1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ma nữ độc tôn - Hoán Thiên Thu (c3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      MA NỮ ĐỘC TÔN
      Tác giả: Hoán Thiên Thu Thể loại: Trùng sinh, dị giới, nữ cường Nguồn convert: TangthuvienEditor: Bình An​










      Giới thiệu:

      tồn tại của Hoa Trường Ca thế giới này quả châm chọc!

      vị tiểu thư nhược trí của gia tộc suy tàn, học văn văn thuận, luyện võ võ chẳng thông, bảy năm kể từ khi tiến vào cổng vàng của Thiên Tắc môn đều vượt qua được khảo ngiệm nhập môn.

      Đến năm thứ tám, còn bị vị hôn phu dùng quyền đánh chết…

      Tuy rằng là nương ngu ngốc nhưng lại sinh ra với gương mặt tuyệt thế khuynh thành, đáng tiếc trong thế giới lấy võ vi tôn này, chỉ có mĩ mạo thôi cũng vô dụng.

      Nhưng mà ai biết được, nàng sở dĩ chọn là kẻ thất bại, bởi vì muốn ra tay với ...
      Từ bỏ bản thân,từ bỏ vinh quang gia tộc, kết quả chỉ đổi lấy cái chết.

      Cho đến lúc sắp phải từ bỏ thế gian này, nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ!

      Vì thế, dục hỏa trùng sinh, độc võ song tuyệt!

      Nàng vực dậy gia tộc, nàng báo thù, nàng xưng hùng hai giới hắc bạch.

      Ở Thiên Tắc môn, nàng có đặc quyền với điều kiện là nếu nàng muốn rời Thiên Tắc môn trước hết phải bảo hộ người kia_người bên ngoài ôn nhu ấm áp nhưng thực tế bên trong lại lạnh lẽo như băng.
      ◆◇◆

      Truyền thuyết rằng, ba trăm năm trước ở Hoa gia xuất vị đế vương võ cảnh cấp cường giả
      là Hoa Trường Ca nàng đem nuốt bàn tay vàng của võ cảnh đế vương...

      ◆◇◆
      Ngốc nữ lại biến thông minh?—hứ! Ngốc cái muội ngươi! Cẩn thận nàng độc cả nhà ngươi, cho cả nhà người trần truồng

      ◆◇◆

      Huyết nhiễm y bào, chém giết dứt, nàng quay đầu gầm :“Ngươi trước!”
      Nhưng mà,hắn_ kẻ ngoại nhân biết võ công, lại chưởng đem nàng tống ra ngoài.
      “Nhiệm vụ của nàng xong, nơi này phải nàng có thể giải quyết , nên là nàng.”
      ...
      Từ thành vương trở về nhân gian, lại nge được tin dữ!
      Kim sắc ma nữ giận mà bạo , huyết sát tứ phương!
      Võ cảnh đế vương tính cái gì! Xem nàng mở ra giới hạn tối cao tạo thành truyền thuyết siêu việt….

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1- Nhả ngón tay của lão tử ra
      Edit+beta: Trangtrongnuoc+Thủy Bách Nhật




      “A! Chết người rồi!”

      “Chuyện gì vậy? Đây là thử thách nhập môn, phải trận chiến sống chết’’

      “Đứa ngốc đó chết rồi sao? chết rồi sao...ha ha...chết rất tốt...’’

      Chết hay lắm......

      Những lời này nhất định là do người nhà họ Bạch phát ra .

      Hoa Trường Ca nằm đài thử luyện, mí mắt nặng nề nhắm chặt, tai vẫn còn nghe được tiếng động.

      ra muốn nàng chết như vậy!-- Người nam nhân trước mặt kia dùng hết mười phần sức lực đánh quyền vào huyệt Thái Dương của nàng. Nếu chán ghét nàng – hôn thê ngốc nghếch đến nỗi tiếc đánh chết nàng, vậy vì sao giải trừ hôn ước?

      Vì sao khi nhà họ Hoa suy tàn, vẫn kiên trì muốn lấy nàng?

      Nàng từng nghĩ đó là vì nàng.

      “Ta...... Ta cố ý .” Bạch Tuần Dật hoảng sợ nhìn Hoa Trường Ca quỳ rạp mặt đất, bất an lui ra phía sau hai bước. Chỉ là tia hung ác trong đôi mắt kia tiết lộ suy nghĩ trong lòng .

      Đột nhiên ý thức được điều gì, mạnh mẽ quay đầu, nhìn về phía đài cao, nôn nóng giải thích với giáo tịch sư phụ: “Ta cố ý! Ta cố ý! Ta cũng biết sao lại thế này...... Ta......”

      Lời này nhìn như giải thích với giáo tịch sư phụ, nhưng ánh mắt chỉ nhìn về phía cha của .

      xong, chạy tới bên cạnh Hoa Trường Ca, ôm chặt lấy nàng: “Trường Ca! Trường Ca! Nàng sao chứ......”

      đài cao bên kia, hình như có người đứng lên về hướng bên này.

      Hoa Trường Ca hấp hối vẫn cố mở to mắt nhìn người ôm mình - Bạch Tuần Dật. Nàng vẫn tin lòng với mình, ngây ngốc cười với . Nàng mở miệng, muốn gì đó an ủi để cần phải khẩn trương.

      Cũng lúc này, Bạch Tuần Dật đột nhiên nhấn vào tử huyệt người nàng.

      Trong miệng vẫn luôn gọi:“Trường Ca! Nàng tỉnh lại! Ta phải cố ý ! Nàng đừng làm ta sợ, Trường Ca......”

      Hoa Trường Ca mở miệng cách khó khăn, vất vả mới mở mắt được rồi lại vô lực nhắm lại. Cuối cùng bên tai nàng còn nghe được bất cứ thanh nào nữa, chỉ là trong lòng, tiếng lại tiếng gọi tên vị hôn phu chưa cưới kia.

      phải cố ý ...... Ta có thể tin tưởng ngươi sao?

      Phảng phất trong nháy mắt, trong đầu nàng như có thứ gì đó nổ tung!

      Mẹ nó! Tin tưởng tên đàn ông giả nhân giả nghĩa này chi bằng tin tưởng heo biết leo cây! chết cuối cùng cũng bị hại chết! Nàng thậm chí còn hoài nghi, gia tộc của mình ở trong chốn giang hồ được sống yên ổn có phải cũng là do nhà họ Bạch giở trò quỷ hay .

      Suy nghĩ đè nén dưới đáy lòng rốt cuộc cũng bộc phát hoá thành oán giận ngút trời!

      “Cảm ơn trời đất! Ngươi rốt cuộc chết!”

      Hoa Trường Ca xác định chính mình chết. Bằng với chỉ số thông minh của nàng thể nào nghĩ đến những chuyện thể tin tưởng như vậy. Hơn nữa, trong ngực còn có oán giận mạnh mẽ thiêu đốt, đó phải là thứ mà kẻ ngốc nghếch như nàng nên có.

      Nhưng mà lúc nãy nàng ràng nghe được giọng già nua của ai đó.

      “Ông là ai?”

      Trong bóng tối, Hoa Trường Ca biết tại sao nàng còn có thể nghe được thanh của chính mình.

      “Lão tử là ai? Ha ha, ngươi còn có mặt mũi hỏi! Mau mau mau, nhả ngón tay của lão tử ra mau!”

      Ngón tay...... Nhả ra......

      Hoa Trường Ca cảm thấy buồn nôn, năng trước nay ràng, hiếm khi được lời trôi chảy như vậy: “Lão nhân, ông rốt cuộc là ai? Ta phải chết sao? Tại sao ông còn có thể chuyện với ta? Đừng giả thần giả quỷ, ra ngay cho ta!”

      “Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Tiểu nương, để lão tử giúp ngươi nhớ lại số chuyện!” Lão nhân nổi trận lôi đình quát.

      Có thể nghe được ra, tính tình của phải tốt.

      Hoa Trường Ca sửng sốt, nàng nhớ lại lúc nãy trong đầu nàng có thứ gì đó như nổ tung, mọi chuyện trong quá khứ cũng suy nghĩ ràng hơn, chuyện đột nhiên cũng có trật tự hơn.

      Nàng có biệt danh là ngu ngốc cũng phải có nguyên nhân, nhà họ Hoa có nàng là con cháu quá hổ thẹn. Trời sinh nàng trí lực rất thấp, học văn văn thành, luyện võ võ cũng xong. Bản thân nàng có gì cả ngoại trừ việc có vị hôn phu tài năng hơn người.

      Ở nơi này, lớn lên có dung mạo xinh đẹp hoàn toàn có chút giá trị nào, mà khi tuyệt sắc mỹ nữ lại mắc chứng ngốc nghếch khờ khạo lại càng châm chọc hơn!

      Hơn nữa, từ khi nàng 10 tuổi đến nay, liên tục bảy năm tham gia nhập môn thử luyện đều kết thúc trong thất bại thảm hại. Biệt danh ngốc tử tuyệt sắc nhà họ Hoa càng ngày càng vang dội, có thể ở Đại Dực quốc người nào biết người nào hiểu.

      Ai bảo nhà họ Hoa được hoàng đế đầu tiên của Đại Dực Quốc ban cho bốn chữ ‘Võ gia duy dương’! Tuy rằng sau này dần dần suy yếu nhưng vẫn có thừa uy phong. Cho dù nay nhà họ Hoa suy tàn , nhưng ‘lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa’, nhà họ Hoa mất tên tuổi trong chốn giang hồ nhưng tại triều đình vẫn được nể mặt ba phần.

      Trong tình cảnh khó khăn tăm tối đó, ba trăm năm sau nhà họ Hoa lại sinh ra Hoa Trường Ca đem cái chữ “Võ” bôi đen như vậy, tự nhiên bị mọi người này kia rồi. Bất quá, Hoa Trường Ca vẫn còn có chút chí khí, muốn tiến vào Thiên Tắc môn học võ, phục hồi uy danh cho gia tộc. Nhưng đáng tiếc ngốc tử tuyệt sắc như nàng chỉ càng khiến nhà họ Hoa xuống dốc, vĩnh viễn có cơ hội trở mình.

      Kỳ , Hoa Trường Ca biết, bốn năm đầu nàng thực có năng lực thông qua thử luyện nhập môn. Nhưng qua quá trình siêng năng khổ luyện, đến năm thứ năm nàng có thể quang vinh tiến vào Thiên Tắc môn. Cũng chính từ cái năm này trở , đệ tử trấn giữ thử luyện nhập môn đổi thành vị hôn phu của nàng - Bạch Tuần Dật. Thiếu nữ đơn thuần, ngây ngốc hồ đồ muốn làm mất mặt ......

      Năm thứ sáu, nàng muốn người khác chứng kiến mình cùng vị hôn phu bất phân thắng bại.

      Năm thứ bảy, nàng sợ mình sễ thắng vị hôn phu......

      Năm nay, nàng lo lắng bản thân cẩn thận làm bị thương ...... Đúng vậy! Nàng có thực lực này!

      Nàng chấp nhận chịu tất cả chê cười, thậm chí đánh cuộc cả vinh quang của gia tộc, cuối cùng đổi lấy quyền nặng nề lại thêm đoàn đánh lén trí mạng! Cho đến thời điểm cuối cùng, nàng cũng nghĩ đến việc đánh trả!

      nàng sao?

      Đừng ngu ngốc! Nếu có cha nghiêm khắc cảnh cáo phải cưới nữ nhi thứ ba của nhà họ Hoa, chỉ sợ từ lâu quăng cho nàng bức thư từ hôn rồi! Nhà họ Bạch giữ vững hôn ước ngay cả khi nhà họ Hoa suy tàn bất quá cũng chỉ vì bảo vật nhà họ Hoa bảo vệ từ khi còn hưng thịnh cho đến nay sao, phải sao?

      Có lẽ người chết, đầu óc cũng trở nên sáng suốt hơn, Hoa Trường Ca đột nhiên hiểu được những điều này. Cũng có lẽ nàng nhận thức được từ lâu. Mà Bạch Tuấn Dật...có lẽ vẫn chưa biết được những suy nghĩ này của cha .....

      Buồn cười! Đến bây giờ nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ!

      “Tiểu nương! Nhớ ra rồi sao?”

      “...... Cái gì?” Nàng căn bản hiểu được suy nghĩ của lão nhân.

      “Ngươi! Ngươi còn ngốc hả? Lão tử sắp bị ngươi chọc cho tức chết rồi! Quên ! Ngươi cũng sống tốt gì, cho ngươi cơ hội! Lần sau nhất định phải nhả ngón tay của lão tử ra! Nếu , lão tử liều chết với ngươi!”

      Hoa Trường Ca cười khổ tiếng, trong tiếng cười còn chứa tà ác.

      Sau đó, thân thể nàng có cảm giác, bên tai cũng nghe được thanh ồn ào của người xung quanh. Trong đó, có người tiếng rất ấm áp, nghe cứ như gió xuân thổi vào mặt, cảm giác rất thoải mái.

      “Tốt lắm, ngươi buông nàng ra trước, nàng còn hơi thở, để nàng thoáng chút, chừng có thể tỉnh lại.”

      ‘’Được.” Hoa Trường Ca cảm giác được Bạch Tuấn Dật căng thẳng. Dường như kính trọng đối với người , sau đó nhàng đặt nàng xuống đất.

      bàn tay lạnh buốt nhàng ấn vào vài huyệt đạo người nàng, Hoa Trường Ca phối hợp mở mắt.

      thể nghi ngờ, đó là đôi mắt rất đẹp, lông mi dài cong lên giống như đôi cánh bướm sinh đẹp run run phá kén mà bay ra, khiến cho toàn bộ khuôn mặt tinh xảo của nàng đều bừng lên nét tươi sáng, giống như có gì đó mộng ảo bao phủ cả người làm cho da thịt nàng bừng lên vầng sáng mê người.

      Nàng rất đẹp, ngoại trừ trí thông minh ai dám khen tặng.

      Chỉ là vẻ chân chất đơn thuần trong đôi mắt kia còn xót chút nào. Có chăng chỉ là vẻ sắc bén chợt lóe, giống như có thanh con dao xé rách khí khi nam nhân kia cúi đầu xuống nhìn nàng!

      Có cái gì đúng!

      nhàng than tiếng, Hoa Trường Ca thu hồi vẻ sắc bén. Nàng đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, chậm rãi nâng mí mắt nhìn về kẻ đứng cạnh nàng - Bạch Tuần Dật.
      Last edited by a moderator: 17/5/15

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ☆ chương 2: Đừng cố tiếp cận bổn vương


      Trong lúc Hoa Trường Ca thản nhiên nhìn về phía Bạch Tuần Dật, vị phu nhân dịu dàng cũng chạy nhanh tới bên nàng.

      “Trường Ca, con sao chứ? Đừng làm nương sợ? để nương xem nào.”

      “Trường Ca......” Phía dưới đài, vị nam tử trung niên ngồi xe lăn cũng tiến đến, khỏi thốt lên lo lắng.

      “Nương, con sao” Hoa Trường Ca nắm tay mẫu thân Vệ Cần, khẽ an ủi, sau đó nàng quay đầu về phía dưới, lớn tiếng trả lời Hoa Hằng Duệ:

      “Cha, con sao, chỉ là nhất thời hôn mê mà thôi, bây giờ tỉnh lại có việc gì nữa”

      Ánh mắt dừng lại nơi hai chân của phụ thân, Hoa Trường Ca khẽ nhíu mày, bởi vì chân này bị như vậy cũng là do ngày đó từ trong băng Sát Ưng cứu Bạch Tuần Dật khi còn mà chịu trọng thương.

      Năm đó lão đại của Sát Ưng đổ lỗi cho Hoa gia vô lý giết vài bang chúng Sát Ưng, cho nên cướp con rể của Hoa Hằng Duệ, bắt ông mình gặp chúng để thanh toán nợ nần.

      Lần đó, nếu có nương nàng sau lại liều chết theo, có lẽ cha nàng cũng thể trở về.

      Vốn Hoa Trường Ca đau lòng vì phụ thân bị phế hai chân, nhưng giờ phút này, suy nghĩ của nàng lại dị thường thông suốt ràng, việc này đơn giản như vậy.

      Bên ngoài kêu nàng là ngốc tam của Hoa gia, thực ra thân mẫu nàng chỉ có mỗi mình nàng. Sở dĩ kêu ngốc tam vì phụ thân nàng còn có hai ca ca đều có con, nàng chính là ở trong lứa con cháu của Hoa gia đứng hàng thứ ba mà thôi.
      Nếu như Sát Ưng bang muốn báo thù, tại sao tìm hai vị bá bá của nàng, lại chọn cướp Bạch Tuần Dật?

      Càng khả nghi hơn là, bang Sát Ưng cũng bắt nàng.

      Chẳng lẽ con như nàng đối phụ thân còn quan trọng bằng đứa con rể sao? Như vậy hợp lý, Hoa Hằng Duệ , mà Bạch Tuần Dật lông tóc vô thương trở về, cho dù là sau này xem như là có ơn với nhà họ Bạch cũng đổi lại được đôi chân cho phụ thân nàng.

      Hoa Trường Ca thu hồi ánh mắt, liền nhìn thấy bên cạnh có người vung tay ra, đem cái tát ngay giữa khuôn mặt tuấn tú của Bạch Tuần Dật.

      “Bốp”

      Vang dội đến cực điểm!

      “Phụ thân......”

      Bạch Tuần Dật nhìn nam tử uy vũ đánh mà ngẩn người.

      “Vô liêm sỉ! Ngươi cũng phải lần đầu tiên đảm nhiệm chủ trận của thử luyện nhập môn đệ tử. Vậy mà thất thủ đả thương Hoa tam tiểu thư, ta xem ngươi tư cách đứng ở chỗ này, còn cút nhanh cho ta.” Phụ thân của Bạch Tuần Dật : Bạch Thuấn, trừng mắt, hung hăng .

      Bạch Thuấn là gia chủ Bạch gia, đồng thời cũng là nhất tịch giáo tịch sư phụ của Thiên Tắc môn, thân công phu tự nhiên cũng cần phải , bản thân cũng mang vẻ mặt uy nghi, mày rậm mắt hổ, khuôn mặt lạnh lùng, cũng có dáng vẻ hạo nhiên chính khí, đánh con mình chút nào nương tay, cái tát này cũng làm mặt Bạch Tuần Dật nhanh chóng ra ràng dấu bàn tay.

      “Phụ thân, phải như người nhìn thấy, con căn dùng chút lực đạo, Trường Ca cũng chỉ là hôn mê lúc, phải lúc này tốt rồi sao?’’ Bạch Tuần Dật nhăn mày, tại nơi nhiều người như vậy ăn cái tát, trong lòng cũng rất khó chịu.
      nhìn về phía Hoa Trường Ca, lặng lẽ đưa ánh mắt

      Nếu là Hoa Trường Ca trước kia, nhất định hiểu được ánh mắt này là muốn nàng tự nhận lấy trách nhiệm.

      Hoa Trường Ca trong lòng cười lạnh, trấn an tốt mẫu thân, tiến lên từng bước, mở miệng vài câu, chỉ là đều nằm ngoài dự kiến của mọi người:

      “Bạch gia chủ, nhập môn thử luyện này ra tay nặng như vậy cũng phải câu cút của ngài có thể giải quyết?”

      Ngữ điệu của nàng nhàng chậm chạp, câu cũng dài, đây là nàng cách chuyện của nàng từ trước đến nay, nhưng mà câu ngắn này, lại làm cho gần mấy ngàn người dưới đài kinh sợ.

      Nhất là phụ mẫu nàng cùng Bạch Tuần Dật_ những người hiểu nàng, miệng mở lớn cũng đủ để nhét vào quả trứng vịt.

      Chỉ số thông minh ngốc tam Hoa gia, cư nhiên có thể thốt ra câu đầy tính công kích như vậy, chẳng lẽ nàng bị quyền của Bạch Tuần Dật đánh choáng váng...... À !phải là đánh cho thanh tỉnh ?

      Mọi người đều biết, tính tình vị tuyệt sắc ngốc nữ này của Hoa gia cũng giống như mấy con chó ở đầu đường, ngươi đánh nàng bỏ chạy, ngươi mắng nàng liền trốn, đừng là đánh trả, nàng ngay cả trốn có đôi khi đều trốn xong, ai cũng có thể khi dễ nàng.

      Chẳng qua từ lúc nàng tỉnh dậy, con người giống như thay đổi, tính tình cũng phải lương thiện, cũng có tôn nghiêm của chính mình, càng hiểu được làm thế nào để bảo hộ bản thân.

      Mà làm cho Bạch Tuần Dật khiếp sợ , là Hoa Trường Ca nghe lời của . Trước kia đừng là bảo Hoa Trường Ca tự gánh lấy trách nhiệm, nếu nàng lập tức tìm chết, nàng chỉ sợ cũng nghe theo dám trái lời.

      Hoa Trường Ca thay đổi, làm Bạch gia bạch đại thiếu gia có cảm giác đúng, vừa rồi ràng kiểm tra hơi thở của Hoa Trường Ca, có thể xác định, nàng chết, khiến thở dài nhõm hơi đồng thời cũng thầm lo lắng bị phụ thân hung hăng giáo huấn phen.

      Giống như gặp quỷ, nàng lại sống đến giờ, hơn nữa, nàng giống như lột xác, người nàng giống như phát ra vô hạn ánh sáng, hấp dẫn trí mạng......

      sai, mặc kệ Bạch Tuần Dật là lỡ tay, nhưng mà, loại sai lầm cơ bản này, Thiên Tắc môn tuyệt đối cho phép, từ nay về sau hủy bỏ đặc quyền tứ cấp võ cảnh đệ tử của ở Thiên Tắc môn, trong nửa năm được tiến vào trong tứ cấp thử luyện đường.”

      Vị nam tử cứu trị cho Hoa Trường Ca ở bên nhàng , giống như có quyền lực .

      Bạch Thuấn nhướng mày, nhưng cũng cái gì, chỉ là liếc về phía Bạch Tuần Dật trừng mắt.

      Lúc này, Hoa Trường Ca mới cẩn thận đánh giá nam tử giúp mình xoa bóp giúp máu lưu thông, có thể , rất tuấn mỹ, so với Bạch Tuần Dật chỉ có hơn chứ kém, thân cao quý hồn nhiên thiên thành, mỉm cười vân đạm phong khinh, từ đầu đến cuối mang theo ấm áp làm thể xác và tinh thần người ta thoải mái, nhưng mà Hoa Trường Ca lại phát sâu trong ánh mắt lại đạm mạc và lạnh như băng
      .
      Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối chú ý tới chi tiết này, nhưng tại, đầu óc của nàng tỉnh táo. Thậm chí, so với người bình thường càng thêm sắc sảo.

      là ai?

      Dựa theo ít hiểu biết ít ỏi trong đầu, nàng biết người này.

      Bất quá, có thể đầu tiên chạy đến tới cứu nàng, lại giúp đỡ nàng chuyện, Hoa Trường Ca hướng cười thiện ý.

      Nam tử ngờ nàng còn ngốc nữa lại có thể tươi cười xinh đẹp như vậy.

      chỉ có , Bạch Tuần Dật cũng giật mình, nếu phải Bạch Thuấn đẩy phen, sợ là hồi lâu mới có thể hồi thần.

      Lạnh lùng hừ cái, Bạch Tuần Dật phất tay áo xuống, Bạch Thuấn đối với mẫu thân Hoa Trường Ca_ Vệ Cần xin lỗi:“Đệ muội, sau này nhất định bắt ngịch tử đến cửa tạ tội”

      Vệ Cần tựa hồ do dự chút cũng lãnh nghiêm mặt (mặt lạnh lùng ngiêm túc), gật gật đầu.
      Hoa Trường Ca khẽ nắm tay lại, ngón tay cái của nàng đặt vào giữa lòng bàn tay, dung bốn ngón còn lại vây lấy, chính là nhàng run lên, lại nắm tay chặt, nhưng cũng có làm gì.
      Trừng phạt xong Bạch Tuần Dật, nam tử quay đầu về phía Hoa Trường Ca

      “Hoa Trường Ca, lần này thử luyện xảy ra ngoài ý muốn, xem như tính, sơ lục tháng sau, còn có lần, nhớ đúng hạn tham gia...... Lần sau cẩn thận chút, đừng ngốc đứng né, chống đỡ qua mười chiêu của tứ cấp võ cảnh đệ tử, ngươi được thông qua .”

      Nửa câu sau, đè thấp thanh , giống như chỉ muốn cho Hoa Trường Ca nghe.

      Nhìn qua như là quan tâm, nhưng mà, đáy mắt vẫn đạm mạc cùng lạnh như băng hề thay đổi, biết hảo tâm, hay là có ý khác.

      “Cảm ơn, ngài là?”

      nở khẽ nụ cười, mâu trung lại lên tia lạnh lẽo,“Đừng có ý định tiếp cận bổn vương.”

      Tới nơi này tham gia thử luyện nhập môn khại biết là sao? Nực cười!

      Hoa Trường Ca hai mắt mở lớn nhìn , nàng…….quả biết nhaz! =.=”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Ma chỉ thần công

      Edit+beta: zNguyệt Tiếu+Thuỷ Bách Nhật

      Chết qua lần, chỉ số thông minh của Hoa Trường Ca được khai hoá, mà lão đầu muốn nàng nhả ngón tay của ra, nàng cũng nhớ được là ai.
      Rời khỏi Thiên Tắc Môn ở Hữu Thiên Thành, Hoa Trường Ca lo lắng cho cha mẹ trở về nhà ở ngoại ô.

      là nhà, bằng nơi để tạm tránh mưa gió!

      Phòng ốc chỉ có mái che, trong phạm vi hai dặm, chỉ có duy nhất ngôi nhà này.

      Hoa gia suy tàn, sau khi Hoa lão gia quy thiên, Đại bá và Nhị bá thống nhất cho rằng nên đuổi đứa bé ngu ngốc ra khỏi nhà để tránh bôi nhọ gia tộc. Cha mẹ lại đành lòng, hơn nữa lại có thực lực và địa vị nên thể thay đổi được quyết định của bọn họ, nhà ba người đành phải rời khỏi Hoa gia.

      Mỗi viên gạch, mỗi cây cột ở nơi này, đều do nương của nàng tự tay xây lên, mình người xây lên căn nhà, chăm sóc phu quân tàn phế, bảo vệ nữ nhi ngu ngốc, việc trong việc ngoài, ăn uống ngủ nghỉ, tất cả gánh nặng đều đặt vai người phụ nữ dịu dàng ấy!

      Cho dù cực khổ mấy, cũng thấy nàng chảy giọt nước mắt nào.

      vào ngôi nhà quen thuộc, khoé môi Hoa Trường Ca nở nụ cười đắng chát, bản thân và gia đình hoàn toàn suy tàn, có gì đáng để Đại thiếu gia Bạch gia tuân thủ hôn ước? Buồn cười là cho đến bây giờ nàng mới từ trong ảo tưởng tỉnh lại, nếu phải trải qua kiếp, có thể nàng còn ngu ngốc chìm trong ảo mộng hoang đường.

      “Cha, nương, đầu tháng sáu, con nhất định vượt qua thí luyện nhập môn của Thiên Tắc Môn, sau khi học thành tài trở về chấn hưng uy danh Hoa gia!”

      Nàng xoay người nhìn cha mẹ, bắt gặp vẻ mặt lo lắng của hai người, vội vàng nở nụ cười.

      “Con có việc gì, con còn muốn cám ơn tên kia đánh con quyền, đánh cho con tỉnh, nhiều năm trôi qua như vậy, con làm cho cha mẹ lo lắng nhiều rồi, nữ nhi bất hiếu. Cha mẹ, con bao giờ là Hoa Trường Ca ngu dốt kia nữa, Hoa Trường Ca hoàn toàn mới bảo vệ hai người!” xong nàng nhìn hai chân của phụ thân, tròng mắt tối lại.

      Nghe nàng năng lưu loát mạch như thế, Hoa Hằng Duệ và Vệ Cần nhìn kỹ nàng, biết làm thế nào trước phản ứng của nữ nhi, mà nàng, dường như còn vụng về như trước!

      “ Trường Ca, tốt quá… Để nương nhìn xem, đầu con sưng lên như cái bánh bao lớn, đầu óc … Phi phi phi! Nữ nhi ngoan của nương trở nên thông minh, đây là chuyện tốt, nhìn ta này, già rồi nên hồ đồ.” Đôi mắt Vệ Cần đẫm lệ, lúc sờ sờ đầu Hoa Trường Ca, lúc lại ngắt ngắt thân thể nàng, năng lộn xộn, kích động đến mức hai tay run nhè .

      “Nương rất xinh đẹp, hề già chút nào.” Hoa Trường Ca nhận lấy ‘trừng phạt’ của bà, vừa cười vừa .

      “Còn có thể chọc nương vui vẻ...” Đôi mắt Vệ Cần mở to đầy kinh ngạc.
      Nàng rất xinh đẹp, nếu cũng sinh ra Hoa Trường Ca tuyệt sắc như vậy.

      “Ông trời mở mắt...” Hoa Hoằng Duệ ngồi ở xe lăng gỗ, thân hình gầy yếu cũng khó có thể ngăn được run rẩy, khuôn mặt tuấn tú mơ hồ có chút tương tự với Hoa Trường Ca, cảm xúc quá mức mãnh liệt.

      Sa sút đến tận bây giờ, hai người cũng chưa từng rơi nước mắt, nhưng giờ khắc này, trong hốc mắt lại ướt át, nước mắt chảy xuống.

      Có rất nhiều người , bọn họ thể ở cùng nữ nhi có tâm trí, ngu ngốc thà, rất khó sống chung, chính hai người họ cũng đánh bọn người kia gảy răng chảy máu, hai người họ cũng từng nghĩ cả đời nay chỉ có thể nhẫn nhục sống ngày nào hay ngày đó để nhìn thấy nữ nhi lập gia đình sinh con, mặc kệ trải qua bao nhiêu đau khổ, họ cũng muốn nàng có nơi để nương tựa, cho dù có chết, bọn họ cũng có thể nhắm mắt.

      Trời tuyệt đường người, nữ nhi đột nhiên thay đổi, phải ông trời có mắt là gì?

      Nếu ông trời mở mắt, kiếp nạn cũng rơi vào người cha mẹ nhân từ của nàng!

      Hoa Trường Ca nghe xong, phản bác, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt như cũ, an ủi hai người lát rồi đến căn phòng của nàng.
      Lúc này mới buông lỏng tay ra.

      Sau đó lập tức nhìn thấy ngón cái của bàn tay trái thay đổi màu sắc, biến thành bàn tay màu vàng tươi!

      Mà giờ phút này, tất cả lực đạo trong cơ thể đều tập trung ở ngón cái của tay trái, nhàng ấn vào bức tường đá, như đao cắt đậu hủ, bàn tay vàng xuyên vào mà bị chút trở ngại nào! – “ khi màu vàng xuất , với thể trạng của ngươi nhất định bệnh nặng ba ngày!”

      Thu tay mình lại, Hoa Trường Ca nhớ lại những lời này, nhướng mày.

      Đây phải chuyện hoang đường, mà là lời lão nhân muốn nàng nhả tay của ra .

      “Tổ tiên của ta ơi, muốn nhả bàn tay vàng của người ra, có cửa đâu, bệnh nặng ba ngày, ta còn gánh được! Muốn liều chết với ta, được, trước hết đền lại cho ta mười ba năm cuộc sống của người bình thường rồi tính sau.”

      Nàng lẩm bẩm với bàn tay vàng quỷ dị này, nếu bị Hoằng Hoa Duệ và Vệ Thần thấy, chắc chắn lo lắng nữ nhi của mình có phải bị đánh đến hỏng đầu óc rồi hay !

      Việc này phải đến lúc Hoa Trường Ca năm tuổi, khi đó nàng còn , nhìn giống người có trí lực thấp, gặp được ông lão mặt đầy nếp nhăn ở góc đường khóc thút thít, lòng hiếu kỳ bị thúc đẩy, nàng vừa qua liền thấy , ngay lập tức bị bàn tay vàng của lão thu hút, trong lòng nghĩ, cây này bao nhiêu tiền nhỉ?

      Lão gia gia mừng rỡ khi thấy có đứa đến gần , làm bộ đưa kẹo đút vào miệng Hoa Trường Ca, Hoa Trường Ca chỉ cắn , nàng ngờ bàn tay vàng kia mềm như kẹo đường, bàn tay lại bị nàng cắn đứt ngón cái màu vàng, kịp nhả ra, vèo cái chui tọt vào cổ họng nàng.

      “Ý trời!”

      Lão gia gia đau, ngược lại còn ngơ ngác , đột nhiên, lại la to lên: “Nhả bàn tay vàng của lão tử ra! Mau! Ngươi thể chịu nổi công lực của nó đâu!”
      Hoa Trường Ca đương nhiên bị doạ khóc, tiểu nữ nhi năm tuổi làm sao biết nhả ra!

      Từ đó trở về sau, trí não của nàng phát triển chậm giống như ốc sên bò.

      Đoạn trí nhớ này lưu lại sâu trong đầu nàng, nàng cũng từng cho ba mẹ nghe, cha mẹ chỉ nghĩ là tiểu hài tử tuỳ tiện ăn chút gì đó, có để ý. Mà sau mười ba năm, nàng cũng thiếu chút nữa quên chuyện này rồi, nghĩ tới cái lão gia gia kia xuất ngay lúc nàng hoàn toàn mất ý thức.

      Hơn nữa, những năm gần đây thể chất của nàng cũng có thể chịu đựng được ít công lực của bàn tay vàng.

      Chẳng hạn như năm nay, nàng có thể đánh thắng tứ cấp võ cảnh Bạch Tuần Dật…
      Giống như lão gia gia , là tổ tiên của Hoa gia, tên là Hoa Thiên , luyện võ công là toái kim liệt thạch[1] ma chỉ thần công, mà sống mấy trăm năm, toàn bộ công lưc đều tập trung hai ngón tay, lần này dạo chơi, biết được mình còn sống trong vòng hai mươi năm nữa, tính toán muốn tìm hậu bối truyền thụ chỉ pháp, ai ngờ, ý trời định sẵn, bị Hoa Trường Ca nuốt mất ngón.

      phải lão gia muốn Hoa Trường Ca thừa kế võ công của , nhưng mà ma chỉ thần công cần phải bách độc bất xâm, thể chất phải vô cùng mạnh mẽ, cách khác, tuỳ tiện luyện ma chỉ thần công bị tất cả độc vật thế gian tập kích - bởi vì tu luyện ra bàn tay vàng, có thể làm cho độc trùng hoá thành thú trong đêm!

      Cũng trùng hợp, Hoa Hằng Duệ dường như biết trước nguy cơ này, lúc Hoa Trường Ca bốn tuối, từ sau khi cứu Bạch Tuần Dật mà mất hai chân cố gắng đọc các loại sách về độc dược, thường xuyên để Hoa Trường Ca ngâm mình trong nước thuốc mà nàng biết tên, hơn nữa ép buộc Hoa Trường Ca học tập những kiến thức về y học và độc, nhất là độc.

      Bất quá khi đó nàng còn , thể chất đủ mạnh mẽ, ăn bàn tay vàng của tổ tiên Hoa Thiên , xác thực thể chịu nổi công lực này, bị tác dụng phụ, hiêu biết và suy nghĩ đều theo kịp những đứa trẻ cùng tuổi.

      Mà cho tới bây giờ, Hoa Hằng Duệ ngừng dạy cho Hoa Trường Ca kiến thức về độc, dùng độc, thử độc, vô tình chậm rãi hoá giải tác dụng phụ của bàn tay vàng.

      Hoa Thiên cảm ứng được hơi thở thoi thóp từ phương xa, truyền qua ngàn dặm muốn đòi lại bàn tay vàng. Cũng may, lão gia thần thông sống mấy trăm năm này cũng có chút lương tâm, cảm thấy chính mình tính toán cũng có chút sai lầm, cho nàng cơ hội tu luyện ma chỉ thần công, tính chờ lúc Hoa Trường Ca chết lần nữa lấy lại ngón tay của mình.

      “Lần sau? Lão già, có lần sau đâu… tiếc nuối vì ăn ngón tay khác của bàn tay vàng… Nếu đó là vuốt Phượng Hoàng Kim trong lời đồn!”

      Nếu Hoa Thiên nghe được, nhất định nổi trận lôi đình rồi!

      Hoa Trường Ca nhìn chằm chằm ngón cái bàn tay trái màu vàng dần dần phai màu, ôm cái ót nằm xuống tấm ván gỗ phủ mặt giường.

      ngoài dự liệu, nàng bị bệnh ba ngày, tứ chi bủn rủn, toàn thân vô lực.
      Nhưng mà, trong đầu nàng lại lên chuyện mười mấy, ràng lạ thường. Chẳng qua là trí lực của nàng rất kém, hiểu biết đều là tích lũy dần, thừa dịp ba ngày này, từ chuyện từng chuyện lặp lại, thù hận trong lòng bùng nổ…

      Hoa Hằng Duệ và Vệ Cần trước là mừng rỡ, sau là ưu sầu, nhìn nữ nhi bị bệnh nặng, thức ăn cũng ăn vô, cực kỳ lo lắng.

      Ngày thứ tư, Hoa Trường Ca hoàn toàn bình thường ngồi ăn cơm cùng cha mẹ, cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười để cho cha mẹ bớt buồn.

      Thấy nàng có việc gì, hai ông bà mới yên lòng.

      bữa cơm áp diễn ra hồi lâu, lúc vừa đặt đũa xuống, Bạch Tuần Dật thong dong đến nhà để nhận lỗi.

      [1] toái kim liệt thạch: ý là có thể làm vỡ kim loại, nứt đá.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :