Một câu chuyện kể

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

        câu chuyện kể

      Edit :Quảng Hằng




      Năm ngàn năm trước, ma hoành hành khắp thiên hạ. Vương, là Vương thống lĩnh muôn vạn ma chống đối với thiên đình. Tài nghệ bất phàm, tuấn tú tựa thiên tiên, tàn nhẫn lãnh khốc vô tình, là mối đau đầu thôi của các tiên nhân.

      lần, nghĩ ngơi sau cuộc chinh chiến mệt nhọc, thong thả dạo bên bờ hồ Nhược Thủy, tự tìm cho mình chút thanh nhàn sau cuộc máu tanh mưa máu, bên tai đầy những tiếng khóc thét lấy làm thõa mãn.

      Thiên đình gần như bất lực, phải có người tài giỏi để trấn áp , nhưng nếu thiên đình và địa ngục giao tranh, người gánh chịu hậu quả nặng nề là nhân gian. Chúng sinh vô tội. Thạch Định Phong biết nhược điểm này của Thiên Đình nên cũng quấy nhiễu nhân gian nhiều, chỉ chừa đủ để lại lằn ranh giới hạn, dù có đôi khi, bản thân cũng giẫm chân lên lằn ranh đó.

      Dã tâm của đó chính là thôn tính thiên đình. Nhân gian đối với chẳng qua chỉ là những con kiến bé nằm tay, muốn bóp chết lúc nào chẳng được. quấy phá, trêu ghẹo, chỉ đợi chờ cơ hội, để chờ để chiêu binh mãi mã đủ lực lượng để tấn công Thiên Đình vào ngày xa.

      ngày chinh chiến mệt nhọc.

      Mãi suy nghĩ, bước chân vô thức đứng ở bên bờ hồ Nhược Thủy, và bóng dáng trước mắt làm ngẩn ngơ.

      tiên nữ tắm, tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần tắm dưới hồ.

      Lúc này, Thất Tiên Nữ Tử Y vẫn hay bờ hồ có người đằng đằng sát khí ngắm mình tắm, nàng vẫn ung dung tắm rửa, đến khi nghe tiếng tằng hắng mới hốt hoảng ngẩng đầu lên.

      Thấy bờ xuất nam nhân xa lạ, nàng hoảng hốt, đôi cánh tiên của nàng để trong bụi hoa, mà tên nam nhân đáng ghét này lại đứng ngay gần đường đến bụi hoa, nàng thể lõa thể chạy lên bờ để lấy quần áo. có cánh tiên, pháp thuật của nàng như mất nữa, đó là chưa kể đến nàng vẫn còn ở dưới nước, như thế phép tiên của nàng gần như mất tác dụng.

      Nàng giận quá hóa thẹn quát lớn: “ tinh to gan, dám nhìn trộm bổn tiên tắm rửa, biết tội nên tránh .”

      Thạch Định Phong cười nhạt tiếng, : “Tiên nữ, vậy tiên nữ có biết ta là ai ?”
      Tử Y ngẩng đầu nhìn nam nhân bờ, khí khái bất phàm nhưng người toát ra mùi máu thắn và hơi thở của nghiệt. Nàng hừ lạnh:

      “Bất quá chỉ là tiểu tinh hại người mà thôi, ta là con nuôi của Vương Mẫu Nương Nương, mau tránh ra, ta tha tội.”
      Thạch Định Phong cười ngông cuồng:

      “Con nuôi của Vương Mẫu sao? Ngay cả Ngọc Hoàng Đại đế ta vẫn chưa để vào trong mắt huống chi tiểu tiên nữ bình thường. Đêm nay, ta ấn định nàng, nàng nhất định phải làm nữ nhân của ta đêm nay.”
      Vừa , vừa bay xuống hồ, bế bổng Tử Y vào vòng tay, thân thể mềm mại mát rượi thơm mát của nữ nhân làm như mê như say, cuồng dã hôn nàng, chiếm lấy nàng ngay bên bờ hồ, mặc cho nàng vùng vẫy la hét.

      Sau đó, mang nàng về đại điện Diêm la của , có ánh mặt trời, giam giữ nàng trong lòng son, nâng niu chìu chuộng nàng, dâng tặng nàng bất cứ thứ gì thế gian mà chiếm được. Chỉ cần nàng tiếng, ngay cả sao bầu trời cũng mang xuống cho nàng.

      Nhưng nàng nhục nhã, nàng cảm thấy bị giam cầm mất tự do, dâng tặng cho nàng tất cả, nhưng vẫn ngừng chém giết, mỗi ngày hơi thở của càng thắn mùi máu hơn, nàng lại cảm thấy tội lỗi hơn.

      Nhân lần có ở nhà, nàng mua chuộc tiểu quỷ, trốn lên nhân gian, đến bên hồ Nhược Thủy, lấy đôi cánh tiên khoác vào bay về trời.

      chinh chiến trở về, vào phòng để tìm nàng, nhưng nàng biến mất, nàng bay về trời.

      Về Thiên Đình? hừ lạnh, nàng nghĩ nàng về  thiên đình là an toàn? Là trốn tránh khỏi được sao? tiếc hủy diệt cả thiên đình, mang cả ngôi vị Vương Mẫu Nương Nương để tặng nàng, vẫn tiếc.

      Toàn quân dưới Diêm cung ngăn cản , quân sư đánh tay dự đoán rằng lần này ra trở lại, cười khinh thường.

      tin với tài lực của mang được tiểu tiên bé trở về địa ngục. Nhưng Quân sư và quần thần liều chết can ngăn, dám đón nhận cả cơn cuồng nộ của Vương, rốt cuộc thể phụ lòng tướng lĩnh vào shắn ra tử, chấp nhận để lại phần linh hồn của tại địa phủ, nếu có việc gì may, phần linh hồn này được thuộc hạ bảo quản, thay tìm thân thể phục sinh.

      đến Thiên Đình, tấn nàngng vào Nam Thiên Môn, thiên binh thiên tướng toàn lực ngăn cản, nhưng vẫn như vào chỗ người. đánh thẳng đến Loan Tiêu Điện.

      Lúc này, Tử Y ngồi buồn bã trong phòng, những ngày bên cạnh nàng cảm thấy gò bó, mệt mỏi và cả tù túng.

      Nhưng khi về đây, được ôn nhu bá đạo của , nàng thấy nhớ .

      Bất chợt cung nữ lảo đảo chạy vào Vương đánh lên đến tận Nam Thiên Môn chỉ để tìm nàng, nàng bật khóc định chạy ra đón .

      Nhưng Vương Mẫu Nương Nương đến trước bước, bà :
      Vương gây họa cho nhân gian, làm đau đầu Thiên Đình, thể cảm hóa được nhất định phải tiêu diệt .”

      Nàng lắc đầu, nước mắt nàng ngừng rơi.
      Bà giải thích, bà phân trần, bà , bà đến khi nước mắt Tử Y rơi như mưa, đồng ý với cách thức của bà, chỉ tước pháp thuật của Vương.

      Pháp thuật của được giấu kín trong trái tim của , chỉ cần lấy trái tim ma của , thay thế bằng trái tim bình thường, cón tàn ác bá đạo nữa.

      Tử Y nghe lời, nàng ra Nam Thiên Môn khuyến dụ , tình thương nàng, hãy đem trái tim của cho nàng.

      giật mình, biết ngay đây là mưu, nhưng nàng cương quyết, nàng , nàng thà chết chứ sống với người có tâm ma như .

      Đứng trước lựa chọn, biết, bất tri bất giác tiểu tiên nữ này thâm sâu, nếu moi trái tim để chứng tỏ thành ý, đâu có gì, dù sao cũng chết, pháp thuật của vẫn còn đó, mang nàng trở về. Cùng lắm sau này động chạm đến Thiên Đình nữa là xong.

      Nhưng vừa móc trái tim ra, tiếng thét rung trời, toàn bộ Thiên binh thiên tướng tập hợp lại trói , đưa đến cột ngũ lôi, đánh tan hồn lạc phách, trước khi hòa tan vào mây khói, vẫn thốt lên câu:

      “Tử Y, ta nàng, ta vĩnh viễn nàng, ta nhất định tìm nàng, hãy chờ ta….”

      Tử Y bàng hoàng cả người, tay nàng chỉ còn lại trái tim của dần lạnh như băng, nàng bật khóc, đến bây giờ nàng mới nhận ra nàng ngu ngốc, nàng thương tên Vương ác bá kia mất rồi.

      Thiên đình? Ai Thiên Đình từ thủ đoạn để lừa người?

      Ác ma? Ai ác ma lại có tình ?

      Còn nàng? Khi nhận ra mình ngốc nghếch đánh mất tình của chính mình, nàng khóc, khóc đến mức đôi mắt nàng nhìn thấy gì nữa, nước mắt nàng rơi xuống trái tim của , gần như giữ lại độ ấm cho nó, nàng thấy nó ấm áp, nàng vui mừng, nàng dùng tất cả tiên khí của mình để giữ cho nó ấm áp.

      Nàng cứ khóc mãi, khóc mãi khóc đến khi nàng ngất lịm và chết , trái tim tay nàng hóa thành làn khói, bay về hướng địa ngục. Còn nàng? Nàng hóa thành làn khói mỏng manh bay xuống nhân gian, thành hồn phách dật dờ, nếu có tâm ở lại Thiên đình, nàng vốn có tiên cơ, nàng trôi dạt xuống nhân gian, nhưng nàng còn chút hy vọng nào với Thiên Đình, nàng còn lưu luyến cõi tiên nữa.

      Nàng mất người nàng , nàng còn gì để tiếc nuối nữa, chỉ có hối hận, hối hận và hối hận thôi.

      Về phần Thạch Định Phong, nhờ có chút tiên khí của nàng, trái tim mang theo pháp thuật của hóa thành làn sương mỏng bay giật dờ về địa phủ cách vô định.

      Trưởng lão dưới ty đoán trước đưọc tình, nên đúng ngày giờ, ra cổng giáp ranh với thiên đình đón nhận mảnh linh hồn còn sót lại của Vương, đem về hòa với phần Linh lực mà Vương để lại.

      Sau đó, nó hóa thành Thach Định Phong mất hết sức sống nằm giường chỉ còn thoi thớp thở.

      Tất cả ma chốn cung đều tận lực tìm cách cứu sống Vương.

      Nhưng theo trưởng lão , phải có Hổ cốt ngàn năm, mai Quy thần ngàn năm, linh châu của Hỏa phượng hoàng cùng với linh khí của người mới cứu được .

      Linh khí mà Tử Y cho tạm thời giữ lại chút hơi thở. Ba món bảo vật còn lại thể thiếu dù chỉ món.

      ngàn năm, bằng với tất cả cố gắng của chúng ma, muốn khôi phục lại linh lực cho Vương vĩ đại nhất của bọn họ, họ tiếc nàngng sức, tốn biết bao nhiêu quỷ hồn để đổi lấy sức mạnh về cho Vương. Rốt cuộc, phụ với lòng mong đợi của bọn họ. Vương tỉnh lại, nhưng phép thuật vẫn rất suy yếu cần có thời gian để hồi phục,nhưng… Trong đôi mắt của Vương, nhuốm đầy vẻ đau lòng.

      mất phần pháp thuật, nhưng trái tim vẫn còn lưu lại hình bóng của nàng. thăm dò tìm hiểu, chỉ cần nàng còn ở Thiên Đình, dù phải phá tan Thiên Đình ra, vẫn tìm nàng.

      Lần này, ngốc nghếch chứng minh gì nữa cả, đoạt lấy nàng, mang nàng về, nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm kia là tình tràn ngập. Nhưng ở Thiên Đình, đủ mọi lễ nghi ràng buộc, nàng thể hiểu và cũng thể biết nàng . Nên mang nàng về, nhưng nếu….Thiên Đình phạt nàng, đày đọa nàng vì những lỗi lầm phải của nàng, những sai lầm mà tự bọn họ gán cho nàng, hãy đợi xem, phá tan cả Thiên Đình, xốc cả Loan Tiêu điện. Đốt cháy của điện Diêu Trì của Vương Mẫu nương nương. Nàng là của , là báu vật mà bao nhiêu ngàn năm qua tìm được, chỉ có được chạm đến nàng, ai có thể ngăn cản .

      quyết tâm, nhưng mật thám đưa tin về báo cho biết, nàng tự hủy tiên cốt, trôi dạt xuống phàm trần, mấy ngàn năm nay, hoàn toàn ai biết tung tích của nàng.

      Ban đầu, nàng chỉ là làn sương khói mỏng manh, dần dần qua ngàn năm, nàng hấp thụ tinh hoa Nhật Nguyệt, nàng trở nên cứng cáp hơn, nên có lẽ nàng đầu thai, biết rơi vào nhà nào chốn nhân gian mù mịt kia.

      Vương gầm thét, đau lòng. Nàng lưu lạc, nàng vì lưu lạc chốn phàm trần, chịu đựng đau khổ sinh lão bệnh tử của con người. Tại sao? Tại sao nàng lại ngốc nghếch đến như thế? Tại sao nàng ở lại Thiên Đình đợi chờ ? Nàng tin sao? Nàng tin có năng lực quay về để cứu nàng sao.

      Vương phẫn nộ, làm rung chuyển cả tòa cung rộng lớn. Phán quan sợ xanh mặt, vội vã tiến vào. Bẩm báo: “Thưa, Vương, nếu nương nương lạc chốn nhân gian dễ dàng, mọi quỷ hồn đều phải trình diện xuống địa phủ. Chẳng hay, ngài có thể nhận ra nương nương hay ?

      Nhận ra! đương nhiên nhận ra nàng, dù nàng có đầu thai bao nhiêu kiếp, khí chất thanh mát lạnh lẽo ấy vẫn luôn theo bên cạnh nàng. gì có thể làm mất khí chất đó của nàng. Và thế là, hành trình tìm người của Vương bắt đầu.

    2. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Vong Xuyên Hà

      Edit:Quảng Hằng





      <img class="alignnone size-full wp-image-64219" alt="101apple_img_1421" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/02/101apple_img_1421.jpg" />

      Vong Xuyên Hà, dòng sông đó được lưu truyền là dòng sông ăn mòn kí ức ai rơi vào đừng mong có ngày trở ra.

      Bỉ Ngạn Hoa, loài hoa màu đỏ mang mình câu chuyện bi thương.

      Cầu Nại Hà, hết nghìn năm này đến nghìn năm khác, đưa đón bao linh hồn đến cõi trần để chuyển kiếp làm người.

      , chỉ là hòn đá nằm ngẩn ngơ bên đầu cầu Nại Hà, hết năm nay tháng nọ, nhìn dòng linh hồn lũ lượt lại qua, nghe tiếng Mạnh Bà dịu dàng đút canh cho từng linh hồn quên chuyện buồn vui của kiếp trước.

      đôi khi cũng muốn uống 1 bát canh, để quên những điều nhìn thấy….

      thấy nàng, cứ mỗi lần chuyển kiếp nàng điều lấy lại trí nhớ của kiếp đầu tiên, nàng là tiên nữ chuyển thế, mỗi lần đến Vong Xuyên hà, nàng đều nhìn ngẩn ngơ xuống dòng nước chảy xiết của sông.

      Có đôi khi cứ ngỡ nàng nhảy xuống đó, nàng , nhưng biết.

      hiểu sao giữa và nàng như có thần giao cách cảm, từng biểu cảm mặt nàng đều biết, ai vô tri biết, nhưng có lẽ do ấn tượng từ lần đầu nhìn thấy nàng sửng sốt vì nét đẹp tinh khiết thánh thiện đó của nàng khi đứng bên cạnh đại ma vương mình còn tanh mùi máu…

      Câu chuyện của họ vừa thấm đẫm ngọt ngào cũng thấm đẫm bi thương.

      biết lí do tại sao nàng muốn nhảy xuống Vong Xuyên hà, bởi vì người nàng ở dưới đó.

      Người đó, thà tình nguyện nhảy xuống đó chứ để cho nàng chịu khổ.

      Người đó thà hy sinh cả vạn vật thế gian cũng muốn tìm lại được nàng.

      Người đó thà móc trái tim của mình tặng cho nàng để nàng vui, dù biết nàng là nội gián của Thiên đình gửi xuống địa phủ.

      Người đó làm tất cả chỉ vì nàng…..

      Và nàng, nàng biết nàng thể làm được gì cho , ngoại trừ việc luân hồi ngàn kiếp, chịu đủ mọi đau khổ trần gian, nếu như thế Thiên đình khai ân tha cho .

      Nàng nguyện chịu hy sinh vì , nhưng mỗi khi đến lượt đầu thai nàng đều nhìn xuống dòng sông chảy xiết đó, nơi đó có bóng hình thân quen ở dưới đáy sông.

      Người đó chắc đau khổ, bởi dòng sông ăn dần kí ức của , đến khi lên bờ cũng chưa chắc nhớ ra được nàng.

      Nhưng nàng chấp nhận, nàng đồng ý hết tất cả những chuyện đó chỉ để mong được gặp mặt người đó lần.

      buồn, vì bất lực, chỉ là hòn đá bên bờ Vong Xuyên, nhìn đủ hết mọi chuyện của thế gian, nhưng những chuyện đó hề làm xúc động mảy may.

      Thế gian vốn nhiều thay đổi, cuộc sống ngắn ngủi nhưng cứ ngươi tranh ta cướp, chẳng ai chịu nhường ai vì chút danh lợi hão.

      Khi chết rồi cũng chỉ là mảnh linh hồn, xuống đến đây chịu đủ những trừng phạt mà mình làm trần thế, để rồi 1 chén canh Mạnh bà quên tất cả những ưu thương. Tiếp tục hòa mình vào dòng xoáy dối trá lọc lừa đó.

      Nên thà làm tảng đá cũng chẳng hề mong muốn được hóa kiếp làm người.

      Mà nàng, vốn là tiên nữ chẳng chịu chút khói bụi của nhân gian, nay lại vì mà chịu đủ hết đau khổ của trần gian, kiếp này là kiếp thứ năm trăm linh chín, cũng năm trăm linh chín lần, nàng ngẩn ngơ bên dòng vong xuyên, cũng năm trăm linh chin lần nghe trái tim đá của máu vì những giọt lệ của nàng.

      Vẫn còn hơn bốn trăm kiếp nữa, vẫn còn đến mấy trăm năm.

      vẫn ở đây để chờ đợi nàng, ngắm nhìn nàng xuống địa phủ lặng người bên bờ Vong Xuyên, bình thản uống canh Mạnh Bà, bình thản lướt qua cầu để đón nhận tiếp trừng phạt.

      Có lẽ đó là niềm đau, nhưng niềm đau đó lại mang đến cho hạnh phúc khi được nhìn thấy nàng, tuy những giọt nước mắt của nàng làm đau lòng , tuy gương mặt chết lặng của nàng khi uống xong bát canh làm đau đớn thôi.

      Nhưng ít ra vẫn có thể gặp được mặt nàng, dù chỉ ngắn ngủi thoáng qua…

      Phật dạy, kiếp trước ngoái đầu năm trăm lượt để đổi lấy kiếp này gặp gỡ thoáng qua, còn , mấy ngàn năm làm đá, nằm bên bờ Vong Xuyên, ngắm nhìn hết những vui buồn của thế gian, cũng chỉ mong được gặp nàng dù chỉ trong thoáng chốc.

      Ai đá biết buồn biết khóc.

      Ai đá tình, vô tri vô giác.

      Ai đá biết đau?

      Nên khi bạn nhìn những việc ngoài đời, đừng nhìn bằng mắt mà hãy nhìn bằng tâm, nếu bạn muốn tìm hiểu người nào đó.

      Chung quanh bạn, chắc chắn có hòn đá lặng lẽ kề bên bạn, lặng lẽ thầm cầu chúc cho bạn được hạnh phúc đó.

      Hãy vững tin vào cuộc sống bạn nhé!

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :