MỈM CƯỜI ĐỢI EM Ở KIẾP SAU Tác giả: Deadhole (bút danh của ta MXH văn học, có nghĩa là cái hố chết chóc )) Thể loại: đại, lãng mạn, HE. Tình trạng: hoàn thành Rating: 17+ Nguồn: http://tuythieunu.wordpress.com/truyện-hoan-thanh/mim-cuoi-doi-em-o-kiep-sau ======== Trích đoạn: “Mỗi khi vào bệnh viện, Như Quỳnh đều chải chuốt chút, mặc dù biết Tấn Khang thể nhìn. Mà nếu có thể nhìn chắc cũng còn nhận ra . Năm năm qua thay đổi nhiều quá, tất cả cũng vì cuộc sống bươn chải và nơm nớp lo sợ này. Từ nữ sinh có vẻ ngoài xinh đẹp thanh tú, Như Quỳnh giờ đây khác nào con mụ đầu đường xó chợ. Để thích nghi với cuộc sống buôn bán, để người ta nảy sinh ý đồ bắt nạt hay trêu ghẹo mình, xăm mắt, xăm môi, biến mình già năm bảy tuổi, hình thể cũng mặc kệ, để dáng dấp ngày sồ sề ra. Tuy mới hai sáu tuổi nhưng Như Quỳnh chẳng khác nào người đàn bà ngoài ba mươi tuổi có chồng và đám con. Hôm nay là sinh nhật lần thứ ba mươi sáu của Tấn Khang, cũng như mọi lần, Như Quỳnh đều chuẩn bị bánh ngọt và tự tay cắt bánh. khóc, bởi lẽ những gì dạy đủ để tiếp tục gồng mình và trở nên mạnh mẽ. Chỉ còn tia hi vọng, nhất định cũng buông tay. Mặc dù đôi lúc Như Quỳnh tủi thân nghĩ, có thể gắng gượng đến bao giờ? Nếu có thể hồi phục, mọi khó khăn tại chẳng còn là gì to tát. Nhưng nếu suốt đời nằm đó? Nhưng nếu ngày nào đó đột ngột ra ? “Chỉ cần em còn sống là cũng sống…” Đó là câu cuối cùng cho nghe. Nhưng ra và chỉ sống trong tâm tưởng của , nhất định níu giữ ở lại trần thế, suốt đời suốt kiếp. Dù là Diêm Vương hay Thượng Đế, cũng để họ giành lấy . Tự tay dùng khăn mặt lau rửa chân tay cho rồi châm lên những ngọn nến lấp lánh, hát cho bài Chúc mừng sinh nhật. Hôm nay còn mang đến đàn violon, biết luôn thích nghe chơi bản Passacaglia. rằng khi nghe bản nhạc đó, liên tưởng đến hết mọi thăng trầm trong cuộc đời mình. Bản nhạc đó, cũng chơi trong lần đầu tiên gặp tám năm trước…” Cám ơn bạn Tinh Gấu Mèo cho phép mình post truyện này. Link xin phép: http://tuythieunu.wordpress.com/truyện-hoan-thanh/mim-cuoi-doi-em-o-kiep-sau/#comment-7033
CHƯƠNG 1: Vừa thanh toán tiền hàng trở về, chợt Như Quỳnh thấy trước cửa tiệm của mình ồn ào. Lại là lũ đầu trâu mặt ngựa đến xin đểu. Tháng nào cũng đưa cho chúng chục triệu mà vẫn chưa yên ổn, chẳng qua là chó cậy cần nhà, gà cậy gần chuồng, ỷ có bọn đàn đỡ đầu nên mấy thằng oắt con này mới hay đến quấy phá. Năm năm trước, mở cửa hàng kinh doanh vật liệu xây dựng, lợi nhuận cũng có thể coi là tạm ổn nếu có hết lũ đầu gấu lại đến quận, phường xuống thăm hỏi. người phụ nữ trẻ tuổi thân thế làm chủ cũng chẳng dễ dàng gì, vì vậy Như Quỳnh luôn cố “dĩ hòa vi quý”, nộp cho họ ít để rảnh nợ. Nếu cửa tiệm này bị dẹp, cũng chẳng biết đâu. Bên trong nhà thấy chú Năm cùng cái Hiền lép vế trước bọn nhãi ranh, có ở đây, họ biết xử trí ra sao, muốn đưa nhưng cũng dám thẳng thừng từ chối. bình tĩnh vào, lạnh tanh hỏi: - Có việc gì vậy? Ngày nay rảnh quá hay sao mà mấy chú lại ghé thăm thế này? thằng ôn tóc nhuộm đỏ, lỗ mũi xỏ khuyên vàng, nhai nhai kẹo cao su bỗng dưng nhổ bã xuống. Mặt cố tỏ ra bặm trợn, xem chừng là kẻ cầm đầu đám vô lại này. - Bà chị, thằng già này bắt bọn tôi đợi hơi lâu đấy. – lườm về phía ông Năm – Cũng chẳng có gì, chỉ là thấy chị làm ăn khấm khá, Hưng Sẹo bảo bọn này đến xin ít lộc về lấy may thôi. Như Quỳnh trong đầu thầm thấy nực cười. Bọn này tuy cũng trực thuộc mấy băng của Hưng Sẹo, nhưng cỡ tụi này làm sao có thể nhìn tận mặt , đừng là được trực tiếp sai bảo. ràng chỉ là mượn danh dọa người. Mà Hưng Sẹo là ai biết rất . Năm năm về trước từng quỳ rụp dưới chân Tấn Khang, cách hèn hạ khác gì loài súc vật, chỉ để xin tha cho con đường làm ăn. Thời thế thay đổi, vật đổi sao rời, ngày hôm nay đến lũ ranh vất vưởng dưới trướng cũng dám đến làm khó dễ . Nhìn đồng hồ sắp đến giờ hẹn với khách, Như Quỳnh nín nhịn móc trong ví ra xấp năm trăm ngàn đồng, chừng hai ba chục tờ gì đó đưa cho chúng. Thằng cầm đầu phẩy phẩy tập tiền, lắc đầu : - Chỗ này chỉ đủ quạt lò thôi bà chị! Nghe vậy, chú Năm còn tức giận thay . Cảm thấy thể nhịn nhục lâu hơn, ông định bước ra đôi co với chúng nhưng cái Hiền liền hiểu ý giữ ông lại. Như Quỳnh vẫn lạnh lùng, coi như hôm nay gặp hạn, định móc ra thêm hơn chục tờ nữa đột nhiên nghe thấy tiếng xe mô tô đỗ xịch trước cửa. Hai người đàn ông đeo kính râm, dáng người vạm vỡ nhảy từ chiếc Megelli 175 xuống. Như Quỳnh vẫn quay đầu về phía đó, trong lòng sinh ra cảm giác ngờ ngợ nhưng cũng chắc chắn. Người đàn ông mặc áo phông đen tháo mắt kính, vui vẻ gọi: - Chị hai, cuối cùng cũng tìm được chị! - Ồ chị hai, chị thay đổi nhiều quá, chút nữa là em nhận ra rồi. – Người đàn ông mặc áo ba lỗ liền vô tư . Lúc này mới nhận ra họ, Như Quỳnh khẽ mỉm cười đáp lại: - Đúng là lâu quá rồi. Hai người đàn ông này, người mặc áo đen là Thành Cọp, người còn lại gọi là Dũng Đen, tất cả đều từng là đàn em theo Tấn Khang. Họ hơn dăm ba tuổi nhưng nhất nhất tôn làm đại ca. Sau khi xảy ra chuyện, đàn em mỗi người phương. Ngoài này làm ăn được, Thành Cọp và Dũng Đen vào trong Nam, dựa dẫm vào số mối quan hệ khác. Thấy hai người họ bệ vệ bước vào, đám nhãi ranh kia bèn giương mắt lên đề phòng. Bấy giờ Thành Cọp mới đảo mắt qua lượt, nhận ra tình thế bèn đứng trước mặt chúng : - Mấy người này là sao vậy? Bọn kia tưởng là Như Quỳnh gọi người tới nên lập tức muốn đụng tay đụng chân, song nhìn lại thấy khắp người Thành Cọp và Dũng Đen tỏa ra luồng khí rét buốt, phỏng đoán họ phải tay vừa, đành đình chỉ động tác, có chút dè chừng : - Bọn bay ở đâu tới, có biết đây là địa bàn của bọn này? Thành Cọp cười khẩy còn Dũng Đen nhổ xuống bãi nước bọt, quay sang nhìn Như Quỳnh câu “em xin phép” rồi chớp nhoáng vung cú đấm, đánh văng thằng nhãi xỏ khuyên mũi. - Con mẹ mày, lúc ông đây lăn lộn giang hồ mày còn chưa mọc răng cửa đâu con. Tên kia bưng lấy mặt chảy máu, lén nhìn lại Dũng Đen cùng Thành Cọp lần nữa. ràng hai người này phải hạng đầu đường xó chợ tầm thường, cái khí chất của họ chỉ có thể thấy ở dân chị cỡ Hưng Sẹo. Hôm nay tiện dây vào, nhưng chí ít có thể đem chuyện này mách với Hưng Sẹo lập công, rằng có kẻ lạ xâm nhập địa bàn, rằng con mụ sồ sề ở cửa hàng vật liệu xây dựng kết giao với tụi chúng… Ngay sau đó, ra lệnh cho đồng bọn cắp mông thẳng. Chú Năm cùng trẻ tên Hiền được phen hoàn hồn, Như Quỳnh bảo họ hôm nay có thể về sớm. thoải mái nhìn hai người kia, còn buông lời bông đùa: - Sao hai người nhìn tôi mãi thế? Tôi bây giờ trông xấu lắm sao… - Đúng là có hơi… Dũng Đen suy nghĩ gì liền nhưng bị Thành Cọp thụi vào bụng nên đành cười hề hề, hiểu ý ra liền lại: - , chị hai lúc nào cũng xinh đẹp trẻ trung như vậy. Nhìn chị vẫn như mười tám ý. - Cái mồm của đúng là dối tệ. – Như Quỳnh bật cười, để tâm gì, vốn là như vậy. – Lâu lắm mới gặp lại hai người, chẳng có chuẩn bị gì. Thế này , gần đây có quán nhậu rất được, tôi mời hai người nhé! - Chị hai, tiếc quá, thằng Dũng này nó mới bị gút nên ăn được đâu, chị có trà mời bọn em là được rồi. – Thành Cọp bèn . – Nhưng mà để sau đí, bọn em muốn thăm đại ca… Gương mặt Như Quỳnh thoáng đổi sắc, lát sau tự mình khôi phục lại bình tĩnh, mỉm cười : - ấy thích gọn , cũng thích người ở lại chay cỗ thờ cúng gì. Tro cốt rắc xuống sông, trong nhà cũng có bàn thờ… - Chị hai, bọn em biết ấy còn sống. – Dũng Đen bèn – Đừng giấu bọn em, ấy giờ ở đâu? Như Quỳnh tỏ ra hoàn toàn ngây ngốc, lắc đầu : - Hai người gì vậy, chẳng phải ấy mất năm năm rồi sao? Chuyện này đối với tôi rất đau lòng, thà rằng chẳng nhắc lại quá nhiều… - Chị hai, chẳng nhẽ chị nhìn ra bọn em là người như thế nào sao? – Thành Cọp khổ tâm thở dài – Năm năm nay bọn em bôn ba tứ phương đều thể tìm ra người lãnh đạo nào như ấy. Trước đây nghĩ chị có chuyện khổ tâm nên mới lặng lẽ ra , bọn em cũng gượng ép chị. Nhưng bọn em vẫn luôn tin rằng ấy chết, nhất định chị có manh mối của ấy. - Nếu ấy còn sống, liệu tôi có thể khổ sở như này sao? – Như Quỳnh tỏ ra ảm đạm khẽ cười. – Hai người cũng thấy rồi đấy… từ lúc ấy ra , tôi sống cũng ra hình người nữa… mực chối, hai người họ thu thập được thông tin gì nên đành bỏ về. Như Quỳnh biết, có thể họ là người tốt , có thể họ lòng trung thành với … nhưng cho phép mình khinh suất. tại sao lại bị như vậy, chắc chắn là vì hai kẻ trong số những người mà tin tưởng nhất phản bội… Đến bây giờ, danh tính mấy kẻ đó còn chưa xác định , làm sao có thể cho họ biết tung tích của . … … Đợi qua mấy ngày an ổn Như Quỳnh mới dám vào bệnh viện. Cũng may đây là bệnh viện tư nhân, chủ bệnh viện là bạn thân của Như Quỳnh nên mới có thể đem giấu tại khu điều trị khép kín đặc biệt. Thực tế tất cả mọi người đều nghĩ rằng chết, hiểu sao mấy ngày trước bọn Thành Cọp lại đến tìm. Mẹ Như Quỳnh mấy năm nay mắc bệnh thấp khớp nên thường xuyên phải nằm viện, nhờ đó mỗi khi vào viện, ai cũng nghĩ đến thăm mẹ hoặc trao đổi với bác sĩ về tình trạng của mẹ mà thôi. đời này ngoài , em của Tấn Khang và bác sĩ Anthony ra ai biết được chuyện này. Hồ sơ, tên họ bệnh nhân cũng được thay đổi, Anthony nhận Tấn Khang là người nhà ta. Mọi việc Như Quỳnh cũng lo chu đáo, ngay cả việc làm đám tang giả đầy đủ thủ tục cho … Chỉ có điều, người mà thương nhất, Hoàng Tấn Khang tại sống cũng như chết. sống như người thực vật suốt năm năm nay, Anthony còn nhiều lần khuyên Như Quỳnh nên từ bỏ, để có thể ra nhàng nhưng kiên quyết phải giữ lại sinh mệnh như mành treo chuông của . Khả năng hồi phục của Tấn Khang là con số , sau hàng chục cuộc phẫu thuật mới có thể giữ lại đời sống thực vật tạm ổn định này, nhưng cũng thể trước được điều gì. Mỗi khi vào bệnh viện, Như Quỳnh đều chải chuốt chút, mặc dù biết Tấn Khang thể nhìn. Mà nếu có thể nhìn chắc cũng còn nhận ra . Năm năm qua thay đổi nhiều quá, tất cả cũng vì cuộc sống bươn chải và nơm nớp lo sợ này. Từ nữ sinh có vẻ ngoài xinh đẹp thanh tú, Như Quỳnh giờ đây khác nào con mụ đầu đường xó chợ. Để thích nghi với cuộc sống buôn bán, để người ta nảy sinh ý đồ bắt nạt hay trêu ghẹo mình, xăm mắt, xăm môi, biến mình già năm bảy tuổi, hình thể cũng mặc kệ, để dáng dấp ngày sồ sề ra. Tuy mới hai sáu tuổi nhưng Như Quỳnh chẳng khác nào người đàn bà ngoài ba mươi tuổi có chồng và đám con. Hôm nay là sinh nhật lần thứ ba mươi sáu của Tấn Khang, cũng như mọi lần, Như Quỳnh đều chuẩn bị bánh ngọt và tự tay cắt bánh. khóc, bởi lẽ những gì dạy đủ để tiếp tục gồng mình và trở nên mạnh mẽ. Chỉ còn tia hi vọng, nhất định cũng buông tay. Mặc dù đôi lúc Như Quỳnh tủi thân nghĩ, có thể gắng gượng đến bao giờ? Nếu có thể hồi phục, mọi khó khăn tại chẳng còn là gì to tát. Nhưng nếu suốt đời nằm đó? Nhưng nếu ngày nào đó đột ngột ra ? “Chỉ cần em còn sống là cũng sống…” Đó là câu cuối cùng cho nghe. Nhưng ra và chỉ sống trong tâm tưởng của , nhất định níu giữ ở lại trần thế, suốt đời suốt kiếp. Dù là Diêm Vương hay Thượng Đế, cũng để họ giành lấy . Tự tay dùng khăn mặt lau rửa chân tay cho rồi châm lên những ngọn nến lấp lánh, hát cho bài Chúc mừng sinh nhật. Hôm nay còn mang đến đàn violon, biết luôn thích nghe chơi bản Passacaglia. rằng khi nghe bản nhạc đó, liên tưởng đến hết mọi thăng trầm trong cuộc đời mình. Bản nhạc đó, cũng chơi trong lần đầu tiên gặp tám năm trước…
CHƯƠNG 2 Hơn tám năm về trước, là học sinh của Nhạc viện, chuyên ngành violon. Ba mẹ đều là những nghệ sĩ nghèo, sau khi ba Như Quỳnh bị tai nạn giao thông mất khi mới hai tuổi gia cảnh càng khó khăn. Mẹ liên miên đau ốm, hai mẹ con phải chuyển đến sống cùng bác ruột, tức chị của mẹ và nhờ cậy gia đình họ. Cuộc sống tạm yên ổn nếu có ngày bác trai và họ sa vào lô đề, cá độ rồi ngập trong những khoản vay nặng lãi. Trong nhà còn cái gì giá trị đều phải đem cầm cố hết, căn nhà rộng rãi cũng phải bán , cả thảy sáu người dọn về căn hộ lụp xụp quá ba mươi mét vuông. Xe đạp mini của Như Quỳnh cũng phải đem cầm cố, mỗi ngày phải bộ gần năm cây số đến trường. Tuy có vất vả hơn nhưng Như Quỳnh bao giờ mở miệng oán than, ước mơ của là được chọn tham dự cuộc thi biểu diễn violon quốc tế trong năm tới. Chỉ ngờ rằng buổi sáng thức dậy, cây đàn violon quý do cha để lại cánh mà bay. Như Quỳnh lập tức chạy hỏi bác trai, thấy ông ta uống rượu ở đầu ngõ. - Đàn của mày á? – Giọng ông ta léo nhéo – Bán rồi, được có mười triệu thôi… Con ranh này, mày nhìn tao với ánh mắt gì vậy? rồi dúi đầu Như Quỳnh xuống đất, tiếp tục mắng chửi: - Mày quên là mười mấy năm qua mẹ con mày ăn bám vào ai à? có bọn tao mày chết đói ngoài đường lâu rồi… Mày đúng là đứa vong ơn bạc nghĩa, lại còn biết điều. Con nhà lính tính nhà quan, mày nghĩ mày là tiểu thư nhà giàu sao mà đòi theo học nhạc viện? Như Quỳnh cắn chặt răng kêu la lời, hai tay ôm chặt đầu, đợi cho ông đánh chửi chán rồi bỏ . Bà chủ quán rượu ban nãy muốn chạy ra can nhưng lại dám dây vào người đàn ông tính tình chí phèo, sau khi ông ta loạng choạng rồi mới bước đến đỡ Như Quỳnh dậy. Phủi quần phủi áo cho , bà ta có phần thương cảm : - Lúc nãy thấy lão ta nhờ thằng Phương xe ôm chở bán cây đàn, cháu thử đến hỏi nó xem, biết địa chỉ rồi tìm cách từ từ chuộc lại… … … chợ cơm nước cho cả nhà xong, Như Quỳnh lại đến trường. Tuy hôm nay có đàn để luyện tập nhưng vẫn muốn nghe giảng, muốn bỏ lỡ buổi học nào. Buổi chiều trởi đổ mưa lớn, Như Quỳnh vẫn ngần ngại giương chiếc dù cũ lên bộ, định quay về nhà mà tìm đến địa chỉ của người mua cây đàn. Mới bước khỏi cổng trường chừng trăm mét, phía sau có người thanh niên lao xe đạp đuổi theo , gọi lớn: - Quỳnh! Đợi , chở em về! quay đầu lại, nhận ra đó là hàng xóm cũ của mình, Quang Triệu. dừng xe, nhấc lên vạt sau của chiếc áo mưa dài rộng, ý bảo chui vào. Song Như Quỳnh vẫn nhúc nhích, nhìn mấy giây rồi lắc đầu, bình tĩnh từ chối: - Thôi, em còn phải ghé qua chỗ này . mau về , phải buổi tối còn phải dạy thêm à? Gương mặt tuấn điểm chút ngây ngô của Quang Triệu chợt lên chút vẻ thất vọng. tháo kính mắt bị nước mưa hắt ướt xuống, vuốt mặt kính qua loa rồi lại đeo lên, vẫn mỉm cười : - Em đâu, đưa em . Nay trời mưa, bọn học sinh lại xin nghỉ hết cho xem! Quang Triệu quen mười lăm năm. Hồi , trong đám trẻ con cùng khu phố chơi thân với nhất, nhưng từ khi học đại học còn cũng chuyển nhà còn cơ hội gặp gỡ như trước. Biết phải bộ đến trường, Quang Triệu nhiều lần quản việc trèo qua cổng kí túc xá từ sớm, ngược mười cây số đến nhà chở học rồi mới quay lại trường mình. Chỉ tiếc là sớm thẳng thừng từ chối vì muốn phiền hà cho . kéo tay lại, định trùm áo mưa lên cho nhưng lại né tránh. biết Quang Triệu dối, dù dạy thêm nhưng chắc chắn buổi tối vẫn còn nhận hàng đống vỏ hộp về gấp để kiếm thêm thu nhập. Gia cảnh của Quang Triệu cũng khá lắm, cha tái hôn với người khác, ngoài có đứa em ruột ra còn có hai đứa em cùng cha khác mẹ. - Như Quỳnh, em còn muốn giằng co với đến bao giờ thế? – Quang Triệu có phần buồn bực . - về , hôm nay em thực có việc riêng, cùng tiện… – nhìn gần như khẩn cầu, đời này sợ nhất là hàm ơn người khác, nếu phải vì hoàn cảnh khó khăn cùng bệnh tình của mẹ cần có người để mắt tới đời nào muốn ăn nhờ ở đậu nhà bác. rồi nhanh chân rảo bước dưới mưa, mặc cho đầy thấy vọng hụt hẫng đứng đó nhìn theo bóng . cảm thấy Như Quỳnh càng ngày càng xa lánh mình… … … Chiều tối. Mưa ngớt cũng là lúc Như Quỳnh tìm đến địa chỉ được người xe ôm mách cho. nhìn lên tấm biển lớn có chữ Lavender, phỏng đoán nơi này dường như là quán bar? dám bước chân vào nhưng nghĩ đến việc phải tìm lại cây đàn cha để lại, đánh liều vào. Nghe người mua cây violon là phụ nữ làm việc ở đây, có tên Thanh Nguyệt. Quán bar này quá mức ồn ào và nhốn nháo như trong tưởng tượng của , có nhạc vũ trường xập xình, có tiếng reo hò loạn lạc. Trái lại nó dường như có quy củ riêng, sảnh ngoài tương đối yên ắng, dưới ánh đèn mờ ảo, có vài nhóm người uống rượu cùng nhau những lô ghế riêng, cũng có tiếp viên nữ ăn mặc hở hang hầu rượu. Có lẽ nơi này chỉ giống như chỗ để người ta trao đổi làm ăn cách kín đáo. Thanh Nguyệt là quản lý ở đây, hóa ra chị ta mua cây violon với giá bốn mươi triệu, trong đó ba mươi triệu là trừ vào khoản nợ của bác trai . Số tiền lớn như vậy, Như Quỳnh có cách nào xoay sở. Thanh Nguyệt thấy cũng có nỗi khổ tâm, bèn gợi ý cho Như Quỳnh công việc làm thêm ở đây, bằng chính cây violon của cha mình để trừ nợ… Như vậy mỗi ngày trừ chủ nhật, buổi tối từ bảy giờ đến mười giờ, nhiệm vụ của Như Quỳnh là chơi violon cùng với dàn nhạc sống, đôi khi chơi theo cầu của khách. Chỗ này xuất rất nhiều kiểu người, từ doanh nhân bình thường cho đến giới hắc đạo, tuy nhiên ai khiếm nhã sỗ sàng với . Đây cũng là quy định riêng cho chủ nhân quán bar này lập nên, nghe ông ta muốn nơi tương đối yên tĩnh sạch , ít nhất là ngửi thấy mùi sắc dục thối nát như ở các nơi khác. Mọi người đến đây đều tôn trọng quy định đó, bởi lẽ họ nể chính ông chủ của quán bar này. Như Quỳnh lại nghe đồn, ông chủ cũng là người làm ăn lớn trong giới xã hội đen, nhưng là người vô cùng có nguyên tắc. Ông ta từ khi hai mươi lăm tuổi thu phục được phân nửa các bang phái hắc đạo, được kẻ kẻ suy tôn làm đại ca. dĩ nhiên cũng tò mò muốn biết ông chủ mà bao người phải dè chừng đó trông như thế nào, liệu có giống như liên tưởng của , là ông bác mặt lạnh tanh đeo kính râm như mafia Hàn Quốc? Như Quỳnh nhẩm tính rằng khoảng hơn nửa năm trả hết nợ, ông ta thỉnh thoảng vài ba tháng lại ghé qua đây lần, chắc là cũng có cơ hội để thấy mặt “nhân vật truyền thuyết” này… … … Làm việc được tuần, đột nhiên thấy Quang Triệu xuất ở chỗ , ra vẫn kiên quyết theo đuổi . nghỉ dạy thêm, đến đây học pha chế. Như Quỳnh mực khuyên trở về, nhưng Quang Triệu biết mọi chuyện, muốn chung sức cùng trả nợ và quan trọng hơn là lo lắng cho , muốn bảo vệ … Như Quỳnh từng rất cảm động, tuy nhiên nghĩ đó là tình cảm nam nữ, trong lòng , Quang Triệu giống như người trai tốt bụng chất phác vậy… Rồi khi người ấy xuất , càng có cơ hội đem tình đáp trả . Và cũng vì nhiều chuyện xảy đến, cuộc đời của họ buộc phải rẽ theo những hướng khác.
CHƯƠNG 3: Như Quỳnh chậm rãi nhìn Tấn Khang, mang theo lưu luyến rời khỏi căn phòng điều trị đặc biệt. Phía ngoài hành lang có bóng người đứng đó, từ phía xa dõi theo . Anthony Nguyễn, bác sĩ người lai có hai dòng máu Pháp – Việt đồng thời là viện trưởng của bệnh viện tư nhân này. gương mặt điển trai của cũng lộ vẻ ưu phiền, mãi lát sau mới tự điều chỉnh thái độ sao cho bình thản, từng bước đến bên , giống như có chuyện gì, vô tư : - Như Quỳnh, tôi vừa làm kiểm tra cho mẹ , tình trạng của bà chuyển biến rất tốt… - Cám ơn , Anthony. – mỉm cười – Tôi thăm mẹ đây… Mẹ Như Quỳnh cũng được sắp xếp vào phòng bệnh riêng, các y bác sĩ đều đãi ngộ với bà rất tốt. Lúc này bà chầm chậm thưởng thức cháo hải sản do con mang tới còn lẳng lặng ngắm nhìn bà. Được lúc, vẻ mặt bà lại bất chợt lên sầu não. - Thôi được rồi Quỳnh… mẹ cũng nghĩ nhiều rồi nên hôm nay nhất định phải chuyện với con. – Bà quay sang nhìn , điệu ràng là vui – Con nghĩ gì vậy, cứ định sống như vậy sao? Con nhìn con , từ năm năm trước ngừng hủy hoại bản thân mình. Lúc trước con xinh xắn thanh tú, đâu cũng là niềm tự hào của mẹ, bây giờ con khác quá… Tại sao làm cho bản thân mình trở nên thô thiển như vậy, mau xóa xăm mắt xăm môi , nhìn gương mặt của con làm mẹ chán chường. Còn nữa, cần ôm cái cửa hàng vật liệu xây dựng đó làm gì. Con cần kiếm nhiều tiền làm gì chứ? Mở cửa hàng tạp hóa là đủ rồi… Thời gian rỗi chạy bộ , vóc dáng con thực tệ đấy. - Xinh đẹp để làm gì hả mẹ? – lãnh đạm – Con đâu cần ai nhìn mình, cũng cần ai ái mộ. Chỉ là vẻ bề ngoài thôi mà… Mẹ đặt cạp lồng cháo xuống, bà bằng giọng mệt mỏi bất lực: - Trước đây con giao du với xã hội đen mẹ cố gắng ngăn cấm, thôi thằng đó chết rồi, con rời xa chốn bụi bẩn đó mẹ nhắc lại làm gì. Nhưng con điên sao mà cứ lưu luyến người chết? Con hai mươi sáu tuổi rồi, mẹ muốn con cứ như vậy. Làm theo lời mẹ , mẹ cũng nhờ mấy người quen giới thiệu mấy mối tốt, cuối tháng xem mặt… Thấy thái độ của mẹ quá gay gắt, Như Quỳnh đành yên lặng, gật đầu cho có lệ. và Tấn Khang từng có ước hẹn ba năm, nhưng đến nay trễ hai năm, lời hứa của vẫn chưa thành thực… Khi ấy là đại ca đứng giữa mưa tanh gió máu còn chỉ là nữ sinh thuần khiết vướng bụi trần. Hiểu được tâm tư luôn lo sợ của , hứa với , hãy đợi ba năm để thu xếp ổn thỏa mọi việc rồi giao lại cho người khác. Sau đó mang xa, đầu tư làm ăn lương thiện đàng hoàng, đem cho cuộc sống an nhàn thanh thản như mong ước… kịp thực điều đó… … … Buổi chiều hoàng hôn, sân thượng tòa trung tâm thương mại cao tầng. cao, gió thu lồng lộng thổi. Ánh tà dương chênh chếch chiếu lên thân ảnh người đàn ông cao lớn, tạo ra chiếc bóng tịch trải dài nền gạch. ta mặc bộ vest đen, khắp người tản ra thứ khí thế lạnh lẽo nguy hiểm, đặc biệt là từ đôi mắt dài và sắc kia. Vóc dáng hay gương mặt nhìn thoạt qua rất nam tính cuốn hút với những đường nét tỉ mỉ như được tạc khắc, nhưng tuyệt nhiên mang lại cảm giác dễ gần. Người này là trong những đại ca đứng đầu giới hắc đạo nay – Trần Quang Triệu. ra khó tin, người này chỉ mới ba mươi tuổi nhưng nắm trong tay tập đoàn mang tên Phi Ảnh, hầu như mọi lĩnh vực dù trắng hay đen đều nhúng tay vào từ bất động sản, tài chính ngân hàng, khách sạn, du lịch cho đến kinh doanh vũ trường, casino, cho vay nặng lãi, bảo kê và buôn bán ngầm thuốc súng, vũ khí… nghiệp của lớn như vậy, người trong giới hắc đạo vẫn thường sau lưng so sánh với đại ca năm xưa – Hoàng Tấn Khang. Người đó cũng có uy danh hiển hách khi tuổi đời còn rất trẻ, thậm chí còn khiến kẻ khác phải kiêng nể khi ta mới bước chân ra giang hồ lâu thu phục được phân nửa số băng đảng. Nhiều kẻ cho rằng nếu năm xưa Hoàng Tấn Khang gặp nạn Trần Quang Triệu ngày nay làm gì có cơ phất lên. Họ cũng so sánh phong thái làm việc và hành xử của hai người. Hoàng Tấn Khang cứng rắn nhưng quá tàn độc, ta có cái uy riêng của mình, đủ để khiến kẻ khác dè chừng và quy phục. Đối với đàn em, ta luôn dùng nghĩa khí để giữ chân họ và khiến họ tận tụy theo mình. Còn Trần Quang Triệu ngược lại, từ khi xuất thâm hiểm, lúc rắn lúc mềm nhưng chung quy nước cờ nào ngoan độc nước đó, khi tuyệt tình liền ra tay rất nhẫn tâm, chừa cho đối phương đường sống. Dù với đàn em hay những người hợp tác với mình, có lợi ích ta sử dụng, thích giữ lại những kẻ vô dụng dư thừa. Tuy nhiên, cái gì cũng có hệ quả của nó. Có người cho rằng Hoàng Tấn Khang kia quá nghĩa hiệp nên mới đẩy mình vào thảm cảnh bị đâm lén sau lưng, còn kẻ máu lạnh như Trần Quang Triệu mới thích hợp để tồn tại lâu dài trong cái thế giới vấy bẩn này… Trần Quang Triệu lặng lẽ ngắm hoàng hôn, trong đáy mắt xuất chút lơ đãng. Cho đến lúc chuông điện thoại của reo, mới có phần biếng nhác rút ra nghe. Nhìn thấy dãy số màn hình, hơi nhếch môi, dường như mọi chuyện đều trong dự liệu. “Đại ca, tóm được thằng Hưng Sẹo rồi, bảo nên xử lý nó như thế nào?” “Mang nó lên đây.” – thản nhiên rồi cúp máy. Đầu ngón tay của khẽ gõ vào lan can bằng sắt, khóe môi vẫn lưu lại nụ cười khinh bạc. Hưng Sẹo, tên rác rưởi thiếu não, Quang Triệu chỉ vừa mới thèm để mắt đến mà kẻ đó ôm mộng làm loạn. Hôm nay muốn quẳng kẻ đó xuống đất như quẳng con lợn sề. đầy mười phút sau, cánh cửa nối đến sân thượng mở ra, người đàn ông mập mạp thô kệch bị bốn gã vạm vỡ lôi kéo xềnh xệch. người ông ta đầy những vết bầm dập lớn , mũi miệng còn chảy máu be bét. Ông ta bị ném xuống trước mặt Quang Triệu, vì hai tay bị còng phía sau lưng lên thể phản kháng, chỉ có thể ngước mắt nhìn lại người đàn ông độc tài từ cao nhìn mình cách trào phúng. - Triệu, mày là thằng khốn, mày giăng bẫy tao! Mày hôm nay dồn tao vào đường cùng sau này nhất định cũng được chết tử tế! - Diêm Vương tao cũng ghé thăm rồi, mày cần lo. – khoanh tay trước ngực, vô cùng điềm nhiên – Nhưng hôm nay tao dọn đường cho mày xuống đó ở trước… rồi lấy chân đạp lên đầu Hưng Sẹo, ấn mạnh xuống đất trong vòng vài phút rồi lại thu chân về cách tao nhã, thâm độc cười: - Hưng Sẹo, tao dồn mày đến đường cùng đâu, vẫn để cho mày đến bốn lựa chọn. Thứ nhất, tự mày làm khinh khí cầu lao từ này xuống. Thứ hai, ngồi tù bóc lịch chung thân. Thứ ba, để cho bọn đàn em của tao đánh đến chết… còn lại là… – Lúc này ánh mắt của Quang Triệu càng tàn nhẫn giễu cợt – Con mày học cấp ba phải , mang đến đây cho bọn em của tao vui chơi tối, đổi lấy cho mày cả tự do và mạng sống… Hưng Sẹo phẫn nộ, kìm nén nổi rít lên hai chữ “Súc sinh”. Quang Triệu cười càng lớn, dù sao hai chữ này nghe nhiều cũng thành quen. Thắng làm vua, thua làm giặc, chỉ có kẻ thất thế mới cùng đường chửi bới cắn loạn. Nhìn vào gương mặt hiểm của Quang Triệu, sau hồi lâu Hưng Sẹo cũng nhận thức được hoàn cảnh tuyệt vọng của mình. Ông ta chật vật đứng lên, về phía lan can trèo ra ngoài. Quang Triệu chỉ nhìn sang gã đàn em mà : - Mọi việc phía sau thu xếp cho gọn gàng. Tuần tới cắt cử quân đến thế chỗ người của Hưng Sẹo. Gửi tin cho các em, buổi tối nhóm họp lại để phân công người quản lý sản nghiệp thu được của lão ta… … … Đêm muộn mới trở về sau khi họp với chân tay của mình và điều động gã hữu dụng nhận việc quản lý địa bàn của Hưng Sẹo. Chưa đến biệt thự điện thoại lại reo vang. Là lão quản gia gọi tới, giọng điệu đầy gấp gáp lo ngại: - Ông chủ, xảy ra chuyện hay rồi. Minh Thư tự ý đến đây gây rối, còn đánh chửi Tú . Nếu ngài mau trở về, e rằng Minh Thư rạch mặt Tú mất. Quang Triệu chỉ hừ tiếng rồi cúp máy. Tú là tình nhân mà bao dưỡng, còn ả Minh Thư kia có thể là “vị hôn thê” của . Mấy tháng trước có liên kết làm ăn với lão đại két tiếng khác trong giới hắc đạo, trong lúc cao hứng ta muốn gả con cho . Quang Triệu vì chuyện làm ăn trước mắt, muốn mất hòa khí nên thẳng thừng từ chối mặc dù thấy hứng thú. Song con của lão ta từ ngày đó ngừng bám riết lấy , mặc nhiên cho mình là vị hôn thê của . Về đến cổng thấy ầm ĩ, ả diêm dúa đanh đá kéo tóc thiếu nữ mỏng manh yếu đuối, còn ngừng dúi đầu có vẻ tội nghiệp kia xuống đất. Đám người giúp việc cho đến vệ sĩ ai dám xông vào can, chỉ có thể bất lực nhìn Tú dưới nên đất gắng gượng chịu đựng chà đạp của Minh Thư. ả chỉ dùng vũ lực mà còn ngừng miệt thị đối phương là tiện nhân, là điếm này nọ. - Đủ rồi Minh Thư. Đến cổng nhà tôi làm loạn như vậy khiến hứng thú sao? – Quang Triệu xuất với giọng lạnh lùng. Minh Thư thấy vậy vô cùng kinh ngạc. Ả vội buông tay khỏi Tú , chỉnh trang lại tư dung, sau đó chuyển sang bộ dáng cho đoan trang, đon đả đến ôm cánh tay Quang Triệu: - , ngay cả con ô sin mà cũng dám nhìn em bằng ánh mắt kiêu kì như vậy, em chỉ thay dạy dỗ lại ta! nhìn qua bộ dạng nhếch nhác của Tú , lúc này mới đứng lên, khắp người đầy những vết thương, khóe mắt dường như vương lệ nhưng có vẻ kiên cường bật ra tiếng khóc. Tú vốn phải người giúp việc mà là tình nhân của , tin rằng Minh Thư cũng biết nhưng vẫn cố tình làm vậy. Cũng giống như những người tình trước đây được Quang Triệu lựa chọn, kiểu hình của Tú cũng ngoại lệ: dịu dàng tinh tế, thanh tú thuần khiết. Có người bảo Quang Triệu có sở thích biến thái, bởi người tình của đều mang vẻ ngoài non nớt ngây thơ. Cứ chán người là lại đổi người nhưng vẫn là kiểu mẫu cũ, Tú này được bao dưỡng sáu tháng, thời gian lâu nhất so với những trước đó. Có lẽ là do nàng khá biết điều, cũng nhõng nhẽo khiến thấy phiền. Quang Triệu khẽ gạt Minh Thư ra, hơi nhìn về phía Tú . nàng bẽn lẽn nép về sau lưng . Minh Thư lúc đấy càng phát điên lên, ánh mắt của ta dường như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ. Mà Tú kia càng gây cho ả sốc hơn khi phía sau lưng Quang Triệu, gương mặt ủy mị đanh lại, thậm chí còn vui vẻ mỉm cười trêu tức Minh Thư. Kẻ thiểu năng mới là ả ta, tự mình thất thổ trước mặt Quang Triệu. Nông nổi như Minh Thư còn lâu mới là đối thủ của Tú . ta biết Quang Triệu thích gì, ghét gì nên dù nhịn nhục chút chung cuộc vẫn vẻ vang… - Quang Triệu, bênh ta? mau nhìn xem ta là loại người gì? – Minh Thư căm phẫn lớn. - Tiểu thư, để tôi bảo lái xe hộ tống về. – Quang Triệu lãnh đạm . Lúc quay ra sau liếc nhìn Tú , cúi mặt xuống, rất ủy khuất nhưng khóc than. - Quang Triệu, dám đối xử với tôi như thế sao? – Minh Thư hét lên khi thấy vệ sĩ của ép lên xe – có cha tôi liệu có ngày hôm nay ? - Minh Thư, nhớ cho, tôi và cha làm ăn sòng phẳng, tôi chưa bao giờ ngửa tay xin cha . – Ngữ điệu của hóa thành rét buốt. Sau đó quan tâm đến ả kia la ó, Quang Triệu xoay người vào nhà trước. Tú lủi thủi theo, vào đến sảnh quay đầu, có phần ôn hòa : - Bảo thím Lý giúp em bôi thuốc . Nếu cần bảo tài xế đưa bệnh viện. - Em sao… – Tú hơi cúi đầu – Chỉ là vết thương ngoài da, em tự xử lý được… Quang Triệu chỉ ừm tiếng rồi lên lầu. Tú trong lòng hơi hụt hẫng, cho dù tại bên có vị trí cao nhất, nhưng bao giờ mới thực chiếm được lòng ? Bằng bất cứ cách nào, nhất định phải khiến người đàn ông này thực tâm thích mình. Đêm đó, dường như trong lòng Quang Triệu có ưu phiền, trong lúc ân ái hề dịu dàng chú ý đến cảm nhận của mà chỉ tận lực phát tiết dục vọng. Dẫu sao, mạnh mẽ đòi hỏi của vẫn dễ dàng đưa Tú lên cao trào. Trong lúc phấn khích, Tú la hét, cong người lên định ôm chặt nhưng lại bị đẩy xuống giường. Gương mặt Quang Triệu tỏ chán ghét, cầm lấy chiếc gối che lên mặt . Tú cảm thấy hơi ngột ngạt nhưng người bên ấn chiếc gối rất chặt làm ta cách nào giẫy dụa ra. Mồ hôi từ trán rớt xuống làm hai mắt Quang Triệu mờ . Trong đầu sinh ra thứ ảo giác kèm với nỗi khao khát: bên dưới này phải là Tú hay bất cứ ai có diện mạo tương tự người con ấy mà chính là Như Quỳnh. Trong đầu tự liên tưởng ra cảnh người mà hận khắc cốt ghi tâm kia thở dốc, kiều bất lực ôm lấy , thừa nhận xâm chiếm của … Nghĩ vậy, Quang Triệu lại càng cử động điên cuồng hơn, như con thú hoang vồ vập chìm đắm trong dục vọng.
CHƯƠNG 4: Buổi sáng, nắng sớm tràn vào phòng. Quang Triệu mở mắt thấy có phụ nữ nằm bên cạnh liền hơi ngạc nhiên. lập tức rời giường, thẳng dậy vào phòng tắm. Bình thường mỗi lần phục vụ xong Tú đều phải trở về phòng riêng nhưng đêm qua có phần hung hăng thô lỗ quá mức khiến ta ngất . Sau khi thỏa mãn, cũng mệt mỏi ngủ ngay, quan tâm đến điều gì nữa. Quang Triệu bước ra với chiếc áo khoác tắm thắt dây quanh hông, phía vạt áo trễ nải hơi mở ra, làm lộ vùng ngực săn chắc với nước da hơi sạm. Trước đây chỉ là gã bạch diện thư sinh cao gầy, hoàn toàn giống bây giờ. giường, Tú còn cuộn mình trong chăn vô tư ngủ. hiểu sao trong lòng sinh ra tia chán ghét, hẳn là chán ghét tình nhân của mình mà là tự chán ghét bản thân. Đôi lúc nghĩ mình mê muội. Đối với người con những mà còn từng đem đến cho nỗi oán hận và đau đớn chết sống lại việc tiếp tục tơ tưởng đến ta là điều đáng. cũng từng tự nhủ gạt hình bóng của ấy ra khỏi tâm trí, còn thương, cũng bận tâm đến oán hận nữa, vĩnh viễn quên . Nhưng làm được, tâm người phụ nữ khác. Trong vô thức, vẫn chọn những người con có phong thái tương tự ấy… Bề ngoài có vẻ rất ổn, nhưng trong thâm tâm phát điên rồi. Xuống lầu dùng điểm tâm qua loa,sau cùng Quang Triệu cầm tách cà phê ra vườn. ngồi xuống chiếc xích đu trắng, chầm chậm thưởng thức vị đắng của cà phê… gặp Như Quỳnh khi còn rất . Lần đầu tiên xuất trước mặt , là cục bông xinh xắn tròn trĩnh, luôn thích leo lên lưng . Năm sáu tuổi ấy mặc váy búp bê. Lũ trẻ trong xóm chơi trò rước dâu, Như Quỳnh làm dâu, phải đấu lò cò với ba đứa bé trai khác để tranh làm chú rể. Lúc cõng Như Quỳnh về, sau này lớn cũng cưới làm vợ. Lúc ấy bé vui vẻ gật đầu, còn cùng ngoắc tay. Khi học lớp sáu còn học lớp hai, mùa hè hay bị cắt điện. thường sang nhà , trải chiếu ngủ sân thượng cho thoáng mát, cùng nhau ngắm sao trò chuyện… Cứ như vậy và lớn lên cùng nhau, mọi người đều và là thanh mai trúc mã, hai đứa hòa hợp cả về tính cách lẫn ngày tháng năm sinh, nếu sau này trở thành đôi rất tốt, cũng luôn tin như thế. Hoàn cảnh gia đình sa sút , lại học đại học xa nhà nên thể gần gũi như trước. Nhưng luôn tự nhủ bản thân phải cố gắng lấy thành tích tốt, kiếm được công việc làm ổn định để cho cuộc sống hạnh phúc. nhớ ngày chuẩn bị nhập học trường kiến trúc, khi ấy còn học lớp chín. vẫn vui vẻ sang nhà chúc mừng , cả hai lại đứng sân thượng trò chuyện. hỏi “em thích căn nhà như thế nào”? Như Quỳnh trả lời: “em mơ ước có căn nhà gỗ màu trắng, cửa sổ màu hạt dẻ, bên ngoài có khoảng sân rộng, vườn hoa và xích đu…” Vậy đấy, căn biệt thự ở đây, toàn bộ mặt ngoài đều ốp gỗ sơn trắng, tất cả khung cửa làm bằng gỗ sưa sơn màu hạt dẻ… luôn muốn phủ nhận việc mình vẫn còn tôn thờ tình ngốc nghếch. Phải chăng là cái gì càng khiến con người đau càng ám ảnh lâu… … … Tình nhân của ngủ đến gần trưa mới uể oải thức dậy. Trong số những từng ở bên , Tú là người có ngoại hình giống Như Quỳnh năm xưa nhất: thân thể mảnh mai mềm mại, gương mặt hài hòa thanh tú, cặp mắt sâu, long lanh với bờ mi dài, sống mũi cao và , cặp môi căng mọng phớt hồng e ấp… Nàng phải do vô tình gặp, là do tên đàn em dâng lên, là nhà nàng ta nợ tiền nên phải bán con lại, người thuộc hạ này biết thích kiểu mẫu này bèn đem đến nhằm lấy lòng . Từ lúc được giữ bên người, Tú luôn có vẻ thần phục , vô cùng ngoan ngoãn. Buổi chiều sớm Quang Triệu có việc phải ra ngoài, Tú liền tiến đến, tỏ ý muốn giúp thay trang phục. gì, lặng lẽ giơ hai cánh tay ra, mặc cho Tú cởi áo choàng ngoài rồi cẩn thận mặc áo sơ mi cho , cài từng chiếc cúc. Tú làm việc này rất tỉ mỉ, trong lúc đó tránh khỏi việc trông thấy vết sẹo ngực . Đó là vết sẹo lồi rất dài, kéo dài từ bả vai xuống lồng ngực, khiến cho thân thể người đàn ông này hoàn mỹ bỗng dưng có chút khuyết điểm. Trước đây từng tò mò hỏi nhưng nhận được câu trả lời nào khác ngoài cái nhìn lạnh buốt. Từ đó Tú dám hỏi, thậm chí cũng dám nhìn lâu vào đó. Tâm tư của người đàn ông này thể đoán biết được. Dĩ nhiên hiểu tại hài lòng với mình chứ thích mình. Nhưng Tú lúc này khác gì con thiêu thân lao vào lửa, muốn bất chấp mọi cách lấy lòng , chinh phục . còn nhớ lần bày tỏ tình cảm, Quang Triệu nhìn lâu hơn chút so với bình thường rồi hỏi: “Nếu ngày tôi trắng tay có tiền liệu em có rời xa tôi?” Tú nghĩ rằng câu hỏi này rất dễ, chỉ muốn thăm dò thôi nên chút suy nghĩ đáp rằng “ bao giờ, em luôn theo ”. Ngay sau đó Quang Triệu lạnh lùng phun ra hai chữ “Giả dối” rồi bỏ lên lầu. … … Mấy ngày gần đây, mẹ của Như Quỳnh nhắc nhở rất nhiều khiến bản thân dưng cũng thêm chuyện phiền muộn. Cuối tuần này là giỗ bà ngoại , Như Quỳnh sắp xếp công việc để chuẩn bị cùng mẹ về nhà bác ruột. Nào ngờ còn gặp lại bác trai sớm hơn dự kiến, ông ta đến tận cửa hàng của Như Quỳnh tìm . biết ông ta nào có rảnh rang gì đến thăm mình, lần nào đến cũng nhằm xin tiền nong. Nghĩ đến cảnh ngày xưa từng nương nhờ vào nhà họ, Như Quỳnh muốn tính toán so đo. Hơn nữa dạo này nghe tin Hưng Sẹo chết, thế chân bảo kê ở mấy chợ đầu mối quanh đây là kẻ khác, tay chân trực tiếp của ông trùm hắc đạo khét tiếng nào đó, Như Quỳnh cũng thư thái hơn nhiều. Phe cánh mới này hề quá quắt ép người, làm việc dường như rất có nguyên tắc, ngoài thu khoản tiền cố định hàng tháng hề đến quấy nhiễu vòi thêm. Thấy bóng dáng bác trai, lấy trong két ra phong bao mười triệu đồng, định bụng đưa cho ông ta. Lần này ông ta hề lên mặt dạy đời, trái lại bộ dạng vô cùng chân thành hỏi thăm Như Quỳnh, lân la đến níu áo . Sau cùng Như Quỳnh sốt ruột , giọng điệu vẫn vừa phải chừng mực: - Bác, nếu có chuyện gì bác cứ thẳng ra. - Đúng là cháu rất hiểu chuyện, Quỳnh à. – Ông ta thoáng mừng rỡ – Bác biết cháu luôn hiếu thảo, nên bác có chút khó khăn này, nhất định cháu giúp đỡ. Như Quỳnh thầm thở dài, có phần chán nản: - Bác, chẳng lẽ bác lại đánh bạc rồi thua tiền người ta, bị người ta dọa kêu đầu gấu sao? ra bộ dạng này của ông ta cũng quá xa lạ gì, Như Quỳnh dễ dàng đoán được. Mỗi năm thỉnh thoảng ba bốn lần đều thấy ông ta trình diễn, lần nào cũng là vì nợ món tiền khá lớn. Nếu chỉ đến xin dăm ba triệu ông ta lên mặt dạy dỗ hay kể công lao cưu mang mẹ con , còn bao giờ cần số tiền lớn tự động mềm mỏng nịnh hót. - Quỳnh à, bác và họ cháu sắp chết đến nơi rồi! – Đến lúc này, bác trai của mới bày ra bộ mặt nghiêm trọng, sợ hãi cuống quít – Cha con bác bị chúng nó lừa, đánh bạc thua lớn quá, lần này cháu giúp chỉ có đường chết… - Bao nhiêu? – Như Quỳnh lạnh ngắt , phỏng đoán dưới trăm triệu rồi. - Quỳnh… – Ông ta níu lấy cánh tay – phải bác ngu dốt hay cố ý đâu… dù sao cháu cũng làm ăn rất tốt, năm xưa còn có tiền thằng trùm xã hội đen đó để lại cho… chắc ba tỷ với cháu cũng quá khó khăn… - BA TỶ? – Như Quỳnh giấu nổi sững sờ, liền đứng bật dậy – Số tiền lớn như vậy, tôi đào ở đâu ra, bác còn có lương tâm ? Thấy thái độ của gay gắt, ông bác kia dĩ nhiên khó chịu nhưng vẫn phải nhún nhường, từ khóe mắt lệ rơi lã chã, run rẩy : - Trời ơi, bác bị chúng nó lừa mà. Là chỗ người quen cũ nên mới vào casino của nó đánh bạc, lúc đầu chúng nó dụ dỗ những người biết gì như cha con bác, để bác thắng năm trăm triệu. Sau đó ham quá mà đặt cược lớn, kết quả là thua hết… Cứ nghĩ nó nể tình mà siết nợ, nào ngờ chúng nó táng tận lương tâm, nếu trả nợ chặt tay chặt chân bác và họ cháu… – Ông ta đến đó liền quỳ rạp xuống, bấu lấy vạt áo Như Quỳnh – Cháu à, chúng nó bắt họ cháu rồi, ba ngày nữa có tiền trả bắt luôn cả bác rồi hành hình… Như Quỳnh trong lòng vừa tức giận vừa rối bời. Đánh thua đến ba tỷ sao? Ông ta quá mức để gạt đấy chứ? - Bác đánh ở sòng bạc nào? Ông chủ là ai? – liền phải hỏi. Trước đây theo Tấn Khang, danh tiếng của những người trong giới xã hội đen cũng biết ít, cũng căn bản hiểu được quy mô và tầm ảnh hưởng của họ. - Chính là thằng nhãi Quang Tuấn đó, cháu biết ? Ngày xưa nhà nó ở bên cạnh nhà mình, giờ em nó gia nhập xã hội đen… Lúc đầu bác tưởng chỗ quen biết được ưu ái nên mới vào đánh, ngờ nó tuyệt tình, lại còn mặt người dạ thú… Như Quỳnh bỗng cứng đờ người, thâm tâm co rút trận lớn. Sao có thể như vậy? Cứ ngỡ ông bác trai này đắc tội với ai, chẳng ngờ lại đúng vào Quang Tuấn. chính là em trai ruột đồng thời là cánh tay phải của Quang Triệu. Mấy năm nay tiếp xúc với giới hắc đạo cũng như chủ động nghe ngóng tin tức về nhưng thỉnh thoảng vẫn có mấy lời đồn đến tai, dường như làm ăn thuận lợi, lên như diều gặp gió, chớp mắt trở thành đại ca… Quang Tuấn hẳn nhận ra bác trai và họ nhưng vẫn tuyệt tình đến vậy, trái lại có phần tàn khốc hơn, chứng tỏ điều ta vẫn luôn thầm ghi hận với . Năm đó Quang Triệu trong bệnh viện thập tử nhất sinh, Quang Tuấn muốn nghe giải thích muốn lao vào bóp chết . Sau đó người của Tấn Khang kịp tới lôi ta ra đánh, cầu xin họ làm tổn thương Quang Tuấn nhưng cuối cùng khúc mắc vẫn hóa giải được, mọi việc càng về sau càng rắc rối… Thấy Như Quỳnh im lặng trầm ngâm, ông bác kia tưởng hẹp hòi muốn bỏ tiền, lúc này kiêng nể nữa, chó cùng dứt dậu lên tiếng miệt thị : - Năm xưa ân nghĩa nhà chúng tôi với mẹ con lớn đến thế mà giờ thấy chết cứu. là đồ ăn cháo đá bát! Như Quỳnh, tôi biết rất nhiều tiền nhưng muốn báo đáp lại đồng. Hồi trước làm bao của ông trùm lớn như vậy, lúc chết vẫn còn tình nồng ý mặn với , chẳng nhẽ trong tay xơ múi được vài chục tỷ? Trước những lời lẽ khó nghe này của ông ta, kìm chế được mà giáng vào mặt ông ta cái tát, chí ít là để ông ta tỉnh lại. Phải, mẹ con đến nương nhờ ở đậu nhà ông ta, nhưng chăm sóc mẹ cũng như gánh nặng kinh tế đều dồn vào vai bác , bản thân ông ta làm được gì? những ngập trong cờ bạc rượu chè mà còn luôn thích chửi bới hành hạ vợ, em vợ và cháu . Bác của nhịn nhục, còn trước nay nghĩ mình là phận con cháu nên cư xử vô lễ… Cứ coi như vẫn còn quan hệ họ hàng , nhưng cũng phải cái ngân hàng để mỗi khi có chuyện ông ta tìm đến. Ba tỷ, kiếm đâu ra được nhiều như vậy? Đúng là tài sản của Tấn Khang rất lớn nhưng sau khi gặp nạn, phần lớn cơ nghiệp thể kiểm soát nổi mà tiêu tán vào tay người khác. Phần còn lại dĩ nhiên cũng có tư cách đụng đến, đều để lại cho đàn em cũ của . Chỉ có phần trong sổ tiết kiệm đứng tên do chuyển vào trước đây, số tiền đó là những đồng tiền trong sạch vấy bẩn do đầu tư làm ăn chính đáng. Năm năm qua hầu như đều dùng để trang trải viện phí cho , phần đưa cho em sang nước ngoài du học. Như Quỳnh luôn phải chật vật xoay sở với trăm mối lo, nào là mẹ ốm yếu cũng cần đến tiền điều trị, nào là ông chú và họ thỉnh thoảng lại đến cầu cứu xin xỏ… lao vào kinh doanh cũng vì mối lo khi tiền tiết kiệm cạn sạch thể trả viện phí cho . Họ đều biết đến tồn tại của cho nên đều nghĩ Như Quỳnh rất nhiều tiền. Thực tế tổng tiền mặt nay của còn đến ba trăm triệu. Nếu em – Ngọc Thu muốn lấy tiền học lên cao học còn lâm vào cảnh khó khăn hơn nữa…