1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mộng về Tây Du phải lòng Tôn Ngộ Không - Lưu Quang Phiêu Phiêu (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Mộng về Tây Du phải lòng Tôn Ngộ

      Tác giả: Lưu Quang Phiêu Phiêu

      Thể loại: Đồng nhân Tây Du Kí, xuyên .

      Số chương: 38 chương+ ngoại truyện.

      Editor: Mao Thiên Ly (bocap2015).

      Tình trạng: lết. (Muộn nhất 4 ngày 1 chương)

      Cặp đôi: Tôn Ngộ và Tiểu Thủy


      Giới thiệu

      Làm sao có thể quên Tây Du!

      Chàng , ta muốn đấu, chiến, thắng, mà ta cần Phật, bởi vì có người quan trọng hơn chờ ta!

      Nàng , người của ta, là hùng cái thế, ngày, chàng khoác kim giáp thánh y, chân đạp mây ngũ sắc đến cưới ta.

      Ngày đó rốt cục đến, thi cốt chồng chất như núi, biển vô biên vô hạn nhuộm đỏ bởi máu tươi, chàng đứng trong ánh tà dương còn sót lại nơi đây, chỉ câu: "Thế gian nếu như song toàn pháp, thà rằng phụ Như Lai chứ phụ nàng*!"

      Tôi tên là Tiểu Thủy, sống ở thế kỉ hai mươi có thần thoại, ngày nào đó thức dậy, lại phát mình đến thế giới Tây Du.

      * "Nàng" nguyên văn là "khanh" dùng để gọi thân mật trong quan hệ vợ chồng

      ----------------


      Mở đầu:

      Mây bồng bềnh trôi nhanh, hòa vào ánh chiều tà, màn đêm buông xuống mặt đất rộng vô hạn.

      Tia chớp màu tím xé rách màn đêm vô tận, tiếng sấm từ xa nổ vang, mưa điên cuồng xối xả giội rửa đất đai.

      Trong giây đó, bóng dáng của sừng sững như đỉnh núi, Thiết Bổng trong tay để giữa trung, dáng người bị tia chớp chiếu sáng, dù thiên vạn năm sau vẫn đọng lại trong truyền thuyết.

      Từ lúc đó trái đất bắt đầu máu và lửa, chiến tranh cũng từ lúc đó bắt đầu...

      Chiến tranh ròng rã 300 năm...

      300 năm sau, cuối cùng thua, chỉ vì năm ngón tay mà bị ngọn núi đè lên.

      Năm tháng dài dằng dặc, mặt trời mọc rồi mặt trời lại lặn, hoa nở rồi hoa lại rụng, lá cây xanh rồi lá lại vàng, lá vàng rồi lá lại xanh.

      bị đè ở dưới chân núi, uống nước đồng, ăn thuốc sắt, trải qua gió sương mưa tuyết, hơn 500 năm...

      500 năm sau, hòa thượng tên là Huyền Trang ngang qua ngọn núi này, cứu từ chân núi thoát ra, mà bảo vệ Đường Tăng, quãng đường về phía tây.

      Từ đó, thần thoại Đại Náo Thiên Cung kết thúc, mở ra câu chuyện Tây Du, chính thức bắt đầu...​
      thuyt, Tuyết LiênAbby thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1.1: Lần đầu gặp gỡ.

      Editor: Mao Thiên Ly (bocap2510)


      Đường Tăng : tức là sắc, vì thế, ngươi xem ánh mắt ta , được nó sắc, mà phải nó trống rỗng!

      Phía trước là ngọn núi, hết đường rồi.

      Tôi nhìn ba con quái vật và tên hòa thường bên cạnh, cộng thêm mãnh hổ phía trước cách 20 thước, cách 30 thước là chỗ mãng xà, 40 thước nữa là chỗ gấu chó, càng thêm quyết tâm kiên định cùng bọn họ đồng hành suốt chặng đường.

      " quái kia, ngươi cho rằng biến thành thế này là có thể lừa lão Tôn sao?" Tôn Ngộ cười với tôi, cây gậy sắt trong tay phát ra ánh vàng rực rỡ chói mắt, cần nụ cười tươi tắn kia của đe dọa.

      Tôi vội vàng giữ chặt cánh tay phúng phính của Đường Tăng, trốn sau lưng lão, giả bộ đáng thương.

      " Ngộ , ngươi dọa vị tiểu mỹ nhân này rồi !" Vẻ mặt Đường Tăng vô cùng từ bi.

      Ngắm nhìn bốn phía, hình như tiểu mỹ nhân trong miệng Đường Tăng là tôi, nhưng trong truyền thuyết phải lão xưng hô với tôi là nữ thí chủ sao? Tôi mờ mịt nhìn về hai con quái vật còn lại, người mặt đen lông ngắn, tai to dài, cổ áo đen ra đen, áo cà sa xanh ra xanh, buộc cái khăn tay vải hoa, lưng còn khiêng cái bừa cào! Còn người kia, đầu tóc màu đỏ lùm xùm, khuôn mặt phải màu đen cũng phải màu xanh, hai con mắt lấp lánh tỏa sáng, gần như tương đương với 100W (oát) bóng đèn, nhưng có vẻ ngây ngốc, giờ đây mặt biểu cảm dắt ngựa, đây có lẽ là Trư Bát Giới và Sa Tăng hòa thượng rồi.

      Dựa vào đồng chí Ngô Thừa Ân viết "Tây Du Ký", Trư Bát Giới thích nhất là bảo vệ con , tôi ra sức dùng ánh mắt hờn tủi nhìn , nhưng chưa từng liếc tôi cái, nhíu mày trực tiếp bàn bạc với Đường Tăng: "Đầu Trọc, người có thể đừng sắc mị mị* như thế hay , bọn ta đều bị người làm mất mặt hết!"

      *Sắc mị mị: Có thể hiểu là ham mê đẹp

      Cao tăng Đại Đường Huyền Trang hai tay tạo thành chữ thập thập xuống dưới trán: " tức là sắc, vì thế, ngươi xem ánh mắt ta , được nó sắc, mà phải nó trống rỗng"

      Nghe xong lời của Đường Tăng, tôi lập tức đờ người ra, dường như ba con quái vật xem như nghe thấy gì, Trư Bát Giới hừ tiếng, khiêng hành lý tiếp tục gấp rút lên đường, Sa Tăng mặt vẫn biểu cảm dắt con ngựa trắng, đối với chuyện xảy ra ở bên này mắt điếc tai ngơ.

      Tôi ngược lại nhìn về phía Tôn Ngộ , tên này từng đại náo Thiên cung khiến thần Phật khắp trời run rẩy.

      Trong tưởng tượng của tôi, giống vậy, tuy rằng bộ dáng xấu, nhưng cũng phát toàn bộ cơ thể là lông và cái đuôi dài, chỉ thấy đầu màu vàng rối tung, tóc rơi vai, hai con mắt ánh vàng sâu đáy , đôi môi mỏng hơi hơi nhếch lên, khóe môi nhếch lên bộ dạng uể oải...

      Tôn Ngộ lườm tôi, sau đó với Đường Tăng:" Đầu Trọc, người có yên hay ? Mỗi lần đều trêu chọc nữ tử lai lịch, với lại khẩu vị ngày càng kém như vậy sao?”

      đợi tôi phản ứng kịp ý nghĩa lời của Tôn Ngộ , cao tăng Đại Đường bên cạnh làn da trắng nõn, tướng mạo khôi ngô, thân hình cao lớn liền lập tức kéo tôi, cười mỉm với Tôn Ngộ gật gù đắc ý : “Con khỉ như ngươi biết đẹp xấu gì? Xen vào việc liên quan gì tới mình, ta cần phải niệm Kim Chú rồi !"

      Nghe Đường Tăng thế, tôi mới hiểu được, Tôn Ngộ bộ dáng tôi có lỗi...

      Oán hận, mạnh mẽ oán hận, con khỉ chết, ta còn chưa ngươi là quái vật, ngươi lại ta xấu xí?

      Nháy mắt với Đường Tăng, lập tức đổi phong cách:" Huyền Trang ca ca, mang ta cùng khởi hành có được ?"

      Vẻ mặt Đường Tăng láu cá, mặt mày hớn hở nhìn tôi :" Đồng ý đồng ý..."

      , thấy bộ dáng Đường Tăng như thế này, so với việc tôi xuyên càng thêm chấn động.

      Lời đồn thực đáng tin, ngày hôm nay xem như trăm nghe bằng thấy. Xem ra về sau tôi khỏi cần giả bộ tội nghiệp, mị càng có thể làm lòng Đường Tăng cảm động.

      Quả nhiên, trước kiên trì của Đường Tăng, cuối cùng tôi cùng bốn người bọn họ lên đường !

      đường, tôi bên cưỡi con ngựa trắng Đường Tăng kiên quyết đưa cho, bên trả lời câu hỏi nhàm chán của lão.

      " Tiểu nương, ngươi tên là gì?

      " Tiểu Thủy"

      " A..., Tiểu Thủy muội muội, ngươi là hồ ly tinh hay chim trĩ tinh? Sống ở ngọn núi nào, động phủ tên là gì?

      Tôi bắt đầu đổ mồ hôi: "Sư phụ, ta phải là quái, ta là người a, bản thân ngủ ngon, vừa tỉnh dậy xuyên tới nơi này..."

      đợi tôi xong, Đường Tăng liền ngắt lời của tôi, giọng đặc biệt khẳng định :"Tiểu Thủy muội muội, ngươi khỏi cần giải thích, tuy rằng ngươi muốn dùng từ"xuyên " mà ta chưa từng nghe qua để phân tán chú ý của ta, nhưng vẫn thể che dấu bản chất !"

      Tôi có chút tò mò, liền vội vàng hỏi: "Bản chất? Bản chất gì?

      Đường Tăng chỉnh sửa quẩn áo, ho hai tiếng, hắng giọng cái, :"Bản chất chính là ta tuấn tài giỏi, phong lưu phóng khoáng, tất cả nữ giới đều bị ta hấp dẫn, muốn thành thân với ta, ngươi cũng ngoại lệ!"

      Đầu tôi đầy hắc tuyến*, lén lút lau mồ hôi : " phải, phải, ta chưa bao giờ nghĩ thành thân với ngươi!"

      *Hắc tuyến: Giống như thế này -_- |||

      Vẻ mặt Đường Tăng kinh ngạc, nhìn tôi từ xuống dưới, sau đó theo ánh mắt của tôi nhìn về phía trước, trông thấy thằng cha vác cây gậy.

      mặt lão liền bộc lộ diễn cảm ta đây hiểu được:" Tiểu Thủy muội muội, ngươi đừng sợ nha ~! Con khỉ kia mặc dù thích đánh quái, nhưng lát nữa, ta sắp xếp hái quả đào, khi đó ngươi có thể bắt ta làm tù binh của ngươi đến động phủ, sau đó bái đường thành thân rồi !"

      Sau lưng tôi mồ hôi lạnh đầm đìa, vội vàng giải thích:" Sư phụ, ừ, a, đúng, cao tăng a, cũng đúng, thánh tăng ~! Tôi phải là quái, cũng phải là người có ý muốn yên phận, lại càng tính toán thành thân với ngươi."

      Đường Tăng nhìn tôi chăm chú, lúc sau nụ cười mặt biến mất, rống to với tôi:" Ngươi muốn thành thân với ta, vậy còn cướp ngựa của ta? Xuống! Ngươi xuống cho ta."

      Tôi liền nằm sấp ở lưng ngựa, mặc lôi kéo, nhất định chịu xuống.

      Hai người bắt đầu giành nhau con ngựa...

      Trư Bát Giới bên cạnh cuối cùng nhịn được mở miệng:" Đầu Trọc, ngươi yên tĩnh chút ngươi chết sao?

      mặt Đường Tăng rưng rưng nước mắt, khóc lóc kể lể với Trư Bát Giới:" Bát Giới ~~~~~~~~! Hu... Nàng ta cướp ngựa của ta..."

      Trư Bát Giới hề cử động:" Thế mà sao ra nhớ ràng là ngươi kiên quyết đem ngựa cho nàng ta cưỡi?"

      Đường Tăng nghe xong lời này, biểu cảm mặt từ dấu hỏi trở thành chuỗi dấu chấm lửng, từ dấu chấm lửng thành dấu ngã, cuối cùng là dấu chấm than.

      " Bát Giới nhớ sai nha~!"

      Trư Bát Giới bĩu môi:"Bình thường bình thường thôi, nhưng so với ngươi hơn chút!"

      Dưới đáy lòng Đường Tăng than thở, giương mắt nhìn về phía trước...

      Tôn Ngộ ở đằng trước khiêng gậy, mình tới giữa bóng râm, bóng lưng có vẻ hơi đơn. Nhớ tới vừa mới đối xử tồi tệ với tôi, quyết định tiến lên tìm bắt chuyện...

      "Hầu ca, huynh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

      " nhớ "

      " Huynh có bạn chưa?"

      "Chưa"

      "Người theo đuổi huynh nhiều ?"

      "..."

      "Huynh thích khỉ cái hay phụ nữ?"

      "..."

      "Sao nãy giờ huynh gì?"

      Biểu cảm mặt từ u ám thành tươi tỉnh, từ tươi tỉnh thành u, sau đó rốt cục quay đầu, nhìn tôi cười lạnh :"Lão Tôn thích giết người, ngươi muốn thử xem phải ?”

      xong câu này, liền lại để ý đến tôi, tiếp tục lên phía trước.

      Chung sống với thằng cha này tốt chút nào, về sau ít tiếp xúc với hơn.

      Khi trong lòng nghĩ vậy, lại nghe thấy Đường Tăng ở phía sau hô lớn:"Tiểu Thủy muội muội~! Đợi ta với!"

      Quay đầu thấy Đường Tăng chạy đến đầu đầy mồ hôi, tôi bỗng nhiên có ý tưởng mới.

      Thúc ngựa tới bên cạnh , cười :"Trưởng lão, nghe ăn thịt của ngươi có thể trường sinh bất lão?"

      Đường Tăng run run, vội vàng lui về sau hai bước, hai tay che ngực :"Lời này đúng là sai, nhưng mà nhiều quái muốn ăn ta đều được, tiểu nương như ngươi, nên có ý muốn này, con khỉ kia ra tay rất nặng."

      Tôi cười càng thêm bỉ ổi :" cần ăn toàn bộ, ăn miếng hoặc uống chút máu cũng có thể trường sinh bất lão chứ?"

      Đường Tăng nhìn nhìn Tôn Ngộ phía xa, lại nhìn nhìn tôi, lẩm bẩm :"Người tu hành dối, người tu hành dối, việc này thể , thể ..."

      "Ngày xưa Phật tổ cắt thịt cho chim ưng ăn, tình cảm sâu đậm đúng là vĩ đại biết bao, hôm nay Huyền Trang lấy máu..."

      Còn chưa xong, Đường Tăng bên hô to:"Đồ đệ cứu mạng~!", bên chạy như bay, tốc độ kia, đến cả Lưu Tường* cũng theo kịp!

      *Lưu Tường: Vận động viên điền kinh Trung Quốc.

      men theo con đường, chút rồi lại ngừng, mãi đến khi mặt trời ngã về phía tây, mới leo lên ngọn núi kia, bên kia là ngôi làng . Trong thôn có mấy cây cổ thụ thưa thớt, khói bếp lượn lờ, nóc nhà chẳng chịt từ từ ra.

      Tôi ở ngựa thưởng thức, ở thế kỷ 21 vô cùng ô nhiễm khó thấy, cảnh đẹp tự nhiên trong lành, trong lòng sáng khoải

      Tôn Ngộ vẫn tuốt ở đàng trước lúc này bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại về tôi hét lớn:"Định"

      Khi quát lên, đồng thời khí xung quanh dường như bỗng chốc ngưng kết, con ngựa dưới thân hoàn toàn bị làm cho dừng lại tại chỗ, thể động đậy.

      Vẻ mặt tôi mờ mịt nhìn , hoàn toàn tại sao dùng định thân pháp đối với con ngựa của tôi.

      Tôi xuống ngựa, về phía Tôn Ngộ , vừa vừa chuyện:"Hầu ca, huynh sao chứ, yên lành dùng định thân pháp làm gì?"

      Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng kêu như giết heo của Đường Tăng vang lên:" Ngươi là con khỉ đáng chết, bình thường có tiểu mỹ nhân ngưỡng mộ ta, ngươi đều tinh, nên đánh chết các nàng! Lại dễ gì có người, ngươi lại có thể dùng định thân pháp đuổi nàng ta ..."

      Đương nhiên, lời Đường Tăng cũng chỉ được nửa, bị Trư Bát Giới nhét tất thối vào miệng kéo sang bên.

      đợi tôi hiểu được Tôn Ngộ vì sao muốn đuổi tôi , ánh vàng của cây gậy mang theo luồng khí mạnh mẽ đến trước mặt tôi.

      " Ngươi là ai? Ai phái ngươi tới?" Tôn Ngộ nhìn chằm chằm vào ánh mắt tôi hỏi...

      mặt mặc dù mang nụ cười, nhưng sát khí tản ra, sát khí này làm cho người ta rét mà run.

      Tôi run rẩy dừng bước, nơm nớp lo sợ đáp:" Ta tên là Tiểu Thủy, là học sinh, ngày kia ở trong nhà ngủ giường, vừa tỉnh ngủ đến nơi này, ta nghĩ , có lẽ là xuyên rồi..."

      Tôn Ngộ nhìn từ xuống dưới tôi phen, suy nghĩ lát sau cười lạnh :" Học sinh? Theo ta được biết, phụ nữ được thể học..."

      Phụ nữ thể học? Nghe xong lời này, tôi hừ tiếng:" Đó là ngươi quê mùa, nửa số bạn học của ta đều là nữ sinh!"

      Đường Tăng lại biết từ nơi nào chui ra, đứng ở bên cạnh tôi, lớn tiếng :" Đúng! Tiểu Thủy muội muội rất đúng! Vì sao là phụ nữ thể học... Ta cho rằng đây là kỳ thị giới tính!" Sau đó quay đầu, nhàng với tôi:"Tiểu Thủy muội muội ngôi trường kia của ngươi ở đâu? Ta cũng muốn học..."

      Triệt để gì đứng lên, lập tức cách Đường Tăng xa chút, lớn tiếng :" Thánh tăng a, ta ước đoán ngươi hề có cơ hội học rồi, bởi vì ngôi trường kia tồn tại hơn 1000 năm sau..."

      Đường Tăng nghe xong lời này, ngửa mặt lên trời thở dài, biểu cảm rất giống như có người thiếu lão rất nhiều rất nhiều tiền!

      Đương nhiên, thở dài được nửa bị Trư Bát Giới bắt được nhét tất thối vào miệng, kéo sang bên.

      Tôn Ngộ liếc Đường Tăng cái, về phía tôi, dừng bên cạnh bỗng dưng nắm lấy vai tôi bóp cái, đợi tôi biết chuyện gì xảy ra, tôi ngã mặt đất...
      thuyt, TrâuAbby thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1.2: Lần đầu gặp gỡ

      Editor: Mao Thiên Ly (bocap2510)



      Tôi đắc tội với chỗ nào rồi à? chuẩn bị , cũng nghĩ đến bả vai vang lên tiếng răng rắc , sau đó cỗ đau đớn khoan tim từ vai xuống, biến lời thành tiếng thét chói tai...

      Tôn Ngộ lại để ý tiếng kêu của tôi, dạo qua tôi vòng , tiếp đó lại dùng gậy đâm tôi, lại là trận đau đớn.

      Trư Bát Giới đặt hành lý xuống nhìn tôi, sau đó với Tôn Ngộ :"Đại sư huynh, nhìn bộ dáng của nàng, hình như chỉ là người bình thường mà thôi!"

      Tôn Ngộ thản nhiên a... tiếng, dường như cũng thèm để ý...

      Đối với tôi cực kì để ý, bởi vì xương quai xanh người tôi bị bóp đứt rồi ! có thể làm như vậy sao? Tôi cũng phải là quái, lại có ý đồ với Đường Tăng, cũng đắc tội với , chỉ là muốn theo bọn họ tới chỗ an toàn mà thôi,chẳng lẽ chỉ về thế mà bóp đứt xương cốt của tôi sao?

      Tôi hung dữ mà trừng , tiếc là chỉ trừng được bóng lưng, Trư Bát Giới cười với tôi:"Tiểu Thủy ngươi cần sợ hãi, sư huynh ta có ác ý, chỉ là muốn biết ngươi rốt cuộc là ai. Yên tâm , sư huynh lập tức chữa khỏi thương tổn cho ngươi, ngươi bị thương ở chỗ nào rồi hả ?"

      Tôi nuốt lệ nhìn Trư Bát Giới cảm động đến rơi nước mắt vừa gật đầu vừa :"Xương quai xanh của tôi hình như bị chặt đứt.."

      Đường Tăng cuối cùng cũng tránh thoát khỏi tất thối, nghe thấy 6 chữ “xương quai xanh bị chặt gãy”, liền hưng phấn lạ thường:" Đến đây, , Tiểu Thủy muội muội, xương cốt bị chặt gãy chỗ nào? Ta nối cho ngươi. Ơ kìa, ngươi đừng vừa nghe ta nối xương cho ngươi liền phấn khởi rớt nước mắt chứ ~! Có phải xương ngực bị đứt hay ? Ngươi đừng trừng mắt với ta a? Yên tâm, ta giỏi nhất là nối xương ngực bị gãy cho tiểu muội muội.”

      Tôi rất tức giận, người ta xuyên , đều là con vua cháu chúa nhiều người hậu hạ, thế tôi hết lần này tới lần khác xui xẻo, gặp được bốn tên khốn này? người sắc lang, người biến thái, cộng thêm kẻ đầu gỗ, Trư Bát Giới hơi chút bình thường, nhưng bộ dạng lại có lỗi.

      Đường Tăng chìa đôi tay trắng nõn nà về phía trước muốn sờ, kết quả chạm đến cây gậy lạnh giá.

      Tôn Ngộ mặt chút thay đổi nhìn , Trư Bát Giới rất phối hợp nhét cái tất thối vào trong miệng Đường Tăng, dắt sang bên.

      "Sư huynh, đệ thấy lần này đánh nhầm người tốt rồi !" Trư Bát Giới ở phía xa với Tôn Ngộ :"Chúng ta nhanh chữa khỏi cho nàng, gấp rút lên đường nữa!"

      Cuối cùng Tôn Ngộ xoay người lại, giơ ngón tay, chỉ tôi, hét lên:" Đứng lên!"

      ánh sáng từ ngón tay bắn ra, hòa vào chỗ bị thương của tôi.

      Tôi hơi cử động, bả vai chợt đau đớn, ngờ khiến tôi nằm ở dưới đất cách nào nhúc nhích...

      Đường Tăng vừa tránh thoát khỏi tất thối chạy về tôi, vừa chạy vừa : “Tiểu Thủy muội muội, ta đến nối xương ngực cho ngươi đây ~!"

      Lần này, Trư Bát Giới dứt khoát đánh hôn mê dưới đất.

      Sa Tăng nhìn thấy tình huống này, vẻ mặt vẫn chút biểu cảm chợt giật giật, sau đó với Tôn Ngộ :"Đại sư huynh, pháp thuật của huynh hôm nay dường như linh nghiệm rồi..."

      Pháp thuật linh nghiệm?

      Trời, đừng a, tổn thương gân cốt 100 ngày a *, pháp thuật Tôn Ngộ nếu có tác dụng với tôi, cái xương gãy của tôi, chỉ sợ là có hi vọng gì rồi !

      *Tổn thương gân cốt 100 ngày: Gãy xương thương tổn gân cốt, trải qua 100 ngày trị liệu mới khỏi.

      " Để ta thử!" Trư Bát Giới phủi quẩn áo, lên phía trước, tay chỉ vào người tôi, trong miệng niệm niệm thần chú, luồng sóng lửa to lớn phun vào tôi, trong nháy mắt cây cỏ bên cạnh tôi đề cháy sạch khô héo...

      Sau khi ngọn lủa tắt, tôi vẫn nằm mặt đất như cũ, cọng lông cũng tổn thương.

      Ngay sau đó, đầu là đường tia chớp màu tím, chém thẳng vào người tôi, tiếp theo là sét đánh, sau đó lại là lũ lụt.

      Ba con tinh ước chừng đem chỗ tôi nằm , làm ra cái hố đường kính 3 thước mới dừng. Mà tôi nằm ở trong hố tiếp tục rên rỉ —— bởi vì xương cốt bị gãy thực rất đau!

      "Sư huynh, thế phải làm sao bây giờ??" Tôi nghe thấy Trư Bát Giới nôn nóng hỏi Tôn Ngộ .

      Tôn Ngộ nhíu mày, đến nhìn tôi, thấy tôi cả người nổi cáu:" phiền phức! Đầu Trọc luôn thích cấu kết với nữ tử ràng dụ dỗ!"

      Nữ tử ràng? Dụ dỗ? Tôi hừ dài tiếng, hung hăng khoét hai mắt Tôn Ngộ . Con khỉ chết, sau này đừng rơi vào tay ta, nếu , ta muốn ngươi nhìn cho !

      Ba con tinh bắt đầu bàn bạc biện pháp giải quyết, hoàn toàn đương tôi đây gạt bỏ ra ngoài.

      " cần phải xen vào việc của nàng ta, để cho nàng ta tự sinh tự diệt!" Nghe giọng cái câu đề nghị này hình như là của Tôn Ngộ , con khỉ chết kia!

      " ổn chứ, nàng ta mình ở trong này, nhất định chết, chúng ta thể cứ bỏ lại nàng ta như thế..." Ừ, lời này là của Trư Bát Giới, Bát Giới đúng là người tốt!

      " Đại sư huynh, tôi nghe Thái Thượng Lão Quân có rất nhiều tiên đan, có lẽ nàng ta ăn vào có thể hiệu nghiệm!" Giọng này nghe êm tai, hẳn là Sa Tăng , Sa Tăng cố gắng nghĩ ra biện pháp! Trong lòng tôi thầm nghĩ...

      " Tiên đan?" Tôn Ngộ cười lạnh hai tiếng, đợi tiếp, tôi ở trong hố nhịn được hô:" Đúng a, đúng vậy, nếu có tiên đan mà , ta khẳng định có thể khỏe lại!"

      Cơ hội thể mất, mất rồi trở lại a, nếu có tiên đan, chừng tôi ăn vào, lập tức có thể san bằng đất bay lên trời, lên làm thần tiên, ra ngoài cưỡi hạc tiên, bộ dưới mưa hoa, cực kỳ phong cách a!

      Tôn Ngộ đến bên cạnh cái hố, nhìn chằm chằm vào tôi: “Ngươi muốn ăn tiên đan?”

      Tôi cuối cùng cũng cảm thấy được nhìn chằm chằm vào tôi, từng trận ớn lạnh, chẳng lẽ có cừu oán với tiên đan hay sao? Mặc kệ, trị thương quan trọng hơn!

      "Là huynh làm tôi bị thương, huynh đương nhiên chữa khỏi cho ta a! Huynh cần phải chịu trách nhiệm với chuyện này!"

      Tôn Ngộ cũng đáp lời, đôi mắt tinh kim quang chuyển động, dường như suy nghĩ những lời này của tôi...

      Trong lòng tôi lại bối rối, mắt thấy trời sắp tối, với tình trạng này mà ở vùng hoàng dã này, rất nguy hiểm.

      Nhưng nghĩ đến Đường Tăng ở phía sau nhảy vào trong hố.

      " Tiểu Thủy muội muội, ta tới giúp ngươi nối xương ..."

      Còn chưa xong, lão bị Trư Bát Giới khiêng tới bên:" cần, sư huynh chỉ cần huynh ấy là có thể chữa được rồi!"

      Bị dẫn ra xa Đường Tăng còn ồn ào:" Bát Giới! Đầu heo, con heo! Làm sao ngươi có thể đối xử với vi sư như thế? Mau để vi sư xuống! Nếu buông vi sư liền niệm Kim Chú!"

      Trư Bát Giới cũng chưa ngẩng đầu:" Người tha hồ niệm, dù sao đến lúc đó người đau chính là con khỉ..."

      Trư Bát Giới lẽo đẽo theo Đường Tăng vào thôn, Sa Tăng dắt con ngựa trắng đuổi theo , ở đây chỉ còn lại có tôi và Tôn Ngộ .

      Xung quanh tạm thời yên tĩnh trở lại, tôi nhìn , trông mong có thể nhanh nhanh đồng ý cầu của tôi. cũng quan tâm tôi, chỉ nhìn trời, tôi theo ánh mắt nhìn lại, trời cũng có gì.

      Vì tính tình con khỉ này tốt, tôi trong lòng tuy sốt ruột, nhưng cũng dám thúc giục , đành phải ở nơi này rên rỉ to hơn, nhắc nhở chú ý người bệnh như tôi.

      Tôi cố sức mà rên rỉ hồi lâu, rốt cục chờ đến khi mở miệng chuyện:"Sau khi ăn tiên đan được tiếp tục theo chúng ta!"

      "Ta..." Tôi nghĩ muốn mở lời giải thích , nhưng nhìn thấy lấy ra gậy Kim , xuông quang tôi ra vòng tròn.

      Gậy kim quét qua chỗ nào, chỗ ấy đều tỏa ra ánh vàng rực rỡ, tôi đúng là cực kỳ quen thuộc cái vòng tròn này, khi còn bé xem Tây Du kí, chỉ cần ngây ngốc ở bên trong vòng, ma quỷ quái đều vào được!...

      " được ra ngoài vòng tránh !" Tôn Ngộ vừa vẽ vừa , giọng điệu rất thân thiện.

      May nhờ lúc còn tôi sùng bái , là nghe danh bằng thấy mặt a, có gì đặc biệt hơn người chứ, phải là có 72 phép biến hóa, từng Đại Náo Thiên Cung sao, chẳng qua vòng tránh ma này cũng biết có hiệu nghiệm hay ...

      Vừa quay đầu lại, lại thấy bóng dáng Tôn Ngộ biến thành chấm đen ở chân trời, ngược lại Đường Tăng biết vì sao, lại từ trong thôn xóm chạy ra, lấy ra đệm cói*, xếp chân ngồi xuống bên cạnh tôi...

      *Đệm cói: Đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ.

      Sau đó Trư Bát Giới và Sa Tăng cũng theo , đến bên cạnh tôi...

      Trư Bát Giới có hứng thú hỏi tôi:" Ngươi có vẻ quen biết đại sư huynh?"

      Tôi tức giận đáp:" Ta biết , nhưng biết ta!"

      Đường Tăng trong gói đồ lấy ra cái bánh bao nhìn ra màu sắc, vừa cắn vừa lẩm bẩm:" Con khỉ chết tiệt trọng sắc khinh bạn, thấy tiểu mỹ nhân liền quên họ của là gì rồi! Mấy ngày trước ta nhờ để ta đến ăn bữa thịnh soạn với vị Tiên Đào, sống chết chịu, bây giờ đánh rắm chạy ăn trộm tiên đan..."

      Trư Bát Giới bắt đầu tìm tất khắp nơi, hòa thượng Sa Tăng mặt chút thay đổi nhổ cỏ cho ngựa ăn, tôi len lén lau mồ hôi.

      "Xem xem , ta sớm bảo con khỉ kia giả vờ nghiêm chỉnh, các ngươi xem , ngay cả vòng tránh cũng chỉ vẽ cho Tiểu Thủy muội muội vẽ cho chúng ta.”

      Trư Bát Giới vừa tìm tất vừa :" Đầu Trọc, phải ngươi được Quan Bồ Tát đưa cho ngươi cẩm lan áo cà sa sao? Muốn vòng tránh làm gì?”

      Đường Tăng ngửa mặt lên trời thở dài hơi, từ trong gói đồ lấy ra chiếc bánh bao giả, xé ra là chiếc áo cà sao ngũ sắc lóe sáng, cẩn thận khoác ở người, vừa khoác vừa :" Vẫn là Quan tỷ tỷ đối tốt với ta, tặng áo cà sa để bảo vệ ta. Ngươi xem Quan tỷ tỷ bộ dạng xinh đẹp, lòng dạ lại tốt như vậy, còn vô cùng chăm sóc ta, nếu cùng ta lấy kinh , tốt biết bao..."

      Trư Bát Giới tìm tất, lại bị sặc nước miếng, dồn sức ho khan, mới thuận khí...

      Lại nghe Đường Tăng tiếp tục : “Ôi chao, mấy tên quái vật các ngươi, lấy kinh mà kì kèo mè nheo, ba bước lùi hai bước, cứ theo cái tốc độ này, cũng biết khi nào mới nhìn thấy Quan tỷ tỷ..."

      Trư Bát Giới cuối cùng cũng bỏ cuộc, tìm tất nữa, bịt lỗ tai của mình, chạy về phía trước trăm mét.

      Đường Tăng trái lại quay về phía tôi, :" Tiểu Thủy muội muội, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu..."

      Đáng tiếc xương cốt tôi bị gãy, thể bịt lỗ tai, đành phải tự động xem lời của lão thành có ý nghĩa, mặc lão tự biên tự diễn.

      Trời tối hẳn, nhưng thôn xóm cách nơi này xa lại ngọn đèn nào sáng lên...

      "Các ngươi phải vào trong thôn sao? Làm sao lại chạy ra rồi hả?"

      Đường Tăng đắc ý hả hê :" Với kinh nghiệm ta nhiều lần bị quái bắt, xem ra người ở thôn này hơn phân nửa là có vấn đề, ta mới ngốc, chạy vào trong thôn tự tìm đường chết a! Chao ôi, ngươi xem, bây giờ ta như tràn ngập thông minh, còn có người thứ hai sao..."

      , chuyện với Đường Tăng là việc sáng suốt...

      Tôi nhắm mắt lại, để ý đến lão...

      Chỉ thấy Đường Tăng thao thao bất tuyệt dứt.

      Chờ đến lần thứ hai tỉnh lại, Đường Tăng, Bạch Mã, gói đồ, Sa Tăng hòa thượng đều thấy nữa! Chỉ có vòng tròn Tôn Ngộ vẽ là vẫn nguyên tỏa ra ánh vàng rực rỡ..

      " Huyền Trang ~~~~~~~!" Tôi kéo căng cổ họng hét lên..

      " Trư Bát Giới ~~~~~!"

      " Hầu Tử ~~~~!"

      " Đầu Trọc ~~~~~~~~!"

      Tôi biết hét bao lâu, trước sau ai để ý tới tôi, Chỉ có thanh vù vù của gió đêm, thổi trúng nỗi sợ hãi trong lòng tôi.

      Nhìn nhìn xung quanh, vòng tròn kim quang vẫn nguyên, tự mình an ủi, ừ, mặc dù cực kỳ đen, phải, có nguy hiểm, có nguy hiểm...
      thuyt, TrâuAbby thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2.1: Gặp nguy hiểm.

      Editor: Mao Thiên Ly (bocap2510)

      nắm cây gậy nhìn chung quanh, lại có đống cương thi thất bại dưới gậy, gậy Kim tỏa ra ánh sáng, hơn cả ánh trăng bầu trời, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
      Khi tôi tự mình an ủi, càng an ủi càng sợ hãi, tiếng hát mơ hồ kèm với luồng gió thổi ngang qua, tiếng ca lúc lúc , kèm với luồng gió gào khóc, làm cho người ta nghe xong, chỉ cảm thấy sợ nổi da gà.

      Ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh trăng màu trắng bắt đầu dần dần bị thay thế bởi màu đỏ...

      Bên ngoài vòng tránh , bùn đất quay cuồng chuyển động, trong bóng tối bàn tay từ bùn đất duỗi ra ngoài!

      Cái tay kia xám đen, khô quắt, làm cho người ta phân biệt ra đâu là tay , có lẽ bùn đất cháy đen biến hóa mà thành. Nó giãy dụa,làm ra các động tác, cố gắng từ giữa bùn đất leo ra. Tôi nghĩ phải nhắm mắt lại, nhìn tới nó, lại sợ tới mức ngay cả sức lực khép mí mắt lại cũng có. Đành phải trơ mắt nhìn thấy người khắp người có da, có tóc.

      Phóng tầm mắt nhìn, cách đó xa thôn xóm biến mất, thay vào đó là cương thi, bọn chúng cùng nhịp chân tập tễnh về phía tôi.

      Trời ạ, cảnh tượng này, chỉ có ở phim kinh dị, nghĩ tới, buổi tối đầu tiên xuyên , tôi lại gặp phải rồi !

      Con cương thi thứ nhất chạy tới bên cạnh vòng tránh mà Tôn Ngộ vẽ, vươn hai tay ra, chĩa về phía tôi thăm dò...

      Tôn Ngộ , mong vòng tránh của ngươi có tác dụng a!

      tiếng xẹt vang lên, con cương thi đến gần tôi bị vòng tránh phát ra kim quang thiêu thành tro tàn, mùi khét xen lẫn mùi máu tươi bao vây lấy tôi, tôi nằm ở chỗ đó bị sặc ngừng ho khan.

      tồi tồi, thực hiệu nghiệm!

      Hơi yên tâm, phía sau lại thấy càng nhiều cương thi chen chúc về phía tôi, liếc mắt cái nhìn lại, mà như châu chấu ùn ùn kéo đến, nhìn thấy đầu...

      Phù ~!Phù ~!Phù ~!.

      Xẹt~!Xẹt~!Xẹt~!

      Càng nhiều tro tàn, càng nhiều mùi khét,càng nhiều cương thi!.

      Bốp! Bốp!

      Tiếng vỗ tay thanh thúy trong trung vang lên, những cương thi kia trật tự đồng nhất tách ra thành hai bên, làm ra lối .

      Con đường như được lát bằng máu, xuất người tóc dài màu đen từ cuối đường bước về phía tôi.

      Đợi vào, tôi mới phát , ngón tay thon dài trắng bệch, khuôn mặt cũng có chút huyết sắc nào, răng nanh dài lộ ra.

      " A ~~~~~~~!" Tôi thét chói tai ngừng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

      quái! quái a ~~~! mình gặp phải quái, xem lần này tôi chết chắc rồi!

      Cái con quái kia lại có thể còn cười với tôi, nụ cười quỷ dị khác thường, tôi rùng mình cái.

      " Bên cạnh ngươi lại có kết giới?" Con quái ấy ngạc nhiên hỏi.

      Kết giới ?A..., đại khái là vòng tránh ? Tôn Ngộ , trở về nhanh lên a, chuyện bẻ gãy xương ta tạm thời xóa bỏ, mau trở lại cứu mạng nha!

      Con quái vừa nghiêng đầu nhìn tôi, vừa nhìn vòng tránh , suy nghĩ chốc lát, sau đó lẩm bẩm:" Thảo nào bể máu của ta tạo ra được, ra là do kết giới!"

      xong, liền cắt đầu ngón tay, đem máu vòng màu vàng mà Ngộ vẽ.

      Phù tiếng, máu tản ra, có dấu vết, có lẽ là tôi hoa mắt, biết đâu quả thực như vậy, vòng tròn tỏa ra kim quang dường như mờ chút.

      Biểu cảm mặt lộ vẻ ngạc nhiên, lập tức từ ngực mình lấy ra cái hộp, tiếng bốp, cái hộp mở ra, mùi máu tươi nồng liệt tràn đầy trời đất kéo tới về phía tôi.

      đem cái gì đó từ cái hộp ra ngoài, chất lỏng màu đỏ sậm từ cái hộp bắn tung toé, nhanh chóng khuếch tán ra, biến thành sương mù mang theo mùi máu màu đỏ, bao bọc vây quanh tôi.

      " Ngược lại ta muốn nhìn xem, kết giới này mạnh cỡ nào, phải chăng cả Thánh Huyết Ma Đế Ma Vực của chúng ta cũng có thể ngăn cản!" Giọng của phát ra từ sương mù.

      Vòng tránh mới vừa ở mặt đất, nhanh chóng biến hoá thành ánh vàng bao bọc lấy tôi.

      Sương mù đỏ chạm vào liền phát ra mùi hôi thối và cháy khét khó mà khiến người ta chịu được, ánh vàng mở chút.

      Cuối cùng, sương mù đỏ tản ra, vòng tránh tỏa ra ánh vàng nữa, nó giống như ánh trăng bầu trời, biến thành mày đỏ như muốn ra máu.

      Con quái kia dễ dàng vào vòng tránh , tay vung lên, màu đỏ của vòng tránh liền tản ra, mất hẳn ở trong khí.

      Trong truyền thuyết, ma quỷ quái vô phương vào vòng tránh , thế mà có thể vào ư?

      Cũng biết tôi chết kiểu như thế nào, là bị mổ ruột xẻ bụng hay là tách tay chân ra.

      " Ngươi... Ngươi có thể ... Có thể đánh chết tôi trước hay , sau đó... ăn...ăn..."

      Tôi quá mức sợ hãi, ngay cả lời cũng lắp ba lắp bắp.

      Con quái cười : “Ta thích ăn thịt người, chỉ thích uống máu!"

      Được rồi, uống máu, uống sạch máu, ta cũng chỉ còn con đường chết, nhưng dù sao cũng chết toàn thây.

      Tóm lại, ta ngược lại mốc meo rồi, vốn là chẳng biết tại sao xuyên , sau đó bị Tôn Ngộ làm gãy xương, bây giờ. bị quái uống sạch máu. chừng còn có thể đem thi thể của ta mang về, sau đó muối làm thành thịt khô, treo ở hành lang phòng Thiên ...

      " quái, chịu chết !"

      Trong lòng vui vẻ, tưởng rằng Tôn Ngộ trở về, nhìn về phía giọng , phát phải là Tôn Ngộ , mà là người bộ dáng thư sinh, trong tay cầm thanh kiếm, mũi kiếm chỉ vào con quái kia.

      " quái? Khà khà, ta phải là quái!" Con quái cười to," Ta tên là Tát Mạc, là ma!"

      Người thư sinh ngây cả người, lập tức quát:" Ta cần biết ngươi là cái gì? Tóm lại, đụng vào Phi Ưng Đại Tuyết sơn ta, đều chỉ còn con đường chết!"

      Lời còn chưa dứt, kiếm tay đâm ra.

      Tôi hiểu kiếm pháp, cũng thấy chiêu thức của , chỉ cảm thấy luồng hàn ý lạnh thấu xương từ kiếm của tỏa ra.

      Kiếm Phi Ưng nhanh, tay Tát Mạc càng nhanh hơn, chỉ cái bóng dáng chợt lóe, mũi kiếm trong tay Phi Ưng bị Tát Mạc dùng đầu ngón tay nắm lấy.

      Ngón tay Tát Mạc khẽ động, keng tiếng, thanh kiếm bị gãy đôi.

      Vẻ mặt Phi Ưng biến sắc, đợi kịp nghiêng mình, cổ của bị tay Tát Mạc bóp chặt. Rặc tiếng, cái cổ bị vặn đứt rồi.

      Tát Mạc hé miệng, cắn cái cổ Phi Ưng bị vặn đứt, chỉ thấy Phi Ưng ngay cả rên cũng chưa từng rên tiếng, bị Tát Mạc hút cạn máu, thành cái xác khô.

      Nhìn cảnh này, tôi sợ tới mức quên hét to, chỉ ngơ ngác mà nhìn Tác Mạc dùng lưỡi đỏ tươi mà liếm máu tươi còn sót môi sạch , sau khi uống xong máu, hình như sắc mặt của hồng hào hơn.

      Mặt trăng bầu trời vẫn còn đỏ, cương thi xung quanh, nhìn thấy đầu như trước. (Ý đông quá ấy)

      Tát Mạc lại cười cười với tôi, cười đến mức tôi chỉ muốn khóc.

      Tôi muốn bị hút máu a, lại càng nghĩ muốn biến thành cái xác khô, xác khô rất xấu xí a...

      Tôn Ngộ , ngươi có phải hẹn hò với Thần Tiên tỷ tỷ chứ? Lâu như vậy vẫn chưa trở lại! Cái vòng ngươi vẽ cũng hiệu nghiệm!

      từng bước về phía tôi, trái tim của tôi liền đập nhanh, đợi cho tay cái cổ của tôi, tôi hoàn toàn sụp đổ kêu lêm.

      " Cứu mạng a ~~~~~~~! ! ! Mẹ ~~~~~~~~~! Cứu mạng a ~~~~~~! Tôn Ngộ cứu mạng a ~~~~~~!"

      Tát Mạc nghe thấy tên Tôn Ngộ , ngẩn ngơ:" Tôn Ngộ ? Ngươi biết Tôn Ngộ ?"

      Tôi hoảng loạn miệng đắn đo:"A, rất quen , vô cùng quen thuộc, , thầm mến tôi, ngươi mà giết ta, chắc chắn tìm ngươi liều mạng!"

      Tát Mạc cười :" Chẳng qua chỉ là con khỉ, ngươi nghĩ ta sợ sao?"

      Răng nanh giá lạnh mà sắc bén, dán lên cái cổ của tôi.

      Xong đời, xem ra lần này đời nhà ma rồi.

      Cảm thương số phận xuyên của tôi, sau khi trải qua 1 ngày 4 giờ, liền vẽ lên dấu chấm tròn.

      Vào lúc này, thanh ở sau lưng vang lên:""Là tên nào lớn mật như vậy, dám ở sau lưng mắng ta?"

      Tôi thề, từ lúc tôi lớn đến giờ, lần đầu tiên nghe được giọng dễ nghe nhất!

      Quay đầu thoáng nhìn, ánh mắt màu vàng, trong tay cầm cây gậy như ý! Trong tay khác còn cầm nải chuối tiêu bóc vỏ...

      Thở ra hơi dài, Tôn Ngộ cuối cùng trở về!

      Ánh vàng chỉ chợt lóe, Tát Mạc liền bị bắn ra mấy trượng, ngã xuống đất, lập tức co thành cục, chui xuống dưới đất đào tẩu rồi.

      Tề Thiên Đại Thánh quả nhiên có sức mạnh a, trong lòng tôi thầm than!

      Tôn Ngộ quay đầu nhìn nhìn tôi, cau mày :" Ta và ngươi rất quen thuộc lắm sao? Sao tôi biết có chuyện này nhỉ?"

      " Ta... Ha ha... Ta..." Bây giờ biểu cảm mặt tôi chắc chắn cực kỳ nịnh nọt, đem chuyện vô duyên vô cớ làm gãy xương, ném lên chín tầng mây.

      " Đừng cứ cười ngớ ngẩn!" Tôn Ngộ thuận tay ném viên thuốc vào , làm hại tôi thiếu chút nữa bị nghẹn.

      Ra sức nuốt nước miếng, nuốt thuốc vào.

      Viên thuốc ở trong dạ dày, cảm thấy được chỗ bụng dưới có dòng khí nóng, dòng khí nóng từ từ lan ra, từ đùi đến bàn chân, khí nóng lan ra phía , chạy đến bả vai, lắc lư lắc lư tứ chi, cuối cùng khôi phục như lúc ban đầu rồi !

      Xem ra lý tưởng mưa cánh hoa, cưỡi hạc tiên chỉ cách bước nữa!

      " Đại Thánh gia, dạy ta pháp thuật ?" Tôi cười cực kỳ bì ổi.

      lại trừng ta cái:" Ngươi từ trước đến giờ thậm chí cảm ứng pháp thuật đến nơi đến chốn, làm sao mà học?"

      Chao ôi, có lỗi, tôi quên ở chung với con khỉ này tốt. Chẳng qua lại, nghe giọng điệu của , dường như mặc dù tôi học được pháp thuật, nhưng hình như cũng cần sợ hãi pháp thuật a!

      nắm cây gậy nhìn chung quanh, lại có đống cương thi thất bại dưới gậy, gậy Kim tỏa ra ánh sáng, hơn cả ánh trăng bầu trời, chiếu sáng cả bầu trời đêm.

      Cương thi bốn phía ngừng vọt tới, phát ra thanh hu hu. Xem ra tôi phải từ bỏ việc san bằng đất bay lên trời, nhanh chạy trốn cái !

      Nhảy dựng lên liền chuẩn bị bỏ chạy, lại bị đôi tay như sắt của Tôn Ngộ gắt gao giữ chặt.

      " Cương thi nhiều như thế này, chạy mau a ~~~~~~~! ! !" Tôi điên cuồng kêu.

      " Hừ!" cư nhiên nhìn tôi nở nụ cười:" Ngươi ngay cả ta còn sợ, lại sợ cương thi?"

      " Huynh —— cương thi ——" tôi nhìn , lại nhìn cương thi, vẫn khẳng định, cương thi đáng sợ hơn chút.

      trừng tôi cái, dường như việc tôi xác định cương thi so với còn đáng sợ hơn có chút bất mãn, lập tức tay kéo lấy tôi, tay khua gậy Kim , cương thi ào ào ngã xuống đất, sau đó biến thành bùn đất, tiếp đó, tôi bị kéo tới nghiêng ngả chao đảo, có mấy lần thiếu chút nữa là ngã xuống đất. Lại thêm có mấy lần đụng vào lưng , cái mũi bị đâm cho sinh đau, nước mắt rơi xuống. Trong khi giãy chết cánh tay của tôi, bị kéo mau gãy.

      " Này, huynh kéo tay của ta làm gì? Buông tay a, buông tay a ~! Nam nữ thụ thụ bất thân a! Ai nha, đau quá, buông tay! Thực rất đau hả ~! Buông tay!"

      Tôn Ngộ vẫn như cũ tha, cây gậy quét ngang, đám cương thi té mặt đất.

      " Ta là khỉ ngươi là người, chúng ta cũng người, thụ thụ bất thân cái gì?"

      " Nhưng, nhưng bộ dáng của huynh rất giống người a..." Tôi ở bên giọng kháng nghị, lập tức thấy con cương thi nhào tới phía tôi, vội vàng quát to tiếng, trốn sau lưng .

      " Bề ngoài chỉ là hình ảo giác, ngươi chỉ xem ta là khỉ tốt rồi!" Kim quang vừa lóe lên, hai con cương thi ngã xuống đất, liền hóa thành bùn đất.

      " Nhưng, nhưng thực rất đau a ~! Huynh chút có được hay ? "Tôi thương lượng với .

      Người nào đó cười lạnh tiếng, kéo hai tay của tôi sít sao ôm chặt eo , : "Ngươi nên thận trọng để bị cương thi cắn hơn!"

      Tôi chán nản, sao vừa mới hoảng loạn, mà lại làm ra chuyện khí thế như thế này?

      Cũng biết tới bao lâu, rốt cục tất cả cương thi đều bị đánh tan, chúng tôi vượt qua sở hữu, đến khu rừng.

      Tạm thời xem ra, nguy hiểm gì, chẳng qua, cũng nghìn vạn lần nên ném tôi ở chỗ này a, trước thôn xóm, sau nhà trọ, tôi chắc chắn chết!

      Đúng, chuyện với hăn, dời lực chú ý của , như thế, nghĩ đến chuyện đuổi tôi rồi.

      " Công phu của huynh tệ a, học ai vậy?"

      "Sư phụ!"

      " Oa... Sư phụ của huynh... Rất lợi hại a..." Tôi cả kinh sợ hãi dời lực chú ý của .

      "Ừ"

      " Huynh có nhiều sư huynh, sư đệ?"

      " nhiều"

      " Họ có phải cũng lợi hại như huynh hay a?

      "Đúng"

      " Huynh có sư muội sao? Bộ dáng của nàng ấy rất xinh đẹp ư?"

      "Ừ"

      " Huynh..."

      Cho dù tôi cái gì, câu trả lời của tuyệt đối vượt quá hai chữ.
      thuyt, TrâuAbby thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2.2: Gặp nguy hiểm

      Editor: Mao Thiên Ly (bocap2510)


      Cho dù tôi cái gì, câu trả lời của tuyệt đối vượt quá hai chữ.

      Lạnh lùng, rất lạnh lùng a ~~~~~~~~

      Tôi rất bội phục bản thân mình, cùng người lạnh lùng như thế ở cùng chỗ cư nhiên còn có thể tự biên tự diễn!

      Chẳng qua, thể buông tha, thể phân tán lực chú ý của , để cho rảnh nhớ tới chuyện ăn tiên đan rồi chạy lấy người.

      " Hả"! Đúng rồi, Ngộ , huynh thích hát ?"

      " Ta thích"

      Có tiến bộ, lần này được ba chữ!

      "Ta rất thích hát a! bằng ta hát cho huynh nghe nhé, như thế nào?"

      "Tuỳ"

      "Biển xanh tiếng cười, rì rào đôi bờ sóng, nổi chìm theo sóng chỉ nhớ hôm nay..."

      ( Bài hát Thương Hải Nhất Thanh Tiếu )

      Dựa vào kinh nghiệm của tôi, miễn là người nào nghe qua giọng hát của tôi, ngừng toàn bộ suy nghĩ, bởi vì, tế bào não bọn họ đều ở trạng thái ngăn chặn giọng hát của tôi, đương nhiên tế bào có thể còn suy nghĩ, nên nôn ở WC hay nôn ở ống nhổ.

      Quả nhiên Tôn Ngộ cũng ở bên nôn như điên ngừng, nôn rất tự nhiên!

      Cuối cùng, nhìn nhìn tôi, rốt cục ra câu hoàn chỉnh:" Xem ra ngươi có chuyện gì , lại vẫn theo ta làm gì?"

      Chao ôi, thở dài tiếng, xem ra kế hoạch dời lực chú ý, triệt để thất bại.

      Tôi ở bên kì kèo mè nheo:" Ta... Ta theo huynh... Chỉ là... Chỉ là đúng lúc cùng đường mà thôi..."

      " Cùng đường?" Tôn Ngộ hoài nghi, nhìn tôi từ xuống dưới," Ngươi muốn đâu?"

      " Thiên Trúc!"

      ( Thiên Trúc: Là Ấn Độ thời nhà Hán gọi khu vực là "Thân Độc" (身毒), hay "Thiên Trúc" (天竺). Tên gọi Ấn Độ (tiếng Trung: 印度; bính : Yìndù) xuất lần đầu trong "Đại Đường Tây Vực ký" của cao tăng Huyền Trang đời nhà Đường )

      "..."

      Vừa dứt lời, liền thấy cái đầu trọc rất xa chạy tới, đầu tròn tròn bóng loáng tỏa sáng, quả thực hơn cả sao trời.

      " Tiểu Thủy muội muội muốn Thiên Trúc a? Khéo như vậy? Chúng ta cũng vừa chuẩn bị Thiên Trúc! Cùng nhau thôi?"

      Sau đó Trư Bát Giới gánh hành lí đến:"Đầu Trọc, là hiếm có a! Lần đầu thấy người hăng hái gấp rút lên đường như thế! ~!"

      Đường Tăng nháy nháy mắt, nét mặt bì ổi cười :" Ha ha, ngươi hiểu, ta nghe , trạm tiếp theo là địa phương tốt!"

      Đợi cho Sa Tăng dắt Bạch Mã cùng đến, Đường Tăng kích động xoay mình lên ngựa, tay trong trung vỗ tay phát ra tiếng, quát to tiếng:" Xuất phát!"

      Đáng tiếc động tác tiêu sái như thế nhưng ai phối hợp, tôi thấy mọi người ngoại trừ ra, đều ngáp cái to.

      " Chao ôi!" Cuối cùng Đường Tăng vừa ủ rũ bò xuống ngựa, vừa nhìn chân trời có màu trắng, từ trong bọc quần áo lấy ra cái bánh bao, bắt đầu cắn, vừa cắn lại vừa :" Ngộ , ngươi cũng có suy nghĩ, chỉ vẽ cho Tiểu Thủy muội muội vòng tránh , làm hại ta thấy quái, chỉ có thể bọc áo cà sa liều mạng chạy, ôi chao, chạy mệt chết ta, mệt chết ta..."

      Tôn Ngộ cười với :" Ngươi luôn luôn chạy trốn mau, cần ta bận tâm!"

      Đợi Đường Tăng im mồm ăn hết bánh bao, đoàn người chúng tôi, rốt cục ra khỏi cánh rừng, tới bên dòng sông trong vắt.

      Bên kia sông có trồng loạt cây dương liễu, lắc lư theo gió, thấp thoáng căn nhà tranh.

      Đường Tăng chỉ vào nhà tranh gật gù đắc ý : "Ta thấy nơi đó là nhà, nhất định có thuyền, Bát Giới, ngươi kêu thuyền qua đây!"

      Trư Bát Giới, ngoan ngoãn xoay người chạy ,lớn tiếng gọi to:" Đưa đò, đẩy thuyền qua đây ~!" Kêu liên tục mấy lần, chỉ thấy bên trong bóng râm cây dương liễu, vang lên tiếng ngâm nga, đẩy ra chiếc thuyền thô sơ đến, bao lâu, thuyền cập bến, Đường Tăng vượt lên trước nhảy lên, tiếp theo là Trư Bát Giới, Sa Tăng. Thuyền người nhiều, tôi phải cùng Tôn Ngộ đứng ở bờ đợi chuyến sau.

      Thuyền rất nhanh, trong chốc lát, liền đưa Đường Tăng đến bờ bên kia, lập tức lại quay về, chuẩn bị đưa chúng tôi qua.

      Tôi cảm thấy tình cảnh này có chút quen mắt, cũng nhớ thấy ở nơi nào, quay đầu lại nhìn Tôn Ngộ , Tôn Ngộ nhìn nơi khác.

      Đảo mắt Đường Tăng, ở ở bờ sông kích động múc nước uống, thoáng nhìn thấy tôi nhìn , hô to lên:" Tiểu Thủy ~! Nước ở đây tệ, uống rất ngọt. Mau lại đây, ta giữ cho ngươi ngụm!"

      Tôi cau mày nhảy xuống thuyền, bưng bình bát, bên trong là nước, sau lưng nhịn được đổ mồ hôi lạnh.

      " Thầy giáo từ bé dạy, được uống nước chưa đun nóng,ta thấy, ngươi nên cho người khác uống ..."

      " Oa ~!" Biểu cảm mặt Đường Tăng lại bắt đầu biến đổi đa dạng lên, cuối cùng dừng ở cái dấu chấm hỏi to.

      Chẳng qua là cuối cùng dấu chấm hỏi này cũng phải hướng về tôi, mà là về phía sau người tôi.

      Quay đầu lại, thấy hai bà lão nhìn Đường Tăng cười nham nhở.

      " Bà lão, nơi này có nước sôi ?” Tôi hỏi.

      Hai người lão bà kia cũng biết nghe thấy tôi , chỉ nhìn Đường Tăng cười, vừa cười vừa : “Có có~!"

      Cũng biết hai bà lão rốt cuộc cười cái gì, chẳng lẽ nào là bị Đường Tăng phóng điện?

      Qua lời , thấy được hai bà lão bị Đường Tăng phóng điện , đây là Kim Thiền Tử chuyển thế ư?

      Tại sao lại tìm người như thế thỉnh kinh? Nghĩ mãi ra.

      Nhận lấy nước hai bà lão đưa cho, ừng ực ừng ực hơi uống sạch trơn. Tiếp đó theo Đường Tăng tiếp tục lên đường.

      đoạn, lại nghe thấy Đường Tăng ở ngựa bỗng nhiên kêu to a ô!

      Tất cả mọi người coi như thấy gì, tiếp tục gấp rút lên đường.

      Lại nghe tiếng a ô vang lên, lần này là Trư Bát Giới kêu.

      " Ngươi làm sao vậy?" Tôi liền vội vàng hỏi.

      Chỉ thấy Đường Tăng ôm bụng, từ ngựa ngã xuống, Trư Bát Giới cũng theo Đường Tăng ngã xuống dưới đất.

      " Bụng.. Đau bụng..."

      Thấy hai cái bụng của bọn họ, như bị thổi phồng lên như đúc, bên trong dường như còn kêu ùng ục ùng ục.

      " Đây là?" Ta vùa nhìn con sông , xanh lục, mát rượi, lại nhìn cái bụng của Đường Tăng, bỗng nhiên hiểu đây là chỗ nào! Nhịn được nở nụ cười.

      Ngoài thành Tây Lương Nữ Nhi quốc có con sông, tên là Tử Mẫu Hà, uống nước sông vào, có thai sinh ra em bé.

      " Ngươi cười cái gì?" Đường Tăng tức giận hỏi

      Tôi thong thả bước đến bên cạnh Đường Tăng, dạo qua vòng xung quanh , cười :" Ngươi nghe qua Nữ Nhi quốc chưa?"

      Đường Tăng nghe xong ba chữ Nữ Nhi quốc này, tinh thần tức khắc tỉnh táo, ra sức đáp:" Đương nhiên nghe qua ~! Bằng ta hăng hái gấp rút lên đường thế này làm gì? Nghe toàn bộ Nữ Nhi quốc đều là mỹ nữ a ~~~~~~~~~!" .

      Hai mắt của bắt đầu biến thành sao.

      Tôi tiếp tục :" Vậy ngươi có nghe qua hay ? Uống nước sông Nữ Nhi quốc vào, sau canh ba, liền sinh em bé?"

      Vừa ra lời này, bốn người đều cả kinh, nhất là Đường Tăng, ước chừng giây biến đổi tới mọi loại vẻ mặt, buồn thảm, phẫn nộ, trầm tư, mơ mơ màng màng, do dự... Biến đổi cực nhanh, kỹ thuật diễn cao, cho dù là kỹ thuật diễn Marlon Brando tái sinh, cũng có thể hi vọng đuổi kịp!"

      ( Marlon Brando : 3 tháng 4 năm 1924 - 1 tháng 7 năm 2004), thường được biết tới với tên Marlon Brando là diễn viên nổi tiếng người Mỹ. Từng hai lần đoạt Giải Oscar Vai nam chính, Marlon Brando được coi là trong những diễn viên có ảnh hưởng nhất của lịch sử điện ảnh Mỹ, ông được xếp thứ 4 trong Danh sách 100 ngôi sao điện ảnh của Viện phim Mỹ. Brando được biết tới nhiều nhất qua các vai diễn trong hai bộ phim thập niên 1950 của đạo diễn Elia Kazan, Chuyến tàu mang tên dục vọng (A Streetcar Named Desire, 1951), On the Waterfront (1954) và hai bộ phim khác của đạo diễn Francis Ford Coppola thập niên 1970, Bố già (The Godfather, 1972) và Apocalypse Now (1979) ).

      Đương nhiên, ngờ chính là biểu cảm Đường Tăng cuối cùng ngừng ở mừng rỡ như điên.

      "Ồ hây~~~~! Ta rốt cục cần thỉnh kinh, có thể ở nơi này dưỡng nhi dục nữ rồi ~!"

      ( Dưỡng nhi dục nữ: nuôi con đẻ cái )

      Mọi người cười lớn, Đường Tăng còn vẫn rất phấn khởi, reo lên:" Tiểu Thủy muội muội, chúng ta thành thân ~! Nhìn xem, con cái ngươi cũng cần sinh, ta giúp ngươi rồi !"

      Tôi lau mồ hôi, hỏi:" Người giống như ngươi, sao lại làm hòa thượng?"

      Vẻ mặt Đường Tăng đau khổ, :" A Di Đà Phật, người nào khiến cho ta vừa sinh ra, ở trong đống hòa thượng?"

      " Người như ngươi, tại sao có chí nguyện to lớn muốn lấy kinh?"

      Đường Tăng càng thêm sầu não, than thở:" Trời đất chứng giám, nếu phải lúc trước Quan tỷ tỷ biến thành nữ tử vẻ mặt xinh đẹp, ta chết cũng bằng lòng nàng tới lấy kinh!"

      Sa Tăng dìu Đường Tăng, Trư Bát Giới bò lên lưng ngựa, đoàn người Đường Tăng cùng với thanh hừ hừ tiến bước, bao lâu, trông thấy loạt thôn xá, ngoài của phòng phòng trọ có bà lão, ngồi đống rơm xe chỉ.

      Bà lão kia nhìn thấy Đường Tăng, chỉ mím môi cười, còn chưa chờ chúng tôi mở lời, bà liền cười :" Nhanh đến nhà bà nghỉ tạm nghỉ tạm , với bộ dạng này của các ngươi, thể nào lên đường đâu~!"

      Đường Tăng nghe xong lời này, cũng cần Sa Tăng dìu, ra sức chạy vào trong phòng, chiếm trước chiếc giường to, lại bắt đầu làm bộ làm tịch lẩm bẩm.
      thuyt, Tuyết LiênAbby thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :