1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mộng lệ hoa lạc - Lâm Tuyết Linh (113/113+4NT)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      MỘNG LỆ HOA LẠC

      [​IMG]


      Tác giả: Lâm Tuyết Linh

      Edit: Tử Nguyệt, Băng Tâm, Lưu Nguyệt

      Beta: An Lam

      Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, sư đồ luyến

      Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Sưu Tầm và Cấm Tình - Tư Mộng(hợp tác)



      Giới Thiệu:

      – là tiên tôn Thiên Thanh, thượng tiên ở lục giới, nắm giữ vị trí gần như cao nhất. Tâm hệ thiên hạ, tâm hệ chúng sinh, giết tuyệt tình.

      Nàng – cuộc đời này chỉ vì mà sống. Trước khi chết cũng chỉ lời. “ Ta nguyện hồn phi phách tán, đổi lấy đời được ở gần chàng”.

      Năm trăm năm trước, cứu nàng.

      khắc kia tỉnh dậy trong lòng , nàng liền biết, cuộc đời này, thể .

      Năm trăm năm sau, nàng là tiên tử được Vương mẫu nương nương sủng ái nhất.

      Lại cam nguyện vì , nhảy xuống luân hồi.

      Năm trăm năm say đắm, năm trăm năm trăn trở chờ đợi, trong bao nhiêu thống khổ bi thương.

      Lúc đó tỉnh mộng, biết vậy chẳng làm. Kí ức kiếp trước, cuồn cuộn chảy đến. Là sư phụ? Hay vẫn là người ?

      – Thầy trò thế nào? Ta sớm bỏ qua tất cả, cần gì phải quan tâm cái này cái nọ?

      – Tịch nhi, nàng có biết tâm ý của vi sư ?

      – Mộng Tịch, muốn cứu sư phụ ngươi nhất định ngươi phải hi sinh mạng sống, ngươi nhảy xuống luân hồi, giờ cũng cam tâm chết vì sao?

      – Chỉ cần có thể cứu sư phụ, việc gì ta đều nguyện ý làm. Huống chi ta đến đây cũng chỉ vì sư phụ, tất cả cũng nhìn thấu ở năm trăm năm trước rồi.

      Bất luận là người là tiên, là sư là đồ.

      Kiếp trước ân oán, kiếp này gút mắc, cuộc đời này chỉ vì mà sống.

      -Dịch Vân Lạc, ta nguyện hồn phi phách tán, đổi lấy đời gần chàng.-


      Link Online

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 9/12/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: Tử chiến đến cùng

      Editor: Băng Tâm

      Beta: An Lam

      màu máu đỏ sậm bao phủ toàn bộ núi Thiên Thanh, tiên ma hai bên giằng co hết sức căng thẳng.

      Cuối cùng vào lúc ma rục rịch chuẩn bị công kích, bóng áo trắng như tuyết theo đám mây chậm rãi đánh xuống.

      Y phục trắng, áo choàng trắng thuần sạch với hoa văn thêu đơn giản, cùng thắt lưng tóc buông rũ vai, tùy ý nhưng mất vẻ nhàng khoan khoái. đứng chắp tay, nét mặt thanh xa như băng tuyết, nhìn ra tia gợn sóng. Trong mắt tựa chứa đầy nét hòa nhã, nhưng lại như tự cao tự đại. Bên hông là khối ngọc bội màu lam, cả người toát ra vẻ đẹp ai có thể sánh bằng.

      – Tôn thượng !!

      Mấy nghìn đệ tử Thiên Thanh sơn mặt đều tỏ vẻ vui mừng khi thấy người xuất , tạm đè xuống tâm trạng lo lắng lúc nãy.

      Mười ngày trước, Ma Quân phái đại hộ pháp phong vô thiên đến đưa chiến thư, thề rằng bảy ngày sau san bằng Thiên Thanh, tiếp đến phá tan các tiên phái còn lại. Nhận được tin, tất cả các môn phái khác hầu như cùng lúc ngự kiếm đến.

      Ý Ma Quân rất ràng, chỉ cần Thiên Thanh vẫn bất diệt tất cả bọn họ bình yên vô . Ngược lại, nếu như tiên phái đứng đầu là Thiên Thanh Sơn còn trụ được bọn họ càng thể. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bọn họ quyết định cùng chung sức chống địch.

      Nhưng các chưởng môn khi phái đệ tử tới mới biết được, tiên tôn Thiên Thanh bế quan, ngài chưa biết việc này, cũng biết được ngày nào ngài xuất quan. Vì thế, họ chỉ có thể thay phiên nhau dùng các trận pháp cao nhất tạm thời chống đỡ tấn công của ma, có thể thủ đến thời khắc này cũng sức cùng lực kiệt.

      – Dịch Vân Lạc, cuối cùng ngươi cũng xuất , bản quân còn tưởng rằng ngươi đến.

      Người vừa thân hắc bào, mặt mang mặt nạ dữ tợn, ai thấy cũng sợ ba phần. Thanh sau mặt nạ truyền ra trống rỗng mà thâm trầm, mang theo khí thế muốn hùng bá thiên hạ.

      hơi cạn sạch ly rượu tên tiểu mang tới, chưởng khiến ly rượu trong nháy mắt biến thành phi tiễn, theo gió lao .

      – Dịch Vân Lạc ta sống năm trăm năm, chẳng nhẽ lại là kẻ sợ chết?

      – Tốt! cho cùng, hôm nay ta muốn xem người làm thế nào để cứu muôn dân thiên hạ, làm thế nào để cứu tiên phái Thiên Thanh của ngươi!

      Ứng Bá Thiên ngửa mặt lên trời cười lớn, những ma cùng đệ tử các phái có nội lực đủ đều bịt kín tay, để tránh xuyên bị thanh kinh khủng này thủng màng nhĩ.

      Dịch Vân Lạc lập tức tạo vách chắn, ngăn trở thanh bên ngoài, lại trầm giọng :

      – Đệ tử Thiên Thanh nghe lệnh, ta truyền chức trưởng môn cho sư huynh Hạo Huyền, mọi chuyện của Thiên Thanh giao cho sư huynh đảm trách.

      – Tôn thượng?!

      Mọi người kinh hãi vạn phần nhìn bóng lưng Dịch Vân Lạc.

      Ngay cả mấy vị tiên gia đến vừa rồi cũng lộ vẻ mặt khó xử, gì.

      Hạo Huyền sắc mặt trắng bệch, râu bạc ngoài miệng run rẩy:

      – Sư đệ, ngụ ý của đệ là thế nào?

      Dịch Vân Lạc gì thêm, mà ngóng nhìn bầu trời đỏ sậm, e đây là lần cuối cùng nhìn thấy được.

      sớm bấm đốt tay tính đến ngày, chắc chắn mình đón kiếp nạn lớn, sợ rằng chạy trời khỏi nắng.

      Vì thế mấy năm nay nếu có phát sinh đại gì, vẫn bế quan tu luyện nhằm gia tăng tu vi. Hi vọng cho dù dùng hết tu vi bản thân, cũng muốn bảo vệ Thiên Thanh sơn cùng lục giới chu toàn.

      Bội kiếm người dường như cảm ứng được tâm ý của chủ nhân, lay động kịch liệt, phát ra tiếng ‘leng keng”. Tua cơ chuôi kiếm màu trắng cũng theo đó run run.

      Dịch Vân Lạc biết nếu đánh vói Ứng Bá Thiên, khó có thể tránh khỏi thương vong vô tội, liền tay cầm Vô Tình kiếm, bay lên , đứng ở tầng mây phía . Lúc này quanh người phủ tầng sương mù sắc sáng. Mắt quan sát tất cả, cao cao tại thượng, mình ứng chiến.

      Khóe miệng Ứng Bá Thiên lộ ra nụ cười bí hiểm, thả người nhảy, đứng cùng tầng mây phía , đối mặt với Dịch Vân Lạc.

      – Vô Tình kiếm xuất vỏ quả nhiên rất tuyệt tình, Dịch Vân Lạc, năm trăm năm, ngươi rốt cuộc dùng Vô Tình kiếm với ta sao? Ha ha ha

      – Ứng Bá Thiên, tà thể thắng chính, đây là mãi mãi đạo lý thể thay đổi, vì sao đến nay ngươi vẫn hiểu được?

      Ứng Bá Thiên hừ lạnh tiếng, nắm chặt đao trong tay, vừa lật tay, đao lập tức ra khỏi vỏ.

      – Tại sao ta phải hiểu? Hiểu sao ? Thị phi tự có kẻ định đoạt, chính tà cũng vậy. Thiên hạ này rất nhanh là của ta, lục giới sắp nằm trong tay ta, đến lúc đó nếu ta chính là chính, nếu ta tà, đó là tà.

      – Ngụy biện xảo quyệt!

      Ngữ khí Dịch Vân Lạc bình thản, nghe ra chút rung động.

      Trong khoảnh khắc, thiên địa dịch chuyển, phong vân biến sắc.

      Tốc độ của hai người tầng mây cực nhanh, chiêu thức cực mạnh, lực đạo cực lớn, nhưng ai nhìn . Chỉ có thể thấy hai luồng sáng đen trắng đan vào nhau phía .

      Kiếm khí cùng đao phong bay tứ tán ngừng kéo đến, chưởng môn các tiên phái cùng hộ pháp ma giới từng người tung mấy tầng chắn dày, mới có thể chắn kiếm khí cùng đao phong đó bên ngoài, nhưng cũng có vẻ lực bất tòng tâm.

      Trận tranh đấu giằng co tròn ba ngày.

      Cuối cùng, trời truyền đến tiếng vang lớn, Vô Tình kiếm từ trung rớt nhanh xuống, rơi vào trong biển, bọt nước văng khắp nơi, cao ba thước, chỉ chốc lát chìm sâu vào đáy biển.

      Dịch Vân Lạc dùng chính tu vi suốt đời của mình rót vào cơ thể cùng ba hồn bảy vía của mình làm vỡ nát Tuyệt Tình đao của Ứng Bá Thiên, cắt nát tâm mạch của , cũng đánh tan ma công luyện.

      – Tôn thượng !!

      – Ma quân !!

      Bốn phía đột nhiên hô vang, ma sớm hoảng loạn, mà các tiên phái trong lúc đó cũng bởi vì mắt thấy Vô Tình kiếm rơi mà chân tay hoảng loạn, tìm kiếm bóng dáng của Dịch Vân Lạc.

      – Ha ha ha ha!! Dịch Vân Lạc, ngươi đúng là vẫn đành lòng giết ta!

      Ứng Bá Thiên phun ra ngụm máu đen, nhưng thanh vẫn khí phách mười phần.

      – Hai mươi năm sau, ta chắc chắn trở về, diệt Thiên Thanh, giết các phái, khiến tiên giới biến mất hoàn toàn, để báo thù hôm nay!

      Dứt lời, Ứng Bá Thiên liền hóa thành ảo ảnh đen, cùng bầy ma biến mất.

      Huyết sắc lụi tan, Nhật Tinh quân làm nhiệm vụ, chân trời xuất màu hồng, ánh sáng lung lung biến ảo, chiếu khắp các phương.

      Thiên Thanh Sơn khôi phục sáng vẻ trước kia, tiên khí quanh quẩn

      Đệ tử Thiên Thanh cùng Hạo Huyền dưới chỉ huy của Viêm Mạch tiến hành dàn xếp cho các đệ tử môn phái khác bị thương

      – Sư đệ đâu?

      Hạo Huyền mặc áo bào xanh, vẻ mặt lo lắng nhìn lên trời.

      Mặc dù Dịch Vân Lạc và Ứng Bá Thiên có tốc độ rất nhanh, nhưng thấy được mấy phần manh mối, nhất là lúc cuối cùng Dịch Vân Lạc dùng ba hồn bảy vía của mình tung chiêu quyết định!

      Viêm Mạch lắc đầu, vẻ mặt ưu tư:

      – Nhị sư huynh, sợ rằng lành ít dữ nhiều.

      dùng quan vi đem Thiên Thanh sơn trong phạm vi năm trăm dặm thu vào tầm mắt, tất thảy lục soát lần, nhưng vẫn chưa phát chút tiên khí nào của Dịch Vân Lạc.

      Trừ khi là hồn phi phách tán, hoặc Dịch Vân Lạc đạo hạnh quá cao, mới có thể để phát bất cứ tiên khí nào.

      Thế nhưng sư huynh, vì sao phải giấu hơi thở của mình?

      Chẳng lẽ —

      Vô tình kiếm rơi!

      Chẳng lẽ chiêu cuối cùng của sư huynh, lại chính là cấm thuật chí cao của Thiên Thanh phái “Hồn phách tán” sao?!

      Nhất thời, Viêm Mạch hoảng sợ nhìn Hạo Huyền, Hạo Huyền gật gật đầu, sắc mặt trầm.

      Hồn phách tán, khi ra chiêu, cho dù là người có hơn vạn năm tu vi, cũng thể cam đoan có thể toàn thân vô trở ra. Người có tu vi kém cỏi, đả thương đối thủ đồng thời chính mình cũng bị thương, cuối cùng chỉ có con đường, chính là….

      Hồn phi phách tán!

      Vì thế mà phái Thiên Tanh xưa nay chưa ai luyện thành, đại tổ sư hạ cấm lệnh, đệ tử Thiên Thanh được phép luyện cấm thuật này, bằng phế tiên thân, hủy tiên cốt, trục xuất khỏi Thiên Thanh, cả đời được trở về núi.

      – Vân Lạc…

      Đến cùng các thần tiên vừa rồi, có nữ tử hóa thành vệt sáng, hướng Cửu Trọng Thiên bay .

      – Tiên tử thong thả! Chờ chút!

      Nàng mặc áo lam, biến mất theo làn gió trước mặt mọi người.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2: Hôn mê bất tỉnh

      Editor: Băng Tâm

      Beta: Tử Nguyệt, An Lam

      Dịch Vân Lạc mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát chính mình ở trong rừng hoa đào,sắc hoa mênh mông vô tận.

      nhánh cây,những đóa hoa hồng nhạt,dày đặc vùng

      Màu hồng đậm như toát ra từ sâu trong cốt tủy,sắc hoa nở rộ đẹp như đốm lửa,lại hệt như ráng chiều tà,xinh đẹp rạng rỡ,hệt như huyết sắc dần rỉ ra.

      Xung quanh lộ ra từng vòng sáng tím nhạt, bao trọn thân cây vững vàng bên trong.

      , lúc này,tựa như ở trung tâm của tán cây.

      Dịch Vân Lạc nhíu mày, là nhìn lầm rồi sao? Mùa này sao có hoa đào nở rộ đẹp đến như vậy.

      cảm thấy có chút khác thường, chỉ là còn chưa kịp ngẫm nghĩ, trận choáng váng từ đâu ập tới.Cách Đào Hoa thôn chừng mười dặm, đại hán tuổi chừng bốn mươi, vội vàng khép lại cửa nhà, hướng đến thành trấn mà chạy.

      trận gió lạnh thổi qua, ông thình lình sợ run cả người,vội vàng kéo chiếc áo khoác da hổ cũ kĩ đến mức bạc màu che kín người.Cái áo choàng đó là do ông lột da con mãnh hổ trong lần lên núi săn thú mấy năm về trước , lúc đó,ông vốn tưởng mình gặp phải hổ cản đường,nhất định bỏ mạng, ngờ, con hổ kia biết vì cớ gì mà bị thương rất nặng,ông liền búa chém chết nó.

      Trong tay nắm chặt chiếc túi chứa mười lượng bạc,chân bước nhanh hơn.Bạc này,chính là của nhà ông dành dụm,và tích góp vay mượn hàng xóm mà có.Chính là tiền cứu mạng! Thê tử của ông nằm giường ở nhà,ôm bụng kêu la,hẳn là sắp sinh rồi.Thế nhưng bà đỡ trong thôn mấy ngày trước có việc về nhà mẹ đẻ,nên ông chỉ có thể đến trấn gần nhất để tìm đại phu.

      Gió bắc từng đợt thổi mạnh, gào thét đánh tới tấp vào mặt ông, đau đớn như dao cắt. Lúc ngang qua giữa sườn núi, ông thoáng nhìn thấy nam tử áo trắng nằm mặt đất, y phục đơn bạc, sắc mặt tái nhợt, hẳn là bị trọng thương. Chỉ là tại ông thể bận tâm đến y, chỉ dừng lại vài giây rồi lại gấp rút lên đường. Rốt cuộc lúc mặt trời xuống núi,ông cũng đến được cửa y quán của Lý đại phu trong thành.

      – Lý đại phu, xin người hãy cứu nương tử và con ta!

      quỳ xuống trước ông lão khoảng chừng bảy mươi, liên tục cầu xin

      Ông lão vội vã đỡ dậy, nghe tình, mặt lộ ra vẻ khó xử,do dự :

      – Lương y như từ mẫu, phải ta muốn giúp, chỉ là bên ngoài gió to,sắc trời cũng dần tối, xương cốt già cỗi như ta đây chỉ sợ là chỉ có thể bò đến đỉnh núi thôi.

      Hoa đào thôn nằm ở đỉnh Đào Sơn, từ xưa đến nay, ban ngày qua lại chí ít cũng cần hai canh giờ, vì thế những đại phu bình thường cơ hồ đều muốn lên núi chẩn bệnh.

      Cũng chỉ có Lí đại phu là người tốt, thỉnh thoảng mang theo hai ba đồ đệ của mình lên núi,dạy cách phân biệt thảo dược, thuận tiện đến Đào Hoa thôn xem bệnh cho các thôn dân . Vì thế ở trong lòng của người đàn ông này, lão chính là lựa chọn duy nhất, cũng là hy vọng duy nhất.

      Người đàn ông nghe xong lời của lão, lòng nóng như lửa đốt, thiếu chút nữa lại quỳ rạp xuống đất. Ông vội vã móc ra từ trong túi mười lượng bạc còn ấm hơi người, hai tay run run đưa đến trước mặt lão già.

      – Lý đại phu, van xin ngài! Nếu như ngay cả ngài cũng , nương tử và con ta thực hết cách ! Ta… Chỗ này của ta này có nhiều bạc này, nếu như đủ, mấy ngày nữa ta lại mang qua đây cho ngài. Van xin ngài, ngài nhất định phải cứu nương tử và con ta! Van xin ngài Lý đại phu! Van xin ngài!

      Lão già nhìn dáng vẻ của đành lòng, nhớ lại mỗi lần lên núi, và vợ đều đối đãi nhiệt tình với lão và các đệ tử, mà vợ trong bụng còn có thai nhi, cũng là do lão nhìn nó lớn lên từng tí. Lão lập tức thu thập ít dược liệu cùng vải trắng, còn có thuốc trị thương,nhét vào cái túi , mang vai.

      – Lão phu theo ngươi chuyến!

      Khuôn mặt người đàn ông lộ ra chút ấm áp, nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến mất,ông lâu như vậy, biết thê tử ở nhà có chịu được ? Vội vôi vàng vàng kéo lão già hướng thẳng nhà mình mà chạy, nhưng tốc độ so với lúc đến ràng chậm hơn rất nhiều, lại khỏi lo lắng.

      Khi qua giữa sườn núi, thấy nam tử áo trắng kia vẫn còn nằm ở đó hôn mê bất tỉnh, mắt thấy sắc trời tối đến mức đưa tay thấy được năm ngón,e rằng đến nửa đêm núi có nhiều dã thú xuất , suy nghĩ mãi, ông rốt cuộc mềm lòng cõng theo người thanh niên kia cùng trở về nhà.



      năm sau.

      – Nương tử, nàng mau ra đây! Lý đại phu tới!

      Người đàn ông chạy đến, tay cầm hai con thỏ rừng màu xám, đỡ lão già tóc trắng xóa bước vào nhà.

      Người phụ nữ nấu cơm nhìn thấy Lý đại phu, cười khanh khách ra, tạp dề bằng vải thô còn thắt lưng.

      – Ngài xem ngài lớn tuổi như vậy mà vẫn còn lên núi tới xem bệnh cho Mộng nhi, ngài làm chúng tôi hổ thẹn quá!

      Ông bên thả thỏ tay xuống, bên kéo chiếc ghế trong phòng, đỡ Lý đại phu ngồi.

      – Nàng còn mau ôm Mộng nhi ra.

      Người đàn ông xong, lại xoay người nhìn Lý đại phu, vẻ mặt cảm kích:

      – Đứa này sinh ra cơ thể yếu ớt,trăm bệnh quấn thân, nếu có Lý đại phu ngài ở đây, e rằng…

      Người đàn ông cúi thấp đầu xuống, nghĩ đến đêm thê tử sinh nở, lòng ông vẫn còn sợ hãi. May là Lý đại phu đến đúng lúc, nếu trễ nửa canh giờ, sợ rằng cả nương tử và con ông đều giữ được.

      Chỉ là đứa này, cơ thể so với những đứa trẻ khác yếu hơn rất nhiều, lại thường xuyên sinh bệnh, phu thê bọn họ nhiều tuổi mới có con, rất thương bé, hơn năm,họ bỏ ít tâm tư cho con. May mà có Lý đại phu lúc nào cũng lên núi, chữa bệnh cho con họ.

      Đúng lúc này, Mộc đại nương sốt ruột chạy ra:

      xong, xong, lại thấy Mộng nhi đâu!

      Người đàn ông vội vã đứng dậy đẩy cửa gian nhà tranh , Mộc đại nương cùng Lý đại phu cũng vội vàng theo.

      Chỉ thấy bé, bò người nam tử áo trắng ngủ say giường, bàn tay bé ở mặt sờ tới sờ lui, sau đó bắt được vài sợi tóc của , nắm trong tay thưởng thức.

      lát sau, tựa hồ chơi chán, lại trèo đến bên , đem bàn tay bé đặt vào lòng bàn tay của , cười khanh khách, sau đó ở bên cạnh mà nhắm hai mắt lại, tựa hồ ngủ, khóe miệng còn lộ ra ý cười.

      Phu thê họ bất đắc dĩ nhìn con mình, từ ba tháng trước Mộng nhi vừa mới biết , luôn luôn biến mất cách kỳ lạ, lúc mới xảy ra việc,bọn họ nóng lòng đến sắp chết, cuối cùng lại tìm thấy con bé giường của nam tử áo trắng này.

      biết vì sao, Mộng nhi lại thích dính người , đôi lúc họ cố hết sức đem con bé ,bé lại khóc ngừng, khi đem bé trở lại đặt bên cạnh , bé mới nín, mở đôi mắt vừa to vừa đen, chăm chú nhìn

      Về sau bọn họ cũng là dần dần quen thuộc với việc này . Chỉ là,họ thực hiểu sao Mộng nhi lại thân thiết với nam tử ca lạ như thế? biết nàng rốt cuộc là con của bọn họ, hay là con của nữa.

      - vẫn tỉnh lại à?

      Lý đại phu vuốt chòm râu bạc, nhìn nam tử giường thân áo trắng như tuyết, mặc dù vẫn ngủ say như trước, sắc mặt cũng được khá lắm, thế nhưng trán lại lộ ra khí chất phi phàm, luôn làm lão vừa kính lại vừa sợ.

      Người đàn ông lắc đầu.

      năm trước khi ông mang về nhà, Lý đại phu liền lắc đầu, cho bọn họ biết là sắp chết, thế nhưng kỳ tích lại xuất , vẫn sống đến giờ, thậm chí năm nay ăn uống, chỉ nằm ngủ say như vậy, người lạnh lẽo như băng sơn, chỉ chết, ngay cả dung mạo cũng có thay đổi gì.

      Chẳng lẽ người này lại là thần tiên sao?

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3: Xuân về hoa nở, vạn vật tái sinh, sức sống dạt dào
      Editor: Băng Tâm
      Beta : An Lam

      Nếu núi có môn phái nào tu tiên, tính là tiên sơn. Nhưng chẳng biết vì sao, ba năm trước khi đại chiến tiên ma diễn ra, nhân gian khắn chốn đều là Băng Sơn Địa Liệt, máu chảy khắp nơi, giằng co tròn ba tháng, lại duy chỉ có Đào sơn tại đây vẫn giữ nguyên được trạng thái cũ trong loạn thế.

      Gần thành trấn có lời đồn là do Đào sơn lệ khí quá nặng, ma quỷ quái cũng dám đến gần. Cũng có lời đồn là núi có Hoa Đào Thôn, bên trong có thần tiên, thầm thi pháp bảo vệ nơi đây, vì thế Đào sơn mới bị xâm nhập. Nhưng lời đồn dù sao cũng chỉ là lời đồn, đến cuối cùng là vì sao, ai cũng thể kết luận được.

      Hôm nay, như thường lệ, trời tờ mờ sáng người đàn ông liền tay đeo sọt, tay cầm búa cùng cung tiễn lên núi đốn củi săn thú.

      Mộc đại nương nhìn sắc trời còn sớm, cũng mang tấm vải vừa dệt ra chợ đổi ít bạc vụn. Trước khi , bà quay lại nhìn Mộng nhi còn say ngủ bên người nam tử áo trắng rồi mới yên tâm khóa chặt cửa rời .

      Dịch Vân Lạc lại mở mắt tỉnh dậy, cảm giác được tiên lực người từ từ khôi phục, ngón tay khẽ nhúc nhích, lập tức truyền đến trận tê dại.

      Hình như có thứ gì đó mềm mại áp ở tay của mình. cố hết sức vận động, lại phát đứa bé gối vào chính lòng bàn tay của mình mà ngáy khò khò, khóe miệng còn dính ít nước…Nước miếng?

      Mặc dù chỉ là bé, nhưng tiếp xúc thân mật như vậy Dịch Vân Lạc vẫn cảm thấy mất tự nhiên, từ khi tu thành tiên thân đến nay, có tiếp xúc với ai thân mật như thế. Trong nháy mắt nhàng rút tay ra, hiểu chuyện gì diễn ra trong năm nay.

      ngờ ma công của Ứng Bá Thiên lại đạt cảnh giới cao như vậy, dù cho dùng cấm thuật phái Thiên Thanh “Hồn phách tán” cũng chỉ có thể hủy ma công, phế tu vi của Ứng Bá Thiên, mà thể gây được mấy phần tổn thương. Thế nhưng chiêu đó lại phế hết tất cả tu vi của !

      Nhưng lạ thay, cảm nhận được hồn phách của mình tan , sao bây giờ lại có thể sao mà ngồi ở chỗ này? Rốt cuộc là ai ngưng tụ hồn phách của , là ai cứu ?

      Còn có lần tỉnh lại đầu tiên, nhìn thấy mảnh rừng hoa đào, cánh hoa hồng mang xinh đẹp tuyệt trần, từng vòng sáng tím nhạt bao quanh thân cây, mang theo vẻ quỷ dị nhưng lại có chút khí, đây cũng là cớ gì? Chỉ là bây giờ thể bấm đốt ngón tay, cũng thể đoán được thiên cơ.

      Thôi được, bây giờ tiên lực của cũng khôi phục được hai phần, vẫn nên chờ về Thiên Thanh sơn rồi sau.

      quay đầu lại nhìn giường, bé ngủ rất say, ngậm ngón tay nhắn trong miệng, gương mặt sáng sủa, hai mắt nhắm nghiền, lông mày cong như vành trăng non. Đứa bé này mệnh số có chút kỳ quái, tốt nhất vẫn nên ỷ lại.

      đứng lên nhìn xung quanh bốn phía, gian phòng này rất đơn giản, chỉ có cái giường, cái bàn cùng hai cái ghế, dĩ nhiên là ý của chủ nhân sắp xếp.

      phẩy tay áo, cửa “két” tiếng liền mở ra. Mộc đại nương đứng ở cửa cả kinh nên lời, bà vừa chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, lại nghĩ rằng khóa tự rơi xuống.

      – Ngươi ngươi ngươi…ngươi tỉnh rồi?

      Mộc đại nương đứng ở cửa cả kinh nên lời, bà vừa chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, lại nghĩ rằng khóa tự rơi xuống.

      Dịch Vân Lạc gật đầu, nhàng :

      – Đa tạ hai vị trong khoảng thời gian này chiếu cố, có ơn cứu mạng, ta vô cùng cảm kích.

      Mộc đại nương rất nhanh hồi phục lại tinh thần, sớm nhìn ra phải người phàm, vội vã phất tay cái, :

      có gì, buổi tối núi rất nhiều dã thú, cha của đứa bé cũng chỉ là đúng lúc ngang qua mới mang ngươi về. Huống hồ ngày đó Mộng nhi vừa chào đời, cứu mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, xem như là vì đứa bé mà tích chút công đức.

      Kỳ thực cũng có gì là chiếu cố, Mộng nhi còn , gian phòng này cũng ai ở, chỉ là chiếm cái giường, nằm năm nay mà thôi.

      – Núi cao, dã thú? Còn hoa đào kia…

      nhớ lúc trước khi tỉnh lại ở trong thân cây đào, sao lại là núi?

      Mộc đại nương hiểu ý , cho là đúng :

      – Mặc dù ngọn núi này gọi là Đào sơn, làng chúng ta gọi là Hoa Đào thôn, nhưng mấy chục năm nay chưa từng thấy gốc cây đào nào, chứ đừng đến có hoa đào.

      Dịch Vân Lạc khẽ cau mày, chỉ trong nháy mắt lại khôi phục khí phách. lấy trong túi ra con hạc giấy, đặt vào tay Mộc đại nương.

      – Quấy rầy lâu, ta xin cáo từ tại đây. Nếu sau này có cần giúp gì, chỉ cần cho hạc giấy này nghe, nó tự đến báo tin cho ta.

      Mộc đại nương quan sát tỉ mỉ vật tay:

      – Hạc giấy này…

      Cũng phải hạc , làm sao mà báo tin cho được.

      Lời còn chưa dứt, Dịch Vân Lạc phóng người lên, hướng bầu trời bay , bà chỉ nhìn thấy bóng lưng hoàn mỹ, chỉ chốc lát sau liền biến mất.

      Quả đúng là thần tiên…



      Thiên Thanh sơn.

      Giữa đại điện có ba chiếc ghế bằng gỗ tử đàn, Hạo Huyền ngồi giữa giữ chức chưởng môn, Viêm Mạch ngồi bên trái, chiếc ghế bên phải vẫn có ai ngồi. Lúc này, Hạo Huyền cùng Viêm Mạch nghe đệ tử báo cáo tình hình sau khi xuống núi, bẩm báo có số người dân ven đường cũng từng trừ .

      Đột nhiên, đệ tử vội vã chạy vào, quỳ rạp xuống đất .

      – Chưởng môn, sư phụ…

      – Làm càn! nhìn thấy chúng ta nghị sao? Vi sư dạy ngươi thế nào, đến Thiên Thanh sơn lâu như vậy, mà ngay cả quy tắc phải thông báo trước khi vào điện mà cũng biết sao!

      Người là Viêm Mạch, Tam tôn Thiên Thanh sơn, là người quản việc chấp hành Giới Luật. từ cao nhìn xuống đồ đệ, thấy khí thế lúc đó, làm cho khỏi tức giận

      – Đệ tử biết sai, xin sư phụ trách phạt.

      – Sư đệ, Tử Hiên cũng phải là người lỗ mãng, hãy nghe trước , rồi trách phạt sau cũng muộn

      Hạo Huyền vuốt chòm râu trắng, nếu so sánh với Viêm Mạch, cũng có bộ dáng tức giận gì, ngược lại hòa nhã :

      – Tử Hiên, ngươi hoang mang như vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      – Bẩm chưởng môn, sư phụ, tôn thượng người trở về.

      Cái gì? Vân Lạc? chết?

      Cách trận tiên ma đại chiến ba năm. Ba năm nay, bọn họ phái đệ tử gần như tìm khắp lục giới, tất cả mọi nơi, nhưng ngay cả tia hồn phách của cũng cảm giác được, bọn họ đều cho rằng về được nữa!

      Ngay cả chúng tiên thiên giới cũng đều cho rằng Thiên Thanh tiên tôn vì bảo vệ muôn dân lục giới hồn phi phách tán.

      Hạo Huyền cùng Viêm Mạch từ ghế cùng lúc đứng dậy, chạy như bay ra khỏi điện, vẻ mặt vui mừng.

      Chỉ thấy đệ tử khắp núi đều quỳ rạp xuống đất, mà kia chính là người mặc áo trắng nhàng, chắp tay đứng ở thềm đá ngoài điện, quan sát Thiên Thanh sơn, phải Thiên Thanh tiên tôn Dịch Vân Lạc là ai!

      – Sư huynh! Người chết thực là quá tốt.

      Viêm Mạch lộ vẻ tươi cười hiếm thấy.

      Dịch Vân Lạc , chậm rãi quay đầu lại.

      – Trở về là được rồi, trở về là tốt rồi!

      Hạo Huyền râu bạc run rẩy, gánh nặng trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống được rồi. Ba năm nay luôn lo lắng cho an nguy của Dịch Vân Lạc, lại quản toàn bộ việc của Thiên Thanh, mặc dù có tiên thân, nhưng dung mạo cũng già mấy phần.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4: mình rời khỏi Đào Sơn

      Editor: Băng Tâm

      Beta: An Lam

      – Phụ thân, nương! Phụ thân, nương! Mộng nhi tự mình chải đầu!

      Mộc Mộng mười tuổi thắt hai bím tóc xiêu xiêu vẹo vẹo, tay cầm cây lược gỗ đào, nhanh nhẹn đẩy cửa phòng phụ thân ra.

      Ủa, phụ thân với nương đâu rồi? Nàng nhìn phải nhìn trái, tìm khắp nơi trong nhà, nhưng vẫn thấy bóng dáng phụ thân, nương đâu.

      Sáng sớm tỉnh giấc, đợi lâu cũng thấy nương đến chải đầu cho nàng, nàng liền bắt chước theo dáng vẻ của nương.

      Thặt hai bím tóc, lòng tràn đầy vui mừng muốn khoe với nương, nhưng kết quả lại phát trong nhà người.

      Rốt cuộc phụ thân với nương đâu chứ?

      Mộc Mộng ôm đầu gối ngồi ở mép giường, bởi vì thấp người, nàng nhìn tới ly trà lật úp bàn từ lâu còn giọt nước.

      Nàng vẫn cứ chờ như vậy, vẫn chờ, đến khi trời tối cảm thấy đói bụng, liền đến nhà bếp gặm cái bánh màn thầu của hai ngày trước, giờ cứng như đá.

      ngon chút nào, phụ thân, nương…

      Miệng lẩm bẩm, Mộc Mộng trở lại ngồi giường, lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi.

      Phụ thân, nương từ trước đến nay bao giờ xa nàng lâu như vậy, cũng vô duyên vô cớ mất tích như vậy.

      Chẳng lẽ do nàng bình thường nghịch ngợm, hay gây lại ngoan, cha nương thấy nàng phiên nên bỏ mặt nàng sao…

      Ô ô ô, phụ thân đừng bỏ Mộng nhi, Mộng nhi sợ tối lắm. biết qua bao lâu, thân thể bé co rúc trong chăn, bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.

      Ngày thứ hai, Mộc Mộng theo trí nhớ tìm đường xuống núi, chạy đến y quán của Lý đại phu tại Lâm trấn.

      – Sao hôm nay Mộng nhi lại mình xuống núi, phụ thân với nương con đâu?

      Lý đại phu ôm lấy Mộc Mộng, tiểu nha đầu này mười tuổi, nhưng cơ thể lại gầy, tựa như lưu ly, dùng sức bị bóp nát.

      Hai mắt sưng đỏ, Mộc Mộng sợ hãi:

      – Lý bá bá, hôm qua lúc tỉnh dậy đến giờ Mộng nhi vẫn chưa gặp được phụ thân với nương, có phải là họ thương Mộng nhi nữa ?

      Dứt lời, nước mắt liền ngắn dài rơi xuống, liên tiếp ngừng, óng ánh trong suốt như trân châu.

      – Mộng nhi ngoan như thế, sao nương lại cần con chứ! Bọn họ nhất định là có chuyện gì đó, giờ con cứ ở chỗ Lý bá bá, chờ cha nương đến đón về lại nhà.

      Dù ngoài miệng vậy, nhưng trong lòng Lý đại phu khỏi hoài nghi. Nghe gần đây Đào sơn có rất nhiều người có về, hàng xóm láng giềng đều núi xuất quái ăn thịt người, phải là phụ thân của đứa bị ăn thịt rồi chứ?

      Lão lo lắng nhìn Mộc Mộng, giúp nàng lau nước mắt, sau đó ôm nàng vào phòng ăn chút gì.

      Lão thầm nghĩ cứ chờ xem vài ngày, nếu cha nương nàng có việc gì, trở về thấy nàng, nhất định đến y quán đón nàng.

      Nếu là do quái bắt , lão cũng còn cách nào, lão cũng rất quý đứa bé này, nên nhận làm con nuôi. thể để đứa lưu lạc bên ngoài được.

      Nhưng thế khó lường, Mộc Mộng ở lại nhà Lý đại phu mấy ngày, cũng thấy phụ thân đến đón, lại vô tình nghe được đại thẩm bán bánh nướng sát vách đến chuyện này, nàng khóc sướt mướt ồn ào hai ngày, làm cho Lý đại phu giật mình cùng lo lắng, biết phải làm gì.

      Giật mình là vì Mộc Mộng muốn tìm phụ thân cùng nương, có vẻ rất nghiêm túc, giống như lời đùa. Lo lắng là vì nàng chỉ là đứa bé mười tuổi, trời đất bao la, lại biết phụ thân với nương nàng ở nơi nào, nàng đâu tìm đây?

      Huống chi nếu cha nương nàng bị ma bắt , đứa trẻ này phải là tìm cái chết sao?

      Nhưng đứa trẻ nàng lại rất ngang bướng, chỉ cần là chuyện nàng muốn làm, chưa xong tuyệt đối nàng ngừng tay.

      Cơ thể nàng từ nhiều bệnh, lại nghĩ rằng mỗi lần nàng nhận thuốc, thừa dịp lão chú ý mà đổ , may mà lão phát sớm, cách khác…

      Biết là thể lay chuyển được nàng, Lý đại phu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nghe theo.

      Lão đưa cho đại thẩm sát vách mấy lượng bạc, chuẩn bị cho Mộc Mộng vài bộ quần áo đơn giản, trong lúc nàng thử y phục mà len lén cho ít đan dược vào hành lí, đề phòng xảy ra tình huống xấu.

      Cứ như vậy, sáng sớm hôm sau, Mộc Mộng mang hành lí nặng trịch lên đường.

      biết đâu, Mộng Tịch bèn theo hướng mà thẳng, gặp núi qua núi, gặp sông qua sông, cũng bình an qua tháng.

      Gặp người nào nàng cũng hỏi về nơi ở của phụ thân với nương, có người cho là nàng bị cha nương vứt bỏ. Thấy nàng đáng , có lòng tốt muốn mang nàng về nhà nuôi dưỡng, đều bị nàng cự tuyệt, còn lập lời thề son sắt nhất định phải tìm được cha cùng nương mới thôi.

      - ra là đứa trẻ ngốc, thực đáng tiếc! - vị đại nương cảm thán .

      Hôm nay, thời tiết rất tốt, ánh mặt trời chói chang khiến Mộc Mộng thể mở mắt ra được.

      có nương bên cạnh hơn tháng qua, nàng có thể tự mình chải chuốt rất khá. buổi sáng, vất vả nàng mới đến được trấn này, những sợi tóc bên tai có vẻ rối bời.

      Nàng mua bên đường bốn cái bánh bao, tìm chỗ ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí bọc hai cái bánh bao lại.

      Phía sau là quán trà náo nhiệt, lúc này có vị tiên sinh qua năm mươi tuổi cao hứng kể chuyện, có rất nhiều người vây quanh. đến chỗ đặc sắc, liền vang lên từng đợt tiếng vỗ tay, khi đến đoạn phóng hỏa giết người, lại liền truyền đến trận thổn thức.

      Mộc Mộng cảm thấy thú vị, bên vểnh tai nghe, bên gặm hai cái bánh bao trong tay.

      – Hôm nay có nhiều người nghe như vậy vậy lão kể thêm chuyện nữa. Hi vọng mọi người cho thêm ít tiền. Mười năm trước tại thành tây có đại gia đình, trải qua nhiều đời, đến đời Lý lão gia buôn bán thuận lợi, càng thêm giàu có. Thế nhưng ngày, Lý lão gia cùng Lý phu nhân đột nhiên mất tích, quản gia mang theo người hầu nha hoàn tìm kiếm trong phạm vi hơn mười dặm mà tìm được họ… Các người xem, Lý công tử khi đó chỉ là đứa trẻ tám tuổi, tìm được phụ thân với mẫu thân, làm gì bây giờ?

      – Đương nhiên là phải tìm!

      giọng trong trẻo trong góc vang lên

      – Trả lời hay lắm! Cũng lâu lắm, Lý công tử liền mình rời khỏi Lý gia, bắt đầu lên đường tìm phụ thân, mẫu thân.

      Vị tiên sinh kể chuyện hài lòng gật gật đầu, vuốt chòm râu thưa thớt, gật gù đắc ý.

      Sao có thể chứ? Lý công tử mới tám tuổi, sao có thể tự tìm cha mẹ mình được?
      Đúng rồi, chỉ là đứa trẻ thôi!
      Xung quanh ồn ào hẳn lên, đặt ra câu hỏi với vị tiên sinh. Vị tiên sinh cũng hề sốt ruột, nhàn nhã uống ngụm trà, :

      Đừng nóng vội, hãy nghe lão phu cho ngọn nguồn
      Dứt lời lão còn quên lấy cây quạt trong tay gõ cái làm văng lên đồng tiền trong chén.

      Lúc này, tiểu nương trong góc bèn chen vào đám người, chạy đến lay cánh tay của vị tiên sinh kể chuyện.

      – Bá bá, Lý công tử kia cuối cùng có tìm được phụ thân, mẫu thân ?

      Người hỏi chính là Mộc Mộng.

      – Đây chính là việc mà ai trong vùng đoán được, Lý công tử trải qua ngàn hiểm nguy, cuối cùng chỉ tìm được phụ thân, mẫu thân của trở về, mà bản thân còn có được võ nghệ, Lý gia khôi phục, chỉ mở rông toàn tỉnh, ngay cả kinh thành cũng có vài chi nhánh.

      – Vậy làm thế nào mà tìm được phụ thân với mẫu thân ạ?

      …Việc này ra rất dài dòng…

      – Bá bá, người cho con biết có được ? cho con biết có được ?

      Mộc Mộng cho là lão chịu , liền ra sức lay cánh tay của .

      Vị tiên sinh kia bị nàng làm cho hoảng sợ choáng váng, dùng sức rút tay về, bắt đầu đánh giá y phục thô sơ, tóc tay có chút rối của tiểu nương. Cây quạt gõ vào chén, :

      – Muốn biết phải có bạc. Tiểu nương, nhìn bộ dạng ngươi thế này chỉ sợ là nhi, sao ngươi lại muốn biết chuyện này?

      Mộc Mộng liếc nhìn bát tiền, lập tức hiểu ra ý tứ của lão, từ trong ngực móc ra bánh bao vừa mới mua để tìm đồng tiền, nâng niu trong lòng bàn tay, có chút ủy khuất ngập ngừng :

      – Cha nương con cũng tìm thấy, con tìm bọn họ lâu như vậy rồi mà tìm được…

      Xung quanh xuất vài tiếng đồng tình, còn có người thúc giục vị tiên sinh nhanh chút đem cách tìm song thân của Lý công tử cho nàng biết.

      Vị tiên sinh thở dài hơi, :

      – Lý công tử phải võ quán tập võ nghệ mấy nắm, mới đưa được cha mẹ trở về, nhưng ngươi chỉ là bé, con đường này chỉ sợ thể thực được.

      – Con thể vào võ quán sao ạ?

      phải thể, chỉ là quá khó khăn, tập võ rất khở sở, người phi thường mới có thể chịu đựng được, huống chi ngươi chỉ là tiểu nương sức trói gà chặt.

      – Con sợ chịu khổ! Bá bá người hãy cho con biết, võ quán đó ở đâu? Con muốn tập võ. Chỉ cần có thể tìm cha mẹ về, mặc kệ là vất vả hay mệt mỏi, con cũng có thể chịu đựng.

      Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Mộc Mộng, trong lòng vị tiên sinh có chút cảm động. Chuyện này chỉ là bừa gạt tiền người khác, lại nghĩ tới hôm nay lại đụng phải nương có hoàn cảnh tương tự. Hai mắt trong suốt, tràn đầy khát vọng cùng mong đợi, chạm đến nỗi lòng của mỗi người, so với sao đêm còn sáng hơn.

      Chần chừ chỉ trong chốc lát, lão chậm rãi :

      – Ngươi ra khỏi thành, qua rừng trong phía trước, có Trúc Khê trấn, võ quán bên trong Trúc Khê là võ quán tốt nhất trong vòng mười dặm. Về phần có thể được ở lại hay , hoàn toàn phải xem duyên phận của ngươi!

      – Tạ ơn bá bá!

      Mộc Mộng khom lưng cúi lạy lão, sau đó nhanh chóng lách ra khỏi đoàn người, hướng Trúc Khê trấn xuất phát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :