1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Mẹ ngốc nghếch, con thiên tài
      ( 天才儿子笨蛋妈)

      [​IMG]


      Tác giả : Bạch Giới (白戒)
      Thể loại : Đô thị tình duyên, nữ chính ngungơ, nam chính sủng nữ chính.
      Nguồn: Google Translate
      Đội dài: 136 chương
      Giới thiệu:

      Đàn ông mà tin được heo cũng có thể leo cây!

      - Nhạc Vô Ưu đối với loại đàn ông chỉ biếtdùng “nửa người dưới” suy tính, chút nào cảm thấy hứng thú. Nhưng vì hoàn thành tâmnguyện cuối cùng của bà nội, quyết định phảisinh con.

      ………

      – Phương Đông Dạ - đẹp trai với tài trí củamột thiên tài.

      Ánh mắt lãnh khốc, dọa sợ vô số phụ nữ dám đến gần. Đối với , phụ nữ chính là phiền toái. Mà là ngoại lệ. chẳng những bị ánh mắt lạnh lẽo của hù chạy,ngược lại còn đưa ly rượu cho .

      Nâng ly uống 1 hơi cạn sạch!

      đặc biệt! Để lại cho mộtcảm giác đắm say. Kết quả, hôn mê.

      Đáng chết!

      thất thân rồi. Bị “ấy ấy”, nhưng đến tên của “mê gian” kia cũng biết.

      Chuyện này với quả là vô cùng nhục nhã.Đợi khi tìm được , nhất định đòi lạigấp bội.

      Nhưng, lần gặp mặt sau, cư nhiên cóchút ấn tượng nào với . thế, còn ngây thơ :

      Này, nhìn mặt rất quen nha. A, tôi nhớ ra rồi, trông rất giống con trai tôi.

      Rất giống con trai ? Là con của giống !

      nhớ ? sao! giúp khôiphục trí nhớ. Đến lúc đó, tự nhiên biết, tại sao con trai của lại giống .

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 10/8/14
      Bối Nhi thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Người ngốc có cái phúc của người ngốc (1)


      Ở bệnh viện, chuyện trước lúc lâm chung phó thác lại di ngôn cũng nghe rất nhiều, căn bản mỗi ngày đều diễn ra. Nhưng giờ đứng trước tình thế này, hoàn toàn đơn giản như thế.

      “Tiểu Ưu à, tục ngữ có có câu: “Ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con”. Bà nội sắp rồi, cho nên bà hy vọng trước khi chết, có thể thấy cháu có nơi nương tựa. Cháu có thể nhận lời bà nội ?” Bà lão có mái tóc hoa râm, lấy tay vỗ cháu khóc trong ngực mình dặn dò. Nhưng trong ánh mắt lại lóe lên sáng suốt, cơ trí, mà ai nhìn vào cũng thể tin được đó là ánh mắt của người sắp chết.

      “Ô ô ô ô ô ô ô ô …”

      Vô Ưu vừa nghe bà nội sắp chết, trừ khóc cũng biết làm gì nữa. từ sống nương tựa vào bà nội, bà nội chính là người thân duy nhất của . dám tưởng tượng, nếu như ngay cả bà nội cũng còn nữa, mình phải như thế nào. Nghĩ đến đây, lại khóc trận kinh thiên động địa.

      “Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ…”

      Thấy Vô Ưu ngừng khóc, cũng để ý đến lời mình . Bà nội ra đòn sát thủ, càng ho điên cuồng ngừng.
      .
      “Bà nội, người làm sao vậy? Bà Nội? Bác sĩ, người mau giúp cháu xem cho bà nội.”

      Vô Ưu nhìn bà nội ho khan rất khổ sở, nhìn bác sĩ cầu cứu. Mà bác sỹ lại thở dài, :

      “Ai, cháu đừng có làm cho bà tức giận, bà có cầu gì cháu có thể làm được, nhân lúc này cháu cố gắng nhận lời bà ”. xong, đứng lên ra ngoài.

      Vô Ưu nhìn theo bóng lưng bác sĩ rời , suy nghĩ lại những lời bà vừa , chợt hiểu ra với bà:

      “Bà nội, bà đừng tức giận. Cháu đồng ý với bà, cháu ngay bây giờ, bà chờ cháu nha”.

      Sau khi xong, đứng lên chạy nhanh ra ngoài cửa. Bà lão thấy Vô Ưu rồi, ngay sau đó ho khan nữa, mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt.

      ……………………………………….

      Ngu ngốc! Ngu ngốc! là ngu ngốc mà! Trong khoảng thời gian ngắn như thế này, chỗ nào tìm người nương tựa đây hả!

      Vừa ra khỏi bệnh viện, Vô Ưu nhịn được, bắt đầu tự trách mình hồ đồ. Nhưng mà, cũng đồng ý với bà rồi, nếu như làm được, còn mặt mũi nào quay về gặp bà nữa đây.

      “Ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con”. Tại sao nhất định phải dựa vào đàn ông hả? Mặc dù phục lắm, nhưng bây giờ cũng phải là thời điểm tuyên dương nữ quyền. Lúc này, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bà nội mới là quan trọng nhất.

      Vô Ưu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ biện pháp giải quyết. Ba cũng bỏ vài chục năm rồi, trong thời gian ngắn có khả năng tìm được. “Cha” - là từ được rồi. Mà “chồng” càng cần nhắc tới . 24 tuổi rồi, nhưng chưa từng có qua người bạn trai nào cả. Như vậy, cũng chỉ còn lại “con” thôi.

      Hả!

      Hai mắt của Vô Ưu đột nhiên sáng ngời. Đúng vậy! Sinh đứa con tốt rồi. Tìm người lên giường với mình, hiển nhiên là nhanh hơn việc tìm người kết hôn rất nhiều. Hơn nữa chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, chọn được người, buổi tối là có thể mang thai, qua mấy tiếng là có thể ra về rồi. Như vậy, ngày là có thể hoàn thành hành động “tạo con” rồi.

      Càng nghĩ, Vô Ưu càng thấy mình giỏi. Bây giờ phải hành động luôn thôi, tranh thủ thời gian ngắn nhất, hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của bà.
      Vô Ưu cố gắng nhớ lại bài học Sức khỏe về sinh sản trước đây: “Ở nữ giới, thời kỳ rụng trứng thường là ngày thứ 14, tính từ ngày đầu tiên thấy kinh. Sau kỳ kinh nguyệt, tính từ ngày có kinh đầu tiên, sau 14 ngày hoặc trước 14 ngày, chính là thời điểm rụng trứng. Thời điểm thụ thai dễ thành công nhất, chính là thời gian từ ngày thứ 4 sau khi hết kinh, đến trước kỳ kinh của lần sau 5 ngày”.


      Nghĩ tới bài giảng , Vô Ưu đếm đầu ngón tay, tính ngày đầu có kinh lần trước của mình. Rút cuộc, đưa ra kết luận: hôm nay chính là ngày chuẩn bị rụng trứng.

      Điều này làm cho Vô Ưu rất hào hứng. Ngay cả ông trời cũng giúp , xem ra lần này muốn thành công cũng được rồi. Vô Ưu hạ quyết tâm, nhất định lần phải thành công. thành công thành người! Oh, đúng, phải là: thành công thành người a! Cố gắng lên!

      ………………………………

      Xong rồi! đường ít người, nhưng làm sao bây giờ đây? thể tự nhiên đến kéo người đàn ông rồi : “Lên giường với tôi được ?”. Mới vừa rồi ý chí chiến đấu của Vô Ưu còn cao vời vợi, đến bây giờ lại giống như quả bóng xì hơi.

      “Tối nay đâu chơi nhỉ?”

      Lúc Vô Ưu cúi đầu ủ rũ, chuẩn bị đánh chuồn, chợt thấy hai vừa vừa chuyện, mà nội dung cuộc trò chuyện làm Vô Ưu chú ý.

      “Đương nhiên là “Diễm” rồi. Đàn ông ở đó mới là đàn ông chứ. chỉ có dáng người đẹp, mà toàn là người có tiền và địa vị nha. chừng, có thể gặp ta đấy. Nếu như có thể nhìn thấy ấy, cùng triền miên với đêm, tôi chết cũng cam lòng nha!”.

      “Cậu đó hả! Mê trai quá ! Cùng lắm ăn được, gặp lát cũng tốt rồi. Vừa nghĩ đến đây, tôi thấy thể chờ được nữa rồi”.

      “Vậy chần chờ gì, nhanh chút. Chúng ta mau . thử vận may. chừng có thể…”

      Cứ như vậy hai lên xe rời .

      Diễm? Tốt! Bọn họ “Diễm” có đàn ông tốt. Phải đến đó vậy. Dù sao gien càng tốt, tương lai đứa bé càng ưu tú. Nếu như nhất định phải sinh con theo lời bà, đương nhiên phải chọn người có gen tốt rồi. Vô Ưu thể bội phục suy nghĩ chu toàn của mình. Ngay cả người cung cấp “tinh trùng” cũng còn chưa thấy, mà bắt đầu quan tâm đến gen di truyền rồi.

      Đưa tay vẫy 1 chiếc taxi lại, bác tài xế thân thiện hỏi: “ bé, chỗ nào đây?”

      bé? Vô Ưu nghe bác tài xế gọi như thế, cúi đầu nhìn xuống trang phục của mình. Mặc thế này nhìn giống phụ nữ sao? Thôi, quên ! Bây giờ thay quần áo cũng kịp nữa, hơn nữa đây cũng là bộ y phục nữ tính nhất của rồi, có muốn đổi cũng được”.

      “Bác tài, đến Diễm .”

      Vô Ưu lễ phép với bác tài. Tài xế sợ mình nghe nhầm, liền hỏi lại:

      chỗ nào?”

      “Đến Diễm! Có vấn đề gì ?”

      Vô Ưu khó hiểu nhìn tài xế, mà tài xế cười xấu hổ, :

      có, có”. xong khởi động xe, chạy về hướng “Diễm” đầy thần bí.
      Mizuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Người ngốc có cái phúc của người ngốc (2)

      Oa! Chính là nơi đây hả!

      Vô Ưu rút cuộc thấy Diễm. Nơi đây đượctrang hoàng vô cùng xa hoa, nhìn hấp dẫnđến mê hoặc. vừa hưng phấn, vừa khẩn trương. Lấy hết dũng khí, định vào, tiếp tân liền ngăn lại:

      xin lỗi, tiểu thư, nơi này chúng tôi cho phép trẻ vị thành niên vào.”

      Vị thành niên? Đây quả loại vũ nhục!

      Dĩ hòa vi quý! Dĩ hòa vi quý! Vô Ưu hít thởthật sâu, làm cho chính mình tỉnh táo lại. Lần này tới đây là làm chính , thể vì loại chuyện " con” này mà ảnh hưởng đếnchuyện lớn. Sau khi tỉnh táo lại, Vô Ưu cườivới lễ tân, :

      “Xin chào, tôi đủ tuổi rồi. Tôi tốt nghiệp đại học rồi”.

      lễ tân nghe xong, nhìn lên nhìn xuốngđánh giá lại Vô Ưu, ánh mắt lộ ra vẻ khinhthường. Dường như : nhìn ra nha!

      “Muốn xem chứng minh thư ?”

      Vô Ưu thấy lễ tân nhìn mình như thế, có chútkhông thoải mái . lễ tân ngược lạikhông làm khó nữa:

      cần xem”.

      Nghe lễ tân như vậy, Vô Ưu coi nhưthoải mái chút. Trong lòng thấy may mắn vì người ta xem. Vừa rồi bực mình nên mới như vậy, chứ chứng minh thư có mang đâu.

      Vô Ưu lại định vào, nhưng lễ tân vẫn có ý nhường đường. thể làm khác hơn, Vô Ưu hỏi:

      “Tôi có thể vào chưa?”

      “Xin lỗi, thể”

      Mẹ nó! thể? Lại muốn gì hả? Nhìn dễ bắt nạt lắm phải ? Từ nãy đến giờ, bị ngăn cản , ngăn cản lại, Vô Ưu vẫn nhàng, dễ tính, chưa hề tỏ ra bực tức. trợn to đôi mắt, quyệt miệng :

      “Vì sao thể?”

      “Xin đưa thẻ hội viên!”

      lễ tân hoàn toàn để ý đến tứcgiận của Vô Ưu, giọng vẫn bình tĩnh gần như lạnh lùng.

      Thẻ hội viên?

      Nghe lễ tân như thế, Vô Ưu nhíu mày. Đến đây phải trả tiền rồi, cũng chẳng làm ra được tiền, sao còn phải thẻ? Nhìn điệu bộcô lễ tân như thế, chắc là thể thương lượng được rồi, đành chấp nhận, thở dài hỏi:

      có thẻ hội viên thể vào đúngkhông?”.

      lễ tân lại gật đầu khẳng định.

      “Vậy phải làm gì để làm thẻ hội viên?”

      là, làm cái là được chứ gì. Điều nàycó gì mà khó. cũng tin là mìnhkhông vào được.

      “Rất đơn giản. Khai đầy đủ thông tin vào tờđăng ký, mang theo giấy khám sức khỏe đưa cho người phụ trách kiểm tra. Sau khi kiểm tra được thông qua, nộp 30 vạn tiền phí hộiviên là được. Toàn bộ quy trình này nhanhnhất cũng phải mất 1 tháng”.

      Lễ tân nghe đơn giản, nhưng Vô Ưu nghe xong kinh hãi như thấy quỷ.

      Riêng việc cầu giấy kiểm tra sức khỏe, thấy quá đáng lắm rồi, thế còn phải nộp lệphí 30 vạn. Mà phải mất 1 tháng mới xong!

      Đây là cái nơi quỷ quái gì hả? thể hiểu, cái nơi quỷ quái này, điều kiện hà khắc như thế, sao đóng cửa cho rồi!

      Vô Ưu nhìn nụ cười chói mắt của lễ tân, muốn lấy ngay ngàn vạn ra, đập chếtcô ta. Nhưng mà bây giờ đừng có mộtngàn vạn, ngay cả ngàn đồng cũng có.

      “Tôi… Tôi suy nghĩ lát

      Vô Ưu cúi đầu, dáng vẻ giống như gà trốngthua trận.

      Ôi! đúng là cuộc đời nhiều ngang trái. vất vả lắm mới đến được đây, thê mà lạikhông vào được. Vô Ưu xoay người, ra khỏi cửa, xem ra chỉ có thể chỗ khác thôi. Nhưng chỗ nào đây? Trời đất bao la, côkhông biết mình nên chỗ nào. Đàn ông vô số, nhưng ngay cả “tinh trùng”, cũngkhông trộm được.

      “Ahhhhhhhhhhhhhh!”

      đột nhiên cảm thấy rất mệt. Quên , nghỉ ngơi lát . Vô Ưu ngồi xổm xuống trước cửa Diễm, sau đó ngẩn người nhìn người đivào. Đúng là cùng người nhưng khác mạngmà. Người ta ai cũng có thể vào, nhưng côlại ngồi đây như kẻ ngốc. Ah... càng nhìncàng thấy kỳ quái. Nhưng ở chỗ nào nhỉ?

      Đàn ông vào, đều xe hạng sang đến?Còn phụ nữ, đều là người đẹp?

      đúng! phải những điều này! Ở chỗ nào đây? Vô Ưu cau mày, chăm chú nhìnngười khách vừa tới. người đàn ông tuấn, đẹp trai, khóe môi hơi nhếch, lộ ra nụcười bất cần. Hoa hoa công tử! Rất nhanh, Vô Ưu liền đưa ra phán đoán đối với ngườinày.

      Thấy người đàn ông tuấn kia về hướng cửa Diễm.

      “Xin mời vào.”

      Lễ tân khom lưng, cúi đầu mời người đàn ông vào.

      Chính là điểm này đúng! Vô Ưu rút cuộc phát ra, tức giận đùng đùng, đứng lên, lớn tiếng quát:

      “Các người là quá đáng!”.

      đột nhiên la lớn, làm người đàn ông vừa đivào dừng bước, quay đầu tò mò nhìn.

      “Sao vẫn là hả?”

      lễ tân nhận ra Vô Ưu, thái độ tỏ ra hơi bực. Vô Ưu thấy thái độ của lễ tân như thế, càng bực hơn. liền bắt chước bộ dạng của 1 người đàn bà cãi nhau đường, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu, trợn to mắt, nhìn trừng trừng lễ tân :

      “Các ngươi quá đáng, khinh thường tôi có đúng ?”

      lễ tân liếc mắt tỏ thái độ xem thường. Nếu như phải là tổng giám đốc Uông - Đạicông tử Uông Hải Triều nhìn, chừng ta dùng cây chổi, quét đuổi VôƯu rồi. Nhưng, vì người khách trước mặt, ta phải tỏ ra hòa nhã, chuyên nghiệp.Vì vậy, giả cười nhìn Vô Ưu, hỏi:

      “Tiểu thư, xin hỏi, chúng tôi phục vụ có chỗnào chu toàn sao?”

      “Tôi… tôi muốn vào trong.”

      Vô Ưu chính là người “thích mềm khôngthích cứng”. Người ta tốt với , chống cự lại. Nhưng giờ người ta cười với , ngược lại, tay chân liền cảm thấy luống cuống. Liền bỏ hai tay chốngnạnh xuống, giọng trở nên cà lăm.

      Uông Hải Triều nhìn khuôn mặt nhắn củaVô Ưu, trông đáng , lại đơn thuần.Ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú.

      “Tiểu thư, tôi rồi, có thẻ hội viên thể vào được”.

      Nhân viên lễ tân lại giải thích ràng lần nữa,nhưng lần này Vô Ưu thể dễ dàng bị đuổi như thế. ngẩng đầu, phục :

      dối. Những người vừa vào có thấycô kiểm tra thẻ đâu. Ngay cả ta cũng thế”.

      Vô Ưu vừa , vừa chỉ tay về hướng Uông Hải Triều đứng xem náo nhiệt, mà UôngHải Triều cũng gật đầu cái, cười như khẳng định. Vô Ưu thấy có người ủng hộmình, nên quay đầu, ngẩng cao mặt, nhìnnhân viên lễ tân. Bộ dạng đắc ý, nhân chứngcũng ở đây, xem giải thích thế nào.

      “Tôi kiểm ta, bởi vì những người nàytôi đều biết.”

      Nhân viên lễ tân nhanh nhảu đưa ra lời giảithích, nhưng đương nhiên thuyết phục được Vô Ưu. phục :

      “Tôi tin đều nhớ hết. ràng là nhằm vào tôi. Ông chủ của ở đâu? Tôi muốn ta ra đây giải thích. Tại sao có người có thẻ vẫn vào được, mà mỗi tôi lại được vào”.

      Lễ tân vô lễ là sai, nên cũng dám để gặp ông chủ. Huống chi, cầu của Diễmđối với nhân viên rất nghiêm khắc. Nếu như Vô Ưu tìm ông chủ, công việc của côta, khẳng định giữ được. Giọng của lễ tân hơi mềm xuống, nhìn Vô Ưu hỏi:

      “Tiểu thư, rút cuộc muốn thế nào?”

      Vô Ưu nghe lễ tân thế, biết mình đangchiếm ưu thế. Mặt cười sáng lạn, nhanh nhẹn :

      “Tôi muốn vào trong”.

      “Nhưng mà...”

      lễ tân làm thế cũng là có nguyên nhân. Diễm giống những nơi khác, có thẻ hội viên tuyệt đối thể vào. Tuynhiên, nếu cùng người có thẻ hội viên cũngcó thể vào được. Nhưng mà, chỉ mộtmình, hơn nữa ăn mặc lại hơi “khác người”.Nếu như có vấn đề gì, tra ra, ta cũng bịtiêu đời.

      ấy là bạn của tôi. Tôi đưa ấy vào”.

      Lúc nhân viên lễ tân và Vô Ưu giằng co, Uông Hải Triều xem náo nhiệt hồi lâu,liền tới ôm bả vai Vô Ưu . Thấy cóngười giải vây, nhân viên lễ tân rất vui vẻ. ta cười :

      “Tiểu thư sớm là bạn của Uông tiên sinh, có hiểu lầm lớn như vậy rồi. Vừa rồi vô lý, thành thực xin lỗi. Mời hai vị vào!”

      Vô Ưu định gạt cánh tay Uông Hải Triều ra, nghe nhân viên lễ tân như thế, liền mặc kệ ta, để tùy ý ôm mình vào Diễm.
      Mizuki thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Người ngốc có cái phúc của ngườingốc (3)

      Oa….!

      Vô Ưu vừa vào, nhìn thấy xa hoa, tráng lệ bên trong, thực chấn kinh. Sàn nhảy to hình hoa hồng này tốn bao nhiêu tiền đây hả? Còn có đèn phía sàn nhảy nữa, nhất định là rất đắt .

      Uông Hải Triều bị bộ dáng kinh ngạc của Vô Ưulàm cho tức cười. Tiểu mỹ nhân ngây thơ như thế, rất lâu rồi chưa gặp. Nghĩ như vậy,ánh mắt lên tia xấu xa, tươi cười :

      “Nào, tôi dẫn uống chút gì nhé”.

      “Uhm”

      Vô Ưu chính là con thỏ . hoàn toànkhông biết, chính mình bị con sói cực xấu xa để ý. cứ ngốc ngốc nghếch nghếch, để người đàn ông ngay cả tên cũng biết ôm . Trong đầu chỉ suy nghĩ duy nhất chữ“tiền”. Từ sàn nhảy hoa hồng, đèn thủy tinhnhiều màu, sàn nhà bằng đá cẩm thạch dưới chân, cho đến những chiếc cốc thủy tinh trênbàn. Mỗi thứ đều làm cho tấm tắc, lạ lẫm.Cuối cùng, đưa ra kết luận, :

      Khó trách, muốn làm hội viên phải nộp nhiềutiền như vậy. đúng là tiền nào của nấy.

      “Xin hỏi, hai vị uống gì ạ?”

      Bồi bàn mặc quần áo sạch , gọn gàng. Khuôn mặt sáng sủa, đẹp trai, cùng với nụ cười rất thânthiện, làm cho người nhìn có cảm giác thoảimái.

      Uông Hải Triều nhận lấy menu bồi bàn đưa, còn Vô Ưu lại cứ nhìn bồi bàn, trong lòng suy nghĩ lan man: Người này thoạt nhìn tồi. Nếu như sinh con với , nhất định giống , những đẹp trai, mà giọng cũng rất êm tai .

      Vô Ưu càng nghĩ càng thấy hài lòng, nhìn bồi bàn chằm chằm rời mắt, nụ cười mặt càng lúc càng sáng lạn. Mà bồi bàn mặt cũng đỏ dần dần. ta làm ở đây đãđược ba tháng rồi, phụ nữ đến đây, thông thường đều là đại mỹ nữ. Những người đến đây, đến nhìn cũng chưa từng nhìn ta nấy mộtcái, đơn giản, bởi ta chỉ là tên bồi bàn vô danh tiểu tốt. Nhưng, trông như nữsinh thanh thuần trước mặt này, giốngnhư thế.

      Thình thịch, thình thịch, thình thịch...

      bồi bàn cảm giác được tiếng tim đập rất nhanh trong lồng ngực mình. ta nhịn được, ngẩng đầu nhìn Vô Ưu. Nếu như có thểđược hẹn hò với , là tốt. Cứ như thế,hai người bốn mắt nhìn nhau. Tình cảm trong lòng nhanh chóng nảy sinh.

      “Khụ khụ… Vô Ưu, uống gì?”

      Uông Hải Triều nhìn Vô Ưu, định chờ đến lúc thu hồi ánh mắt lại, nhưng kết quả, lại phát bốn mắt nhìn nhau. Sợ bọn họ lại biếnthành “tình sét đánh”, nhịn được, lên tiếng, phá tan mập mờ này.

      Uông Hải Triều lên tiếng, đối với Vô Ưu cũngkhông có ảnh hưởng gì, nhưng lại làm cho bồi bàn giật mình. Thấy được thất thố của mình, vội vàng cúi đầu.

      Lúc này, Vô Ưu mới bắt đắc dĩ nhìn menu UôngHải Triều đưa cho, nghiêm túc lật xem. Như thếnào đều là rượu hả? Rượu làm hỏng chuyệnlớn. đến đây để làm đại nha. Uống rượu vào làm được gì cả. Cuối cùng, cũng phát ra thứ phải rượu –trường đảo băng trà! hào hứng ngẩng đầunhìn bồi bàn đẹp trai, :

      “Tôi uống cái này.”

      Bồi bàn cúi đầu nhìn chỗ Vô Ưu chỉ. Đọc thấylà trường đảo băng trà, lông mày ta khỏi nhăn lại. ta khẳng định Vô Ưu khôngbiết đây là loại rượu nặng, chứ phảilà trà .

      chắc chắn…”

      “Cho tôi ly Whisky.”

      Uông Hải Triều xong, “ba” tiếng, khépmenu lại đưa cho bồi bàn. Mặt khác, ánh mắthiện cảnh cáo. Bồi bàn lập tức hiểu ra, thanh thuần này, chính là con mồi đượcUông đại thiếu gia để ý. Đừng là Uông đại thiếu gia, cho dù là ai chăng nữa, ta cũngkhông thể trêu vào. Cho nên sau khi nhận lại menu, chỉ :

      “Xin hai vị chờ lát”.

      Rồi lập tức rời , dám nhìn Vô Ưu dù đến cái.

      hùng phải biết thức thời!

      Uông Hải Triều rất hài lòng với biểu thức thời của bồi bàn, còn Vô Ưu lại mở to mắt nhìn theo bóng dáng bồi bàn. Sau đó, thấy bồi bàn khác mang rượu ra, trong long Vô Ưu khỏi thất vọng, mím chặt môi.

      Đàn ông đều có chung tật. Có được dễ dàngthì quý trọng, càng có được càng muốn. Chính vì loại này nhiều, cho nên xãhội mới hài hòa được.

      Uông Hải Triều, trời sinh kiêu ngạo. Chỉ có thứ thích, chứ có thứ hắnkhông có được. vốn để ý đến Vô Ưu, là vì rất lâu rồi chưa gặp qua đóa hoa tiểubách hợp thanh thuần như vậy, cho nên mớiđịnh mê hoặc , làm cho thất điên bát đảo, sauđó để tự lên giường với mình. Nhưng, đến lúc này, suy nghĩ của lại thay đổi, đơn giản vìtrong mắt tiểu bách hợp này, tồn tại của .

      “Tôi kính ly, vui khi biết ”.

      Uông Hải Triều cười, giơ cao ly rượu về phía Vô Ưu, trong khi Vô Ưu vẫn ngừng tìm kiếm bồi bàn đẹp trai kia. Nghe thấy giọng Uông Hải Triều, Vô Ưu đành thở dài, quay đầulại. Xem ra người kia với mình có duyênrồi.

      Vô Ưu giơ cao ly chạm với , sau đó uốngmột hơi vơi nửa, cảm thấy mùi vị khôngtệ, lại khát, cho nên đem nửa còn lạiuống sạch. Sau khi uống hết, bỏ ly xuống, ánh mắt lại bắt đầu tìm kiếm mục tiêu trong đám người. vốn chưa lúc nào quên mục đích vào đây.

      Uông Hải Triều thấy Vô Ưu uống hai hơi hết sạch ly rượu, mặt lộ ra nụ cười xấu xa. Hắnthấy Vô Ưu hề nhìn đến mình, mà cứ nhìn hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, coi như kẻ vô danh, vô cùngtức giận.

      , cho dù là hình dáng bên ngoài, quyền thế,hay là tiền tài, so với những người kia đều tốt hơn. Tại sao này, ngay cả nhìn, cũngkhông thèm nhìn đến ? Thậm chí, còn liếc mắt đưa tình với tên bồi bàn . Vũ nhục!Đối với đây chính là vũ nhục!

      Uông Hải Triều cố đè nén cơn lửa giận xuống. Làm cho mình cười tự nhiên, hỏi:

      “Uống ly nữa nhé?”

      “Uhm? Được, cảm ơn”.

      Vô Ưu rút cuộc quay lại nhìn Uông Hải Triều, chuyện tươi cười với . Nhưng rồi cũng chỉ được vài giây, lại vội vàng quay lại “chính ” - tìm mục tiêu của mình.

      Uông Hải Triều hít sâu hơi, sau đó vẫy bồi bàn:

      “Cho trường đảo băng trà”.

      Trường đảo băng trà, loại này mùi bìnhthường, nhưng mà sau khi uống xong, rất ngấm. Tửu lượng tốt, chỉ cần uống , hai ly say. Mà cho dù tửu lượng có tốt, cũng uống được mấy ly.

      “Để lát nữa uống say, nằm giườngcủa ta, dưới thân ta, bị ta xâm chiếm, xem cócòn xem ta tồn tại nữa ”.

      Uông Hải Triều nhìn Vô Ưu hoàn toàn để ý đến mình, cười tà khí.

      “Mời dùng trường đảo băng trà!”

      Bồi bàn đem đồ uống đặt trước mặt Vô Ưu, cúiđầu định rời . Liền bị Vô Ưu gọi lại:

      “Chờ lát!”

      Vô Ưu kêu to, làm Uông Hải Triều nhăn chặt mày, bồi bàn liền ngừng bước:

      “Tiểu thư, xin hỏi muốn gì ạ?”

      Vô Ưu hít hơi sâu, sau đó cố lấy dũngkhí hỏi:

      tên là gì hả?”

      Kỳ , cái này thể trách . nhìn tất cả đàn ông ở đây, nhưng có ai đượccả. Dáng vẻ toàn kẻ xấu. Đừng cùng bọn họ sinh con, chỉ cần nhìn cái cũng thấy khóchịu rồi. Xem ra vẻ thanh thuần, đẹp trai trước mặt này, mới hợp với ý của .

      “Hả? Hả? Mọi người đều gọi tôi là A Nghị”.

      Sau hồi sửng sốt, bồi bàn lấy lại sựchuyên nghiệp, rất nhanh nhẹn, trả lời vấn đề của khách.

      “A Nghị, A Nghị”.

      Vô Ưu sau khi lẩm nhẩm lại hai lần, lộ ra nụ cười hài lòng, sau lại cất tiếng hỏi:

      có thời gian , tôi muốn mời…”

      định mời người ta uống nước, nhưngchưa kịp hết câu, bồi bàn sợ hãi bỏchạy rất nhanh, bởi ta nhìn thấy ánh mắtnhư muốn giết người của Uông đại thiếu gia.

      "Bartender!" (người phục vụ).

      Cũng cùng lúc đó, có người gọi phục vụ. A Nghị sau khi nghe thấy, như chết đuối vớ được phao.Lớn tiếng đáp:

      “Tới liền! Xin hỏi ngài cần phục vụ gì ạ?”

      Vừa vừa chạy trối chết, tốc độ cực nhanh, cứ như đằng sau có quỷ vậy.

      Chương 4: Người ngốc có cái phúc của ngườingốc (4)

      Lại vừa dọa người chạy mất rồi!

      Vô Ưu có chút hỗn loạn. Chuyện gì đây hả? trông kinh khủng như vậy sao? bồi bàn đẹptrai lúc đầu sợ dám ra đây rồi, đến người này lại bỏ chạy nhanh như vậy. Có cần phảikhoa trương như thế ?

      Vô Ưu vốn tưởng tìm người đàn ông lên giường là việc rất đơn giản, nhưng giờ mới ý thức được, từ suy nghĩ, đến hành động là khác xa. Tức chết rồi! Buổi tối hôm nay nhấtđịnh là thu hoạch được gì rồi. Vô Ưu bứcxúc, cầm ly “trà” trước mặt, uống hơi cạnsạch!

      “Có chuyện gì vậy? Mất hứng sao?”

      Uông Hải Triều thấy Vô Ưu uống hơi cạn sạch, vội vàng quan tâm hỏi.

      có gì. Tôi có thể uống thêm 1 ly nữakhông?”

      vừa , vừa giơ cái ly trống trong tay nhìn Uông Hải Triều.

      Thêm ly? Uông Hải Triều sau hồi sửng sốt, cười :

      “Đương nhiên là được”.

      Sau đó nháy mắt gọi:

      “Phục vụ! Cho trường đảo băng trà!”

      Lần này biết là do trùng hợp, hay vì phụcvụ nam đều sợ hết, mà đưa rượu ra là :

      “Trường đảo băng trà đây ạ! Mời thong thảdùng!”

      vừa đặt ly rượu đặt xuống, vừa len lén đánh giá Vô Ưu. Lúc đứng lên, mặt thất vọng. Nhưng lại lập tức tươi cười, đưamột tờ giấy cho Uông Hải Triều.

      “Xin chào. Tôi là Thước Tạp. Đây là số điệnthoại của tôi. Có thời gian chúng ta chuyệnnhé.”

      Thấy ánh mắt mị hoặc của Uông Hải Triều, phục vụ liền trưng ra nụ cười hấp dẫn, vô hạnquyến rũ, sau đó xoay người rời .

      Phụ nữ! Đây mới là phụ nữ nha!

      Vô Ưu nhìn theo bóng lưng phục vụ, nhịn được cảm thán. Đều là phụ nữ, như thếnào lại kém xa người ta như vậy? Nếu như mình có thể bằng được 1/10 người kia, phải vì lừa người đàn ông lên giường mà ở chỗ này rầu rĩ rồi.

      vô vị!

      Trong khi Vô Ưu mơ hồ ngưỡng mộ gáikia, trong mắt Uông Hải Triều, ta khôngcó nửa điểm hứng thú. tùy tiện đem tờ giấy phục vụ đưa, ném bàn. Sau đó, lại ngắmnhìn khuôn mặt nhắn, thuần khiết, khôngtrang điểm của Vô Ưu.

      rất ghét hôn phụ nữ mà mặt có lớpphấn dày, vì khi hôn, sợ son môi bị dính vàomôi mình. Rồi lại phải lo lắng, ăn phải son đó có bị trúng độc hay . Nên khi nhìn khuôn mặtkhông trang điểm của Vô Ưu, thấy đôi môikhông thoa son, tự nhiên, có ý nghĩ, muốn hôn môi nhàng, tinh tế, chậm rãinhấm nháp, cảm giác xúc động.

      “Haizzzzzzzzzzzzzz!”

      Xem ra tối nay nhất định là công cốc rồi. Vô Ưu thở dài hơi, sau đó cầm ly “trường đảo băngtrà” trước mặt dốc hơi cạn sạch. Cứ nhưvậy, 3 ly rượu được cho vào bụng cách vô ý thức.

      Sao lại chưa có phản ứng gì nhỉ? Nhìn ta nhưkhông biết uống rượu, chẳng lẽ tửu lượng lại caonhư thế sao? Ngay cả Uông Hải Triều, nếu uống3 ly đó, cũng được tỉnh táo như Vô Ưu. ta hơi sốt ruột, nhíu mày.

      “Uống thêm ly nữa ”.

      Uông Hải Triều giờ hạ quyết tâm muốn làm cho Vô Ưu nhanh say, bởi thể chờ đợi được nữa. muốn hôn .

      được, tôi uống vài ly rồi. Hơn nữa tôi phải rồi”.

      mặc dù thực muốn cứ như vậy màbỏ cuộc, nhưng, cũng có cách nào. Cônhư thế nào lại vô dụng như thế chứ? Tìm mãi được mục tiêu. Vì vậy, quyết định về. Trước hết đúc kết lại kinh nghiệm thất bại, sau đó tối ngày mai tiếp tục cố gắng. Nhưng, Uông Hải Triều nghĩ như vậy, miếng thịtđã đến miệng, sao có thể buông tha. Hắncười :

      “Hay là uống ly rượu , uống rượu buổi tối mất ngủ đâu”.

      Vô Ưu nghĩ thấy cũng đúng. Dù sao cũng chả cóviệc gì để làm, uống ly với cũng chảsao. Cho nên, gật đầu cười.

      Uông Hải Triều thấy kế hoạch của mình sắpthành công, vẻ mặt liền tươi cười sáng lạn khácthường. chăm sóc hỏi:

      muốn uống gì?”

      Vô Ưu suy nghĩ lúc, :

      làm chủ . Tôi biết cái gì uốngđược”.

      Uông Hải Triều gật đầu, sau đó búng ngón tayvới bồi bàn gần đó, :

      “Cho BlueHawaii”.

      “BlueHawaii?”

      Vô Ưu nhìn Uông Hải Triều hỏi, còn Uông Hải Triều gật đầu.

      Vô Ưu cười :

      “Rượu này nghe tên hay hay a”.

      xong, có chút nóng ruột muốn nếm thử ngay. hề biết, hai loại rượcu khácnhau, mà uống cùng lúc rất dễ say. Huống hồ, vừa rồi uống chính là ba ly trường đảo băngtrà!

      Phục vụ đưa rượu tới, Vô Ưu nếm thử mộtngụm , thấy mùi vị cũng tệ, liền uốngmột hơi cạn sạch. Vẻ mặt Uông Hải Triều lộ ra nụ cười đắc ý.

      ……………………….

      “Thế nào? Tí nữa định đâu vậy?”

      Uông Hải Triều lợi dụng chuyện phiếm vớiVô Ưu, để chờ cho say hẳn. Mà Vô Ưu vừa nghe đến đề tài “ đâu”, lại bắt đầu nghĩ ngợi, lẩm bẩm: “Ô ô, tôi đâu đây? Bệnh viện?Nhà?” Vừa , vừa gục mặt vào bàn. khôngphải là say, mà là chán nản nha. Về nhà lo lắng bà nội ở trong viện, còn vào bệnh viện thìthật còn mặt mũi để vào.

      vốn phải là say, nhưng trong mắtUông Hải Triều ngược lại. nhìn ly rượutrống của Vô Ưu, mặt lộ ra nụ cườixảo trá: thành công.

      “Tôi tranh thủ toilet lát, rồi về tiễn . được đâu, chờ tôi nhé.”

      Uông Hải Triều nhìn Vô Ưu gục bàn, gật gật đầu, đứng lên đến quầy Bar. Sau khi thanh toán xong, vào toilet, cũng quên gọi điện thoại đặt phòng tại khách sạn gần đây.

      ………………………

      “Uống ly nước giải rượu này.”

      Uông Hải Triều vừa rời , bồi bàn lúc đầu được Vô Ưu “chấm” liền tới, đặt ly nướctrước mặt . Nhưng đợi mở miệng, ta nhanh chóng rời . Mặc dù ta thích , nhưng ta thực thể đắc tội với Uông đại thiếu gia.

      Vô Ưu nhìn bồi bàn thoáng cái rời , nhịn được, thất vọng rên lên: “Ô ô”. Bộ dạng của như thế, khiến cho Đường Báo vừađi vào cửa chú ý. Đúng là Vô Ưu hôm nay đủ xui xẻo. Đầu tiên là đụng phải tên “hoahoa công tử” - Uông đại thiếu gia, giờ lại đụng phải ngay tên Đường Báo bại hoại này.

      Đường Báo nhìn Vô Ưu say rượu gục bàn,như thấy được coi mồi tự dâng tới mình. Đếnngồi cạnh hỏi:

      “Tiểu mỹ nữ, sao lại mình hả?”

      Vô Ưu vừa nghe giọng biết luôn phải người tốt, cho nên cũng thèm liếc mắtmột cái, liền nhìn chỗ khác. Mà lúc này, trong tay Đường Báo cầm cái gì đó, bỏ vào cốc nước bồi bàn vừa đưa tới cho Vô Ưu. Sau đó cười :

      “Đừng lo, tôi có ác ý. Chỉ là thấy hình như uống hơi nhiều, cho nên đến đây hỏi han chút thôi.”

      đánh vào khuôn mặt cười. Người takhách khí làm cảm thấy mình thất thố. Nên liền ngồi thẳng người, cười :

      “Cảm ơn quan tâm, tôi có chuyện gì”. Côđáp lại.

      Trong bụng Đường Báo cười như nở hoa, xem ra chỉ cần tới hai phút đồng hồ, ngắt được bông hoa này. cách khác, “chơi” được trong thời gian ngắn nhất. Lại có kỷ lục mới rồi. khiến cho người khác phải ngưỡng mộ. cười với Vô Ưu:

      “Uống chút nước , cho đỡ khó chịu.”

      “Cảm ơn.”

      Vô Ưu nhìn dáng vẻ tử tế của Đường Báo, thầmnghĩ: “nhìn người thể nhìn tướng mạo”. là có đạo lý. Người này thoạt nhìn khônggiống người tốt, ngờ lại tốt như thế. VôƯu nghĩ ngợi, nhìn đến cốc nước ĐườngBáo đưa, định đưa cốc nước lên miệng, thìnghe thấy giọng khó chịu của Uông đại thiếugia:

      “Đường Báo. Ngươi muốn làm gì hả?”

      Vô Ưu buông cốc xuống, nhìn Uông Hải Triềuđang nổi giận đùng đùng. Trong lòng nghĩ, hai người này hẳn là có ân oán gì ? Nếuthật là có, phải tránh xa chỗ này mới được, chẳng may bị thương hay rồi.

      Đường Báo thấy Vô Ưu bỏ cốc nước xuống, kếhoạch của mình bị Uông Hải Triều làm hỏng, trong lòng khỏi khó chịu.

      “Vậy còn ngươi muốn làm gì?”

      Hai người kia, nhìn tôi, tôi nhìn , bốn mắt nhìn nhau như tóe lửa khắp nơi. Nếu như ánh mắt có thể giết người, khẳng định haingười kia bị băm thây vạn đoạn rồi.
      Mizuki thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Người ngốc có cái phúc của ngườingốc (5)


      Ngay lúc Vô Ưu tưởng là hai người kia đánhnhau to, đột nhiên nhạc ngừng lại. Cùng với tiếng nhạc ngừng, Uông đại thiếu gia với Đường Báo lửa giận phừng phừng, cũng đột nhiên biến mất trong tích tắc. Lúc Vô Ưuđang cảm thấy kì lạ, đột nhiên truyền đến âmthanh:

      Cộp! Cộp! Cộp!

      Tiếng bước chân ràng, dứt khoát, có lực.Trong gian yên tĩnh, làm cho khí trong phòng trở nên quỷ dị đến khác thường. Vô Ưu nuốt mạnh nước miếng, cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía thanh vừa phát ra, lập tức trợn tròn hai mắt: người đàn ông, người đàn ông tuấn tú. Người đàn ông đẹp trai siêu cấp này, làm cho người ta nhìn thể rời mắt.

      Lần đầu tiên trong đời, Vô Ưu biết, ra có lúc chính mình cũng quên cả hô hấp.

      Hai tròng mắt người đàn ông đảo qua toàn vũ trường. nhìn đến chỗ nào, chỗ đó lập tức trở nên khẩn trương. Lúc ánh mắt kia lướt quaVô Ưu, có cảm giác, trái tim mình đậpnhanh nhịp. Người đàn ông ngồi xuống chỗ quầy Bar. Pha chế rượu liền dùng tốc độ nhanhnhất, rót ly rượu cho .

      Bàn tay thon dài, trắng nõn bưng ly rượu lên trông đến nghệ thuật. Sau đó, đưa lên miệngchậm rãi uống. Giống như nhấm nháprượu, tất cả những người khác nhìn chăm chú, nỡ rời , dù chỉ khắc, vẻ mặtchờ mong. Cứ như là uống rượu, còn họ, chính là ly rượu vậy.

      Cuối cùng, khuôn mặt người đàn ông cũng buông lỏng, lộ ra vẻ lạnh nhạt, nhìn ra nét cười. Tất cả mọi người cũng được buông lỏng,tươi cười. Ngay lúc buông ly xuống, nhạc lại réo rắt vang lên. Cả “Diễm” khôi phụcsự lại náo nhiệt trước đó, cứ như gian yên tĩnh, khẩn trương vừa rồi chưa hề tồn tại.

      Vô Ưu nhìn người đàn ông nhàn nhã uống rượu tại quầy Bar, có chút ngây ngất. Cảm giácnhư có thực. Sau đó cả người vô lực gụcnằm bàn, nhìn chằm chằm người kia, vừa nhìn vừa nghĩ: “ ta là người sao?”

      say! Vô Ưu lúc này thực say! thậtđúng là người ngốc, nhưng lại có cái phúc của người ngốc nha. Hết lần này đến lần khác, sớm say, muộn say, bây giờ lại say.Nếu say lúc sớm, có thể sáng ra, giường của Uông Hải Triều rồi. Sau đó say, cũng khó . Có thể là Uông Hải Triều, mà cũng có thể là Đường Báo. Chỉ có say lúc này, mới là an toàn nhất. Vì có Phương Đông Dạ ở đây, ai dám coi thường mà hànhđộng tùy tiện.

      Tục ngữ , có được người chồng tốt, chính là phần thưởng. Mà nếu như có được Phương Đông Dạ, sau này tha hồ hưởng thụ vinh hoa phú quý. tính đến điều này, chỉ cần mỗingày nhìn thấy , cũng khiến người ta thầnhồn điên đảo rồi. Bỏ hết tất cả cũng đáng giá.

      “Xin chào. Em là… Em là Đắc Ý Giai.”

      Rút cuộc có người phụ nữ dũng cảm qua.

      Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ, vốnđược coi là người phụ nữ đẹp nhất nơi đây. Nhưng, khi đứng trước mặt Phương Đông Dạ, bộ dạng luôn cao ngạo, luôn ngẩng đầu, ưỡnngực trước mặt đàn ông của Đắc Ý Giai, vì khẩn trương cao độ mà lắp.

      Mất hứng quá . Phương Đông Dạ thấy cóngười quấy rầy mình, cảm giác có chút nhàm chán. Nhưng, người tới là khách, khôngvì thế mà thất lễ với khách. Vì vậy, buông ly rượu, quay đầu nhìn về phía đại mỹ nữ kia. câu cũng thèm , chỉ nhìn ta, tỏý như hỏi: “Có chuyện gì ?”

      Đắc Ý Giai gặp tình huống này, vội đưa tờ danh thiếp cầm từ trước ra.

      Phương Đông Dạ nhìn tờ danh thiếp bị ướt vì mồ hôi, ánh mắt lộ nụ cười châm chọc. Đắc Ý Giai phát ra tờ danh thiếp bị ướt, lại nhăn nhúm, khuôn mặt liền trở nên đỏ bừng. câu:

      “Xin lỗi, quấy rầy rồi.” Sau đó liền chạy mất.

      người phụ nữ hoàn mỹ như thế, lại chuẩn bịkỹ từ trước, nhưng kết quả cũng bỏ chạy trối chết, làm cho tất cả những phụ nữ khác có ý định ngo ngoe tiếp cận, như bị dội gáonước lạnh. Toàn bộ đều nhìn nhau mà làm, ai dám động thủ. Mà Vô Ưu lúc này, nằm gục bàn nhìn chằm chằm PhươngĐông Dạ, mặt thoáng lộ ra nét tươi cười.

      ……………………….

      Rượu có thể làm cho con người trở nên gan dạ! Vô Ưu là người gan dạ đúng,nhưng quả , rượu làm trở nên gan dạ. ngồi thẳng người, cầm ly nước bàn đứng lên.

      “Hả!”

      Lúc Đường Báo ý thức được việc sắp làm, dọa thiếu chút nữa la lên. Bộ dạng thất thố của , khiến Uông Hải Triều khỏinghi ngờ. Đường Báo cười giả lả khỏa lấp:

      “Tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn có cuộc hẹn. Tôiđi trước đây.” Đường Báo xong, cười, bước nhanh ra cửa.

      thích hợp chút nào. quá bất thườngđi.

      Uông Hải Triều nhìn Đường Báo rời , tronglòng khỏi nghi ngờ, nhưng cũngchẳng thèm quan tâm nhiều, bởi, Đường Báo rồi, tiểu mỹ nhân kia chính là của . Nghĩxong, nhìn về phía Vô Ưu, lúc này mớichoáng váng. Người đâu rồi? Lúc phát ra Vô Ưu, tới gần Phương Đông Dạ rồi. Muốn ngăn cản, cũng kịp nữa rồi.

      đáng chết! nghi ngờ, tên ĐườngBáo kia nhất định thể tốt như vậy, tự nhiên nhường tiểu mỹ nhân cho . ra, hắnta là sợ trách nhiệm nên bỏ chạy mất.

      Nếu thể ngăn cản được, cũng chỉ cóthể chờ thôi. Uông Hải Triều hề hoang mang, từ từ uống rượu, đồng thời nhìn chăm chú về chỗ Phương Đông Dạ. Chờ sau khi Vô Ưu bị cự tuyệt trở lại. Nhưng mà, kết quả đúng là có nằm mơ cũng nghĩ ra.

      “Này, mời uống rượu.”

      Vô Ưu tới trước mặt Phương Đông Dạ, cầmly nước trong tay đưa cho , cười .

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu trước mặt, áo T Shirt, quần jean. Mặt liền lộ ra nụ cười hứng thú.Thứ nhất, là vì ăn mặc giống người khác, thứ hai là vì vẻ mặt của . Đôi mắt to,long lanh, vội vàng, cũng chút sợ hãi. Nếu như phải diễn đạt bằng lời về cảmgiác của , chính xác chính là hưngphấn.

      “Cảm ơn.”

      Phương Đông Dạ là người chỉ luôn uống mộtloại rượu, nhưng lại nhận “rượu” của Vô Ưu đưa. Đây chính là ngoại lệ đầu tiên. Vẻ mặt VôƯu liền tươi cười, nụ cười rất đơn thuần đángyêu. Phương Đông Dạ nhìn thấy nụ cười xinh đẹp, đơn thuần đó, nâng ly uống hơi cạn sạch.

      Nước??!

      Phương Đông Dạ sau khi uống xong mặt biến sắc.

      này phải là bỡn cợt mình ? Nghĩđến khả năng này, Phương Đông Dạ dùng ánh mắt bắt đầu đánh giá Vô Ưu. Mà Vô Ưu vẫnnhư trước, tươi cười. Thậm chí, nụ cười nhìn còn có chút hơi lố. ấy phải là uốngrượu ?

      Phương Đông Dạ nghĩ đến khả năng này, liền áp sát thân thể vào Vô Ưu. Hành động của khiến cho mọi người trong vũ trường trở nêngấp gáp. Bởi, từ ngoài nhìn vào, trông giống nhưanh muốn hôn Vô Ưu. Phương Đông Dạ mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, lại càng áp sát Vô Ưu. Đến khi mũi mình gần chạm vào miệng , mới dừng lại.

      “Ha hả, thở phả vào mặt tôi, làm tôi nhộtnha”.

      Vì Phương Đông Dạ dựa vào quá gần, thở ra làm Vô Ưu rất thoải mái, cho nên vừacười, vừa , tay chút “thương hoa tiếc ngọc”, đẩy khuôn mặt tuấn tú siêu cấp củaPhương Đông Dạ ra.

      Đáng chết! ta thực uống hơi nhiều.

      Khi Phương Đông Dạ phát ra điều, mặt liền nhăn nhó. Mà Vô Ưu lại nhìn cười khúckhích: ta trông rất được a. Nếu cùng ta sinh con, như vậy con sinh ra nhất định cực kì đáng . Vừa nghĩ như thế, nhìn PhươngĐông Dạ, Vô Ưu lại liên tưởng đến hình dáng xinh đẹp của con mình, nhịn được, đưa tay ra sờ. Phương Đông Dạ cũng cứ như vậy, hề nhúc nhích, để mặc tùy ý “bất kính” với mình.

      ấy ngắm mình sao? muốn sờ mìnhsao?

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, ràng là đangvuốt ve mình, nhưng ánh mắt lại mơ hồ, nhưđang tìm kiếm hình dáng của người khác. hiểu sao lửa giận bùng lên. dùng lực giật tay ra, kết quả làm suýt nữa ngã lăn trênđất. Cũng may, phản ứng nhanh, ngay lúcđó kéo vào lòng, làm tránh được màn“hôn môi” với mặt đất.

      Phương Đông Dạ bất đắc dĩ cúi đầu, nhìn trong lòng mình, lại phát ra, ngủ thiếp từ lúc nào rồi.


      Chương 6: Người ngốc có cái phúc của ngườingốc (6)

      Phương Đông Dạ nhìn màn thể tin đượctrước mắt, biết gì cho phải. Trênkhuôn mặt lãnh khốc, lộ ra nụ cười thản nhiên.

      “Này, tỉnh lại”.

      Phương Đông Dạ cố gắng đỡ Vô Ưu ngồi dậy, lại lần nữa dựa vào lòng . Tay quyệtmiệng, bất mãn :

      được lộn xộn. Có nghe hả!”

      Phương Đông Dạ đành đứng bất động, để tùy ý dựa vào.

      “Ông chủ?”

      Giám đốc tới, cung kính đứng bên. Chờ Phương Đông Dạ có gì phân phó. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu trong lòng mình. Đúng ra, giao cho giám đốc ở đây xử lý, nhưngkhông hiểu sao, lại muốn nhanh như vậy buông . Tự nhiên, rất muốn trông thấy bộ dạng của sau khi tỉnh dậy.

      Nhìn khuôn mặt nhắn, trắng nõn của Vô Ưu trong lúc mở ngủ ửng hồng, còn có cái miệng nhắn mấp máy, trông muốn âuyếm. Người có thể khiến cho hứng thú rấtít, cho nên càng dễ dàng bỏ qua như thế.

      “Tôi đưa ấy lên lầu nghỉ ngơi. Nếu lát nữa có bạn ấy đến tìm, ấy nghỉ, có người đưa ấy về sau”.

      Sau khi xong, Phương Đông Dạ ôm Vô Ưu lên lầu. Khác với lúc đến khoa trương, lúc rời cứ thế im hơi lặng tiếng mà .

      ……………………..

      Ba!

      Trong nháy mắt điện được bật lên. Mọi thứtrong phòng đều . Nếu như ở dưới lầu, “Diễm” xa hoa, náo động, ở nơi đây,dường như yên tĩnh, mà ưu nhã. Trong phòng, màu trắng hoa lan là chủ đạo, nhìn qua,như thấy trước mắt sáng ngời. Nơi này trông quá hoàn mỹ, nhưng lại rất sạch , khiến người ta có cảm giác, dám chơi đùaở đây.

      Phương Đông Dạ đặt Vô Ưu mơ mơ màngmàng lên chiếc giường lớn. Chiếc giườngnày, trừ ra, chưa từng có người nào nằm qua. Nhìn Vô Ưu mơ ngủ, lông mày Phương Đông Dạ đột nhiên nhăn tít lại.

      Đáng chết!

      Lửa dục trong lòng đột nhiên như bốc cháy, làm chịu được rủa ra tiếng.

      – Phương Đông Dạ, mặc dù mỗi nước đều có câu lạc bộ “Diễm” xa hoa của , nhưng chưa bao giờ thích dây dưa với phụ nữ. Phụ nữ giúp làm ra tiền, còn có thể,ngoài ra chính là phiền toái. Cho nên, cũngkhông “làm bậy” với phụ nữ, bởi, cảm thấybẩn.

      Nghiện sạch , có điểm như là bệnh. chỉlà vẻ ngoài, ngay cả nội tâm cũng thế. Cho nên,vừa nghĩ đến chuyện lên giường cùng phụ nữ, tự nhiên trở nên cụt hứng. Người hiểu biết là người ưa sạch , mà người khôngbiết lại hoài nghi có vấn đề. Kỳ , ngaycả người hiểu cũng thường xuyên trêuchọc . Dù sao trong cái thời đại coi trọng vậtchất này, hai mươi sáu tuổi vẫn là xử nam, có chút làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.

      Chưa từng trải qua cảm giác bị dục hỏa thiêu đốt như thế này, khiến ý thức được cóchuyện bình thường. bị hạ dược rồi!Đầu tiên, nghĩ tới ly nước. Ánh mắt hoài nghi nhìn về phía ngủ. Ở toát ra hương vị ngọt ngào, trông giống trẻ con. Là làm sao? Sao lại làm như vậy? Nhưng anhcũng kịp nghĩ nhiều, cứ như vậy, cảm giác khô nóng làm cho lý trí của hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy của con người.

      Nếu dám làm như thế, để tự mình chịutrách nhiệm !

      Phương Đông Dạ giống như ác ma, thở dồn dập,hổn hển, tiến gần đến Vô Ưu ngủ. ra sức áp chế dục vọng của mình, lại nhìn Vô Ưu trong lúc mơ ngủ đột nhiên mấp máy miệng, lýtrí hoàn toàn biến mất: để xem ngày mai tỉnhlại giải thích như thế nào, còn bây giờ, chỉ có thể giải quyết nỗi bức bối mà cơ thể đòi hỏi thôi.
      ……………………………………………………………

      Sau hồi mãnh liệt qua , Phương Đông Dạthấy chiếc drap giường trắng tinh, điểm vệtmáu hồng chói mắt, khuôn mặt tự nhiên lộ ra nụ cười.
      ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

      Loảng xoảng!

      Phương Đông Dạ hất tay, bình hoa trắng rơi vỡ tan tành. gầm lên giận dữ.

      Đáng chết!

      chưa bao giờ bị thất thố như vậy. Có nằmmơ cũng ngờ, chính mình cư nhiên bị có vẻ ngoài thanh thuần kia bỡn cợt. Côxuất thần bí, biến mất cũng im hơi lặng tiếng. Nếu phải vệt máu hồng ràng tấm drap giường, cùng với cảm giác thoải mái,thỏa mãn trong thân thể, tưởng rằng, chính mình trải qua hồi xuân mộng.

      Việc này đối với quả thực là vô cùng sỉ nhục! nhất định phải tìm ra kia, sau đó, bắt giải thích ràng, việc chết tiệt này,rốt cuộc là thế nào.

      Trong phòng họp, toàn bộ nhân viên của “Diễm” làm tối qua đều đứng nơm nớplo sợ, biết rút cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì.

      "Hôm qua, là ai dẫn kia đến đây?"

      Phương Đông Dạ nhạy cảm nhìn về phía tiếptân. chắc chắn, kia có thẻ hộiviên. tiếp tân ấp a ấp úng, thuật lại tìnhhuống hôm qua.

      "Vậy ly nước đó là thế nào?"

      bồi bàn đẹp trai run lên, bắt đầu giải thích.
      ...

      Cứ như vậy, trong thời gian ngắn ngủi, PhươngĐông Dạ đưa ra các nghi vấn, rồi đem toàn bộnguyên nhân, kết quả của việc , gắn kếtlại. Coi như việc sáng tỏ.

      Mặc dù biết kia tới đây vì mục đích gì. Nhưng, thực làm cho phải toát mồ hôi lạnh. Nếu như xuất hiệnlúc đó, phải bị Uông Hải Triều chuốc cho say rồi làm thịt rồi sao? Hoặc khôngthì, cũng là tên tiểu nhân Đường Báo kia.

      Dám động đến người phụ nữ của ! Được! để cho hai tên kia thảm hại trong giới này.

      đầu bị đặt cây đao, mà lão nhân gia hai nhà kia lại hoàn toàn biết. Hai lão phải lao lao, khổ khổ, nhọc nhằn mãi mới cóđược giang sơn này, nhưng bây giờ, lại sắp bịchính con mình hủy hoại.

      tin? làm được? ! Anhlà ai chứ? Phương Đông Dạ , ngoài mấy trăm câu lạc bộ như ‘Diễm’ ở khắp các nước ra, còn có thân phận khác phía sau lớp vỏ bọc ôngchủ, đó là chủ tịch tập đoàn “Trụ” thần bí. Nếu như muốn, có thể dễ dàng làm cho hàngtrăm xí nghiệp lớn mạnh trở thành dĩ vãng. Huống hồ, chỉ là hai cái công ty cỏn con của hai người kia...

      Tốt nghiệp đại học. có nghề nghiệp. Gia cảnh bình thường. Có khả năng mang thai.

      Đây là tin tức Phương Đông Dạ có được sau khi cho điều tra. liền vận dụng đầu óc nhạy cảm suy tính, trong thời gian ngắn đưa ra phương án hành động: Thứ nhất, tổng công ty đưa thông báo tuyển dụng sinh viên tốtnghiệp đại học, với điều kiện ưu đãi, đặc biệt ghi là: nếu như sinh con, có thể nhận lương gấp đôikhi nghỉ thai sản; Thứ hai, dùng phân phậnông chủ của ‘diễm’, liên tiếp xuất trước truyền thông.

      Nếu như muốn tìm mình, nhất định tìmđược nếu thấy mình tin tức. Hoặc giả, côkhông đến tìm, như vậy chứng minh đangtránh mình, vậy, đưa ra thông báo tuyểndụng hấp dẫn, dụ đến công ty làm việc. Tómlại, đừng có mà mơ tưởng thoát khỏi bàn tay của .
      ...

      Lúc Phương Đông Dạ đặt thiên la địa võng để tìm Vô Ưu, lại ngẩn người cách‘Diễm’ tới mười thước.

      nàng ngốc nghếch này, đương nhiên cái gì cũng nhớ rồi. chỉ nhớ được mình uống rượu ở ‘Diễm’, sau đó cái gì cũng mơ mơ màng màng, nhớ . Đầu tiên là thấymột đại mỹ nam, sau đó là hồi xuân mộngthất điên bát đảo.

      Ô ô, điều mà nghĩ ra chính là, chính côthế mà lại thất thân rồi. Rạng sáng hơn bốn giờ, tự nhiên thấy đói tỉnh dậy, lại nghe bên cạnhcó tiếng thở đều của người đàn ông. Lúc đó chẳng kịp nghĩ gì, cũng chẳng hỏi tại sao, cứ thế trong đêm tối lục lọi, tìm quần áo của mìnhmặc vào, sau đó bỏ chạy trối chết.

      Vô Ưu sau mấy giờ ai oán, hối tiếc, liền lấy lại tinh thần bắt xe đến bệnh viện. Mặc dù thấy mặt người đàn ông kia, nhưng hy vọng, mình có thể mang thai. Bởi, chỉ cần nghĩ đến chuyện này lần nữa, là thựcmuốn chết rồi. dám nghĩ, mình có thểlàm lại lần nữa.

      Sau khi Vô Ưu tới bệnh viện, ngồi dựa vàogiường của bà, mệt mỏi ngủ thiếp . Bà nội thấy bộ dạng hình như rất mệt mỏi, cũng cóép hỏi , trong lòng nghĩ, dù sao việc lập giađình cũng phải là chuyện sớm chiều có thể xong. Nhưng mà qua ngày, rồiba ngày, thấy Vô Ưu mỗi ngày đều đến bệnhviện như thường, hề tìm người hẹn hò.Bà nội rút cuộc cũng thể nhịn được nữa.

      "Vô Ưu à, cháu có phải là quên việc đáp ứng với bà rồi ?"

      Giả bộ lâu, cảm giác bất an lúc sáng sớm thậtđúng là sai nha. Vô Ưu nhìn bà nội vô tội :

      "Chuyện gì ạ?" Giả vờ suy nghĩ, hồi sau mới :

      "Oh, có đâu bà. Chỉ là, cháu chưa biết kếtquả thế nào thôi."

      Khụ khụ khụ khụ khụ khụ…

      Bà nội lại bắt đầu ho khan rồi, nhưng mà, lần này phải là giả bộ, mà là thực tức giận. Sau khi hết ho khan, bà thở hỗn hển :

      " biết, biết sao tra, hỏihả?" Cái con nhóc mơ hồ này, tức giận, cũng bị làm cho tức giận rồi.

      "Oh"

      Vô Ưu đứng lên, đến phòng bán thuốc của bệnh viện mua que thử thai.
      ...

      "Ô ô, đẹp trai quá . Dạ, em ."

      Vô Ưu vừa mới đến cửa phòng bán thuốc, đãthấy bán thuốc nhìn màn hình tivi, thốtra cái giọng mê trai. nghe xong, khỏirùng mình cái, sau đó lớn tiếng với côbán thuốc:

      "Xin chào, tôi muốn mua que thử thai."

      Nhân viên bán thuốc tự nhiên bị quấy rầy cực kì bất mãn, hơn nữa, lại nghe Vô Ưu mua que thử thai mặt càng lộ ra vẻkhinh thường. Theo trực giác, ta quy luôncho Vô Ưu là cái loại trẻ vị thành niên ăn vụngtrái cấm:

      "Đây, hai mươi đồng."

      Vô Ưu để ý tới ánh mắt của ta, cầm đồ vừa định , lại nghĩ, nếu cái cho kếtquả làm thế nào?

      "Tôi mua mười cái."

      Lúc nhân viên bán hàng còn trợn mắt, há hốc miệng nhìn mình, Vô Ưu liền bỏ lại hai trămđồng, cầm mười cái que thử thai chạy thẳng vàonhà vệ sinh.

      Hít sâu, hít sâu… Rốt cục đáp án chờ đợi cũng có rồi.

      Có, có?

      bây là phụ nữ có thai rồi. Vô Ưu cầmmười que thử thai, chạy vào phòng bệnh của bà,báo ‘tin tức tốt’ cho bà.

      Bà nội biết đứa cháu ngốc nghếch của mình hiểu lầm ý mình. Tim thai cũng có rồi. Gạo đãnấu thành cơm, cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.Chỉ cần cha của đứa bé chịu trách nhiệm làđược rồi. Nghĩ thế, nhưng khi nghe Vô Ưu thấy mặt, cũng nhớ gặp lúc nào, bà xém chút nữa chết vì bực .

      Bà xem như là bị đứa cháu này đánh bại hoàn toàn rồi. Tình huống bây giờ thành ra, tiền trong nhà hết sạch. Tiền sau khi lo cho Vô Ưu học đại học xong, còn chẳng là bao. Giờ Vô Ưu lạicó thai, thể kiếm tiền được. Sau mộthồi lo lắng, nghĩ ngợi, bà quyết định đem cái nhàđang ở - tài sản duy nhất có giá trị bán , sau đó, về quê ở thời gian, chờ Vô Ưu sinh xong tính tiếp.

      Phương Đông Dạ à Phương Đông Dạ, cho dù có sắp xếp chu toàn siêu việt đến đâu đichăng nữa, khẳng định cũng thể ngờ, thành thế này . Xem ra PhươngĐông Dạ chưa bao giờ thua, lần này chắcchắn là thua rồi.
      Mizukilhngan0401 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :