1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một Cục Cưng Và Bốn Ba Ba - Dạ Khinh Trần (q2-28) Đại kết cục 7

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      cục cưng và bốn baba

      [​IMG]

      ღTên gốc: cái cục cưng bốn chaღ

      ღTác giả: Dạ Khinh Trầnღ

      ღThể loại: đại,Np,Cục cưngღ

      ღNguồn: Wattpadღ

      ღConverter: khuynhdiemღ

      ღEdit:Tuyết Huệ+Bibibili+Cua Rang Meღ

      ღBeta:Hiếu Khiết+Diễmღ

      ღNguồn edit:https://tuyethuearichan.wordpress.com

      Giới thiệu

      Đoạn ngắn 1:

      Chuông cửa vang lên ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào sô pha, xem phim Hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô (bắp rang bơ), hướng về phía buồng vệ sinh hô “Tiểu Bảo, mở cửa .”

      Mỗ Tiểu Bảo để mông trần chuồng, chùi cái miệng nhắn bất mãn nhìn nữ nhân mang đồ lót che ba điểm, “Mẹ, người ta bận mà.”

      “Mẹ mà mở cửa chừng bị đuổi giết đó, Tiểu Bảo muốn chạy lánh nạn như lúc trước hay sao?” Mỗ nữ liếc mắt, bàn tay mềm chỉ vào mỗ Tiểu Bảo, nữ vương sai khiến bảo: “, nếu là người đến đòi nợ, để cho chó cắn!”

      Mỗ Tiểu Bảo nhìn xung quanh, xác định phòng chỉ có hai người bọn họ là mẹ và nó, sau đó, , “Mẹ, chúng ta đâu có nuôi chó, sao mà cắn?”

      Giọng điệu của mỗ nữ chỉ tiếc rèn sắt mà thành thép , “Tiểu Bảo à, con cắn cũng được nhiều năm như vậy, còn hỏi cắn làm sao? Đương nhiên là con cắn đấy!”

      “Vậy mẹ làm gì?”

      “Chạy trốn!” Mỗ nữ đáp lại cách yên tâm thoải mái.

      Mỗ Tiểu Bảo im lặng hỏi ông trời, rốt cuộc tôi có phải là do mẹ tôi sinh hay hả?

      Đoạn ngắn 2:

      Mỗ nữ nhìn bốn mĩ nam cực phẩm ở ngoài cửa chen tựa như kem đánh răng, quyến rũ bình tĩnh cười, “Tuy rằng mấy rất tuấn tú, nhưng là mấy nhận sai người rồi.”

      “Bảo bối, em có hóa thành tro cũng nhận ra, đến đây, theo về nhà, chăm sóc tốt cho em và con.” Đôi mắt quyến rũ hàm chứa màu xuân, trời sinh vốn câu hồn, là trùm buôn bán – Tiêu Lạc Hàn.

      “Em , chuẩn bị roi da và đèn cầy tốt nhất mà em thích này, buổi tối để cho em sắp đặt!” Da thịt như ngọc, xinh đẹp muôn ngàn, kẻ đứng đầu hắc đạo -Sở Vân Hiên.

      “Hoa Hoa, cung điện bạch kim , xe ngựa hoàng kim và giường kim cương vẫn chờ em năm năm, em và con nên trở về nhà.” Tóc bạch kim vờn bay, mộng ảo như tiên, vương tử đất nước Y – Hạ Lưu Ly.

      “Bạch Tiểu Hoa, tôi mang thai rồi, em cũng thể dùng xong rồi bỏ chạy, giấy kết hôn của tôi cũng mang đến, ký tên !” Con ngươi đen như mực, tựa như Satan, kim bài sát thủ – Lãnh Như Phong.

      tiếng Rầm, cánh cửa hung hăng đóng lại.

      Tôi muốn bỏ hết! Bà đây như vậy mà mấy người cũng muốn!

      “Tiểu Bảo, đóng gói nhanh lên, chúng ta nên chạy trốn.”

      “Mẹ, người đòi nợ đến đây sao?”

      “So với người đòi nợ càng khủng bố hơn!”

      Đoạn ngắn 3:

      Lúc Mỗ Tiểu Hoa tỉnh lại, phát chính mình ở cục chánh nhân dân, mỗ nam dìu tay nàng cầm bút, viết tên mình xuống…

      Đá vòng lại, tung ra phấn độc, ta chạy…

      Cách ngày, lúc mỗ Tiểu Hoa lại tỉnh dậy, phát chính mình ở cục chánh nhân dân, mỗ nam dìu tay nàng cầm bút, viết tên mình xuống…

      Đá vòng lại, tung ra phấn độc, ta chạy…

      Ngày thứ ba, lúc mỗ Tiểu Hoa lại tỉnh lại, phát chính mình lại đến dự Cục chánh nhân dân lần nữa, mỗ nam dìu tay nàng cầm bút, viết tên mình xuống…

      Đá vòng lại, tung ra phấn độc, ta chạy…

      Ngày thứ tư, mỗ Tiểu Hoa vừa mở mắt, trực tiếp đá, tung ra độc phấn, vừa chạy vừa mắng, “Ta bỏ mẹ các ngươi, bà đây xin các người, xin đừng chống đối, xin giải thoát, xin biến mất … Ai tới cứu tôi với!”

      Ác mộng năm năm trước, Bạch Tiểu Hoa cảm thấy chính mình sắp tong nửa đời người rồi, nàng muốn nửa đời sau tiếp tục sống trong ác mộng, thần ơi, tôi muốn đâu, van cầu người, hãy cho tôi tự do !

      Lời tác giả:

      đại, NP, trọng khẩu vị, bỉ ổi vô cùng, kích thích tràn đầy! vui đừng nhập vào, thỉnh đường vòng.

      Nữ chủ keo kiệt, lười nhác, vô sỉ, háo sắc, tham tài. Nhưng nữ nhân bình thường, bình thường đến chỉ hy vọng có được người nam nhân, có thể tình, mặc kệ nam nhân này nghèo hay giàu!

      Nữ nhân này, cũng có thể là tôi, cũng có thể là các bạn.
      —————oOo——————
      Elise Tuyen, Thanh Ngọc 1502luongnhu96 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 1:Thế tục phân tranh

      Chương 1: nghiệt kéo tới cửa



      Edit:Tuyết Huệ
      Beta:Roselia


      Chuông cửa vang lên ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào sô pha, xem phim hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô, hướng về phía buồng vệ sinh hô, “Tiểu Bảo, mở cửa .”

      cái mông trần, dường như là bé trai xinh đẹp phấn điêu ngọc mài, mắt to sáng ngời như nước chớp, lông mi giống như quạt hương bồ, đáng làm người ta muốn thét chói tai. Chỉ thấy nó vô tội mân mê cái miệng nhắn sáng bóng hồng nhuận, chỉ chỉ cái mông trần chuồng, ủy khuất , “Nhưng mà mẹ, Tiểu Bảo bận mà!”

      Mỗ nữ rốt cục cũng tắt tivi , vừa quay đầu lại, tựa hồ trời đất cũng mất màu. đầu tóc quăn cuộn sóng đen nhánh xinh đẹp, lười nhác cúi dừng ở bên hông mảnh khảnh, hé ra khuôn mặt xinh đẹp thoát tục , mắt to quyến rũ mang theo nhìn thấu thế gian thê lương và bất cần đời, khéo léo cái mũi, đôi môi non mềm nở nang nhướn lên độ cong hoàn mỹ. Mặc đồ lót gợi cảm che ba điểm, bầu ngực đầy đặn trắng nõn, ngay cả mạch máu đều thấy ràng, dáng người trong suốt trong sáng tựa như quả mật đào vừa mới chín muồi, làm cho người ta nhịn được muốn cắn , nhấm nháp thứ xinh đẹp của .

      Chỉ thấy vươn ngón tay ngọc, hung tợn , “, mở cửa, muốn bị đuổi giết , trước hết đem cục phân của con nín lại .”

      Tiểu Bảo bất đắc dĩ mặc quần vào, tí ta tí tỡn chạy tới cửa.

      “Nếu đòi nợ, đóng cửa thả chó!” Phía sau nữ nhân tiếp tục bật tivi, lười biếng người ở sau.

      Tiểu Bảo quay đầu, nhìn xung quanh, phát trong phòng chỉ có bọn họ hai người là mẹ và nó, quay đầu, , “Mẹ, trong nhà nào có chó hả?”

      Mỗ nữ chỉ tiếc rèn sắt thành thép liếc mắt, “Tiểu Bảo, nhiều năm qua như vậy phải do con cắn sao?”

      “Vậy mẹ làm gì?”

      “Trốn chạy!” Mỗ nữ vô sỉ vứt ra hai chữ, cắn bỏng ngô.
      Tiểu Bảo im lặng hỏi ông trời, rốt cuộc nó có phải do nữ nhân này sinh ra hay ko?
      Mở cửa ra, chỉ thấy bốn trang phục khác nhau đứng trước cửa, khí chất bất phàm, tuấn mỹ đến nổ mạnh bốn nam nhân cực phẩm. Tiểu Bảo sửng sốt, lập tức nỡ ra nụ cười đáng ko ai sánh được, nhu thuận hỏi, “Bốn chú ơi, xin hỏi mấy chú tìm ai?”

      Bốn nam nhân bị tiểu bảo chặn lại, vẻ mặt khiếp sợ.
      “Chúng ta tìm......”

      Tiểu Bảo đột nhiên biến sắc, hô to tiếng, “A! Người đòi nợ đến đây, chú ơi, mau cứu Tiểu Bảo, bằng con và mẹ nhất định phải chết!”

      Bốn nam nhân nghe được lời Tiểu Bảo, đồng thời xoay người......
      1,2,3,4,5,6,7,8,...... Ừm, bốn chú này cũng lợi hại, chỉ trong 8 giây mà thôi, cư nhiên xử lý hai mươi người!

      Người lợi hại như vậy, vì sao tìm đến mẹ? Hay là vô nhà báo lại cho mẹ. Vì thế, mỗ Tiểu Bảo cực kỳ vô sỉ đóng cửa lại, tí ta tí tỡn hướng mẫu thân đại nhân tranh công .

      “Mẹ mẹ, bên ngoài có người đòi nợ đến !”

      Mỗ nữ vừa nghe, mặc quần áo xong chỉ trong giây với vận tốc trăm lẻ năm, lập tức tính toán xốc con lên đập cửa bỏ chạy.

      “Nhưng mà người đòi nợ bị mấy chú bên ngoài đánh chạy ! Mẹ, đừng gấp !”

      Mỗ nữ tay để con sô pha, “Khí , sao con sớm!”

      Tiểu Bảo vô tội reo lên, “Người ta chưa xong mà? Đúng rồi mẹ, mấy nam nhân kia là lợi hại nha, xử lý nhanh và gọn nhiều người như vậy, bọn họ là bạn mẹ sao? Mẹ, Tiểu Bảo sùng bái mẹ nga!”

      Sắc mặt Mỗ nữ cứng đờ, ngoài cười nhưng trong cười, “A...... Ha ha, đó là
      đương nhiên rồi, mẹ con ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, bạn bè ngưu B có hàng loạt, dễ như ăn sáng thui, con có gặp qua mấy chú đó ko? Kia cũng rất ngưu B đó nha!”

      Mẹ nó, ai nhận thức bên ngoài là mấy thứ đồ bỏ gì, bà đây nhiều năm chạy đông trốn tây như vậy , bạn bè chỉ có hai ba người, ở trước mặt con tạo hình tượng người mẹ tốt, cần phải cố gắng!

      “Ha ha, Tiểu Bảo à, mẹ tại phải mời bọn họ vào nhà, làm cho bọn họ biểu diễn khí công cho con!” Mỗ nữ vỗ đầu con, sửa sang lại quần áo, phất tóc, chống nạnh xoay cánh tay ra cửa.

      “Đa tạ các vị đại ca ra tay cứu giúp, lão nương...... phải, tiểu nữ muốn đến báo đáp, mời mọi người vào nhà ngồi!” Mỗ nữ tiếng vừa dứt, cửa cũng vừa mở ra, nàng tràn đầy tươi cười, ngượng ngùng ngẩng đầu, định vứt ra đôi mắt quyến rũ, lại chống bốn ánh mắt kích động đầy lửa nóng.

      Mỗ nữ tiếp tục cúi đầu mỉm cười, ngượng ngùng cười nhạt , “Tuy rằng mấy rất tuấn tú, nhưng là các hẳn là nhận sai người, vừa mới tiểu nữ mời mọi người tiến vào nhà ngồi kỳ giỡn, nếu mọi người ko quen biết nhau, kia tiểu nữ liền cám ơn bốn vị cầu báo đáp ,mới là hiệp nghĩa , bốn vị thong thả, tiễn!”

      muốn đóng cửa, trong lúc đó la lên, đè cửa ko cho đóng.

      Mỗ nữ vẫn là tiếp tục cúi đầu, ngượng ngùng cười , “Bốn vị còn có chuyện gì thôi?”

      “Bảo bối, em có hóa thành tro cũng nhận ra được,em chạy năm năm, cũng nên để cho chăm sóc em và con chứ?” thân tây trang màu xám bạc, tôn lên dáng người cao ngất tuấn tú của chủ nhân, tuấn mỹ ôn nhu, mặt mày hàm xuân, giơ tay nhấc chân đều mang theo sức quyến rũ thuần thục.

      Khóe miệng Mỗ nữ vừa kéo.

      “Em , đem roi da và đền cầy đến, em muốn dạy dỗ như thế nào, toàn lực phối hợp !” Quần áo trường bào màu đỏ, thân thể thon dài, mắt hoa đào mê ng` nhộn nhạo xuân tình vô hạn, mái tóc đen nhành dài tới cánh tay, mang thêm mười phần vị cổ phong, tựa như bức hoạ cuộn tròn vẽ mỹ nam tử tuyệt thế.

      Khóe miệng Mỗ nữ lại kéo lần nữa

      “Hoa Hoa, em từng muốn cung điện bạch kim, muốn ngồi xe ngựa hoàng kim, muốn ngủ giường kim cương, những thứ đó đều làm được, chúng nó đợi em và con năm năm, theo về đất nước Y !” Thấy được đầu tóc bạch kim, tôn lên khí chất tôn quý bức người của chủ nhân, dung nhan tuấn mỹ như ánh mặt trời, hai tròng mắt nhu tình phiếm nước, nâng đôi tay bé của , quỳ gối, hôn môi đầu ngón tay của nàng.

      Khóe miệng Mỗ nữ tiếp tục vừa kéo.

      Nam nhân áo đen tóc đen mắt đen, mặt hoàn mỹ như điêu khắc tràn đầy sát khí, khí thế lạnh như băng làm cho người ta đáy lòng phát lạnh, chỉ thấy lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn ba nam nhân khác cái, sau đó bình tĩnh nhìn nữ nhân trước mắt cười, “Bạch Tiểu Hoa, mang thai con của em, em có thể ăn xong chùi sạch vỗ mông chạy lấy người, em phải phụ trách cho tôi, mang giấy kết hôn đến, em ký tên !” Dứt lời, từ trong lòng lấy ra cuốn sổ hồng.

      Tất cả ba nam nhân khác đều trợn mắt nhìn, khỉ , hóa ra cái tên tối tăm cư nhiên hiểm như vậy, giấy kết hôn cũng chuẩn bị tốt !

      Mỗ nữ bất lực buồn nôn, đại ca, là nam nhan sao? Tôi mà làm có thai như vậy, thế đóng gói quăng đến viện nghiên cứu giải phẫu ! Tiêu Lạc Hàn, Sở Vân Hiên, Hạ Lưu Ly, Lãnh Như Phong, bốn người hay giỡn với bà đây nhỉ?

      tiếng rầm, cữa đóng lại ràng lưu loát.

      “Tiểu Bảo, đóng gói hành lý, chúng ta phải chạy trốn ngay lập tức.” Mỗ nữ hướng con vội vàng hô, giống nhau trong nhà sắp xuất phần tổ tiên.

      “Chạy trốn? à, người đòi nợ lại tới nữa sao?”

      “Bây giờ so với người đòi nợ càng khủng bố!”
      Thanh Ngọc 1502, song ngưluongnhu96 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2 : Có dũng khí chạm vào nữ nhân của tôi.


      Edit:Tuyết Huê
      Beta:Roselia
      Ngày hôm sau, xx bệnh viện xx tầng xx phòng bệnh.

      đại hán thân trọng thương ,có vẻ mặt dữ tợn, đầu trần lóe sáng , nằm ở giường bệnh, đứng đầy xung quanh giường là đám các tiểu đệ có vẻ dè dặt.

      "Hắc hắc, đại ca, ngài cảm thấy thế nào? Có ... cảm giác tốt lắm hay ạ?" tiểu đệ nịnh nọt đến gần, giọng hỏi.

      "Tốt con mẹ mày , bỏ mẹ mày, mày thử gãy mấy cái xương sườn thử xem, chất tiệt! Con mẹ nó đau chết ông đây . Giỏi lắm cái Bạch Tiểu Hoa kia, có tiền mời tay đấm ngưu B như vậy, có tiền trả cho ông đây, con đĩ tối, đợi ông đây hung hăng trừng trị làm cho ta chút cũng thể. Ai u! Đau chết bố mày . . . . . . Mẹ nó. . . . . ."

      Người đại hán này tên là Trương Tam Lưỡng, trong bang cũng được xem như là lão Đại, thủ hạ cũng có vài trăm người, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dựa vào hai thanh đao xông ra đường, mở sòng bạc. Bạch Tiểu Hoa cũng bởi vì thế mà thiếu khoản nợ đánh cuộc, mới bị đuổi giết.

      "Nhưng mà bộ dạng của đứa con ra cũng tệ, khuôn mặt kia, dáng người kia, chậc chậc, tuy rằng có con, nhưng vẫn còn rất nóng bỏng nha!"

      "Đúng vậy, lần trước nếu ta dùng mỹ nhân kế, chúng ta cũng đâu có thể mắc mưu để ta chạy thoát ."

      Trương Tam Lưỡng tức giận có chỗ để xả, hung hăng mắng, " Mẹ nó, câm miệng hết cho ông mày, người nào dám nhắc tên con khốn đó tao liền chém người đó. Mẹ kiếp, để ông mày bắt được đừng mơ cho con khốn đó xuống giường được, yên tâm, có phần của tụi bây, nhưng mà phải đợi ông mày hưởng thụ trước ."

      "Dạ dạ dạ, chuyện đó là đương nhiên !" Có thể hưởng nữ nhân cực phẩm như vậy, sống bớt mười năm cũng cam nguyện .

      Lúc đám nam nhân bỉ ổi ở trong phòng cười dâm đãng , cửa phòng bệnh bị hung hăng đá văng ra.

      đám người há hốc mồm nhìn cánh cửa bị đá bay , thẳng tắp bay hướng lão Đại , sau đó chợt nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên như heo bị giết.

      "A! Đau chết ông mày , mẹ nó, người nào muốn sống cư nhiên dám giương oai ở địa bàn Lão Tử! Tụi bây đứng đó làm gì, còn mau lôi ván cửa người Lão Tử ra, muốn đau chết tao sao?" Trương Tam Lưỡng oa oa kêu to, đau đến tay chân run rẩy.

      "Lão Đại, đừng. . . . . . Đừng mắng." thanh run rẩy giọng nhắc nhở .

      "Mẹ nó, mày cư nhiên dạy đời tao? Muốn chết có phải hay , thấy Lão Tử bị tập kích còn mau bắt lấy cái kẻ có mắt kia, tụi bây còn thất thần để làm chi?"

      "Súng. . . . . ."

      Trương Tam Lưỡng sửng sốt, ngốc hỏi, "Lão Tử bảo tụi mày bắt , phải thưởng cho tụi mày, nghe tiếng người hả?"

      (*) Súng còn có nghĩa là thương, từ thương và thưởng gần , nên ông già ổng nghe lầm…

      " phải thưởng, là súng ạ, sung đó!"

      đạo thanh ôn nhu lại lãnh khốc vang lên, tựa Thiên Sứ và ác ma đồng thời hấp dẫn.

      "Bắt cho tao mang lại đây!" Bá đạo mà uy nghiêm, kiên quyết cho phản kháng.

      "Dạ!"

      Giây tiếp theo, Trương Tam Lưỡng bị đôi bàn tay to thô lỗ mãnh mẽ cường ngạnh kéo từ giường bệnh xuống. Tâm Trương Tam Lưỡng trầm xuống, đâu phải đồ ngốc mà biết thân mình rất nặng, lại bị lôi xuống cách dễ dàng như vậy, này. . . . . . Đây rốt cuộc là. . . . . .

      "Mày vừa mới , mày muốn bắt ai hả?" Thanh ôn nhu mang theo ý chê bai, còn cất dấu lửa giận thâm trầm.

      Trương Tam Lưỡng ngẩng đầu, chống lại đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười khuôn mặt tuyệt sắc xinh đẹp, mang theo sát ý dày đặc, tuy là nam nhân, đầu tóc dài dài đến thắt lưng, quần áo trường bào màu đỏ lờ phờ khoát người, tay thon dài trắng nõn nhàng chống cái cằm hoàn mỹ tinh xảo, bởi vì ngồi, hai chân thon dài cà lơ phất phơ bắt chéo chân bên kia.

      hình ảnh ra trước mắt Trương Tam Lưỡng, hoàn toàn đánh sâu vào tầm mắt và đại não của , làm phun chữ cũng ra.

      "Sở lão đại hỏi mày đó, còn trả lời!" Nam nhân vừa mới đem từ giường kéo xuống dưới liền cước đá vào mông .

      Lúc này Trương Tam Lưỡng mới quay đầu, vừa thấy ràng tình huống chung quanh , mồ hôi lạnh liền toát ra liên tục.

      nam nhân xinh đẹp Này phía sau, chỉnh tề đứng là loạt nam tử mặc áo đen khôi ngô khỏe mạnh , khí thế kia vừa thấy chính là trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cùng mình hoàn toàn phải cùng đẳng cấp. Mà thủ hạ của mình giờ phút này toàn bộ quỳ mặt đất, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mình.

      mỗi người Bọn họ đều có phen suy nghĩ.

      Trương Tam Lưỡng biết khi nào mình đắc tội đại nhân vật như vậy, nhưng là lại mơ hồ hiểu được có quan hệ cùng với Bạch Tiểu Hoa. Lại tiếp, nam nhân tóc dài này rất quen mặt, dường như là trong nhóm bốn người kia ngày hôm qua đánh mình, chính là người trong đám bốn người kia.

      Cái này chết chắc rồi, đá đến tấm thép rùi .

      "Tiểu nhân muốn bắt ai hết, có, tuyệt đối có , lão Đại tạm tha cho tôi , đừng giết tôi, ngàn vạn lần đừng giết tôi!"

      Sở Vân Hiên lười biếng đứng lên, đến trước mặt Trương Tam Lưỡng, cao nhìn xuống, dùng loại ánh mắt chán ghét xem con kiến nhìn , thản nhiên , "Biết Bạch Tiểu Hoa là ai chăng?"

      Trương Tam Lưỡng lắc đầu, lòng bắt đầu chậm rãi trầm xuống.

      Sở Vân Hiên cười tà mị xinh đẹp, tóc đen phất lên, ở giữa trung múa cuồng loạn. Chỉ thấy dùng loại giọng điệu vô cùng kiêu ngạo, lại vô cùng hạnh phúc thỏa mãn , "Bạch Tiểu Hoa, ấy là vợ tao! Mày dám khi dễ vợ của Sở Vân Hiên tao , nửa đời sau cũng đừng làm nam nhân ". Lập tức, lạnh phun ra hai chữ, "Phế bỏ!"

      "Dạ!"

      Trương Tam Lưỡng hề phản kháng .

      Sở Vân Hiên!

      Lão Đại tổ chức hắc đạo Trung Quốc lớn nhất!

      Loại nhân vật này trong truyền thuyết, ràng đứng ở trước mặt mình, đại não Trương Tam Lưỡng hoàn toàn bế tắc. Mà nhóm thủ hạ của , mặt mỗi người xám như tro tàn, giãy dụa muốn buông tha cho, chỉ cầu cho chết thống khoái! Nữ nhân của kẻ đứng đầu hắc đạo. . . . . . Bọn họ thế nhưng nghĩ muốn nữ nhân của kẻ đứng đầu hắc đạo, mẹ nó là rất nực cười , nếu có kiếp sau, bọn họ hy vọng có thể làm người tốt, vĩnh viễn giao thiệp với xã hội đen.

      A a a a!

      Tiếng kêu thê lương thảm thiết, quanh quẩn trong cả tòa bệnh viện, tất cả mọi người rùng mình cái, tò mò muốn nhìn chút rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, vì cái gì ngay cả bộ đội vũ trang quốc gia đều đến đây.

      Sở Vân Hiên đưa chân, giẫm lên mặt Trương Tam Lưỡng , lạnh lùng cười , "Kiếp sau mà có đầu thai , ánh mắt mở rộng ra chút!"

      Trương Tam Lưỡng đau đến mức thần chí , nhưng vẫn là nghe được lời của ràng , đáng tiếc có khí lực mà chuyện .

      Sở Vân Hiên tiêu sái xoay người, khoác trường bào lên người, ở giữa trung vẽ ra độ cung hoàn mỹ.

      Ngoài cửa sổ gió thổi tiến vào, làm tóc và trường bào bay phất lên, lưu lại bóng dáng phong hoa tuyệt đại, cùng tàn khốc lãnh tuyệt đích bốn chữ.

      " người cũng được để lại!"

      Vừa ra khỏi cửa, liền chống lại ba mặt nam nhân khác cũng tuấn mỹ Vô Song giống nhau. Sở Vân Hiên ngáp cái, , "Hạ Lưu Ly, kế tiếp là công việc của chú em, chúng ta phải phân công ra."

      Hạ Lưu Ly hừ lạnh tiếng, dung nhan tuấn mỹ có thể tổn thương mắt người, con ngươi sáng ngời như sao lộ ra chút bất mãn, "Bây đâu!"

      Nghe được thanh của , quân đội vốn đóng tại bên ngoài chỉnh tề vọt tiến vào.

      "Đem mọi người bên trong lôi hết, bọn họ có ý đồ mưu hại bổn vương tử, bị bổn vương tử đánh gục toàn bộ, chuyện kế tiếp giao cho các ngươi xử lý, mặt khác cho tướng quân các ngươi biết, bổn vương tử mời tướng quân ăn cơm, mời đến đúng giờ trình diện!"

      "Tuân lệnh!" Sĩ quan trẻ đứng thẳng tắp, hành lễ.

      "Đây là người thứ nhất, theo điều tra của tôi, trong năm năm nay có 18 người đuổi giết Tiểu Hoa, lai lịch của bọn họ ta điều tra ràng toàn bộ, trực tiếp xóa bỏ, ok ." Tóc đen mắt đen áo đen, giống như Satan xuất vào ban đêm, tràn ngập lực hấp dẫn trí mạng.

      Lãnh Như Phong, hàng năm chiếm giữ đế vương kim bài đệ nhất sát thủ.

      "Lãnh Như Phong, chú em hẳn là làm trinh thám, làm sát thủ là tốn cho đời của chú em !" Nhàn nhạt trào phúng từ trong miệng của Tiêu Lạc Hàn xông ra, hôm nay như trước vẫn là tây trang, tuấn lãng cao ngất, ôn nhu như nước, trăm phần trăm là bạch mã vương tử trong mắt nữ nhân, đối tượng muốn kết hôn đứng hàng thứ nhất của các .

      "Cái quái gì cũng chưa làm, người chuyên ngành đánh trống lãng tư cách chuyện."

      Tiêu Lạc Hàn cũng giận, mà thản nhiên cười , "Có đôi khi, rất nhiều chuyện thể chỉ trông vào bạo lực, cũng cần có đầu óc. Tôi đề nghị mấy chú em nên xem báo chí hôm nay, các chú em phải biết rằng, có đôi khi giết người cũng là có thể thấy máu ." Dứt lời, tiêu sái xoay người.

      Dám đụng nữ nhân của tôi, hãy chuẩn bị cửa nát nhà tan.
      Thanh Ngọc 1502 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Bị tóm rồi?


      Edit:Tuyết Huệ
      Beta:Roseila
      Tư Đồ Nam gì chỉ nhìn lớn nằm ở ghế sa lon, đồ ăn vặt .

      "Bạch Tiểu Hoa, mẹ con các tính ở lại chỗ của tôi bao lâu thế?"

      Bạch Tiểu Hoa liếc mắt tà nhìn cái, cong môi cười, lười biếng , " bao lâu đâu, cùng lắm ba năm tháng mà thôi."

      Khóe mắt Tư Đồ Nam rút lên, ba năm tháng sao? Chỗ của là nhà trẻ sao? Hay là viện mồ côi hay sao?

      "Tôi chỉ là nam nhân thông thường, mấy người ở nơi này, tôi thấy rất bất tiện."

      "Tôi tiểu nam tử này, chúng tôi ở nơi này với đâu có quan trọng là nam nhân hay đâu, có liên quan sao? Nếu có vấn đề về sinh lý cần giải quyết, hai mẹ con chúng tôi tuyệt đối ngăn trở , cứ tùy tiện."

      "Ý kiến của cũng tạm được! Nhưng tôi cũng quên mấy năm qua , nữ nhân đều bị hai mẹ con các dọa chạy đến nỗi chồng chất thành đống ." Tư Đồ Nam đến cuối cùng đắc tội thần linh nào, mà ông trời phải phái hai cái ác ma đến tra tấn .

      "Vậy cũng thể trách chúng tôi, ai cho đem những nữ nhân kia mang tới trong nhà bộ dạng đám như dưa méo táo nứt còn chưa tính, nửa đêm còn học mèo kêu xuân, kêu xuân còn chưa tính, cũng chút xíu nha, khác gì đứa trẻ mới sinh ra, làm sao cho tôi và tiểu Bảo ngủ được hả?" Bạch Tiểu Hoa liếc trắng mắt, căm ghét , " đem về những nữ nhân sạch này cũng sợ nhiễm bệnh, chậc chậc, đều tinh trùng nam nhân lên não biến thành heo, chút cũng sai."

      "Bạch Tiểu Hoa, nơi này là nhà của tôi, phải làm theo ý tôi. Tiếp theo, nếu còn dám kêu tôi tiếng tiểu nam tử, tôi bóp nát cổ của !"

      "Dạ dạ dạ, tôi biết." Bạch Tiểu Hoa từ ghế sa lon đứng lên, ôm lấy tiểu Bảo, "Tôi và tiểu Bảo tắm rửa trước, chuẩn bị chút cơm chiều, nhanh chết đói rồi này."

      "Chú Nam, tiểu Bảo cũng đói bụng, tiểu Bảo muốn ăn hải sản!" Tiểu bảo quay đầu, hướng Tư Đồ Nam hô to, chỉ sợ nghe được.

      "Xú tiểu tử, chú là bảo mẫu của nhóc sao, cư nhiên dám sai khiến chú!" Miệng tuy rằng hùng hùng hổ hổ, nhưng Tư Đồ Nam như trước nghe lời mặc tạp dề tự nhiên hướng phòng bếp đến.

      Mới từ phòng bếp lấy nguyên liệu ra, thấy Bạch Tiểu Hoa kích động từ phòng tắm chạy ra.

      "Tiểu nam tử, tốt , lần này chết chắc rồi."

      "Tôi van , ra có thể mặc quần áo vào trước hay !" quả thực Tư Đồ Nam hết chỗ rồi, nữ nhân này rốt cuộc có chút thưởng thức hay .

      "Tôi đây phải bọc khăn tắm sao? Ai nha, đừng manh động trước, xem này." Bạch Tiểu Hoa mở bàn tay ra, chỉ thấy quả như châm chi kim loại đen lẳng lặng nằm.

      Tư Đồ Nam cẩn thận lấy thứ này, cẩn thận quan sát lần, rồi ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Hoa, nhăn mi , "Lần này người đuổi giết rất thông minh, cư nhiên biết để gắn máy theo dõi người . Tôi nên chúc mừng , hay là nên thay bi ai đây?"

      "Mẹ nó, nhất định là ngày hôm qua, nhất định là bọn họ làm!" bốn Ô Quy vương này bát đản sao hồn vẫn tiêu tan? Bạch Tiểu Hoa từ lúc năm năm trước cũng mất giá trị lợi dụng, giờ người có con cái lẫn ăn lẩn đánh cuộc lý tưởng chỉ là người dân nho mà thôi, vì sao còn buông tha cho ? Chẳng lẽ là vì tiểu Bảo?

      Ý thức được nghiêm trọng của vấn đề, Bạch Tiểu Hoa cảm thấy được bây giờ ở chỗ này hề an toàn, phải rời , chạy càng xa càng tốt, thể ở chỗ này. Đúng, phải xuất ngoại, rời nơi này, vĩnh viễn cũng nên trở lại.

      "Tư Đồ Nam, chỉ có mới có thể giúp tôi , tôi mặc kệ dùng phương pháp gì, tại phải đưa tôi và tiểu Bảo xuất ngoại, chúng tôi thể ở đây ."

      Tư Đồ Nam gở xuống tạp dề xuống, chậm chạp dùng nước trong rửa tay, ở trong ánh mắt khó hiểu của Bạch Tiểu Hoa, chầm chập sửa sang lại quần áo.

      "Tôi bỏ mẹ! Bây giờ nghĩ đến tôi đùa giỡn với soái ca sao ? Tánh mạng của bà đây cũng sắp khó giữ được , là thảnh thơi !"

      Tư Đồ Nam dùng ánh mắt xem thường nhìn , sau đó lành lạnh , "Khách quý tới cửa rồi , có nghe thấy tiếng phi cơ trực thăng phát động nóc nhà sao?"

      Thân thể Bạch Tiểu Hoa cứng đờ," . . . . . . Bọn họ tới rồi?"

      "Cho nên, tại chạy còn kịp rồi. Tuy rằng tôi biết đến tột cùng chọc tới đại nhân vật nào, nhưng là tình huống tại cũng chỉ có thể đối mặt . phòng tắm trước và tiểu Bảo, tôi đến xem chủ nhân phi cơ trực thăng ra sao, tôi hết sức tò mò nồng hậu hứng thú đấy."

      "Tư Đồ Nam!" Bạch Tiểu Hoa đột nhiên dùng loại ánh mắt đồng tình nhìn , ", tự cầu thêm phúc !" Sau đó vèo cái thấy bóng dáng .

      Tư Đồ Nam buồn bực nhăn lông mày đẹp, còn tự hỏi trong lời của nàng là ý tứ gì, thấy thủy tinh mặt tường, bùm bùm, từng khối từng khối rơi xuống, mà thủy tinh vỡ như bay thông thường, thẳng tắp hướng phóng tới. Tư Đồ Nam phi thân nhảy lên, di chuyển về phía sau rất nhanh, khối thủy tinh vỡ cách đến nửa thước rớt xuống .

      Nháy mắt, cả tòa đại sảnh, mảnh hỗn độn.

      "Ê ê ê! Khách nhân, cũng quá hiểu lễ phép sao? biết vào nhà phải cửa chính sao? Cẩn thận tôi tố cáo các tội tự ý xông vào nhà dân đấy!"

      "Tôi tưởng rằng thu hoạch, chấn động thêm chút, nhưng. . . . . . có vẻ như chủ nhân nhà này thích thế nhỉ!" Thân ảnh thon dài chậm rãi rớt xuống, mủi chân điểm , cả người Uyển chuyển Như tinh linh, vững vàng dừng ở cửa sổ . Trường bào màu đỏ bị gió đêm nghịch ngợm bay phất, tóc dài múa loạn trong trung, mê hoặc mắt người. Mỹ lệ tuyệt luân, dung nhan tựa như ảo mộng thoát tục hiu hiu với ý cười hơi rét lạnh, trong mắt hoa đào mị hoặc lại tràn đầy sát khí.

      " tinh, vừa mới nãy dám đá văng ông đây xuống, xem ông đây bắn chết chú em tan xác." Từ tiếng chửi rủa, lại bóng dáng thon dài cao ngạo sáng rực, mạnh mẽ nhảy tiến vào cửa sổ, đầu bạch kim bị ánh trăng chiếu rọi xuống, càng phát ra kinh tâm động phách. Chỉ thấy nhảy dựng xuống, rút súng ra chỉa nam tử tóc dài đứng ở cửa sổ mắng, "Xem hôm nay ông đây băm ngươi ra!"

      "Mặc kệ bọn họ sao?" Lãnh Như Phong nhướn mày, thời khắc mấu chốt sắp rơi dây xích, hai người này cư nhiên đứng lên đấu tranh nội bộ.

      "Kệ cho bọn họ đánh, đánh chết cho bớt người, đối chúng ta mà , có thể bớt phần tư uy hiếp." Tay Tiêu Lạc Hàn đẩy gọng kính tơ vàng, trong mắt lên tia gian trá .

      Làm Tư Đồ Nam thấy ràng bốn nam nhân trước mắt, sau đó rốt cục hiểu được, mới hiểu lời Bạch Tiểu Hoa vừa mới tự cầu nhiều phúc là có ý gì !

      "Ba ba ba!" Tư Đồ Nam vỗ tay hoan nghênh, bình tĩnh, " nghĩ tới các đại nhân vật trong truyền thuyết cư nhiên đến nơi này, là làm cho hèn này cảm thấy vẻ vang!"

      Sở Vân Hiên nheo mắt lại, thanh lạnh lùng , "Nếu nhận thức chúng ta, còn có thể bình tĩnh như thế, lá gan cũng đâu."

      "Nghe , đệ nhất thế giới thần trộm có đệ tử thân truyền, vậy. . . . . . Chính là cậu phải ko?" Lãnh như Phong thản nhiên mở miệng, ánh mắt nhưng vẫn dừng lại ở người , "Tôi và sư phụ cậu quen biết nhau, cho nên muốn làm khó dễ cậu, chỉ cần cậu đem Bạch Tiểu Hoa giao cho tôi, tôi cam đoan hôm nay cậu mất cọng lông nào."

      "Lãnh Như Phong, chú em muốn nổi trội hơn sao? Đem Tiểu Hoa giao cho chú em? Chú em có tin hay tin ông đây phát lệnh truy nả, toàn bộ thế giới đuổi giết chú!" Hạ Lưu Ly lạnh lùng nhìn , trong con ngươi thủy tinh, hừng hực ngọn lửa.

      "Hừ, lười cùng các chú ầm ĩ, dù sao có thể mang Tiểu Hoa chỉ có người, mọi người chỉ thể tự so đấu bản lĩnh." Sở Vân Hiên thả người nhảy xuống, rất nhanh rút ra vũ khí ở bên hông, khuôn mặt tuyệt mỹ, giờ phút này tươi cười che dấu thị huyết , "Dám dấu riêng nữ nhân của tao, tao cho mày tỉnh lại!"

      Sở Vân Hiên! huyết mạch người thừa kế trực hệ của hoàng triều Trung Hoa, nhân vật bộ tổng chỉ huy quân lĩnh của Thiên Long hội, mới có thể có tài năng võ học quái dị, Lão đại nắm trong tay toàn bộ thị trường hắc đạo Trung Quốc, kẻ đứng đầu hắc đạo chân chính!

      Tư Đồ Nam nở nụ cười, cười cực nóng, cười điên cuồng.

      "Hôm nay tôi Tư Đồ Nam may mắn có thể so chiêu với Sở Vân Hiên, cũng uổng sống hai mươi tám năm này! là phúc tổ ba đời, phúc tổ ba đời đấy! Ha ha ha ha!" Cười lớn tiếng, hung mãnh nghênh đón.

      Hai người đánh đập kịch liệt, mặt khác ba người lại mang ý xấu, nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh. Trong lòng đều muốn hung hăng thúc giục bọn họ đánh nhau.

      Tìm được Tiểu Hoa và con trai , nhất định là tôi.

      Mà đầu sỏ sáng tạo loạt chuyện phiền toái giờ phút này vất vả treo ngược dây thừng từ lầu ba trèo xuống.

      "Tiểu bảo, theo mẹ nhanh, chúng ta lập tức có thể rời chỗ này ."

      "Mấy chú kia làm sao bây giờ? Giống như đánh đập rất dữ dội."

      "Kệ bọn họ , để cho bọn họ đánh cái họ chết mình sống . Đúng rồi, mẹ đưa cho con thẻ tín dụng trộm được, con có mang theo người ?"

      "Có mang, yên tâm mẹ!"

      "Làm tốt lắm, hổ là con trai của Bạch Tiểu Hoa ta!"

      Khi Bạch Tiểu Hoa YY đến ước mơ tốt đẹp vô hạn của đời người, lại phát thân thể của mình hình như đáp xuống.

      Sao vậy cà ?

      "Tiểu Bảo, dây thừng của chúng ta hình như bất động phải ."

      Tiểu bảo ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái, sau đó lắc đầu, "Mẹ, chúng ta còn di chuyển, chẳng qua phải đáp xuống, mà lên cao!"

      Bạch Tiểu Hoa sửng sốt, cứng ngắc từ từ ngẩng đầ lên, cả người run lẩy bẩy. . . . . .

      Đây là ác mộng, tuyệt đối là ác mộng, please, ai có thể đánh tỉnh nàng đây!
      Thanh Ngọc 1502ly sắc thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Đời người nếu chỉ như lúc gặp ban đầu


      Edit:Tuyết Huệ
      Beta:Nana luss+Roselia
      Bạch Tiểu Hoa nghĩ tới còn có thể cùng bọn họ gặp lại ngày.

      Khi bọn chân thực xuất ở trước mặt mình lúc cần nhiết, trong đầu Bạch Tiểu Hoa trong nháy mắt sắp hàng ra vô số loại thái độ biết nên dùng loại thái độ nào đối đãi với bọn họ. Nhưng cuối cùng, vẫn là lựa chọn chạy trốn.

      con rùa, mỗi khi đụng tới lúc nguy hiểm, lựa chọn gánh nặng của bản thân mà an toàn trong xác chết, sau đó lẳng lặng trốn ở bên trong.

      Tiêu Lạc Hàn từng cười nhạo , liền lấy cho ngoại hiệu
      như vậy.
      "Bạch Tiểu Hoa, em biết ? Em tựa như con rùa, mỗi ngày đều đường chậm rì, ăn cơm chậm rì , phơi nắng mặt trời chậm rì, chậm rì rì . . . . . . Thầm mến người cũng thế." Tiêu Lạc Hàn thản nhiên cười, sau đó bắt lấy bàn tay bé trắng mềm của Bạch Tiểu Hoa nhìn bởi vì thẹn thùng mà khuôn mặt đỏ ửng, "Bạch Tiểu Hoa, muốn kết giao với tôi hay ?"

      Bạch Tiểu Hoa, muốn hay cùng ta kết giao. . . . . .

      Khi đó Bạch Tiểu Hoa, chỉ cảm thấy ngực nhanh bị nổ tung giống nhau rất rất hạnh phúc.

      giờ. . . . . .

      "Bạch Tiểu Hoa, lần này. . . . . . để cho em rời khỏi nữa, lần này. . . . . . Tuyệt đối . . . . . ." con mắt Tiêu Lạc Hàn chứa đựng ngọn lửa, gắt gao nhìn dung nhan giương lãnh mạc xa cách kia , trong lòng đột nhiên đau xót.

      "Bạch Tiểu Hoa, là tôi tìm được của em, em phải thuộc về tôi, của tôi!" Tiêu Lạc Hàn bắt chặt lấy dây thừng, từng bước , giống như chuyển hoán thời gian đường hầm, nhìn Bạch Tiểu Hoa cách mình càng ngày càng gần.

      Rốt cục, Tiêu Lạc Hàn đem Bạch Tiểu Hoa và tiểu Bảo. . . . . . Kéo lên an toàn.

      Bạch Tiểu Hoa lườm cái, đem tiểu Bảo đặt ở mặt đất, đem đồ bỏ người vứt xuống dưới, bất đắc dĩ nhìn Tiêu Lạc Hàn, , "Tuy rằng rất tuấn tú, nhưng mà kéo thục nữ lên như vậy, làm cho tôi rất vui ."

      "Em rất có tinh thần!" Tiêu Lạc Hàn hơi cười, ấm áp có thể hòa tan sương lạnh lúc mùa đông, "Bạch Tiểu Hoa, tôi tìm em năm năm, nghĩ tới em thay đổi nhiều như vậy, nhưng mà tôi vẫn tương đối rất thích em!"

      Tiêu Lạc Hàn nghĩ tới chính mình phạm loại sai lầm này, vẫn nghĩ tìm được Bạch Tiểu Hoa, nhưng quên , thời gian và năm tháng chỉ có có thể thay đổi được tính cách của người chạy theo , cũng có thể thay đổi cả dung mạo.

      "Rất êm tai!" Bạch Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn phía , sau đó quay lại cho nụ cười, "Tuy rằng rất tuấn tú, nhưng nhận sai người rồi. Chúng tôi phải tiếp tục đây , tránh bên." Xách con trai chuồn mất, lại bị đôi bàn tay to gắt gao túm lại

      "Bạch Tiểu Hoa, chúng ta có thể chuyện đươc chứ? Tiêu Lạc Hàn tôi có khả năng để cho nữ nhân và đứa lưu lạc của mình ở bên ngoài."

      Hóa ra là vì việc này sao? Bạch Tiểu Hoa châm chọc cười, bọn họ làm sao có thể vì mà đến.

      " có gì , chúng ta quen, đúng, căn bản biết nhau, muốn vợ và đứa tìm , thể tùy ý cho là có quen biết nhau chứ? cho biết, tôi có chồng rồi. . . . . ."

      "Tiểu Hoa, chồng của em, là sao?" Lại là giọng quen thuộc đến thể quen thuộc hơn.

      Sở Vân Hiên. . . . . .

      Bạch Tiểu Hoa bất đắc dĩ xoay người, làm thấy Tư Đồ Nam bị Sở Vân Hiên trói lại, giống con con cua dường như bị kéo tới, chỉ cảm thấy trước mắt mảnh bóng tối, nhìn tới tương lai.

      Thua nha, là đệ nhất đệ tử thân truyền của thế giới thần trộm đâu, mới mấy phút mà gục rồi? Cũng quá biết kháng lại!

      ". . . . . ." tròng mắt Bạch Tiểu Hoa vừa chuyển, sau đó dùng sức véo bắp đùi của mình, thẳng đến nước mắt trào ra, mới khóc sướt mướt chạy đến bên người Tư Đồ Nam, phen nước mắt nước mũi, khóc kêu đến đáng thương, kêu đến thê thảm.

      "Chồng à,chồng bị đánh thành như vậy? chồng rửa tay chậu vàng ko chịu , chúng ta nhà ba người sống an ổn phải tốt sao? Chồng vì sao nghe lời của em? tại như vậy, để cho cừu nhân đều đuổi giết đến nhà mình đấy, còn muốn bắt mẹ con chúng ta, chồng nên cứu chúng ta . . . . . ."

      Mí mắt Tư Đồ Nam hung hăng nhảy dựng, chỉ cảm thấy khí xung quanh nháy mắt bị đóng băng, hít thở thông làm cho người ta thở nổi. Lời của Bạch Tiểu Hoa làm cho thiếu chút nữa hộc máu.

      Chồng? nhà ba người? Cậu đó , thấy được hai nam nhân này sắp ăn thịt người sao? Đời tôi lúc trước có phải đắc tội với cậu rất nhiều hay , sao cậu lại hại tôi như vậy?

      "Bạch Tiểu Hoa, cậu đó đừng giả bộ nữa , chuyện của cậu lần này đừng có liên lụy tôi, ta còn chưa kết hôn đâu, cũng muốn mất như vậy." nhìn ánh mắt giết người của Bạch Tiểu Hoa, Tư Đồ Nam quyết định vẫn là bảo toàn chính mình trước có điều,có câu quan trọng tương tự, "Tục ngữ rất đúng, quan thanh liêm khó khăn chuyện nhà, chuyện nhà chính các ngươi, tại sao phải đổ hết lên tôi?"

      Quả nhiên, lời này vừa ra, khí đột nhiên liền ấm áp trong sáng lên.

      sớm biết rằng phận và chuyện xưa của Bạch Tiểu Hoa đơn giản như vậy, nhưng mà lường trước lại phức tạp như thế. Độc quyền tài chính, IT, toàn bộ mạch máu buôn bán kinh tế, có danh xưng là thiên tài trẻ tuổi tuấn mỹ nhà giàu nhất cả nước Tiêu Lạc Hàn. Khống chế toàn bộ hắc đạo, có thể dao động nên móng quốc gia chính là đứng đầu tất cả đệ nhất hắc bang Sở Vân hiên. Thế giới huyền thưởng lệnh đệ nhất bài danh, đệ nhất chỉ số mối nguy hiểm, đứng đầu bảng sát thủ là Lãnh Như Phong. Nước giàu dân tốt, tôn quý phi phàm, lại là người thừa kế vua của nước là Hạ Lưu Ly.

      Bốn người này, cư nhiên chỉ đoạt nữ nhân?

      Chuyện này so với chiến tranh thế giới còn khủng bố.

      "Đừng cho là tôi biết câu đả cái biện pháp quỷ gì nhé!" Bạch Tiểu Hoa phen túm chặt cổ áo của , ghé vào lỗ tai , "Nếu tôi chết, cậu cũng đừng muốn sống nữa!"

      Vẻ mặt Tư Đồ Nam cười co rút, "Cậu khờ hay là giả ngốc, nếu ở với mấy nam nhân này , cậu còn có thể chết như lời tôi trực tiếp lấy đao cắt cổ liền í."

      "Cậu là đồ dê con bị cắm sừng, cứu tôi coi như xong, còn mẹ nó muốn giỡn, chỉ có Tư Đồ Nam cậu đó."

      đem hi vọng ký thác ở người , Bạch Tiểu Hoa buông ra áo ra, chậm rãi \ đứng lên. Sửa sang lại quần áo phục của mình, lại lấy tay cuốn tóc quăn của chính mình mặt lộ ra tươi cười mị hoặc diễm lệ.

      "Sở Vân Hiên, Tiêu Lạc Hàn, lâu gặp!" Nếu quen rồ, cũng giả bộ tiếp nữa, "Bốn vị đại ân nhân huy động nhân lực tìm tôi như thế, biết có gì phải làm sao."

      Sở Vân Hiên từ cao đánh giá Bạch Tiểu Hoa, mới mở miệng , "Hoa hoa, em thay đổi nhiều."

      Bạch Tiểu Hoa lạnh lùng cười, đem tiểu Bảo ôm lấy, "Bà đây nếu thay đổi, sớm chết ở ven đường . Phòng tắm rất chen chúc, đại sảnh . Hai người các ở đây nhé!" Hết sức tự nhiên hô hướng Tiêu Lạc Hàn và Sở Vân Hiên, sau đó dẫn đầu ra ngoài, liếc tà mắt nhìn hai đạo bóng đen vẫn trốn ở góc tường, câu thần cười, "Còn có hai người các ."

      Sau đó, Tư Đồ Nam trợn mắt há hốc mồm nhìn hồi nãy mấy người đó còn rất rừng rực ngưu b, bốn nam nhân kiêu ngạo cuồng vọng đến ai bì nổi, cư nhiên xem em, em xem , đầu cung kính não cung kính, rất cẩn thận phái sau Bạch Tiểu Hoa.

      Má ơi! nhìn thấy cái gì? Nhìn nhìn thấy cái gì? OMG! Ni mã (súc vật) tin lớn đó, ngày tận thế sắp đến rồi!

      Phản ứng hoàn toàn tương phản với Tư Đồ Nam, vẻ mặt Bạch Tiểu Hoa bình tĩnh, lãnh mạc và xa cách trong hai mắt càng dần dày đặc.

      " , chuyện gì?"

      Hạ Lưu Ly nhìn xem mặt ba người khác, thấy bọn họ gì thêm, mới quyết định hỏi, "Hoa hoa, kỳ chúng ta muốn biết, đứa bé này. . . . . ." xong, chỉ hướng về phía tiểu Bảo đáng , "Là của ai?"

      Bạch Tiểu Hoa cười lạnh, vả mặt ta đây.

      "Đứa bé này là của ai, đối với các rất quan trọng sao?"

      "Hết sức trọng yếu." Bốn người cư nhiên trăm miệng lời.

      Tâm Bạch Tiểu Hoa đột nhiên trầm xuống, sau đó , "Tiểu Bảo là của tôi, cũng phải của bất cứ người nào, cho nên các đừng làm phiền , tôi đem tiểu Bảo cho bất luận kẻ nào trong các ." Nếu phải vì tiểu Bảo, sớm đoàn tụ với người nhà, trong đời tiểu Bảo toàn là hắc ám, duy nhất còn tia ánh sáng, nếu là ai dám thương tổn tiểu bảo của , chắc chắn liều mạng làm cho người đó mất cả chì lẫn chài.

      "Tiểu Hoa, em đừng kích động, chúng ta tìm nem đều phải là vì cướp tiểu Bảo ." Sở Vân Hiên dường như hiểu , đối với Bạch Tiểu Hoa tiểu Bảo rất có tầm quan trọng, vội an ủi. mặt tuyệt sắc xinh đẹp, lộ ra thần sắc bi thương, thành khẩn , "Tiểu Hoa, chuyện năm năm trước. . . . . ."

      "Câm miệng!" giọng của Bạch Tiểu Hoa đột nhiên đánh gảy lời của , đem tiểu bảo ôm chặc vào trong lồng ngực, " được nhắc lại chuyện năm năm trước. . . . . . được. . . . . . được. . . . . ." Thanh dần dần nức nở, thân thể run rẩy , đem mặt chôn ở vai tiểu Bảo.

      Tiểu Bảo lần đầu tiên gặp mẹ cái dạng này, trong trí nhớ mẹ tuy rằng hết sức đáng tin cậy, nhưng mà vẫn tủm tỉm cười, rất vui vẻ, rất vui vẻ, chính là vì sao chuyện của chú này mà mẹ sợ hãi như vậy, đau lòng như vậy?

      "Mẹ!" Tiểu bảo cúi cái lổ tai, cũng theo khóc lên.

      Nhìn hai mẹ con rơi nước mắt, tim bốn người giống như bị đao rạch đau đớn.

      "Tiểu Hoa. . . . . . Thực xin lỗi!" Tiêu Lạc Hàn chỉ cảm thấy yết hầu bị cái gì ngăn chặn, chỉ có thể thào phun ra ba chữ kia.

      "Bạch Tiểu Hoa!" Hạ Lưu Ly gian nan kêu lên tên mà mình tưởng niệm ngày đêm, lại đổi lấy càng đau đớn lo lắng .

      Sở Vân Hiên và Lãnh Như Phong, lại nhanh mày thạy chặt, vân vê đôi môi.

      . . . . . .

      Đời người nếu còn như lúc ban đầu gặp. . . . . .

      Tôi chỉ cầu, ở trong những năm tháng của cuộc đời đẹp nhất, là được gặp em.

      Trong trí nhớ, hình tượng Bạch Tiểu Hoa càng ngày càng ràng, khuôn mặt nhắn kia vĩnh viễn là nụ cười ấm áp như lúc ban đầu.
      Thanh Ngọc 1502song ngư thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :