1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mỹ nhân giá lâm - Lăng Lăng Quân (9/256+pn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      MỸ NHÂN GIÁ LÂM

      TÁC GIẢ: LĂNG LĂNG QUÂN

      NGUỒN: TÀNG THƯ VIỆN

      COVERT: NGUYỆT LY

      EDIT: LÊ QUÍ

      SỐ CHƯƠNG: 256 + PHIÊN NGOẠI

      LỊCH POST: 2 NGÀY 1 CHƯƠNG (BẬN BỊU BÙ SAU)

      NGUỒN: SƯU TẦM​


      Giới thiệu:

      Mạc Tiểu Mễ: “Phương Tiểu Cảnh nữ nhân này chính là cái tai họa.”

      Giang Minh Nguyệt: “còn là mỹ nhân luôn gieo tai họa, bình thường gọi là họa thủy.”

      Cố Phùng Hỉ rung đùi đắc ý viết: “cổ nhân , quốc chi tương vong, tất có nghiệt. giang hồ xuất cái Phương Tiểu Cảnh, kia lên giang hồ sắp xong đời rồi.”

      Phương Tiểu Cảnh đột nhiên vô thanh vô tức xuất , mặt u ám : “các ngươi là nghị luận ta sao?”

      Ba người cả kinh, lập tức tản ra chạy thục mạng, Phương Tiểu Cảnh đem ba người bắt lại, cười lạnh : “ đem ba tên này về trại dùng trại pháp xử trí.”

      Phương Tiểu Cảnh: “Nguyên Sở Nhất đến đây, các ngươi liền cho biết ta núi Côn Lôn cầu xin tiên nhân, trong trăm năm đều trở về . Vô trần đến đây, các ngươi lập tức dùng tốc độ nhanh nhất báo cho ta biết, dùng tốc độ chậm nhất dẫn đến trong phòng chờ ta.”

      Phương Tiểu Cảnh vừa rời khỏi, ba người liền lập tức tiến đến chỗ .

      Mạc Tiểu Mễ: “Phương Tiểu Cảnh này, nàng chẳng lẽ là nghĩ sắc dụ Vô Trần hòa thượng?”

      Cố Phùng Hỉ: “nhất định là như vậy!”

      Giang Minh Nguyệt nhìn xung quanh phen, gật đầu đồng ý.

      Phương Tiểu Cảnh lại lần nữa lặng yên tiếng động xuất :” các ngươi là nghị luận ta sao?”

      Ba người chạy trối chết...
      Quýt Đường thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 1:

      Đầu năm tháng sáu, kính thành.

      Kính thành chỉ là thành , dựa theo dòng nước mà xây dựng cho nên cảnh tượng cực kỳ xinh đẹp, tháng sáu lại đúng là thời điểm hoa sen ở Kính Hồ nở rộ, phong cảnh lại càng mỹ lệ giống như tiên cảnh, vì vậy kính thành thu hút vô số du khách đến mua bán và du ngoạn, vô cùng đông đúc.

      Phương Tiểu Cảnh chính là vì chỗ này có vô số hoa sen nên đến đây để ngắm nhìn..

      Hết lần này tới lần khác nàng đến đúng lúc, chân trước mới bước vào cửa thành, đột nhiên sấm chớp đầy trời, mưa rơi xuống xối xả như trút nước.

      "Dính ướt rồi..." Phương Tiểu Cảnh thầm câu, bước nhanh tới quán trà gần đó.

      "Vị nương này, mời vào trong..." Tiểu nhị trông thấy Phương Tiểu Cảnh vào quán trà, vội vàng ra nghênh đón.

      Phương Tiểu Cảnh ngẩng đầu lên đánh giá tý, lập tức chỉ vào cái bàn ở góc trong : "Tiểu nhị ca, ta muốn ngồi chỗ đó..."

      Phương Tiểu Cảnh xong, cũng nghe được tiểu nhị trả lời, nàng kỳ quái vừa quay đầu, thấy tiểu nhị ngây ngốc nhìn nàng đến ngẩn người.

      "Tiểu nhị ca..." Phương Tiểu Cảnh đưa tay đến trước mặt tiểu nhị quơ quơ.

      Tiểu nhị lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhanh nhẹn dẫn Phương Tiểu Cảnh đến cái bàn nàng vừa chỉ.

      ", nương, ngươi, ngươi muốn uống, uống gì trà?" Tiểu nhị sắc mặt ửng đỏ hướng nàng hỏi.

      "Đem bình trà tốt nhất ở đây lên cho ta, lại thêm vài món điểm tâm nữa là được..." Phương Tiểu Cảnh móc ra khăn tay lau mặt bị mưa làm ướt.

      Tiểu nhị vừa đáp lời, vừa lưu luyến nhìn Phương Tiểu Cảnh cái, lúc này mới chịu rời .

      nương xinh đẹp như vậy, khí chất lại cao quý, ưu nhã như vậy, còn là lần đầu tiên trông thấy ah.

      Tiểu nhị nhịn được lại quay đầu nhìn Phương Tiểu Cảnh cái.

      Phương Tiểu Cảnh nhìn thấy tiểu nhị nhìn nàng, liền tự nhiên nở nụ cười ưu nhã với .

      Này, này tiên nữ dường như đối với ta nở nụ cười! Tiểu nhị mặt hồng tim đập nhanh chạy .

      Tiểu nhị, chạy nhanh đến phòng bếp vì Phương Tiểu Cảnh chuẩn bị điểm tâm, mặt còn đỏ lên.

      Có người trêu ghẹo hỏi : "Ngươi làm sao? Mặt đỏ thành cái dạng này, có phải hay nhìn thấy mỹ nữ ah."

      Tiểu nhị dùng sức gật đầu: "Trong tiệm có nương xinh đẹp như tiên nữ vừa mới đến thưởng trà.”

      " nương này ngồi cái bàn nào? Ta len lén xem chút ..."

      "Phía tây cái bàn trong góc khuất ..." Tiểu nhị lời còn chưa dứt, trong phòng bếp chỉ còn lại mình .

      đám người lao ra phòng bếp, hướng phía tây cái bàn trong góc khuất nhìn.

      Phương Tiểu Cảnh thân bach y ngồi ở bên bàn, làn da tuyết trắng, đầu tóc đen giống như mực, mượt mà. Làn da tuyết trắng làm nổi bật lên tóc đen càng thêm đen, tóc đen lại càng làm nổi bật lên nàng làn da nhuận bạch như ngọc. Vừa nhìn thấy, liền làm cho người ta dời mắt được.

      Nhóm người này nhìn Phương Tiểu Cảnh, tất cả liền ngây dại.

      " nương này phải là tiên tử ở hoa sen trong Kính Hồ ..." Có người lẩm bẩm .

      Lúc này, trong quán trà thời điểm thuyết thư đến kể chuyện tới , thuyết thư tiên sinh đứng lại, dùng quạt giấy trong tay gõ cái bàn, hấp dẫn chú ý của mọi người, xong liền bắt đầu bài giảng .

      "Các vị, hôm nay ta liền cho mọi người biết chút đại của võ lâm gần đây. Thượng Quan Hoài Viễn cái tên này mọi người chắc cũng biết , giang hồ đây chính là tiếng tăm lừng lẫy, ai biết, người nào hiểu a, người giang hồ xưng danh Hoài Viễn công tử chính là ."

      "Này Thượng Quan Hoài Viễn năm nay bất quá hai mươi, cũng đánh bại ngoài trăm cao thủ, hơn nữa cùng người giao thủ chưa từng bại trận. giang hồ bài danh thứ mười hai, nhưng mà có rất nhiều người cho rằng, vẫn luôn giữ vững thực lực, thực lực chân chính có lẽ đứng ở vị trí thứ mười mới đúng."

      "Bởi vì có ở đây, gia tộc Thượng Quan xuống dốc dần dần hưng thịnh trở lại. Vốn là tất cả mọi người cho rằng, Thượng Quan Hoài Viễn nhất định là đương gia đương nhiệm kế tiếp của Thượng Quan gia tộc, nhưng mà ai ngờ vào nửa năm trước, phụ thân Thượng Quan Hoài Viễn, đảm nhiệm đương gia, trong lần thọ yến năm mươi tuổi của ông, trước mặt mọi người tuyên bố người kế nhiệm đương gia của Thượng quan gia tộc là Thượng Quan Hoài Hiền. "

      truyện chỉ được đăng tại Diễn Đàn **********.

      " Thượng Quan Hoài Hiền người này là ai? là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Thượng Quan Hoài Viễn. Năm đó phụ thân của Thượng Quan Hoài Viễn rước mẹ con của Thượng quan Hoài Hiền vào cửa, vì thế mẹ của Thượng Quan Hoài Viễn buồn bã sinh bệnh mà chết."

      " quyết định này của phụ thân Thượng Quan Hoài Viễn nằm hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người. Tất cả mọi người cảm thấy Thượng Quan Hoài Hiền so với Thượng Quan Hoài Viễn, là kém cỏi nhiều lắm."

      "Mọi người rối rít khuyên bảo phụ thân của Thượng Quan Hoài Viễn cân nhắc kỹ lợi hại vì Thượng Quan gia tộc suy xét, nên để Thượng Quan Hoài Viễn làm đương gia. Những người trong Thượng Quan Gia tộc điều hiểu rằng hưng thịnh của toàn bộ gia tộc điều nhờ vào Thượng Quan Hoài Viễn, cho nên tất cả điều muốn Thượng Quan Hoài Viễn làm đương gia ."

      " Phụ thân của Thượng Quan Hoài Viễn nghĩ tới có nhiều người như vậy phản đối Thượng Quan Hoài Hiền làm đương gia, cũng có chút do dự. Nhưng vào lúc này, Thượng Quan Hoài Viễn đột nhiên đứng lên, thỉnh mọi người cần phải khuyên phụ thân của thay đổi chủ ý. Phụ thân Thượng Quan Hoài Viễn trong nội tâm hồi vui mừng, nghĩ đến, Thượng Quan Hoài Viễn lại ‘ cha ta từ trước cho tới bây giờ chưa bao giờ để mẹ con ta ở trong lòng, trong mắt chỉ có mẹ con Thương Quan Hoài Hiền. vị trí gia chủ này chỉ sợ lòng muốn truyền cho Thượng Quan Hoài Hiền. Cho dù hôm nay vì các vị tạo áp lực mà miễn cưỡng truyền cho ta, rồi cũng lấy lý do mà tước vị trí của ta. như vậy, ta liền rút lui. ’ "

      "Thượng Quan Hoài Viễn xong, liền cởi xuống thanh kiếm gia truyền cuả Thượng quan gia đặt bàn, đối với mọi người tại các vị đều ở đây, xin mọi người làm chứng cho ta, từ nay về sau còn là người Thượng Quan gia. ’ xong, đột nhiên đánh chưởng tới lồng ngực của mình."

      Thuyết thư tiên sinh xong mặt mày hớn hở giống như chính mình chứng kiến việc. tiếp :

      "Mọi người ngăn cản kịp, thời điểm những vị bằng hữa của xong lên ngăn cản, Thượng Quan Hoài Viễn ngã mặt đất. Phương trượng Thiếu Lâm Vô Tướng đại sư tham gia trong thọ yến tới bắt mạch, liền thở dài ‘ thí chủ cần gì phải như vậy’ ra chưởng này phà hủy thân nội lực của ."

      "Thượng Quan Hoài Viễn cười tiếng, chỉ để lại câu ‘ ta còn là người của Thượng Quan gia, Thượng Quan gia từ đó liền có người tên là Thượng Quan Hoài Viễn.’ xong liền cùng vài vị bằng hữu rời cũng quay đầu lại nhìn Thượng Quan gia. Từ nay về sau, mọi người liền còn gặp được Thượng Quan Hoài Viễn nữa ."

      đến đây, thuyết thư tiên sinh thở dài tiếng.

      "Mọi người đều biết, Thượng Quan Hoài Viễn là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng bây giờ lại làm ra hành động quyết liệt như vậy, có thể biết được, đối với cha của , trong lòng có bao nhiêu thất vọng.

      Bất quá, kể từ khi Thượng Quan Hoài Viễn biến mất, trong Thượng Quan gia ai có thể đảm đương vị trí gia chủ, bắt đầu xa sút. Cùng với những thuộc hạ thấy được tình cảnh của Thượng Quan Hoài Viễn tâm liền còn như trước dứt khoát rời bỏ Thượng Quan gia. Chỉ trong nữa năm Thượng Quan gia còn như trước được nữa, những người giao hảo cùng Thượng Quan Hoài Viễn liền trở mặt nhận biết họ. "

      " tại, coi như người gian hồ bài danh thứ trăm cũng có thể khi dễ người của Thượng Quan gia. Có thể , Thượng Quan gia tộc xong rồi. Coi như là lại xuất thêm người tài ba như Thượng Quan Hoài Viễn, Thượng Quan gia tộc muốn trùng chấn gia tộc, chỉ sợ cũng phải mất mười năm hai mươi năm mới đủ."

      "Từ ngày đó còn thấy Thượng Quan Hoài Viễn nữa ? có lẽ những bằng hữa của Thượng Quan Hoài Viễn sợ cha của lại hại lần nữa nên mang ?"

      "Cũng phải, tại những bằng hữu của Thượng Quan Hoài Viễn giang hồ tìm kiếm tung tích của . Nghe , ngày đó bọn họ đem Thượng Quan Hoài Viễn bị trọng thương đưa tới nhà bằng hữa tốt của là Tư Thiệu Thành, vào ngày hôm sau liền phát thấy Thượng Quan Hoài Viễn."

      Thuyết thư tiên sinh vẻ mặt thần bí : "Trong phòng có để lại dấu vết gì, mà ngay cả giường ngủ của Thượng Quan Hoài Viễn điều được sắp xếp chỉnh tề, giống như Thượng Quan Hoài Viễn căn bản có ở trong gian phòng này."

      "Chẳng lẽ là Thượng Quan Hoài Viễn chính mình bỏ ?" Có người suy đoán .

      "Điều này sao có thể, Thượng Quan Hoài Viễn bị thương rất nặng, điều được làm sao có thể chính mình rời đây." Thuyết thư tiên sinh lắc đầu,

      "Hơn nữa, nhà này cũng phải là nhà của người bình thường, là đại gia tộc đứng đầu gian hồ, chỉ sợ ngay cả trong phòng bếp cũng có cao thủ, làm sao có thể cho người tùy tiện ra vào ?

      Huống chi, ngày đó Tư Thiệu Thành sợ người của Thượng Quan gia buông tha Thượng Quan Hoài Viễn, cho nên cả đêm canh giữ ở bên ngoài phòng Thượng Quan Hoài Viễn."

      "Các ngươi nên biết ‘ khuynh thành công tử ’ Tư Thiệu Thành giang hồ bài danh cao thủ thứ ba, võ công tuyệt đối hơn Thượng Quan Hoài Viễn. lại bị trọng thương làm sao có thể rời kinh động bất kỳ ai."

      " như vậy, việc này đúng là kỳ quái." Có người bộ dạng suy nghĩ sâu xa .

      "Nghe Thượng Quan Hoài Viễn võ công có chút phải là của Thượng Quan gia." Có người dự đoán : "Chớ phải là còn có sư phụ thế ngoại cao nhân, đem ?"

      "Nếu như là vậy, Thượng Quan Hoài Viễn cũng phải lưu lại tin tức cho bằng hữu chứ." Có người lắc đầu.

      " tại người tìm đâu chỉ có bằng hữu của ." Có người tiếp lời : "người của Thượng Quan gia cũng tìm . Còn có, Thượng Quan Hoài Viễn gian hồ có rất nhiều tình nhân trong mộng ngưỡng mộ cũng tìm kiếm khắp nơi."

      "Các ngươi , Thượng Quan Hoài Viễn là trốn đến địa phương nào ah? Nhiều người như vậy, tìm suốt cả nửa năm, sợi tóc cũng tìm ."

      ...

      Phương Tiểu Cảnh vừa uống trà, vừa lắng tai nghe mọi người ngươi câu ta câu thảo luận. Mặc dù khí trời tốt thể đến hồ xem hoa sen, nhưng ngồi ở trong quán trà uống chút trà nghe người ta kể chuyện, cũng rất thú vị a.

      Phương Tiểu Cảnh chỉ lo nghe đến cao hứng mà có phát có hai ánh mắt theo dõi nàng.

      "Đây chính là con dê béo a..." Có người giọng đối với người bên cạnh : "Các ngươi xem chút y phục của nữ nhân này, đây chính là tơ lụa thượng hạng, trong thành này của chúng ta đại khái chỉ có Lý viên ngoại mới ăn mặc loại tơ lụa này. Nàng nhất định rất có tiền ... gói đò mang theo nhất định có ít ngân lượng..."

      "Nàng vừa nhìn liền biết phải là người địa phương, nhất định dễ gạt cực kỳ, ta đây liền chuẩn bị chút..." Có người tiếp lời, lập tức đứng lên, rời khỏi quán trà.

      Chờ Phương Tiểu Cảnh ăn xong điểm tâm, trời bên ngoài cũng ngưng mưa .

      Phương Tiểu Cảnh trả tiền liền đứng dậy rời khỏi quán trà.

      Cái người nam nhân liên tục len lén nhìn chằm chằm Phương Tiểu Cảnh, theo sau nàng ra khỏi quán trà.

      "Tiểu Mễ, chính là cái nữ nhân này." Trước khi rời quán trà, người núp ở phía xa, đối với thiếu niên bên cạnh khoảng mười lăm mười sáu tuổi .

      Sau đó, thiếu niên này liền bước chân ra ngoài.

      vài chục bước, thiếu niên này thân thể đột nhiên lay động, lập tức cả người ngã lăn xuống đất.

      Vị trí Thiếu niên này ngã xuống, vừa vặn ở phía trước Phương Tiểu Cảnh.

      Phương Tiểu Cảnh ngồi xổm người xuống hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

      mặt đất thiếu niên có phản ứng.

      Phương Tiểu Cảnh dùng sức vỗ vỗ mặt thiếu niên: "Ngươi làm sao vậy? phải là bị cảm nắng ?"

      Nữ nhân này lực tay lớn. Tiểu Mễ giả bộ hôn mê trong nội tâm thầm kêu khổ.

      "Như thế nào còn tỉnh đây?" Phương Tiểu Cảnh vừa lầm bầm lầu bầu , vừa dùng sức hung hăng vỗ vài cái vào mặt Tiểu Mễ.

      thể lại giả bộ hôn mê , lại tiếp tục giả, chính mình phải thành đầu heo rồi. Tiểu Mễ bất đắc dĩ mở mắt.

      "Ngươi tỉnh." Phương Tiểu Cảnh vẻ mặt vẻ hưng phấn, " ra là bạt tai có thể đem người hôn mê cứu tỉnh a."

      Đại tỷ, ta phải là bị ngươi ‘ cứu tỉnh ’ , ta căn bản chính là bị ngươi ‘ đánh tỉnh ’ . Rốt cuộc là người nào thất đức như vậy, dạy ngươi cứu người như vậy? May mắn là ta giả bộ, nếu là hôn mê còn bị đánh đời nhà ma.

      Tiểu Mễ vừa nghĩ, vừa giả bộ làm ra bộ dáng yếu ớt, thanh suy yếu : "Ta, ta sao..." Vừa , vừa làm làm ra vẽ kiên cường, giãy giụa muốn từ dưới đất đứng lên.

      " có việc gì là tốt rồi, kia ta trước." Phương Tiểu Cảnh rồi phất tay áo, dứt khoát đứng lên, ra ngoài.

      Tiểu Mễ trợn tròn mắt.

      Mỹ nhân này như thế nào có tâm thương người như vậy chứ a.! Ít nhất ngươi đưa tay đỡ ta tý cũng tốt a!

      Còn có, kế hoạch phía sau làm sao bây giờ đây?

      Vốn kế hoạch của bọn họ là muốn Tiểu Mễ làm cho Phương Tiểu Cảnh đồng tình, sau đó đưa Tiêu Mễ ‘ bệnh nặng ’ về nhà.

      Tại đường về nhà của Tiểu Mễ , qua địa phương cụa kỳ vắng vẽ, những đồng bọn vào lúc đó xuất , cướp bao đồ cùng những thứ đáng giá người của Phương Tiểu Cảnh.
      Nhưng bây giờ...

      Nhìn qua bóng lưng Phương Tiểu Cảnh rời , Tiểu Mễ còn cách nào khác.

      " nương..." Tiểu Mễ hô tiếng, cố gắng làm ra vẻ bất lực.

      Phương Tiểu Cảnh quay đầu lại, đối với Tiểu Mễ thản nhiên cười: "Ngươi cần cám ơn ta, ta cứu tỉnh ngươi cũng chỉ là thuận tay mà thôi."

      xong, Phương Tiểu Cảnh quay đầu, tiếp tục lên phía trước .

      Tiểu Mễ bị nụ cười sáng lạn của Phương Tiểu Cảnh làm ngẩn người. ặc ! Mỹ nhân này vốn lớn lên cũng đẹp lắm rồi, nghĩ đến, nàng cười rộ lên lại còn có thể đẹp hơn mấy phần. Trong Kính Hồ hoa sen đẹp nhất, nhưng cũng đẹp bằng nụ cười động lòng người của nàng.

      Chờ Tiểu Mễ từ si mê tỉnh táo lại, lúc này mới đột nhiên nghĩ đến, chính mình muốn mỹ nhân đưa mình trở về nhà chứ muốn cảm tạ nàng cứu tỉnh mình.

      Lúc này, Phương Tiểu Cảnh cũng còn thấy bóng người. Tiểu Mễ ngửa mặt lên trời thở dài: "Trời ạ, ta muốn gạt người có lừa gạt thành, kết quả ngược lại trúng mỹ nhân kế của người ta! Có cho người ta sống nữa a. "
      Tuyết LiênAliren thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2 :

      Hai người theo dõi Phương Tiểu Cảnh từ trong góc tối ra.

      "Này tiểu mỹ nhân ràng có bị lừa." Người chuyện vẻ mặt cam lòng,

      "Đây chính là đầu dê béo a, phiếu ăn hảo hạn này nhất định phải làm được."

      Nàng nhất định là bên hồ xem hoa sen, chúng ta đến bên hồ xem chút." Tên còn lại xong, liền ra ngoài trước.

      Tiểu Mễ cùng người còn lại theo.

      Ba người ở bên hồ tìm vòng, quả nhiên thấy được Phương Tiểu Cảnh ngồi ở góc hồ.

      Phương Tiểu Cảnh ngồi ở bên bờ tảng đá, kinh ngạc nhìn xem hoa sen nở rộ trong hồ, bộ dạng suy tư tâm .

      Người đầu lĩnh nhìn nhìn mọi nơi, mắt lộ ra vui mừng: " tại có người, đúng là cơ hội tốt."

      Tên còn lại gật đầu , hai người lặng lẽ hướng Phương Tiểu Cảnh tới.
      Tiểu Mễ theo phía sau hai người.

      Hai người kia lặng lẽ đến bên cạnh người Phương Tiểu Cảnh ngẩn ngơ, đột nhiên vươn tay, hướng ở bao đồ đùi lấy .

      Phương Tiểu Cảnh cả kinh, theo bản năng đưa tay nắm chặt bọc đồ của mình.

      Người này lập tức hướng tên còn lại nháy mắt, người nọ dùng sức đẩy Phương Tiểu Cảnh.

      có phòng bị Phương Tiểu Cảnh bị đẩy vào trong hồ.

      Tên còn lại nhân cơ hội đoạt lấy bao đồ trong tay Phương Tiểu Cảnh, hai người xoay người liền chạy.

      Phương Tiểu Cảnh biết bơi lội, rơi vào trong hồ vùng vẫy vài cái, liền chìm xuống.

      "Các ngươi tại sao có thể như vậy, cướp đồ liền cướp là được, tại sao có thể giết người đây." Tiểu Mễ nóng nảy, phát bắt được hai người, hướng hai người quát to lên.

      "Tiểu Mễ, ngươi buông tay, nếu là có người đến, mọi người chúng ta đều thể thoát thân." Tên đứng đầu cầm lấy bao đồ, đưa tay đẩy Tiểu Mễ ra.

      " được, ta muốn cứu nàng." Tiểu Mễ hướng bên hồ chạy tới.

      Tiểu Mễ, ngươi nếu là cứu nàng, nàng quan phủ tố cáo ngươi, mọi người chúng ta liền kết cục tốt." Tên còn lại kéo lại Tiểu Mễ.

      Ta mặc kệ, ta muốn cứu nàng." Tiêu Mễ kiên trì.

      "Tốt, Tiểu Mễ, hai em chúng ta chứa chấp ngươi lâu như vậy, ngươi chính là như vậy báo đáp của chúng ta sao." Người này hung dữ quát Tiểu Mễ.

      Tiểu Mễ liều lĩnh tránh thoát khỏi tay người này, liền nhảy vào trong hồ.

      "Này tiểu khốn khiếp..." người cầm lấy bao đồ hung tợn mắng câu, cùng tên còn lại cùng nhau bỏ chạy.

      Tiểu Mễ rất nhanh liền bơi tới gần Phương Tiểu Cảnh.

      Phương Tiểu Cảnh nhắm hai mắt lại, ở trong nước giãy giụa lung tung, nhưng mặt của nàng, tia kinh hoảng.

      Tiểu Mễ hướng Phương Tiểu Cảnh bơi tới, bắt được nàng, mang theo nàng nổi lên mặt nước. Bơi tới trèo lên bờ.

      Phương Tiểu Cảnh dùng cả tay chân bò lên bờ, liều mạng ho khan. Sặc nước cảm giác dễ chịu.


      Tiểu Mễ theo lên bờ, vốn định thừa dịp Phương Tiểu Cảnh có chú ý len lén chạy , lại bị Phương Tiểu Cảnh liều mạng ho khan phát bắt được ống quần.

      ! phải bị o đưa đến quan phủ ! Tiểu Mễ trong nội tâm cả kinh, vội vàng hướng Phương Tiểu Cảnh : "Vị mỹ nữ tỷ tỷ, ngươi hiểu lầm, ta cùng vừa rồi hai người kia phải là phe, ta là gặp ngươi rơi xuống nước..."

      "Ngừng!" đợi Tiểu Mễ xong, Phương Tiểu Cảnh liền mở miệng : "Ta hỏi ngươi, ngươi có phải hay bơi rất tốt?"

      Mễ biết tại sao nàng lại hỏi như vậy , nhưng vẫn gật đầu.

      "Như vậy rất tốt!" Phương Tiểu Cảnh vui mừng chỉ ngón tay, đối với Tiểu Mễ :

      "Phía trước ta thấy bên kia có mấy đài sen, ngươi hái giúp ta."

      "Ngươi muốn lão tử hái đài sen giúp ngươi! ?" Tiểu Mễ bị kinh đến. người vừa rồi thiếu chút nữa bị chết đuối, khi lên bờ chuyện thứ nhất lại người ta giúp nàng hái đài sen! ?

      nương xinh đẹp này tuyệt đối phải người bình thường! Đây là Tiểu Mễ đưa ra kết luận.

      "Ngươi nhanh a..." Phương Tiểu Cảnh thúc giục.

      Tiểu Mễ bất đắc dĩ nhìn Phương Tiểu Cảnh cái: "Mỹ nữ tỷ tỷ, ngươi trước buông quần ta ra a, ta mới có thể a."

      Tiểu Cảnh lập tức buông tay ra, cười hì hì đối với Tiểu Mễ dặn dò: "hái thêm vài cái a..."

      Tiểu Mễ nhìn trời liếc mắt, lần nữa nhảy xuống hồ.

      lát sau, Tiểu Mễ mang theo đầy cõi lòng bò lên bờ.

      "Cho ngươi." Tiểu Mễ đem đài sen từ trong lòng ngực lấy ra đặt ở bên cạnh Phương Tiểu Cảnh.

      Phương Tiểu Cảnh lười biếng đáp tiếng, cầm lấy cái đài sen đưa về phía Tiểu Mễ:

      "Ngươi tách hạt sen cho ta ăn." bộ dáng đúng tình hợp lý .

      "Ngươi, ngươi ngươi ngươi..." Tiểu Mễ ngón tay run rẩy chỉ vào Phương Tiểu Cảnh,:

      "Dựa vào cái gì muốn lão tử ta hầu hạ ngươi a! ?"

      "Chỉ bằng ngươi cùng hai người vừa rồi cướp cái túi xách của ta, còn đẩy ta xuống nước." Phương Tiểu Cảnh liếc Tiểu Mễ cái: "Ngươi đừng nghĩ ngụy biện, trước ngươi giả bộ bệnh té mặt đất, chính là vì lừa ta đến con đường vắng vẻ rồi cùng hai người bọn họ ra tay ?"

      Phương Tiểu Cảnh vừa , vừa cầm đài sen tay cứng rắn nhét vào trong tay Tiểu Mễ.

      Tiểu Mễ lập tức ỉu xìu, ngoan ngoãn vì Phương Tiểu Cảnh tách hạt sen.

      trận gió lạnh thổi qua, hai người toàn thân ướt đẫm đồng thời hắt hơi cái.

      " được, ta phải tìm chỗ đem y phục hơ cho khô mới được." Tiểu Mễ rụt cổ cái, đứng lên.

      "Được, nơi nào?" Phương Tiểu Cảnh đem viên hạt sen được tách bỏ vào trong miệng, liền theo.

      "Ta có qua muốn dẫn ngươi theo sao?" Tiểu Mễ nhức đầu đối với Phương Tiểu Cảnh quát.

      " có." Phương Tiểu Cảnh vẻ mặt vô tội lắc đầu: "Bất quá ngươi cũng mang theo ta a."

      "Con bà nó, lão tử tại cho ngươi biết, lão tử mang theo ngươi!" Tiểu Mễ xong, quay đầu bước .

      " bao đồ của ta bị đồng bọn của ngươi đoạt , người ta đồng tiền cũng có..." Sau lưng truyền đến thanh ưu thương của Phương Tiểu Cảnh. Tiểu Mễ chậm chút.

      "Ta có tiền, ở chỗ này cũng có bằng hữu thân thích, ta nên làm cái gì bây giờ?" Phương Tiểu Cảnh thanh thấp, rất là đáng thương. Tiểu Mễ càng chậm chút ít.

      ‘ a thu - -’ tiếng hắt hơi truyền đến. Tiểu Mễ nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

      Chỉ thấy Phương Tiểu Cảnh trong mắt ngấn nước, vẻ mặt thống khổ bất lực: "Ta lạnh quá..."

      Tiểu Mễ bất đắc dĩ dừng lại chân: "Thực chịu nổi ngươi, đừng giả bộ đáng thương, nghĩ là theo ta."

      Phương Tiểu Cảnh mặt lập tức lộ ra nụ cười tươi tắn, chỉ chỉ mặt đất đài sen: "Những thứ này ngươi giúp ta mang theo."

      Mễ bị nụ cười của Phương Tiểu Cảnh mê hoặc, khom người xuống, đem những đài sen thu vào trong lòng.
      Sau đó...

      "A! ! ! ! Ngươi nữ nhân này! Những thứ đài sen ràng là ngươi muốn, tại sao ta phải lấy?" Tiểu Mễ nhảy về phía Phương Tiểu Cảnh quát to lên. có thiên lý a! Chính mình ràng lại bị mê hoặc.

      Hư, giọng chút..." Phương Tiểu Cảnh bất mãn nhìn Tiểu Mễ cái, "Nơi này phong cảnh tốt như vậy, ngươi la to , chẳng lẽ cảm thấy rất sát phong cảnh sao?"

      "tại sao mình phải cứu nữ nhân này! ? Tiểu Mễ sâu hối hận.

      Tiểu Mễ mang theo Phương Tiểu Cảnh đến sơn động bí mật núi.

      Tiểu Mễ lấy chút ít nhánh cây khô nhóm đống lửa.

      "Giúp ta đem y phục hơ cho khô..." bộ y phục bay tới đầu Tiểu Mễ.

      Tiểu Mễ lấy xuống y phục đầu mình, trừng lớn mắt, dám tin nghiêng đầu.

      Vừa quay đầu, Tiểu Mễ thấy Phương Tiểu Cảnh cởi ra áo ngoài, cởi bỏ áo trong và đai lưng.

      "Uy, uy, uy, ngươi có còn là nữ nhân a?" Tiểu Mễ cả kinh, cái cằm muốn rớt xuống, "Ngươi, ngươi tại sao có thể ngay trước mặt lão tử cởi quần áo đây?"

      "Ta ở trước mặt ngươi cởi quần áo có quan hệ gì? Tất cả đều nữ nhân, cho dù ta cho ngươi xem, có cái gì là thiệt thòi a." Phương Tiểu Cảnh vừa , vừa thoát đai lưng.

      ", con bà nó, lão tử ràng là nam nhân, khi nào biến thành nữ nhân?" bộ dáng Tiểu Mễ bây giờ tuyệt đối được xưng tụng là cọp cái.

      " Ngươi nếu là nam nhân, lão nương ta chính là thái giám." Phương Tiểu Cảnh vừa , vừa cởi ra trong: "Ngươi cho rằng ăn mặc rách nát, mắng vài câu thô tục, có thể biến thành nam nhân ?"

      Phương Tiểu Cảnh vươn tay, đem áo quăng hướng đầu Tiểu Mễ.

      Tiểu Mễngây ra như phỗng, ngơ ngác tùy ý để Phương Tiểu Cảnh để lên đầu của nàng.

      "Làm sao ngươi, làm sao nhìn ra ta là nữ nhân?" Tiểu Mễ từ đầu lấy xuống áo của Phương Tiểu Cảnh , có chút bất an mà : "Ta ràng giả trang cực kỳ tốt , cho tới bây giờ, cho tới bây giờ đều ai có thể nhận ra ta là nữ nhân."

      Ngươi giả trang nam nhân xác thực là giống . Bất quá, ngươi dấu diếm được người khác, cũng đừng nghĩ giấu diếm được ta." Phương Tiểu Cảnh chỉ mặc cái yếm đắc ý ngẩng đầu lên, "Ta chính là Phương Tiểu Cảnh, giống người bình thường!"
      Aliren thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chương 3

      Trong sơn động.

      Phương Tiểu Cảnh ăn hạt sen.

      Mạc Tiểu Mễ ngồi bóc vỏ hạt sen.

      Phương Tiểu Cảnh đem nấm hạt sen bỏ vào trong miệng, vươn tay hướng Mạc Tiểu Mễ nhận hạt sen.

      Mạc Tiểu Mễ đem nấm mới vừa tróc vỏ hạt sen bỏ vào tay Phương Tiểu Cảnh.

      Phương Tiểu Cảnh đem hạt sen ném vào trong miệng, lại lần nữa vươn tay.

      Mạc Tiểu Mễ đem nấm hạt sen vừa tróc vỏ thả tới bàn tay Phương Tiểu Cảnh.

      Phương Tiểu Cảnh lại ném, lại đưa tay.

      "Phương Tiểu Cảnh, ngươi thể ăn chậm chút sao?" tróc hạt sen Mạc Tiểu Mễ phẫn nộ rồi: "Mụ nội nó! Lão tử chỉ có hai cánh tay, tróc hạt sen tốc độ còn bằng nổi tốc độ ngươi ăn hạt sen... Lão tử bóc vỏ lâu, hạt sen cũng ăn được, toàn bộ vào bụng của ngươi."

      "Đúng là ta vẫn cảm thấy rất đói bụng." Phương Tiểu Cảnh vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm đôi môi, ai oán nhìn Mạc Tiểu Mễ cái,
      "Nếu phải tại cái túi của ta bị các ngươi đoạt , tại ta ngồi ở trong tửu lâu ăn rồi."

      "cái này lão tử có gì liên quan, bao đồ là Vương Nhị bọn họ đoạt ..." Mạc Tiểu Mễ tới lui, tay động tác nhanh hơn, bóc họa sen , đem hạt sen bỏ vào lòng bàn tay của Phương Tiểu Cảnh.

      Phương Tiểu Cảnh đem hạt sen ném vào trong miệng, có đưa tay hướng Mạc Tiểu Mễ lấy hạt sen nữa.

      Mạc Tiểu Mễ cho rằng rốt cục Phương Tiểu Cảnh lương tâm đại phát , ngờ Phương Tiểu Cảnh dùng chân đá đá Mạc Tiểu Mễ.

      "Tiểu Mễ, ngươi xem chút, y phục của ta hơ khô chưa."

      "Tại sao lão tử phải , ngươi thể tự mình a?" Mạc Tiểu Mễ hận thể đem Phương Tiểu Cảnh nướng.

      " phải là bởi vì bị các ngươi đẩy vào trong hồ, quần áo ta như thế nào lại ướt sũng chứ, như thế nào lại cần hong y phục?" Phương Tiểu Cảnh u buồn mày cau lại, ngước mắt nhìn Mạc Tiểu Mễ, khổ sở : "Ta còn có truy cứu các ngươi thiếu chút nữa hại ta chết đuối, chỉ là muốn ngươi giúp ta xem y phục chút khô chưa, ngươi, ngươi ràng liền cự tuyệt ta..."

      "Đẩy ngươi xuống hồ cũng phải là lão tử, nếu phải là lão tử nhảy xuống hồ cứu ngươi, ngươi bây giờ cũng sớm chìm xuống đáy hồ rồi ... Dựa... Lão tử lúc ấy đầu óc nhất định là xảy ra vấn đề, ràng cùng Vương Nhị bọn họ trở mặt, cứu ngươi như vậy cái họa thủy..." Mạc Tiểu Mễ vừa tức giận quát , vừa đứng lên, đến bên đống lửa xem y phục của hai người. Kể từ lúc đem Phương Tiểu Cảnh cứu lên bờ về sau, nàng hối hận trăm lần - - chính mình nên cứu Phương Tiểu Cảnh .

      "nhanh, ngươi mau mặc quần áo vào cho lão tử rồi cút ." Mạc Tiểu Mễ thô lỗ đem y phục vứt xuống người Phương Tiểu Cảnh.
      Phương Tiểu Cảnh giương mắt hướng Mạc Tiểu Mễ ném cái mị nhãn, nũng nịu :

      "Tiểu Mễ ngươi thô lỗ..."

      Mạc Tiểu Mễ nghe nàng tóc gáy dựng lên: "Phương Tiểu Cảnh, mặc quần áo tử tế lập tức cút ."

      Phương Tiểu Cảnh ai oán liếc Mạc Tiểu Mễ cái, nũng nịu lại bỏ thêm câu: "Tiểu Mễ, ngươi là ác độc..."

      Mạc Tiểu Mễ liếc trắng mắt Phương Tiểu Cảnh cái: "Ngươi nếu còn dám phát ra thanh ớn lạnh nữa, lão tử đem ngươi nướng."

      Phương Tiểu Cảnh , bắt đầu mặc quần áo.

      Mạc Tiểu Mễ nhanh mặc quần áo tử tế, dập tắt lửa: "Lão tử trước, ngươi cần đưa tiễn."

      xong, Mạc Tiểu Mễ chạy trối chết .

      Mạc Tiểu Mễ hơi chạy hướng xuống núi.

      Tốt lắm, tại cần phải tìm nơi an toàn, tránh gặp nữ nhân họa thủy kia.

      Mạc Tiểu Mễ yên tâm thả chậm bước chân.

      "Tiểu Mễ, ngươi chạy trốn nhanh, ta thiếu chút nữa liền đuổi kịp ngươi." cái thanh mềm mại dễ nghe, ở sau lưng nàng vang lên.

      Mạc Tiểu Mễ nghiêng đầu, lập tức, mặt của nàng xuất vẻ mặt như gặp quỷ.

      Con bà nó, nữ nhân này như thế nào đuổi theo tới! ?

      Mạc Tiểu Mễ chút nghĩ ngợi, lập tức quay đầu nhanh chân bỏ chạy. Tuyệt đối muốn vứt bỏ nữ nhân kia.

      Mạc Tiểu Mễ hơi chạy tới đường cái náo nhiệt.

      "Hô, này, lúc này đây, kia, nữ nhân kia thể nào đuổi theo ta ..." Mạc Tiểu Mễ vừa thở hổn hển, vừa cầm tay áo lau mồ hôi.

      Lúc này, có cái tay đưa đến, bắt được y phục của Mạc Tiểu Mễ.

      "Hô, hô... Tiểu, Mễ, hô... Ngươi, chạy nhanh a..."

      Mạc Tiểu Mễ tuyệt vọng quay đầu lại, quả nhiên thấy Phương Tiểu Cảnh đứng ở nơi đó thở hổn hển.

      Mạc Tiểu Mễ trong nội tâm khóc thét tiếng.

      Trời ạ! Nữ nhân này như thế nào có thể chạy nhanh như vậy a! !

      Mạc Tiểu Mễ đẩy tay Phương Tiểu Cảnh ra, xoay người chạy nữa.

      "Tướng công..." Phương Tiểu Cảnh hô to tiếng, dùng sức kéo lại Mạc Tiểu Mễ.

      Tướng công! ? Đây là ý gì? Mạc Tiểu Mễ giật mình.

      Nàng ngẩn ra, liền bỏ lỡ cơ hội đào thoát.

      "Tướng công, ngươi vì cái gì quan tâm ta, ta chỗ nào tốt?" Phương Tiểu Cảnh vừa lớn tiếng , vừa nắm chặt vạt áo Mạc Tiểu Mễ.

      "Ngươi đừng mò, ta khi nào biến thành tướng công của ngươi rồi?" Mạc Tiểu Mễ nổi cáu, cố gắng muốn giãy giụa.

      Phương Tiểu Cảnh mới để ý tới nàng, lớn tiếng : "Tướng công, cùng ta về nhà, nương cũng bị bệnh mấy tháng, ngày ngày điều nhớ tới ngươi..."

      Có người nhìn nhìn sang bên hai người nếu kéo.

      "Uy, Phương Tiểu Cảnh, ngươi đừng làm loạn có được ?" ddams đông dần dần vây xem, Mạc Tiểu Mễ có chút nóng nảy.

      "Tướng công, ta đồng ý ngươi cưới tiểu thiếp còn được sao, ngươi về nhà được hay ..." Phương Tiểu Cảnh nắm chặt vạt áo Mạc Tiểu Mễ, cúi thấp đầu, bả vai run rẩy.

      "Tiểu tử, nhanh về nhà cùng với nương tử của ngươi." Có đại thẩm mặt mũi hiền lành tiến lên đối với Mạc Tiểu Mễ .

      "Ta, ta ta, nàng, nàng..." Mạc Tiểu Mễ nhìn Phương Tiểu Cảnh, hận thể lập tức đem nàng cột vào tảng đá cho chìm xuống Kính Hồ luôn .

      "Tiểu tử, mẹ ngươi đồng ý ngươi cưới tiểu thiếp sao? Ngươi còn có cái gì hài lòng." bà chủ bán trái cây bất mãn trừng Mạc Tiểu Mễ cái.

      "Nàng, nàng mới phải nương tử của ta..." Mạc Tiểu Mễ lớn tiếng vì chính mình kêu oan.

      "Tướng công, ngươi, ngươi quan tâm ta sao..." Phương Tiểu Cảnh thanh vô cùng bi thiết, "Ta năm tuổi bị bán vào nhà các ngươi làm con dâu nuôi từ bé, ngươi nếu là quan tâm ta , ta... Ta có thể nơi nào..."

      Phương Tiểu Cảnh đầu thấp hơn, bả vai run rẩy lợi hại hơn .

      Mọi người vây xem rối rít dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Mạc Tiểu Mễ, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Phương Tiểu Cảnh.

      Còn có chút ít người qua đường, bắt đầu chỉ trích Mạc Tiểu Mễ .

      Nhìn Phương Tiểu Cảnh bả vai run rẩy, hình như là khóc đến rất thương tâm, Mạc Tiểu Mễ nhanh tức điên . Nàng dám khẳng định, nữ nhân này căn bản chính là cố nén cười nên bả vai run rẩy.

      "Các vị, nữ nhân này cũng phải là nương tử của ta. Các ngươi xem chút người nàng mặc quần áo, nhìn lại chút người ta mặc quần áo, nàng nếu như thực là nương tử ta, làm sao có thể ăn mặc y phục tốt như vậy. " Mạc Tiểu Mễ lớn tiếng đối với đám người vây xem .

      Người vây xem nhìn Mạc Tiểu Mễ chút, lại nhìn chút Phương Tiểu Cảnh, mặt giống như Mạc Tiểu Mễ hy vọng như vậy, lộ ra thần sắc nghi hoặc.

      "Tướng công, y phục của ngươi làm sao cũ như vậy?" Phương Tiểu Cảnh ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Mạc Tiểu Mễ, giống như nàng vừa mới phát Mạc Tiểu Mễ mặc quần áo rất cũ rách, "Tướng công, thời điểm ngươi cùng nữ nhân kia bỏ trốn, ràng từ trong nhà cầm năm vạn lượng ngân phiếu , làm sao ..."

      "Tướng công, chẳng lẽ ngươi bị nữ nhân kia lừa? Nàng cầm tiền chạy?" Phương Tiểu Cảnh bộ bừng tỉnh đại ngộ .

      ra là như vậy! Người chung quanh cũng bừng tỉnh đại ngộ.

      "Tướng công, tiền bị gạt còn chưa tính. Nhà chúng ta gia nghiệp còn năm vạn hai. Ngươi người có việc gì tốt rồi, nhanh cùng ta về nhà ." Phương Tiểu Cảnh thâm tình kéo tay Mạc Tiểu Mễ.

      Mọi người rối rít theo khuyên bảo Mạc Tiểu Mễ.

      "Ai, tiểu tử, ngươi nhanh về nhà ..."

      "Trở về , trở về , đừng mơ ước nữ nhân kia, nương tử ngươi tốt a! Trở về đối xử tốt với nương tử của ngươi cùng nhau sống qua ngày..."

      "Tiểu tử, nương tử ngươi xinh đẹp a, ngươi còn có cái gì biết đủ ..."

      ...

      Mạc Tiểu Mễ quay đầu kinh ngạc nhìn xem Phương Tiểu Cảnh, chảy nước mắt. Lão thiên gia a! Ta Mạc Tiểu Mễ mặc dù là làm chút nho chuyện xấu, nhưng ngươi cũng cần đặc biệt phái xuống nữ nhân như vậy đến trừng phạt ta ! ! !

      "Tiểu Mễ, ngươi lại vứt bỏ ta có đúng hay ?" Phương Tiểu Cảnh ôn nhu nhìn Mạc Tiểu Mễ, ôn nhu hỏi .

      ", ..." Mạc Tiểu Mễ nén lệ, vô hạn thống khổ hướng Phương Tiểu Cảnh khuất phục.

      Phương Tiểu Cảnh lôi kéo tay Mạc Tiểu Mễ, đối với mọi người : "Tướng công nhà ta nguyện ý cùng ta về nhà, cám ơn mọi người."

      xong, Phương Tiểu Cảnh lôi kéo tay Mạc Tiểu Mễ, hai người cùng nhau ly khai.

      Sau lưng, biết là người nào, đột nhiên đại hô tiếng: "Người có tình thành thân thuộc..."

      Mạc Tiểu Mễ nghe xong dưới chân lảo đảo, té nhào xuống đất .

      Phương Tiểu Cảnh sắc mặt thay đổi, lại còn quay đầu lại, đối với người nọ thản nhiên cười, tạ.

      Mạc Tiểu Mễ hoàn toàn phục nàng.
      Tuyết Liên thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4 :

      "Phương Tiểu Cảnh, ta mời ngươi ăn cơm , ngươi có thể hay buông tha ta?" trong quán mì, Mạc Tiểu Mễ dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Phương Tiểu Cảnh ưu nhã ăn mì.

      Phương Tiểu Cảnh gật đầu.

      Mạc Tiểu Mễ hồi mừng rỡ.

      Phương Tiểu Cảnh môi đỏ mọng hé mở: " được!"

      "Móa! Phương Tiểu Cảnh, ngươi mụ nội nó có thể hay cần phải vừa gật đầu, vừa được!" Mạc Tiểu Mễ lại lần phẫn nộ rồi. Lại cùng nữ nhân này chuyện, nàng sớm muộn bị làm tức chết .

      "Cái túi xách của ta bị các ngươi cướp , tất cả tiền của ta đều ở bên trong, nếu là theo ngươi, ta yếu đuối biết nơi nào đây?" Phương Tiểu Cảnh để đũa xuống, thở dài tiếng.

      "Nếu như ta đem bao đồ tìm về cho ngươi, ngươi có phải hay bám lấy ta?" Mạc Tiểu Mễ hỏi.

      Phương Tiểu Cảnh gật gật đầu.

      Mạc Tiểu Mễ khẩn trương chờ nàng mở miệng.

      Phương Tiểu Cảnh môi đỏ mọng hé mở... Cắn cái bánh bao.

      "Con bà nó, Phương Tiểu Cảnh, ngươi chuyện cho lão tử.." Mạc Tiểu Mễ vỗ bàn cái. Mọi người rối rít nhìn hướng Mạc Tiểu Mễ.

      Ta phải là gật đầu sao! Gật đầu đương nhiên liền là đồng ý." Phương Tiểu Cảnh oán trách nhìn Mạc Tiểu Mễ cái, bộ dạng xinh đẹp dẫn tới ít ánh mắt nam nhân nhìn chầm chầm nàng.

      "Con bà nó, Phương Tiểu Cảnh, ràng lúc nãy ngươi còn vừa gật đầu vừa được ’ ấy." Mạc Tiểu Mễ túm lấy cổ tuyết trắng của Phương Tiểu Cảnh dùng lực bóp.

      "Mụ nội nó! Mạc Tiểu Mễ ngươi phải vừa bảo ta được vừa gật đầu vừa được sao. !!" Phương Tiểu Cảnh khinh bỉ nhìn Mạc Tiểu Mễ cái, "Làm sao ngươi tuổi còn trẻ liền mau quên như vậy!"

      Mạc Tiểu Mễ mờ mịt mọi nơi nhìn quanh. Nơi đó có tường? Nàng rất muốn đâm đầu vào tường cho rồi!

      ...

      Mạc Tiểu Mễ mang theo Phương Tiểu Cảnh tìm được rồi ngôi miếu đổ nát.

      "Phương Tiểu Cảnh, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta lấy ngươi bao đồ về cho ngươi." Mạc

      Tiểu Mễ dặn dò câu, liền hướng vào trong ngôi miếu đổ nát.

      Mạc Tiểu Mễ còn chưa có tiến vào ngôi miếu đổ nát, liền thấy Vương Nhị từ trong ngôi miếu đổ nát ra.

      "Tiểu Mễ, ngươi lại còn dám tới nơi này?" Vương Nhị cười lạnh nhìn Mạc Tiểu Mễ.

      "Cái túi xách kia đâu? Trả lại cho vị nương kia có được hay ?" Mạc Tiểu Mễ mở miệng đối với Vương Nhị .

      "Phi..." Vương Nhị đối với Mạc Tiểu Mễ nhổ nước miếng, " trong bao quần áo kia chút thứ đáng giá cũng có, ta xem như bận rộn ngày uổn công vô ít."

      Mạc Tiểu Mễ nghiêng người lui về phía sau bước, chỉ chỉ Phương Tiểu Cảnh, đối với Vương Nhị : "Vương đại ca, nếu trong bao quần áo có thứ đáng giá, kia cũng bằng đem bao đồ trả lại cho nàng ."

      Vương Nhị liếc nhìn Phương Tiểu Cảnh đứng ở chỗ xa, đột nhiên đối với Mạc Tiểu Mễ tán thưởng nở nụ cười: "Tiểu Mễ, ngươi thực mỹ nhân này lừa gạt đến đây. Vừa vặn, bà chủ Xuân Hoa viện với ta, nơi của nàng còn thiếu vài vị nương, mỹ nhân này có thể bán được giá rất cao đó."

      "Các ngươi cướp bao đồ của nàng còn chưa đủ, lại còn nghĩ đem nàng bán vào kỹ viện, các ngươi thực người..." Mạc Tiểu Mễ phẫn nộ rồi.

      Vương Nhị tát bạt tay vào mặt Mạc Tiểu Mễ, làm nàng ngã xuống đất, cước dẫm lên bụng nàng.

      Từ trong ngôi miếu đổ nát ra thêm ba nam nhân.

      "Các huynh đệ, đem nàng này bắt lấy, mọi người trước hưởng thụ sau đưa đến Xuân Hoa viện đổi lấy tiền." Vương Nhị đạp Mạc Tiểu Mễ, dâm đãng cười chỉ chỉ vào Phương Tiểu Cảnh.

      Ba nam nhân này nhìn Phương Tiểu Cảnh mặt lộ ra nụ cười dâm tà.

      "Phương Tiểu Cảnh, chạy mau! ! !" Mạc Tiểu Mễ hướng về phía Phương Tiểu Cảnh hô to.

      Phương Tiểu Cảnh hình như là bị dọa, ràng ngơ ngác đứng ở nơi đó hề động.

      Kia ba nam nhân hướng Phương Tiểu Cảnh chạy tới.

      Phương Tiểu Cảnh nhìn xem ba người nam nhân kia hướng nàng nhào tới, mặt lộ ra kinh hoảng sợ hãi.

      Kia ba nam nhân vây quanh nàng, dâm đãng cười, hướng nàng bắt lấy.
      Tình cảnh như thế rơi vào trong mắt Mạc Tiểu Mễ, đột nhiên làm cho trong lòng nàng dâng lên cổ phẫn nộ ra được.

      chút hình ảnh mơ hồ xuất ở trong đầu của nàng, khuôn mặt mơ hồ bị đám nam nhân dâm đãng vây quanh...

      Xé nát y phục, tàn phá thi thể...

      Mạc Tiểu Mễ nắm chặt quả đấm.

      Tốt, những nam nhân này đáng hận.

      Giết! Nàng muốn giết tất cả bọn họ!

      Bọn họ tất cả đều đáng chết! Tất cả đều nên xuống địa ngục! !

      Mạc Tiểu Mễ kêu to tiếng, tránh thoát khỏi chân Vương Nhị, từ mặt đất bò dậy, mắt đỏ hướng ba người nam nhân kia vây quanh Phương Tiểu Cảnh vọt tới.

      Vương Nhị muốn ngăn cản Mạc Tiểu Mễ, liền bị nàng quyền đánh ở mặt, làm bể nửa gương mặt, mắt thấy là sống nổi.

      Ba người nam nhân kia vây quanh Phương Tiểu Cảnh, chứng kiến Mạc Tiểu Mễ đột nhiên nổi điên, ràng quyền làm bể nửa gương mặtcủa Vương Nhị, lập tức kinh hoàng đứng lên.

      người trong đó xoay người liền muốn chạy trốn, lại bị Mạc Tiểu Mễ đuổi theo, quyền đánh vào ngực.

      Người này lập tức miệng phun máu tươi, ngã mặt đất, Mạc Tiểu Mễ xông tới, lại đánh vào ngực thêm quyền, người này co quắp hai cái, liền hề động.

      Còn lại hai nam nhân chứng kiến Mạc Tiểu Mễ đột nhiên giết hai người, lập tức sợ nghiêng đầu bỏ chạy.

      Mạc Tiểu Mễ đuổi theo bọn họ, đánh vào lưng của bọn họ quyền, bọn họ liền ngã lăng ra đất còn động đậy.Mạc Tiểu Mễ đỏ mắt, hướng hai kẻ nằm mặt đất đánh liên tiếp.

      "Tiểu Mễ..." Đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy Mạc Tiểu Mễ, dùng thanh ôn nhu mềm mại bên tai nàng : "Những người này chết rồi, Tiểu Mễ cần để ý đến bọn ."

      chết rồi sao? đều chết hết sao? Mạc Tiểu Mễ mờ mịt tùy ý để Phương Tiểu Cảnh kéo nàng đứng lên.

      " Tiểu Mễ ngoan, Tiểu Mễ khóc..." Phương Tiểu Cảnh vừa giọng dụ dỗ Mạc Tiểu Mễ, vừa dùng tay áo lau nước mắt ràn rụa mặt Mạc Tiểu Mễ.

      Phương Tiểu Cảnh đem Mạc Tiểu Mễ ôm ở trong ngực, vỗ nhè lưng nàng:

      "Tiểu Mễ mệt mỏi, Tiểu Mễ muốn ngủ chút ..."

      Sau đó, Phương Tiểu Cảnh dùng thanh ngọt ngào hát khúc ca dao, Mạc Tiểu Mễ nhắm nghiền hai mắt tựa vào trong ngực Phương Tiểu Cảnh ngủ.

      "Nương..." Mạc Tiểu Mễ nhàng kêu tiếng.

      "Nữ nhi ngoan..." nụ cười cố gắng đè nén.

      Cái thanh này như thế nào nghe giống Phương Tiểu Cảnh như vậy?

      Mạc Tiểu Mễ mạnh mẽ mở mắt ra, phát mình nằm ở trong chiếc xe ngựa, ngồi bên cạnh là Phương Tiểu Cảnh.

      Mà đầu của mình, gối lên đùi Phương Tiểu Cảnh.

      Mạc Tiểu Mễ mạnh mẽ ngồi dậy. Những thi thể kia thể để cho người ta trông thấy được!

      "Mau, mau dừng xe, ta phải về." Mạc Tiểu Mễ kêu to.

      "Tiểu Mễ, ngươi cần lo lắng, những thi thể ta vùi hết xuống đát rồi." Phương Tiểu Cảnh mở miệng .

      "Ngươi chôn... Vùi... Thi thể..." Mạc Tiểu Mễ dám tin nhìn Phương Tiểu Cảnh.

      người ngay cả hạt sen cũng chịu bóc vỏ, làm sao có thể chôn vùi thi thể a! ? ra ai tin a!

      "ngươi tin?" Phương Tiểu Cảnh trừng nàng, duỗi ra hai bàn tay tuyết trắng, "Ngươi xem chút, vì giúp ngươi xử lý thi thể, tay của ta đều trầy xướt này."

      Mạc Tiểu Mễ vừa nhìn, quả nhiên tay của Phương Tiểu Cảnh có ít thương tích.

      "Ngươi tại sao phải giúp ta?" Mạc Tiểu Mễ hoài nghi nhìn Phương Tiểu Cảnh.

      "Bởi vì ta cảm thấy ta đối với chuyện lần này có chút trách nhiệm." Phương Tiểu Cảnh xin lỗi cúi đầu, "Ta nên bởi vì cảm thấy chơi vui liền cố ý sợ hãi, kết quả làm hại ngươi bị kích thích nổi cơn điên..."

      "Cái gì! ?" Mạc Tiểu Mễ run rẩy chỉ vào Phương Tiểu Cảnh : "Ngươi, ngươi sợ hãi là cố ý giả vờ! ?"

      Phương Tiểu Cảnh sám hối cúi đầu xuống: "Ta chẳng qua là cảm thấy chơi vui chút, nghĩ tới hại ngươi nổi điên."

      "Ngươi... Ngươi... Ngươi..." Mạc Tiểu Mễ tức giận đến ra lời.

      "Tiểu Mễ, ngươi đừng nóng giận, ta biết lần này là ta tốt." Phương Tiểu Cảnh nhìn nhìn Mạc Tiểu Mễ, "Đúng là ta nên cố gắng đền bù tổn thất cho ngươi, ta giúp ngươi xử lý thi thể, còn có, ta quyết định muốn dẫn ngươi theo ta cùng nhau du sơn ngoạn thủy."

      Mạc Tiểu Mễ nhức đầu nhìn trước mắt nữ nhân xinh đẹp lại rất phiền toái này : "Ta mới cần với ngươi, với ngươi ta chết sớm, bị tức chết a ." Khả năng quá ba ngày, nàng cũng bị Phương Tiểu Cảnh cho làm tức chết.

      "Tiểu Mễ, ngươi muốn vứt bỏ người ta sao... Người ta rất ngoan ngoãn, biết điều mà...... Tiểu Mễ... Cùng người ta ở chung chỗ có được hay vậy..." Phương Tiểu Cảnh dung thanh nhu mì .

      "Phương Tiểu Cảnh, ngươi cho lão tử dễ tin như vậy sao!" Mạc Tiểu Mễ chịu nổi.

      "Tiểu Mễ, dù sao ngươi cũng còn nơi để , bằng trước cùng chung với ta. Dù sao ta cũng ép buộc ngươi, ngươi muốn khi nào rời cũng được mà." Phương Tiểu Cảnh thần sắc nghiêm túc đối với Mạc Tiểu Mễ .

      "Vậy về sau cho phép ngươi cố ý chọc giận ta, cũng cho ngươi dung thanh ớn chuyện lạnh chuyện với ta." Mạc Tiểu Mễ suy nghĩ chút, đưa ra điều kiện.

      "Tốt, Tiểu Mễ, ta đáp ứng ngươi." Phương Tiểu Cảnh sảng khoái gật đầu.

      "Ngươi thề." Mạc Tiểu Mễ muốn bảo đảm độ tin cậy hỏi lại lần nữa.

      "Ta thề. Ta cố ý chọc giận ngươi, cũng dùng thanh đó chuyện với ngươi." Phương Tiểu Cảnh nhu thuận giơ lên cái tay.

      Mạc Tiểu Mễ yên tâm.

      Nhưng là rất nhanh Mạc Tiểu Mễ liền biết mình yên tâm quá sớm.

      Bởi vì Phương Tiểu Cảnh mặc dù có ‘ cố ý ’ chọc giận nàng, có ‘ cố ý ’ dùng cái loại thanh đáng ghét đó với chuyện với nàng. Nhưng mà có vô số lần ‘ cố ý ’ chọc giận nàng, ‘ cố ý ’ dùng cái loại thanh đáng ghét chuyện với nàng.

      "Phương Tiểu Cảnh, ngươi tìm được túi xách của ngươi rồi đúng ?" Mạc Tiểu Mễ hỏi Phương Tiểu Cảnh ở ngồi ở bên cạnh nhàn nhã ăn điểm tâm.

      " có." Phương Tiểu Cảnh lắc đầu.

      "Kia ngươi lấy tiền ở đâu? Ngươi lại còn xa xỉ mướn xe ngựa." Mạc Tiểu Mễ hỏi nàng.

      "Ta đem vòng ngọc bán rồi." Phương Tiểu Cảnh nâng tay phải lên để cho Mạc Tiểu Mễ xem vòng ngọc tay nàng, "Ta còn lại chiếc, Tiểu Mễ, cái này chờ chúng ta sau này có tiền lại bán."

      Nghe Phương Tiểu Cảnh , nhìn khuôn mặt tươi cười của Phương Tiểu Cảnh, Mạc Tiểu Mễ trong lòng đột nhiên xông lên loại tư vị ra được.

      Vì vậy Mạc Tiểu Mễ nhất thời xúc động làm ra việc khiến cho nàng hối hận suốt đời.

      "Phương Tiểu Cảnh, chúng ta kết bái tỷ muội !"

      Phương Tiểu Cảnh giật mình, lập tức, mặt lộ ra cái tuyệt mỹ nụ cười: "Tốt!"
      ___________________________________________________________________

      lâu về sau, có ngày, Mạc Tiểu Mễ cùng Giang Minh Nguyệt, Cố Phùng Hỉ bị Phương Tiểu Cảnh cưỡng chế đổi tên thành ‘ tiểu cảnh sơn trại ’ trước sân Hắc Phong Trại, thời điểm ở ngoài trời phơi nắng mặt, nàng nhịn được hỏi: "Phương Tiểu Cảnh, cái túi xách kia của ngươi rốt cuộc bên trong đựng những thứ gì?"

      "Cũng có gì." Phương Tiểu Cảnh lười biếng trả lời nàng: "Ba khối bánh đậu xanh, bao hoa quế đường, quả đào, còn có mười mấy tấm biên lai cầm đồ."

      "Chỉ những thứ này?"

      "Chỉ những thứ này."

      " có tiền?"

      " có tiền."

      "Kỳ cái túi kia ném cũng có người muốn lấy?"

      Phương Tiểu Cảnh gật đầu.

      "Phương Tiểu Cảnh, ngươi chết !" Mạc Tiểu Mễ bất chấp Giang Minh Nguyệt cùng Cố Phùng Hỉ ngăn cẳn, dũng xông tới, vươn tay, mục tiêu là cái cổ của Phương Tiểu Cảnh.

      Kết cục là Mạc Tiểu Mễ bị Phương Tiểu Cảnh treo cột cờ cuả sơn trại, đón gió suốt buổi chiều.
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :