1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Một Thời Ta Đuổi Bóng

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      THỜI TA ĐUỔI BÓNG
      Tác Giả : Hoàng Thu Dung

      Câu chuyện xoay quanh cuộc sống tình cảm và công việc của xinh đẹp, cứng cỏi mà nhân hậu tên Phi. Sinh ra trong gia đình trí thức có ba là ông Quý- giáo sư tiến sĩ và mẹ là trưởng phòng của công ty tư nhân, cuộc đời Phi tưởng như trải đầy hoa hồng. Tốt nghiệp ĐH loại giỏi Phi về làm việc cho Công ty đông lạnh Việt Nguyên- giám đốc Triệu là bạn của ông Quý. Nhưng ở công ty, Phi chỉ gặp toàn những chuyện khó khăn do phó giám đốc Trần Nghiêm gây ra.

      Ban đầu, Nghiêm phân Phi về phòng sơ chế làm công nhân lột tôm, sau lại chuyển sang làm thu mua tôm dưới cảng. Dù trái nghề nhưng Phi vẫn chấp nhận, tự nhủ vươn lên bằng chính năng lực của mình. Cách cư xử khắc nghiệt, lạnh lùng của Trần Nghiêm khiến Phi giải thích được, nhất là khi phát ra là người rất giàu tình cảm, tài năng và có nhân cách. Trong lần do quá bức xúc, Nghiêm toạc ra thù hận của đối với gia đình Phi, vạch trần chiếc mặt nạ đạo đức của ông Quý- người phản bội, bỏ rơi mẹ Nghiêm để cưới mẹ Phi, lợi dụng thế lực và kinh tế của gia đình vợ để tiến thân. việc này khiến Phi bị sốc nặng. Nhưng với trái tim nhân hậu, Phi giữ im lặng và thầm tìm đến với mẹ Nghiêm để an ủi, chuộc lỗi cho ba

      Bộ phim truyền hình " thời ta đuổi bóng" dài 32 tập được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Hoàng Thu Dung do Công ty Sóng Vàng sản xuất, Trương Dũng đạo diễn, với tham gia của các diễn viên: Khương Ngọc, Vân Trang, Mai Huỳnh, Kim Xuân, Huỳnh Tuấn, Trấn Thành... Phim được phát sóng kênh HTV 7 - Đài truyền hình TP.HCM.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 1

      Kế toán trường Linh đẩy cửa bước vào phòng. Chị đặt mấy hộp nước hoa xuống bàn mình, rồi khá to:

      - Có quà của phó giám đốc tặng phòng mình đây, các .

      Các trong phòng kế toán ngẩng lên, nhìn về phía bàn của kế toán trưởng với vẻ tò mò lẫn vui thích. ai bải ai, các rời bàn mình, tụ họp quanh bàn ở góc phòng, bắt đầu xôn xao về quà và người.

      Bao giờ công tác nước ngoài về, giám đốc và đồng chí phó giám đốc cũng có quà cho các phòng. Chuyện đó có gì là lạ. Nhưng cứ mỗi lần có quà của phó giám đốc Trần Nghiêm, y như rằng các tụm lại bàn tán cách thích thú. Bởi vì những món quà của lúc nào cũng lịch và có giá trị thẩm mỹ, mà phái nữ ưa thích. Kể cả phái nam cũng vậy. Điều đó chứng tỏ Đồng chí phó giám đốc rất chăm chút và tôn trọng người được tặng quà, chứ làm cách chiếu lệ như ông giám đốc vô tâm.

      điều quan trọng hơn, nó thu hút chú ý của các , nhất là các chưa chồng là chính bản thân vị phó giám đốc trẻ tuổi. phó tiến sĩ từng du học ở nước ngoài. con người lịch , nhàng, hòa nhã, đẹp trai … và quan trọng nhất là chưa vợ.

      Chưa vợ cũng lạ bằng chưa có người . hiểu lý do gì mà ấy cứ sống độc thân và có thể lạnh nhạt với các trong công ty. Dù công ty có khá nhiều đẹp, tính nết cũng dễ thương và sẵn sàng nâng khăn sửa túi cho .

      Mỗi lần có chuyện liên quan đến Trần Nghiêm, là y như rằng mọi người xúm lại bàn tán, dù là chuyện chẳng có gì lớn lao. chuyện rất và bình thường ở người khác, trở nên khá lớn nếu nó là chuyện của Trần Nghiêm. ai lý giải được tại sao lại thế. Các chỉ biết rằng các thích về con người dễ mến đó với tình cảm ngưỡng mộ.

      Thấy nẩy giờ Hải Đông gì, chỉ đứng ngửi lọ nước hoa, kế toán trưởng cười hiểu biết:

      - Sao thế, mùi này chắc là thích hơn mùi cabotine phải ?

      Huyền Mi tinh quái:

      - Chứ gì nữa. Cái gì của phó giám đốc tặng cả tuyệt vời.

      Hải Đông tỉnh queo:

      - Dĩ nhiên quà tặng bao giờ cũng thích hơn là phải tự mình mua. Bộ quý vị như vậy sao?

      - Dĩ nhiên là như vậy, nhưng với Đông tất cả những món quà. Quà của phó giám đốc là có ý nghĩa nhất.

      Hải Đông tìm cách lãng chuyện:

      - Hôm nay phó giám đốc mặc sơ mi đen trông hay ghê.

      - Sao chẳng khi nào thấy ảnh mặc đồ jean thế nhỉ? Tướng ảnh mà mặc jean chắc bụi lắm.

      - , nghiêm trang như ảnh mặc đồ tây hợp hơn. Nhìn đứng đắn hơn.

      - Người ta chỉ để tâm nghiên cứu khoa học đâu có giờ chăm chút ngoại hình của mình.

      - Đâu cần phải chăm chút, mặc bình thường nhìn cũng hay rồi. Con trai mà chải chuốt quá, ớn lắm.

      Mọi người cười rần rộ, thấy Hạ Lan bên phòng hành chánh qua. ta để bàn kế toán trưởng xấp hồ sơ.

      - Ký giùm em mấy cái này.

      Thấy mấy chai nước hoa bàn, mỉm cười:

      - Quà của phó Giám đốc phải ?

      Hải Đông tò mò:

      - Này, bên đó cũng có quà tương tự chứ hả?

      - Cũng gần như vậy.

      Hạ Lan chợt kéo ghế ngồi xuống, dấu hiệu bắt đầu chuyện phiếm muôn thuở. ta như thông báo:

      - Tuần sau, công ty nhân vật đặt biệt xuất . Đẹp như diễn viên điện ảnh, bảo đảm quý vị thấy ta là thể nhìn.

      Nghe giới thiệu như thế, mọi người quên bẵng chuyện của đồng chí phó giám đốc. Và chuyển tò mò sang nhân vật sắp vào công ty.

      - Đẹp lắm hả, cỡ Đông ?

      - Hỏi vậy, ai trả lời cho được. Gặp rồi biết.

      - Rồi sắp vào phòng nào thế?

      - Điều vào tổ KCS, ta là kỹ sư, tốt nghiệp bách khoa hóa, có bằng cử nhân văn, bằng C tiếng Nhật và tiếng Hoa. Sử dụng vi tính thành thạo, người hiếm đấy.

      - Chà! Giỏi quá nhỉ!

      Hải Đông gạt ngang:

      - Sinh viên bây giờ nhiều bằng cấp là thường. Được đầu tư đến nơi đến chốn lấy bằng gì chẳng được.

      - Nhưng nếu có khả năng có học nổi ? Bộ lấy bằng ngoại ngữ dễ lắm hả? Biết ba thứ tiếng kia à? Giỏi – Kế toán trưởng trầm trồ.

      Hạ Lan cũng gật đầu:

      - Trình hồ sơ là giám đốc duyệt ngay.

      Huyền mi tò mò:

      - Cử Chỉ ta thế nào, có kiêu ? Đẹp mà giỏi như thế, chắc tự tin lắm.

      Hạ Lan lắc đầu:

      - Nhìn thấy có vẻ tự nhiên, chứ rụt rè như mấy đến xin việc. Còn kiêu hay chưa biết.

      Rồi phồng má lên, như sắp báo tin giật gân:

      - Biết ta xe gì ? Đẹp thua xe của giám đốc đâu nhé. Chỉ khác là ta tự lái thôi.

      Mọi người mở Lớn mắt, tò mò:

      - Xin việc mà xe du lịch à? Chúa ơi!

      - công nương quý tộc đây, giàu như thế mà chịu làm à? tượng lạ đấy!

      Hạ Lan như tả:

      - Hôm đó mình dang ngồi trong phòng thấy chiếc xe láng coóng chạy vào sân. Ban đầu mình nghĩ là có vị khách cấp lãnh đạo qua công tác, cũng để ý lắm. Nhưng khi thấy ta xuống xe, những mình mà cả mấy chú cũng quay ra nhìn.

      - Sao thế? Sao thế?

      - Đẹp lắm hả?

      Hạ Lan làm động tác bắt chước nhân vật nổi bật ấy:

      - Xuống xe xong, ta từ từ gỡ kính, đeo trước ngực. Xong rồi nhìn quanh quất, lưỡng lự rồi thẳng vào phòng hành chính. ta chào mọi người rất lễ phép, làm mình cũng thấy ngại.

      Hải Đông thở hắt ra:

      - Tưởng chuyện gì đặc biệt, ai ngờ chỉ có gỡ kính, vô chào mọi người, ai mà làm như vậy.

      - Nhưng cử Chỉ của ta làm trông đẹp mắt lắm, hay như động tác mấy diễn viên ngôi sao vậy.

      Huyền Mi cười hăng hái:

      - Nghe tả thấy mê quá. Rồi sao nữa?

      - ta nộp hồ sơ rồi về, đâu có gì đâu.

      Kế toán trưởng cười mỉm:

      - Nghe nó kể, cứ tưởng nữ hoàng xuất đấy chứ. Con này có tài kể chuyện lắm.

      Hải Đông tò mò:

      - Ê, nàng mặc đồ thế nào?

      - Mặc đồ dễ thương cực kỳ. Áo thun màu đen, cổ lọ. Váy màu kem, mang giày ống. chung là nhìn xong rồi cứ muốn nhìn hoài. Dễ thương lắm.

      Hải Đông bình phẩm:

      - xin việc mà mặc kiểu đó à? Giống chơi quá. Hay là ta muốn biểu diễn thời trang. Công ty mình con trai nhiều lắm đấy.

      Hạ Lan cầm lọ nước hoa lên ngửi, rồi đứng lên:

      - Thôi mình về đây. Nãy giờ lâu quá rồi.

      ra, nhưng được vài bước, Hải Đông gọi giật lại:

      - Ê, nàng đó tên gì vậy?

      Hạ Lan lập tức đứng lại, như vừa nhớ ra điều lý thú. Cái mỏ thích chuyện phiếm của trở lại hoạt động sôi nổi:

      - mới nhớ, cả tên cũng rất đặc biệt nhé. Biết tên gì ? Huỳnh Hoàng Quí Phi.

      Hạ Lan nhấn từng chử khi đọc cái tên vương giả ấy. Còn các trong phòng ồ lên tiếng. Mỗi người biểu theo mỗi kiểu. Kế toán trưởng nhướng mày cái:

      - Chà! Cha mẹ nào nghĩ được cho con cái tên đẹp quá. Có vậy mới thấy mình đặt tên con mình quá thường.

      Huyền Mi trầm trồ:

      - Người đẹp mà tên cũng nghe quí phái, nàng này chắc phải con nhà bình dân đâu.

      - Ai mà dám đặt tên con vậy ta, rủi nó xấu như ma lem bị cười cho.

      Hạ Lan cách nhiệt tình:

      - nàng này xứng với cái tên lắm. xấu đâu.

      Hải Đông châm chích:

      - Chà! Coi bộ bị người đẹp hớp hồn rồi, khen lấy khen để.

      hỉnh nhỉnh mủi, tiếp:

      - Giống pê đê quá.

      Mọi người bật cười lên, Hạ Lan nhún vai:

      - Thấy đẹp khen, dám bê đê đâu.

      quay ra cửa, lần này về . Mọi người trong phòng cũng về bàn mình. ai còn nhớ kỹ sư quý tộc ấy nữa, trừ Hải Đông.

      Từ trước giờ, trong công ty, nổi tiếng là người đẹp. Viễn ảnh có người đẹp mới làm lu mờ mình, khiến vui. Và lo lắng ta chiếm được trái tim người trong mộng của : Phó Giám Đốc Trần Nghiêm.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Chương 2
      Cuối cùng kỹ sư quý tộc cũng đến nhận việc. Ngồi trong văn phòng, Hạ Lan thấy ta. Cũng như mấy lần đến nộp hồ sơ và phổng vấn, ta cũng lái chiếc xe và phong cách cũng quý phái như thế. ta vào phòng, sau khi chào mọi người, ta đến bàn Hạ Lan, lên tiếng:


      - Hôm nay em đến nhận việc, em phải đến gặp ai hả chị?


      Hạ Lan bỏ cây viết xuống đứng lên:


      - Em đến gặp giám đốc, theo chị.


      - Dạ.


      Hạ Lan khoát tay chỉ qua phía cửa bên hông:


      - lối này cho gần.


      Vừa , mắt vừa nhìn qua Qúy Phi với chút tò mò. Hôm nay, nàng mặc bộ đồ khác, cũng kém ấn tượng. Váy jean có hàng cúc bạc chạy dọc xuống bên hông. Áo sơ mi trắng gài kín tay. Trông ta vừa đứng đắn vừa trẻ Trung, duyên dáng thể tả.


      Sao đời có nhiều xinh thế biết. Hạ Lan có tật hơi buồn cười, là rất thích con đẹp. Có lẽ nhan sắc kém trung bình, nên ngưỡng mộ cái đẹp. Ngưỡng mộ cách vô tư, chứ có thói tị hiềm thường tình giữa phái nữ với phái nữ.


      cố ý sau để ngắm cho Qúy Phi. Nhưng hoàn toàn biết ấn tượng mình gây ra cho người cùng. Cả hai hành lang. Qúy Phi hơi chậm lại chờ người hướng dẫn đường. Nhưng thấy ta cứ chầm chậm phía sau, cuối cùng dừng lại chờ:


      - Em nhanh lắm hả chị?


      Bị bắt quả tang bất ngờ, Hạ Lan lúng túng:


      - Cũng nhanh lắm, có lẽ tại chị hơi chậm.


      Qúy Phi hoàn toàn để ý mình bị quan sát, hỏi với chút tò mò:


      - Chị vào làm lâu chưa vậy?


      - Khoảng năm năm thôi. Tôi tốt nghiệp trung cấp.


      - Vậy à? Chị chuyên nhận hồ sơ tuyển dụng phải ?


      - Ừ.


      - Thế ngoài em ra, còn có ai được tuyển chị?


      - Công ty chỉ tuyển người thôi. Hồ sơ của mấy người kia bằng . có ưu điểm là biết nhiều ngoại ngữ.


      - Vậy à?


      Hạ Lan nhìn vào phòng giám đốc. Qua khung kính, thấy có người ngồi chuyện với ông. bèn quay qua Qúy Phi.


      - biết mặt giám đốc rồi phải ? Còn người ở đó nữa, đó là phó giám đốc Trần Nghiêm, ấy vừa công tác nước ngoài về. Thường ấy phụ trách tuyển người đấy.


      - Dạ.


      Cả hai đến trước phòng giám đốc. Hạ Lan gõ cửa, rồi thấy bên trong nhìn ra, đẩy cửa, ra hiệu cho Qúy Phi vào:


      - Thưa chú, hôm nay Qúy Phi đến nhận việc.


      Giám Đốc Võ Phú Hoàng khoát tay về phía ghế:


      - ngồi .


      - Dạ.


      Qúy Phi đến ngồi phía chiếc ghế của bộ salon. đưa mắt nhìn Hạ Lan. Nhưng ta ra ngoài. Giám đốc nhìn , rồi khoát tay về phía người đối diện.


      - Đây là phó giám đốc Trần Nghiêm, người đưa tham quan trước công việc đấy.


      Qúy Phi gật đầu chào . lưỡng lự biết nên gọi bằng hay bằng chú. Vì ta có vẻ trẻ quá so với vị trí trong công ty. Cách hay nhất là im lặng.


      Qúy Phi thấy ta nhìn hơi lâu, cái nhìn như từng biết , từng có mối quan hệ nào đó. Vừa ác cảm xa cách. Nhưng rồi điều đó chỉ thoáng qua và hỏi rất nhã nhặn:


      - Tôi xem qua hồ sơ của , chuẩn bị tinh thần rồi chứ?


      - Dạ.


      Trần Nghiêm chưa kịp hỏi tiếp có tiếng chuông reo. Giám đốc Hoàng đến nghe điện. Trần Nghiêm bèn khoát tay ra hiệu:


      - Mời qua phòng tôi.


      - Vâng.


      Qúy Phi đứng dậy. Quay lại chào giám đốc, ông ta gật đầu và vẫn tiếp tục chuyện. theo Trần Nghiêm qua phòng phó giám đốc. Thái độ dễ gần của làm thấy đỡ căng thẳng hơn là tiếp xúc với giám đốc. Cho nên ngồi xuống ghế cách thoải mái, đợi phó giám đốc phải mời.


      Trần Nghiêm đến tủ lạnh lấy lon pepsi rót ra ly, rồi đến đặt trước mặt Qúy Phi:


      - Mời .


      - Cám ơn.


      Qúy Phi thể nhìn lần nữa. ta hòa nhã đến mức làm cho bị áp bức về quyền lực của . Và vốn tính hồ hởi, thấy thích bắt chuyện với con người dễ mến này.


      hơi ngã người về phía trước, đôi mắt mở lớn nhìn . Cử chỉ đó làm Trần Nghiêm phải nhìn lại :


      - muốn hỏi gì?


      - Phó giám đốc này, có thể gọi bằng ạ?


      Trần Nghiêm hơi bị bất ngờ. Nhưng rồi mỉm cười:


      - Cứ gọi tự nhiên, tôi quan trọng cách xưng hô lắm đâu.


      - Vâng, chuyện với , em thoải mái hơn là có mặt giám đốc. cho hỏi, công ty phân em làm việc gì ạ?


      Trần Nghiêm khẽ vuốt sóng mũi, rồi với vẻ hòa nhã đầy thông cảm, như thông báo:


      - Trước mắt, bắt đầu từ phòng sơ chế. Sau đó tùy cầu của công việc, chúng tôi bố trí lại.


      - Sao?


      Qúy Phi chỉ kêu được tiếng kinh ngạc, rồi ngồi im. Khuôn mặt hồ hởi của vụt chuyển sang vẻ ỉu xìu, đầy thất vọng.


      Phó giám đốc ngồi im quan sát kỹ sư mới. Trông ta ảo não như đứa bé mất búp bê. định câu đầy khích lệ, lên tiếng:


      - Em phải làm việc của công nhân sao ?


      - Trước mắt là như thế, ngoài ra tôi thể gì hơn.


      - Bộ công ty này có truyền thống sử dụng người hoang phí như vậy sao?


      - Cũng hẳn. Tùy trường hợp. À ! Đúng hơn là tùy cầu của công ty.


      - Vậy mà em cứ tưởng làm vui lắm.


      Qúy Phi cách khá ai oán. Rồi rầu rĩ ngồi im. Trần Nghiêm mỉm cười:


      - Với , mọi việc là bắt đầu. Có lẽ phân công làm vừa ý, có thể thay đổi ý định. Hãy suy nghĩ Phi.


      Qúy Phi thở dài:


      - Chưa bắt đầu em bỏ cuộc đâu. Thế chừng nào em làm hả ?


      - Nếu đổi ý có thể bắt đầu vào ngày mai. Hôm nay tôi đưa xuống phòng sơ chế tham quan trước. Ngày mai nhận việc.


      - Vâng.


      Trần Nghiêm chìa tay ra:


      - Mời theo tôi.


      Qúy Phi miễn cưỡng đứng dậy. theo phó giám đốc của mình cách ỉu xìu. Thất vọng thể tưởng. Lúc học thấy cái gì cũng lý tưởng. Tới chừng làm rồi lý tưởng trở thành cái mình tưởng có lý mà thôi.


      Mẹ cũng là kỹ sư, sao mẹ làm việc trong môi trường giao tiếp vui vẻ. Còn mình mới bắt đầu chán ơi là chán.


      biết ai bày ra cái trò đày ải ma mới thế này. Bỗng nhiên Qúy Phi nổi sùng lên. dấn lên ngang với Trần Nghiêm:


      - Thưa đồng chí phó giám đốc, đồng chí có biết ai phân công em ?


      - biết điều đó làm gì? Giám đốc hay ai cũng vậy thôi. Chúng tôi bố trí người theo cầu của công việc. Ngoài ra, có lý do nào khác.


      Qúy Phi làu nhàu:


      - chừng là cũng nên.


      rất , nhưng Trần Nghiêm cũng nghe được. mỉm cười vừa nhàng vừa nghiêm khắc.


      - Tôi trực tiếp phân công , vì tôi công tác mới về. Nhưng nếu tôi phân công, cũng theo cầu của công việc mà bố trí. Ai sắp xếp quan trọng. Điều quan trọng là tinh thần của người làm việc thôi.


      “Mở miệng ra là nguyên tắc, công việc” Qúy Phi cáu kỉnh nghĩ thầm: Việc mình bị đưa xuống làm công nhân làm vừa tức vừa vỡ mộng. lén liếc phó giám đốc cái, môi mím lại như sẵn sàng dứ cho cả chục nắm đấm. Nhưng xui cho , chưa kịp thu lại cái nguýt sắc bén ông phó giám đốc quay lại.


      Trong thoáng, hơi khựng lại. Rồi khuôn mặt trở lại bình thường. vẫn giữ vẻ hòa nhã, vẫn cái giọng chậm rãi uy quyền.


      - Phi thích phân công này?


      - Thế nếu là , có thích ?


      - Tôi đặt vấn đề sở thích lên hàng đầu, tất cả là cho công việc.


      Qúy Phi buột miệng kháy:


      - lạ khi nhiều nhà khoa học thích chế tạo người máy. Tất cả vì công việc, đúng là thời kinh tế.


      Phó giám đốc chậm rãi quay lại nhìn Qúy Phi. Khiến rón rén đưa tay lên che miệng. tưởng cho bài học về cách khiêm tốn trước cấp lãnh đạo. Nhưng , chỉ cười, nhưng là nụ cười nửa miệng.


      - Với tôi sao, nhưng chuyện với giám đốc nên giấu mình chút.


      "Tại sao tôi được quyền phản kháng trước phân công bất hợp lý thế chứ? Nếu làm công nhân thôi tôi lấy bằng đại học làm gì? Chết tiệt kiểu làm việc quan liêu ấy ". Qúy Phi hung hăng phản kháng. Nhưng dĩ nhiên là chỉ phản kháng thầm trong đầu. Thực ra, cũng hơi ngán ngài lãnh đạo trẻ tuổi này, như bổn phận của nhân viên là phải ngán sếp của mình. Điều đó là hiển nhiên phải thế, thể khác được.


      Trần Nghiêm nghỉ ngơi chút rồi tiếp:


      - Tôi biết có nhiều nhân viên bất mãn chúng tôi. Trước mặt chúng tôi, họ tỏ vẻ khiêm tốn lắm. Nhưng sau lưng đôi khi đả kích rất dữ. biết giám đốc Hoàng nghĩ thế nào. Còn tôi quan trọng lắm.


      Qúy Phi bắt đầu hơi e dè:


      - Ý muốn biết người khác phản đối mình, nhưng quan tâm chứ gì? Đúng hơn là mặc kệ.


      - Còn phải xét lại phản đối đó có hợp lý nữa.


      - Thế thấy em phản đối có hợp lý ?


      - Trong chừng mực nào đó, tôi thừa nhận nó đúng. Nhưng công việc là công việc, và tôi giải quyết theo cầu của công việc.


      - Nếu họ phản đối sao?


      - tôi bắt buộc phải trấn áp.


      "Phải rồi, đó là trong những chức năng của người lãnh đạo mà". Qúy Phi lẩm bẩm mình. thấy chán ơi là chán. Thế mà buồn phản đối nữa. Cũng muốn chuyện, chỉ cách lặng lẽ.


      Cả hai qua khoảng sân rộng, Trần Nghiêm nghe kỹ sư mới càu nhàu cằn nhẵn, nên cũng có chút ngạc nhiên. quay qua nhìn đôi lần. Thấy vẻ mặt bí xị của , mỉm cười thông cảm.


      Nhưng chỉ dừng lại ở thông cảm thường tình. Thói quen của người lãnh đạo cho phép xa hơn. Vì nếu dựng lên lần ranh giới nhất định, khó mà làm việc với cấp dưới của mình.


      Khi cả hai xuất ở phòng sơ chế, hầu như tất cả công nhân đều ngước lên nhìn Qúy Phi.


      Bình thường nếu có lãnh đạo, các im phăng phắt làm việc. Nhưng hôm nay, e ngại đối với phó giám đốc cũng ngăn nổi tính tò mò của các .


      Bởi vì phó giám đốc chung với đẹp như người mẫu. Đúng là xuất hiếm có. Và các đoán thầm ta là kỹ sư mới về nhận việc. Hoặc xa hơn, là khách hàng hoặc nhà báo xuống viết về công ty, nên đích thân phó giám đốc phải tiếp như vậy.


      Trần Nghiêm để ý vẻ tò mò của các công nhân. dẫn Qúy Phi dọc theo dãy bàn đầy tôm và những chiếc khay xếp dọc. Rồi gọi tổ trưởng đến.


      - Ngày mai Phi vào làm việc ở đây, sắp xếp chỗ cho ta nhé.


      tổ trưởng há hốc nhìn Qúy Phi, tròn xoe đôi mắt như tin. Rồi ta dè dặt hỏi lại:


      - Dạ … sắp cho này vào khâu nào ạ?


      Trần Nghiêm hất mặt về phía dãy bàn rồi ngắn gọn:


      - Chỉ dẫn cho cổ cách phân cỡ và lột tôm.


      Rồi trước ánh mắt sững sờ của ta, khoát tay ra hiệu cho Qúy Phi. Vẫn cách ngắn gọn:


      - Chúng ta tham quan phòng cấp đông.


      " đâu cũng được. Xuống địa ngục cũng tệ hơn thế này. cho chết luôn cũng được". Qúy Phi giận dỗi nghĩ thầm. Và theoo ta với vẻ mặt ảm đạm, pha chút tức tưởi, bất mãn.


      Khi hai người khuất, làn sóng bắt đầu nổi lên ở các công nhân. Mọi người xôn xao bàn tán cách háo hức.


      - Trời ơi! Người đẹp như vậy mà vô đây làm. Biết cho ta làm gì bây giờ đây?


      - Dáng ta sang trọng thế kia, sao chịu làm công nhân? Chuyện lạ!


      - Hay cổ là kỹ sư tập ?


      - Ở đây có gì đáng đâu mà tập, con nít làm cũng được.


      - Người đâu mà đẹp thế!


      Những lời bình phẩm đó bay loáng thoáng tới tai Qúy Phi. quay lại nhìn họ, rồi nhìn Trần Nghiêm với chút trách móc. Như thể là người chịu trách nhiệm về cách đối xử bất công với .


      Dĩ nhiên là Trần Nghiêm nghe thấy hết. Nhưng tỏ bất cứ thái độ nào. Hoặc giả, tảng lờ bất mãn của Qúy Phi. Hoặc là muốn buột phải tuân theo cấp . chung là dù có phản đối thế nào nữa, cuối cùng cũng phải phục tùng.


      Đến lúc vào phòng cấp đông, thái độ của Trần Nghiêm mới bớt lạnh lùng chút. đưa áo chống lạnh, và cách tình cảm:


      - Mặc vào , chịu nổi nhiệt độ thay đổi đột ngột như thế đâu.


      Qúy Phi thấy lạnh chết được. Nhưng giận dỗi lắc đầu:


      - Cám ơn.


      bước vào phòng. Trần Nghiêm quay lại trả chiếc áo công nhân đưa. Rồi nhanh lên trước Qúy Phi. Cả cũng mặc áo. Có lẽ nghĩ rằng từng thực tập, nên giải thích gì. Cũng có thể thích chuyện nên cả hai cứ im lặng dọc dãy máy.


      Cũng như các lột tôm bên kia, xuất của Qúy Phi cũng gây ấn tượng với các chàng công nhân trẻ. Có điều, vì là con trai, nên họ thể ngạc nhiên chừng mực hơn. Họ lễ phép chào Trần Nghiêm. Rồi nhìn khá lâu, ánh mắt thay cho lời tán tỉnh: người đẹp!


      Qúy Phi lẳng lặng theo Trần Nghiêm. chán quá, nên buồn mở miệng hỏi bất cứ điều gì. Còn có lẽ cho rằng thái độ đó là đương nhiên, nên thản nhiên như bên cạnh người có tâm trạng bình thường.


      Qúy Phi đến cuối phòng. thấy Trần Nghiêm đâu, quay lại tìm. Thấy đứng trước máy vừa ra khuôn, nhanh đến xem. Trần Nghiêm để ý đến , với người công nhân vừa nhàng vừa nghiêm túc:


      - Điều chỉnh nước lại nhé. Nãy giờ có đến ba khuôn có tôm bị cháy. Trí đâu rồi?


      - Dạ, ảnh … mới ra ngoài, thưa .


      Trần Nghiêm nhếch nụ cười, nhưng gì. Qúy Phi thấy khuôn mặt công nhân thoáng lấm lét vẻ bao che và e ngại khi ta liếc nhìn ra cửa. đoán thầm nhân vật KCS ấy ngồi ở quán cà phê, hoặc tán chuyện bên phòng nào đó. Mà nếu biết phó giám đốc xuống, chắc ta có mặt rất nghiêm chỉnh. Tự nhiên phì cười.


      Trần Nghiêm hơi quay lại nhìn , khiến lấy lại nét mặt nghiêm nghị. có vẻ thừa biết nghĩ gì, nhưng quan tâm lắm. tiếp tục nhìn công nhân với vẻ hài lòng:


      - với Trí hãy bớt ra ngoài lại .


      - Dạ.


      Hình như sẵn dịp “công du”, Trần Nghiêm muốn kiểm tra phòng cấp đông, nên ở lại khá lâu. Quên bẵng kỹ sư mới và cả đều có áo lạnh. Qúy Phi mỗi lúc mỗi thấy lạnh, nhưng dám đòi ra. bắt đầu hắc hơi liên tục. Đến lúc đó, Trần Nghiêm mới nhớ. nhìn với vẻ quan tâm, rồi nhát gừng.


      - Lẽ ra, lúc nãy tôi phải cứng rắn với hơn.


      thêm, quay lưng ra cửa. Qúy Phi thở phào, rồi nhanh theo phía sau.


      Nãy giờ thấy phong cách nghiêm nghị của đối với các công nhân. lờ mờ cảm thấy phó giám đốc này phải dễ dãi nên đâm ra ngán. những hết dám chí chóe bộc lộ bất mãn, mà ngay bây giờ, dù rất cần ly trà đường nóng, cũng dám mở miệng đòi vào căng tin.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 3

      cắm cúi theo Trần Nghiêm. Vừa vừa hỉ mũi sụt sịt vào khăn tay, khiến phải quay lại nhìn mấy lần. Nhưng chỉ là cái nhìn quan sát chứ bình phẩm.

      đưa băng qua mấy dãy phòng nữa rồi rẽ vào căng tin. Qúy Phi bước chậm lại nhìn nhìn vào đó như tin. Quả , nghĩ ra phó giám đốc lại chu đáo cách tế nhị như vậy. còn lưỡng lự Trần Nghiêm khoát tay chỉ vào phía trong:

      - Chẳng phải rất cần ly chanh nóng sao? Đừng từ chối như lúc ban nãy, chỉ thiệt cho mà thôi.

      Qúy Phi đâu có ý định từ chối. Đúng hơn là hết dám giận. theo Trần Nghiên đến ngồi vào bàn. gọi ngay khi người phục vụ bước tới.

      - Chị cho ly chanh nóng.

      Qúy Phi vội lắc đầu:

      - , trà đường chứ đừng lấy chanh.

      Trần Nghiên quay lại nhìn :

      - sắp bị cảm, chanh tốt hơn sao?

      - Nhưng em ghét đồ chua lắm.

      - Thôi được, chị lấy trà cho ấy – Trần Nghiên với phục vụ.

      ta rồi, Qúy Phi lại lấy khăn ra hỉ mũi. Và lén quan sát đồng chí lãnh đạo trước mắt. ngồi chống tay chân, tay đặt hờ bàn. nhìn , mà đưa mắt bao quát trong căng tin. "Chắc là kiểm tra xem có nhân viên nào trốn việc xuống đây . chừng nhân vật Trí thấy chuồn rồi"“. Qúy Phi nghĩ thầm trong đầu và mỗi lúc mỗi thấy ớn. lần nữa, hiểu mình có phản đối, giãy dụa như con cá nữa, ông sếp hòa nhã này cũng biết cách kiềm lại, để chỉ có thể bơi theo đúng dòng nước. Ngay lúc này hết dám quẩy đuôi như lúc nãy rồi.

      Trần Nghiên im lặng chờ uống xong ly nước, rồi gọi tính tiền. Qúy Phi kéo ghế bước ra. cố ý gần , cách có vẻ nhu mì hẳn .

      - Cho em cám ơn về ly nước, em rất ngạc nhiên khi thấy hiểu nhu cầu của em. đấy!

      - Trong trường hợp như vậy, ai cũng có cầu đó, chỉ cần quan tâm chút là hiểu thôi.

      Qúy Phi buột miệng:

      - Có phải đó là trong những điều kiện để thành công ?

      Trần Nghiên mỉm cười, nhưng cái cười cũng vui vẻ.

      - Tôi dự tính trước mình phải làm thế nào để thành công.

      Qúy Phi cau trán suy nghĩ. hiểu cách tối nghĩa của . Nhưng có cách trả lời cho sắc bén. Lúc ở trường, có tiếng là chuyện chết người, nhưng hình như năng khiếu đó chỉ để dành đốp chát với bọn con trai trong lớp. Còn khi cần nghiêm chỉnh lại đâm ra ngớ ngẩn, tưởng như rất hiền lành.

      theo Trần Nghiên trở lên phòng hành chính. Đến giữa đường, đứng lại:

      - Bây giờ có thể về ngủ, sáng mai cứ thẳng mình đến nhận việc. Chúc vui vẻ nhé.

      Qúy Phi miễn cưỡng gật đầu:

      - Cám ơn , chào .

      Trần Nghiên lên phòng . Qúy Phi hơi suy nghĩ chút, rồi quyết định về. vòng tham quan, thấy chán lắm rồi. muốn tìm hiểu thêm gì nữa.

      Qúy Phi hề biết chuyện mình xuất làm công ty nhốn nháo. Ở phòng kế toán lại đặc biệt chộn rộn. Kiểu tò mò của các khi mỹ nhân vào làm việc chung. Mà người đẹp đó lại rất quý tộc.

      Nãy giờ Hạ Lan vọt qua chuyện với nhóm Hải Đông. Vừa thấy , Hải Đông ngừng đóng mộc, ngẩng lên:

      - Sao? Hôm nay người đẹp tới chưa?

      - Tới rồi, lúc nãy mình đưa đến phòng giám đốc.

      - Người đẹp có chuyện gì ?

      - bình thường thôi, mới biết mà, đâu có chuyện gì đặc biệt đâu mà .

      Hải Đông tò mò:

      - Hôm nay nàng mặc đồ gì vậy?

      - Dễ thương lắm – Hạ Lan trầm trồ.

      Rồi tả tỉ mỉ đồ Qúy Phi, tả luôn mái tóc cột cao như thế nào. ra, những cái đó giống như các khác. Nhưng Hạ Lan vốn có ấn tượng, nên nhìn cái gì cũng có vẻ phóng đại. làm cho người khác phải tưởng tượng theo . Tạo ra huyền thoại về người đẹp chưa biết mặt đó.

      Nghe Hạ Lan tả, tự nhiên Hải Đông nhìn xuống chiếc áo mình. chút bất an dấy lên trong . Hôm nay, mặc chiếc áo đẹp nhất. Nhưng biết có nổi như người đẹp ấy .

      Chợt Huyền Mi chỉ xuống sân:

      - Kìa, có phải nàng đó ? phố với phó giám đốc kìa.

      Các túa ra cửa sổ nhìn xuống. Nhìn chăm chăm Qúy Phi, rồi bình phẩm:

      - Đẹp đấy, Lan nó tả quá đâu.

      - Sao thấy cười nhỉ. Mặt có vẻ buồn quá. Chắc kiêu lắm đấy.

      - Mà phó giám đốc đưa đâu vậy? Chẳng lẽ xuống phòng sơ chế? Xuống đó làm gì?

      - Chắc là đưa tham quan vòng cho biết.

      - Trước sau gì cũng biết, tham quan làm gì.

      Hải Đông gì, nhưng thấy xốn xang. biết Trần Nghiêm có bị choáng vì kỹ sư đẹp này .

      Bên cửa sổ, các vẫn bình phẩm mỗi người câu ồn ào. Đến nỗi chị kế toán trưởng phải la lên:

      - Thôi chứ. Làm gì mà xôn xao lên vậy? Bộ lần đầu mới có người đến xin việc sao. Các con nít vừa vừa thôi. Về chỗ làm việc .

      Lời của kế toán trưởng có hiệu lực rất lớn. Các giải tán về chỗ mình. Nhưng Hạ Lan vẫn ở lại chơi. rảnh, và hứng thú của bây giờ là về nhân vật mới. buồn cười đến nỗi Huyền Mi phải chú ý:

      - Bà này giống pê đê quá. Coi bộ kết người đẹp rồi, hoài.

      Hạ Lan cãi lập tức:

      - Đẹp đẹp, chứ có gì quá đâu. quý vị cũng tò mò vậy.

      - Nhưng ai lao xao như bà. Hôm qua nay thấy bà chộn rộn, tưởng người đẹp đó là em bà chứ.

      Hải Đông châm chọc:

      - Bây giờ bà Lan có đối tượng để theo đuổi rồi.

      Mọi người cười phá lên. Mặc dù Hải Đông chỉ chọc thôi, nhưng quả , tính Hạ Lan là như thế. Có người đẹp nào vào công ty là như rằng săn đón rất nhiệt tình. Trước đây, lúc Hải Đông mới vào, cũng tìm cách làm quen và chiều chuộng y như con trai. Sau này thấy Hải Đông xấu tính nên rút lui. Bây giờ đến lượt Qúy Phi, biết ra sao.

      Lúc đó Huyền Mi thấy Qúy Phi ngang hành lang, nháy mắt với Hạ Lan:

      - Người đẹp kìa, gọi vô chuyện chơi.

      Mấy cặp mắt cũng đỗ dồn ra cửa. Vẻ tò mò giấu giếm. Hạ Lan bèn đứng lên ra. Đứng ở cửa, gọi hơi lớn:

      - Về hả Qúy Phi?

      Ngoài hành lang, Qúy Phi quay lại xem ai gọi, rồi đứng hẳn lại, cười khi thấy Hạ Lan:

      - Em định về, mai em mới bắt đầu làm.

      - Vô đây chơi chút . Mấy chị trong đây muốn biết mặt Phi đó.

      Qúy Phi lững thững vào. đứng ở gần cửa, khẽ gật đầu chào mọi người. Hạ Lan giới thiệu tên từng người với , rồi hỏi tò mò:

      - Lúc nãy phó giám đốc đưa Phi xem công ty hả?

      - Dạ.

      - Phi được phân công vào khâu nào vậy?

      Qúy Phi cách buồn chán:

      - Em làm công nhân.

      - Hả? Cái gì?

      Mấy cặp mắt đổ dồn về , cực kỳ ngạc nhiên. Rồi Hạ Lan vung tay lên:

      - Sao kỳ vậy? Nghe chú Triệu chú cần KCS mà.

      Huyền Mi cũng lên tiếng:

      - Có bằng đại học sao xuống làm công nhân? Vậy lúc nộp hồ sơ, xin làm cái gì?

      - Em chỉ xin vào công ty, chứ biết cụ thể làm gì. Em nghĩ làm đúng chuyên môn của em đấy.

      - Kỳ vậy kìa. Ai phân công vậy nhỉ?

      - Hình như phó giám đốc.

      Hải Đông lập tức phản đối:

      - phải Nghiêm đâu, ấy làm khó ai bao giờ.

      Kế toán trưởng Linh lên tiếng:

      - Khi lãnh đạo phân công, có nghĩa là người ta sắp xếp riêng, các biết gì mà bàn tán.

      Các lặng thinh, rồi Huyền Mi hỏi tò mò:

      - Vậy có nghĩ ?

      - Em làm thử thời gian.

      Hải Đông khích:

      - Mình có trình độ, tội gì phải để người ta vắt sức. mà xin vào công ty khác là bảo đảm bị đối xử bèo như vậy đâu.

      Thấy Qúy Phi gì, Hạ Lan vội bác bỏ ngay:

      - Biết đâu là làm tạm thời. Phó giám đốc sắp xếp vô lý như vậy đâu. Đừng có nghĩ nhé.

      Kế toán trưởng Linh cũng như khuyên:

      - Nếu làm mà chuyện gì vừa ý nghĩ, khó tạo cho mình chỗ đứng lắm.

      - Đúng vậy. Đúng vậy đấy – Hạ Lan tán thành.

      Qúy Phi :

      - Cám ơn lời khuyên của mấy chị.

      ngồi lại chút rồi về. Khi ra đến gần chỗ để xe, lại gặp Trần Nghiêm. hơi ngạc nhiên khi thấy :

      - Phi chưa về sao?

      - Em vừa ở phòng kế toán ra.

      - có người quen trong đó à?

      - Dạ , chỉ mới quen thôi.

      Qúy Phi ngừng lại chút, rồi nhìn vào mặt Trần Nghiên, giọng rành rọt:

      - Tất cả mọi người đều ngạc nhiên về phân công của em. Em hy vọng xét lại chuyện này.

      - bất mãn?

      - Điều đó chính đáng mà, phải ?

      - Có lẽ vậy.

      - biết như vậy là quá đáng, sao lại phân công như vậy? – Qúy Phi kêu lên.

      Trần Nghiên cười khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của . Nhưng cử chỉ của vẫn điềm đạm hoàn toàn hề bị tác động.

      - Lúc nãy tôi , phân công thế nào quan trọng, nếu vừa ý, có thể nhận.

      Qúy Phi mím môi nhìn . Rồi quay người về phía xe mình.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 4

      hoàn toàn nghĩ rằng, là người đầu tiên và duy nhất trong công ty dám năng như thế với sếp. Thậm chí còn bạo gan hơn các nhân viên khác. Vì chỉ là người chân ướt chân ráo vào làm ở công ty này.

      Qúy Phi lái xe ra khỏi công ty, định về nhà, nhưng giờ này hãy còn sớm. Còn lâu lắm mẹ mới về. Thế là rẽ qua công ty nơi mà mẹ làm.

      Qúy Phi đậu xe trong sân. Rồi leo lên mười tầng lầu để lên phòng của mẹ. Bình thường đến đây, chỉ bằng thang máy. Nhưng hôm nay, nhàn rỗi nên đâm chán và nhởn nhơ leo lên mấy bực thang như dạo.

      Khi lên được tầng mười mệt vì trò chơi của mình. Băng qua dãy hành lang yên lặng dài hun hút. Cuối cùng cũng vào được phòng làm việc của mẹ.

      Mẹ tiếp khách. Qúy Phi cặp theo tường thơ thẩn đến phía cửa sổ. vén rèm, áp mặt vào kính nhìn xuống đường. Rồi cảm thấy ở dưới cũng có gì thú vị, lại đến ngồi vào bàn mẹ, nghịch chiếc lọ cắm viết cách lơ đãng.

      Khi khách về, Hoàng Qúy đứng dậy, bước về phía bàn:

      - Sao về nhà mà đến đây? Làm gì tìm mẹ gấp vậy? Sao rồi?

      Qúy Phi ngoẹo đầu tựa vào thành ghế, giọng chán chán:

      - Mẹ có biết họ phân công con làm gì ? Làm công nhân đó. Con chán muốn chết được.

      Cặp mày thanh tú của Hoàng Qúy khẽ cau lại, hỏi với giọng vui:

      - Làm công nhân à?

      - Ngày nào cũng phải lột tôm còn gì là tay, chắc con chết mất.

      - Sao lại như vậy nhỉ? Thế bỏ chỗ đó , để mẹ tìm cho con chỗ khác.

      - Nhưng mấy chỗ mẹ quen hợp với con.

      - Lại còn cãi nữa? Vậy chịu lột tôm cho tay chân hư hết sao? Công ty gì kỳ cục vậy.

      Qúy Phi chợt kéo tay áo mẹ, giọng chút háo hức:

      - Mẹ biết , sáng nay con gặp người rất dễ mến, mới nhìn là con thấy mến ngay.

      - Ai vậy?

      - Đó là phó giám đốc của công ty, ảnh nhìn hay lắm mẹ. Cử chỉ rất hòa nhã, nghiêm nhưng khe khắc, giống phong cách của chú Trực đâu.

      Chú Trực mà Qúy Phi là giám đốc của Hoàng Qúy. Bà là trợ lý của ông. Và đồng ý khi nghe ai phê bình ông. Kể cả Qúy Phi. Và bà lại cau mắt:

      - năng cẩn thận chứ.

      Nhưng Qúy Phi thích về phó giám đốc của mình. Nên để ý cách răn đe của mẹ. tiếp tục kể:

      - Mẹ biết , ta rất lịch , chu đáo nhé. Lúc ở phòng cấp đông ra, con lạnh nên bị sổ mũi. Tự nhiên ảnh đưa con vào căng tin, gọi cho ly nước nóng. Mới gặp lần, hoàn toàn lạ đấy nhé mẹ.

      Hoàng Qúy ngắt lời:

      - Người ta lo cho sức khỏe của nhân viên tức là gián tiếp muốn được việc cho họ. Đó cũng là cách để họ thành công, có gì đáng cả.

      - Nhưng con thấy chú Trực có bao giờ chu đáo với nhân viên đâu. Chỉ có la mắng thôi. Lúc nào cũng đòi người ta vắt sức làm việc cho mình, nghĩ tới ai cả.

      - Nếu gặp sếp như vậy cũng tốt. Nhưng có sếp nào lại sử dụng năng lực kỳ khôi thế ? Liệu con làm được gì với chuyện lột tôm ?

      Cách hỏi vặn của mẹ làm Qúy Phi bối rối. Quả rất có cảm tình với sếp, nhưng công việc

      Hoàng Qúy nhìn con lâu. Đầu óc bà vốn nhạy bén và rạch ròi. Bà nhìn vấn đề thẳng thắn và có cách giải quyết dứt khoát cụ thể, chứ lúng túng nhập nhằng như Qúy Phi.

      Và bà nêu thẳng vấn đề:

      - Nãy giờ con quyết định chưa? Bỏ chỗ đó hay làm?

      - Con nghĩ … hay là làm thử thời gian xem sao.

      - Làm thử trong bao lâu?

      Qúy Phi bậm môi, nhíu mày suy nghĩ:

      - Hai tháng được mẹ?

      - Hai tháng?

      - Vậy tháng mẹ nhé, tháng thôi.

      Hoàng Qúy gật đầu, giọng bà trở nên nghiêm hơn:

      - Nếu sau tháng mà công việc thay đổi, con có dám nghỉ ?

      - Dạ có chứ, con nghỉ đấy.

      - Con chịu nổi công việc lột tôm lạ . Ở nhà có bao giờ con dám đụng tay làm cá làm tép đâu.

      Qúy Phi phản đối yếu ớt:

      - Có mang găng tay mà mẹ.

      - Cũng khá hơn bao nhiêu. thẳng ra, con hoàn toàn nghĩ tới công việc, hoặc nghĩ cách mơ hồ. Sáng nay tiếp xúc với sếp, mẹ nghĩ con thích công ty đó vì có ông ta.

      Qúy Phi vội cãi:

      - ấy còn trẻ lắm mẹ. già đâu. Đừng gọi bằng ông.

      Rồi nhớ ra, mặt đỏ lên:

      - Con đâu có thích sếp, mẹ gì kỳ.

      - Con nghĩ gì, mẹ biết sao. Mới gặp lần mà con thích mẫu người của cậu ta.Thời đại này mà có chuyện lãng mạn đó, mẹ hiểu nổi.

      - Mẹ gì kỳ quá, con giận mẹ luôn – Qúy Phi nguẩy mình ghế.

      Hoàng Qúy im lặng nhìn con . Rồi nhìn xuống bàn tay . Bàn tay mềm mại trau chuốt mà bà giữ cho rất kỹ. Chưa bao giờ bà dám để làm nặng nhọc và luôn luôn chăm sóc nhan sắc cho , hơn cả cho mình. Bà thấy xót ruột nếu làm công việc tẩn mẩn như vậy. Đồng thời lại muốn chiều ý nếu điều đó làm Qúy Phi thích.

      Bà hơi khom người qua bàn, tát vào mặt :

      - Ngày mai, mẹ đưa con làm.

      Qúy Phi ngạc nhiên:

      - Chi vậy mẹ? Con tự mình được rồi mà.

      - Mẹ muốn tiếp xúc với cậu phó giám đốc ấy.

      - Tiếp xúc làm gì, mẹ? – Qúy Phi kêu lên.

      - Mẹ muốn xem phong cách cậu ta hay thế nào mà con có cảm tình như vậy. Mới tiếp xúc lần đầu mà như thế, mai mốt làm chung chuyện gì xảy ra?

      Qúy Phi xấu hổ đỏ mặt tía tai, xua tay rối rít:

      - Mẹ đừng có xem mặt như vậy. Rủi ảnh tưởng con muốn giới thiệu sao? Ảnh tưởng con thích ảnh, con quê lắm.

      - Mẹ vụng về đến mức để cho cậu ta biết.

      - Nhưng con có là thích ảnh đâu, con chỉ thấy phong cách hay hay. Mẹ làm như con vô duyên lắm vậy. Mới vừa gặp thích người ta.

      - Con đâu có hiểu hết những điều con làm. Làm sao mẹ yên tâm cho được.

      Qúy Phi phản đối:

      - Lúc nào mẹ cũng kiểm soát con. Con có còn là con nít nữa đâu.

      - Nhưng cũng chưa làm gì để thể mình là người lớn. Cụ thể là chuyện này. Bộp chộp!

      Qúy Phi đuối lý làm thinh. Lúc nãy, có tâm trạng lúng túng như con gà mắc tóc. Nhưng bây giờ mẹ vài câu, mọi việc trở nên sáng tỏ hẳn . chối gì được, khi động cơ làm cho chịu làm công nhân là vì mến ngay đồng chí phó giám đốc trong lần gặp đầu tiên.

      Nhưng thú nhận điều đó xấu hổ chết được. đời có loại con vô duyên như sao?

      Lần đầu tiên, thấy mình dại dột khi kể lể hết mọi chuyện với mẹ.

      Mặt ỉu xìu như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, miễn cưỡng đứng dậy.

      - Con về trước nha mẹ.

      - Ữ, về . Lát nữa mẹ về.

      Qúy Phi lững thững ra khỏi phòng. Lần này xuống đất bằng thang máy, chứ có hứng thong dong như lúc nãy.

      Chuyện làm của coi như được mẹ duyệt. Nhưng phải qua khâu kiểm tra. Còn ba biết thế nào. Có lẽ ba nghĩ ra nổi, con ba lại bằng lòng làm công nhân, vì thích người mới gặp.

      Qúy Phi về nhà, trong thời gian chờ đến bữa ăn trưa, hết ra lại đến vô để đón ba. Rồi cũng đến lúc nghe tiếng nhấn còi. đích thân ra mở cổng. Rồi mở chốt cửa, tót lên xe ngồi cạnh ông.

      - Ba! Con được nhận rồi.

      Với ông Huỳnh điều đó là hiển nhiên, ông chỉ mỉm cười:

      - Chừng nào con làm?

      - Ngày mai đó ba.

      - Vậy tốt.

      Qúy Phi gì, đợi ông mở cửa bước xuống, vòng qua đầu xe, choàng tay níu tay ông, giọng có vẻ dè dặt:

      - Trước tiên là phải là công nhân đấy ba.

      Ông Huỳnh đứng lại giữa sân:

      - Sao lại như vậy?

      rút kinh nghiệm từ lúc nãy, nên Qúy Phi vội trước:

      - Công ty đó là vậy đó ba. Ai mới vô làm cũng phải làm công nhân hết, sau đó mới được phân công theo chuyên môn.

      - Vậy à?

      Ông Huỳnh tiếp tục :

      - Có lẽ họ muốn thử nhẫn nại của nhân viên, nếu người nào có năng lực và kiên trì vượt qua thử thách đó. Ba thấy vậy cũng tốt.

      - Vậy mà mẹ cho đó ba.

      - Sao vậy?

      - Mẹ bảo làm việc nặng con đủ sức nhưng con thích làm cái gì thử thách cơ.

      - Con có ý chí lắm. Ba thích con tiểu thư quá đâu. Mẹ con nuông chiều quá, tốt đâu.

      - Vậy ba mẹ đừng cản con nghe ba. Ba, mẹ đòi đưa con làm đấy.

      Ông Huỳnh lắc đầu:

      - Sao lại thế? Mua xe cho con là để tự con làm, đưa đón hoài phải cách, con đâu còn con nít nữa.

      Qúy Phi hớn hở hẳn lên:

      - Vậy ba thế nào đó để mẹ đừng đưa, khéo khéo ấy, đừng bảo là con muốn nghe ba.

      - Chuyện có gì đâu mà con làm nghiêm trọng dữ vậy?

      - Chứ để mẹ vào công ty tìm hiểu, người ta cười con sao. Người ta lớn rồi mà cái gì cũng có mẹ kèm, con quê lắm.

      Ông Huỳnh cười dễ dãi:

      - Ờ, để ba cho.

      Qúy Phi thở phào, hẫng cả người. chuyện với ba bao giờ cũng thoải mái. Có thể giấu kín ý nghĩ của mình, mà bị phát giác, giống như mẹ, cái gì cũng sát sao đến khổ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :