1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị Hương - Cống Trà (82 chương) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Mị Hương

      [​IMG]


      Tác giả: Cống Trà
      Thể loại: cổ đại, hài, 3s
      Độ dài: 82 chương
      Editor: Tô Hồ Ly
      Nguồn: http://tieutay.wordpress.com/

      [ Giới Thiệu Chung ]
      Diêu Mật bị dồn đến đường cùng, hô hấp vừa gấp lại vừa nóng phải hé miệng thở ra hơi, chỉ nghe tiếng “Rầm” vang lên, thân hình chàng trai trước mắt mềm nhũn, hai mắt mê mang như bị trúng mị hương, trong chớp mắt nằm oặt xuống đất!

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 1: Mị hương


      Trời đêm mùa hạ, ánh trăng vàng lơ lửng, từng cơn gió mát lành lùa vào ô cửa sổ. Diêu Mật tựa người bên ô cửa sổ, ngửa đầu ngắm trăng tròn, đứng yên động đậy.

      Cố phu nhân vén màn bước vào, tay phe phẩy chiếc quạt tròn, lặng lẽ : “Tiểu Mật, đến giờ rồi!”

      “Mẹ, được sao?” Diêu Mật đành bất đắc dĩ lên tiếng.

      Diêu Mật có đôi mày cong hình trăng khuyết, mắt hạnh nhân, môi đào đỏ thắm, dáng người yểu điệu duyên dáng, nhưng khuôn mặt xinh đẹp này vẫn chưa tìm được người thương, nàng vẫn còn là khuê nữa chưa từng lập gia thất, là tâm bệnh của nhà Diêu gia.

      phải là Diêu gia muốn nhanh chóng gả Diêu Mật ra ngoài, mà là vì những cầu thân đến cửa, mặc dù cũng là xứng đôi thế gia danh môn nhưng phải là vì cầu thân cho những tên phong lưu hư hỏng con của vợ lẽ chính là vì cầu thân làm thiếp cho con trai trưởng.

      Diêu gia dù sao cũng là thế gia vọng tộc đất Giang Nam, sao có thể để con của mình gả cho tên hư hỏng hoặc làm thiếp của người ta. Cứ trì hoãn như vậy, Diêu Mật đến tuổi cập kê.

      Trước đây, triều đình Đại Ngụy trải qua mười lăm năm biến động, mười năm chiến tranh, nam giới tử thương vô số, ba năm trước, bộ Hộ tiến hành rà soát lại nhân khẩu, phát số nữ giới nhiều gấp ba lần nam giới. nay, số nam tử chưa lập gia thất nổi tiếng đến độ thể nổi tiếng hơn. Mà những gia đình sầu muộn vì con chưa được gả, cũng chỉ có mình Diêu gia. Để thúc đẩy gia tăng dân số, đầu năm nay triều đình ban lệnh, nam tròn mười tám, nữ chẵn mười lăm nếu chưa cưới chưa gả, bất luận là thế gia đại tộc cho đến dân nghèo đều phải bị phạt tiền, chuyện hôn phối phải giao cho quan phủ tùy quyền quyết định, phụ mẫu thị tộc thể kháng nghị.

      Cố phu nhân mắt thất Diêu Mật qua mùa thu năm nay tròn tuổi mười lăm, gấp đến độ đêm ngủ yên, cùng với Diêu lão gia bàn bạc mấy ngày nay, viện cớ đến chúc thọ mẫu thân kinh thành mà chuẩn bị ít hành trang, mang theo con Diêu Mật về nhà mẹ đẻ ở kinh thành.

      Cố phu nhân nghĩ, Cố gia là thế gia đại tộc ở Kinh đô, con cháu đông đúc, sao lại thể tìm cho Diêu Mật vị hôn phu từ trong đó? Nhưng bà thế nào cũng thể nghĩ tới, đại tẩu Sử phu nhân và nhị tẩu Phạm phu nhân cũng có tâm tư giống như bà, đều dẫn theo con Sử Tú Nhi và Phạm Tinh chân trước chân sau đến Cố gia tìm chồng cho con.

      Cố phu nhân thấy tình hình nghiêm trọng, đành phải tỉ mỉ dặn dò Diêu Mật, cho nàng biết, nếu như muốn bị quan địa phương ép buộc lập gia thất, lần này, chi bằng hãy chọn lấy vị hôn phu từ hai biểu ca chưa lập gia thất là Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn.

      Ánh trăng đêm nay rất đẹp, bà nghe Cố Đông Du đêm nay đến bên hồ thưởng sen, nên vội vàng sai Diêu Mật đến đợi cạnh hồ sen, cùng Cố Đông Du gặp gỡ. Hai người trẻ tuổi nếu có tình ý với nhau, bà liền đề cập hôn này với đại tẩu, dễ dàng hơn nhiều.

      Mắt thấy Diêu Mật vẫn đứng yên muốn , Cố phu nhân rủ mắt : “Mẹ con ta tại sao lại lên kinh thành hả? Con còn , chỉ sợ Sử Tú Nhi tranh ngay. Đây là ngoại tổ gia của con, so với người mà quan phủ chỉ chỉ định tốt hơn rất nhiều. Con phải suy nghĩ cho kĩ!”

      Diêu Mật yên lặng lúc lâu, sau đó lặng lẽ thở dài, cuối cùng cũng phải ra khỏi phòng đến hồ sen.

      “Biểu muội!” Cố Đông Du dạo chơi trong vườn nhìn thấy xinh đẹp đứng cạnh hồ sen, nhìn bóng lưng của nàng, hình như là biểu muội Diêu Mật của Diêu gia, liền thử thăm dò gọi tiếng.

      Hai tay Diêu Mật đặt lan can cạnh hồ sen, nghe được tiếng gọi của Cố Đông Du nàng vội vàng đứng thẳng người, khẽ nhấc hai tay lên cười gượng tiếng trả lời: “Biểu ca!”

      Sinh thần của Phạm lão phu nhân còn chưa tới mà ba vị biểu muội xinh đẹp chưa lập gia thất đến Cố gia, trong lòng Cố Đông Du biết . Luận thân thế, thân thế của biểu muội Diêu Mật này lớn hơn rất nhiều. Luận tài đức, biểu muội Sử Tú Nhi của Đại di[1] mới là tài đức. Luận gia sản, lại phải đến nhà Nhị di[2] của biểu muội Phạm Tình. Nên chọn nhà nào mới tốt đây?

      buồn bực, bộ Hộ phải là nhân số nữ giới nhiều gấp ba lần nam giới sao? chỉ cần học tập hai vị biểu ca, trước tiên cưới vị chính thê, sau đó nạp thêm hai thiếp được sao? Người ta , thê hiền thiếp mỹ, tựa như Diêu biểu muội quyến rũ này, vừa dịp có thể nạp làm ái thiếp, giữ trong tay áo càng thêm thơm.

      Cố Đông Du mỉm cười bước đến gần Diêu Mật lại nhìn thấy Diêu Mật rất bình tĩnh dời xa mấy bước chân, khỏi buồn cười: Lúc Diêu biểu muội đến Cố phụ vẫn rất hay e lệ mắc cỡ, mỗi khi thỉnh an xong liền trở về, để cho người khác đến gần.

      Diêu Mật thấy Cố Đông Du dừng lại ở chỗ cách xa nàng mấy bước nên bước lùi nữa.

      Cố Đông Du thấy Diêu Mật lời nào, hỏi: “Biểu muội, tại sao chuyện?” Vừa vừa đến gần thêm hai bước.

      “Hả!” Diêu Mật giơ tay che bên má trái, “hả” tiếp bằng giọng mũi, hơi thở nóng hổi phất qua lòng bàn tay, sau đó tản ra rất nhanh.

      Trong lòng hơi kì quái. biết có phải là do hợp với khí hậu hay ? Mấy ngày nay hơi thở ra hơi kì lạ, đặc biệt là những khi đứng gần nam tử trẻ tuổi. “Biểu ca, ta còn có chuyện phải trước!”

      Trong số những vị biểu ca, chỉ còn lại con thứ ba của Đại cữu Cố Đông Du và con út của Nhị cữu Cố Đông Cẩn là chưa có hôn phối. Cố Đông Cẩn cũng tồi, trong nhà chỉ có hai nha hoàn thông phòng. Nhưng Cố Đông Du chính là bị sủng quá hóa hư, trong nhà chứa đám a hoàn thông phòng còn chưa , vậy mà còn thích ra ngoài tầm hoa vấn liễu, tự cho rằng mình đây phong lưu tuấn kiệt. Diêu Mật nghĩ đến điều này, nếu bắt buộc phải quyến rũ nàng thà quyến rũ Cố Đông Cẩn còn hơn.

      Cố Đông Du nhìn Diêu Mật nhàng nhíu mày, dưới ánh sáng dịu của vầng trăng, nàng so với thường ngày còn đẹp hơn gấp vạn lần khiến tự chủ đưa tay ra kéo nàng, miệng : “Chẳng lẽ biểu muội thích ta sao? Ta như thế này mà muội còn muốn ?”

      Hắc hắc, muốn giả vờ cứ tiếp tục giả vờ, thể gả ra ngoài mà còn muốn giả vờ thẹn thùng như thế. Coi chừng ta để ý đến nàng nữa, cho nàng khỏi phải phí công giả vờ!

      Diêu Mật hơi nghiêng người né tránh cánh tay của Cố Đông Du, nhanh chóng xoay mặt nhìn chỗ khác: “Biểu ca, ta phải .”

      Trong gió đêm, hoa mai bắt đầu lay động, Cố Đông Du ngửi hơi, bỗng nhiên cảm thấy miệng khát lưỡi khô, vừa cúi đầu liền bắt gặp đôi tai ửng đỏ của Diêu Mật, nàng còn hoảng hốt muốn chạy , hạ quyết tâm, giọng trong trẻo vang lên: “Diêu biểu muội, ta rất lòng. Các muội lên Kinh đô phải vì chuyện gả chồng sao?”

      lòng? Diêu Mật ngẩn người, sau đó lùi về sau hai bước hỏi: “Chiều hôm qua, ta ở ngoài lương đình[3] nghe được huynh cùng với Sử tỷ tỷ chuyện…”

      Lúc này Cố Đông Du mới nhớ tới ngày hôm qua mình đúng dịp gặp phải Sử Tú Nhi, thấy nàng ăn thú vị, khí chất hơn người liền sinh lòng ái mộ, lúc đó cũng giống như bây giờ mình lòng. Đôi mắt đen nhánh lúng liếng của Diêu Mật liếc nhìn Cố Đông Du, trong lòng cho rằng nhất định cảm thấy hổ thẹn, ngờ rằng Cố Đông Du lại cười : “Được rồi, nàng và Sử biểu muội cùng nhau vào cửa, phân biệt lớn , thân càng thêm thân, như vậy được rồi chứ?”

      “Cho dù ta ưng thuận, Sử tỷ tỷ cũng chưa chắc bằng lòng.” Diêu Mật cúi đầu khẽ thở dài hơi, trong lòng cảm thất thất vọng, đàn ông chính là như vậy, ai cũng muốn có cho bằng được. Chẳng lẽ những người đàn ông ưu tú, những người đàn ông tốt đều chết hết trong chiến trường mười năm trước rồi sao?

      Cố Đông Du thấy Diêu Mật bị mình làm cho xúc động liền cau mày, thấp giọng : “ như vậy rồi buổi tối hôm nay muội chạy hồ sen làm gì? Đừng với ta là muội ở đây chờ Đông Cẩn.”

      Diêu Mật lập tức tỉnh lại, đúng vậy, sao mình có thể ngu ngốc mong chờ Cố Đông Cẩn đến. Mẫu thân của Cố Đông Cẩn và mẫu thân của Phạm Tình là tỷ muội ruột thịt, quan hệ của hai người là biểu ca biểu muội ruột, tất nhiên muốn thân càng thêm thân, sao có thể tới lượt nàng?

      Cố Đông Du hoan hỉ trong bụng, trong phủ này trừ Cố Đông Cẩn ra cũng chỉ còn là chưa lập gia thất, Diêu Mật muốn gả cho Cố Đông Cẩn cùng với Phạm Tinh, vậy chỉ có thể cùng Sử Tú gả cho . Nếu chờ thêm nữa, chờ được quan phủ đến cửa mai mối, ép phối với công tử nghèo luôn !

      Diêu Mật cũng tận mắt chứng kiến, khuê mật quá tuổi nhưng chưa được hứa hôn liền bị quan phủ ép buộc lập gia thất, hoặc là thầm đưa làm thiếp cho người ta. Cũng bởi vậy mà Cố phu nhân mới vô cùng nôn nóng, để ý đến thể diện mà chỉ dạy cho nàng những lời kia, để nàng nhất định phải quấn được Cố Đông Du hoặc Cố Đông Cẩn. Dù sao đây cũng là nhà của bà ngoại, có bà ngoại và cậu che chở, mặc kệ là gả cho ai trong hai vị biểu ca kia, trong phủ bạc đãi nàng!

      Cố Đông Du thấy Diêu Mật im lặng liền sáp lại gần nàng, : “Sử biểu muội cũng khó sống chung, Diêu biểu muội nàng hãy…”

      “Ta cùng Sử Tú Nhi gả vào chỗ.” Diêu Mật đột nhiên nổi giận, tay siết chặt thành nắm đấm, ngẩng đầu lên gằn từng chữ: “Biểu ca, ta đến tuổi cập kê, thể nhanh chóng suy tính hôn , nhưng dù gả được cũng có nghĩa là ta cùng người khác gả cho huynh. Cũng có nghĩa là ta chung tướng công với người khác. Cái gì mà cùng nhau vào cửa, thân càng thêm thân, phân biệt lớn , ta nhổ vào!”

      Dáng người Diêu Mật yểu điệu xinh đẹp, lại có hai rặng mây đỏ hồng mặt như vậy, dù nén giận quở mắng nhưng lại khiến cho Cố Đông Du nhìn đến ngây người.

      Sau lúc lâu Cố Đông Du mới hiểu được ý tứ của Diêu Mật, cũng muốn phản bác, chỉ tiến lên bước : “Vậy muội muốn như thế nào?”

      Đúng vậy, gả được cho Cố Đông Cẩn, lại muốn gả cho Cố Đông Du, vậy nàng muốn như thế nào? Diêu Mật từng bước lùi về phía sau, lưng dựa sát vào lan can, ngực thở phập phồng, mở miệng muốn ra nhưng lại ngậm lại. Chẳng lẽ nàng làm ni ? Nếu như vậy, nàng để cha mẹ và em trai ở nơi nào? Cha mẹ nuôi dưỡng nàng, giáo dục nàng, nàng chưa hề báo đáp, còn muốn khiến cho bọn họ đau lòng sao?

      Nhìn Diêu Mật điềm đạm đáng tựa vào lan can, Cố Đông Du lại nảy ra ý tưởng: A, nàng đây là? Nàng phải là muốn gả sao? Vậy mà còn làm mình làm mẩy, chẳng qua là muốn mình cam đoan với nàng, cho nàng vị trí chính thất mà thôi! Nhưng hôm qua đồng ý với Sử Tú, bây giờ có cách nào đồng ý với nàng! Cố Đông Du suy nghĩ chút, sau đó bước gần thêm hai bước : “Biểu muội, chúng ta dù sao cũng là em cậu, Sử biểu muội chẳng qua chỉ là quan hệ bạn dì, bằng chúng ta là họ hàng. Ta che chở muội nhiều hơn. Muội xem…”

      Hơi thở của Cố Đông Du phả vào mặt, Diêu Mật nghiêng người tránh qua bên nhưng vẫn tránh được, chỉ cảm thấy hai má nóng rát, cả người mềm nhuyễn, mặc kệ lời của Cố Đông Du, tay phải của nàng chống lên lan can cố gắng đứng thẳng, xoay người muốn bỏ .

      Cố Đông Du dù chưa đón dâu nhưng hai năm nay tung hoành khắp mọi khóm hoa, tự cho mình là tay sõi đời, ép tới gần hai bước liền thấy được hai má ửng hồng của Diêu Mật, hô hấp dồn dập, ngầm chế giễu trong lòng: này ràng là xuân tình nhộn nhạo, trong miệng lại cứ mực giả vờ ta đây đoan đoan chính chính. suy nghĩ, cười cợt dùng tay xé bỏ quần áo của Diêu Mật.

      Diêu Mật chỉ cảm thấy mình vừa hít thở thông vừa lại nóng, nhịn được nữa, khẽ hé đôi môi đào “hô” tiếng, thổi hơi lên mặt Cố Đông Du.

      Cố Đông Du cười đùa lại đột nhiên cảm thấy hương thơm kì lạ phất vào khoang mũi, ngực cứng lại, toàn thân mềm nhũn ngã xuống đất. Tay áo của Diêu Mật vẫn còn bị kéo ở trong tay, ngã xuống như thế Diêu Mật cũng bị kéo theo, nửa quỳ nửa nằm bên người Cố Đông Du.

      “Hai ngươi ở đây làm cái gì?” giọng vang lên.

      “Biểu ca bị ngã. Muội muốn dìu đứng lên.” Diêu Mật vừa nghe được thanh của Sử Tú Nhi liền hoảng hốt giật lại tay áo của mình, vội vàng đứng lên bỏ chạy dám quay đầu.

      “Biểu ca, huynh bị sao vậy?” Sử Tú Nhi nhìn Diêu Mật bỏ chạy, đành phải tới đỡ Cố Đông Du.

      Toàn thân Cố Đông Du xụi lơ, gắng gượng đưa tay bắt lấy tay của Sử Tú Nhi, thào: “Mau đỡ ta đến nơi yên tỉnh.”

      xong lại thấy Sử Tú Nhi nghi hoặc, liền bổ sung: “Ta trúng mị hương, chi bằng…”

      Sử Tú Nhi hất tay Cố Đông Du ra, đứng lên : “Ta gọi người sang đây giúp huynh!” Nàng đứng bên cạnh, trong lòng xúc động, dù muốn nhưng thể làm được.
      [1], [2] Đại di – Nhị di: dì cả, dì hai
      [3] Lương đình: đình, chòi nghỉ mát
      Nhi Đặngmilktruyenky thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 2: Trúng Dược



      Sử Tú Nhi vô cùng kiêu ngạo về tài sắc của mình, nàng vẫn luôn muốn được tự chọn cho bản thân đức lang quân như ý nhưng lại ngờ rằng, giờ nhà nào cũng sầu muộn việc gả chồng cho con , mà nàng chỉ là con quan lục phẩm, nếu muốn làm chính thất hay chỉ là trèo cao cũng khó như lên trời, vì vậy nàng cũng như Diêu Mật cứ trễ nãi chuyện hôn nhân cho đến bây giờ gần tròn mười lăm tuổi.

      Sử di nương cũng giống như Cố phu nhân, gấp đến độ đêm nằm thể say giấc, cuối cùng vẫn là nhờ Sử lão gia nhắc nhở bà mới nhớ tới Cố gia vẫn còn hai thiếu gia chưa lập gia thất, thế là vội vàng dẫn Sử Tú Nhi đến Cố gia, mượn cớ chúc thọ Phạm lão phu nhân và người thân để được ở lại Cố gia thời gian thu xếp hôn cho Sử Tú Nhi.

      Giữa hai cậu công tử Cố gia, Sử Tú Nhi tương đối vừa ý Cố Đông Cẩn, nhưng mẫu thân Cố Đông Cẩn và mẫu thân Phạm Tinh là tỷ muội ruột, có lẽ Cố Đông Cẩn nghe lời mẫu thân lấy Phạm Tinh, bởi vậy nàng và Diêu Mật chỉ có thể dời mắt người Cố Đông Du. Mặc dù vậy, nhưng nàng vẫn thấy cam lòng.

      Cố Đông Du cảm thấy trong người rất khó chịu, nhưng trong lòng lại đắc ý hả hê, đúng là thể ngờ, thể ngờ Diêu biểu muội ngay cả mị dược cũng chuẩn bị, có lẽ nàng cho rằng còn non, chuyện gì cũng hiểu nên mới lỗ mãng vẩy dược như vậy, ai ngờ Sử Tú Nhi đến phá rối.

      Mị dược này Cố Đông Du đương nhiên từng dùng qua, cảm thấy hơi xúc động, ôi, Diêu biểu muội hạ dược quá nặng, ràng là dùng gấp hai là liều thông thường nên mới khiến bị mê hoặc ngã xuống đất thể động đậy thế này. Nếu như phân lượng ít chút, người như chim yến, động tác mẫn tiệp, cùng nàng tìm chỗ…

      Sử Tú Nhi tính toán nên làm thế nào cho tốt chợt nghe thấy tiếng bước chân từ nơi khác truyền đến, nàng ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra đó chính là Phạm Tinh, nhất thời vội : “Biểu ca, mình ta thể đỡ huynh, ta gọi thêm người tới dìu huynh trở về phòng.” xong lập tức đứng dậy chạy tới chỗ của Phạm Tinh hô lớn: “Phạm biểu muội, mau tới đây, biểu ca té xỉu!”

      “Có chuyện gì vậy?” Phạm Tinh ba chân bốn cẳng chạy tới, vừa nhìn thấy người nằm dưới đất là Cố Đông Du bị dọa giật mình, : “ yên lành sao lại té xỉu thế này?”

      “Lúc ta mới sang đây ràng là nhìn thấy Diêu biểu muội và biểu ca trò chuyện với nhau, đột nhiên Diêu biểu muội bỏ chạy, biểu ca ngã xuống, cũng biết tại sao nữa?” Sử Tú Nhi lập tức dùng kế thoát thân: “Phạm biểu muội ở đây trông coi giúp ta nhé, ta qua bên kia tìm người!” xong đợi Phạm Tinh trả lời tức tốc bỏ chạy chỗ khác.

      Phạm Tinh còn sửng sốt bỗng nghe thấy giọng rên rỉ của Cố Đông Du: “Phạm biểu muội, đỡ ta đứng lên.”

      “Biểu ca cảm thấy thế nào rồi?” Phạm Tinh có chút khó xử, dù sao cũng là nam nữ khác biệt, này…

      Cố Đông Du lúc này dần bình thường, lại thấy Phạm Tinh chịu đỡ tự mình động tay chật vật bò dậy, bởi vì bật dậy quá nhanh nên đứng vững, cả người hơi lảo đảo, lập tức duỗi tay bắt lấy tay của Phạm Tinh để đứng vững.

      Phạm Tinh thấy Cố Đông Du đứng vững nên đành phải đưa tay ra giúp đỡ, nghĩ tới nàng vừa đưa tay ra liền bị Cố Đông Du tóm chặt, đợi nàng cựa ra, giọng của Sử Tú Nhi lập tức truyền tới: “Biểu ca…”

      Phạm Tinh quay đầu nhìn, thấy Cố Đông Cẩn bước đến bên này lòng đột nhiên hoảng hốt, theo bản năng hất tay của Cố Đông Du ra giải thích với Cố Đông Cẩn: “Tam biểu ca té xỉu, ta chỉ giúp huynh ấy đứng lên.”

      Lại đến Diêu Mật chạy nửa chừng, tìm đến nơi yên tĩnh, sau đó móc từ trong ngực ra gói thuốc bột. Bời vì Cố phu nhân quyết tâm phải gả Diêu Mật vào Cố gia cho bằng được nên ngoài dạy bảo đủ điều ra còn đưa Diêu Mật gói thuốc bột để nàng giấu trong người, bảo nàng vào thời điểm đặc biệt lấy ra dùng. Diêu Mật tò mò, bèn len lén mở ra ngửi thử, còn vẩy ít vào trà đút cho mèo con, kết quả bốn chi con mèo kia đều mềm oặt ra đất, bất động cả lúc lâu, sau nửa đêm mới như rồng như hổ vùng dậy meo meo cả đêm khiến nàng ngủ được cả buổi tối. Mùi hương và dược hiệu của thuốc bột kia nàng vẫn còn nhớ .

      Diêu Mật mở gói thuốc đưa đến gần chóp mũi mà ngửi, sắc mặt lập tức thay đổi. Lúc nàng hô hấp vừa dồn dập lại vừa nóng, nhịn được thở hơi vào mặt Cố Đông Du, khí thở ra chính là mùi này. Trời ạ, vậy là sao? Cố Đông Du nếu như hiểu lầm là nàng hạ mị hương với rêu rao với bên ngoài, mình mà lấy còn gả được cho ai nữa đây? Còn vấn đề quan trọng hơn chính là thất đức trước khi cưới thể nào lên làm chính thê, chỉ có thể cam chịu làm thị thiếp, vậy phải làm sao bây giờ? , nàng dù được gả cũng làm thị thiếp.

      Diêu Mật ngửi bột thuốc cảm thấy lỗ mũi hơi ngưa ngứa, bất thình lình hắc xì cái, bột trong bọc giấy bị thở mạnh mà bay tứ tung, có ít còn xộc thẳng vào mũi nàng.

      Chết tiệt, tự nhiên lại trúng mị dược. Diêu Mật thầm kêu ổn trong lòng, tức giận khịt khịt lỗ mũi muốn bột thuốc bị hít vào ra, thế nhưng bột thuốc vì quá nên sớm phân tán còn tí nào trong lúc nàng hít thở, sao còn thoát ra được chứ?

      Diêu Mật vô cùng căm phẫn. Muốn gả thôi mà khó khăn đến vậy sao? Còn phải lựa thời hạ mị dược nữa. Bây giờ tốt rồi, dược còn chưa hạ mà mình dính trước tiên, biết còn xảy ra chuyện gì nữa đây.

      Diêu Mật nở nụ cười cay đắng, trong ngực tràn đầy lửa giận. Đúng vậy, nàng muốn được gả, nàng muốn bị quan phủ ép gả nên mới theo mẫu thân lên kinh thành, hy vọng gả được cho phu quân tốt, tránh qua kiếp, giải quyết được phiền muộn trong lòng cha mẹ. Nhưng như thế có nghĩa là nàng bụng đói ăn quàng, vừa thấy chàng trai bộp chộp quấn lấy. Nàng dù có hạ mị dược cũng phải hạ cho đấng trượng phu, chứ phải là loại đàn ông như Cố Đông Du.

      Rất nhanh sau đó, Diêu Mật cảm thấy người nóng lên, nàng dám khinh thường vội vàng vứt bột thuốc còn sót lại xuống đất, sau đó lập tức chạy về phòng mình. Trời ạ, lúc này ngàn vạn lần thể bị người khác bắt gặp, gặp phải người khác coi như xong!

      Cố phu nhân đứng ngồi yên trong phòng, bà sợ Diêu Mật quyến rũ được Cố Đông Du, càng sợ Diêu Mật biết chừng mực trở thành trò cười cho thiên hạ, bà hối hận vì đưa mị dược cho Diêu Mật, trong lòng cảm thấy chua chát, ôi, nhà có con chưa lấy chồng sầu muộn làm sao!

      lúc rầu rĩ nghe được tiếng cửa mở vang lên, Diêu Mật vén màn chạy vào, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, hô hấp dồn dập hét lên: “Mẹ, xong rồi, con trúng dược!”

      Cố phu nhân vừa thấy dáng vẻ của Diêu Mật đầu tiên là giật mình, sau đó liền tức giận dìu nàng: “Con như vậy là thế nào?”

      Diêu Mật cảm thấy vô cùng nhục nhã và hổ thẹn, nàng giấu chuyện hơi thở khác lạ của mình , chỉ xạo vài ba câu rằng Cố Đông Du đột nhiên té xuống đất, Sử Tú Nhi biết từ đâu tới nên nàng đành bỏ chạy. Chạy được nửa đường thuốc bột trong người đột nhiên rơi ra, bắn tung tóe vào trong mũi. Cố phu nhân bất chấp cơn giận che miệng nàng lại, : “Đừng nữa, mau uống hai chén trà nguội !” xong liền ra cửa phân phó a hoàn bưng thùng nước lạnh tiến vào, giúp Diêu Mật cởi xiêm y, nhìn nàng ngâm mình trong nước mới thở phào yên tâm.

      “Đúng là nghiệt chướng! Cất dược trong ngực, mê người ta mà mê mình làm gì.” Cố phu nhân chỉ hận rèn sắt thành thép, dí tay vào trán của Diêu Mật, thở dài : “Con sao lại bỏ vậy hả, phải khiến cho Sử Tú Nhi được hời sao? Đứa con ngu ngốc này!”

      Diêu Mật dám lên tiếng, chỉ từ từ đứng lên lấy khăn lau khô người, sau đó mặc xiêm y.

      Cố phu nhân thấy Diêu Mật có chuyện gì, thầm nghĩ nên thám thính ít tin tức của Cố Đông Du và Sử Tú Nhi xem sao, liền ra ngoài.

      Cố phu nhân vừa , a hoàn thò đầu vào cửa với Diêu Mật: “Tiểu thư, Sử biểu tỷ và Phạm biểu tỷ của tiểu thư cãi lộn ầm ỹ ngoài kia đấy!”

      chợt có người đến gõ cửa phòng, a hoàn khác đứng bên ngoài gọi: “Tiểu thư, Mai Hoa tỷ tỷ bên đại cữu phu nhân tới thỉnh tiểu thư qua đó trò chuyện.”

      trễ thế rồi, bà ấy mời ta có chuyện gì sao?” Diêu Mật giật giật mi mắt, qua loa sửa lại xiêm y, vừa ngồi trước gương chải tóc vừa .

      A hoàn ngoài cửa trả lời: “Đại cữu phu nhân trăng hôm nay đẹp, thỉnh biểu tỷ vừa ngắm trăng vừa thưởng thức trái cây, biểu tỷ hãy mau mau!”

      Trước mắt giả bệnh có đủ sức thuyết phục nhỉ? Diêu Mật cân nhắc nặng , sau đó lắc đầu, nghĩ: Nếu Cố Đông Du cáo trạng, mình mê hoặc , Sử Tú Nhi lại làm nhân chứng giúp , vậy liền, vậy liền… Nàng thầm, bất kể thế nào, nàng nhất quyết thừa nhận.

      Diêu Mật theo Hoa Mai ra khỏi viện lại thấy hướng Hoa Mai phải là viện của Sử phu nhân liền ngẩn người, hỏi: “ phải là mợ muốn gặp ta sao?”

      Hoa Mai dừng chân, quan sát thấy xung quanh có người liền cúi xuống thầm: “Biểu tỷ, xảy ra chuyện lớn rồi!”

      “Chuyện gì?” Diêu Mật giật nảy mình, hơi chột dạ.

      Lần này Hoa Mai nhận ít lợi từ Cố phu nhân nên cũng muốn tốt cho Diêu Mật, bởi vậy mà lặng lẽ chuyện này ra.

      Diêu Mật vừa nghe lập tức thất kinh, trời ạ, Cố Đông Cẩn và Sử Tú Nhi ở hồ sen bắt được Cố Đông Du và Phạm Tinh??? Đây… Đây là chuyện gì chứ?

      Hoa Mai lại thêm: “Phạm biểu tỷ còn ầm ĩ đòi tìm cái chết, Tam thiếu gia cùng Tứ thiếu gia sợ kinh động đến bề , biết quan hệ giữa biểu tỷ và Phạm biểu tỷ rất tốt nên mới mời biểu tỷ đứng ra khuyên nhủ. Ta sợ chậm trễ nên mới là đại phu nhân muốn mời người sang viện ngắm trăng thưởng trái cây.”
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 3: Tà Niệm


      Trong số những huynh đệ Cố gia, Cố Đông Cẩn là đứa cháu được Cố lão thái gia cưng chiều nhất vì rất chăm chỉ đọc sách, Cố lão thái gia cũng từng cần đính hôn sớm, đợi khi có công danh tính chuyện hôn nhân cũng chưa muộn. Mọi người ai cũng biết, người có công danh đương nhiên cưới được quý nữ danh môn chân chính, Cố Đông Cẩn cũng vì suy nghĩ như vậy nên trong phòng chỉ có hai a hoàn thông phòng, chưa từng giống Cố Đông Du tay trái ôm nàng, tay phải ôm nàng. Chỉ là nghĩ tới, Phạm Tinh vừa đến, Phạm lão phu nhân cùng Phạm phu nhân liền thay đổi ý định hứa hôn cho ta và Phạm Tinh mà chờ đến công danh.

      Cũng thể trách vì sao Phạm lão phu nhân và Phạm phu nhân lại thiên vị Phạm Tinh, Phạm lão phu nhân và Phạm phu nhân đều xuất thân từ Phạm gia, có thể giúp Phạm Tinh sao? Đáng tiếc là Cố Đông Cẩn giống các bà, luôn hận có cách nào thoát khỏi Phạm Tinh. Đêm nay hẹn Phạm Tinh ra đây ngắm trăng, ngờ lại nhìn thấy Phạm Tinh và Cố Đông Du chuyện với nhau, trong bụng lập tức mừng thầm, sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có này chứ? Liền thèm nghe lời giải thích của Phạm Tinh mà : “Tinh muội muội, nếu như muội mến tam ca như vậy, ta thành toàn cho muội!”

      Phạm Tinh nghe xong vội vàng giải thích nguyên do, còn nhờ Sử Tú Nhi làm chứng. Nhưng Cố Đông Cẩn chỉ khoát tay : “Tinh muội muội cần giải thích, huynh đến trước mặt tổ mẫu tốt cho hai người, đám tổ mẫu nhất định chia rẻ uyên ương hai người đâu.”

      Cố Đông Du hơi khó chịu nhưng cảm thấy đỡ hơn nhiều so với lúc nãy, cũng giúp Phạm Tinh giải thích mấy câu, là bởi vì mình tự ngã nên nhờ nàng tới đỡ dậy, phải gọi nàng tới tâm tình. Cố Đông Cẩn khó lắm mới tìm được cơ hội thoát khỏi Phạm Tinh nên sao chịu nghe lời Cố Đông Du giải thích, : “Mặc kệ các người thế nào, dù sao cũng là ta tận mắt nhìn thấy các người trò chuyện với nhau, các người muốn ta với tổ mẫu cũng được, nhưng ta đính hôn với Phạm Tinh nữa.” xong liền muốn rời khỏi.

      Phạm Tinh nghe xong lập tức hoảng hốt, thiếu chút nữa nhảy xuống hồ sen, may mà Sử Tú Nhi đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kéo nàng lại, cuống quít khuyên nhủ: “Tinh biểu muội, dù sao cũng ràng rồi, hà cớ gì lại làm như vậy?”

      Cố Đông Du thấy mọi việc nháo thành đoàn, sợ kinh động đến bề nghỉ ngơi trong phủ nên đành phải : “Đến lầu các hãy chuyện, đừng làm kinh động đến mọi người.”

      Bốn người đến lầu các, cơn khô nóng của Cố Đông Du cũng tiêu tan khiến vô cùng kinh ngạc, mị dược của Diêu biểu muội kì lạ, hợp hoan mà chẳng bị gì.

      Khi Diêu Mật chạy đến thấy hai người Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn trầm mặc chuyện, Phạm Tinh la hét đòi tìm cái chết, Sử Tú Nhi bận rộn khuyên nhủ nàng ấy.

      Cố Đông Du mặc dù rất thích náo nhiệt nhưng thấy Phạm Tinh dùng cái chết để đe dọa cảm thấy hết hứng thú, nóng lòng muốn tránh chỗ khác, ngẫm lại thấy Diêu Mật và Phạm Tinh cũng khá thân nhau, có thể khuyên Phạm Tinh bình tĩnh lại nên vừa thấy Diêu Mật tới liền đứng dậy : “Diêu biểu muội, mọi việc là do muội gây ra nên muội phải chịu trách nhiệm. Các muội đều rất tốt, đáng tiếc huynh lại trêu nổi. Sau này nên ít gặp lại. Huynh đây.”

      Cố Đông Cẩn thấy Cố Đông Du bỏ cũng muốn nán lại, lập tức đứng lên : “Mặc kệ các muội có tâm tư gì, hai năm nay ta chưa muốn hứa hôn.” xong liếc Sử Tú Nhi và Diêu Mật, sau đó theo Cố Đông Du.

      Bọn họ vậy là có ý tứ gì? Sử Tú Nhi và Diêu Mật đều ngẩn ra, nhưng lập tức liền phản ứng lại, ý của Cố Đông Du là ba người các nàng ai cũng muốn. Còn ý của Cố Đông Cẩn là biết hai người các nàng muốn gả cho nên mới hãm hại Phạm Tinh. Nhưng cho dù Phạm Tinh tốt, hay là các nàng tốt, người cũng thèm để vào mắt, các nàng cần phí tâm tư.

      Phạm Tinh cũng phải người ngốc, vừa nghe lời Cố Đông Cẩn hiểu ra. Lỗi sai phải là nàng giải thích ràng, mà là Cố Đông Cẩn vốn muốn hứa hôn với nàng nên mới mượn cớ này đẩy nàng thôi!

      Đợi đến khi bóng dáng Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn biến mất ngoài lầu các, Phạm Tinh mới ngừng khóc, nhưng nước mắt vẫn như những hạt trân châu từng viên từng viên rơi xuống đất.

      Sử Tú Nhi cắn môi, trong lòng vô cùng bực bội.

      Diêu Mật đứng ngây ngô lát ngồi xuống bên lẩm bẩm: “Ba người chúng ta bị từ chối hết rồi sao?”

      Lời Diêu Mật phảng phất trong gió đêm. Sử Tú Nhi nhìn nàng lúc, sau đó quay sang nhìn Phạm Tinh rơi lệ, chán nản trả lời: “Đúng vậy, hai người đàn ông này từ đầu chê chúng ta. Chỉ còn nửa tháng nữa ta bước sang tuổi mười lăm, đến lúc đó…” Nàng vừa vừa cười mếu.

      Phạm Tinh ở bên lau nước mắt: “Trước khi lên kinh mẹ ta với ta, khi tới kinh thành, hoặc gả hoặc chết, được xấu mặt trở về.” xong liền hung hăng dụi mắt, đẩy cửa sổ ngắm trăng, vẻ mặt đau thương buồn bã.

      “Nhưng cũng chỉ là lẫy mà thôi! Mẹ ta còn , nếu ta gả được, chỉ ta chết ở kinh thành mà bà cũng chết ở kinh thành luôn.” Sử Tú Nhi hiểu nhà mình còn bao nhiêu nữ nhi sốt ruột muốn gả , hai vành mắt đỏ hồng.

      Diêu Mật sợ Phạm Tinh còn nghĩ quẩn, vội vàng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, cố gắng làm cho các nàng vui lên: “Nếu ta là đàn ông, hai người người nào ta cũng cưới, chuyện sao cứ mặc kệ.”

      Phạm Tinh vừa khóc vừa cười, tựa đầu vào vai Diêu Mật nhàng : “Đáng tiếc tỷ phải là đàn ông.”

      Sử Tú Nhi cũng đến ngồi bên cạnh Diêu Mật, ba người đồng bệnh tương liên ngồi cạnh nhau, cõi lòng đầy u sầu lo lắng.

      Đến lúc này Sử Tú Nhi mới hỏi Diêu Mật: “Cố Đông Du muội hạ mị dược với vậy?” Lúc Cố Đông Du té xuống đất quả giống như bị trúng mị dược, thế nhưng lúc nãy nàng thấy vẫn khỏe mạnh, lưu manh ngả ngớn như bộ dạng trúng mị dược kia.

      Diêu Mật lắc đầu nguầy nguậy : “Làm gì có.”

      Thành ra thế này rồi Diêu Mật cũng cần phải gạt nàng. Sử Tú Nhi cảm thấy thư thái, sau đó lại cười khổ tiếng : “Ừm, dù muốn hạ mị dược cũng muốn hạ thằng cha Cố Đông Du kia đúng ?”

      Diêu Mật tiếp lời: “Cố Đông Du cho là tướng quân Tạ Đằng sao? Làm như nữ nhân nào cũng muốn hạ dược vậy.”

      Nhắc tới Tạ Đằng, ánh mắt của ba khỏi sáng lên, nhưng ngay sau đó liền ảm đảm trởi lại, người đó mới là đấng trượng phu, là người trong lòng của bao thiếu nữ, nhưng dù giáp vòng bao nhiêu lần nữa cũng tới phiên ba người các nàng.

      Năm Tạ Đằng mười hai tuổi theo phụ thân trấn giữ biên ải, giết địch vô số, lập được rất nhiều chiến công. Mãi đến đầu năm nay Đại Ngụy và Đại Kim mới kết thúc mười năm chinh chiến, hai bên cùng lập hòa ước, Tạ Đằng mới khải hoàn hồi triều. Lúc về tới kinh thành là cuối xuân đầu hè, hoàng đế đích thân xuất cung nghênh đón, phong Tạ Đằng làm Uy Mãnh tướng quân. Đến mùa thu năm nay, Tạ Đằng vừa tròn mười tám tuổi, vẫn phải tuân theo lệnh triều đình ban hành, phải lấy vợ sinh con. người như vậy chỉ toàn bộ quý nữ kinh thành dõi theo mà ngay cả công chúa quận chúa cũng vì mà ngấm ngầm tranh đua.

      Triều đình Đại Ngụy trước kia trọng văn khinh võ, quan văn xuất quan văn, võ tướng trong triều người đỡ đầu có đường sống. Mười năm chiến tranh, võ tướng dần dần lấn áp quan văn, nắm đấm bắt đầu chiếm ưu thế, chỉ cần đánh lùi quân địch được tôn thờ. Mà Tạ Đằng này vừa giỏi văn hay võ, tướng mạo cực kì tuấn lãng, lúc khải hoàn hồi triều, giục ngựa trở về kinh, toàn bộ nữ tử kinh thành đều ngắm đến ngây dại. Lúc đó đám Diêu Mật cũng đứng cạnh cửa sổ trong tửu lâu vén màn nhìn Tạ Đằng thúc ngựa qua phố.

      Sử Tú Nhi tỉnh người trước tiên, lại trừng mắt nhìn Diêu Mật vài lần, đột nhiên : “Muốn gả cho Tạ tướng quân chúng ta ngay cả hi vọng bé tẹo cũng có. Nhưng trong phủ tướng quân cũng đâu chỉ có mình ngài là chưa có vợ.”

      năm kia địch tấn công, tình hình biên ải nguy hiểm, Tạ lão tướng quân dẫn theo hai người con trai và cháu trai Tạ Đằng giết địch. lâu sau đó truyền đến tin tức thúc thúc Tạ Đằng tử trận, còn nhóm Tạ Đằng sống chết . Mẫu thân và Tạ Vân năm ấy mười sáu tuổi của Tạ Đằng vô cùng sốt ruột cải nam trang theo viện binh ra biên ải. lâu sau địch thối lui, phụ mẫu, thúc thúc và Tạ Đằng tử trận còn Tạ Đằng bị trọng thương. Ông nội là Tạ lão tướng quân chỉ bị thương .

      Trận đại chiến qua , Tạ gia mất hai người con trai, con nàng dâu. Cũng bởi vì vậy, hoàng đế luôn cảm thấy áy náy day dứt với Tạ gia, cứ ban rồi thưởng. nay hôn của Tạ Đằng và hai đường đệ Tạ Thắng và Tạ Nam của đến hoàng thất cũng nhúng tay vào, người người phỏng đoán, Tạ gia huynh đệ người cưới công chúa, hai người còn lại được quý nữ.

      Lúc này, Phạm Tinh tiếp lời: “Tạ tướng quân có hai đường đệ chưa lập gia thất, nhưng cũng bị người ta nhòm ngó chằm chằm thế thôi, nào tới phiên chúng ta.”

      Sử Tú Nhi mím môi : “Ý ta phải là hai đường đệ của .”

      phải hai người đó là ai?” Diêu Mật cảm thấy mơ hồ.

      Sử Tú Nhi đột nhiên đỏ mặt, bẽn lẽn ra cái tên.

      “Cái gì?” Diêu Mật và Phạm Tinh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Sử Tú Nhi, thể tin vào lỗ tai của mình.

      Sử Tú Nhi chép miệng : “Tạ lão tướng quân đúng là già , nhưng vì ông ấy già nên mới dễ dàng chăm sóc. Sau này chúng ta là vợ của ông ấy, là trưởng bối của các huynh đệ Tạ gia, ai dám đắc tội. phải so với gả cho Cố Đông Du sung sướng hơn nhiều sao?”

      Diêu Mật trợn tròn mắt, sau lúc lâu mới lên tiếng: “Mặc dù như vậy, nhưng Tạ lão tướng quân sao lại vừa ý tỷ thế?” Ông ta mặc dù già nhưng nếu muốn nạp thiếp, nạp mỹ nhân, chỉ cần vẫy tay cái liền có người tự nguyện dâng tới cửa.

      Sử Tú Nhi chỉnh lại lời Diêu Mật: “Điều này phải hợp ý ta hay mà là hợp ý muội thôi. Năm năm ta trước cùng mẫu thân lên kinh, vừa lên liền bắt gặp con Tạ Vân của Tạ lão tướng quân cưỡi ngựa ra khỏi kinh. Tướng mạo của muội có mấy phần giống Tạ Vân. Nếu muội xuất ở Tạ phủ nhất định được Tạ lão tướng quân để ý.”

      Thấy Diêu Mật vẫn còn chưa hiểu, Sử Tú Nhi giậm chân : “ phải Tạ gia lúc này chiêu mộ nữ đầu bếp và tú nương sao, chúng ta học xong nữ hồng, chỉ cần cải trang thành nữ nhi nhà dân thường tiến vào Tạ gia làm nữ đầu bếp làm tú nương là được. Sau đó nghĩ cách khiến cho Tạ lão tướng quân để ý tới rồi cùng nhau gả cho Tạ lão tướng quân, có ông ấy bên cạnh chúng ta bị người khác khi dễ. Khi ông ấy mất, binh sĩ Tạ gia cũng che chở cho chúng ta.”

      Phạm Tình cảm thấy rất hứng thú, giọng : “Đúng, người mưu lớn, hai người kế to, nhưng ba người thành Chu Cát Lượng. người bắt được Tạ lão tướng quân, nhưng ba người bắt được. Huống hồ dung mạo của Diêu tỷ tỷ giống như Tạ Vân, càng nắm chắc thêm mấy phần.” Bằng sắc đẹp và tài trí của các nàng, dù tranh được Tạ Đằng và các binh sĩ trẻ tuổi nhưng chẳng lẽ cũng có biện pháp có được ông già như Tạ lão tướng quân sao?

      người bị dồn đến đường cùng luôn bất chấp thủ đoạn để đạt được điều mình mong muốn. Diêu Mật nhanh chóng cân nhắc khả năng thành công của chuyện này, quyết tâm : “Cứ làm như vậy , Tạ lão tướng quân dù sao tuổi cũng sáu mươi, dù cho ông ấy gừng càng già càng cay cũng đủ sức… ừm, làm chuyện đó đâu. Ba người chúng ta gả cho ông ấy là được che dưới bóng cây đại thụ, tổn hại đến nửa cọng lông. Qua vài năm nữa ông ấy chết , ba người chúng ta được hưởng thụ những lợi ích chu cấp của phủ tướng quân, còn có thể học tập các phu nhân trong kinh thành nuôi trai các loại, vui vẻ an dưỡng tuổi già.”

      Diêu Mật tuy can đảm nhưng lưng lại mang trọng trách câu dẫn Tạ lão tướng quân khiến cảm thấy hơi khiếp đảm, nhưng vừa nghĩ đến Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ở bên cạnh, lá gan lập tức lớn lên.

      Phạm Tinh cũng còn khóc, liền hiến kế: “Chúng ta thể câu dẫn Tạ lão tướng quân, chỉ có thể câu dẫn huynh đệ Tạ Đằng. Nếu , mẹ của chúng ta chắn chắc đồng ý.”

      “Đến đây, chúng ta phải bàn bạc kĩ lưỡng mới được.” Diêu Mật kéo tay của Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, ba người các chụm đầu lại, bắt đầu thầm to .
      Nhược Vân thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 4: Vào Phủ


      Những nam tử như Tạ Đằng ba người Diêu Mật sao lại thích, sao lại mơ mộng muốn được sánh đôi cùng Tạ Đằng chứ? Nhưng thực tế, ngay cả gã Cố Đông Du nên nết ấy cũng ruồng bỏ các nàng, đến nước này mà các nàng vẫn chìm đắm trong ảo tưởng phi thực tế kia chính là tự tìm đường chết, tự chịu thất bại.

      Nhưng Tạ lão tướng quân lại giống như vậy, mặc dù ông già như cũng là vị lão tướng nghĩa hiệp ôn hòa từ xương cốt. Ông có hai người trai và người con , con Tạ Vân được sinh ra lúc ông đến tuổi năm mươi. Tạ lão phu nhân năm vì đó tuổi tác cao nên sau khi sinh hạ Tạ Vân cơ thể bị tổn hại, quá hai năm qua đời. Tạ lão tướng quân thương con còn mà mồ côi mẹ, vô cùng cưng chìu sủng ái, lại ngờ sau trận chiến năm đó, hai người con trai và đứa con bảo bối của mình đều tử trận, loại đau xót này thể thành lời.

      Sử Tú Nhi đoán chừng nếu Tạ lão tướng quân trông thấy Diêu Mật có mấy phần tương tự Tạ Vân ắt để ý. Đến lúc đó, ba người các nàng liên thủ lại với nhau, có lẽ được gả vào phủ tướng quân làm lão phu nhân, khả năng thành công của việc này cực lớn.

      Phạm Tinh lại suy nghĩ phương diện khác, : “Nếu như Tạ lão tướng quân thấy Diêu Mật giống Tạ Vân, trong lòng muốn nhận nàng làm nghĩa nữ sao?”

      Diêu Mật lắc đầu đồng ý: “Làm nghĩa nữ của Tạ lão tướng quân cũng dễ giải quyết được chuyện cưới xin. So ra làm vợ của Tạ lão tướng quân ổn thỏa hơn nhiều. Nếu như là ông già khác, tuy là gả cho nhưng cũng giúp ích được gì. Nhưng đối với Tạ lão tướng quân, vợ của ông mất rồi còn chưa , ngay cả hai người con trai, hai người con dâu và người con duy nhất cũng còn, trong nhà chỉ có ba đứa cháu trai. Chúng ta nếu gả cho ông ấy chính là phu nhân phủ tướng quân, ngay cả Tạ Đằng cũng phải gọi chúng ta tiếng bà nội. Tới khi Tạ lão tướng quân qua đời, chúng ta chính là những trưởng bối có địa vị to nhất phủ tướng quân, đến lúc đó hết chăm hoa chăm cây rồi đến dạo chơi phố, rãnh rỗi dạy dỗ hậu bối, cảm thấy tịch mịch gọi … Chúng ta cùng nhau làm, cùng nhau bày mưu tính kế phấn đấu tới cuộc sống an nhàn sung sướng, vậy còn dễ sao? Được rồi, quyết định vậy nhé, đừng tranh chồng với những thiếu nữ khác làm gì.”

      Sử Tú Nhi phấn khích tiếp lời: “Đến lúc đó, chúng ta là trưởng bối có thể tùy quyền quyết định hôn của Tạ Đằng, giúp rước nương tử lương thiện dịu dàng vào phủ. Quan trọng nhất là được cưới mấy công chúa quận chúa gì đó, nếu chúng ta tuy là trưởng bối nhưng vẫn bị hậu bối chèn ép, tốt.”

      Phạm Tình được Diêu Mật và Sử Tú Nhi vẽ nên viễn cảnh tương lai tốt đẹp khiến nàng máu huyết sôi trào, run run nắm chặt hai tay: “Nếu hai vị tỷ tỷ vậy ta đây quyết theo hai người tới cùng.”

      Ba người tiếp tục bàn bạc hồi lâu, sau đó ra khỏi lầu các, uyển chuyển quỳ gối lập lời thề dưới ánh trăng, nguyện từ nay về sau dù ba tỷ muội cùng họ nhưng có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, nhất trí đoàn kết, đồng tâm hiệp lực, quyết tâm phải cùng nhau gả cho Tạ lão tướng quân mới thôi.

      Ban đêm, Diêu Mật kể lại cho Cố phu nhân nghe vụ ồn ào với Cố Đông Du, kế tiếp là chuyện muốn cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh chuận bị trà trộn vào phủ tướng quân làm đầu bếp và thợ thêu, nhằm tiếp cận Tạ Đằng, Tạ Thắng và Tạ Nam. Cố phu nhân nghe được cảm thấy vừa vui mừng vừa đau xót. Người vui mừng vì con của mình tài mạo song toàn, đáng tiếc số mệnh lại bất hạnh, lúc này mà có ai muốn lấy. Bây giờ chỉ có thể hùng tâm tráng chí, xốc lại tinh thần. Người đau xót vì con của mình biết tự lượng sức, Cố Đông Du còn chưa đối phó được mà lại vọng tưởng gả cho Tạ Đằng.

      Diêu Mật và hai người Sử Tú Nhi chuẩn bị đầy đủ lời lẽ để thuyết phục, bây giờ nhìn thấy sắc mặt phân vân của Cố phu nhân, vội : “Mẹ yên tâm, tướng mạo của con tương tự với Tạ Vân của Tạ Đằng nên có thể nắm chắc được mấy phần. Nếu được cũng có thể làm Tạ lão tướng quân chú ý, có khi còn được nhận ông ấy làm cha nuôi, giúp con tìm vị hôn phu luôn đấy chứ! Bất kể thế nào, con nhất định tìm được cách gả ra ngoài trước mười lăm tuổi để cha mẹ đỡ phải lo âu.”

      “Con của ta!” Cố phu nhân bồi hồi xúc động, sau lúc suy nghĩ quyết tâm đồng ý cầu của Diêu Mật, bình tĩnh lại : “Mặc dù là vậy nhưng chuyện này vẫn phải gạt các mợ con, tránh xảy ra sai sót.”

      Diêu Mật thấy Cố phu nhân đồng ý với nàng, lập tức trả lời: “Mẹ, người với bà ngoại và các mợ là muốn đưa con lên biệt viện Tây Sơn học nghệ, khoảng hai tháng sau trở về, như vậy các bà nghi ngờ.”

      Cái gọi là Tây Sơn biệt viện chính là do hai mươi vị ma ma trong cung cùng nhau xây nên khi rời khỏi cung. Giới nữ tử đợi gả chồng trong kinh thành có rất nhiều người lên biệt viện Tây Sơn này học nghệ và học đạo làm vợ, đợi sau khi cưới xin giúp chồng quản lí việc nhà và dạy dỗ con cái.

      Cố phu nhân nghe lời của Diêu Mật thở dài thườn thượt: “Cũng chỉ được vậy.” Bà quyết định trong lòng, nếu Diêu Mật ở phủ tướng quân làm ăn được gì bà chỉ có nước lấy ép dưới, nhất định phải bắt Cố Đông Du cưới Diêu Mật! Về phần sau này Cố Đông Du và Diêu Mật mà trở thành phu thê bất hòa đành chịu vậy!

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng có phen lời ngon tiếng ngọt cảm động được hai vị mẫu thân của mình. Vì vậy, ngày hôm sau mọi người Cố gia liền nghe được chuyện Diêu Mật, Sử Tú Nhi cùng Phạm Tinh kết giao đến biệt viện Tây Sơn học nghệ.

      Sử di nương – mẫu thân của Sử Tú Nhi rất nhanh thông qua vị khuê mật trước đây mua chuộc được quản của phủ tướng quân giúp Sử Tú Nhi, Diêu Mật cùng Phạm Tinh yên lành tiến vào phủ tướng quân làm đầu bếp.

      Vì phủ tướng quân có nữ chủ nhân nên nay, tọa trấn trong phủ tướng quân là cháu ngoại của Tạ lão tướng quân Mạnh Uyển Cầm. Mạnh Uyển Cầm giúp phủ tướng quân chưởng quản mọi việc trong phủ, ngoại trừ tình thân cũng có tâm tư riêng của mình. Chẳng hạn như quản thu mua của phòng bếp chính là tâm phúc bà mang đến từ Mạnh gia, Mạnh Trung.

      Mạnh Trung nghe ba người Diêu Mật những cần tiền công, mà còn hứa tặng mười lượng bạc mỗi tháng chỉ vì muốn tiến vào phủ tướng quân là đầu bếp giật nảy mình, đợi đến khi nghe được Sử di nương thông qua Mạnh phu nhân , mấy vị nương này đều xấp xỉ mười lăm tuổi, bởi vì sợ quan phủ tùy tiện phối người cho các nàng nên mới tình nguyện tiến vào phủ tướng quân làm đầu bếp, muốn thử vận may tìm được người trong sạch làm chồng mới bình thường lại. Quan phủ hạ lệnh con tròn mười lăm tuổi bắt buộc phải xuất giá, kể cả tỳ nữ của thế gia vọng tộc. Cửa của tỳ nữ là do chủ nhân toàn quyền quyết định. Chờ ba người Diêu Mật tiến vào phủ tướng quân làm đầu bếp, chỉ cần kí được khế ước, trong kì hạn của khế ước nếu được người của phủ tướng quân cho phép, quan phủ thể động vào các nàng.

      Ngày thứ ba, bầu trời trong vắt màu, ánh nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi, ba người Diêu Mật an vị kiệu đến biệt viện Tây Sơn, vào biệt việt Tây Sơn giao ước xong xuôi, đám người Cố phu nhân đến tiễn các nàng rồi trở về. Ba người Diêu Mật ở lại biệt viện Tây Sơn đêm, cùng quản ma ma mật đàm lúc lâu, còn hứa cho bà món tiền lớn. Quản ma ma nghe được các nàng ra muốn ở lại nơi này học nghệ mà là chuẩn bị tiến vào phủ tướng quân làm đầu bếp cho rằng các nàng vì Tạ Đằng nên cũng hỏi nhiều, chỉ : “Hãy yên tâm, nếu người của Cố phủ tìm đến, tự nhiên có người giúp các che giấu, nếu các có tin gì muốn gởi về phủ cứ giao cho ta.”

      Thấy quản ma ma là người dễ chuyện, ba người Diêu Mật lúc này mới cảm thấy yên lòng.

      Ngày hôm sau, ba người Diêu Mật thay bộ xiêm y bình thường, mang theo bọc người tự mình đến phủ tướng quân cầu kiến Mạnh Trung. Người gác cổng thấy các nàng ăn vận bình thường nhưng mặt mày lại thanh tú xinh đẹp, dáng người mềm mại yểu điệu, cũng dám chậm trễ vội vàng vào trong thông báo.

      Sau khi người gác cổng vào trong thông báo, Diêu Mật dùng tay che nắng quan sát chữ khắc cửa chính, Sử Tú Nhi cũng mỉm cười nhìn xem, cúi vào bên tai Diêu Mật : “ hổ là phủ tướng quân, nhìn uy vũ khí thế.”

      Ba người Diêu Mật chuyện trò kiệu dừng lại ở cửa bên, người trong kiệu vén rèm lên cau mày với người tỳ nữ: “Ba ả kia là ai? Ở trước cửa phủ tướng quân mà vung tay múa chân, tính làm cái gì đó?”

      Tỳ nữ lén nhìn sắc mặt của Cố Mỹ Tuyết, vội đáp: “Để nô tì qua đó hỏi chút.”

      Có Mỹ Tuyết gật đầu, buông rèm. lát sau, tỳ nữ kia trở về bẩm: “Tiểu thư, đó là ba nữ đầu bếp mà Mạnh Trung đưa tới.”

      “Đầu bếp? Nhìn các ả như vậy mà đòi làm đầu bếp sao?”

      Tỳ nữ vừa được hỏi, lại nhìn ba người Diêu Mật, thấy các nàng tư thái yểu điệu, làn da trắng mịn như tuyết, mười ngón tay mềm mại thon dài, hùa theo : “Đây chừng là các tiểu thư nhà ai nghĩ cách tiến vào ấy chứ? Để vì tiếp cận tướng quân, chắc các ả tốn ít tâm tư nhỉ? Đúng là biết tự lượng sức mình, tướng quân là người mà các ả có thể với tới sao?”

      Cố Mỹ Tuyết cười lạnh tiếng, : “, vào gặp mẹ ta chuyện.”

      Mạnh Uyển Cầm nghe được con đến đây, vội vàng lệnh cho bà tử ra đón vào, thấy sắc mặt của nàng tốt lập tức hỏi: “Ôi ôi, sao lại thế này?”

      Cố Mỹ Tuyết kể chuyện mình trông thấy ba nữ đầu bếp xinh đẹp ở ngoài cửa cho bà nghe. Mạnh Uyển Cầm ngẩn ra, sau đó tiếp tục sưởi nắng, : “Được lắm, ngay cả chuyện tiến vào phủ làm đầu bếp mà các ả cũng nghĩ ra được! Cứ để cho các ả đắc ý vài ngày , dù gì cuối cùng cũng bị đuổi ra khỏi phủ thôi.” Bà vừa vừa an ủi Cố Mỹ Tuyết: “Biểu ca con để mắt đến các ả đâu, con cứ yên tâm.”

      Cố Mỹ Tuyết lẩm bẩm: “Những ả ấy muốn tiếp cận biểu ca, con yên lòng sao được chứ?”

      Mạnh Uyển Cầm cười : “Có mẹ ở đây tọa trấn phủ tướng quân, dù nhiều người hơn nữa cũng đừng nghĩ ra tay được với biểu ca con. Trừ phi là công chúa, quận chúa tới cửa mới còn cách nào.”

      Lại đến ba người Diêu Mật biếu đồ cho Mạnh Trung xong vào phủ tướng quân, ba người các nàng chiếm riêng phòng lớn, mặc dù là làm ở phòng bếp nhưng các nàng cũng cần phải động tay động chân nhiều, mà chỉ giúp bưng bê đồ ăn hoặc truyền lời.

      Các bà tử tại phòng bếp thấy các nàng yểu điệu thướt tha, sau khi nghe ngóng, biết được ra các nàng là vì trốn việc cưới xin nên mới vào phủ tướng quân làm đầu bếp, cũng đoạt quyền lực trong tay các bà liền thở phào nhõm, đợi đến khi ba người Diêu Mật đút bạc cho các bà các bà càng hớn hở ra mặt, tiết lộ những món ăn ưa thích của mọi người trong phủ tướng quân cho các nàng .

      quá hai ngày sau, ba người Diêu Mật nghe được người chưởng quản mọi việc trong phủ tướng quân là cháu của Tạ lão tướng quân Mạnh Uyển Cầm. Mạnh Uyển Cầm này có ý định gả Cố Mỹ Tuyết cho Tạ Đằng, nhưng Tạ Đằng vẫn chưa để ý nên chuyện này mới gác lại.

      Đêm nay sau khi trở về phòng, Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh chuyện: “Có Mạnh phu nhân ở đây, chỉ sợ chúng ta dễ dàng gì tiếp cận được Tạ lão tướng quân.”

      Phạm Tinh cũng hơi lo âu: “Hôm nay ta đưa cơm đến phòng tiểu thư, bị bà ta bới lông tìm vết mắng trận, nhìn bà ta hung dữ giống như muốn ăn sống ta vậy! Nếu nhanh chóng tiếp cận Tạ lão tướng quân, chỉ sợ chúng ta thể ở lâu trong phủ này.”

      Sử Tú Nhi lại nghe được tin tức khác, nàng xít lại gần : “Ta lại nghe được sau mỗi buổi cơm chiều Tạ lão tướng quân ra vườn tản bộ, ngày mai đến chạng vạng tối chúng ta phải ra vường phục kích !”

      Ba người bàn bạc lúc lâu mới lên giường nghỉ ngơi.
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :