1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mẹ, thơm một cái - Cửu Bá Đao (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703

      [​IMG]
      Dịch giả: Nguyễn Xuân Nhật
      Số trang: 260
      Kích thước: 14 x 20.5 cm
      Ngày xuất bản: 23-03-2014
      Giá bìa: 70.000 ₫
      Công ty phát hành: Nhã Nam
      Nhà xuất bản: NXB Thời Đại


      Giới thiệu

      nằm dư tuần trong bụng mẹ, bởi chịu rời khỏi mẹ.

      Tôi nằm thiếu tuần trong bụng mẹ, bởi muốn sớm nhìn thấy mẹ.

      Thằng út nằm trong bụng mẹ thiếu ngày nào bèn nhảy ra, bởi hẹn với mẹ.

      Ba em, từ trong bụng mẹ, thương mẹ theo cách của riêng mình.”

      cần nhiều lời hoa mỹ, lòng thương mẹ của Cửu Bả Đao đầy ắp những trang viết trong giai đoạn bên giường bệnh người mẹ. Tình cảm thiêng liêng đó vốn chẳng riêng ai, dễ lan truyền tới mỗi chúng ta, nên mỗi khi mở cuốn sách này ra, tim ta lại rung lên những nhịp xốn xang về mẹ.
      Last edited: 18/9/14
      lyly thích bài này.

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Lời tựa của Peace0917 Tiểu Mẫn

      Cửu Bả Đao, thằng cha to gan loạng quạng.

      Tại sao vậy à, tại vì bắt mấy đứa dân quê BBS phải viết lời tựa giới thiệu XD.

      Vì sao bắt tụi tôi viết tựa? ta vì bọn tôi quá tốt với (phì cười).

      Hay cho cái “bọn tôi quá tốt với ”. Tôi còn gì nữa đây? Chỉ biết uống ly mừng , ông vua kể chuyện của chúng tôi.

      Đao đại ca là người đáng lại chân , và lớn hơn tôi đúng tuổi.

      Tiếp xúc với tác phẩm của Đao đại ca mới năm, đại ca khiến tôi triệt để thay đổi cái nhìn về tác giả văn học mạng.

      Khó gần? Khả năng này ở con người ta có lẽ bằng .

      Từ trang web chính thức đến album ảnh, đến BBS, bất cứ ở đâu đại ca cũng trả lời mỗi độc giả cách nhiệt tình, thân mật, hoặc nhe nhởn. internet, đại ca và chúng tôi cùng chung sống. Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, cuộc đời tôi phong phú hẳn lên qua Windows và bàn phím.

      Thuyết trình ở đại học Thành Công và công diễn ở Phòng Khách: ký tặng sách Sát thủ Đồng nhân, giành ghế đầu giới thiệu bài đăng, đại ca thất tình mọi người hối hả động viên, dân quê chung tay chuẩn bị điều bất ngờ cho đại ca đêm thất tịch, lời chúc sinh nhật xuất vô lý trong chậu cây của Sát thủ Âu Dương, còn được nhận hộp cơm… và bây giờ là, viết tựa.

      Tôi chỉ có thể rằng, mỗi đoạn đều là những kỷ niệm đồng hành với đại ca, đều khiến chúng tôi ngày càng thích trang G.

      Bởi vì ở đó có đại ca (suỵt…), và có đám cư dân đáng có thể tham gia và chia sẻ.

      Mẹ, thơm cái câu chuyện chân thực khiến tôi cảm động sâu sắc và ám ảnh khó quên. Nó cũng ghi lại cuộc sống của đại ca. Hồi còn đăng từng kỳ mạng, tôi cũng tham dự vai trong đó. Tôi nhớ là vì đọc Mẹ, thơm cái cảm động quá, sau đó gửi tấm thiệp động viên đầu tiên cho mẹ Đao, tiện thể kèm tờ xổ số nghe đâu trúng tới hai mươi lăm vạn tệ.

      dối bạn, tôi chờ cuốn sách này suốt năm.

      Dù trước đây bạn biết Cửu Bả Đao hay chưa, cuốn này vẫn là cánh cửa tốt.

      Tôi chân thành có lời mời bạn, cùng bước vào làm quen với mẹ Đao, luôn rất khỏe mạnh. Cùng cảm nhận Cửu Bả Đao chân thực nhất, cuốn tự truyện đồng hành chân thực nhất.

      Lúc gấp sách lại, cũng xin đừng quên “Mẹ, thơm cái” nhé… Suỵt!

      Cuốn sách này đoạt danh hiệu cao quý nhất “Mười cuốn sách hay - Đề Cử Là Người” do Dân Minh Thư Phường xuất bản.


      Lời tựa của Osf Xù Tiểu tiên nữ

      Cái quái gì? Phải viết tựa?

      Đùa chứ? Phận của em chỉ là đọc truyện cười, cười xong gửi cho để cười cùng, phải à? Thưa tiên sinh G, ngài sợ chết sao mà bảo đứa dốt văn như tôi viết lời tựa.

      Thôi được, lúc mới nghe thấy, vui hết cả người, nhà văn mình hâm mộ lại mở lời cầu mình viết tựa. Tôi cảm động chảy cả nước mũi đấy! Nhưng vụt nghĩ lại, phát mọi đáng ngạc nhiên, tôi chỉ là em hay gửi truyện cười thôi mà! Hơn nữa trình ngữ văn rất kém, sao lại là tôi viết tựa? Thế thế thế… thế này là xấu hổ quá. (Kết luận gì đây?)

      Nhưng mà nể ngài Đao van nài khổ sở nước mắt rưng rưng, tôi đành phải nhảy xuống nước thôi! ( phải ấy vừa mới đề nghị tôi hớn hở gật đầu lia lịa đâu.)

      Có phải viết tựa là phải giới thiệu quảng bá cho tác giả hoặc cuốn sách này ? Nhưng mà, , tôi vẫn chưa biết giới thiệu cái gì. Từ ban đầu với Ngôn ngữ (Bom sợ hãi) đến Cà phê đợi người, cho đến khi đọc Sát thủ, mỗi cuốn đều khiến tôi quên ăn quên ngủ, ngoài những khung cảnh chiến đấu máu lửa, cũng có những hình ảnh tình ngọt ngào, càng thể thiếu những khung cảnh máu tanh đầy biến thái, câu chữ của Cửu Bả Đao là thuốc phiện, dùng rồi là cai được (nghe vì tôi cai được mới thành ra em truyện cười). Tôi chỉ có thể là, nếu bạn có thời gian, bạn đừng nên đọc sách của Cửu Bả Đao, bởi vì bạn chắc chắn bị nghiện.

      Toàn nghe thấy mọi người bảo con gần gũi hơn, đương nhiên con cũng khá tinh tế ( được phủ định, vì tôi cũng là con ). Nhưng ai dám con trai gần gũi? Con trai cũng có mặt tinh tế của con trai chứ?

      Trong cuốn sách này có khoa học viễn tưởng, hoặc tình , có chăng, chỉ có gần gũi thuộc về chàng đầy nhiệt tình đó.

      Lời tựa cua atajdem (Nữ cảnh sát “Linh vật Thiên Minh” ata)

      Xin chào bạn, người đọc sách, tôi là ata, bạn chắc chắn quen tôi, đó là bình thường.

      Nhưng bạn nhất định phải làm quen với Cửu Bả Đao.

      Cuốn sách này giống với Cửu Bả Đao trước đây, nó viết về tình cảm chân thành tha thiết.

      Hoặc, nên gọi đây là truyện, mà là ghi chép.

      Đồng thời, đó còn là ghi chép mang theo những mong đợi và chúc phúc của rất nhiều người.

      Lúc được đăng lên mạng, có biết bao nhiêu trái tim phập phồng theo những câu chữ này? Có bao nhiêu người cầu nguyện cho mẹ Đao? Càng khỏi làm đỏ hoe bao nhiêu đôi mắt? Rất nhiều người vốn quen biết, nhờ thế mà gắn bó nương tựa vào nhau, mình trong phòng cũng có thể cảm nhận được những cái ôm ấm áp.

      Những lời mặc dù rất , nhưng rất buồn nôn, viết ra khiến tôi thấy hơi xấu hổ.

      Nhưng chính như vậy mới làm nổi bật đặc điểm loạn xì ngậu của Cửu Bả Đao.

      Nếu bạn cũng giống tôi, trực tiếp dõi theo Cửu Bả Đao mạng, chắc chắn bạn dám tin, những câu chuyện nhiệt huyết sôi trào đó được cậu ta viết ra.

      Tôi phải rằng, Cửu Bả Đao là con người kỳ quặc, trong cái đầu đó biết chứa những thứ quái quỷ gì.

      Có lẽ, diễn đạt chính xác hơn là, cậu ta chính là thằng bé to đầu.

      Ai lại nửa đêm kêu toáng lên hôm sau nhất định phải ăn bằng được bánh pudding, sau đó tự động quên mất, lại còn tự cáu bẳn với mình? Ai tán bị ê mặt còn vô tư cười ngố công bố với thiên hạ? Hơn nữa, ai lại tìm người quen biết để viết lời tựa cho cuốn sách quan trọng thế này?

      Cửu Bả Đao, cậu là ẩu tả.

      Nhưng mà cái ẩu tả của Cửu Bả Đao rất đáng .

      bướng bỉnh của cậu ta còn thể ở buổi ký tặng sách, ký mỏi gãy tay vẫn khăng khăng phải ký cho tất cả mọi người.

      Tôi các nhà văn khác thế nào, nhưng với Cửu Bả Đao, tôi có thể đảm bảo ủng hộ của mỗi độc giả được Cửu Bả Đao đáp lại với 200% sức lực.

      Chào mừng gia nhập thế giới của chúng tôi.


      Lời tựa của em Hân: Bắt đầu từ cuốn sách này, kết thúc từ cuốn sách này

      Biết Cửu Bả Đao từ tháng Bảy năm ngoái, cuối năm ngoái chính thức làm người quản lý của ấy. Tôi vẫn nhớ mình cảm động đến nỗi nước mắt chứa chan khi lần đầu tiên đọc xong Hắt hơi, lúc đó nghĩ Cửu Bả Đao nhất định rất đẹp trai! Cao 180cm là cái chắc, ánh mắt sắc sảo và cái uy coi thường thường tất cả… cho đến thời khắc Cửu Bả Đao lần đầu bước vào văn phòng, bốn mắt nhìn nhau, tôi thừa nhận tôi bị thất tình (xóc tay nhún vai).

      ta phải Cửu Bả Đao, ta phải Cửu Bả Đao…

      Người hùng trong trái tim tôi thể là chàng lùn gãi đầu bẽn lẽn tóc xoăn này được.

      Đại ca ngượng ngùng chìa ra cuốn Công phu ký tên tặng tôi. Lúc đó tôi cực kỳ nghi ngờ đại ca có ý (với chân dài đạt chuẩn, thường hay cảm thấy người khác có tình cảm với mình là điều hợp lý thôi).

      “Cuốn này nhỉ… . tệ đâu, đọc nhé! đấy…” Đại ca vừa tay ngoáy lỗ mũi giới thiệu sách vừa cười ha hả cách “khiêm tốn”. Búng cục gỉ mũi lầy nhầy khỏi tay, chưa kịp bỏ chạy tay của đại ca túm chặt lấy tay tôi để chào tạm biệt.

      Nhìn theo bóng dáng đại ca, tôi nghĩ bụng: “Sách của nhà văn này cũng khá là hay, đáng tiếc bị thần kinh.” Sau đó tôi ra nhà vệ sinh lấy sữa rửa tay rửa mười ba lần.

      Về sau, điều chỉnh nhân , tôi chính thức tiếp nhận công việc người quản lý. tránh khỏi phải thảo luận với đại ca vài lần về đường lối chiến đấu sắp tới của chúng tôi. Rất mừng vì nhà văn của tôi những tài hoa, còn hết sức tự tin. Đại ca chẳng bao giờ che giấu tính cách cá biệt của mình, cũng chẳng bao giờ thèm quan tâm người khác nghĩ mình thế nào, chỉ ra sức làm Cửu Bả Đao. Điều đó khiến tôi bị cuốn hút bởi nhà văn “chín con dao” này, và dám làm những việc chính tôi cũng biết có làm nổi , vì ta.

      “Triển lãm sách quốc tế Đài Bắc, làm MC nhé?” Biên tập của Cái Á bảo.

      “Em dẫn chương trình?” Tôi tròn mắt.

      mà.”

      “Vâng!”

      Lần đầu dẫn chương trình hoàn toàn là việc bất ngờ, tôi nhận liều, nhưng con người cứng đầu của tôi cũng bắt đầu xây dựng dự án đầu tiên cho Cửu Bả Đao. Tôi bắt đầu cày các bài viết BBS Vô Danh, bởi vì làm dự án dành cho Cửu Bả Đao phải bắt đầu từ tìm hiểu “văn hóa” của Cửu Bả Đao. Chương trình đầu tiên hình thành: “Ký sách tặng lót ngực”, tôi với đại ca đều rất hào hứng. Rất vui vì ý tưởng sáng tạo này ở triển lãm sách quốc tế Đài Bắc được lên nhật báo Apple. Logo “Chủ nghĩa ngực trái” thuộc về Cửu Bả Đao cũng bắt đầu chính thức được vận hành trong thực tế.

      Tôi bắt đầu mến công việc này, muốn biến hóa ra càng nhiều những dự án “siêu khó đỡ”, những lần thảo luận với đại ca, có ngạc nhiên, hào hứng, cũng có lúc thấy phù hợp, dần dà tôi bắt đầu bận rộn, bận làm sao cho đầu óc dừng lại, tôi chỉ muốn đuổi kịp tốc độ của đại ca, nhưng đại ca hổ danh là đại ca. Bất chấp tôi bán bản quyền nhanh đến mấy, ta luôn luôn vượt qua tôi với tốc độ bệnh hoạn.

      Đại ca: “Chúng ta đua kỷ lục nhé! Mỗi tháng cuốn sách, liên tục trong năm.” Đại ca siết chặt nắm tay, làm tôi cũng nhiệt huyết dâng trào.

      “Vậy tôi cũng mạnh tay bán bản quyền, cố gắng đạt kỷ lục triệu!” Tôi cũng chốt mục tiêu vĩ đại.

      Sức hút của đại ca lúc nào cũng rất lớn, khiến người ta khó thoát ra. Dù chỉ là theo ta thôi, cũng cảm thấy được cùng mọi người trải nghiệm những việc kinh ngạc tuyệt vời là vinh dự.

      ai có thể mãi mãi cầm con Át để chơi ván bài cuộc đời, đại ca cũng thế… Tin xấu về mẹ của đại ca nằm viện truyền tới, khiến rơi vào trạng thái ảm đạm hiếm hoi, mấy lần gọi điện thoại đều cảm nhận được mệt mỏi, lại cộng thêm thử thách khoảng cách với Xù, lúc đó có lẽ đại ca rất đơn! mình nghiến răng chiến đấu vì hai người phụ nữ quan trọng nhất của mình.

      Trước mặt tôi hiếm khi đại ca tỏ ra lo lắng, có thể vì tôi mới làm việc, muốn tôi bị quá nhiều áp lực. Nhưng bóng dáng đơn của che giấu nổi, có lúc chúng tôi phố, người trước người sau, cảm giác đại ca chỉ như cái xác hồn, mặc dù đến lúc chiến đấu đại ca lập tức có thể thao thao hùng biện, nhưng vui. Mấy lần đại ca gọi điện về hỏi thăm tình hình mẹ, vài lần lén đọc mấy cuốn sách mạng lúc nửa đêm, cảm nhận sâu sắc được đại ca rất cố gắng. Những gì tôi có thể làm, thực kịp với tốc độ của ấy. Chỉ là giống như đại ca từng : “Cuộc sống chính là chiến đấu ngừng nghỉ.” Là chiến hữu, vì đại ca chưa chịu đầu hàng, việc của chúng tôi chính là dốc hết sức chiến đấu.

      Cửa ải tiếp cửa ải, ải nào cũng qua, mẹ của đại ca vượt qua ải khó, việc vốn có thể đánh sập đại ca, nhưng thành…, tôi nghĩ từ đây chắc chẳng còn việc nào đốn gục được đại ca nữa! Chúng tôi cùng vượt qua được cửa ải. là vinh dự lúc bấy giờ người quản lý đồng hành cùng là tôi, được chứng kiến biến chuyển của nhà văn mạnh nhất quả đất, vô giá.

      Sau đó, tôi vẫn giống người mẹ, giúp đại ca xếp lịch, theo ta diễn thuyết, tổ chức hoạt động ký tặng, thương lượng hợp tác với nhà sản xuất… công việc ngày càng bận rộn hơn khiến tôi ngừng suy nghĩ về rất nhiều thứ. Tôi chỉ tâm niệm cùng đại ca mạnh hơn nữa, hơn nữa, mặc kệ tình trạng sức khỏe, mặc kệ làm ngoài giờ rồi lại ngoài giờ, đầu óc tôi ngoài quản lý nhà văn chẳng còn chứa được thứ gì khác, bởi vì đây là công việc của tôi và nhà văn mà tôi ngưỡng mộ, rất hiển nhiên.

      Công việc ngày càng quen tay và cái tôi ngày càng teo tóp. Niềm vui của tôi xây lên từ thành công của mỗi dự án, mỗi hợp đồng được ký kết. Có vẻ rất hợp lý, nhưng ra có chút bệnh hoạn. Nửa đêm tôi thường mất ngủ, lo lắng kiện và hợp đồng của tháng này có thuận lợi hay , ban ngày tôi thường xuyên bỏ bữa, lo lắng với chỉ số bảng xếp hạng của tuần, tôi biết vấn đề nằm ở đâu, niềm vui của tôi hình như còn đơn giản nữa, đây là ước mơ của tôi sao? Tôi nghiêm túc tự vấn bản thân. Cuối cùng, tôi nhớ ra giấc mơ bị tôi phủ bụi quá lâu ngay… Tôi muốn làm những điều tôi muốn làm.

      “Đại ca, nếu tôi ra , thế nào?” Tôi hỏi.

      “Tôi giữ chân đâu, phải là muốn, mà là nỡ.” Đại ca trả lời cách cảm tính hiếm hoi.

      Thế là, tôi đưa đơn thôi việc, mặc dù quyến luyến, nhưng tôi rất vui.

      Trước khi thôi việc, bận rộn như tôi tưởng tượng, cảm ơn sếp thông cảm với tôi, cho tôi nhiều thời gian để kết thúc công việc.

      “Sắp nghỉ rồi, xin sớm đương tận tình.” Đại ca lắng nghe tiếng gõ bàn phím lách cách của tôi.

      “Tôi chẳng cần.” Tôi trả lời bướng bỉnh, kiểm tra nội dung chi tiết của hoạt động ký sách Sát thủ 2 Thợ săn mạng sống 6.

      “Ừm… thế này là rất lành mạnh đấy!”

      “Tôi vốn là đứa nghiền công việc mà.” Tôi ngoáy lỗ mũi.

      “Đại học Trung Sơn, cùng nhé!”

      “Ok!” Tôi gật đầu.

      Buổi thuyết trình cuối cùng trong nhiệm vụ người quản lý nhà văn, giúp tôi tìm thấy ngã rẽ cuộc đời. Trong buổi chia tay ký tặng sách Sát thủ, công lý ràng, tôi kết thúc đời độc thân.

      “Cảm thấy tình rất được nhỉ?” Giờ đến lượt đại ca bù đầu cho kịp đăng tạp chí HERE.

      “Rất được.” Tôi hài lòng ôm bạn trai.

      Mẹ, thơm cái sắp xuất bản, viết cho tôi lời tựa nhé!” Đại ca .

      “Tôi viết tựa á? Hơi bị kỳ cục đấy.” Tôi nhíu mày.

      “Để làm kỷ niệm!” Đại ca cúp máy, tiếp tục cày.

      Tôi ngồi trước máy tính, sắp xếp lại từng li từng tí của năm qua. Thực lòng, tôi thể cầm bút viết trọn vẹn cảm giác của mình. Nhìn lại những gì qua khiến tôi khóc lên khóc xuống, làm cuốn sách trở nên u buồn.

      Nếu tôi quyến luyến dối, bởi năm qua tôi được rất nhiều rất nhiều, từ độc giả hâm mộ, đối tác công việc (cảm ơn hai nhà xuất bản Xuân Thiên và Cái Á bao bọc và hỗ trợ tôi, giúp đỡ của quý vị có tôi hôm nay), dĩ nhiên còn có niềm tự hào về kết quả nữa. Tôi rất nỡ rời xa, nhưng nếu chỉ có chìm đắm trong thành công qua có thành công hơn sắp tới. Tôi quyết định lau khô nước mắt, và hồi tưởng lại những hình ảnh vui tươi. Bởi vì đây là cuốn sách kết thúc có hậu.

      Cuốn sách bắt đầu vào khoảng thời gian tôi được giao làm người quản lý nhà văn, viết xong sau khi tôi thôi việc chừng tháng, cảm ơn đại ca tặng tôi kỷ niệm thôi việc đặc biệt thế này, có thể chúng ta bao giờ là quan hệ chủ tớ nữa (xin lỗi nhé, tôi nghĩ ra từ nào thích hợp hơn), nhưng chúng ta mãi mãi là bạn!

      8/11/2005 tại đại học Trung Sơn, Cao Hùng

      (đúng ngày sinh nhật tuổi 28 của tôi).


      Lời tựa của mẹ Đao

      Khoảnh khắc thông báo mắc bệnh ung thư máu, đúng là nhớ mãi quên.

      Vẫn nhớ hôm đó, mình đối diện bác sĩ, hai mắt đỏ hoe, đạp xe, về đến nhà còn thấy mình rất dũng cảm. Ai ngờ chồng ở nhà đầm đìa nước mắt từ lâu, nhìn thấy tôi gần như suy sụp, tôi còn kiềm chế được nữa, khóc òa ngay trong tiệm thuốc.

      Vẫn chưa đủ, tôi chạy lên phòng ngủ, nhìn từng căn phòng, khóc trong từng căn phòng, thậm chí ngồi ở phòng bóng bàn tầng bốn vừa kêu vừa khóc, còn phân biệt được mồ hôi hay nước mắt nữa.

      Ngay tối hôm đó, tôi nhẫn tâm bỏ mặc chàng trai khóc lóc ở nhà, ra Kim Thạch Đường, mua lèo bốn cuốn sách về huyết học, đây phải là phong cách thường ngày của tôi, nhưng có lẽ trong thâm tâm từ khi đó bắt đầu chuẩn bị chiến đấu. Đúng lúc mẹ chồng về nhà ngoại, ba thằng con trai đều học ở Đài Bắc, chúng tôi thấy đơn vô vọng biết bao.

      Vào nằm điều trị ở khoa huyết học và u bướu bệnh viện Chương Cơ, sau đó về nhà bốn mươi ngày sau. Ở trong phòng bệnh cách ly, sốt, ngất, ngã, ho ra máu, ba đứa con trai thành tâm cầu xin Bồ tát phù hộ, chép Tâm kinh và niệm Tâm kinh cho tôi, mỗi đứa nguyện giảm thọ sáu năm để chuyển cho tôi, chồng bảo giảm thọ mười năm để cho tôi, tôi bằng lòng tiếp nhận những tình đó của mọi người. vậy, bởi vì tôi cần những năm tháng đó biết chừng nào, tôi còn rất nhiều việc chưa kịp làm, lâu nay tôi cứ tưởng mình là robot vô địch, đời nào ra sớm.

      Sống trong động viên của thương, hóa trị liệu càng ngày càng thuận lợi, tại tôi làm theo hướng dẫn của bác sĩ điều trị Vương Toàn Chính, mỗi tháng vào Chương Cơ lấy máu xét nghiệm theo dõi lần, chú ý đề phòng cảm cúm, tôi bơi để tăng cường vận động, tự tập khí công, mỗi tuần chợ hai lần như trước, làm những món ăn mà tôi thấy có lợi cho sức khỏe, ăn trong niềm vui. Còn cả du lịch ở Nhật Bản và Đại lục với đôi giày bạn đọc Tỏa Nhi của Cửu Bả Đao tặng nữa, tôi vô cùng hạnh phúc.

      Cảm giác được sống lại bao trùm quanh tôi mỗi ngày. Tôi trưng bày cuốn sách của Cửu Bả Đao giá trong tiệm thuốc, khoe với bà con hàng xóm. Ngày tháng của tôi đầy đặn và vui vẻ. Sắp tới con dâu trưởng sinh nở, sống mang lại hy vọng mới cho tôi. Chúng tôi chuẩn bị cho em bé Umi căn phòng mới, bắt đầu mua sắm rất nhiều thứ, gia đình tôi sắp tới chắc chắn rất đông vui.

      Vui lắm.
      lion3012 thích bài này.

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      22/11/2004

      ở bên mẹ, thời gian 8 giờ 44 phút, tối 22 tháng 11 năm 2004.

      Đến phiên tôi và ba.

      Hôm nay mẹ nằm viện đêm đầu tiên, bệnh bạch cầu tủy cấp tính. Lúc trưa, báo cáo xét nghiệm vừa “ra lò”, bác sĩ sải bước tới trước giường bệnh, tuyên bố tin dữ này với người ngồi bên chân mẹ là tôi. Tôi bê hộp cơm, mồm đầy giá đỗ với thịt nướng, ngồi khoanh chân giường bệnh, tỏ vẻ háu đói cho mẹ xem.

      Trong tích tắc bác sĩ tên căn bệnh, tôi phát trong phòng chỉ có mẹ tôi, tôi và thằng út, tôi vụt biến thành chỉ huy tối cao, nhưng tôi gánh nổi việc đó.

      “Đợi , để cháu gọi cháu đến nghe!” Tôi buông vội hộp cơm, lao ra khỏi phòng bệnh tìm .

      Từ khi mẹ ngã bệnh, trở thành trụ cột gia đình, vô số họ hàng đều hỏi thăm bệnh tình mẹ qua . May vì học đại học ngành dược, làm thạc sĩ về dược phẩm thô, làm tiến sĩ về trị liệu ung thư. Càng may sao người đúng nghĩa.

      Tìm mãi mới thấy , bình tĩnh thông báo ý nghĩ ngây thơ “mẹ chỉ bị thiếu máu nặng, vất vả lâu ngày sinh bệnh mà thôi” của chúng tôi tan thành mây khói, sau đó níu chân bác sĩ ở sảnh để hỏi sau đây phải làm thế nào.

      Bác sĩ họ Vương rất tốt bụng, chẳng chịu thẳng gì hết. Trong đầu tôi xoay mòng mòng kết quả google, bác sĩ quen qua mạng, và bạn cũ của mẹ qua đời mấy năm trước vì căn bệnh tương tự.

      Bác sĩ xong bỏ , đầu tôi trống rỗng. cả nắm chặt vai tôi lay lay bằng thái độ tôi chưa từng thấy: “Làm sao đây!”

      Làm sao đây? Chúng tôi đều chưa hết bàng hoàng, nước mắt chưa kịp chảy, trong đầu ra mấy cú điện thoại cần gọi. Ba, ông ngoại, mợ, hai, ba, chú ba, cậu út…

      Trở lại phòng bệnh, tôi thà khai hết tình hình với mẹ. Dù sao hồi trẻ mẹ tôi cũng từng làm hộ lý, giấu sao nổi. Sáng nay lúc ở chỗ đợi, mẹ còn đọc cuốn Phân tích chẩn đoán lâm sàng mới mua, sáng suốt lắm.

      Ba em cùng nhìn mẹ.

      “Cấm đứa nào khóc.” Mẹ .

      Tôi cuộn tròn ôm lấy đầu gối mẹ, lén gạt mấy giọt nước mắt.

      “Đương nhiên được khóc, bây giờ phát ra sớm, chắc chắn vượt qua được.” cả động viên mọi người, thằng út phụ họa.

      là phát sớm có khi cũng đúng. Hồi tháng Tư, mẹ thấy mệt tự xét nghiệm máu, các chỉ số về máu đều cho thấy điều gì, mãi tận đến tuần trước.

      “Mẹ, mẹ là người quan trọng nhất của tụi con, thực thể thiếu mẹ được.” Tôi nắm chặt bàn tay mẹ. “Ở mạng, con được công nhận là nhà văn tự cao tự đại tự tin trầm trọng, nên mẹ cũng phải tự tin vượt qua hóa trị liệu.”

      “Biết rồi mà. Đây là di truyền.” Mẹ gượng cười.

      Sau đó, từng người lần lượt ra chỗ ti vi bên ngoài bệnh viện lén khóc, rồi phân công nhiệm vụ tiếp theo.

      Là nhà văn tự do và học viên cao học bị treo bằng, tôi quyết định dời nơi ở trọ từ Bản Kiều về Chương Hóa, ngày ngày bám mẹ và viết truyện. cả hoãn tiến độ ở phòng nghiên cứu lại, lái con xe mười hai năm tuổi, phi phi về giữa Đài Bắc với Chương Hóa. Thằng út học cao học năm hai bận nhất, chỉ dặn nó cố gạt bỏ mọi việc ngoài lề quan trọng, năng về Chương Hóa với mẹ.

      Bởi vì là mẹ. Người quan trọng nhất trong nhà.

      Mọi người lau nước mắt, xốc lại tinh thần, trở về phòng bệnh chuyện cùng mẹ. Bảo là “ chuyện”, thực ra thần sắc của mẹ rất yếu, chỉ muốn mọi người yên tâm mà thôi. Khuyên nhủ vài câu xong, mẹ bắt đầu thử cố nhắm mắt ngủ.

      Sau đó chị dâu tương lai của tôi đến. Mắt cũng đỏ hoe.

      Tranh thủ lúc cả và chị dâu tương lai ở đây “trấn giữ”, tôi tranh thủ bắt taxi về nhà trám răng, sau đó cắt mớ tóc sắp mọc thành cái nấm đầu mình.

      Kể ra cũng lạ, chiều hôm qua lúc tôi dùng chỉ nha khoa móc kẽ răng, biết tại sao răng cửa bên phải bung ra miếng ở mặt sau, đó là miếng trám bằng sứ trước đây, dùng chỉ nha khoa móc qua móc lại hồi thế nào mà bung mất. Bung ra dĩ nhiên dùng lại được, vì xung quanh lỗ thủng bị vết sâu răng mới, bây giờ cần đục rộng thêm lỗ răng để trám lại.

      Nằm ghế tại phòng khám nha khoa êm ái, kể như tranh thủ “ăn cắp” chút nhàn rỗi, tranh thủ thở lấy hơi.

      Đúng lúc mơ màng sắp thiếp , đầu óc chợt lóe sáng, nhớ lại chương trình truyền hình bói toán từng rằng, nếu chiêm bao thấy rụng răng cửa, trong đời thực bố mẹ bị bệnh rất nặng. Chính là việc của hôm qua. Nhưng chương trình đó còn bảo rằng, có thể cứu chữa được.

      Lòng tôi chợt nhõm, may sao mình kịp thời quyết định trám răng, để còn ăn nhiều lấy sức chăm mẹ, theo nguyên tắc mệnh lý, chắc chắn mẹ bình phục.

      Trám răng xong, tôi đến hiệu cắt tóc.

      Vừa ngồi xuống, dưới bàn tay xoa bóp dễ chịu của nhân viên phục vụ, tôi bèn nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng mọi chuyện về mẹ.

      Mẹ thích màu tím. Nhưng hiếm khi mua đồ màu tím.

      Mẹ thích mường tượng cảnh mua nhà mới. Giấc mơ này chúng tôi mới thực được tuần trước. Cố gắng vay ngân hàng gần hết giá trị căn nhà, chuẩn bị sau sinh nhật mẹ chuyển về nhà mới.

      Mẹ thích những thứ chúng tôi thích. Bao gồm cả chó, và các .

      Về tình , tôi phải là đứa “chín sớm” nhất nhà, nhưng mở mồm ra toàn tình tôi là độc nhất vô nhị.

      Trong nhà, buồng tắm và nhà bếp chỉ cách tấm rèm, những đứa bạn tôi có may mắn đến nhà tôi tắm rửa thường thoải mái, cảm thấy mọi riêng tư đều lộ liễu theo tiếng nước giội. Nhưng chính vì vậy mà ba em tôi từ đều thích vừa tắm vừa chuyện với mẹ nấu ăn bên kia tấm rèm.

      Thời gian đa phần là lúc học về, nhân tiện huyên thuyên chuyện trường lớp linh tinh. Tiếng lạo xạo của cái “bồ cào” sắt mẹ đảo thức ăn hòa lẫn tiếng giội nước tắm của chúng tôi, nhưng hề ảnh hưởng tới câu chuyện giữa mẹ và con. Hơi nước nóng từ dưới tấm rèm nghi ngút bốc lên, tôi nghĩ đó là lúc mẹ vui nhất trong ngày.

      Trong lúc tắm tôi rất thích với mẹ những chuyện đại loại như “con nhất định cưới ai làm vợ”, hoặc “có vẻ như con sắp cưa được ai ai ai đó rồi”. Từ tiểu học đến đại học, nữ nhân vật chính trong các lời thề của tôi thay biết bao lần, nhưng tấm rèm chỉ thay có lần.

      “Mới bằng này tuổi nghĩ làm gì nhiều thế! Chăm chỉ học hành là được!” Mẹ lúc nào cũng trả lời như vậy, nhưng chưa bao giờ trong lời của mẹ có nghiêm túc.

      Đôi khi cũng tự nhiên thành cự cãi, tôi đội khăn tắm, thở phì phò tức giận, ném ra câu “Hừ! với mẹ nữa!” Ra khỏi buồng tắm, thấy mẹ vừa bê thức ăn ra bàn vừa lặng lẽ rơi nước mắt, lần nào tôi cũng lấy làm hối hận, chỉ muốn mẹ thưởng cho vài tát tai.

      Có thể mẹ thích theo đuổi của con trai đối với tình , càng có thể đơn giản là mẹ thích chìm đắm trong những cuộc trò chuyện đời thường với con mình.

      Miên man nghĩ ngợi, tôi định bụng thay mẹ viết gì đó.

      Hoặc, thay cả gia đình lưu giữ lại những kỷ niệm chung đẹp đẽ.

      Đoạn ký ức này nên đặt tên gì nhỉ? Ngồi trong tiệm cắt tóc, gần như ngay lập tức tôi hình dung ra bóng dáng bé của mẹ dắt chiếc xe đạp, bẽn lẽn ngoái lại nhìn chúng tôi.

      Ngồi trước gương, tôi dám mở mắt ra.

      Mẹ ơi, mẹ nhất định phải bình phục.

      —

      9 giờ 30 phút tối.

      Ba về rồi, lát nữa thằng út tắm xong đến thay. Phòng bệnh chỉ còn tôi ở với mẹ.

      “Hì hì, bây giờ mẹ chắc phải lo lắng nhất rồi.” Tôi mở ibook (ứng dụng đọc sách điện thoại), ngồi giường phụ, tựa lưng vào tường.

      “Vì sao?” Mẹ ngạc nhiên.

      “Vì chỉ còn lại thằng vô tích nhất.” Tôi tự trào. Quả thường ngày tôi đúng là thằng sống lôi thôi luộm thuộm nhất.

      “Làm gì có, nhiều khi con rất chu đáo tỉ mỉ.” Lúc , hình như mẹ phát tôi lén dùng ibook che nước mắt, nhưng rồi mải lúc lại ngoảnh cả đầu sang.

      Cho nên, tôi hề chu đáo tỉ mỉ chút nào.

      Tôi vừa gõ câu chuyện này, vừa chuyện với mẹ về mớ thông tin về bệnh máu trắng tôi kiếm được mạng.

      “Mẹ ơi, hóa ra cấp tính còn dễ trị hơn mãn tính, lại may phải dạng lypho mà là dạng tủy, năm đầu tiên xác suất sống hơn 60%, mẹ chắc chắn qua được.” Tôi nhắc mẹ.

      “Mẹ qua.” Mẹ đáp, tay gác lên trán như che bớt ánh đèn huỳnh quang. Đây là tư thế rất đặc trưng của mẹ, tôi cảm thấy trong đó chứa thành phần đau khổ.

      Sau đó, tôi kể chuyện trám răng, rồi cả chuyện nhớ lại chương trình truyền hình liên quan đến mệnh lý bói toán. Tôi nhắc cho mẹ nhớ chúng tôi cùng xem chương trình đó, người dẫn chương trình là Huống Minh Khiết.

      “Cho nên con , con trám răng rồi, nên chắc chắn mẹ khỏe lên thôi. Mẹ ạ, con nhắc lại nhé, mẹ là người quan trọng nhất trong nhà, là ý nghĩa cuộc đời của bọn con.” Tôi .

      “Biết rồi mà.” Mẹ nhắm mắt lại.

      Mặc dù nhà tôi giống như đa số các gia đình truyền thống khác, hay mở miệng ra là cứ với đương, nhưng có những thời điểm, cảm xúc thể truyền đạt qua tâm linh tương thông được. Tôi hiểu tại sao lại để lỡ những cảm xúc đó cách vô ích như thế.

      Mẹ nằm giường, thỉnh thoảng để mắt tới tốc độ giọt của dịch truyền. Mẹ thể kinh nghiệm phán đoán của hộ lý chuyên nghiệp, sau đó quyết định gọi y tá đến. Quả nhiên, huyết tương truyền sắp cạn.

      Tôi nhìn dáng người bé của mẹ, mẹ lại dần dần thiếp .

      Vài tiếng đồng hồ trước, thằng út câu rất láo: “Mẹ à, cả đời mẹ chưa bao giờ được ngủ giấc ngon, nhân cơ hội này nghỉ ngơi mẹ.” Chẳng hiểu sao nữa, lúc đó rất muốn bảo nó câm miệng, tuy rằng đó là chua xót.

      Tôi nhìn mẹ ngủ, nhàng ôm lấy cánh tay mẹ cầm ống truyền và dán đầy băng dính. Dáng mẹ ngủ còng queo vẹo vọ, di truyền sang tôi, toàn bộ.

      Mẹ bỗng nhíu mày, ngón tay ngoáy vào lỗ tai mấy phát, sau đó tiếp tục giấc ngủ dang dở và bất an.

      Mẹ rất thích ngoáy tai em tôi, nhưng cho bọn tôi ngoáy tai mình. cho cùng cũng phải thôi, vì trình độ ngoáy tai của mẹ tới mức thần sầu, tôi từng tận mắt chứng kiến người hàng xóm chạy sang nhờ mẹ giúp, kết quả móc ra cục ráy tai đen sì sì, người kia cảm ơn rối rít ra về.

      Ráy tai của tôi nhiều nhất trong ba em, là ngoáy mãi hết cũng đúng. Nhưng xét kỷ lục phải là tôi, lần đầu tiên bị bố bắt “đứng gội đầu”, sáng hôm sau rơi ra cục ráy tai cực lớn.

      Khi ngoáy tai, mẹ thích hỏi chuyện nọ chuyện kia, bọn tôi bị buộc phải ậm ậm ờ ờ trả lời mẹ. Mỗi khi lấy ra được mảy , mẹ lại quệt lên cánh tay bọn tôi. Có lần còn đem cục ráy tai cực đại cho vào túi ny lông bằng bàn tay, giao cho bọn tôi giữ làm kỷ niệm hoặc đem khoe khắp nơi. Nhưng hầu như chẳng bao giờ thực lưu giữ cả, mấy lần bị con cá tôi nuôi trước đây ăn mất.

      Mấy năm gần đây tôi mới bắt đầu nghĩ cách ngoáy tai cho mẹ, nhưng trình độ kỹ thuật còn kém xa. Mẹ rất sợ trình độ gà mờ của tôi, thường kêu đau đòi thôi, đồng thời kiên quyết rằng đợt công kích vừa xong của tôi hoàn toàn phải là “mẹ ơi, chỉ mới ở bên ngoài thôi mà” như tôi .

      Hồi trước những lúc nhàm chán tôi hay nghĩ linh tinh, nếu về già mắt mẹ mờ rồi, ai ngoáy tai cho tôi đây? Vài lần tôi tự cầm cái móc cho vào tai khều thử, nhưng sao ngộ ra được bí quyết. Chỉ mỗi việc này thôi, thấy mẹ là người ai thay thế được.

      Thằng út đến. Tôi trao “tín vật”.

      Hôm nay nó ngủ lại bệnh viện với mẹ, sáng mai về Đài Bắc, đổi cho thằng ấm ớ là tôi ra trận.

      Nhưng ngày mai là ngày đầu tiên làm hóa trị liệu.

      Tôi rất sợ đau, cái này cũng di truyền. Tôi rất sợ thảm cảnh ngày mai chỉ còn lại mình tôi.

      cả mới đến Đài Bắc, vừa gọi điện cho tôi, chỉ tức sao có nhiều em nữa cùng chăm sóc mẹ. Trong đầu tôi lại nghĩ đến các “thiết lập đoán trước” trong phim điện ảnh The symbol. Mỗi sắp xếp của ông Trời đều có lý do riêng.

      “Em vẫn hay nghĩ, có khi mẹ đẻ ra 3 em là có ý gì đó. Ba người cũng rất tốt.” Tôi bảo.

      biết.” đáp, kết thúc cuộc gọi.



      23/11/2004

      Tôi học cao học về xã hội học. Truyện viết đầu tiên Bom sợ hãi chứa ý nghĩa xã hội học, cũng là mục đích ban đầu phải viết thành loạt truyện. Câu chuyện trong Bom sợ hãi về tầm quan trọng của “ký hiệu” đối với vận động của thế giới, cho nên tôi xây dựng nhân vật sinh viên đại học sớm thức dậy phát ra mình thế giới xa lạ về ngữ nghĩa, tai chỉ nghe thấy những thanh hỗn độn, chữ viết biến thành mớ tạp nham méo mó, mọi biển hiệu, sách báo, tiền tệ, ti vi v.v… đều là những hình ảnh rối rắm. Sau đó sinh viên ấy gần như bị tâm thần phân liệt.

      Xây dựng điều kiện gian thời gian như vậy là vì, muốn biết được mức độ quan trọng của cái gì đó, phương pháp nhanh nhất là “vứt bỏ nó”, để nó tồn tại. Nếu cái gì đó tồn tại nữa, ta phát ra quỹ đạo vận hành của thế giới xung quanh dần dần chệch hướng, hoặc mất cân bằng nghiêm trọng. Trải nghiệm hoang mang và sai lầm cho ta lĩnh hội được ý nghĩa quan trọng của tồn tại của thứ đó đối với bản thân.

      Nếu ông Trời bắt mẹ bị bệnh nặng vì mục đích như thế, tôi chỉ có thể rằng, sao phải làm điều thừa thãi vậy?!

      quan trọng của mẹ cần bất cứ chứng cứ hỗ trợ nào.

      Bây giờ là 2 giờ 35 phút chiều, mẹ nằm viện ngày thứ hai.

      Buổi sáng tôi đến thay ca cho thằng út, mang cho mẹ xô nước dùng để lau rửa và bức tượng Phật . Họ hàng đến thăm nhiều, chú ba, ba, vợ chồng dì ba, bố mẹ vợ tương lai của cả. Tôi nghĩ đây thông thường là “giờ cao điểm” thăm hỏi bệnh nhân. Đến sau đợt hóa trị liệu, lượng bạch cầu sụt giảm mạnh, hệ thống miễn dịch suy yếu, phải đuổi khách, bảo vệ mẹ.

      Tôi nhìn mẹ liên tục giải thích bệnh tình cho họ hàng, lại rằng có chuẩn bị tinh thần, lần lượt an ủi mỗi người đến thăm. Mẹ mạnh mẽ. Tôi ầm thầm cầu khấn bộ gien di truyền yếu ớt của mình chỉ là đột biến cần thiết “để trở thành nhà văn có cảm xúc dồi dào”.

      Họ hàng như sóng, ập đến rồi tản . Bây giờ chỉ còn mình tôi.

      Buổi chiều mẹ nhận được điện thoại của ba, lại bắt đầu chỉ dẫn chỗ để các thứ vật phẩm trong nhà, cả vị trí của thuốc men giá, lời lẽ tỉ mỉ và phong phú, dễ dàng mường tượng ra dáng vẻ ba tìm kiếm đến luống cuống ở đầu kia điện thoại.

      Ba là người đàn ông rất dựa dẫm vào mẹ. Vì thế ba biết nấu cơm rửa bát, biết giặt áo là quần, biết quét nhà dọn dẹp, nửa đêm mỏi vai đau lưng mẹ đấm bóp mát xa, trước khi ngủ hay đòi ăn đêm. mẫu đàn ông sung sướng điển hình của Đài Loan thế hệ cũ. Nhà tôi nghèo, núi nợ hơn hai mươi năm trả chưa xong, nhưng ba sống thoải mái, vì có mẹ thu xếp gắng gượng cân bằng thu chi, năm ngoái còn mua chiếc xe RV mới.

      “Ông có nhớ uống thuốc trước và sau bữa tối ?... Trà gừng bột để ở cái tủ gương tôi hay pha cà phê, phía sau tí… Số điện thoại đó tôi chép ở…” Mẹ nằm trong bệnh viện, vẫn điều khiển cuộc sống của ba từ xa.

      Ngoài cuộc sống ra, ba tôi còn dựa vào mẹ trong chuyện làm ăn ở tiệm thuốc.

      Nhà tôi mở tiệm thuốc, mức độ quán xuyến của mẹ đối với tiệm vượt xa tưởng tượng của mọi người. Mẹ rất chăm chỉ, thường xuyên thấy mẹ ôm cuốn Dược phẩm toàn thư dày cộp để tra tra dò dò. Với kiến thức chuyên môn hộ lý trước đây, mẹ ngừng tìm tòi bổ sung tri thức tiên tiến nhất về sử dụng thuốc men. Mẹ còn hay bảo tôi lên mạng tra cho mẹ xem ý nghĩa của mấy từ khóa là gì. Cho dù tuổi cao, phải đeo kính lão, mẹ vẫn kiên trì như thế.

      Chính vì vậy, bao nhiêu khách hàng, người thân, láng giềng chòm xóm hễ ốm đau đều muốn tìm mẹ nhờ tư vấn phải làm thế nào, nên bệnh viện nào. Nghiễm nhiên mẹ trở thành quý nhân được mến nhất trong khu dân cư. Tiệm thuốc cũng biến thành điểm trung chuyển thông tin của dân cư xung quanh đấy, đủ mọi chuyện ngồi lê đôi mách đều tự động tìm tới.
      “Mẹ ơi, con dám chắc mẹ tranh cử tổ trưởng khu phố nhất định trúng!” Tôi từng vậy.

      “Chứ sao chứ sao.” Mẹ đáp tỉnh queo. Đối với mẹ, điều duy nhất quan trọng là lo toan tươm tất cho gia đình.

      Y tá mang đến lô các tập tài liệu tuyên truyền về hóa trị liệu, bên trong liệt kê các tác dụng phụ sau trị liệu như chóng mặt, buồn nôn, rụng răng, rụng tóc v.v… và các sơ suất khách quan ví như nếu hóa chất bị thấm ra ngoài huyết quản… Tóm lại là nội dung đầy ắp đe dọa.

      Mẹ ngồi dậy, cùng tôi xem những tài liệu tuyên truyền đầy đe dọa đó. Tôi đọc thấy có nhắc tới uống nước chanh và ngậm gừng giúp ngăn cảm giác buồn nôn, bèn vội vàng gọi điện thoại nhắn ba tối nhớ mang đến.

      “Đừng sợ!” Mẹ rất quan tâm khi thấy tôi lo sợ, bởi vì tôi giấu được cảm xúc.

      “Nhưng mà con sợ đau lắm, nghĩ tới lúc mẹ làm hóa trị liệu, ở đây chỉ có mình con, con rất lo.” Tôi thành , liên tục nắn bóp bàn chân mẹ.

      Sau đó mẹ lại phải quay ra khuyên giải tôi, tôi uổng danh là người chăm sóc tồi tệ nhất.

      Mãi đến khi điện thoại của cả gọi đến nhắn là chiều nay phỏng vấn ở viện Nghiên cứu công nghệ công nghiệp xong về Chương Hóa, tôi mới miễn cưỡng thở phào. mà, rất vững chãi.

      Trong tưởng tượng, hình ảnh bệnh nhân ung thư sau khi hóa trị liệu nôn be bét, đau đớn kêu trời khóc đất làm tôi thể chịu đựng mình. Chỉ mong sao ti vi toàn nhảm nhí lừa khán giả.

      Y tá đến tiêm cho mẹ mũi an thần và chống nôn, rồi điều chỉnh máy móc, bắt đầu truyền hóa chất hai tư giờ. Ngày mai hoặc ngày kia có thể đặt mạch máu nhân tạo ở gần xương quai xanh của mẹ, để tiện cho truyền thuốc sau này.

      Y tá và mẹ thảo luận về tính tất yếu của mạch máu nhân tạo đó. Mẹ với giọng rất vui vẻ và chắc chắn: “ sao đâu, miễn là có tác dụng điều trị, tôi hết sức phối hợp, tôi quyết định phải kiên cường chiến đấu rồi.” Tuyệt quá.

      Sau đó mẹ lại bắt đầu về chuyện ba em tôi. Như thường lệ, từ khoe học tiến sĩ, hôm nay phỏng vấn nghĩa vụ quân ở viện Nghiên cứu công nghệ công nghiệp, rồi đến tôi, nhấn mạnh tuy tôi vững vàng, rất khó nhờ cậy, nhưng lại rất giỏi viết truyện (liên quan gì đâu nhỉ!), sau cùng là thằng út, làm thạc sĩ ở trường Sư phạm, sang năm thực tập ở trường trung học Chương An. Sau nữa còn nhấn mạnh ba thằng con giai đều sắp bảo vệ luận văn, luận án, sắp tốt nghiệp cả rồi.

      “Vì vậy tôi nhất định bình phục.” Mẹ rất nhàng.

      Đấy, tôi bảo tự tin dữ dội của tôi là có nguồn gốc cả.

      Thuốc an thần phát huy tác dụng, mẹ bắt đầu cảm thấy hơi mơ màng. Tôi kể tôi bắt đầu cho đăng lần lượt chuyện của mẹ lên mạng. Mẹ tò mò hỏi mấy câu. Tôi kể rằng mọi người đều thấy cảm động. Bao giờ tôi tới lượt về nhà in bản thảo ra cho mẹ đọc.

      Mẹ thiếp dần , miệng hơi hé ra.

      Tôi dùng cây tăm bông nhúng nước, thấm ướt môi cho mẹ. Lòng đầy cảm xúc.

      Hồi bị ốm sốt, ăn gì vào cũng nôn thốc tháo, mẹ lén truyền nước cho bọn tôi tại nhà, bởi vì uống nhiều nước quá bị nôn. Miệng chúng tôi khô nẻ, mẹ lại lấy tăm bông thấm ướt đặt lên miệng dặn bọn tôi ngậm mút, sau đó bôi ra khắp môi. Tận đến năm trước, tôi nhập viện vì bị thoát vị bẹn, mẹ vẫn dùng tăm bông thấm nước ấm để lên mồm tôi.

      Nhưng đến tận tối khuya hôm qua mới sực nhớ ra chúng tôi mang tăm bông vào bệnh viện. Sáng nay trước khi ra khỏi nhà tôi hỏi xin bà nội gói tăm bông.

      Mẹ chu đáo nhất.

      Hoặc là, tình của mẹ nhiều nhất.

      —

      cả sắp đến.

      Chúng tôi hay chuyện về mẹ chuyến xe Bắc Nam.

      Từ trước đến giờ chúng tôi luôn mừng rằng làm mẹ thất vọng, chúng tôi rất niềm tự hào của mẹ, mỗi đứa nhất định phải có hào quang của riêng mình. cả tôi có thành tích sớm nhất, mẹ rất hay khoe với mọi người rằng tôi ra sách, nghe rất nổi tiếng mạng, mỗi lần đến hiệu sách mua tài liệu khám chữa bệnh mẹ thường soi mói như thanh tra xem sách của tôi có giá hay .

      Tôi luôn hy vọng tương lai giành được giải thưởng văn học đại chúng nào đó, để lúc đứng sân khấu phát biểu cảm tưởng tha hồ tỏ lòng biết ơn mẹ.

      Mẹ thường , tế bào văn học trong người tôi di truyền từ ba, rồi nhắc đến các lá thư tình ba viết cho mẹ hồi xưa. như thế cũng chẳng sai, hồi bé cứ cuối tuần phải làm bài tập làm văn vào vở, ba em đều phải ngoan ngoãn viết thành bản nháp cho ba nhận xét trước, sửa sửa lại xong mới được cho phép viết vào vở. Nếu ba bận nhiều việc, số câu bị sửa ít chút, khiến bọn tôi sướng gần chết.

      Nhưng mà câu chữ sửa sửa lại, chắp hàng ngàn câu cũng thành bài văn hay được.

      Nghỉ hè cuối năm lớp bốn tiểu học, mẹ bỗng có ý tưởng cho em tôi đến học làm văn ở tòa Nhật báo quốc ngữ, thế là dắt xe đạp chở chúng tôi đến đó xin vào lớp “phụ đạo tập làm văn”. Ở đó, mỗi buổi học phải hoàn thành bài văn mới được ra về, có tình trạng phải chỉnh sửa xong xuôi mới được tính làm xong. Thế là tôi thỏa sức viết lách, viết tận tình, chăm chú và thành ra say mê. thể chăm chỉ nghiêm túc, thể thỏa sức bởi vì mẹ dường như vắt đến tận cùng hơi sức để làm sao cho em chúng tôi trở thành tài năng phơi phới.

      Nhưng mà hồi đó tôi lại rất băn khoăn. Mặc dù tuổi mới tí ti, nhưng tôi lờ mờ cảm nhận được tình trạng nợ nần của gia đình. Mẹ ráng sức gom góp để có tiền cho mấy em tôi đều được học thêm tiếng , giờ lại thêm tập làm văn, khiến tôi cảm thấy băn khoăn và áy náy. Mỗi lần thầy giáo đưa cái phong bì bằng giấy bìa, bảo về nhà cho học phí vào đấy, con số viết đó đều khiến tôi hoang mang.

      Hễ nghĩ đến chuyện mẹ quyết bao giờ nhíu mày trước các khoản học phí, sống mũi tôi lại cay sè.

      Đầu năm lớp bốn tiểu học, trong ba năm học lớp tiếng của thầy Đinh, mẹ mua băng cát xét trắng bảo chúng tôi lên lớp ghi để về nhà ôn tập. Có lúc mẹ cũng ngồi nhàn rỗi nghe cùng, nếu nghe thấy bọn tôi đùa cợt mất trật tự trong lớp, mặt mẹ lập tức nghiêm lại, bắt buộc chúng tôi lần sau học phải ngoan ngoãn xin lỗi thầy giáo và còn đích thân gọi điện thoại cho thầy để xác nhận. Tôi nghĩ điều này ít nhiều ức chế năng khiếu hài hước của con người, nhưng có cha mẹ nào mong muốn con mình trong lúc cần phải học tiếng lại rèn luyện năng khiếu hài hước?

      Trở lại với môn làm văn. Lạc đề rồi mặt trơ trán bóng quay lại chủ đề cũ là sở trường hay ho của tôi.

      Tôi thấy dưới dạy dỗ nghiêm khắc của ba, lối hành văn của tôi trở nên nổi trội so với bạn bè, nhưng điểm học ở trường lại bình thường, nên mỗi khi có cuộc thi học sinh giỏi văn các thầy chỉ gọi top ba “học sinh giỏi” gánh trọng trách, tôi có cơ hội cũng chẳng có động cơ đặc biệt nào để chứng tỏ sở trường thứ hai của mình, ngoài sở trường vẽ tranh.

      Học làm văn ở tòa nhật báo, ra chẳng còn ấn tượng học cái gì, chỉ biết ra sức viết. Lần nào trả bài điểm cũng cao, nhận xét tốt, nên thầy khuyên tôi thi vào lớp năng khiếu văn. Tôi chẳng biết mình có năng khiếu hay , nhưng đường hoàng thi vào, và rồi ròng rã học môn văn năng khiếu hai năm trời.

      Lên trung học cơ sở, tôi chỉ biết viết, còn thêm thói hài hước kiểu bốc phét. Nhật ký tuần viết linh tinh lần nào cũng được chuyền tay nhau đọc trong lớp. Hễ đề làm văn có chút tự do, tôi liền mượn cớ viết truyện. Lên đến trung học phổ thông, mức độ “chém gió” trong nhật ký tuần hoàn toàn ra khỏi quỹ đạo thông thường, chuyển sang lớp kế bên, đến thứ Sáu mới về lại tay tôi. Sau đó tôi làm lớp phó văn nghệ suốt sáu năm, thực sáu lần bố trí trang hoàng lớp học, từ trung học cơ sở năm đầu đến trung học phổ thông năm cuối.

      Mặc dù đôi lúc cũng phàn nàn, nhưng mẹ rất thích nghi với tính cách “hài hước/lơ đễnh” của tôi, và thường lôi cái tính hậu đậu mất trước quên sau ra kể với họ hàng. Đối với quyết tâm trở thành cây bút chuyên nghiệp của tôi, mẹ cũng tỏ thái độ tôn trọng mang tính chất đánh cược tương lai, chứ dùng cái nhìn thực dụng của cuộc đời để đánh giá thấp tôi, hoặc “khuyến khích ngược” tôi, hoặc tỏ ra lo lắng quá mức. Mặc cho cá tính của tôi có rất nhiều điểm yếu.

      Hai năm trước lần đầu tiên gửi bản thảo truyện, tôi giành được giải Văn học Hoàng Khê huyện Chương Hóa. Năm tiếp theo được giải lần nữa. Mẹ cực kỳ phấn khởi, đọc kỹ càng tác phẩm của tôi từ đầu đến cuối. Mẹ luôn như vậy, cho dù đề tài tôi viết kỳ quặc đến mấy, mẹ cũng chậm rãi đọc từng trang với đôi kính lão, chậm rãi lật từng trang như trầm ngâm ngẫm ngợi, chậm tới mức khổ sở.

      “Mẹ thích nhất Cà phê đợi người, tại vì nhân vật chính trong đó chính là Điền Điền mày chứ ai!” Mẹ vậy. Câu chuyện đó mẹ đọc nhanh nhất, cũng thích nhất.

      “Nhân vật chính trong Cà phê đợi người là… con mà.” Tôi ngớ người.

      Nhưng nghĩ lại cũng phải. Cũng chỉ có mẹ nhận xét như vậy. Trong khi tất cả mọi người chưa ai phát ra.

      “Mẹ, con vĩnh viễn bao giờ quên dáng vẻ mẹ đội mũ dắt xe cái ngày mẹ đưa con tới tòa Nhật báo quốc ngữ.” Tôi , và chỉ lần.

      Mỗi lần xuất bản cuốn sách in, mỗi lần nhận giải, tôi lại lần.

      Đạo diễn nào đó tìm tôi viết kịch bản, nhà xuất bản nào đó kiếm tôi hợp tác, rất nhiều nhà xuất bản của Đại lục gửi thư mời, nhân vật tiểu thuyết được sản xuất thành búp bê, được mời đến đâu đó chuyện v.v… tôi đều nhe nhởn khoe với mẹ, sau đó ngắm nhìn dáng vẻ mẹ mừng cho tôi.

      Bởi vì, mẹ là người duy nhất đời này, cảm thấy ngưỡng mộ hoặc đố kỵ trước những thành tựu tâm huyết của tôi. Tôi muốn mẹ hiểu sâu sắc mối quan hệ tốt đẹp giữa hai mẹ con tôi.

      Ba yếu tố của cây bút: Tình cảm, nguồn cảm hứng và động lực.

      Trong cuộc đời tôi, tình mà mẹ dồn cho tôi có đủ ba thứ đó.

      [​IMG]

      Bây giờ là 11 giờ 24 phút đêm, lượng hóa chất Ara-C còn lại 321. Mẹ dặn tôi phải ghi chép đầy đủ chi tiết lượng thuốc còn lại qua các mốc thời gian cùng với tình hình sức khỏe của mẹ, nhằm giúp bác sĩ chẩn đoán.

      Người nhà đều lo lắng sắp tới mẹ chuyển vào buồng cách ly để tránh lây nhiễm phải chịu đơn. cả và ba rất thương mẹ, còn tôi vô cùng sợ hãi.

      “Mẹ ơi, con phải trước, con là đứa yếu đuối nhất nhà, vì thế mẹ nhất định phải kiên cường, để còn động viên con.” Tôi câu nọ xọ câu kia. “Điều con lo nhất phải mẹ vào buồng cách ly đơn, mà là được nhìn thấy mẹ nữa con rất đơn.”

      Mẹ lại ngủ rồi. Vẫn dáng ngủ rất kỳ cục, ai bắt chước nổi.

      Trừ tôi.
      lion3012 thích bài này.

    4. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :'( ôi chao, mới nhào vô đọc khóc rồi

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      24/11/2004

      Bây giờ là 5 giờ 38 phút sáng.

      giờ đồng hồ trước, tôi còn giấc mơ đầy máu me về cuộc quyết đấu trại giam (ai lại có giấc mơ như vậy?) đèn trong phòng bỗng sáng trưng, mẹ và tôi bị giọng gấp gáp dồn dập của y tá làm tỉnh giấc, sau đó là những tiếng loảng xoảng khiến tinh thần tôi bất an.

      Ban đầu tôi tưởng trời sáng, bệnh nhân giường bên dự kiến hôm nay ra viện đến lúc ra về, nghe kỹ hóa ra tiếng cấp cứu hồi sức, xen lẫn những hỏi han của người nhà bệnh nhân. Nhưng mà, giống như xem ti vi, thấy các y tá thông báo các số liệu gì cho nhau, và câu hỏi của người nhà bệnh nhân cũng gấp gáp, mà là mù mờ và ngắt quãng.

      Nghe thanh, là bệnh nhân ở phía góc.

      Tôi ngồi dậy giường phụ, vừa xoa nắn tay cho mẹ, vừa cầm ảnh Dược sư Phật lên, niệm Dược sư chú.

      Dược sư chú mọi người trong nhà tôi đều đọc làu làu, từ bé ốm nằm giường, mẹ luôn hướng dẫn chúng tôi nhắm mắt niệm chú, sau đó trình bày với Bồ tát. Có lúc, thuốc bột khó uống quá cũng niệm; dường như hễ niệm chú mọi đau khổ trong nháy mắt đó đều tan biến.

      Tôi niệm niệm lại, dần dần, nỗi sợ hãi trong lòng như trút dần ra theo mỗi hơi thở. nghe là tiếng y tá kêu gọi gì đó, tôi trèo qua giường của mẹ.

      “Mẹ ơi đừng nghĩ nhiều, y tá bảo là khối u đè lên động mạch chủ, sau đó thế nào thế nào mới chảy máu nhiều. Cái này mẹ rành hơn con, cần phải dối mẹ cũng biết bệnh của mình có tình trạng đó. Tình trạng của mình là trận chiến đấu với tỉ lệ thành phần của máu, và các khả năng lây nhiễm. Hoàn toàn khác với bệnh nhân kia, chuyện đó xảy ra đâu.” Tôi lo cho tâm trạng của mẹ, nhấn mạnh nhấn mạnh lại.

      Sau đó, chuỗi thanh loảng xoảng khiến tôi thấp thỏm hồn vía dừng lại, mọi thanh thừa thãi đều biến mất.

      “Hôm nay còn nghe ông ấy làm xét nghiệm gì đó mà.” Mẹ thở dài, rồi chắp tay niệm Phật.

      “Mẹ ơi, đừng nghĩ ngợi nhiều mà. Con học nhiều kinh với chú như vậy, nhưng bài này duy nhất cần ôn tập mà vẫn nhớ rành chính là Dược sư chú. Con tin là đời trùng hợp ngẫu nhiên, tất cả mọi việc đều khớp nhau như bánh răng, con chỉ thuộc mỗi Dược sư chú, chắc chắn là có nguyên nhân.” Tôi đầy tin tưởng. Đây là đức tin cuộc sống, giống như ba mươi sáu hình ảnh cuối cùng trong truyện Hắt hơi vậy.

      Bênh nhân ở giường chéo góc cuối cùng bị đưa ra ngoài. Có rất nhiều cách để con người rời bỏ thế giới này, bệnh viện chỉ là nơi trong số đó.

      Mẹ vẫn còn hơi bàng hoàng, dù sao việc chấn động này cũng đến quá đột ngột.

      Tôi nắn bóp lung tung bàn chân mẹ, kể chuyện mấy hôm nay đáng lẽ nhận lời cấu tứ kịch bản của ông đạo diễn, nhưng bị việc đột ngột này làm quên khuấy mất, tận đến tối qua đạo diễn họ Quảng gọi điện trao đổi việc khác mới sực nhớ ra. Tôi giới thiệu về ông đạo diễn và nguyên nhân tôi thể nhận lời vụ cấu tứ kịch bản lần này cách tự nhiên, sau đó bổ sung thêm chuyện chuyển thể tác phẩm thành phim.

      “Mẹ cứ nhắm mắt mà nghe là được, đằng nào mẹ cũng chỉ cần nghe hình dung ra nét mặt của con rồi.” Tôi cười.

      Mẹ dĩ nhiên đồng ý, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

      “Nếu thấy sốt mẹ phải nhé, chắc chắn mẹ cảm nhận sốt nhanh hơn y tá đo nhiệt độ. Lượng bạch cầu sụt nhanh chắc chắn sốt, rất bình thường, được giấu chỉ vì sốt là tốt. Nếu mẹ bị sốt, mình tăng cường mức độ cách ly lên ngay.” Tôi nhắc mẹ, mặc dù nhiều lần.

      Mẹ gật đầu, còn hỏi tôi ba và bà nội đến thăm có mang theo mấy hộp khẩu trang , ràng bình tĩnh cách rất chuyên nghiệp.

      Bụng thấy đói, ghi chép lượng thuốc còn lại, 181. Mở hộp sữa đậu có đường, viết lại đoạn thực rất tiểu thuyết này.

      Sáng về đến nhà, đến lượt cả ở bệnh viện chăm mẹ.

      Nhằm tránh truyền nhiễm vi khuẩn, tôi thay bộ quần áo chuyên để chơi đùa với Puma, ôm nó nằm thoải mái giường rồi… ngủ bù. Tôi rất cần Puma, còn nó láng máng biết mẹ bị ốm, ngoan hơn rất nhiều.

      Ngủ được hai tiếng đồng hồ, tôi lần lượt hoàn thành số việc lặt vặt, bao gồm chuyển thư của các bạn mạng viết cho bố mẹ của Thác, mua vé tàu ngày mai Đài Bắc. Sau đó quyết định buổi tối vẫn để tôi chăm mẹ, cho cả thêm chút thời gian nghỉ ngơi.

      Tắm xong, thay bộ quần áo vào bệnh viện, Puma kêu vài tiếng đòi ôm, tôi dùng ánh mắt giải thích mấy câu, Puma hiểu ra, bèn thu mình ghế thiu thiu ngủ.

      Định viết chút, nhưng sao viết nổi chuyện Thợ săn mạng sống - vốn thỏa thuận từ năm tới đăng dài kỳ. Tôi nghĩ chắc phải cho đầu óc dãn ra mấy hôm, để có thể chứa thêm những câu chuyện máu me và huyễn tưởng.

      Xù gọi điện đến hỏi thăm, dặn dò tôi phải dũng cảm.

      Mấy tuần trước, Xù và tôi lại trải qua ít sóng gió, nhưng ấy rất hiểu mẹ quan trọng với tôi thế nào.

      nghĩ những gì tại viết phải là truyện ốm đau tật bệnh, mà là truyện đồng hành sẻ chia. cảm thấy khi viết truyện về mẹ, tâm trạng được nguôi ngoai, lòng can đảm biết từ đâu cũng nảy ra.” Tôi , đồng thời nhận thấy ra là mẹ đồng hành với tôi.

      Nhớ đến Châu Đại Quan.

      Khi hoạt động sáng tạo con người mang lại sức mạnh cho bản thân, cũng mang đến sức mạnh cho người xung quanh. Ít nhất là tôi mong đợi ở tác phẩm của mình như thế. Ở bên mẹ và viết hồi ức về gia đình này, ngoài giải tỏa những lo buồn, áp lực nặng nề khôn nguôi cùng nỗi xót xa thương mẹ, tôi càng mong sao chuỗi hồi ức động viên san sẻ lẫn nhau này cũng mang đến thêm sức mạnh cho mẹ.

      Đối với người hết lòng coi trọng gia đình như mẹ, những ghi chép đồng hành này có thể khiến mẹ hiểu được “ý nghĩa” của mình trong lòng mỗi người chúng tôi, chứ chỉ là “quan trọng” cách mơ hồ và hình thức.

      Tiếp theo, tôi nghĩ nên giải thích về cái mà tôi vẫn hay đến, xe đạp của mẹ tôi.

      Mẹ biết xe máy, biết lái ô tô, chỉ biết sử dụng phương tiện học được từ thời cắp sách là xe đạp. Vóc dáng mẹ bé, chỉ có 1m45, mỗi khi muốn phanh xe phải chân nhảy xuống đất, đường rất dễ nhận ra.

      “Mẹ ơi, ngoéo tay nhé. Nếu con thi đậu đại học công lập, mẹ phải tập xe máy.” Thằng út là người cuối cùng trong nhà tham gia thi đại học, sức học của nó làng nhàng, khiến cho hứa hẹn giữa mẹ với nó bao gồm rất nhiều thứ: xe máy, đánh cờ tướng, chơi bài poker, đánh mạt chược, v.v…

      Về sau cậu út đột phá thực lực, đậu vào khoa Giáo dục kỹ thuật trường Sư phạm, mẹ cũng tập xe máy . Nhưng chính đêm đầu tiên tập xe máy, mẹ cố gắng điều khiển chiếc xe Honda 100cc như con robot đoạn đường trước nhà, kịp nhấn phanh, từ từ đâm vào chiếc taxi. Mẹ chỉ bị sây sát , nhưng từ đó bao giờ dám tập xe nữa.

      Nên mẹ vẫn chỉ chiếc xe đạp của mẹ.

      Trong trí nhớ tôi, xe đạp của mẹ chưa bao giờ mới, và thời gian mẹ ngồi lên yên xe còn nhiều hơn thời gian đạp xe. Hồi cấp , hôm nào ba lười, mẹ lại dắt xe bộ, thồ em tôi học. ra nhà tôi cách trường tiểu học Dân Sinh xa, khoảng 1km. Nhưng mẹ yên tâm, nhất là dạo đó “vụ án bắt cóc Lục Chính” làm kinh hoàng mỗi người mẹ Đài Loan.

      Thay nhau ngồi xe đạp của mẹ, chúng tôi từ từ qua hai tiệm thịt viên nổi tiếng nhất Chương Hóa, qua con phố bán quần áo cũ và khu chợ quà vặt gần bến xe. tiếp lúc, gặp tiệm mì thịt bò rẽ trái, sau đó phải cẩn thận băng qua bên kia đường lớn, vào hai con ngõ gần trường. Cặp sách lóc xóc trong giỏ xe của mẹ, lúc này trong lòng tôi bắt đầu ngượng ngùng.

      Hồi đó, hầu hết trẻ con đều thích bị “mất mặt trước bạn bè”, để cho bố mẹ đưa đón học chứng tỏ bị cưng chiều quá, thiếu chững chạc. Càng với mẹ đến gần trường, tôi càng sợ bị bạn bè nhìn thấy, bụng dạ thon thót, cho nên nhất quyết chịu ngồi xe khi đến gần trường. Mặc dù khó chịu, nhưng tôi rất hiểu mẹ mình, nên gào thét cự tuyệt đưa đón ấm áp của cha mẹ như lũ bạn bè, chỉ xấu hổ đến mức siết chặt nắm tay.

      Mâu thuẫn ở chỗ, khi mẹ đưa đến cổng trường, chúng tôi lại rất tự nhiên thơm lên má mẹ cái.

      “Tạm biệt mẹ nhé.” Chúng tôi chào thân thiết.

      “Nhớ ngoan nhé, đừng để thầy viết vào sổ liên lạc!” Câu thứ hai của mẹ hầu như là với riêng tôi. Cuộc đời tiểu học của tôi trôi qua trong nỗi sợ liên tục bị giáo viên ghi sổ liên lạc.

      Tiểu học Dân Sinh có ba cái cổng. Mỗi em cách nhau hai tuổi, nên chỗ tạm biệt mẹ cũng khác nhau. Còn nhớ khi tôi mới lên lớp năm lâu, cả lên cấp hai, còn thằng út vào cái cổng khác của trường. Cái ngày quan trọng đó, mình mẹ đưa tôi đến cổng chính, dặn dò mấy câu rồi dắt xe chuẩn bị quay .

      “Mẹ, vẫn chưa thơm mà?” Tôi ngỡ ngàng.

      “Lớn rồi đấy, cần thơm, mau vào .” Mẹ , hơi xấu hổ.

      Mắt tôi chợt đỏ hoe, nước mắt nhạt nhòa, vào trường mà chực bật khóc.

      Bỗng mẹ gọi tôi lại, tôi sải bước tới chỗ mẹ, nước mắt lưng tròng.

      “Được được, lại đây.” Mẹ bảo, rồi để tôi “mổ” hai phát lên má.

      Về sau, hai cái thơm đó trở thành hình ảnh kinh điển được mẹ ngừng kể cho họ hàng bác nghe, và cũng là thời khắc cảm động nhất trong ký ức của tôi.

      Về sau, cả lên cấp ba, cho “phục viên” chiếc xe đạp nữ màu xanh nước biển có giỏ trước, mẹ bèn tiếp nhận, và tiếp tục loạng quạng lại hơn chục năm. Trong giỏ thường chất đầy thức ăn và đồ dùng hằng ngày, có những lúc nặng đến kinh ngạc.

      Nhưng chúng tôi ai cũng cao hơn và nặng hơn mẹ, còn ngồi xe để mẹ từ từ dắt nữa.

      Hình ảnh đón đưa ấm áp mỗi ngày rất đỗi đời thường đó, mặc dù có bức ảnh nào ghi lại nhưng tôi rồi, đời này có gì trùng hợp ngẫu nhiên, tất cả việc đều khớp vào nhau như bánh răng, đều có lý do quan trọng để tồn tại. Ký ức của tôi về mẹ cứ tươi roi rói, chắc chắn là để lưu giữ những thời khắc cảm động như vậy.

      22 giờ tiệm thuốc đóng cửa. Ba đến rồi.

      Ba gặp mẹ rất vui, sau đó cứ từng chập “thỉnh giáo” mẹ vị trí của rất nhiều thứ trong nhà, toát lên vẻ lưu luyến.

      “Chỉ muốn đem bà về nhà, làm mẫu lượt.” Ba than thở, rồi ôm mẹ rất tình cảm.

      Mẹ gặp vấn đề sức khỏe lần này, trước khi bệnh viện kiểm tra, ba toàn khóc, làm cho mẹ cũng cầm nổi nước mắt.

      Nhưng nước mắt của ba có ý nghĩa to lớn với mẹ, mẹ để lại hình bóng vất vả chịu thương chịu khó nhất trong cuộc đời ba.

      Lại chỉ còn mình tôi bên mẹ.

      Trong ánh sáng yếu ớt, tôi chậm rãi đọc nốt những chương cuối của truyện Tầm Tần Ký.

      Lúc này tôi bất giác nghĩ đến thằng út về Đài Bắc học, hơi lo cho nó. mình nó giữa Đài Bắc trống trải, chắc chắn rất đơn. Lúc ngủ chắc chắn rất khổ sở.

      miên man nghĩ thằng út gọi điện thoại chúc mẹ ngủ ngon.

      Thằng tôi lúc này, rất mừng cho mình được ở bên cạnh mẹ.

      25/11/2004

      Sáng sớm cả đến trực thay. Tôi lên tàu Đài Bắc.
      Buổi chiều hẹn chụp cộng hưởng từ ở đại học Y khoa Đài Bắc, kiểm tra mức độ đau thần kinh tọa của tôi xem đạt ngưỡng nghĩa vụ thay thế vì lý do sức khỏe[1] hay chưa. Ngày mai đến nhà trọ ở Bản Kiều gửi xe máy và áo quần mùa đông về Chương Hóa. Ngày kia đến gì đó trong buổi tọa đàm ở đại học Sư phạm. Nếu có chuyện hay ho xảy ra, ở lại thêm ngày Chủ nhật ở Đài Bắc.
      [1] Những nam thanh niên đến tuổi mà vì lý do sức khỏe thể tham gia nghĩa vụ quân ở Đài Loan, được áp dụng nghĩa vụ thay thế, tức là chỉ cần tới làm việc trong các cơ quan chính phủ, phải nhập ngũ.

      Thế rồi, hôm nay tôi vẫn quên gọi điện thoại cho ông đạo diễn, tệ . Nghiêm trọng nữa là, bây giờ nhớ ra việc đó tôi lại chẳng có sức lực thực .

      Mấy hôm nay nhiều việc đột ngột, áp lực tâm lý khiến cơ thể dễ mệt mỏi. Ngồi con tàu Tự Cường Đài Bắc, lần hiếm hoi đôi tay tôi bỏ thói quen duy trì suốt ba năm nay, lách cách viết truyện đầu gối nữa. Tôi ngủ khì khì.

      Đến đại học Y khoa Đài Bắc lấy tích kê khám, nút chặt hai lỗ tai, bắt đầu việc mới chỉ từng thấy qua phim ảnh, là kiểm tra cộng hưởng từ.

      Tôi nằm yên trong gian kín bưng, lúc yên lặng như tờ, lúc lại ầm ầm ù ù. Dần dà lại muốn ngủ say trận, đáng tiếc là tôi chán quá hé mắt ra lần, phát mình ở trong gian chật hẹp, mặc dù nhắm mắt ngay lại, nhưng toàn thân lập tức căng lên cảm giác ngột ngạt sao chịu nổi.

      Hình như tôi ngọ nguậy và kêu tiếng, chỉ muốn thoát ra ngoài lấy khí.

      Bấy giờ tôi mới hiểu ra trong phiếu điền trước khi kiểm tra, do đâu mà có mục rất nực cười: “nếu người bệnh thể nằm yên, đề nghị thông báo trước cho nhân viên hộ lý”. Hóa ra hề mang ý “xin lỗi nhé, tôi nghịch lắm, nên làm theo cầu được.” Mà là “mẹ kiếp, tôi là hội viên cấp cao của câu lạc bộ sợ buồng kín.”

      Những thứ tôi sợ quả thực là quá nhiều. Cuộc đời tôi dường như là quá trình phát , tích lũy những thứ mình sợ. Sợ độ cao, sợ ma, sợ người khác tin mình, sợ mình được ôm Puma lúc nó qua đời, sợ gãy mất đôi tay trị giá hai trăm triệu, sợ cắt bao quy đầu của mình hoặc người khác.

      Nhưng tôi có thể khẳng định rằng, tôi sợ nhất là có mẹ.

      “Việc gì các con cũng phải bàn bạc với nhau đàng hoàng nhé… dù cuối cùng mẹ có qua khỏi hay .” Tối qua lúc ăn cháo mẹ tự nhiên như vậy, hại tôi choáng váng trận.

      Mẹ! Mẹ đừng dọa con như thế.

      —Xem lại những dòng viết về việc chăm nom ngày hôm qua. Từ những giao hẹn của mẹ với thằng út, có thể thấy mẹ có rất ít thú vui.

      Nhưng ít thú vui ra là vì quá nhọc nhằn vất vả, khiến thời gian dành để bồi đắp thú vui trở nên hết sức khan hiếm. Nếu có thời gian rảnh, mẹ cũng lựa chọn ngủ. Mẹ bảo chẳng có gì sánh bằng được giấc ngủ ngon.

      Mẹ thực cần nghỉ ngơi.

      việc lần này ra phải có dấu hiệu cảnh báo. Mẹ dễ bị đau đầu, kém ăn, đau dạ dày, nhức mỏi toàn thân, đêm khuya khó ngủ, tay run v.v… Tách riêng những hình ảnh khổ sở đau đớn này ra xem xét rất giống bệnh lao lực thông thường, dễ cho rằng chỉ cần thuốc bình thường là giảm đau mỏi, thành ra cũng dễ chủ quan. Nhưng nếu kết hợp toàn bộ những đau đớn mệt mỏi kia lại, đằng sau nó lại khủng khiếp đến thế.

      Hoặc là, diễn biến cách khủng khiếp như thế.

      Điều khiến em tôi ăn năn nhất là, lại cũng nhờ vào cảnh giác và năng lực của mẹ, mới có thể sớm phát ra nguy hiểm đằng sau những đau đớn đó, nếu biết hậu quả ra sao.

      Tôi cảm nhận sâu sắc rằng, phận làm con, nên biến lòng quan tâm thành hành động thực tế.

      Ba mẹ hễ có gì ổn, con cái nên chỉ quan tâm nhắc nhở nơi đầu lưỡi, mà hãy ráng sức bê ba mẹ chạy thẳng ra bệnh viện kiểm tra. Những “câu chuyện ý nghĩa lớn” nhan nhản này, ai cũng nghe đến phát ớn, nhưng khi chính mình trải qua lại rất xa lạ.

      Điều quan trọng hơn nữa là, có những ước mơ đơn giản có thể bắt tay thực , chứ đừng để ở “tương lai có thể nhìn thấy”. Nếu có thể thấy trước, tương lai mất định nghĩa thực rồi.

      Lâu nay vẫn muốn đưa mẹ, vốn chưa bao giờ xuất ngoại, chơi đâu đó, và cũng chưa bao giờ quyết tâm thực . Mẹ lúc nào cũng bảo công chuyện ở tiệm thuốc rất bận, thêm ngày cho nó là thêm ngày thu nhập. suy nghĩ rất truyền thống và thực tế. Đối với gia đình lâu nay vẫn gánh khoản nợ tiền triệu, mẹ luôn gắng sức tiết kiệm. So sánh như vậy khiến tôi cảm thấy ăn năn, nhất là nhìn thấy đôi giày của mẹ từ rất rất lâu.

      lần tôi cố ý mua đống voucher của giày da ASO, định bụng bảo là tiền đằng nào cũng xài rồi, thể nào mẹ cũng phải đồng ý mua đôi giày mới. Kết quả lôi được mẹ ra tiệm giày da ASO để lựa giày, mới phát ra chân mẹ hơn cả tưởng tượng của tôi. Lục lọi cả tiệm ra đôi nào vừa.

      sao cả, chúng tôi có dịch vụ đặt làm riêng theo kích cỡ mà.” bán hàng quan tâm gợi ý.

      “Cảm ơn nhé, cần đâu.” Mẹ từ chối, quay sang bảo tôi: “Mấy voucher này để dành cho ba với thằng út.” Cuối cùng thằng út dùng .

      Có lúc hò hẹn với Xù, ăn cơm bình dân ngoài trời hít khí lạnh, tôi bèn nghĩ, hôm nào phải thuyết phục mẹ ăn tiệm với con trai. Nhưng mẹ chỉ cần ăn McDonald hoặc KFC hài lòng. Nếu mở mồm mời mẹ ăn gì đó nhiều tiền chút, tôi lại sợ bị mẹ trách mắng, nên chẳng dám đả động.

      mâu thuẫn rất chua xót. Có lúc nghĩ đến tôi thấy sống lưng ớn lạnh.

      “Mẹ ơi, sau này ở với con, mẹ chỉ cần chịu trách nhiệm xem HBO và ngủ thôi nhé.” Lúc ngồi nhà viết truyện, thỉnh thoảng tôi với mẹ như thế.

      “Được rồi, được rồi.” Mẹ luôn trả lời như vậy, với nụ cười.

      “Mẹ ơi, mấy khoản nợ nần đó chẳng đáng gì. Mẹ đẻ ra ba thằng, nên nợ gì cũng chia ba là đơn giản vô cùng. Chỉ cần vài năm nữa, bọn con tốt nghiệp và hoàn thành nghĩa vụ quân xong, phát trả hết sạch.” Từ thời đại học, tôi bắt đầu an ủi mẹ, “Sau đó mình có thể mua nhà mới.”

      Dường như mẹ chưa từng nghi ngờ điều tôi , cảm thấy rất mãn nguyện về đoàn kết của ba em tôi.

      Nhưng còn bao lâu nữa, mới đến ngày mẹ an hưởng nhàn rỗi, tôi ngồi viết truyện trong tiệm cà phê còn mẹ ở bên cạnh xem tạp chí?

      Nếu chỉ có kế hoạch, mà có “khao khát thực ngay lập tức”, mãi mãi chỉ là kế hoạch.

      Đời người có quá nhiều thứ xứng đáng trở thành cái cớ, phải học, phải làm thêm, phải làm, phải thương thảo hợp đồng, mỗi lý do đều đường hoàng nghiêm chỉnh, đều là những cái gọi là “việc chính”. Và như dự đoán, đại đa số mọi người đều lựa chọn bỏ lỡ cống hiến. Để rồi bất giác cuộn vào trong cái kén hối hận do chính mình nhả ra, mãi mãi bị giam cầm trong đó.

      Có hai loại cảm xúc “cực đoan” ám ảnh con người suốt đời.

      hổ thẹn vì lòng tự trọng bị cưỡng đoạt, hai là hối hận lắng kết ngừng.

      theo kiểu tiểu thuyết, hai thái cực cảm xúc đó, cứng chậm, lần lượt tạo ra hai loại người rất cực đoan. Nếu xảy ra tình cảnh “con báo hiếu mà song thân còn đâu nữa…” khó tưởng tượng tôi làm sao ngăn nổi nước mắt, cũng biết liệu tôi có vì quá đỗi mất mát mà đánh mất phần lớn cảm xúc hay . Nhưng những thất vọng đó cũng thể so sánh với việc thể thỏa mãn hạnh phúc mà mẹ mong mỏi.

      Vì vậy, tôi phải phá vỡ cái kén. Mỗi đứa con đều phải phá vỡ cái kén.

      Nhưng phần lớn mọi người đọc tới chương này, cảm nhận được cái kén sờ sờ trước mặt, vẫn nhấc điện thoại gọi về nhà.

      Bởi vì luôn có “việc chính” phải làm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :