1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái - TRÙNG TIỂU BIỂN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      MỌI NGƯỜI ĐỀU TA BIẾN THÁI
      Tác giả: TRÙNG TIỂU BIỂN
      [​IMG]
      Converter: Tàng thư viện

      Nguồn : https://docke.wordpress.com
      Editor: Docke
      Thể loại: đại, hài
      Tình trạng: On going
      *Thân tặng Melyuki93

      VĂN ÁN
      Ta rất Nghiêm Tử Tụng, đến mức có cách nào kiềm chế nổi.

      Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng, ta thề: ta trở thành bạn của .

      Ta giúp giặt quần áo, quét dọn vệ sinh. Mỗi ngày ta đều tự cho mình là bạn của .

      Cho dù có chán ghét ta cỡ nào, ta vẫn thèm để ý.

      Nhưng lại thương ta. chỉ ăn cơm ta làm cho , sau đó mỗi lần nhìn thấy ta đều : “Ngươi cút sang bên cho ta!”.

      ngày, ta đẩy xuống cầu thang rồi : “Nghiêm Tử Tụng, ngươi tàn phế ! Ngươi tàn phế, ta nuôi ngươi cả đời.”.

      Về sau, ta lại đột nhiên thương nữa. làm gì ta cũng thấy phiền.

      ngày tự mình té xuống cầu thang rồi với ta: “Tương Hiểu Mạn, ta tàn phế, ngươi phải nuôi ta cả đời.”

      còn : “Nếu , ta giặt quần áo, nấu cơm giúp ngươi ?”

      [ Được rồi, ra văn án còn phần nữa…]

      Vương Đình Hiên là sư huynh của ta.

      Hoặc có thể là, pho tượng thần.

      Mọi người đều , nếu trong văn án mà nhắc gì đến là bất kính.

      Gì vậy! ta cự tuyệt đề cập đến người này.
      duyenktn1Chris thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 1: LÚC TA HƠI ĐIÊN
      Tác giả: Trùng Tiểu Biển
      Editor: Docke

      Lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng, ta thề nhất định ta trở thành bạn của . Nhưng ra lúc đó ta còn , thậm chí còn biết tên của nữa.

      Cũng có thể, căn bản là hiểu tình là gì.

      Chỉ là khi đêm về, ta rất hay nằm mơ thấy . Sau khi tỉnh dậy, tim vẫn còn rộn rã yên.

      Nhiều năm trôi qua, trong ngày báo danh vào đại học, ông trời lại an bài cho chúng ta gặp nhau lần nữa. Ta phát , ta vẫn còn nhớ như in khuôn mặt cùng đôi dép lê muôn đời đổi của .

      Cho nên, lại giống như trước kia, ta quyết định, phải là người của ta.

      Chuyện này ăn vào tâm tưởng của ta từ rất lâu rồi. Nhưng mỗi lần bất đắc dĩ gặp nhau lại luôn luôn bỏ qua.

      Bởi vậy chưa từng kể cho bất cứ ai nghe, cũng có ai có thể tâm . Cuối cùng, trở thành bí mật chôn sâu dưới tận đáy lòng.

      Ngoại trừ lần đó, ta ngại công khai nội tâm cách trắng trợn trước mặt công chúng. Đáng tiếc, vẫn như cũ, có ai hiểu được.

      Dẫn đến khi còn bé, có người với cha ta: “Ông có đứa con khác thường.”

      Cha ta cười khổ, ha ha cười : “Ông khách khí.”

      Có lẽ, ai ai cũng từng phát điên.

      Trong khi những đứa con khác luôn để bím tóc, ta ăn trộm của mẹ năm đồng, chạy ra tiệm cắt tóc rồi ra về với cái đầu trọc lóc.

      Khi đó, lưu hành nhất chính là bộ phim ‘Trái tim mùa thu’… Phim Hàn, nhân vật chính đều bị ung thư.

      Cạo trọc đầu xong, ta vừa ho khan vừa kể lể với đám bạn là ta mắc bệnh nan y, sắp chết rồi.

      Trong trường chỉ có mình ta mặc váy để đầu trọc. Bọn họ đều nhìn ta với ánh mắt khác thường, ta cảm thấy vô cùng đắc ý.

      Chẳng qua là có ai hiểu ta thôi chứ ra, ta cảm thấy mình rất thông minh, là thông minh tuyệt đỉnh.

      ngày nọ, lớp chúng ta có giáo viên thực tập, là sinh viên đại học.

      Ta rất thích ấy. Để tỏ lòng hoan nghênh nhiệt liệt, ta ở trước mặt mọi người xốc váy lên. đỏ mặt, mắng ta là đồ biến thái.

      Tựa hồ chỉ trong nháy mắt này, ta tìm được mục tiêu của đời mình. Cảm thấy ấy sắc bén, có thể nhìn thấu ta.

      Cho nên bắt đầu kể từ hôm đó, cứ mỗi lần giảng bài là ta lại hỏi. Học sinh giỏi mà!

      Ta hỏi : Hôm nay mặc quần lót màu gì? Áo lót màu gì?

      Nhưng chỉ luôn im lặng nghẹn ngào, chỉ tay vào người ta : “Tương Hiểu Mạn, em cút ra ngoài cho tôi.”

      Sau lại nghe , tính cách của trở nên táo bạo hẳn.

      Kể đến đây, ta xin được tự giới thiệu. Ta tên là Tương Hiểu Mạn.

      Điểm trung bình từ thời tiểu học cho đến bây giờ chưa từng thay đổi, cao thấp, đúng chuẩn 50.

      Trong đó môn ngữ văn, cho đến bây giờ, đều là 0.

      Nguyên nhân gây ra hình như là do viết văn. Thầy giáo ngữ văn ngay cả điểm cũng thèm bố thí cho ta, luôn bị ta chọc tức đến nỗi lạnh run, xanh cả mặt.

      Thậm chí còn xé nát bài thi của ta ra thành từng mảnh. Từ đó thèm chấm bài ta nữa. Càng về sau, căn bản là thèm thu bài thi của ta luôn.

      Bản thân ta thấy mình viết văn rất khá. Ví dụ như bài tập làm văn “Động vật em thích nhất”, ta rất hài lòng.

      Ta kể lại tường tận ta giết lầm con gà con như thế nào.

      Chỉ có điều, phần trọng điểm là miêu tả hình dáng lúc con gà con chết . Có thể hình tượng sinh động.

      Còn “Việc làm khó quên nhất”, ta tường thuật cụ thể và chi tiết tình hình khi ta rình xem đôi tình nhân đánh dã chiến trong công viên, còn linh hoạt vận dụng rất nhiều từ ngữ sinh động.

      Nhưng bọn họ đọc hiểu được văn phong của ta, cũng thể nào hiểu nổi thế giới nội tâm của ta.

      Vì để đảm bảo điểm số trung bình, thi số học ta chưa từng lơi lỏng. Bởi vậy, thầy số học vô cùng thích ta.

      Kỳ thi tiểu học đạt điểm tối đa cũng chẳng là gì, chỉ có điều, mỗi bài ta đều dùng ba, bốn cách để giải đề. Từ đó, vừa trông thấy ta là hai mắt thầy lại sáng lên.

      Trước khi thi vào cấp trung học, bạn mặc đồng phục của trường Hoa Gia, dáng vẻ thướt tha mềm mại qua mặt ta. Bộ đồng phục học sinh kia đá lông nheo với ta cái, ta lập tức bị mê hoặc.

      Làn váy màu xanh đậm rất đẹp, rất thích hợp với khí chất phiêu dật của ta.

      Ta liền điền vào nguyện vọng là Hoa Gia, đúng như ý nguyện của mẹ.

      Trong khoảng thời gian đó, bà đỏ mắt tẩm bổ cho ta, cầu xin tổ tiên phù hộ.

      Hôm đó là thi ngữ văn, ta biết điều viết hai câu đối: ‘ trời xanh thẳm mây trắng bay; Bên dưới mây trắng con ngựa chạy.”

      Bài này khiến cho giám khảo vô cùng tâm đắc. Điểm số đột phá, tốc hành song mãn.

      Thầy ngữ văn của ta, nghe giận đến mức ngã lăn xuống đất dậy nổi, ta nhất định là cố ý.

      Trời cao minh giám! Mẹ ta nhận được phiếu điểm, mừng rỡ như điên. Đem gói tất cả số thuốc bổ ta uống còn thừa lại, tặng hết cho mọi người. Khi đó, ta cũng có lấy câu dị nghị!

      Dù sao cũng uống đến ngấy rồi.

      Sau khi trở về, mẹ ta lôi từ trong nhà bếp ra con dao thái, uy hiếp bắt ta phải để tóc dài.

      Ta với bà: “Mẹ thấy chỗ nào thuận mắt cứ chém!”

      Kết quả, mẹ ta : “Con nhãi, mày mà để tóc tao tự sát! Cho mày chết đói!”

      Bốn chữ cuối khiến ta vô cùng rúng động.

      Rốt cuộc hiểu ra, tại sao mẹ lại có thể sinh ra ta. Bà chính là cao thủ tuyệt thế, thâm tàng bất lộ trong truyền thuyết.

      Vừa liếc mắt có thể nhìn thấu nhược điểm của ta.

      Nhún vai, ta chịu thua.

      Sau đó, tự điều chỉnh cho dáng vẻ bề ngoài trở lại bình thường.

      Tiếc hận biết bao. Dù sao đầu trọc như vậy, vốn dĩ có thể khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng, tạo nên trực quan ấn tượng.

      Vì vậy, lần đầu tiên trong đời ta gặp phiền não, lo lắng từ nay còn “vừa nhìn hiểu”.

      Dù sao ta vẫn là học sinh giỏi, cũng làm mấy chuyện sỉ nhục nội quy trường học như xỏ lỗ tai, nhuộm tóc hoặc xăm mình linh tinh. Cùng lắm chỉ là cạo trọc đầu mà thôi – loại hành vi này nội quy nhà trường có quy định nhưng người bình thường cũng làm.

      ***

      Ta là loài động vật có giác quan tiêu chuẩn, cũng lười nhìn xuyên qua vẻ ngoài để nhận ra bản chất.

      cách đơn giản, ta chỉ tin tưởng vào đôi mắt của mình.

      Bước vào Hoa gia gần như là đương nhiên. Chỉ có điều, bầu khí sục sôi tinh thần học tập này ít nhiều cũng làm cho hứng thú của ta rã rời.

      Nhưng con người sống đời, có hàng trăm hàng ngàn điều ngoài ý muốn. Như vậy mới bất ngờ, mới khiến cho cuộc sống tràn đầy hy vọng.

      Ta gặp Quách Tiểu Bảo.

      Lần đầu tiên nhìn thấy , ta thể rời mắt được.

      Trong canh giờ mà ta quan sát , soi gương trăm năm mươi sáu lần, tính cả lúc nhìn vào mắt kính của người chuyện đối diện, lúc ngang qua cửa kính màu đen của tủ đựng bình cứu hỏa, cửa sổ xe hơi, còn có cả cái gương tùy thân nữa…

      luôn cẩn cẩn thận thận tránh bị người khác chạm vào. Phàm là biến thái, ai cũng đều sở hữu thứ gì đó mà bản thân rất mê. Rất ràng, là kẻ tự luyến (bệnh bản thân).

      liên tục vuốt tóc, vô số lần chỉnh trang quần áo, bước thành đường thẳng tắp. Khuôn mặt, chẳng biết vô tình hay cố ý, luôn nghiêng góc bốn mươi lăm độ, biểu lộ ưu thương sáng ngời.

      Lúc này, ta liền xác định được tâm ý của mình: Tự dưng ta muốn kết bạn.

      canh giờ đủ để ta khẳng định, trình độ tự kỷ của đạt đến cực hạn, xứng đáng được liệt vào hàng ngũ biến thái.

      Mà còn là cực phẩm trong số biến thái.

      Ta nhìn , ánh mắt lấp lánh.

      Cùng là kẻ biến thái lưu lạc, mới gặp mà như quen biết từ lâu.

      khỏi cảm thán, thế giới này quả thiếu biến thái, thiếu chăng chỉ là đôi mắt biết phát biến thái.

      May sao, đôi mắt này, ta có.

      Ta nghĩ. chừng, ta có thể cùng thành lập câu lạc bộ biến thái ở Hoa Gia, tuyển nhận các nhân sĩ trong giới biến thái gia nhập liên minh.

      Sau đó, có người bên cạnh nhìn ta, nhịn được, : “Bạn nữ kia nhìn bạn canh giờ rồi kìa.”

      “Ai?”

      Ta thầm nghĩ, phải tận dụng thời cơ. tới, bất ngờ cầm tay của Quách Tiểu Bảo, cười : “Đồng chí! Gặp được nhau trong biển người mênh mông này, chúng ta là may mắn!”

      cau mày giật tay ra, ràng là vô cùng bất mãn với cử chỉ của ta, với người bên cạnh: “Mình đâu có quen ta.” Rồi quay qua ta phun ra câu: “ canh giờ? Biến thái!”

      Nhất tự thành châm!

      Ta ngây người. Chỉ với cái liếc mắt, có thể nhận ra! Quả nhiên là đồng đạo, hân hạnh hân hạnh!

      Vì vậy, ta gật đầu, sau đó cười, với : “Chúng ta chuyện riêng .”

      Người bên cạnh muốn tiếp lời, ta nghiêm túc ngăn cản: “Đồng loại chuyện, người bình thường nên xen vào.”

      Ta quyết định, trước tiên phải dùng ca khúc để cảm động Quách Tiểu Bảo, kéo gần khoảng cách giữa ta và : ‘Tình ca độc thân.’

      Tiếng ca êm tai, vang dội khắp sân trường.

      “…

      Người bình thường nhiều như vậy

      Biến thái lại có mấy người

      Tìm người biến thái, biến thái, người biến thái, biến thái

      Đến từ biệt độc thân

      …”

      Chưa hát hết bài, người qua đường nhìn ta với ánh mắt quá độ tiến lên trạng thái chân .

      Cảm giác quen thuộc mà khắc sâu gì so sánh được. Trong khoảng khắc đó, đáy mắt ta ầng ậc nước.

      Còn Quách Tiểu Bảo chạy trốn chết. Hiển nhiên là còn chưa phát ra tiềm chất của mình.

      Sau đó, nhìn theo bóng lưng , ta cười cười nghĩ. Cũng chỉ có người như vậy, cuộc đời này mới buồn chán.

      Sau đó, chương trình học dần dần tăng lên.

      Mà bài tập làm văn lại là: ‘Động vật mà em thích nhất’.

      Chuyện cũ lại ra trước mắt.

      Đột nhiên tâm tình ta dâng trào.

      Có biết nòng nọc ? Đó là loài sinh vật mà ta sùng bái nhất.

      Có thể từ sinh vật đầu to có đuôi biến thành động vật lưỡng thê bốn chân, có đuôi.

      Sách giáo khoa giấy trắng mực đen, danh chính ngôn thuận tổng kết là – Hoàn toàn biến thái!

      Ta nghĩ, có gì ác liệt hơn thế nữa.

      ràng là biến thái, nhưng lại được nhất trí tán thành của các nhà nghiên cứu khoa học. Có thể rằng, đó chính là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của ta! Vì vậy rơi lệ, viết bài: “Nhật ký quan sát biến thái.”

      Giáo viên cho ta điểm tối đa.

      ta có sáng kiến, có chí khí.

      (Ta biến bài tập làm văn lần này thành thiên tình ái…)
      duyenktn1 thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 2: ĐẠI THẦN XUẤT .
      TÁC GIẢ: TRÙNG TIỂU BIỂN
      EDITOR: DOCKE

      ra, lúc Nghiêm Tử Tụng hề biết ta. Có thể , trong trí nhớ của hề có ta.

      Nhưng cũng trách được, dù sao cũng chỉ là tình cờ gặp gỡ. Đối với , cùng lắm ta chỉ là vị khách qua đường.

      vị khách qua đường vội vã, tựa như thủy triều lên xuống, như trời đất lúc mưa lúc nắng, hoa nở hoa tàn.


      Thời gian quen biết Quách Tiểu Bảo, ta còn chưa biết đến tồn tại của Nghiêm Tử Tụng.

      Nhưng mỗi ngày ta đều theo, hỏi Quách Tiểu Bảo có đồng ý làm bạn với ta hay .

      Ta nghĩ, nghị lực của ta rất kiên cường, gió táp mưa sa cũng sợ.

      nhảm câu, Quách Tiểu Bảo rất nhanh chóng trở thành hotboy mới nổi ở Hoa Gia: Đẹp trai, hơn nữa thành tích lại luôn cầm cờ trước.

      Lúc đó, tâm tính ta rất thuần khiết, cùng lắm cũng chỉ muốn trở thành thế lực nòng cốt của câu lạc bộ biến thái. Nghĩ thầm, nếu như thành danh, có thể tạo cho câu lạc bộ của chúng ta sức ảnh hưởng rất lớn!

      Liền nhịn được cười trộm.

      Quách Tiểu Bảo trông thấy mặt ta tràn ngập ý cười chân thành nổi điên, rốt cuộc hỏng bét, ngửa mặt lên trời hú dài: “A a a, bạn đừng có quấn lấy tôi nữa!”

      Ta lơ đễnh, hai mắt sáng lên, cười : “Quách Tiểu Bảo, bạn đồng ý làm bạn với tôi nha!”

      “No! Tôi “No” bạn nghe hiểu sao?” rống.

      Ta làm bộ tán thán, nghiên cứu hình dạng tại của hồi, chớp mắt mấy cái rồi cười: “Nghe có hiểu.”

      “Biến thái!” rốt cuộc thể giữ vững hình tượng được nữa, bỏ chạy.

      Trước ánh mặt trừng to, miệng há hốc của mọi người, ta chậm rì rì đuổi theo, cảm thán: “Tuổi trẻ tốt.”

      Nhưng vài ngày sau, ta nghe những người khác rằng, ta điên cuồng Quách Tiểu Bảo.

      Nhưng ra, bọn họ ai hiểu ta. Ta chỉ tranh thủ hứng thú trong tình cảm của mình mà thôi.

      Chỉ có điều, tranh thủ hứng thú trong tình cảm với Quách Tiểu Bảo vẫn đủ để khiến ta nổi tiếng. Điều chân chính khiến ta nổi danh, ta đoán chừng, bởi vì kiện thi trắc nghiệm.

      Lần đầu tiên thi tiếng , lần đầu tiên làm bài thi trắc nghiệm.

      Nhìn thấy khắp nơi đều là ô vuông, ta tự dưng hưng phấn. chăm chú nhận thức, tô đen toàn bộ tất cả ô vuông. Mãi đến khi bốn trăm cái ô vuông đều được tô đen thui, ta mới thở phào nhõm.

      Kết quả, tất nhiên là giáo viên của chúng ta toàn thân run rẩy. Thầy biểu diễn bài thi trắc nghiệm thân thiết của ta trước mặt mọi người, phát biểu thao thao bất tuyệt.

      Bản thân bất đắc dĩ bị chế diễu như đứa đần độn, chờ đợi cơ hội trở mình. Mãi đến khi bài thi thứ hai được điểm tối ta, ta biết, thời hãnh diện chân chính, rốt cuộc đến rồi.

      Lần thi thứ ba, ta chút do dự, điền bài trắc nghiệm thành hình trái tim, để biểu đạt lòng kính cùng tôn kính của ta đối với giáo viên.

      Từ đó, nhất cử thành danh* (nổi tiếng chỉ nhờ vào hành động)!

      Kết quả là, ba bài thi trắc nghiệm trước sau của ta được lưu truyền quảng bá rộng rãi đến từng học sinh ở Hoa Gia. Chỉ với ba lần, ta rốt cuộc được lưu danh muôn đời!

      Câu chuyện cuối cùng cũng có cái kết vui vẻ.

      Ta mới phát , khoảng thời gian này vẫn chưa đủ để giữ gìn hứng thú trong tình cảm của ta.

      Tự nhiên ảo não ngớt. Dù sao ảnh hưởng của ta đối với Quách Tiểu Bảo, vẫn còn chưa đủ khắc sâu.

      Khắc sâu đến khắc cốt ghi tâm.

      Nhưng khi ta muốn làm cách mạng lần thứ hai, có người tên là Vương Đình Hiên đến, muốn làm bạn với ta.
      là, quan sát ta rất lâu.

      Nhìn lúc đó cái mặt cười đến là ôn nhuận, ta cười cảm thán: ‘Quả nhiên, cường nhân nơi nào cũng có’.

      Ta mỉm cười ngọt ngào, liên tục gật đầu, rồi : “, chúng ta tìm Quách Tiểu Bảo!”

      ***

      “Quách Tiểu Bảo!”

      Nhìn thấy từ xa, ta liều mạng vẫy tay, thưởng thức hứng thú trong tình cảm của mình.

      vốn đứng ở đó, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống người tựa như tổ ong vò vẽ, làm cho người ta từ xa nhìn lại, cảm thấy thể thưởng thức .

      Nhưng chỉ sau khắc, trở nên ưu thương, vừa kinh hô vừa bỏ chạy, vừa quay đầu góc bốn mươi lăm độ nhìn ta…

      tay chân mau lẹ, toàn thân căng tràn sức thanh xuân, còn nhiệt tình hướng về ta la lên: “Đến bắt tôi , đến bắt tôi !”

      Chỉ có điều, vì sao ta đột nhiên cảm thấy, hình như nhìn thấy tình cảnh này ở đâu rồi phải?

      “Bán cao!” Đột nhiên ý thức được điều gì đó đúng, ta nghiêm mặt, hô câu.

      Vương Đình Hiên nhìn ta với ánh mắt khác thường, nhưng ràng rất bình tĩnh, còn thoải mái với ta: “ sao, chắc là bị chủ động của em dọa rồi.”

      Sau đó ôn hòa cười cười: “Xem ra em hề bị chủ động của tôi làm sợ.”

      Ta chăm chú quan sát nam sinh trước mắt, tinh tế gặm nhấm ý tứ trong lời của , rốt cục lắc đầu quầy quậy, thở dài hơi, “Là lỗi của em.”

      “…” cười. “Là sao?”

      “Bây giờ càng ngày càng giống người bình thường.”

      vốn là người bình thường…” bình thản toạc ra.

      vốn là người bình thường…

      vốn là người bình thường…

      Sai! phải như thế!

      Biến thái, tuy được chia thành hai loại là bẩm sinh và hậu sinh* (Bẩm sinh: Vừa sinh ra biến thái – Hậu sinh: Sinh ra bình thường, sau đó nhờ rèn luyện mới trở thành biến thái). Nhưng cái gã tự kỷ này, nếu phải là biến thái chân chính thể làm ra tình trạng này!

      Thế nhưng giờ khắc này, ta đột nhiên chần chờ, tinh tế suy nghĩ ——

      Từ ngày ta bám riết lấy , lâu rồi còn soi gương nữa…

      thậm chí cũng tìm kiếm hình ảnh bản thân trong mắt ta, bởi vì mực trốn tránh tầm nhìn của ta…

      Vừa rồi còn kinh khủng vạn phần bỏ chạy. Bước hình chữ S chứ phải đường thẳng tắp…
      thậm chí, có vài phần chật vật…

      Chân chính biến thái, hẳn là quan tâm hơn thua, hẳn là bình tĩnh như thường!



      NO!

      Ta kinh ngạc ôm mặt, chán nản ngồi sụp xuống, bóng ma bao phủ, vòng tròn oán niệm xoay quanh…

      Có đúng là ta cản trở tên biến thái phát triển?

      Vương Đình Hiên trông thấy ta quá lưu luyến, hình như muốn an ủi phen.

      Ta chậm rãi nhìn cái, lắc đầu cự tuyệt, tự đáy lòng phát sinh cảm khái. “Chúng ta làm được biến thái, thực dễ dàng chút nào.”

      Thái độ quá mức bị người ta là điên, còn quá kín kẽ người ta lại biết ngươi biến thái. Còn phải cẩn thận tránh bị người khác hiểu lầm là ngu ngốc. Hơn nữa còn gây thù khắp nơi, bác sĩ tâm lý bắt ngươi tiến hành tẩy não bất cứ lúc nào…

      Nhất là loại hậu sinh, nếu cẩn thận biến thành bệnh tâm thần.

      Sau đó Vương Đình Hiên nhìn ta, đột nhiên bật cười thành tiếng.

      Ta lườm : “Thế nào, thấy em giống sao?”

      phải…” nhàng lắc đầu, “Chỉ là, thấy em rất dễ thương…”

      “…” Nhìn dáng vẻ tươi cười của , ta đột nhiên trước mắt sáng ngời, “ tên là Vương Đình Hiên?”

      “Ừm.”

      “Có hứng thú muốn vào hàng ngũ của chúng em ?”

      “Được.” ngờ hề cự tuyệt.

      chữ “Được”, ta bắt đầu chân chính nhận biết .

      thực tế, ta sai rồi.

      thằng con trai mười bốn tuổi biết cách che giấu bản thân, để ngươi chân chính nhận biết .

      Ta hưng phấn cho biết, ta tìm cách thành lập câu lạc bộ biến thái.

      Nhưng cùng lắm cũng chỉ toàn những cách tầm bậy.

      cười cười, như vậy quá đường hoàng, trái lại khiến cho những nhân sĩ biến thái chân chính khinh bỉ. Sau đó lại với ta, làm vậy rất mất thân phận.

      biến thái chân chính, bao giờ mình biến thái.

      Cảnh giới biến thái cao nhất chính là: Người khác dám ngươi biến thái, nhưng cứ nghĩ đến ngươi là toàn thân rúng động.

      Nhìn thấy tuổi còn về chuyện này với dáng vẻ tươi cười thanh nhã chân thành, ta sùng bái tôn là: Đại thần!

      Ta quả nhiên còn quá non nớt!

      Cũng hiểu được thế nào là trẻ người non dạ. Từ đó trở , cái gì ta liền làm theo cái đó.

      Chúng ta, núp dưới chiêu bài công khai là hội học sinh, bí mật thành lập tổ biến thái hai người, cấp tốc tổ chức hoạt động ngầm.

      Ta nghĩ cuộc đời của ta, có lẽ có mục tiêu mới rồi.

      Nhưng về sau ta lại nghĩ, nếu như ban đầu phải ta quá mức đường hoàng có lẽ, người này cũng chủ động tìm đến kết bạn với ta.

      Và có lẽ, cuộc đời này theo hướng khác rồi.

      Còn trong cuốn nhật ký rất hiếm khi lôi ra viết kia, ghi chép số chuyện hết sức lông bông của tuổi trẻ.

      OS:

      Có phải bạn chán ghét làm người bình thường?

      Có phải bạn muốn giống người bình thường?

      Muốn gia nhập hội để trổ hết tài năng?

      Bây giờ, xin được giới thiệu phương pháp nhanh chóng nhất, hiệu quả nhất: Trở thành Biến Thái!

      Biến Thái, nay là phương pháp nhanh chóng và hiệu quả nhất để trở nên khác hẳn người bình thường. Hơn nữa, chuyện gia cho rằng, so với người điên, kẻ ngu si, đứa đần độn biến thái có ý nghĩa hơn hẳn. Nếu như bạn là người từ ba tuổi trở lên, tám mươi tuổi trở xuống, tại học ở Hoa Gia, chẳng bao giờ trở thành tiêu điểm của mọi người Biến Thái là lựa chọn chính xác nhất.

      Tôi là Tương Hiểu Mạn, xin mời đến gia nhập hội học sinh của chúng tôi!

      Hãy trở thành Biến Thái ngay hôm nay!

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      GẶP NHAU TRONG MƯA.

      Tác giả: Trùng Tiểu Biển

      Editor: Docke

      Ngày ta gặp gỡ Nghiêm Tử Tụng là ngày mưa to tầm tã.

      Hạt mưa giống như chuỗi hạt trân châu bị đứt, loạch xoạch ngừng. Toàn bộ thế giới đều chìm trong làn nước.

      Mây đen đông nghịt vùng, trầm đáng sợ. Hệ thống thoát nước của thành phố hiển nhiên bị táo bón. Nước dâng lên, tràn khắp các con đường. Tất cả đều bị nhấn chìm trong nước, ướt sũng.

      Ta ngồi xe buýt, dũng chọn vị trí gần cửa sổ, đờ mặt ra nhìn trời mưa.

      phải chứ cả ngày hôm nay xui xẻo muốn chết.

      Đầu tiên là sáng sớm tỉnh dậy thấy bạn thân ghé thăm (có kinh).

      Sau đó phát quần lót ta phơi sân thượng bị gió thổi bay đâu mất.

      Nhắc đến phương hướng mới , chúng ta phát minh ra kim chỉ nam, nhưng mỗi khi bị thất lạc cái gì, dù có tìm đỏ mắt vẫn biết đâu là hướng bắc. Kỳ thực rất mâu thuẫn.

      Mở ngăn tủ, băng vệ sinh chẳng còn lấy cái. Hôm trước ràng là ta còn gom về đống lớn… Mồ hôi chảy ròng ròng. Hóa ra, mẹ ta còn chưa đình kinh, cũng chưa tới thời kỳ mãn kinh.

      Vậy sao tâm tình bà lại bất ổn như thế nhỉ?

      Ngẩng đầu tìm cha ta. Ông chẳng chờ ta mở miệng trực tiếp phun ra câu: “Chuyện ai nấy lo.”

      Mẹ ta mua dưa muối về, lại phải chạy mua đồ dùng chuyên dụng cho ta. Chờ đến khi xong xuôi, ta đến trường muộn.

      Nhưng chỉ cần đóng phạt là được cho vào học. Hôm nay đặc biệt có giáo viên tới dự giờ. Giáo viên ngữ văn chúng ta nhắc nhắc lại mấy lần, ngay cả đáp án của các câu hỏi cũng chuẩn bị xong cả rồi.

      Giờ học vừa mới bắt đầu. Cả lớp sống lưng đều thẳng tắp, hệt như những pho tượng. Cuối lớp là … hai … ba bốn năm sáu bảy, bảy giáo viên ngồi rất chỉnh tề, trong tay cầm cuốn sổ ghi chép .

      giáo thầm lừ mắt như muốn “Hãy đợi đấy!”, rồi cho ta vào lớp.

      ra, ngày hôm nay tâm tình của ta tốt, cũng chẳng có tâm trạng đâu mà làm xằng làm bậy. Những lúc tất , ta còn rất thích phối hợp với hoạt động tập thể nữa. Dù sao ta vẫn luôn được quảng cáo rùm beng là học sinh ngoan.

      Nhưng là cái cặp của ta lại muốn tạo phản…

      Quai cặp vướng vào góc bàn đầu tiên. Ta cũng hơi vội vàng chút, bàn học của bạn A ‘cạch’ tiếng, văng ra khỏi vị trí cũ. Sau đó theo quán tính, toàn bộ sách vở bàn đều đồng loạt rơi xuống đất.

      Bạn B ngồi cùng bàn định giúp bạn A nhặt sách vở, nhấc bên chân ghế lên định cúi xuống. Kết quả bị mất thăng bằng, sau đó “thịch” tiếng ngã xuống.

      Sách vở của bạn C ngồi đằng sau bạn B cứ như vậy, cũng bị rơi xuống đất rất nhiều. Nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc ở đó, bạn B hiển nhiên có vấn đề về thể trọng, trong lúc té ngã quét hết tất cả những chướng ngại vật rớt theo.

      Bàn học của bạn C cũng tham gia vào chuỗi kiện, trở thành vô tội hại người, đổ xuống.

      Bạn D muốn kéo ghế tránh ra, nhưng lại cẩn thận dùng sức quá độ, đụng phải bàn của bạn E.

      Lực tác động quá dữ dội, sách vở của bạn E cũng rơi cả xuống đất. Nhưng vấn đề then chốt chính là, bàn của bạn E có chai nước. Trong chai, vừa hay lại chứa đầy nước sôi, vì muốn để nước nguội nên chỉ đậy nắp hờ…

      Chai nước đổ, đổ vào sách vở của bạn F ngồi cùng bàn.

      Bạn F lập tức phản ứng, đứng lên giật mạnh bàn lại, hy vọng có thể may mắn tránh khỏi kiếp nạn.

      ngờ phía sau bạn F là bạn G thân hình rất cao, chân rất dài, vốn duỗi chân ra tận gầm ghế của bạn F. Kết quả, bị ghế của bạn F nghiến chân.

      Bạn G, nam tử hán đại trượng phu, ngờ lại “Á” tiếng ——

      Lúc này, tiếng sấm sét trống rỗng, ầm ầm!

      Thời tiết thay đổi.

      trường có thể là, hoàn toàn hỗn loạn.

      Ta nghĩ, ngoại trừ ta.

      Quay đầu lại nhìn giáo viên. Vì mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, cằm vẫn chưa khép lại được.

      Lại nhìn về phía nhóm giáo viên phía sau, sắc mặt ai nấy đều rất khác thường.

      Ta phân tích toàn bộ tình thế xảy ra…..

      Rất ràng, trong toàn bộ kiện, ta là người vô tội nhất.

      Vì vậy, vô tội chớp mắt mấy cái.

      Phi thường bình tĩnh nhặt sách vở lên, qua giữa đám bạn xung quanh trợn mắt há hốc mồm, rồi ngồi vào vị trí của mình.

      Cuối cùng, ta bỏ cặp xuống, xoay người tựa lưng vào ghế. Lại hơi quay đầu về phía nhóm giáo viên, mỉm cười: Chào mừng đến Hoa gia nghe giảng bài.

      Sau đó khoanh tay lên bàn, ngồi rất ngay ngắn chỉnh tề.

      ràng là thắt lưng ta rất đau, nhưng trong khắp cả lớp, chỉ có ta là ngồi thẳng lưng nhất.

      ***

      khỏi cười cười.

      Xe buýt rất chậm. Hai bên ngẫu nhiên có mấy chiếc xe hơi phóng qua rất nhanh, nước bắn tung tóe, vô cùng hoành tráng.

      Ta nghĩ, nguyên nhân duy nhất khiến cho mọi người đều đổ xô ra đường nhất định là để ngắm cơn mưa xối xả này.

      Những hạt mưa to nặng trịch, hung hăng rơi mặt đất, tạo thành bức màn.

      Bầu trời vẫn sấm chớp ì đùng. Thỉnh thoảng còn nhìn thấy ở phía xa xa, những tia sét dương nanh múa vuốt, dàn trận bầu trời.

      Người đường, căn bản là dám đường.

      ra, con người khó tránh được cái chết. Ta hy vọng mình có thể sống đến trăm tuổi rồi bị sét đánh chết. Như vậy, con cháu đời sau có thể vĩnh viễn tưởng nhớ đến ta.

      Ngẫm lại đều thấy chết như vậy rất có phong cách!

      Xe buýt ngừng lại chờ đèn đỏ. Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, chán muốn chết.

      Vốn dĩ bầu trời đen như vậy, trong làn mưa lại càng mông lung mù mịt.

      Trong màn mưa, thoáng nhìn thấy nam sinh đường, chiều cao sấp xỉ cỡ ta, đúng là tự tại, bước dưới cơn mưa xối xả nhàn nhã như chơi.

      đúng ra dạo dưới cơn mưa xối xả như vậy cũng đẹp. Nhưng dáng người của lại tản mạn như vậy, bất giác tạo nên cảm giác côi cút.

      Sau đó đột nhiên ngoái đầu nhìn lại…

      Chỉ thoáng nhìn nhau, ta giật nảy mình như gặp phải thần tiên. Dáng dấp của phá vỡ tưởng tượng của ta, nhưng ánh mắt kia

      Ta cảm thấy trống rỗng như bị điện giật.

      Toàn thân tê dại.

      thể rời mắt được.

      Trong khoảnh khắc đó, ta thực nghĩ, suốt đời này bao giờ quên được khuôn mặt kia, còn có tình cảnh đó, cơn mưa, bầu trời đen kịt, gió thổi mạnh, khí trời oi bức… Tất cả mọi thứ đều được ghi sâu vào ký ức của ta.

      Ta còn muốn nhìn kỹ hơi chút. Lúc này… chiếc xe buýt khác vừa vặn dừng ngay bên cạnh, ngăn trở tầm nhìn của ta.

      Ta thoáng chốc sững sờ. Đến khi hoàn hồn, lập tức đòi xuống xe. Người bán vé liếc mắt nhìn ta cái, : Đừng hòng.

      Nếu khoa trương chút, ta còn muốn , lòng ta nóng như lửa đốt.

      Từ da mặt ta rất dày, lá gan lại lớn. Rất hiếm có ai có khả năng ảnh hưởng đến tâm trạng của ta. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên ta cảm thấy việc kết bạn lại trở thành nhu cầu bức thiết đến như vậy. Vì vậy, tất nhiên là tâm tư vô cùng chấn động rồi. chừng, đây là tình sét đánh trong truyền thuyết.

      Trong xe buýt có bật điều hòa nên đóng cửa kín mít. Trong nháy mắt, ta thậm chí muốn đập cửa kính để nhảy ra khỏi xe.

      Nhưng bỗng nhiên, tia chớp xé toạc bầu trời, ngăn ta lại.

      Bất thình lình…

      Bổ vào thân cây đối diện.

      “Két ~”

      xạo đâu nha, có thể nghe thấy thanh thân cây bị thiêu đốt lạch tạch lạch tạch hòa cùng tiếng mưa.

      Tiếp theo, cành cây kêu lên răng rắc, gãy nhào xuống đất.

      việc ràng xảy ra trước mắt ta, cái cây kia cũng đặc biệt gần, chỉ cách làn xe chạy.

      Nhìn ra, giống như là vị trí của nam sinh kia.

      Toàn bộ mọi người trong xe đều kinh hoàng.

      Ta cảm thấy vô cùng căng thẳng, nghĩ thầm. Nam sinh kia bị biến thành đống than đấy chứ!

      Vừa vặn đèn xanh.

      Những chiếc xe buýt xung quanh dường như sợ bị sét đánh trúng, cấp tốc nhấn ga phóng vọt .

      Dòng xe thông, thoáng nhìn thấy nam sinh kia hai tay đút túi, thèm để ý đến thân cây bị thiêu cháy. Trong làn mưa xối xả, miễn cưỡng ngáp cái, sau đó bình thản bước qua khúc cây chắn ngang trước mặt .

      Dáng dấp chẳng hề hoảng sợ chút nào.

      Hơn nữa, tướng mạo nam sinh đó tinh tế kinh người. Từ xuống dưới đều toát ra loại khí.

      Đặc biệt là trong làn mưa xối xả đó, khiến cho trái tim ta đập rộn rã cách khó hiểu, vô cùng mất tự nhiên.

      Ta lại bị sét đánh trúng nữa rồi. Nhưng phải rất nhiều năm sau, ta mới biết được tên của , Nghiêm Tử Tụng.

      Đương nhiên thể bỏ qua. Xe buýt vừa dừng ở trạm kế tiếp, ta liền vội vã xuống xe.

      Rất hiển nhiên, vận xui của ta vẫn còn chưa hết. chiếc xe máy có mắt, đụng trúng ta.

      Cú va chạm đó khắc cốt ghi tâm~

      Ta còn nhớ rất ta thề: Ta nhất định phải trở thành bạn của nam sinh kia!

      Sau đó ta nghĩ: “Ai ui, đau quá!”

      Nhưng vì sao ta vẫn bị hôn mê…
      duyenktn1 thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 4: HÀM TRƯ THỦ ĐÍCH THẬP BÁT MÔ * (MƯỜI TÁM ĐIỆU SỜ CỦA HÀM TRƯ THỦ)

      Tác giả: Trùng Tiểu Biển

      Editor: Docke

      *Hàm trư thủ: tay heo muối, từ dùng để chỉ bàn tay xấu xa của những kẻ chuyên sàm sỡ.

      * Thập bát mô (Mười tám điệu sờ): là bài hát ruột của Vi Tiểu Bảo trong truyện Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung. Kiểu như bài Mười Thương của Việt Nam vậy. Bạn nào muốn đọc vào ĐÂY.

      Có đôi khi, trí nhớ của ta đặc biệt tốt.

      Sau đó ta nằm giường bệnh, đầu óc tràn ngập —— À, lúc đó ta quyết định gọi là tiểu quái —— khuôn mặt của tiểu quái.

      Nhớ lại, body kia đúng là đỉnh cao của chất lượng.

      Theo lời của những người chứng kiến, khắc trước khi tiếp đất, ta lấy tay che mặt.

      Đó là, dù sao ta vẫn luôn tự hào vì có da mặt dày, thể để bị cà mỏng được, đáng.

      Nhưng cú va chạm đó khiến chân ta bị gẫy, đau nhức đến tận xương tủy.

      Ngẫm lại, chỉ hận mình quá cứng cỏi. Bị đau nhức như vậy rồi mà vẫn chịu hôn mê. Khi bác sĩ tiêm cho ta mũi thuốc gây mê, ta còn tỉnh táo hơn cả khi vừa uống xong tách cafe.

      Rốt cuộc, phải chứng kiến toàn bộ quá trình chân trái của ta từ trạng thái tốt nhất rơi vào trạng thái lăn quay đơ cho đến khi được bó bột xong xuôi.

      Ôi, đời người có mấy khi bị gãy chân đâu, ta cũng phải biết dũng hy sinh như thế lần chứ.

      Nhà ta có nhiều tiền. Cho nên, khi ta đề nghị được nằm trong phòng bệnh có hoa có cỏ, còn có chuyên gia hộ lý mẹ ta xúc động đến mức muốn xông vào bóp cổ ta cho rồi.

      Đành chịu thôi! Bầu khí bi thương vì thế mà tan biến. Ta lại bị chính mình cảm động.

      Chỉ có điều, người lái xe máy kia, luôn luôn đến rất đúng lúc.

      rằng, nội tình câu chuyện lúc đó vô cùng rắc rối. Chủ xe máy ràng cũng bị ngã xuống, xe máy cũng bị hư hại nghiêm trọng. Nhưng chủ xe đích thực là tay nam tử hán, xe máy còn chưa kịp khoá lại, để mặc cái trán chảy máu đầm đìa, ôm ta chạy thẳng vào bệnh viện.

      Người ta thiếu chút nữa quỳ lạy mẹ ta luôn.

      Được rồi, kỳ là ta chịu nhìn, băng loạn qua đường.

      Đầu óc của chị có cấu tạo đặc biệt, các em chớ nên bắt chước.

      Những ngày kế tiếp, ta thản nhiên nằm trong phòng bệnh bốn người, nghĩ thầm. Ông bác sĩ đó rất có trình độ nghệ thuật, bó thạch cao rất tiêu chuẩn.

      Buồn chán quá nên ta nằm nghĩ cách làm sao mới khiến cho các bạn học của ta náo loạn, dù thế nào cũng phải hốt hoảng phen.

      Mà mùa hè năm ta bị gãy chân, bộ phim Vườn Sao Băng gây cơn sốt. Khu vực Châu Á Thái Bình Dương dấy lên cơn sóng F4. Mọi người bắt đầu dùng hoa để hình dung mỹ nam.

      Vậy mới , vật luôn luôn biến hoá phát triển. Hình tượng mỹ nam, từ thiên sứ, thần đế, tinh, bây giờ lại biến hóa cách hoa lệ trở thành loài thực vật.

      Trước đây, con là hoa, con trai là phân trâu.

      Bây giờ sao? Con trai là hoa, con là cây cỏ.

      tivi xuất đống cỏ dại, hoa thơm, cây oải hương.

      Chỉ có điều, tại trong lòng ta, ai có thể sánh bằng tiểu quái. Mới ở giai đoạn răng sữa mà cũng đủ làm cho lòng người ngứa ngáy khó chịu rồi, trưởng thành khẳng định là khó lường.

      Cái bé cùng phòng kia, cũng bị tai nạn giao thông. biết có phải đầu óc bị đụng hư rồi mà ngày nào cũng ra rả bên tai ta về Đào Minh Tự và Hoa Trạch Loại (thành viên của nhóm F4). Sau đó, nó còn thường hay thanh tình tịnh mậu* ( thanh tươi đẹp, tình cảm dạt dào) rống lên: “Dong dài, em có hỏi ý kiến của chị đâu?”

      “Nếu như xin lỗi có thể giải quyết vấn đề còn cần đến cảnh sát làm gì!”

      “Em là người có SIZE nam nhân.”

      Sau đó nhìn ta . “Tương Hiểu Mạn, chị xem. Nếu như em có thể gặp được người giống như F4 tốt biết mấy ha.”



      Trông thấy nó mắc bệnh mê trai, ta thầm nghĩ, ta nên làm tốt công tác biến thái của mình hơn.

      Buổi sáng hôm đó buồn chán quá, bé giường bên mượn quyển “Lần đầu thân mật” cho ta đọc.

      Sách này là ông tổ của tiểu thuyết mạng, gây sốt trong thời gian dài. Chỉ có điều, vẫn chưa có cơ hội để đọc. Câu kinh điển nhất trong quyển truyện là cái gì mà nghìn vạn, cái gì hoà với nước Thái Bình Dương… ta nhớ lắm. Nhưng khoảng thời gian đó, mỗi ngày ta đều hát cùng câu: “A a… Cho ta ly nước tráng dương… Để đêm ta bị liệt dương…”

      hát hăng say, đại thần sắc mặt khác thường nhưng vẫn bất động như núi, xuất trước cửa phòng.

      Sau đó nhìn ta, : “Còn sống à?”

      Sau đó thừa dịp ta hành động bất tiện mà sờ soạn cái chân thạch cao của ta.

      Hàm trư thủ! Ăn đậu hũ của ta!

      Rồi ta nhìn , nghĩ thầm. Được rồi, cho dù là người bị hại, ta cũng thiệt thòi gì.

      Được rồi, ta phải thừa nhận, cũng rất đẹp trai, mắt thanh mày tú, thần thái sáng láng.

      Nhưng mà đáng tiếc, là đáng tiếc! Như trước, đều phải là cải thìa trong lòng ta.

      ***

      Người này được ta tôn là đại thần, tên Vương Đình Hiên, ngụy thân phận là chủ tịch Hội Học Sinh, học ta lớp.

      Trong trường học, nữ sinh lớp dưới sùng bái cũng chỉ có mình ta. Ánh mắt huyền ảo sáng lạn này, nụ cười lấp lánh như ánh mặt trời này…

      Thanh xuân dào dạt ——

      Vĩnh viễn là chủ đề bất biến trong sân trường.

      Chỉ có điều, đại thần vốn thâm tàng bất lộ* (cố tình dấu diếm, để lộ ra bản chất, tài nghệ của mình). Làm biến thái, phải hiểu được thế nào là bình tĩnh, dù núi có lở ngay trước mắt sắc mặt vẫn hề thay đổi.

      Nụ cười của như nước khoáng thiên nhiên, bao hàm khoáng chất phong phú.

      Đôi mắt như hột xoàn 24K, tỏa ra ánh sáng ngọc vĩnh hằng.

      Mà mấu chốt của vấn đề chính là, trước đây ta hoàn toàn chú ý đến

      Cái này gọi là bất biến tất dùng, biến đổi kinh người!

      Cho nên trong khoảng thời gian này, ta vẫn theo đại thần học tập, học tập làm sao có thể tạo nên phong thái của mình.

      Mà ở giai đoạn học tập này, ta đến hội học sinh thường xuyên như chợ. Vì vậy, những tin vỉa hè, lời đồn nhảm nhí về ta cũng nhiều lên.

      Về phần thế nào là lời đồn nhảm nhí, khái quát câu là: Con gà trống nhà bên cạnh đẻ ra quả trứng khủng long.

      Chuyện là thế này: Bởi vì Quách Tiểu Bảo có dấu hiệu là người bình thường, cho nên có khoảng thời gian cho dù ta vô tình gặp , cũng chỉ coi như hề tồn tại. Quyết định cho thêm thời gian để suy nghĩ, hy vọng có thể nhận ra giá trị bản thân cũng như tìm được mục tiêu của mình.

      Nhưng căn cứ vào lễ phép, ta vẫn mỉm cười ngọt ngào với mấy bạn nam bên cạnh Quách Tiểu Bảo.

      Thái độ trước và sau quá mức tương phản, khiến trong trường bắt đầu loan tin rằng ta cùng Quách Tiểu Bảo trước kia từng có hồi phong hoa tuyết nguyệt.

      ràng chẳng bao giờ bắt đầu, vậy mà vẫn có kết thúc.

      Kết quả là, thiếu nam thiếu nữ hiếu kỳ ở Hoa Gia đều tìm đến ta để buôn chuyện.

      Bọn họ hỏi: “Cuộc cách mạng của bạn thất bại rồi à?”

      Ta gật đầu. “Rất thất bại.” Dù sao vẫn thể kéo nhập hội.

      Sau đó người của Hội Học Sinh cũng tò mò, hỏi: “Nghe bạn thất bại?”

      Ta vốn định gật đầu, nhưng lại nghĩ, cần phải giữ thể diện cho đại thần, cho nên trả lời thế này: “Cũng có gì, thất bại là mẹ của thành công.”

      Sau đó, ta vẫy tay về phía đại thần, dùng ánh mắt khen tặng mà nhìn , cho biết: Có ngài gia nhập, là thành công lớn nhất của ta rồi!

      đứng bên cạnh cửa sổ, quay lại cười với ta tựa như làn gió xuân. Ánh nắng sáng lạn phía sau bao trùm lên thân hình .

      Mọi cử chỉ hành động đều tỏa sáng mê người.

      Kế tiếp, ta muốn dùng câu thứ hai để khái quát lời đồn nhảm nhí: Trong viện bảo tàng, đêm qua, trứng khủng long nở ra con gà trống.

      Ta lần nữa lại trở thành nữ diễn viên trong câu chuyện tình của sân trường. ràng là ta cùng đại thần có khả năng, nhưng lại bắt đầu cuộc tình say đắm trong ảo mộng.

      Nhớ lại ngày đó, chúng ta trong sân trường. Đột nhiên phía trước có vật thể xác định, vừa vô cùng kinh ngạc vừa ảo não, rống to: “Cái gì? Đình Hiên sư huynh cùng quái nữ Tương Hiểu Mạn nhau?”

      Chậc chậc, bậy!

      Đại thần là để sùng bái, phải để chuyện thương!

      chuyện đương quả hạ thấp phong cách của đại thần!

      Ta muốn tiến lên giải thích, ngờ đại thần lại bình thản ngăn cản ta, khẽ cười rồi : “Lời đồn chỉ làm mờ mắt kẻ thông minh”

      Trong nháy mắt, hào quang bắn ra bốn phía, rất chói mắt!

      Nhớ năm đó, ta cũng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng trước mặt đại thần ta mặc cảm, kiên định ném nòng nọc ra sau đầu, cả đời nay quyết lấy đại thần làm mục tiêu cuối cùng!

      Chỉ có điều, ngay cả ta cũng buông tha, ặc ặc~

      Vừa cười vừa ném cả đống văn chương rối mù bắt ta chỉnh sửa. Mỗi lần họp hành đều kêu ta ghi chép. Hội Học Sinh tổ chức hoạt động, cũng đều do ta sắp xếp chuẩn bị. chỉ việc đứng trước mặt mọi người, duy trì hình tượng đại thần của .

      những thế mà ngay cả số thư tình trước giờ luôn làm cho nhức đầu, cũng nhờ có ta mà giảm ít. Có nữ sinh cho hay, đại thần , “Tương Hiểu Mạn vui.”

      Nhưng ta cam tâm tình nguyện làm nô dịch. Trong trăm biến thái có đến chín mươi tám người là phúc hắc, chỉ có hai người là ngốc tự nhiên mà thôi.

      Ta nghĩ, biến thái phải giống như mới được, dùng cả hai tay để lung lạc, chèn ép.

      Ta rồi, thế giới biến thái cạnh tranh rất kịch liệt.

      Về phần thời gian công tác, thông thường là ta bận rộn, còn nhàn hạ tựa vào bệ cửa sổ, nhìn ta ngồi ở vị trí của , giúp xử lý văn kiện, sau đó nhàng mỉm cười.

      Ta biết suy nghĩ cái gì. nghĩ: Tương Hiểu Mạn, ta quả nhiên tìm lầm người.

      Chính xác!

      Đối với năng lực quan sát của đại thần, ta cũng vô cùng sùng bái!

      Ngay cả ta còn phát ra mình có năng lực đến vậy kia mà!

      ***

      Ơ… Ta lại nhìn , chớp mắt hoàn hồn. Ta quyết định, từ hôm nay trở , ta muốn phân tinh lực ra nửa để nghĩ về tiểu quái của ta.

      Tưởng tượng ra bề ngoài của mỗi ngày biến hóa, nhất định là chuyện vô cùng vui sướng.

      Có lẽ do ta tập trung, đại thần nhàng cười, sau đó chuyện mà chậm rãi ngồi xuống bên giường, cũng nhìn ta, vẫn như cũ tiếp tục đưa tay sờ soạng phần chân thạch cao của ta.

      Thiếu điều muốn hát bài “Thập bát mô” luôn.

      Trông thấy bé cùng phòng cứ nhìn đăm đăm, ta cảm thán điệu sờ của sao mà vừa rụt rè lại quá ám muội như thế chứ.

      Ta trông thấy khuôn mặt đẹp trai cúi đầu của đại thần, cảm thấy khí hơi có vẻ kỳ lạ. Vừa lúc đó lại nghe đại thần dịu dàng hỏi: “Còn đau ?”

      “…” Ta dừng giây, lập tức phản ứng mạnh mẽ: “Ai ui, đau chết mất!”

      Tuy rằng động tác có điểm cật lực, nhưng vẫn thành công rút chân ra khỏi ma chưởng của đại thần, sau đó ôm chân kêu đau.

      Sau đó liếc mắt nhìn trộm .

      Chỉ thấy khẽ ngẩng đầu lên nhìn ta, nhàng thu tay về, đôi mắt cong lên, khóe miệng nhếch lên, như cười như .

      Nhu tình, phẳng lặng như nước.

      Tóm lại là lộ ra vài phần lưu luyến, vài phần hứng thú, còn có vài phần tình tự mà ta tài nào hiểu nổi.
      duyenktn1Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :