1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Một không làm, hai không tu - Túy Tửu Vi Hàm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Tác giả : Túy Tửu Vi Hàm

      Thể loại : Cổ đại, huyền nhuyễn, oan gia hoan hỉ

      Tình trạng sáng tác : Hoàn

      Số chương : 76 chương + 1 đại kết cục + 1 ngoại truyện

      Tình trạng edit : Từ từ :))))

      Chuyển ngữ : Tiêu Vũ

      Truyện được đăng https://songquynhan.wordpress.com/2016/ ... -khong-tu/

      Ahihihi lại đào thêm hố mới, mà đúng kiểu mình thích rồi, mỗi tội nữ chính có vẻ hơi não tàn :3 mà thôi mong chờ nam chính :3 lát nữa đăng văn án nha :v :v

      Giới thiệu :

      Thiếu nữ ngực to thiên phú dị bẩm, nhặt được thư sinh yếu đuối tuấn mê người.

      Thiếu nữ quyết chí : Ta phải tu đạo! ta muốn thành tiên! Ta muốn lên trời!

      Thư sinh khinh bỉ : Thiên cung thu người ngực to ngốc nghếch, ngươi tuệ căn đủ, việc này khó thành.

      Thiếu nữ lệ tuôn : Ô ô ô.... làm sao bây giờ?

      Thư sinh trầm tư : Kỳ thực còn có phương pháp....

      Thiếu nữ mừng rỡ : Biện pháp gì?!

      Thư sinh nhếch môi : Sách cổ ghi lại--- ngàn năm đạo hạnh, thủy vu song tu.

      Chuyện xưa như trước cẩu huyết loạn sái, khắp nơi đều là JQ~~~~

      Nội dung nhãn : Oan gia hoan hỉ

      Tìm tòi mấu chốt : Diễn viên : Tình Tụ, Tả Hao ┃ phối hợp diễn: , thúc thúc thẩm thẩm, đám cầm thú ┃ cái khác: Túy Tửu Vi Hàm, Hoan Lạc Văn.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆ Chương 1 : Chốn đào nguyên, vui mừng gặp gỡ

      Tại Đông Tấn, Tây Việt, giao giới của Nam Sở tam quốc, có vực sâu hẹp dài.

      Khe rãnh quật khởi vạn trượng mặt đất bằng phẳng, hai bên sườn núi trùng trùng, thác nước tuôn trào, cuồn cuồn ngày đêm cọ rửa sơn đạo, thay đổi lộ hướng.

      Địa thế của thiên nhiên ngăn cách biên giới ba nước, thêm vách núi thâm sâu dốc đứng hiểm trở, vì vậy nơi này là nơi bị thế gian quên lãng, ít người lui tới.

      U cốc rộng lớn, giống như bao phủ nơi này ngàn vạn năm, thậm chí còn có thể tiếp tục kéo dài.

      Trong đám mây đỉnh núi, có con bạch hạc bay lượn, theo gió từng ngày. Bỗng nhiên, giống như bị cái gì đó triệu hồi, cánh dao động liền hướng đáy thác phóng , lao thẳng xuống. Bạch hạc xuyên qua sương mù trong cốc, bay qua cây rừng trùng trùng điệp điệp, cuối cùng vượt qua sóng lớn khiến người kinh hãi, dừng bãi cỏ.

      Diễm diễm đào lâm, hoa nở vừa đúng lúc. Lưu oanh vũ điệp xuyên qua bụi hoa, tỏa hương khoe sắc.

      "Hủ Hủ---Hủ Hủ----"

      vị nông phụ trung niên kéo tay áo cách đó xa từ trong nhà tranh qua, đứng ở cửa lớn tiếng gào : "Hủ Hủ--- mau trở về, ăn cơm thôi!"

      Xì xào, xì xào.

      Đáp lại nông phụ chỉ có tiếng bồ câu nóc nhà kêu to, nàng lại hô thêm trận nữa nhưng vẫn là ai đáp lại, Nàng tức đến nỗi đem nồi vứt cái bộp, hai tay chống nạnh, căng giọng hét lớn : "Tình Tụ! Mau về ăn cơm cho lão nương! Bằng ta làm thịt con hạc của nhà ngươi!"

      Bạch hạc vừa đỗ xuống đất bị tiếng hô này chấn động, thiếu chút nữa xảy chân ngã xuống.

      thanh to như hổ gầm, xuyên qua đào lâm, xuyên vào trong thác nước bên cạnh rừng trúc.

      "Rầm " thanh phá nước vang lên, từ trong dòng nước trong biếc nhô ra cái đầu đen xì xì, nàng há mồm " phốc phốc" phun nước trong miệng ra, cau mày lầm bầm, : "Thẩm thẩm hình như gọi ta?"

      Nàng vểnh tai nghe, thế nhưng lại hề có động tĩnh, giống như thanh lúc nãy ở dưới nước nghe được chỉ là ảo giác.

      Sóng nước lăn tăn chảy , lộ ra mặt nước khuôn mặt thiếu nữ mị cùng với tuổi . Tóc mai rủ xuống, mặt trắng môi đỏ, hai mắt ngập nước, đuôi mắt hơi xếch, mang theo vẻ phong tình. Nàng mình ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, tựa như bức họa mỹ nhân ai vẽ, như tiên nữ trời hư hư thực thực, biết vì sao lại hạ phàm.

      Tình Tụ nhếch miệng cười, thở hơi dài, chậm rãi bơi tới cạnh hồ dựa người lên tảng đá, thở dài : " Thẩm thẩm là ác độc, động tí là hô to gọi , mỗi lần hét là lại làm tai ta như bị điếc luôn rồi........ là kỳ quái tại sao thúc thúc lại có thể chịu được? Chẳng lẽ có thể nghe tai này ra tai kia? Đổi lại là ta chắc chắn thể được, ước gì mỗi ngày đều có thể trốn xa..... Tùng tùng, ngươi xem có phải hay ?"

      Bốn phía có người nào khác, thế nhưng Tình Tụ mình vẫn hăng say.

      "Tùng Tùng, ngươi ra bên ngoài có phải ? Ta ngoại trừ rừng cây này ra được đến nơi khác cơ mà. Dù sao ta cũng , thúc thúc ta còn có thể ra, phải đợi đến khi trưởng thảnh..... Nhưng mà tại ta đều lớn rồi, bọn còn cho ta . Ta rất muốn biết thế giới bên ngoài hình dạng thế nào a......"

      "Tùng Tùng, ngươi gặp cha nương ngươi chưa? Bọn họ có phải giống ngươi ? Xám xám, có cái đuôi to? Dù sao ta nhìn hình dáng của các ngươi cũng đều sai biệt lắm. Thế nhưng con người lại giống nhau, nam nhân cùng nữ nhân, người lớn cùng tiểu hài tử, hình dáng khác rất nhiều. Ngô..... Cha ta nương ta có hình dáng như thế nào đây? Ta là nữ hài tử, hẳn là giống nương nhiều chút ...... Đáng tiếc ta từng gặp bọn họ."

      "Tùng Tùng, ta cho ngươi nghe bí mật. Kỳ trừ bỏ thúc thúc thẩm thẩm cùng người trong thôn ra, ta còn gặp người khác nữa."

      "Ai ya, nàng hẳn là xem là người. Nàng luôn mặc xiêm y vừa mềm lại vừa trắng, nhiễm hạt bụi, tựa như mây trời, còn có thanh lúc nàng chuyện, ta nghĩ nàng hẳn là tiên nữ hạ phàm ."

      " Ta gọi nàng là . Trước kia nàng hàng năm đều đến thăm ta, mang cho ta rất nhiều đồ vật bên ngoài, nàng chờ khi ta mười sáu tuổi tới đón ta . Tùng Tùng, tháng sau ta liền mười sau tuổi rồi. Ta lập tức có thể ra ngoài, muốn xem thế giới bên ngoài chút, lại hoặc là tiên cung trời....... Đến lúc đó ta mang ngươi cùng nhé?"

      "Chỉ là, nhiều năm rồi còn chưa tới..... Có phải nàng quên rồi ? Có phải còn nhớ ta nữa?"

      "Ta xem sách có người tu luyện về sau đắc đạo thành tiên, cuối cùng lên trời, sống trong thiên cung. Hay là ta cũng tu luyện? Như vậy có thể tìm ......."

      "Lão thẩm thẩm cười ta nằm mơ. Ta mới suy nghĩ lung tung! Ngươi xem, ta cùng người khác giống nhau, ta có thể hiểu được các ngươi..... Tùng Tùng, chừng kiếp trước ta giống ngươi, cũng sống ở trong rừng!"

      Tình Tụ ghé vào cạnh hồ lải nhải liên miên, người đáp lại. Trước mặt nàng chỉ có mọt con sóc màu xám với cái đuôi to, hai chân trước ôm quả tùng, gặm rất là vui vẻ.

      "Tùng Tùng thối, chuyên tâm!" Tình Tụ mất hứng nó chỉ lo ăn, vươn đầu ngón tay búng búng vào ót nó, sẵng giọng : " Sau này ta cho ngươi hạt dẻ nữa! Để mình ăn hết!"

      Sóc vừa nghe, vội vàng ném quả tùng xuống, "Chi chi" hai tiếng, còn lấy cái đuôi nhiều lông vừa to vừa mượt quét quét cánh tay như ngó sen của thiếu nữ.

      Tình Tụ cười khanh khách ngừng: "Bây giờ còn biết lấy lòng ta rồi? Tiểu bại hoại! Nếu như ngươi đối với ta tốt, về sau ta mang ngươi ra ngoài, ta mang bọn Hạc Hạc, Hống Hống, Ban Ban . Ban Ban chạy nhanh, Hống Hống khí lực khỏe, bọn chúng đều có thể bảo vệ ta, thúc thúc bên ngoài người xấu rất nhiều. Ngươi xem ngươi bé như vậy, có khả năng ?"

      Chít chít, chi chi.

      Sóc vừa kêu vừa nhảy, kêu lung tung vài tiếng, cái đuôi ngừng lắc tới lắc lui. Bộ dáng kia giống như lo lắng.

      "Yên nào yên nào, ta hù ngươi thôi, ai bảo ngươi ăn tham thèm để ý đến ta? Được rồi ta muốn đứng dậy rồi, nước mát."

      Tình Tụ làm bộ đứng dậy, sóc nhanh giơ hai chân che mặt, vội vàng xoay người sang chỗ khác, hai ba bước chốn đằng sau hòn đá.

      Thanh tú như đóa liên hoa hé nở mặt nước, gương mặt kiều diễm ra. Thân thể thiếu nữ yểu điệu bước ra khỏi mặt nước, khiến cây cỏ xấu hổ mà e thẹn. Diện mạo nàng nguyên bản có vài phần xinh đẹp giống với người thường, ngực mềm mại lại càng cao hơn, lại thêm quyến rũ mê người.

      Kỳ quái là, ràng là bộ dáng , thế nhưng cố tình ánh mắt thuần khiết ngây thơ, lại phá lệ thanh tĩnh.

      Tình Tụ vừa mới mặc xiêm y, chuẩn bị mang theo sóc về nhà, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, từ trong rừng bất thình lình nhảy ra con vật .

      Hình dáng như con ngựa, toàn thân màu đỏ, lưng cùng hai bên sườn có rất nhiều đốm trắng li ti, giống như hoa mai, đầu còn có hai cái sừng to.

      "Ban Ban!"

      Tình tụ thấy hươu sao hưng phấn vẫy tay, sai đó cầm lấy cọng rau muống tảng đá, qua đút cho nó : " Ngươi lâu lắm rồi có tới tìm ta, Tùng Tùng ngươi tìm vợ rồi. Thế nào, có tìm thấy ? Nàng có xinh đẹp hay ?"

      Hươu sao "tích tích" hai tiếng, đối với cây cỏ non ngon mắt ngay trước mặt cũng động tâm, mà há mồm cắn tay áo Hồng Tụ, dùng sức kéo nàng lôi vào trong rừng.

      "Ai ai! Chậm chút chậm chút! Xảy ra chuyện gì rồi ! Chậm rãi thôi......"

      Rừng cây rậm rạp, cỏ dại khắp nơi. TÌnh Tụ nhanh chóng theo Hươu sao, xuyên qua khu rừng lớn, rốt cục cuối cùng tới lùm cây dưới vách núi.

      Hươu sao dừng lại, nhảy ra phía sau Tình Tụ, lấy sừng đẩy đẩy lưng nàng, ý bảo nàng về phía trước.

      Tình Tụ thấy trong lùm cỏ tảng đá cao có chỗ bị lõm vào, nàng vừa nghe Ban Ban , trong đó có gì đó kỳ quái. Nhưng rốt cuộc là gì, Ban Ban , chính là kêu nàng xem thử. Nàng trong lòng có chút sợ hãi lại có chút tò mò, cố lấy dũng khí chậm rãi tới gần nơi đó.

      Khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, Tình Tụ gạt bụi cỏ dại ra, rốt cuộc thấy được cái gọi là thứ kỳ quái kia.

      Di? Giống như .....là người?

      Bất quá người này cả người bẩn thỉu, toàn thân đều là bùn, mặt còn có vết máu, loang kín mặt nhìn ra mắt mũi, rất giống tảng đá dưới hồ, khó trách Ban Ban nhìn ra đó là người.

      Tình Tụ ngửa đầu nhìn nhìn dốc đá thẳng tắp ngọn cỏ nào phía , khỏi chép miệng.

      là rơi xuống từ đó ?

      Tình Tụ quỳ xuống, đầu dựa vào ngực người này nghe thử, nhận thấy còn có nhịp tim, nhất thời mừng rỡ. Nàng nhàng nâng đầu người này để lên đùi, kêu :"TỈnh tỉnh, tỉnh tỉnh a......Ngươi có nghe thấy ta ?"

      Kêu lúc lâu cũng thấy người này mở mắt, chính là mí mắt nhàng giật giật, môi nứt nẻ khẽ nhếch, lại được câu nào.

      "Môi đều khô nứt ra rồi......." Tình tụ thấy thế cau mày, lập tức đem người đặt xuống, với hươu sao cùng sóc : "Tùng Tùng ngươi gọi Hống Hống đến, Ban Ban ngươi ở đây trông coi , ta lấy nước."

      xong liền vội vàng chạy , trước khi còn quên lấy cái lá to cuốn thành cái phễu đựng nước.

      Chỉ lát sau Tình Tụ liền trở lại, cẩn thận ngồi xuống cạnh người này, nhàng đổ từng chút nước vào miệng .

      Có lẽ người này quá khát, nước vừa vào miệng liền há miệng to, muốn uống nhiều hơn. Vì thế Tình Tụ trọc lỗ cái phễu lá, nước bên trong lập tức như tiểu tuyền từ từ chảy vào miệng .

      Cho uống nước xong, Tình Tụ đem chút nước còn lại rửa mặt cho , lau sạch máu mặt.

      Đẹp quá!

      Trước mắt ra khuôn mặt bừng bừng tuổi trẻ, làn da trắng nõn mũi cao tuấn, mắt tuy rằng nhắm lại, nhưng lông mày khí khái dấu được vẻ phong độ, thập phần khôi ngô.

      Tình Tụ nhìn thực chuyên chú, trừ bỏ mười hộ trong thôn ra, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam nhân khác. Nàng nghẹo đầu, trong lòng đoán rằng người bên ngoài có phải đều xinh đẹp như thế hay ?

      Tầm mắt di chuyển xuống, Tình Tụ phát trong tay người này cầm thứ gì đó. Nàng mở tay ra, thấy tảng đá hình tròn màu xanh biếc, mặt còn có chữ viết.

      "Cửu ... ....Hổ.... ... Đây là tên của ngươi à? Ta từ nay về sau kêu ngươi là Cửu Hổ có được ?"

      Tình Tụ vui vẻ lầm lầm, lúc này người nằm mặt đất cổ họng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.

      "Ách......"

      Tình Tụ nghe tiếng, cúi người ghé sát đến trước mặt , cười : "Ngươi tỉnh rồi!"

      Người này vừa mở mắt, ánh mắt còn có chút tan rã, chờ phục hồi lại tinh thần nhìn Tình Tụ, bất giác ngẩn ra, hình như có chút hoang mang.

      chớp chớp mắt đen láy, xác định hỏi : "Hồ ?"



      Tác giả có lời muốn : Mở đầu rồi, cười tủm tỉm ~(@^_^@)~ đây là chuyện xưa sung sướng, ta cam đoan.

      Đừng bị bề ngoài của nữ chủ lừa gạt, nàng chính là có thể cùng cầm thú giao lưu buôn bán.

      Sai sai, Hống Hống là loại động vật gì?
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
      Jeremej San thích bài này.

    3. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Có vẻ hấp dẫn :3

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆, Chương 2 : Hoa mây, mật động yên tĩnh

      "Hồ ? Ở đâu ở đâu?"

      Tình Tụ kinh hãi, đứng bật dậy nhìn trái nhìn phải, đầu lắc lư như trống bỏi.

      Tả Hao đối với chuyện mình rơi xuống vực sớm còn ôm hy vọng sống sót, ai ngờ lúc mở mắt lại phát trước mắt là lục y nữ tử xinh đẹp, tóc dài rối tung, ngọn tóc còn vương chút nước, người tỏa ra cỗ hương vị cỏ xanh trong lành.

      Trong lúc hoảng hốt nghĩ linh hồn mình ra khỏi thân xác, gặp được nữ quỷ ty xinh đẹp, thế nhưng sau lưng truyền đến đau nhức lại nhắc nhở mình còn chưa chết, đoán là có phải mình rơi vào huyệt động ma gì hay , gặp phải tinh biến thành người.

      Bất quá vừa thấy phản ứng này của Tình Tụ, còn có đau đớn sau lưng, Tả Hao khỏi thầm tự giễu. đây là làm sao, có thể hồ đồ thành như vậy? đời làm gì có hồ? Làm việc ác, toàn bộ đều là con người.

      " nương...." Tả Hao kìm nén muốn ngồi lên, "Xin hỏi đây là đâu?"

      Tình Tụ vội vàng nâng dậy : "Nơi này là đáy vực nha! Cửu Hổ ngươi đừng lộn xộn, chân của ngươi bị thương rồi, đường rất đau đó."

      "Ta biết nơi này là đáy vực.....Ý của ta muốn hỏi nơi này tên gọi là gì? Ngươi ở gần đây?"

      Tả Hao đối với câu trả lời ông gà bà vịt của Tình Tụ có chút biết gì, lại nhẫn nhịn hỏi lại lần nữa.

      Tình Tụ còn gật đầu : " Ân, nhà của ta bên kia khu rừng. Chúng ta liền gọi nơi này là đáy vực, có cái tên nào khác."

      Tả Hao rũ mắt, thần sắc mang theo tia ngưng trọng, có mừng có ưu. Trời tuyệt đường sống, nếu nơi này có người, dù có mang thân thương tích, cũng có thể miễn cưỡng duy trì mạng sống. Thế nhưng như vậy, nơi có người liền có tin tức, nếu như bị những người đó biết còn chưa chết, tìm tới cửa.......

      Tình Tụ thấy sững sờ, gọi :" Cửu Hổ? Cửu Hổ?":

      Kêu vài tiếng Tả Hao mới thu lại suy nghĩ, khó hiểu nhíu mày: "Cửu Hổ? Ngươi gọi ta?"

      "Đúng nha, ngươi phải tên Cửu Hổ sao?" Tình Tụ đưa trả vật trong tay, chỉ vào : "Này, tên của ngươi khắc bên đó."

      Hao.

      Tả Hao nhìn thấy tấm ngọc bội này, ánh mắt mờ mịt . Nữ tử này thấy được vật này, ngược lại coi như là chuyện tốt, bất quá lưu lại thứ này người quá nguy hiểm.

      Đột nhiên, Tả Hao ngẩng đầu nhìn Tình Tụ cười cười, đẩy trở về tay của nàng: " Đa tạ ân cứu mạng của nương, người ta cũng mang theo thứ gì quý giá, khối ngọc này liền tặng cho ngươi, coi như là lễ vật tạ ơn."

      "Ta cần." Ai ngờ Tình Tụ cũng nhận, "Thúc thúc , thể tùy tiện nhận đồ của người khác. Lại ..... Hòn đá này ta đều có rất nhiều, lấy cũng vô dụng, mất công nặng trĩu, còn chiếm diện tích."

      Suy nghĩ này của nàng.... Thế nhưng là kỳ quái.

      Tả Hao bị nàng cự tuyệt, ngược lại có chút biết làm thế nào cho phải, bất quá lập tức tìm được lí do thoái thác:" như vây, vậy làm phiền nương trước nhận giúp ta. Người xem bây giờ người ta cũng có chỗ để, chờ mấy ngày nữa ta có thể được rồi, ngươi trả lại cho ta, thấy thế nào?"

      Tình Tụ cảm thấy biện pháp này cũng được, đem ngọc bội cất vào, sảng khoái đáp ứng: "Được!"

      Tiếng dã thú gầm rung động rừng cây, đám chim rì rầm bay chạy chốn, ngay sau đó từ trong rừng chạy ra con quái vật to lớn màu đen.

      Tả Hao tập trung nhìn, nhất thời khóc than "trời muốn giệt ta". khẩn trương đẩy Tình Tụ phen: " nương chạy mau."

      Tình Tụ ngược lại thức thời, đứng lên bỏ chạy. Bất quá Tả Hao rất nhanh liền phát ra có điều gì đó thích hợp, nương này sao lại chủ động chạy tới hướng mãnh thú?

      lo lắng hô to : " nương thể! Chạy về bên trái!"

      Chớp mắt cái, Tả Hao thiếu chút nữa lệ nóng quanh tròng, ngày xưa có Tiệp Dư thay Nguyên Đế ngăn cản gấu, bây giờ có nương tốt bụng dù quen biết lại liều mình cứu giúp....... nghĩ tới lúc sắp chết, còn có thể có phen gặp gỡ này, là chết cũng đáng giá.

      "Hống Hống!"

      Tình Tụ cười lớn, ôm lấy đầu con gấu, xoa xoa lông đỉnh đầu nó, : " Để ta xem xem, ngủ mùa đông có phải lại béo lên hay ? Nhìn người ngươi toàn là mỡ thế này, chậc chậc, béo ú lên rồi......"

      Gấu đen tựa hồ có chút vui, nó vốn là bốn chân chạm đất, lúc này hai chân trước giơ lên, vậy mà có thể đứng thẳng, lộ ra đám lông trắng trước ngực. Tình Tụ ôm cổ con gấu, liền leo lên người nó.

      Tả Hoa hoảng hốt, thầm tự cấu vào đùi mình cái.

      phải hồ ? phải?

      Tình Tụ vô cùng thân thiết cọ cọ gấu đen, bỗng nhiên nhớ tới chuyện trọng yếu. Nàng leo từ người nó xuống, chỉ vào Tả Hao : " bị ngã chân được nữa, ta lại cõng được , Hống Hống, ngươi giúp ta đem vào động được ?"

      Con gấu lớn quay đầu , hếch hếch mũi, bộ dáng tình nguyện.

      Tình Tụ ôm cánh tay thô ráp của nó làm nũng:" Ngươi giúp mà, Hống Hống ngươi là tốt nhất.... Như này! Nhà của ta còn có lọ mật ong, ngày mai ta cho ngươi!"

      Dưới quấn quýt dừng của nàng cùng mật ong hấp dãn, gấu đen cúi đầu rống lên hai tiếng, sau đó chậm rì rì đến gần Tả Hao.

      Tả Hao nhìn mãnh thú phải nặng đến gần nghìn cân này, bất giác cả người căng cứng, thái dương đều chảy ra mấy giọt mồ hôi.

      "Nào, ta dìu ngươi ngồi lên."

      Tình Tụ tới đỡ Tả Hao, Tả Hao phen cầm tay nàng, ánh mắt đung đưa, hỏi thử: " Đây là nhà ngươi nuôi?"

      Tình Tụ phủ nhận : " phải đâu, Hống Hống sống trong rừng, tự mình biết tìm đồ ăn, cần ta nuôi. Là ta thấy ngươi bị thương, kêu Tùng Tùng gọi nó tới." Nàng giơ tay chỉ hươu sao cùng sóc .

      Tả Hao vừa mới đứng lên liền lảo đảo cái.

      nhất định là đầu óc bị ngã hỏng rồi mới nghĩ lung tung. Nữ nhân đẹp hơn cả hồ , nghe hiểu được tiếng động vật, nhân thú chuyện với nhau..... nhất định nằm mơ!

      Tình Tụ nhanh chóng ôm cánh tay , ra sức đỡ :"Cẩn thận cẩn thận! chầm chậm, cần vội."

      vất vả mới đem Tả Hao ngây ngô lên lưng gấu, Tình Tụ đợi ngồi ổn rồi, lại dặn dò gấu đen hai câu, lúc này mới mang theo mấy thứ linh tinh vào rừng.

      Cỏ dại che kín miệng hang, hoa mây uốn lượn, nở ra những cánh hoa tím nhụy trắng.

      Tình Tụ dùng nhánh cây quét quét mấy thứ chắn trước cửa hang, sau đó ra lệnh cho gấu đen đem tả Hao xuống, qua nâng tay khoát lên vai mình, nâng khập khiễng vào trong.

      Hơi nước ẩm ướt đập vào mặt, Tả Hao ngửa đầu đánh giá quái thạch san sát trong hang, còn nghe thấy tiếng nước tí tách, hỏi : " nương đây là nhà ngươi?"

      Trong hang có hòn đá lớn được san bằng, Tình Tụ để Tả Hảo ngồi xuống, lau trán, thở dốc : " Nhà của ta ở trong thôn. Ngươi trước nghỉ ngơi , ta trở về tìm thúc thúc lấy chút thuốc đến trị thương cho ngươi. Đúng rồi, ngươi đừng chạy lung tung, người trong thôn thích có người ngoài đến nơi này, bọn họ thấy ngươi nhất định đuổi ngươi ."

      Tả Hao cười chỉ chỉ đùi phải : " Ngươi yên tâm, tại ta chính là hữu tâm vô lực."

      "Ha hả......" Tình Tụ che miệng cười : "Ai nha ta quên mất! Vậy được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta rất nhanh trở lại."

      Nàng kéo theo làn váy nhàng chạy ra, đến miệng hang bỗng nhiên lại ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt cong lên : " Nếu ngươi đói bụng khát nước, liền kêu Tùng Tùng lấy đồ ăn cho, ta kêu Hống Hống trông ở miệng hang, cho người khác tiến vào."

      Thanh trong trẻo theo từ từ biến mất, Tả Hao nhớ tới mềm mại vừa rồi trong lúc vô ý chạm vào, giơ tay lên nhìn nhìn, nhếch môi cười:

      "Cảm giác cũng tệ lắm......." ( @@ Tự nhiên thấy ghét ông nam chính @@)

      Thời điểm Tình Tụ về đến nhà, trăng vừa mới nhô lên đỉnh núi. Nông phụ đứng bên ngoài cửa viện, hai tay ôm ngực dựa vào cây, dưới chân vứt cái roi, nhìn nàng ngoài cười nhưng trong cười nhàng câu:

      "Chơi đủ rồi? Cam lòng về rồi?"

      Tình Tụ trộm thè lưỡi, cúi đầu ra vẻ nhu thuận đến trước mặt nông phụ, cẩn thận lấy lòng : "Thẩm thẩm người hãy nghe ta ......."

      Nông phụ tuy rằng thân bố y trâm cài gai mận, thế nhưng mặt mày khí bừng bừng, rất có vài phần phong phạm nữ trung hào kiệt. Ánh mắt nàng rét lạnh, sắc bén quát : "Bỏ tay ra!"

      Nông phụ để cho mình bị dỗ ngọt, mũi chân nhấc roi da lên, cầm lên tay vung vung : "Nhanh lên, nếu tăng lên gấp đôi."

      Tình Tụ quệt miệng, tình nguyện đưa tay ra, mở hai bàn tay nắm chặt ra, vâng dạ : " Người chút......."

      "Xem ngươi về sau còn dám tái phạm hay !"

      Nông phụ giáo huấn xong liền quất roi, Tình Tụ khỏi rụt cổ lại, gắt gao nhắm chặt hai mắt, cắn răng chuẩn bị ăn đòn.

      Ba-----

      tiếng giòn vang cùng da thịt tiếp xúc vang lên, Tình Tụ "tê" tiếng, thầm nghĩ, lần này thảm rồi, lòng bàn tay đảm bảm nát bươm. Ai ngờ còn chưa chờ nàng thấy đau, nông phụ liền lớn tiếng ồn ào trở lại.

      "Ngươi muốn chết hả? Chắn cái gì mà chắn? Mau cho ta xem xem!"

      Tình Tụ trợn mắt, thấy trước mặt là bóng dáng thẳng tắp thon dài. Nàng vui mừng hô : "Thúc thúc!"

      Nam tử trung niên quay đầu, lộ ra khuôn mặt nho nhã, mỉm cười hỏi : " Hủ Hủ lại gây rắc rối rồi?"

      Tình Tụ có chút ủy khuất : " Ta chỉ về nhà chậm có chút....."

      Nông phụ nổi giận cắt cắt ngang nàng, trừng mắt trách mắng : "Chậm chút? Ngươi cũng nhìn xem bây giờ là giờ nào rồi! Con con nứa ở nhà suốt ngày chỉ biết chạy khắp nơi, còn ra thể thống gì?!" Sau đó nàng lại chống nạnh răn dạy nam tử trung niên:" Còn ngươi nữa, chỉ biết che chở cho nó! Suốt ngày như vậy, ngươi nó làm sao biết sửa đổi?!"

      "Đúng đúng đúng, nương tử giáo huấn rất đúng. Vi phu nhất định ghi nhớ, tuyệt đối dám tái phạm."

      Nam tử trung niên ôm quyền cúi đầu, thi lễ sâu. Thừa dịp nông phụ còn chưa phát giác, vụng trộm trừng mắt Tình Tụ cái.

      "Ân." Nông phụ vẫn khí thế mười phần, nhưng khẩu khí lại mềm vài phần, nàng trước tiên xoay người vào sân, kiên nhẫn : " Mau vào phòng , đồ ăn đều nguội hết rồi, ta hâm lại."

      Tránh được kiếp, Tình Tụ nhún nhún vai, sau lưng nhịn được cười trộm.

      Nam tử trung niên xoa đầu nàng, ôn nhu : " thôi."

      Tình Tụ thấy vết thương tay chảy máu, vội vang nâng lên thổi thổi, đau lòng : " Thúc thúc có đau ? Đều trách ta tốt, ta nên làm thẩm thẩm tức giận, hại người bị thương."

      "Vết thương mà thôi, có việc gì." Nam tử trung niên chẳng hề để ý, ngược lại còn an ủi nàng," Tính tình của thẩm thẩm ngươi chính là như vậy, khẩu xà tâm phật, ngươi phải thuận theo nàng, như vậy mới ăn đau. Nhớ chưa?"

      "Biết rồi! Thúc thúc chúng ra mau vào , ta rịt thuốc vào miệng vết thương cho người."

      Đêm khuya, trong sân yên tĩnh đèn tắt, chỉ nghe thấy tiếng tiếng người trầm thấp.

      "Tướng công, tay còn đau ?"

      " có việc gì, Hủ Hủ bôi thuốc cho ta rồi, đều ổn cả rồi. Nàng về sau đừng đụng tí liền phát hỏa, cẩn thận dọa nó."

      "Aiz..... Nha đầu kia hết thuốc chữa rồi, ta cũng hy vọng nàng học được vài thứ, bằng về sau làm sao bây giờ? Tâm tư nó như vậy, làm sao địch nổi những người đó? Thế nhưng ngươi xem nó đó, quá mức ham chơi, chút cũng có......."

      "Nương tử," Giọng nam ngắt lời nàng, "Kỳ Hủ Hủ như vậy cũng hẳn là tốt, quý là ở trong sáng.Hết thảy đều xem ý trời an bài, thời gian còn sớm, mau nghỉ thôi."

      "... ........Có đôi khi ta cũng nghĩ, chúng ta an bài như vậy có phải sai lầm rồi hay ?"

      Trăng lên giữa trời, chủ nhân của phòng ngủ truyền ra tiếng ngáy . Bỗng nhiên từ bên sương phòng chui ra bóng người, vai đeo bọc quần áo, rón ra rón rén mở cửa viện nhanh như chớp chạy ra ngoài.

      "Cửu Hổ!"

      Tình Tụ kích động chạy vào trong hang núi, lại thấy bóng dáng Tả Hao đâu, chỉ thấy mặt đất có đống lửa , mấy cành khô còn chưa cháy hết.

      Nàng thuận tay thêm vào vài nhánh, rút ra cây đuốc to, hướng vào trong động mà .

      "Cửu Hổ ngươi ở đâu? Cửu Hổ?"

      tới cuối động, ánh lửa chiếu rọi lên bóng người. Chỉ thấy Tả Hao sắc mặt tái nhợt ngồi trong góc, hai gò má toàn là mồ hôi, bộ dáng thống khổ chịu đựng.

      Tình Tụ vội vàng chạy qua : " Ngươi làm sao vậy?"



      Tác giả ra suy nghĩ của mình : Hống Hống là con gấu ngu ngốc, ha ha ha~~~~~

      Đây là chuyện xưa , chính là quá trình kẻ mặt người dạ thú lừa gạt tiểu bạch ngực to, WS của ta bạo phát tình cảm rồi, các ngươi hiểu chưa.......

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆ Chương 3 :Hải đường hương, mê hồn thang

      ", .... .....Chuyện.... ..."

      Tả Hao như bị người nào bóp cổ, trong họng nghẹn ra vài chữ.

      Tình Tụ nghe xong thấy ngưng trọng, nàng liền về phía Tả Hao :" phải vết thương của ngươi bị đau? Ta mang thuốc đến rồi, lập tức bôi lên cho ngươi, ngươi chịu khó chút."

      " nương, ngươi trước buông ta......."

      Thế nhưng Tả Hao lại bám chặt vào tảng đá chịu , ấp a ấp úng :"Ngươi.......Ngươi ra bên ngoài trước chờ ta, ta lập tức ra ngay......."

      Tình Tụ khó hiểu, ánh mắt mở lớn :"Tại sao"

      "Ta, ta......" Tả Hao "ta" nửa ngày cũng chưa ra được nguyên do, ngược lại gương mặt tuấn tú lại đỏ bừng.

      TÌnh Tụ chớp chớp mắt, ghé sát lại hỏi : " Ngươi muốn làm gì? Ngươi xem ngươi ngã vật ra rồi, hay là để ta đỡ ngươi nhé." xong liền duỗi tay lại.

      Tay đỡ lấy Tả Hao.

      Tả Hao càng nóng nảy:"Vừa mới uống nước xong, ta lại muốn......Cái kia...... nương ngươi ra ngoài trước , cầu xin ngươi đó......."

      Tình Tụ liên tiếp bị cự tuyệt ý tốt, càng hiểu ra làm sao, truy hỏi đến cùng:" Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

      Ánh mắt nàng tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Tả Hao, đem Tả Hao nhìn đến cháy bỏng.

      Nàng tuyệt đối là cố ý! Có mưu đồ cả! Còn ngại chưa đủ xấu mặt hay sao?!

      Tả Hao tâm mảng, cũng quản cái gì mà phong độ mặt mũi, thốt ra:" Ta buồn tiểu! Phải tiểu!"

      "Nga---"

      Tình tụ bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu:"Ai nha ngươi xem ta đều quên người có ba cái gấp. Chính là Cửu Hổ, ngươi vì sao ra ngoài mà tiểu, sao lại vào trong động?"

      Tả Hao đuôi mắt liếc về phía gấu đen trước cửa động, nghiên răng nghiến lợi:" tên to như vậy chắn hết cửa, ngươi thử què chân được ra ngoài cho ta xem?"

      ... ...... ...... .......

      Ngoài động, Tả Hao trốn ở phía sau thân cây, Tình Tụ đưa lưng về phía , ngồi xổm đất lấy nhánh cây trêu con sâu,

      "Cửu Hổ, ngươi được chưa đấy?"

      "Đừng giục!"

      Tả Hao tưởng tượng ánh mắt phía sau lưng, cả người liền giống như bị kim châm, thế nào cũng phóng thích ra được.

      "Chậm quá.... ..."

      Tình Tụ đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Tả Hao, đột nhiên "ai nha" tiếng.

      "Cửu Hổ Cửu Hô, phải là ngươi đem nơi đó ngã hỏng rồi chứ? Cho nên ra được?"

      Tả Hao thiếu chút nữa phun ra búng máu, căm giận lý , quát :"Ta rất tốt!"

      Dám nguyền rủa gốc rễ của ? Xú nha đầu, chờ chân của tốt lên liền đem nàng làm? Xem nàng còn dám hoài nghi nơi đó của hỏng hay !

      Bất quá bị trận kích động này, Tả Hao ngược lại ra được thoải mái. kéo quần lên xong liền gọi Tình Tụ, quàng tay lên bả vai nàng lại quay về sơn động.

      Dọc đường , Tả Hao cố ý đem hơn phân nửa thân mình dựa vào người Tình Tụ, đặc biệt đè lên nàng. còn ỷ vào mình cao, từ xuống đánh giá Tình Tụ.

      Hai má to bằng lòng bàn tay, cằm nhắn, môi đỏ chúm chím, ngược lại diện mạo lại diêm dúa chút, giống những thục nữ khuê các, nhưng mà mắt rất đẹp, tư sắc tính là thượng thừa. Dáng người cao thấp, vừa đến bả vai , thích hợp. Về phần vóc dáng ... ....Ân, thắt đáy lưng ong, rất có tư vị.

      Hoang sơn dã lĩnh hoạt sắc sinh hương, Tả Hao từ xưa đến nay thái độ làm người luôn tiêu sái, có kiểu buồn lo vô cớ tự tự trách. Lúc này giai nhân trong ngực, đột nhiên trong lòng vừa động.

      " nương, ta còn chưa biết ngươi tên gọi là gì." Tả Hao tận lực ôn nhu, cười yếu ớt hỏi.

      Tình Tụ nhếch miệng cười:"Ta gọi là Tình Tụm, nhũ danh là Hủ Hủ. Ngươi thích kêu tên nào cũng được."

      "Tình Tụ, Tình Tụ......Ân, cầm thú?"

      Tả Hao nhớ kỹ tên này, đột nhiên nở nụ cười, có hảo ý kêu :"Tiểu cầm thú?"

      Tình Tụ nghe , nghĩ rằng gọi mình là "Tiểu Tình Tụ", híp mắt vui vẻ trả lời:"Ờ!"

      Trở lại động, Tình Tụ biết biết từ nơi nào tìm tới chậu nước, sau đó mở bọc vải ra, đem đống loạn thất bát tao toàn bộ đều móc ra.

      Nàng để Tả Hao ngồi xuống, ngồi xổm trước mặt , lấy kéo cẩn thận cắt ống quần ra, đem chỗ bị thương lộ ra. Cả chân chỗ nào cũng trầy da, vệt máu khắp nơi. Bên đầu gối, còn có cái lỗ thủng to bằng đồng tiền xu, thịt đều lòi ra ngoài,

      Tình Tụ lấy khăn thấm nước, nhàng lau vết máu ở rìa vết thương, lẩm bẩm :"Này giống bị ngã.... ......"

      "Uh, là trúng tên." Tả Hao chịu đau, thản nhiên :"Ta sợ tên có độc, liền đem mũi tên rút ra."

      "À." Tình Tụ rắc thuốc bột lên vết thương, khiến Tả Hao đau đến nỗi mặt nheo lại thành đoàn, hút ngụm khí lạnh, lại oán giận tiếng.

      Rửa sạch vết thương xong lại quấn lại, Tình Tụ hỏi :"Di?Ngươi làm sao mà lại trúng tê? phải tự mình nhảy từ vách núi rơi xuống sao?"

      Tả Hao lắc đầu, trong mắt thâng sắc sắc bén :"Là ta nhất thời sơ sẩy, bị kẻ gian hãm hại, nếu như để ta trở về, ta nhất định đem bọn chúng.... ......"Chỉ nửa, hẵn bỗng nhiên lời còn lại nuốt trở về, chống lại ánh mắt trong suốt của Tình Tụ, :"Dù sao cũng phải ta tự mình nhảy xuống, càng nghĩ tới mình chết, cư nhiên còn được ngươi cứu."

      "Thúc thúc quả nhiên đúng, bên ngoài rất nhiều người xấu." Tình Tụ cảm thán phen, sau đó thự đồng tình mà nhìn , an ui:"Người tốt ắt được báo đáp, Cửu Hổ ngươi là người tốt, ông trời để ngươi chết vô ích đâu."

      Tả Hao buồn cười, nhếch mi hỏi lại:"Ngươi làm sao biết ta là người tốt?"

      "Ngô......lớn lên giống người tốt a."

      Tả Hao càng vui vẻ:"Chẳng lẽ người tốt lại có diện mạo cố định?"

      Tình Tụ gật gật đầu :"Tướng di tâm sinh. Có những người vừa nhìn liền thấy có thiện duyên, có những người vừa nhìn liền muốn thân cận. Cửu Hổ, ta cảm thất ngươi là người tốt."

      Tả Hao vốn là có ý muốn đùa nàng, nghĩ tới Tình Tụ được đạo lý ràng như vậy, mà tự nhiên trong lời lộ ra vài phần triết lý. giật mình lát, cười :" Được lắm, liền vì câu này của ngươi, ta cũng muốn làm người tốt."

      Băng bó xong vết thương, Tình Tụ phía cuối động chơi đùa hồi, lôi ra vài tấm chăn đệm, còn lấy quần áo trong bộc ra đưa cho Tả Hao:"Đây là xiêm y của thúc thúc ta, các ngươi dáng người sai biệt lắm, hẳn là có thể mặc."

      "Cảm ơn." Tả Hao tiếp nhận lời cảm tạ, tiện đà trêu ghẹo :" Tiểu cầm thú, ta nhìn ngươi nơi này cái gì cũng có? có thể là chim sẻ tuy nhưng ngũ tạng đều đủ cả."

      Tình Tụ nâng má, có chút đắc ý :"Đó là đương nhiên. Nơi này là nơi ta cùng hẹn gặp nhau, ta muốn đem tất cả mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ, đọi đến ở thêm vài ngày."

      "Vừa thúc thúc vừa , tiểu cầm thú, thân thích nhà ngươi còn nhiều."

      Tình Tụ lắc đầu :"Ta cũng chỉ có thúc thúc thẩm thẩm cùng , có thân thích nào khác, ta ngay cả cha mẹ cũng có."

      Tả Hao nghe vậy vội vàng thu lại khẩu khí vui đùa, nghiêm mặt :" có lỗi. Ta phải cố ý khiến ngươi nhớ tới chuyện này."

      "Haiz, sao." Tình Tụ ngược lại rất rộng lượng, mảy may để ý, rất nhanh liền bày ra khuôn mặt tươi cười hướng Tả Hao hỏi thăm:"Cửu Hổ, ngươi là người ở bên ngoài à? Bên ngoài có bộ dáng gì? Chơi có vui ?"

      "Bên ngoài? Ngươi chỉ nơi nào? Đông Tấn, Nam Sở, hay là Tây Việt?"

      Tình Tụ hồ đồ:"Bên ngoài phải là bên ngoài sao? Còn phân chia nơi nào a?"

      Tả Hao nhìn vẻ mặt ngây thơ của nàng, hỏi:"Tiểu cầm thú, ngươi đừng ngươi lớn như vậy cũng chưa từng ra khỏi nơi này?"

      TÌnh Tụ cúi đầu, ánh mắt suy sụp :"Chính là quá nơi này. Ta sống ở đây, nhiều năm lắm rồi."

      Tả Hao truy hỏi :"Vậy những người khác sao? Cũng ra khỏi đây sao?"

      giờ trong lòng thùng thùng như sấm nổ, nếu nơi này ngăn cách với thế giới bên ngoài, vậy chẳng phải cả đời đều bị vây ở nơi này ư?

      Tình Tụ nghĩ nghĩ, xác định :"Ta biết......Trong ấn tượng hình như tất cả mọi người đều chưa ra khỏi, bất quá thúc thúc hàng năm tháng ở nhà, ta đoán chắc là trộm ra khỏi cốc rồi......"

      Tả Hao áp chế sóng lớn trong lòng, ra vẻ quan tâm tùy tiện hỏi:"Vậy quần áo lương thực của các ngươi từ đâu mà ra? Còn có những đồ dùng dụng cụ này, hẳn là mua từ bên ngoài vào?"

      Tình Tụ phủ nhận:" cần mua. Trong thôn nhà nào cũng trồng cây cấy lúa, cò nuôi gà này vịt này, chúng ta có đồ ăn. Lý thucsh thúc biết chế tạo công cụ, Vương thẩm thẩm biết dệt vải may y phục, còn có Trương gia gia biết làm gốm bát đĩa, Triệu đại bá làm thợ mộc.......Tóm lại ngươi muốn cái gì mang đồ ở nhà đổi với người khác.

      "Cho dù các ngươi ăn uống mặc ở phải lo, thế nhưng vạn nhất sinh bệnh làm làm thế nào?"

      "Này lại càng phải lo lắng, thúc thúc của ta chính là thầy thuốc nha! Biết xem bệnh, thuốc vừa rồi chính là lấy từ chỗ đó."

      Tả Hao càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, nếu đám người cố ý ở , cư ở noi này cũng được, chính là người ở nơi này cơ hồ biết làm tất cả mọi nghề nghiệp, là chốn đào nguyên hoàn mỹ, chỉ cần ngươi ngươi muốn, chỗ này đều có, nơi này cái gì cũng thiếu, tự nhiên cũng cần liên hệ với bên ngoài.

      Quá trùng hợp rồi.

      chút ý nghĩ vừa rồi của Tả Hao trở thành hư , trong lòng bị đám sương mù nghi vẫn quấn quanh.

      "Cửu Hổ? Cửu Hổ"

      Tình Tụ nhìn lại bắt đầu ngẩn người, gọi hai tiếng, :"Có phải ngươi mệt rồi ? Vậy ngươi ngủ , ngày mai lại cho ta cũng được."

      Tả hao suy nghĩ bị đánh gãy, rất nhanh thu lại nghi vấn, khóe môi khẽ nhếch, hướng về phía Tình Tụ vẫy vẫy tay ;"Tiểu cầm thú lại đây."

      TÌnh Tụ khó hiểu cho nên đến ngồi cạnh , sau đó bất thình lình rơi vào bờ ngực ấm áp.

      Tả Hao ôm nàng, cúi đầu ở gáy nàng hít cái, say mê :" thơm...... Tiểu cầm thú, ngươi bôi cái gì vậy?"

      Tình Tụ giơ cổ tay lên ngửi ngửi, buồn bực :"Ta bôi cái gì a."

      "Tiểu cầm thú, phải với ta."

      Tả Hao hai mắt sáng quắc, dùng ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm vào mắt Tình Tụ, như mê hoặc :"Ngươi thích ta ?"

      TÌnh Tụ chăm chú nghĩ nghĩ, gật đầu:"Uh, thích."

      Nàng thích thúc thúc thẩm thẩm, , còn có Tùng Tùng Ban Ban Hống Hống......bây giờ còn thêm Cửu Hổ.

      Tả Hao tiếp tục dẫn dắt, thanh ôn nhu nhập tâm :"Vậy ngươi gạt ta đúng ?"

      Tình Tụ thề son sắt:"Ta từ trước đến nay chưa từng gạt người."

      Đồng tử Tả Hao đen bóng giống như vòng xoáy đáy, mê người từng bước trầm luân, lại hỏi :"Ngươi tên là gì?"

      Tình Tụ mí mắt dần dần mờ mịt :"Tình Tụ...... phải ta vừa mới sao......."

      "Ta còn muốn nghe ngươi lại lần nữa." Tả Hao nhìn nàng bị cơn buồn ngủ cuốn lấy, mím môi cười : " Đúng rồi, ta còn có vấn đề , ngươi nhất định phải thành thực trả lời, được ?"

      Tình Tụ nhắm mắt, ớt đáp :"Được."

      "Có người sai ngươi tiếp cận ta có phải ? Người đó là ai? Các ngươi có mục đích gì?"

      Tình Tụ phát ra thanh mê man :" có...... Khong có ai, có mục đích........ có.... ....."

      Trăng sáng lạnh lẽo.

      Bên ngoài truyền đến tiếng sói hoang tru, Tình Tụ ngủ say bất tỉnh rồi, Tả Hao còn ngồi ở đó nhìn chằm chằm đống lửa ngẩn người.

      Từ khi nhận được bức thư đường trở về, liền bước tiến vào bẩy của những kẻ đó, cho đến khi rơi xuống vách núi, nghĩ mọi thứ liền chấm dứt như vậy. Ai ngờ lại rơi vào nơi quỷ dị như vậy, còn gặp phải nử tử kỳ quái vừa giống vừa giống người. Đủ loại chuyện, khiến cho Tả Hao thể nghi ngờ, đối với vật xung quanh đều thấy nghi ngờ.

      Chính là.......Mới vừa rồi ngay cả mê hồn thuật cũng dùng tới, vẫn thể tìm ra lời nào hữu dụng.

      Tả Hao nghiêng đầu nhìn Tình Tụ ngủ say, vẫn như cũ hoài nghi tâm tư nông sâu của nàng.

      "Bỏ , tự dưng lãng phí sức lực của bản công tử, buồn ngủ muốn chết rồi, ngủ dậy lại ."

      Tả Hao có chút ủ rũ, đơn giản cũng nằm xuống, gắt gao nằm bên cạnh Tình Tụ. Gió đêm càng đưa đến trận hương thơm đến chóp mũi, di chuyển thân thể, quay đầu qua cọ cọ gò má Tình Tụ.

      " rất thơm, giống như hoa hải đường......."

      Tả Hao bỗng nhiên giang hai tay đem Tình Tụ ôm vào trong ngực, nhàng ở bên miệng nàng thơm cái :"Nhìn ngươi lớn lên đẹp mắt lại tận tâm hết sức hầu hả bản công tử, bản công tử đặc biệt cho phép ngươi làm ấm giường. Ngươi nghĩ ra đúng ? Chờ ta khỏe rồi liền mang ngươi ra ngoài, lúc đó cho ngươi làm nha hoàn bên người, tiểu cầm thú.... ...."


      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
      Tác giả ra suy nghĩ của mình : Ta muốn lấy đam cắt JJ của tiểu JJ ! Nhổ gốc rễ! Ta thay đổi rồi nhìn thấy a nhìn thấy !!!!!

      Nào các em, đến rồi thả phao , cùng Tiểu Tửu song tu oo~~~~ song tu~~~~~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :