1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mộng hồi Đại Thanh - Kim Tử

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Mộng hồi Đại Thanh Phần 1

      Tác giả: Kim Tử .

      Thể loại: Thanh Xuyên, Cung đấu, Cửu long đoạt đích, Trùng sinh.

      Edit: Quynhgiao240.

      Số chương: Chính truyện : 42 chương ; Ngoại truyện: 16 chương.​

      Giới thiệu: Trong lần lạc ở Cố Cung, lại khiến tôi xuyên đến Thanh triều, gặp gỡ, Thập Tam a ca nhiệt tình như lửa, Tứ a ca thâm trầm sâu sắc, nhau, tổn thương nhau. . . . . .

      Chương 1 ---> Chương 7 các bạn xem tại đây
      https://sukeyakyo.wordpress.com/≈-xuyen-khong-≈/mộng-hồi-dại-thanh/
      Last edited: 26/4/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Mở đầu

      Tôi tên là Tường Vy, người làm công ăn lương bình thường, mỗi ngày đều phải khắp các xó xỉnh trong thành phố, công việc tại của tôi rất bận rộn. Sở thích của tôi là tham quan những công trình kiến trúc cổ. Bởi vì tôi là người Mãn, nên mỗi khi đến những nơi này tôi luôn có cảm giác rất khó tả, nghĩ nếu mình ở quá khứ, có thể làm gì đây? Ha ha! Dù sao cũng như bây giờ, mỗi ngày đối mặt với các báo cáo bảng biểu cùng phân tích tài vụ nhàm chán.

      Hôm nay trời trong gió thoảng, lại là ngày nghỉ, sáng sớm tôi thức dậy, ‎‎‎dự định thăm quan Cố cung. Tôi cũng chỉ là công chức bé, bao giờ cũng tìm con bạn thân, cùng nó chuyện trời dưới đất, mặt khác lại tiết kiệm tiền vé vào cổng, tôi cũng thuộc công chức làm túng thiếu mà!

      Sau khi xuống tàu điện ngầm, tôi theo đường cũ đến cổng bên hông, bác canh cổng cũng nhận ra tôi, cười : “Lại tới tìm Tiểu Thu sao?”
      “Chào bác!”. Tôi lớn tiếng trả lời, sau đó vội vàng lén , ông bác kia rất thích tán gẫu, lần đầu tiên đến đây, biết tình hình, tôi bị ông bác giữ ở cửa những hai tiếng, chuyện này khắc sâu vào ký ức của tôi. Rút kinh nghiệm xương máu, sau này mỗi lần thấy ông ấy tôi đều lớn tiếng chào hỏi rồi nhanh chóng chạy mất.

      Tiểu Thu nhắn tin ở ngự hoa viên phía bên kia, bảo tôi sang đó tìm nó. Tôi dọc theo hành lang dài, đầu là bầu trời xanh, dưới chân là con đường hẻo lánh, cho nên im ắng lạ thường. Tôi đắm chìm trong suy nghĩ miên man, giả như có vị hoàng thân quý tộc qua nơi này, có hay như tôi tâm tình vui vẻ, hay là…

      Chầm chậm bước tới, phía trước là cánh cửa . A, tôi nhớ ràng phải là khúc rẽ, như thế nào lại hết đường, lầm rồi sao? Quên , xe đến trước núi ắt có đường. Qua khe cửa nhìn vào bên trong, hình như là khoảng sân, tôi nhàng đẩy cánh cửa, “Kẹt” cửa được đẩy ra, thò đầu vào trong thấy hình như có ai trông nom, đánh bạo vào. Chỉ cảm thấy sân này u lạnh lẽo, rêu xanh bám đầy các góc tường, Tứ Hợp Viện(* Google search nha) hẹp, thoạt nhìn như lâu chưa được tu sửa, cửa chính treo tấm bảng lờ mờ chữ “Tú” bằng Mãn văn, đáng tiếc tôi tuy là người Mãn nhưng nửa chũ Mãn bẻ đôi cũng biết, tiến lại gần khe cửa nhìn vào trong. Ai ngờ cửa này lâu năm tu sửa, trụ nổi tôi dựa vào, cửa bật mở, tôi lảo đảo ngã vào trong, chỉ cảm thấy bên trong khí ngột ngạt, đầu choáng váng, nên cái gì cũng biết.

      P/S: Mình đăng từ chương 8 nha.

      Chương 8: Ấm áp (1)


      Tôi ba chân bốn cẳng đứng lên, nhanh chóng lùi về bên cạnh Đông Liên. Vừa lấy lại bình tĩnh, đột nhiên phát tay của Bát gia vẫn còn duỗi ra, tôi kinh sợ, phản ứng kịp thời nhưng lại khiến Bát gia mất thể diện. Cảm thấy đầu "Ong" tiếng, theo ý thức nhìn Bát a ca, thản nhiên, từ từ thu tay về.

      Mặt tôi trở nên tái mét vì sợ, nhưng lại mỉm cười với tôi, có ý an ủi. Tôi thả lỏng cơ mặt, điềm đạm cung kính cúi đầu, vừa hợp ý lại càng thêm cảnh giác, Bát gia này tôi trêu chọc nổi a, cũng vạn lần muốn trêu chọc. Mặc kệ ra sao, phải tôi lựa chọn bên Thập Tam a ca sao? Nghĩ đến đây, tôi khỏi sửng sốt, chẳng lẽ tôi coi như là bên phe Tứ gia sao? Ha ha. . . . . . Tôi cúi đầu thấp hơn nữa, thầm cười trộm.

      "Hừ!" tiếng thản nhiên ràng truyền đến, tôi sửng sốt, giương mắt nhìn lên. Lúc này mới thấy, thiếu niên đứng phía sau Bát gia, dáng người cao gầy, màu da ngăm đen, mũi thon gọn, mắt sáng như mắt chim ưng, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt trầm nhìn tôi. Tôi khỏi sợ run cả người, tiềm thức đoán được là ai."Nô tỳ thỉnh an Bát a ca Cửu a ca, Gia cát tường." Đông Liên tới hành lễ, tôi cũng vội hành lễ theo, quả ngoài dự liệu của tôi, Cửu a ca Dận Đường này bụng dạ nham hiểm, thể đề phòng. Hơn nữa, ánh mắt nhìn tôi rất có thiện cảm nha. Ôi! Tôi rũ mắt xuống che dấu nụ cười khổ, tôi vừa đắc tội sao? phân biệt được, cũng chỉ có thể đoán ý đồ của bọn họ.

      "Minh Vy nương." Tiếng của Bát gia truyền đến, tôi sửng sốt, vội cúi người xuống: "Xin Bát gia gọi thẳng tên nô tỳ là được, ‘ nương ’ hai chữ này, nô tỳ vạn lần đảm đương nổi ."

      "Ha ha." Bát gia cười nhạt tới, "Ngươi là người bên cạnh nương nương, là người có tài, nên gọi như thế." Tôi cười nhạt: "Bát gia đùa, đều là nô tỳ, tuân thủ bổn phận là được, có gì khác cả." Bát gia sửng sốt, liền cẩn thận đánh giá tôi, tôi chỉ lẳng lặng đứng bên, tùy soi mói.

      Đông Liên có chút mơ hồ, biết nên làm gì cho qua chuyện, nhưng ra có chút lo lắng khi tôi sai, nhưng dám mở miệng. Quy định trong cung, chủ tử hỏi, nô tài thể xen vào, cho nên ấy rất lo lắng. Bát gia Cửu gia đánh giá tôi, ánh mắt dương, khiến cho tôi được tự nhiên, chỉ có thể chịu đựng. Khóe mắt liếc thấy Cửu gia tiến đến bên tai Bát gia gì đó, Bát a ca lắc đầu, lại gật đầu, tiếp theo liền quay đầu lại nhìn tôi: "Lương phi nương nương cùng Nghi phi nương nương có ở đây chứ?" Tôi sửng sốt, Lương phi Nghi phi là ngạch nương của bọn họ, làm sao tìm được ở đây.

      Lại nghĩ đến vừa rồi những người đàn bà đứng đầu lục cung đều đến đây, tất cả tôi đều biết. . . . . . Nhưng, cung phi đấu đá nhau cũng kém đàn ông là bao, tại hoàng đế tuổi xuân độ, thái tử địa vị vững vàng, cho nên dù thân nhau, đều có cấp bậc, chuyện mặt mũi của những nữ nhân này cũng có trở ngại .

      biết nên đáp lại thế nào, Đông Liên bước lên phía trước: "Thưa Bát gia, các vị chủ tử tán gẫu ở chính đường, nếu ở đó, hẳn là ra vườn ." Bát gia quay đầu nhìn Dận Đường, cười: "Chả trách vừa rồi ở chính đường gặp được người." Cửu a ca gật đầu: "Ngươi ra vườn nhìn xem, nếu thấy các vị nương nương mau trở lại đây, báo cho ta biết, chúng ta tới thỉnh an, Thập gia bọn họ cũng tới, nếu các vị nương nương cao hứng, ra, chúng ta lại đến là được." Tiếng của Cửu a ca giống như tiếng vàng và đá va chạm, đặc biệt, nhưng rất hợp với bộ dạng của , nếu bộ dạng đó mà cùng với giọng hết sức dịu dàng, thế thành trò cười à, ha ha.

      "Vâng" Đông Liên lên tiếng, liếc mắt nhìn tôi, tôi liền hiểu được, phúc thân, lui ra . Tôi tình nguyện chạy chỗ khác, tìm các vị nương nương, nghĩ phải đứng đây với hai tên ôn thần này những nửa khắc."Ngươi còn mau ? Sững sờ ở đây làm cái gì?" Tôi sửng sốt, tôi đây phải muốn sao? Còn chưa hiểu được chuyện gì, chợt nghe thấy tiếng đầy sợ hãi của Đông Liên."Vâng, nô tỳ lập tức ."

      Tôi đây mới hiểu được, hóa ra phải để cho tôi , ta rồi, muốn tránh , dễ như vậy a! Tôi liếc trộm cái người vừa vừa quay mặt nhìn lại, Đông Liên lo lắng nhìn tôi, tôi khẽ cười, nàng làm ánh mắt, nhanh chóng trở về . Lòng tôi chợt cảm thấy ấm áp, trong lòng hiểu được nàng muốn tôi cẩn thận, nàng ta tìm Đức Phi, ngộ nhỡ tôi làm sai chuyện gì, cũng có người cứu. Tôi nhịn được cười nhạt, người nơi này đều có chút thông minh, tuy rằng Đông Liên ngay thẳng, nhưng cũng có chút quỷ dị.

      "E hèm!" Bát gia hắng giọng tiếng, tôi vội phục hồi tinh thần, hít thở sâu, giương mắt cười hỏi: "Nô tỳ pha trà, chủ tử muốn uống gì?"

      "Ừm, có Tân Bích Loa Xuân ?" Bát gia hỏi tôi."Bẩm chủ tử, Bích Loa Xuân cũng chỉ có chè xuân, lúc trước tuần phủ Chiết Giang có tiến vào ít trà Lão Quân, đều còn mới ."

      "Vậy ."

      "A, phải" Tiếng của Cửu gia truyền đến, làm tôi giật cả mình, tôi vừa cầm hòm trà, vừa hành lễ, sau đó im lặng lui xuống. Sau khi ra khỏi cửa, bên trong liền truyền đến tiếng chuyện, tôi chút cũng muốn nghe, thầm nghĩ chạy nhanh cách nơi này càng xa càng tốt, tôi sắp chết ngạt rồi. Nghĩ bọn họ hẳn là nghe thấy, liền vội vàng nhanh. Đến trà phòng, phân phó người làm, còn mình bộ đến bên thềm đá ngồi xuống."Phù" lúc này tôi mới dám thở mạnh, suy nghĩ rối bời, nghĩ ra cách, chỉ có thể tự trấn định mình. Ủ rũ nhìn quanh bốn phía, mới phát bốn phía trồng đủ loại hoa cúc, lúc này chúng mới chỉ là nụ hoa, nhưng tất cả đều rất thanh lệ, làm lòng người vui vẻ, tôi cũng theo đó mà ngây ngất.

      Hương thơm thanh khiết vây quanh tôi, tôi khép hờ mắt, hưởng thụ giây phút yên bình hiếm thấy này, trong lòng cực kỳ thư thái. . . . . .

      "Minh Vy nương?"

      Tôi thở dài, thời gian nghỉ ngơi hết, mở mắt ra liền thấy, thái giám Vương Thuận Nhi cười nịnh , "Xong rồi, nhân lúc trà còn mùi vị, nương mau đưa đến chỗ chủ tử !" Tôi đứng dậy, cười : " là cám ơn công công ." cười càng tươi hơn, :

      " có gì đâu! Về sau nương có chuyện gì xin cứ việc phân phó, cam đoan làm tốt." Tôi gật đầu: " biết, về sau khó tránh khỏi phiền toái."

      xong xoay người bước nhanh, nghĩ muốn khách khí với ; thứ hai nhiều người ở đây giữ mồm giữ miệng, vẫn nên dính líu tới ai. Trong lòng nghĩ muốn để cho người khác làm chuyện này, nhưng vạn lần thể được, lại dám chậm trễ, tâm tình tốt đẹp ban nãy sớm bay lên chín từng mây rồi. Cảm thấy tựa như sắp phải bước lên Đoạn Đầu Đài, lòng tràn đầy u ám về phía ngoại thính (?).

      Chương 8: Ấm áp (2)


      Còn chưa tới cửa, nghe tràng cười truyền đến, khỏi có chút kỳ quái, là ai dám hô to lớn ở chỗ này. . . . . . Lại gần chút, hừ! Nghĩ ra rồi, Thập a ca, giọng thẳng thắn kia tôi nghe lần liền quên được. Tôi lắc đầu, aiya! Ma tinh kia cũng tới, trong lúc tuyển tú từng tới gây , lúc đó tôi giả bệnh tới, lúc này. . . . . . Tôi vừa suy nghĩ vừa tới cửa. . . . . .

      "Cửu ca, chắc chắn nàng ta sớm thông đồng với Lão Thập Tam rồi, nếu Tứ ca có thể. . . . . ."

      "Ngươi câm mồm, ăn lung tung, cũng nhìn xem đây là đâu." Bát gia quát lớn ra ngoài.

      "Vù vù" ! Tôi cảm thấy toàn bộ máu trong người đều dồn lên đỉnh đầu, muốn la lên, muốn đem ấm trà trong tay tạt lên cái ót của Thập a ca, muốn. . . . . . Ta chớp mắt, nhìn chằm chằm Thập a ca, đưa lưng về phía tôi khoa tay múa chân. Bát a ca ngồi ở đối diện cửa cũng thấy tôi, khỏi sửng sốt, Thập a ca cảm thấy kỳ lạ cũng xoay người qua, thấy tôi cũng rất sửng sốt, liền cười xấu xa tới bắt chuyện: "A, tôi còn tưởng là ai? Hóa ra là Minh Vy nương. Dù thế nào, vừa rồi đàn ông chúng tôi đùa, cảm thấy có buồn cười ?"


      Thấy đức hạnh của , bản thân tôi đột nhiên thanh tĩnh hơn, nghiêm chỉnh lễ phép phúc thân: "Thập gia Thập Tứ gia cát tường." Thập a ca sững sờ, Thập Tứ a ca cười :

      "Rót trà."

      Tôi vững vàng lên phía trước, rót trà cho bọn họ, tự tay cầm ly trà mời Thập a ca. đón lấy, cảm thấy thú vị vì tôi tỏ ra sao cả, xoay nguời lại ngồi xuống, nhìn tôi. Nhìn chằm chằm tôi lát, lấy lại được ý thức liền uống trà. Tôi chờ chính là lúc này."Ha ha ha!" Tôi cười lớn ba tiếng."Phụt", Thập a ca phun ra miệng trà, bị sặc đỏ bừng mặt, lại ra lời. Tôi cười tủm tỉm phúc thân : "Chủ tử cười chê rồi." xong liền đứng dậy, khiêm tốn lễ phép đứng qua bên. . . . . .

      Ngươi tên hỗn đản, tên ngốc, muốn chèn ép người ta cũng phải nhìn xem đối tượng là ai! Trong lòng tôi tuy rằng hả giận, cũng biết chuyện này xem như gây họa. Đành vậy thôi, dù sao cũng hối hận biết bao nhiêu lần, sắt tử đa liễu bất giảo (?), hơn nữa cũng còn gì để hối tiếc nữa. chờ phản ứng phẫn nộ của Thập a ca, "Ha ha!" Thập Tứ a ca đột nhiên cười lớn tới. Tôi sửng sốt nhìn , cười nhìn tôi, lại chuyện với Thập a ca .

      "Thập ca từ trước đến nay đều rất hài hước, nhưng lần này mới là buồn cười nhất!"


      Tôi nghe hiểu đây là giúp tôi hay là giết tôi, Thập a ca đứng dậy, mặt vì xung huyết mà biến thành màu tím. Bản thân tôi phải sợ, ở chỗ này thể tự tiện xử phạt tôi, dù sao tôi cũng là người bên cạnh Đức Phi nương nương, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ nhân nha! Huống chi, vừa , ngay cả Tứ gia cũng ... Đức Phi là mẹ ruột của Tứ gia nha, truyền ra ngoài cũng ích gì cho . Tôi lạnh nhạt đứng ở bên, ngẫm lại đánh tôi cũng có ích gì, tôi cũng hiểu được giá trị của người bên cạnh Đức phi. Về phần đắc tội Thập a ca có phản ứng như thế nào, cũng đành vậy thôi. đối với tôi tràn ngập ác ý, tôi làm cái gì cũng lấy lòng được, cũng thể xem thường ta. Tôi cũng chỉ thầm đề phòng, cảm thấy từng bước tới gần. . . . . .

      Đột nhiên giọng dịu dàng quen thuộc truyền đến:

      "Các vị a ca, các vị nương nương trở lại, ở chính đường. Thái tử gia cùng các vị a ca khác cũng đều đến, mời các vị qua đó chuyến."

      Tôi quay đầu , phải Đông Liên đó là Tiểu Xuân mà.

      Tiểu Xuân lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng nhìn tôi, tôi có chút kinh hỉ( kinh ngạc mừng rỡ), sững sờ đứng ở nơi đó, Bát gia đột nhiên

      "Vậy thôi, đừng để các vị nương nương chờ lâu, thái tử gia cũng đến, mọi người mau qua !"

      Tôi mới lấy lại tinh thần, quay đầu liền thấy Thập Tứ gia đứng ở bên cạnh ta, trừng mắt nhìn tôi. Tôi sửng sốt, vội quay sang chỗ khác, chỉ nghe :

      "Đúng rồi! Tối nay còn phải thỉnh an Hoàng ama." Tôi lẳng lặng lùi sang bên, chợt nghe tiếng bước chân vang lên, các vị a ca đều ra khỏi cửa, Thập gia đến trước mặt tôi dừng lại."Hừ!" hừ tiếng. Trong lòng tôi hiểu được lúc này thể ngẩng đầu cũng thể chuyện, Bát a ca cùng Thập Tứ a ca giúp tôi thoát nạn, tôi tự nhiên cũng phải biết điều chút.

      Rốt cục cũng im lặng rồi, tôi thở mạnh, ngày hôm nay coi như là gặp may , tạm thời xem như tránh được, nhưng về sau, Thập a ca chính là tay chân của Bát gia.

      "Tỷ tỷ?"

      "A!" Tôi giật mình, lúc này mới phát Tiểu Xuân chưa rời , cười tủm tỉm nhìn tôi , "Tỷ tỷ vẫn như trước đây, tâm trí như vào cõi thần tiên nha!"

      "Ha ha." Tôi nở nụ cười, tới, nhàng quàng vai nàng.

      Đứng lại nhìn kỹ Tiểu Xuân, vẫn tú lệ ( thanh tú, diễm lệ )dễ thương như vậy, im lặng rụt rè, có điều gương mặt có chút phong tình, có chút khác lạ. Thấy tôi đánh giá nàng, nàng như trước nở nụ cười: "Tỷ tỷ vẫn như vậy tinh thần sảng khoái, xem ra rất tốt a." Tôi cười : " được tốt, nếu được nhiều hơn hai câu, tỉ chỉ tinh thần sảng khoái, mà cả người đều sảng khoái."

      "Xì" Tiểu Xuân bật cười "Điều này cũng thay đổi, vẫn khôi hài như vậy." Tôi mỉm cười: "Đừng tỉ, gần đây muội thế nào?" Nàng dừng lại chút, rũ mắt : "Muội rất tốt."

      "Ừm. . . . . . Muội ngụ ở Trữ Tú cung, thường ngày có làm gì ?" Tôi đến bên cạnh bàn, thấy trong ấm trà còn chút trà, rót hai chén, tuy có hơi ấm, nhưng vẫn là trà ngon. Đưa ly cho tiểu xuân, nàng nhận lấy, cũng chỉ ngửi ly trà, như nghĩ tới cái gì . . . . . .

      Tôi liếc mắt nhìn nàng, từ từ ngồi xuống thưởng thức trà." n, trà ngon!" Tôi nhếch miệng, tệ."Hai ngày nay, muội ở Cảnh Nhân cung." Nàng đột nhiên . Tôi sửng sốt, Cảnh Nhân. . . . . ."Cái gì? Muội ở chỗ Nạp Lan quý phi làm gì?" Tôi nhịn được lớn tiếng."Cũng có gì, chỉ là hằng ngày hầu hạ, giúp nương nương thêu thùa may vá." Tiểu Xuân thản nhiên cười.

      "A, như vậy à, vậy. . . . . ." Tôi nhìn nàng, dám hỏi."Cái gì?"

      Nàng cười hỏi tôi. Tôi cười gượng hai tiếng, vẫn đỏ mặt hỏi: "Kia cái gì. . . . . . Hoàng thượng có có. . . . . ." Tôi vẫn chưa xong, "Tỷ tỷ!" Mặt Tiểu Xuân đỏ lên, xoa nắn khăn tay, bản thân tôi phải vì nhàm chán, mà vì chuyện này đối với Tiểu Xuân rất quan trọng, cho nên tôi vẫn yên lặng nhìn nàng.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 8: Ấm áp (3)

      lúc lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên, thấy tôi vẫn chăm chú nhìn nàng, cũng có chút lơ mơ, nàng lắc đầu."Như vậy à. . . . . ." Tôi thở dài, trong lòng hi vọng nàng được hoàng đế sủng hạnh, điều này cũng giúp nàng có thể đoạn tuyệt với suy nghĩ đó, nhưng nghĩ lại, cũng dễ dàng như vậy, nhiều nữ nhân như vậy, cho dù có thực lực. . . . . . Hừ, tôi nhịn được bĩu môi, vận khí cũng đạt mười phần mười a! Tiểu Xuân thấy tôi m Tình Bất Định (*tâm tình ổn định), hơi do dự hỏi tôi: "Tỷ tỷ? Làm sao vậy?"

      "A? Ha ha, có gì. . . . . ." Tôi cười ha ha, "Đương nhiên là hi vọng muội có con đường tốt, nhưng chuyện này cũng cần sốt ruột, còn phải xem ông trời." Tiểu Xuân dịu dàng cười: "Đúng vậy." Nàng cũng chỉ thuận miệng phụ họa với tôi, bộ dạng thản nhiên. Lòng trầm xuống, xoay xoay ly trà trong tay, Tiểu Xuân nhìn tôi gì, cũng mơ hồ cảm thấy bầu khí có chút ổn, liền đứng dậy: "Tỷ tỷ, muội trước đây."


      "A?" Tôi kịp phản ứng, "Được, muội , đừng làm sai chuyện gì." Tôi đứng dậy tiễn nàng ra ngoài, đến cửa, nàng dừng lại lời từ biệt: "Tỷ tỷ, tỷ có chuyện gì là tốt rồi, có lẽ bữa tối còn có thể gặp nhỉ. Nghe hôm hoàng thượng muốn mở yến tiệc!" Tôi cười: "Biết rồi, muội thong thả." Nàng gật đầu, xoay người ra ngoài, tôi nhìn bóng lưng của nàng, đến bức tường chiếu bóng, nàng đột nhiên xoay người lại: "Tỷ tỷ, làm nô tài dễ bị ức hiếp, các vị chủ tử cái gì, chúng ta nghe cái đó cũng là ." xong xoay người bước . Tôi sửng sốt, cúi đầu suy nghĩ, đây là ý gì. . . . . ."A!" Tôi ngẩng đầu, chẳng lẽ Tiểu Xuân nhìn thấy mọi chuyện ban nãy? Nàng thấy những gì, nghe những gì. . . . . . Lời này của nàng là. . . . . .


      nghĩ ngợi, đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau. Tôi kinh hãi, liều mạng giãy dụa, nhưng người nọ có khí lực rất lớn, tôi căn bản tránh được. Trong đầu lên ý niệm, chẳng lẽ. . . . . . Hừ! Tôi nắm bàn tay ôm trước người mình, hung hăng cắn xuống.

      "A!"

      Người nọ la lớn, buông lỏng tay. Tôi trở mình, quả nhiên là, đồng chí Thập Tam A Ca đứng đó liều mạng phủi, giơ tay lên miệng thổi."Ngươi độc ác!" hung ác nhìn chằm chằm tôi, đột nhiên tôi lại cảm thấy tâm trạng rất tốt, hôm nay phải cậu nệ tiểu tiết rất nhiều rồi. . . . . . Tôi nở nụ cười, rất vui vẻ.

      sững sờ, tôi xoay người vào phòng, dọn những ly trà, Thập Tam gia chậm rãi tiến vào, kéo ghế ngồi xuống, cũng gì, mắt nhìn tôi chằm chằm. Tôi đem chén đĩa dùng qua đặt vào trong hòm, để ở ngoài cửa, có thái giám tới lấy. Tôi rót chén nước, đặt trước mặt Thập Tam a ca. cầm lên uống, lại xoa bụng, tôi nhị được cười, quay người lại, từ hộp điểm tâm lấy ra chút Lật Tử Cao (1), Oản Đậu Quyển (2) đưa cho , lại rót cho mình chén nước, an vị ở bên nhìn ăn.

      Đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi cười, vụn điểm tâm theo khóe miệng rớt xuống, trông rất ngốc, tôi nhịn được bật cười. Mặt trời chiếu sáng ở phía tây, ánh nắng chiều rực rỡ, chiếu vào tấm rèm thành màu đỏ rực. Trong phòng yên tĩnh, thấy trong mắt của toát lên hài lòng, tôi cảm thấy lòng tựa như nước sông giữa buổi chiều mùa hạ, ấm áp vô cùng. Tôi suy nghĩ sâu xa, lẳng lặng hiểu cảm giác này. . . . . .


      "Vừa rồi ngươi khiến Lão Thập mất mặt đúng ?"

      Tôi sửng sốt, tròn mắt nhìn, cắn miếng bánh, lại lấy ly trà của tôi hơi uống hết, lại rót tiếp, tôi đưa tay lau miệng cho , ai ngờ lại dựa vào ghế tiện tay lau vài cái, vừa ngầng đầu, mới phát tay của tôi vẫn còn giơ ra giữa trung. Này. . . . . ."Aiya!" Tôi cười than, là ‘thẳng thắn’. muốn thu tay về, đột nhiên khăn tay bị đoạt lấy, tôi sửng sốt, nhìn đặt ở miệng, cũng lau, chỉ cười với tôi, sau đó cất vào người. Tôi biết làm sao nhìn , tính làm gì. . . . . .

      "Này !" đột nhiên bu lại, tôi giật minh, theo ý thức ngồi xuống: "Làm sao?" khẽ cau mày nhìn tôi : "Ngươi vẫn chưa trả lời ta!" Tôi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tin tức này truyền là nhanh. Nếu biết, hẳn Tứ đại ca kia cũng biết, những người khác cũng. . . . . . Aiya! Tôi cười khổ lắc đầu, người sợ nổi danh heo sợ béo nha!

      Đột nhiên cảm thấy bên tai có khí nóng phun vào, tôi cũng quay đầu, thản nhiên : " có gì, có chuyện gì." Tôi sớm quyết định cho dù có tin đồn gì, cũng phải do tôi ra. Nếu từ miệng của ta ra chuyện xấu xa đó, chỉ sợ càng thêm tức giận! Tôi nghĩ bởi vậy mà mất phán đoán. Có lẽ tôi giúp được , nhưng quyết thể liên lụy tới .

      bàn tay xoa hàm dưới của tôi, nhàng xoay đầu tôi qua. Tôi bị ép đối diện với hai mắt , trong đó có dịu dàng, có xúc động, nhưng tôi cao hứng nhất khi thấy được.

      "Ngươi sao chứ?"

      Tôi mỉm cười: "Con người của ta đây, ưu điểm là tay đối diện với tất thảy"

      "Ha ha!"

      sửng sốt liền bật cười, chúng ta cứ như vậy cười nhìn nhau. . . . . . Xa xa có tiếng người truyền đến, tôi kinh hãi, cách xa cự ly với : "Ngươi nhanh , làm người ta nhìn thấy tốt." vui nhìn tôi . Tôi cười khổ, lời ong tiếng ve về tôi đủ nhiều nha. Tuy rằng chừng ấy vẫn tạm được, nhưng cũng phải từ từ nha! Nếu trong ngày tôi đều phải tiêu hóa hết, thể nào tôi cũng nghẹn a. Tôi thấy đứng yên, liền chắp tay, ra vẻ đáng thương nhìn . bật cười, nhấc chân đến cửa hông, đẩy cửa ra lại xoay người lại, có chút do dự nhìn tôi: "Tiểu Vi, ngươi. . . . . ."

      "A?" Tôi nhìn , lại làm sao vậy? hơi nhíu mày: "Ngươi. . . . . ." Tôi sửng sốt, đột nhiên hiểu ra: " biết, về sau ta cố gắng trốn tránh Thập gia bọn họ, có việc gì." Tôi cười ha ha, lại bỏ thêm câu, "Cho dù về sau cái gì nữa, ta khi thúi lắm cũng chỉ là ."

      "Ha ha!" Mười ba cười lớn ra."Xuỵt!" Làm tôi giật cả mình, dùng tay ra hiệu làm cho im lặng. nhanh tới, tôi còn chưa hiểu gì, hôn mạnh lên má tôi, sau đó xoay người bước . Ta ngây ngốc đứng đó, tự giác lấy tay vuốt má. là, lại bị tiểu tử kia chiếm tiện nghi, nhưng. . . . .

      "Ha ha!"

      Tôi cười trộm đứng lên, lần này khác nha! Có lẽ tôi có chút thích . . . . . . Cười được nửa, đột nhiên nhớ tới, tuổi của tôi hai mươi lăm tuổi, Thập Tam a ca chỉ mới mười sáu tuổi, tôi đây có tính là trâu già gặm cỏ non ?"Aiya!" Tôi nhịn được cười khổ ra, chẳng lẽ mình biến thành luyến đồng sao? Tôi tới lui trong phòng, tuy rằng biết mình lo lắng vớ vẩn, nhưng vẫn cảm thấy là lạ, nhịn được dùng sức đập đầu mình."Tốt lắm, nên suy nghĩ lung tung ! Thuận theo tự nhiên là được!" Tôi lớn tiếng với mình. n, cảm giác tốt, tôi hít sâu. Tốt, tiếp tục chiến đấu thôi!

      Xoay người lại, "A!" Tôi hoảng sợ. Đức Phi cùng bọn nha hoàn ở cửa nhìn tôi . . . . . . Ông trời của tôi ơi, bọn họ đến đây bao lâu rồi. . . .

      (1)Lật Tử Cao: Bánh có nguyên liệu chính là hạt dẻ.
      [​IMG]


      (2)Oản Đậu Quyển
      [​IMG]
      Last edited: 29/4/16

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 8: Ấm áp (4)

      Trái tim tôi"thình thịch" đập dồn dập, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, tới phúc thân: "Nương nương trở lại."

      "Ừ, đứng dậy ." Đức Phi chậm rãi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, Đông Liên và các nha hoàn khác châm nước pha trà. Tôi lẳng lặng đứng bên, thấy nha hoàn bưng bồn nước đến, liền bước lên phía trước giặt ướt khăn lông, đưa cho Đức Phi nương nương lau mặt. Đức Phi lau sơ mặt, thuận tay nhận ly trà từ Đông Mai, cầm chén hớt bọt trà.

      Trong phòng im ắng, Đông Liên nhìn tôi liếc mắt cái, vẻ mặt có chút kỳ quái, tôi nhịn được suy nghĩ. . . . . . nghĩ, "Tiểu Vi?"Tiếng của Đức Phi đột nhiên truyền đến."A, dạ!" Tôi vội phục hồi tinh thần."Ngày hôm nay. . . . . . Ngươi đụng phải Thập a ca ?" Tôi sửng sốt, tôi tưởng rằng Đức Phi muốn hỏi tôi chuyện lầm bầm lầu bầu lúc nãy, những suy nghĩ vừa rồi vẫn còn để trong bụng, nghĩ tới, lại là chuyện khác. Suy nghĩ thay đổi như tia chớp, tuy rằng Đức Phi thấy được suy nghĩ của tôi, nhưng cỗ áp lực mơ hồ truyền đến. Tôi liếm đôi môi khô nẻ của mình, nếu bà ấy hỏi đơn giản chút, tôi đây cũng có thể trả lời, như thế này phải là đánh khai sao?" Thưa chủ tử, Bát gia, Cửu gia, Thập gia, Thập Tứ gia đều tới. Nguyên bản là đến thỉnh an, trùng hợp các ngài cùng các vị nương nương dạo trong vườn, vì chờ nương nương, nô tì liền đợi ở đây." Tôi bình tĩnh .

      "Ừm, sau đó sao?" Đức Phi vẫn ngẩng đầu, giống như chuyện gia đình. Trong lòng tôi cũng hiểu chỉ có lựa chọn, là ăn ngay đâu, vẫn nên. . . . . . Tôi nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy cổ họng rất ngứa ngáy. Tôi ngẩng đầu, thản nhiên : "Sau đó nô tì pha trà, khi trở về nghe thấy lời xấu xa của Thập gia." Đức Phi nương nương lập tức ngẩng đầu, nha đầu xung quanh cũng ngây ngốc nhìn tôi, bản thân tôi khỏi có chút buồn cười. Xem ra bụng dạ thẳng thắn phải phong cách của hoàng cung ‘ trước sau như ’, Đức Phi nghĩ tôi trắng ra như thế. Theo thói quen tôi lấy tay xoa cái mũi, có chút cười khổ, xem ra tôi nổi tiếng sai nơi rồi. Tôi suy nghĩ lung tung, Đức Phi lại đưa mắt ra hiệu, Đông Mai, Đông Liên liền im lặng dẫn các cung nữ lui ra, xoay tay lại đóng cửa. Tôi lén hít sâu, aiya! Tôi cúi đầu, chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất đan xen nhau trong phòng. . . . . .

      "Sau đó sao?" Đức Phi đột nhiên lên tiếng. Tôi theo bản năng ngẩng đầu, như mọi khi nhìn bà, chính là người đàn bà dịu dàng hoà nhã, nhưng tại Đức Phi lại có vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lộ ra vẻ uy nghi. Tôi đột nhiên hiểu ra, tại nhất cử nhất động của tôi, chỉ ảnh hưởng đến Thập Tam a ca cùng Tứ a ca, mà cả Đức Phi cũng. . . . . . Tuy rằng trong lòng tự suy đoán, nhưng vẫn đem những chuyện trải qua ra hết. Đức Phi lẳng lặng nghe xong, nhắm mắt suy nghĩ, biết còn muốn cái gì. Tôi có cảm giác đầu gỗ, cũng im lặng đứng bên, cái gì cũng biết. . . . . ."Nếu là giỡn, vậy tại sao Thập a ca lại chật vật, tức giận bất bình ?" Tôi ngẫm lại tình hình lúc đó, ha ha, khóe miệng của tôi nhịn được cong lên, thản nhiên nóit: "Có lẽ lúc nô tỳ cười, Thập gia cũng vừa uống trà." Đức Phi sửng sốt, sóng mắt lưu chuyển, "Xì" tiếng liền xoay mặt . lát sau, "E hèm!" Bà hắng giọng tiếng, xoay đầu lại cẩn thận nhìn tôi, khôi phục vẻ dịu dàng "Ngươi đứa này, mặc dù người ta trêu chọc ngươi, nhưng cũng nên theo quy củ, biết chưa?" Tôi cúi người, cung kính đáp: "Dạ, nô tỳ biết, chủ tử yên tâm."

      Hừ! ra trong lòng các vị a ca rất thoáng ! Thập a ca kia làm sao lại giỡn a! Tôi cúi đầu cười lạnh.Trong cung đều như vậy, tất cả mọi người đều trợn mắt dối thôi! Nhưng chuyện này nhắc nhở tôi, người trong cung câu, làm mỗi việc, đều có nguyên do. Xem ra tôi thể hành động theo cảm tình giống như hôm nay, đỡ phải chui vào cái bẫy của người khác.

      "Tiểu Vi, ngươi kêu Đông Mai và mấy người khác vào , giúp ta dọn dẹp chút, lát nữa là đến giờ cung yến mà hoàng thượng thưởng cho các a ca, thể chậm trễ"

      "Dạ" tôi hành lễ lui ra, báo cho Đông Mai và các cung nữ khác biết.

      Đèn lồng màu vàng nhạt nối tiếp lại nối tiếp nhau, ánh trăng dịu dàng chiếu sáng con đường màu xanh. Tôi giẫm phải chậu hoa, từng bước tới, bên tai truyền đến tiếng "Cốc cốc". mùi hoa bốn phía, tiếng chim hót, trăng thanh gió mát, đẹp giống như tiên cảnh. Tôi có cảm giác giống như trong mơ.

      "Đức chủ tử, người đây rồi. Vừa rồi hoàng thượng còn hỏi người! Ta phụng mệnh lại đây đón người." giọng the thé truyền đến, tôi vội lấy lại tinh thần nhìn lại, mơ hồ thấy đằng trước là thái giám, xoay người thỉnh an Đức Phi."Hoàng thượng rồi sao?" Đức Phi hỏi."Còn chưa , lát nữa các vị a ca tới." Thái giám kia cười ."Vậy làm phiền Lý công công, mời." Đức Phi ôn hòa . Tôi nghĩ lại, họ Lý, Đức Phi đối với cũng rất khách khí. . . . . . n, kia là thái giám Đại tổng quản bên người Khang Hi tên là Lý Đức Toàn. Tôi nhịn được quan sát."Này !" Tôi giật mình, quay đầu thấy Đông Liên bu lại, vào tai tôi: "Thái tử xuất thôi. Thái giám này cũng xuât , liền phải rụt cổ."

      "Ha ha!" Tôi ngượng ngùng cười. Qua lát, đột nhiên hiểu ra, "Cái gì mà rụt cổ ! Tôi phải rùa đen!"

      "Ha ha!" Đông Liên cùng mấy nha đầu xung quanh thầm cười trộm, tôi cười trừng mắt nhìn các nàng cái."E hèm!" Phúc công công ho khan tiếng, xoay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt lại quét qua, bọn nha đầu lập tức theo quy củ đứng lên. Tôi cúi đầu, nghĩ lại chọc phải phiền toái, mắt đảo qua, thấy Đông Liên bĩu môi, liền kéo ống tay áo nàng ta, lúc này nàng mới cúi đầu xuống.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 8: Ấm áp (5)

      Aiya, tôi thầm thở dài, là xui xẻo a. Vốn đêm nay muốn theo, nhưng Đông Mai lại bị trật chân, lợi hại. Ngay lúc quan trọng, sao lại giâm phải chậu hoa chứ, ai hầu hạ Đức Phi dự tiệc đây? Đám tiểu nha đầu phẩm chất đủ, đủ tư cách theo hầu. Cho nên, chỉ còn lại tôi. Tôi nhịn được cười khổ, xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên để cho tôi lộ diện mới phải. Đức Phi cũng nha đầu đủ coi như xong, tôi cũng gây chú ý như vậy. Nhưng chờ tôi vào giúp bà tìm khăn tay . đường hỏi Đông Liên, nàng cũng hiểu được, nhưng ra cho tôi biết chuyện khác, nương nương biết chuyện Thập a ca, đó là vì Lương phi nương nương cho bà biết. Thấy tôi chỉ thản nhiên, bộ dạng sao cả, Đông Liên cũng gì nữa.

      Trong lòng tôi đoán ra khả năng này, cũng tính là ngoài ý muốn. Xem ra vị Bát gia kia đúng là thể khinh thường, chỉ cần có thể đối phó với địch nhân, cho dù là giống tôi tiểu cung nữ như vậy, cũng muốn lợi dụng. Tưởng rằng đối với tôi cảm thấy hứng thú, là vì thế lực của ama tôi, xem ra tôi quá ngây thơ rồi. Aiya, tôi nhịn được thở dài. Phương diện kia có Minh Huy là đủ rồi, dù sao cũng là nhi tử, theo phụ thân a! Mà tôi, chỉ bị người ta lợi dụng mượn đao giết người. Biết hết rồi, cũng cảm thấy yên lòng hơn . Bọn họ rất lợi hại, tôi cũng có ưu thế lớn nha. . . . . . Tôi đến từ tương lai, hơn nữa lịch sử triều Thanh như lòng bàn tay nha! Tôi cũng muốn làm ảnh hưởng tới lịch sử, nhưng tôi nhất định phải tự vệ. Hừ! Tôi cong khóe miệng, mượn đao giết người a! Chỉ là dao găm nếu nắm chắc trong tay, trái lại cắt cho xong chuyện, phải cũng từng có chuyện này sao, phải sao?

      "Đức chủ tử mời bên này."Tiếng của Lý Đức Toàn truyền đến, tôi từ trong suy nghĩ vẩn vơ tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn, đến Lâm Thủy Các. tiếng người truyền đến, thây Đông Liên và mấy người khác trang trọng theo, tôi cũng bắt chước, theo Đức Phi bước lên bậc thềm. Bốn phía đèn đuốc sáng trưng, bày mấy khăn quây trước bàn khi có việc cưới xin hay tang ma, mọi người đều ngồi xuống, tôi cũng dám ngẩng đầu.

      "Ôi, đức muội muội đến đây! Mau tới đây ngồi."Đột nhiên tiếng của Nạp Lan quý phi truyền đến. Tôi liếc trộm, Nạp Lan quý phi cười chầm chậm đứng dậy, bên cạnh còn có các phi tần khác cũng đứng dậy, Đức Phi bước nhanh tới chào xã giao các nàng. Tôi cùng Đông Liên và những người khác đến cạnh mấy cây cột, cùng các cung nhân cung khác. Lúc này tôi cảm thấy vui hơn chút, trong lòng rất kích động, nhìn thấy cung yến thời Thanh ngay trước mắt, cũng xa hoa như tôi tưởng tượng, nhưng rất có uy nghi. m thầm nhìn xung quanh, đột nhiên phát quý phi nhìn mình, lạnh lùng. Tôi kinh hãi, chuyển ánh mắt chỗ khác lại đụng phải ánh mắt của Nạp Lan Dung Nguyệt. Ánh mắt của nàng ta càng thêm cao ngạo, tôi theo ý thức gật đầu với nàng, nhưng ánh mắt của nàng ta đầy khinh thường xoay chỗ khác. Aiya! Xem ra Nạp Lan đại tiểu thư kiêu ngạo sai a, tôi nhàng lắc đầu. Vừa nháy mắt, má ơi, Thập a ca nhe răng cười nhìn tôi, tôi nhanh chóng quay đầu, tim thình thịch nhảy loạn, đáng sợ."Vù!" Tôi thở hổn hển, Đông Liên kỳ quái nhìn tôi, tôi nhàng nở nụ cười. Vừa chuyển ánh mắt, sửng sốt, Thập Tam a ca mỉm cười nhìn tôi. Tôi đột nhiên có chút khẩn trương, dám nhìn . Chỗ ngồi này nhiều ánh mắt như vậy, tôi cũng muốn rước lấy phiền phức. suy nghĩ, chỉ cảm thấy ánh mắt phóng tới, theo bản năng nhìn lại. . . . . . Là Tứ a ca. Thấy vẻ mặt thản nhiên của , tôi đột nhiên hề khẩn trương, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn sững sờ nhìn . . . . . .

      "Tứ đệ." giọng ôn hòa khiến tôi bừng tỉnh, lúc này mới thấy Thái tử qua, cùng Tứ a ca, Thập Tam a ca chuyện. Tôi có thiện cảm với thái tử, cảm thấy người nên đụng tới, theo bản năng chuyển ánh mắt. . . . . ."A, Tiểu Xuân!" Tôi nhịn được hô , nàng thấy tôi, như nghĩ tới cái gì nhìn nơi nào đó, biết suy nghĩ cái gì. . . . . . Trời ơi! Tôi nặng nề cúi đầu, hoàng cung này to lớn như thế, như thế nào lại là tôi. . . . . .

      Chỉ cảm thấy đủ loại ánh mắt phóng lên người tôi, nhịn được cười khổ. Chẳng lẽ tôi nên nghe theo sách, xung quanh đều là quân địch, bằng hữu, quân địch, quân địch, quân địch sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :