1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Một mặt u mộng - Vương Tiểu Sự Nhân (Đồng nhân)(24/64) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      MẶT U MỘNG


      Tác giả: Vương tiểu nhân.
      Thể loại: đồng nhân, 3S, HE.

      Converter: ngocquynh520.
      Editor: Meo_u_tron.
      Độ dài: 64 chương ngắn.


      Giới thiệu ngắn gọn:
      Lục Bình, tiểu Lục Bình của ta, mẹ giúp con sửa lại án xử sai, an bài cho con cuộc sống mới hạnh phúc hơn, an bài cho con nam nhân xuất sắc, thâm tình, xx sở bạch nam, xx nàng Uông đần độn, xx nó phá mành!

      Giới thiệu cầm thú:
      “Cái gì ta là Lục Bình ???” Nữ chính.
      “Tử Lăng, Sở Liêm,... tất cả thống khổ cút hết cho ta. cần đem bệnh ngu ngốc lây cho ta!” Khi nữ chính khai hỏa.
      “A..Ân...! Hỗn đản...! Hỗn đản, nam nhân khốn khiếp...Ngươi... ngươi ra ngoài ngay cho ta! Đừng mơ ta tha thứ cho việc ngươi bỏ thuốc ta.” Khi nữ chính được nam chính “cày cấy”.
      “Bảo bối..., bảo bối... vậy ta càng phải hảo hảo cố gắng hướng em bồi tội sao” đây là nam nhân chăm chỉ “cày cấy”.
      “Ngươi.., ngươi... quá bỉ ổi, ta tha thứ cho ngươi...A” Bạn Lục của chúng ta.
      “Uh, vậy ta càng phải tiếp tục nỗ lực thôi” Bạn nam chính của chúng ta.
      PS: chính là nữ chính của chúng ta sau khi xem bộ phim cẩu huyết liền “may mắn” xuyên thành nữ chính trong phim. Truyện là quá trình nữ chính đánh ngã tiểu tam tìm hạnh phúc cho mình. chương truyện khá ngắn mình post mỗi lầm 3 chương và mỗi tuần 2 lần. Do mình mới edit lần đầu nên mong mọi người ủng hộ và góp ý nha, hihi. Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ. ^^​

      Các file đính kèm:


    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [align=]Chương 1. Xuyên qua thành Uông Lục Bình

      "Lục bình, rời giường, phải con muốn tập luyện lúc 6h sao?"

      Thanh ôn nhu tiến vào đầu óc đầy sương mù của ta, ai? Chẳng lẽ biết ta bị bệnh huyết áp thấp sao? đúng! Ta mở mắt ra, thấy mơ hồ trước mặt lộ ra mảnh trần nhà màu trắng, chẳng lẽ ta ở trong mộng?

      "Lục Bình, Lục Bình có phải là thoải mái hay ?" Thanh quấy rầy vẫn tiếp tục, nhàng chuyển động đầu, nhìn thấy làn da trắng nõn, mỹ phụ trung niên nhàng vươn tay đặt lên trán ta. Lục bình? Tên này . . . Hả, chẳng lẽ là Uông Lục Bình? Uông Lục Bình gãy chân? Ta bỗng nhiên từ giường bật dậy, sờ sờ chân “ta”.

      "Lục Bình? Ngươi làm sao vậy! Đừng dọa mẹ!"

      Mỹ phụ nhân hóa ra là mẹ ta, ta vuốt vuốt đôi chân còn hoàn hảo của chính mình, quay đầu về phía mẹ của thân thể này cười. "Mẹ, ta sao, vừa gặp ác mộng, còn chưa tỉnh lại thôi!" Ông trời, rốt cuộc là chuyện gì vậy ta là ai.

      “Ừ, vậy là tốt rồi, rời giường , buổi tối kêu vú Trương hầm chân heo cho con, mẹ kêu Tử Lăng, đứa bé này là càng ngày càng làm mẹ bớt lo, suốt ngày nhìn phá mành kia ngẩn người, ta đều muốn đem mành. . . . . ." Mẹ vừa vừa ra ngoài. ( mình cũng hỉu mành đây ý là gì. Hic. Có ai biết chỉ mình với.)

      "Ai ", quả nhiên là Uông Lục Bình , ta nhận mệnh từ giường đứng lên, bỗng nhiên lại lảo đảo ngã xuống giường, đầu quay cuồng, trí nhớ Uông Lục Bình từ đến lớn về vũ đạo ùa về, giống máy tính đọc đĩa CD, vù vù truyền vào trong đầu ta, mẹ nó, biết là vận mệnh ác ý vui đùa, hay là thần tiên giải trí, lão đại, ngươi thực bày ra đại lễ, bỗng nhiên cho ta đống dữ liệu, sợ làm đầu hỏng mất sao! Căm giận rửa mặt chải đầu xong, ta rốt cục hoàn toàn cùng Lục Bình hai mươi năm trước dung hợp, tại, ta chính là Uông Lục Bình, Uông Lục Bình chính là ta, hừ, Uông Tử Lăng, Sở bạch nam, các ngươi chờ đó cho ta, lão nương ngược chết các ngươi, xin lỗi bản thân, Uông lão đầu bất công lại thay lòng, ngươi cả đời cũng đừng bỏ ta và Uông mẹ ôn nhu từ ái theo Trầm tiểu tam song túc song phi!

      Chương 2. Sở bạch nam xuất

      "Lục Bình, buổi sáng tốt lành!" Khi thấy ta rất tự nhiên, nam nhân sắc mặt trắng nõn ngồi ở bên trái bàn ăn, vội vàng đứng lên, đến trước mặt ta, cầm ba lô trong tay ta, đặt bên, kéo tay ta, dẫn ta ngồi ở bên cạnh , ta vừa liếc mắt liền bắt gặp ánh mắt u oán từ tiểu nương ngồi đối diện, liền hiểu , hẳn nên bắt đầu nhập vai rồi.

      "Lục Bình, tại sao ngươi dậy trễ như vậy, chẳng lẽ biết Sở Liêm muốn tới đón ngươi sao? Còn làm cho người ta chờ lâu !" Râu cá trê ba ba, buông tờ báo trong tay, cau mày nhìn ta quát lớn.

      "Triển Bằng, Lục Bình là ngày hôm qua xem tư liệu vũ đạo đến khuya mới ngủ, Lục Bình, mau ăn cơm, mẹ vú Trương làm đu đủ hầm tuyết cáp mà con thích nhất." Mẹ, người là mẹ ruột của ta, yên tâm, ta tuyệt đối cho trầm tiểu tam hủy cuộc sống của ngươi! để ý lời cùng ánh mắt của baba, ta tiếp nhận đồ ăn mẹ đưa qua, bắt đầu im lặng ăn.

      "Sở Liêm, muội có thể cùng hai người ?" Bị bỏ qua, Tử Lăng đem vẻ mặt ngây thơ hướng Sở Liêm làm nũng, ta liếc mắt nhìn nàng cái, gì.

      "Tử Lăng! Sở Liêm đưa tỷ tỷ con diễn tập do tiện đường mà trường học của con lại như vậy!" giống ba ba thiên vị Tử Lăng, mẹ chiều ta hơn.

      " quan hệ, dù sao vẫn còn thời gian, Lục Bình, chúng ta trước đưa Tử Lăng đến trường được ?" Sở Liêm vẻ mặt ôn nhu hỏi ta.

      "Ngại quá, ta vừa mới nhận được điện thoại , giày múa ta đặt tháng trước có, chủ cửa hàng muốn ta đến lấy, có khả năng kịp." Ta nhàng đặt chén trong tay xuống, lau miệng, buông khăn ăn mới bắt đầu chuyện.

      "A! Lục Bình, ngươi như thế nào có thể như vậy! Ta chỉ nhờ xe cũng được sao!" Tử Lăng bỗng nhiên làm khó dễ, cầm khăn ăn trong tay hung hăng ném lên mặt bàn, đụng phải tô canh, làm canh đổ đầy cả bàn.

      "Tử Lăng! Con quá thất lễ!".

      Nhìn chân mày baba nhăn tới mức có thể kẹp chết con muỗi, ta hoài nghi ở nhà vốn bao giờ giãn ra.

      "Ba, ngươi xem Lục Bình kìa!" Ỷ vào ba ba sủng ái, Tử Lăng tiến lên, túm tay áo ba ba làm nũng.

      "Lục Bình, giày khi nào lấy cũng được, muội muội con đến trường bị muộn rồi, trước đưa muội muội !" Ba ba bất đắc dĩ vỗ vỗ Tử Lăng, quay đầu với ta.

      "Ta cũng chưa được, Sở Liêm, hôm nay liền phiền toái ngươi giúp ta đưa muội muội đến trường, để ta lấy giày múa, sau đó tự xe đến phòng tập." Vẫn bình tĩnh nhìn Tử Lăng biểu diễn, ta bắt đầu nghĩ, trước kia làm sao Lục Bình ngu ngốc như vậy, biểu của Tử Lăng ràng như vậy, làm sao có thể nhìn ra thái độ nàng đối với Sở bạch nam? Nghĩ lại, đúng là, từ đến lớn, Tử Lăng luôn muốn cùng Lục Bình tranh đoạt, loại thái độ này trở thành cơm bữa, trách được Lục Bình nhìn ra, cũng chỉ có ta biết chân tướng đến đây, mới liếc mắt cái nhìn ra Tử Lăng dụng tâm kín đáo, bất quá ba ba này, ràng là phong độ.

      "Này. . . " Sở Liêm vẻ mặt khó xử, nhưng trong mắt đầy vui sướng, điều này gạt được ta, thực hoài nghi, trước kia Lục Bình làm sao có thể cho rằng nàng, nam nhân này an phận biểu lộ trong ánh mắt thể nghi ngờ, hừ, tuy rằng ta cho Lục Bình cuộc sống mới, nhưng Sở bạch nam, Uông Tử Lăng, các ngươi người đều đừng nghĩ sống tốt, bằng liền uổng phí thời gian trước kia ta xem kịch vì Lục Bình lưu nước mắt!

      Chương 3. Đào Kiến Ba

      "Lục Bình, muội đến rồi!"

      Ta vừa thay đồ tập xong ra, chợt nghe tiếng gọi nhiệt tình, quay đầu, là Đào Kiến Ba, ta dựa vào trí nhớ của Lục Bình, Đào Kiến Ba là người thực hoạt bát, giống như đệ đệ chọc người thương, nhưng tại nhìn thấy người , ta bỗng nhiên có loại cảm giác rung động, này đây chẳng phải là tiểu thụ trong truyền thuyết sao, rốt cục ta biết cái gì gọi là ngọc diện chu môi, rốt cục biết thế nào là như Phan An, tiểu gia hỏa này quả rất suất, như thế nào trước kia Lục Bình thích ? Thực vô lý, đáng tiếc tỷ trước khi xuyên qua phải là ngự tỷ, cho nên đối với tiểu bạch nam hảo cảm lớn lắm, nhiều lắm là thưởng thức, dưỡng mắt thôi.

      "Lục Bình?" Đào Kiến Ba giơ tay trước mắt ta lắc lắc, bị ta khoát tay vuốt ve. "Kiến ba, mỗi lần nhìn đến ngươi, ta đều nghĩ đến câu thành ngữ " ta cười trêu ghẹo.

      "Hả? Là cái gì?" Ánh mắt linh hoạt của Đào kiến ba mang theo ngưỡng mộ nhìn ta, mặt của ta có điểm phát sốt, sặc, thân là hủ nữ nhiều năm, ta thế nhưng bị cái tiểu thụ nhìn đến đỏ mặt, rất ngờ nha. " là. . . . . . Xinh đẹp tựa thiên tiên. . ." nhàng tiến đến bên tai , giọng , sau đó ta liền cười chạy , quay đầu lại, phát mặt của bạo hồng, cười trộm, cần ngưỡng mộ tỷ, tỷ chỉ băng sơn kính mắt nam.

      "Mọi người hảo! Lục Bình, Em hôm nay trạng thái được tốt nha" chỉ đạo viên có chút bất mãn, nhưng cũng có biểu vô cùng ràng, đại khái vì ta trước kia biểu tốt lắm. "Dạ, ngại, liên lụy mọi người " ta hướng mọi người cúi đầu xin lỗi, quá trình tập luyện đối với ta có chút quá sức, dù sao cũng vừa xuyên qua, tuy rằng dung hợp cùng Lục Bình, nhưng vũ đạo trong mắt ta cũng chỉ là hình dung trước kia mà thôi, tại để ta tự mình thể nghiệm hơn nữa muốn biểu diễn tốt, quả là khó khăn .

      " sao, Lục Bình, điều chỉnh tốt trạng thái, giữa trưa hảo hảo nghỉ ngơi, buổi chiều chúng ta tiếp tục." Chỉ đạo viên nở nụ cười, ta đoán thấy ta có tìm lý do từ chối mà cảm thấy cao hứng, kể từ lần đến muộn bị lãnh đạo phê bình, ta bỗng nhiên hiểu được lấy lý do đều là từ chối trách nhiệm, cho nên trực tiếp thừa nhận sai lầm có vẻ tốt hơn.

      "Lục Bình, , ta mời muội uống trà!" Kiến Ba kéo ta đến quán trà nhìn có vẻ rất thanh nhã.

      "Lục Bình, muội làm sao vậy? Cảm giác muội hôm nay tâm tình được tốt lắm."
      cầm hồng trà trong tay, ta nhìn vẻ mặt thành kia, nam hài này người tốt, ở thời điểm Lục Bình khó khăn nhất, biết quyết định như thế nào đưa tay giúp nàng, tình cảm của là thuần khiết, hoàn toàn có tạp chất gì, đáng tiếc, tại ta .

      "Ngày hôm qua gặp ác mộng, chân ta bị chặt đứt, buổi sáng tỉnh lại, chân vẫn có cảm giác đau đớn." Tay ta nhịn được sờ sờ chính chân mình, tại ta còn có được nó, như vậy ta có thể vãn hồi vận mệnh lục bình, làm cho đôi chân xinh đẹp lưu lại? Đúng vậy, chân Lục Bình là đôi chân phi thường xinh đẹp, thậm chí có thể làm người mẫu, khi đôi chân xinh đẹp biến mất, thống khổ của lục Bình, tất cả mọi người đều thể hiểu, sau đó muội muội của nàng cùng người làm ra chuyện vô sỉ như vậy. . .

      "Lục Bình, phải sợ, đó chỉ là mộng." Kiến Ba nắm tay ta nhàng vỗ vỗ, sau đó mặt đỏ thu hồi, có chút xấu hổ.

      "Ừ, kiến ba, cám ơn huynh, huynh người tốt, nếu huynh là ca ca ta tốt rồi " kỳ ta nghĩ đệ đệ, nhưng lớn hơn ta hai tuổi.

      "Lục Bình. . . " Ánh mắt Kiến Ba có gì đó lóe lên, giọng điệu do dự gọi ta, ta nhìn điệu bộ này, xem chừng khẳng định muốn thổ lộ, lúc này vẫn cần thêm phiền, tại cự tuyệt quá sớm, vạn nhất nếu theo nội dung vở kịch, chính là hậu phương sau khi ta gãy chân. " còn sớm, chúng ta trở về , huynh trước giúp ta sắp xếp vài động tác, ta sợ buổi chiều trạng thái khôi phục chưa tốt." Gọi phục vụ thanh toán, ta dùng hành động ngăn chặn lời của Kiến Ba.
      "Tốt." Bất đắc dĩ nhìn ta, Kiến Ba có tỏ vẻ dị nghị, trong lòng ta thở phào nhõm, Kiến Ba người này, trước kia được Lục Bình chú ý, nhất định là do biết cách biểu đạt .

      Cái này là đu đủ hầm tuyết cáp á.[/align]
      Chương 4. Gặp

      Từ khi xuyên qua thành Lục Bình đến bây giờ gần 1 tháng, buổi diễn của chúng ta cũng sắp diễn ra, 1 tháng này, ta luôn tích cực tập luyện, phần vì để mau chóng quen thuộc với thân thể Lục Bình, phần do muốn gặp lại Sở bạch nam cùng vị muội muội đần độn kia.

      "Mẹ, mọi người hôm nay đến sớm chút, lão sư vũ đạo của ta cũng có khả năng muốn đến." Dặn mẹ xong, ta liền lái xe tới trước phòng tập luyện, chuẩn bị bắt đầu đổi trang phục tiến hành công diễn thử lần cuối cùng.

      "Lục Bình " nghe được tiếng kêu quen thuộc, ta biết đó là lão sư vũ đạo của ta-Sarah, Sarah là nhà nghệ thuật Italy, khi còn liền theo học luyện thanh, sau do ngoài ý muốn bị tổn thương yết hầu, mới bắt đầu theo con đường vũ đạo, thể bội phục ý chí kiên cường của Sarah, cố gắng cùng khắc khổ rốt cục dẫn tới thành công của nàng nay, hôm nay, để giới vũ đạo chú ý, cái tên Sarah mang sức ảnh hưởng rất lớn.

      "Lão sư, con rất nhớ người!" Xông lên ôm Sarah, nàng đối với Uông Lục Bình mà , chỉ là lão sư mà còn là bằng hữu cùng người nhà tốt nhất, tuy rằng Uông mẹ từ ái, nhưng Uông ba ba thiên vị Tử Lăng cách cực đoan, làm cho Lục Bình tâm lý vẫn có chút khó chịu, thời điểm trong lòng khổ sở, đều là Sarah làm bạn Lục Bình, hai năm trước, Sarah tái hôn, liền an tâm ở nhà giúp chồng dạy con, Lục Bình lâu gặp nàng , lần này chỉ mang chút hi vọng gọi điện thoại mời nàng, nghĩ tới nàng thế nhưng đến đây.

      "Ta cũng tưởng niệm con, Lục Bình bảo bối, con như thế nào gầy như vậy?" Sarah so với ta cao hơn cái đầu, tuy bốn mươi tuổi nhưng nhờ nàng bảo dưỡng thoả đáng, nhìn qua giống tỷ tỷ hơn, nhìn khuôn mặt tươi cười ôn nhu của nàng, nước mắt của ta rốt cục nhịn được liền rơi xuống .

      "Tốt lắm tốt lắm, đều là đại nương, còn khóc, phải làm cho người ta chê cười sao? Này, ta giới thiệu người cho con." Sarah cười vỗ vỗ bả vai của ta, ta ngượng ngùng muốn tìm khăn giấy lau nước mắt, lại phát mình mặc váy bale màu trắng, có chút quẫn bách, lúc này, bên cạnh đưa qua cái khăn tay màu xanh da trời, ta cúi đầu tiếp nhận, tiếng cám ơn, lau khô nước mắt mới ngẩng đầu lên, lại phát nam nhân xa lạ.

      "Lục Bình bảo bối, đây là con riêng của ta, Edie nam, Edie nam, đây là người mà ta với con, Uông Lục Bình." Sarah cười cười, tay kéo ta, cho chúng ta làm quen. Xấu hổ chào hỏi, ta nắm khăn tay của biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, trước mắt nam nhân này so sánh cùng Sở Liêm và Đào Kiến Ba, hoàn toàn là kiểu khác, mái tóc màu nắng, khuôn mặt tuấn, lễ nghi hoàn mỹ, bên miệng mỉm cười vừa đúng, nếu phải ánh mắt của tràn ngập tính xâm lược, nghiễm nhiên là bộ thân sĩ quốc bộ dáng hiền lành.

      "Lục Bình, ta có chuyện muốn tìm con, chờ công diễn xong chúng ta hẹn thời gian chuyện." Sarah lưu lại câu liền rời , ta bắt đầu làm chuẩn bị lần cuối, hít sâu, đây là ta, cũng là buổi biểu diễn uông lục bình chờ mong, cho nên nhất định phải cố gắng!

      Chương 5. Tác chiến đại thành

      Khi ta cùng Kiến Ba chào cảm ơn, tiếng vỗ tay như sấm vang vọng toàn trường, ta kích động lệ nóng doanh vòng, đối với chính mình , Lục Bình, ngươi xem, chúng ta thành công , vừa cao hứng, ta bỗng nhiên có cảnh giác, hình như là công diễn xong, Sở Liêm liền lôi kéo ta ra ngoài chuẩn bị ngả bài chuyện cùng tử lăng, sau đó tai nạn xe cộ, ta gãy chân, được, ta nhất định phải dự phòng tình phát sinh, ta vừa mới thể nghiệm cuộc sống vũ đạo, tuyệt đối cần bởi vì những người đần độn mày mất cảm giác sung sướng này.

      Chương 6. Chân tướng

      "Lục Bình, ta có việc muốn với ngươi." Quả nhiên, buổi diễn chấm dứt, Sở Liêm ngăn cản ta cùng người nhà chuẩn bị về, ta lập tức từ trong cảm giác hưng phấn trở nên cảnh giác.

      "Sở Liêm, có chuyện gì ngày mai rồi sau, ta mệt mỏi quá, muốn sớm chút trở về nghỉ ngơi." Nhìn Tử Lăng bên cạnh luôn vụng trộm nhìn, liền từ chối.

      "Sau khi chuyện, ta đưa ngươi về nhà." Sở Liêm căn bản là nghe vào tiếng người, thậm chí có chút cường ngạnh dắt tay ta.

      "Lục Bình, ta cùng ngươi." Tử Lăng bỗng nhiên chen vào, nhìn ánh mắt của nàng, ta bỗng nhiên có chút muốn cười, Uông Tử Lăng, ngươi là muốn giám thị Sở Liêm có phải hay cùng ta lời chia tay .

      "Vậy được rồi, mẹ, con bỗng nhiên nhớ tới sư phụ của con bảo con công diễn chấm dứt tìm nàng, như vậy con cùng Sở Liêm chuyện xong, trực tiếp tìm lão sư, bồi nàng ở đêm, mẹ cần chờ con." Xem điệu bộ này,hôm nay nếu ta đồng ý, khẳng định liền náo loạn, ta là bất đắc dĩ, sớm giải quyết sớm, ta cũng muốn theo chân bọn họ hao tổn, chỉ cần ta lên xe, ta nghĩ, tình vẫn là có thể thay đổi, vì phòng ngừa phát sinh tai nạn xe cộ, tối hôm nay ràng xe, cùng Sarah ở đêm tốt lắm.
      " , ngươi muốn chuyện gì, nên bỏ qua cảm thụ của ta cùng gia đình ta, đem ta lôi đến đây." Ngồi ở góc sáng sủa trong quán cà phê, ta trực tiếp thẳng vào vấn đề.
      "Lục Bình, ngươi sao có thể đối Sở Liêm chuyện như vậy!" Sở Liêm còn lời nào, Tử Lăng bỗng nhiên nhảy ra bênh vực kẻ yếu, bộ dáng kiêu ngạo, bỗng nhiên làm ta thực ngứa tay, kỳ ta là rất muốn đánh nàng chút, nhưng đánh người là chuyện đàng hoàng, cho nên ta nhẫn.

      "Tử Lăng, nhớ kỹ thân phận của ngươi!" Trước kia cho ngươi hoà nhã là vì lục bình tình thương ngươi, nếu cần, ta thay thế nàng, dựa vào cái gì cho ngươi Uông Tử Lăng đần độn này sắc mặt tốt.

      "Ngươi!" Tử Lăng nhảy dựng lên, lại bị Sở Liêm túm lại, nàng ngó ngó Sở Liêm, lại nhìn nhìn ta, yên lặng ngồi xuống. "Lục Bình, chúc mừng ngươi công diễn thành công!"

      Sở Liêm người này a, quyết đoán, ta có chút buồn bực nhìn , bỗng nhiên muốn nhìn thấu .
      "Cám ơn, Sở Liêm, huynh thay muội cao hứng sao? có lỗi, vì lần công diễn này, khoảng thời gian trước muội đều vắng vẻ huynh." Ta đem ánh mắt ôn nhu phóng tới, dùng hết sức véo đùi mình phen, làm cho trong mắt chính mình tràn ngập lệ quang, sau đó nhìn về phía Sở Liêm.
      ", quan hệ, chính là nhìn ngươi mệt mỏi như vậy, ta thực đau lòng." Sở Liêm bị ánh mắt của ta chiếu tới, vốn có chút khẩn trương, ánh mắt nhất thời hòa hoãn lại, cũng ôn nhu nhìn ta, ta dùng khóe mắt nhìn Tử Lăng, nàng hướng Sở Liêm gửi ánh mắt đáng thương, đáng tiếc bị ta chặn lại, về sau ta luôn thắc mắc, vì sao biểu tình đáng thương của Tử Lăng luôn làm nam nhân mềm lòng, ta cũng hiểu được vì sao cố gắng học tập, chịu khó, cả ngày chỉ chờ bánh nóng rơi xuống nàng lại được lão nam nhân như Phí Vân thích, ta lại càng hiểu được, vì sao nàng đối tất cả mọi người dùng mặt nạ đáng thương, duy chỉ đối với ta ngang ngược kiêu ngạo vô lý, thực nghĩ ta dễ khi dễ sao? Phải biết rằng, ta ăn mềm ăn cứng , Uông Tử Lăng, ngươi đối với ta, dùng sai chiêu rồi!
      "Sở Liêm, muội rời khỏi vũ đài, bắt đầu học tập gia vụ, chuyên tâm làm người vợ hiền của huynh, được ?" Ta vươn tay, nhàng cầm bàn tay Sở Liêm đặt mặt bàn, nhịn xuống mảng da gà sau lưng, ôn nhu .

      "Lục Bình, muội, muội nguyện ý rời khỏi vũ đài vì ta?" Sở Liêm kích động cầm ngược lại tay ta, trong mắt thậm chí có chút lệ quang .

      "Ừ, phía trước như vậy cố gắng, huynh có biết muội bốn tuổi bắt đầu học vũ đạo, rước đây thường xuyên vì đứng nhiều mà đau ngủ được, thời điểm ép chân cũng thường xuyên đau mà khóc, luyện tập bị thương lại vô số kể, muội vất vả học tập, liền nhất định phải làm ra cái thành tựu, bằng phải uổng công sao? Bây giờ có hồi báo, còn tiếc nuối, tại, muội chỉ nghĩ kỹ bồi thường cho huynh tốt, giúp huynh xây dựng gia đình ấm áp, có người vợ cần huynh che chở, có đứa cần huynh cưng chiều. . ." Ta làm bộ thẹn thùng cúi đầu, kỳ muốn bị lời của mình tứ phân ngũ liệt (chia năm xẻ bảy).

      "Lục Bình, ngươi phải nhất vũ đạo của ngươi? Vì vũ đạo, ngươi phải ngay cả sinh nhật Sở Liêm đều quên sao?" Tử lăng bỗng nhiên ở bên cạnh xen mồm vào.

      "Ta có quên, hôm nay chính là sinh nhật Sở Liêm, ta còn muốn đưa huynh phần lễ vật trân quý, bằng vì sao ta cùng mẹ hôm nay trở về nhà đâu?" Ta thẹn thùng nhìn Sở Liêm, ra những lời này, quả nhiên "thân thể chấn động giữ dội" ánh mắt mừng như điên, mà mặt Tử Lăng tràn ngập khiếp sợ.

      "Lục, Lục Bình, muội. . . . . ." Sở Liêm ra lời, đứng dậy chuẩn bị đến bên cạnh ta ngồi xuống, bị Tử Lăng phen kéo lại, Sở Liêm quay đầu, trong mắt Tử Lăng tràn ra từng dòng nước mắt, nháy mắt cả khuôn mặt đều thấm đẫm nước mắt.

      "Tử Lăng làm sao vậy? Ngươi thoải mái?" Ta làm bộ nghi hoặc nhìn bọn họ, thuận tiện đem ánh mắt bắn về phía bàn tay Tử Lăng cùng Sở Liêm.

      "A, , có gì." Sở Liêm liền buông tay Tử Lăng, Tử Lăng như trước dùng ánh mắt đáng thương nhìn Sở Liêm, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía ta.

      "Đúng rồi, Sở Liêm, huynh vừa muốn cùng ta chuyện gì?" ánh mắt"Quan tâm" của ta còn dừng ở người Tử Lăng, lại gặp ánh mắt tràn đầy oán hận của nàng.

      ". . . . . ." Sở liêm xua tay, có chút ấp úng, bỗng nhiên Tử Lăng nhào vào ngực Sở Liêm, hai tay ôm bả vai , lớn tiếng quát: "Người Sở liêm là ta, chúng ta quyết định ở cùng nhau, Lục Bình, ngươi buông tay . . . . . ."

      "Cái gì. . . ?" Ta làm bộ khiếp sợ nhìn Sở Liêm, chỉ thấy sắc mặt trắng bạch, dùng sức kéo tay Tử Lăng, muốn mở miệng giải thích với ta, lại ra lời.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7. ( có tên chương)

      "Sở Liêm, cho muội biết, đây phải " hai tay ta che ngực, lệ quang trong suốt nhìn , còn trong đầu nghĩ dùng chín chín tám mươi mốt châm hung hăng đâm cái đồ đần độn thiếu não trước mặt.

      "Lục Bình " Sở Liêm vừa kêu tên ta, bị Tử Lăng kéo lại, nhìn Tử Lăng dùng ánh mắt điềm đạm đáng thôi miên Sở Liêm, cơn tức giận của ta liền lên đến đỉnh điểm, nhưng ta còn nhớ mình là Uông Lục Bình, vì thế theo ý tứ của Tử Lăng đem đề tài chuyển tới người nàng.

      "Tử Lăng, muội , đây phải là ?" Bảo trì vẻ mặt nghiêm túc, ta dùng ánh mắt sắc bén hung hăng nhìn thẳng ánh mắt Tử Lăng, tin tưởng ta, đây tuyệt đối là chuyện vũ nhục ánh mắt ta.

      "Lục Bình, ta cùng Sở Liêm là tâm nhau, Sở Liêm ngươi rất hoàn mỹ, tựa như cái oa nhi thủy tinh tinh xảo, cần là tâm hồn ấm áp có thể an ủi , tỷ tỷ, ngươi vĩ đại như vậy, ta vẫn sống phía sau ngươi, mẹ ba ba đều kiêu ngạo vì ngươi, bọn họ đều cảm thấy ta dọa người, chỉ có Sở Liêm lòng quan tâm ta, đau lòng ta, ngươi là hảo tỷ tỷ của ta, ngươi là Lục Bình thiện lương nhất, ngươi có thể buông tha Sở Liêm, thành toàn cho chúng ta hay ?"

      Nhìn nàng bên ngoan cố túm Sở Liêm cho Sở Liêm chuyện, bên lại đáng thương cầu xin ta, ý tứ trong lời chút nào hàm hồ, mặt Sở Liêm cảm thấy ta có tâm hồn, chỉ là bình hoa, mặt còn do ta mới khiến cuộc sống nàng bi thảm, nếu đem người duy nhất quan tâm nàng- Sở Liêm tặng cho nàng, chính là ác độc, chính là tốt, hừ.

      "Tử lăng, tỷ biết muội từ tự ti, cảm thấy hào quang của tỷ che dấu muội, hy vọng tỷ trở nên bình thường thậm chí biến mất ở trước mắt muội, nhưng bất luận như thế nào muội là muội muội của tỷ, thân muội muội của ta, muội sao có thể làm như vậy? Vì ghen tị liền cố ý làm như vậy? Tỷ muốn hẹp hòi, nhưng Sở Liêm là người, con người sờ sờ, chẳng lẽ vì cái gọi là như ý của muội, muội bắt thân tỷ tỷ của mình đền người dấu nhất để bồi thường sao? Muội có nhớ đến cảm giác của Sở Liêm hay ? Tỷ cùng Sở Liêm từ liền nhau, tại muội lại cầu ta thả Sở Liêm, thế nhưng dùng từ thả, muội để tình cảm của ta cùng Sở Liêm ở đâu?"

      Giả bộ đáng thương ai biết, ta nhìn Sở Liêm, hai tay vô lực ở hai bên đùi hung hăng bấm xuống, nước mắt ào ào chảy ra, NND, khẳng định bầm da rồi.

      "Tỷ tỷ, ta có, ta có ghen tị, ta cảm thấy có lỗi có lỗi, nhưng là ta cùng Sở Liêm là lòng nhau, Sở Liêm muốn cùng chỗ với ta, cần bận tâm lễ nghi, cần thời khắc mang theo mặt nạ hoàn mỹ, muốn đùa giỡn liền đùa giỡn, muốn cười to liền cười to, ta cũng vậy lòng Sở Liêm, nhìn chàng cùng ngươi cùng chỗ mất mát cùng tịch mịch, ta đau lòng, tỷ tỷ, ngươi hoàn mỹ như vậy, nhất định tìm người tốt, van cầu ngươi, thành toàn ta cùng Sở Liêm được ? Ngươi thiện lương như vậy, thương ta như vậy, nếu ngươi lòng Sở Liêm, hy vọng vui vẻ đúng ? Van cầu ngươi, van cầu ngươi ~!" xong tử lăng buông cánh tay kéo Sở Liêm, chuẩn bị quỳ xuống, ta liếc mắt, phát tay Sở Liêm nghiễm nhiên muốn xanh tím.

      "Sở Liêm, ngươi ? Nhìn hai tỷ muội chúng ta vì ngươi rơi vào kết cục như thế, ngươi nhất định rất đắc ý , ta thương tâm, từ lúc ta biết ngươi tới bây giờ ngươi tổng cộng ngàn ba trăm hai mươi câu ta, nhưng tại muội muội của ta lại , các ngươi lòng nhau, ta biết ngươi rốt cuộc với nàng bao nhiêu câu , nhưng có thể làm cho nàng si mê như thế, vậy chỉ nhiều ít, ngươi đem ta đặt ở đâu? Thế nhưng trước mặt ta, muội muội thân ái nhất ta là cái oa nhi thủy tinh có linh hồn, như vậy cần gì phải giả mù sa mưa ta, sau đó bởi vì ta vắng vẻ ngươi, ngươi khiến cho muội muội của ta quỳ xuống cầu ta đem ngươi tặng cho nàng? Sở Liêm, ngươi tàn nhẫn, quá tàn nhẫn "

      xong ta xoay người bỏ chạy, lão nương nhịn nổi nữa, mấy câu đó ta trong gió hỗn độn, lúc này , về sau càng khó, ta còn muốn an bài tình phía sau. Chạy hai bước về phía trước, làm bộ quay đầu tìm kiếm phương hướng, thời điểm nhìn về phía sau liếc mắt cái, phát giác Sở Liêm có đuổi theo, phỏng chừng bị Tử Lăng ngăn cản, bằng lấy tính cách của sớm đuổi theo ta, tốt lắm, tại ta phải tìm chỗ an tĩnh, mà thích hợp nhất chính là nhà vệ sinh nữ, vì thế ta đường chạy như điên vào, đóng cửa, khóa chốt, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, truy cập vào trang web giải trí, đăng kí ID, đăng bài viết ngắn gọn, đem tình huống vừa rồi ghi lại sinh động, hơn nữa còn nhấn mạnh Tử Lăng cùng Sở Liêm bây giờ còn ngồi trong quán cà phê, mà đối với kiện nữ chủ Uông Lục Bình thương tâm rời , ta nghĩ lấy tốc độ của nhóm paparazzi, cho dù tại có ai cũng có người đường về chụp bọn , xử lý xong tất cả, ta lấy thuốc mắt, vài giọt, sau đó dùng khăn tay hung hăng dụi dụi, rút gương ra nhìn thấy ánh mắt đỏ lên mới vừa lòng, mở cửa toilet, ra ngoài. . . . . .

      PS: chương sau nam chính của chúng ta come back và cực kỳ “manh động”. :smoker4: ^^ . mình làm mỗi tuần 5-6 chương nha, lịch post ko cụ thể. ^^

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8. Nam chính nổi giận

      "Uông tiểu thư ~"

      Ta theo cửa hông quán cà phê ra, chuẩn bị đến khách sạn tìm Sarah, vừa ra cửa, bị tiếng kêu quen thuộc gọi lại, quay đầu, dĩ nhiên là Edie Nam, con riêng của Sarah, nam nhân có chút nghiêm túc cùng lợi hại.

      "Edie Nam tiên sinh, nhĩ hảo, thực khéo, ở trong này gặp, ta vừa vặn muốn tìm Sarah." Ta giật khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra chút tươi cười, lúc này gặp thích hợp, nếu phóng viên tới nhìn thấy, có lý cũng được, ta cúi đầu, làm bộ lấy tay lau nước mắt thuận tiện dùng khóe mắt xem xét xung quanh, phát yên tĩnh, ngay cả con mèo đều có.

      "Uông tiểu thư, có muốn uống chén hay ?" Edie Nam đến trước mặt ta, ngăn cản tầm mắt của ta cùng toàn bộ ánh sáng, ta ngẩng đầu, nhìn an ủi trong mắt , trong lòng chấn động, hẳn là biết chuyện vừa phát sinh , ngược lại nghĩ đến đôi mắt của ta cùng biểu tình mặt, nhất thời hiểu ra, đây là người nước ngoài khéo hiểu lòng người trong truyền thuyết, bọn họ nhìn ngươi khổ sở, hỏi vì sao mà trực tiếp mang ngươi giải quyết cảm xúc.

      " trễ thế này, có phương tiện lại." Tuy rằng uống rượu cũng có khả năng giảm đau thương hiệu quả, nhưng loại người như ta càng uống càng vui, chừng uống rượu liền cười to, vẫn cần là hơn.

      " , Sarah cũng chơi, chắc là tối nay mới quay về khách sạn, chúng ta tìm nàng, sau đó cùng nhau trở về." Tuy rằng biểu tình cùng giọng điệu đều rất ôn hòa, nhưng tàng hơi thở cường thế làm ngươi thể cự tuyệt, ta chỉ có thể tiền đồ đồng ý.

      "Lục Bình, làm sao vậy?" Ta lắc đầu, đầu óc trì độn nhìn người vốn ngồi đối diện ta, tại lại xuất bên cạnh, Edie Nam, ngay cả kêu tên của ta đều để ý, cố gắng hồi tưởng chuyện vừa rồi, Edie Nam đến tìm Sarah uống chén, sau đó cùng nhau quay về khách sạn, đến quán bar phát Sarah ở, chúng ta uống chén, sau đó ta uống lên ly lại ly. . .

      "Lục Bình?" Edie Nam sờ sờ cái trán cùng hai má của ta, có chút cảm giác lạnh lẽo dán mặt, đánh gãy hồi tưởng của ta, để cho ta thoải mái thở dài hơi, ta quả nhiên là uống nhiều quá, bằng như thế nào nóng như vậy được?
      "Edie Nam, ta giống như say rượu ." ràng ra những lời này, sau đó ta liền hoảng hốt, chỉ cảm thấy trong bụng có đoàn hỏa diễm, Edie Nam ngươi rốt cuộc cho ta uống rượu gì? Những lời này đợi ra miệng, trong bụng ta bỗng xuất luồng hỏa diễm, ta cả người mê mê man man

      Chương 9. Nam chủ tự bạch

      Ta, Edie Nam Parker, là con thứ hai của gia tộc Mafia Italy, Parker, đại ca kế thừa nghiệp Mafia của gia tộc Parker còn ta kế thừa việc làm ăn của gia tộc, từ gia tộc giáo dục khiến cho ta trở thành con người nghiêm túc, sau khi tiếp nhận sản nghiệp lớn mạnh của gia tộc, cuộc sống dần dần còn thú vị, quyền lợi, tài phú, mỹ nhân mấy thứ này với ta mà có ý nghĩa, ta giống như lão nam nhân, trải qua hết đời, trong khi đó cuộc sống của ta chỉ mới vừa mới bắt đầu mà thôi, thế giới trong mắt ta cũng trở thành hắc bạch, chút sắc thái khác, cũng chút lạc thú, cho đến khi gặp được nàng - Uông Lục Bình.

      Đối với chuyện baba tái hôn, trong gia tộc có bất cứ ý kiến gì, dù sao gia tộc Parker cần liên hôn để củng cố địa vị, hơn nữa tuổi baba cũng thích hợp để làm đám hỏi, Sarah trong giới vũ đạo danh tiếng rất lớn, làm người cũng tồi, ta cùng đại ca đều thực tôn trọng nàng, nàng thường xuyên ở trước mặt ta nhắc tới tiểu đồ đệ, xinh đẹp đáng như "Tinh linh" của nàng, luôn tràn đầy năng lượng "Lục", Lục mấy tuổi bắt đầu học vũ đạo, Lục sau thất bại liền cố gắng, Lục khắc khổ, Lục tươi cười, ngay từ đầu, ta còn nghe do tôn trọng Sarah, đến khi Sarah đưa ra ảnh chụp, ta bỗng nhiên bị rung động, lưu luyến nhìn Sarah cẩn thận đem ảnh chụp thu hồi, ta hiểu, ta nàng, chưa từng gặp mặt - Uông Lục Bình. Từ nay về sau, theo bên cạnh Sarah thám thính tin tức của nàng, thậm chí đem ảnh chụp của nàng vụng trộm lấy ra in lại, trân quý đặt ở bàn trong phòng làm việc cùng ví tiền, nghe được Sarah muốn xem nàng công diễn, ta lập tức tỏ vẻ chuẩn bị nghỉ ngơi, quả nhiên Sarah rất nhiệt tình mời ta cùng , ta thuận theo đồng ý, thực tế, đêm trước khi xuất phát, ta hưng phấn ngủ được, Uông Lục Bình, Lục của ta, ta đến đây, nàng chuẩn bị tốt chưa? Đối với nàng, ta thể buông tay rồi

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10. Sau đêm

      "Nước" trong sương mù, ta cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, thân thể cũng mỏi mệt vô cùng, ngay cả cánh tay đều nâng lên được, cảm giác bên cạnh tựa hồ có người, ta lại mở mắt ra được, chỉ bĩu môi lầm bầm muốn uống nước.

      "Ưm" có cái gì đó ấm áp mềm mại dán vào miệng của ta, sau đó nước cùng cái mềm mại tiến vào khoang miệng, ta điên cuồng mút thỏa thích, cố gắng theo cái đó hút càng nhiều nước càng tốt, nhưng theo sau đó phải là nước mà là tiếng hút khí ràng, tiếng hút khí? Hút khí! Ta kinh sợ mở mắt ra, nhìn thấy đầu tóc màu rám nắng, chẳng phải là Edie Nam sao!

      "Ngươi" ta khiếp sợ ngồi dậy, cảm giác được trong cơ thể có chất lỏng nào đó chảy ra, chưa kịp cùng chuyện, đem ánh mắt hướng người mình thoáng nhìn, nhất thời sợ ngây người, ta trần như nhộng, thậm chí trước ngực tới bụng đều tràn ngập dấu hôn thâm tím, này. . . Chẳng lẽ. . . Ta đối với chính mình cũng biết gì . . . . . .

      Hết thảy rốt cuộc là sao? Thẳng tắp nhìn ánh mắt của , trong ánh mắt ta mang theo nghi vấn sâu mà chính mình cũng thể lý giải, tại ta nên làm cái gì bây giờ? Là thét chói tai mắng , hay là bất lực khóc? Hoặc là lý trí cầu phụ trách, nếu coi như cái gì cũng phát sinh, muốn quên chuyện ngày hôm qua ?

      "Ngâm nước cho thoải mái chút." Động tác Edie nam ôm lấy ta làm ta bừng tỉnh, nghe được lời của , ta bỗng nhiên có loại cảm giác vớ vẩn, nhưng giờ phút này có lẽ trầm mặc mới là phản ứng tốt nhất, cho nên ta gì, ta dám cam đoan đầu óc của ta còn chưa thích ứng được.

      "A!" khắc bị để vào trong nước ta giật mình chút, hai tay liền ôm chặt cổ , hơi nước làm cho suy nghĩ ta dần dần ràng, ta bị kéo uống rượu, tựa hồ uống rất nhiều, sau đó ta say đến bất tỉnh, chuyện sau đó chút ấn tượng đều có, vẻ mặt đau khổ tự hỏi, rốt cuộc ta uống rượu làm cái gì, vì sao lại cùng phát triển đến giường, hơn nữa xem tình huống thân thể ta, tựa hồ còn rất cuồng nhiệt, vì sao chút ấn tượng đều có? Chẳng lẽ thừa dịp ta ngủ mà hành động? Mang theo nghi ngờ nhìn về phía , lại phát vẻ mặt ngay thẳng của , nam nhân nghiêm túc này nhìn qua đúng là giống cái loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn a, rối rắm.


      @: Ca uy vũ, lần đầu tiên gặp mặt đưa con người ta lên giường uh. http://***************.com/images/smilies/icon_sweat.gif http://***************.com/images/smilies/icon_supplicate.gif

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :