1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mỹ nhân nan giá - Thị Kim (70c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      MỸ NHÂN NAN GIÁ

      [​IMG]

      Tác giả: THỊ KIM
      Editor: Nhi
      Nguồn edit: kunnhi.wordpress.com
      Số chương: 70c
      Thể loại: Cổ đại, HE

      Giới thiệu:

      Thân là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, vậy mà lại ai thèm lấy?

      lylylavendervs thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn edit: kunnhi.wordpress.com


      Chương 01 – Thay mận đổi đào


      Cung Cẩm Lan ngồi dưới mái hiên nhanh chậm loay hoay chậu mẫu đơn. Trường bào gấm tím, đai lưng bằng ngọc, dưới mão quan là gương mặt tuấn tú được bảo dưỡng thỏa đáng, dù ngoài bốn mươi, nhưng vẫn cao lớn hiên ngang, phong lưu phóng khoáng, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ nho nhã phóng khoáng nam tính chín chắn.

      Cung phu nhân Hướng Thanh Thư nhàn rỗi tựa ghế dài, hai mắt to tròn ướt át nhìn phu quân, lòng thầm đắc ý về mắt nhìn người của mình năm đó.

      Năm Khánh Phong thứ 3, Trạng nguyên lang bẻ cành hoa quế ở kim điện (bẻ cành hoa quế ý chỉ người đỗ tiến sĩ), tài hoa hơn người , còn có số mệnh tốt, đường quan lộ thênh thang, còn trẻ thăng đến Lễ Bộ Thượng thư.

      Nhưng đây cũng chưa phải chuyện khiến Cung phu nhân đắc ý nhất, đắc ý hơn chính là bà những gả được cho lang quân như ý, mà còn sinh được con được mệnh danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân. Bà cũng cảm thấy trời cao có phần hậu đãi. Nhưng dù vậy, bà thấy bản thân vẫn chưa tính là người phụ nữ được hâm mộ nhất thế gian, bởi vì còn nữ nhân khác, phúc khí khiến người khác phải ghen tỵ.

      Nữ nhân đó chính là Hoàng hậu Độc Linh. Hậu cung ba nghìn giai lệ, bà ấy lại là nữ nhân duy nhất của Tuyên Văn Đế!

      người đàn ông nếu có cơ hội thôi, có năng lực thôi, nhưng Tuyên Văn Đế là người đàn ông quyền lực nhất thiên hạ, sở hữu những điều kiện thu hút phái nữ nhất thiên hạ, vậy mà lại chung thủy với nữ nhân. thể giải thích nổi.

      Vốn tự cho rằng bản thân là người hiểu tâm tư đàn ông, vậy mà Cung phu nhân cũng tìm ra lời giải. Nếu Độc hoàng hậu khuynh quốc khuynh thành còn hiểu, nhưng Cung phu nhân cảm thấy Hoàng hậu còn đẹp bằng bà. Nếu Độc hoàng hậu tài trí hơn người đành, nhưng chưa từng nghe Hoàng hậu có tác phẩm hay thành tựu nào ở cầm kỳ thi họa thơ từ ca phú.

      lẽ là chuyện phòng the…

      cáo mệnh phu nhân cao quý, bà cảm thấy nên suy đoán theo hướng thấp kém đấy, nhưng ngoài lý do đấy bà chẳng thấy manh mối nào khác.

      Mà kể ra, biết kỹ thuật của Hoàng hậu cao siêu đến mức nào?

      Cung phu nhân chống cằm…

      Phu nhân nhà mình vốn chuyện luôn mồm giờ đột nhiên có động tĩnh, Cung Cẩm Lan có chút kỳ quái, quay đầu liền thấy phu nhân nhà mình ánh mắt đờ đẫn, mặt hơi ngây ra, biết suy nghĩ điều gì, vì thế liền đến trước mặt phu nhân hỏi: “Hôm nay phu nhân An Quốc công tới có chuyện gì vậy?”

      An Quốc công phủ là nhà mẹ đẻ của Cung phu nhân, sau khi lão Quốc công qua đời, con trai lớn là Hướng Thiên Trọng thừa kế tước vị, thê tử Hàn thị trở thành phu nhân An Quốc công. Vị phu nhân Hàn thị này xuất thân thế gia, rất nghiêm khắc tuân thủ lễ nghi, làm việc có nề nếp, theo khuôn phép cũ, hợp với Cung phu nhân vốn phóng khoáng tự do, vì thế hai bên vốn thăm hỏi nhiều. Hôm nay nghe bà ấy đột nhiên tới chơi, Cung Cẩm Lan thầm kinh ngạc.

      Cung phu nhân hồi phục tinh thần, dẩu môi, “Tất nhiên là có chuyện nhờ vả thiếp.”

      Cung Cẩm Lan càng ngạc nhiên, “Bà ấy nhờ vả nàng chuyện gì?”

      “Muốn nhờ Khanh nhi thay Uyển Ngọc định ra hôn .” Hướng Uyển Ngọc là con duy nhất của Hàn thị, chỉ lớn hơn Cung Khanh tháng.

      Cung Cẩm Lan vừa nghe liền cau mày, “Sao làm được?”

      “Phu quân đừng vội, để thiếp giải thích.” Cung phu nhân cười thản nhiên, nhanh chậm : “Chị dâu muốn kết thông gia cùng Triệu quốc phu nhân, hai bọn họ vốn thân thiết, Triệu quốc phu nhân cũng có ý đó, có điều tiểu Hầu gia chịu. Chị dâu sai người dò la nghe ngóng, ra là tiểu Hầu gia biết nghe ai , là Uyển Ngọc học thức nông cạn, tính tình ẻo lả. Chị dâu muốn nhờ Khanh nhi giúp việc.”

      Triệu quốc phu nhân là chị của Độc Hoàng hậu, vì phụ thân Độc Hoàng hậu là Định Viễn Hầu có con trai, Độc Hoàng hậu liền đem con trai thứ hai của Triệu quốc phu nhân tên Tiết Đạc đổi tên là Độc Đạc, kế thừa tước vị của phụ thân.

      “Chuyện như vậy làm sao giúp?” Cung Cẩm Lan thầm nghĩ, Độc Đạc người cẩn thận, có thể thăm dò tỉ mỉ như thế. Tính tình con người của tiểu thư Quốc công phủ thế nào, có lẽ chỉ mấy nha hoàn thiếp thân may ra là .

      “Ngày tết Nguyên Tiêu tới, nghe Hầu gia cùng mấy người bạn tốt hẹn nhau ở Vãn Hà Lâu. Chị dâu muốn nhờ Khanh nhi đứng dưới giải câu đố đèn, để tiểu Hầu gia có thể chứng kiến, Uyển Ngọc phải kẻ tài sơ học thiển, kiến thức nông cạn.”

      đường Trường An phồn hoa bậc nhất có rất nhiều tửu lâu, đến tết Nguyên Tiêu, mỗi tửu lâu dùng hết chiêu trò để thu hút khách khứa. Tết Nguyên Tiêu hàng năm, Vãn Hà Lâu treo lên trước cửa hơn trăm đèn lồng viết câu đố, nếu người nào giải được năm mươi câu, được mời lên phòng riêng tầng hai, được tặng miễn phí bàn tiệc rượu. Mấy năm qua thành nơi nhất định phải dạo qua đêm Nguyên Tiêu ở phố Trường An.

      Cung Cẩm Lan : “Khanh nhi thông tuệ cơ mẫn, tất nhiên bị câu đố đèn làm khó. Nhưng cho dù có đeo mặt nạ, tiểu Hầu gia làm sao biết Khanh nhi giả làm Uyển Ngọc?”

      Cung phu nhân cười đắc ý, “Để Hướng Đại Trụ hộ tống Khanh nhi.”

      Cung Cẩm Lan ồ tiếng, thầm nghĩ Hàn thị bề ngoài nghiêm trang, ra cũng thiếu thủ đoạn, có thể nghĩ ra cái kế thay mận đổi đào, giấu trời qua biển này.

      Hướng Đại Trụ là quản gia của An Quốc công phủ, là người tương đối nổi tiếng ở kinh thành. người Hồ phụ thân Cung phu nhân mang về khi đánh dẹp Tây Vực, mắt nâu tóc xoăn , còn to cao hơn người, người bình thường chỉ đứng tới vai là cùng. Trong kinh thành có rất nhiều người biết, nếu có theo, mọi người tất nhiên nhận định Cung Khanh mang mặt nạ thành tiểu thư An Quốc công phủ.

      Cung Cẩm Lan vốn cẩn thận : “Sau này nếu tiểu Hầu gia biết được chân tướng, nhất định nàng cùng phu nhân An Quốc công hợp mưu lừa gạt . Chuyện này tham gia vẫn hơn.”

      Cung phu nhân phản đối: “Chị dâu hiếm khi nhờ vả thiếp, giờ lên tiếng thiếp tiện cự tuyệt? Còn nữa, chúng ta người giải câu đố đèn là Uyển Ngọc, chỉ để tiểu Hầu gia cho rằng người đó là Uyển Ngọc, thế sao gọi là lừa gạt?”

      Còn gọi là lừa gạt? Cung Cẩm Lan lắc đầu, thể nào hiểu nổi logic của phụ nữ.

      Bóng đêm còn chưa phủ xuống, đường Trường An ồn ào huyên náo, muôn phương tụ họp.

      Sau tết Nguyên Đán là tết Nguyên Tiêu, lễ hội đèn lồng, lễ hội hoa, khí rất náo nhiệt, tết Nguyên Tiêu vẫn là náo nhiệt nhất, có thể là ba ngày có đêm, cả thành chúc tụng, người người thăm thú, dạo phố nhìn đèn, trắng đêm vui đùa.

      Đường phố sầm uất, gần như ai cũng đeo mặt nạ, trong những điểm đặc sắc của tết Nguyên Tiêu chính là vô vàn mặt nạ.

      Người nghèo ghé hàng rong bên đường mua mặt nạ hợp túi tiền, người giàu tiếc nghìn vàng để nổi bật, bỏ rất nhiều tiền bạc thỉnh người vẽ giỏi vẽ mặt nạ, sau đó lại thuê thợ thủ công nạm vàng khảm ngọc lên mặt nạ, nào những trân bảo lưu ly, càng tinh xảo hoa lệ càng tốt, càng độc đáo càng tốt, cũng chỉ để nổi bật trong đêm hội.

      Cung phu nhân tỉ mỉ chuẩn bị hai mặt nạ, là phù dung xuất thủy, là quốc sắc thiên hương, cả hai đều do họa sĩ danh tiếng trong kinh phác họa, lại thuê tú phường thêu nổi từng cánh hoa, dùng kim sa đính thành nhụy hoa, dưới ánh đèn tạo cảm giác chân như đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời, long lanh khoe sắc, đẹp lời nào tả được.

      Hoàng hôn khẽ rọi, Cung phu nhân dẫn nữ nhi lên kiệu, thẳng đến đường Trường An phồn hoa.

      Nơi này tấp nập người , chen chúc tấp nập, dường như dân toàn thành đều tụ về nơi đây. Đèn sáng lung linh, phồn hoa thịnh thế, ánh sao chỉ còn lờ mờ nơi chân trời, bóng trăng cũng lẻ loi.

      Cung phu nhân xuống kiệu ở cầu Bình An đầu đường Trường An, dẫn Cung Khanh thị nữ gia nhân bộ tới Đăng Nguyệt Lâu. Trong phòng riêng ở tầng hai, Hàn thị chờ cùng Hướng Uyển Ngọc.

      Hướng Đại Trụ đứng chờ trước cửa phòng, người cũng như tên, như cây cột lừng lững. Cung Khanh vẫn thường về nhà ngoại, nhìn quen, còn giật mình.

      Vào phòng, Hàn thị đứng dậy đón chào, hết sức nhiệt tình với mẹ con Cung phu nhân.

      Hướng Uyển Ngọc vén áo thi lễ với Cung Khanh, vẻ mặt có chút tự nhiên.

      Cung Khanh cười hồi lễ, biết tính biểu tỷ, lúc này nhất định chẳng vui vẻ gì.

      Lần này mà giúp đỡ, tất là biểu tỷ oán giận, nhưng giúp rồi cũng chẳng hay ho gì, chỉ ghen tỵ nàng thông minh hơn, còn cho rằng nàng giúp đỡ chỉ nhằm thể .

      Căn cứ vào nguồn tình báo đáng tin, tối nay Độc Đạc đeo mặt nạ Thần Nông, ngồi trong phòng riêng số bốn tầng hai Vãn Hà Lâu. Vì thế, Hàn thị nhìn thấy Cung Khanh liền thẳng vào vấn đề: “Ta dặn Đại Trụ, bảo đứng dưới cửa sổ phòng tiểu Hầu gia ngồi, cúi đầu liền thấy nhóm mọi người.” Vừa , bà vừa đưa ra mặt nạ tinh xảo đẹp đẽ, cười : “Đây là mặt nạ của Uyển Ngọc, tất cả xin nhờ cậy cháu.”

      “Mợ khách sáo, Khanh nhi tất nhiên hết lòng giúp đỡ.” Cung Khanh nhận mặt nạ, vừa nhìn biết giá trị ít. Mặt nạ vẽ hỉ thượng mi sao, nét vẽ tinh xảo mềm mại, hoa mai khảm hồng bảo thạch, nhụy hoa làm bằng những sợi tơ vàng dài ngắn đan xen. Dùng lông đuôi công qua xử lý ghép thành hình chim hỉ thước. Xem ra, mợ tốn rất nhiều tâm tư.

      Hướng Uyển Ngọc với thị nữ đứng sau: “Thanh Hoa, đeo mặt nạ cho tiểu thư.”

      Thanh Hoa hai tay nâng mặt nạ, cẩn thận buộc sợi dây tơ sau gáy Cung Khanh.

      Chuẩn bị xong xuôi, Cung Khanh mang theo Thanh Hoa Lam Nguyệt ra khỏi phòng. Hướng Đại Trụ dẫn theo hai gia đinh theo sát ra khỏi Đăng Nguyệt Lâu. Giữa biển người, Hướng Đại Trụ mắt nâu tóc xoăn, cao vượt lên rất nổi bật, thu hút ít ánh mắt.

      Hai tiểu nhị đứng trước Vãn Hà Lâu, nhiệt tình mời mọc khách qua đường.

      Dưới mái hiên treo rất nhiều đèn lồng, đủ các màu sắc, rực rỡ nổi bật. Mọi người vây quanh quan sát nghĩ ngợi, bàn tán xôn xao.

      “Đố đèn Vãn Hà Lâu năm sau khó hơn năm trước.”

      “Nếu mà dễ đoán để người ta chen nhau sập cả Vãn Hà Lâu?”

      Câu đố đèn là mánh lới câu khách của Vãn Hà Lâu, mục đích là thu hút chú ý, để khó đoán, đèn chỉ viết câu đố, chú thích là đố đồ vật hay đố chữ, quả là khiến người ta khó lòng nắm bắt.

      Khách xem đố đèn cũng chẳng vì bàn tiệc rượu miễn phí mà vắt óc, đoán được tự hào, đoán được phóng khoáng bước . Vì thế trước cửa Vãn Hà Lâu tuy nhộn nhịp mà chen vai thích cánh, dòng người như nước chảy, kẻ tới người .

      uyển chuyện dạo bước tới trước những câu đố đèn, nàng mặc bộ xiêm y thướt tha màu hồng phấn, thắt eo bằng đai gấm màu cam, thêu mấy đóa mai trắng, tôn lên vòng eo nhắn, vô cùng xinh đẹp tươi tắn.

      “Đạp hoa quy lai điệp nhiễu tất, là Hương Phụ.”

      “Độc tại dị hương vi dị khách, là Sinh Địa.”

      “Linh lạc thành nê niễn tác trần, là phấn trầm hương.”

      liên tục giải đáp ba câu đố đèn, cần thời gian suy nghĩ, trơn tru như cháo chảy, giọng êm ái dễ nghe, dịu dàng uyển chuyển, như chim oanh mới cất tiếng, mọi người rối rít ghé mắt nhìn lại.

      Hai tiểu nhị cao giọng sợ hãi thán phục, “Ai nha, tài cao, lại đúng rồi.”

      Phía sau lập tức có người lên tiếng: “ ra là tên vị thuốc, bảo sao chúng ta giải được.”

      “Chúng ta phải đại phu, làm sao biết mấy thứ đó.”

      “Tiểu thư nhà ta học thức uyên bác.” Hướng Đại Trụ đứng sau Cung Khanh lập tức đắc ý lên tiếng. Giọng vang dội, hai chữ “tiểu thư” lại cố ý nhấn mạnh. Người ngồi tầng hai lần lượt ló đầu ra xem.

      Trong gian phòng tốt nhất, khí ấm áp, bàn bát tiên đặt bên cửa sổ, có ba người ngồi.

      Định Viễn Hầu Độc Đạc, cấm vệ Tả Vệ Tướng quân Nhạc Lỗi, Duệ Vương Mộ Chiêu Luật.

      Tiếng thán phục dưới lầu khiến Mộ Chiêu Luật đưa mắt nhìn ra, đập vào mắt là thân hình cao lớn của Hướng Đại Trụ, nổi bật bởi ngoại hình dị quốc.

      nhịn được nhếch môi cười tiếng: “Tiết Nhị, kia phải là quản gia nhà vợ cậu sao?”

      Độc Đạc nghe thế phun hết rượu trong mồm.

      Nhạc Lỗi ngồi bên cửa sổ ra vẻ thấu tình đạt lý đứng lên, cười hì hì : “Ngồi cạnh cửa sổ cho dễ ngắm. vậy, vị giai nhân giải đố đèn kia hẳn là hôn thê của cậu rồi.”

      “Bớt nỏi nhảm , đừng vẽ chuyện.” Mồm thế, Độc Đạc vẫn nhanh chóng đổi chỗ với Nhạc Lỗi, thò đầu ra nhìn.

      Từ chỗ chỉ thấy nàng từ bên, thân hình thướt tha yểu điệu, đeo mặt nạ, sợi lông công dài qua lông mày, mơ hồ lộ ra hàng lông mày vẽ nét, tóc vấn đám mây. Nàng duyên dáng kiều giữa ánh đèn lồng rực rỡ muôn màu, chỉ nhìn nghiêng thấy xao xuyến tâm hồn, quả là mỹ nhân bước từ trong tranh ra.

      Đây là Hướng Uyển Ngọc sao? Độc Đạc thể xác định, dù hai nhà có qua lại thăm hỏi, nhưng vẫn là thiếu nữ khuê phòng, chỉ gặp qua Hướng Uyển Ngọc, giờ chỉ dựa vào dáng người thể phân biệt.

      kia khẽ ngước đầu nhìn đèn lồng, trơn tru như nước chảy mây trôi: “Thâu lương hoán trụ, là Mộc Tặc, lão mưu thâm toán, là Thương Thuật, thiên nữ tán hoa, là Hàng Hương, Chiêu Quân xuất tắc, là vương bất lưu hành…”

      Tiểu nhị vừa sợ vừa khen: “Ai nha ai nha, được rồi, xem ra hôm nay nhất định có năm mươi câu đố đèn được giải rồi.”

      Chén rượu trong tay Mộ Chiêu Luật bất tri bất giác buông xuống.
      tart_trung thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn edit: kunnhi.wordpress.com


      Chương 02 – Tai vách mạch rừng


      Nhạc Lỗi cười : “ phải Hầu gia từng Hướng tiểu thư có học vấn sao, những câu đố đèn này là về vị thuốc, người bình thường khó lòng đáp được. Chẳng lẽ dò la nhầm?”

      Độc Đạc nhìn bóng dáng kiều dưới lầu chớp mắt, lẩm bẩm : “Chẳng lẽ nhầm rồi?”

      Mộ Chiêu Luật khẽ mỉm cười: “Ta thấy chưa chắc.”

      Độc Đạc quay đầu lại, hai mắt sáng ngời: “Vương gia có kiến giải gì sao?”

      Mộ Chiêu Luật quơ quơ chén rượu trong tay, “Bổn vương chỉ cảm thấy chuyện tối nay quá mức trùng hợp. Có lẽ nào chúng ta hẹn nhau đến đây uống rượu, Hướng tiểu thư lại dạo qua giải câu đố đèn, thêm vị quản gia nổi bật kia, người khác đều đeo mặt nạ, sao chỉ quản gia kia công khai ngoại hình dị quốc. Xét theo lẽ thường, quá nhiều trùng hợp tất là có chỗ uẩn khúc.”

      Độc Đạc : “Mặt mũi to hơn người, kiếm được cái mặt nạ nào che nổi.”

      Nhạc Lỗi bật cười, ngừng chút : “ lẽ đây là màn kịch Vãn Hà Lâu bắt tay thực cùng nhà họ Hướng? Nàng biết trước đáp án rồi.”

      Mộ Chiêu Luật lắc đầu, “Câu đố đèn ở Vãn Hà Lâu chuẩn bị từ lâu, chúng ta đến đây uống rượu là cảm hứng nhất thời, biết chuyện Tiết Nhị đến đây uống rượu chỉ có mấy người trong Hầu phủ.”

      Độc Đạc hỏi: “Vậy… ý Vương gia là?”

      Mộ Chiêu Luật mỉm cười .

      Nhạc Lỗi thân là cấm vệ Tả Vệ tướng quân, lòng cảnh giác nhạy cảm hơn người, lúc này liền tiếp lời: “Ý Vương gia là… có thể này phải là Hướng Uyển Ngọc?”

      Mộ Chiêu Luật khoanh tay cười yếu ớt, “Bổn vương gì cả.”

      “Binh pháp có …” lời còn chưa dứt, Độc Đạc vỗ lên vai Nhạc Lỗi chưởng, “Theo binh pháp, thân thủ của cậu tốt nhất, cậu tháo mặt nạ kia, nhìn xem có phải Hướng Uyển Ngọc .”

      Nhạc Lỗi cười: “Để mắng tôi là phường lưu manh?”

      Độc Đạc : “Cậu cũng đeo mặt nạ, Hướng tiểu thư biết cậu là ai, sợ gì chứ!”

      Nhạc Lỗi nhún vai, “Tôi biết mặt tiểu thư Hướng gia, dù có tháo mặt nạ cũng biết có phải ấy hay .”

      Độc Đạc : “Tôi xuống lầu trước, chờ ở đối diện bên đường.” Dứt lời liền cầm mặt nạ Thần Nông che mặt, xuống lầu.

      Nhạc Lỗi cười thở dài, thể làm gì khác hơn là cầm mặt nạ Hạn Bạt (quái vật gây hạn hán), xuống lầu.

      Mộ Chiêu Luật quơ quơ chén rượu trong tay, ánh mắt lại rơi xuống bóng dáng xinh đẹp dưới lầu.

      Cung Khanh trả lời hơi ba mươi sáu câu đố đèn, hai tiểu nhị thán phục trầm trồ, vừa kinh ngạc vừa kính nể, thu hút ít người đến xem.

      “Ai nha quả là thông minh hơn người, có những dược liệu ta chưa từng nghe tên nữa.”

      “Đấy là tiểu thư của An Quốc công phủ, tất nhiên thông minh hơn người.”

      “Sao người biết là tiểu thư của An Quốc công phủ?”

      nhìn thấy người Hồ kia sao? Đó là quản gia An Quốc công phủ, tên là Hướng Đại Trụ.”

      “Ai u, tên ai đặt mà chuẩn thế.”

      Khi Cung Khanh đọc đến câu đố đèn thứ bốn chín, đám đông xung quanh rất náo nhiệt, tiểu nhị nhảy nhót vui mừng, chỉ chờ nàng giải đáp xong câu đố đèn thứ năm mươi liền thỉnh nàng lên lầu nhận bàn tiệc rượu.

      Cung Khanh lại ngừng lại, quay đầu cười với tiểu nhị: “Ta trả lời được câu này.”

      Tiểu nhị vội : “Tiểu thư trả lời được thêm câu, bổn điếm liền tặng bàn tiệc rượu.”

      “Đúng vậy đúng vậy, chỉ còn câu thấy tiếc sao.”

      Hướng Đại Trụ lớn tiếng : “Tiểu thư nhà ta thiếu thốn gì bàn tiệc rượu của các ngươi, chỉ là cao hứng chơi đùa thôi.”

      Cung Khanh mỉm cười xoay người, ngước mắt nhìn lên bỗng ngẩn người.

      Sau đám đông là thanh niên cao ráo, đeo mặt nạ trừ tà tầm thường, nhưng đôi mắt lấp lánh như tinh tú có vạn dặm tầng mây cũng thể che mờ. Nàng như bị đôi mắt lấp lánh kia làm cho choáng váng, tim như ngừng đập.

      Bước chân của nàng đột ngột dừng lại, Nhạc Lỗi giống như vô tình tới sau lưng nàng, lơ đễnh giơ tay, như là chỉnh lại ngọc quan đầu, ai kịp thấy tháo mặt nạ của Cung Khanh thế nào.

      Cung Khanh chỉ cảm thấy mặt nạ lỏng ra, vội giơ tay giữ lại.

      May mà nàng nhanh tay, kịp thời giữ được mặt nạ ở sống mũi.

      Nhạc Lỗi chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt.

      xuất thân võ tướng, nhưng đọc ít thi thư, văn chương lai láng, vậy mà giây phút đấy chỉ hận tìm được câu chữ nào để miêu tả đôi mắt nàng.

      cái nhìn như muốn nhấn chìm người đối diện.

      Cung Khanh thể hiểu nổi tại sao mặt nạ lại bị tuột, xem ra người đeo mặt nạ trừ tà có thể nhìn thấy ràng.

      ra là nàng, chắp tay cười tiếng, khỏi đám đông.

      Cung Khanh giữ mặt nạ, với Lam Nguyệt: “Sợi dây bị tuột, mau buộc lại.”

      Lam Nguyệt vội vàng buộc lại mặt nạ cho Cung Khanh, để tránh bị tuột, còn cẩn thận thắt nút hai lần.

      Lúc này, thanh niên đeo mặt nạ Thần Nông thẳng tới, chắp tay thi lễ: “Tại hạ đường đột, xin hỏi vị này có phải là tiểu thư Uyển Ngọc của An Quốc công phủ?”

      Mặt nạ chỉ lỏng ra bị giữ lại, Độc Đạc chưa kịp nhìn thấy mặt Cung Khanh, dưới tình thế cấp bách liền quyết định tới hỏi thẳng.

      Cung Khanh thầm kêu hỏng bét, may là Hướng Đại Trụ nhanh trí, ngăn cản Độc Đạc : “Tiểu thư mau trở về thôi, phu nhân sốt ruột rồi.”

      Độc Đạc đeo mặt nạ, cũng tự giới thiệu. Hướng Đại Trụ biết là ai, cứng rắn ngăn cản. Cung Khanh nhân cơ hội liền quay lưng thẳng, như thể biết .

      Lam Nguyệt giọng oán giận Thanh Hoa, “Ngươi buộc kiểu gì đấy? May là nhanh tay giữ được mặt nạ, thiếu chút nữa là bị tiểu Hầu gia nhìn thấy, uổng phí phen khổ tâm của phu nhân. quá nguy hiểm.”

      Độc Đạc thể làm gì khác hơn là cùng Nhạc Lỗi trở lại Vãn Hà Lâu.

      Mộ Chiêu Luật cười hỏi: “Thấy được chưa?”

      Độc Đạc phẫn nộ : “Nàng phản ứng nhanh, nhanh chóng đưa tay giữ mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt.”

      đôi mắt còn chưa đủ sao?”

      “Chỉ dựa vào đôi mắt mà có thể nhận người sao?”

      Mộ Chiêu Luật cười cười, “Nhìn người vốn là nhìn mắt, phải Nhạc Tướng quân?”

      Nhạc Lỗi hoảng hốt chút, đôi mắt kia lại như lên trước mắt. Thế gian làm sao có người thứ hai sở hữu đôi mắt đấy, nếu cho nhìn thêm lần, chắc chắn nhận ra.

      Mộ Chiêu Luật cầm mặt nạ trừ tà bàn, “Bổn vương xuống lầu dạo chút, hai người tự nhiên.”

      Cung Khanh quay lại Đăng Nguyệt Lâu, Hàn thị vội hỏi: “Thế nào rồi?”

      Thanh Hoa cười : “Tiểu thư tài cao, trả lời hơi bốn mươi chín câu đố đèn.”

      Lam Nguyệt cũng : “Nô tỳ có lén nhìn lên, người tầng hai ai ngó đầu ra nhìn.”

      Hàn thị cười tủm tỉm : “ tốt quá, Hầu gia có nhìn thấy ?”

      Lam Nguyệt : “Hầu gia biết xuống từ lúc nào, còn chặn đường tiểu thư.”

      Hàn thị kinh hãi, “Sau đó sao?”

      “Tiểu thư lên tiếng, dẫn nô tỳ thẳng, Hướng quản gia ngăn cản .”

      Hàn thị thở phào nhõm.

      Cung phu nhân nhịn được cười : “Độc Đạc cũng lớn gan, có đạo lý nào giữa đường giữa xá chặn đường con nhà lành. Thể nào rồi cũng có lúc bị đánh như quân háo sắc phường lưu manh.”

      Hàn thị cười : “Người có gia thế, tất nhiên giống người thường.”

      Cung phu nhân che miệng cười: “Gia thế tốt, ngoại hình cũng tuấn tú.”

      “Tôi và đều rất hài lòng.”

      Cung phu nhân hỏi: “Còn Uyển Ngọc?”

      Hướng Uyển Ngọc cúi đầu, vẻ mặt nhạt nhẽo, có vẻ e thẹn ngượng ngùng thường thấy của thiếu nữ khi nghe đến đề tài này.

      Cung Khanh thầm nghĩ, thần sắc biểu tỷ có vẻ thích thú chuyện gả vào Hầu phủ? Hao tổn tâm tư để Độc Đạc tán thưởng chẳng lẽ chỉ là chủ ý của mình mợ?

      Hàn thị : “Khanh nhi, cháu và Uyển Ngọc vào đổi xiêm y , để phòng vạn nhất.”

      Cung Khanh thầm nghĩ: mợ lần này là lên kế hoạch chu đáo. Bảo sao lại đặt hẳn phòng riêng rộng nhất của Đăng Nguyệt Lâu, còn có cả phòng để ngồi nghỉ thay xiêm y, ra là để hai người còn đổi xiêm y.

      Cung Khanh cùng Hướng Uyển Ngọc vào nội thất, Thanh Hoa Vân Diệp cùng vào hầu hạ.

      Hướng Uyển Ngọc bối rối lời tạ ơn, chút chân thành.

      Cung Khanh so đo, dịu dàng cười : “Tỷ tỷ có phúc.”

      Hướng Uyển Ngọc chua chát: “Gả vào Hầu phủ có gì mà tốt? So với muội muội kém xa.”

      Hôn của mình vẫn chưa định đoạt, tại sao biểu tỷ lại lời này? Cung Khanh kiềm chế được tò mò hỏi: “Cớ gì biểu tỷ lại vậy?”

      “Muội muội đến tuổi cập kê, nhưng vẫn trì hoãn chuyện hôn nhân, chẳng lẽ vì sang năm tuyển Thái tử phi.”

      Cung Khanh ngẩn ra: “Tỷ tỷ nghe ai vậy?”

      “Ai cũng đồn thế. Gả vào hoàng gia là giấc mơ của mỗi , huống chi thái tử tài mạo đệ nhất, sánh cùng muội muội xứng đôi.”

      Hướng Uyển Ngọc càng càng lộ ghen tỵ. Cung Khanh giật mình, chẳng lẽ biểu tỷ muốn tham gia tuyển Thái tử phi, mợ lại muốn, mới vội vã muốn kết thông gia cùng Hầu phủ

      Chuyện ghen tỵ này chẳng thể nào hiểu nổi.

      Cung Khanh cười: “Em chưa đính hôn, là vì mẫu thân muốn đợi kỳ thi Đình năm nay.”

      Nàng chỉ đến vậy, Hướng Uyển Ngọc liền hiểu.

      Ba năm lần thi Đình, Tuyên Văn Đế tổ chức Quỳnh lâm yến ở Huệ Hòa uyển ban thưởng tân khoa Tiến sĩ. Quan lại từ thất phẩm cũng được mời tham gia, từ tứ phẩm có thể đưa gia quyến cùng, có thể kiện trọng đại ba năm lần của kinh thành.

      Tuyên Văn Đế là hoàng đế nhân ái và thích hưởng thụ, khiến Quỳnh lâm yến trở thành đại hội mai mối. Mỗi lần tổ chức đều tác thành ít nhân duyên, Cung phu nhân chính là trong những người được lợi.

      Cung phu nhân có ngoại hình kiều diễm yếu đuối, nhưng tính tình thực lại mạnh mẽ như nữ vương, tổng kết từ cuộc đời của ruột là Hướng Thái phi, bà rút ra kết luận, hạnh phúc nhất của người phụ nữ phải cùng nữ nhân khác chia sẻ người đàn ông tôn quý nhất thiên hạ, mà là độc chiếm người đàn ông cho riêng mình.

      Vì thế, năm đó dù có ít lựa chọn môn đăng hộ đối, nhưng bà kiên quyết phải gả cho người đàn ông có xuất thân kém hơn, để có thể độc chiếm cả đời, cho có người phụ nữ khác. Vì lẽ đó, tiểu thư Hướng Thanh Thư của Quốc công phủ hạ gục các đối thủ khác, thắng lợi giành lấy Trạng nguyên lang Cung Cẩm Lan năm Khánh Phong thứ 3.

      Sau khi trở thành Cung phu nhân, Hướng Thanh Thư thầm tính toán lặp lại kế hoạch của mình người con , vì thế vội vã đính hôn, chờ kỳ thi Đình, dự Quỳnh lâm yến, chọn vị tân khoa tiến sĩ vừa có nhân phẩm vừa có tài năng, trẻ tuổi tuấn tú làm con rể.

      Hướng Uyển Ngọc vẫn cho rằng Cung Khanh vội đính hôn là vì sang năm tuyển Thái tử phi, lòng vẫn ghen tỵ, giờ biết chân tướng, thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn biểu muội kinh thành đệ nhất mỹ nữ cũng thấy thuận mắt hơn.

      ta ha hả cười khan: “ ngờ lại có ý đấy, ta còn tưởng muội muội muốn gả vào Đông Cung.”

      Cung Khanh liền ngay: “, tuyệt đối .”

      là “tuyệt đối ”? Trong phòng bên cạnh, thanh niên cười lặng lẽ, gỡ mặt nạ trừ tà đặt xuống bàn.
      tart_trung thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn edit: kunnhi.wordpress.com


      Chương 03 – Nguy hiểm


      Hướng Uyển Ngọc thầm mơ ước vị trí Thái tử phi, vốn vẫn cho rằng Cung Khanh là đối thủ đáng gờm nhất, giờ thấy em họ hoàn toàn có ý định cạnh tranh với mình, liền dịu đề phòng.

      ta kề tai Cung Khanh, thầm: “Nếu muội muội có ý định gả vào Đông Cung, ta tiết lộ cho muội bí mật.”

      “Tỷ tỷ, mời .”

      “Hoàng hậu dự định chọn lựa những tiểu thư chưa lập gia đình gia thế tốt tướng mạo tốt vào cung dự ngày hội hoa cùng công chúa.”

      Cung Khanh vừa nghe liền cảm giác đấy chỉ là mượn cớ.

      Ngày hội hoa năm nào cũng có, cớ gì chỉ năm nay chọn thiếu nữ vào cung làm hội hoa cùng công chúa? Lại còn là tiểu thư gia thế tốt tướng mạo tốt chưa lập gia đình?

      Quả nhiên, Hướng Uyển Ngọc : “ ra Hoàng hậu muốn nhân đó chọn Thái tử phi. Đây là Triệu quốc phu nhân lén tiết lộ cho mẫu thân của ta. Nếu muội muội muốn gả vào Đông Cung, tốt nhất đừng tham gia.”

      “Đa tạ tỷ tỷ cho biết.”

      “Hoặc là muội muội nhanh chóng hứa hôn, hoặc là phải kiếm cớ để né tránh chuyện này.”

      Cung Khanh nhăn mũi, cười khẽ: “Đa tạ tỷ tỷ chỉ điểm. Muội muội định từ ngày mai ngã bệnh liệt giường.”

      Nàng hứng thú gì với tuyển Thái tử phi, càng muốn vào cung dự lễ hội hoa cùng Công chúa. Bởi vì con duy nhất của Tuyên Văn Đế người khó mà chung sống.

      Công chúa tên Cửu, phải vì ta là con thứ chín, ta là con duy nhất của Tuyên Văn Đế, tên là Cửu là có câu chuyện riêng.

      Năm đó, Độc Hoàng hậu sinh Thái tử Mộ Thẩm Hoằng, sau đó liên tục sinh ra ba con chết non. Giám chính Thuần Vu Thiên Mục của Ti Thiên Giám tinh thông thuật xem tướng, Độc Hoàng hậu phạm vào sao Cửu Nữ, phải sinh đến chín con . Biện pháp phá giải, sinh thêm con phải đặt tên là Cửu, tỏ vẻ sinh chín nữ nhi.

      Quả nhiên, lâu sau Độc Hoàng hậu lại sinh công chúa, vì vậy liền gọi là A Cửu. Cũng kỳ lạ, từ đó, Hoàng hậu sinh thêm bất kỳ người con nào nữa, nhưng cũng sinh thêm con trai, cuối cùng có trai . Vị Cửu Công chúa này là minh châu của đế hậu, muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Vì vậy, tính khí rất khác thường, vặn vẹo cách khó ngờ.

      Qua mấy lần tiếp xúc, Cung Khanh chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung Cửu Công chúa, đó là: kính nhi viễn chi.

      Hướng Uyển Ngọc có lòng nhắc nhở Cung Khanh, kỳ là có lòng ích kỷ riêng, ta tự thấy bản thân gia thế hiển hách, dung mạo xuất chúng, dõi mắt khắp kinh thành, có thể vượt trội so với ta chỉ có em họ này. Chỉ cần Cung Khanh cạnh tranh trong cuộc đua đến ghế Thái tử phi, ta tự tin tất thắng. Hôm nay dò la, mới biết em họ ôm chí lớn, dự định bắt chước người mẹ năm xưa, lựa chọn trong số các tiến sĩ xuất thân nhà nghèo người làm vị hôn phu, ta mới được thở phào nhõm.

      Từ lời hành động của Hướng Uyển Ngọc, Cung Khanh đoán được bí mật này rồi, nhưng nàng tỏ vẻ hay biết, ngược lại còn ngây thơ cười cám ơn ý tốt của biểu tỷ.

      Hướng Uyển Ngọc có chút chột dạ, thay xiêm y của Cung Khanh, hóp bụng ưỡn ngực ra khỏi phòng thay đồ.

      Hai thiếu nữ ra cùng lúc, đều tuổi dậy tươi trẻ sức xuân, nhưng phong thái cách nhau quá xa.

      Cung phu nhân thầm nghĩ, xiêm y này do con ta mặc ràng như tiên nữ giàng trần, sao khoác lên người cháu lại thô tục đến vậy? Lại nhìn sang con nhà mình, mặc bộ xiêm y màu đỏ tươi của cháu lại càng thêm nổi bật rực rỡ. Quả nhiên là người đẹp mặc gì cũng đẹp.

      Hàn thị cũng thầm so sánh. Lòng rất muốn thiên vị cho con , nhưng thể công nhận, con nhà mình tuy có nhan sắc, nhưng so với Cung Khanh chỉ là dung chi tục phấn.

      Tạm thời dung mạo phải vấn đề mấu chốt nhất. Hàn thị lo lắng vẫn là về tính tình con . Hiểu con có ai bằng mẹ, tính tình Hướng Uyển Ngọc dù có được tuyển vào Đông Cung cũng khó lòng có được kết cục tốt. Gì mà mẫu nghi thiên hạ, độc sủng hậu cung chỉ là giấc mơ hồng của thiếu nữ mới lớn thôi. Vì vậy, từ khi nghe được tin tức từ chỗ Triệu quốc phu nhân, bà liền gióng trống khua chiêng định hôn cho con , nhằm cắt đứt ý nghĩ viển vông kia.

      Cung phu nhân thấy kế thay mận đổi đào đại công cáo thành, liền : “Chị dâu, chúng ta xuống phố ngắm đèn thôi.”

      Hàn thị cười : “Em chồng, có lẽ nên để ta trước lúc cho thỏa đáng.”

      “Được, chị dâu trước, em chờ thêm lúc.” Cung phu nhân biết chị dâu tỉ mỉ cẩn thận, sợ Cung Khanh và Hướng Uyển Ngọc cạnh nhau khiến người khác liên tưởng.

      Hàn thị dẫn theo con người hầu ra khỏi phòng.

      Hướng Uyển Ngọc và Cung Khanh vóc người tương tự, nhưng nào ngờ phần eo của váy lại thít chặt đến mức ta thở cũng khó khăn. Với người vốn tự hào thon thả nhàng như Hướng Uyển Ngọc mà , nghi ngờ gì là đả kích to lớn. Nhưng trừ chuyện đó ra, còn đả kích khác.

      ta cố tình căn dặn tỳ nữ Thanh Hoa, khi buộc mặt nạ cho Cung Khanh, phải buộc lỏng chút, để mặt nạ tuột ra cho Độc Đạc thấy người giải câu đố đèn phải ta. Ai biết Cung Khanh lại phản ứng nhanh như vậy, giữ được mặt nạ mặt. Ra khỏi Đăng Nguyệt Lâu, ta buồn bực muốn hét tiếng, nhưng eo bị thít chặt, chỉ mới hô nửa hết hơi

      “Ra rồi ra rồi.”

      Độc Đạc nấp sau bảng hiệu của cửa hàng đối diện, kích động nhìn chăm chú mặt nạ hỉ thương mi sao.

      Duệ Vương vừa , liền lôi kéo Nhạc Lỗi theo tới Đăng Nguyệt Lâu. muốn xem xem vừa giải câu đố đèn có gọi phu nhân An Quốc công là mẫu thân, nếu đúng, chính là Hướng Uyển Ngọc, còn gì để nghi ngờ.

      Nhạc Lỗi nhắc nhở: “Tốt nhất Hầu gia nên thay mặt nạ, mặt nạ này quản gia hầu nhà ấy đều thấy rồi.”

      Độc Đạc lập tức tìm hàng rong mua mặt nạ trừ tà, lúc này mới đĩnh đạc bám theo nhóm Hàn thị.

      lúc sau, quả nhiên nghe thấy Hướng Uyển Ngọc gọi Hàn thị là mẫu thân, Độc Đạc : “Đúng là Hướng Uyển Ngọc.”

      Nhạc Lỗi nhìn trước mắt, ngừng trong chốc lát, đột nhiên : “ phải này.”

      “Tại sao phải? Mặt nạ trang phục đều giống.”

      “Khi tuột mặt nạ, tỳ nữ kia thắt nút hai lần, giờ chỉ còn nút thắt. Còn nữa, eo này to hơn tấc.”

      Độc Đạc trợn mắt, “Quả nhiên là Tả Vệ Tướng quân, nhãn lực … chậc chậc. . .” Dừng chút, lại hỏi: “Vậy nàng ở đâu?”

      Nhạc Lỗi suy nghĩ chút, : “Nếu ta suy đoán sai, chắc còn ở Đăng Nguyệt Lâu.”

      Độc Đạc xoay phắt người lại, “Nhanh, quay lại đấy xem.”

      Bản tính thiếu niên vốn hiếu kỳ, giai nhân giải câu đố đèn thông minh hiểu biết, dáng người thướt tha, thể kiềm chế ý nghĩ muốn nhìn xem sau lớp mặt nạ kia là thiếu nữ thế nào.

      Nhạc Lỗi biết Tiết Nhị lúc kích động. Nhưng bản thân cũng hiếu kỳ kém, đôi mắt kia khiến vô cùng thắc mắc dung nhan của nàng như thế nào.

      Khi hai người tới Đăng Nguyệt Lâu, trùng hợp làm sao, lại là lúc nhóm Cung phu nhân xuống phố.

      Độc Đạc cũng biết nhóm người này có người mà muốn tìm, chỉ là từ mặt nạ xiêm y mà nhìn ra đây là nhà giàu sang phú quý.

      Khi Cung Khanh nhìn thấy người đeo mặt nạ trừ tà, còn tưởng rằng đây là thanh niên đứng sau đám đông lúc nãy, nhưng nhìn thêm liền biết phải, người trước mắt mặc trường bào gấm tím, còn người nhìn nàng giải đố đèn mặc áo vải.

      Đoàn người lướt qua Nhạc Lỗi, sau mặt nạ xuất thủy phù dung cuối cùng là đôi mắt thể nhận lầm.

      Nhạc Lỗi thầm lôi kéo Độc Đạc, lúc đấy Độc Đạc mới xoay người nhìn Cung Khanh.

      Mặc dù thay đổi xiêm y, nhưng thân hình rất giống, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, như gió thổi cành liễu. Phải chăng là nàng? xác định. Nhưng Nhạc Lỗi gật đầu.

      Độc Đạc tin tưởng Nhạc Lỗi, tuổi trẻ làm đến Tả Vệ Tướng quân, ngoài võ công, còn rất nhiều bản lĩnh hơn người, vì thế Duệ Vương mới thân với đến thế. Nếu khẳng định đây là nàng, vậy sai.

      Độc Đạc kích động theo.

      Cung Khanh xưa nay thích những trò chơi liên quan đến chữ nghĩa, thấy đố đèn, liền kiềm chế được tiến tới. Vì đeo mặt nạ, nàng cũng thoải mái hơn ngày thường, đoan trang quy củ tạm thời gạt qua bên, cử chỉ linh hoạt hào phóng đặc trưng thiếu nữ, đeo thêm mặt nạ, lại có nét quyến rũ thu hút đặc biệt.

      Lần đầu tiên trong đời Độc Đạc theo dõi người khác, cảm giác rất kích thích. Giai nhân thướt tha yểu điệu, eo thon đủ nắm tay, cứ thế hút chặt tầm mắt của , mùa xuân chưa đến, mà bị gió xuân thổi tỉnh, như trôi nổi bềnh bồng giữa dòng nước.

      Cung Khanh vô cùng cao hứng dạo phố ngắm đèn, nhận ra có hai người bám theo, nhưng quản gia Cung Phúc Quý cảnh giác, cùng bốn người hầu ba nha hoàn dám lơi lỏng, sát bên phu nhân tiểu thư, chỉ sợ thất lạc.

      Quản gia nhanh chóng phát có hai tên đàn ông bám theo, thầm chú ý, phát hai người này vẫn bám theo từ Đăng Nguyệt Lâu, có chút bất an, liền khẽ với Cung phu nhân: “Phu nhân, phía sau có hai tên đàn ông mực bám theo chúng ta.”

      Cung phu nhân quay đầu nhìn lại.

      Quả nhiên thấy hai người đàn ông cao ráo, thân hình rắn rỏi, vừa nhìn liền biết là thanh niên. Tết Nguyên Tiêu “Hoàng hôn người hẹn ước” (Sinh tra tử – Đêm nguyên tiêu, tác giả Âu Dương Tu, Người dịch: Nguyễn Xuân Tảo) là chuyện thường tình, Cung phu nhân cười để tâm. Nhưng Cung Phúc Quý liên tục cảnh báo, Cung phu nhân cũng dần đề phòng, phố Trường An là nơi phồn hoa náo nhiệt nhất kinh thành, có kẻ nào dám làm chuyện xấu xa, nhưng ra khỏi phố Trường An chưa chắc, nghe mấy năm gần đây hay có chuyện người Ba Tư bắt cóc phụ nữ trong đêm Nguyên Tiêu bán sang Tây Vực.

      Thấy sắp hết phố Trường An, Cung phu nhân dám thăm thú đâu nữa, liền với Cung Khanh: “Chúng ta trở về thôi.”

      Mặc dù theo có ba nha hoàn năm người hầu, cầu Bình An còn có phu kiệu chờ, nhưng chung quy thể mạo hiểm.

      Hai người kia thấy nhóm Cung phu nhân quay lại, liền giả như ngắm đèn lồng.

      Cung Khanh hơi có chút ảo não, hiếm có dịp đeo mặt nạ chơi đùa thoải mái, vô duyên vô cớ bị hai tên đàn ông lai lịch này phá quấy.

      Khi qua hai người, Cung Khanh cố ý : “Người đeo mặt nạ trừ tà là nặng mùi.”

      Độc Đạc chưa phản ứng, Nhạc Lỗi nhịn được cười phì. Lúc đấy Độc Đạc mới nhận ra là Cung Khanh , lòng thầm nghĩ trước khi xuống phố ràng tắm rửa sạch , sao lại nặng mùi?

      Cung phu nhân hỏi: “Người kia sao?”

      “Vâng.” Cung Khanh tiện tay chỉ bừa người, phố la liệt người đeo mặt nạ trừ tà, món đồ đắt khách.

      Hai người mạch theo đuôi, Độc Đạc quyết tâm muốn nhìn xem nàng là tiểu thư nhà ai, quyết định bám theo đến tận cửa nhà.

      Cung phu nhân thầm nóng ruột, tới Đăng Nguyệt Lâu, bà nảy ra sáng kiến, vào Đăng Nguyệt Lâu.

      Cung Phúc Quý hỏi : “Phu nhân về phủ sao?”

      Cung phu nhân thấp giọng : “Ông đứng chờ dưới lầu, ta và tiểu thư ra từ cửa sau, mọi người chờ thêm lúc hãy .”

      Cung Phúc Quý hiểu ra, liền cùng bốn gia nhân ngồi ở lầu đánh lạc hướng.

      Cung phu nhân dẫn theo Cung Khanh và ba thị nữ lên tầng hai.

      Độc Đạc muốn theo vào, Nhạc Lỗi kéo lại, “Cậu đừng lộ liễu thế được , tôi đoán nương kia phát , vì thế vừa rồi mới cậu nặng mùi.”

      Độc Đạc xoay mặt hừ tiếng: “Tiểu tử ngươi mới nặng mùi.”

      Cung phu nhân lên lầu hai, dẫn Cung Khanh xuống cầu thang trong góc, xuyên qua nhà bếp và sân của Đăng Nguyệt Lâu ra ngoài.

      Cửa sau thẳng ra phố Hộ Thành, đến ngã tư rẽ phải, thêm trăm bước chính là kiệu chờ ở cầu Bình An.

      So với phố Bình An tấp nập nhộn nhịp, phố Hộ Thành chỉ là con phố hẻo lánh.

      Từ nơi ồn ào phồn hoa đến con phố im lặng như tờ, Cung Khanh liền thấy lòng như trống rỗng. Ngẩng đầu nhìn lại, trời đêm là vầng trăng lẳng lặng soi sáng, ánh trăng trong trẻo, hàng gạch xanh đen, tạo cảm giác tịch liêu lạnh lẽo.

      Cung phu thầm đắc ý vì kế kim thiền thoát xác, chưa kịp khoe khoang, đột nhiên nghe thấy sau lưng bịch bịch.

      Cung Khanh vừa quay đầu lại, chỉ thấy nha hoàn Vân Thường ngã dưới đất, đằng sau là ba người đàn ông cao lớn.

      Lòng nàng cả kinh, vừa định kêu cứu, liền có miếng vải đen trùm vào mũi. mùi cay nồng kỳ lạ xông vào khoang mũi, trong nháy mắt nàng thấy trước mắt tối sầm rồi ngất .
      tart_trung thích bài này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn edit: kunnhi.wordpress.com


      Chương 04 – Chim sẻ đứng sau


      Ba tên đàn ông vạm vỡ, cầm đầu là kẻ cao lớn cường tráng, đeo mặt nạ Chúc Long.

      “Khố Địch, tháo mặt nạ ra xem.”

      tên ngồi xổm xuống, tháo mặt nạ của năm người. tên khác cầm đèn bão soi dung mạo.

      Cung phu nhân muốn độc chiếm phu quân tất là có thủ đoạn, nha hoàn trong phủ đều chọn những người có ngoại hình cực kỳ tầm thường, để tránh thu hút Cung Cẩm Lan. Tháo xong mặt nạ của Vân Thường, Vân Diệp, Vân Hủy, tên được gọi là Khố Địch khỏi thất vọng. ràng nhìn từ sau lưng cũng là nương yểu điệu, sao dung mạo lại tầm thường thế này.

      Tháo mặt nạ của Cung phu nhân lại càng thêm thất vọng, “Người này rất xinh đẹp, nhưng còn trẻ.”

      Ngay sau đó, tháo mặt nạ xuất thủy phù dung của Cung Khanh.

      Hô hấp tắc lại, sau giây im lặng, mừng như điên thốt lên: “Lão đại, đúng là tuyệt thế mỹ nhân.”

      Tên cầm đầu cúi đầu nhìn, : “Mang .”

      Lập tức tên cúi người vác Cung Khanh, Khố Địch cầm áo choàng, trùm đầu Cung Khanh.

      Ba tên mất hút vào ngôi nhà gần đấy, lâu sau, xe cút kít được đẩy ra.

      Cung phu nhân được lay tỉnh, mở mắt ra thấy Cung Phúc Quý, thấy bản thân nằm đường, Vân Diệp Vân Hủy Vân Thường đều ở bên, chỉ thấy con Cung Khanh, liền khóc òa: “Mau dẫn người tìm tiểu thư, tiểu thư bị bắt cóc.”

      Cung Phúc Quý vã mồ hôi, vội căn dặn người hầu, “Lưu Căn, ngươi nhanh chóng về phủ gọi người tiếp viện, Cửu Lâm ba người các ngươi chia nhau ra tìm tiểu thư, nhanh.”

      Cung phu nhân sợ suýt bất tỉnh. Bà chỉ có con duy nhất, coi là bảo bối tính mạng, nếu xảy ra chuyện gì, bà chỉ muốn chết.

      Độc Đạc vốn theo dõi tầng , sau lại thấy Cung Phúc Quý dẫn người lên tầng hai, liền bám theo, tới cửa sau ngờ gặp phải cảnh tượng này.

      Cung phu nhân tháo mặt nạ, Độc Đạc liếc mắt liền nhận ra đây là phu nhân của Cung Cẩm Lan, lúc này tiến lên thi lễ, “Cung phu nhân, xảy ra chuyện gì?”

      Cung phu nhân thấy đây là tên lúc nãy bám theo mình, lúc này vừa căng thẳng vừa tức giận, quát: “Các ngươi là người phương nào?”

      Độc Đạc vội vàng tháo mặt nạ xuống, “Tại hạ Độc Đạc, vị này là cấm quân Tả Vệ Tướng quân Nhạc Lỗi.”

      Cung phu nhân gặp Độc Đạc mấy lần, nhận ra là , mới khóc ròng mà : “Con ta bị bắt cóc, thỉnh hai vị hỗ trợ tìm người, thiếp thân vô cùng cảm kích.”

      Nhạc Lỗi : “Phu nhân chớ căng thẳng, tại hạ lập tức an bài cho người tới đây.” Vừa dứt lời thấy phi thân, nhảy lên tường, thoắt cái biến mất trong bóng đêm.

      Cung phu nhân trợn mắt há mồm, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh vượt nóc băng tường.

      Nhạc Lỗi điều mấy trăm túc vệ phố Trường An tìm kiếm khắp phố Hộ Thành, bố trí xong liền phi ngựa tới Thành Phòng Thự, thông báo cả bốn cổng thành phải tra xét kĩ những kẻ ra khỏi thành. lo kẻ bắt cóc nhân lúc đêm tối đưa người ra khỏi thành.

      Chạy tới Thành Phòng Thự, Nhạc Lỗi lấy lệnh bài ý đồ.

      Chỉ huy trực đêm : “Nhạc tướng quân, nửa canh giờ trước ty chức đột nhiên nhận được cấm lệnh qua đêm, giờ cả bốn cổng thành đều đóng chặt.”

      Nhạc Lỗi ngẩn ra, tết Nguyên Tiêu xưa nay vốn nhộn nhịp xuyên đêm, sao hôm nay lại đột nhiên sửa lại quy củ, hơn nữa thân là Tả Vệ Tướng quân, lại hề hay biết. Nhưng có cấm lệnh, vậy Cung Khanh nhất định vẫn còn trong thành, thế cũng dễ tìm người hơn.

      Ra khỏi Thành Phòng Thự, phi ngựa tới Bí Tư Doanh. Đội ám vệ này là do Thái tử tự tay gây dựng, chưởng quản Bí Tư Doanh là Hoắc Hiển có giao tình với , nếu thỉnh được Hoắc Hiển hỗ trợ, nhanh tìm thấy Cung Khanh hơn.

      Khi vội vã phi tới Bí Tư Doanh, trưởng đội canh phòng lại , Hoắc đại nhân ra ngoài có việc.

      Nhạc Lỗi quay đầu phi về phố Hộ Thành, lòng căng như dây đàn, ra sức phi như điên. và nàng cũng chỉ là liếc mắt thành duyên, nhưng biết vì sao, luôn có cảm giác khác thường, bất luận như thế nào, nhất định phải tìm được nàng.

      Giờ phút này, trước Huyền Vũ Môn, xe cút kít bị binh sĩ ngăn cản.

      “Có cấm lệnh qua đêm, bất cứ kẻ nào cũng được ra khỏi thành.”

      Tên đẩy xe móc ra xâu tiền cười nịnh nọt, còn chưa được cái cớ nào, binh sĩ kia nghiêm mặt đập đập trường mâu xuống đường, cho tên kia cơ hội mở miệng.

      Tên đẩy xe ngượng ngùng cất xâu tiền, thể làm gì khác hơn là đẩy xe cút kít quay lại.

      xa cửa thành, Khố Địch thấp giọng : “Hô Kiêu lão đại, sao tối nay lại đột nhiên có cấm lệnh qua đêm?”

      Hô Kiêu trầm giọng : “ về trước , sáng mai tính tiếp.”

      Cung Khanh tỉnh lại, đập vào mắt là khuôn mặt mũi lõ mắt sâu. Mắt màu nâu . Cung Khanh lập tức nhớ tới Hướng Đại Trụ, rồi lại nhớ tới lời đồn người Ba Tư nhân tết Nguyên Tiêu bắt cóc thiếu nữ bán đến Tây Vực, tim như bị đá đè.

      Khố Địch cười hì hì: “Đến đây, mỹ nhân uống nước .”

      Cung Khanh khát khô cổ, khan cả tiếng, nhưng kẻ trước mắt vừa nhìn biết có ý tốt, biết được trong nước có gì hay , nàng chịu uống

      Khố Địch thấy nàng uống, liền ép nàng, Cung Khanh quay đầu tránh né, nước chảy xuống ướt hết ngực áo.

      biết điều. Ngươi trúng mê hồn hương, khô cổ khan giọng, đại gia cho ngươi uống nước cho đỡ khó chịu.” Khố Địch hừ tiếng, vươn tay giữ nàng, nắm ngay vào ngực.

      Lần đầu tiên bị người khác phi lễ, Cung Khanh vì kinh hãi quá độ mà quên cả việc hét lên, chỉ trợn trừng mắt.

      Cảm giác mềm mại đẫy đà khiến Khố Địch nao lòng, nhìn nàng mê đắm, “Mỹ nhân, nếu ngươi còn cứng đầu, đại gia khiến ngươi muốn sống được muốn chết xong.”

      Cung Khanh vội : “Nếu ngươi muốn tiền, bao nhiêu tiền nhà ta cũng chuộc.”

      “Đại gia ta muốn cả tiền lẫn người.” Khố Địch cười bỉ ổi cởi khuy áo nàng.

      Cung Khanh vội vàng tránh né, nhưng tay chân bị trói, có cách nào tránh được bàn tay đê tiện của tên kia. Thấy gương mặt bỉ ổi càng lúc càng gần, nàng vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi, lòng thầm nghĩ đến lựa chọn cuối cùng.

      “Trang phục người Hán rắc rối.”

      Xiêm y Cung Khanh mặc dùng trân châu làm khuy. Khố Địch cởi được hai cái thấy phiền, dùng sức bứt ra, cầm cổ áo nàng kéo mạnh, khuy áo lần lượt tung ra.

      Khố Địch nhìn chằm chằm vào ngực nàng, ánh mắt đầy vẻ dâm loạn.

      Cung Khanh giơ tay che ngực, vội la lên: “Ngươi thả ta, ta bảo người nhà cho ngươi rất nhiều ngân lượng, ngươi muốn mua bao nhiêu mỹ nhân cũng được.”

      “Mỹ nhân, thấy ngươi rồi lão tử còn muốn tiền bạc gì nữa.” Khố Địch chịu nổi ngọn lửa thiêu đốt, đưa tay ôm lấy Cung Khanh, dí mặt tới định hôn.

      Cung Khanh liều mạng né tránh, thứ mùi kinh tởm từ người khiến nàng tuyệt vọng muốn chết.

      Đúng lúc đấy, đột nhiên có người quát: “Dừng tay.”

      Cung Khanh như dừng bên bờ vực sinh tử. tên đàn ông cao to cường tráng, mũi lõ mắt sâu vào.

      Khố Địch ngượng ngùng buông tay, cười : “Lão đại, nếu thể ra khỏi thành, bằng chúng ta tận hưởng mỹ nhân này phen, ngày mai thả . Ngày mai mang ta đến cổng thành ngộ nhỡ bị xét hỏi, lại liên lụy chúng ta.”

      Hô Kiêu : “Sao ngươi biết thể mang ra khỏi thành? Mặt hàng thế này, bán cho Cao Xương Vương ít cũng được vạn kim.”

      Vạn kim! Khố Địch sáng ngời hai mắt.

      “Sao quần áo lại ướt hết thế này?”

      “Đưa nước ta chịu uống.”

      Hô Kiêu lạnh lùng cười tiếng: “ uống người khát là ta. lấy cái gắp than đến đây.”

      Khố Địch lập tức lấy gắp than. Hô Kiêu ném vào chậu than, lạnh lùng đánh giá mặt Cung Khanh.

      Lấy gắp than làm gì, tra tấn mình sao? Cung Khanh rất sợ, nhưng nghĩ lại, bọn họ bắt nàng để bán lấy tiền, vậy phá hủy dung mạo hoặc làm tổn thương nàng, vì vậy lại hơi hơi an tâm.

      Sau khi gắp than bị nung đỏ, Hô Kiêu lấy ra, tới trước mặt Cung Khanh.

      Mặc dù Cung Khanh nghĩ rằng làm nàng bị thương, nhưng nhìn kìm sắt đỏ kia, tim vẫn đập thình thịch vì sợ.

      “Xõa tóc ta ra.”

      Khố Địch hiểu ra, cười : “Lão đại thông minh, đốt tóc ta cho xoăn xù lên, ngày mai lại bôi da ngăm, canh cửa thành nhất định tưởng ta là phụ nữ Ba Tư chúng ta, để chúng ta qua cửa.”

      Cung Khanh thầm thở phào nhõm, cầm gắp than là muốn đốt tóc nàng.

      Khố Địch xõa tóc nàng, khen: “Chậc chậc, tóc mỹ nhân đúng là suôn mượt.” Vừa , lại tranh thủ đưa tay sờ má Cung Khanh.

      Cung Khanh rất giận, nhưng biết lúc này chỉ có giả vờ dịu ngoan nghe lời mới có cơ hội thoát thân.

      Mái tóc xõa ra dài đến eo, càng khiến nàng thêm kiều diễm hút hồn.

      Khố Địch nuốt nước bọt: “Lão đại, nếu có thể ngủ cùng mỹ nhân này lần, có chết cũng đáng.”

      Hô Kiêu lạnh lùng : “Có tiền ngươi có thể mỗi đêm ngủ với mỹ nhân khác nhau.”

      Khố Địch cười gật đầu, “Lão đại rất đúng.”

      Đúng lúc đấy, ngoài cửa đột nhiên có tiếng phịch.

      Hô Kiêu xoay người, hô: “Ngột Mộc.”

      Bên ngoài lặng yên tiếng động.

      Khố Địch đứng phắt dậy, “Lão đại, ta ra ngoài xem chút.”

      Hô Kiêu tay cầm gắp than, bước nhanh đến bên cửa, mở tung cửa ra thấy Ngột Mộc nằm ngất dưới đất.

      luồng sáng lạnh đâm vào mặt, vội giơ gắp than lên chắn.

      Cung Khanh ở trong phòng chỉ nghe có tiếng binh khí va chạm, lâu sau có người hự lên tiếng, rồi bên ngoài im phăng phắc, chỉ nghe có người : “Trói lại rồi lôi ra.”

      Đấy phải giọng của Hô Kiêu và Khố Địch, vậy là Hô Kiêu và Khố Địch bị khống chế.

      Lòng nàng thầm vui mừng, hy vọng là người của mẫu thân tìm đến cứu, nhưng nghĩ chút lại thấy có khả năng, kinh thành rộng lớn, giữa lúc đêm hôm sao có thể tìm thấy nàng nhanh vậy

      Cửa phòng lóe ánh sáng đèn, người tới.

      đeo mặt nạ trừ tà.

      Đàn ông ở kinh thành cũng chuộng hình thức, ưa mặc đồ gấm lụa, người này lại mặc áo vải, nhưng dáng vóc khí chất rất phi thường, tuy đeo mặt nạ nhưng che được phong thái đàn ông lỗi lạc.

      Nhìn bộ quần áo và mặt nạ này, Cung Khanh bỗng nhiên nhớ ra ánh mắt ở trước Vãn Hà Lâu, tuy thể lý giải nhưng nhận định chính là người nhìn nàng giải đố đèn.

      tới trước mặt Cung Khanh, ngồi xổm tháo dây thừng trói tay nàng.

      Cung Khanh vội : “Đa tạ tráng sĩ cứu giúp.”

      Đôi mắt sau mặt nạ hơi cong, lần đầu tiên có người gọi là tráng sĩ, có ý tứ.

      “Làm sao nàng biết là ta tới cứu giúp nàng?” trầm giọng, làm giọng ồm ồm.

      Chẳng lẽ đúng? Cung Khanh khẽ run, nhìn đôi mắt sau mặt nạ.

      tránh ánh mắt nàng, dây thừng cởi nửa còn ngừng lại, đưa tay vén tóc nàng dùng ngón tay cuộn cuộn.

      Nàng phát mặt trong cổ tay có vết bỏng mới, chắc là bị gắp than của Hô Kiêu làm bị thương.

      cười khẽ tiếng: “ nương chưa từng nghe câu này sao, bọ ngựa rình ve, chim sẻ đứng sau?”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :