1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ma phi khó theo đuổi - Mặc Nhã (11/953)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ♥ Ma Phi Khó Theo Đuổi ♥

      [Tên gốc: Ma phi quá khó khăn truy]

      Tác giả ♥ Mặc Nhã

      Thể loại ♥ 3s, dị giới, nữ cường, nam phúc hắc

      Nguồn raw ♥http://www.readnovel.com/book/117165/

      Nguồn ♥ Ma phi khó theo đuổi - Phong Tình Cung

      Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

      Nguồn convert ♥ Tangthuvien

      Độ dài ♥ 952 chương

      Tình trạng bản gốc ♥ hoàn

      Tình trạng chuyển ngữ ♥ On-going

      Nam cường + nữ cường = Song Phúc hắc

      ♥ Phản hồi từ Tangthuvien ♥


      @Secon: Truyện rất hay, dị giới nhưng đủ 3S sạch sắc sủng.

      @Vân Khinh: truyện rất hay áh ! cám ơn nàng conv nhá * chạy ra đám chân , xoa xoa tay * nàng conv nốt nàng nhé , ta hảo mong chờ áh

      @Florra101289: Có nàng nào biết tác giả này còn truyện nào nữa chỉ ta với thích thể loại vừa cường vừa hắc thế này cơ

      Nhã Vy: Lại thêm bộ dị giới nữ cường đây ạ. Đây là bộ khá nổi tiếng bên tangthuvien, mong mọi người ủng hộ nha :3.


      ♥ Giới thiệu ♥


      Đêm tân hôn, nàng quay người ngồi khóa lên người , tay bóp chặt cổ : “Muốn thượng ta? Đánh thắng ta trước !”

      nở nụ cười xinh đẹp: “Bổn vương đánh nữ nhân, bổn vương chỉ đau lòng nữ nhân…”

      Tình ý nảy sinh, nàng : “Nghe đây! Chàng là nam nhân của ta, nếu chàng dám thay lòng đổi dạ, ta …”

      cười hỏi: “ thế nào với ta?”

      Nàng hừ lạnh: “Trước cưỡng sau giết!”

      liền nằm ngay đơ: “Nhanh tới , bổn vương cam đoan nàng cưỡng xong nỡ giết nữa!” Sau đó lại làm bộ làm tịch, vờ ngượng ngùng : “Bổn vương cũng chỉ chịu để mình ái phi gian thôi à…”

      (P/s: Truyện này nữ chính ngốc nghếch, ngây thơ, thánh mẫu, não tàn, thông minh tỉnh táo, ra tay ác độc với kẻ ác, tuyệt nhân từ nương tay)​

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ♥ Giới thiệu ♥

      Lời người chuyển ngữ: Trước khi vào phần giới thiệu, mình xin đính chính lại chút. số bạn đọc phần giới thiệu vì lí do khá giống giới thiệu nhân vật game, vì thế lầm tưởng đây là bộ võng du. Mình xin khẳng định rằng bộ này hoàn toàn là truyện cổ đại, dị giới và có chút xíu xiu gì liên quan đến võng du nhé! Thân!



      Đông Lâm đại lục ~ Diện tích lãnh thổ bao la, thế lực phức tạp, được tạo nên từ ba đại cường quốc và rất nhiều tiểu quốc, cư dân đa phần là người da vàng tóc đen mắt đen, dòng họ, tên tuổi cũng là theo phương đông.

      Tây Úc đại lục ~ Cách Đông Lâm đại lục vùng biển, diện tích hơn Đông Lâm đại lục, cư dân đa phần bề ngoài thâm sâu, màu tóc màu mắt khác người, da trắng, tên và tập quán sinh hoạt giống người Tây Âu, Tây Úc đại lục chinh chiến liên tiếp mười tám năm, cuối cùng toàn bộ đại lục bị đế quốc An Khải Lợi Á thống nhất.

      Bắc Thần đại lục ~ Là bộ lạc làm chủ đại lục. Phần đa luôn trong thời tiết rét lạnh, đất đai cũng cằn cỗi, là đại lục tương đối lạc hậu, sinh sống như người thú, người lùn da đen.

      Nam Kỳ đại lục ~ Là đại lục nhất trong bốn đại lục, bốn mùa ôn hòa như mùa xuân, như chốn bồng lai tiên cảnh, đẹp đẽ tĩnh mịch tuyệt trần, đây là địa tinh và cũng là tinh linh của thiên hạ. Có hai chủng tộc sống nơi đây, cao ngạo, hay thẹn thùng, rất ít người đại lục khác đặt chân tới đây.

      Thâm hải vùng biển quần đảo ~ Nghe đồn nơi đây có tộc người lưỡng cư thần bí sinh sống, trong những cuốn sách của các đại lục ghi lại ràng về bọn họ.

      Di Thất đại lục~ Là nơi Ma Tộc, Thần Tộc, Cự Long Tộc sinh sống, biến mất mấy ngàn năm.

      Giới thiệu chức nghiệp:

      Linh thuật sĩ:

      Linh thuật sĩ sơ cấp (có thể phóng thích 1-2 cấp linh thuật), Linh thuật sĩ trung cấp (Cấp 3-4), Linh thuật sĩ cao cấp (Cấp 5-6), Linh thuật đạo sư (Cấp 7-8-), Linh thuật thánh giả (Cấp 9), Linh thuật tôn giả (Cấp 10- cấp cao nhất).

      P/S: Có rất nhiều chủng loại linh thuật, hơn nữa có xuất dị biến, vì thế linh thuật sĩ là chức nghiệp biến đổi tối đa.

      Võ giả:

      Võ giả sơ cấp (Có thể xuất đấu khí cấp 1-2), Võ sĩ trung cấp (Cấp 3-4, đấu khí có thể hóa áo giáp cứng rắn), Đại võ sĩ( Cấp 5-6, đấu khí có thể xuất công kích ly thể), Võ sư(Cấp 7-8-), Võ Thánh (Cấp 9, đấu khí cứng rắn vô đối), Võ tôn (Cấp 10, đỉnh phong).

      P/s: Võ sĩ là chức nghiệp có lực phòng ngự cao nhất.

      Kiếm sĩ:

      Kiếm sĩ sơ cấp (Cấp 1-2, kiếm khí hình thù trong suốt như sương mù), Kiếm sĩ trung cấp( Cấp 3-4, kiếm khí màu xám), Đại kiếm sĩ (Cấp 5-6, kiếm khí màu trắng, có thể ngưng tụ cùng áo giáp cùng màu với kiếm khí), Kiếm sư (Cấp 7-8, kiếm khí màu đỏ), Kiếm thánh (Cấp 9, kiếm khí màu bạc), Kiếm tôn (Cấp 10, kiếm khí màu vàng, đỉnh phong).

      P/s: Kiếm sĩ có thể xuất kiếm khí, là chức nghiệp có khả năng công kích vật lý cao nhất, nhưng áo giáp kiếm khí có tính phòng ngự cao như áo giáp đấu khí.

      Cung tiễn thủ:

      Nhân loại có rất ít cung tiễn thủ, những người sử dụng cung tiễn phần lớn thuộc tộc Tinh linh ở , có đẳng cấp phân chia cụ thể. P/s: Cung tiễn thủ là chức nghiệp có tốc độ công kích nhanh nhất.

      Thích khách:

      Công kích và thể chất đều cao nhưng khả năng né tránh và trúng mục tiêu là cao nhất trong các chức nghiệp, am hiểu ám sát cận thân, nấp, tìm hiểu và trộm cắp, quanh năm sinh hoạt nơi tối tăm người, có đẳng cấp phân chia cụ thể.

      Luyện kim sư:

      Luyện kim sư sơ cấp, Luyện kim sư trung cấp, Luyện kim sư cao cấp, Luyện kim đại sư, luyện kim tông sư.

      Luyện dược sư:

      Luyện dược sư sơ cấp, Luyện dược sư trung cấp, Luyện dược sư cao cấp, Luyện dược đại sư, Luyện dược tông sư.

      Đẳng cấp trang bị:

      Ma thú bình thường (Nhất đến Thập Giai)

      Thánh Thú (Ma hạch màu bạc)

      Thần thú (Ma hạch màu vàng)

      Thần thú luân hồi ( ma hạch, sau khi chết có thể luân hồi chuyển sinh, có thể truyền thừa trí nhớ và các kỹ năng.)

      Ma thú biến dị (Ngoại trừ ma thú luân hồi, ma thú khác cũng có thể biến dị)

      P/s: Ma thú Nhất đến Thập giai thể tấn cấp, sinh ra là giai thứ mấy giữ nguyên như thế, kỹ năng cũng cố định, thánh thú có trí tuệ thua kém loài người, có thể tấn giai, kỹ năng có thể tiến hóa.

      Ma phi khó theo đuổi - Giới thiệu - Phong Tình Cung

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển I ♥ Thời gian Tô Tiểu thư lột xác hoa lệ


      Chương 1 ♥ Cơ thể mới, thân phận mới.

      Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy


      Tô Phủ, trong vườn lê hẻo lánh góc Tây Bắc.

      Tô Linh Phong ngồi xếp bằng mặt ghế đá dưới gốc cây lê, tay bê cái bát to, tay dùng muôi múc lấy thịt viên đưa vào miệng, tốc độ ăn của nàng rất nhanh nhưng lại tuyệt thô lỗ.

      A~, ngon quá, hương vị món thịt viên này tồi, Tô Linh Phong thỏa mãn thở ra, bị huấn luyện ở rừng mưa nhiệt đới Venezuela nửa năm, nàng được cái gì cho ra hồn vào miệng hết, được nhóm lửa đành phải ăn côn trùng sống, đùa chứ ngay cả chuột cũng tha đâu.

      Sau khi khóa huấn luyện chấm dứt, cả tắm nước nóng giặt rửa nàng cũng chưa kịp làm phải leo tót lên trực thăng, kết quả lại gặp tai nạn máy bay, bộ đội đặc chủng như nàng chết khi làm nhiệm vụ mà lại chết vì tai nạn , rốt cục là phúc hay là họa đây…

      Về phần tại sao lại tới cái nơi quỷ quái này, trở thành phiên bản cùng tên cùng tướng mạo này, Tô Linh Phong có nghĩ nát óc cũng chẳng ra nổi tí teo nào, nhưng nàng biết đây là chuyện khoa học thể giải thích được, vậy nghĩ nhiều mà làm cái gì, nàng bây giờ còn có đồ ăn nóng hầm hập, thơm ngào ngạt vầy là tốt lắm rồi.

      Đột nhiên lỗ tai Tô Linh Phong nhúc nhích!

      Có người đến, là ba người!

      Động tác ăn của Tô Linh Phong chẳng buồn ngừng, người tới rất nhanh tới gần cửa sân, trong đó có hai người ngừng bước, chỉ có người tiến vào sân.

      ra đại tỷ ở trong phủ hả.” đôi mắt sáng như sao trời, bé mặc quần áo hồng nhạt tới trước mặt Tô Linh Phong, nụ cười hàm chứa vẻ trào phúng .

      “Ờ.” Tô Linh Phong chỉ phát ra tiếng từ trong cổ họng, nửa mí cũng nhúc nhích, múc lấy viên thịt, đưa vào miệng nhai kỹ.

      Tô Linh Phong chẳng những có được thân thể hoàn toàn mới này mà còn kế thừa phần đa trí nhớ “đời trước”, Nàng biết con bé này là Nhị tiểu thư Tô gia Tô Dục Mẫn, là muội muội cùng cha khác mẹ của cơ thể này, năm nay mười hai tuổi, hơn nàng tuổi, nhưng địa vị hai người ở Tô gia lại trời dưới đất, nàng là phế vật, là thiếu nữ bất lương, mà Tô Dục Mẫn lại thuộc thế hệ trong Tô gia, thiên phú Linh Thuật sĩ hệ băng cực cao, hoàn toàn là Tinh hải lãnh chủ đầy hi vọng và kiêu ngạo của Tô gia.

      Qua trí nhớ của cơ thể này, Tô Linh Phong nhớ vị nhị tiểu thư Tô gia này thường xuyên gây phiền phức sau lưng cho đại tỷ này, nàng cũng muốn tốn sức đối phó đứa bị chiều sinh hư, chỉ mong nàng biết điều chút, cút trước khi nàng hết kiên nhẫn nổi…

      Tô Dục Mẫn thấy Tô Linh Phong, khuôn mặt nhắn của nó khỏi tức giận: “Nghe đại tỷ tỉnh được năm ngày rồi, vậy mà lại ngu người trong cái sân này năm ngày, xuất phủ lêu lổng, đúng là kỳ lạ quý hiếm quá!”

      Tô Linh Phong tiếp tục ăn thịt viên, làm bộ chị đây nghe thấy gì hết trơn…

      “Ơ, là hiếm có, mặt mày hôm nay còn được rửa ráy sạch cơ đấy, muội muội tạ thế bao năm nay đều chưa thấy thuần nhan của tỷ nữa đấy…” Tô Dục Mẫn như thể phát đại lục mới. Ngữ khí chua như a xít, trong lòng khó có thể tiếp nhận, khuôn mặt sạch của Tô Linh Phong lại xinh đẹp hơn nó.

      Tô Linh Phong vẫn lên tiếng như trước, nhưng động tác ăn lại thoáng ngừng, nhớ lại từ lúc nàng tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt “vô cùng thê thảm” này, khóe miệng của nàng giật tưng tưng như điên, đứa trẻ mới mười ba tuổi mà trang điểm như tú bà kỹ viện 30 tuổi, còn mặc thân quần áo hồng hồng xanh xanh tươi đẹp, sao nhìn sao cũng giống như con két vậy cà!

      Thấy Tô Linh Phong chỉ lo ăn, thèm liếc sang nó, giọng Tô Dục Mẫn lại càng chanh chua: “Tỷ câm hả? Chỉ biết ăn thôi hả, cả đời chưa được ăn sao? Bị người ngoài nhìn thấy còn tưởng Tô gia cay nghiệt với tỷ đấy!”

      Liếc thấy hai chân của Tô Linh Phong, Tô Dục Mẫn ghét bỏ : “Nhìn cái bộ dáng của tỷ , ngồi ra ngồi, còn ra dáng tiểu thư Tô gia sao?”

      Bị trẻ con gõ đầu? Móa nó chớ! Tô Linh Phong thân ái dựng thẳng ngón tay giữa trong lòng.

      “Hừ, chiêu thức võ kỹ đơn giản nhất cũng học nổi, đấu khí Nhất giai cũng xuất ra, trời sinh có tí linh cơ nào, Tô gia sao lại tòi ra phế vật như tỷ chứ!”

      Tô Linh Phong hơi nhíu mày, nàng biết ở thế giới vi tôn cường giả này, rất nhiều thứ vượt qua khả năng nhận thức của nàng, cái gì mà đấu khí, cái gì mà linh thuật, nàng rất mơ hồ về cái này, nhưng có đạo lý Tô Linh Phong vô cùng hiểu , ở nơi đây thực lực chính là đạo lý, có thực lực mới có tiếng ! Xem ra muốn làm “mễ trùng” (Trùng ăn rồi chờ chết) như lý tưởng của nàng thực khó thực rồi…

      “Hừ, về sau ra ngoài chớ có ngươi là đại tỷ của ta, ta gánh nổi đâu!” Tô Dục Mẫn khinh bỉ hừ mũi với Tô Linh Phong.

      Tô Linh Phong gì, ở Lê thành này, ai mà biết Tô gia có cặp tỷ muội thiên tài – phế vật chứ, còn cấm nàng tuyên truyền cái gì…

      “Phế vật ngu ngốc như ngươi, An Chi ca ca để ý ngươi hả? Còn biết soi gương lại , xem bản thân là đức hạnh gì!”

      “Ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng có nằm mơ nữa, tự rước lấy nhục!”

      “Lần sau có hôn mê đừng có tỉnh nữa, chết luôn cho xong!”

      “Ta ngươi nghe hả, đầu ngã hư mất rồi hả???”



      Tô Dục Mẫn quác quác yên, câu nào câu nấy ác độc, nhẫn nại của Tô Linh Phong mất dần mất dần.

      Ma phi khó theo đuổi - Chương 01 - Phong Tình Cung
      Quyển I ♥ Thời gian Tô Tiểu thư lột xác hoa lệ.


      Chương 2 ♥ Đừng có đến tìm ta gây phiền phức nữa!

      Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy


      Tô Dục Mẫn mắng cả buổi lại thấy Tô Linh Phong vẫn thờ ơ như trước, thế nên càng thêm tức giận, bỗng nhiên thấp giọng, lẩm bẩm, sau đó giơ tay trái lên, phóng miếng băng to bằng ngón cái, dài độ 15cm qua Tô Linh Phong!

      Tô Linh Phong sớm phòng bị, đá chân nhảy lên cái, nhàng tránh thoát, sau đó lại vững vàng ngồi lại mặt ghế đá.

      Tô Dục Mẫn thể tin nổi, mở to hai mắt mà nhìn, cái miệng nhắn cũng mở thành hình chữ “O”, đồ phế vật này lại tránh được thanh băng của nó? Sao có thể như thế!!

      Thanh băng nó ném quá lớn, lực đạo và tốc độ đều khống chế tốt, đến mức làm Tô Linh Phong bị thương để người khác phát , nhưng đủ để Tô Linh Phong ăn đau, lúc trước nó đều đối phó với Tô Linh Phong như thế mà, Tô Linh Phong bị nó uy hiếp cũng chẳng dám mở miệng cho phụ thân biết.

      Nhưng hôm nay tại sao lại đánh trúng Tô Linh Phong? Thân pháp quỷ dị kia của nàng ta là học được từ đâu sao?

      Thừa dịp Tô Dục Mẫn ngây người, Tô Linh Phong múc miếng thịt viên cuối cùng trong chén, tay đảo nghiêng thìa cái, viên thịt kia liền bay ra ngoài, bắn thẳng vào miệng Tô Dục Mẫn há to.

      “Bộp!”

      “…”

      “Khụ…Khụ Khụ…”

      “Ọe…”

      Tốc độ của viên thịt kia vô cùng nhanh, cực kỳ chuẩn xác tọt vạo miệng Tô Dục Mẫn, nó vốn ngơ ngẩn, kịp phản ứng, lập tức ho sù sụ, viên thịt kia lại dính cứng trong cổ họng, có ho cách mấy cũng thể đẩy nó ra, vì thế khỏi cúi người nôn ọe.

      Tô Linh Phong cũng thèm nhìn Tô Dục Mẫn, đôi mắt lạnh lẽo bắn về phía cây tùng ngoài cửa viện, lạnh giọng hỏi: “Còn chưa ra!”

      Trong bụi hoa cạnh cây tùng truyền đến những tiếng vang xột xoạt, sau đó hai thị nữ ăn mặc kiểu nữ hài ra.

      Thấy tình hình trong nội viện, mặt hai người lập tức kinh ngạc kinh hoàng, đại tiểu thư lại êm đẹp ngồi mặt ghế đá, mà nhị tiểu thư lại khom người nôn ọe, đây là có chuyện gì? Vừa rồi bọn chúng còn nghe nhị tiểu thư giáo huấn đại tiểu thư, mà đại tiểu thư vẫn rên lấy tiếng mà…

      Vì góc nhìn nên bọn chúng nhìn thấy Tô Dục Mẫn bắn thanh băng về phía Tô Linh Phong, lại càng thấy Tô Linh Phong ra tay phản kích.

      “Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy? Người đừng dọa nô tỳ mà!” thị nữ mặc đồ màu vàng lao tới, bên luống cuống vỗ lưng cho Tô Dục Mẫn, bên run rẩy . Con bé này tên là Hạnh Nhi, là thị nữ thiếp thân của Tô Dục Mẫn.

      Tô Linh Phong nhắm mắt, sa đó liếc qua thị nữ áo xanh theo sau lưng Hạnh Nhi, khóe miệng nở nụ cười trào phúng, đó là thị nữ thiếp thân của nàng, Liễu Nhi…

      Liễu Nhi bị đôi mắt lạnh lẽo của Tô Linh Phong nhìn cho sợ hãi, vội vàng mở to mắt, trong lòng bất an…

      “Tiểu thư, tiểu thư, người thoải mái ở đâu vậy…” Hạnh Nhi nhìn Tô Dục Mẫn kia nghẹn đến mức mặt tím ngắt, giọng cũng nức nở dần.

      “Ọe, khụ….khụ…” Tô Dục Mẫn nên lời nổi, tròng mắt trắng dã.

      “Dùng tay gãi bên trong cổ họng cho nó.” Tô Linh Phong mở miệng , nàng muốn nha đầu chết tiệt kia chết trong sân nhà mình, quá phiền.

      Hạnh Nhi nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Tô Linh Phong, hơi do dự, cuối cùng vẫn cắn môi, cho ngón tay vào miệng Tô Dục Mẫn…

      Tô Linh Phong nhìn cái chén tay, uất hận lắc đầu: “Lãng phí!” tiếc viên thịt cuối cùng kia…

      Đặt chén lên bàn đá, nàng đứng lên, bên phủi phủi quần áo người, bên nhàn nhạt với Tô Dục Mẫn: “Nếu còn cần cổ họng, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng về trị liệu , đừng có tới tìm ta gây phiền phức nữa.”

      Với tính cách của Tô Dục Mẫn, muốn nó khuất phục sợ hơi khó, trước tiên cứ để nàng thanh tĩnh mấy hôm .

      Tô Linh Phong hiểu rất lực đạo của nàng lúc nãy , nếu trị liệu trễ, cổ học của Tô Dục Mẫn coi như xong.

      Lúc này Hạnh Nhi kẹp được viên thịt trong cổ họng Tô Dục Mẫn ra, viên thịt kia nhìn ra hình nữa, máu me nhầy nhụa thành mớ, nhìn buồn nôn kinh khủng.

      Tô Dục Mẫn lau khóe môi dính máu, oán độc nhìn nàng, còn Hạnh Nhi run rẩy đỡ lấy nó ra ngoài.

      Hai người kia đến cửa, Tô Linh Phong bỗng quay đầu lại liếc sắc mặt của Liễu Nhi, : “Sao, quên chủ nhân của ngươi là ai rồi sao?

      Ma phi khó theo đuổi - Chương 02 - Phong Tình Cung
      Quyển I ♥ Thời gian Tô Tiểu thư lột xác hoa lệ.


      Chương 3 ♥ Thần Lực ở đâu ra?

      Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy


      Liễu Nhi nghe vậy liền run lên, vội vàng chạy tới trước cửa phòng mở cửa cho Tô Linh Phong.

      Tô Linh Phong cất bước vào trong, Liễu Nhi cũng theo vào, chỉ là Tô Linh Phong tới chỗ của mình ngồi xuống, Liễu Nhi lại đứng trước mặt chủ nhân của mình.

      “Choang!” Ngoài sân bỗng truyền đến tiếng chén vỡ.

      Tô Linh Phong nhếch mày, Liễu Nhi lại bị dọa sợ run lên.

      “Lúc vào đây tại sao mang chén vào theo?” Tô Linh Phong nhanh chậm mở miệng.

      “Nô tỳ… Nhất thời quên mất…”

      “Nhất thời quên mất sao? Đây là thất trách của ngươi, tiền cái chén kia khấu trừ trong lương tháng này của ngươi.”

      “…” Liễu Nhi ngẩng đầu liếc Tô Linh Phong, lại thấy ánh mắt của Tô Linh Phong, trong lòng run sợ, nhanh chóng cúi đầu, giọng : “Vâng…”

      Cho tới nay nàng ta vẫn cho rằng vị tiểu thư Tô gia nổi danh là phế vật ngu xuẩn này ngoại trừ xuất thân tốt hơn nàng ta chút cũng chẳng có điểm nào hơn nàng ta, nàng ta chưa bao giờ để tiểu thư này vào mắt, nhưng từ hôm Tô Linh Phong té cây, hôm mê mấy ngày rồi tỉnh lại, Liễu Nhi liền cảm thấy vị chủ nhân này như thay bằng người khác vậy, khiến nàng ta vô cùng sợ hãi, dám nhìn vào mắt đại tiểu thư nữa, mỗi lần mắt đối mắt nàng ta đều cảm giác như bị nhìn thấu vậy.

      ràng trước kia đại tiểu thư cũng nhìn ra nổi ánh mắt khinh bỉ của nàng ta, hôm này… Rốt cục là có vấn đề gì…

      “Châm trà!” Tô Linh Phong cầm ly trà ra hiệu cả buổi, thấy Liễu Nhi vẫn ngây người động đậy, đôi mi thanh tú liền nhíu lại, giọng có chút độ ấm nào.

      “A, vâng.” Liễu Nhi vội vàng nâng chum trà lên rót cho Tô Linh Phong.

      “Phụt…” Tô Linh Phong uống ngụm lại phun: “Hoàn toàn lạnh ngắt thế này!”

      “Nô tỳ… Nô tỳ…”

      “Rắc~” tiếng giòn tan, ly trà bị Tô Linh Phong bóp nát.

      “Nô tỳ đáng chết…” Liễu Nhi bị dọa vội vàng quỳ rạp đất.

      “Ta cho ngươi quỳ rồi hả?”

      “Nô, nô tỳ…”

      “Lấy khăn lại đây.” Tô Linh Phong vô cùng bình tĩnh mà ném ly trà vỡ xuống đất.

      Lại , nàng ra cũng phải cố ý bóp nát ly trà đâu, ngay từ lúc tỉnh lại ở đây ngày đầu tiên, Tô Linh Phong phát năm giác quan của mình vô cùng linh mẫn, tốc độ nhanh kinh người, sức lực lại mạnh mẽ đến dọa người, nàng biết sức lực quỷ dị này ở đâu ra, thông qua trí nhớ của thân thể này, nàng có thể khẳng định, “đời trước” này vốn chín xác là phế vật võ kỹ, thể có tu vi như thế, coi như thân thể của nàng trước kia có thần lực kinh người vậy , chẳng lẽ là phúc lợi tặng kèm trọng sinh?

      Ngoài trừ lí do vớ vẩn này ra, Tô Linh Phong nghĩ ra được khả năng nào khác.

      Mấy ngày nay nàng học cách chế sức lực của bản than, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, hoàn toàn là ngoài ý muốn…

      Liễu Nhi lấy khăn ra, hoảng hốt lau nước đọng quần áo của Tô Linh Phong.

      “Được rồi, đừng lau.” Tô Linh Phong đưa tay kéo khăn trong tay Liễu Nhi, lau lau nước trà tay, lại : “ tìm cho ta bộ quần áo sạch .” xong liền vứt khăn vào phòng.

      “Vâng.”

      Liễu Nhi lấy quần áo ra, muốn hầu hạ Tô Linh Phong thay quần áo, nàng lại phất tay để Liễu Nhi lui ra. Liễu Nhi cắn môi, cũng dám gì thêm, cúi đầu ra ngoài.

      Tô Linh Phong thay xong quần áo liền vào sảnh, Liễu Nhi cúi đầu thu dọn mảnh vỡ mặt đất.

      “Tiểu thư, nô tỳ pha trà cho người.” Liễu Nhi thấy Tô Linh Phong ra vội vàng đứng lên .

      cần, bây giờ ta muốn uống trà nữa.” Tô Linh Phong liếc mảnh vỡ tay Liễu Nhi, lại : “Chén trà này…”

      “Là nô tỳ thất trách, nô tỳ bồi thường ạ.” Liễu Nhi như phản xạ có điều kiện thốt lên.

      “A, tốt lắm.”

      Trong lòng Liễu Nhi rất cam lòng, nhưng lời ra khỏi miệng, chỉ thấy gan đau thịt đau vô cùng, chén bát trong Tô Phủ đều rẻ đâu!

      Tô Linh Phong để ý tới Liễu Nhi nữa, nhấc chân ra ngoài. Tô Dục Mẫn ngược lại nhắc nàng câu, nàng tới đây ra ngoài năm ngày rồi, cũng nên ra ngoài xem kỹ nơi này chút chứ nhỉ.

      Hơn nữa nàng lại vừa đắc tội với Tô Dục Mẫn, vị Tam phu nhân bao che khuyết điểm kia chắc hẳn cũng nhanh tới đây gây phiền phức cho nàng thôi, vẫn nên ra ngoài chút tốt hơn.

      “Tiểu thư muốn đâu ạ?” Liễu Nhi cuống quýt theo.

      Tô Linh Phong quay đầu lạnh lẽo nhìn Liễu Nhi: “Ta đâu còn cần báo cáo với ngươi sao?”

      “Nhị… Nhị phu nhân muốn tiểu thư ở trong phủ tĩnh dưỡng…”

      Nhị phu nhân? Mẫu thân của cơ thể này sao? Người mà ngày thứ hai lúc nàng tỉnh lại có tới thăm nàng lần, ngây người trong vườn Lê tới phút? Muốn nàng tĩnh dưỡng, bằng sợ nàng ra ngoài gây rắc rối đúng hơn.

      Tô Linh Phong gì thêm nữa, tiếp tục ra ngoài, hành động biểu lộ thái độ.

      Liễu Nhi thấy thế liền biết nổi Tô Linh Phong, nghĩ chút lại đuổi theo, mở miệng : “Nô tỳ theo người ạ?” Trong lòng Liễu Nhi hiểu rất , nếu ở lại phủ, lúc Tam phu nhân tới chừng trút giận lên đầu nàng ta ấy chứ…

      “Cũng được.” Bước chân của Tô Linh Phong ngừng, cũng quay đầu mà .

      Ma phi khó theo đuổi - Chương 03 - Phong Tình Cung

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển I ♥ Thời gian Tô Tiểu thư lột xác hoa lệ.


      Chương 4 ♥ có mắt...

      Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy


      Tô Linh Phong chậm rãi bước thong thả phố, thưởng thức quang cảnh phố Cảnh Phong, trí nhớ của “đời trước” dù sao cũng là của người khác, muốn lý giải thế giới xa lạ này đương nhiên phải chính mắt mình xem xét.

      Liễu Nhi cẩn thận từng li từng tí theo sau lưng Tô Linh Phong, tủi thân cam lòng liếc bóng lưng tiểu thư nhà mình.

      Rất nhiều dân chúng xung quanh dùng ánh mắt vô cùng quái dị nhìn Tô Linh Phong, có bĩu môi, có nghi hoặc, hơn nữa còn trốn rất xa.

      Với tình huống thế này, Tô Linh Phong cũng quá ngạc nhiên, cơ thể này trước đây tuy ở nhà tủi thân tủi phận nhưng ra ngoài lại thường xuyên ăn chơi với mấy thiếu gia, lưu manh phố phường, người ta đánh bạc nàng đưa tiền, người ta đánh nhau nàng trợ uy… Toàn bộ là phiên bản thiếu nữ cổ đại bất lương! Cả ngày cười khanh khách, có thể náo loạn náo loạn, chắc hẳn có thời gian dạo phố yên tĩnh như thế này.

      “A, đây phải Tiểu Phong sao? Lâu lắm thấy, muốn đâu à?” giọng cười hì hì bỗng nhiên vang lên sau lưng Tô Linh Phong, nam tử lòe loẹt độ hai mươi tuổi liền vây lên trước Tô Linh Phong.

      Tô Linh Phong nhíu mày, lục lọi trong trí nhớ chút, lập tức liền nhớ ra, chính là trong những tên thường cùng “đời trước” của Tô Linh Phon lăn lộn, là thiếu gia nhà Triệu gia buôn gạo, tên Triệu Trình.

      Tô Linh Phong có hứng để ý tới , người vượt lên trước tiếp.

      Liễu Nhi thoáng run rẩy, sau đó cũng vội vàng theo sau.

      Triệu Trình sửng sốt chút, lại đuổi theo: “Tiểu Phong Nhi sao để ý tới ca ca vậy?” ánh mắt gian tà mê đắm đánh giá dưới Tô Linh Phong chút, lại : “Mà này, hôm nay nàng rất giống mọi hôm đấy, mặt mày rửa sạch rồi lại xinh đẹp hơn chút đó.”

      Tô Linh Phong bây giờ trang điểm, áo trắng sạch nhàng khoan khoái, đương nhiên đẹp hơn hình tượng khoa trương lúc trước rồi.

      “Tránh ra!” Mặt Tô Linh Phong có chút biểu tình nào, chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ.

      “Này, đừng vậy chứ, hôm nay nàng làm sao vậy? Ai ức hiếp nàng vậy, với Triệu ca ca , có phải tên công tử bột họ Lâm kia ?” TriệuTrình ghen tuông bĩu môi: “ ta có gì tốt, bề ngoài cứ như đàn bà, mũi hếch lên trời, đừng nghĩ tới nữa, nàng cứ cùng ca ca là được rồi…”

      Triệu Trình lẽo đẽo theo sau nàng, hèn mọn bỉ ổi cười hí hí hai tiếng.

      Tô Linh Phong nhíu mày, đây là lần thứ hai có người nhắc tới những gút mắc tình cảm của “đời trước” kia với nàng rồi, xem ra hành vi háo sắc của cơ thể này lúc trước ít à nha!

      Từ lúc Tô Đại tiểu thư bảy tuổi liền theo đuổi tiểu thiếu gia nhà bá tước, dính sau mông người ta như cháo, làm ít chuyện ngu ngốc, trở thành chuyện cười của dân chúng bổn thành lúc đó.

      Vài ngày trước, tiểu công tử kia có ý xấu, sai Tô đại tiểu thư leo lên cây phá tổ chim, nàng cẩn thận té ngã, mất luôn cái mạng cỏn con, đúng lúc Tô Linh Phong gặp tai nạn , cứ thế mà nhập vào luôn.

      Bảy tuổi? Đứa này sao trưởng thành lớn vậy! Còn theo đuổi con trai chứ?! Còn bị người ta lôi ra làm trò cười?! đúng là đủ thứ mặt luôn…

      “Cút!” Đôi mắt Tô Linh Phong như lưỡi dao sắc bén phóng thẳng vào Triệu Trình.

      Triệu Trình bị khí thế của Tô Linh Phong dọa cho ngẩn người, sau đó lại hồi phục tinh thần rất nhanh, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, thẹn quá hóa giận : “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đừng có biết xấu hổ! Người Lê thành này ai mà biết ngươi là thứ mặt hàng gì, giả thanh cao cái đếch gì?”

      Tô Linh Phong nghe vậy, đôi mắt hạnh lập tức híp lại thành đường cong nguy hiểm.

      Ma phi khó theo đuổi - Chương 04 - Phong Tình Cung

      Quyển I ♥ Thời gian Tô Tiểu thư lột xác hoa lệ.


      Chương 5 ♥ Đạp bay, đánh ngất!

      Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy


      Lúc này đường cái ít người nhìn qua, nhưng mọi người đều sợ thân phận quý tộc của Tô Linh Phong, cũng sợ quyền thế tiền tài của Triệu gia, dám tới quá gần, chỉ dám đứng xa xem kịch vui, chỉ trỏ hai người mà xì xào bàn tán.

      Tô Linh Phong phải là người dễ xúc động nhưng bây giờ tâm tình rất thoải mái! Ăn thịt viên trong tiểu viện nhà mình lại bị nha đầu đáng ghét kia quấy rầy mất cả hứng, bây giờ dạo chơi đường phố lại đụng phải tên ngu xuẩn có mắt này, nàng còn vui nổi cái nỗi gì?

      “Muốn chết!” Tô Linh Phong nhét hai chữ qua kẽ răng.

      “Ôi chao, đồ phế vật nhà ngươi dọa ai hả?” Tốt xấu cũng đột phá đấu khí cấp rồi đấy nhé, Triệu Trình sờ cằm mê đắm nhìn Tô Linh Phong: “Khoan hẵng , Tô đại tiểu thư giận lên cũng khá có mùi vị đấy nha…”

      Lời của còn chưa xong, Tô Linh Phong nhấc chân đạp vào bụng !

      Triệu Trình có thế nào cũng ngờ được Tô Linh Phong đột nhiên lại xuất chiêu, hơn nữa còn dùng loại chiêu thức tàn nhẫn hạ lưu này, nhất thời căn bản phản ứng kịp, bị đạp phát bay xa hai trượng!

      “Á~! Ối~!” Triệu Trình ôm bụng xoắn như đao đau đớn vô cùng, lập tức kêu gào như bị chọc tiết heo, mồ hôi to như hạt đậu vã ra.

      Tô Linh Phong thu chân lại, cơ thể vọt tới như sao chổi, thuận tay nhặt hòn đá mặt đất, chụp xuống đầu Triệu Trình!

      “Bốp!”, tiếng kêu trầm đục vang lên, trước mắt Triệu Trình tối sầm, chưa kịp ngáp cái nào ngất luôn.

      Thế giới rốt cục cũng yên tĩnh lại…

      Đám tùy tùng của tên Triệu Trình hèn mọn bỉ ổi kia ngây người, sợ tới mức lọt cả tròng mắt, đứng yên như tượng nhúc nhích lấy chút.

      mặt Liễu Nhi trắng bệch, bờ môi run rẩy, lòng bàn tay dính nhớp.

      Người chung quanh cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn Tô Linh Phong, mặt mũi ai nấy đều sợ hãi thể tin.

      Tô Linh Phong vất hòn đá trong tay, ưu nhã tới trước mặt Liễu Nhi, thò tay lấy cái khăn trong ngực ra, chậm rãi lau bụi đất dính tay, sau đó ném khăn tay cho Liễu Nhi.

      Nàng đưa tay vỗ má Liễu Nhi, : “Hồi hồn, chúng ta .”

      Tô Linh Phong lên phía trước, Liễu Nhi máy móc theo sau, người đường nháo nhác.

      Chủ tớ hai người Tô Linh Phong xa được hơn mười mét rồi mới có người hoảng sợ : “Trời ạ! Có phải ta nhìn nhầm rồi ? Kia là Tô đại tiểu thư sao?”

      Có người tỉnh từ trong mộng tiếp lời: “Ngươi nhìn lầm đâu, ta cũng thấy…”

      “Nàng ta phải có căn cơ, là phế vật hiểu võ kỹ sao? Sao có thể đánh võ sĩ ngất xỉu tới vậy chứ?!”

      “Nàng ta vừa rồi hoàn toàn dùng tới linh thuật hay đấu khí đấy! thể tin được.”

      “Hơn nữa cách ăn mặc của nàng ta hôm nay rất khác ngày xưa…”

      “…”

      Quán rượu bên đường, trong gian phòng ưu nhã lầu hai sát mặt đường.

      nam tử trẻ tuổi méo miệng : “An Chi, đấy là đại tiểu thư háo sắc phế vật mà huynh xua đuổi trước nay sao? Dáng vẻ tệ! Còn có động tác đạp người đá người kia nữa, rất dứt khoát lưu loát, đây là người chưa từng luyện võ kỹ sao? Hơn nữa nàng ta ra tay rất biết lượng sức! Thực cay độc! Thực thú vị! Lời đồn quả nhiên là sai!”

      thiếu niên khác cũng nghi hoặc cau mày, sau đó lại hừ lạnh tiếng : “Có khả năng là nàng ta bày trò gian trá gì đó.”

      “Bịp bợm hả? Có thể bịp bợm cái gì? Chẳng lẽ nàng ta biết huynh ở đây, cố ý hấp dẫn lực chú ý của huynh?”

      chừng.”

      “…”

      Mà bên cửa sổ phòng bên cạnh còn có nam tử mặc trường bào màu mực, dùng tay sờ sờ cằm, hứng thú nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Linh Phong.

      có đấu khí, có linh cơ sao?” Nam tử nở nụ cười hoàn mỹ hấp dẫn, cười khẽ: “Tiểu nha đầu này lại có chút gì đó thú vị đấy…

      Ma phi khó theo đuổi - Chương 05 - Phong Tình Cung

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển I ♥ Thời gian Tô Tiểu thư lột xác hoa lệ.


      Chương 6 ♥ Trứng rồng? Trứng chết!

      Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy


      “Đại, đại tiểu thư…” Liễu Nhi nơm nớp lo sợ : “Triệu thiếu gia kia có thể…” Nếu đại tiểu thư đánh chết Triệu Trình, nàng ta lại cùng tiểu thư, có phải cũng may theo ? Liễu Nhi càng nghĩ càng sợ.

      “Yên tâm, chết được.” Tô Linh Phong nhàn nhạt .

      Vị trí nàng đặt chân rất chuẩn, xuất lực cũng chỉ hai thành, viên đá nàng chụp xuống kia cũng quá mạnh, tới mức giết chết ta.

      Tô gia là danh môn vọng tộc, luận gia thế, Triệu gia chỉ là thương gia bình thường đương nhiên sánh nổi, nhưng nếu muốn mạng người của Triệu phủ, e rằng Triệu gia cũng từ việc tới Tô gia gây , đến lúc đó có ai có thể đứng ra bảo vệ nàng, Tô Linh Phong sợ phiền phức nhưng nàng thích phiền phức.

      Liễu Nhi nghe thấy Triệu Trình chết được cũng lập tức thở phào, nhưng nghĩ tới cú đạp kia của Tô Linh Phong tàn nhẫn vô cùng, khỏi rùng mình.

      Tô Linh Phong dạo quanh có mục đích nửa ngày, cuối cùng lại dừng lại trước cửa hàng bán ma sủng, hơi do dự chút rồi cũng nhấc chân rảo bước vào tiệm.

      Liễu Nhi thấy chủ tử bước vào tiệm ma sủng cũng vội vàng theo.

      tên tiểu nhị trong tiệm thấy có khách tới liền vội qua đón, đến lúc thấy chủ tớ Tô Linh Phong lại lập tức ngớ ra chút, nhưng lại phản ứng lại rất nhanh, cười híp mắt : “ ra là Tô đại tiểu thư sao, hoan nghênh hoan nghênh.”

      “…” Tô Linh Phong tự giễu nhíu mày, xem ra nàng ở đây đúng là danh nhân luôn rồi.

      “Xin hỏi tiểu thư đến mua ma sủng hay trứng ma sủng ạ? Muốn loại uy phong hay loại dịu dàng ngoan ngoãn đáng ? Trong tiệm chúng tôi cái gì cũng có hết, tiểu thư người…”

      “Ta tùy tiện xem chút, ngươi cứ bận việc của ngươi .”

      Tô Linh Phong cắt lời tiểu nhị thao thao bất tuyệt, nàng xưa nay thích có ai ồn ào bên tai.

      Tiểu nhị kia cũng trông cậy vị Tô đại tiểu thư nổi tiếng phế vật này có thể mua ma sủng đắt tiền gì, lúc này lại vừa có đám khách tới, liền gật đầu vội chạy qua chào hỏi.

      Trong các lồng lớn lồng mặt đất khóa đủ loại ma thú đầy kiểu dáng, tường còn có kệ bày trứng ma sủng, đều là những động vật nàng chưa tình thấy qua, trong lòng Tô Linh Phong thầm than, đây quả là thế giới kỳ lạ!

      Ở thế giới này, động vật có thể chia làm hai loại, ngoại trừ gia súc bình thường, gia cầm và dã thú, còn có loại ma thú ma linh nguyên tố.

      Ma hạch của Ma thú là nguyên liệu thể thiếu để chế tác vũ khí, trang bị, linh khí, ma hạch đẳng cấp càng cao càng đáng giá, săn ma thú đại đa số đều là những nhà phiêu lưu mạo hiểm kiếm tiền.

      Đương nhiên, sau khi khế ước với loài người, ma sủng là đồng bọn hoặc sủng vật chiến đấu vì loài người, đại đa số đều lựa ma sủng từ lúc còn ấp trứng, hoặc ký khế ước với ma sủng con, ma thú trưởng thành rất khó trở thành ma sủng phục tùng nhân loại.

      Kỳ Tô Linh Phong tới đây cũng chỉ vì muốn mở mang kiến thức mà thôi, cũng có ý định mua ma sủng gì, tinh thần lực của con người có hạn, đa số chỉ có thể ký khế ước với ma sủng mà thôi, những loại ma sủng ở tiệm này đều là cấp bậc bình thường, khó thỏa mãn nhu cầu của nàng.

      Đương nhiên nếu phát ma sủng hay ma trứng gì khiến nàng hứng thú, Tô Linh Phong cũng bỏ qua, mà bây giờ nàng đích xác cũng nhìn chằm chằm vào quả trứng màu xanh vô cùng lớn treo nơi giá gỗ ở góc hẻo lánh.

      Tô Linh Phong tới trước mặt quả trứng lớn kia, đột nhiên thấy quả trứng bỗng nhiên hơi nhúc nhích, nhìn kỹ lại lại như có phản ứng gì, có thể là ma sủng trong này sắp ấp xong, Tô Linh Phong cũng nghĩ nhiều nữa, liền ra chỗ khác.

      Nhưng hiểu sao nàng bỗng nhiên có loại cảm giác vô cùng kỳ lạ, dường như có gì đó bên trong quả trứng kia gọi nàng, khiến nàng nhịn được quay đầu lại, lại nhìn thây quả trứng kia lung lay cái nữa…

      Tô Linh Phong lại tới trước quả trứng, nghiêm túc nhìn nửa ngày, quả trứng lại động đậy chút nào nữa….

      “Tiểu nhị!” Tô Linh Phong gọi.

      “Có ngay có ngay.” Tiểu nhị đón mấy nhà phiêu lưu, lúc này là người đàn ông khác lớn tuổi chạy tới, cười hỏi Tô Linh Phong: “Tô đại tiểu thư muốn mua gì ạ?”

      “Đây là trứng gì?” Tô Linh Phong chỉ vào quả trứng lớn màu xanh hỏi.

      “Ấy, Tô đại tiểu thư tinh mắt. Đây là bảo vật của tiệm chúng tôi đấy ạ, là quả trứng rồng!”

      “Trứng rồng?” Khóe môi Tô Linh Phong hơi nhếch lên, lạnh lùng liếc tiểu nhị : “Cự Long phải biến mất đại lục mấy nghìn năm rồi sao? Trứng rồng chui đâu ra chứ?”

      Mấy ngày nay, Tô Linh Phong cũng trau dồi ít kiến thức trong mấy cuốn như “đại lục thông sứ” hay “ma thú chí”, cũng phải biết gì.

      “Chuyện này… Đây quả là trứng rồng mà…” Tiểu nhị bị ánh mắt lạnh lẽo của Tô Linh Phong nhìn chằm chằm, khỏi đổ mồ hôi: “Chỉ có điều… Chỉ có điều…”

      Tiểu nhị còn chưa hết, chợt có tia sáng chói mắt chiếu lên quả trứng lớn kia, sau đó giọng ngọt lịm giòn tan khẽ vang lên: “Đây là quả trứng chết, đừng bị lừa!"

      Ma phi khó theo đuổi - Chương 06 - Phong Tình Cung
      Quyển I ♥ Thời gian Tô Tiểu thư lột xác hoa lệ.


      Chương 7 ♥ Mua trứng chết làm gì?

      Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy


      Tô Linh Phong nhìn lại liền thấy đám nam nữ thanh niên năm sáu màu da, màu mắt màu tóc cũng khác nhau, vừa lên tiếng là thuật sĩ tay cầm pháp trượng, đầu tóc nâu sẫm quăn, là thiếu nữ mắt màu xanh lá.

      Theo quan sát trang phục và vũ khí của họ, bọn họ hẳn là những nhà phiêu lưu cùng chức nghiệp lập thành đội phiêu lưu, Tô Linh Phong nhìn thấy những chủng người khác nhau trong đó cũng ngoài ý muốn, cư dân bình thường sinh sống quốc gia chủng tộc của mình, nhưng những nhà phiêu lưu, lính đánh thuế lại phân biệt biên giới đại lục gì.

      Mấy người da trắng ngũ quan thâm trầm hẳn là người đại lục Tây Úc, trong đó có hai người thân cao 2m, thể trạng cường tráng, mấy thanh niên da đen như cac-bon hẳn là người Hắc Tháp của đại lục Bắc Thần, còn hai gã nam tử tóc đen mắt đen, hẳn là người bản thổ đại lục Đông Lâm.

      Tô Linh Phong xuyên đến đại lục Đông Lâm này, phần lớn mọi người là người da vàng, tên họ cũng đông phương hóa.

      “Đa tạ.” Tô Linh Phong gật đầu với kia, quay lại hỏi tiểu nhị: “Trứng này bán thế nào?”

      “Hả?” Bị kia toạc ra là trứng chết, tiểu nhị vẫn cắn răng thầm bực mình trong lòng, lại đột nhiên nghe thấy Tô Linh Phong hỏi giá quả trứng chết tiệt này, còn cho là mình nghe nhầm.

      “Ta hỏi quả trứng này bao tiền?” Tô Linh Phong nhíu mày lặp lại.

      “Chuyện này, phải định mua quả trứng ma sủng này đấy chứ? Đây là trứng chết đấy!” chờ tiểu nhị trả lời, lúc trước mở miệng thêm. Vừa còn bước về phía trước hai bước, đưa tay kéo tay áo Tô Linh Phong.

      Tô Linh Phong chút dấu vết tránh tay kia, nàng mặc dù muốn dây dưa với người lạ nhưng thấy này lại có ý tốt nhắc nhở mình, vì thế cũng gật đầu : “Ta định mua.”

      “Đại tiểu thư…”

      Liễu Nhi nghe Tô Linh Phong muốn mua quả trứng chết này, vội vàng khẽ gọi nàng, còn chưa xong bị ánh mắt lạnh lẽo của Tô Linh Phong dọa cho câm miệng.

      “Cái gì? Trứng chết cũng mua sao? bị ngốc hả?! Biết là trứng chết còn mua, sao lại hoang phí tiền như thế!” kia cao giọng, vội la lên.

      Những người khách trong tiệm khác cũng si ngốc nhìn Tô Linh Phong.

      “Mua về hầm cách thủy ăn.” Tô Linh Phong lạnh nhạt . Vừa thấy hình như quả “trứng chết” kia khẽ run cái…

      “…”

      Nghe Tô Linh Phong xong, mọi người đồng thời đen mặt.

      “Phyllis, đừng xen vào chuyện của người khác, mau quay lại đây.” Lúc này, kiếm sĩ trẻ tuổi độ mười ba mười bốn tuổi, tóc vàng mắt xanh, tuấn đẹp trai trong đám nhà phiêu lưu kia ra, chụp kia trở về đội ngũ.

      “Nhưng mà nàng ấy…”

      có nhưng mà, nhanh mua đồ ăn cho Tuyết Ưng của muội , chúng ta còn phải đấy.”

      tên Phyllis kia còn muốn gì đó, nhưng thấy vẻ mặt kiếm sĩ kia nghiêm túc liền ngoan ngoãn nuốt lời lại, chọn trứng ma sủng.

      Kiếm sĩ trẻ tuổi kia chút dấu vết liếc Tô Linh Phong cái, sau đó liền thu mắt lại.

      “Giá tiền!” Tô Linh Phong nhắc tại với tiểu nhị ngây người.

      “Ôi…” Tiểu Nhị mặt cười như hoa cúc, với Tô Linh Phong: “Đây là bảo vật của tiệm chúng tôi đấy ạ, theo chúng tôi từ lúc mới mở tiệm, trứng rồng này ở đây ít nhất cũng mấy trăm năm lịch sử, giá rẻ được…”

      “Nhiều lời.” Tô Linh Phong hết kiên nhẫn cắt lời, cau mày : “Ta hỏi giá tiền!”

      “Chuyện này… Cái này…” Tiểu Nhị dựng thẳng ngón tay, cười mỉm : “100 kim tệ.”

      “100 kim tệ? Bán quả trứng chết? Ngươi tính ăn cướp hả?!” Liễu Nhi sau lưng Tô Linh Phong giơ chân .

      Nàng ta cũng phải muốn giúp Tô Linh Phong tiết kiệm tiền mà là bị giá tiền này kích thích, phản xạ có điều kiện hét toáng lên.

      “Chính vì là trứng chết mới có giá này đấy, nếu là trứng rồng sống giá phải là giá trời rồi.” Tiểu nhị bĩu môi .

      Tô Linh Phong gì, chỉ giơ bàn tay trắng nõn xòe ra trước mặt Liễu Nhi.

      “Tiểu thư, người, người muốn gì ạ?” Liễu Nhi ngây người hỏi.

      “Tiền.” Tô Linh Phong nhàn nhạt hộc ra chữ.

      Liễu Nhi đau khổ lấy túi tiền ra, móc cả buổi mới móc được hơn mười miếng bạc, đau lòng : “Tiểu thư, nô tỳ chỉ có chỗ này…”

      Tô Linh Phong nhận lấy số bạc trong tay Liễu Nhi, đếm được tổng cộng hai mươi miếng bạc, đưa cho tiểu nhị : “Vậy … Trứng này ta mua.”

      “Tô đại tiểu thư, đùa gì vậy!” Tiểu Nhị kia kêu toáng lên: “Ít tiền vậy sao đủ mua quả trứng rồng chứ!”

      kim tệ tương đương 100 miếng bạc, đây chỉ có hai mươi miếng, khoảng cách với 100 kim tệ xa với nổi luôn ấy!

      “Nàng đủ tức là đủ!” Bỗng nhiên tiếng vang dội từ cuống họng truyền đến từ cửa vào.

      Ma phi khó theo đuổi - Chương 07 - Phong Tình Cung

      Phong Tình Cung cần tuyển editor, ai muốn làm xin liên hệ qua Đông Phương Nhã Vy nha!
      Quyển I ♥ Thời gian Tô Tiểu thư lột xác hoa lệ.


      Chương 8 ♥ Kỹ thuật tiếp cận quá kém

      Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy


      Giọng này đột nhiên hấp dẫn lực chú ý của mọi người ra phía cửa, Tô Linh Phong cũng nhướn mày nhìn nơi giọng truyền tới.

      Có hai người vừa vào tiệm, người trước vẻ ngoài cao lớn đẹp trai, khuôn mặt thiếu niên cười như tên vô lại, phía sau chính là vị thiếu niên đẹp trai tuấn tú vô cùng, môi hồng răng trắng.

      Tô Linh Phong hơi bất ngờ, chớp chớp đôi mi thanh tú, người phía trước hình như chưa từng xuất trong trí nhớ của nàng, nàng biết , nhưng nàng biết người bên sau, chính là tên Tam công tử nhà bá tước “đời trước” kia theo đuổi gần sáu năm, cuối cùng hại chết nha đầu ngốc kia, để nàng nhặt được thân thể này, tên là Lâm An Chi.

      Tô Linh Phong hơi ác ý nghĩ: Sao gọi là Lâm Bình Chi(1) chứ…

      Giọng của Lâm An Chi, Tô Linh Phong nhận ra được, nhưng phải giọng vừa nãy, vậy người vừa phát ra tiếng từ cuống họng kia hẳn là thiếu niên còn lại, biết tại sao người này lại chạy tới đây xen vào chuyện của nàng, chẳng lẽ thế giới này nhiều người thích chõ mõm vào chuyện của người khác vậy sao?

      “Bái kiến Tam thiếu gia.” Mấy tiểu nhị tiệm ma sủng đồng loạt hành lễ với Lâm An Chi.

      “Ừ.” Lâm An Chi kiêu căng đáp tiếng.

      quả trứng ma sủng chết mà đòi người ta 100 kim tệ?” Thiếu niên như ánh mặt trời kia dùng cùi chỏ thúc Lâm An Chi cái, cười : “Tiểu nhị này biết kiếm tiền cho nhà huynh đấy!”

      Lâm Dan Chi khá là khách khí với thiếu niên này, thản nhiên : “Nên vậy.”

      thừa.” Thiếu niên kia vỗ vai Lâm An Chi cái, quay đầu với tiểu nhị kia: “Quả trứng chết đấy bán cho vị tiểu thư này .”

      “Chuyện này…” Tiểu nhị nhìn Lâm An Chi xin chỉ thị. Xem thái độ của thiếu gia với vị thiếu niên này, hẳn là bạn của Tam thiếu gia, thân phận cũng nhất định đơn giản, chỉ là đây là công việc buôn bán, cần thiếu gia gật đầu mới được, thể nghe người ngoài mạo muội được.

      “Tiệm bán ma sủng này là của nhị ca quản.” Lâm An Chi ràng muốn quản chuyện này.

      phải huynh là thiếu gia Lâm phủ sao, coi như cho ta chút mặt mũi .” Thiếu niên kia lại có ý định buông tha cho Lâm An Chi.

      Lâm An Chi hơi nhíu mày, thực muốn mở miệng, sợ Tô Linh Phong háo sắc kia lại hiểu lầm có ý gì đó với nàng ta, nhưng người bên cạnh thể nể, hơi do dự chút vẫn gật đầu : “Vậy bán .” Cũng thể vì đồ háo sắc kia mà đắc tội với người nên đắc tội được.

      Tiểu Nhị vừa định đón lấy tiền trong tay Tô Linh Phong, thiếu niên kia lại cản tiểu nhị, : “Ta thấy chút bạc này cũng đừng nên thu, quả trứng chết thôi mà, cũng đáng tiền gì.”

      Tiểu Nhị lại nhìn Lâm An Chi, thấy gật đầu liền gì nữa, ôm quả trứng màu xanh kệ xuống đưa cho Tô Linh Phong.

      “Đón lấy.” Tô Linh Phong phân phó Liễu Nhi.

      Liễu Nhi liền bước lên phía trước ôm lấy quả trứng xanh vào ngực.

      “Coi chừng, đừng có ngã.” Tô Linh Phong nhàn rỗi chêm thêm câu.

      Liễu Nhi nghe vậy lại vô ý thức ôm chặt quả trứng kia hơn.

      Thiếu niên kia bước lại gần hai bước, cười hì hì với Tô Linh Phong: “Vị tiểu thư này, làm quen kết bạn nhé, ta là Hạo Thiên, đến từ đế đô…”

      “Được rồi.” Tô Linh Phong đủ kiên nhẫn nghe thiếu niên này giới thiệu, cầm bạc đưa tới trước mặt .

      “Đây là…” Thiếu niên tên Hạo Thiên kia mờ mịt, hiểu ý Tô Linh Phong.

      “Tiền trứng.” Tô Linh Phong xong liền nhét đống bạc vào ngực Hạo Thiên, với Liễu Nhi: “ thôi.” Sau đó liền nhấc chân ra khỏi tiệm ma sủng.

      “…” Hạo Thiên ngốc đơ luôn.

      Những người khác trong tiệm cũng thấy buồn cười vô cùng.

      tên Phyllis kia thậm chí còn giọng lẩm bẩm: “Còn tưởng ta tốt bụng, hóa ra là muốn tiếp cận, đáng tiếc kỹ thuật hơi kém…”

      Lâm An Chi kia mực cũng thèm liếc Tô Linh Phong cái, lúc này mới nhịn được kinh ngạc nhìn bóng lưng Tô Linh Phong.

      “Ơ! Này! Ta …” Chủ tớ Tô Linh Linh Phong ra ngoài nửa này rồi Hạo Thiên mới kịp phản ứng, đuổi theo tới cửa tiệm, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng hai người đâu nữa…

      (1): Lâm Bình Chi là nhân vậy trong Tiếu ngạo giang hồ, (林平之 – Lin Pingzhi) là con trai duy nhất của Lâm Chấn Nam, tổng tiêu đầu của Phước Oai tiêu cục đóng tại thành Phúc Châu (Phúc Kiến), truyền nhân của dòng họ mang bí kíp kiếm thuật Tịch tà kiếm pháp, vì khát khao muốn trả thù cho cha mẹ nên dẫn đao tự cung (tự thiến bộ phận sinh dục của mình) để luyện Tịch tà kiếm pháp, từ chối người vợ hết lòng mình là Nhạc Linh San. Lâm Bình Chi là nạn nhân của chính trị giang hồ, bị nhà tan cửa nát vì tranh chấp của giang hồ, hủy hoại bản thân vì thù hận. lần khi săn ở trong rừng, chàng vì nghĩa hiệp, cứu bán rượu (chính là Nhạc Linh San đóng giả) khỏi khả ố của khách (chính là con trai của Dư Thương Hải phái Thanh Thành), chàng vô tình giết chết tên này. Phái Thanh Thành dưới chỉ huy của Thanh Thành tứ tú mượn cớ này kéo đến tàn sát toàn bộ Phước Oai tiêu cục, bắt cha mẹ chàng . thực tế, trả thù cho con trai của Dư Thương Hải chỉ là cớ , thực chất Dư Thương Hải muốn chiếm đoạt bí kíp Tịch tà kiếm pháp lưu truyền từ tổ tiên của Lâm Bình Chi là Lâm Viễn Đồ – người từng sử dụng 72 đường Tịch tà kiếm phổ tuyệt diệu đánh bại sư phụ của Dư Thương Hải là Trương Thanh Tử.

      Lâm Bình Chi lưu lạc giang hồ để cứu cha mẹ nhưng thành vì cha mẹ chàng bị bọn Dư Thương Hải tra khảo dẫn đến bị thương nặng, và cuối cùng bị Tái bắc minh đà Mộc Cao Phong sát hại. Trước khi chết, họ nhờ Lệnh Hồ Xung chuyển lời đến con trai mình về báu vật truyền đời của tổ tiên trong căn nhà cổ là cấm được mở ra xem. Đây chính là bí kíp Tịch tà kiếm phổ, mà tổ tiên dòng họ Lâm muốn con cháu mình luyện để tạo ra bi kịch cho bản thân. Lâm Bình Chi vì khao khát báo thù cho cha mẹ nên cam tâm tình nguyện đầu vào phái Hoa Sơn làm đệ tử Nhạc Bất Quần – nhưng kỳ thực đây là cái bẫy rất cao được giương sẵn. thực chất, việc Lâm Bình Chi gia nhập Hoa Sơn là tính toán trước của Nhạc Bất Quần. Ông ta tạo ra các cơ hội để chàng này đầu quân cho mình, lại dùng con mình để thu hút Lâm Bình Chi, tiếp cận gia đình chàng, cùng lục soát Tịch tà kiếm phổ giấu trong nhà cổ của dòng họ Lâm cách hợp pháp. Khi đôi tình nhân Lâm Bình Chi, Nhạc Linh San tìm thấy kiếm phổ giấu trong áo cà sa, chiếc áo này bị cướp bởi hai cao thủ Tung Sơn, sau đó bị Lệnh Hồ Xung cướp lại, nhưng vì Lệnh Hồ Xung bị bạo bệnh nên kiếm phổ này rơi vào tay Nhạc Bất Quần mà ai biết. Nhạc Bất Quần nhân cơ hội đổ tội cho Lệnh Hồ Xung, lại hứa gả con mình cho Lâm Bình Chi để yên lòng chàng.

      Lâm Bình Chi vì khát khao báo thù nhà nên thầm theo dõi Nhạc Bất Quần, lấy lại được kiếm phổ sau khi áo cà sa bị Nhạc Bất Quần vứt xuống vực. Lâm Bình Chi vì sớm mong báo thù nên dẫn đao tự cung để luyện Tịch tà kiếm pháp, từ chối gần gũi vợ mình, để lại Nhạc Linh San là vợ còn là trinh nữ sau khi lấy chồng. Lâm Bình Chi luyện thành Tịch tà kiếm pháp, đánh bại và giết Dư Thương Hải cùng Thanh Thành tứ tú (những người dẫn đầu nhóm tàn sát Phước Oai tiêu cục), đồng thời giết luôn Mộc Cao Phong, kẻ ép chết cha mẹ chàng. Nhưng kết cục, Lâm Bình Chi bị nước độc trong bướu của Mộc Cao Phong làm mù mắt. đường trở về với vợ mình, Lâm Bình Chi thổ lộ tâm tình với Nhạc Linh San, vạch trần bộ mặt của Nhạc Bất Quần, từ chối làm chồng của Nhạc Linh San (vì ta còn là người đàn ông đúng nghĩa để làm chồng) dù Nhạc Linh San vẫn hết lòng Lâm Bình Chi, tình nguyện theo chàng. Vì lo sợ Nhạc Bất Quần, Lâm Bình Chi sai lầm nghe theo Lao Đức Nặc đến đầu quân cho Tả Lãnh Thiền, kẻ bại trận dưới tay Nhạc Bất Quần cũng bị mù mắt. Để lấy lòng Tả Lãnh Thiền, Lâm Bình Chi đâm chết Nhạc Linh San và bỏ trốn. Trước khi chết, Nhạc Linh San vẫn hết lòng Lâm Bình Chi, dặn dò Lệnh Hồ Xung tha thứ và bảo vệ Lâm Bình Chi vì hiểu rằng ta là kẻ đáng thương nhất.

      Kết cục, Lâm Bình Chi cùng Tả Lãnh Thiền đều bị Lệnh Hồ Xung dùng Độc cửu kiếm đánh bại trong hậu động Hoa Sơn dù dùng mưu bịt kín động để tạo bóng tối. Tả Lãnh Thiền bị giết chết, còn Lâm Bình Chi bị bắt sống và bị giam giữ dưới hắc lao Tây Hồ bởi Giang Nam tam hữu.

      Ma phi khó theo đuổi - Chương 08 - Phong Tình Cung

      Phong Tình Cung cần tuyển editor, ai muốn làm xin liên hệ qua Đông Phương Nhã Vy nha!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :