặt bọn tôi.”

                  Giọng Leeds càng dài ra thêm. “Mày nghĩ… Mày chắc… Mày biết…” Rồi bùng nổ. “Chính ba cái mớ thối tha đó có thể lôi mày xuống bùn đấy, mày rồi chứ gì. Tìm xem nó là ai rồi xử lý , nghe chưa?”

                  Gus gật đầu rồi nhận ra Leeds thể trông thấy mình. “Vâng, thưa ông chủ, tôi nghe rồi, rành rành.”

                  “Mà này Gus…”

                  “Vâng ạ?”

                  “Chưa làm xong việc đừng nghĩ tới chuyện lấy tiền công nhé. Tao trả tiền cho bọn nửa mùa, hiểu chưa?”

                  em nhà Gomez tức lắm đây, nhưng Gus chẳng thể làm gì được.

                  “Vâng, thưa ông, tôi hiểu, và tôi xử lý mọi chuyện, đừng lo gì cả.”

                  Romeo Leeds dập máy bên tai Gus. Gus cho đó là tín hiệu tốt. trở lại phía trước nhà hàng đúng lúc cả bọn sắp sửa được ngồi.

                  “Chết tiệt, Gus, mày đúng lúc quá,” Raul , cười toe toét và vỗ vào lưng . “Đến đây ăn mừng nào.”

                  “Ăn ăn, chứ phải là mừng.” Gus . “Bọn ta được trả tiền cho đến khi dọn sạch cái mớ hổ lốn gây ra ngày hôm nay.”

                  Raul cau mày. Sau khi hầu bàn rời , gã vươn người tới với giọng hằn thù, “Nghe này Huffman, mày hứa chia phần cho bọn tao. Giờ tao muốn phần của mình.”

                  Giọng Gus hơn và đôi mắt loé lên tia cảnh cáo với Raul.

                  “Mày được tiền khi nào tao được trả.” khẽ. “Giờ hãy nhớ xem mày ở đâu và câm miệng lại . Bọn ta đến để ăn, và ăn. Khi nào ăn xong tao muốn mày cút cho khuất mắt tao. Hiểu nhau chưa?”

                  Gomez gật. Trong khu của mình gã là tên cộm. Nhưng so với Gus Huffman, gã chỉ là thằng học việc, và gã biết điều đó.

                  “ vấn đề gì, người em.” Raul . “Tao chỉ thế thôi. Mày biết rồi đấy. có ác ý gì, được chưa?”

                  Gus đẩy thực đơn về phía gã. “Câm miệng và chọn món .”

                  Raul làm theo lời Gus.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :