1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ma phi khuynh thế,độc sủng nàng- Dạ Ngữ Phàm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng Tác giả: Dạ Ngữ Phàm

      Thể loại: xuyên , huyễn huyễn
      Tình trạng: 145 chương + ngoại truyện Convert: ngocquynh520

      Editor: Vô Phong + Tiêu Tương + Melodysoyani Lịch post: Tùy hứng

      Giới thiệu:

      trận sấm sét, khiến Diệp Tuyết từ thế kỷ 21 hoa lệ xuyên tới dị thế, nhập vào thân con hồ . Ngoại trừ khuôn mặt mị hoặc, cái gì nàng cũng tệ. Tốt bụng đưa đứa bé lạc đường về nhà, lại bị chó săn hù dọa ra nguyên hình, bị bức rơi xuống vách đá. . . . . . Vốn tưởng rằng cứ như vậy chết , lại được con Hỏa Phượng nâng lên. “Làm hồ như ngươi, cũng coi như mất hết mặt mũi của hồ ly.” lưng phượng, đứng chắp tay. Tóc bạch kim bồng bềnh, hắc bào giữ mình. Nàng giật nảy mình, lúc lâu mới phun ra mấy chữ: “ phải chúng ta gặp nhau ở đâu rồi chứ?” là Vương của Giới, nàng trở thành phi tử của . Truyền thuyết, Vương vô tâm, bởi vì sau khi giao trái tim cho Vương Hậu của mình, từ đó còn nhìn những nữ nhân khác nhiều hơn cái. Khi nàng trầm luân vì , cho rằng có thể phá vỡ truyền thuyết kia, mới biết mình si tâm vọng tưởng đến cỡ nào. “Nữ nhân, thời cơ chín muồi, dùng hồ đan của nàng mở cánh cửa thời ra, Bổn vương muốn đưa Vương Hậu trở lại.” Tâm nàng như chết bụi, bức nội đan ra: “Nếu như còn có kiếp sau, ta tuyệt đối thích ngươi nữa.” . . .
      Xem thêm: https://***************.com/viewtopic.php?t=315770

    2. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 1: đạo lôi Tình Thiên Duyên tụ duyên tan duyên như nước, lưng mang vạn trượng cõi trần, chỉ vì câu, chờ đợi lần gặp lại. “Phía dưới thông báo tin nhanh: ngày hôm qua, trong vườn thú con hồ ly mẹ sanh ra con cáo , nhưng kỳ quái là, tiểu hồ ly kia lại có chín cái đuôi, làm cho người ta nhịn được nghĩ đến Cửu Vĩ Hồ trong truyền thuyết. Nhưng mà, chuyên gia có liên quan cho biết, đây chỉ là loại tượng nhiễu sóng sinh vật rất bình thường, chẳng có gì lạ. Người phụ trách vườn thú cũng tiết lộ, cửu vĩ tiểu hồ ly, hứa hẹn ra mắt mọi người dân trong thành phố vào cuối tuần này, đến lúc đó mọi người có thể đến vườn thú công viên hồ ly để nhìn dáng vẻ của cửu vĩ tiểu hồ ly của chúng ta. . . . . .” . . . . . . “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, nhanh lại đây, ở phía trước rồi.” “Ai da, Toa Toa, phải là con hồ ly sao, có cái gì hay mà nhìn.” “Chín cái đuôi đó, cậu cảm thấy rất mơ hồ sao? Ngộ nhỡ là Cửu Vĩ Hồ , chừng còn có thể đánh vài hiệp với quái đấy.” “Được rồi, dựa vào lá gan của cậu, nếu như thực , nhất định bị dọa sợ đến ngất thôi.” “Phi phi phi, đừng xem thường mình như vậy, kỳ thực lá gan của mình rất lớn, chỉ là. . . . . . thể để cho các người biết mà thôi.” “Ách. . . . . .” . . . . . . Diệp Tuyết và Mã Toa Toa là bạn tốt từ , cùng nhau lớn lên trong nhi viện, cả hai đều coi đối phương là người nhà. Tình cảm của hai người vô cùng tốt, tốt tới trình độ nào nhỉ? Ví như chuyện bạn trai, phải vừa mắt đối phương mới , nếu , bàn nữa. “Đến rồi, oa. . . . . . Đúng là có chín cái đuôi. . . . . . Quá thần kỳ. . . . . .” Mã Toa Toa nắm tay vịn lồng sắt lớn hưng phấn kêu to. “Toa Toa, chú ý hình tượng.” Diệp Tuyết bất đắc dĩ mà lắc đầu. Nhưng khi ánh mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của cửu vĩ tiểu hồ ly nhịn được mà run rẩy trận. . . . . . Rất quen thuộc. . . . . . Ánh mắt kia, dường như thấy qua ở đâu đó . . . . . . . . . . . . Trời trong mây trắng. Lôi Công Điện Mẫu nhận được thánh chỉ, có nhân gian, kêu bọn họ buổi trưa canh ba tiến về phía kia lùng bắt. “Nương tử, thời gian cũng còn sai biệt lắm, dù sao kết quả cũng giống nhau, nhất thiết phải đợi đến lúc đó đâu.” Lôi Công nhuộm đầu tóc vàng thịnh hành nhất lúc bấy giờ, tóc trán che kín nửa mắt, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra nhìn thử: “Các huynh đệ vẫn chờ ta trở về hát karaoke đấy.” Điện Mẫu đầu áo choàng tóc thẳng, tóc dài phất phới, phong tình vạn chủng: “Tử tướng, cũng biết ngang ngạnh. Thu thu , buổi chiều ta cũng còn cuộc hẹn, bọn tỷ muội muốn cùng nhau làm đẹp, Vương Mẫu nương nương mời khách.” “Được rồi.” Lôi công vừa nghe, liếc Cửu Vĩ hồ ly trong vườn thú cái, sau đó liền giáng búa xuống. . . . . . Chỉ nghe “A” tiếng, Diệp Tuyết bị sét đánh trúng, ngã mặt đất. . . . . . “A!” Đồng thời, mỗ thần cũng nhịn được a ra tiếng. “Làm sao, làm sao rồi? Gào quái gì vậy?” Điện Mẫu nhịn được quát lớn. Vẻ mặt Lôi công mếu máo: “ cẩn thận, đánh trật. . . . . .” “Cửu Vĩ Hồ đâu?” “( ⊙ o ⊙ ) a!” Lôi Công lập tức vào trong vườn thú tìm, nhưng con tiểu hồ ly kia sớm thấy bóng dáng: “Được rồi. . . . . . Coi như thấy. . . . . .” “A. . . . . .” Điện Mẫu muốn khóc cũng khóc được. . . . . .

      Chương 2: Xuyên qua thành hồ “Đói quá. . . . . .” Ở vùng hoang dã, Diệp Tuyết núp dưới cây đại thụ vừa lạnh vừa đói. là ngày thứ ba vô duyên vô cớ tới nơi quỷ quái này rồi, ba ngày qua, nàng chưa được uống giọt nước nào, chớ chi là no bụng gì đó chứ. “Toa toa, bạn ở đâu? Mình rất sợ. . . . . .” ràng xem hồ ly ở trong vườn bách thú, đến khi tỉnh lại ở nơi hoang vu này rồi. Điều này còn chưa tính, nhưng vì sao còn muốn nàng biến thành bộ dáng người ra người như vậy chứ? Diệp Tuyết đưa móng vuốt đầy lông lá ra, dùng sức gãi gãi lỗ tai hồ ly đầu. “Hu hu. . . . . . Trời ơi, rốt cuộc con làm sai điều gì, mà người phải bắt nạt con như vậy. . . . . . A. . . . . .” “Cứu mạng. . . . . . Hu hu. . . . . . Có ai . . . . . . Phụ thân, mẫu thân, mọi người ở đâu. . . . . . Tề Nhi sợ. . . . . . Hu hu. . . . . .” Cách đó xa có tiếng người truyền đến, suy nghĩ nhiều, Diệp Tuyết liền men theo thanh tìm, chỉ thấy bé trai mười mấy tuổi nằm khóc cây đại thụ, nhìn dáng dấp, hẳn là lạc đường, nhưng cũng may, còn biết chạy lên cây để bảo vệ mình. Diệp Tuyết muốn cứu cậu bé, nhưng trong giây lát nghĩ đến, hình như mình biến thành hồ ly, nếu cứ ra ngoài như vậy, phải hù dọa cậu bé sao. Thôi, đến lúc đó ngộ nhỡ hù dọa , ngược lại mất nhiều hơn được. Chỉ là nàng vừa định lặng lẽ rời , bé trai cây kia lại gọi: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tiên nữ tỷ tỷ, đừng . . . . . . Tiên nữ tỷ tỷ, cứu, cứu ta. . . . . .” Tiên nữ tỷ tỷ? Diệp Tuyết trốn đến sau cây đại thụ, nhìn quanh bốn phía, đồng thời vểnh tai cẩn thận lắng nghe. Giống như phát ra điều gì khác thường. “Tiên nữ tỷ tỷ, cần trốn, ta vẫn có thể nhìn thấy tỷ.” Diệp Tuyết len lén nhìn về phía đứa bé cây, lúc này mới phát ra bé trai kia chuyện với mình. dám tin, Diệp Tuyết chỉ chỉ chính mình, khi thấy đối phương gật đầu lia lịa, nàng mới xác định là cậu bé chuyện với nàng. “Tiên nữ tỷ tỷ, cứu ta. . . . . .” Diệp Tuyết tới dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn: “Ngươi sợ ta sao?” “Tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, Tề Nhi tại sao phải sợ tỷ?” Bé trai cười hắc hắc, nhìn ra được, nụ cười kia phát ra từ nội tâm, rất thuần khiết, rất tự nhiên. Diệp Tuyết phản xạ có điều kiện sờ sờ lỗ tai, lúc này mới phát ra biết từ lúc nào, mình khôi phục dáng vẻ con người, nhịn được vui vẻ trận. Mặc dù biết tại sao, đột nhiên mình lại biến thành người rồi, trong tiềm thức cảm thấy nhất định có liên quan đến tâm tình. Chỉ có điều, những thứ này nàng đều quản được, tại nàng nóng lòng muốn ăn nhất, bụng rất đói, rất rất đói rồi. Mà chỉ cần là nơi có người, nhất định có thể tìm được đồ ăn. Quyết định, trong mắt Diệp Tuyết lóe lên tia ánh sáng giảo hoạt: “Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ đưa đệ về nhà có được ?” “Dạ, được.” . . . . . .
      Chương 3: Bị sợ xuất ra nguyên hình Kỳ thực nơi này cách thôn của loài người xa, Diệp Tuyết men theo khói bếp trung, thuận lợi đưa bé trai về nhà. “Cha, nương. . . . . . Con về rồi. . . . . .” Bé trai đứng ở ngoài cửa viện gọi. “Tề Nhi?” Cửa gian phòng bằng gỗ đơn sơ mở ra, người phụ nữ từ bên trong bước nhanh ra ngoài. Nhìn xung quanh cửa viện chút, nước mắt rơi xuống: “Tề Nhi, con đâu, có biết làm nương lo lắng muốn chết hay ? Nương còn tưởng. . . . . . Từ nay về sau nhìn thấy con nữa rồi. . . . . .” “Nương, đừng khóc, phải Tề Nhi bình an trở về rồi sao?” Bé trai nhào vào trong lòng người phụ nữ, hai người khóc thành trận. Diệp Tuyết đứng ở bên cạnh. . . . . . Chán gần chết! lúc nàng nhàm chán ngồi chồm hổm vẽ vòng vòng đất, sau lưng vang lên hồi trận tiếng chó sủa. Ngay từ khi còn ở thế kỷ 21, Diệp Tuyết sợ nhất chính là chó, chỉ cần chó vừa sủa, hai chân của nàng nhũn ra. Giờ phút này phản xạ có điều kiện xoay người, đối diện lại là con chó săn lớn màu vàng, mặc dù con chó săn kia bị xích lại, đầu sợi dây được giữ trong tay hán tử cao lớn thô kệch, nhưng thân thể nàng vẫn khống chế được mà run rẩy. “Cha đứa , tổ tông phù hộ, Tề Nhi có việc gì.” Người phụ nữ quệt quệt nước mắt, giống như là báo bình an với hán tử. Hán tử kia chỉ đơn giản gật đầu cái, toàn bộ lực chú ý đặt lên con chó của mình: “A Hoàng, đừng có sủa, ngươi làm gì đấy.” Con chó săn từ trước đến giờ luôn nghe lời, nhưng giờ phút này càng sủa thêm lợi hại, bốn chân chồm lên, liều mạng muốn nhào về phía Diệp Tuyết. . . . . . “A Hoàng, sử nữa ta đánh ngươi. . . . . .” Hán tử nhìn sắc mặt Diệp Tuyết chút, thấy nàng bị hù dọa đến xanh lét, cầm nhánh cây lên, quất cái dạy dỗ con chó của mình. Vốn tưởng rằng như vậy nó ngoan ngoãn nghe lời, ngờ con chó săn lại xoay người phản pháo về phía hán tử. . . . . . Hán tử cả kinh, lui nhanh về phía sau, lại bị tảng đá trật chân, ngã nhào đất, sợi dây trong tay cũng rớt ra ngoài. A Hoàng xoay người, giống như tia chớp, nhe răng, toét miệng nhào tới Diệp Tuyết. . . . . . “A Hoàng, đừng. . . . . .” Bé trai bị dọa sợ đến thét chói tai, lảo đảo muốn lên kéo A Hoàng nhà mình ra. Nhưng làm sao có tốc độ của người có thể nhanh như chó, con chó săn tung mình cái, áp đảo Diệp Tuyết mặt đất. . . . . . “A. . . . . .” Diệp Tuyết tay mắt lanh lẹ bắt được miệng A Hoàng, tận lực đẩy nó cách xa mình chút, nhưng người vẫn bị móng vuốt của chó cào ra từng vết máu. . . . . . Đáng chết, rốt cuộc mình đắc tội vị Thần Tiên nào trời chứ, xa xứ, xuyên qua đến thời lung tung lộn xộn này còn chưa tính, lại còn bị con súc sinh ức hiếp, còn có thiên lý hay ! ! ! “Cứu mạng. . . . . . Cứu ta. . . . . .” Nàng lộ ra ánh mắt cầu khẩn, nhờ mọi người chung quanh giúp đỡ. Thôn dân nghe thấy tiếng động, từ bốn phương tám hướng xúm lại, chẳng những ra tay giúp đỡ, mà còn nhặt đá từ đất lên, nhẫn tâm ném về phía nàng, vừa ném vừa kêu: “ quái, giết nàng, giết nàng. . . . . . ! ! !” quái. . . . . . ! ! ! tránh né, phía sau cái mông bất chợt bị thứ gì đó gác qua, nàng biết hơi sức từ nơi nào tới, tay đẩy con chó săn ra, lấy tay sờ đến, ràng là chiếc đuôi hồ ly dài. . . . . . “Ta phải quái, phải. . . . . .” Diệp Tuyết tuyệt vọng nhìn về phía những người đó hô to. Nàng muốn làm quái, chỉ muốn sống tốt, làm người bình thường khoái khoái lạc lạc cả đời, ông trời ơi, tại sao ngay cả nguyện vọng đơn giản như vậy, ngươi cũng để cho con thực ! ? người bị đá ném đau, trán cũng bị ném xước mất miếng da, máu đỏ thẫm từ mặt chảy xuống, chảy vào trong miệng của nàng. A Hoàng bị đẩy ra ngoài, giống như được tiếng kêu của số người khích lệ, càng thêm hung mãnh mà nhào về phía nàng. . . . . . “A. . . . . .” Diệp Tuyết hét lên tiếng, mới vừa rồi chỉ là bị A Hoàng hù dọa lòi ra cái đuôi, lúc này, đôi tai đầu và móng vuốt cùng lông lá cũng đều ra. Thôn dân vây xem bị dọa đến mất hồn, Diệp Tuyết nắm lấy cơ hội, giành đường chạy trốn. . . . . .
      Last edited: 10/11/18

    3. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 4:
      Mất mặt hồ ly Giờ phút này, là lần đầu tiên Diệp Tuyết cảm thấy làm hồ cũng có chỗ tốt, đúng là chạy trốn tốt hơn so với trước kia nhiều. Nhìn , nhìn , nếu là thường ngày, con chó săn này sớm làm mình té nhào xuống đất rồi. Nhưng nghĩ lại chút, đúng, nếu là trước đây, con chó kia dám đuổi theo mình như vậy sao? Những người đó cầm đá ném mình sao? thế nào nữa cũng tại chuyện xuyên qua nên mới gặp họa! ! ! Diệp Tuyết liều mạng chạy về phía trước, A Hoàng có thể vẫn đuổi theo ở phía sau. Cho đến khi – “A. . . . . .” Diệp Tuyết hét lên tiếng, đột ngột dừng lại, bản thân mới có rơi từ vách núi đen xuống. tay vuốt ngực, ghé đầu nhìn xuống vách núi bên dưới, nàng bị dọa sợ đến đầu óc choáng váng. Trời ạ, là cao a, từ nơi này nhìn xuống đều là mảnh trắng xóa, nghĩ đến độ cao của cái thôn kia so với mặt biển thấp! Nếu từ nơi này ngã xuống, đừng tan xương nát thịt, phải đợi đến lúc nào mới có thể rơi xuống đất cũng chưa biết. “Gâu. . . . . . Gâu gâu gâu. . . . . .” Diệp Tuyết định lui về phía sau, con chó săn đáng chết đuổi đến. Vừa chạy như bay tới đây, vừa sủa inh lên. Giọng của thôn dân ở ngoài xa cũng càng ngày càng gần. Đáng chết, chẳng lẽ mình phải chết ở xứ người, mất mạng sao? Hai chân Diệp Tuyết tự chủ lui về phía sau, A Hoàng lúc này đại khái cũng biết nàng còn đường để chạy, cũng vội nhào lên cắn nàng, mà là nhe răng nanh sắc bén ra, gầm gừ sủa gâu gâu. “Ở đây, ở đây. . . . . . Hồ ly tinh kia ở đây. . . . . .” Tiếng người đến gần, các thôn dân giơ cuốc, xẻng … Xông tới. Lần này, chặn nàng còn đường chạy rồi. “Đánh chết nàng, giết con hồ này. . . . . .” “Giết nàng. . . . . .” “Giết nàng. . . . . .” “Ta phải quái, ta là người. . . . . .” Diệp Tuyết hô to về phía mọi người, nàng muốn cho bọn họ biết, nàng là người từ thế kỷ 21 xuyên qua, chỉ sợ là mình vừa , thôn dân chỉ coi nàng như con hồ thần kinh có vấn đề mà thôi! ! ! Bốn năm thợ săn từ trong đám người ra, Diệp Tuyết suy nghĩ bọn họ muốn làm gì, đối phương lấy cung tên từ lưng xuống, sau đó rút tên, kéo căng dây cung. . . . . . “Đừng. . . . . .” Diệp Tuyết liều mạng lắc đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cung tên, lui về phía sau chút. để ý dưới chân, đạp phải khoảng trống, thân thể lập tức ngã về phía sau. . . . . . “A. . . . . .” Tiếng hét to thê mỹ phá vỡ bầu trời. . . . . . Thân thể nhanh chóng rơi xuống, gió bên tai chà xát thậm chí làm cho da nàng đau rát. . . . . . lúc nàng cho rằng mình chết chắc, sau lưng cứng rắn, sau đó thay đổi quỹ đạo rơi tự do. Đưa mắt nhìn lại, dưới thân nàng ràng là ngọn lửa hừng hực, chỉ có điều là lửa kia có nhiệt độ, lông hồ ly người nàng mất sợi lông. Diệp Tuyết lập tức kéo cái đuôi hồ ly của mình quay, hào hứng bừng bừng thử dò xét, bên tai lại vang lên giọng kỳ ảo: “Làm hồ như ngươi, cũng coi như mất hết mặt mũi của hồ ly rồi.” “Là ai?” Nàng bị dọa đến giật mình cái, từ bề mặt vật gì đó đứng lên, lúc này mới phát ra mình rơi vào đuôi của con Hỏa Phượng, mà lưng Phượng, nam tử đứng chắp tay, đưa lưng về phía nàng. Tóc bạch kim bồng bềnh, thân khoác hắc bào. Nam tử ngoái đầu nhìn lại, nhìn nàng cái, lần nữa quay lưng lại: “Người cứu ngươi!” Mới như vậy có thể đem linh hồn bé của Diệp Tuyết rời khỏi thân thể, nhàng lơ lửng trung. . . . . . Đây là người sao? Dáng dấp con người làm sao có thể hoàn mỹ như thế? Thậm chí những hình ảnh trai đẹp cực kỳ thần cấp ở đại nàng từng xem, cũng bằng phần vạn .

    4. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 5:
      Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi hay

      Bình tĩnh nhìn bóng lưng trước mặt này, môi son của Diệp Tuyết khẽ mở, bật ra câu: “ phải là chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi chứ?” câu này, chính nàng cũng cảm thấy khác thường. ràng chưa từng thấy gương mặt hoàn mỹ như thế, tại sao lại từng gặp? Chờ giây lát, lại thấy trả lời, thế mới biết, người lưng Phượng vốn coi nàng như việc. Ngẫm nghĩ, mới vừa rồi ngoái đầu nhìn lại, trong mắt của tia tình cảm cũng có, lạnh lẽo như là muốn đông lạnh nàng. ràng cưỡi Hỏa Phượng, lại lạnh như băng vậy, khó trách ngọn lửa Phượng Hoàng chút năng lực bùng cháy. Diệp Tuyết cũng tiếp tục tự chuốc lấy mất mặt, lần nữa ngồi xếp bằng xuống, cầm cái đuôi hồ ly của mình kích động mấy ngọn lửa giải buồn. . . . . . Sau lưng hình như còn động tĩnh gì nữa, Tích Phong tiếng động xoay người, đối diện ràng là dung nhan ngủ say. Khẽ cuộn thân thể, tay còn nắm cái đuôi của mình, bộ dáng kia rất trẻ con, đáng . Dưới chân sức lực thoáng tăng thêm, Hỏa Phượng nhận được tín hiệu, ngao tiếng, đáp xuống. Trong giấc mộng Diệp Tuyết chỉ cảm thấy thân thể trong lúc bất chợt mất trọng tâm, sau đó khống chế được mà bị lăn xuống. Hoảng sợ mở mắt, phát mình lại rơi tự do trong trung lần nữa. “A. . . . . .” Khi ý thức được tình huống này, nàng nhịn được phát ra tiếng gào khóc thảm thiết. Bên tai lại truyền đến giọng lạnh lẽo, xen lẫn tiếng gió: “Ngươi là hồ , lại ném chết, gào gào cái gì.” Ném chết sao? Diệp Tuyết còn chưa hiểu , thân thể nặng nề rơi xuống đất, nhất thời, thắt lưng liền truyền đến đau đớn tan lòng nát dạ, trong cổ họng cũng dâng lên mùi máu tươi. Mà khi nàng rơi xuống đất, Tích Phong đứng ngạo nghễ, giống như mảy may phát ra. “Này, thấy ta té xuống, ngươi thể đưa tay cứu chút sao?” Diệp Tuyết ác độc trừng người bên cạnh. thầm trong lòng, tự cho là bộ dạng xinh xắn ngon hả, kẻ tim phổi, nhất định là thiếu tình thương của mẹ từ bé, lớn lên bà ngoại , cậu thương. Trời sanh tâm lý trọn vẹn, lớn lên đủ dinh dưỡng, Hừ! Tích Phong cũng để lời của nàng vào tai này ra tai kia, lạnh lùng liếc nhìn nàng, lời cũng lạnh hơn 30 độ so với người khác: “Dù sao cũng chết được, Bổn vương cần gì lãng phí hơi sức của mình.” “Ngươi. . . . . .” Diệp Tuyết tiếp tục trừng mắt nhìn . chút thương hương tiếc ngọc cũng có, biết làm nam sĩ, phải kính già trẻ, bảo vệ phái nữ sao? Quả nhiên là thời đại dã man, ràng kỳ thị phái nữ. “ chết đứng lên cho ta, theo Bổn vương vào trong.” Tích Phong sao chịu được ánh mắt so với laser của nàng, bình tĩnh xoay người, vào đại điện. Diệp Tuyết vừa giọng mắng, vừa cố nén đau từ dưới đất đứng dậy. Hồ quả nhiên là hồ mà, mạnh mẽ hơn so với con người nhiều, té từ cao như vậy, thậm chí gân bong, xương gãy. Nhìn quanh bốn phía vòng, lúc này mới phát ra mình bị vây trong vùng biển hoa, màu sắc, hình dạng của hoa đủ loại, tranh nhau đua nở. Nhìn người nào đó xa mấy chục bước, Diệp Tuyết giận dữ xoay người, chạy như điên về hướng ngược lại. Tại sao cái gì nàng phải làm cái đó, nàng cũng phải là chó con nuôi, mới cần nghe lời như vậy. Khi Tích Phong xoay người nhìn người phía sau có đuổi theo hay vừa lúc thấy bóng dáng màu trắng hòa vào trong biển hoa màu hồng. Mắt nguy hiểm nheo lại, lẳng lặng chờ đợi khắc hồ ly kia hối hận. Nha đầu này, đúng là sợ chết mà! ! !

    5. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 6: Làm nữ nhân của ta

      “A. . . . . . Cứu mạng. . . . . .” Như Tích Phong đoán, bóng dáng vừa mới biến mất, trong khí liền truyền ra tiếng hét chói tai khoa trương của hồ ly, đâm vào tai người đều đau. “Đây là nơi quỷ quái gì chứ! ! !” Nhìn những dây leo rắn chắc vững vàng cuốn lấy tứ chi mình, hơn nữa có khuynh hướng càng thu càng chặt, Diệp Tuyết bị dọa sợ đến muốn ngất . Nhưng bản năng cho nàng biết, nếu cứ ngất như vậy, nhất định bị những thứ dây màu đỏ quái quỷ này ăn hết, hơn nữa rất có thể ngay cả xương cốt cũng còn. được, được, được, nàng cũng muốn chết sớm, nàng vẫn đợi tìm ra cách trở về, đoàn tụ cùng Toa Toa đấy. Ngay khi nàng khóc đến còn nước mắt, luồng ánh sáng bạc thoáng qua ngay trước mắt, sau đó khối băng nào đó lơ lửng những dây leo màu đỏ, vẻ mặt chút thay đổi nhìn nàng. đúng, là nhìn nàng còn lạnh lẽo hơn so vừa rồi lưng Phượng. “Cứu ta. . . . . .” Nếu như có thể, nàng muốn mở miệng với khối băng lớn này, tuy nhiên dõi mắt bốn phía, chỉ có là sinh vật sống duy nhất. Cố gắng chớp mắt, bày ra dáng vẻ điềm đạm đáng , hi vọng khối băng này có thể nhìn bộ dạng đáng thương của nàng mà động lòng trắc , cứu nàng từ trong nước lửa. Chỉ là đối phương hoàn toàn coi mỹ nữ như cặn bã, nhìn dây leo màu đỏ siết cổ tay nàng rỉ ra từng vết máu, chẳng những chút cảm giác gấp gáp, hơn nữa còn bỏ đá xuống giếng: “Bổn vương và ngươi quen biết, nếu cứu ngươi…ngươi phải báo đáp Bổn vương như thế nào đây?” Mẹ nó! Diệp Tuyết nhịn được nghĩ bạo tục. ràng mình mới là hồ ly, tại sao lại cảm thấy người trước mắt này mới là lão hồ ly đây. Chỉ là lúc này, mạng quan trọng nhất, vẫn là uất ức cầu toàn tốt hơn: “Chỉ cần ngài cứu ta, ta nhất định làm trâu làm ngựa cho ngài, giặt quần áo quét sân, dùng những việc đó báo đáp ân cứu mạng của ngài.” “Đầy tớ bên cạnh Bổn vương rất nhiều, cần ngươi làm những chuyện như vậy.” xong, làm bộ muốn rời . “Ai, đợi chút.” Diệp Tuyết cuống quít gọi lại: “Ta có thể vì ngài bưng trà rót nước, hơn nữa thức ăn ta nấu vô cùng ngon, tin tưởng ngài nhất định chưa từng được ăn.” “. . . . . .” Tích Phong tiếp tục muốn rời . Lần này Diệp Tuyết nóng nảy, dây leo xâm nhập da thịt, nàng tựa như cảm nhận được máu bị hút ra khỏi thân thể: “Cái này cũng được, cái kia cũng được, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới chịu cứu ta?” Chỉ cần có thể sống tiếp, nàng nhịn. Có đôi lời trầm trồ khen ngợi chết bằng còn sống, đây chính là lời nàng răn mình. Bằng , cuộc sống ở nhi viện khổ như vậy, nàng thể nào trải qua được. vậy dường như có tác dụng, Tích Phong muốn rời thân thể dừng hẳn ở giữa trung, đôi mắt hồ ly thon dài nheo lại, bên trong là hài lòng khẽ quét qua: “Làm nữ nhân của Bổn vương.” “Cái gì?” Diệp Tuyết cật lực nuốt ngụm nước bọt. Mặc dù dáng dấp người này rất đẹp trai, rất có tiềm chất khiến nữ nhân ôm ấp thương, nhưng lớn lên đẹp trai nhất định là người người cũng muốn làm nữ nhân của , cũng muốn leo lên giường của sao? xin lỗi, Diệp Tuyết nàng chủ nghĩa tự do, thích bị người bao nuôi. “Người đây là đồng ý sao?” Nhìn ánh mắt nàng vẻ khinh bỉ, ánh mắt của Tích Phong lạnh thấu xương. Thân là vương của Giới, muốn nữ nhân nào có. Chỉ cần câu của , lập tức có cả đoàn lớn mỹ nữ nằm rạp dưới chân của , xin lâm hạnh. Diệp Tuyết vô cùng muốn có cốt khí lớn tiếng cho biết: kẻ sĩ có thể chết thể chịu nhục, nàng tình nguyện bị đám dây leo màu đỏ này ăn hết, cũng muốn làm nữ nhân của . Lời có thể ra ngoài lại trở thành tiếng mềm nhũn: “Ta đồng ý. . . . . .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :