1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mối tình đầu của thiên kim - Đường Quả (Full - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Mối tình đầu của thiên kim

      Tác giả: Đường Quả
      Edit: Bonghongxingdep
      Coverter: Ngocquynh520
      Tình trạng: edit


      Giới thiệu:

      Đây là tự làm tự chịu sao?

      Ngay từ đầu xem thường người ta, sau đó lại thích người ta.

      Cho nên, bị đối xử lạnh lùng là tự chuốc lấy, thể trách được .

      Nhưng mà cảm thấy mình rất oan uổng.

      Năm đó, chẳng qua phụ họa bạn học mắng câu: "Người rất bẩn"

      lại lòng dạ hẹp hòi ghi hận nhiều năm như vậy.

      Nhiều lần muốn tìm cơ hội để ở cùng với .

      vừa mới mở miệng xin lỗi, chạy lấy người.

      Vào thời điểm bất đắc dĩ phải đối mặt, mặt biểu có kiên nhẫn.

      Chính cũng cảm thấy kì quái, bọn họ ràng là người của hai thế giới.

      Nhưng cố tình lại bị phong cách lạnh nhạt của hấp dẫn.

      càng để ý tới , liền nghĩ cách tranh thủ chú ý của !

      Ôi, đến tột cùng tới khi nào mới tha thứ cho chứ?

      sao, chuẩn bị tốt cho cảm nhận được cảm giác tràn ngập tình thương ấm áp.

      Mặc kệ có đẩy bao nhiêu lần, đều rất kiên nhẫn.

      lần rồi lần ôm , cho đến khi tim của mà tan chảy....









      Lời của tác giả:

      rất lâu mua CD rồi.

      Gần đây Ngũ Nguyệt Thiên* ra khỏi album mới, rất lâu lần nữa mới mua đĩa nhạc.
      (*) Ngũ Nguyệt Thiên: là ban nhạc ở Đài Loan thành lập năm 1997
      http://vi.wikipedia.org/wiki/Ng%C5%A9_N ... Thi%C3%AAn

      ra bây giờ có nghe thói quen là lấy MP3 làm chủ, mua CD về nhà là bày ra cho đẹp mà thôi.

      Nhưng tôi hay đặt mua.

      Bởi vì là Ngũ Nguyệt Thiên sao! (cười)

      Coi như mua về chỉ là bày cho đẹp cũng đáng giá.

      Gần đây chênh lệch nhiệt độ trong ngày cực lớn, thời tiết ẩm ướt, ban đêm trừ trời mưa luôn theo tôi cùng nhau phấn đấu thức trắng đêm, nó liều chết trời mưa, tôi liều chết gõ bàn phím; sau đó lúc tôi nghỉ ngơi, nó cũng nghỉ ngơi, nó làm đầy thùng nước, bản thảo của tôi cũng đạt tới tiến độ dự đoán.

      Cực khổ, trời mưa.

      Cực khổ, cho tế bào não của tôi.

      Căn phòng trở nên vô cùng thoải mái, cái chăn hoa sen rộng lùng tùng, choáng váng ép khô tôi đây, vì vậy ba tiếng gục xuống ngủ.

      Nghỉ ngơi là rất quan trọng, ngàn vạn lần được sử dụng quá mức hừm!

      Vô luận là máy móc hay là con người.

      Điều tương tự.

      Lần tới gặp chúng ta nhiều hơn!​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 16/3/16
      meomeongungaysong ngư thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.1

      Đây cũng là tự làm tự chịu sao?

      Ngay từ đầu xem thường người ta, sau đó lại thích người ta.

      Cho nên, bị lạnh lùng đối xử là tự chuốc lấy, trách được .

      chân thành trông mong ngày có thể vì lòng dạ làm cho cảm động —— muốn cảm nhận được cảm giác tràn ngập thương ấm áp, tan chảy trái tim đóng băng của . . . . . .

      Nhìn chiếc xe trước mắt bởi vì tai nạn xe cộ mà đầu xe gần như tan tành, cái miệng nhắn đào của Lê Chương Vi mở ra to, phản ứng kinh ngạc đến trình độ như vậy với người được giáo dục từ đến lớn như , sai biệt lắm chính là vẻ mặt thấy quỷ.

      rất ít bị mất khống chế như vậy.

      "Tiểu thư, xe này là của bạn trai sao? Sao lại tan tành như vậy? Người đó có khỏe ?" Tài xế của chiếc xe vận tải đến để giúp đỡ kéo đầu xe, thấy mặt đất đống máy móc gần như biến thành đống sắt vụn, hướng nháy mắt: "Cái này sửa tốn ít tiền ah!"

      Quan tâm chủ xe chỉ là thuận tiện, trọng điểm là những lời này phía sau.

      Liên tiếp nhiều lần nghe câu hỏi như vậy, Lê Chương Vi chỉ đáp lại câu: "Xin khôi phục hình dáng chiếc xe trở lại y như trước, bao nhiêu tiền tôi đều sẵn lòng trả."

      Nếu như người đó là bạn trai của , tốt biết bao?

      Bây giờ làm chuyện này cũng đồng ý người đó, là tự tiện tới đây thay xử lý vấn đề sửa chiếc xe này, nếu như bị biết, nhất định bị mắng cho trận!

      sai, chính là xen vào việc của người khác, chính là. . . . . .

      có biện pháp mặc kệ .

      và Ngô Hiếu Thiên, cũng chính là chủ nhân của chiếc xe màu đỏ bị hỏng đầu máy do bị đụng phải, biết hơn mười năm, nhưng bọn họ cũng xem nhau như là bạn bè.

      , phải là. . . . . . Ngô Hiếu Thiên căn bản muốn làm bạn bè với .

      Đối với cái này, Lê Chương Vi vô cùng hiểu là mình tự làm tự chịu, nhưng mỗi lần phát Ngô Hiếu Thiên vừa thấy liền bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, khó tránh khỏi cảm thấy uất ức .

      Đến tột cùng là phải tới lúc nào, mới nguyện ý tha thứ cho câu vô tâm của ?
      Năm đó chỉ là phụ họa bạn học mắng câu: "Người rất bẩn" mà thôi, liền bị hận nhiều năm như vậy. Nhiều lần chờ cơ hội để cùng đơn độc chung đụng, vừa mở miệng xin lỗi, liền chạy lấy người, vào thời điểm bất đắc dĩ phải đối mặt, mặt cũng chỉ có loại vẻ mặt lạnh nhạt tới vẻ mặt tốt. . . . . .

      Chính cũng cảm thấy rất kỳ quái, ràng là người của hai thế giới, nhưng cố tình lại bị phong cách lạnh nhạt của hấp dẫn, Ngô Hiếu Thiên càng để ý tới , liền tìm cách tranh thủ chú ý của , cho nên, tất cả đều là tự chuốc lấy, trách được người khác.

      Đầu xe được người tài xế lái xe kéo nghe , nghĩ thầm hôm nay là may mắn, đụng phải người coi tiền như rác. Tay chân ta gọn gàng kéo đầu xe lên thùng xe của xe vận tại , giống như là sợ bị người khác cướp cuộc làm ăn này.

      Quay lại chiếc xe phía sau, Lê Chương Vi cầm lấy bản giá dự kiến để sửa xe, giá tiền của mấy thứ này với biết chút khái niệm nào cả, chỉ cần chiếc xe có thể khôi phục hình dáng cũ là được, mặc kệ giá tiền bao nhiêu đều sẵn lòng trả.

      Chủ xe Ngô Hiếu Thiên trước mắt ở bệnh viện, gãy tay phải, nứt xương nhiều chỗ chân phải, mặt, người nhiều chỗ bị trầy những mảng da lớn, xe gần như bị phá hủy, người lái xe chỉ bị thương như vậy hẳn là ông trời phù hộ?

      hiểu được tại sao, Lê Chương Vi cảm giác nếu có thể sửa chiếc xe này tốt, vết thương người của người đó mau lành hơn. . . . . .

      ngốc cũng sao, dù sao chính là cảm thấy như vậy.

      Ít nhất, về vấn đề tiền bạc là người duy nhất có thể giúp đỡ được .

      "Tiểu thư, gần đây kinh tế suy thoái, nếu muốn tu sửa chiếc xe này cần rất nhiều linh kiện máy móc, có thể giao trước nửa tiền đặt cọc hay ? Để tránh chúng tôi sửa xong chiếc xe này lại đổi ý, đến lúc đó tiệm chúng tôi. . . . . ."

      " tại người tôi có nhiều tiền mặt như vậy."

      "Cái gì?" Ánh mắt người kéo xe lập tức hung ác.

      Coi như là đại mỹ nhân, tiền sửa xe vẫn phải là trả!

      "Xung quanh đây có máy ATM nào ? Tôi lập tức đến đó rút tiền."

      Lê Chương Vi nhìn vết thương chồng chất đầu xe, tựa như nhìn thấy thân người đó những vết thương thảm dám nhìn, trong lòng nổi lên chút chút đau.

      " tại có thể trả hết toàn bộ, làm phiền hãy nhanh chóng sửa chiếc xe này cho xong."

      Người kéo đầu xe vừa nghe, biến sắc mặt lần nữa thay đổi vẻ mặt tươi cười, vui vẻ chỉ vị trí phụ cận cửa hàng tiện lợi. Khách hàng như vậy rất ít gặp, phải ngu ngốc chính là kinh nghiệm sống chưa nhiều, đơn giá dự kiến viết nhiều như vậy nhìn cũng cần nhìn, cũng mặc cả, trả giá cái gì.

      Có người trả tiền sảng khoái như vậy, người làm việc dĩ nhiên phải chịu khó. Chân Lê Chương Vi vừa mới bước khỏi, liền bắt đầu dọn dẹp linh kiện trong đầu xe vỡ vụn.
      Sau đó, xác định lấy được toàn bộ phí sửa chữa, người dọn dẹp các linh kiện máy móc trong đầu xe như là đào được bảo bối, chợt vỗ ngực bảo đảm với hai ngày chiếc xe này tuyệt đối khôi phục lại hình dáng cũ, Lê Chương Vi lúc này mới an tâm rời .

      Việc kế tiếp của là đến bệnh viện.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.2

      Mấy ngày gần đây vừa tan học Lê Chương Vi lập tức chạy tới thăm Ngô Hiếu Thiên trong bệnh viện, mặc kệ Ngô Hiếu Thiên lạnh nhạt thế nào, lời khó nghe như thế nào, đều đợi bên cạnh chịu rời .

      Trong lúc cha của Ngô Hiếu Thiên xuất lần, khi ông ấy phát con trai ở trong bệnh viện có người cho chăm sóc tốt, liền xuất thêm lần nào nữa.

      Khi bị cha của Ngô Hiếu Thiên ngộ nhận là bạn của con trai, trong lòng Lê Chương Vi cảm thấy hết sức sợ hãi, quả nhiên Ngô Hiếu Thiên ngay trước mặt dội cho chậu nước lạnh, mặt lạnh giải thích căn bản cái gì cũng phải.

      sớm chuẩn bị tâm lý rồi, ở trong lòng của Ngô Hiếu Thiên cái gì cũng phải, nhưng nghe được chính miệng ra, lời sát thương làm cho thiếu chút nữa chịu nổi.

      Đẩy ra cửa phòng bệnh, ánh mắt Lê Chương Vi buông xuống nhìn giường bệnh tận cùng bên trong tới, còn chưa tới, nghe thấy thanh ném đồ vật.

      " lại tới làm gì?"

      Ngô Hiếu Thiên ném cuốn tạp chí sắp bị lật tới nát tới cuối giường, bởi vì trong phòng bệnh này có người già thích thanh TV vì nó quá ồn ào, cho nên để bên trái đằng trước trần nhà phía dưới TV hơn phân nửa đều là tắt.

      Việc giải trí duy nhất của chỉ còn lại là đọc, cố tình bên tay chỉ có 1 cuốn này tạp chí, còn là tạp chí chính trị, nhưng tuy là vậy, còn đọc từng tờ xong rồi, đọc lại, đọc xong lại lại học, đọc nhiều đến sắp hộc máu ma lại chỉ có quyển tạp chí này có thể đọc. . . . . .

      Cuối cùng, cũng tìm được lý do ném quyển tạp chí này , cố tình quyển tạp chí lại rơi cẳng chân bị bó thạch cao, cẳng chân lại né được, ah tiếng, sau đó lại vừa đau vừa tức giận, muốn người đó nhìn cười.

      "Hiếu Thiên, em mua táo, cây đào mật còn có dưa Ha-mi*, ăn tráng miệng sau bữa cơm, muốn ăn cái gì em gọt cho ăn."
      (*) Dưa Ha-mi hay dưa vàng Ha- mi loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc. (ở Việt Nam gọi là dưa lưới)

      " cần, nhanh chút!"

      Lê Chương Vi cũng để ý xua đuổi, tự mình dọn dẹp quyển tạp chí vừa mới ném tới cuối giường, sau đó từ túi nhựa lấy từ bên trong ra mấy quyển tạp chí tin tức, đưa tới trong tay .

      " biết thích xem cái gì, chính tay em mua trong cửa hàng dưới lầu tùy tiện chọn vài quyển tạp chí giải trí cùng manga, nếu như muốn sách hoặc tạp chí khác cũng có thể cho em biết, ngày mai em mang tới cho . . . . . ."

      " cần, nhanh chút!"

      đống tạp chí được xuất bản hàng tháng với manga, ánh mắt Ngô Hiếu Thiên chẳng qua dừng lại mấy giây đồng hồ mà thôi, Lê Chương Vi liền chú ý tới, lấy ra quyển manga mới xuất được bản gần đây nhất, lấy đống tạp chí và manga trong túi nhựa ra, sau đó đặt tạp chí phía cùng.

      "Tôi cần, da mặt của sao dầy như vậy? nhanh chút!" Sao đuổi cũng là thế nào?

      cho là keo dán ba giây sao? khi dính vào, liền tách ra được, là đủ phiền!

      Đột nhiên vỏ hạt đậu phộng bay tới, vừa vặn nện mặt của Ngô Hiếu Thiên.

      "Tiểu tử thúi, cậu chuyện khách khí chút được sao?"

      "Ông Hứa, sao ông lại ném đồ loạn như vậy?"

      Ngô Hiếu Thiên tức giận nhìn ông cụ nằm giường bệnh bên cạnh hai ngày mới vào, giọng mặc dù tràn đầy oán trách, nhưng vẻ mặt lại có gì.

      Bởi vì lúc được ông nội tay nuôi nấng, người lớn như ông nội với Ngô Hiếu Thiên mà là người có địa vị cao nhất, có thể lạnh nhạt với bất cứ kẻ nào, duy nhất có cách nào nổi nóng trước mặt ông cụ.

      "Ai dạy cậu đối xử với bạn đáng như vậy, lại đuổi bạn đáng như vậy khỏi!"

      Ông cụ Hứa Triệt Hanh vừa ăn đậu phộng, vừa nhìn chằm chằm người nằm giường bệnh bên trái còn tuổi hơn đứa cháu học cấp 3 của mình, ông hiểu tại sao cái người bạn này lại muốn đuổi bạn xinh đẹp ngày ngày tới đây chăm sóc cho cậu ta.

      Bởi vì nguyên nhân bị bệnh của mình khác mọi người, được bất nơi nào, cả ngày bị giam trong gian thu hẹp này buồn chết người, có người tới chăm sóc, làm bạn, đó là chuyện hạnh phúc dường nào! Tiểu tử này lại đuổi xinh đẹp tới bệnh viện quan tâm chăm sóc, ông nằm bên cạnh chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy khó chịu.
      Ngô Hiếu Thiên bực mình trừng mắt nhìn Lê Chương Vi cái.

      biết giải thích qua bao nhiêu lần rồi, này căn bản phải là bạn của , tại sao người nào nguyện ý tin tưởng ?

      Chẳng lẽ tất cả mọi người muốn làm Kiều thái thú loạn điểm uyên ương phổ*? Tại vì mấy ngày nay Lê Chương Vi chăm sóc , phải cùng ở chung chỗ? Là Lê Chương Vi cho mình là gà mẹ chạy tới bệnh viện làm trâu làm ngựa cho , cầu , bởi vì chuyện này phải thừa tình cảm của , cũng khỏi quá oan ức cho .

      (*) Kiều thái thú loạn điểm uyên ương ngày nay trở thành thành ngữ, chỉ gán ghép hồ đồ.

      ra , Ngô Hiếu Thiên cũng biết Lê Chương Vi có tình ý với , về phần tại sao phải thích , biết chút gì.
      --- ------ ------ ------
      chú thích:

      Kiều thái thú loạn điểm uyên ương phổ là tác phẩm nổi tiếng hài kịch cổ đại, từ quyển thứ tám của <Tỉnh thế hằng ngôn> - Phùng Mộng Long.

      Nội dung vắn tắt của câu chuyện:

      Trong ngày hội chùa náo nhiệt, tú tài Tôn Nhuận sơ ý đánh rơi chiếc quạt ( cố tình làm rơi), vừa lúc thiếu nữ Lưu Tuệ Nương nhặt được, hai người nhờ đó quen biết, lại có tình cảm với nhau. Cùng lúc đó tú tài khác tên Bùi Chính cũng cùng thiếu nữ khác tên Từ Văn nhất kiến chung tình. Hai đôi tình nhân này để tỏ tình ý, tặng tín vật cho nhau, nghĩ tới trong hội chùa người đông lộn xộn, lại có cha mẹ cùng, trong lúc nhờ vả loạn lên, quạt trắng của Tôn Nhuận lại đưa cho Từ Văn , khăn lụa của Từ Văn lại đưa cho Tôn Nhuận, khăn của Lưu Tuệ Nương đưa cho Bùi Chính, còn quạt của Bùi Chính lại đưa cho Lưu Tuệ Nương. Bởi vậy, Tôn Nhuận cứ nghĩ người mình thích là Tư Văn , Từ Văn cũng nghĩ người mình thích là Tôn Nhuận; mà Lưu Tuệ Nương nghĩ mình Bùi Chính và Bùi Chính cũng nghĩ mình Lưu Tuệ Nương. Vừa lúc trước đó, Tôn Nhuận và Từ Văn , Bùi Chính và Lưu Tuệ Nương cũng có hôn ước đều chờ cưới, chờ gã. Khi họ nghe tên đính ước, khỏi mừng thầm vì nghĩ đó chính là tên của ý trung nhân.

      Chuyện trở thành éo le như vậy nếu có chuyện như vậy: Chị của Tôn Nhuận tên Châu Di và trai của Lưu Tuệ Nương đính ước từ lâu.

      Lưu gia vì Lưu Phác bệnh lâu khỏi, quyết định cưới Châu Di vào cửa xung hỉ, trước đó , nguyên kiệu nguyên kiệu về (chỉ làm hình thức thôi chứ động phòng ), lưu lại Lưu gia.

      Đến ngày đón dâu, Châu Di bất mãn cha mẹ xử lý như vậy, lại sợ Lưu Phác bệnh dậy được, giả bệnh chịu lên kiệu hoa. Lúc này vì dung mạo của Tôn Nhuận và tỷ tỷ giống nhau, nên quyết định cho Tôn Nhuận giả , xuất giá thay tỷ tỷ. Lúc rời giường, vì Lưu Phác bệnh dậy nổi, đành cho Lưu Tuệ Nương giả trai, thay trai bái đường. Làm lễ xong, Lưu gia nuốt lời, kéo Tôn Nhuận vào phòng, rồi để Lưu Tuệ Nương vào bầu bạn cùng “chị dâu” (cứ nghĩ để hai chị em chuyện với nhau). Vào phòng, rồi mới biết chính là người mà mình thương nhớ lâu, thế là từ giả thành phu thê .

      Chuyện bị phát , Bùi gia Lưu gia “dung túng con gian dâm”, Lưu gia tố Tôn gia “bán hàng giả”; Từ gia đòi từ hôn Tôn gia……Mọi chuyện càng lúc càng lộn xộn, đành phải lên quan xư lý. Sau khi nghe hai bên kể đầu đuôi câu chuyện, Kiều thái thú loạn điểm uyên ương, Lưu Tuệ Nương gã cho Tôn Nhuận, Từ Văn gã cho Bùi Chính.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.3
      Edit: Bonghongxingdep

      chỉ nhớ lúc Lê Chương Vi rất ghét , có lần nhìn quần áo bẩn đứng bên đường —— lúc ấy tìm kiếm cái khăn quàng cổ bị cha vô ý vứt , đó là di vật của ông nội bà nội khi còn sống, là lúc bà nội còn trẻ tự tay đan cho ông nội, ông nội dùng hơn nửa đời người, đó là cái khăn quàng cổ vô cùng quan trọng, bất luận thế nào cũng phải tìm trở về.

      Lòng nóng như lửa đốt, tìm kiếm từ đồ bỏ ven đường đến cái rương để quần áo cũ góc đường, toàn thân đều bẩn, thúi, cảm giác chút nào, lòng chỉ nghĩ tới muốn tìm cái khăn quàng cổ tràn đầy kỷ niệm trở về, ngờ màn hỗn loạn bị bạn học nữ trong lớp học tình cờ nhìn thấy, bọn họ che lỗ mũi giọng giễu cợt mắng mấy lời khó nghe. . . . . .

      ra sớm hình thành thói quen bị các bạn học chán ghét, bởi vì trong nhà rất nghèo, tiền bữa trưa ở trường cũng có mà nộp, mỗi lần đến thời gian ăn trưa có bạn học chế giễu nộp tiền cũng cùng mọi người đều được ăn, tính khí cứng rắn, sau đó ăn, thời gian ăn trưa vừa tới liền chạy khỏi phòng học, luôn tới trong sân trường đến khi hết thời gian ăn trưa mới trở về phòng học.

      Chính là trong khoảng thời gian này, trong lớp có Tiểu Bàn tốt bụng mỗi sáng sớm nhét cho đống đồ ăn, có lúc nhiều quá ăn hết, giữ lại để ăn bữa trưa.

      Cho đến khi giáo viên giúp cùng bạn học khác trong lớp xin hỗ trợ cho người nghèo mới dừng lại, Tiểu bàn Tôn Tú Châu đều đưa cho bữa ăn sáng mỗi ngày, mãi cho tới bây giờ, chỉ cần nhớ tới chuyện này, vẫn rất cảm kích ấy.

      đôi khác xa nhau như vậy, Lê Chương Vi cùng Tôn Tú Châu ở trong lòng tốt xấu , nếu như muốn lựa chọn bạn , tuyệt đối cảm thấy vinh quang khi chọn người như tiểu công chúa - Lê Chương Vi, có thể làm cho tâm tình của cảm thấy thoải mái cùng vui vẻ như Tôn Tú Châu mới là ứng cử viên thích hợp nhất.

      Chỉ tiếc Tiểu Bàn có người trong lòng rồi.

      Ngô Hiếu Thiên cảm thấy mình tấn công quá muộn. Coi như muốn theo đuổi được Tiểu Bàn, cũng chủ động đến gần lấy lòng Lê Chương Vi.

      "Ông Hứa, y tá đồng ý cho ông ăn đậu phộng sao?" Bởi vì bị hung dữ trợn mắt, Lê Chương Vi buồn bực tới chuyện cùng ông cụ giường bệnh bên cạnh.

      "Đương nhiên có, ông chính là bệnh nhân gương mẫu đó!" Thời điểm Hứ Triệt Hang đối mặt với mỹ nữ, vẻ mặt đều mềm xuống. "Tiểu Vi à, tên tiểu tử thúi này xứng với con, ông Hứa giúp con giới thiệu bạn trai khác, có được hay ?"

      Lê Chương Vi chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt cúi xuống trả lời vấn đề này.

      Thấy lộ ra vẻ mặt như vậy, Hứa Triệt Hang nhất thời đau lòng. "Tiểu tử thúi, cậu ở trong phúc mà biết hưởng, nếu là ông trẻ hơn hai mươi tuổi mà ... . . ."

      Lại nữa. Ngô Hiếu Thiên nhịn được mắt trợn trắng.

      "Con nghĩ hai mươi tuổi cũng được! Nếu trẻ lại bốn mươi tuổi có lẽ có cơ hội. . . . . ."

      "Cậu, tên tiểu tử thối này!" Hứa Triệt Hanh tức giận ném toàn bộ đậu phộng cầm trong tay.

      "Dỗ ông già tôi đây chút làm miệng của cậu rớt miếng thịt nào sao? gì mà tình cảm của cậu cùng ông nội tốt lắm, nhất định là gạt người!"

      Ngô Hiếu Thiên còn chưa kịp trả lời, Lê Chương Vi trước bước thay trả lời.

      "Là , ông Hứa, tình cảm của Hiếu Thiên cùng ông nội ấy rất tốt."

      Nghe được lời của ..., Ngô Hiếu Thiên kinh ngạc nhìn , nghĩ thầm Lê Chương Vi làm sao biết chuyện này, ông nội của trước khi lên tiểu học qua đời, mà khi lên tiểu học mới biết nhau.

      "Ông Hứa, ăn quá nhiều đậu phộng khô, con muốn y tá phải hạn chế ông ngày chỉ có thể ăn mấy viên? Nếu ông ăn vượt quá, con tố cáo với y tá!"

      "Hắc hắc, sợ, sợ, ông ngoan ngoãn nghe lời." Bàn tay Hứa Triệt Hang, cầm trong tay túi đậu phộng cho nhìn. " ngày chỉ ăn chừng này, những thứ này đều là y tá thay ông chia ra để trong túi ."

      "Vậy tốt." Lê Chương Vi cười nhận lấy đậu phộng, thay ông cụ lột vỏ.

      Sau khi bóc xong toàn bộ, quay đầu dọn dẹp vỏ đậu phộng mà ông mới ném tới giường Ngô Hiếu Thiên, gói kỹ để trong thùng rác.

      Cuối cùng cũng thấy mỹ nữ lộ ra khuôn mặt tươi cười, ánh mắt Hứa Triệt Hanh đố kỵ nhìn chằm chằm tên tiểu tử thúi nằm giường bên cạnh. "Cậu ah, nên đối xử tốt với con bé chút, đừng chờ đến khi người ta thích cậu sau đó mới hối hận. . . . . ."

      Ngô Hiếu Thiên rên lên tiếng: "Con hối hận. Người này tựa như kẹo kéo, đuổi thế nào cũng , là phiền chết người!" Thích cái gì, muốn đáp lại!

      "Tiểu tử thúi, sao cậu có thể trước mặt con bé như thế?"

      "Chính là muốn trước mặt cho ta nghe! Dù sao cũng phải là lần đầu tiên, da mặt ta dày bị trước mặt như vậy mà biểu sao cả, phải sao?"

      Lê Chương Vi dĩ nhiên phải là sao, chỉ là đem đau lòng biểu ra mà thôi.

      Từ đến lớn, bà vú kiêm quản gia dịu dàng đôn hậu dạy cho trở thành bé ngoan cử chỉ phải tao nhã, cách nhìn nhận việc phải nhàng yên tĩnh, trong mắt người nhà luôn là người ngoan ngoãn biết nghe lời, chưa bao giờ làm ra chuyện gì khiến người nhà lo lắng, cho đến khi phát ra hình như thích Ngô Hiếu Thiên.

      , vốn là biết tới nhau, coi như từng là bạn học cùng lớp, cũng thuộc loại phi thường xa lạ, lúc gặp mặt gật đầu cũng biết đó là bạn học, hơn nữa còn gây tổn thương cho . . . . . .

      Khi còn bé dưới áp lực của bạn học bật thốt lên câu kia liên tục quấy nhiễu .

      Tại sao lúc ấy bạn học nữ chung sớm quên chuyện này. lại nhớ như vậy?

      Đây cũng là việc mà muốn xin lỗi với Ngô Hiếu Thiên, nhưng thế nào cũng chấp nhận, lâu ngày liền biến thành loại mắc nợ.

      Mấy ngày nay mỗi lần trước khi đến bệnh viện đều chuẩn bị tâm lý, giống như Ngô Hiếu Thiên mắng vậy, da mặt của rất dày, nếu như vậy, vừa nhìn thấy vẻ mặt tức giận của , vừa nghe muốn đuổi , muốn mình khóc tại chỗ.

      chỉ muốn chăm sóc mà thôi.

      Biết sau khi bị thương nhưng có ai vào bệnh viện chăm sóc , cảm thấy rất đau lòng, cho nên mới có thể làm mặt dày tới đây chăm sóc , mong đợi cảm kích .

      Ngô Hiếu Thiên chỉ vẻ mặt có biểu cảm gì của , giống như tố cáo với ông nội Hứa: "Xem ! Vẻ mặt của ấy sao cả. . . . . ."

      Đột nhiên Lê Chương Vi đứng lên, xoay người bước ra ngoài.

      "Ah, người ta giận rồi!" Hứa Triệt Hanh sợ hết hồn, liều chết nháy mắt với tiểu tử thúi bên cạnh, muốn gì đó để giữ người lại.

      Ngô Hiếu Thiên cũng sợ hết hồn, nhưng là vẻ mặt nghiêm túc có gì để , chỉ có thể trơ mắt nhìn Lê Chương Vi rời .

      là giận sao?

      Cũng bị mắng nhiều ngày như vậy, tại mới làm bộ tức giận có phải hay quá muộn?

      Tầm mắt cam lòng theo sát bóng dáng của qua cửa phòng bệnh, sau khi đóng cửa lại biến mất trước mắt , tâm tình Ngô Hiếu Thiên phức tạp đấm cái lên đống tạp chí.

      Dĩ nhiên, là có bị thương ở tay.


      Chương 1.4

      Edit: Bonghongxingdep

      "Đều tại cậu! Thích chửi loạn, tại người tức giận bỏ rồi."

      "Tùy thích, tốt nhất đừng xuất trước mặt của tôi." Nhưng kích động vô cùng!

      "Sao cậu có thể như vậy? Người ta là bởi vì quan tâm cậu mới ngày ngày tới bệnh viện. . . . . ."

      " cần!" Ngô Hiếu Thiên tức giận liền chuyện với thái độ lễ phép cũng để ý. Bởi vì tay phải bó thạch cao, chân phải cũng rải rác các vết thương, cách nào hành động tùy ý được, thiếu Lê Chương Vi giúp tay, nhúc nhích hồi lâu mới nằm xong giường được.

      Hừ, rồi là tốt nhất, muốn đối phó với đại tiểu thư!

      Mỗi đêm khi xuất trong phòng bệnh, bắt đầu tâm phiền ý loạn. ra phải là người xấu người khác, biết được vì cái gì, thời điểm đối mặt với chính là nhịn được hung ác.

      Có thể là bởi vì luôn là bộ vẻ mặt thần thánh thể xâm phạm được, cái loại tràn ngập khoảng cách này, xa thể chạm tới ngược lại làm cho người ta rất muốn trêu chọc , hơn nữa lại nhẫn nhục chịu đựng phản ứng lại , càng khiến muốn khi dễ . . . . . .

      Làm người ta bị bộ dạng hung ác của đuổi , Ngô Hiếu Thiên nhịn được lại phiền não.

      vừa mới như vậy có phải hay tổn thương ?

      Cố tình mặt lại có biểu cảm gì, trong khoảng thời gian ngắn đoán ra được tâm tình của .

      Cho nên biết phải đối phó với người có dáng vẻ như nữ sinh - Lê Chương Vi thế nào. Nếu như Tiểu Bàn: Trong lòng nghĩ cái gì lập tức biểu mặt, căn bản đều cần đoán.

      Phát mình trở nên lưu tâm, trong đầu đều là chuyện của Lê Chương Vi, Ngô Hiếu Thiên bực mình mà kéo chăn bông lên trùm lên đầu.

      "Cậu ah, cũng đừng mạnh miệng, ràng rất quan tâm người ta, tại sao thành chút?"

      Ngô Hiếu Thiên vén chăn ra, muốn lớn tiếng phủ nhận, đột nhiên cửa phòng mở ra, và ông nội Hứa gần như đồng thời quay đầu nhìn lại, trong tay Lê Chương Vi cầm bình Hoa Bách Hợp* vào.
      (*) Hoa Bách Hợp (Hoa Loa Kèn): mang ý nghĩa là người xinh đẹp, thuần khiết, trong trắng, mỏng manh như hoa bách hợp

      Phong cách mỹ nữ cộng thêm bó hoa xinh đẹp, làm tất cả mọi người vui vẻ thoải mái.
      Trong khoảng thời gian ngắn Ngô Hiếu Thiên quên mình vừa mới muốn lớn tiếng phủ nhận, ánh mắt ngơ ngác nhìn theo Lê Chương Vi từ cửa tới bên giường bệnh của mình, giống như là sử dụng ánh mắt chào đón .

      "Hiếu Thiên, em biết thích gì hoa, liền tự chủ trương mua Bách Hợp." Bàn tay bé trắng noãn của Lê Chương Vi điều chỉnh, khiến đóa hoa xinh đẹp hướng Ngô Hiếu Thiên. "Nếu như thích Bách Hợp , ngày mai tới đây em lại đổi qua hoa khác loại."

      Nhụy hoa bỏ rồi, có phấn hoa bay lung tung, vừa rồi chính là đặc biệt ra ngoài toilet xử lý chuyện này.

      Ngô Hiếu Thiên gì nhìn chằm chằm. Loài hoa cái gì, căn bản để ý có được hay ?

      Người phụ nữ này biết làm thế nào để cho tức đến có lời nào để !
      Hứa Triệt Hanh nhai hạt đậu phộng cuối cùng tay, cười cười kết luận: "Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi. Con nếu là tức giận mới chạy , tên tiểu tử thúi nhất định cả đêm thể ngủ, đến lúc đó khổ phải là bạn cùng phòng sao."

      Lời kể khổ này của ông nội Hứa, Ngô Hiếu Thiên dĩ nhiên nghe lọt tai, nhưng trước khi mở miệng phản bác, ánh mắt cẩn thận lại liếc nhìn vẻ mặt Lê Chương Vi, phát lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

      Trong lúc bất chợt cũng mở miệng phản bác được, hơn nữa khi Lê Chương Vi chú ý tới ánh mắt của , cũng nhìn bên này sau đó tới, lại quẫn vừa giận, tức đến lần nữa kéo chăn che đỉnh đầu che kín mình biết nên có nét mặt thế nào cho phải.

      Cái gì Hoa Bách Hợp!

      Cùng hình tượng của tuyệt hợp có được hay !

      Nhưng là nghe được bảo ngày mai còn trở lại, thậm chí có cảm giác thở phào nhõm.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2



      Khi về đến nhà, qua mười giờ tối rồi.

      Gần đây mỗi ngày đều về muộn như vậy, Lê Chương Vi biết hành động của mình sớm muộn người nhà chú ý, khi phát mẹ ngồi trong phòng khách, bị tra hỏi sao? chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.

      Gia đình của khác với các gia đình bình thường, mẹ vài khách sạn ở các huyện, thành phố của tỉnh Triết Giang, mỗi ngày đều làm việc đến nỗi thần long thấy đầu thấy đuôi (ý bận việc đến nỗi thấy mặt); ba ra là ở nhà nội trợ, nhưng những năm gần đây thường tham gia các hoạt động tình nguyện, cảm thấy còn bận việc hơn mẹ nữa, bình thường chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của là quản gia cùng người giúp việc.


      Cho nên tối nay nhìn thấy mẹ ngồi ngay ngắn trong phòng khách, chắc hẳn là chờ giáo huấn rồi.

      Đèn treo trong phòng khách rộng rãi cũng mở lên, mẹ của nhìn bể cá trước mặt, thưởng thức dưới ánh sáng màu xanh chiếu rọi, cảnh con sứa nhàng chuyển động, Lê Chương Vi tới bên cạnh mẹ chào hỏi tiếng.

      "Mẹ, con trở về."

      "Cái tên kia thích hợp với con, nhanh chóng chia tay !" Giọng Lâm Tú Lâm lạnh lùng, vừa mở miệng là ra lệnh ngay.

      Lê Chương Vi cúi thấp đầu trả lời.

      quen rồi, mẹ của mình luôn là thông qua "Những phương pháp khác nhau" để tìm hiểu chuyện của con , bao gồm mời người điều tra tình hình kết bạn của , trước kia lúc , chuyện lớn của , dì Xuân quản gia thậm chí phải làm bảng báo cáo cho mẹ của xem.

      "Tại sao trả lời?"

      Lâm Tú Lâm đặc biệt chờ ở đây chính là muốn chuyện ràng với con , bà nhớ trước kia con đều ở chung chỗ với con trai của Lưu gia, như thế mới làm cha mẹ yên tâm.

      "Rất xin lỗi. . . . . ."

      Lê Chương Vi còn là trẻ con trong nhà trẻ nữa rồi, đối với quyết định độc đóa của mẹ, nên đấu tranh đấu tranh.

      "Con có ý gì?"

      Lâm Tú Lâm nghiêm mặt, vẻ mặt rất vui.

      "Mẹ, con có tự do kết giao bạn bè."

      Lê Chương Vi tuyệt đối sợ, quan hệ máu mủ giữa các tính là thân mật, nhưng vẫn tồn tại lý trí, chỉ cần là chuyện hợp tình hợp lý, cũng có thể chuyện với nhau.

      "Nếu mẹ phản đối, con cũng muốn tiếp tục ở chung chỗ với người kia?"

      "Chúng con cũng ở chung chỗ, mẹ, người kia căn bản để ý tới con."
      Lê Chương Vi ra cho mẹ nghe, để tránh mẹ mời người điều tra tìm hiểu. và Ngô Hiếu Thiên căn bản phải là quan hệ trai .

      ngờ càng như vậy, mẹ của càng thêm tức giận.

      " như vậy, tại sao con còn muốn qua lại với người ta?"

      Diện mạo của tên tiểu tử kia ra vẫn được, là đẹp trai, sai, nhưng người diện mạo đẹp trai thế giới này rất nhiều, Tiểu Vi, tại sao cố tình con lại muốn tên tiểu tử nghèo có đồng nào chứ ?

      "Mẹ, trước kia bà ngoại có phải từng hỏi mẹ giống vậy hay ?"

      "Con. . . . . ." Lâm Tú Lâm tức giận ."Con hỏi cái này là muốn chứng minh cái gì? Có mẹ tất có con sao?" (ý mẹ như thế con cũng vậy)

      Năm đó bà thích ba của Tiểu Vi, cũng là điều kiện gia đình hai bên cân xứng, nhưng bà để ý người nhà phản đối kiên trì muốn cùng ba Tiểu Vi đương, ngờ chuyện này nhiều năm sau lại bị con lấy làm lý do để chống đối bà.

      "Mẹ, con chỉ muốn , chuyện tình cảm phải muốn khống chế là có thể khống chế được. . . . . ."

      "Con cũng thể lấy chuyện của mẹ với cha con mà so sánh được, năm đó ba mẹ là lưỡng tình tương duyệt*!" Lâm Tú Lâm vừa mới xong câu đó, thấy vẻ mặt bi thương của con .
      (*) Lưỡng tình tương duyệt: hai bên có tình cảm với nhau

      muốn thuyết phục con rời khỏi cậu kia, nhưng khi thấy vẻ mặt khổ sở của con , lại cảm thấy cam lòng .

      Tại sao chuyện tình cảm của con nhà bọn họ kém như vậy?

      Trước bà là ví dụ tốt nhất, nghe các trưởng bối mẹ của bà, cũng chính là bà ngoại của Tiểu Vi, năm đó cũng người đầy tớ (ngày xưa gọi đứa ở - bây giờ gọi là người giúp việc). đời trước chính là thời đại chưa mở cửa cải cách, đoạn tình này bị cha mẹ cực lực phản đối, mẹ của bà cũng chống cự kịch liệt, mà lựa chọn chờ đợi, vẫn chịu đồng ý kết hôn với người được gia đình chỉ định, đến khi mẹ của bà qua tuổi để kết hôn ông bà ngoại của bà khẩn cầu cha của bà cưới mẹ của bà.

      Bà khi còn bé căn bản biết những chuyện này, đại khái là cha mẹ cảm thấy cần thiết phải cho đứa bé nghe! Chỉ là hai người muốn giấu giếm chuyện này, nhưng con cái biết được theo những con đường khác nhau, hơn nữa sau khi bà lớn lên bởi vì thích người như vậy (ý hoàn cảnh gia đình của chồng bà nghèo) cũng được người nhà tiếp nhận, chính vì vậy họ lời ra tiếng vào liền đây là báo ứng mẹ của bà.

      ngờ bà tại cũng bị báo ứng!

      Nghĩ tới những chuyện này, Lâm Tú Lâm nhịn được cảm khái*, biết dòng họ bên mẹ nhà bọn họ bị người ta nguyền rủa cũng chừng, tại sao tình của bọn họ luôn là tình cay đắng cùng thân phận cân xứng?
      (*) Cảm khái: tâm tình bị chuyện gì đó ảnh hưởng cảm xúc mà than thở.

      "Con. . . . . . Tình huống của con còn kịp, các con còn chưa bắt đầu kết giao, tình cảm còn sâu sắc như vậy chứ?"

      Lâm Tú Lâm xong, bà cũng cảm thấy chột dạ .

      Tình cảm khó có thể khống chế, phải mình nghĩ buông tay là buông tay, muốn nhận là có thể nhận được.

      Bây giờ nhìn vẻ mặt của con , cảm giác lo lắng dâng lên.

      "Tiểu Vi, con tỉnh táo chút, mẹ đồng ý bắt buộc con, con ngàn lần được làm chuyện gì cực đoan."

      "Mẹ, mẹ nghĩ quá xa rồi! Muốn con làm chuyện gì đó, cũng phải có hợp tác của người đó !"

      Lê Chương Vi sờ sờ cái bụng kêu rột...rột ... rột ..., lỗ mũi hướng phòng bếp hít hít mấy cái. "Con có gọi điên nhờ dì Xuân nấu bữa ăn khuya cho con, mẹ, cùng ăn với con chứ?"
      Sau khi nghe lời con , Lâm Tú Lâm thoáng yên tâm chút.

      "Con ăn ! Bây giờ là mấy giờ rồi, ăn khuya rất dễ mập." Bà bây giờ thể so sánh với người trẻ tuổi, cũng thể tùy tiện ăn!

      Lâm Tú Lâm hướng con phất phất tay. Sáng sớm ngày mai bà còn phải mở hội nghị để mở cửa hàng tiêu thụ, phải dậy sớm mới được. "Chẳng lẽ bây giờ con mới ăn cơm?"

      Sau khi nhìn báo cáo điều tra, biết con gần đây vẫn chạy tới bệnh viện, tên tiểu tử đó biết giày vò người ta! đường làm bị xe tải vượt đèn đỏ đụng phải, gãy xương tay, chân người đều bị thương, cũng khó trách Tiểu Vi đành lòng, dù sao cũng là người mình thích!

      Tên truyện coverter cũng là mối tình đầu của thiên kim tiểu thư

      Chương 2.2
      Edit: Bonghongxingdep

      "Chỉ ăn chút trái cây mà thôi. . . . . ." Sau khi gọt xong những thứ đó, mặc kệ khuyên thế nào Ngô Hiếu Thiên cũng chịu ăn.

      Mấy ngày nay Ngô Hiếu Thiên đều như vậy, khi được tự nhiên náo loạn tuyệt thực kháng nghị, nhưng chỉ cần vừa khỏi phòng bệnh, ấy đói bụng phải bắt đầu tìm cái gì đó để ăn, cho nên thể làm gì khác hơn là mua rất nhiều đồ ăn, nước uống, để ở chỗ ấy dễ với tới - tủ để ấy dễ dàng lấy dùng.

      phải suy nghĩ biện pháp nào đo để đừng cáu kỉnh như vậy mới được.

      đến người có thể trị Ngô Hiếu Thiên được, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Tiểu Bàn.
      Mặc dù cam tâm, nhưng trước mắt để Ngô Hiếu Thiên ngoan ngoãn nghe lời, cũng chỉ có Tôn Tú Châu.

      "Có cần mẹ giúp tay ?" Lâm Tú Lâm đứng dậy trở về phòng trước, nhịn được lại hỏi câu như vậy. "Người chịu trách nhiệm tai nạn xe cộ là đối phươngsao? Nếu như cần giải quyết vấn đề bồi thường, gọi điện thoại cho Tống luật sư là được, mẹ trước đó phân phó rồi."

      "Cám ơn mẹ."

      Lê Chương Vi cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, biết mẹ độc ác như vậy.

      "Mẹ khuyên qua rồi, con phải nghe lời, mẹ cũng có cách nào. Chuyện này mẹ với ba con, có lẽ ba con chuyện với con, con nguyện ý nghe mới vào."
      Lê Chương Vi càng cười vui vẻ hơn.

      "Mẹ, mẹ xác định ba khuyên con sao?"

      Ba chuyện đời người trong nhà sao!

      Bởi vì bẩm sinh tính tình lạc quan, dù có chuyện gì đều nhìn ánh sáng mặt trời, từ đến lớn Lê Chương Vi luôn cảm thấy ba là người có phiền não.

      "Con là con của hai người chúng ta, ông ấy có trách nhiệm phải bảo vệ con bị thương tổn!" Lâm Tú Lâm tức giận trợn mắt nhìn con cái, hỏi "Người này tối nay lại muốn ngủ bên ngoài đúng ?"

      "Dì Xuân cha có gọi điện thoại về, trước mười giờ về nhà."

      "Vậy mẹ lên lầu nghỉ ngơi trước, sau khi ba con trở về, gọi ông ấy trở về phòng nhanh chút, mẹ có lời muốn với ông ấy."

      "Dạ, mẹ ngủ ngon." Sau khi nhìn mẹ lên lầu, Lê Chương Vi ngây ngẩn cả người lúc lâu, nghĩ tới lời mẹ vừa .

      Bảo vệ con cái khỏi tổn thương, là tâm nguyện mỗi người làm cha mẹ, nhưng quá mức bảo vệ mà , phải là chuyện tốt với con cái. Ba của cùng mẹ đóng vai phản diện, đóng vai độc ác, khéo léo cân bằng mẫu người cha mẹ hiền từ nghiêm túc, điểm này giống gia đình bình thường.

      Khi còn bé còn chưa suy nghĩ chín chắn, từng cảm thấy mình là người mẹ đau, ba thương là đứa trẻ đáng thương, sau này mới từ từ hiểu được gia đình mình đặc biệt, thế lực gia tộc của mẹ khổng lồ, cùng ba người thân mình (mồ côi cha mẹ) lớn lên ở nhi viện, mẹ là trụ cột kinh tế gia đình mà phải ba, vốn là thể dùng thế tục quan niệm bình thường phán xét hai người bọn họ.
      Có lẽ mẹ nghiêm khắc cùng ba mặc kệ quá mức đều thích hợp giáo dục gia đình, may là còn nắm giữ chút dịu dàng đôn hậu của bà vú kiêm quản gia.

      "Tiểu thư, sao đứng ngẩn người ở đây?"

      "Dì Xuân, con đói rồi." Vừa thấy được người làm cảm thấy an tâm, vẻ mặt Lê Chương Vi liền buông lỏng xuống.

      "Dì nấu xong, nhanh lên qua đây ăn."
      Lê Chương Vi tới ôm dì Xuân, thích mùi vị quen thuộc người dì ấy, thõa mãn bật cười lớn.

      "Dì Xuân mùi người của dì thơm!"

      "Là mùi hoành thánh sao*?"
      (*) Hoành thánh, vằn thắn (còn gọi là sủi cảo): hay mằn thắn là món ăn gốc Quảng Đông, Trung Quốc phổ biến ở nhiều nước Á Đông

      " phải, là mùi của mẹ." Lê Chương Vi chỉ có ở trước mặt của dì Xuân, mới có thể ra tính tình trẻ con.

      "Con hừm, như thế sợ phu nhân nghe được ghen sao?"

      "Người mẹ thích nhất là cha, mẹ ăn dấm (ghen) chuyện như thế đâu."
      Lê Chương Vi bị dì Xuân nửa đẩy nửa kéo vào phòng bếp, đợi đến khi ngồi xuống, dì Xuân mới bát mì hoành thánh nóng hổi tới.

      "Đó là hai loại khác nhau, phu nhân cùng tiên sinh ra rất thích con. . . . . ."

      "Dạ." Lê Chương Vi cười cười đáp tiếng, tiếp tục nhiều lời, chỉ là cúi đầu chuyên tâm ăn mì.

      Phát hình như muốn những thứ này, Lâm Hảo Xuân cũng cưỡng cầu, lập tức đổi đề tài." Tình huống cậu bé kia thế nào?"

      "Vết thương phục hồi cũng tệ lắm, tình trạng nứt xương bắp chân phải cũng được bác sĩ nghiên cứu qua, có thể cần bó thạch cao." Nghiêm trọng nhất chính là gãy xương tay phải, bởi vì ngã xe nên ấy trực giác lấy tay ngăn cản va chạm.
      Vẻ mặt Lê Chương Vi ưu sầu buông đũa xuống.

      " ấy mỗi lần nhìn thấy con, được mấy câu muốn đuổi con ." Mỗi lần thăm bệnh cũng phải phiền não dụ dỗ ấy ăn cái gì, nhưng kỳ chính cũng biết, nếu như , ấy ngoan ngoãn ăn cơm. "Dì Xuân, ấy giống như rất ghét con. . . . . ."

      Lâm Hảo Xuân kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, vươn tay sờ sờ gương mặt xinh đẹp của . " ! Xinh đẹp như Tiểu Vi vậy, cậu ta sao có thể ghét?"

      "Nhưng ấy vừa nhìn thấy con tức giận."

      "Hẳn là cậu ta giận dỗi! Tiểu nam sinh phải đều như vậy sao?"

      " ấy phải là tiểu nam sinh rồi." Lê Chương Vi khẽ chu môi. Nhưng phương thức giận dỗi của ấy xác thực cùng tiểu nam sinh có gì khác biệt.

      "Con muốn ấy phải cảm thấy thụ sủng nhược kinh*? Đột nhiên có đại mỹ nhân chủ động đến gần ấy, ấy cũng biết phản ứng làm thế nào mới tốt."
      (*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

      "Dì Xuân, dì cũng cảm thấy con nên qua lại với ấy sao?"

      " gì mà qua lại với qua lại? Người tuổi trẻ bây giờ quan tâm những thứ này sao?" Lâm Hảo Xuân cười khích lệ : "Nếu như con thích cậu ta, chủ động chút cũng có gì tốt."

      Đột nhiên thanh xen vào. " sai, sai, cái gọi là liệt nữ triền lang*, ngược lại cũng giống như vậy."
      (*) Liệt nữ sợ triền lang: Nữ cương trực sợ nam dây dưa

      "Cha!" Lê Chương Vi sợ hết hồn.

      "Tiên sinh, ngài về!"

      " xin lỗi, cha phải cố ý nghe lén, vừa lúc vào liền nghe được." Lê Tả Trung hướng con cùng quản gia phất phất tay, cười : "Cha về."

      Quản gia đứng dậy nhường phòng ăn cho con cùng cha chuyện, Lê Tả Trung tiếp tục chủ đề vừa nãy.

      "Tiểu Vi, đối phương là người như thế nào?"

      "Mẹ còn đưa báo cáo điều tra cho cha xem sao?" Lê Chương Vi dừng chút, cười , "A, đúng rồi, mẹ muốn cha sau khi trở về lập tức trở về phòng, đợi lát nữa cha lên lầu biết."

      "Tiểu Vi, đừng trách mẹ con, bà ấy bởi vì quá bận rộn, có thời gian quan tâm đến con. . . . . ." Vẻ mặt Lê Tả Trung lên chút lúng túng, lại ông là người siêu cấp rãnh rỗi cũng có thời gian đặt người con , thường chạy ra ngoài, ông cùng vợ ra kém bao nhiêu.

      "Con hiểu biết , cha, con thích ứng hai người phương thức đặc biệt quản giáo của hai người rồi."

      Lê Tả Trung thở phào nhõm, may là con của bọn bọ là người hiểu lý lẽ lại chăm sóc cho tên tiểu tử kia. "Tiểu Vi, đến chút, trong mắt con đối phương là người thế nào?"

      Lê Chương Vi suy nghĩ kỹ lát, cuối cùng chỉ bốn chữ. "Chăm chỉ tiến tới."

      "Cứ như vậy?" Lê Tả Trung có chút kinh ngạc, ông vốn cho là con diện mạo của cậu ta rất đẹp trai, hoặc là rất hiền lành, rất chính nghĩa.

      "Như vậy rất giỏi rồi." Vẻ mặt Lê Chương Vi rất là đau lòng cho ba nghe toàn bộ chuyện của Ngô Hiếu Thiên mà chính mình hỏi thăm được.

      Nghe lúc Ngô Hiếu Thiên ba tuổi, mẹ bỏ theo người đàn ông khác, trong nhà chỉ còn lại ông nội, ba cùng với ấy ba người mà thôi.

      Trước đây mấy năm, lúc Ngô Hiếu Thiên sắp lên tiểu học, ông nội đột nhiên bệnh qua đời, ba của ấy là người trầm mặc lại nghiêm nghị, kể từ khi vợ bỏ , cũng trông nom sống chết của con trai, Ngô Hiếu Thiên gần như có thể tay ông nội nuôi nấng.

      Sau khi ông nội bệnh qua đời, quan hệ của ấy cùng ba trong khoảng thời gian ngắn hòa hoãn, thiếu hụt quản giáo của cha Ngô Hiếu Thiên cả ngày như con hoang chạy lêu lổng bên ngoài, may là định lực của ấy tệ, cũng học cái xấu, đến khi, Ngô Hiếu Thiên học xong bắt đầu liều mạng làm kiếm tiền, tình huống kinh tế trong nhà cũng dần dần chuyển tốt.

      Lê Chương Vi ra cũng được tại sao mình thích Ngô Hiếu Thiên như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy ấy, trong lòng quyến luyến ấy càng sâu. biết có phải bởi vì bỏ được hay , cho nên mới nhớ mãi quên như vậy, cũng có dáng vẻ như vậy với loại vật phẩm nào, nhưng mà lại cố chấp đặc biệt với Ngô Hiếu Thiên như vậy.

      "Ừh, nghe cũng là thanh niên tệ lắm!" Lê Tả Trung tán thành.

      "Cha, khuyên con cách xa ấy chút sao?"

      "Cha phải là mẹ con. . . . . ."

      "Dám xấu sau lưng em?!" Lâm Tú Lâm đột nhiên xông vào, thở phì phò nhìn chằm chằm hai cha con ."Tiểu Vi, mẹ phải bảo con với ba, nếu ông ấy trở lại bảo ông ấy nhanh chút trở về phòng sao?"

      " chỉ là tán gẫu đôi câu với con mà thôi." Lê Tả Trung đứng dậy duỗi tay về phía bà ấy, Lâm Tú Lâm nhăn nhó cái mới tới để cho ông ấy ôm bà vào ngực. "Như vậy mà em liền ghen? nhớ như vậy sao?"

      "Ai dạy cả chạy ra ngoài ngày lẫn đêm, lại dám về nhà muộn hơn em. . . . . ."
      "Được, được, chúng ta lên lầu." Lê Tả Trung trừng mắt nhìn con , cười : "Tiểu Vi, con từ từ ăn, chúng ta hôm nào tán gẫu tiếp."

      "Dạ." Lê Chương Vi thể làm gì khác hơn là vẫy tay với ba mẹ, ngủ ngon. Cha mẹ của rất nhau, cho nên, bọn họ đại khái có tình dư thừa mà phân cho nàng.
      Lâm Hảo Xuân đến phòng ăn, vừa đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt đơn của Lê Chương Vi kịp thu hồi. "Chớ suy nghĩ lung tung, phu nhân cùng tiên sinh ra cũng rất con."

      "Dì Xuân, dì hỏi, làm sao biết con nghĩ như thế?"

      "Con từ đến lớn, để ý vẫn luôn là chuyện này, phải sao?"

      "Rất ràng vậy sao?" Lê Chương Vi bất đắc dĩ cười.

      Xem ra quả nhiên rất khát vọng được , cho nên bất chấp tất cả đối mặt tình thời như vậy, coi như bị Ngô Hiếu Thiên ghét, còn mỗi ngày mặt dày bệnh viện trong chăm sóc ấy.

      Nhưng mà điều này cũng coi là cơ hội, nếu như Ngô Hiếu Thiên xảy ra tai nạn xe cộ mà , chỉ dám ở bên si ngốc ngắm nhìn ấy, dám đến gần.

      Kết quả tương lai tốt hay xấu cũng cảm thấy sao cả, dù sao mình từng cố gắng.

      Đây là lựa chọn của , vì lựa chọn của mình mà chịu trách nhiệm.


      Đó là thường xuyên mơ về tình hình tại.

      Dù sao cũng là huyết khí phương cương* của tuổi trẻ! Có người nào có mộng xuân?
      (*) Huyết khí phương cương: Tinh lực tràn đầy

      Thế nhưng lần này dường như như bình thường.

      Bởi vì lúc xảy ra chuyện kia (chuyện chị cùng bạn học mắng rất bẩn áh) nhìn gương mặt lắm, tại lại ràng nhìn thấy mặt của Lê Chương Vi.

      Tại sao mơ thấy Lê Chương Vi? Người thích ràng là Tiểu Bàn! Cho dù muốn mộng xuân cũng phải mơ thấy Tiểu Bàn mới đúng.

      Đáng chết!

      Cảnh trong mộng có chuyện gì đáng , cũng bởi vì đó là Lê Chương Vi dựa sát mà mắng, ngược lại vừa thấy ấy như vậy lại càng thêm hưng phấn.

      Xem ra bình thường làm bộ được tự nhiên ra là làm trái với tâm ý trong lòng.

      Hơn nữa Lê Chương Vi quá đẹp!

      Da thịt trắng noãn, sáng lên giống như trân châu sáng bóng phát ra cám dỗ, nhịn được vươn tay sờ lên. . . . . .

      Hai tay của mơn trớn đầu vai của , sau đó từng tấc từng tấc xuống.

      Thần kỳ là tay của qua chỗ nào, chỗ đó vốn là mặc quần áo cũng từng tấc biến mất, cuối cùng toàn bộ biến thành da trắng của , cơ thể tuyệt đẹp của , lại trần truồng ra trước mắt .

      Hai vú tròn trịa, làm cho dục vọng của trong nháy mắt đạt tới đỉnh cao nhất, nhưng ngay lúc muốn tiến bước đưa tay sờ hai luồng thịt non mềm kia, vậy mà làm tỉnh lại.

      Hơn nữa, bụng dưới đúng lúc này muốn phun trào.

      Ngô Hiếu Thiên thở hổn hển, vẫn đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chính là trong nháy mắt, ý niệm đầu tiên* chính là! Đáng tiếc, chỉ cần thêm chút nữa, có thể sờ tới bộ ngực của rồi.
      (*) Ý niệm đầu tiên: suy nghĩ đầu tiên trong đầu

      Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Ngô Hiếu Thiên bực mình mà dùng lực đấm lên đệm giường, làm thế chẳng qua là để cho bị ở thương tay thôi.

      xuất viện hai ngày rồi, may là mộng xuân ở giường nhà mình, bằng mặt mũi nào mà đối mặt người đó mỗi sáng sớm cùng y tá tỷ tỷ vào phòng bệnh đo nhiệt độ cho bệnh nhân. . . . . .

      nứt xương chân phải phục hồi cũng tốt, cần dùng bó thạch cao cố định nữa, nhưng tay phải phải bó thạch cao gần tháng, hơn nữa mỗi khi trời mưa đều đến bệnh viện đổi dược, khắp người đều là vết thương ra bắt đầu vảy kết.

      Nhanh xuất viện như vậy đương nhiên là phải tính toán cẩn thận, người đụng ngã người đàn ông trung niên đàng hoàng làm tài xế xe tải, mặc dù toàn bộ tiền thuốc thang có bảo hiểm trả, nhưng thời gian nằm viện quá dài, chi phí vài hạng mục phụ tăng lên hù dọa người, nhưng toàn bộ thứ này đều do người tài xế kia cùng với công ty vận chuyển hàng hóa chi trả.

      Người tài xế kia là người khổ cực, trong nhà có già có trẻ, cả nhà phải dựa vào ông ta lái xe tiền lương này nuôi sống, Ngô Hiếu Thiên vô cùng hiểu cảm giác nghèo khổ, mỗi tháng chi tiêu cũng phải chắt bóp mới vừa vặn, đột nhiên nhiều ra khoản bồi tiền thường thuốc thang, những ngày nghèo rớt mùng tơi rất khổ sở!

      Hơn nữa công ty chắc hẳn đẩy trách nhiệm bồi thường lên bản thân người gây họa, vì để cho người đàn ông trung niên kia áp lực quá lớn, cho dù nằm viện thiếu ngày, dù thế nào nữa phục hồi tình trạng như cũ coi như là hài lòng, cả ngày lẫn đêm nằm giường bệnh bệnh viện cũng buồn bực.

      Rời giường dọn dẹp làm lúng túng thôi bởi vì mộng xuân lưu lại dấu vết, Ngô Hiếu Thiên lần nữa cảm thấy may mắn vì mình xuất viện trước thời gian.

      Hôm nay là thứ bảy, vốn là nên sáng sớm ra cửa làm - làm việc cho cửa hàng thịt bò bít tết gần trường học vừa làm vừa học, bình thường vào buổi tối nếu như trong cửa hàng quá bận rộn bị call hỗ trợ, nhưng là bây giờ tay phải còn bó bột, căn bản là cách nào rửa chén đĩa được.

      Tuần trước gặp tai nạn xe cộ ngày đó khẩn cấp xin cửa hàng trưởng nghỉ phép rồi, may là cửa hàng trưởng đồng ý thay giữ vị trí làm việc này, bằng loại công việc mà gần như ngày nào cũng có thể cầm tiền lương này, có rất nhiều người muốn cướp!

      tay cởi quần ngủ kể cả quần lót ra ném vào máy giặt, vừa nghĩ tới những cảnh trong mộng, Ngô Hiếu Thiên nhịn được lại thở dài cái.

      Thời gian xuất viện là buổi chiều thứ năm, buổi sáng thời điểm mới cùng bác sĩ xác định tốt lần sau đến kiểm tra, buổi chiều liền trực tiếp xuất viện —— dĩ nhiên, thể nào đặc biệt thông báo cho Lê Chương Vi chuyện này.

      Nếu như ấy còn đến bệnh viện tối hôm đó, nhìn cái giường trống , có lẽ ông Hứa giường bên cạnh bắt được lại bắt đầu lảm nhảm vô tình vô nghĩa, thế nhưng thông báo cho ấy tiếng khi ra viện. . . . . . Nhưng những thứ này dĩ nhiên chỉ là tưởng tượng mà thôi.

      "Nhưng mà, ấy chứ?" Ngô Hiếu Thiên vừa bấm để máy giặt hoạt động, vừa quay đầu kiểm tra rổ giặt quần áo bên cạnh, xác nhận bên trong có quần áo hay để giặt cho luôn. Trong nhà chỉ có ba cùng hai người mà thôi, loại chuyện giặt quần áo như vậy đương nhiên liền rơi vào đầu của .

      ý thức được mình lầm bầm lầu bầu, Ngô Hiếu Thiên vừa đem quần áo trong rổ bỏ vào máy giặt trước mặt, vừa tiếp tục đem suy nghĩ trong lòng ra: "Nếu mình xuất viện, ấy nên buông tha mới đúng, khả năng đuổi theo đến nhà của mình?"

      Vừa lúc đó, cửa đột nhiên mở ra, Ngô Chính Uy vào phòng tắm, thấy con trai cởi quần mới giật mình.

      "Con làm gì mặc quần thế?"

      Mặt Ngô Hiếu Thiên túng quẫn đỏ rần, tiện tay lấy cái khăn lông vây chỗ bụng dưới, lúng túng la ầm lên: "Cha, làm sao cha gõ cửa trước? Cho con chút riêng tư có được hay ?"

      "Cha làm sao biết ngươi ở bên trong. . . . . ."

      Ngô Chính Uy mới vừa rời giường gấp rút tiểu! Dù thế nào nữa ông cũng xông vào rồi, đương nhiên vẫn là giải quyết trước vấn đề sinh lý cấp bách xong lại .

      "Cho nên mới muốn cha trước gõ cửa!"

      "Cha mắc tiểu quá!"

      Sau khi Ngô Chính Uy tiểu xong, vội vàng rửa tay cái, sau đó như làn khói chạy ra phòng tắm, tránh cho con trai bản thân tôn trọng riêng tư của con. Hôm nay buổi chiều ông mới bắt đầu trực, có thể trở về ngủ giấc giường, cần mới sáng sớm nghe con trai giáo huấn.

      Vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, chuông cửa liền vang lên, sau khi Ngô Chính Uy gào lên câu "Tôi mở cửa", quay đầu về phía cửa ——coi như ông muốn ngủ thế nào, cũng thể để người mặc quần, tay phải lại bó thạch cao -con trai- ra ngoài mở cửa!

      "Bác trai, buổi sáng tốt lành, xin hỏi Hiếu Thiên có ở đây ?"
      Cửa vừa mở ra, chỉ nghe thấy giọng nữ dễ nghe, lễ độ hỏi thăm, Ngô Chính Uy nhìn kỹ, người này phải là ít ngày trước gặp ở trong bệnh viện bạn Tiểu Thiên sao?

      "Ah, sớm, sớm, Tiểu Thiên ở bên trong phòng tắm giặt quần áo. . . . . ." Sau khi xác định người vừa tới phải tìm mình, Ngô Chính Uy trở về phòng ngủ của ông ngủ giấc.

      Ông chỉ cho vị trí của phòng tắm, nhưng hoàn toàn quên nhắc nhở kia, bây giờ Tiểu Thiên trong phòng tắm, nửa người dưới chỉ vây cái khăn lông mà thôi.

      Dù sao là bạn ! Cái gì nên thấy sớm muộn gì cũng thấy.
      Last edited by a moderator: 16/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :