1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

MỖI LẦN CHẠM BÓNG ĐỀU VÌ EM - 11 GIỜ PHẢI NGỦ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Bạn thấy truyện này thế nào?

    1. Hay lắm. Viết tiếp đi.

      62 vote(s)
      98.4%
    2. Cũng tạm được.

      1 vote(s)
      1.6%
    1. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      [​IMG]

      Tác giả: 11 Giờ Phải Ngủ
      Thể loại: ngôn tình thanh mai trúc mã, sport, ngọt sủng sâu răng.
      Số chương: 163
      Editor: Dâu Tây
      - Dưa Hấu
      Beta: Dâu Tây
      Bìa: Pun-ni
      Lịch post: 1tuần/2-3c
      -----------------------------
      Năm mười bốn tuổi Carlos xăm hình xăm đầu tiên với dòng chữ "Te amo,苏清嘉 " ( Tô Thanh Gia, em ).
      Năm mười tám tuổi Carlos xăm hình xăm thứ hai "Te casaras conmigo, 苏清嘉 (Tô Thanh Gia, gả cho nhé).

      Và hình xăm thứ ba được xăm vào năm hai mươi hai tuổi của Carlos là Yo nací para quererte,苏清嘉 (Tô Thanh Gia, sinh ra để em).
      Đối với người hâm mộ mà , mới mười sáu tuổi được tham gia giải đấu U19 châu Âu, Carlos quả thực chính là món quà Chúa trời ban tặng cho Barca [*]. Đặc biệt động tác ăn mừng của lại khiến người hâm mộ vô cùng "nóng mắt"- vì luôn làm hình trái tim đặt trước ngực.
      [*] Barca: là tên thân mật của F.C Barcelona - câu lạc bộ thể thao giàu thành tích ở Barcelona của Tây Ban Nha.
      ------------------------------
      Đối với Tô Thanh Gia mà , gặp Carlos là điều bất ngờ tuyệt vời nhất con đường sống lại của mình. Còn với Carlos mà , gặp được Tô Thanh Gia là lúc cuộc đời mới thực bắt đầu.
      ------------------------------
      Trích dẫn siêu ngọt ngào:
      "Lời tỏ tình lãng mạn nhất thế kỷ - em, là đầu thơ tình bắt đầu của tuổi trẻ và trải dài suốt thanh xuân." - Time Magazine

      "Carlos mang về giải thưởng Quả bóng vàng, hướng người vợ xinh đẹp của mình bày tỏ tình cảm." - New York Time
      "Carlos có cơ thể hoàn mỹ. Vì vậy trong mắt mọi người phụ nữ, hình xăm ngực chính là nét bút hỏng, trừ vợ ." - Tạp chí Playboy
      *Lưu ý: Truyện chỉ được đăng Cung Quảng Hằng và wattpad cá nhân
      https://www.wattpad.com/story/157064850-mỗi-lần-chạm-bóng-đều-vì-em

      MỤC LỤC
      Chương 1 | Chương 2 | Chương 3 | Chương 4 | Chương 5 | Chương 6 | Chương 7 | Chương 8 | Chương 9 | Chương 10 | Chương 11 | Chương 12 | Chương 13 | Chương 14 | Chương 15 | Chương 16 | Chương 17 | Chương 18 | Chương 19 | Chương 20 | Chương 21 | Chương 22 | Chương 23 | Chương 24 | Chương 25 | Chương 26 | Chương 27 | Chương 28 | Chương 29 | Chương 30 | Chương 31 | Chương 32 | Chương 33 | Chương 34 | Chương 35 | Chương 36 | Chương 37 | Chương 38 | Chương 39 | Chương 40 | Chương 41 | Chương 42 | Chương 43 | Chương 44 | Chương 45 | Chương 46 | Chương 47 | Chương 48 | Chương 49 | Chương 50 | Chương 51 | Chương 52 | Chương 53 | Chương 54 | Chương 55 | Chương 56 | Chương 57 | Chương 58 | Chương 59 | Chương 60 | Chương 61 | Chương 62 | Chương 63 | Chương 64 | Chương 65 | Chương 66 | Chương 67 | Chương 68 | Chương 69 | Chương 70 | Chương 71 | Chương 72 | Chương 73 | Chương 74 | Chương 75 | Chương 76 | Chương 77 | Chương 78 | Chương 79 | Chương 80 | Chương 81 | Chương 82 | Chương 83 | Chương 84 | Chương 85 | Chương 86 | Chương 87 | Chương 88 | Chương 89 | Chương 90 | Chương 91 | Chương 92 | Chương 93 | Chương 94 | Chương 95 | Chương 96 | Chương 97 | Chương 98 | Chương 99 | Chương 100 | Chương 101 | Chương 102 | Chương 103 | Chương 104 | Chương 105 | Chương 106 | Chương 107 | Chương 108 | Chương 109 | Chương 110 | Chương 111 | Chương 112 | Chương 113 | Chương 114 | Chương 115 | Chương 116 | Chương 117 | Chương 118 | Chương 119 | Chương 120 | Chương 121 | Chương 122 | Chương 123 | Chương 124 | Chương 125 | Chương 126 | Chương 127 | Chương 128 | Chương 129 | Chương 130 | Chương 131 | Chương 132 | Chương 133 | Chương 134 | Chương 135 | Chương 136 | Chương 137 | Chương 138 | Chương 139 | Chương 140 | Chương 141 | Chương 142 | Chương 143 | Chương 144 | Chương 145 | Chương 146 | Chương 147 | Chương 148 | Chương 149 | Chương 150 | Chương 151 | Chương 152 | Chương 153 | Chương 154 | Chương 155 | Chương 156 | Chương 157 | Chương 158 | Chương 159 | Chương 160 | Chương 161 | Chương 162 | Chương 163 |
      Last edited: 3/10/18
      hangcao, Lazzy Le, Nhược Vân23 others thích bài này.

    2. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      ~ Chương 1 ~
      Editor: Dâu Tây


      __________

      ''Giải thưởng nam vận động viên xuất sắc nhất do Liên đoàn bóng đá thế giới (FIFA) [*] bầu chọn, hay còn được gọi là ''Quả bóng vàng”, là giải thưởng cao quý nhất trong lòng tất cả vận động viên sân cỏ.
      Năm 2015, ngôi sao người Argentina – Lionel Messi lại lần nữa mang về giải thưởng Quả bóng vàng, đây là lần thứ năm giành được giải thưởng danh giá này.…”


      [*] FIFA là từ viết tắt của cụm từ Liên đoàn bóng đá thế giới, là tổ chức điều hành và quản lý các hoạt động bóng đá thế giới. FIFA được thành lập 21/05/1904, có trụ sở đặt tại thành phố Zurich, Thụy Sĩ.


      Tô Thanh Gia đối chiếu bản ghi chú rồi gõ đoạn văn này vào máy tính. dựa vào thành ghế duỗi người cái, lộ ra vòng eo nhắn, mềm mại, trắng nõn dưới lớp áo ngủ bằng lụa đỏ.
      Tin tức siêu sao của Barca - Lionel Messi năm lần giành giải “Quả bóng vàng” bùng nổ phạm vi toàn thế giới, đặc biệt là fan hâm mộ Barca hay Lionel Messi, họ điên cuồng chia sẻ mọi thông tin về . wechat, blog và cả INS (Instagram), tất cả đều là tin tức "siêu hot" này.
      Tuy phải là fan hâm mộ cuồng nhiệt nhưng trong lòng Tô Thanh Gia vẫn rất vui mừng. Chỉ có điều, chút hân hoan ấy thể nào bù đắp được nỗi đau khổ bị biên tập dùng “đoạt mệnh liên hoàn” gọi dậy khỏi chăn ấm, suốt đêm gấp rút viết bản thảo của .


      Biên tập viên truyền đạt rất ràng cho ý kiến của chủ biên: Từ mọi góc độ ca ngợi vị "Ngũ Quan Vương" này chút, nếu có thể viết bài viết hoàn chỉnh và ấn tượng nhất tổng kết hết cuộc sống tốt đẹp của ta.
      Tô Thanh Gia suy nghĩ lại lúc, sau đó mở chuỗi tin tức chưa đọc lên. "Ồ! có nội dung để viết rồi". Làm nhà báo tự do, phần lớn thời gian Tô Thanh Gia đều cực kỳ nhàn rỗi, ngoại trừ đêm nay.
      Sở trường của là kết hợp kiến thức của nhiều lĩnh vực lại với nhau. có thể sáng tác bài văn, viết du ký, viết về chuyên mục tình cảm, cũng có thể viết tùy bút, đôi khi bình luận hay giới thiệu chút ẩm thực, đương nhiên thỉnh thoảng cũng viết mấy bài tiểu sử của ngôi sao nổi tiếng nào đó.
      ra cái gì Tô Thanh Gia cũng biết chút nhưng lại chẳng hề hiểu sâu về chúng. Mỗi lĩnh vực viết ít là bởi vì chỉ biết chút ít, may mắn là viết đúng vấn đề được quan tâm và nằm trong vùng hiểu biết.
      giờ mọi người đều thích trang B, loại tin tức viết chút rồi dừng này cực kỳ thỏa mãn lòng hư vinh của nhóm người zhuangbility [*], đem ra khoe khoang hai ba câu với người bên cạnh cũng rất tốt.


      [*]: zhuangbility là khả năng tự thể bản thân của người nào đó,hoặc cố ý phóng đại cảm xúc của mình. Hay còn gọi là những người luôn cố tỏ ra mình nguy hiểm.


      Vì thế người viết mấy trang bản thảo cũng bắt đầu phát hỏa lên, sau đó biên tập tìm tới, ký kết hợp đồng đơn giản, liền bắt đầu mở đầu chuyên mục.
      Tô Thanh Gia sinh ra trong gia đình làm nghề ngoại giao, cha mẹ quanh năm ở nước ngoài. Vì trước đây thường xuyên theo họ ra nước ngoài du lịch, trải qua cuộc sống như vậy nên kiến thức của cũng được bồi đắp rất nhiều.


      Nhưng chính bởi hồi trải qua cuộc sống đó, nên Tô Thanh Gia càng muốn sống cuộc sống nhàn nhã màng danh lợi. Sau khi tốt nghiệp đại học Cambridge, Tô Thanh Gia tiếp tục ở lại nước ngoài phát triển, mà quay trở về Hàng Châu sinh sống.
      Mười hai giờ đêm, Tô Thanh Gia gõ xong bản thảo, chuẩn bị gửi cho biên tập, gõ phím Enter cái vang, như thể xả hơi, phát tiết.
      Gỡ mắt kính xuống, đứng lên vươn vai rồi vào phòng vệ sinh.
      Dùng nước ấm rửa mặt, Tô Thanh Gia nhìn ngắm trong gương. Khuôn mặt của từ rất xinh đẹp, khiến ai nhìn cũng phải khen câu "đúng là mỹ nhân".
      Mặc dù là người châu Á, nhưng vì có phần tư huyết thống Tây Ban Nha nên chiếc mũi của rất cao thẳng và thanh tú, từ sống mũi đến cánh mũi, các đường cong đều cực kỳ hoàn mỹ, khuôn mặt trái xoan toát ra vẻ tao nhã cổ điển, đôi môi đỏ tươi điểm làn da trắng nõn, có quyến rũ mê hoặc thành lời.
      Thứ Tô Thanh Gia hài lòng nhất chính là đôi mắt của mình, mặc dù hốc mắt sâu như người châu Âu nhưng lông mi dày cong vút, con ngươi trong suốt màu hổ phách, bởi vì cận thị cho nên nhìn qua giống như có tầng hơi nước mơ hồ.


      Vỗ vỗ gương mặt căng tràn nhựa sống, hề giống hai mươi sáu tuổi chút nào.
      Lấy dây buộc tóc đáng màu hồng phấn buộc gọn mái tóc dài óng ả lên, sau đó Tô Thanh Gia xé mặt nạ ra đắp mặt.
      Phụ nữ mà, vẫn phải dựa vào bảo dưỡng thôi, mấy minh tinh hơn bốn mươi vẫn giả dạng non nớt kia, có ai mà tiêm chích mấy thứ phụ trợ cơ đâu?
      Nằm giường, Tô Thanh Gia suy nghĩ lát rồi mở di động ra đặt vé máy bay đến Bắc Kinh, rồi lại đặt vé đến Barcelona. Viết trang chuyên mục khiến có chút nhớ bờ biển hoàng kim ở Barca rồi.
      Sau khi nhận được tin nhắn nhắc nhở số dư trong ngân hàng, lại nghịch điện thoại lúc, Tô Thanh Gia gỡ mặt nạ xuống, bao lâu sau chìm vào giấc ngủ.


      __________


      Hàng Châu, chín giờ, ánh mặt trời xuyên qua tấm màn cửa màu tím nhạt, bụi bặm trong khí bay lả tả như bột phấn.
      Kể cũng lạ, người bao giờ nằm mơ như đêm qua lại mơ về Barcelona, đúng là ngày nghĩ sao đêm mơ vậy, Tô Thanh Gia vỗ đầu mình, đó đều là những chuyện trước lúc mười tuổi.
      Sau khi đánh răng rửa mặt xong, ngồi đệm tập vài lần 12 động tác yoga quen thuộc xong, bước vào nhà bếp, rót cốc sữa nóng và miếng bánh mì nướng.
      Tương Blueberry [*] ngon thể chê tý nào.


      [*] nước tương được làm từ quả mâm xôi.


      Ăn sáng xong, Tô Thanh Gia kiểm tra máy tính chút, có mail mới, bất hạnh, bản thảo của bị trả lại. Biên tập ghi chú những điều phải sửa lại, bài vừa rồi đủ sâu sắc, rập khuôn, ý tưởng mới, trước hai giờ chiều nay phải nộp bản mới, cần phải sửa lại tốt.
      Tô Thanh Gia chu miệng thổi hơi, vén lọn tóc trán lên.
      nghĩ thầm, đây phải là những gì ông cầu sao? Cái gì mà tổng kết thành tựu của Messi, người ta giờ đâu còn ai mua tạp chí để đọc đâu, xem mạng là được.
      Giờ được nữa rồi.
      “Bờ biển hoàng kim của tôi, bikini của tôi, suối nước nóng của tôi, đàn ông Tây Ban Nha, họ còn chưa kịp nhìn thấy mất đại mỹ nhân rồi.”
      Tô Thanh Gia dùng ngón tay chấm vào app, xác nhận trả vé.
      Buồn bực muốn cắn móng tay, nhưng vừa đưa lên miệng phát bộ móng tay mới làm mấy hôm trước vẫn chưa tẩy : “Đúng là khó chịu o(︶︿︶ )o ”
      Dù ngoài miệng than thở nhưng vẫn đeo kính lên, bắt đầu viết bản thảo.
      Lần này, Tô Thanh Gia viết ra từng phương pháp huấn luyện của các câu lạc bộ, sau đó sửa lại những phương pháp rèn luyện thể năng mà mọi người vẫn thường tập sai.
      Dùng Wechat gửi bản thảo sửa sơ qua cho biên tập.
      Trong lúc chờ đợi, Tô Thanh Gia gặm trái táo đỏ cho hả giận.
      Wechat báo có tin nhắn mới.
      “Biên Biên: Như vậy cũng khác lúc đầu lắm, hãy tô đậm thêm mấy pha ghi bàn truyền kỳ của Messi vào, tất cả mọi đều thích xem điều này.”
      “Tô Thanh Gia: …”
      Ai phải có ý tưởng mới, thể theo khuôn vậy?!
      Sau khi sửa chữa xong, Tô Thanh Gia vào bếp làm sườn kho, tôm luộc, rồi múc món chân gò hầm đậu nành còn sót lại hôm qua ra tự khao mình bữa.
      Ăn uống no nê, Tô Thanh Gia bò lên giường bắt đầu ngủ trưa, mặc dù trả vé, nhưng vẫn muốn tiếp tục giấc mơ còn dang dở tối qua.
      “Barcelona, hẹn gặp lại trong mơ nhé.”


      Giấc ngủ này dường như hơi dài.
      Tô Thanh Gia nghĩ thầm, bởi vì cảm nhận được choáng váng do ngủ quá lâu.
      “Hình như mình ngủ rất lâu rồi phải, đầu đau quá.” xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng hơi nao nao – dường như có chỗ nào đó đúng lắm?
      “Bella, bảo bối của mẹ, tới giờ dậy con.”
      Minh Linh mở cửa phòng, đến:
      “Ôi, bảo bối làm sao vậy, sao con vẫn ngồi yên giường thế? Hôm nay có bánh kem con thích đấy. Mau mặc quần áo vào .”
      Minh Linh lấy chiếc váy lụa màu xanh lam từ tủ quần áo của , phần eo có đai lưng màu trắng, chân váy dáng suông, dưới làn váy là những bông hoa li ti.
      Tô Thanh Gia chớp chớp mắt rồi chuyển tầm mắt qua cái váy, cảm thấy có chút mơ hồ.
      Cái váy này rất đẹp, nhưng phải là kích cỡ của .
      Đó là quần áo trẻ em, quần áo trẻ em đó. phụ nữ gần ba mươi tuổi rồi. Mẹ của rốt cuộc là nghĩ gì vậy?
      Đợi chút, mẹ … Tại sao, lại trẻ thế này?
      phải là do đánh nhiều axit hyaluronic [*] quá đấy chứ, nhưng cũng thể biến quý bà hơn năm mươi gần sáu mươi tuổi thành thiếu phụ chứ?


      [*] Hyaluronic Acid (HA), còn được gọi là hyaluronan, là cái tên được nhắc khá nhiều gần đây trong thế giới mỹ phẩm, được biết đến như dưỡng chất giúp dưỡng ẩm và chống lão hoá hữu hiệu.


      Minh Linh là con lai giữa hai dòng máu Trung Quốc và Tây Ban Nha, ngũ quan thanh tú sắc sảo, dáng người yểu điệu thướt tha, lại còn có khí chất tao nhã do nhiều năm chơi dương cầm tạo ra.
      Tô Thanh Gia cảm thấy đầu óc có chút choáng váng:
      “Quý bà xinh đẹp, con có thể mạo muội hỏi tuổi của người được ?”
      Minh Linh che miệng cười khanh khách, khuôn mặt rực rỡ như đóa hoa càng khiến Tô Thanh Gia thêm chóng mặt.
      “Cảm ơn Bella khích lệ, tuổi của phụ nữ là bí mật, nhưng mẹ cũng ngại cho con biết đâu, mẹ 32 tuổi, bảo bối của mẹ tám tuổi rồi.” Bà vỗ vỗ mép giường:
      “Bảo bối mau đứng dậy mặc quần áo , mẹ ra ngoài trước đây, con mau xuống nhé, mẹ chờ con dưới lầu”
      Trong khi Tô Thanh Gia vẫn còn choáng váng, Minh Linh đặt lên trán nụ hôn, sau đó đóng cửa lại xuống lầu.
      Nghe tiếng bước chân của mẫu hậu đại nhân xa dần, Tô Thanh Gia vén chăn nhảy xuống giường, chạy vọt vào phòng vệ sinh.
      Sau đó đứng ngốc mất ba phút để tiếp nhận này. năm nay tám tuổi, cùng cha mẹ sinh sống ở Barcelona, Tây Ban Nha, đây phải là mơ, bởi vì… chỉ cao hơn bồn rửa mặt nửa cái đầu.
      “Trời ạ, đây phải là giấc mộng sao, quả về Barcelona rồi, chẳng lẽ vị thần nào đó nghe thấy lời kêu gọi của ? Đúng là mông lung quá.”
      Tô Thanh Gia chuyển cái ghế sang, rồi trèo lên đánh răng rửa mặt. Cuối cùng, soi gương rồi tự hôn mình “chụt” cái..
      Oa! đúng là đáng quá mất, chỉ nhìn thôi thể nhịn được rồi.
      ra từ đến lớn đều là mỹ nhân đó nha, còn muốn cho người khác sống nữa đây.
      Tô Thanh Gia ôm khuôn mặt nhắn, trong lòng vô cùng đắc ý.
      Đến khi dịch chuyển ánh mắt về phía giường, Tô Thanh Gia mới tỉnh táo lại từ trong sắc đẹp của mình, cuộc sống của lại bắt đầu lại lần nữa? Nhưng mà...
      Nhà của , xe của , tiền của , đều bay mất rồi?
      Còn có bộ móng mới làm của , nồi canh mới nấu trong bếp của ?
      Cả iphone 6plus nữa?
      Tất cả đều mất hết?
      Mọi thứ đều quay lại từ đầu ư? Quả là đáng sợ!!!!!!!!!!!!!
      Last edited: 1/8/18

    3. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      ~ Chương 2 ~
      Editor: Dâu Tây


      ____________


      Nhân lúc mặc quần áo, Tô Thanh Gia tranh thủ sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình.
      Thứ nhất, tên là Tô Thanh Gia, giờ tám tuổi. Điều này cần chứng minh.
      Thứ hai, ba tên là Tô Tĩnh Khang, là người gốc Trung, làm việc tại văn phòng lãnh quán Trung Quốc ở Barcelona Tây Ban Nha.
      Còn chức vụ, tha cho , thể nhớ chuyện khi còn .
      Thứ ba, mẹ tên Minh Linh, là “đại mỹ nhân” mang trong mình hai dòng máu Trung Quốc và Tây Ban Nha, là bậc thầy về đàn dương cầm, tên tiếng là Ana, bà chính là người vừa gặp.
      xuống lầu, Tô Thanh Gia nhìn vòng quanh ngôi biệt thự . Đây là kiểu kiến trúc điển hình của Tây Ban Nha, vừa lãng mạn lại mang theo nét tinh tế, nhất là mái nhà với bức bích họa và vườn hoa căng tràn nhựa sống.
      “Thanh Gia, mau tới ăn sáng .” Tô Tĩnh Khang cầm tờ báo, công việc ở nước ngoài cầu ông phải có hiểu biết nhất định về tin tức địa phương.
      Tô tiểu mỹ nữ dùng hai tay nhấc mép váy, làm ra lễ nghi cực kỳ thục nữ:
      "Buenos dias, Tô tiên sinh đẹp trai” (Buổi sáng tốt lành, Tô tiên sinh đẹp trai)
      Tô Tĩnh Khang làm động tác ngả mũ đáp lại, mặc dù , ông ấy có mũ. Nhưng điều đó ảnh hưởng, bởi ông ấy vẫn rất đẹp.
      “Buenos dias" (Buổi sáng tốt lành)
      Tô tiên sinh cười rộ lên vui vẻ, Minh Linh ở bên nhìn si mê đến ngây người.
      Đợi Tô Thanh Gia ngồi xuống ghế, :
      “Ba mẹ, sao lại có phản ứng gì vậy?.” Minh Linh mới kịp phản ứng, khuôn mặt đỏ bừng như đóa hoa hồng đỏ bung cánh trong vườn.
      Tô Tĩnh Khang mặt biến sắc nhìn sang, nhưng ý cười nơi đáy mắt lại bán đứng nhà ngoại giao trẻ tuổi này, xem ra mị lực của ông vẫn chưa hề giảm xuống.
      Tô Thanh Gia yên lặng ăn nhanh chút, cố gắng phát ra tiếng để tránh chọc vỡ bong bóng hường phấn bên cạnh.
      Chọc chọc cái đĩa bánh ngọt trà xanh, nhìn phần bánh trước mắt, miễn cưỡng chấp nhận vậy.
      Đương nhiên, nếu bây giờ có thể thoát khỏi cảnh phải làm bóng đèn tốt hơn.
      Nhìn cha mẹ "mắt mày lại", bầu khí ngọt ngào đến phát ngán, đâu còn là đứa trẻ mà chịu được cảnh tượng khiến người khác ghen tị đến đỏ mắt này chứ.
      Càng nhìn, càng nghĩ Tô Thanh Gia lại mê man.


      Tô Tĩnh Khang ra ngoài làm việc.
      Barcelona là thành phố lớn thứ hai Tây Ban Nha, nằm ở phía Đông Bắc của bán đảo Iberian, giáp biển Địa Trung Hải, khí hậu ôn hòa, thoải mái, được đánh giá là “đóa hoa Châu Âu”, dân số khá đông, phần lớn là dân di cư đến từ nhiều quốc gia khác nhau, người Trung quốc cũng chiếm phần trong số đó. Vì vậy, công việc ở lãnh quán chẳng hề nhàn nhã chút nào.
      Mẹ Minh Linh sinh ra ở Madrid. Bà ngoại là Sonia, mang vẻ đẹp điển hình của người phụ nữ Tây Ban Nha, là người say mê nhảy múa theo điệu nhạc Flamenco, đối với tình nồng cháy cuồng nhiệt như lửa.
      Trong lần gặp gỡ, Sonia gặp Minh Úc – người đàn ông phương Đông thần bí, hai người rơi vào bể tình, thể vãn hồi. Sonia sinh ra trong xã hội thượng lưu, là đóa hồng Tây Ban Nha được mọi người theo đuổi thành hàng, cũng may Minh Úc đủ ưu tú, Sonia lại là con , gả ra ngoài, nếu , có lẽ chuyện tình của bọn họ trở thành vở kịch cẩu huyết như Rose & Jack [*] rồi.


      [*] Rose & Jack là nhân vật chính của bộ phim nổi tiếng Titanic.


      Minh Linh mang dòng máu lai, vừa vui vẻ nhiệt tình rực rỡ như ánh mặt trời nơi Địa Trung Hải, vừa có vẻ e thẹn kín đáo của người phụ nữ phương Đông, lại có hai trai nên Minh Linh trong gia tộc cũng bị áp lực.
      Bà từng là thành viên trong dàn nhạc rất nổi tiếng ở Tây Ban Nha, trong buổi lưu diễn ở Trung Quốc phải lòng cán bộ ngoại giao Tô Tĩnh Khang. Về điểm này, Minh Linh hoàn toàn được di truyền từ người mẹ Tây Ban Nha của mình, theo đuổi gắt gao, cuối cùng cũng hái được đóa hoa lạnh lùng cao ngạo đó xuống. Vì nghiệp của chồng, Minh Linh từ bỏ công việc tại dàn nhạc, theo Tô Tĩnh Khang đến sống và làm việc ở các quốc gia khác nhau thế gới.
      Nửa năm trước, Tô Tĩnh Khang xin được điều đến Lãnh Quán Trung Quốc tại Barcelona Tây Ban Nha, Minh Linh vừa biết vui vẻ thôi, lập tức khao ông xã nhà mình trận.
      Còn chuyện khao thế nào, khụ khụ, đó là việc riêng trong nhà, việc riêng trong nhà… (điều quan trọng cần nhấn mạnh 2 lần)
      Trở lại bán đảo Iberian quen thuộc, Minh Linh đảm nhiệm vị trí giáo viên nhạc ở trường trung học gần đó.
      Gia đình Tô Thanh Gia chuyển từ Trung Quốc đến Tây Ban Nha từ nửa năm trước. Để thích nghi với hoàn cảnh mới, người nhà quyết định cho nghỉ học năm, hơn nữa khi Tô Thanh Gia còn ở Trung Quốc hoàn thành bậc tiểu học, chỉ cần theo kịp ngoại ngữ việc theo học tại đây còn là vấn đề nữa.
      Buổi sáng là thời gian Tô Thanh Gia tập đàn dương cầm, Minh Linh là người phụ trách dạy những bài học vỡ lòng về dương cầm cho từ lúc ba tuổi, vì vậy bây giờ Tô tiểu mỹ nhân có thể đánh được ít bản nhạc.
      Chọn điệu Valse ngắn, thấy Minh Linh gật đầu, Tô Thanh Gia bắt đầu đàn.
      còn , ngón tay vẫn chưa phát triển hết nhưng lại rất thon dài, trơn bóng trắng nõn, độ mở lớn, có năng khiếu bẩm sinh.
      Điệu nhạc này rất sống động thanh thoát, giống như chú cún chạy theo cái đuôi của mình, ngừng quay vòng ở chỗ, có chút hoang mang chán nản.
      Điệu nhạc rất đơn giản, nhưng vừa đánh đàn, Tô Thanh Gia bắt đầu thất thần .
      Minh Linh cắm hoa ở bên cạnh, bà dùng kéo cắt bỏ cành cây chút, vót nhọn, sau đó tìm chỗ cắm vào, động tác tao nhã hết sức.
      Tai của chuyên gia chơi nhạc thực thụ lúc nào cũng có thể bắt được những cảm xúc nhất, tuy Minh Linh chưa trở thành chuyên gia, nhưng bà vẫn có thể cảm nhận được tiếng đàn chứa hoang mang bối rối và vô số những cảm xúc phức tạp mà bà phân biệt được.
      ràng là điệu nhạc rất đơn giản, tại sao Bella lại có nhiều cảm xúc đến thế?
      Minh Linh hề quấy rầy Tô Thanh Gia, nhưng ánh mắt cực kỳ quan tâm.
      Tô Thanh Gia nhớ về kiếp trước của mình, ba mươi năm, dài dài, ngắn cũng ngắn.
      Cho dù là ai cũng đều rất khó chấp nhận chuyện bản thân trở lại cuộc sống lúc lúc . Dù cho Tô Thanh Gia thuộc trường phái vô tư vui vẻ, dẫu có gặp khó khăn cũng giữ vững tâm trạng “Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng”, nhưng cũng chẳng thể xóa sạch những kí ức ba mươi năm qua còn sót lại trong trí nhớ.
      Tựa như vết mực thấm đẫm giấy tuyên thành…
      Có thể đậm, có thể nhạt, cũng có thể đẹp đẽ vui tươi hay đơn giản chỉ là vài nét chấm phá.
      Nhưng lại là dấu vết bao giờ có thể xóa nhòa.
      Đời người trôi qua, ít nhiều gì cũng có sầu muộn cùng oán hận.
      Trong vô thức, điệu nhạc được đánh xong.
      Tô Thanh Gia ngừng tay bừng tỉnh, ngẩng đầu, trông thấy ánh mắt của Minh Linh, ánh mắt hiền lành trìu mến nhất của người mẹ.
      Ngừng lại chút, Tô Thanh Gia nở nụ cười rạng rỡ như mặt trời lúc bình minh nhìn mẹ mình.
      Cho dù thế nào, cuộc sống vẫn tiếp tục, bây giờ chúng ta lấy từ trong hộp ra viên chocolate biết là tốt hay xấu nhất, nhưng ít ra nó rất ngọt ngào.
      chừng, sau này, mỗi viên ta lấy ra cũng đều ngọt như vậy.
      Cuộc sống ra sao đều do con người quyết định.
      Minh Linh biết con mình xảy ra chuyện gì, nhưng trong khoảnh khắc đó, bà cảm thấy Tô Thanh Gia như trưởng thành, ánh mắt con bé trong suốt, khí chất trở nên ưu nhã thanh tao, giống hệt con người khôn ngoan thấu hiểu hết đạo lý, sinh tử của cuộc đời.
      Tiếng đàn vừa rồi, biến hóa hình như cũng khá tốt, từng nốt được đánh nên cháy theo tâm tình người nghệ sĩ.
      Minh Linh hơi nhướng mày, ung dung xoay xoay lãng hoa, có vẻ bên này còn thiếu nhánh thủy tiên.


      Tô Thanh Gia nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới, và nhanh chóng phát ra vấn đề vô cùng nghiêm trọng
      Hình như bởi vì , bắt đầu trở nên thực non nớt.
      Quả thể ngờ được đúng ?
      Chao ôi, bạn gặp ế gần ba mươi tuổi cả ngày ngồi xem phim hoạt hình rồi cười ngây ngô chưa? Bạn gặp ế gần ba mươi tuổi suốt ngày chờ ba mẹ khen ngợi chưa?
      Làm thế nào đây, phần tử trí thức như sao có thể ngây thơ như vậy chứ?
      “Chữ viết của Thanh Gia hôm nay vô cùng thanh thoát, ông nội nhất định khen ngợi con” Tô Tĩnh Khang hôn cái lên trán con , sau đó xoa xoa cái đầu bé.
      Chờ Tô Tĩnh Khang xa, vẫn chưa kịp phản ứng lại, đáy lòng điên cuồng gào thét: là đẹp trai, là đẹp trai, là đẹp trai mà !!
      Tô Thanh Gia dùng sức xoa xoa khuôn mặt non nớt đỏ bừng, nếu hôm nào cũng được Tô đại soái ca và Minh đại mỹ nữ hôn thế này, ngây thơ chút cũng có sao đâu. Đây là phúc lợi ít ai có được đó nha. Sung sướng quá mất, phải hưởng thụ mới được.
      Đến con tim cũng trở nên nhộn nhạo rồi.
      Minh Linh thấy con vui vẻ cũng vui vẻ theo. là đáng , bà nhịn được thơm cái lên mặt .
      Tô Thanh Gia về phòng, cảm thấy cả người như bay bổng.
      Nụ hôn của mẹ mang theo cả hương hoa hồng.
      Cho nên mới thế giới của những người nhan khống [*] bạn vĩnh viễn hiểu được đâu.


      [*] nhan khống cũng như bệnh thê khống, chân khống hay muội khống. Chỉ say mê với cái đẹp.


      Rửa mặt xong, Tô Thanh Gia nhìn chằm chằm mình trong gương lâu, cân nhắc về chuyện quan trọng trong đời mình.
      Là con lai, mặc dù lai khá ít nhưng vẫn khá may mắn có diện mạo xuất sắc, như vậy làm Tô soái ca và Minh mỹ nhân mất mặt được đâu.
      Theo như đời trước, ngày tháng trôi qua làm nhan sắc của bị phai tàn, nhưng đời này sao…
      Tô Thanh Gia đau lòng đến mức xót xa, nghĩ đến lỡ như có ngày tàn phai hậu quả như thế nào, chắc chắn rất nghiêm trọng. chịu được cảnh tượng đó, muốn giữ mãi nhan sắc ở tuổi xuân xanh như mấy mĩ nhân trong phim cơ.
      ổn, muốn trở thành mỹ nữ phải bồi dưỡng từ .
      Việc đầu tiên phải làm chính là, bảo vệ thị lực.
      Mặc dù rất nhiều người khen có đôi mắt to lung linh mờ ảo như làn hơi nước, cũng khá hài lòng, nhưng CMN [*] , chẳng lẽ muốn tốt toàn diện sao, tất cả đều là do cận thị hại cả. Nếu có thể, thích mắt hổ phách to trong suốt thấy đáy cơ.


      [*] CMN: câu chửi thề


      Bây giờ mọi thứ quay lại từ đầu, chuyện đó hình như có thể làm được.
      Tô Thanh Gia chạy về giường, sau đó rút từ đầu giường ra cuốn sổ mật mã tinh xảo:
      “Đầu tiên là phải bảo vệ thị lực, tiếp theo là tăng trưởng chiều cao, mục tiêu 1m68…”
      “Còn cái gì nữa nhỉ?” Tô Thanh Gia suy nghĩ lát rồi đưa bàn tay mập ra xoa xoa ngực:
      “Ngực phải lớn…”
      Tình nghĩa ngàn vàng bằng bộ ngực bốn lạng. Ngực phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá mỹ nữ, nhưng ngực lại là tiêu chuẩn cần thiết để trở thành mỹ nữ.
      Viết xong dãy mục tiêu, Tô Thanh Gia lại suy nghĩ lúc, sau đó viết mấy bài thuốc thần bí học được ở kiếp trước vào sổ, vì gì cả, chỉ sợ quên thôi.
      Hơn nữa, bây giờ còn , mấy phương thuốc này có thể thử dài dài.
      Viết xong mấy điều này, Tô Thanh Gia đắc ý cất kỹ quyển sổ, nằm cười ngây ngô.
      “Puedo entrar” (Mẹ vào nhé?) Minh Linh gõ cửa.
      “Vale.” (Vâng ạ!) Tô Thanh Gia trở mình ngồi dậy, nhận lấy cốc sữa Minh Linh bưng tới
      “Gracias.” (Cảm ơn )
      “Đừng khách sáo, bảo bối của mẹ, tối nay ba con muốn với con chuyện, có được ?” Minh Linh lớn lên từ nền giáo dục phương Tây, nên lúc ở cùng con trông giống hai chị em vậy.
      Tô Thanh Gia chớp chớp đôi mắt màu hổ phách giống hệt Minh Linh, hàng mi dày dặn như chiếc bàn chải :
      “Có thể ạ, có chuyện gì vậy mẹ?”
      Minh Linh véo chóp mũi con : “Đợi ba lên con biết” bà nháy mắt trái cái: “ vui lắm đấy.”
      Tô Thanh Gia chui vào lòng mẹ cười lớn, nhân tiên ăn luôn đậu hũ của đại nhân nhà mình.
      “Buenas noches. Công chúa của ba.” (Buổi tối tốt lành)
      Tô Tĩnh Khang nhận lấy cốc thủy tinh từ tay con : “Ngày mai ba và mấy chú đến nhi viện gần đây thăm các bạn , Thanh Gia có muốn cùng ba ?”
      “Có làm phiền ba làm việc ?” Tô Thanh Gia ngước đầu, đôi mắt màu hổ phách mở to khiến lòng Tô Tĩnh Khang mềm như nước.
      đâu” Tô Tĩnh Khang ôm lấy Thanh Gia, dịu dàng :
      “Thanh Gia của ba đáng thế này, sao có thể quấy rầy ba được chứ? Ba dẫn con đến làm quen với các bạn, con có đồng ý ?”
      Tô Thanh Gia đảo mắt suy tư lát:
      “Nếu ba như vậy, ngày mai nhớ đưa Thanh Gia theo nha…”
      Tô Tĩnh Khang đưa ngón út ra:
      “Ngoéo tay.”
      “Ngoéo tay.”
      “Vậy hôm nay bảo bối ngủ sớm nhé.” Minh Linh để Tô Tĩnh Khang ôm con lên giường, đắp kín chăn cho :
      “Ngủ ngon.”
      “Ba mẹ ngủ ngon ạ.”
      Last edited: 12/8/18

    4. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      ~ Chương 3 ~
      Editor: Dâu Tây


      ______________


      ngày mới tốt đẹp bắt đầu bằng bữa sáng.
      Minh Linh làm Pan con Tomate [*], bà cố ý bỏ thêm nhiêu phô mai và chân giò hun khói, pha ly sữa tươi ngọt ngào, lọ hoa bàn được cắm thêm vài bông hồng tươi mới, sương sớm trong suốt khiến tâm trạng ngào ngạt hương thơm.


      [*] Pan con Tomate: Là món ăn sáng của người dân Tây Ban Nha. Gồm cà chua, bánh mì và số nguyên liệu khác.


      “Quý bà xinh đẹp ơi, xin thứ lỗi cho con thẳng, nếu hôm nay là ngày 23 tháng 4, con nhịn được tặng cho quý bà đóa hoa hồng xinh đẹp nhất.”
      Minh Linh che miệng cười khanh khách, xoay đầu vuốt chóp mũi xinh đẹp của Tô Thanh Gia cái.
      " là lời khích lệ đầy thú vị, nhưng hoa hồng nên để ba con tặng, mẹ nghĩ mẹ rất thích hành động lãng mạn hiếm có của ông ấy, đồng thời sau đó tặng cho ấy quyển sách ý nghĩa.”
      “Được rồi, nhìn mẹ thích như vậy con đành nể mặt để cho ba con cơ hội biểu .” Tô Thanh Gia mở tay ra, nhún nhún vai.
      mặc chiếc váy trắng, bên hông buộc dải lụa rộng cỡ bàn tay, vì để nó trở nên nổi bật còn cố tình buộc nó thành hình đóa hoa, đầu đội mũ, mái tóc dài mềm mại xõa vai, tóc mái cắt ngang chân mày, Minh Linh nhìn con xinh xắn như búp bê mà có chút lo lắng, ngồi xổm xuống khuyên :
      “Về sau Bella nhất định đẹp như tiên nữ, nếu đến ngày 24 tháng 3 [*], bảo bối của mẹ nhất định nhận được rất nhiều hoa hồng từ các bé trai, mẹ nỡ mà.”


      [*] Ngày 24 tháng 3: Ngày 23/4 là ngày kỷ niệm Thánh George (Tây Ban Nha), cũng là lễ tình nhân truyền thống của địa phương, theo phong tục, đàn ông tặng hoa hồng cho bạn hoặc vợ của mình, ngược lại bạn hoặc vợ tặng lại sách như đáp lễ.
      “Hôm đó nhất định để Thanh Gia ra khỏi nhà.” Tô Tĩnh Khang vứt cho ánh mắt "em cứ yên tâm", lại rút cành hồng từ trong bình hoa bàn
      " phải lễ tình nhân nhưng em vẫn nhận được hoa hồng.”
      Minh Linh nắm cành hoa, dáng vẻ e lệ ngượng ngùng làm trái tim Tô Tĩnh Khang nhộn nhạo yên.
      Nếu phải có con ở đây ông nhất định cho bà cái hôn sâu.


      Tô Thanh Gia cầm chiếc túi lụa màu xanh da trời, bên trong có đựng chút tiền lẻ. Chiếc túi này là do bà nội làm, đường may khéo léo tỉ mỉ, hoa văn cũng rất xinh đẹp, Tô Thanh Gia được bà tặng khi đến Tây Ban Nha.
      Lúc mười tuổi đánh mất chiếc túi này, lúc ấy đau lòng thời gian dài, bà nội làm lại cái khác cũng thể khiến vui vẻ lên được, bây giờ được cầm lại chiếc túi đó, lòng vô cùng vui sướng.
      Chờ đoàn người lãnh quán sắp xếp đồ chơi, sách vở, quần áo, đoàn người từ từ đến nhi viện.
      xe còn bốn đứa trẻ khác, bình thường Tô Thanh Gia thích ra khỏi nhà nên đối với mấy đứa trẻ này, có ấn tượng gì cả.
      Tô Thanh Gia liếc mắt cái, hai bé , thoạt nhìn tầm mười mười hai tuổi, ngẩng đầu cao như con thiên nga trắng.
      bé còn lại có lẽ chắc cũng tầm tuổi , có chút nhát gan, rụt rè, người gầy gầy.
      Hai cậu bé ra sức lấy lòng bạn thiên nga trắng, thiên nga trắng có chút kiên nhẫn.
      Tô Thanh Gia xoa xoa huyệt thái dương, mối tình đầu khiến bất cứ ai đều kiềm chế nổi, có đôi chút khờ dại ngây ngô.
      Im lặng lát, Tô Thanh Gia quyết định tiến lên giao lưu với bạn cùng lứa chút
      “Chào cậu, tớ là Tô Thanh Gia năm nay tám tuổi, tớ có thể làm bạn với cậu ?”
      ràng bé có chút sợ hãi, nhưng nhớ tới lời ba dặn lúc trước, vẫn vươn tay ra bắt lấy tay đối phương “Chào... Chào cậu… Tớ là Lưu Mộng Nhã, năm nay...năm nay tám tuổi.”
      Tô Thanh Gia là "bà dì quái dị", dĩ nhiên để bụng ấp a ấp úng của Lưu Mộng Nhã, cố ý dẫn dắt chuyện với mình.
      Cảm giác “đùa giỡn” người bạn rất tốt, nếu như thiên nga trắng có thể đừng nhìn chằm chằm với ánh mắt ngạo mạn mang hàm ý “Mi hối hận” nhất định càng vui vẻ hơn.
      Tình cảm của những người bạn bao giờ cũng được bắt đầu nhanh chóng, Lưu Mộng Nhã xem Tô Thanh Gia như người bạn tốt, lúc xuống xe còn nắm lấy tay Tô Thanh Gia.
      Tô Thanh Gia: ⊙__⊙
      Hôm nay bọn họ tới thăm hỏi những người bạn nhi viện, thiên nga trắng có vẻ rất hiểu biết, dẫn cả nhóm bọn họ phát đồ vật cho các bạn.
      Mỗi lần Tô Thanh Gia chuẩn bị phát đồ vật cho bạn lại bị thiên nga trắng đoạt lấy đưa cho người khác, còn ném lại cho ánh mắt khinh thường như muốn “Đồ ngu ngốc”.
      Liên tiếp ba bốn lần, Tô Thanh Gia cũng mất hứng thú, nhưng người "dì" dĩ nhiên chấp nhặt với mắc bệnh công chúa này.
      Sau khi được cha đồng ý, Tô Thanh Gia mình dạo trong nhi viện.
      nhi viện này được cải tạo từ trường học cũ, bên trong còn có sân thể dục , Tô Thanh Gia hơi choáng váng, đành dựa vào dưới tàng cây nhắm mắt dưỡng thần.
      Ánh mặt trời tươi sáng cùng khí hậu vùng Địa Trung Hải, gió thổi ẩm ướt, cộng thêm có thiên nga trắng còn gì tốt hơn.
      Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng sột soạt, Barcelona vào mùa này khắp nơi xinh đẹp như bức họa.
      giống với hàng xóm Italia thận trọng mấy ngàn năm, Tây Ban Nha hoang dã khiến thần trí người ta điên cuồng hướng về.
      Tất cả mâu thuẫn ở đây đều tồn tại cách hợp lý, di tích cổ điển to lớn sóng vài cùng công trình kiến trúc đại, ánh mặt trời Địa Trung Hải chiếu sáng đỉnh núi tuyết Pyrenees [*], vũ điệu Flamenco nóng bỏng cùng những quán bar trong bóng đêm khiến người khác say mê.


      [*] Pyrenees: là dãy núi phía tây nam châu Âu tạo thành đường biên giời tự nhiên giữa Pháp và Tây Ban Nha.


      Với tư cách là “Đóa hoa châu Âu”, Barcelona tự biến mình thành mảnh đất xinh đẹp, mang màu sắc riêng, là minh chứng cho vùng đất sử thi.
      Tô Thanh Gia nhắm hai mắt hưởng thụ, nhưng đột nhiên phát , ngoại trừ tiếng soàn soạt của lá cây dường như nơi này còn có tiếng thở dốc nặng nề.
      Bản tính con người đều rất hiếu kỳ, dù cho lòng hiếu kỳ có thể giết chết chính mình.
      Tô Thanh Gia theo tiếng động,vòng qua từng lùm cây .
      Ánh mặt trời sau trưa chiếu xuống có chút rát da, Tô Thanh Gia cẩn thận dưới chỗ có bóng râm.
      Nơi này là sân thể dục , chỉ lớn bằng 1/4 sân vừa nhìn thấy, đường chạy có cậu bé tóc vàng hì hục chạy bộ.
      Dường như cậu ấy chạy rất lâu, mặc dù cách xa nhưng Tô Thanh Gia cũng có thể thấy được quần áo của cậu ướt đẫm.
      Tiếp tục chạy thêm gần mười phút nữa cậu bé mới ngừng lại, ngồi khoanh chân dưới bóng cây, cầm bình nước lên uống. Khoảng năm phút sau cậu bé lại đứng lên.
      Bấy giờ Tô Thanh Gia mới phát cuối đường chạy có chiếc lưới được kết thành từ những nhánh cây đơn sơ, cậu bé chạy tới đặt cái lon rồi chạy về đá bóng vào nó.
      Chạy tới chạy lui hơn hai mươi lần, cậu bé cũng đá trúng cái lon, tuy rằng khoảng cách phải rất xa.
      Hiển nhiên cậu bé tóc vàng hài lòng với thành tích này, ảo não đá vài cái mặt đất. Sau khi ngẩng đầu lên cậu ta liền nhìn thấy Tô Thanh Gia.
      Tô Thanh Gia nhìn trộm “tiểu thịt tươi” lâu như vậy, bị người ta phát cũng có chút ngượng ngùng, bèn chủ động đứng dậy.
      tới gần đó mới phát ra mồ hồi người cậu bé ướt đẫm như vừa mới tắm rửa xong, tóc vàng bết mồ hôi lộn xộn cuộn vào nhau, bộ quần áo Barca người cậu thoạt nhìn giống như được chính phủ tặng miễn phí.
      Nhưng điều khiến Tô Thanh Gia giật mình là đùi cậu bé trói hai cái túi được đan khá thô sơ, được dùng tương tự bao cát, bình nước màu lam tay cậu cũ nhưng vẫn có thể sử dụng tốt.
      Trong ngực cậu ôm quả bóng có lẽ cũng được sử dụng từ lâu rồi, chiếc lon vừa bị đá trúng xoay lông lốc mặt đất.
      Nhưng, cậu bé này rất xinh đẹp, đôi mắt màu xanh thẳm điểm chút xám tro, rất kỳ lạ nhưng cũng thực mê hoặc. Sóng mũi cao thẳng của người phương Tây, lông mi dày rậm, mày kiếm cương nghị. Cậu bé chính là con lai.
      Ngôn ngữ chính của Barcelona là tiếng Tây Ban Nha, ngoài ra còn có thêm tiếng Catalan, đời trước Tô Thanh Gia sống ở đây nhiều năm nên dĩ nhiên có thể sử dụng lưu loát.
      Có điều sống lại lần nữa, ở trong mắt ba mẹ chỉ có thể đối thoại tiếng Tây Ban Nha đơn giản.
      Tô Thanh Gia: : 囧
      Làm người hâm mộ thầm lặng, cũng từng viết mấy bài báo về bóng đá, cũng tự mình thăm hỏi số câu lạc bộ nên đối với huấn luyện bóng đá, Tô Thanh Gia cũng biết vài điều.
      Cậu bé này muốn dùng cách buộc bao cát để rèn luyện thể chất và sức bền, người bình thường nên như vậy nhưng trong huấn luyện bóng đá, làm như vậy có hiệu quả gì lớn.
      mời mà tới, lại còn nhìn người ta lâu như vậy, đẹp trai như vậy, Tô Thanh Gia muốn giúp cậu bé này tay.
      Ở quốc gia này, trái bóng là món đồ chơi mà đứa trẻ nào cũng có thể chơi, những chàng đẹp trai đến từ hai câu lạc bộ lớn [*] khiến thế giới say đắm đến điên đảo.


      [*] Ở đây chỉ 2 CLB Real Madrid và Barcelona.


      “Chào .” Tô Thanh Gia dùng tiếng Tây Ban Nha để chào hỏi cậu.
      “Em thấy đá bóng rất tuyệt.” Cậu bé để ý đến Tô Thanh Gia, chỉ cúi đầu ôm chặt quả bóng, Tô Thanh Gia chỉ có thể nhìn thấy tóc vàng của cậu càng thêm sáng chói dưới ánh mặt trời.
      thầm khen câu trong lòng, màu sắc ấy thực rất thuần khiết.
      thích đá bóng lắm à? Em xem tập được lúc lâu rồi. rèn luyện thể năng sao?”
      “……...”
      “Em tên là Bella, tên gì?”
      “…......”
      “Năm nay em tám tuổi, còn sao?”
      “……...”
      “Em cũng thích bóng đá, chúng ta có thể cùng đá bóng ?”
      “……..”
      Tô Thanh Gia vắt hết óc tìm đề tài để , nhưng cậu bé này lại quá lạnh lùng, nhất quyết lời nào.
      Suy nghĩ chút, Tô Thanh Gia lại tiếp tục độc thoại.
      biết ? Phương pháp luyện tập buộc bao cát chân có tác dụng lớn đối với cầu thủ đá bóng đâu.” Cố tình kéo dài cuối, giọng mềm mại, Tô Thanh Gia cẩn thận quan sát phản ứng cậu bé.
      Quả nhiên, lần này cậu bé yên lặng đứng đó như tượng gỗ nữa mà lỗ tai bên phải của cậu giật giật, góc độ này của Tô Thanh Gia vừa vặn nhìn thấy rất ràng.
      Đáng quá ^*(--)*^
      Sau khi tìm được chủ đề phù hợp, Tô Thanh Gia tiếp tục “Sức bền chỉ là đơn giản ‘sức chịu đựng’, đúng là chạy đều theo nhịp có thể nâng cao khả năng chạy bộ,nhưng lại cách nào nâng cao thể năng trong lúc thi đấu. Huống chi, cột bao cát như thế chỉ có thể khiến cao thêm mà thôi.”
      Lần này, cuối cùng cậu bé cũng ngẩng đầu lên, Tô Thanh Gia lại thấy đôi mắt cậu lần nữa.
      đẹp, giống như đại dương sâu thẳm, mang theo chút u buồn núp dưới hàng lông mi dài mà cong vút.
      " giọt nước mắt của em là ngôi sao bầu trời."
      Tô Thanh Gia đột nhiên nghĩ tới những lời này.
      Chìm đắm hồi, trước khi cậu bé gục đầu xuống Tô Thanh Gia vội bổ sung thêm
      phải biết rằng bóng đá là môn thể thao, bao gồm trong đó rất nhiều động tác chạy nước rút và nín thở cường độ cao, xen kẽ là những động tác cường độ thấp để bổ sung lượng khí oxi vừa mất, nhằm chuẩn bị sẵn sàng cho đợt vận động với cường độ cao tiếp theo.”
      Tô Thanh Gia hồi dài, suy nghĩ lại chút cảm thấy có lẽ cậu bé nghe hiểu lắm nên bèn cân nhắc nên giải thích như thế nào cho cậu hiểu.
      Đột nhiên giọng khàn khàn khô khốc vang lên.


      _______________________
      Tác giả có lời muốn :
      Nam chính lên sàn, là đại soái ca, đại soái ca, đại soái ca, mặc dù bây giờ cậu ấy vẫn còn tuổi.
      Tô Thanh Gia: Đóa hoa hồng này là do mẹ tự mình hái từ vườn hoa nha, khiến tinh thần người ta nhộn nhạo mà.
      Minh Linh: ...
      Tô Tĩnh Khang: Ba đẹp trai là đủ rồi.
      Last edited: 1/8/18

    5. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      ~ Chương 4 ~
      Editor: Dâu Tây


      _____________


      " tên Carlos, mười tuổi."
      Có lẽ vì vận động quá lâu nên giọng cậu bé hơi khàn khàn.
      Tô Thanh Gia kích động thôi. Mẹ nó chứ, cuối cùng cũng chịu chuyện rồi. Tuy rằng giọng hơi khàn nhưng rất êm tai, Tô Thanh Gia vô cùng hưng phấn, nhưng nhận ra con nên thùy mị, rụt rè chút, hít hơi sâu rồi lên tiếng: “ tin lời em ạ?”
      Carlos cúi đầu, chuyển quả bóng qua lại người mình: “Ừ, có huấn luyện viên dạy bóng đá từng như vậy, nhưng nghe hiểu.”
      Cậu cúi đầu xuống thấp, Tô Thanh Gia lại lần nữa chỉ có thể nhìn thấy gáy cậu.
      "Kỹ thuật chơi bóng của tốt lắm, rất có năng khiếu, sao huấn luyện viên gửi đến mấy trường học để dạy?” Mấy trường dạy đá bóng hay chọn học sinh có tài năng thiên bẩm, Carlos là người cực kỳ phù hợp.
      "Đó là lần đầu tiên thực chạm chân vào bóng, trước kia, chỉ dùng nilong quấn lại làm bóng thôi.” Giọng của Carlos khá nhưng Tô Thanh Gia vẫn nghe .
      Bóng tự chế và bóng theo tiêu chuẩn có khác biệt rất lớn, khác về cường độ, độ lớn và cả thông dụng.
      Giống như việc bạn viết bằng bút máy, đến lúc thi tốt nghiệp lại phải làm bằng bút lông vậy.
      Tuy rằng cả 2 đều là bút.
      Trường học dạy bóng đá kiểm tra cơ thể bạn có đạt tiêu chuẩn hay , có ý thức hợp tác cùng đồng đội hay , có kỹ thuật chơi bóng , có cảm xúc với bóng hay .
      Ba cái chỉ tiêu đầu hết sức cứng nhắc, chỉ tiêu thứ tư có chút sâu xa. Đây là kiểu cảm giác nên lời, nhưng nó lại là tiêu chuẩn để trở thành siêu sao. Giống như mỹ nữ cần phải có ngực.


      Tô Thanh Gia nhìn cậu bé này, thoạt nhìn hơi gầy, cũng cường tráng gì, nhưng cậu còn , chỉ cần có chế độ ăn uống phù hợp là có thể cải thiện. Mặc dù bây giờ, cậu hề cao ráo như đứa trẻ Tây Ban Nha mười tuổi bình thường, nhưng bắp chân rất dài, sau này trưởng thành rất cao.
      Bởi vì phải cậu bé mắc chứng Dwarfism [*] nào cũng có thể gặp Tournini [*], phải Câu lạc bộ nào cũng đồng ý bỏ ra số tiền 900 đô la Mỹ mỗi tháng để trị bệnh cho cậu bé hoàn toàn tương lai, càng phải ai chạy sân cỏ cũng có thể trở thành Messi [*].


      [*] Hội chứng Dwarfism: Là hội hội chứng khiến cơ thể phát triển hoặc phát triển ít.


      [*] Tournini: Là người chuyên tìm kiếm tài năng trẻ cho Barcelona. Ông phát ra tài năng của Messi.


      [*] Messi: Lionel Messi, là cầu thủ bóng đá người Argentina chơi ở vị trí tiền đạo cho câu lạc bộ Barcelona và đội tuyển bóng đá quốc gia Argentina.


      Ý thức hợp tác đồng đội ư? Trông Carlos có vẻ lầm lì, thích gần gũi người khác.
      Mà giảng cho đứa con nít nghe về cảm xúc bóng quả là phức tạp.
      Còn kỹ thuật chơi bóng - thậm chí trước kia cậu còn chưa từng chạm vào quả bóng.
      Tô Thanh Gia đột nhiên cảm thấy đau lòng, cậu sinh ra ở đất nước với nền bóng đá phát triển, nhưng những giọt mồ hôi, nước mắt chảy thảm cỏ và tiếng hò hét lại thuộc về cậu.
      Liếc thấy chiếc lon bên kia ngừng lăn, Tô Thanh Gia quay sang nhìn cậu: “Em có thể giải thích, muốn nghe ?”
      Carlos ngẩng đầu nhìn lâu, trong ánh mắt có kích động, có vui sướng lẫn cảm tạ. Cậu :
      “Cảm ơn em.”
      " uống chút nước , nãy giờ ra nhiều mồ hôi lắm rồi.” Tô Thanh Gia đau lòng thay cho cậu bé chịu khó này.
      " cách đơn giản, trong trận bóng có những động tác như nhảy lên, sút bóng vào khung thành, xoạc bóng, cắt bóng đúng ?” Thấy cậu gật đầu, Tô Thanh Gia tiếp.
      "Đây là những động tác cường độ cao, khi thực cầu phải điều chỉnh hơi thở cho tốt.” tìm cành cây, vẽ lên nền đất: “Thứ em vẽ là ATP, là tên viết tắt của Adenosine Triphosphate, hiểu cũng sao, chúng nó có nghĩa là năng lượng. Được sinh ra cùng lúc với nó là axit lactic.” Tô Thanh Gia viết mấy chữ ATP và Axit lactic mắt đất và hỏi tiếp:
      "Sau khi vận động xong có phải cảm thấy cơ bắp đau nhức ?”
      Carlos gật đầu.
      "Đó là do tác dụng của Axit lactic, nó khiến cảm thấy mệt mỏi.” Tô Thanh Gia bổ sung thêm.
      "Khi hoạt động với cường độ cao, cơ thể của phải tiêu hao ATP, sau đó tận dụng glucose cung cấp cho cơ bắp để tiếp tục hoạt động. tiến hành vận động với cường độ thấp, ví dụ như bộ, chạy chậm, đứng thẳng, cơ thể bắt đầu tiến hành hồi phục, như vậy ATP mới được bổ sung, đồng thời Axit lactic bị phân giải.”
      "Axit lactic gây ra phản ứng Oxi hóa khử.” nhìn cậu cách nghiêm túc: “Đây là lý do vì sao khi vận động mạnh hoặc dừng lại đột ngột hô hấp lại tăng nhanh, bởi vì phải hít vào nhiều oxi để cung cấp cho các hoạt động hô hấp củ mình. Em vậy, nghe có hiểu ?”
      Carlos mấp máy môi, gật đầu : "Vậy là sau khi vận động mạnh cần phải nghỉ ngơi để cơ thể được hồi phục, đúng ?”
      "Bingo. thông minh lắm." Tô Thanh Gia nhìn khắp bốn phía lát. “Chúng ta qua bên kia ngồi nghỉ tí được ?”
      Carlos trả lời, nhưng cậu chống tay đứng dậy.
      Tô Thanh Gia tìm chỗ mát mẻ, cũng khá sạch . Hai người ngồi xuống tiếp tục :
      "Cho nên khoảng thời gian nghỉ ngơi sau khi cầu thủ vận động với cường độ cao quyết định tốc độ bổ sung ATP trong cơ thể, tốc độ thay thế Axit lactic. Hoạt động hít thở mà mà em vừa mới chính là quá trình hồi phục. Tốc độ hồi phục càng nhanh, tần suất chạy hết tốc độ càng nhanh."
      "Vì vậy, nếu tiến hành trận đấu với trạng thái tốt nhất mà cảm thấy mệt mỏi, thời gian kéo dài hơn, vậy nên trong môn thể thao đá bóng, thể năng chúng ta thường đơn giản là sức chạy bền trong thời gian dài, mà còn là năng lực hồi phục nhanh chóng của .”
      "Đá bóng phải chạy đua marathon, cần phải chạy liên tục trong khoảng thời gian dài. tập luyện như thế, ngược lại bắt cơ thể hoàn động trong trạng thái thiếu oxi, hoạt động này tốt đâu. Nếu cơ thể thể hồi phục lại, vậy khó mà kiên trì trong trận đấu lắm, dễ cảm thấy mệt mỏi.”
      "Cho nên, phải biết là mình rèn luyện như vậy cũng tăng thể năng được, bởi vì kiểu rèn luyện đó giúp hồi phục năng lượng trong cơ thể.”
      "Em vậy, nghe có hiểu ?” Tô Thanh Gia hơi dài, đây đều là bí mật về đá bóng mà các nhà khoa học sau này phát , được nhiều Câu lạc bộ tán thành, từ đó có thể kích thích năng lực tiềm của các cầu thủ.
      "Cảm ơn. Tuy hiểu lắm nhưng cũng khá rồi.” Khóe miệng Carlos giật giật vài cái, vẻ mặt hơi kỳ lạ, cậu thử tiếp mấy lần nhưng thành công.
      Ngẩn ra lúc, Tô Thanh Gia mới nhận ra cậu bé này muốn cười với .
      Tô Thanh Gia mỉm cười vươn tay ra, Carlos lùi về sau bước.
      " đừng cử động, em dạy cho ."
      Tô Thanh Gia để ý hành động đó, lại gần cậu bé Tây Ban Nha xinh đẹp, dùng ngón trỏ gì lên môi cậu: “Giống em nè, nhếch môi lên phía , lộ răng ra nào.”
      Thử vài lần, cuối cùng cũng thấy nụ cười ngượng ngùng của cậu bé, nụ cười ấy tựa như ánh mặt trời Địa Trung Hải, bên má trái của cậu còn có lúm đồng tiền nho .
      Làn da mịn đấy.
      Tô Thanh Gia nhịn được mà tiến lên ôm cậu.
      Hai người cao ngang nhau, cậu bé trong lòng cứng đờ hồi lâu, lâu đến khi buông ra, mới cảm thấy cậu dần thả lỏng.
      Lúc này Carlos ôm lại .
      "Tô Thanh Gia"
      "Tô Thanh Gia" Là tiếng của Lưu Mộng Nhã.
      ngờ ở trong này lâu như vậy, bày ra vẻ mặt tiếc nuối với cậu:
      “Xin lỗi nha Carlos, bạn em tới tìm, em phải đây, hẹn gặp lần sau nha.”
      Carlos buông tay, cậu có vẻ hụt hẫng.
      "Mộng Nhã, mình tới đây." Tô Thanh Gia kêu lên, mày khẽ nhíu lại khi thấy soái ca có vẻ vui: “Carlos, có muốn xem những món quà được đưa tới vào hôm nay , nhất định có thứ thích cho xem.”
      Carlos nhặt bóng dưới đất lên, ra đường ngoài, dựng cái lon đúng vị trí rồi bắt đầu luyện bóng.
      "Tô Thanh Gia, sao cậu lại ra đây mình vậy? Mình muốn tìm cậu chơi cùng mà chẳng thấy cậu đâu.” Lưu Mộng Nhã khẽ oán trách.
      Trong thế giới của mấy đứa , bạn bè phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Về điểm này thế giới người lớn lại quá phức tạp.
      Nhìn Carlos xa, Tô Thanh Gia mới thu ánh mắt lại, xin lỗi “ bạn ” mới quen biết này: “ ngại quá, nhưng mình cũng biết vì sao lại lạc tới đây nữa. Chúng mình chơi búp bê Barbie mới mua của cậu .”
      "Được thôi, mình cho cậu biết, Barbie của mình cực kỳ xinh đẹp, đó là quà do ba mang về từ quốc đó.” bé tám tuổi biết có chiêu đánh lạc hướng này.
      Thứ ngôn ngữ xa lạ truyền đến cách mơ hồ khiến Carlos hiểu : Bọn họ phải là người cùng thế giới.
      có mái tóc đen xinh đẹp giống như búp bê mà cậu từng nhìn thấy đại lộ Brent. Khi ấy cậu muốn mua búp bê để chuyện với mình, nhưng cậu có tiền.
      mặc chiếc váy màu trắng rất đẹp, thắt lưng cùng màu với màu sân cỏ cậu luôn hướng đến.
      Làn da trắng như tuyết, giống như bánh kem mà cậu từng ăn trong dịp sinh nhật bạn. Cả hai đều thơm và ngọt ngào như machiato.
      Ánh mắt sáng ngời như những người phụ nữ đến nhận nuôi trẻ mồ côi.
      Tóc của như tơ lụa màu đen, rất mềm mại, còn tóc cậu rối bù.
      đội mũ đẹp, cầm túi xinh xinh, còn cậu chỉ có chai nước cũ và quả bóng sắp hỏng.
      Lúc chuyện với cậu, giọng hệt như chim sẻ ban mai mà chỉ dạy cho cậu vậy.
      Kiến thức của rất phong phú, những gì là những thứ lần đầu cậu nghe được.
      Khi ôm lấy cậu, người cậu đầy mồ hôi và bụi bặm, cậu sợ làm bẩn váy .
      Lúc rời , cậu dám hẹn gặp lại.
      Sơ Rosa với cậu, con người phải biết hi vọng và chờ đợi.
      Cậu cảm thấy điểm này, sơ Rosa hiền lành đúng chút nào.
      Khác với những cậu bé cường tráng được ăn thịt bò, uống sữa lớn lên, cậu ăn khoai tây và cà rốt để lớn, cũng chỉ được uống những món canh có vị rồi tập đá bóng.
      Thế nhưng cho tới bây giờ, cậu chưa từng với ai rằng ngay cả tuyển chọn tham gia đá bóng, cậu cũng phải lén khỏi trường học để tham gia.
      Chỉ là đến lúc nhận lấy bóng, cậu biết mình được chọn.
      Đất nước này có ít cậu bé có tài năng thiên phú, còn cậu ngay cả việc sút vào khung thành cũng làm được.
      Áo chơi bóng người cậu và cả quả bóng tay là thứ được phát miễn phí năm Barcelona đạt được giải quán quân. Sau khi nhận được áo cậu ôm bóng chạy mạch đến sân huấn luyện Barcelona, kêu lớn tiếng: “ ngày nào đó, tôi nhất định tập luyện đá bóng ở đây” Sau đó, cậu bị đám nhóc khác chạy tới giành đồ, đánh tới mức đường nổi.
      Bọn nó đánh xong rồi bỏ vui vẻ, bóng lưng lẩn khuất vào trong đám người ăn mừng chiến thắng.
      Carlos ngừng suy nghĩ quá xa, tiếp tục đá bóng.
      Quả bóng này được dùng hai năm, mấy lần được người có lòng tốt giúp cậu sửa lại.
      Cậu định đến nhà hàng của bác bụng béo ở đầu đường rửa chén để kiếm ít tiền, thực những việc mà cậu làm được nhiều lắm.


      _____________


      Tác giả có chuyện muốn :
      Các thiên thần bé à! Nếu các nàng kiên nhẫn đọc tới những dòng này, xin hãy tiếp tục đọc nhé, tui nhất định mang tới cho các bạn cậu bé ngọt ngào nhất có thể, giống như mật ong tươi mới nhất, cả câu chuyện viết về nhiệt huyết và ước mơ, về cậu bé nỗ lực phấn đấu, cháy hết mình sân cỏ và theo đuổi tình của đời mình.
      Kiến thức về bóng đá của tui phong phú cho lắm, có những chỗ khác với thực tế, hãy nhắm mắt bỏ qua nhé.
      Hi vọng câu chuyện ấm áp này mang đến cho bạn niềm vui và hạnh phúc. Hãy tự tin tiến bước về phía trước mọi may mắn đến.


      _____________


      Lời editor: Nhân tiện cũng muốn trước đây là câu chuyện siêu ngọt ngào và dễ thương. Những ai F.A tránh xa hố ra kẻo bị mật đường đè chết :)) À còn rất thích hợp cho những bạn nào thích môn thể thao vua và luôn mơ ước có được tình nơi sân cỏ. Chúng mình cố gắng edit ra những chương truyện mượt nhất gửi tới bạn đọc. Hãy đồng hành cùng chúng mình hành trình này nha.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :