1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ kế ngàn năm - Bình Quả Nhi (c27) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Mẹ Kế Ngàn Năm

      Tác giả: Bình Quả Nhi

      Thể loại: Xuyên

      Tình trạng đọc đến đâu làm đến đó nên biết khi nào hết >"<!!

      Convert: NgọcQuynh520

      Editer: Pen

      Giới Thiệu

      Nàng người bình thường có cuộc sống ở đại chỉ vì có lòng tốt cứu đứa trẻ khỏi vụ tai nạn giao thông. Nhưng...

      Vì sao... nàng lại xuyên đến triều đại nàng hề biết. Mà còn ...

      Vì sao nàng lại xuyên đến người vị nữ tử bị phu quân ghét bỏ và có thêm đứa con...

      Vì sao nàng chỉ muốn thiết kế để bị phu quân hưu mà lại kéo thêm mấy hoa đào khác đến

      Đoạn 1:

      Nàng : Ta phải mẫu thân ngươi, ngươi gọi ta là tỷ tỷ (bởi vì nàng là bà mẹ kế đến từ tương lai)

      : "Ta cần tỷ tỷ, ta muốn người làm nương tử của ta" ( là nhi tử của nàng )

      Đoạn 2:

      là phu quân nàng, bị nàng thiết kế viết hưu thư. : "Ta thực hối hận vì đưa tờ hưu thư đó. Ta muốn lấy lại nó "

      Đoạn 3:

      là Dưỡng phụ của nàng. : "Ngươi giải độc cho ta. Nên ta muốn cưới ngươi "

      Đoạn 4:

      Còn có Độc ma, nhưng chỉ vì câu của nàng mà thay đổi tính tình.

      : "Ta muốn giữ lại độc dược này. Sau này ngươi chỉ có thể giải độc cho mình ta!"

      Nàng, , , , thử xem diễn ra cuộc sống như thế nào.​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Đả kích

      Chuyện này với nhà họ Thượng Quan là đả kích rất lớn, nhưng với ta lại là tin tức vô cùng tốt. Chính là trong nhà có phu quân, phu nhân là lớn nhất. Thành gia là hào môn trung liệt, trong nhà chỉ còn duy nhất người là Thành tướng quân. Vì thế mười bốn tuổi liền lấy biểu tỷ Lâm Phượng Nhi là thanh mai trúc mã, Lâm Phượng Nhi là nữ nhi của , từ phụ mẫu đều mất, cùng Thành Thịnh Hạo cùng nhau lớn lên ở nhà ngoại công, so với Thành Thịnh Hạo lớn hơn tuổi. Lúc Lâm Phượng Nhi có thai năm tháng Thành Lão Tướng quân chết trận ở sa trường, mười lăm tuổi Thành Thịnh Hạo tiếp nhận trọng trách, bắt đầu tham gia chiến trường. Hai năm tiền thời gian từ tên lính trở thành Đại tướng quân mà mọi người quý trọng. Cũng trong hai năm đó gửi về nhà lá thư, khi khải hoàn trở về nhà tiếp đón là Linh bài của phu nhân, lòng thương tâm, khổ sở, càng thêm oán hận nhi tử mà nương tử mình sinh ra. liền quay về quân doanh đến tên của đứa con trai cũng đặt. Hơn tám năm trở lại phủ tướng quân, lần này hoàng đế lại hạ chỉ tứ hôn, cũng lấy lý do quân tình khẩn cấp lại lần nữa bỏ nương tử chưa quá cửa cùng đứa con mà chạy. Cho nên tại trong phủ Tướng quân trừ Tiểu thiếu gia 9 tuổi chỉ còn có ta phu nhân này mà thôi.

      Ta ở trong phòng dưỡng thương được 10 ngày vết thương cũng lành, nhưng ta buồn chán vô cùng. Đành phải Tiểu Tinh đưa ta ra ngoài dạo chút, mà ta cũng muốn làm quen chút hoàn cảnh trong Tướng quân phủ này thể suốt ngày làm đà điểu mãi được. Mấy ngày nay trừ Tiểu Tinh cùng Đại phu rat a cũng chưa thất qua người nào nữa cả.

      Ta bảo Tiểu Tinh gọi Quản gia tới, quản gia là người theo chân của tổ mẫu Tướng quân hơn 50 tuổi, thân hình khỏe mạnh, to lớn, vừa nhìn biết là từng tham gia chiến trường giết giặc.

      Lão quản gia Phúc Bá lễ độ hỏi: “ Phu nhân có gì phân phó?”.

      “Phúc Bá ngươi có thể giới thiệu cho ta biết tình huống trong phủ chứ, ta mới tới rất nhiều chuyện hiểu, xin lão bá có thể chỉ điểm giúp ta?” Ta khách khí .

      “Phu nhân chuyện này…” Phúc Bá mang bộ dạng muốn lại thôi.

      “Phúc Bá có chuyện gì khó xử cứ việc , quan trọng, thế nào ngài cũng là trưởng bối” Ta nghiêm túc .

      “Lão nô thẹn với lão gia phó thác a!” Phúc Bá bá vừa vừa khóc, lòng ta cũng chùng xuống, là chuyện gì mới có thể khiến hán tử từng lên chiến trường phảo rơi lệ?

      “Những năm gần đây trong phủ chỉ có ra có vào, khoản thu có mà khoản chi ra lại lớn, cộng thêm hôn lễ tiêu tốn tiền bạc, trong phủ còn bạc. Tiền mừng hôn lễ còn có 20 ngũ hai là tiền thuốc của phu nhân mấy ngày hôm nay, trong phỉ tại có quản gia, hai cái cửa phòng, hoa lên tượng, hai nha hoàn, là của phu phân của hồi môn nha hoàn, là nha hoàn hầu hạ Tiểu thiếu gia Vân Nương, Vân Nương là tiền phu nhân của hồi môn nha hoàn, đầu bếp, làm việc vặt, bọn họ đều là nhận ân huệ của lão tướng quân nên nhận tiền công chỉ cần ở lại trong phủ có miếng cơm ăn là được” Phúc Bá xong dám ngẩng đầu lên nhìn ta.

      Ta nghe xong muốn ngất , ai có thể tưởng tượng được trong nháy mắt trở thành chủ bị thiếu nợ có phản ứng như thế nào. Còn nghĩ là làm cái hữu danh vô thực Tướng quân Phu nhân, cơm tới ăn, quần áo đến mặc.

      Ta chết tâm hỏi: “ Tướng quân phải có bổng lộc sao, làm sao có thu vào đây?”

      “Tướng quân bổng lộc trực tiếp ở trại lính dẫn.”

      “Tại sao cho gửi về” Ta vẫn mang chút ảo tưởng.

      “Ngài biết sao? Tướng quân ở biên thành có phủ tướng quân, bổng lộc của cũng chỉ đủ chi trong phủ.” Phúc bá hiểu xem ta, ta trừng mắt liếc tiểu tinh, tình huống trọng yếu như vậy mà với ta. Tiểu Tinh trở về ta cái liếc mắt, như là , ai cho ngươi muốn chết muốn sống gấp gáp gả tới.

      “Tiểu thiếu gia chín tuổi rồi, Còn có đại danh, tất cả mọi người gọi tiểu thiếu gia, có đặc biệt xin tiên sinh, chỉ là theo chân lão nô học võ, Vân Nương dạy cầm , kì, thi, họa. Thiếu gia bởi vì trước thiếu phu nhân chuyện nên đối với tiểu thiếu gia có xa cách, cho nên …”

      Cũng là tên cũng nguyện đặt cho đứa trẻ, như thế nào có thể nhớ đến gửi tiền về cho đây? Ta có chút thương tiếc vị tiểu thiếu gia này, từ có mẫu thân, có phụ thân cũng như , về điểm này Thượng Quan Ngọc Nguyệt hạnh phúc hơn cả. Nàng có phụ thân hết lòng vì nữ nhi.

      Chương 1: Cuộc sống của 2 kiếp

      Ta nghĩ nghĩ tới nơi này cũng được hai tháng nhưng mà vẫn chưa thích ứng được với cuộc sống ở cổ đại. có đèn điện, tivi, điện thoại và cả máy vi tính nữa… là khó mà thích ứng cho được.

      Ta cũng vì sao lại xuyên qua nữa. Ta chỉ nhớ sau khi tan việc đường trở về nhà nhìn thất đứa bé ở đường nhặt trái bóng, cùng lúc ấy có chiếc xe hơi lao tới , ta kịp làm gì ngoài việc xông tới đẩy đứa bé ra. Sau đó ta chỉ nhớ có tiếng hét lớn và ta liền mất hết ý thức.

      Lần nữa tỉnh lại ta cư nhiên mặc giá y đỏ thẩm kiểu cách cổ đại, và ngủ chiếc giường lớn được làm bằng Hồng mộc, khắp nơi trong phòng đều gián song hỷ đỏ thẫm. Ta nhìn xung quanh chút, tất cả đồ dùng, dụng cụ đều là cổ đại. Phản ửng đầu tiên là ta cư nhiên xuyên qua, do nhất thời hưng phấn mà cảm thấy đầu óc choáng váng muốn xỉu. Lúc đó có tiểu nương tầm mười lăm tuổi chạy vội vào vừa khóc vừa :

      “Tiểu thư người có sao , người đau ở chỗ nào tiểu thư…”. Ta căn bản phải là tiểu thư nhà nàng làm sao có thể trả lời đây. Đành phải giả vờ mất trí nhớ như những tiểu thuyết xuyên trước kia mà từng đọc thôi. Bởi vì ta với nàng ta bị mất trí nhớ nên hỏi nàng những chuyện xung quanh vị tiểu thư kia, và tình hình tại của ta. Từ nàng ta được biết Quốc gia này có tên là Hưng Nguyệt Vương Triều (lại là quốc gia có trong lịch sử như bao tiểu thuyết xuyên trước đây ta từng đọc) Hoàng đế họ là Hiên Viên. Khối than thể mà ta xuyên vào này tên là Thượng Quan Ngọc Nguyệt là nữ nhi được sủng ái nhất của Thừa tướng Thượng Quan Ngọc. Bây giờ là phu nhân mới vào cửa của Phi hổ Đại tướng quân Thành Thịnh Hạo, bởi hôn lễ mới tiến hành được nửa Đại tướng quân bời vì quân vụ khẩn cấp bỏ rơi tân nương tử trận doanh. Vì thế Thượng Quan Ngọc Nguyệt chấp nhận được ngất tại chỗ, bất hạnh hơn là do ngất đầu đụng phải bàn nàng bị thương nặng, ta nghĩ có lẽ bây giờ nàng có lẽ gặp diêm vương, bằng sao ta có thể xuyên vào thân xác nàng được.

      Tiểu nha đầu tên là Thủ tinh, nghe đâu là ta cấp tên, năm nay vừa tròn mười lăm, cùng năm với Thượng Quan Ngọc Nguyệt( nghe xong ta khỏi cảm thán câu, “ Cổ đại nữ tử đáng thương, mười năm niên kỉ ta còn học sơ trung, tại người ta kết hôn.. Nhưng tại người đáng thương phải là ta sao”) từ khi 5 tuổi liền theo ta. Bây giờ là của hồi muôn nha hoàn của ta.

      thể kể đến trượng phu của ta - Thành đại tướng quân, nghe mấy tháng trước Thượng Quan Ngọc Nguyệt đường tảo mộ cho bà vú của nàng gặp toán cướp, đúng lúc ấy được Thành đại tướng quân cứu. Từ đó nàng nhất kiến chung tình, ngày đêm tưởng niệm. Cuối cùng thành bệnh tương tư. Thừa tướng phụ thân thương con đành phải hướng phủ Đại tướng quân cầu hôn, nhưng Đại tướng quân lại từ chối với lí do trong lòng chỉ có thê tử mất của mình, muốn thú thêm nương tử. Thượng Quan Ngọc Nguyệt biết chuyện liền bệnh nằm liệt giường dậy nổi, phát thệ “ kiếp này phi Thành Tướng Quân lấy chồng”. Thừa tướng vì muốn tác thành tâm nguyện cho nữ nhi đành xin hoàng đế ban thánh chỉ tứ hôn. Nhưng Hoàng đế sao có thể chấp nhận mối hôn giữa hai thế lực trong triều đình như vậy. Cho nên Thừa Tướng phụ thân đành từ quan. Bây giờ ta có thể hiểu vì sao Thượng Quan Ngọc Nguyệt hội ngất . Cứ nghĩ đến phụ thân dùng quyền lực “ Thừa Tướng” của mình để đổi lấy cho nữ nhi tướng công, vậy mà bái đường còn chưa hoàn bỏ xuống hỉ phục mà . Hỏi ai mà đau lòn.

      Chính là nếu Thừa tướng phụ thân biết, dùng quan chức đổi lấy cho nữ nhi chết liệu có hay mà tự sát.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Thành Tư Lâm

      Sau khi Phúc Bá Bá ta bắt đầu suy nghĩ đến việc kiếm tiền, ít ngày trước từ Tiểu Tinh ta biết được, ở triều đại này tiền tệ thông dụng là bạc, vàng, và đồng tiền. 100 đồng tiền là xâu, 10 xâu tiền đổi được lượng bạc, mười lượng bạc trị giá lượng vàng. đồng tiền mua được 3 cái bánh bao, năm tiền đồng cân thịt heo, ba tiền đồng hai cân gạo. xâu tiền tương đương với 100 nguyên nhân dân tệ, lượn bạc tương đương với 1000 đồng, trời ạ ta bị bệnh có mấy ngày ăn cái gì mà mất hơn mấy vạn nguyên tiền thuốc thang, ở cổ đại này làm nghề đại phu cũng quá dễ kiếm sống . Sớm biết như vậy lúc đầu lên đại học ta học Trung y, vậy ta cũng cần để cho nhà này phải lo lắng về kế sinh nhai. Ta sai Tiểu Tinh chỉnh sửa chút đồ cưới, thể lần nữa cảm thấy Thượng Quan lão cha là người tốt đâu, cư nhiên để dưới đáy hòm cho ta lưỡng 200 hoa bạc, “ Oa!” Ta rất là vui mừng, cư nhiên tương đương hai trăm ngàn nhân dân tệ, kiếp trước ta làm tài vụ, theo trong tay trôi qua tiền đâu chỉ ngàn vạn. Đều chỉ có thể được đếm được dùng. Cảm giác mình có tiền, lại thành Bà chủ sảng khoái a! Tiểu Tinh dùng ánh mắt “ ngươi thấy tiền sáng mắt” khi dễ ta. Ta trả về cho nàng câu trả lời: chỉ cần có tiền mặc kệ ngươi dùng ánh mắt khi dễ ta.
      tại tâm tình ta rất tốt, cho nên quyết định gặp nhi tử bị bỏ rơi giống như ta kia. Đáng lý rat a phải đợi đến thỉnh an, ta nghĩ dù sao cũng là mẹ kế , nhưng lão nương ta hôm nay tâm tình tốt cũng cùng tiểu hài tử so đo.
      Trong phỉ Tướng Quân có ba viện độc lập, tại ta ở viện chính giữa có tên là “ Tĩnh Nguyệt Cư”, con trai ta ở bên phải “ Phượng Hoàng Các”, còn bên trái là viện mà trước kia lão tướng quân ở, ta cũng biết tên là gì. Hậu viện là phòng bếp cũng chính là chỗ ở của hạ nhân, tiền thính rất lớn, rất có khí thế, phòng khách, thiên sảnh hai gian bên trái là thư phòng, bên phải là phòng luyện công, bên trong có đủ các loại binh khí. Tiểu thiếu gia buổi sáng ở thư phòng cùng Vân Nương học Văn, ta nghĩ Thành Tướng quân thương nương tử như vậy cũng có cái lí do, chỉ xem người ta bên cạnh nha hoàn cũng cầm kì thư họa tứ hạng toàn năng có thể biết tiểu thư nhà người ta có bao nhiêu ưu tú. Buổi chiều thời điểm Tiểu thiếu gia cùng Phúc Bá luyện công ở phòng Luyện công. Bây giờ là xế chiều ta cùng Tiểu Tinh hướng phòng luyện công tới, ta ý bảo Tiểu Tinh nên ra tiếng, chúng ta ở đây xem chút trước, vậy mà chúng ta còn chưa kịp làm gì Phúc Bá ra tới. Nhìn thất chúng ta giật mình khồn ít, rất có thể suy nghĩ rằng vị phu nhân này tiền mười ngày lộ diện, đồng nhất lộ diện liền hồn bất tán, buổi sáng mới tới xong, buổi chiều lại tới.
      Ta đành phải ý định của mình: “ Ta tới xem chút Tiểu thiếu gia, ảnh hưởng tới việc luyện công chứ?”
      Phúc Bá sáng tỏ cười cời : “ có gì, ta suy nghĩ tối mang tiểu thiếu gia tới chỗ ngài thỉnh an”. Ngay sau đó hướng về trong phòng : “ Tiểu thiếu gia, phu nhân tới thăm ngươi, mau ra đây gặp phu nhân.”
      “ Dạ, tới.” Theo tiếng thanh thúy trước mắt nhìn thất thiên sứ bay ra, là bay ra ngoài, ta tuyệt đối nhìn lầm. Ta khỏi tới muốn xem cánh của , “ A, Thiên sứ, cánh ngươi đâu? Chẳng lẽ là hình hay sao?” ta hưng phấn hỏi tiểu thiên sứ. Tiểu thiên sứ mở to hai mắt ra giải thích được nhìn ta.
      “ Thiên sứ là cái gì? Thiếu gia tại sao có thể có cánh đâu?” Phúc Bá nâng cao thanh làm ta tỉnh lại trong mông suy nghĩ về thiên sứ.
      “ Thiên sứ là thần sứ giả, đều có đôi cánh xinh đẹp, nơi nào có người cần trợ giúp liền qua đó hỗ trợ. Ta vừa mới nhìn thấy bay, chẳng nhẽ mắt ta hoa?” Ta lúng túng giải thích.
      “ Ha ha …ha ha….”
      “ Khanh khách….”
      Mấy tiếng cười cùng nhau vang lên.
      “ Ha ha ta phải thiên sứ, cũng có cánh, ta mới vừa rồi là luyện khinh công.” Tiểu thiên sứ cho ta giải vây, ta mới giật mình suy nghĩ ngời khinh công là có , Kim Dung lão tiên sinh có lừa gạt ta. Ta quyết định phải theo học, ta quay người với Phúc Bá: “ Sư phụ ở cao xin nhận đồ nhi lạy.”
      “ Lão nô thế nào xứng làm sư phụ của phu nhân được.” Sư phụ chịu thu nhận ta
      “ Mẫu thân để ta dậy khinh công cho ngươi được ?” tiểu thiên sứ, lại giúp cho ta giải vây.
      “ Hảo, hảo, hảo vậy ngươi chính là tiểu sư phụ của ta rồi, như vậy , ta gọi ngươi là sư phụ, ngươi cũng đừng gọi ta là mẫu thân, kêu ta tỷ tỷ . Ta gọi ngươi bằng tên, như vậy tiện cả đôi đường.” Nghe đứa bé chín tuổi gọi ta là mẫu thân cũng cảm thấy được tự nhiên. Lần này công đôi ba việc, ta vừa có thể học khinh công, lại cần bái sư, còn có thể đem nhi tử biến thành đệ đệ. Ta cảm thấy mình thực thông minh a. Ta mải vuii mừng khồn để ý đến sắc mặt ảm đạm có ánh sáng của ai kia. Chỉ nghe được thanh nho từ bên kia truyền đến:
      “ Ta đều có tên, vậy ngươi muốn làm sao gọi ta?” Ta đây mới nhớ ra tiểu thiên sứ này còn chưa có tên.
      “ Tỷ tỷ lấy cho ngươi cái tên được ? Liền kêu thành Tư Lâm có được hay ? Thành tướng quân thành , nhớ nhung Lâm Phượng Nhi tư, Lâm Phượng Nhi Lâm.” Ta thấy tiểu thiên sứ lập tức vui vẻ, : “ Ta có tên, ta tên là Thành Tư Lâm”.

      Chương 4: Việc ở Thư Phòng

      Ta ngờ chỉ đặt cho tiểu thiên sứ cái tên mà khiến vui đến vậy, làm cho ta có chút ngượng ngùng.
      “ Mẫu thân, ta có tên nha, ta muốn cho Vân di.” Vừa xong liền chạy , chờ ta kịp phản ứng còn nhìn thấy hình bóng đâu nữa. Ta cũng muốn gặp Vân Nương lần, vì vậy liền sai Tiểu Tinh thông báo phòng bếp tối nay làm thêm vài món thức ăn, cũng thông báo cho hạ nhân trong phủ cùng nhau ăn bữa cơm ở thiên sảnh, cũng thuận tiện để mọi người nhận biết ta vị tân phu nhân.
      tại chỉ còn ta và Phúc Bá, vừa đúng để Phúc Bá dẫn ta đến thư phòng xem chút, đường dẫn ta Phúc Bá giải thích lý do vì sao muốn nhận ta làm đồ đệ. Nhìn lúng ta lúng túng hồi ta cứ tưởng rằng sư môn quy định thể nhận nữ đệ tử, ai ngờ cư nhiên với ta biết khinh công, chỉ biết công phu tay chân, thích hợp với nữ nhi thường tình. Ta thoáng im lặng suy nghĩ, thiên sứ kia là được ai dạy, Phúc Bá gặp ta tin vội vàng giải thích với ta.
      Lão tướng quân lúc tuổi còn trẻ vô tình cứu được người, người này là người có khinh công thiên hạ đệ nhất thần thâu “ ngọc diện Phi Hiệp” Giang Phi. Lại người này sau khi được lão tướng quân cứu liền cư, vài năm trước liền tìm đến tướng phủ muốn báo ân, mới biết phủ tướng quân sớm người và vật còn. Vì vậy đành đem khinh công là cái tốt nhất của truyền cho thiếu chủ bốn tuổi tiểu thiếu gia.
      hồi chuyện xưa, chẳng qua là trong cố này ta là người được hưởng lợi ích, bởi vì rất nhah ta được học môn khinh công thiên hạ đệ nhất này. Nghĩ đến ta lướt mặt hồ sen tới lui ta lại kìm được mỉm cười, đúng là cảnh đẹp ý vui mà.
      Rất nhanh đến thư phòng, Phúc Bá mở cửa cho ta tiến vào. Trời ạ, này thư phòng giống như là thư viện, bên trong có mười đại giá thư, phía bày đầy đủ tất cả các loại sách. Nếu như phải còn có Phúc Bá đứng ở đây có lẽ ta tưởng tượng rằng mình quay về thời đại. Đây là phủ tướng quân nha, có nhiều binh khí cũng cảm thấy kì quái, nhưng mà ở đây lại có rất nhiều sách làm ta thực nghĩ ra. Trong ấn tượng của ta Tướng quân ở cổ đại đều là ngũ đại tam thô, tinh võ chứ thông văn, cùng lắm là chỉ đọc qua mấy cuốn binh thư mà thôi. Ta cầm lên quyển, mở ra đọc, cũng may đây là kiểu chữ phồn thể, cũng may cấp trước kia chỉ nhận biết chứ phồn thể mà khồn nhận biết chứ giản thể cho nên chũng ta dùng máy vi tính software đều là phồn thể. Như vậy ta khồn cần học lại chữ rồi, ta liền quyết đính au này sáng và chiều ta theo Tư Lâm học tập. Ta muốn thích ứng cuộc sống cổ đại này.
      “ Phu nhân đây là sổ sách trong phủ, mời ngài xem qua.” Phúc Bá lên tiếng cất đứt suy nghĩ của ta.
      “ Để bàn .” Ta lên tiếng. Giá sách bên phải có hai bàn đọc sách, thấp chút để Tư Lâm dùng học , cái khác có lẽ là của tướng quân . Tiếc là từ hôm nay trở nó là của ta.
      Ta tới lật xem sổ sách, ta quen với sổ sách ở đại, vừa đọc liền ngay. Ta nhìn sổ ghi chằng chịt chứ phồn thể, cảm thất đau đầu. Dứt khoát cho Phúc Bá những thứ ta biết. Dù sao trong phủ cũng có tiền, ta chỉ là muốn biết tình hình trong phủ mà thôi, còn có phủ tướng quân có sản nghiệp hay . Phúc Bá đối với vấn đề của ta nhất đáp, tháng đại khái cần hai lượng bác đủ để chi tiêu trong phủ cuộc sống, tướng quân phủ có 3 gian cửa hàng trong thành, nhưng do buôn bán hiệu quả sớm đóng cửa. Hàng năm chỉ thu vào liền chỉ 15 hai tiền cho thuê cửa hàng. Tải sản của lão tướng quân lưu lại mấy năm nay cũng dần cạn, cộng thêm hôn lễ long trọng, giờ có thể đến trình độ sơn cùng thủy tận, còn gì cả.
      tại cách lễ mừng năm mới còn 5 tháng, ta lấy 50 ngân đưa cho Phúc Bá, để trả nợ tiền thuốc cùng tiền sinh hoạt phí trong nửa năm này. Cũng dạy phương pháp ghi sổ sách.
      Ta hỏi 3 gian cửa hàng khi nào mãn hạn cho thuê, tại có thể thu hồi được hay , ta có ý định kinh doanh. đồng ý ngày mai làm, chuyện tiếng hét “ Mẫu thân, ăn cơm.”tiền nghe xong da đầu ta run lên. Ta có già như vậy sao? Tên tiểu tử này sao lại gọi “ mẫu thân” thuận miệng đến vậy. Mặc dù ta còn chưa tại trông như thế nào, nhưng cũng là cái nương 15 tuổi , hơn 6 tuổi, có dáng dấp làm mẹ sao? Vì thế ta khách khí cho cốc đầu, cũng tiện nhắc nhở sau này phải gọi ta là tỷ tỷ.
      Tiểu tử quay lại đối ta làm mặt quỷ xong, liền kéo ta vào thiên sảnh dùng cơm.

      Chương 5: Người nhà
      Đôi tay bé của nắm chặt tay ta, giống như nếu buông tay ta liền có thể trốn mất tìm thấy. Xem rat a để gọi mẹ nên đối với ta có cảm giác an toàn, tùy thời có thể mất . Ta nghiêm túc nhìn vào mắt : “ Lâm nhi ta phải mẫu thân của ngươi, mẫu thân ngươi nơi nào đó nhìn ngươi và che chở cho ngươi, nếu là nàng nghe ngươi gọi người khác là mẹ nhất định đau lòng, ngươi là bảo bổi mà mẹ ngươi dùng tính mạng để đổi lấy, cho nên ngươi nhất định hội nhớ kĩ nàng, phải gọi nàng trong tâm của mình. Ta mặc dù gả cho cha ngươi, nhưng cũng biết trong lòng cha ngươi chỉ có mẫu thân của ngươi, cho nên ngươi thể gọi ta là mẫu thân. Ta cũng chỉ hơn ngươi 6 tuổi, vừa lúc ngươi có thể gọi ta tỷ tỷ. Ngươi về sau liền kêu ta Nguyệt Nguyệt tỷ tỷ được ?”
      Khuân mặt của tiểu tử từ hồng chuyển bạch, từ bạch chuyển qua xanh mét, bộ dạng đáng thương bị vứt bỏ, lòng ta ê ẩm hướng kéo đến trong lòng ôm lấy mà “ Lâm nhi yên tâm, từ giờ ngươi là người thân của tỷ tỷ, tỷ tỷ giống mẫu thân của ngươi, đau ngươi, bảo vệ ngươi.” Trong mắt tiểu tử bắt đầu có chút mâu thuẫn, nghe xong lời của ta liền ôm chặt lấy ta, nghẹn nghào : “ Ngươi phải là thích ta?”
      “ Dĩ nhiên phải, Lâm nhi chính là của ta tiểu thiên sứ, ta làm sao có thể thích ngươi.” Ta thành
      “ Vậy ngươi cũng giống phụ thân cùng mẫu thân dạng quan tâm ta.” Tiểu tử vẫn là bộ dáng yên lòng
      “ Tỷ tỷ đồng ý, nhất định hội chủ động rời Lâm nhi , chờ sau này Lâm nhi trưởng thành rời được hay ?”
      biết, ta trưởng thành cũng hội rời ngươi.” Ta thực hiểu nổi ta người 28 tuổi liền cùng đứa trẻ 8 tuổi thề non hẹn biển. Ta đành chuyển chủ đề
      “ Lâm nhi gọi tiếng tỷ tỷ .”
      “ Nguyệt tỷ tỷ.”
      “ Ai”
      “Nguyệt tỷ tỷ”
      “ Ai, Ai…..” hai chúng ta nhìn nhau cười
      Chúng ta vào thiên sảnh, mọi người đứng dậy hành lễ với ta, ta cũng liền đáp lễ. Lâm nhi đứng bên cạnh giới thiệu mọi người cho ta.
      “ Nguyệt tỷ tỷ đây là Vân di” vừa nhìn về phía Vân Nương với ta “ Vân di, đây là cảu ta Nguyệt tỷ tỷ, tỷ tỷ thực đẹp
      “ Tiểu thiếu gia, thể vô lễ như vậy, ta phải dạy ngươi gọi là mẫu thân sao? Tại sao có thể gọi phu nhân là tỷ tỷ.” Vân di trách cứ Lâm nhi, rồi hướng ta “ Phu nhân, cám ơn ngài đặt tên cho tiểu thiếu gia, ngài đừng trách tiểu thiếu gia, đều là do nô tỷ dạy dỗ tiểu thiếu gia tốt.”
      Ta đành giải thích thay Lâm nhi “ Là ta cầu Lâm nhi gọi ta tỷ tỷ, đừng trách . Ngươi đem Lâm nhi giáo dục rất tốt, ta rất kính nể ngươi. Nghe ngươi tinh thông cầm, kì, thư, họa ta muốn từ mai trờ cùng Lâm nhi học tập, ngươi có hay nguyện giáo dạy ta?”
      Lúc trước Vân Nương vẫn lo lắng tân phu nhân tìm tiểu chủ tử gây phiền phức, nàng đường đường là Tướng phỉ thiên kim, ở tân hôn ngày đó liền bị phu quân bỏ rơi, sao có thể tức giận. Giận này thể đổ lên Tướng quân bỏ chạy, chỉ có thể đối con trai làm khó dễ mà thôi, cha gây con trả nợ chứ sao. Cho nên tiền ngày thứ 2 tân phu nhân vào cửa tiểu thiếu gia muốn thỉnh an, liền bị nàng cản lại. Nàng biết tiểu thiếu gia rất thích tân phu nhân. Mặc dù mọi người trong phủ tướng quân đối với tiểu thiếu gia rất tốt, nhưng họ coi tiểu thiếu gia là chủ tử, hẳn là đối thân cận, thân cận, từ mình ăn cơm, mình ngủ. Lúc bé thường hay hỏi vì sao có mẫu thân cũng như phụ thân như các bạn khác, đến ngay cả tên cũng có. Lúc đó Phúc Bá cho biết có phụ thân, người là người là mọi người kính ngưỡng ở biên quan bảo vệ lãnh thổ, cho nên thể trở về với . Nhưng sau này biết từ đâu biết bởi vì hại chết mẫu thân nên phụ thân mới bỏ trở về, cũng cần . Làm cho khóc tháng trời, sau lập tức trưởng thành cả ngày học văn, luyện võ, rất ít khi thấy tươi cười
      Nhưng kể từ tháng trước, biết phủ tướng quân có hỉ, có thể thấy được tướng quân phụ thân trở về làm hôn lễ. Vân Nương lại có thể thấy tiểu thiếu gia hoạt bát đáng , nàng cũng vui vẻ theo. Nhưng tiền hôn lễ ngày đó, tân lang bỏ , tân nương bị thương, Vân Nương lòng lại mệt mỏi.
      Cho đến thời điểm buổi chiều hôm nay tiểu thiếu gia vui vẻ hạnh phúc chạy tới báo cho nàng biết, có tên rồi, gọi là Thành Tư Lâm, Thành Tướng Quân Thành, nhớ nhung Lâm Phượng Nhi tư, Lâm Phượng Nhi Lâm. Còn kể rằng tên này là phu nhân đặt cho , phu nhân rất đẹp , tốt chơi…… Vân Nương nghĩ phu này rốt cục muốn cái gì, nàng đặt tên này cho tiểu thiếu gia, là muốn để nhớ mẹ ruột sao? suy nghĩ thị nữ bên người phu nhân đến thông báo buổi tối ăn cơm ở thiên sảnh. Hôm nay nhìn thấy cảnh phu nhân kéo tiểu thiếu gia tay, còn khiến tiểu thiếu gia kêu nàng tiếng tỷ tỷ, nhìn hai người bộ dáng vui vẻ, hòa thuận, hạnh phúc, dường như giống đôi tỷ đệ. Trong lòng Vân Nương cực thoải mái, cảm giác tiểu thiếu gia trong tay nàng nuôi nấng tại biến thành người khác rồi.
      “ Vân di, vân di ngươi nên đồng ý Nguyệt tỷ tỷ .” Lâm nhi thấy Vân Nương lâu đáp lời, bèn thay nàng cầu xin
      “ Phu nhân chê cười rồi, trong kinh thành người nào biết Thương Quan gia Ngọc Nguyệt tiểu thư tài mạo song toàn Đệ Nhất Mỹ Nhân. Nô tỳ làm sao có thể nhận làm sư phụ của ngài.”
      vậy sao, vậy sau này Nguyệt tỷ tỷ có thể dạy cho Lâm nhi rồi.”
      “ Tiểu tinh có ý kiến gì sao?” Ta trừng mắt hỏi, Tiểu tinh đáng chết chuyện quan trọng như vậy lại với ta, hại ta giờ tiến thoái lưỡng nan.
      “ Đúng nha tiểu thư, phải liền cái này ngài cũng quên ?”
      “ Tiểu Tinh chết tiệt ai ta cũng nhớ, sao ta có thể nhớ được mấy thứ này.” Ta rống giận quát to.
      “ Phu nhân ngài nhớ gì hả?”
      “ Tỷ tỷ người mất trí nhớ?”
      Mấy thanh cùng :
      “ Mấy ngày trước tiểu thư té xỉu đầu bị đụng vào bàn, sau khi tỉnh lại cái gì cũng liền nhớ , đại phu xác định là tiểu thư bị mất trí nhớ do xúc động mạnh, tiểu thư nghĩ rằng vào phủ tướng quân cuốc sống mới, chuyện quên liền cho quên, nhất thiết phải nhớ lại.” Tiểu tinh uất ức
      Tất cả mọi người đều lấy ánh mắt nhìn về phía ta
      “ Thức ăn đều nguội cả rồi, mọi người mau ăn cơm thôi. Mà sao lại hai bàn thế này? Đem hai bàn để cùng chỗ , về sau chúng ta liền như vậy cùng nhau ăn cơm. Mọi người cùng nhau dùng cơm như vậy là người nhà thôi.”
      “ Phu nhân như vậy sao được, chủ tớ khác biệt nào có đạo lý ngồi cùng bàn ăn cơm.” Phúc bá đầu tiên , trừ Lâm nhi ra tất cả mọi người đều gật đầu phụ họa.
      “ Các ngươi thừa nhận ta là phu nhân, nghe theo ta, về sau trong phủ tướng quân cần phân biệt chủ tớ, mọi người đều là người nhà, có phúc cùng hưởng, gặp nạn mình ta chịu, thể được sao? Các ngươi bỏ lại ta mình chịu khổ . Cho nên tại liền cùng nhau ăn cơm .
      “ Đúng vậy a, ta muốn mình ăn cơm.” Lâm nhi cũng phụ họa theo.
      Ngoại trừ ta cùng mấy phụ nữ và trẻ con, các nam nhân đều là những người từng kinh qua chiến tranh cho nên hành động rất là mau lẹ. Mọi người cùng nhau động thủ đem hai bàn ghép thành , cùng nhau ăn bữa cơm vui vẻ đầu tiên


    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Tâm của tiểu thiếu gia( )

      Ta là tiểu thiếu gia của tướng quân phủ, có tên, có phụ mẫu, có người thân, cũng có người làm. Thời điểm ba tuổi Vân di dạy ta học tập, lúc ấy ta phát rằng tất cả mọi thứ ta chỉ cần học lần liền nhớ quên. Trong hai năm thời gian sau đó ta đem sách trong thư phòng đọc hết, mặc dù rất nhiều điều trong sách ta hiểu được , thế nhưng tất cả đều được ta nhớ trong đầu. Vào năm bốn tuổi trong phủ ta đột nhiên xuất người tới xưng là Tính Giang Đích muốn báo ân, đến lúc đó ta mới biết mình có ông nội, ông nội ta là Đại tướng quân được người người kính trọng, nhưng hi sinh chiến trường từ lúc ta chưa ra đời. Ta có mẫu thân nhưng vì sinh rat a mà chết, còn phụ thân của ta tại cũng làm Đại tướng quân, nhưng bowiri vì sinh rat a mà mẫu thân bị chết nên quan tâm ta. Nhưng ta vẫn hiểu vì sao mình hại chết mẫu thân.
      Tích Giang Đích dạy cho ta công phu, Phúc bá với ta rằng khinh công của là thiên hạ đệ nhất, nhưng Phúc bá cho ta kêu bằng sư phụ, chỉ cho ta gọi là Giang thúc thúc, sau này ta mới biết ra là thần thâu. Giang thúc thúc với ta rằng ta là người luyện võ kì tài, thân bản lãnh của ta chỉ dùng nửa năm thời gian học xong, điều này làm vô cùng kiêu ngạo. Bây giờ khinh công của ta vượt qua Giang thúc, có điều là nội công còn yếu kém chút, vì vậy Giang thúc ra lời tạm biệt. Phúc bá nghĩ rằng thúc thúc là bởi vì ta làm cho tức giận mà bỏ , từ đó vào mỗi buổi chiều Phúc bá đều tự mình dạy ta công phu, ra công phu của Phúc bá cũng chỉ biết công phu tay chân, nhưng mà có người chịu chơi cùng ta, ta rất vui rồi mặc kệ là học cái gì cũng đều được.

      Vào thời điểm ta 7 tuổi, buổi tối nọ ta dùng khinh công dạo chơi vô tình cứu được người bị thương sau đó cứ nhất quyết nhận ta làm đồ đệ. có biện pháp ta đành nhận làm sư phụ, và cũng có tên đầu tiên là “ đêm dấu vết”. Sư phụ là người được giang hồ xếp vào đệ nhất sát thủ, môn chủ của Vô Thương, tên là Dạ Vô Thương. Trong 1 năm sau đó ta học xong võ cồn bản môn là Vô Tướng Thần Công, cũng đạt được tới tầng thứ 10. Sư phụ rằng, người phải luyện ba mấy năm mới lên được tầng thứ 8, ngoại trừ Tổ Sư Gia ra chưa có ai đạt tới được tầng thứ 10. Vì thế tại giang hồ người có thể đấu lại ta quá 10 người, bởi vì họ dụng độc nha, cho nên sư phụ bèn ném cho ta đống sách thuốc và bí kíp độc cho ta.

      Thời điểm ta được tám tuổi rưỡi sư phụ người muốn sống cuộc sống bình thản qua ngày nên ném Vô Thương phái lại cho ta, cũng từ đó giang hồ xuất nhân vật thần bí, võ công cao cường, lòng dạ độc ác “ đêm dấu vết”

      Ở thời điểm ta cảm thấy nhàm chán, vị phụ thân lần nhận thức đột nhiên cưới trở về bà mẹ kế rất tốt chơi. Đây có lẽ là điều duy nhất mà ta cảm ơn .

      Hôn lễ ngày đó, lấy lý do quân tình khẩn cấp bèn bỏ chạy, mọi người đều biết là do cố ý. Tân nương cũng hiểu , vì thế liền ngất đầu còn đụng vô bàn. Sau khi khách khứa về Phúc bá sai người đưa tân nương về phòng, mời đại phu cho nàng. Vốn ta muốn gặp nàng nhưng Vân di muốn ta , ta định rằng tối vậy. Nhưng do phải xử lí số tình hình của Vô Thương phái nên chưa được. Ngày hôm sau nghe nàng tỉnh, ta dùng khinh công bay đến phòng của nàng vô tình nghe thấy cuộc chuyện giữa nàng và nha hoàn.

      “ Tiểu thư người nhớ được cái gì sao?”

      “ Đúng vậy a, ngươi là ai? Ta là ai? Đây là ở đâu? Năm nào? Có hoàng đế hay ?” Nàng hỏi đống vấn đề, nhưng tại sao lại hỏi cả chuyện có hoàng đế hay đây.

      “ Ô Ô ô……” Tiểu nha hoàn của nàng chỉ khóc chịu , làm nàng có vẻ có chút nóng nảy.

      “ Tiểu muội muội, ngươi đừng khóc a, ngươi xem ta có làm sao đâu, chỉ là nhớ những chuyện trước kia mà thôi, ngươi là nên cho ta biết vì sao ta lại như thế này chứ. Ngươi cứ khóc vậy đâu có tác dụng gì, càng khóc càng trở nên xấu xí rồi.
      nhớ chuyện trước kia mà lại có việc gì sao? Nàng là có suy nghĩ khác người quá rồi.

      Chương 7: Tâm của tiểu thiếu gia (hai)
      Thấy nàng lộ ra vẻ mặt bình thản nghe Tiểu Tinh chuyện lúc trước giống như là nghe chuyện xưa. Ta lại cứ nghĩ nàng té xỉu, cũng là khóc nháo nhưng tại sao lại như vậy chứ.

      Ta muốn rời lại nghe nàng hỏi.

      “ Tiểu nhi tử kia của ta mấy tuổi? Tên là gì? Lớn lên nhìn như thế nào?”

      Tiểu nhi tử là chỉ ta , ta muốn xuống cho nàng biết ta là đêm dấu vết.

      “ Tiểu thiếu gia chín tuổi rồi, ta phải vừa mới là tướng quân còn chưa đặt tên cho tiểu thiếu gia sao? Tiểu thiếu gia lớn lên trông rất đẹp, giống Tướng quân.”

      “ Như ngươi Tướng quân cũng rất xinh đẹp rồi, để Tướng quân biết được ngươi nhất định chịu chết . Nam nhân phải tuấn, tiêu sái, bé trai phải dùng hoạt bát, đáng biết chưa.”

      Tiểu Tinh có chút chịu phục.

      “ Tiểu thư trước đây cũng Tướng quân xinh đẹp mà, cũng bởi vì như vậy nên tiểu thư mới sống chết đòi gả cho Tướng quân đó thôi.”

      sao? phải bởi vì ân cứu mạng mới dùng thân báo đáp sao, ra tiểu thư nhà ngươi suy nghĩ nông cạn như vậy, chẳng trách bị người vứt bỏ.”

      Nghe đến đó ta thiếu chút nữa té xuống, có người nào có thể mình như vậy sao? tường tượng nổi. Nha hoàn của nàng mặt cũng có biểu tình như gặp quỷ. Thượng Quan Ngọc Nguyệt quả rất tốt chơi.

      “ Tiểu thư người sao có thể mình như vậy?”

      “ Ta chỉ thôi mà, vậy những người khác cũng gọi là tiểu thiếu gia sao? những người khác gọi như thế nào? Sao nhất thiết phải đợi phụ thân đặt tên đâu?”
      Ta cũng cần người phụ thân chịu nhận ta đặt tên cho đâu, ta càng ngày càng thích nàng rồi.

      “ Tên phải do trưởng bối đặt mới được, trong phủ ngoài trừ Tướng quân cũng có trưởng bối, mọi người đều gọi là tiểu thiếu gia.”

      “ Tên cũng chỉ là danh hiệu mà thôi, gọi Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ma Tử còn được hay sao, chỉ cần biết để gọi người là được, ai đặt mà như nhau. Chờ ta thấy đặt giúp cái tên, cũng gọi là tiểu thiếu gia đâu.”

      Ngay lúc đó ta muốn bay xuống hỏi nàng đặt cho ta tên gì, nhưng lại sợ dọa đến nàng. Nàng tốt chơi như vậy sao có thể dọa làm nàng sợ đâu, đợi thương thế nàng lành tìm nàng sau.

      Buổi chiều hôm đó ta giống bình thường luyện công cùng Phúc bá, lúc họ vừa bước chân vào viện ta biết vì thế ta cố ý luyện khinh công bay lên xà nhà, đợi lúc Phúc Bá gọi ta mới từ cửa sổ bay ra ngoài, vốn định dọa nàng chút nhưng mà lại thất bại. mặt nàng biểu tình là vui mừng có kinh sợ, tuyệt đối là vui mừng.

      những thế nàng hướng ta chạy thẳng tới, gọi ta là “ Thiên sứ”, ta cho là nàng đây là lấy tên cho ta, nhưng là phải, nàng ở lưng ta tìm cánh, còn hỏi có phải ta cánh hay , ta quay đầu nhìn mọi người nhưng mọi người cũng có biểu tình mờ mịt giống như ta. Đành phải hướng nàng hỏi “ Thiên sứ” là cái gì.

      “ Thiên sứ là sứ giả của thần, có đôi cánh trong suốt. Ở nơi nào có người cần giúp đỡ, thiên sứ đến bên cạnh họ để giúp đỡ. Ta vừa mới thấy bay, chẳng lẽ ta hoa mắt?” nàng đỏ mặt giải thích.

      Ta muốn mọi người cười nàng vì vậy liền giải thích cho nàng là vừa rồi ta là dùng khinh công, ta cho là nàng giống ta lúc đầu sùng bái Giang thúc thúc như vậy để sùng bái ta. Nhưng cư nhiên nàng chuyển ánh mất sang sùng bái Phúc bá, còn muốn bái Phúc bá vì sư. Ta bị nàng làm cho dở khóc dở cười, ta cố ý gọi nàng là mẫu thân, còn dạy nàng khinh công. Ta liền thấy vẻ mặt tính toán của nàng, nàng chúng ta bây giờ ngang hàng, ta cần gọi nàng là mẫu thân, nàng cần gọi ta là sư phụ. Ta cứ có cảm giác là nàng thích ta gọi nàng là mẫu thân, ta liền làm biểu tình uất ức rằng ta có tên làm sao nàng có thể gọi. Nàng rất tự nhiên lấy cho ta cái tên: “ Thành Tư Lâm” là để ta nhớ mẫu thân ta , nàng thiện lương. Ta thực thích cái tên này, phải bởi vì ý nghĩa của nó, mà bởi vì đây là tên nàng đặt cho ta, ta biết Vân di thực thích cái tên này, bởi Vân di vẫn luôn nhớ mẫu thân của ta. Ta muốn biết lý do vì sang nàng muốn ta gọi nàng là mẫu thân, vì vậy ta liền cố ý gọi nàng là mẫu thân, lần này nàng nghiêm túc với ta rằng nàng phải là mẫu thân của ta, tâm của ta rất đau, những câu sau nàng ta nghe được gì cả. Ta thực là lâu khóc nha, nhưng đột nhiên lúc ấy nàng ôm ta vào trong lòng, ta cảm thấy thực ấm áp ta muốn có mãi ôm ấp này.

      Nàng thích thiên sứ, ta quyết định về sau liền làm thiên sứ của nàng. Nàng đứa trẻ nên hoạt bát đáng , về sau ở trước mặt nàng ta đứa trẻ khả ái. Nàng phải gọi nàng tỷ tỷ, ta liền gọi tỷ tỷ dù sao nàng cũng hứa rời ta

      Chương 8: Lăng Ba Vi Bộ

      Vừa hết canh năm, có bóng dáng bay vào Tĩnh Nguyệt Cư đứng trước cửa phòng ngủ.


      “ Thùng Thùng …. Đông Đông Đông..” tiếng gõ cửa vang lên.

      Người ở trong phòng tiếng động. Đồng thời nghe thấy tiếng trẻ con thanh thúy vang lên:

      “ Tỷ tỷ nên thức dậy, rời giường luyện công thôi.” sai bóng dáng này đúng là của tiểu thiếu gia Thành Tư Lâm.

      Trong phòng vẫn thấy động tĩnh, chỉ có là phòng bên cạnh Tiểu Tinh ra.


      “ Tiểu Tinh gặp qua tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia ngài đừng kêu nữa tối hôm qua tiểu thư đem cửa khóa trái, còn muốn dùng miên hoa đem nhét chặt ở tai.”

      “ Cho là như vậy ta thể vào hay sao?” xong liền tiến đến cửa sổ, tay bé lôi kéo hồi, cửa sổ liền mở liền đến cạnh giường, người giường vẫn cùng chu công đánh cờ biết gì cả. Nhấc chăn lên tiền đến người nằm giường ôm chầm lấy người còn say ngũ, gỡ bông nhét tai ra nhàng :

      “ Tỷ tỷ rời giường.”

      “Chớ quấy rầy, hôm nay ngày nghỉ để ta ngủ đến khi nào tự tỉnh a.” Xoay người tiếp tục ngủ

      “ Vậy ta cùng với ngươi cùng nhau ngủ, ngươi cũng biết tiểu thanh thực thích ngủ cùng ngươi ( tiểu thanh chính là đồng bạn với nhi tử của ta a, là con rắn trúc diệp thanh ).”

      cần, ta dậy.” Người giường vội vàng dậy, tiểu tử mặt nở nụ cười gian.

      “ Ta lúc đầu ngốc mới có thể cho rằng ngươi là thiên sứ, ngươi căn bản chính là tiểu ác ma a.” Ta tức giận kêu to

      “ Lâm nhi trời còn chưa sáng mà, tối nay luyện công có được hay , Lâm nhi.” Ta đành dùng mềm mỏng với

      được theo như ta luyện công cần phải kiên trì, ngươi hôm nay luyện vậy phải tháng trước kia liền bỏ hay sao?” Lâm nhi khốc khốc trả lời

      “ Có hay như vậy khoa trương , ta muốn học khinh công, ngươi lại bắt ta ngày ngày đứng tấn, luyện nội công, hơn nữa ta học khinh công là nghĩ đến cần dùng nhiều sức a, nếu ta học.” Ta tức giận

      “ Ngươi mất căn bản, nên phải luyện từ đầu.”

      “Lâm nhi ta có cảm giác như ngươi mới là mẹ kế của ta a.” Có mẹ kế như ta sao, chịu uất ức như ta sao.

      tại ta là sư phụ của ngươi, cho nên ngươi phải nghe lời ta chờ sau khi luyện công xong ta nghe lời ngươi. Hôm nay ta bắt đầu dậy ngươi khinh công.” Lâm nhi nhàng

      ? cần đứng tấn nữa à, ngươi trừ lúc luyện công còn lại đều nghe lời ta sao?” ta tin cho lắm, tiểu tử này hôm nay sao dễ chuyện như vậy.

      , Lâm nhi có lúc nào lừa gạt tỷ tỷ đâu.”

      Dường như là có, bình thường đều là ta lừa mà thôi.

      giường hôn hai cái, khuôn mặt nhắn đột nhiên hồng thấu, vô cùng dễ thương, đây mới là Lâm nhi của tan ha.

      “ Ha ha…. Hắc hắc.. Nhà ta Lâm nhi ngượng ngùng, cho tỷ tỷ thân ái có quan hệ gì sao?” ta cười true chọc .

      “ Tỷ tỷ khi dễ Lâm nhi, Lâm nhi trước phòng luyện công chờ tỷ tỷ.” xong liền bỏ chạy.

      Tiểu nhi tử muốn cùng ta đấu, nhìn lão nương chọc ngươi chơi

      Sau khi chuẩn bị xong ta liền đến phòng luyện công.

      “ Lâm nhi tiểu sư phụ, ngươi dạy tỷ tỷ khinh công này có tên gọi hay ?” Ta khiêm tốn hỏi

      vi độ giang” Lâm nhi đáp

      “ Thực dễ nghe, gọi Lăng Ba Vi Bộ có được hay ?”

      “ Được về sau liền kêu như vậy .” Lâm nhi suy nghĩ chút liền trả lời.

      “ Lâm nhi tiểu sư phụ ngươi là đáng a” ngờ tiểu tử lại dễ dàng đồng ý như vậy.

      Chương 9: Lần đầu gặp gỡ Hiên Viên Tĩnh Tích
      Thấm thoắt thời gian được 2 năm, ta triệt để bị đồng hóa vỡi thời cổ đại này. Càng phải là ở cổ đại này cần tinh thông cầm, kì, thư, họa ta lại tinh. Càng làm ta tức giận hơn là thua đứa bé chín tuổi, cầm kì thư họa, võ công, y thuật tinh. Ta đành phải ngậm ngùi học lại từ đầu. Ta có thông minh như Lâm nhi nhưng dầu gì ta cũng có thể học tập được, học được liền quên.( đoạn này ta cũng hiểu lắm các nàng ạ )

      Chỉ là Phúc bá ta là phúc tinh của phủ Tướng quân, bởi vì tiểu thiếu gia của bọn họ trước kia cả ngày vừa buồn vừa bực, bây giờ biến thành thông minh, hoạt bát làm được. Thứ 2 là do ta thu hồi lại 3 gian cửa hàng, kết quả là có người tìm tới cửa muốn dùng 5 lượng bạc để mướn này 3 gian cửa hàng. tháng năm lượng, vậy ta cần lo kế sinh nhai trong phủ nữa rồi.

      Trong hai năm qua ta chỉ học khinh công , võ thuật còn học y thuật cùng độc dược. Theo lời Lâm nhi : “ Tỷ tỷ hành tẩu giang hồ tại có vấn đề gì nữa rồi.” Vì vậy ta liền mang theo giấc mông giang hồ. Nhưng đột nhiên có đạo thánh chỉ tới, nhắc nhở ta phải là thân mình, mà là tướng phủ phu nhân a.

      hôm vào lúc ta cùng Lâm nhi nghiên cứu chế tạo loại thuốc , Phúc bá đột nhiên chạy tới thông báo trong cung có chỉ, muốn chúng ta tiếp thánh chỉ. Hai chúng ta liền thay quần áo, mình còn nồng đượm mùi thuốc ra tiền thính, chỉ thấy có mười thị về đứng sau người tựa như phan an, khí độ hiên ngang, người mặc cẩm phúc hoa lệ, khoảng chừng hai mươi tuổi đứng đợi.

      Trong lòng ta tiếc hận nghĩ người đàn ông như vậy sao phải làm thái giám đâu, biết có bao nhiêu thiếu nữ vì mà khóc nha.

      “ Phu nhân, ngươi tại sao có thể Tam Vương Gia là thái giám đâu. Chẳng nhẽ ngươi muốn mệnh của mình?” thị vệ thấy thế hướng ta quát .

      Trời ạ, phải là đem trong lòng suy nghĩ của mình ra , lần này chết rồi. Nhưng tuyên chỉ phải thường là thái giám ư? Vì sao lại thành cái Vương gia đâu?
      Hiên Viên Tích là đệ đệ cùng cha khác mẹ của hoàng đế, rất được hoàng đế thích, bởi vì vị Vương gia này màng chính , được hoàng đế phong làm Tiêu Dao Vương Gia. với Thượng Quan Ngọc vốn là có qua lại, vẫn nghĩ đợi Thượng Quan Ngọc Nguyệt, đối với việc Thượng Quan Ngọc Nguyệt gả vào phủ Tướng Quân sau đó xày ra chuyện vẫn đau lòng thôi, nhưng chuyện tình cảm người bên ngoài là thể giúp được gì cả nên cũng hỏi tới. Hôm nay tiến cung là muốn gặp hoàng huynh, vừa lúc gặp hoàng huynh sai Vương công công đến phủ Tướng quân truyền chỉ, mới nghĩ tới cái năm đó tiểu nương lanh lợi, linh động lòng người. Vì vậy từ chỗ Vương công công lấy thánh chỉ tới đây.
      đến phủ tướng quân liền thấy trong phủ chỉ có cái gia đinh, thấy người trong cung tới cũng thông báo mà trực tiếp dẫn vào tiền thính, xong mới tìm quản gia. Quản gia tới thỉnh an hỏi chuyện sau đó mới tìm chủ tử, đợi nửa ngày mới thấy hai bóng dáng theo sau quản gia người còn mang theo hương vị thảo dược. Chưa kịp nhìn bộ giáng của hai người mới tới nghe được thanh tiếc hận, còn chưa kịp phản ứng thị vệ bên cạnh mở miệng quát. Nhìn cái ăn mặc giống như thiếu niên đương nhiên chính là Thượng Quan Ngọc Nguyệt. Vì vậy liền mở miệng trêu ghẹo:

      “ Nguyệt nhi cũng vì ta mà khóc sao?”

      “ A. Ta đương nhiên cũng như vậy a.” để ý tới mọi người bên cạnh có vẻ mặt kì quái, chỉ tập trung suy nghĩ biết Thượng Quan Ngọc Nguyệt và vị Vương Gia này có quan hệ như thế nào.

      “ Nguyệt nhi trước kia đều gọi ta tiếng Tĩnh ca ca, tại sao lại làm như quen biết như vậy?” Hiên Viên Tĩnh vẻ mặt ai oán
      Lâm nhi thấy hai người càng càng thân cận, nhịn nổi liền kéo ta quỳ xống đất :

      “ Xin Vương gia tuyên chỉ.”

      Chương 10: Thánh Chỉ

      Hiên Viên Tĩnh thấy có thanh làm gián đoạn cuộc chuyện của cùng với Nguyệt nhi, mới nhìn sang bên cạnh thấy thiếu niên, chỉ thấy là thiếu niên mặt mày sáng rạng, máy kiếm mắt sáng, còn tuổi mà thể người được khí khái hùng. Thành gia đúng là lại có Tướng mới a, vì vậy liền phát ra hảo cảm, cùng vui mừng hỏi;

      “ Ngươi chính là con của Tướng quân, Thành Tư Lâm phải ?”

      “ Dạ, vị này chính là tỷ của ta, xin Vương gia tuyên chỉ.” Lâm nhi kiêu ngạo, tự ti mà trả lời.

      Tất cả hảo cảm vừa rồi đối với Thành Tư Lâm biến mất hết sau tiếng Gia tỷ mà gọi, xem ra Nguyệt nhi ở phủ Tướng quân phải chịu khổ rồi. Nếu như chịu nhận mẫu thân cũng phải gọi tiếng Đại nương chứ sao lại thiếu tôn kính đến mức gọi Nguyệt nhi là tỷ tỷ được. Hiên Viên Tĩnh càng nghĩ càng cảm thấy Nguyệt nhi chịu rất nhiều uất ức, vì vậy nghiêm mặt :

      “ Gia tỷ? Theo ta được biết Nguyệt nhi là được Hoàng thượng phong làm Tướng quân phu nhân, ngươi đáng lý ra phải gọi nàng tiếng di nương mới phải?”

      “ Nhưng nàng chính là tỷ tỷ của ta nha.” Lâm nhi cả gan khiêu khích . chính là muốn vị đẹp trai Tam Vương gia này chuyện với Nguyệt tỷ tỷ thân mật nha. nhớ Nguyệt tỷ tỷ từng rằng nàng thích người đẹp trai a.

      Vị Vương gia này bị làm sao vậy, vì sao lại muốn Lâm nhi gọi ta là mẫu thân nha, nhưng mà đúng rồi ta bây giờ là Tướng quân phu nhân, di nương của Lâm nhi nha. Hai năm qua quan hệ giữa ta là quan hệ thầy trò, bằng hữu, tỷ đệ nên quên hai chữ nhi tử này, làm hại ta quên mất. Nhưng mà quên liền quên thôi, vì thế ta khách khí mà :

      “ Ta chính là tỳ tỷ của nha, Vương gia người có thấy ai vừa mới 6 tuổi sinh con chưa?”

      Lâm nhi cười, Hiên Viên mặt đen lại nghiến răng nghiến lợi :

      “ Nguyệt nhi đây là bổn vương vì ngươi đòi lại công đạo.”

      Cổ đại này Hoàng quyền là tối cao nha, thấy vị Vương gia có dấu hiệu tức giận cũng phải chuyện đùa, ta vội vã cười mang theo vẻ mặt dụ dỗ :

      “ Tĩnh ca ca nên tức giận nha, ta cũng biết ngươi đây là quan tâm tới ta nhưng đay là cách xưng hô của ta với Lâm nhi trong lúc giỡn nha. Ta sao có thể chịu ủy khuất đâu?” xong mà toàn thân ta cũng nổi hết cả da gà

      Quả nhiên xong ta nhìn thấy mặt Hiên Viễn Tĩnh cũng hòa hoãn xuống ít nhưng mà tại sao mặt Lâm nhi lại trầm xuống như thế kia nha?

      “ Xem ra là ta lo lắng thừa rồi, Nguyệt nhi sống ở đây rất tốt nha tại so với trước kia càng ngày ngươi càng đáng , dám tính toán với Tĩnh ca ca rồi, trước kia nhưng là chỉ cần ngươi chuyện với Tĩnh ca ca liền đỏ mặt a.” Hiên Viên quả nhiên là nổi tiếng phong lưu lập tức đáp trả.

      cần quỳ đứng dậy cả , đây là thánh chỉ các ngươi tự mình đọc.” xong lập tức đưa thánh chỉ cho Lâm nhi.

      “ Tạ Vương gia.” Ta và Lâm nhi cùng tạ lễ.

      “ Tốt lắm, chánh của bổn vương xong, các ngươi trước về cung phục mệnh .” Hiên
      Viên hướng về phía những thị vệ kia :

      “ Dạ, chúng thần cáo lui.” Chỉ thoáng cái nhóm người liền biến mất, hổ là hộ vệ hoàng gia nha có quy củ.

      “ Vương gia người có muốn ở phủ Tướng quân dùng bữa rồi mới về ?” Thuốc của ta còn chưa có làm xong đâu, làm sao có giờ tiếp đãi ngươi a. Trong lòng ta nghĩ như vậy nhưng mà sao dám ra đây.

      “ Bổn vương hai năm gặp Nguyệt nhi rồi, đương nhiên muốn cùng Nguyệt nhi ôn chuyện nha, còn về bữa trưa cần phải chuẩn bị.” Hiên Viên cũng quen với cách ăn của Nguyệt nhi tại nên trực tiếp luôn.

      Bây giờ gần bữa trưa rồi nha, như vậy có lẽ cũng ở lại lâu. Ta thở phào nhõm

      “ Bổn Vương mời ngươi ăn cơm ở Di Hương Lâu”

      “ Di Hương Lâu nghe giống như là thanh lâu nha, nhưng mà kĩ viện phải buổi tối mới mở sao? Nếu chúng ta buổi tối rồi .” Ta hiểu thốt ra câu hỏi.

      “ Ai da, làm sao lại đánh đầu của ta, phải buổi tối mới đó sao?” Người này là sao lại mời người Thanh lâu vào ban ngày cơ chứ.

      “ Nha đầu chết tiệt này nghĩ gì vậy, Di Hương Lâu nhưng là Kinh thành đệ nhất lâu, nhưng ai cho ngươi biết là kỹ viện buổi tối mới mở cửa?” Hiên Viên thiếu chút nữa bị nha đầu làm cho giận đến ngất xỉu, mình đường đường là Vương gia làm sao có thể mời nha đầu đến kỹ viện, thực là chỉ có nàng mới nghĩ ra được.

      Lâm nhi trấn định hơn, tỷ tỷ sớm muốn mang nàng xem chút Thanh lâu, nhưng mỗi lần mình đều lấy cớ còn , thể tới được cái loại địa phương đó, nàng mới thôi. Hôm nay nàng hiểu lầm cũng là bình thường nha.

      Ta hướng Hiên Viên le lưỡi, liếc mắt xem thường: “ Phản ứng lớn như vậy làm gì , cái lão bản của Di Hương Lâu quả có tiềm chất làm má mì, đặt cái tên làm cho người ta vừa nghe thấy lại nghĩ rằng đó là thanh lâu nha. Còn ngươi nữa chẵng nhẽ ngươi chưa từng vào thanh lâu đâu.”

      Hiên Viễn Tĩnh đột nhiên cảm thấy trước mắt này giống như tinh linh, cũng giống Thượng Quan Ngọc Nguyệt, Nguyệt nhi nhàng, khí chất tao nhã điển hình của tiểu thư khuê các sao có thể giống như nàng chuyện về thanh lâu với nam tử mà mặt vẫn đổi sắc đâu. Nhưng mà khuân mặt này trừ Nguyệt nhi ra ai có thể có đây, hai năm qua rốt cuộc Nguyệt nhi xảy ra chuyện gì, Thượng Quan huynh nếu biết nữ nhi mà coi trọng hơn cả sinh mạng của mình biến thành như vậy biết có cảm xúc gì?

      Lúc trước tất cả mọi người đều cho là Hoàng thượng muốn thu hồi chức quyền của Thượng Quan Ngọc mới đồng ý hạ chỉ tứ hôn. Nhưng ra chỉ có mới biết, Thượng Quan Ngọc sớm có lòng lui chỉ là tìm được lí do từ quan. Vừa đúng lúc bảo bối của sống chết muốn gả cho Thành Thịnh Hạo mới có cớ từ quan liền sau hôn lễ lại xảy ra chuyện lớn như vậy đều có xuất . Nếu phải mình hiểu bản lãnh của mình cũng tưởng chết ở chỗ nào rồi.

      “ Ngươi nhìn lại ngươi bây giờ có chút nào dáng vẻ của nữ nhân, trong phủ Tướng quân còn có tiền mua y phục cho ngươi sao?”

      Đối với câu hỏi như vậy ta thành thói quen, cho nên đưa ra câu trả lời:

      “ Vương gia người có khát nước ? Mời người uống miếng nước rồi hãy tiếp tục ta đây đổi y phục rồi theo ngài dùng cơm được ?” Xoay người nhìn lại thấy Lâm nhi vẻ mặt trầm tay nắm chặt thánh chỉ bộ dạng rất khủng bố, Lâm nhi như vậy ta chưa bao giờ gặp qua biết chuyện gì xảy ra. Đúng rồi thánh chỉ, ta vội vàng hỏi Lâm nhi:
      “ Thánh chỉ có việc gì sao? Lâm nhi cần lo lắng còn có tỷ tỷ đâu.”

      Lâm nhi trả lời mà chỉ nhìn ta, làm ta thể gì đành quay người sang Vương gia nhờ giúp đỡ. Vương gia rất phối hợp :

      “ Thánh chỉ : Bắt đầu từ mai Thành công tử bắt đầu vào Thái Học Trường xã tập, làm người bên cạnh Thái tử giúp thái tử học tập.”

      “ Lâm nhi nhà ta bây giờ làm thái phó còn thừa sức, cần gì phải học. Có thể được hay ?”

      “ Nguyệt nhi, đây là thánh chỉ nếu đến là kháng chỉ hiểu ? Lại chuyện này là chuyện tốt nhiều người cầu còn được.” Hiên Viên :

      “ Cắt chuyện tốt như vậy để người khác , Lâm nhi nhà ta mới cần a. Lại ở bên cạnh hoàng gia bao giờ có chuyện tốt.” Ta hướng Hiên Viên
      Lâm nhi tại cao bằng ta rồi, thể ôm lấy đành vỗ vào bả vai :

      “Lâm nhi muốn cần phải , cứ là ta đồng ý cho ngươi ta tại là người giám hộ ngươi ai cũng có quyền cùng ta tranh giành ngươi.”

      “ Phốc.” Lâm nhi cười làm ta thả lỏng tâm trạng lo lắng

      “ Ta có sao, học liền học thôi. Ta , nhưng bây giờ ta muốn cùng các ngươi ăn cơm trưa nha.” Ai tên tiểu tử này hóa ra vì cái này mà tức giận. Cũng đúng hai năm qua trừ vào buổi tối ngủ mấy canh giờ còn lại toàn thời gian đều theo tan ha, đến cả vệ sinh cũng đứng bên ngoài đợi ta.

      “ Có ăn làm sao có thể quên Lâm nhi a, với ta thay quần áo, ta chính là khoảng thời gian dài có ra khỏi cửa rồi.” Ta mải lôi kéo Lâm nhi bỏ qua khuôn mặt mang vẻ tìm tòi nghiên cứu của Hiên Viên.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Di Hương Lâu ()
      Kinh thành rất lớn, nó là thành thị hình trong, Hoàng cung ở bên trong thành, xung quanh hoàng cung được gọi là Hoàng thành mà trong đó là các Vương gia cùng Công chúa ở, xa hơn bên ngoài được gọi là nội thành là nhà ở của các quan lại từ ngũ phẩm trở lên, phía ngoài cùng chính là ngoại thành là nơi trung tâm buôn bán. Thành đô có 4 cửa thành phân biệt bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc có vệ binh căn giữ cẩn mật, phủ tướng quân ở trong nội thành muốn ra ngoại thành cần ngồi xe ngựa mất hơn canh giờ. Vì vậy hai năm này số lần tar a khỏi cửa của Tướng quân phủ có thể dùng đầu ngón tay để đếm, hơn nữa đều là cùng Lâm nhi dùng khinh công ra khỏi nội thành vào buổi tối.

      Chúng ta tại ngồi là xe ngựa của Tam Vương Gia, xe rất lớn, rất sang trọng nhưng trong xe lại có phần trầm khiến người ta tâm trạng rất đè nén. Lý do vì ta mang mình thân trang phục nữ hiệp, Vương gia thích muốn ta thay đổi y phục nhưng ta chịu, cũng có biện pháp ép ta cho nên từ sau khi lên xe đến bây giờ vẫn có lên tiếng chuyện. Thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt trừng ta, có khi hai ánh mắt giao nhau mà làm ta cảm thấy lạnh sống lưng.

      Nhìn dáng vẻ như vậy có lẽ cùng Thượng Quan Ngọc Nguyệt rất quen , tránh để nghi ngờ bằng ta chủ động

      “ Vương gia trước kia ta cùng ngài quen thân sao?” Ta hỏi:

      trả lời, chỉ là nhìn ta như muốn tìm tòi suy nghĩ xem ta vì sao lại hỏi vậy.

      “ Hai năm trước tỷ tỷ bị mất trí nhớ, những chuyện trước kia đều nhớ.” Lâm nhi giải thích thay ta

      Vương gia nhìn ta nhưng bây giờ là với ánh mắt kinh ngạc cùng thương tiếc, trông thấy có vẻ mặt đó ta nhịn được liền trêu ghẹo:

      “ Vương gia là cảm thấy đáng thương cho ta sao? Ta cái gì cũng thiếu nhưng cái cần nhất chính là đồng tình. Hơn nữa mất trí nhớ cũng có gì là quan trọng coi như ta sống lại lần, sống lại lần nữa ưu phiền mà thôi.”

      sao? Ngươi thực quên hết những chuyện trước kia? Chẳng qua bây giờ ta cảm thấy những thứ bị ngươi quên cảm thấy khổ sở, trong đó bao gồm cả ta.” Hiên Viên vẻ mặt u uất

      “ Ngươi hoàn toàn cần khổ sở, ta chỉ là mất trí nhớ cũng phải biến ngu ngốc. Chỉ cần là người ta lòng, lòng quan tâm ta phải ta có thể lần nữa thân quen hay sao?” Ta , ở trong cái thời này người ta quen biết trừ trong phủ Tướng quân chỉ còn có , lại là cái đẹp trai Vương gia nha ta cũng muốn đem người hù chạy.

      “ Vậy sau này có người nào đó ta là thái giám? có kiểu ăn mặc bất nam bất nữ như vậy cùng tar a cửa?” Hiên Viên cố ý hỏi

      “ Hiểu lầm, đây tuyệt đối là hiểu lầm ngài tuấn tiêu sái, oai hùng, dũng cái thế, hiên ngang mạnh mẽ sao có thể là thái giám” Người xuyên qua vạn xuyên chuyện vuốt mông ngựa làm bây giờ còn đợi đến lúc nào chứ.

      “ Ha ha… những lời này mà ngươi cũng nghĩ ra được, là làm khó Nguyệt nhi nha. Bổn vương liền cùng Nguyệt nhi so đo.” Hiên Viên vừa ôm bụng cười vừa

      bên Lâm nhi bởi vì nghẹn cười mà khuân mặt đỏ bừng. Chỉ có là là lơ đễnh, cái ta muốn chính là như vậy a, vì vậy ta liền tiếp

      “ Vậy ngài về sau đừng so đo ta mặc như thế nào , ngài biết từ sau khi ta mất trí nhớ năng lực giữ thăng bằng của ta được tốt, mỗi khi mặc trang phục nữ nhi ta bước chưa được mười bước liền ngã nếu ngươi nghĩ vì sao ta lại mặc những bộ trang phục xinh đẹp như vậy nha. Ngươi nghĩ có nữ nhân nào cái đẹp ?”

      Hiên Viên nửa tin nửa ngờ, dùng ảnh mắt nghi ngờ hướng về phía Lâm nhi, Lâm nhi dĩ nhiên là theo phe của tan ha. Trước đây lừa dối trong phủ Tướng quân cũng có phần của mà.

      “ Đúng vậy a, tỷ tỷ khi đó thường ngã xuống cũng may mỗi lần đều có ta đỡ được mới bị thương. Sau này Tiểu Tinh liền làm cho tỷ tỷ kiểu y phục như vậy để mặc, sau này mới ngã nữa.” Lâm nhi vẻ mặt thành thực

      Nhìn Hiên Viên có vẻ mặt hối hận bộ dáng ta thêm

      “ Haizz cũng may là ta lập gia đình, tướng công cũng thích ta nếu sau này khó mà lấy được chồng.”

      Nhất thời trong xe ngựa mảnh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều. Chẳng nhẽ ta cái gì sai sao?

      Lâm nhi nghe tỷ tỷ vậy cảm thấy trong lòng đau, đau đến thể diễn tả thành lời.
      Hiên Viên Tĩnh nghe Nguyệt nhi như vậy cảm thấy mình là tàn nhẫn, quả là rắc thêm muối vào vết thương lòng của Nguyệt nhi nhất thời biết mở miệng ra sao.
      Lúc này xe ngựa dừng lại, bên ngoài xe ngựa lên tiếng: “ Tam Vương gia phải ra khỏi thành, các ngươi mau chóng mở cổng thành.” Xe ngựa lại tiếp tục lên đường, bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng ồn ào buôn bán, mở rèm xe ngựa lên ngó ra phía bên ngoài, đường phố rộng lớn xe và người qua tấp nập, cửa hàng sầm uất làm cho ta có cảm giác được đến phàm trần( bởi ở trong phủ tướng quân giống như ta tu hành vậy, chỉ khác điều là ta có thể ăn thịt a)

      Ta quay đầu lại hỏi Vương gia: “ Vương gia, Di Hương Lâu còn xa ? Chúng ta có thể xuống xe bộ đến đó được chứ?”

      Hiên Viên thấy Nguyệt nhi vẻ mặt mong đợi rất muốn đồng ý nhưng Di Hương Lâu quá xa, nếu để nàng bộ sợ nàng ăn mệt nên nhất thời biết trả lời ra sao. đành quay qua nhìn Lâm nhi với ánh mắt cầu cứu, thấy rằng tuy Lâm nhi nhiều nhưng mỗi câu ra đều đúng trọng tâm.

      Lâm nhi hiểu ý :

      “ Tỷ tỷ nếu muốn dạo phố, đợi ăn cơm xong Lâm nhi bồi người dạo được ? tại Lâm nhi nhưng là đói bụng.”

      “ Đương nhiên được a, nhưng mà người ta mang theo tiền ngươi có mang ? Ta bây giờ trong người chính là đồng a. Hôm nay ta mang miếng ngọc bội này bên mình nếu ăn cơm xong chúng ta mang cầm lấy chút tiền cũng được.” xong liền tháo miếng ngọc bội xuống muốn đưa cho Hiên Viên Tĩnh nhìn xem đáng giá bao nhiêu, đây là trong số ít trang sức mà Thượng Quan Ngọc Nguyệt mang theo làm của hồi môn, nhưng mà ta cũng chú trọng trang sức vẫn là đổi thành tiền có vẻ được.

      “ Ta cầm theo đủ tiền mà, tỷ tỷ yên tâm .”

      “Cùng bản vương dạo phố còn muốn ngươi trả tiền mua đồ hay sao, Nguyệt nhi ngươi có phải hay muốn ghét bỏ ta?” Hiên Viên thấy hai người hoàn toàn coi như khí liền với vẻ mặt uất ức.

      “ Vương gia người thấy giữa chúng ta và ngươi có khác nhau hay sao?” Ta bất đắc dĩ

      khác nhau gì?”

      “ Chính là chúng ta tư tưởng quá cách xa nhau, thể dùng ngôn ngữ để hòa hợp.” Ta nghiêm túc giải thích

      “ Nguyệt nhi ý là ta già rồi sao?”

      ngược lại mới đúng, Nguyệt nhi cảm thấy mình cùng xã hội tách rời quá lâu, hai năm qua ở trong phủ Tướng quân ta cái gì cũng để ý nên với cuộc sống bên ngoài ta biết gì cả.”

      chuyện xe ngựa dừng lại trước cửa của Di Hương Lâu. Phu xe bên ngoài vọng vào:

      “ Vương gia, tới nơi.”

      Chương 12: Di Hương Lâu (hai)
      Hiên Viên dẫn đầu mọi người xuống muốn đưa tay đỡ lấy ta nhưng ta gạt tay ra trực tiếp nhảy xuống, chỉ thấy lắc đầu cười cười đối xa phu : “ Tiểu Tam ngươi trở về phủ trước , chiều Bổn vương tự mình về.” Lâm nhi cũng xuống xe ta cầm tay kéo hướng vào Di Hương Lâu.

      Trước cửa Di Hương Lâu có người đón khách, hơn nữa còn là mỹ nữ. Mỹ nữ mỉm cười đối chúng ta : “ Hoan nghênh khác quan. Xin hỏi mấy vị muốn ở sảnh nào dùng cơm?”

      Ta cảm thấy thực xúc động, nghĩ tới lại có thể gặp đồng chí xuyên qua giống như ta. Vì vậy liền đáp: “ Ba vị, Nhà hàng tây.” Chỉ nhìn thấy mỹ nữ sửng sốt chút, sau đó lại nở nụ cười : “ Tiểu thư, xin lỗi bổn lâu có sảnh như vậy.”

      có sao, vậy ngươi câu vừa rồi là như thế nào a?” Ta chết tâm hỏi

      “ Tiểu thư, ngài muốn chọn sảnh nào ăn cơm? Phía sau còn rất nhiều khách thứ cho tiểu nữ thể bồi ngài chuyện phiếm.” Giọng ràng mang theo hương vị khó chịu
      “ Nguyệt nhi, sao các ngươi lại nhanh như vậy” Thực ra theo sau hai người nhưng vừa xong thấy Nguyệt nhi cùng vị tiểu nhị kia đối thoại rất có ý, lại nhìn ánh mắt Nguyệt nhi nhìn nàng kia như bằng hữu lâu năm nhưng đối phương hình như nghe hiểu câu của nàng. Cho nên lên tiếng giải vây cho nàng. hướng tiểu nhị : “ Chúng ta ba người, chọn phòng khách quý.” xong đưa thẻ phòng khách quý ra

      Chỉ thấy mĩ nhân đưa tới tấm thẻ gỗ in chữ khách quý, Hiên Viên nhận lấy nhìn sang bên
      Nguyệt nhi vẫn còn ngơ ngác bèn cầm tay nàng hướng nàng kéo lên lầu 3 phòng khách quý, Lâm nhi cũng tự động theo.

      Chuyện gì đây? Nàng kia ăn mặc và phương thức chuyện phải là của thời đại này nha? A! Ta nghĩ ra rồi, nàng chỉ là tiểu nhị, những thứ nàng làm đều là theo chỉ đạo của lão bản. Lão bản của Di Hương Lâu này chắc là đồng hương của mình a. Nghĩ tới ta lại bắt đầu mong đợi

      Ngẩng đầu lên mới phát mình lầu 3, ngắm nhìn bốn phía khỏi cảm thán thiết kế như vậy quả thực rất tuyệt. Hướng đến tiểu nhị hỏi mới biết tòa lâu này chỉ có hai vật liệu là gỗ và lưu ly. Được chia làm 3 tầng, tầng 1 chủ yếu là giang hồ nhân sỹ, tầng 2 là văn sỹ sảnh, tầng 3 phải là tất cả các quan viên đều lên được, phải được Di Hương Lâu phát thẻ khách quý mới có thể tiến vào. Mỗi tầng là phòng ăn, bên trái là bao phòng, bên phải là quầy rượi chỉ có buổi tối mới mở, phía sau là phòng khách.

      Đến giờ phút này ta có thể khẳng định lão bản của Di Hương Lâu với ta là đồng hương. Nhưng là làm sao mới có thể gặp mặt được đây?

      “ Vương gia, ngươi có biết lão bản của nới này ? Ta muốn gặp mặt có được ?” Ta hỏi

      Ta phát những người xung quanh đều nhìn ta với ánh mắt kì quái, dường như ta vừa vấn đều rất ngu ngốc

      “ Cái gì? Ngươi muốn gặp mặt lão bản Di Hương Lâu. xin lỗi ta giúp được ngươi, nếu ngươi muốn gặp mặt Hoàng Thượng ta có thể giúp ngươi.” Hiên Viên có chút kích động

      “ Gặp mặt lão bản nơi này còn khó hơn gặp Hoàng thượng sao?” ta hỏi. Đúng lúc này có thanh ôn hòa dễ nghe truyền đến

      “ Vị Tiểu thư này muốn gặp mặt lão bản chúng ta cũng phải có cách, chỉ cần ngươi đáp đúng 3 vấn đề mà lâu chủ ta đề ra có thể nhìn mặt lâu chủ chúng ta tháng, hơn nữa còn được thẻ khách quý của bổn lâu.

      Ta quay lại xem hướng phát ra thanh thấy vị công tử người như ngọc hướng ta tới, ta đối với lời của rất có hứng thú.

      “ Ngươi là ai? Lão bản ngươi ra đề mục rất khó sao?”

      “ Ta hị Chu, là chưởng quỹ nơi này lão bản tar a đề mục có khó hay còn phải xem người giải là ai, chỉ có điều bổn lâu lập ra 20 năm nay người như vị tiểu thư này ít nhưng mà đáp đúng chỉ có người.” Vị soái ca này rất kiêu ngạo với ta, cư nhiên còn dùng ánh mắt khinh bỉ xem ta.

      “ Ngươi Di Hương Lâu này được 20 năm à? Nhưng nhìn có vẻ giống a.” Ta bỏ qua thái độ cư xử của , lại hỏi

      “ Đó là bởi vì mỗi năm năm sửa chữa lần.”

      “ Như vậy, xin mời Chu chưởng quỹ ra đề .”

      Chung quanh truyền đến những tiếng thở dài, Lâm nhi nãy giờ lên tiếng đột nhiên :

      “Tỷ tỷ món ăn đưa lên rồi, hay chúng ta ăn cơm trước .” Rồi hướng vị chưởng quỹ : “ Xin công tử trước chuẩn bị, chúng ta ăn cơm xong làm bài thi.”

      ra thời điểm ta xem xét hoàn cảnh chung quanh bọn họ đưa thức ăn lên, ta mặc dù muốn lập tức gặp vị đồng hương kia nhưng mà lại bị những món ăn này hấp dẫn vì vậy liền hướng bàn ăn tới. Chu chưởng quỹ câu “ Xin mời dùng bữa” rồi cũng xuống

      Chương 13: Bài thi

      “ Vương gia, ngươi cũng chưa từng gặp lão bản ở đây sao?” Cơm nước xong ta hỏi Hiên Viên

      “ Nguyệt nhi vì sao muốn gặp ? chỉ bởi vì tò mò chứ?” Hiên Viên hỏi ngược lại ta

      “ Là hiếu kì thôi, ngươi theo ta chút có thể trợ giúp được.” Ta sao có thể là tìm đồng hương đâu. Lúc này Chu chưởng quỹ trong tay cầm cái tương tự hộp rút thưởng bằng gỗ, mặt mỉm cười tiêu sái hướng phía ta bên này đến, hướng ta : “ Tiểu thư dùng cơm xong,
      xin mời theo ta xuống đài thi đấu.

      “ Là lầu dưới võ đài sao? thể ở chỗ này đáp sao?” Ta hỏi

      “ Đây vốn là quy tắc của bổn lâu, mặc kệ là văn hay võ đều phải xuống dưới đài thi đấu, các khách nhân ngồi đều là trọng tài.” Chu chưởng quỹ giải thích

      Hiên Viên đứng lên đầu tiên hướng ta trêu ghẹo : “ thôi! Chúng ta xuống để cho mọi người biết bản lĩnh của Kinh thành Đệ Nhất Tài Nữ.”

      “ Oa. Nàng chính là Thượng Quan Ngọc Nguyệt, quả nhiên tài mạo song toàn.”

      “ Nàng phải vào phủ Tướng Quân rồi sao?”
      ngờ Thượng Quan Ngọc Nguyệt lại là minh tinh nha, Hiên Viên chỉ dùng câu đưa đến hồi bàn luận ngay cả Chu chưởng quỹ trước mặt ta nét mặt ôn hòa cũng cứng lại chút nhưng cũng chỉ có 3 giây mà thôi. Mặc kệ người ta bàn tán ta lôi kéo Lâm nhi xuống

      “ Nàng lôi kéo thiếu niên là ai vậy?”. “ Nàng sao lại có thể tuân thủ nữ tắc nha” nghe đến đây Lâm nhi có chút được tự nhiên định rút tay về, ta nắm chặt để rút về. Hiên Viên hướng ta cười áy náy, chắc là vì bại lộ thân phận của ta , ta cười trả về với ý bảo sao. Sau đó quay sang bọn họ :

      đời ta tín chính là: Đường mình mình , người khác gì ta quản”

      “ Nguyệt nhi ta phát ngươi ngày càng đáng nha.” Hiên Viên gặp ta lơ đễnh liền khôi phcus vẻ phong lưu. Liền Lâm nhi cũng ồn ào : “ Tỷ tỷ tốt nhất, là độc nhất vô nhị.” Ta cấp bọn ánh mắt xem thường vừa lúc đó Chu chưởng quỹ cũng quay qua ta : “ Thượng Quan Tiểu thư quả độc nhất vô nhị” còn cố ý đem “ độc nhất vô nhị” nhấn mạnh. Đến võ đài Hiên Viên cùng Lâm nhi tìm cái ghế ngồi xuống, ta theo Chu chưởng quỹ lên đài. Chu chưởng quỹ dùng thanh trầm thấp nam tính : “ Các vị bằng hữu xin hãy yên lặng, hôm nay vị tiểu thư này chuẩn bị ở chỗ này trả lời lâu chủ của chúng ta ba vấn đề chỉ cần nàng trả lời đúng những có thể cùng lâu chủ chúng ta gặp mặt còn có thể nhận được thẻ hội viên của bổn lâu, hơn nữa các vị ngồi đây làm chứng cũng có thể nhận được tiền mặt của bổn lâu.”

      Chu chưởng quỹ lời vừa ra quả như liền ném trái lựu đạn, nhất thời cả Di Hương Lâu như nổ tung lên chỉ có thể nghe được thanh của bọn họ ta cố lên. Chu chưởng quỹ lại lên tiếng: “ Các vị yên lặng chút, trong tay ta bên trong rương chính là đề mục của bổn lâu lâu chủ, mỗi đạo đề đều được gấp lại bên trong đều chứa câu hỏi cùng đáp án. tại mời hai vị bằng hữu bất kì lên giúp ta mở đề, có ai hay ?”

      “ Có” vừa xong thấy đài có người lên

      “ Được, tại xin mời tiểu thư chọn đề.” Tiểu chu hướng ta , ta theo nghi vấn rút ra ba tờ ra ngoài, quả nhiên giả bộ dạng lá thư giao nó cho 2 người vừa bước lên đài, ý tứ bảo họ đọc đề:

      “ Đề thứ 1: Xin hỏi heo chết như thế nào?” Ta choáng, vị tiền bối này thực có thể ra đề như vậy a.

      “ Heo chết bởi đần.” Ta đáp, nghe đáp án của ta mảnh xôn xao đều hưởng về người cầm câu trả lời.

      “ Đáp án chính xác là: Heo chết bởi đần. Nàng đáp đúng rồi.” hồi tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên

      “ Đề thứ 2: Thứ gì có thể khiến cho hai cách xa nhau nghìn dặm vẫn có thể đối thoại?”

      “ Điện thoại” ta đáp. Lần này chung quanh rất an tĩnh, chờ người công bố đáp án.

      “ Đáp án chính xác là: Điện thoại. Nàng lại đáp đúng rồi.” Tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt vang lên

      “ Đề thứ 3: Mặt trời, Địa cầu, Trăng sáng là quan hệ như thế nào?”

      “Mặt trời lớn, Địa cầu , Địa cầu vòng quanh mặt trời chạy, Địa cầu lớn, Mặt trăng , Mặt trăng chạy quanh Địa cầu.”

      “ Đúng rồi, đáp đúng rồi.” Hai vị nhân chứng hưng phấn kêu to.

      Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên lần nữa, ta dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Tiểu chu, ai bảo tiểu tử này khi dễ ta. Tiểu chu để ý cười cười :

      “ Chúc mừng Thượng Quan Tiểu thư, ngài là người thứ 2 đáp đúng vấn đề lâu chủ đề ra, mời ngài theo ta gặp trưởng lão còn khi nào được gặp lâu chủ phải chờ trưởng lão sắp xếp.” Vừa lớn tiếng đối người xem : “Thượng Quan tiểu thư đáp đúng tất cả các vấn đề, các vị ngồi xem bổn lâu tặng 2 lượng bạc, hơn nữa hôm nay tiền ăn mọi người được giảm nửa. Tiểu nhân đại biểu bổn lâu cám ơn các vị bằng hữu.”

      Lâm nhi cùng Hiên Viên Tĩnh hướng ta đài tới, ta liền lôi kéo bọn : “ Như thế nào? cho các ngươi mất thể diện !” Tiếp ba người chúng ta liền cười.

      Chương 14: Ta là Di Hương Lâu Lâu chủ?

      Tiểu Chu mang ta đến viện, được xây ở giữa hồ bên trong là theo kiến trúc châu âu ba tầng tên Tiểu Dương Lâu, Tiểu Chu kéo sợ dây ở cạnh cửa, cửa rất nhanh được mở ra, lúc này ta mới hiểu hóa ra mở cửa này cần phải kéo sợi dây a. Mở cửa liền thấy bé trai tầm mười lăm, mười sáu tuổi bộ dáng vừa nhìn thấy Tiểu Chu dùng vẻ mặt ai oán : “ Tam Sư huynh, Thượng Quan Ngọc Nguyệt khi nào đến nha? Chúng ta chờ nàng hai năm rồi, Nhị Sư huynh lại để cho chúng ta vào trong phủ tìm nàng, Sư phụ cũng sắp buồn bực đến bệnh rồi.”

      “ Ta nghĩ người ngã bệnh trước chắc hẳn phải là Tiểu Sư đệ ngươi , chỉ là bây giờ người đứng trước mặt ngươi rồi ngươi cũng có thể than vãn a.” Tiểu Chu vuốt đầu đứa trẻ cười .

      “ Các ngươi là có ý tứ gì? Các ngươi là chờ ta? Lại còn chờ tới hai năm? Nhưng là dường như xem các ngươi bộ dạng nhưng là có nhận ra ta nha? Lại dường như ta với các người cũng có quen biết a.” Ta lo lắng hỏi

      “ Ngươi ngươi biết chúng ta ở chỗ này đợi ngươi sao?” Đứa trẻ hướng ta quát lên. Ta cúng để ý , ném cho ánh mắt ý chỉ ta cũng ép các ngươi đợi ta, tiểu tử giận đến mức bỏ .

      “Nguyệt nhi chúng ta trước vẫn là vào gặp sư phụ thôi, tiểu sư thúc của ngươi vẫn còn có tính tình của đứa trẻ nhưng là người tốt.” Tiểu chu đối ta

      “ Sư thúc? Ngươi tiểu thí hài kia là sư thúc của ta sao? Còn ngươi Tiểu Chu ngươi biết ta sao còn bắt ta làm bài thi kia, nếu như ta trả lời được đề kia liệu ngươi có hay để cho bọn họ đợi thêm hai năm nữa nha?” Ta cười híp mắt hỏi với giọng nguy hiểm.

      “ Nguyệt nhi nhưng là trách lầm sư thúc nha, mới bắt đầu ta có nhận ra ngươi, lúc biết tên cũng lắp vào cung rồi tháo xuống được, với lại ta cũng ngờ ngươi dùng phương thức như vậy để gặp tan ha.”

      “ Gặp mặt? Lời này có ý gì nhà?” Trời ạ rốt cuộc người Thượng Quan Nguyệt Tháng có bao nhiêu bí mật nha.

      “Ngươi biết ngươi chính là Lâu chủ đời thứ ba của Di Hương Lâu a, Sư huynh trong thư viết ràng là đem “ Ngân Nguyệt Ngọc” truyền lại cho ngươi rồi, còn khiến sư phụ cùng chúng ta ở chỗ này đợi ngươi chờ ngươi tiếp nhận Di Hương Lâu nha.” Tiểu chu với giọng mang nồng đượm tin tưởng

      Ta thể làm gì khác nhún nhún vao : “ Ngươi nên biết hai năm trước tại tràng hôn lễ kia ta bị ngất, đụng bị thương ở đầu, sau đó liền mất trí nhớ a.”

      “ Nguyên do là như vậy a, họ Thành kia ép người quá đáng, lần sau nếu ta gặp ta giúp ngươi dạy dỗ .” Tiểu Chu tâm tình kích động

      “ Thôi có gì , các ngươi ở đây đợi ta ư, chỗ này với phủ tướng quân cách nhau rất xa sao? Tại sao tự tìm đến ta?” Ta lơ đễnh hỏi.

      “ A! Chúng ta là quan hệ như thế nào nha?”

      “Mẫu thân ngươi là sư tỷ của ta, cũng là lâu chủ đời thứ nhất của Di Hương Lâu, các câu hỏi mà hôm nay ngươi trả lời đều là của mẫu thân ngươi ra. Cha ngươi là Nhị Sư huynh của chúng ta là lâu chủ đời thứ hai của Di Hương Lâu, cũng là người thứ nhất đáp được vấn đề mẫu thân ngươi đưa ra ngoại trừ ngươi. Ta là Tam sư thúc của ngươi, làm chức hữu hộ pháp của Di Hương Lâu, vừa rồi ngươi vừa thấy chính là tiểu sư thúc làm tả hộ pháp Di Hương Lâu tại theo sư tổ để chăm sóc . Chúng ta tới tìm ngươi là vì phụ thân ngươi cho chúng ta , thôi bây giờ chúng ta vào gặp sư tổ của ngươi thôi.

      chuyện chúng ta tới hậu viện, nếu như trước viện là vườn hoa hậu viện chính là khu vui chơi là cái gì cũng đều có làm ta có cảm giác như mình về thế kỉ 21 vậy. Ta mặc kệ là có ai bên cạnh chạy tới dưới rổ nhặt trái lam cầu, vận 3 phần nội lực nhảy cái chuẩn bị đưa bóng vào rổ, chuẩn bị tiếp lại bóng thêm lần nữa ném trở lại thấy bạch ảnh thoáng cái còn thấy trái cầu tay đâu cả. thanh có chút kích động vang lên:

      “ Hoa nha đầu, là ngươi trở lại à? Ta biết ngay mà đời này có người nào có thể đáp được những vấn đề tinh quái kia càng người nào biết đánh lam cầu này a. Tiểu Ngư nhi còn là Nguyệt nhi tới, nhưng Nguyệt nhi kia có chút nào giống ngươi a, cũng chẳng giống Thượng Quan tiểu tử kia, tốt chơi.”

      Ta thấy vị sư phụ kia coi ta như đồ đệ của , nhưng mà lại nghe Thượng Quan cùng Ngọc nhi phải là cùng người sao? Cha ta kêu lên chính là Quan ngọc nha?

      Chương 15: Mẫu Thân chính là đồng hương
      Ta từ từ xoay người lại nhìn thấy sư tổ, “ Lão ngoan đồng” đây là 3 chữ duy nhất ta có thể thốt lên. Sau khắc ta bị lão ngoan đồng ôm lấy liền bị ném lên a, cảm thấy tức giận định vận công nghe thấy Tiểu Chu kêu to: “ Nguyệt nhi biết võ công, sư phụ người thể chơi như vậy a.” Hóa ra lão già chết tiệt này coi ta như đồ chơi a, như vậy đừng trách ta khách khí.

      Ta ngầm vận nội lực khiến cho thân thể nhanh chóng rơi xuống ( dĩ nhiên là nhàng tiếp đất nha vì ta rất sợ đau)ba người lao tới cũng kịp rồi. Ta vờ kêu đau tiếng sau đó giả bộ ngất xỉu.

      “ Sư phụ người lại gây tai họa.” thanh của tiểu hài tử vang lên

      “ Sư phụ mau cứu Nguyệt nhi , Nguyệt nhi là đứa con duy nhất của Đại sư tỷ a.” Cũng may còn có Tiểu Chu có chút lương tâm, nhưng vì sao ta nghe lời cũng có chút nào của nóng nảy.

      “ Vì sao nàng phải Hoa nhi? Vừa rồi ràng nàng gọi ta là “ Lão ngoan đồng” chỉ có Hoa nhi mới gọi ta như vậy.”

      “ Chơi có chút gì là thú vị, mấy người các ngươi là động vật máu lạnh sao? Thấy ta bị ngất xỉu cũng cứu, bản nương đây chơi với các ngươi nữa.” Ta đứng lên vừa ra ngoài vừa .

      “ Sao lại chơi? Chúng ta nhưng là phối hợp với ngươi nha.” Tiểu hài tử lạnh lùng , ra muốn chọc ta, ta thể làm gì khác đỏ mặt : “ Ta đây phả vì nhìn thấy Lão ngoan đồng rất nhàm chán sao?”

      biết dưới, biết Nhị sư huynh dạy dỗ ngươi ra sao?” Tiểu hài tử kia vẫn lạnh lùng

      “ Nguyệt nhi vào hai năm trước mất trí nhớ, các ngươi đừng trách nàng.” Nghe Tiểu chu ta thầm quyết định , Tiểu chu sau này ta khi dễ ngươi còn ngươi Tiểu hài tử kia tỷ tỷ cho ngươi biết thế nào là nếm quả đắng, mà ngươi chỉ có thể ở trong lòng a.
      “ Ngươi mất trí nhớ ư? tốt quá trước kia Hoa nha đầu cũng bởi vì bị mất trí nhớ mà tốt chơi, Nguyệt nhi, sư tổ dẫn ngươi chơi.” Lão ngoan đồng lôi kéo ta , người này cư nhiên muốn ta theo chơi bập bênh ta chịu liền ăn vạ bộ dạng giống như đứa trẻ. Sau đó cơ hồ ta mang tất cả các trò chơi trong viện tử này đều chơi hết lần. bên vừa chơi vừa Tiểu Ngư Nhi chịu theo chơi những trò chơi này, ta có chút đồng cảm với tiểu hài tử vừa rồi. Nếu bảo ta phải bồi theo hai năm để cùng chơi như vậy chắc ta cũng chịu nổi.

      tại ta thực cảm kích Lâm nhi ngày đó ép ta luyện công nếu lần này đến buổi trưa cái mạng của ta chắc cũng còn, đột nhiên ta nghĩ đến Lâm nhi cùng Vương gia còn ở Di Hương Lâu chờ ta, để ý mệt mỏi ta liền giày vào hướng bên ngoài ra mới nghĩ đến là ta cũng biết đường nha. Mở cửa thấy Tiểu Chu đứng đàng xa

      “ Tiểu Chu may mà gặp ngươi, ngươi mau dẫn ta Di Hương Lâu a bằng hữu của ta tại vẫn chờ ta nha.” Ta vội la lên

      “ Ta bọn họ về rồi, hơn nữa còn cho họ biết ngươi cùng Lâu chủ chúng ta vừa gặp như thân từ lâu nên muốn ở lại nơi này mấy hôm mới trở về.” Gặp ta có phản ứng liền hướng tiền viện tới :

      vào ăn cơm thôi, buổi chiều lại tiếp tục chơi.”

      “ Rất vui a, ngày mai ngươi cùng chơi .” Ta nghiến răng

      Tiểu Chu chỉ mỉm cười tiếp tục , ta cũng tiếp

      “ Lão ngoan đồng, Tiểu Ngư nhi vào ăn cơm a.” Ta hướng lầu kêu to

      Sau khi dùng xong bữa trưa ta dạo vòng quanh viện này, Lầu là phủ lên đá cẩm thạch phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, trong phòng tắm còn có ta cực kỳ thích ngồi bồn cầu tự hoại cùng có thể tắm vòi hoa sen. Thành hai năm qua cổ đại cuộc sống, rất nhiều nơi ta đều cho đồng hóa, nhưng chỉ là nơi này bồn cầu, ta thế nào cũng thể thói quen. Muốn thay đổi tạo cái mới như ở đại lại có năng lực. Trong phòng khách liền lò sưởi trong tường đều có, gia cụ bài biện là tất cả đều là thế kỷ hai mươi mốt phong cách. Lầu hai, lầu ba có riêng bốn căn phòng ngủ cùng gian thư phòng, phòng ốc thiết kế rất khá, từng cái gian phòng lấy ánh sáng độ cũng rất tốt. Nơi này người ngoài vào được, mỗi ngày có hai người của di Hương Lâu tới đây quét dọn. Ba người bọn đại nam nhân ở tại lầu hai, phòng của ta là lầu ba , buổi chiều, ta vào liền trợn tròn mắt, bên trong bố trí
      được cơ hồ cùng ta ở đại phòng của giống nhau như đúc.

      Lão Ngoan Đồng cho ta biết, căn phòng này là mẫu thân ta ở lúc ta còn chưa có ra đời nó là vì ta mà chuẩn bị. Còn lúc ta còn tới nơi này ở thích bố trí như thế, đòi muốn đem nó đổi thành Tướng phủ giống nhau, kết quả bị phụ thân ta mắng trận, từ đó thấy mang ta tới qua nơi này. Đây cũng là lý do bọn họ nhận ra Thượng Quan Ngọc Nguyệt. Ta hỏi phụ thân cùng mẫu thân bây giờ ở đâu? cũng biết. Chỉ năm đó mẫu thân ta sinh hạ ta liền biết tung tích, sau là phụ thân ta người, ngậm tân như khổ mà đem ta dưỡng lớn, sau đó ta liền có lương tâm lập gia đình, mà ta phụ thân liền để thư lại muốn cửa ở chỗ này chờ ta tới tiếp thu di Hương Lâu, chính ra ngoài tìm ta mẫu thân .

      Ta hỏi di Hương Lâu này là do ai thiết kế?

      là do phụ thân cùng mẫu thân ta cùng nhau thiết kế còn Di Hương Lâu vốn là kỹ viện bởi vì mẹ ta ham chơi chạy làm cái hoa khôi, bởi vì muốn tiếp loại háo sức liền định ra quy củ trả lời được ba đề có thể thấy người sau tiền phụ thân ta mua Di Hương Lâu. Sau đó hai người cải tạo lại mới có Di Hương Lâu ngày hôm nay.

      Ta lại hỏi, vì sao đổi tên? Nghe liền có thể liên tưởng đến kỹ viện.

      vì nơi đây là nơi phụ mẫu ta lần đầu gặp nhau nên dùng cái tên này để làm kỷ niệm. tại Di Hương Lâu mở rộng khắp tam quốc, người người biết đến. Toàn bộ những người có tiếng đều biết Di Hương Lâu phú khả địch quốc vả lại với danh tiếng như vậy hoàng gia các nước còn phải nể ba phần vậy còn ai dám Di Hương Lâu là kĩ viện đâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :