Quyển 1:Thế tục phân tranh
Chương 1: nghiệt kéo tới cửa
Edit:Tuyết Huệ
Beta:Roselia
Chuông cửa vang lên ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào sô pha, xem phim hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô, hướng về phía buồng vệ sinh hô, “Tiểu Bảo, mở cửa .”
cái mông trần, dường như là bé trai xinh đẹp phấn điêu ngọc mài, mắt to sáng ngời như nước chớp, lông mi giống như quạt hương bồ, đáng làm người ta muốn thét chói tai. Chỉ thấy nó vô tội mân mê cái miệng nhắn sáng bóng hồng nhuận, chỉ chỉ cái mông trần chuồng, ủy khuất , “Nhưng mà mẹ, Tiểu Bảo bận mà!”
Mỗ nữ rốt cục cũng tắt tivi , vừa quay đầu lại, tựa hồ trời đất cũng mất màu. đầu tóc quăn cuộn sóng đen nhánh xinh đẹp, lười nhác cúi dừng ở bên hông mảnh khảnh, hé ra khuôn mặt xinh đẹp thoát tục , mắt to quyến rũ mang theo nhìn thấu thế gian thê lương và bất cần đời, khéo léo cái mũi, đôi môi non mềm nở nang nhướn lên độ cong hoàn mỹ. Mặc đồ lót gợi cảm che ba điểm, bầu ngực đầy đặn trắng nõn, ngay cả mạch máu đều thấy ràng, dáng người trong suốt trong sáng tựa như quả mật đào vừa mới chín muồi, làm cho người ta nhịn được muốn cắn , nhấm nháp thứ xinh đẹp của .
Chỉ thấy vươn ngón tay ngọc, hung tợn , “, mở cửa, muốn bị đuổi giết , trước hết đem cục phân của con nín lại .”
Tiểu Bảo bất đắc dĩ mặc quần vào, tí ta tí tỡn chạy tới cửa.
“Nếu đòi nợ, đóng cửa thả chó!” Phía sau nữ nhân tiếp tục bật tivi, lười biếng người ở sau.
Tiểu Bảo quay đầu, nhìn xung quanh, phát trong phòng chỉ có bọn họ hai người là mẹ và nó, quay đầu, , “Mẹ, trong nhà nào có chó hả?”
Mỗ nữ chỉ tiếc rèn sắt thành thép liếc mắt, “Tiểu Bảo, nhiều năm qua như vậy phải do con cắn sao?”
“Vậy mẹ làm gì?”
“Trốn chạy!” Mỗ nữ vô sỉ vứt ra hai chữ, cắn bỏng ngô.
Tiểu Bảo im lặng hỏi ông trời, rốt cuộc nó có phải do nữ nhân này sinh ra hay ko?
Mở cửa ra, chỉ thấy bốn trang phục khác nhau đứng trước cửa, khí chất bất phàm, tuấn mỹ đến nổ mạnh bốn nam nhân cực phẩm. Tiểu Bảo sửng sốt, lập tức nỡ ra nụ cười đáng ko ai sánh được, nhu thuận hỏi, “Bốn chú ơi, xin hỏi mấy chú tìm ai?”
Bốn nam nhân bị tiểu bảo chặn lại, vẻ mặt khiếp sợ.
“Chúng ta tìm......”
Tiểu Bảo đột nhiên biến sắc, hô to tiếng, “A! Người đòi nợ đến đây, chú ơi, mau cứu Tiểu Bảo, bằng con và mẹ nhất định phải chết!”
Bốn nam nhân nghe được lời Tiểu Bảo, đồng thời xoay người......
1,2,3,4,5,6,7,8,...... Ừm, bốn chú này cũng lợi hại, chỉ trong 8 giây mà thôi, cư nhiên xử lý hai mươi người!
Người lợi hại như vậy, vì sao tìm đến mẹ? Hay là vô nhà báo lại cho mẹ. Vì thế, mỗ Tiểu Bảo cực kỳ vô sỉ đóng cửa lại, tí ta tí tỡn hướng mẫu thân đại nhân tranh công .
“Mẹ mẹ, bên ngoài có người đòi nợ đến !”
Mỗ nữ vừa nghe, mặc quần áo xong chỉ trong giây với vận tốc trăm lẻ năm, lập tức tính toán xốc con lên đập cửa bỏ chạy.
“Nhưng mà người đòi nợ bị mấy chú bên ngoài đánh chạy ! Mẹ, đừng gấp !”
Mỗ nữ tay để con sô pha, “Khí , sao con sớm!”
Tiểu Bảo vô tội reo lên, “Người ta chưa xong mà? Đúng rồi mẹ, mấy nam nhân kia là lợi hại nha, xử lý nhanh và gọn nhiều người như vậy, bọn họ là bạn mẹ sao? Mẹ, Tiểu Bảo sùng bái mẹ nga!”
Sắc mặt Mỗ nữ cứng đờ, ngoài cười nhưng trong cười, “A...... Ha ha, đó là
đương nhiên rồi, mẹ con ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, bạn bè ngưu B có hàng loạt, dễ như ăn sáng thui, con có gặp qua mấy chú đó ko? Kia cũng rất ngưu B đó nha!”
Mẹ nó, ai nhận thức bên ngoài là mấy thứ đồ bỏ gì, bà đây nhiều năm chạy đông trốn tây như vậy , bạn bè chỉ có hai ba người, ở trước mặt con tạo hình tượng người mẹ tốt, cần phải cố gắng!
“Ha ha, Tiểu Bảo à, mẹ tại phải mời bọn họ vào nhà, làm cho bọn họ biểu diễn khí công cho con!” Mỗ nữ vỗ đầu con, sửa sang lại quần áo, phất tóc, chống nạnh xoay cánh tay ra cửa.
“Đa tạ các vị đại ca ra tay cứu giúp, lão nương...... phải, tiểu nữ muốn đến báo đáp, mời mọi người vào nhà ngồi!” Mỗ nữ tiếng vừa dứt, cửa cũng vừa mở ra, nàng tràn đầy tươi cười, ngượng ngùng ngẩng đầu, định vứt ra đôi mắt quyến rũ, lại chống bốn ánh mắt kích động đầy lửa nóng.
Mỗ nữ tiếp tục cúi đầu mỉm cười, ngượng ngùng cười nhạt , “Tuy rằng mấy rất tuấn tú, nhưng là các hẳn là nhận sai người, vừa mới tiểu nữ mời mọi người tiến vào nhà ngồi kỳ là giỡn, nếu mọi người ko quen biết nhau, kia tiểu nữ liền cám ơn bốn vị cầu báo đáp ,mới là hiệp nghĩa , bốn vị thong thả, tiễn!”
muốn đóng cửa, trong lúc đó la lên, đè cửa ko cho đóng.
Mỗ nữ vẫn là tiếp tục cúi đầu, ngượng ngùng cười , “Bốn vị còn có chuyện gì thôi?”
“Bảo bối, em có hóa thành tro cũng nhận ra được,em chạy năm năm, cũng nên để cho chăm sóc em và con chứ?” thân tây trang màu xám bạc, tôn lên dáng người cao ngất tuấn tú của chủ nhân, tuấn mỹ ôn nhu, mặt mày hàm xuân, giơ tay nhấc chân đều mang theo sức quyến rũ thuần thục.
Khóe miệng Mỗ nữ vừa kéo.
“Em , đem roi da và đền cầy đến, em muốn dạy dỗ như thế nào, toàn lực phối hợp !” Quần áo trường bào màu đỏ, thân thể thon dài, mắt hoa đào mê ng` nhộn nhạo xuân tình vô hạn, mái tóc đen nhành dài tới cánh tay, mang thêm mười phần vị cổ phong, tựa như bức hoạ cuộn tròn vẽ mỹ nam tử tuyệt thế.
Khóe miệng Mỗ nữ lại kéo lần nữa
“Hoa Hoa, em từng muốn cung điện bạch kim, muốn ngồi xe ngựa hoàng kim, muốn ngủ giường kim cương, những thứ đó đều làm được, chúng nó đợi em và con năm năm, theo về đất nước Y !” Thấy được đầu tóc bạch kim, tôn lên khí chất tôn quý bức người của chủ nhân, dung nhan tuấn mỹ như ánh mặt trời, hai tròng mắt nhu tình phiếm nước, nâng đôi tay bé của , quỳ gối, hôn môi đầu ngón tay của nàng.
Khóe miệng Mỗ nữ tiếp tục vừa kéo.
Nam nhân áo đen tóc đen mắt đen, mặt hoàn mỹ như điêu khắc tràn đầy sát khí, khí thế lạnh như băng làm cho người ta đáy lòng phát lạnh, chỉ thấy lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn ba nam nhân khác cái, sau đó bình tĩnh nhìn nữ nhân trước mắt cười, “Bạch Tiểu Hoa, mang thai con của em, em có thể ăn xong chùi sạch vỗ mông chạy lấy người, em phải phụ trách cho tôi, mang giấy kết hôn đến, em ký tên !” Dứt lời, từ trong lòng lấy ra cuốn sổ hồng.
Tất cả ba nam nhân khác đều trợn mắt nhìn, khỉ , hóa ra cái tên tối tăm cư nhiên hiểm như vậy, giấy kết hôn cũng chuẩn bị tốt !
Mỗ nữ bất lực buồn nôn, đại ca, là nam nhan sao? Tôi mà làm có thai như vậy, thế đóng gói quăng đến viện nghiên cứu giải phẫu ! Tiêu Lạc Hàn, Sở Vân Hiên, Hạ Lưu Ly, Lãnh Như Phong, bốn người hay giỡn với bà đây nhỉ?
tiếng rầm, cữa đóng lại ràng lưu loát.
“Tiểu Bảo, đóng gói hành lý, chúng ta phải chạy trốn ngay lập tức.” Mỗ nữ hướng con vội vàng hô, giống nhau trong nhà sắp xuất phần tổ tiên.
“Chạy trốn? à, người đòi nợ lại tới nữa sao?”
“Bây giờ so với người đòi nợ càng khủng bố!”