1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ma Cũng Có Tình - Ngưng Văn ( 32c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Ma Cũng Có Tình
      [​IMG]
      tác giả: Ngưng Văn
      thể loại: Truyện ngôn tình

      Nguồn : http://macungcotinh.wordpress.com/

      Số chương : 32 chương

      Giới thiệu nộ dung truyện Ma Cũng Có Tình

      đêm nọ, từng người từng người trong Hạ gia trang đều bị giết cách thê thảm.

      Họ là nạn nhân của đám “cương thi” (xác sống), thân xác kiệt quệ, còn giọt máu nào.

      Trong thế giới cương thi chỉ có sống và chết, chỉ có máu và no bụng, có tình cũng có thương xót, mủi lòng.

      Hạ Tinh là người duy nhất trong Hạ gia sống sót. phải vì nàng đặc biệt hơn những người khác. Nàng được sống là bởi người theo xác sống đảm nhận việc hầu hạ nay già nua, sắp đến ngày giã biệt cuộc đời này. Bà bà hay chảy tóc cho Hạ Tinh từ lúc nàng chỉ là đứa trẻ 13 tuổi hoang mang và hoảng loạn. Đến lúc nàng 15 tuổi, sắp trở thành thiếu nữ, bà bà phải bỏ nàng

      Điều duy nhất bà dặn lại là nàng phải cố mà sống, khi bà bà hầu hạ , bà bà ngoài 50 tuổi nhưng phải làm “nô máu”, còn nàng trẻ trung xinh đẹp, bà mong nàng có cơ hội thoát ra. Cơ hội duy nhất là “lấy lòng , làm cho cảm thấy nàng là cần thiết”.

      Hạ Tinh chỉ muốn sống mà chỉ cần máu, nàng phải làm gì? Chuyện tình cảm của cương thi… tình cảm và thiếu nữ dựa vào tình cảm để được sống này đơn giản chỉ là tình , triết lý cũng có ý đồ gì khác đâu…Cương thi này phải là chủ nhân trong Triền miên, vốn là xác sống tàn bạo nhưng cũng là chàng trai vụng dại khi bắt đầu có những nhịp đập của tình

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 1: Nhuộm máu Hạ gia

      Bình thường Hạ gia trang hoang vắng thế này. Hôm nay lại là sinh thần (sinh nhật) của Hạ Hoa Liên, tam tiểu thư Hạ gia, đáng lẽ mọi thứ đều phải được trang hoàng rực rỡ, khách khứa đông đúc bây giờ lại hoang tàn lạnh lẽo. Mùi máu tanh nồng nặc bốc lên.

      Toàn bộ người trong Hạ gia trang đều chết. Chỉ còn có Hạ Tinh run lẩy bẩy trong vòng tay cũng run rẩy của người khác. Chỉ là cái run của bé 13 tuổi là do sợ hãi còn người kia là run rẩy của tuổi già.


      [​IMG]
      mặt đất có bóng đen di chuyển. có bóng, phải là ma. Nhưng là quỷ. Tuyệt đối là Quỷ….Khi vừa đến, chộp lấy cổ Tam tiểu thư, bẻ mạnh…Sau đó rạch vết dài chiếc cổ trắng nõn. Máu tuộn lênh láng, ngần ngại nuốt hết vào bụng, thong thả như thưởng thức món ngon.

      Đêm nay là đêm khủng khiếp nhất trong đời Hạ Tinh từng nếm trải. Ban đầu là tốp cương thi đột ngột tấn công vào Hạ gia trang. Lão gia và đại phu nhân bị giết đầu tiên, sau đó là bác Phúc, Thương tỷ tỷ…rồi nhiều người quen biết khác của Hạ Tinh nữa. Hôm trước Hạ Tinh lỡ tay làm đổ đèn lưu ly trong phòng Nhị tiểu thư nên bị nhốt trong phòng củi, nhờ vậy mà có mặt nơi đại sảnh.Tuy nhiên trong khe hở chật hẹp của vách phòng củi, cảnh tượng đẫm máu đó trọn đời Hạ Tinh cũng chẳng thể quên.

      Gã ấy đến, cứ như vị hùng oai nghi lẫm lẫm. giết chết tất cả những cương thi có mặt trong « tiệc máu » để rồi sau đó tiếp tục hưởng thụ buổi tiệc của riêng mình bằng máu của Tam tiểu thư…Chân Hạ Tinh mềm nhũn. bé tưởng mình chết khi có bàn tay ai đặt lên vai.

      Đó là bà lão tóc bạc da mồi, dáng người khắc khổ. Chỉ có đôi mắt là ấm áp. Những sợi gân xanh nổi đầy mu bàn tay gầy guộc, dịu dàng, dịu dàng kéo Hạ Tinh vào lòng. Tiếng tim bà đập. Bà là con người.

      con người bên cạnh cương thi.

      - bé, con cần sợ. Thiếu gia hại con đâu. hại con đâu.

      đúng. con mồi là quá đủ. Lượng máu của thanh xuân đủ cho no bụng. nhóc này, gầy nhom bé , máu cũng chẳng có bao nhiêu.

      [​IMG]
      Mấy hôm trước « huyết nô » của còn ho ra máu, thứ máu bệnh tật ấy chẳng ngon lành gì. Bà ta còn ho thêm vài lần nữa suốt cả đêm. Bàn tay già nua buổi sáng chải tóc cho cũng rất chậm chạp, làm khỏi bực mình.

      -Thiếu gia à…Lão nô có lẽ cũng sắp đến lúc « đó » rồi. Thiếu gia…

      Hơn hai mươi năm bà ta theo . Dù ban đầu chỉ là ép buộc, nhưng loài người là thế. Khi còn ai là người thân bên cạnh, người ta chuyển sang thương những gì đó gần gũi bên mình nhất. – tuy là cương thi sống bằng máu người, mang bà theo cũng phải vì ý tốt nhưng 20 năm qua cũng đủ hình thành trong bà tình cảm ấm áp, nhất là khi bà nhận ra bước chân còn nhanh nữa, chỉ để đợi bà bước theo sau.

      -Thiếu gia cũng nên tìm « huyết nô » khác. Cũng nên chọn người già cả như tôi nữa. Tốt nhất là tìm người trẻ tuổi, là nữ tử. Như thế có nhiều thời gian hơn để gần gũi với người, chăm sóc lâu hơn cho thiếu gia.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 2: Huyết Nô

      -Bà bà ơi, « huyết nô » là gì ?

      Huyết nô là gì ?

      Đây là nước Vệ. chỉ nơi đây mà còn rất nhiều chỗ khác đều vướng phải nạn cương thi. Bọn chúng đến đâu là tang tóc đến đấy. Từng người, từng người bị hút khô cạn máu. Máu nuôi cương thi tồn tại trong trời đất. Máu là nguồn dinh dưỡng chúng cần.


      Cương thi chỉ cần máu. Chúng cũng chỉ nhân giống bằng cách gieo nọc độc vào miếng mồi của mình, sau khi hút cạn máu họ lại có những cương thi khác sinh ra tiếp tục quãng đời vật vờ tạm bợ. Nếu cứ kéo dài như vậy có lẽ loài người kết thúc, cho đến khi xuất chủng cương thi mới, đẹp đẽ và đương nhiên cũng tiến bộ hơn.

      Chủng cương thi mới chẳng biết từ đâu mà có. Có thể là do tạo hóa sinh ra vậy hoặc cũng có thể là trong quá trình biến đổi có vài gen lỗi nào đấy khiến chúng vẫn giữ được trí não dù thức ăn chủ yếu vẫn là máu của loài người. Chúng nhận ra thực tế là nếu cứ tiếp tục « ăn » con người cách vô tội vạ và nhân giống đám cương thi như thế sớm muộn gì nguồn thức ăn duy nhất này cũng tuyệt chủng. Khi ấy phải là diệt vong với loài người nữa mà cương thi cũng chẳng còn đất sống. Cương thi cũng muốn sống. Ăn ít lại chút, để cho loài người có khoảng gian nào đó sinh con đẻ cái nhằm duy trì nguồn thức ăn ngon miệng, đó là phương pháp tồn tại của lớp cương thi tiến hóa này.

      Trong rừng có hai cọp, quy luật tự nhiên là vậy, cương thi cũng có quy luật. Giết chết đám cương thi vật vờ đó, ngăn cản chúng gieo giống cũng là cách để cương thi thông minh tiếp tục cuộc sống theo đúng quy luật sinh tồn…

      Trong đám cương thi thông minh đó lại có số cương thi thông minh hơn nữa. Con mồi có ý thức cảnh giác cao độ, tìm được nhiều phương thức chống lại cương thi. Tình huống cấp bách đôi khi tìm mồi được. Khi ấy « huyết nô » sẵn sàng cung cấp lương thực là lựa chọn tồi. Tuy nhiên kẻ thù của cương thi cũng sẵn sàng bốn phía, mang theo con người đôi khi cũng mạo hiểm nên những cương thi thông minh và mạnh mẽ có có huyết nô. Người được chọn thường là phải khỏe mạnh, có nguồn máu tốt và ổn định, đảm bảo « dinh dưỡng chất lượng » cho chủ nhân.

      cách đơn giản, « huyết nô »là nguồn máu sống, giống như của để dành của cương thi. Hạ Tinh hoảng hốt ôm lấy bà bà, mếu máo :

      -Bà bà ơi, con làm huyết nô đâu. Con sợ lắm…Con sợ lắm bà ơi !

      làm huyết nô bé gầy nhom, yếu ớt thế này làm sao có thể tồn tại trong cuộc sống đầy bất trắc. Cương thi bảo vệ « huyết nô » của mình cẩn thận. Đó còn là vấn đề mặt mũi trong thế giới cương thi nữa. Nếu để kẻ khác thấy mình yếu hơn chúng, cơ hội tồn tại ít chút…Lâm mụ ngay lần đầu tiên nhìn thấy bé con sợ hãi co rút trong góc kho củi nhìn ra cảnh chém giết đầy máu tanh vô cùng thương xót. Nhưng bà chỉ là con người yếu đuối. Ngoài cách để Hạ Tinh làm huyết nô thay thế, Lâm mụ làm gì có cách nào khác để duy trì cuộc sống tiếp cho bé đây ?

      -Ngoài cách đó…bà bà biết làm sao nữa. Nếu con muốn chết sớm, con nghe lời bà. Còn con cứ . Nhưng sau đó, bà bà cũng biết làm thế nào nữa. Sống chết đều là tùy vào con thôi.

      -Bà bà…

      Lâm mụ lại ôm ngực. Cơn ho kéo đến càng lúc càng nhiều. Bà lại nôn ra máu…Thân thể gầy guộc run lên từng cơn. Tuy chỉ mới sống cùng Lâm mụ thời gian ngắn nhưng từ khi biết chuyện đến nay, bà là người duy nhất ôm Hạ Tinh vào lòng an ủi. Lần đầu tiên được người khác bới tóc cũng là do Lâm mụ giúp….Hạ Tinh sợ làm « huyết nô » lắm, song bỏ Lâm mụ lại mình trong hang sâu lạnh lẽo, sau đó còn phải trích máu cho gã cương thi khi cần đến, nhẫn tâm làm vậy… Dù Lâm mụ còn sống được bao lâu nữa, Hạ Tinh cũng mong thân xác bà bị bỏ lại giữa đồng mông quạnh. bé phải sống…Phải cùng bà sống đến phút giây cuối đời đau đớn đó. Dù phải làm huyết nô.

      [​IMG]
      -Công tử…Thiếu gia…chủ nhân – loại xưng hô lộn xộn tuôn ra từ miệng Hạ Tinh. nắm lấy tà áo gã cương thi, run rẩy hướng về phía Lâm mụ- Bà bà bị bệnh rồi. Van ngài…Cứu bà bà .

      Bị bệnh ? Trong thế giới cương thi có bệnh tật, chỉ có kẻ mạnh và yếu. Kẻ yếu chết, dù là nguyên nhân gì cũng chết. đương nhiên quan tâm đến chuyện huyết nô của mình có bệnh hay !

      -Thiếu gia…Van ngài. Cứu bà bà ! Cứu bà bà mà.

      Hạ Tinh càng van xin càng đau lòng. bé sợ…sợ khi mình quay vào bên trong hang Lâm mụ còn thở nữa. Bà bị bệnh. Nếu được chữa trị có thể khỏi mà.

      -Làm sao cứu được ?

      chợt hỏi. Lâm mụ ít khi nào chuyện với . Bà ta là huyết nô yếu ớt nhưng lại làm được nhiều hơn những huyết nô khác. Bên cạnh việc cung cấp máu, Lâm mụ còn biết giúp bới tóc. Tóc cương thi thường dài quá lưng, bất kể là nam hay nữ. Đám cương thi thông minh cũng rất quan tâm đến ngoại hình, khác hẳn những cương thi vật vờ trí óc tóc tai lúc nào cũng rũ rượi, dáng vẻ lờ đờ.

      Búi tóc của nhờ Lâm mụ khéo tay nên bới rất gọn. Bà còn gọi bằng Thiếu gia nữa. Danh xưng ấy nghe rất lạ, song nghe mãi thấy nó cũng hay hay.

      -Đưa bà bà đại phu được ? Đại phu có thể cứu được bà bà.

      Nằm giường đá, Lâm mụ cảm thấy mọi chuyện cứ như mơ vậy.Thiếu gia đưa bà đại phu khám bệnh. Có chết bà cũng vui rồi.

      -Đại phu sao rồi ? Bà bà sao rồi ?

      Hạ Tinh thấp thỏm hỏi. Đại phu lắc đầu :

      -Bà ấy bị suy nhược cơ thể quá lâu thành bệnh. Có thể dùng thuốc bổ để bổ sung phần nào dinh dưỡng, nhưng ta e là… quá muộn rồi.

      Thân phận huyết nô là thế ? Cung cấp máu cho cương thi sau đó chết vì suy kiệt. Lòng Hạ Tinh đau nhói. Bà bà…

      Lâm mụ nghe tất cả. Bà nhàng :

      -Cảm ơn đại phu. Ngài cứ kê thuốc. Sống ngày vui hơn là chết sớm ngày.

      Bây giờ bà lại muốn chết. Hạ Tinh chỉ mới có 13 tuổi, chưa quen việc trở thành huyết nô nương tựa vào chủ nhân của mình mà sống. Hồi tưởng lại 20 năm trước, nếu Lâm mụ gặp thiếu gia và được ngài dẫn theo bên mình, cuộc sống của bà cũng chẳng khác gì con vật…20 năm nay bà sống, có những phút giây vui vẻ khi nhìn thấy thiếu gia. Tuy là cương thi hút máu nhưng trong mắt bà, đôi lúc người cũng như chàng trai trẻ, đứa con trai vụng dại mới lớn cần được chăm lo đằng sau lớp ngoài lầm lì, chẳng quan tâm đến gì ngoài việc tìm kiếm thức ăn, tồn tại qua ngày.

      -Bà bà…Uống thuốc ạ !

      Hạ Tinh bưng thuốc vào. bé hoảng hốt nhìn thấy con dao cạnh bên chỗ nằm của bà. Lâm mụ chuẩn bị dùng nó cắt vào tay lấy máu. Tay của bà chi chít những vết cắt, sẹo ngang sẹo dọc, càng nhìn lại càng thấy đau lòng.

      -Bà bà !

      -Ngoan…Hôm nay là ngày uống máu của thiếu gia hằng tháng. Con đừng lo, chỉ chút thôi mà.

      Cơ thể người giống như bình đựng máu lớn. Rời khỏi cơ thể người máu nhanh chóng đông lại, dùng được nữa. Nuôi huyết nô để dùng được máu tươi thường xuyên là mục đích của cương thi. Huyết nô phải trong tình thế sẵn sàng đợi lệnh, chỉ cần chủ nhân có nhu cầu là cung cấp máu tươi ngay.

      -Bà bà bị bệnh mà….Đừng…

      Hạ Tinh khóc nấc lên. Biết là việc là thế, biết thân huyết nô là thế. Nhưng bé vẫn đau lòng lắm. muốn bà bà phải đau đớn, phải vắt kiệt phần sức lực ít ỏi của mình nữa. Bà bà…

      -Bà bà để con…- Hạ Tinh xắn tay áo mình- Con thay bà bà…

      Cánh tay non nớt cũng có những vết sẹo mờ mờ. Hạ Tinh 13 tuổi cơ thể vẫn còn gầy còm, yếu ớt, qua thời gian được Lâm mụ chăm sóc bắt đầu có da có thịt. Gương mặt đầy đặn hơn, trắng trẻo hẳn ra. Vóc người từ từ phát triển. Suối tóc đen óng ả. Con bé vài năm nữa người đẹp. Tuy nghiêng nước nghiêng thành nhưng chẳng kém thua ai….Dùng dao cắt vào da thịt, những vết sẹo ngang dọc xuất , còn đâu vẻ đẹp thanh xuân.

      - được đâu con…- Lâm mụ thở dài- Thiếu gia tuy là cương thi uống máu nhưng phải là loại máu nào cũng uống. Bình thường khi giết chóc, uống tại chỗ là để giải tỏa cơn đói. Máu của chúng ta giống như loại nước giải khát, đem lại thú vui cho người vậy. Thường phải có vị quen thuộc người mới uống. Con làm huyết nô phải ngày bữa, phải để người từ từ làm quen với mùi máu của con nữa. đơn giản đâu Hạ tiểu ngốc à…

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 3: Chuyện bất ngờ

      Để chủ nhân có thể quen với mùi máu của mình, Hạ Tinh mỗi ngày dùng kim trích giọt máu thấm lên đầu chén để nếm. Nhưng mấy hôm nay hình như tìm được mồi dễ dàng nên khi về hang bụng no, cần dùng đến máu của huyết nô, cũng buồn nếm máu của Hạ Tinh.


      [​IMG]
      Đến ngày thứ bảy buổi tối hôm nay lại lui cui thu dọn trong góc. Hạ Tinh đem chén thuốc bốc khói lên cho Lâm mụ. Từ lúc sống chung với , ngoài lần « to gan » mở miệng xin đến đại phu chữa bệnh cho bà bà, bé chưa hề dám với câu nào.

      -Bà bà, uống thuốc kẻo nguội ạ !

      -Ừ.

      Lâm mụ đón lấy chén thuốc. Sắc mặt Hạ Tinh trắng bệch so với thường ngày khiến bà khỏi âu lo :

      -Tiểu nha đầu, con sao vậy ?

      -Con sao ạ ! Con…

      Cương thi bỗng nhiên quay lại. Ánh mắt sắc lạnh hướng thẳng về phía Hạ Tinh.

      -Thiếu gia!

      Lâm mụ chỉ kịp hoảng hốt kêu lên khi thân hình đột nhiên di chuyển. Hạ Tinh bị đè mạnh xuống nền hang động, gương mặt còn chút máu, hoảng loạn đến cực độ. Chiếc mũi thính của hết hít hà mặt, đến cổ, dần dần rà xuống phía dưới cơ thể Hạ Tinh….

      -Á!

      Phản ứng của Hạ Tinh là điên cuồng vùng vẫy. đột nhiên nhổm dậy, sắc mặt cũng thay đổi. Cương thi cũng biết nôn khan.

      -Ụ….a…ụ….a….ụa….

      Lâm mụ ngẩn ra. Nhìn thoáng qua Hạ Tinh, bà chợt hiểu. Con bé 13 tuổi, sắp trở thành thiếu nữ rồi.

      -Ngươi…

      Cơ thể của thiếu gia khá bất thường. chịu được mùi máu của phụ nữ trong những ngày đến tháng. Lâm mụ nhớ lần trước, con mồi của phụ nữ

      kỳ kinh nguyệt, uống máu của nàng ta dù rất đói. rạch vào cổ nàng, đợi đến khi chảy hết máu bỏ xác trở về hang.

      -Thiếu gia…Đừng mà…Đừng…

      Tay của cương thi vươn ra những móng dài sắc lẹm. Đó là vũ khí khi đối phó kẻ thù lợi hại. Lâm mụ hoảng hốt giữ lấy tay . Móng tay xuyên qua da thịt, dòng máu cũng theo đó tuôn ra.

      -Bà bà…

      Hạ Tinh bỗng nhiên cảm thấy còn sợ hãi nữa. bé cố sức gạt lấy bàn tay xuyên qua da thịt bà bà. Nước mắt ngập tràn gương mặt non nớt. Lâm mụ là người duy nhất tốt với Hạ Tinh, thể để bà bà gặp chuyện. lượng máu lớn như vậy chảy ra từ thân thể dần suy kiệt làm sao Lâm mụ chịu đựng nổi đây?

      ……….

      -Bà bà…

      Đại phu lần nữa được mời đến. Ông ta bắt mạch, nhìn vết thương rồi thở dài. Hạ Tinh quỳ xuống van xin vái lạy, cuối cùng đại phu mới để lại thang thuốc mới, kèm theo đó là lời dặn phải bắt được heo rừng về làm vật dẫn thuốc, liên tục trong 3 ngày.

      bỏ ngay sau khi buông bà bà ra. Hạ Tinh còn quan tâm đến gì nữa cả, chỉ biết tìm cách cầm máu rồi tìm đại phu đến khám bệnh. Nghe bà bà , nếu bé van xin cương thi tìm người chữa bệnh cho mình đại phu dưới chân núi đó sớm muộn cũng trở thành con mồi của . Đại phu cũng mơ hồ hình dung mối nguy hiểm từ con người đó nên dám từ chối việc chữa trị cho Lâm mụ, còn tỏ ra rất tận tâm.

      Heo rừng trong khu vực này cũng có ít nhưng đối với tiểu nương lớn lên trong trang viên việc canh bắt chúng là chuyện dễ. Chưa kể lại có những con heo rừng hung dữ, sẵn sàng chống lại con người khi bị tấn công.

      Đôi tay Hạ Tinh sưng phồng lên sau gần cả buổi hết chặt cây đến tìm dây rừng, loay hoay làm bẫy. Đến khi làm được bẫy lại quá , lũ heo rừng chỉ chạm vào gãy đôi.

      -Bà bà ơi! Bà bà…

      Hạ Tinh nhìn chiếc bẫy nát vụn trong tay mà khóc nấc lên. Bản thân bé thấy mình vô dụng. Tìm cách bảo vệ người thân thiết với mình từ những chuyện nhặt nhất, đôi khi cũng là ngõ cụt với kẻ yếu như Hạ Tinh.

      -Éc…é…c…

      Có tiếng heo rừng kêu thảm thiết. Hạ Tinh giật mình nhổm dậy. Gã cương thi đứng cách xa quãng, tay là con heo rừng bê bết máu. liếc nhìn Hạ Tinh cái, lẳng lặng về hang động của mình.

      Lâm mụ ái ngại nhìn gã cương thi nhanh nhẹn lắp chiếc bẫy heo rừng hoàn chỉnh. Thân già của bà chưa bao giờ nghĩ có lúc lại làm phiền thiếu gia đến thế này:

      -Thiếu gia…Lão nô…

      -Khi dính bẫy rồi, nếu sợ cứ để đó, đợi ta về.

      khá lớn, đủ cho Hạ Tinh nấu thuốc đằng sau nghe. Đại phu bảo, phải dùng liên tục 7 con heo rừng trong 7 ngày làm thuốc dẫn. thể cứ bắt cho bé được, từ đêm qua ngồi làm bẫy heo rừng, đến giờ gần xong 7,8 cái rồi.

      -Thiếu gia…Tiểu nha đầu nó…

      -Khi có mùi như vậy, bảo đừng đến gần ta.

      bỏ ra ngoài. Hạ Tinh cũng vừa mang chén thuốc lên chỗ Lâm mụ:

      -Bà bà ơi, uống thuốc bà bà!

      -Lão bà như ta là…- Lâm mụ thở dài- Làm phiền đến con và thiếu gia như vậy. Bà nhìn xuống đôi tay sưng phồng của Hạ Tinh, giọng hơi lạc - Con nên làm như vậy nữa. Bà bà già rồi…

      -Bà bà đừng vậy- Hạ Tinh lắc mạnh đầu- Bà bà đối xử với con rất tốt. có bà bà chắc con chết mất xác ở đây đó rồi. Hơn nữa…

      [​IMG]
      bé dừng lại chút rồi mới ngập ngừng :

      -Bà nhận thấy, công tử…thiếu gia cũng rất quan tâm đến bà sao ? Bà cũng rất quan trọng với thiếu gia mà.

      Lâm mụ khựng lại. 20 năm nay bà luôn nghĩ mình chỉ là « huyết nô » trong mắt thiếu gia, mình chỉ là người hầu kẻ hạ, sinh mạng hề quan trọng, đáng cho thiếu gia phải để tâm.

      Nhưng mà…

      -Bà bà thấy, chỉ cần là bà bà thích thiếu gia chiều theo sao ? Bà cứu con, thiếu gia cũng giết con. Con…con có tháng, thiếu gia khó chịu như vậy cũng đuổi con nữa. Bà bà bị thương, thiếu gia cũng tìm heo rừng cho bà mà.

      Hạ Tinh càng , Lâm mụ càng thấy đầu óc hỗn loạn. Thiếu gia quan tâm bà, ngay cả bản thân bà cũng biết. Có ?

      -Con nghĩ, khi bà bà bị bệnh, thiếu gia phải là muốn chữa cho bà mà là ngay cả người cũng biết làm sao để chữa. Thiếu gia bao giờ bị bệnh nên chẳng thể biết cảm giác bị bệnh khó chịu và đau đớn thế nào…Bà bà muốn vướng bận thiếu gia nên gì với người, như vậy thiếu gia làm sao biết được…Bà bà chỉ nghĩ mình già yếu rồi chết, bà có nghĩ, khi bà chết rồi, thiếu gia cũng đau lòng lắm hay ?

      Cương thi có đau lòng Hạ Tinh biết. Nhưng chẳng hiểu sao từ hôm đó, khi thiếu gia mang con heo rừng về hang, chọc tiết nó, đem máu hứng vào chén đưa cho Hạ Tinh làm thuốc, bé mơ hồ cảm thấy, thiếu gia như gửi gắm Hạ Tinh phải chăm sóc bà bà cho tốt. Thiếu gia muốn bà bà chết. cũng sợ, cũng giật mình mỗi lần nghe thấy tiếng ho khù khụ từ phía chỗ nằm của bà bà.

      …Ngày đến tháng của Hạ Tinh bắt đầu từ năm bé 12 tuổi. Ban đầu Hạ Tinh rất sợ, sau nhờ Phan nhị nương bán rau cho Hạ phủ chỉ bảo sơ qua mới bắt đầu hiểu ra chút ít. Nhưng làm việc ở Hạ phủ có tiền lương, quần áo năm chỉ có 2 bộ, Hạ Tinh làm sao đủ tiền để mua vải sạch, chỉ có thể cắt từ chiếc áo cũ dùng tạm qua ngày.

      Ở nơi này, quần áo càng hiếm hơn nữa nên Hạ Tinh phải xé mảnh áo làm đồ dùng tạm, cố gắng tránh cương thi càng xa càng tốt. vẫn còn dị ứng với mùi máu trong ngày đặc biệt này, cũng may là nguyệt của Hạ Tinh chưa đều, thường vài tháng mới có lần.

      -Bà bà ơi, bà uống thuốc…

      Sức khỏe của Lâm mụ kể từ ngày đó tiến triển rất nhiều. Bà xuống đất được, đứng nhanh nhẹn hơn. Thuốc ngày chỉ cần 1 thang, ăn uống đều đặn và ngon miệng là nhanh bình phục.

      -Hạ nha đầu này…

      Bà trao cho chiếc túi . Bên trong có lớp mềm mại, sờ vào rất êm tay.

      -Đây là lông thỏ, mỗi lần thiếu gia bắt về ta thường giữ lại ít, sau đó may vá, con dùng vào những ngày ấy rất tốt.

      -Bà bà…

      Mắt Hạ Tinh lại rưng rưng. bé dụi mặt vào lòng bà bà. Ấm áp như người thân thiết. Hạ Tinh tin rằng, trời luôn công bằng với tất cả mọi người mà.

      -Tiểu nha đầu…

      Lâm mụ nhàng vuốt tóc nàng. Nụ cười môi bà đẹp, dịu dàng như thiên tiên :

      -Bà bà hứa với con, từ nay ta còn suy nghĩ mình là vô dụng, cứ buông xuôi nữa. Trời cho ta sống thêm ngày, có bệnh tật, ta cũng cố uống thuốc để sống tiếp ngày mai nữa. Ta còn có con, và cả thiếu gia mà.

      Hạ Tinh là mới lớn, thiếu gia cũng còn nhiều thứ để lo lắng. Lâm mụ bà chưa thể chết, chưa thể rời khỏi cuộc đời này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 4: Tiền

      Mùa đông giá lạnh.Lâm mụ già nên thể chịu nổi cái lạnh phương Bắc. Hơn nữa mùa đông đến con người cũng di cư tránh rét theo đàn thú hoang trong vùng. Hạ Tinh và Lâm mụ rời khỏi hang động theo gã cương thi

      Thỉnh thoảng trong trang viện nhà họ Hạ trước đây, Hạ Tinh cũng loáng thoáng nghe kể về những xác sống uống máu người này. Theo lời họ, bọn chúng chỉ sống trong bóng tối, pháp sư và bùa chú cao tay là có thể trừ diệt được. Nhưng suốt thời gian chung sống, Hạ Tinh thấy sợ hãi điều gì cả. Bình thường khi no bụng, qua thị tứ đông người cũng chẳng hề kiêng dè hay sợ hãi. Trái lại thái độ lấm lét của Hạ Tinh khi thấy người lại giống như kẻ xấu hơn.

      -Bà bà ơi, ăn và uống với thiếu gia có khác nhau hả bà bà ?

      Lâm mụ , máu của huyết nô chỉ giúp giải khát. Bữa ăn chính là máu của người khác. Nhưng Hạ Tinh hiểu, uống ít máu so với uống hết máu của người ta, có gì khác nhau đâu ?Uống ít lại chút, cần phải giết mạng người chẳng phải tốt hơn sao ?

      -Con nghĩ thiếu gia cần giết người ta, chỉ cần uống ít máu của họ, sau đó buông tha cho họ là được phải ?

      Hạ Tinh quả nghĩ vậy. bé vẫn thể nào quên được vẻ hung tợn của khi giết chết Tam tiểu thư ngày đó…Hút sạch máu để người ta chết có gì khác với việc chỉ uống ít máu giải khát như làm với huyết nô ?

      -Bà bà cũng lắm. Nhưng thiếu gia mỗi lần đói bụng phải uống hết máu của người trưởng thành mới no bụng được. Bà bà cũng hỏi, ra khát và đói với thiếu gia khác nhau thế nào.

      Lâm mụ biết , thiếu gia Hạ Tinh chẳng dám đến q úa gần. Những ngày có nguyệt chẳng tỏ thái độ khác lạ gì với bé cả. Máu của Hạ Tinh châm ra cũng thèm nếm thử, tuy nhiên lo lắng cho bé như huyết nô phụ thuộc mình vẫn vậy. tìm thức ăn của con người về cho họ, lần nào cũng có 2 phần.

      Thắm thoát mà sắp năm (Đổi xưng hô nghen, gọi Hạ Tinh bằng nàng được rồi -14 tuổi)

      Đến gần thôn trấn Lâm mụ lại cảm thấy mệt. Đại phu được mời đến kê thuốc. Trong toa có Tử Đào thảo ở tiệm còn, chỉ có thể tìm thấy rừng.

      Hạ Tinh vào rừng tìm thuốc. theo nàng ở đằng sau. phải là quan tâm gì lắm, chẳng qua theo lời đại phu , Tử Đào thảo là loại cây sống bám tầng cao của những câu cổ thụ trong rừng.

      -Thiếu gia…Cây này gốc có mốc trắng, đại phu chắc là có nó rồi.

      -Ừ.

      phóng vút lên, thân hình như con đại bàng tung cánh. Phút chốc mà tay cầm nắm cỏ tím mọc chùm quả đỏ như lời miêu tả của đại phu.

      -Phải nó ?

      -Chắc là phải rồi –Hạ Tinh lấy chiếc khăn mang theo, có mẫu Tử Đào thảo ra so sánh- Có nhiều vậy thiếu gia?

      -Nhiều.

      -Thiếu gia hái hết xuống . Đề phòng cần dùng nhiều đến nó. Nếu tặng lại đại phu thay cho tiền khám bệnh cũng được. Ngài cần phải trộm tiền của người ta.

      nhìn nàng, lạ lẫm. Có số khái niệm của con người hiểu lắm. Nhưng từ “trộm” hiểu . Đó là xin phép mà lấy đồ người khác. làm vậy, trộm của ai.

      -Ta vốn thể xin phép bọn họ được. Khi ta uống hết máu chúng chết.Các người còn có thể dùng được chúng còn kẻ chết, tiền có cũng chẳng để làm gì.

      Hạ Tinh khựng lại. Ý là…những đồng tiền vứt la liệt trong động là tiền của người chết…Còn là của những kẻ bị giết chết….Hạ Tinh chỉ nghĩ sống lâu với bà bà nên cũng hiểu, con người đôi khi cần tiền để trao đổi mua bán những thứ cần thiết. Tiền đó vứt đầy trong động, Hạ Tinh tiếc nên nhặt theo ít phòng thân, cũng để khi bà bà phát bệnh có tiền thỉnh đại phu.

      -Trời sắp tối rồi, bà ấy chờ mang thuốc về. Đừng đứng ngẩn chỗ như vậy nữa. thôi!….

      Lâm mụ cầm chén thuốc uống cạn. Bêncạnh bà, Hạ Tinh ngồi ngẩn ra trước chiếc áo còn khá mới. Vài hôm trướcthiếu gia mang về cho nàng cùng với chiếc áo ấm người của bà bà.

      -Hạ nha đầu, con sao vậy?

      -Bà bà ơi…Con…

      Hạ Tinh rất thích chiếc áo này. Ởchung với cương thi, để ý đến thời gian trôi vùn vụt nhưng bàthì có. Hạ Tinh lớn bổng lên nhiều lắm. Gương mặt thanh tú trắng hồng, môison, tóc dài óng mượt. Dáng vóc mảnh mai thiếu nữ khiến đường có ítkẻ quay lại ngắm nhìn chán mắt. Chiếc áo cũ còn vừa vặn, Lâm mụmới bảo thiếu gia tìm cho Hạ Tinh tấm áo mới. Khi nhận áo con bé ràng rấtvui mà.

      -Sao vậy con?

      -Đây là áo của người chết – Hạ Tinhrùng mình ngẩng đầu lên nhìn Lâm mụ -Thiếu gia bảo với con như vậy. Những thứ đồdùng chúng ta mang về đều là lấy từ người chết…Con…con có cảm giác mình giốngnhư kẻ cướp vậy- Hạ Tinh bật khóc-Con sợlắm bà bà ơi!

      Lâm mụ vuốt tóc nàng…Tiếng thở dài bậtra từ lồng ngực. Con bé cũng biết rồi.

      Bây giờ nghĩ lại, bà mới bắt đầu hiểuđược, tại sao trong số những người khỏe mạnh của thôn trang ngày đó, thiếu gialại chọn bà làm huyết nô.

      Ngài chịu được mùi của phụ nữkhi đến tháng. Bà già, nguyệt lúc đó cũng còn.

      Nguyên nhân sau đó…có lẽ là vì bàkhông còn gì cả. Thôn trang đêm bị hủy diệt toàn bộ trong lửa đỏ bởi tronglàng có người nghi ngờ bị nhiễm độc cương thi. Chính tay đồng loại của Lâm mụra tay hủy diệt đồng loại để cắt đứt mối lo lan truyền dịch bệnh. khi tậnmắt chứng kiến cảnh ấy, trong lòng bà ít ra bài xích nào đó vớichính con người. sợ bị bà phản bội, cũng ngại bà ghê tởmmình- kẻ uống máu con người để tồn sinh.

      [​IMG]
      -Hạ nha đầu này…

      -Bà bà…!

      -Thứ ta may cho con dùng có tốtkhông?

      Hạ Tinh ngẩng lên. Nàng gật đầu:

      -Dạ…Nó tốt lắm ạ! Con cũng thu thậpđược ít lông thỏ nữa, định may thêm cái.

      -Vật đó làm bằng lông thỏ. Chúng tacũng phải giết chúng , thế sao con vẫn dùng nó mà áy náy? Thỏ cũng là mộtsinh mạng mà.

      -Bà bà…

      Hạ Tinh khựng lại. Thỏ và người, thúvà người vốn là hai thứ chẳng giống nhau?

      Nhưng mà…

      Trong Hạ gia trang có nuôi conchó quý được mang từ nước ngoài về. Hạ Tinh nhớ khi còn , nàng và A Vinhtrong phòng củi từng chờ lúc tối trời, mọi người ngủ hết để trộm chén cơm dànhcho chó. Trong đó có cá có thịt, trong khi bữa cơm của nô bộc trong nhà chỉ cócơm và rau, dưa muối thỉnh thoảng mới có thêm vài chiếc chân gà lõm bõm.

      Con chó đó rất hung dữ. Tuy là nókhông ăn hết thức ăn nhưng thấy người lấy của mình vẫn xồ ra, vồ lấy mà cắn xé.Hạ Tinh chậm chân nên bị nó đè xuống. Hoảnghốt, A Vinh dùng củi phang mạnh vào người nó, khiến nó bị thương.

      Hậu quả sau đó…A Vinh bị đánh cho mộttrận thừa sống thiếu chết. Hạ Tinh mặt bị tát sưng cả nửa tuần trăng mới khỏi,còn bị nhấn nước, phạt chẻ củi, gánh phân cả tháng. Đó là nhờ con chó chỉ bịthương , nếu như lời lão gia : “Mạng cả nhà các ngươi cũng đủđể đền”.

      Mạng thú, mạng người có giống nhaukhông?

      -Chúng ta ăn động vật hằng ngày thìkhông sao cả. Cương thi cũng vậy, họ cũng chỉ coi chúng ta như loại thức ănno bụng. Chúng ta muốn sống, cương thi cũng muốn sống, Hạ nha đầu à!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :