1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mộ lang bách hoa tu - Thị Kim (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      MỘ LANG BÁCH HOA TU
      [​IMG]

      Tác giả: Thị Kim
      Thể loại: Cổ đại, Huyền Huyễn, Hài, 3S, HE
      Số chương: 30 chương (>200 trang Word)
      Converter: ngocquynh520 aka quỳnh súc vật
      Editor: salemsmall
      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook cungquanghang.com



      Giới Thiệu

      Nàng cưỡi yên chi bảo mã* săn thú, bất chợt phát ra con thỏ. Nàng bắn mũi tên trúng ngay mông con thỏ, sau đó đường truy đuổi nó.
      (* - ngựa quý.)

      Cuối cùng cũng bắt được con thỏ, nhưng sau khi ngắm nhìn kỹ, cư nhiên tìm thấy vết thương!

      ra con thỏ này là quái biến thành!

      quái , cho nàng bảy cơ hội để chạy trốn, nếu chạy thoát, lập tức ăn nàng!

      Nàng chạy lần thứ nhất, bị bắt, lại chạy tiếp lần nữa, lại bị bắt...Đến lần thứ bảy cũng vẫn bị tóm lại...
      __________

      P/s: Chắc mọi người cũng lạ gì tác giả Thị Kim và văn phong của chị ấy đúng ạ? Bộ truyện này cũng như vậy, có chút hài hước, sủng, nam chính phúc hắc, nữ chính ngây thơ đáng và đặc biệt là có chút *thịt* ​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 29/2/16
      do trang, meomeongungay, anhnguyetdt3 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương thứ nhất:

      Editor: salemsmall

      Trong điện Phi Hương tường vân mịt mờ, Tuyết Họa Nhi yên lòng cầm phất trần, cái có cái quét dọn chiếc lư hương trong tay.

      nam tử dáng người cao lớn rắn rỏi lặng lẽ vào trong điện, toàn thân khoác chiếc áo choàng màu đen. dừng bước, đứng sau bóng râm của cây cột, nhìn nàng.

      Tuyết Họa Nhi lại hề phát ra, chỉ nhìn lư hương trong tay thầm thở dài, bĩu môi. Thực ra, nàng cũng biết vì sao chính mình lại thở dài, nhưng mà lại kiềm chế được muốn thở dài.

      từ trong bóng tối bước tới, ánh sáng trong điện dường như cũng chuyển động theo nhịp chân của , vây quanh , làm nổi bật . Ánh sáng càng mạnh mẽ, dung nhan của càng ràng, tuấn mỹ vô song, phong thái bất phàm.

      Tuyết Họa Nhi rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng động, nàng muốn quay đầu, ánh sáng trước mắt đột nhiên u, thân áo choàng đen như mực che trước mặt nàng, như bóng cây râm mát che ánh mặt trời chói chang, như đầm bích thủy phản chiếu non xanh.

      Áo choàng buông xuống tận bàn chân của , đôi giày màu vàng dưới y phục màu đen và làn sương mù, rực sáng chói lóa, minh diễm mà tôn quý.

      !

      Nội tâm Tuyết Họa Nhi cuồng loạn, nàng bối rối rũ rèm mắt xuống, ánh mắt biết phải nhìn vào đâu mới thích hợp, chỉ biết là dù sao nhìn cũng cực kỳ thích hợp.

      Nàng lầm bầm câu như muỗi kêu: "Tại sao Tinh quân rồi còn quay trở lại?"

      nheo mắt, nhìn nàng. Nàng vốn dĩ xinh, lúc này lại cúi đầu, nên chỉ thấy được hàng mi dày và chóp mũi xinh xắn đáng .

      hắng giọng cái: "Ta trở về là muốn hỏi ngươi câu."

      "Hỏi cái gì ạ?" Giọng của Tuyết Họa Nhi đến mức chính nàng cũng nghe . Tim đập nhanh hơn, hơn nữa, mặt cũng cực kỳ nóng, chắc chắn là mặt rất đỏ. có thể nhìn thấy mặt nàng đỏ hay , nghĩ như vậy, lại càng khẩn trương, mặt dường như cũng càng nóng thêm, nội tâm càng thêm luống cuống.

      "Ta muốn hỏi ngươi chút, vì sao ta cứ vừa tới điện Phi Hương, ngươi lại nhìn lén ta?" Giọng từ tính của nhàng bay đỉnh đầu nàng, dường như hơi thở đều phả vào mặt nàng.

      Sắc mặt Tuyết Họa Nhi bùng cháy, tim đập mạnh cái, bỗng nhiên giật mình, lư hương bị tuột ra khỏi lòng bàn tay.

      Nàng kêu lên tiếng, nếu lư hương bị vỡ, nàng xong đời.

      duỗi cánh tay ra, cũng chưa thấy động tác ra sao, tóm được lư hương vào trong tay, rồi vững vàng đưa tới trước mặt nàng.

      "Cầm chắc chút, làm người hầu trong điện Phi Hương mà còn dám tập trung." Ngữ khí của cứng nhắc nghiêm túc như lúc chuyện với Ngọc Đế, mà dịu dàng ấm áp hơn rất nhiều.

      Đây coi như là ân cần săn sóc sao? Tuyết Họa Nhi giật mình, đưa tay nhận lấy lư hương, trong lúc vô ý đầu ngón tay đụng phải mu bàn tay , ngón tay nàng run lên, suýt làm rơi lư hương lần nữa.

      cười tiếng, rồi xoay người bước nhanh rời .

      Mây xanh mịt mù, áo choàng màu đen của tung bay trong gió, như đại bàng giương cánh trong mây.

      Tuyết Họa Nhi cầm lư hương ngơ ngác đứng trong điện nhìn theo bóng dáng cưỡi mây bay , sao được cảm giác trong lòng, vừa ngượng ngùng xấu hổ, lại có chút phiền muộn cùng vui sướng.

      Vì cái gì mà lại cố ý quay lại hỏi nàng câu kia? Còn có, nàng nhìn lén , vì sao lại biết, sau lưng cũng có mắt mà. chỉ nàng nhìn lén , cũng chưa điều gì khác, nên là phát ra cái gì đúng ? Ai, tâm tư của nàng rối loạn như tơ vò, từng sợi từng sợi quấn quýt, gắn kết với nhau, cũng biết những thứ này bắt đầu kết từ khi nào.

      Nàng bĩu môi, lại thở dài.

      Chẳng biết khi nào mới lại tới đây?

      Hết chương

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương thứ hai:

      Editor: salemsmall

      thao trường bên ngoài Hoàng thành, mười mấy con khoái mã hất bụi phi tới.

      Dẫn đầu là con yên chi bảo mã cao lớn oai vệ, giống như rặng mây đỏ lướt tới. ngựa là nữ tử mặc bộ quân trang màu đỏ như son, tôn lên tư thế oai hùng hiên ngang và gương mặt đẹp như tranh vẽ của nàng.

      Làn da trắng mịn như tuyết bởi vì cưỡi ngựa mà hơi ửng hồng, giống như tuyết nhuộm son, ngọc noãn sinh hương.

      "Tam công chúa, người chậm chút, chúng nô tỳ cũng phải là bảo mã, thể theo kịp Yên Chi Điện của người đâu ạ."

      "Ta còn chưa bắt đầu chạy nhanh, ngươi ồn ào." Nàng cười hì hì, kéo căng roi ngựa, con Yên Chi Điện kia lại tiến lên phía trước, dẫn đầu mọi người lên phía trước. Nàng càng lúc càng cao hứng, đánh liên tiếp mấy roi, vó ngựa như bay, cảm giác như cưỡi mây đạp gió. Nàng cười khanh khách, hiểu sao cái cảm giác được cưỡi ngựa như đằng vân này lại vui vẻ và quen thuộc đến như vậy?

      Gió từ bên tai thổi qua, có tiếng rít gào. Nàng hơi hơi híp mắt lại, nhìn thấy cây cối hai bên đường và dòng sông lướt qua như tia chớp, hận thể chạy nhanh, nhanh hơn chút nữa.

      Dường như Yên Chi Điện biết được mong muốn của nàng, nên càng ra sức phi nhanh.

      Đây là con ngựa quý ngàn dặm mới tìm được , nàng là nhất kiến chung tình với nó, mực quấn lấy Phụ hoàng đòi có được nó. Phụ hoàng cười trêu ghẹo: "Nếu như con chọn Phò mã mà cũng như vậy ta bớt lo rồi. Khi nào mới có thể liếc mắt cái chọn trúng Phò mã hả?"

      Ai, Phò mã mặc dù cũng có chữ "Mã", nhưng cũng thể chọn lựa cách đơn giản như chọn ngựa được. Nghĩ tới đây, nàng bật cười.

      Đột nhiên, trước mắt xuất con thỏ trắng.

      nền hoa cỏ mượt mà, con thỏ trắng như tuyết kia nằm vùi ở giữa đám cỏ màu xanh lục tươi mát, trông bắt mắt. Trong lòng nàng vui vẻ, rút cung tên từ lưng ra.

      Từ nàng thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, ra ngoài săn thú cũng phải mới hai lần. Săn con thỏ đối với nàng mà , còn phải dễ như trở bàn tay hay sao? Vì thế nàng cũng thèm để tâm, "vụt" cái liền bắn cung tên ra ngoài. Lấy kinh nghiệm của nàng mà , hẳn là bắn trúng phần đuôi của nó, như vậy, bộ lông trắng như tuyết của nó có thể làm thành cái tay áo giữ nhiệt, tặng cho Nhị tỷ rồi!

      Nhưng kỳ quái là, mũi tên kia ràng bắn trúng, nhưng mà con thỏ trắng kia lại chút dấu hiệu nào bị thương, nó mang theo mũi tên bỏ chạy, vô cùng nhanh nhẹn khỏe mạnh.

      Nàng có chút khó hiểu, ngay lập tức thúc ngựa đuổi theo, càng kỳ lạ hơn nữa là, ràng con thỏ kia vẫn ở ngay trước mắt, nhưng bốn vó Yên Chi Điện chạy như bay, mà vẫn thể nào đuổi kịp nó. Điều này lập tức kích thích tính hiếu thắng của nàng, nàng lại bắn thêm mũi tên, nhưng lại bắn chệch ra ngoài. Bây giờ, ngay cả cái đuôi con thỏ cũng trúng!

      Nàng có chút tức giận, vung roi ngựa lên, ra sức truy đuổi.

      Nàng cũng tin, con thỏ có thể chạy nhanh hơn con ngựa quý Yên Chi Điện của nàng. Nàng cũng tin, con thỏ bị trúng tên có thể chạy được lâu.

      Chạy theo lúc, nàng từ tin biến thành kinh ngạc. Mặc kệ Yên Chi Điện có phi nhanh như bay thế nào, con thỏ kia vẫn chạy nhanh chậm ở trước mắt, vẫn duy trì khoảng cách xa gần.

      Tinh thần của nàng bị con thỏ này hấp dẫn, cũng biết chạy bao xa và bao lâu. Nàng có chút cáu giận, lại càng muốn bắt được nó. Nhưng con thỏ kia dường như có linh tính, trong lúc chạy cư nhiên còn quay đầu lại nhìn nàng cái. Ánh mắt màu đỏ, trong sáng như bảo thạch, bộ lông trắng như tuyết nhiễm bụi trần, ngưng tụ chói lòa.

      Nàng lại có chút mềm lòng, đành lòng bắn nó nữa, chỉ muốn bắt được nó.

      Trước mắt là sườn núi, con thỏ kia chắc hẳn bị cản đường rồi, trong lòng nàng cảm thấy vui vẻ, quất roi vào Yên Chi Điện, muốn tiến lên vài bước bắt lấy nó. ngờ, Yên Chi Điện hí tiếng dài, rồi ngã xuống đất dậy nổi, cũng nhân tiện quăng luôn nàng xuống đất.

      Nàng trở mình, nhanh chóng đứng dậy, phát Yên Chi Điện sùi bọt mép, cư nhiên chết.

      Nàng sợ ngây người, bảo mã ngàn dặm mới tìm được của nàng sao có thể yếu ớt như vậy chứ? Đúng lúc này, sắc trời đột nhiêm tối sầm lại. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, phát những đám mây đen đậm như mực từ phía Tây cuồn cuồn kéo đến, dần dần che kín cả bầu trời.

      Nàng vội vã quan sát xung quanh, lại phát mình tới nơi xa lạ, nàng cảm thấy mình giục ngựa chạy chưa lâu, hơn nữa vẫn luôn theo hướng mà bình thường vẫn săn thú, lẽ ra lúc này phải ở trong bãi săn của hoàng gia mới đúng.

      Vì sao lại đến nơi này? Mắt thấy có hạt mưa rơi mi mắt của mình, nàng cũng rảnh nghĩ nhiều nữa, cầm lấy cung tên tìm chỗ để trú mưa.

      Men theo vách núi, nàng phát ở giữa núi đá có sơn động, nàng đứng ở cửa động liếc nhìn vào trong, động có vẻ sâu lắm, cũng có chút ánh sáng mơ hồ đủ để thấy được tình hình trong động. Nàng do dự chưa dám vào vì sợ có rắn.

      Bất chợt, trong động có điểm màu trắng hấp dẫn ánh mắt của nàng, nhất định là con thỏ trắng kia. Nếu có thỏ ở đây, chứng tỏ có rắn. Nàng cười cười sải bước vào trong, tựa người vào cửa động.

      Trời mưa rất to, chỉ trong nháy mắt như trút nước.

      Nước mưa chảy dọc theo núi đá xuống, rơi tí tách ở cửa động, suýt nữa vào đầu nàng, nàng vội lùi vào trong để tránh. Đột hiên dưới chân có cảm giác mềm mềm, chẳng biết con thỏ kia chạy tới dưới chân nàng từ lúc nào, nàng suýt nữa giẫm lên nó.

      Nàng cúi người xuống nhìn thỏ trắng, ý định bắt nó sớm phai nhạt, giờ phút này nàng lại cảm thấy có nó ở đây cũng như có người bạn, khiến nàng đỡ tịch mịch hơn. Cái đuôi của nó vẫn dính mũi tên, nàng ôm lấy con thỏ đặt lên đùi, sau đó xem xét cái đuôi bị trúng tên của nó, nhưng kỳ quái là dưới mũi tên lại có vết máu. Nàng do dự chút, rồi dùng tay kéo ra, mũi tên kia liền rơi xuống.

      Lạ lùng hơn nữa là ở dưới cái đuôi của nó có bất cứ vết thương nào. Nàng tò mò muốn chết, xoay con thỏ lại, chăm chú nhìn cái mông của nó, cũng có vết thương. Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại duỗi tay bóp bóp mông nó, chỉ thấy lớp lông mềm mại cọ vào lòng bàn tay nàng khiến nàng cảm thấy hơi nhột. Nàng kìm lòng nổi mà nở nụ cười, ôm con thỏ vào trong ngực, chỉ chỉ vào cái mũi của nó: "Đều tại con thỏ nhà ngươi, khiến bảo mã của ta đuổi theo mà bị chết, về sau ta cưỡi ngươi!"

      Con thỏ run rẩy hai tai, rồi cọ cọ vào trong lòng nàng, nóng hầm hập. Bởi vì trời mưa nên nàng cũng cảm thấy có chút lạnh lẽo, bèn ôm con thỏ chặt hơn chút. người thỏ cứ như vậy mà dựa vào vách đá. Nàng nhìn màn mưa ngoài cửa động mà cảm thấy buồn bực vô cùng. Cơn mưa này cũng là to, hoàn toàn giống như mưa xuân bình thường, hơn nữa Yên Chi Điện chết, lát nữa quay về bằng cách nào đây? Cũng biết thị nữ của nàng có thể tìm được nơi này hay !

      Nàng bĩu môi thở dài, đột nhiên, con thỏ kia lại chạm vào môi nàng cái. Nàng sửng sốt, nhìn lại con thỏ, đôi mắt trong suốt của nó cũng nhìn nàng, giống như chưa làm gì hết. Có phải nàng bị ảo giác hay ? Vì sao nàng cứ cảm thấy con thỏ này có chút lạ lùng. Nàng kinh hãi, ném con thỏ xuống đất, ngờ, nó lại nhảy lên đùi nàng, nép vào ngực nàng. Nàng lại ném lần nữa, nó lại nhảy lên. Qua lại vài lần như thế, nàng bình tĩnh lại, nghĩ rằng có lẽ con thỏ này cũng lạnh nên muốn được sưởi ấm. Thôi , nàng cũng cứ ôm nó để sưởi ấm vậy. Vì thế người thỏ lại tiếp tục ôm nhau, vừa ngắm mưa vừa nghe tiếng mưa rơi.

      Dần dần, nàng ngủ thiếp .

      Trong lúc mơ hồ, nàng cảm thấy người mình vô cùng nóng, trước ngực cũng rất nóng. Nàng mở mắt ra nhìn rồi lập tức hét toáng lên.

      Nàng lại có thể ôm nam nhân trong lòng!

      Nam nhân kia mỉm cười, dù bận rộn vẫn ung dung ngắm nhìn nàng, mặt mày tràn đầy ý tứ bỡn cợt.

      Nàng xoay người từ giường nhảy xuống, hung tợn trừng mắt với , lớn tiếng quát: "Ngươi là ai?" Kỳ , bình thường nàng luôn dịu dàng điềm đạm, chưa từng lớn tiếng bao giờ, nhưng lúc này lại lạnh lùng quát như vậy, chỉ là để che giấu kinh hoàng trong lòng, nàng muốn lấy khí thế để ép người.

      ngờ nam nhân kia cũng chịu lép vế, hoàn toàn bị hù dọa. Ngay cả chân mày của cũng nhúc nhích. vừa chống cằm, vừa nhìn nàng cười tít mắt, hỏi ngược lại: "Nàng là ai?"

      "Ta là công chúa Bảo Tương quốc - Bách Hoa Tu."

      "A..." tiếng, bộ dạng uể oải ngồi dậy, sau đó nhíu mày lắc đầu, : "Tên này hay, khiêm tốn chút nào, làm người phải là nên khiêm tốn chút hay sao?"

      Nàng bực mình nhìn , cái tên này ảnh hưởng gì đến ngươi, đây chính là cái tên mà phụ Hoàng của nàng vô cùng tâm đắc. Ngày đó khi nàng chào đời, bách hoa trong ngự hoa viên đều khoe sắc, phụ hoàng ôm nàng ra giữa vườn hoa, bách hoa lại khép vào toàn bộ. Phụ hoàng thấy kỳ lạ, nên đặt cho nàng cái tên "Bách Hoa Tu" này. Mà nàng quả thực cũng phụ cái tên của chính mình, người nào cũng biết, Tam công chúa chính là nữ tử xinh đẹp nhất Bảo Tương quốc.

      nhìn nàng rồi nghiêm mặt : "Ta đặt cho nàng cái tên khác, gọi là Tuyết Họa Nhi ."

      "Ngươi là ai, dựa vào cái gì mà đòi đặt tên cho ta?"

      đứng lên, cao lớn rắn rỏi như ngọn núi xinh đẹp, sừng sững đứng trước mặt nàng. Bỗng nhiên nàng cảm thấy chính mình , cảm giác mơ hồ bị áp bức kéo đến trước mặt.

      Đôi mày kiếm đen nhánh của nhíu lại, hình như có chút bất mãn: "À... về sau nàng là lão bà của ta, ta đặt tên cho nàng, chẳng lẽ lại quá phận hay sao?"

      Nàng tức giận, lớn bằng từng này rồi, chưa có ai dám chuyện như vậy với nàng, câu đầu tiên còn hỏi nàng là ai, câu thứ hai muốn đổi tên cho nàng, sang đến câu thứ ba nàng thành lão bà của rồi?

      Nàng vừa buồn cười lại vừa tức giận, nhưng cố nén trong lòng, : "Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao ta lại ở chỗ này?"

      khẽ cười: "Ta tên là Khuê Mộc Lang, ừm, là con thỏ mà nàng đuổi theo đó."

      Công chúa trợn tròn hai mắt: "Cái gì?"

      "Chính là con thỏ bị nàng ôm ấp trong ngực suốt cả đêm đó." dừng chút, rồi lại vô cùng nghiêm túc : "Đúng rồi, nàng còn bắn tên vào mông của ta, nhìn mông của ta, sờ soạng mông của ta nữa!"

      Nàng vừa thẹn vừa cáu, suýt nữa ngất xỉu, thẹn quá hóa giận phản bác: "Ngươi bậy, ta tin đời này lại có quái."

      nhíu lông mày: "Ta phải quái, ta là thần tiên."

      Nàng hừ tiếng: "Ta cũng tin có thần tiên."

      nhăn mũi, mặt mày u tới gần : "Vậy ta đây chính là quỷ."

      Nàng lui về phía sau bước, run rẩy hồi, tuy nàng quá tin rằng có quỷ, nhưng mà lại kiềm chế được sợ hãi.

      cười hắc hắc, tiếng cười lanh lảnh vang vọng. Lúc này nàng mới quan sát xung quanh, nơi này giống căn nhà, nhưng chắc chắn phải là sơn động mà nàng trú mưa trước đó.

      Nàng bắt đầu nổi nóng, tóm lại là ai? Tại sao nàng ở trong sơn động lại đến được nơi này?

      "Rốt cuộc ngươi là ai a?"

      Hình như có chút kiên nhẫn, nhíu mày : "Ta rồi. Nàng vẫn tin sao? Vậy nhìn đây!"

      chuyện, cư nhiên biến thành con thỏ thực .

      Nàng "Rầm" tiếng, trực tiếp ngất .

      Hết chương hai.
      Last edited by a moderator: 25/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương thứ ba:

      Editor: salemsmall

      "Ngươi, ngươi thực là thỏ tinh* sao?"

      (* - tinh thỏ.)

      Công chúa vừa tỉnh lại nơm nớp lo sợ nhìn "Thỏ tinh" cao lớn uy mãnh trước mặt, kinh hồn bạt vía, thương tâm muốn chết. Nghe quái đều thích ăn thịt người, nàng đường đường là công chúa mà cũng bị Thỏ tinh ăn sống, nếu truyền ra bên ngoài, đâu còn mặt mũi mà gặp người ngoài nữa. , bị ăn cũng chết rồi, phải là sao còn mặt mũi mà gặp Diêm vương nữa mới đúng!

      "Thỏ tinh" nhíu đôi mày rậm lại, vô cùng bất mãn : "Ai ta là Thỏ tinh?" Nghe thấy ba chữ Thỏ tinh (nguyên văn là "Thỏ tử tinh") lập tức liên tưởng đến con thỏ già, nên cảm thấy vô cùng thoải mái.

      Nàng lại nơm nớp lo sợ : "Vậy ngươi là tinh gì a?"

      Xem ra nàng thà rằng tin tưởng tinh chứ cũng thèm tin vị thần tiên. Có tinh nào ngọc thụ lâm phong, phong thần quang minh như hay ? Chẳng lẽ nàng vừa mới chuyển thế thẩm mỹ quan cũng thay đổi luôn hay sao? Tại sao ánh mắt ái mộ, lén lút nhìn ở điện Phi Hương năm đó cũng biến mất sạch rồi? cố ý sắp đặt cuộc gặp gỡ mà tự cho là vô cùng lãng mạn, nhưng bầu khí lại bị nàng phá hủy hoàn toàn. muốn khi nàng tỉnh lại nhìn thấy vừa gặp , đắm đuối đưa tình a! Vì sao lại có ánh mắt như thế kia?! Vừa sợ hãi vừa đau khổ, hận thể cước đá cách xa vạn dặm.

      Từ thầm mến đến thầm ghét, mức độ chênh lệch đối xử quá lớn, khiến dễ chịu chút nào, vì vậy trầm tiến lại gần nàng, nghiến răng nghiến lợi : "Ta là Lang tinh*."

      (* - tinh sói.)

      Nàng thiếu chút nữa lại ngất tiếp, sói còn đáng sợ hơn thỏ a. Dù sao nghe Thỏ tinh vẫn thấy ôn hòa hơn chút, Lang tinh nghe thôi cũng thấy hung ác tàn bạo.

      nhìn khuôn mặt nhắn của nàng trở nên tái mét, trong lòng cười thầm, cất giọng ôn nhu nhắc lại: "Thực ra, ta là thần tiên."

      "Ta tin." Công chúa nhanh chóng lắc đầu. Mỗi ngày, phụ hoàng của nàng đều cầu xin thượng tiên ban cho viên thuốc trường sinh bất tử, nhiều năm qua thời điểm tế trời biết ông cầu xin bao nhiêu lần, làm bao nhiêu việc thiện, cũng thấy thần tiên nào lộ mặt. Nếu như có thần tiên, còn có thể bị thành tâm của phụ hoàng làm cho cảm động hay sao? Mọi người đều thần tiên có tâm địa Bồ Tát, thờ ơ như vậy, hiển nhiên là có. Lại , nàng vốn cũng tin quái, nhưng mà cái kẻ đứng trước mặt nàng đây khiến nàng thể tin.

      Nhưng mà trong truyền thuyết đều quái mặt mày dữ tợn, vô cùng đáng sợ. Còn tên quái trước mặt này, sao bộ dáng của lại đẹp như vậy chứ? So với Phò mã mà Đại tỷ ngàn chọn vạn tuyển còn tuấn mỹ hơn gấp trăm lần.

      Nàng chăm chú quan sát , ánh mắt tuần tra vòng mặt , phát ánh mắt "Lang tinh" dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng dường như lại lóe lên tia "ham muốn", trong lòng nàng chợt lạnh, muốn ăn nàng ư?

      Nàng lui lại phía sau, run rẩy : "Vì sao ngươi lại muốn bắt ta?"

      "Là chính nàng muốn bắt ta mà." có chút bất mãn, tiếp tục : "Ta yên ổn phơi nắng trong bụi cỏ, nàng lại cứ nhất định muốn quấy rầy nhã hứng của ta, chỉ bắn tên vào mông ta, lại còn đuổi theo mạch đến địa bàn của ta, còn ta bắt nàng. Nha đầu, làm người phải phúc hậu chút, phải biết phân biệt phải trái, được lật lọng."

      Nàng trừng mắt, á khẩu nên lời, cũng thể nào phản bác được. Chuyện này đích xác là do mũi tên của nàng gây nên. Nếu như nàng biết đó là con Thỏ tinh, cho dù có bị đánh chết, nàng cũng bắn.

      Nàng vội vã : "Là do ta đúng, ta nhận lỗi với ngươi. Ngươi thả ta về !"

      Khuê Mộc Lang khoanh tay ngửa đầu, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh xuống vài phần, lắc đầu : "Khó mà làm được, nàng trước vô lễ, sau lại phi lễ với ta. Ta là nam nhân, sao có thể chịu đựng được việc bị nàng nhục nhã như vậy chứ?"

      Xem ra riêng gì nam nhân, mà ngay cả nam quái cũng vô cùng quý trọng thể diện. Quả thực, bị nàng phi lễ như vậy cũng có chút mất mặt. Nhưng mà nếu như nàng biết con thỏ kia là con quái giống đực, có bị đánh chết nàng cũng liếc mắt nhìn và sờ soạng cái mông của .

      Công chúa cố nén xấu hổ, giọng : "Ta đây bồi thường tổn thất của ngươi."

      Sắc mặt của dịu chút, "Ừm" tiếng, cúi đầu hỏi, "Bồi thường như thế nào?"

      Thái độ của như vậy đúng là dấu hiệu tốt, nếu nhận được bồi thường hợp lý, có phải thả nàng hay ? Nàng ngẫm nghĩ, chỉ cần đòi ăn thịt trẻ con gì gì đó, những cái khác đều có thể thương lượng. Nhưng mà nàng biết con quái ngoài việc thích ăn thịt người ra, còn thích cái gì khác nữa. Vì thế, nàng lo lắng yên : "Ngươi cứ ."

      Vẻ mặt của lại càng dịu chút nữa, gương mặt tuấn mỹ chứa ý cười.

      cười còn đỡ, vừa cười cái, tim nàng liền đập thình thịch. Dường như nụ cười gian mà Nhị tỷ từng tới, chính là biểu tình như thế này.

      Quả nhiên, cười hì hì đến gần nàng chút, ý vị thâm trường quan sát nàng.

      "Ừm, ta bắn tên vào mông nàng, nhưng mà, nhìn chút? Hay là sờ chút sao?"

      Nàng thiếu chút nữa lại ngất , là xấu hổ mà ngất !

      quái quả nhiên là quái, mồm miệng bộc tuệch, biết xấu hổ!

      nhìn khuôn mặt nàng biến đổi lúc trắng lúc đỏ, bộ dáng vừa kinh sợ vừa thẹn thùng lại vừa tức giận, liền cười ha hả, sống Thiên Đình nhiều năm như vậy, sắp quên mất cười là như thế nào.

      Nàng bị cười nhạo đến mức xấu hổ cũng biến mất, tức giận định đứng lên bỏ chạy. quái, chắc chắn là bao giờ biết đến lễ nghi liêm sỉ, nhìn chút, sờ chút? Như vậy mà cũng ra miệng được! Đáng sợ hơn là, cũng đừng mà lại làm nha!

      Dường như nhìn ra ý đồ chạy trốn của nàng, vẫn ung dung ôm cánh tay ngắm nhìn nàng. Nàng quanh phòng vòng mới phát có cửa lớn! Ngay cả cửa sổ cũng có!

      Gian phòng này đúng là thể tưởng tượng nổi!

      Quả nhiên là quái, đây đâu thể gọi là nhà được chứ, phải gọi là động phủ mới đúng!

      Nàng tuyệt vọng quay đầu nhìn "Lang tinh", lo sợ ngập ngừng : "Ngươi, đến cùng ngươi cũng chịu thả ta !"

      nâng chung trà lên, nhấp hai ngụm, ánh mắt đung đưa, cười : "Ta cản nàng, cũng trói nàng. Nếu nàng muốn cứ ." xong, vung tay lên, vô cùng phóng khoáng rộng lượng, rất có tiên phong đạo cốt.

      Đây đúng là tên quái hiểm giả dối, lại còn ra vẻ ta đây chính trực. Nàng nuốt ngụm nước bọt, giọng hỏi: "Nhưng mà có cửa lớn, cũng có cửa sổ, ta ra ngoài thế nào đây?"

      "À, kia chính là cửa." đưa tay lên chỉ cái, tường quả nhiên xuất cánh cửa.

      Vừa nãy ràng là có, nhưng vừa mới chi cái lại ra. Xem ra tên quái có pháp lực cao cường. Trong lòng nàng càng thêm sợ hãi, phải mau chóng lợi dụng khi còn chưa đói bụng, chạy thoát thân thôi!

      Nàng đưa tay đẩy cửa, định ra ngoài, lại kinh ngạc đến ngây người!

      Bảo Tương quốc có nơi đẹp như tiên cảnh thế này sao?

      Dõi mắt nhìn, liền thấy hồ nước xanh biếc trong vắt như phỉ thúy, mây trắng vờn quanh đỉnh núi, giống như mạch nước ngầm bắt đầu chuyển động. dòng thác từ đỉnh núi chảy xuống, tiếng suối vang lên như tiếng đàn ngọc. Trước mặt là mảnh rừng tử trúc * bao quanh khe núi, dưới cây cầu đá nước chảy róc rách, xanh trong đến mức nhìn thấy đàn cá tung tăng bơi lội. Bên bờ suối ngập tràn kỳ hoa dị thảo và những đàn bươm bướm đủ màu sắc bay lượn nô đùa.

      (* - trúc tía.)

      Nếu như phải ở trong địa bàn của , nhất định nàng ở lại ngắm cảnh đẹp cho thỏa thích rồi mới .

      Nhưng lúc này, cho dù phong cảnh có đẹp đến đâu cũng níu giữ được lòng nàng. Nàng vội vàng chạy lên cầu , nước chảy ở dưới đây chính là tận cùng của thác nước. Hiển nhiên, nếu muốn lên từ thác nước là điều thể thực được. Nàng lại quay ngược trở lại, chạy quanh bốn phía lần mới phát có lối ra.

      Chẳng lẽ ngoài này cũng giống như trong căn phòng ban nãy, lối ra đều bị dùng thủ thuật che mắt để chặn lại hay sao? Quả nhiên là tên quái ra vẻ chính trực, thả nàng , nhưng lại chỉ cho nàng đường ra.

      Nàng có chút ảo não, đây phải là trêu đùa người ta hay sao? Hại nàng chạy vòng quanh khu đất rộng lớn, lại còn vui mừng vô ích lúc lâu.

      Lúc này cũng tới, híp mắt, cười như cười nhìn nàng.

      "Lối ra ở chỗ nào?"

      cười hì hì : "À..., cái này ta thể cho nàng được. Nếu cho nàng, sau này nàng dẫn kẻ khác tới đây, chẳng phải là quấy nhiễu thanh tịnh của ta hay sao?"

      "Ngươi cho ta biết lối ra làm sao ta ra khỏi đây được chứ?"

      dõng dạc : "Tự nàng tìm "

      "Ta mà tìm được còn cần phải hỏi ngươi sao?"

      nhướng nhướng mày kiếm, nhìn dãy núi phía xa xa, thản nhiên : "Ồ... tìm được cũng thể trách ta."

      quái quả nhiên là phân phải trái, vừa khó đối phó lại còn cực kỳ giả dối.

      Nàng nổi nữa, chỉ ngơ ngác nhìn , khi nào đói bụng đây?

      Ánh mắt liếc tới, mang theo chút suy nghĩ xấu xa. người nàng lạnh lẽo, bắt đầu nổi da gà. Bây giờ đói bụng rồi sao? Còn chưa tới hoàng hôn mà, hình như vẫn chưa tới giờ dùng cơm chiều cơ mà? Chẳng lẽ, tinh giống như người bình thường, lúc nào muốn ăn ăn hay sao?

      "Như vậy , nàng làm nha đầu cho ta vài hôm, nếu như hầu hạ tốt, ta chỉ đường cho nàng."

      Nàng thở phào nhõm, luôn miệng : "Được, được." Làm nha đầu so với việc biến thành bữa tối của tốt hơn rất nhiều.

      "Nha đầu, lại đây đấm chân cho ta!"

      Nàng vô cùng nhu thuận trả lời: "Vâng, Đại vương."

      Đại vương? Ngón tay của khẽ run rẩy. mấy lần rằng mình là thần tiên, nhưng nàng lại cứ khăng khăng mực cho rằng quái, là Sơn đại vương!

      Từ tiên đến , cấp bậc của tự nhiên bị giáng xuống thê thảm, có chút vui. Tại sao nàng vừa chuyển thế lại biến thành nha đầu có chút thú vị nào a, mặc dù diện mạo của nàng vẫn thay đổi chút gì?!

      Hết chương 3
      Last edited by a moderator: 25/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương thứ tư:

      Editor: salemsmall

      Trở lại trong phòng, quái Đại vương lười biếng nằm giường, "phong tình vạn chủng" nghiêng người, chỉ chỉ bắp đùi thon dài to lớn.

      Nàng do dự chút mới sợ hãi tiến lên. Đấm chân cho người khác là chuyện chưa từng có, đấm chân cho quái lại càng là lần đầu tiên. Nhưng trước mắt, gặp rủi ro phượng hoàng cũng bằng gà, trong sông ngòi giao long* cũng bằng cá trạch, thôi kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Nàng thầm cắn chặt răng, tránh cho khớp hàm của mình run lên, cắn phải đầu lưỡi.

      (* - thuồng luồng.)

      Nàng đấm xuống cái mà bị đau đến mức thiếu chút nữa hất tay. Đây là chân sao? Sao lại cứng như sắt đá vậy? Ài, quái quả nhiên là quái, da thịt giống với người phàm!

      " quái" híp mắt suy nghĩ, " có hảo ý" đánh giá nàng.

      Nàng dám ngẩng đầu, vội vàng dùng sức đấm chân cho Đại vương, xương cốt tay đau nhức như sắp nát vụn ra. Đột nhiên nắm chặt bàn tay của nàng, cầm lên nhìn nhìn, thấp giọng câu vô cùng khó hiểu: "Ta quên mất, tại nàng là người phàm."

      Cái này mà cũng quên được hay sao? Nàng ràng là người phàm mà. Hiển nhiên là cố ý chỉnh nàng, để trả mối thù bị bắn vào mông a. Nàng ủy khuất liếc nhìn quái, nhưng cũng chỉ dám thầm phỉ báng trong bụng.

      quái nắm tay nàng xong cũng thả ra, mà hơi dùng sức nắm chặt lúc, kỳ lạ là ngay sau đó, tay nàng còn đau nữa.

      Nàng ngượng ngùng muốn rút tay về, lại được như mong muốn. Bàn tay của giống như có lực hút, giữ chặt lấy bàn tay nàng trong lòng bàn tay , giống như phiến lá sen lớn bao bọc lấy búp sen . Bởi vì nàng sợ hãi nên xem tư thế ái muội này. Nam nữ thụ thụ bất thân có vẻ như chỉ nhằm vào nam nữ mà phải nam quái và nữ phàm nhân. Nàng lo lắng chính là, nhìn xong cũng đừng coi tay của nàng thành đùi gà chân chim mà nhét vào trong miệng để gặm là tốt rồi.

      tinh tế nhìn ngắm lúc, mới thở dài: "Quả nhiên là công chúa, chưa phải làm cái gì bao giờ, là non mềm."

      Hai chữ sau cùng, sao nàng cứ có cảm giác mà nước miếng giọt a? Sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, liều mạng rút bàn tay ra, sợ chậm chút nữa vào miệng của .

      "Đại, Đại vương còn có gì phân phó ?"

      liếc nhìn nàng, cười tít mắt : "Ừm, ta đói bụng rồi."

      Sắc mặt nàng lại tiếp tục trắng bệch, hai tròng mắt trợn tròn, thầm bấm vào lòng bàn tay để ngăn cản chính mình run lẩy bẩy, nhưng bắp chân lại nghe lời, tự ý chuột rút.

      quái vẻ mặt ôn hòa sờ sờ tóc nàng: " nấu cơm cho ta ."

      "Nấu, nấu cái gì?" phải là rửa chính mình cho sạch rồi tự nhảy vào nồi chứ? Tên quái này, ngoài ăn sống còn ăn chín nữa à?

      Tim của nàng nhảy lên tận cổ họng, trừng mắt nghênh đón ánh nhìn của . Hai mắt lấp lánh, lóe ra tia sáng vô cùng mê người, nếu như phải là quái, bộ dáng của quả là phi thường tuấn mỹ, có thể là tú sắc khả xan*. Nàng bị ánh mắt của hấp dẫn, mong chờ câu tiếp theo của , quyết định sinh tử của nàng.

      (* - sắc đẹp thay cơm.)

      "Làm cá , ở dưới suối có cá, nàng bắt mấy con . Nàng có biết làm cá ?"

      Nàng giống như vừa trút được gánh nặng, thở phào hơi. Làm cá, thực là nàng biết. Nhưng mà trong tình huống tại, nàng còn dám nàng biết làm hay sao?"

      "Biết, chút." tại phải lúc cần tỏ ra khiêm tốn, mà là nên thể .Nhưng mà nàng vẫn lo lắng, nên vẫn chừa lại chút đường sống cho chính mình. Nếu như lát nữa làm xong mà tỏ ý bất mãn, nàng vẫn có cơ hội để cãi lại, rằng nàng phải là biết toàn bộ, cho nên làm được chỉ tạm chấp nhận mà thôi.

      dịu dàng : "Vậy ."

      Nàng nơm nớp lo sợ ra khỏi phòng, đến bên bờ suối. Nước suối trong vắt đến mức thấy được đáy, cá cũng rất nhiều, nhưng mà vấn đề là làm thế nào để bắt được cá?

      Nàng đường đường là nàng công chúa, trừ bỏ vận động "tao nhã thời thượng" của quý tộc là cưỡi ngựa săn thú, nàng chưa từng trải nghiệm những công việc cần dùng đến thể lực như thế này.

      Nàng tay tấc sắt, khóc ra nước mắt. Thôi nhập gia tùy tục vậy, cố gắng biểu cho tốt, khiến cho quái đại nhân được vui vẻ, để cho nàng được tay chân lành lặn trở về nhà.

      Nghĩ vậy, công chúa xắn cao ống quần, lội xuống nước. Nước ấm áp vừa phải, cực kỳ thoải mái, giống như suối nước nóng. Nàng có chút kỳ quái, nước ấm như vậy, làm sao mà cá có thể sống được nhỉ?

      Nàng cúi đầu khom lưng bắt tay vào bắt cá lần đầu tiên trong đời. Bị hụt nhiều lần mà vẫn chưa bắt được con nào! Mấy con cá này rất có linh tính, chúng cứ bơi xung quanh chân nàng, có vẻ như vô cùng thân thiết, nhưng mà nàng lại thể nào bắt được. Xem ra, chúng tỏ ra thân thiện là chuyện, nhưng mà tính mạng vẫn quan trọng hơn cả.

      Nàng nóng nảy, lát nữa nếu như quái chờ nổi, bị đói bụng, hạ khẩu với nàng sao? Bất cứ giá nào, nàng cũng phải nhắm lấy con to nhất, ra sức nhào tới.

      Tõm tiếng... Lại bị hụt.

      Y phục của nàng bị ướt.

      Nàng vẫn ngừng cố gắng.

      Lại tiếng tõm... Tóc của nàng cũng bị ướt rồi.

      Tiếng động quá lớn, kinh động đến quái. đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn nàng: "Ta này, Tuyết Họa Nhi! Nàng bắt cá hay tắm rửa vậy?"

      Nàng ngẩn người lát mới ý thức được chuyện với nàng. Tuyết Họa Nhi, cái tên này nghe quen thuộc.

      Toàn thân nàng ướt sũng, nước chảy tí tách, đáng thương tội nghiệp đứng trong suối, bộ dáng vừa quẫn bách lại vừa sợ hãi, trông vừa buồn cười lại vừa đáng . Hơn nữa, y phục của nàng ẩm ướt, dán sát vào người, cái gì nên lộ hay nên lộ đều ra ràng. Có chỗ phải dùng từ để miêu tả mới thích hợp: vô cùng sinh động.

      nuốt ngụm nước bọt, nén cười, rồi khoát tay.

      Mấy con cá cứ như vậy nhảy ra khỏi mặt nước, rơi xuống bên bờ suối.

      Nàng sợ ngây người, sau đó lại cảm thấy vô cùng tức giận.

      ràng là có phép thuật, bắt cá chẳng qua chỉ là nhấc tay chi lao*, thế mà còn giày vò nàng, phải là nàng chỉ bắn cái vào mông hay sao, còn chưa bị thương nữa. Đồ quá đáng, lòng dạ hẹp hòi, nhai tí tất báo!**

      (* - thuận tay giúp đỡ; ** Nhai tí tất báo - giống như chỉ là cái trừng mắt nho cũng sinh lòng thù hận, nhất định phải trả thù - Ý lòng dạ cực kỳ hẹp hòi.)

      Nàng tức giận nhưng lại dám thể , kéo thân thể ướt sũng lên bờ.

      vẫy tay cái, : "Lại đây."

      Trong lòng nàng run lên, động tác ngoắc ngoắc tay của ràng mang theo ý tứ khinh thường và bất mãn. Nhưng tia sáng dịu dàng trong mắt lại lộ ra chút hứng thú và thèm muốn. Nàng, phải thay thế cá hay sao? Nàng chậm rãi qua, bắp chân lại bắt đầu run rẩy.

      Bàn tay vừa nhấc lên, tia sáng từ lòng bàn tay bắn ra, ngay sau đó, tóc và y phục của nàng được hong khô trong chớp mắt.

      Nàng lại càng cảm thấy tuyệt vọng hơn, tên quái này có pháp lực cao cường như vậy, cho dù phụ hoàng có tìm đến được nơi này, cũng thể nào đấu lại được a. Xem ra vẫn cứ nên tự lực cánh sinh lấy lòng , mong xử lý khoan hồng, lương tâm trỗi dậy thả nàng về có vẻ còn thực tế hơn.

      "Ta làm cá cho ngươi."

      Nàng vội vàng chăm chỉ nhặt cá rơi đất, lại phát ra thêm vấn đề, nấu cơm ở nơi nào đây?

      "Phòng bếp ở đằng kia." Tay vừa nhấc lên, bên cạnh cây cầu ra căn phòng. Nàng kinh ngạc qua, thấy bên trong có đầy đủ mọi thứ. Nhưng mà, trong những thứ đó, có hơn nửa nàng biết nó gọi là gì, nửa còn lại, cho dù nàng biết nó là thứ gì cũng biết nó được dùng như thế nào.

      Nàng kiên trì gian khổ tìm tòi.

      Giờ phút này, nàng vô cùng hận chính mình vì sao lại là công chúa, cái gì cũng biết. Nếu như là nương con nhà nông, lúc này chính là cơ hội tốt nhất để lấy lòng quái đại nhân a. Nếu nàng có thể nấu được nồi canh cá mỹ vị, quái đại nhân nhất định vô cùng vui vẻ, sau đó ném nàng ra khỏi cái động này tốt rồi.

      Giờ phút này nàng cảm thấy đến lúc cần dùng đến sách vở mới ân hận là trí thức của mình còn thiếu. Chờ đến khi nàng bưng nồi ra khỏi phòng bếp , ôi thôi, toàn bộ canh đều là màu đen sì sì.

      Nàng mò mẫm bưng nước canh đen sì ấy từ phòng bếp về phòng ngủ.

      quái đại nhân vô cùng kiên nhẫn ngồi trước bàn sách, chút để ý lật từng trang sách để đọc. , lại có thể đọc sách, lại có thể biết chữ sao? hiểu sao lại nàng lại sinh ra chút hảo cảm với quái. Thường , người có tri thức đều những điều có chút đạo lý.

      đặt sách xuống, trước tiên liếc nhìn nàng chút, rồi lại liếc nhìn canh cá chút. Sau đó, khóe miệng bị co quắp phen, : "Tuyết Họa Nhi, cái này là thứ đồ gì vậy?"

      "Cá, canh cá."

      "Cá đánh vẩy à?"

      Nàng lo sợ hỏi lại: "Còn phải đánh vẩy ư?"

      Khuê Mộc Lan chống tay lên trán, thầm thở dài. Khi còn ở Thiên Đình vẫn còn là tiểu nha đầu lanh lợi, bây giờ ràng là bị nhân gian khói lửa hun thành ngu dốt rồi. còn muốn cùng nàng phu xướng phụ tùy, nam chủ ngoại, nữ chủ nội mảnh đất này đấy! Trước mắt cứ thử lần như vậy, cũng xem như kiểm tra xong tài nghệ của nàng rồi. Ai! Ngày đó, lẽ ra nên thay nàng cửa sau, cầu Thiên Quân cho nàng đầu thai vào gia đình tốt, ai ngờ, nàng lại được đầu thai vào gia đình tốt nhất nhân gian, kết quả là cái gì cũng biết làm. Chẳng lẽ về sau, phải uống thứ canh cá đen sì vừa đánh vảy vừa mổ bụng nguyên lành như thế này hay sao?!

      Khuê Mộc Lang vô cùng sầu lo cho tương lai của chính mình. Tốt xấu gì cũng là Tinh Quân, chẳng lẽ phải ngày ngày rửa tay nấu canh, ở nhà làm nội trợ* hay sao?

      (* - nguyên văn là phụ nam.)

      Có " quái" nào phải chịu thiệt thòi như vậy ? đúng, có Tinh Quân nào phải chịu thiệt thòi như vậy ?

      rút ra kinh nghiệm xương máu, nên quyết định phải cải tạo trù nghệ của nha đầu kia phen.

      trầm ngâm suy nghĩ lúc, mới nhớ tới hình như cửu vĩ hồ Xích Viêm ở Hứa Mật sơn từng nhắc tới lão bà Vũ nhà có trù nghệ bậc nhất. Hay là, đưa nàng tới đó học hỏi nhỉ? Quyết định như vậy xong, Khuê Mộc Lang nhấc bút, viết xuống mấy chữ như sau:

      'Nội trong ba ngày, phải khiến cho trù nghệ nhạt như nước ốc của nàng nâng thành thơm ngọt ngon miệng. Phải dốc lòng truyền dạy tuyệt kỹ bí truyền, được giấu giếm.'

      "Nàng đến Hứa Mật sơn mấy ngày , học cho xong tuyệt kỹ sở trường của Vũ rồi trở về. Phải cố gắng học đấy!"

      "Ta nhất định cố gắng học tập, Đại vương."

      Khuê Mộc Lang bất mãn : "Đừng có gọi ta là Đại vương." Danh xưng này là thiếu thân thiết.

      Nàng khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy ta phải xưng hô với lão nhân gia ngài như thế nào?" Cung kính chút tốt hơn. Nàng cũng có kinh nghiệm giao tiếp với quái, chỉ biết là trong tiểu thuyết, đám tiểu đều gọi thủ lĩnh của chúng là Đại vương. Nhưng mà vì sao lại thích cách gọi này nhỉ?

      Khuê Mộc Lang đầu đầy hắc tuyến, giờ phút này vô cùng muốn soi gương chút để ngắm lại chính mình. Chẳng lẽ sau khi từ Tiên giới rơi xuống thế gian, dung mạo cũng trở nên già nua rồi hay sao? Nha đầu kia, cư nhiên gọi là lão nhân gia? Tâm tình của vô cùng thoải mái, cái cách gọi này, quả thực là muốn chặt đường lui của . Về sau nếu như đùa bỡn nàng, chẳng phải là "già mà kính", "trâu già gặm cỏ non" hay sao chứ?

      "Tuyết Họa Nhi" lo sợ bất an nhìn gương mặt tuấn mỹ của Khuê Mộc Lang lúc xanh lúc trắng, bắp chân của nàng lại bắt đầu run rẩy, chẳng lẽ gọi là lão nhân gia cũng vừa ý hay sao? Thế muốn gọi là gì? Gia gia* chắc?

      (* - ông nội.)

      Phải gọi nam tử tuấn mỹ chưa đến ba mươi tuổi bằng gia gia, là khó có thể mở miệng a. Nhưng mà bản thân ở trong động , há có thể cúi đầu, vì sống còn của mình, nàng cắn chặt răng, hạ quyết tâm, run rẩy giọng : "Vậy tiểu nhân có thể gọi ngài là gia gia."

      Khuê Mộc Lang suýt nữa lao đầu từ ghế xuống đất.

      Xưng hô này, quả thực là so với lão nhân gia còn ngoan độc hơn. Ngay cả bối phận cũng có, về sau nếu như muốn có gì đó với nàng, vậy chẳng phải là bất luân* hay sao!

      (* - trái luân thường đạo lý.)

      Tiểu nha đầu, xem như nàng lợi hại!

      Khuê Mộc Lang cố gắng kiềm chế nỗi phiền muộn xoắn xuýt trong lòng, hắng giọng cái, ngồi thẳng người lên, muốn tỏ ra mình là tráng niên mạnh mẽ, để cách hai từ lão nhân gia và gia gia kia càng xa càng tốt.

      nhìn công chúa khẩn thiết chờ đợi chỉ thị ở kia, thận trọng : "Về sau, nàng là Tuyết Họa Nhi, nàng có thể trực tiếp gọi ta là Khuê Mộc Lang, hoặc gọi ta là lang quân cũng được." đến hai chữ lang quân, môi mơ hồ lóe lên nụ cười, trong lòng cũng cảm thấy có chút thay đổi.

      Đáng tiếc, người có tâm, người nghe lại vô ý, hai chữ "lang quân*" nhu tình mật ý như vậy, mà công chúa "Tuyết Họa Nhi" lại cứng rắn nghe thành "lang quân**." Nàng càng thêm tin tưởng, chính là lang tinh ( tinh sói).

      (* và **: đồng nhưng khác nghĩa, * là chỉ người chồng, còn ** là con sói.)

      Hết chương bốn.
      Last edited by a moderator: 3/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :