1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Kế Zombie: Tổng Công Đại Nhân (68c Full) (H) (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Zombie mẹ kế
      《 tang thi mẹ ghẻ (
      (丧尸他后妈 )
      [​IMG]
      Tác giả: Tổng Công Đại Nhân
      (总攻大人)
      Độ dài: 70 chương
      Thể loại: nữ phụ văn, H [H], cường thủ hào đoạt...
      Edit: Sulli
      Giới thiệu​

      Vương Hiểu Thư vừa ngủ dậy, phát mình xuyên vào thịt văn tận thế, thành nữ phụ có kết cục bi thảm.

      đạo nghĩa chùn bước con đường chạy trốn, lại hay ho gặp đầu sỏ truyền bệnh độc sáng lập kỉ nguyên tận thế —— nhà khoa học điên Mr. Z.

      Người đàn ông cao gầy mặc áo dài trắng, cả người tràn ngập hơi thở ma quỷ đứng trong bóng tối, khóe miệng nhếch lên nhìn , mắt kính lóe lên ánh sáng trí tuệ.

      như thế nào đây. . . Chính là: ha ha, chạy a, chạy tiếp a. . .

      Biểu cảm nhàm chán lúc đó của Vương Hiểu Thư. . . Ngay cả chính cũng nỡ lòng nhớ lại.

      Sulli: Đây phải truyện kinh dị nhé, tận thế chỉ là bối cảnh mà thôi.

      Các file đính kèm:

      Last edited: 20/8/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 1

      Vương Hiểu Thư ngồi trước máy tính, hòa nhãthân thiết giới thiệu sản phẩm trang taobao cho người mua. luôn tự tin rằng mình có thểnhận ra mấy kẻ lươn lẹo giả mạo người mua, chẳng qua bình thường đều lười ứng đối loạingốc bẩm sinh.

      Ví dụ như vị này:

      【 Bà chủ, tại tôi khẩn trương y như xử nam, có thể giới thiệu kỹ chút về loại phong nhũ kim chung tráo [1] này cho tôi được hay ? 】

      [1] Cái này là sex toy chụp vào ngực cho nữ á.Ngại chết được :))

      Vương Hiểu Thư híp mắt, nhếch miệng khinh thường, cười lạnh.

      A, trình độ xử nam cũng được xem là khẩntrương sao? Khẩn trương là phải thường xuyên cảm thấy bất cứ lúc nào cũng bị trưởng ban kiểm tra đột xuất mới đúng!

      Nhìn ảnh chân dung của đối phương ba giây,Vương Hiểu Thư vô cùng chuyên nghiệp đánh hàng chữ, giới thiệu kỹ càng cách dùngphong nhũ kim chung tráo cho đối phương, hi vọng phản ứng đúng quy cách của mình có thể giành được đơn đặt hàng của đối phương, nhưng lời kế tiếp của đối phương lại làm cảm thấy đau lòng.

      【 Nhưng mà bà chủ, bạn của tôi rất hungdữ, nàng để tôi dùng người nàng,tôi có thể dùng người mình ? 】

      Vương Hiểu Thư hơi sửng sốt, mơ màng đánhchữ: Hẳn là có thể , nhưng mà chưa có ai dùngnhư vậy, đảm bảo an toàn.

      sao cả, chỉ cần có thể lên là được.】

      【 Cậu sợ làm lên rồi xuốngđược sao? 】Vương Hiểu Thư nhịn được hỏi.

      sợ a, dù xuống cũng saocả, bạn tôi rất là nữ vương, nàng thích như vậy. 】

      . . . Mi đúng là đủ tư cách làm M.

      Vương Hiểu Thư phiền muộn nhìn đối phương quyết đoán đặt hàng, do dự chút rồi gói lạicho , xem như chút tâm ý cho loại chân ái hiếm có này.

      Làm xong đơn hàng này, nhìn thời gian, gần giữa trưa, vì thế tắt máy tính ra khỏi phòng, chuẩn bị gọi ba nấu cơm.

      Khi vào phòng khách, ba xem TV, TV là kênh tin tức Nhật Bản, nghe hiểu gì cả. cũng để ý nhiều, tới cạnh sofa chào hỏi ba, nhưng khi vừa đến gần liền phát , đầu ba đầy mồ hôi, nắm chặt bộ phận riêng tư nào đó, mặt còn đỏ ửng đến đáng ngờ.

      . . . . . .

      Vương Hiểu Thư nhíu mày thở dài, vỗ vỗ vai ba, nghiêm túc : "Về sau xem ít AV thôi ba." nhìn TV, thay đổi kênh khác, dừng lại tiếng Nhật liên tiếp ngừng kia.

      Xem AV đến mức nghe tin tức tiếng Nhật cũng kiềm lòng nổi, tại phương diện nào đấycũng là cảnh giới.

      Vương ba ba bối rối cúi đầu, núp người sau sofa, dường như xấu hổ dám .

      Vương Hiểu Thư tỏ vẻ lý giải, vào phòng bếp, mở bếp gas đun nước, chuẩn bị nấu mì ăn liền.

      lát sau, Vương ba ba bình tĩnh vào bếp,đẩy Vương Hiểu Thư ra ngoài, mặc tạp dề vào.

      Vương Hiểu Thư vui vẻ, ba nấu ăn rất ngon, cần đến quá tốt, dù sao mì ăn liền cũng phải đồ ăn ngon.

      Vương Hiểu Thư rạng rỡ chạy về phòng khách,tựa vào sofa chuẩn bị xem phim truyền hình, lúc này di động của bỗng vang lên, nhìn dãysố, là bảo vệ Tiểu Vương của khu này, vì vậy liền nhận cuộc gọi.

      Điện thoại vừa kết nối, bên kia liền truyền đếnmột giọng ồm ồm: "A lô, là Tiểu Vươngà?"

      ". . . Làm ơn gọi tôi là Đại Vương! !"

      "Vương" là cái họ bi thương! Gặp phảicái họ như vậy, chẳng những khi còn trẻ bị gọi là "tiểu vương bát", ngay cả lúc già cũng tránh được ma chú, bị gọi là "lão vương bát"! [2]

      [2] Vương bát: con rùa.

      " rảnh chuyện tào lao với , sách của lão Vương để ở phòng an ninh, cho là tôi mang tới nhà chắc?" Tiểu Trương ghét bỏnói.

      Còn phải hỏi sao? Người lười Vương Hiểu Thưvội hỏi: "Trương ca tuấn tiêu sái uy vũ bấtphàm, chắc ngại chuyến đưa sách tới cho tôi chứ?"

      10 phút sau, lão Vương vẫn nấu cơm ở phòng bếp, Tiểu Vương nhận được sách bảovệ đưa tới.

      Vương Hiểu Thư xem cái tên vừa đậm chất khoa học viễn tưởng, vừa đàng hoàngtrên bìa sách, lật xem vài trang, vẻ mặt có phầndữ tợn, cuối cùng hóa thành trìu mến, cảm thông và thổn thức.

      vẻ mặt tự trách vào phòng bếp, nhân tiện : "Ba, thực xin lỗi! Nhiều năm như vậy là con sơ sót, con nhất định nhanh chóng tìm mẹkế!"

      Tay xào rau của Vương ba ba run run, nhíu màynhìn qua: "Lại phát điên gì vậy? có việc mà ân cần, phải hết tiền rồi chứ?"

      " đúng đúng." Vương Hiểu Thư mực phủ nhận, phủ nhận xong rồi lại sửa miệng, "Nhưng mà con của ngài đúng làkhông có tiền, ngài nhân tiện tiếp tế cho con chút?"

      "Ta cự tuyệt, mi có tiền ta liền đổi đứacon có tiền."

      ". . ."

      " có việc gì ra , phòng bếp rồi, đừng ở chỗ này vướng víu."

      Vương Hiểu Thư bị lão Vương xúc phạm, lạnhmặt lấy ra quyển sách kia, cười lạnh đặt trướcmặt : "Đây là cái gì? Tiểu Trương là baquên ở phòng an ninh, thể ngờ đây làkhẩu vị của ba!" Đây chính là thịt văn a! Khẩuvị của ba nặng!

      Vương ba ba vừa thấy bìa sách và tên, vẻ mặt nghiêm túc, mày nhíu chặt.

      Vương Hiểu Thư thấy vậy, chỉ cảm thấy là mình đoán đúng rồi, định cân nhắc nên nhục nhã ba mình thế nào, chợt nghe Vương ba ba oán trách .

      "Ta xem nó còn phải bởi vì con? Bêntrong sách cho thấy lí do vì sao nhiều năm qua con luôn bị đá, mãi cũng chưa thể gả ra ngoài!"

      Vương Hiểu Thư ngẩn ra, kịp phản ứnghỏi: "Cái gì?"

      "Cái gì? Con tự xem !" Vương ba ba đưa quyển sách tên là 《Xuyên mạt thế tínhphúc cuộc sống 》cho , "Tuy rằng nội dung trong quyển sách dung tục chịu nổi, quảthực thể xem hết, nhưng ta nhẫn nhịn, tấtcả đều vì nha đầu con!"

      "Rốt cuộc là vì sao?" Vương Hiểu Thư cầmquyển sách, khóe miệng run run, "Ba ràngvì sao con phải xem."

      Vương ba ba nghiêm nghị : "Đừng có mà cựtuyệt, vai nữ phụ trong sách những tên giống như con, thân thế cũng khác lắm!Đều là mồ côi mẹ, biết kéo violon, chỉ số thông minh thấp lại háo sắc, ngoại trừ thân phận ba ba cao hơn ta, quả thực là phiên bản của con! Ta còn phải nghi ngờ liệu con có đắc tội ai ,người ta mới cố ý viết để bôi đen con!"

      Vương Hiểu Thư bừng tỉnh đại ngộ, khỏimất kiên nhẫn: "Trùng tên cũng hiếm, là gì cả, hơn nữa tác giả biết con là ai, tốn công bôi đen làm gì?"

      "Ha ha, đúng vậy, là gì cả, dù sao ba con xem xong liền cảm thấy, kết cục của con là tựsát, hoặc chính là chết cả nhà, nếu mà có bạn tài giỏi còn xinh đẹp, liền xứng đáng bị người tađoạt bạn trai, lấy danh nghĩa là ."

      Vương Hiểu Thư hai lời ôm quyểnsách kia chạy về phòng ngủ, nằm ru rú giường, mở to mắt xem thẳng từ giữa trưa đến12 giờ đêm, vừa đúng lúc kim giờ cùng kim phút nhập làm , vừa đúng lúc đóng lại quyểnsách.

      Tạo nghiệt a ——

      Đây là ý nghĩ của Vương Hiểu Như sau khi xemxong quyển sách.

      Trong quyển sách này, vai nữ phụ có tên giốngcô quả thể thê thảm hơn, chẳngnhững bị nữ chính đoạt vị hôn phu thanh mai trúc mã, nhận hết chèn ép và khuất nhục, cònkhiến căn cứ của ba mình bị nữ chủ và cặn bã nam cướp , cuối cùng chẳng những rơi vào kếtcục bị nhiễm bệnh, ngay cả thành zombie cũng sống yên, bị người ái mộ nữ chủ bắn nổ đầu, thuận tiện phanh thây bằng cưa điện.

      Vô cùng thê thảm a, Vương Hiểu Thư đau khổ vùi vào chăn, nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.
      Edit: Sulli
      Chương 2

      Vương Hiểu Thư mở mắt ra, lắc lắc cái đầu nhức mỏi vì cả đêm chìm trong ác mộng, mơ mơ màng màng nhìn bốn phía, tại sao lại cảm giácvẫn chưa tỉnh mộng? ràng là trời sáng, nhưng giường phải của mình, chăn cũng phải của mình, còn có chàng trai tuấn tú thắt lưng quần chuẩn bị rời ?

      . . . . .

      Có dự cảm xấu.

      Vương Hiểu Thư cấu mạnh vào tay mình cái, đau tới mức kêu to bật dậy, đầu óc thanh tỉnh trong nháy mắt.

      Xong rồi, toi đời rồi.

      Cảm giác như cánh cửa của thế giới mới bị mởra a. . .

      Chàng trai xa lạ mặc xong quần liền mặc áo sơ mi, có mái tóc màu vàng và con ngươi xanh biếc, thấy Vương Hiểu Thư mờ mịt nhìn chungquanh, cúi người hôn lên trán , xoay người rời câu.

      ngỡ ngàng giảm bớt, Vương Hiểu Thư kinhhoảng làm biểu cảm của Nhĩ Khang [1]: "Đợichút ——"

      [1] Hình ảnh

      Chàng trai ngờ vực quay đầu, nhìn gì, trong con ngươi xanh biếc ánh lên vẻ vui và chất vấn, theo đó là thấp thỏm yên.

      Vương Hiểu Thư ngây ngốc hỏi: "Xin hỏi anhlà?"

      "?" Chàng trai ngạc nhiên nhìn , "Em làm sao vậy Hiểu Thư?" lại, đối diện với . "Emkhông nhận ra sao?"

      Vương Hiểu Thư chịu được hơi thở namchủ Quỳnh Dao của , tránh khỏi cái tay đangra sức lay hai vai mình, khó hiểu trừng mắt nhìn : " là ai? ? ? ? ?"

      Chàng trai hơi sửng sốt, cau mày lại, trầm giọngnói: " là Âu Dương, vị hôn phu của em, em sao vậy?" Chẳng lẽ bị đánh choáng váng? thầm nghĩ.

      ". . ." Quả nhiên, vừa nghe cái tên cộng theothân phận trâu bò này, liền chắc chắn rằngdự cảm xấu lúc trước của mình trở thànhhiện thực.

      "Hiểu Thư?" Âu Dương nghi hoặc tới gần , lạibị né tránh.

      Vương Hiểu Thư mặt biểu cảm : "Vừarồi em đùa thôi."

      "Cái gì?" Âu Dương nhíu mày, bất ngờ nhìn ,cảm thấy ngỡ ngàng.

      và Vương Hiểu Thư cùng nhau lớn lên, hiểu ý nghĩ của như lòng bàn tay, mà lúc nàysao lại cảm giác. . . Trì độn như vậy?

      Ha ha, mi trì độn mới là lạ, mi đâu có biết"Vương Hiểu Thư" này phải "VươngHiểu Thư" kia.

      " có gì." Vương Hiểu Thư thả lỏng, mỉmcười, "Chính là cảm thấy khí có phầnkhẩn trương nên hòa dịu chút thôi."

      Âu Dương hơi xấu hổ, nghĩ tới màn vừa rồi,do dự chút, quyết định nhân nhượng : "Hiểu Thư, em tỉnh có việc gì, em đừng giận Y Ninh, vừa rồi ấy ra tay đánh em phải cố ý, ấy bị dọa thôi."

      Bị dọa. . .

      Vương Hiểu Thư cảm thấy vô cùng may mắnkhi mình vừa xem hết 《 Xuyên mạt thếtính phúc nhân sinh 》, nếu cũng bị lời của người này lừa gạt.

      biết, mình nằm mơ, chạy theo mốt tân thời là xuyên .

      Nhưng mà, nên xuyên a, tại sao lại xuyênvào quyển sách này, hơn nữa còn xuyên thành nữ phụ bi kịch như vậy? Chẳng lẽ bởi vì trước khi ngủ xem nó sao? Chẳng lẽ nếu trước khi ngủ xem "Kiêu hãnh và định kiến" có thểxuyên thành Elizabeth?

      "Tôi thấy hai người xxx tại đây cũng bị dọa, vậy mà ta bị dọa?" Vương Hiểu Thư hỏilại.

      Âu Dương như nghe được lời thểtưởng tượng nổi, khiếp sợ nhìn , giống như tin như vậy.

      A đúng rồi, nương này trong nguyên tácchính là quả hồng mềm, đối với vị hôn phu nàycó thể đến cực điểm, ngay cả biết léng phéng với nữ chính cũng đồng ý chia tay, cam tâm hai nàng chung chồng,cuối cùng bị nữ chủ hại tan cửa nát nhà chết toàn thây cũng có chỗ tố khổ. . . Mà tại, vừa đúng lúc nương này pháthiện JQ của nữ chủ và vị hôn phu, tức giận đánhnhau với nữ chủ, lại bị nữ chủ đánh cho hôn mê.Đây là đoạn mở đầu của quyển sách.

      bi ai! Vương Hiểu Thư đau lòng vuốt mặtmình, cũng biết nương này diện mạo có giống như mình .

      "Hiểu Thư, em thể Y Ninh như vậy, ấy là chị em tốt của em." Âu Dương vô cùngkhông vui chỉ trích.

      Ta van cầu mi đừng bôi đen từ chị em tốt này!Là nàng bị đoạt vị hôn phu rồi bị đánh hôn mê a,phiền toái mi làm ràng được ? VươngHiểu Thư lạnh mặt nhìn , bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt vô cùng lợi hại, trừng đến mức làm mồ hôi lạnh đầy đầu và chột dạ tronglòng.

      Vương Hiểu Thư cũng định trở mặt vớihắn, thấy như vậy, gật đầu : "Được, như vậy, vậy trước , coi nhưchuyện này chưa từng xảy ra."

      Âu Dương hiển nhiên vừa lòng với kết quả này, lại nghĩ ả ngu xuẩn này vẫn trắng mắt như trước, tình cảm với vẫn là chân thành tin tưởng kiên định. yên tâm, vui vẻ, chỉnh lại áo khoác, tiêu sái xoay người rời .

      Vương Hiểu Thư nhìn đóng cửa lại, giốngnhư lơ đãng bổ sung câu: "Đúng rồi, quênnói, vì để tình bạn sâu đậm của em và Y Ninhcàng thêm sâu sắc, em chuẩn bị thành toàn haingười, giải trừ hôn ước của chúng ta, cho dù ba đồng ý em cũng buộc đồng ý, cần cảm tạ, cứ gọi em là Lôi Phong!" [2]

      [2] Lôi Phong là chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong được hình tượng hóa thànhmột nhân vật vị tha và khiêm tốn, người hếtlòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.

      Âu Dương trong giây phút cửa đóng lại đối mặt với Vương Hiểu Thư trong phòng, sắc mặt khócoi như ăn đống phân.

      Tốt lắm, chính là như vậy.

      Vương Hiểu Thư thở dài hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, nhưng vẫn có phần khẩntrương.

      là trạch nữ danh xứng với thực, mặc dù mở cửa hàng bán đồ tình thú ở taobao, chuyệntương đối bưu hãn nhưng bên trong vẫn là mộtcô bảo thủ, bỗng gặp việc siêu nhiên như vậy, dù có xem qua bao nhiêu tiểu thuyết xuyên cũng tiếp thụ được.

      trở về được sao? về được? được a, nếu về được, ai nuôiba ?

      Nhớ tới ông già e lệ lại hiền lành kia, Vương Hiểu Thư cảm thấy an lòng.

      có cách nào, tại ở thếbị động, có quyền chủ động, hoàn toànkhông nắm .

      Thở dài hơi, Vương Hiểu Thư trợn mắt nhìn trần nhà, rời khỏi cái giường bị đôi cẩu nam nữ kia nằm ngủ, đống lựa chọn lướt trongđầu, duy chỉ có chữ "chạy" to dừng lại.

      Đúng vậy, phải chạy, cho dù cuối cùng cóthể về nhà hay , phải chạy khỏi nơi nàytrước .

      Dựa theo chuyện vừa xảy ra và lý giải của , tại ở thịt văn zombie tận thế, ở căn cứ Lượng Tử - căn cứ lớn nhất trong bốn căn cứ còn lại, lãnh đạo là cha của thân thểnày, tên Vương Kiệt, biết có ca hát hay . [3]

      [3] Vương Kiệt: Ca sĩ nổi tiếng người Hồng Kông.

      Nếu dựa theo tình tiết, vậy tại bịmỹ nữ gián điệp Y Ninh từ căn cứ Ly Tử ——cũng là nữ chủ Mary Sue trong nguyên tác, đoạt vị hôn phu.

      Căn cứ Ly Tử này phải là hiệu làm tóc gội cắt sấy, càng có nhiệm vụ hấp nhuộm uốn, nó chính là căn cứ hẻo lánh tập hợp bộ phận dân cư , mà nữ chủ chính là thànhviên trong đó.

      Mục đích của ả tới Lượng Tử, ban đầu chỉ đơnthuần là đánh cắp tình báo cơ mật, xếp vào cơ sở ngầm, cuối cùng thống nhất bốn căn cứ lớnđể làm nữ vương.

      Tuy rằng ở tận thế, nhưng lòng tham và mưu quỷ kế của nhân loại khiến bốn căn cứ này thể hài hòa thống nhất, thân là nữ chính,Y Ninh chẳng những có mộng nữ vương, còn có mộng hậu cung!

      lưới bắt hết mỹ nam thiên hạ, hơn nữa bước con đường giấc mộng thênh thang.

      Mà mục tiêu cuối cùng của ả, chính là nhét nốtgiáo sư Z sáng lập bệnh độc tận thế vào hậucung.

      Thực ra nếu xét từ góc độ độc giả, xem quyển sách này còn thấy thích thú, nhưng nếu mi lạcvào cảnh giới kỳ lạ, mi liền thể bỏ qua BUG trong này.

      xem, tác giả lúc viết quyển sách này nghĩ cái gì?

      Ý tưởng phía trước còn chưa tính, ý tưởng cuối cùng có phải rất vô lí hay ?

      theo người cha bệnh độc, cha ruột củazombie có gì tốt? Bị zombie vây quanh giườnghoặc là bị nhà khoa học điên này ghim kim làmthí nghiệm rất thích thú sao?

      . . . Quên , tại truy cứu vấn đề này thìđâu có tác dụng gì.

      Z tiên sinh so với những kẻ ái mộ nữ chủ mà , xem như là người đàn ông bình thường duy nhất trong cả quyển sách. Nguyên nhân khiến Vương Hiểu Thư nghĩ như vậy, có thể bởi vì chỉcó Z từ đầu tới cuối dây dưa với Y Ninh,cho đến khi văn kết thúc nữ vương đại nhân củachúng ta vẫn hạ gục được , có lẽ tácgiả muốn tạo thành vẻ đẹp tương phản.

      Tốt nhất là chạy , haiz, cách xa những người này, dù sao ở lại đây cũng là chờ chết, còn bằng ra ngoài thử thời vận.

      So với những người này, zombie đều thân thiếthòa ái hơn.

      Thân là con của lãnh đạo căn cứ Lượng Tử, Vương Hiểu Thư muốn rời căn cứ là mộtchuyện vô cùng dễ dàng. Tại tận thế, bên ngoàiđều là zombie, mà thức ăn nước uống trong căncứ cũng có hạn, mọi người chỉ có thể ra ngoàitìm kiếm đồ ăn mới có thể tiếp tục sinh tồn. Ởnơi này, nếu có thể ba bữa ấm no, đó chính làsống xa xỉ.

      Trước kia Vương Hiểu Thư nghĩ rằng mình tiếp xúc với cuộc sống như vậy, nhưng tại chấp nhận số phận rồi.

      theo đội chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, lần đầu thấy đạn dược chân chính. Những thứchân này đặt trước mặt , giống như thấy trong cửa hàng này còn có bảo vật tình thú.

      hơi do dự, muốn khiêng lên súng trườngAK47 nhưng sức nặng của nó làm phải khom lưng, vác loại này ra ngoài cùng đội ngũ,khẳng định chạy nổi.

      Vì thế, Vương Hiểu Thư dưới miệt thị của vịhôn phu Âu Dương, đổi khẩu súng gọn .

      "Em muốn theo?" Âu Dương hỏi, nhíumày, "Em trước kia rất ít khi cùng ra ngoài,nếu bị thương. Hay là em cùng Y Ninhnghỉ ngơi trước ngày , tuy rằng thời gianbây giờ còn sớm, nhưng nếu để em theo lại là chuyện khác."

      Đúng vậy a, trước kia đều là đại tiểu thư áo tớivươn tay cơm tới há mồm, như vậy mới khiếnÂu Dương với mỹ nhân Y Ninh xinh đẹp lại tàigiỏi nhất kiến chung tình tái kiến lên giường.

      Vương Hiểu Thư là đại trượng phu, đây phải là suông, co được dãn được, tiếng cũng .

      thèm đếm xỉa tới Âu Dương, trực tiếp xoay người chuẩn bị xuất phát —— phải rời khỏi nơi này.

      Cho dù thể về nhà, cũng phải rời khỏiLượng Tử, rời khỏi trung tâm phát triển tình tiết,tránh khỏi kết cục bi thảm hóa thành zombie vàchết toàn thây.

      Về phần Lượng Tử cuối cùng sụp đổ thế nào. . .Xin lỗi Vương Kiệt thúc thúc, ba ruột của ta phải là Vương Kiệt, cho nên ta đành íchkỷ thôi, cho dù chạy tới căn cứ cách Lượng Tửgần nhất cũng được, tóm lại thể ở đây.

      Ý tưởng này của có vẻ biết lượng sức, dù sao cũng chỉ là thiếu nữ trói gà khôngchặt, vừa mới xuyên tới nơi này bao lâu,vết thương trán bị Y Ninh đánh còn băng bó, cứ xông ra ngoài như vậy lỗ mãng. Bên ngoài căn cứ đều là zombie, bị bọn nó cắn cái cũng phải là đùa, bệnh độc của Z tiên sinh chẳng những biến dị mà còncó thể tiến hóa, đến lượt biết thay đổi mấy lần rồi.

      Nhưng mà biết bí mật.

      bí mật giúp an toàn tránh thoát zombie, tới căn cứ bí mật trong tình tiết.

      Đây coi như là mở bàn tay vàng cho sao?Vương Hiểu Thư dựng ngón giữa về phía ông trời, ít ra cũng có ưu thế biết trước tình tiết.Ở thịt văn đáng sợ nhất phải nữ chính,mà là nhóm nam chủ a!

      Vương Hiểu Thư còn nhớ, đoạn cuối sách có đề cập, nhân tố quan trọng để nữ chủ thống nhất bốn căn cứ lớn là phát Vương Kiệt. . . Cũnglà cha của thân thể này, giấu thần khí ở nhàxưởng bỏ hoang bên ngoài căn cứ.

      Nghe , thần khí này được tìm thấy ở phòng thí nghiệm khi Vương thống đốc săn giết zombie và tìm kiếm đồ ăn. Kia hẳn là phòngthí nghiệm mà Z vứt bỏ, bên trong có rất nhiềudụng cụ từng sử dụng, Vương thống đốc vàđội viên cùng tìm tòi phen, lúc người kháckhông chú ý tìm được bình chất lỏng .

      thử nghiệm qua, chứng minh chuyện:zombie chỉ cần ngửi thấy mùi từ chất lỏng này, tránh xa.

      Thần khí.

      Thứ này tại tận thế có thể được coi là thần khí.

      Nhân phẩm và tính cách của Z mặc dù còn cầnphải khảo cứu, nhưng tài hoa của thể nghi ngờ.

      Lọ này chính là nước thần bảo mệnh, có khoảng 4 5 mililít, vậy mà bị Vương Kiệt lúckhông biết lãng phí nửa, tại chỉ cònthừa lại chút.

      Vương Hiểu Thư muốn tới chỗ đó lấy bình chất lỏng này, chỉ cần mang theo nó, tránh đường lớn đường , ngày ngủ đêm ra, hẳn là có nguy hiểm quá lớn.

      Có quyết định này, Vương Hiểu Thư liền cố dẫn các đội viên tới nơi dấu nước thần, chỗ kia cáchcăn cứ cũng xa, ra khỏi cửa lớn, qua mộtvòng kiểm tra là có thể thấy nhà xưởng cũ nát kia.

      Vương Hiểu Thư nắm chặt súng lực, trống ngựcđập thình thình nhìn về phía kia, bình tĩnh bướcđi, người đằng sau chiếc xe hơi bị bỏ .
      caoduong thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 3

      "Em muốn đâu?" Âu Dương ngoái đầu nhìn lại, phát Vương Hiểu Thư về phía ngượclại, mặt nhăn lại càng nhăn hơn, chạy vàibước túm lại, "Em có thể theo đội ngũ mà chạy lung tung được ? Xảy ra chuyện gì ai chịu trách nhiệm? Chẳng lẽ bởivì em là con của thống đốc mà cần kiêng nể gì sao?!"

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn Âu Dươngđang chất vấn, tiếng thét chói tai giống như giếtheo và ánh mắt phẫn nộ vì chính nghĩa của giống như muốn xé toác ra. . . Ác ý tràn đầya, nếu phải kiếp này xuyên , vậy cả đời đều được chứng kiến.

      "Em muốn vệ sinh chút." Vương HiểuThư lạnh nhạt hất tay Âu Dương ra, trong lúc Âu Dương còn sững sờ, về phíachiếc xe kia, "Nếu chờ kịp, có thểmang đội ngũ trước, em theo sau, đây làyêu cầu của em, cho dù gặp chuyện may cũng thể trách ."

      Âu Dương kinh ngạc nhìn bóng lưng của ,nhất thời quen với việc đột nhiên lạnhnhạt và xa cách, cảm thấy đội viên xung quanhđang nhìn mình chăm chú, thể để mất mặt, vì thế nghiến răng giậm chân, bỏ mặc : "Đại tiểu thư như vậy chúng ta trước." Đây là tự chuốc lấy phiền toái, nhiềungười đều nghe được lời của , nếu xảy ra chuyện gì cũng liên quan tới !

      Các đội viên ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nhìnÂu Dương dẫn trước, ai nhấc chân đuổi theo.

      Âu Dương hổn hển quay đầu, nhìn bọn họ rống to: " đúng ?! Vậy chạy về hếtđi!"

      Các đội viên bị bộ dáng nổi giận đùng đùng củahắn dọa đến, cũng do dự nữa, tất cả đều bước nhanh theo, cửa thành náo nhiệt vừa rồibỗng an tĩnh lại, Vương Hiểu Thư núp sau xe hơi thấy bọn họ đều rồi, vội vàng chạy tới nhà xưởng cách đó xa.

      Kỳ thực, mình chạy vào căn phòng tối như mực như vậy thấy rất khẩn trương, nhưng chuẩn bị tâm lý, súng cũng mang theo, nơinày cách căn cứ cũng gần, hẳn là cózombie, có việc gì.

      Nhưng mà. . . Tình tiết hoàn toàn giống như tưởng.

      Vương Hiểu Thư tìm tới chỗ có nước thần mà sách , từng bước tiến vào, chỉ cảm thấy gió xung quanh thổi càng ngày càng lạnh, mùi hôithối trong khí càng đậm hơn, ánh sáng càng mờ, hết thảy yên tĩnh tới mức quỷ dị.

      được, thể vào, giác quan thứ sáu của Vương Hiểu Thử rất chuẩn, bên trongnhà xưởng tối tăm trầm làm nổi hết da gà, sáng suốt chọn quay đầu rời , nhưng cũngđã muộn rồi.

      . . . cũng quá ngây thơ, ai ban ngày ban mặt zombie dám lại ở phụ cận căn cứ? Ai phụ cận căn cứ khá an toàn? Ha ha, cómột tên cổ gãy ăn mặc như super mario vào trong, Vương Hiểu Thư dường như thấyđược hình ảnh plants vs zombie, muốn có bông hoa hướng dương, lại có thêm cây đậu to, nhưng chắc chắn là thể nào.

      Vương Hiểu Thư ngừng thở, lui về phía sau vài bước, trốn đằng sau thùng dầu, nghĩ ngợimột chút, cuối cùng quyết định sâu vào trong —— nếu thể ra ngoài, vậy phải vào hang cọp mới bắt được cọp con!

      Vương Hiểu Thư nín thở tới mức đầu óc choáng váng, thở hơi, ảo não vì coi đàn zombie biến dị này là sư phụ điện ảnh LâmChánh [1], cho dù hô hấp bọn nó cũng phát a.

      [1] Lâm Chánh là diễn viên, chỉ đạo võthuật, đạo diễn và nhà sản xuất phim của điệnảnh Hồng Kông.

      Vương Hiểu Thư cẩn thận trốn đằng sau cái thùng dầu khác, tóc dài mềm mại theo động tác của nhàng tung bay, thân thể uyểnchuyển của ở dưới lớp quần áo bó màu đen khiêu ngợi, dáng người xinh xắn làm người tacảm thấy cảnh đẹp ý vui, đây xem như là điều kiện thiết yếu để làm nữ phụ thịt văn? Nếu làm sao so được với nữ chủ như tiên nữ?

      Vương Hiểu Thư cảm thấy vô cùng suôn sẻ, cảm tạ nơi này ánh sáng tối, con zombie chỉsố thông minh cao hơn mario bao nhiêutới cửa vào liền rẽ khúc quanh, cũng pháthiện , vì thế thừa dịp tiếp tục tới, trốnsau mấy thùng dầu nữa, cuối cùng tới được chỗkia.

      Theo như trong sách, Vương Kiệt giấu nước thần ở góc đông nam trong cùng nhà xưởng, nơi đó có tủ sắt cũ nát rất cao, bình nước thầncứu mạng kia đặt ở khe hở chỗ tủ dựa vàotường. Vương Hiểu Thư tại đứng ởchỗ này.

      Ngây người trong bóng đêm lâu, mắt VươngHiểu Thư dần dần thích ứng, tuy rằng côkhông thể nhìn hết, nhưng cũng miễn cưỡng thấy được cái bóng mờ mờ. ngồi xổm xuống, vươn cánh tay mò tới mò lui ở hốc tường, ngoại trừ tay đầy bùn và nước đục cũng tìm được cái gì.

      Vương Hiểu Thư hơi sốt ruột, nghe đượcđộng tĩnh của zombie, điều đó chứng tỏ nó cáchchỗ này càng ngày càng gần, nếu lấyđược bình nước kia, vậy có thể tạmbiệt với thế giới này rồi.

      Vương Hiểu Thư để ý đến nó, quỳ gối xuống đất, mặc kệ dơ bẩn mặt, mặt dánvào tủ sắt, vươn cánh tay vào trong hốc tường,sờ cẩn thận từ xuống dưới, cố gắng lâu, cuối cùng đụng vào hộp hình vuông.

      Tìm được rồi!

      Vương Hiểu Thư vui vẻ cầm hộp ra, vỗ vỗbụi phía , tay chạm vào bốn phía, tìm đượcchốt mở ở bên trái, nắp hòm tự động mở ra, mộtbình thủy tinh trong suốt nằm bên trong.

      "Ha ha ha ha ha ha ha!" Vương Hiểu Thư hớnhở cầm chai, đắc ý đứng lên chuẩn bị rời , nhưng ai biết khi ngẩng đầu, ngăn tủ sắt vẫn luôn yên tĩnh kia bỗng mở ra.

      ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn chằm chằmcánh cửa sắt lắc lư, tiếng cót két vangtrong nhà xưởng yên tĩnh vô cùng chói tai, cảmgiác nguy cơ làm người thoải mái dânglên.

      Vương Hiểu Thư vô thức lui về phía sau, cánhcửa kia dần mở ra theo bước chân của , mộtcánh cửa khác cũng mở ra, dường như có thứtồn tại trong ngăn tủ lớn kia, nhưng Vương HiểuThư thấy , chỉ có thể nhìn thấy bóng trắng mờ.

      . . . . .

      Bóng trắng kia hình như còn giật mình.

      tốt!

      Vương Hiểu Thư nhanh chóng chạy về phía sau,đụng phải thùng dầu, tiếng vang to quanhquẩn trong nhà xưởng tối tăm, tiếng cười trầm thấp có vẻ trào phúng hòa cùng tiếng kêu đau của .

      Vương Hiểu Thư ôm cái mũi đau nhức, khẩn trương quay đầu nhìn lại, bóng người caogầy từ từ ra khỏi tủ, động tác của có vẻ lười nhác, bước chân nhàng lại có quy luật,giày da màu đen đất phát ra tiếng vang "bành bạch".

      Vương Hiểu Thư nghĩ tới rất nhiều khả năng, cảm thấy bên trong có thể là zombie hoặc là quái vật biến dị nào đó, tệ hại nhất là loại côn trùng kỳ quái hoặc động vật nào đó, nhưng thể ngờ rằng đây là người sống, hơn nữa còn là người đàn ông.

      Đó là người đàn ông cao gầy tóc đen, ít nhất cũng phải 1m9, vô cùng gầy, nhưng tỉ lệdáng người rất chuẩn, qua chiếc áo dài trắngkhông nhiễm hạt bụi nào có thể nhìn ra phần eo của , quần dài màu đen và áo sơ mi ca rô xanh sẫm làm nổi bật phần áo dài, từ phầncằm nhọn và đôi môi nhạt màu hướng lên , nhìn thấy đôi mắt .

      Tóc ngang trán của rất dài, tóc đen mềm mại che nửa khuôn mặt, sợ nhưvậy ngã sấp xuống sao?

      "Ha ha. . ." cười nhạo xong, khẽ, giọng có vẻ chán ngán, "Là người a?"

      . . . ràng sao? Zombie ngồi ở chỗnày đợi người chê cười sao? Muốn bổ nhào quagiết mi à? Mi lộ vẻ thất vọng là sao? Mất trí à?

      biết vì sao, Vương Hiểu Thư dámchâm chọc , bởi vì có trực giác, nếu cônói, người đàn ông tiến tới kia giết ngay lập tức.

      Haiz, con người rất sợ chết a! Gặp zombie cũng sợ đến vậy, vậy mà thấy ngườikhông diện mạo sợ tới mức phát run đứng lên được, có bẽ mặt hay ! giốngnhư cúm gia cầm ăn gà, mi ăngà gà để làm gì! Con vịt thấy gà thế nào! Con ngỗng thấy gà thế nào! Sau này ở giới gia cầm gà sống thế nào!

      . . . Lạc đề rồi.
      Edit: Sulli
      Chương 4

      " người?"

      Đây là câu thứ hai mà người đàn ông kia , đến trước Vương Hiểu Thư, hai tay nhétvào túi áo, cổ đeo thứ giống như ống nghe khám bệnh, từ nhìn xuống ở dướiđất, bởi vì té ngã mà người đầy bụi bẩn,cái mũi hồng hồng, hẳn là bị đập vào quá mạnh,hình như còn chảy máu mũi, hình tượng vô cùng chật vật, nhưng đôi mắt trừng lớn của lại có vẻ trong veo và sáng ngời.

      ". . . phải là người là chó sao?" Đối mặt với nhân loại, tinh thần miệng tiện khôngchịu thua của Vương Hiểu Thư lại khởi động, côđứng dậy, xoa cái mũi, nhìn người đàn ông kia, thuận miệng , "Nơi này an toàn, nhanh chóng rời tốt hơn, tôi có việc trước, ở lại cùng , bái ——"

      còn chưa xong, tay người đàn ông kia bỗng vươn về phía , ngón trỏ thon dài của hắnđặt bờ môi , trực tiếp ngậm miệng lại.

      "Người chột dạ luôn có nhiều động tác." Giọng trầm thấp của đọc nhấn từng chữ chậm và ràng, lời của giống như bông tuyết lạnh lẽo dừng người , chỉ cảm thấy trong mắt mình đều là màu trắng.

      . . . Đây phải là ảo giác, trong mắt quảthực là màu trắng, bởi vì cởi áo dài trắng ra che người , từ đầu đến chân.

      " làm cái gì vậy? Tôi mà." Vương Hiểu Thư kéo chiếc áo dài trắng xuống, mùi của các loại thuốc trộn lẫn và mùi xà phòng như là cỏ xanh, vừa như là ánh mặt trời, " kỳquái, tôi cũng biết , vì sao tôi phải chột dạ? Nếu tôi có nửa câu dối, họ của tôiliền viết ngược lại!"

      Người đàn ông đứng thẳng, cúi mắt xuống nhìncô, giọng điệu có vẻ ngạc nhiên hỏi: " họ gì?"

      Vương Hiểu Thư ôm áo dài trắng đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng , đúng lý hợp tình : "Tôi họ Vương (王)!"

      "A." phát ra tiếng kinh thán , vẻmặt vẫn có chút biểu cảm nào, ràng là cho có lệ.

      . . . Quên , tin hay tùy, dù sao "Vương" đảo lại vẫn là "Vương", đuối lý chút nào.

      Vương Hiểu Thư lặng lẽ lui về phía sau, muốnthừa dịp chú ý mà đào tẩu, cố ý tìmđề tài: "Tôi cho tôi họ gì, cũngnên với tôi tên gì chứ? Như vậy mớicông bằng." Ban ngày ban mặt xuất ở chỗnày, còn núp trong tủ sắt, khẳng định phải người tốt. Đoán chừng người này cũng giống như nữ chủ Y Ninh, tới đây để trinh sát.

      Thực ra Vương Hiểu Thư chỉ đoán đúng mộtnửa, người đàn ông này quả thực phải người tốt, nhưng chuyện muốn làm và trinhsát là khác xa vạn tám ngàn dặm.

      Người đàn ông nâng tay phải đặt trước ngực,làm hành động theo lễ tiết của quý ông, da thịt trắng nõn dưới áo sơ mi giống như trứng gà lột xác, nhất là ở chỗ cổ tay, màu da còn trắng hơn .

      "Tên của tôi là. . ." khẽ, cánh môi vô sắc dần dần trở nên hồng nhuận cách quái dị, "Z." chữ mẫu, phát trầm mà tiêu chuẩn, dư vang bên tai Vương Hiểu Thư, khiếp sợ lại hối hận, ngớ người nhìn , hoàn toàn choáng váng.

      . . . Vừa ra ngoài gặp đại BOSS cuối cùng, tỉ lệ này thực mẹ nó so với trúng xổ số 500 vạncòn thấp.

      "Cầm giúp tôi chút, tôi phải vệ sinh."Vương Hiểu Thư đưa áo dài trắng cho Z, xoayngười chậm hai bước, sau đó chạy vội.

      Nhưng mới chạy chưa đến 100 mét, vô cùng thành lăn trở về.

      A. . . Phía trước có ba con zombie sắp đột kích a!

      Z vẫn đứng tại chỗ, cả người đều chìm trongbóng tối, phần tóc mái che hơn nửa khuôn mặt, rất khó thấy toàn bộ diện mạo và ánh mắthắn, nhưng lại thấy khóe miệng nhếch lên, tay phải còn cầm con dao mổ.

      Vương Hiểu Thư nhìn chằm chằm lưỡi dao lóe sáng kia, trong lòng cảm thấy cuống quýt, chầnchừ : "Này, chúng ta có chuyện gì từ từ được , nên nghịch dao găm, anhcất nó trước được chứ?"

      Cất ? Nếu nghe lời đây chính là Z giả mạo.

      Vương Hiểu Thư trước khi hôn mê chỉ thấy được có ánh sáng trắng lóe lên, trán có cảm giác lành lạnh, cục đá đất mài vào lưng .

      Khí hậu vùng phụ cận căn cứ Lượng Tử ẩm ướtvà thay đổi thất thường, rất nhiều khi mưa rơi đột ngột. Giờ phút này, hạt mưa giống như có thù hận mà ra sức nện xuống, tiếng sấm oanh oanh kèm với tia chớp đan trong trung,mây đen dày đặc bao phủ lấy tòa tường cao vây lấy căn cứ, Z ôm ngang Vương Hiểu Thư đanghôn mê, đứng ở trong mưa nhìn Lượng Tử mộthồi, xoay người vào màn mưa.

      rất chậm, rất ổn định, những bước chân có khoảng cách như nhau, nước mưa đập vàongười, vào mặt , phần tóc đen bên tai ươn ướt và áo sơ mi đơn bạc, nhưng hềđể ý, cứ tản bộ trong mưa to, lẳng lặng điqua rừng cây mà ai dám tiến gần, kỳquái dạo trái phải vòng, tòa nhà màutrắng xuất .

      Z ôm Vương Hiểu Thư vào tòa nhà, mưangừng rơi, cả người ẩm ướt nhìn người trong lòng cũng chật vật kém, hàm răngtrắng chạm vào môi dưới, con ngươi dưới tóc đen tối như mực.

      khó xử nhìn chiếc sofa trắng tinh, cuốicùng ôm Vương Hiểu Thư tới phòng tắm.

      Nước ấm, thân trần nằm bên trong, phòng tắm ngập đầy hơi nước, tạo thành làn hơi mờ người .

      Z ngồi xổm bên cạnh bồn tắm lớn, ngón tay thon dài xẹt qua xương quai xanh, ngực, bụng, xươnghông của , sau đó nhàng lật người ,tay đỡ mặt để bị sặc nước, ngón tayhắn miêu tả từng đường cong người , lòng bàn tay mềm mại lướt qua lưng , chạm vào mỗi tấc da thịt.

      Cho dù hôn mê, Vương Hiểu Thư vẫn cảm nhận được khác thường của thân thể, côkhép chặt mắt, mày nhíu lại, lông mi dài mà cong run nhè , thân thể trắng nõn dần nổi lên sắc đỏ ửng.

      Z rụt tay về, đôi mắt híp lại, vẻ mặt mang theo chút tiếc hận.

      Họ Vương, nữ tính, xuất tại nhà xưởng bỏ hoang, tất cả tin tức này cho biết, này chính là con của Vương Kiệt.

      Đáng tiếc, thân thể hoàn mỹ như vậy mà thể giết chết. Nhưng vì lợi ích lớn hơn nữa, lưulại cũng sao.

      Tay Z vô cùng lưu luyến chạm vào thân thể xích lõa của Vương Hiểu Thư, nhưng lần này tay lại có thêm con dao mổ, lưỡi dao lóe lên ánh sáng trắng, hiển nhiên là vô cùng sắc bén.

      lật người lại, lưỡi dao dán trước phần ngực mềm mại, mỗi tấc da thịt của đều nhẵnmịn, nhiệt độ cơ thể vừa đúng 36 độ 5, ngâmtrong nước nóng lâu như vậy mà vẫn hơi mát.

      Giác quan thứ sáu của Vương Hiểu Thư rấtmạnh, cho dù hôn mê cũng cảm thấy sinh mệnh bị uy hiếp, các loại chức năng của thânthể bị ép hoạt động, tỉnh lại, vì thế liền thấymột màn khiến cho người ta phải phun máu mũinày.

      . . . . .

      Đầu tiên, thể phủ nhận Z là người đànông gợi cảm thể kháng cự nhất trong quyển sách, có năng lực và thân phận ai sánh kịp, hơn nữa khuôn mặt tuấn tú kia đủđể cần tốn sức mà vẫn hạ gục được tất cả sinh vật giống cái, nhưng mà. . .

      " đừng như vậy." Vương Hiểu Thư hít vào ngụm khí lạnh, nhìn dao phẫu thuật đè ngực mình, mắt cũng dám chớp lấymột cái, sợ nếu mình chớp mắt dao kia đãcắt xuống, "Tôi tiện miệng là tôi đúng, mắng tôi hai câu là được, đừng có dùng daoa!"

      Z ngoài ý muốn thu dao phẫu thuật về, trong nháy mắt dao phẫu thuật biến mất mà khôngbiết cất giấu ở nơi nào. nhìn Vương HiểuThư, bởi vì bị xối mưa, quần áo người vàtóc còn ẩm, cuối cùng thấy diện mạo của .

      có hàng lông mày ngang, khuôn mặtlịch tuấn tú là đôi mắt phượng hẹp dài, thấy thế nào cũng hợp với thân phận và sở thích của , hèn gì luôn giấu giếm khônglộ ra. . . Ai có thể ngờ dưới áo khoác đại mavương Pôcôllô lại là cừu vui vẻ chứ?

      Nhớ lại trong nguyên tác, vì sao mà nữ chủ Y Ninh được Z tiên sinh xem trọng?

      . . . Hình như nàng đạt tiêu chuẩn M, cực giốngnhư khách hàng cuối cùng trước khi VươngHiểu Thư xuyên qua.

      Y Ninh phát huy đầy đủ tình cuồng nhiệt của nữ chủ Mary Sue, cho dù Z đếm xỉa tới nàng, đến khi thống nhất bốn căn cứ nàng vẫn kiên trì đổi sách lược, thậm chí vì đểlọt vào mắt xanh của mà dâng người tới cho làm vật thí nghiệm. . .

      Đây là người đáng sợ nhất mà Vương Hiểu Thư gặp từ lúc chào đời tới nay, lớn như mà sợ tới mức dám biểu lộ cảm xúc mặt!

      Vương Hiểu Thư khẩn trương che ngực, thân thể lui về sau để kéo ra khoảng cách với Z, hai chân kẹp chặt để lộ cảnh xuân, tuy rằng bị xem hết.

      Tầm mắt Z vẫn rời khỏi thân thể , nho nhã lễ độ hỏi: "Khi tâm tình tốt, giải tỏa như thế nào?"

      ". . . A?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn , khóe miệng run run, có lời gì để vềhành vi và lối suy nghĩ quỷ dị của , nhưng vẫn trả lời vấn đề, dù sao người ở dưới mái hiên, cúi đầu mất mạng, "Nếu tâm tìnhkhông tốt có thể trong mưa a, bên ngoài phải mưa to sao? Đúng là ý trời!"

      Z phủ quyết : "Lúc mang về cũng làm rồi, có hiệu quả."

      Nhìn bộ dáng "trong veo như nước" này củahắn, cũng biết dối, Vương Hiểu Thư thấy nhíu mày, chỉ cảm thấy ảm nhiên tiêu hồn [1]: "Vậy lúc trước ở trong tủ cũnglà để giải tỏa?" tò mò hỏi.

      [1] Lòng uể oải giống như mất hồn.

      Có thể bình tĩnh đối thoại với nhân vật cựcđộ nguy hiểm dưới tình huống này, hề nghi ngờ, Vương Hiểu Thư theo bản năng coi Z là người mua đồ tình thú taobao, điều này khiến phải trả giá lớn.

      Giọng của Z rất : " đúng."

      Đúng .

      Quả là biện pháp giải tỏa đặc bệt. . . Loại hànhvi này chỉ càng làm tâm tình tệ hơn, lòngcũng u ám. Vậy mà là thiên tài.

      Trán Vương Hiểu Thư nở ra bông hoa nhỏchữ thập, chân thành : " làm vậy là được, nghĩ thế nào, tác dụng hoàn toàn trái ngược."

      Z chút hoang mang trầm giọng : "Tôicòn có cách khác, nhưng vẫn có cơ hội sử dụng."

      Vương Hiểu Thư cảm thấy hứng thú hỏi: "A? Là biện pháp gì?"

      Môi mỏng của Z nhàng khép mở, ngắn ngủimà ràng hai chữ: "Làm tình."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 5

      "Nghiên cứu chứng minh, tình dục là hành vi sinh lý giúp phái nam giải tỏa áp lực." Z vẻ mặtvô cảm ra lý luận làm Vương Hiểu Thư phải cứng lưỡi, "Thông qua xuất tinh, giúp thư tháicảm xúc, giảm bớt áp lực."

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn , há miệngngây người lúc lâu mới thốt lên: ". . . À."

      Thấy vẻ mặt ngu ngốc của , Z nhìn chăm chú, bị nhìn mà tai đỏ bừng, vì thế rũ mắt xuống đồng thời : " có lỗi." Sau đó, khi còn chưa kịp thở phào hơi liềnnói tiếp, "Tôi bắt đầu đây."

      "A?? muốn gì chứ?" Vương Hiểu Thư cảnhgiác lui về phía sau, hai tay che trước ngực.

      Z đứng lên, từ cao nhìn xuống, khóe miệng nhếch lên, ý vị sâu xa : "Giả ngu sao?"

      ". . . . ."

      "Được thôi." Z thản nhiên lấy ra cái bìnhnhỏ từ túi quần, cầm bằng ngón cái và ngón trỏ, thờ ơ nhìn , " ra mong Vương tiểu thưđừng tức giận, thẳng thắn mà , tôi tại chỉ cần còn sống là đủ, về phần sống dưới dạng gì cũng quan trọng." khom người giơbình tới trước mặt , " phải cômuốn thứ này sao?" vừa vừa duỗi taykia lại, bình lớn gấp đôi bỗng xuất hiệntrong tay như ảo thuật, "Tôi cho gấpđôi."

      "Thực ra. . ." Vương Hiểu Thư tham lam nhìncái bình kia, khó khăn khống chế bàn tay củamình, đè nén , "Thực ra tôi cũng nghĩtới muốn sống bao lâu. . ."

      Z nghe vậy cười híp mắt, mắt phượng hẹp dàicong cong giống như trăng lưỡi liềm, nhưngđộng tác của lại làm Vương Hiểu Thư kinhđộng tới mức cằm muốn rớt.

      Khi vừa ngừng ném cả hai cái lọxuống đất, "choang", thần khí cứu mạng biếnthành nước bẩn đất và mảnh thủy tinh, hành động xa xỉ giống như cho chó ăn cá muốikhi mất mùa.

      "Thế cần làm vậy." Z bình thảnnói, xoay người ra ngoài, " cũng cần sống lâu lắm."

      Vương Hiểu Thư bỗng thấy chán nản, nỗ lựclâu như vậy chỉ vì bình dung dịch kia,nhưng đối phương lại tùy tiện quăng xuống đất, chú có thể nhịn nhưng thím cũng nhịn nổi nữa!

      Vương Hiểu Thư hạ quyết tâm, trực tiếp bước ra khỏi bồn tắm, ngồi xổm xuống đất, cau mày nhìn xung quanh, muốn cứu vớt phần chất lỏngcòn chưa bốc hơi, nhưng lời tràn ngập ác ý của Z lại vang lên: " bằng nằm luônxuống liếm , loại dung dịch này bốc hơi rấtnhanh, tôi sợ khi tìm được này nọ đãmuộn rồi." Tiếng bước chân của dần dần lạigần, cúi đầu có thể nhìn thấy quần dài màu đen và mũi giày, "Liếm , tôi còn có rất nhiều." cho là đúng .

      Người Vương Hiểu Thư nửa quỳ trước mặt Z, bóng dáng của hoàn toàn bao phủ , hai tay ôm ngực, cắn răng nhìn mặt đất, tóc đen xõa tung mà mềm mại, lay động bờ vai .

      tại truy cứu cũng quá muộn, nếu biếttrước khi xuất trướng Z trà trộn ở phụ cậnLượng Tử, đánh chết cũng chọn chạy trốn ngay lúc này.

      vốn cho rằng, tự rời Lượng Tử tuy rằngđi ngược lại với tình tiết, nhưng kết cục cũngvẫn như vậy, cho dù rời khỏi Y Ninh và Âu Dương, hẳn cũng ảnh hưởng tới tình tiết. chỉ cần tham dự vào những chuyện khác, hẳn có vấn đề gì.

      thậm chí ngay cả chuyện Y Ninh là gián điệp cũng với cha của thân thể này, chạy trốn mình, ngờ vẫn được.

      Còn có vị Z tiên sinh này, thân là người đànông khó thu phục nhất thịt văn, vậy mà có thểyêu cầu lên giường cùng , đây làm cho người ta khó có thể tin được, khỏi nhớtới Y Ninh trong nguyên tác dốc hết vốn liếng vìhắn mà cũng được. . .

      Nhưng mà, lại, thời điểm gặp Y Ninh hình như là cuối sách, khi đó quăng cách loại thần kỹ ra ngoài như đồ miễn phí, rất có xu thế người có thể xử lý cả bốn căn cứlớn, tình huống khác xa tại.

      Chẳng lẽ đại di phu của đến? Phi! Bây giờ vẫn còn sớm, có lẽ còn chưa mạnh giốngnhư ở phần kết trong sách.

      Biểu cảm mặt Vương Hiểu Thư thay đổiliên tục, đặc sắc khác gì phim chiếu bóng, Z nhìn xem, mày nhếch cao.

      Suy nghĩ tường tận lúc lâu, Vương HiểuThư quyết định buông tha cho việc suy xét ýtưởng của Z, đoán ra đoán nữa, thích làm người khác nhìnkhông thấu như vậy, vậy cứ để mãi mãi độc .

      Vương Hiểu Thư quyết đoán ngẩng đầu, trong lòng lại vô cùng yếu đuối muốn cúi đầu trước thực: "Tôi đồng ý." giọng ba chữ.

      Quyết định của Vương Hiểu Thư rất sáng suốt, ý tưởng của thiên tài khoa học tự nhiên, loại người có chỉ số thông minh bình thường như sao có thể suy đoán?

      Z có thể vì giải tỏa tâm tình mà ngồi trong tủ sắt ở nhà xưởng bỏ hoang, có thể vì hoàn thành nghiên cứu của mà làm cho toàn bộ nhânloại đối mặt với nguy cơ hủy diệt, vậy hắncũng có thể vì giảm bớt áp lực mà lên giườngvới phụ nữ.

      Nhưng mà, nếu hôm nay gặp Vương Hiểu Thư, có lẽ lựa chọn những phương pháp kỳ quái khác để đạt được mục đích, dù sao từ trước đến giờ chưa từng nghĩ dùng phương pháp này, mặt là ngại phiền toái,lãng phí thời gian, mặt là vì từ bình cảnh [1] đối với xa lạ.

      [1] Nếu tìm được phương thức chính xácsẽ có thể bị vây ở bình cảnh (chỉ trạng thái trì trệ tiến).

      Đây là lần đầu tiên gặp phải nan đề khônggiải quyết được, điều này làm cho hưngphấn, cũng làm phiền chán, hai loại cảm xúc kịch liệt va chạm, làm cho tâm lý của ngày càng vặn vẹo.

      tuyệt đối thừa nhận là mình biến thái.

      " cầu của tôi có thể đồng ý, nhưng cũng phải đáp ứng điều kiện của tôi."Vương Hiểu Thư nhanh chóng ra cầucủa mình khi Z còn im lặng, giọng điệu quả quyết, " phải cho tôi đủ dung dịch để đảmbảo an toàn của mình, sau khi kết thúc giao dịch phải để tôi rời ."

      Z dường như đoán trước được như vậy, thoạt nhìn có vẻ như trong dự liệu: "Yêucầu của nhiều, đây ràng là hai điềukiện. Nhưng sao cả, tôi có thể đồng ý.Nhưng tôi phải trước. . ." ngồi xổm xuống, con ngươi đen sâu thẳng nhìn vào mắtcô, "Nếu đồng ý, tôi ép , nhưng đồng ý rồi phải nghe lời tôi, chấp nhận sao?"

      Vương Hiểu Thư lúng túng đối diện với ,bỗng dưng có loại xúc động muốn đổi ý, nhưngcuối cùng vẫn giữ yên lặng.

      So với giao mạng tại đây, lên giường cùng người đàn ông ngoài tính cách ra nhữngphương diện khác cũng tệ cũng khôngđến mức khó có thể tiếp nhận.

      "Được rồi." Z thấy ngầm thừa nhận, đứngthẳng quay đầu dẫn đường, " theo tôi."

      Vương Hiểu Thư xấu hổ đứng lên, tay đặt thế nào cũng khó có thể che hết những nơi riêng tư,may mà Z hề quay đầu, cũng che đậy làm gì.

      Cho đến khi vào phòng thí nghiệm mà dụng cụ đều tân tiến hơn những gian phòng khác, mới bắt đầu né tránh.

      Z thản nhiên nhìn vẻ luống cuống của , vừa cởi khuy áo sơ mi vừa : "Đầu tiên, bỏ tay ra."

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư rất muốn bỏ ra, nhưngcô phát làm so với tưởng tượng khó hơnnhiều.

      Đối mặt với ánh mắt trực tiếp và cầu tuyệt đối của Z, cúi đầu, ngực hơi phập phồng,kiềm chế : "Tôi còn có chuyện muốn ."

      Z vô cùng lý giải : " tại đổi ý còn kịp."

      Ngón tay cởi khuy áo thứ ba, phần cổ trắng nõn và lồng ngực như như đằngsau áo sơ mi.

      Vương Hiểu Thư nuốt nước miếng, : "Tôibiết cầu của tôi có hơi quá đáng, dù sao tôicũng có lợi thế gì để cò kè mặc cả vớianh, nhưng tôi hi vọng cam đoan, ngay bâygiờ, sau khi chấm dứt phải thả tôi ngaylập tức."

      Z cởi áo sơmi đặt lên cái giá bên cạnh, phía sau các loại dụng cụ là phòng nghỉ , bêntrong chỉ có chiếc giường đơn và cáibàn, mặt bàn đầy kính hiển vi, lát cắt và cốc chịu nhiệt: "Tôi có thói quen đảm bảo, nhưng tôi có thể đồng ý sau khi chấm dứt để , hơn nữa cũng cho đủ dung dịchđảm bảo an toàn của ."

      ". . . . ." Như vậy cũng được, Vương Hiểu Thư nắm chặt tay, thở hắt ra.

      Z mỉm cười hỏi: "Có thể bắt đầu chưa?"

      Vương Hiểu Thư nhíu mày, xoay đầu nhìn , buông tay xuống, cánh tay nho nhỏđặt đùi, người bởi vì khẩn trương mà run run.

      Z cũng thúc giục , cũng vội vã ra lệnh, được làm được, sau khi chấmdứt để , đảm bảo an toàn của , nhưng cũng về sau quấy rầy nữa.

      chưa bao giờ cam đoan điều gì thể hoàn thành, xác định sau khi hai người tách ra có thể gặp lại hay , dù sao là con của Vương Kiệt, mà căn cứ Lượng Tử chính là nơi lựa chọn làm cơ sở thí nghiệm tiếp theo.

      "Nằm lên giường ." Z bình tĩnh . Edit: Sulli
      Chương 6

      Vương Hiểu Thư ước gì mình chạy khỏi tầmmắt của , nghe xong câu ấy liền nhanhchóng bước vào gian phòng kia, xoayngười ngồi giường, hai tay che trước ngực,khi Z vào liền thấy màn như vậy.

      Z từ từ đến giường rồi ngồi xuống, da thịt xích lõa kém chút nào, hai người đột nhiên tiếp cận làm hương thơm quanh quẩn ởmũi càng đậm, đó là hương vị thuộc về thiếu nữ.

      Z thông báo từng bước giống như bình thườnglàm thí nghiệm: "Nằm xuống, tách đùi, bỏ tay ra."

      Vương Hiểu Thư lúc đầu cảm thấy khuấtnhục, sau lúc lâu có phần chết lặng, dù sao cũng là bà chủ cửa hàng bán đồ tình thú, đối với việc nam nữ có thể như lòng bàn tay, nghĩ đau dài bằng đau ngắn,vì vậy nằm xuống giường, hai chân thon dài dần tách ra, từ góc độ của Z có thể nhìn vùng kíncủa .

      tại hi vọng duy nhất của là tên mặtngười dạ thú này có thể nhanh chóng kết thúchành vi ngớ ngẩn của .

      Z tất nhiên biết được nghĩ gì, cũng nhiều, mắt lướt qua bộ ngực cao ngấtcủa , thấp giọng : "Giữ tư thế này."

      Vương Hiểu Thư cắn môi nhìn vách tường, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, ngừng tự thuyết phục mình nhịn chút liền trôi qua,trong nguyên tác số lượng từ miêu tả và Y Ninh ở giường nhiều lắm, biết là vì phần kết số lượng từ hạn chế hay vì hắnkhông làm được. Dù sao thiên về khả năngthứ hai!

      Với thân phận và tâm tính của Z, muốn làm hắntức giận là chuyện rất khó, bởi vì cái nhìn của giống người bình thường, chuyện thịphi càng đề cập tới. cảm thấy hứng thú, làm cho vui và phiền chán, tất cả đều là chuyện mà người khác thể tưởng tượng được.

      Z có ý tưởng dư thừa gì, làm việc này với mục đích đơn thuần, cho nên cũng do dự, im lặng cởi thắt lưng thẳng vào vấn đề.

      Về phần phản ứng sinh lý, đây là bản năng củanhân loại, ở trong phạm vi nghiên cứu của .

      Đau đớn bất thình lình làm cho Vương Hiểu Thư kìm được kêu đau tiếng, côquay đầu nhíu mày nhìn chằm chằm khuôn mặt biểu cảm của Z, môi mỏng của hơinhúc nhích, dường như cũng có phần khôngnắm chắc, vì thế liền cắn môi nhìn vào ngực , trợn trừng mắt, gì mở rộng haichân ra, cố nén đau đớn : "Tiếp tục."

      đến bước này, nếu bỏ dở giữa chừng, những gì làm lúc trước liền phí hoài, giao dịch cũng được tính, Vương Hiểu Thư là thươngnhân, cái gì cũng ăn, chỉ ăn mệt màthôi.

      Z tiếp tục xâm nhập, nhìn vào mặt ở phíadưới, hẳn là rất đau, cắn răng chịuđựng, nhưng điều đó cũng ảnh hưởng tới mĩ mạo của chút nào, ngũ quan vốn xinh đẹpbởi vì hai má đỏ ửng mà có phần quyến rũ.

      "A." Vương Hiểu Thư khẽ rên, ngẩng đầu nhắmnghiền mắt, "Làm , mặc kệ tôi, nắm chắc thời gian." đếm xỉa gì nữa.

      Z bỗng nhiên cảm thấy mất hứng, buồn tẻ nhếch môi, ngón tay giống như lơ đãng xẹt quaphần ngực mềm mại của , bộ phận kia bỗngxảy ra biến hóa kì diệu, Vương Hiểu Thư uất ức chịu đựng, quay đầu sang bên.

      Con ngươi đen của Z lóe sáng, biến hóa trong lòng làm cảm thấy đây là phương thức giải tỏa hữu hiệu, tuy rằng có hơi phiền toái, nhưng tại tâm tình của càng ngày càng nhõm.

      Động tác của chậm lại, bên tai ngừng vang lên tiếng thở dốc của Vương Hiểu Thư,tiếng kêu của theo ra vào của mà đề cao, nghe, bỗng nhiên cúi người xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt của hồi, khi quay đầu lại định hôn lên môi .

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc mở to mắt, đauđớn phía dưới bởi vì có chất lỏng trơn bóng màdần giảm bớt, loại cảm giác khác thường và nụ hôn của chiếm lĩnh đầu óc của , bị động nhận nụ hôn của , lại trúc trắchôn , cánh môi của hai người nhàng masát, càng ngày càng nóng, giống như nhiệt độ cơthể của bọn họ, ngày càng thể khống chế.

      Trán Vương Hiểu Thư chảy mồ hôi, thừa dịp rời khỏi môi mình, kháng cự : "Đau. . . . . . cần. . ."

      Z hơi khó xử, cân nhắc đề nghị của , nhưng cuối cùng vẫn làm theo, so vớikhông cân nhắc có gì khác nhau.

      "Chờ lát." câu nệ xong, xâm nhập càng ăn khớp và thuần thục, theo nửa thành tiến vào toàn bộ.

      "A. . ." Vương Hiểu Thư thét lớn tiếng, cảmgiác trống rỗng bống biến mất, đạt được sựthỏa mãn cực độ, giống như người chết đuốicuối cùng cũng nổi lên mặt nước, bắt đầu thở dốc dồn dập, tiếng rên ngừng vanglên, ưỡn người lên, hai tay vòng qua cổ Z, gò má nóng bỏng dán tại chiếc cổ thon dài trắngnõn của , cảm giác mát mẻ kia làm cảmthấy tốt hơn nhiều.

      ". . . được. . . A. . ." đè nénngẩng đầu lên, nhíu chặt mày, cả người thân mậtdán sát vào Z, có thứ gì đó thể ức chế màbộc phát, tràn ngập cơ thể .

      "Ngừng, thể. . . Ừm a. . ." cự tuyệtcũng làm người phía dừng động tác, tốc độ nhanh hơn trước và cảm giác trong thân thể cho biết rằng, quên mất mộtphân đoạn rất quan trọng, chính là bảo mang T.

      "Đồ khốn!!" Vương Hiểu Thư hung hăng cắnvào vai Z, đầu vai trắng nõn lập tức xuất hiệnmột dấu răng sâu, tơ máu nhợt nhạt chậmrãi chảy ra, Vương Hiểu Thư vẫn đắm chìm trong dư vị cao triều ngơ ngác nhìn, cóphần phản ứng kịp trước hành động của bản thân.

      Z thở dài hơi, cũng vì vậy mà tráchcứ , ôm nằm nghiêng ở chiếcgiường đơn, lưng của kề vào ngực , đầu tròn tròn tựa vào trong lòng , có vài sợi tóc màu đen xẹt qua chóp mũi của , có hơi ngứa. vươn tay ôm lấy , con ngươi đen nhánh sáng ngời dị thường nhìn phía trước,đúng là vô cùng thanh tỉnh.

      Thực ra là người rất hay soi mói, rất nhiềuthứ người khác cảm thấy tốt đều thích, cho nên nếu hôm nay gặp đượcVương Hiểu Thư, chừng vẫn đứngtrong nhà xưởng kia. Hoặc nếu gặp người thường đáng kể, người kia chỉ sợ sớm mất mạng.

      Dường như ngay từ khi vừa bước chân vàonhà xưởng kia, mọi chuyện phát triển theo phương hướng vi diệu.

      "Buông ra." Vương Hiểu Thư tránh khỏi ôm ấp của Z, khó khăn ngồi dậy, dường như muốn rờiđi.

      Z nhìn bóng lưng của , việc sau khi tiếnhành lần, dục vọng ngày càng nghiêm trọng.

      tự chủ rất tốt, mặt điểmkhác thường, giọng điệu cũng vô cùng bình tĩnh, chỉ là lời làm người tức giận: "Nếu địnhrời ngay bây giờ, chỉ sợ đành phải tay mà về rồi."

      Vương Hiểu Thư khiếp sợ quay đầu nhìn :" muốn đổi ý?!"

      Z mặt biểu cảm : " tại tôi muốn nghỉ ngơi, có chuyện gì đợi ngày mai rồi ."

      " cho tôi dung dịch rồi nghỉ ngơi a!" VươngHiểu Thư nén giận , "Tôi cũng quấy rầy nghỉ ngơi, tôi ra trong yên lặng!"

      Z nhếch miệng, cười tà khí, tóc mái dàiche hơn nửa mặt , phù hợp với ngữ điệuâm trầm làm người ta cảm thấy nguy hiểm mà khủng bố kia: " tại có thể chọn nằmxuống nghỉ ngơi, hoặc là tiếp tục náo loạn, sauđó bị tôi hắt axit sunfuric, hoặc là dội formalin.Nếu lựa chọn cái thứ hai, vậy có sống ra ngoài cũng phải cẩn thận, bởi vì chừng phải qua mặt đường mà tôi chôn bom C4."

      . . . Mẹ kiếp!
      caoduong thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 7

      tương lai tươi sáng hơn, Vương HiểuThư cuối cùng vẫn thỏa hiệp với Z. Nhưng vẫn ra vẻ cương quyết, nếu ngày mai , thể mảnh vải che thân ở cùng mộtphòng với , ai biết có lau súng cướp cò hay ?

      Nếu ngay cả cầu nho này cũng thể đồng ý, vậy liền. . . liền. . . liền thỏa hiệp!

      May mà tuy rằng ý nghĩ của Z khác với người bình thường, nhưng ít ra cũng phân phải trái (?), xốc lên drap giường nhàu nhĩ và ái muội, ném sang bên, làm như vậy với tầngthứ hai, thứ ba, thứ tư. . . Cho đến tầng thứ năm mới quấn lên người, bình thản ung dung ra ngoài.

      . . . Nằm máng [1], rốt cuộc lót mấy tầngdrap giường a?! Vương Hiểu Thư cố kìm lại ý muốn đếm từng cái, lo âu chờ đợi trở về, 10 phút sau, Z ăn mặc chỉnh tề, tay nhét vào túi áo dài trắng, mũi là chiếc kính gọng, tócmái dài hình như được chải vuốt, chỉnhtề vén sang bên, cảm giác tồi, vócngười rất cao, gầy, rất có khí chất. . .

      [1] Hình dung hiểu nổi người khác.

      Phi, suy nghĩ miên man cái gì vậy

      "Ở đây chỉ có cái này cho mặc." ném áo dài trắng cho Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư lập tức khoác áo lên, có đồ mặc cảm thấy bìnhtĩnh hơn nhiều, nhưng vẫn bất mãn khi ăn mặc như thế nào, thân thể trần truồng lại mặc áodài trắng, thế nào cũng thấy có mùi YD. [2]

      [2] YD: dâm đãng.

      "Thực ra tôi ngại mặc lại quần áo củamình, biết để ở đâu?" Vương HiểuThư uyển chuyển hỏi.

      Z lạnh nhạt đẩy mắt kính, ngạo mạn ghét bỏ :"Quá bẩn, vứt rồi."

      ". . . . . ." Vương Hiểu Thư hai lờixoay mình lên giường, nhấc chăn lên che kínngười, lui vào trong góc, nhắm nghiền mắt lại.

      Ngươi mẹ nó có thể làm ít chuyện thất đức ?! Chẳng lẽ cảm nhận thấy oánniệm của sao?! nguyền rủa cả đời bất lực!

      Z nhếch cao mày, nhìn chăn của mình và người giường, như có đăm chiêu suy nghĩ hồi, xoay người rời khỏi phòng nghỉ, đóng cửa lại.

      Vương Hiểu Thư nghe thấy động tĩnh của ,muốn đứng dậy xem đâu, nếu ra ngoài trộm sạch phòng thí nghiệm củahắn rồi đào tẩu ngay lập tức. Nhưng đây chỉ là kế hoạch trong đầu mà thôi, thực thi vô cùng khó khăn, ngồi bật dậy, cảm giác đầu hơi choáng váng, trước mắt mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng thấy .

      Loại cảm giác này giằng co hơn nửa phút mớigiảm xuống chút.

      Sao lại thế nào? nhớ rằng Vương HiểuThư có bệnh a, tại sao lại có cảm giác như thiếumáu và cao huyết áp?

      Vương Hiểu Thư cố sức xê dịch thân thể, ngồi giường xoa huyệt thái dương, bình phụcđược 7 8 phút, Z trở về phòng nghỉ, tay cầm cốc thủy tinh, bên trong đựng nước, tay kia cầm lọ thuốc.

      "Uống vào tốt rồi." đưa thuốc và nước qua, rất có dáng vẻ của bán tiên.

      Vương Hiểu Thư sửng sốt lúc lâu, khôngnhận lấy: " biết tôi thoải mái?" Thuốc cũng thể uống bậy, huống chi là thuốccủa người như vậy đưa tới.

      Z nhếch miệng, hình như có suy nghĩ, từ từ : "Ừm, có lẽ vậy, tôi chỉ đột nhiên nhớ tớikháng nguyên dùng trong thí nghiệm mấy ngàyhôm trước, phản ứng tốt lắm. Theo tôi được biết, nó có thể truyền bá qua hành vi tình dục."

      Vương Hiểu Thư uể oải tiếp nhận nước vàthuốc, vặn mở nắp lọ, ngẩng đầu dùng ánh mắtcó đủ hay nhìn , phối hợp gậtđầu, vì thế liền uống.

      Z nhìn chằm chằm uống thuốc, tầm mắt di chuyển cao thấp theo động tác của , thấy uống, khóe miệng nhếch lên, mày giãnra, nhận cốc nước rồi xoay người rời : "Ngủngon."

      Xem ra muốn cùng ngủ ở chỗ nàyvới , vậy thể tốt hơn, Vương HiểuThư thở phào nhõm, uống thuốc xong cảm giác khỏe rất nhanh biến mất, biếtcó phải vì tác dụng tâm lý hay .

      nhìn qua khe cửa, Z qua lại ngoài phòng dụng cụ, đổi dụng cụ trong tay, khoảng 5 phút sau, cầm lấy chìa khóa bức tường phíanam, vào đường hầm tối tăm thông xuống lòng đất.

      Sau khi vào, Vương Hiểu Thư liền đẩy cửa ra, bước tới gần đường hầm kia,đứng ở bên cạnh có thể nghe thấy tiếng bướcchân xuống thang lầu của Z, cạch, cạch, cạch,quy luật giống như tiếng đồng hồ.

      làm gì vậy? Xem ra dù thiết bị ở này tiên tiến nhưng cũng phải chỗ làm việcchân chính của , phía dưới có lẽ mới là nơi thí nghiên và nghiên cứu chế tạo bệnh độc.

      Trong nguyên tác, 80% quyển sách đều vềchuyện của nữ chủ và những người đàn ông khác, Z luôn luôn được đề cập là kẻ đáng sợ nhất, 20% kết cục mới chân chính xuấttrướng, vừa ra giết sạch nam chủ, bắt cóc nữ chủ.

      Với ý nghĩa nào đấy, tính chất của gần giống với Lord Voldemort, tuy rằng cả bộ tiểu thuyết, phần lớn chỉ xuất qua lời kể, nhưng Z là người thắng trận mà Voldemort là người thất bại.

      Nghĩ như vậy, tại làm gì, sựkhông .

      Nhưng mà, đừng mê luyến ca, ca chỉ là truyềnthuyết, mê luyến chết người!

      Vương Hiểu Thư sáng suốt lui về phía sau, rờixa đường hầm màu đen thấy tận cùng, kéo chặt áo dài trắng người, tìm sợi đây bàn thí nghiệm buộc vào eo, biến thành áo đầm.

      dè dặt nhìn đường hầm kia, đảm bảo chưa bước lên, sau đó chân tay tìm kiếm đồ hữu dụng đối với mình trong phòng thí nghiệm, ví dụ như, dung dịch có thể làm cho zombie tôn kính mà thể gần gũi.

      Bệnh độc siêu cấp H+ là Z nghiên cứu ra, thí nghiệm người động vật rồi kiêngnể thí nghiệm người sống, các loại nhân chủng các loại giới tính, thậm chí gồm cả uống rượu hút thuốc lá, tất cả đều phân loại rồi tiêm vào, khiến cho bệnh độc bùng nổ toàn cầu, có cách nào khống chế, toàn bộ nhân loại đầu bị chiếm đóng bởi bệnh độc ngừng biến dị, có cách giải quyết.

      Nhưng mà, người khác có cách cónghĩa là Z có cách, điều này giống như đứa trẻ ngươi nuôi dù điêu ngoa, ngươi cũng biết nhược điểm của nó. Z tuy rằng là người đánhnhau chưa chắc có thể đánh được Âu Dương, chỉ số thông minh và tính cách biến thái lại có thể quăng người địa cầu mấy cái ngã tư.

      Vương Hiểu Thư tìm loạn trong phòng thí nghiệm của Z, phát rất nhiều dung dịch, nhưng chúng nó đều bị cố định, muốn lấy ra cần phải đưa mật mã vào.

      Vương Hiểu Thư tựa vào trước máy tính, nhìnchằm chằm dòng nhập mật mã, ra sức suy nghĩ, ý đồ dựa vào tình tiết trong nguyên tác đoán ramật mã Z thiết trí.

      Nhưng còn chưa nghĩ ra, màn hình chờ nhậpmật mã đổi, khuôn mặt quen thuộc saukhi chữ cái biến mất xuất trước mặt , mắt kính lóe ra ánh sáng lạnh. . . Là Z.

      "Để những gì chuyển loạn về đúng chỗ, sau đó vào phòng ngủ, 5 phút sau nếu tôi còn thấy ở đây, liền xuống làm bạn với chúng nó." bỗng nhiên đổi góc camera, gian lớn bằng nửa sân bóng đập vào mắt, nơi đó bàyđầy lọ thủy tinh. Lọ rất lớn, có thể đặt ba đếnnăm người vào, chất liệu trông vô cùng chắc chắn, trong ngoài thông thấu, người bên trong có cách nào đập vỡ thủy tinh để lao ra, dễ nhận thấy thủy tinh kia là đặc chế.

      Vương Hiểu Thư biết những điều này, bởi vì thấy mấy người bị giam trong lồng thủy tinh. . . Cũng thể gọi là người, bọn họ nhìn trôngrất đau đớn, dường như biến dị, có ngườiđã hoàn toàn mất lý trí, tra tấn nhữngngười còn sót lại lý trí bị nhốt cùng mình, hìnhảnh thuộc cấp R.

      Vương Hiểu Thư chỉ cảm thấy cổ họng nóng lên, có gì đó từ yết hầu cuồn cuộn dâng lên, bụmmiệng, nhắm mắt xoay , đành lòng nhìn nữa.

      Khó có thể tưởng tượng, hình ảnh như vậy đều do người đàn ông vừa lên giường với sáng tạo, nếu tận mắt nhìn thấy, khôngtự cảm nhận được Z là người đáng sợ đếnmức nào.

      Dù sao, đối với chỉ là nhânvật ràng trong tiểu thuyết, cótiếp xúc trực tiếp, rất khó biết là dạng người gì, nhưng tại. . .

      Ha ha. . .

      Kỳ thực như vậy cũng tốt, có lẽ nên cảm ơnhắn, dù sao ít nhất nhìn qua những thứ này, nhớlại zombie ở ngoài căn cứ, liền thểthích được, dù là người đàn ông đầu tiên của và có lẽ cũng là cuối cùng, trừ khi điên.

      " chờ tôi tự lên mời sao?" Màn hìnhmáy tính quay lại người Z, mặt vô cảmnhìn , từng chữ đều khiến vô cùng chắc chắn làm như vậy.

      Vương Hiểu Thư hề do dự tắt máy tính,nhanh chóng kiểm tra đồ trong phòng thí nghiệm lần, sau khi xác định quên cái gì, hề quay đầu lại, chui vào trong phòng nghỉ, đóng chặt cửa.

      thể chạy thoát được, biết lục lọi đồ của , chứng tỏ trong phòng thí nghiệm có camera, cũng biết trong phòng nghỉ có hay ? có người biến thái đến mức đặt camera trong phòng ngủ của mình chứ? Tựchụp cảnh mình ăn tươi mấy con sâu sau khi ngủ sao?

      Vương Hiểu Thư ôm gối, ngồi giường suy nghĩ miên man, mí mắt dần dần cụp xuống, biết thuốc của Z cho dùng có tác dụnggây ngủ hay , cảm thấy vô cùng buồnngủ, bao lâu liền ngủ mê mệt, khi tỉnh lạiđã là ngày hôm sau, Z đứng ở cạnh giường,đương nhiên có chìa khóa gian phòng này.

      giống như trào phúng xoay xoay chìa khóatrên tay, mấy chiếc khóa dụng vào nhau, phát ra tiếng vang dễ nghe: "Chào buổi sáng." Z lễ độchào Vương Hiểu Thư, sau đó đưa cho mộtcái lọ bằng ngón tay, bên trong là thứ mà tha thiết ước mơ.

      dường như muốn biểu thân mật mộtchút, nhếch miệng mỉm cười, giọng hỏi:"Ngủ có ngon ?"

      hề.

      chút cũng .

      phải là mơ ác mộng mà là ngủ rất sâu,làm cho cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh lại.

      "Tôi rồi, hi vọng chúng ta có cơ hộigặp lại." Vương Hiểu Thư trả lời mànói thẳng thừng, chân xuốnggiường, Z thong thả ấn điều khiển từ xa trong tay, người máy loại có mắt điện tử và tay vòng tròn tới trước Vương Hiểu Thư, bàn tay vòng tròn là đôi giày cao gót màutrắng.

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn lại, Z vẫn đeochiếc kính giống hôm qua, người cản ánh sáng, thấu kính làm mờ mắt , nhìn mắt .

      "Vì sao cho tôi?" hiểu hỏi.

      Z nghĩ chút, : "Để nữ sĩ chân rờiđi phải quý ông, phải đối tượng thí nghiệm bệnh độc của tôi, tôi hẳn nên tôn trọng . Đương nhiên, nếu nghe có vẻ phứctạp, có thể cho rằng đó là tiền boa."

      ". . . như vậy, bình dung dịch này coi như là phí qua đêm?" Khóe miệng Vương Hiểu Thư run rẩy.

      Z gật đầu như cho là , quan hệ như vậy rấtrõ ràng, song phương đều hiểu , nhưng chỉnói cho rằng là đối tượng thínghiệm bệnh độc, cũng phải là đối tượng thí nghiệm loại khác, cần thí nghiệm rất nhiều thứ.

      Vương Hiểu Thư nhận đôi giày từ tay ngườimáy, thử, ngờ lại vừa chân. khônghỏi vì sao số đo đúng như vậy, xong lập tức quay đầu bước chào hỏi, giống nhưsợ làm gì mình.

      Giống như thực có thể chạy trốn.

      Z như có suy nghĩ vỗ cằm, đợi khoảng 10 giây, sau đó bước ra cửa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :