1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Mị cốt thiên thành

      Tác giả: Du Gia Tiểu Kiều

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Puck

      Số chương: 87 chương

      [​IMG]
      Giới thiệu:

      Nữ nhi Thừa tướng Tô Hồng Tụ, mười năm như Chiến thần Lâm Hạo Hiên của Đại Chu, nhưng trong ngày đại hôn chịu khổ phản bội: vị hôn phu vui vẻ với người mới, đưa tờ hưu thư đến trước mặt nàng.

      Đau buồn phẫn nộ đan xen, Tô Hồng Tụ tự sát thân vong.

      Mắt phượng lại trợn, Tô Hồng Tụ sớm phải là người tự ti hối tiếc lúc trước, dòng chính nữ Tướng phủ theo thói quen cúi đầu trước mặt người.

      Mị hồ ngàn năm nhập vào thân, cái nhăn mày nụ cười của Tô Hồng Tụ, giận dữ đều là phong hoa vô hạn.

      Trước khi nhập vào thân.

      Nam nhân lông mi dài khép hờ, vẻ mặt lười biếng, gò má tuấn mỹ lạnh lẽo quyến rũ: “Ý ta quyết, hôn ước còn giá trị, nhưng khuyên ngươi, giết tha.”

      Tô Hồng Tụ lệ rơi đầy mặt, đau đến muốn sống: “Lâm tướng quân, van cầu ngài, đừng bỏ ta, Lâm tướng quân!”

      tháng sau khi nhập vào thân.

      Tin đồn trưởng nữ Thừa tướng nước Chu Tô Hồng Tụ mị hoặc thiên hạ, thân mang mùi thơm lạ lùng, pháp lực vô biên, có thể ngăn chặn mười vạn hùng binh.

      Tân đế Đại Lương thích, truyền lệnh sáu nước, sắc phong nàng làm hậu.

      Chúng mưu sĩ cùng nhau quỳ xuống đất, khấu đầu ngừng, lệ rơi đầy mặt: “Tướng quân, thể xuất binh, vạn lần được! Chẳng qua chỉ là nữ tử mà thôi, chỉ là món đồ chơi mà thôi!”

      Sắc mặt nam nhân chợt tái nhợt, lộ vẻ sầu thảm cười tiếng: “Tình nhập chướng, phải ta có thể làm chủ, gia quốc lão phụ, tất nhiên khó bỏ, lòng này sao như lửa đốt, huyết khí trong lồng ngực kích động, thân bất do kỷ, tâm bất do kỷ *.”

      (*) Thân bất do kỷ, tâm bất do kỷ: việc thể theo ý mình.

      Dứt lời, máu tươi trong miệng phun lênh láng, bất tỉnh đất.

      1 VS 1, hai sạch, hơi ngược nam chính.
      Last edited: 9/10/16
      Iluvkiwi, huyenlaw68, linhdiep175 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: Trùng sinh

      Editor: Puck


      Trăng sáng sao thưa, trăng tròn dần lên cao.

      Hồ tiểu hơi cuộn tròn thân mình, vẻ mặt lười biếng nhìn Tô phủ.

      Chín cái đuôi nhung trắng như tuyết lần lượt đảo qua quầng trăng mờ nhạt, tạo ra ngàn vạn tao nhã, bóng dáng mê hoặc đung đưa.

      Nàng nhìn -

      Trong Tô phủ, nam nhân dáng vẻ nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng ngồi cạnh bàn gỗ tử đàn, mà bên cạnh nam nhân, theo sát là thiếu nữ vóc người nhắn, dung mạo thanh tú.

      biết hai người thương nghị cái gì, toàn thân nữ tử phát run, lệ rơi đầy mặt, bộ trang phục bằng lụa mỏng trắng như tuyết giống như hoa quỳnh tàn lụi trong bầu trời đêm, run run rẩy rẩy, lảo đảo muốn ngã.

      Nhìn lại người nam nhân bên cạnh nàng, ngũ quan lạnh nhạt hoàn mỹ như dao khắc, gò má u ám có chút biểu cảm gì, mày kiếm cứng nhắc bởi vì vui mà nhíu lại, mặt mũi lạnh lùng chút kẽ hở nào.

      Nam nhân là Chiến thần của Đại Chu, Trấn Quốc Tướng quân Lâm Hạo Hiên, nữ nhân còn lại là vị hôn thê xác định từ của , trưởng nữ Tô Thừa tướng.

      Lâm Hạo Hiên đến phủ Thừa tướng là vì từ hôn, nguyên nhân có gì, trong lúc ra ngoài chinh chiến làm quen với trưởng Công chúa nước Lương – Lương Hồng Xu, hai người vừa gặp , vừa thấy chung tình, chung đụng ba tháng lập tức tự định cả đời.

      Lâm Hạo Hiên cho Hoàng thất Đại Lương lời thề son sắt, phải trưởng Công chúa Lương Hồng Xu cưới. Chính vì thế, mới vừa thu quân về triều, lập tức tới phủ Thừa tướng từ hôn.

      Hồ tiểu lắc lắc chín cái đuôi nhung hồ ly, lười biếng treo nhánh cây ngáp cái.

      Nàng đợi Tô Hồng Tụ mất mạng.

      Hồ tiểu có thể nhập vào thân thể con người, nhưng phải thân thể nào cũng có thể bị nàng chiếm lấy, nàng tìm kiếm mấy chục năm trong nhân thế, tìm được thân thể thích hợp duy nhất là Tô Hồng Tụ này.

      Chỉ cần Tô Hồng Tụ vừa chết, hồ tiểu có thể nhân cơ hội chiếm cứ thân thể của nàng ấy, hồ tiểu tu luyện năm trăm năm, vượt qua bảy mươi hai lần thiên kiếp. Chỉ cần lấy hình người lần nữa chịu đựng xong chín lần thiên kiếp nữa, là có thể thoát khỏi thân thể, thoát xác thành tiên.

      “Lâm ca ca, đừng, đừng như vậy, van cầu huynh... Đừng từ hôn với muội... Đừng...”

      Tô Hồng Tụ nước mắt ràn rụa, buồn bã đau xót. Khuôn mặt nhắn tinh xảo lớn cỡ lòng bàn tay đau xót gần chết.

      Lâm Hạo Hiên hề cử động, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt trầm, “Phạch” tiếng ném thư từ hôn trong tay lên bàn.

      “Ý ta quyết, vì vậy cáo từ!”

      Lâm Hạo Hiên vừa dứt lời, thân thể đứng dậy, sát khí lạnh thấu xương cả người đúng là chấn động đến tôi tớ xung quanh cùng nhau lui lại.

      Tô Thừa tướng sao có thể cam tâm? Hành động lần này của Lâm Hạo Hiên tương đương với tát bạt tai mạnh mẽ lên mặt trước cả đám người làm.

      “Từ ! Đường đường là phủ Thừa tướng, há để cho ngươi muốn tới tới, muốn !”

      Tô Thừa tướng lớn tiếng gầm thét, mặt già nua xanh mét bởi vì tức giận mà sung huyết đỏ bừng.

      Vậy mà Lâm Hạo Hiên chỉ khẽ quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như đao nhọn đảo qua, chắc trong lòng Tô Thừa tướng giật mình, liên tiếp lui lại phía sau ba bước.

      Chính ở trong phủ Thừa tướng, lại cũng có người dám cản . Khóe môi của Lâm Hạo Hiên nhếch lên đường cong duyên dáng lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

      “Tô lão muốn lưu ta?”

      Lâm Hạo Hiên vừa dứt lời, thương bạc sau lưng phát ra tiếng gào thét sắc nhọn rào rào. Hổ khiếu long ngâm, khí phách ngất trời.

      “Ngươi...”

      Tức lấp đầy ngực Tô Thừa tướng, thở ngừng, cuối cùng lui đến góc tường, lên tiếng.

      Lâm Hạo Hiên rốt cuộc rời , hề lưu luyến, lưu lại Tô Hồng Tụ sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn, giống như búp bê vải rách nát hoàn toàn mất trái tim, bước chân lảo đảo, xụi lơ mặt đất.

      , thể.

      Sao có thể, sao lại như vậy?

      Tô Hồng Tụ lệ rơi đầy mặt, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha ha.

      Nàng nhớ lại ba ngày trước mình nhìn thấy Lâm Hạo Hiên ở trước cửa phủ Tướng quân, bên cạnh Lâm Hạo Hiên có thiếu nữ tóc mây trâm phượng, mặt mày như vẽ. Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, dáng người đong đưa, mặc dù dung mạo coi là tuyệt mỹ, nhưng cái nhăn mày nụ cười cũng đủ làm cho người ta như tắm gió xuân, người bên cạnh Tô Hồng Tụ cũng chỉ vào thiếu nữ kia , đó chính là người trong lòng Lâm Hạo Hiên.

      Nàng còn tin, lúc ấy nàng còn dám tin tưởng!

      Sao có thể?

      Nàng mới là thanh mai trúc mã của Lâm Hạo Hiên, nàng mới là người trong lòng Lâm Hạo Hiên!

      Nữ tử kia – là trưởng công chúa Đại Lương – Lương Hồng Xu, nàng ta hơn nàng chỗ nào? Nàng ta mới chỉ biết Lâm Hạo Hiên ba tháng ngắn ngủi!

      nhiều năm như vậy, mỹ nữ trong kinh thành nhiều như mây, các quốc gia tiến dâng, ngoại bang lánh nạn chạy tới, như cá diếc sang sông *, vô số!

      (*) Sau khi thành lập vương triều Đông Tấn ở Giang Nam, sĩ tộc phương Bắc dồn dập tới Giang Nam, lúc ấy có người , “danh sĩ qua sông nhiều như cá diếc.” Ý chỉ hành động hợp thời có rất nhiều. Sau để hình dung người chạy theo trào lưu rất nhiều, nhưng mà theo hàm ý mù quáng và có tâm địa bất chính. (Nguồn: nunhihong.net)

      Nếu ý chí Lâm Hạo Hiên kiên định, sớm thay lòng!

      Nhưng mà lại khiến nàng thể tin.

      Lâm Hạo Hiên quả thay lòng, sáng nay Tô Hồng Tụ mang theo điểm tâm mình tự làm đến phủ Tướng quân thăm Lâm Hạo Hiên, chính mắt thấy và Lương Hồng Xu hôn mãnh liệt hành lang.

      Tô Hồng Tụ biết Lâm Hạo Hiên mười năm, chưa từng thấy mặt Lâm Hạo Hiên xuất biểu cảm như vậy.

      Kịch liệt, điên cuồng như vậy, mang theo hủy diệt tất cả, chiếm đoạt và khao khát, bất chấp tất cả, kịch liệt đòi lấy, dường như muốn toàn bộ tình cảm triệt để vùi vào trong hôn hít kéo dài nóng cháy ác liệt.

      Cuối cùng nàng thua, thua. Thua thất bại thảm hại, thua vạn tên xuyên tim.

      Buồn cười nhất chính là, nàng lại biết mình thua ở điểm nào.

      Dung mạo? Tướng mạo Lương Hồng Xu kém xa nàng.

      Thời gian? Nàng ở bên cạnh Lâm Hạo Hiên suốt sáu năm.

      Tình cảm? Trong sáu năm, nàng tâm tâm niệm niệm, lòng tràn đầy mặt tràn đầy chỉ có Lâm Hạo Hiên.

      Nam nhân nàng toàn tâm toàn ý tin cậy, toàn tâm toàn ý say đắm, lại phản bội nàng.

      đúng, có lẽ từ đầu đến cuối chưa từng nàng.

      Đúng, nghĩ kỹ lại, Lâm Hạo Hiên chưa từng dùng ánh mắt nhìn Lương Hồng Xu để nhìn nàng.

      Vạn ý nghĩ của Tô Hồng Tụ đều lụi tàn, tâm như tro tàn, mình yên tĩnh ngồi giữa sảnh chính, ai ý thức được sinh mạng của nàng như ánh nến sắp phiêu diêu, sắp tàn lụi.

      Nhanh nhanh, số mệnh của Tô Hồng Tụ chỉ còn lại nửa canh giờ thôi.

      Hồ tiểu nghĩ tới đây, hưng phấn thôi, chín cái đuôi hồ ly trắng như tuyết lại bắt đầu lung lay, tự chủ phất qua gò má vô cùng xinh đẹp của mình.

      Hồ tiểu vừa mới tu luyện ra hình dáng giống người, nàng cũng biết hồ tộc từ xưa đến nay chính là tuyệt sắc khuynh thành, thân mang mùi thơm lạ lùng, cho tới giờ nàng chỉ dám ở trong bóng tối len lén mơ tưởng thân thể Tô Hồng Tụ, hôm nay cảm nhận được Tô Hồng Tụ còn sống lâu được nữa, hồn sắp chầu trời, hồ tiểu khó tránh khỏi hưng phấn, vô tình tiến gần hơn bên cạnh Tô Hồng Tụ.

      Cái tiến gần này, mùi thơm lạ lùng người hồ tiểu lập tức xông vào mũi Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ nhất thời chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, toàn thân rã rời, giống như đặt mình vào trong đám mây, lại giống như bay lên cõi tiên, cảm giác quyến rũ mất hồn này, còn có làn khói chậm rãi đưa mình đến gần nữ tử tuyệt mỹ kia -

      Trong nháy mắt, Tô Hồng Tụ cho rằng mình chết, nàng tận mắt thấy tiên tử bầu trời.

      Hồ tiểu tiếp tục về phía trước, eo đầy nắm tay, lấy dáng vẻ câu hồn quyến rũ nhàng đung đưa.

      Bên trong sảnh chính lập tức thanh gì, chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập ngừng tăng nhanh của Tô Hồng Tụ, ngừng tăng nhanh...

      Tô Hồng Tụ thân là nữ tử, cũng bị dáng vẻ quyến rũ động lòng người của hồ tiểu mê hoặc đến thần hồn điên đảo, hai má ửng hồng, trong lồng ngực càng thịch thịch thịch đập loạn lên.

      “Ngươi, còn muốn gặp ai, còn có tâm nguyện gì chưa xong?”

      Hồ tiểu dừng bước trước mặt Tô Hồng Tụ, chân mày lẳng lơ, dáng người thướt tha uyển chuyển, bàn tay bé trắng như tuyết, mỗi ngóc ngách tuyệt mỹ thân thể, đều phát sáng rạng rỡ dưới ánh trăng tươi đẹp, mê hoặc lòng người, câu hồn đoạt phách.

      “Tâm... Nguyện...?”

      Chuyện gì xảy ra? Vì sao thân thể của nàng đau như vậy? Vì sao trong lòng nàng đau như vậy?

      Tô Hồng Tụ chậm rãi cúi đầu, cuối cùng phát , bụng nàng máu thịt be bét, đột nhiên mở toang miệng máu to bằng đáy chén.

      Máu tươi ngừng chảy ra từ miệng vết thương, tóe ra, chỉ trong chốc lát, nhiễm đỏ đệm cói vàng sáng dưới thân.

      Đúng vậy, Tô Hồng Tụ lộ vẻ sầu thảm cười tiếng, nàng tự đâm mình đao, khi hồ tiểu chậm rãi đến gần nàng, bởi vì nàng kiềm chế đau đớn tê tâm liệt phế trong lòng, rút chủy thủ ra, đâm mạnh đao vào bụng mình.

      Nàng đây là muốn chết sao?

      Mỹ nhân tuyệt sắc trước mắt nàng chính là đầu trâu mặt ngựa mà địa phủ phái tới câu hồn phách nàng sao?

      ngờ, đầu trâu mặt ngựa lại tuyệt mỹ đến thế -

      “Nếu như có thể, ngươi có thể giết Lâm Hạo Hiên giúp ta ?”

      Tô Hồng Tụ đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt nhắn tươi đẹp viết đầy oán độc, bởi vì phẫn hận cực độ, răng thậm chí cắn ken két vang dội.

      Giống như nàng cắn xé thịt Lâm Hạo Hiên trong miệng, giống như nàng cắn xé từng miếng thịt của Lâm Hạo Hiên.

      “Sợ rằng được, hồ chúng ta chỉ biết ma thuật, giết được người. Ngươi còn nguyện vọng nào khác ? Đổi .”

      Hồ tiểu tiếc hận nhìn Tô Hồng Tụ, nữ nhân này nhiều năm như vậy bỏ ra bao nhiêu vì Lâm Hạo Hiên, người khác còn có thể biết, nàng lại nhìn từng thứ từng cảnh vào trong mắt.

      Tô Hồng Tụ hoảng sợ nhìn hồ tiểu chằm chằm, nàng kinh hãi phát , tay phải của hồ tiểu dung nhập vào tay phải mình từ lúc nào.

      Nàng ta phải đầu trâu mặt ngựa địa phủ phái tới!
      Last edited: 18/8/16
      Hale205, Phong Vũ Yên, trangtrongnuoc2 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Ám vệ Vệ Thập Nhị

      Editor: Puck


      Nến chế tạo bằng bạc tinh khiết. Bốn phía vách tường nạm dạ minh châu to cỡ miệng chén, ban ngày dùng băng gạc bao bọc, đến buổi tối, gỡ băng gạc xuống, coi như trong sảnh chính thắp nến cũng sáng rỡ.

      oán được Tô Hồng Tụ có thể hận như vậy, oán được sát khí người Tô Hồng Tụ có thể nặng như vậy.

      Hồ tiểu cúi đầu nhìn xuống, nhìn trang phục Tô Hồng Tụ ăn mặc người.

      Áo biết lấy vải vóc gì làm thành, giống như màu đỏ chót tươi đẹp, ống tay áo lại bởi vì hàng năm lặp lặp lại giặt giũ mà hơi trắng bệch.

      Quần phía dưới ngược lại chất vải tốt, chỉ có điều trùng hợp cùng loại vải vóc với màn cửa sổ bằng lụa mỏng.

      Hồ tiểu cúi xuống thấp nữa nhìn, biết đôi giày của Tô Hồng Tụ đeo mấy năm, mũi giày mài mòn, mũi giày phấn trắng mảng.

      Hồ tiểu đưa tay cẩn thận sờ lên đầu tóc, cũng lục soát cẩn thận từ xuống dưới bản thân lần, nàng khỏi than thở, ánh mắt chán chường.

      đúng là khó có thể coi mộc mạc, thậm chí sờ được tới cây trâm, vòng tay ngọc bội càng .

      Hồ tiểu nhớ tới nàng từng theo Tô Hồng Tụ, xem phòng của nàng ta, nơi nào là phòng, vốn là túp lều đơn giản dùng rơm rạ đắp lên, ngay cả khi nàng còn là hồ ly, cửu ca làm cho nàng ổ lông hồ ly còn bền chắc ấm áp hơn phòng cỏ tranh kia nhiều.

      Cũng được, trước hết miễn cưỡng ráng qua đêm.

      Mặc dù hồ tiểu tu luyện tinh, nhưng hồ tộc trời sinh tinh thông thuật quyến rũ, muốn gạt người khác die nda nle equ ydo n cam tâm tình nguyện vây quanh nàng, vì nàng móc tim móc phổi dốc hết tâm huyết, vẫn là việc rất .

      Chỉ có điều, hôm nay hồ tiểu vừa mới chiếm cứ thân thể Tô Hồng Tụ, lại hao phí lượng lớn tinh lực tới tu bổ thân thể hư hại của Tô Hồng Tụ, nàng quá mệt mỏi, linh lực tiêu hao quá lớn, ngay cả thuật quyến rũ cơ bản nhất cũng thi triển được rồi.

      Hồ tiểu lắc lắc cái đuôi – lúc nàng phát mình giờ có đuôi, nàng chỉ thoáng vặn vẹo uốn éo vòng eo mảnh khảnh, rồi nện bước như khói lượn lờ ra khỏi sảnh chính.

      hành lang tràn ngập tiếng bước chân, giọng , tiếng cười, đùa giỡn, đột nhiên có gì.

      Mọi thanh đều im lìm.

      Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt dồn về dáng người đong đưa, bởi vì hồ tiểu còn chưa học được dùng hai chân bộ, trong lúc di chuyển khó tránh khỏi hơi say lảo đảo.

      Đây là bước đầu tiên của học sinh mới Tô Hồng Tụ.

      Dưới vòng trăng chiếu rọi, Tô Hồng Tụ thướt tha duyên dáng, eo nhắn đong đưa. Năm nay nàng mới mười sáu, màu da như châu ngọc, mặt mày như vẽ, mái tóc đen xõa sau lưng, dài đến bên hông, soi bóng người, nàng chậm rãi về phía trước, toàn thân từ xuống dưới giống như bao phủ tầng sáng nhàn nhạt mỏng, giống như liễu yếu đu đưa theo gió, như nàng tiên trong tranh, gió vừa thổi, vải mỏng người Tô Hồng Tụ đung đưa theo gió, đẹp đẽ động lòng người, giống như đón gió nhảy múa, lại giống như bé yếu đuối đến cực hạn, quả có thể được người nâng trong bàn tay, nhàng nhảy múa giữa bàn tay khoảng tấc vuông.

      Vẻ đẹp này, vẻ ngoài xinh đẹp, rung động lòng người, câu hồn vía người.

      Sao đại tiểu thư lại đột nhiên giống như biến thành người khác?

      ràng vẫn là gương mặt đó, người này hay người kia, lại ra được vẻ đẹp, quyến rũ vô cùng, da thịt die enda anle equu ydonn trong sáng như tuyết, lộ ra sắc hồng ướt át dịu dàng, ngọn gió kia đưa tới mùi hương ngọt ngào, càng làm cho người nghe phía dưới thần hồn điên đảo, tình nguyện say chết trong ảo cảnh của hương thơm ngọt ngào.

      Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người miệng đắng lưỡi khô, sinh lòng nghi ngờ.

      Nhưng mà lại ai mở miệng, ai lên tiếng, thậm chí, khi Tô Hồng Tụ cất bước tới, mọi người hẹn mà cùng nhau nín thở.

      Bọn họ sợ rằng mình bật ra hơi nặng nề chút, thổi bay người đẹp như tiên trời này .

      thanh gì cũng có.

      Chỉ có tiếng tim đập thình thịch thình thịch, tiếng sau mạnh hơn tiếng trước, từng tiếng mạnh mẽ.

      phải tiếng tim đập của người, mà là tiếng tim đập của đám người.

      Trong đây hoàn toàn yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân lộp cộp nặng nề vang lên, hành lang, là ám vệ Vệ Thập Nhị của Tô phủ dẫn mười hai phó tướng vội vàng qua.

      Nghe được tiếng bước chân của Vệ Thập Nhị, nhóm tỳ nữ vốn bàng hoàng vì sắc đẹp khuynh thành trong nháy mắt tỉnh lại hơn phân nửa, mặt lộ vẻ si mê ngoái đầu nhìn lại.

      Vóc người của hết sức cao gầy, cao hơn Tô Hồng Tụ chừng hai cái đầu, mặc dù toàn thân đều bị áo giáp đen che kín, nhưng dưới áo giáp có thể mơ hồ thấy đường vân cứng rắn, vẫn khó lường trước dưới thân giáp đen này là thân thể bền chắc sắc bén như thế nào.

      mớ tóc đen tán loạn trán , che lại ánh trăng, để cho hai tròng mắt đen sâu thấy đáy kia càng thêm khó dò.

      rất tuấn, cũng rất lạnh lùng. Trong trí nhớ của Tô Hồng Tụ, Vệ Thập Nhị thường rất ít mở miệng chuyện, người khác hỏi gì , phần lớn chỉ dùng “Đúng” hoặc “” đơn giản đáp lại.

      Toàn thân Vệ Thập Nhị, mê người nhất chính là cặp mắt kia, Vệ Thập Nhị cũng phải người trung nguyên, cặp mắt kia trong đen có xanh, trầm tĩnh và thâm thúy. Ban ngày, tròng mắt đen lạnh lẽo ngừng tỏa ra bên ngoài ý lạnh nhàn nhạt, ngăn cản người ngoài ngàn dặm, kiên định lạnh lẽo và khó có thể đến gần.

      Đến đêm tối, hai tròng mắt xanh đen kia tỏa ra sát khí sâu kín dưới ánh trăng chiếu xuống, mê hoặc mờ ám mà tự tung tự tác, làm cho người ta sợ đồng thời lại nhịn được muốn tiến lên dò xét đến cùng, mặc dù chết đuối trong hai đầm rét lạnh, vẫn kiềm chế được tim đập nhanh.

      Hơn nữa luôn mặc đồ đen, màu dây tóc và vỏ kiếm cũng màu đen, càng nổi bật thêm vẻ lạnh lùng mà xa cách của , hợp với chung quanh, ở đâu cũng tản ra sát ý lạnh kinh người.

      Vệ Thập Nhị vừa vào sân, chính là ngẩn ra, tròng mắt đen lạnh lẽo nhanh chóng xẹt qua vẻ kinh ngạc.

      Người kia là ai?

      Duyên dáng thướt tha trước mặt , nữ tử xinh đẹp tuyệt luân này là ai?

      Chẳng lẽ là... Tô Hồng Tụ lâu chưa thấy?

      Điều này sao có thể? Sao Tô Hồng Tụ lại trở nên như thế... Như thế...

      Xinh đẹp như vậy, câu hồn như vậy, bức họa khó vẽ, xinh đẹp tận xương tủy.



      Chương 3: Muốn cho ngươi đau

      Editor: Puck


      Vậy mà sai, người này nhất định là đại tiểu thư Tô phủ Tô Hồng Tụ thể nghi ngờ, Vệ Thập Nhị lớn lên từ cùng Tô Hồng Tụ, quen thuộc từng góc người Tô Hồng Tụ, thậm chí từng sợi tóc, tuyệt đối có khả năng nhận lầm, gương mặt này, bản lĩnh đong đưa này, tóc dài như ánh sáng thác nước soi bóng người, bàn tay bé trắng như hoa sen, nữ tử tuyệt sắc trước mắt, chỉ có thể là đại tiểu thư Tô phủ Tô Hồng Tụ.

      Vì sao nàng...

      Tại sao lại biến thành như vậy?

      Mấy năm thấy, vì sao nàng hồn nhiên lại giống như biến thành người khác?

      Chẳng lẽ vừa rồi mấy gã sai vặt trong phủ truyền tin tức đến là sai, ra Lâm Hạo Hiên cự tuyệt Tô Hồng Tụ, ngược lại đón nhận nàng?

      Bởi vì được Lâm Hạo Hiên tiếp nhận, cho nên Tô Hồng Tụ tươi cười rạng rỡ, thậm chí, nhìn có vẻ tràn đầy sức sống biến thành người khác?

      Người nào đó, ung dung khoan thai, muôn vàn quyến rũ, rồi lại lạnh nhạt lạnh lẽo, thể nắm lấy, giống như ảo ảnh nữ nhân xa lạ.

      Tròng mắt Vệ Thập Nhị liên tục co rúc lại, mày kiếm khẽ chau, nha hoàn ma ma phục vụ bên cạnh liên tiếp bị hai người kinh ngạc, tim đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, từng nhóm tụm năm tụm ba, thầm lời đồn đại vừa truyền ra ở sảnh chính Tô phủ.

      “Có nghe ? Vừa rồi Lâm tướng quân lui hôn với tiểu thư, lão gia bị chọc tức, đến giờ còn chưa thở nổi.”

      “Đúng vậy, ta cũng nghe vậy, lúc trước ta còn tưởng rằng đại tiểu thư chắc chắn đau lòng đến muốn sống, mặt mũi gặp người, có lẽ giam mình trong phòng mấy ngày liên tiếp ra, nhưng bây giờ nhìn xem, tiểu thư giống như người bình thường có chuyện gì?”

      “Đâu chỉ là người có chuyện gì? Nhìn dáng vẻ đại tiểu thư xem, tám phần trong lòng rất vui mừng, ta thấy, nhất định là đại tiểu thư sớm tính tách ra khỏi Lâm tướng quân, ngươi nhìn dáng vẻ cười rạng rỡ của tiểu thư xem, hay là có người khác trong lòng?”

      Có người khác trong lòng?

      Vệ Thập Nhị kinh ngạc, trong lòng thoáng qua cảm xúc , ngước mắt lên quan sát tỉ mỉ Tô Hồng Tụ hành lang trước mặt lần nữa.

      Quả , mặt Tô Hồng Tụ hề có cảm giác đau lòng. Nàng bình tĩnh, giống như tất cả chung quanh hoàn toàn liên quan gì đến nàng, cho tới bây giờ giọng đè thấp của bọn nô bộc cũng truyền vào tai nàng.

      Tô Hồng Tụ liếc nhìn hai bên, vừa vặn nhìn thấy Vệ Thập Nhị đứng trong đám người.

      Mắt to của nàng lập tức sáng lên, nam nhân này xem ra cao lớn lại cường tráng, nhất định rất có lực.

      Tô Hồng Tụ vừa định mở miệng để Vệ Thập Nhị đến đây đỡ nàng, đột nhiên lòng nàng lại đau xót, trong giây lát trong đầu xẹt qua hình ảnh bi thương đau đớn.

      Vệ Thập Nhị trọng thương nằm giường, nữ tử bảy tám tuổi lệ rơi đầy mặt, quỳ gối trước cửa thư phòng của Tô Phúc khổ sở cầu khẩn, lại bị thị vệ ngăn lại, mọi cách vào được, cuối cùng thể thấy được mặt Tô Phúc, thể cầu thuốc trị thương vì Vệ Thập Nhị.

      Nữ tử vạn bất đắc dĩ, dành phải lấy di vật của mẫu thân mất ở trong hộp trang sức, tới hiệu cầm đồ lấy được năm mươi lượng bạc, mời đại phu tới chữa trị cho Vệ Thập Nhị.

      Theo đó, hình ảnh khẽ thay đổi, là hình cảnh khác thê thảm bi thương.

      Nữ tử quỳ gối trước mặt Vệ Thập Nhị, khổ sở cầu khẩn đừng rời xa mình, nữ tử kêu gào dứt, xông về phía Vệ Thập Nhị khàn giọng: Vệ Thập Nhị, ngươi muốn cùng ai cũng có thể, dù rời khỏi Tô phủ, ta cũng ngăn cản ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối thể cùng Tô Hồng Mai, tuyệt đối thể.

      Vệ Thập Nhị chỉ cười nhạt, mặt lạnh như băng nhìn nữ tử trước mắt: Nếu theo ngươi, khi nào mới là ngày Vệ Thập Nhị ta nổi danh?

      Dứt lời phẩy tay áo bỏ .

      Đột nhiên trong lòng Tô Hồng Tụ đau nhức, thể ngăn cản.

      Nữ tử kia chính là nàng, tất cả những trí nhớ khổ sở và bi thảm này đều thuộc về Tô Hồng Tụ trước kia.

      Ngươi được đấy Vệ Thập Nhị, đúng là chúc mừng ngươi, quả , ngươi chút cũng sai. theo ta, kém xa theo Tô Hồng Mai như vậy, thăng chức rất nhanh, từng bước thăng cao.

      Vệ Thập Nhị theo Tô Hồng Mai bao lâu, được Tô Phúc đề cử vào quân doanh, giờ nhậm chức die nda nle equ ydo n Hữu tướng quân, là người phong lưu số số hai trong nước Chu.

      thực tế, ngay từ ba năm trước, Vệ Thập Nhị phải là ám vệ của Tô phủ rồi.

      sớm đính hôn với Tô Hồng Mai, tính toán thời gian, sai biệt lắm tháng hai sang năm, hai người thành hôn rồi.

      Dạo này, đúng là tốt bụng được báo lại, trời xanh cặn bã, sớm biết như thế, còn bằng ban đầu để cho Vệ Thập Nhị bị bệnh chết !

      Mắt Vệ Thập Nhị chăm chú dính lên người Tô Hồng Tụ, riêng gì Vệ Thập Nhị, dưới Tô phủ, ánh mắt của mọi người giống như bị thứ gì dính lại vậy, trong chốc lát cách nào rời khỏi mà quanh quẩn quanh thân thể đạm bạc của Tô Hồng Tụ, như tiên lại như .

      Vệ Thập Nhị nhìn Tô Hồng Tụ cách mình càng ngày càng gần, thấy Tô Hồng Tụ nhìn mình trong trong mắt đột nhiên thoáng qua tia chán ghét che giấu chút nào, Vệ Thập Nhị chẳng biết tại sao, trong lòng cứng lại. Tô Hồng Tụ vừa vừa nghỉ, thỉnh thoảng chống eo, lấy tay xoa bóp hai chân bủn rủn sưng tấy chịu nổi.

      Vệ Thập Nhị vừa vặn lướt qua nàng, nhìn dáng vẻ mệt mỏi chịu nổi của Tô Hồng Tụ, khẽ cau mày hạ mi, lạnh lùng hỏi: “Ngươi tốt chưa? Có cần Vệ mỗ dìu ngươi về phòng ?”

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, lạnh lùng quét qua Vệ Thập Nhị, lời.

      Nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Tô Hồng Tụ, Vệ Thập Nhị hơi ngẩn ra, tim đột nhiên tràn qua lạnh lẽo vô biên.

      Hồi lâu, Tô Hồng Tụ đứng thẳng người, tròng mắt lạnh lẽo vô tình nhắm thẳng vào cặp mắt đen nhánh thâm thúy die enda anle equu ydonn của Vệ Thập Nhị: “Vệ Tướng quân, ta muốn làm phiền ngươi chuyện.”

      Vệ Thập Nhị thu lại tinh thần, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”

      “Làm phiền Vệ Tướng quân, có thể tới tiệm cầm đồ chuộc vật về cho thiếp ?”

      Tô Hồng Tụ xong, tới thư phòng bên cạnh, lấy giấy và bút mực, soạt soạt soạt, tốn chút công phu vẽ cây trâm cài tóc tinh xảo giấy Tuyên Thành.

      Vệ Thập Nhị nhận lấy và xem xét, hơi sửng sốt.

      nhận ra được nguồn gốc cây trâm cài tóc này, đây là di vật mẫu thân Tô Hồng Tụ để lại cho nàng, Tô Hồng Tụ vẫn coi như bảo bối, để nó trong hộp trang sức khóa lại, cũng dễ dàng rời người.

      Sao, sao Tô Hồng Tụ lại cầm cây trâm này?

      Chuyện từ khi nào? Sao biết chút gì.

      Vệ Thập Nhị còn nghi ngờ, trầm tư dứt, giọng lạnh lùng của Tô Hồng Tụ vang lên bên lỗ tai : “Vệ Tướng quân nhớ năm đó ngươi từng bị phong hàn, bệnh dậy nổi? Vì trị bệnh cho ngươi, thiếp cầm cây trâm này.”

      Nghe thấy lời ấy, Vệ Thập Nhị ngẩng đầu, tròng mắt đen thâm thúy xẹt qua vẻ khiếp sợ.

      “Ngươi... Vì cứu ta, cầm nó rồi hả? Nhưng... Đó là... Di vật... Mẫu thân ngươi để lại cho ngươi...”

      Giọng Vệ Thập Nhị khàn khàn, câu đứt quãng, giống như dùng toàn bộ hơi sức, từ trong cổ họng ép ra.

      “Khi đó thiếp cho rằng Vệ Tướng quân đáng giá để thiếp liều mạng toàn lực cứu.”

      Ngụ ý chính là, tại đáng giá.

      Đáy lòng Vệ Thập Nhị đột nhiên bị nhéo đau, giống như bị bàn tay vô hình nắm chặt. kinh ngạc mà quan sát Tô Hồng Tụ, thế nào cũng rời được mắt.

      Những năm tháng khổ sở nơi nương tựa kia, những ngày đau đến muốn sống kia, từng cùng nữ nhân trước mắt đồng cam cộng khổ, sống nương tựa lẫn nhau.

      Tuấn nhan lạnh lẽo của Vệ Thập Nhị cuối cùng bị rách khe hở.

      “Được.”

      đáp chút do dự.

      “Vệ mỗ nhất định vì nàng chuộc cây trâm này về.”

      Vệ Thập Nhị dứt lời, phẩy tay áo bỏ , lưu loát dứt khoát giống như lúc tới.

      Vệ Thập Nhị ra khỏi Tô phủ, xoay người lên ngựa, hai chân kẹp lấy, lạnh lùng quát: “Giá!”

      Chiến kỳ chữ “Vệ” tung bay vù vù, theo Vệ Thập Nhị dần dần cách xa, ánh trăng vàng trút xuống, bao trùm lên toàn bộ người ngựa Vệ Thập Nhị.

      Trong thoáng chốc, Vệ Thập Nhị lưng ngựa, uy nghi tự nhiên, đỉnh đầu muôn trượng kim quang, giống như Chiến thần.

      Tô Hồng Tụ ở phía sau lẳng lặng nhìn, dần dần khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc.

      Nhìn Vệ Thập Nhị uy phong lẫm liệt, dáng vẻ phong vân, có ai ngờ tới, trong lòng tiểu nhân bội bạc, vong ân phụ nghĩa?

      Vệ Thập Nhị, ngươi cứ chậm rãi chờ , hài lòng lâu đâu.

      Trèo càng cao, ngã mới càng đau.
      Last edited: 30/9/16

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Ô ... Truyện hay quá, cốt truyện hơi lạ, nữ 9 đáng thương ghê. toán gặp thứ vong ơn bội nghĩa ko à? ta muốn về sau 2 người này phải hối hận tới xanh ruột. hihi. thanks edit nhiều lắm nha
      Chris thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Thói đời lắm kẻ khốn nạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :