1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ của đứa trẻ đừng chạy - Tâm Đào ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Mẹ của đứa trẻ đừng chạy

      Tác giả: Tâm Đào

      Convert: ngocquynh520

      Edit: cafe_chaud + bichtungkt + sophia_tutrinh + bienxuanhuong + vinhanh-annkasi

      Beta: meoyeu21


      ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥


      Giới thiệu:

      Bởi vì bạn tốt hết lời năn nỉ cùng tham gia tiệc sinh nhật gì gì đó, bạn tốt lại xoay như chong chóng, Kính Huyễn thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý, để khỏi bị hỏng đôi tai đáng thương của mình.

      Đến bữa tiệc, cảm thấy vô cùng nhàm chán, lại nhầm rượu cốc-tai bàn thành nước trái cây, nghĩ nhiều uống hơi hết sạch, đến lúc rượu trôi xuống bụng mới biết mình uống nhầm ly, lúc này nguy rồi, từ trước tới giờ hề uống rượu, Kính Huyễn nhanh chóng cảm thấy đầu choáng váng.

      Lảo đảo chào hỏi bạn tốt xong liền chạy nhanh về nhà ngủ giấc lâu, ngờ đụng phải người, bị người ta lầm tưởng thành người con thương nhung nhớ, hai lời lôi kéo rời khỏi bữa tiệc.

      Hôm sau tỉnh lại phát mình ở trong căn phòng xa lạ, nằm bên cạnh còn là người đàn ông, từng cảnh tối hôm qua tựa như cuốn phim phát lại trong đầu, Kính Huyễn sợ dám kêu ra tiếng, giậm chân giậm tay rời khỏi trường, nhưng biết trong bụng mình tiểu cầu*.

      Mấy năm qua , hai người gặp lại nhau trong bữa tiệc, chỉ là lần này Kính Huyễn nhớ bất cứ chuyện gì, chút ấn tượng gì đối với người đàn ông đẹp trai xuất sắc ở trước mắt .

      vất vả mới gặp được nhưng lại nhớ mình, vậy cũng sao, mình nhớ là được rồi, kế hoạch hoa hoa công tử truy vợ lập tức tiến hành, vậy mà lại có người thèm để ý tới mình, còn bày ra bộ dạng đề phòng mình. (chắc là chị quan tâm tới ảnh, còn đề phòng ảnh )

      *Tiểu cầu: Tiểu cầu là những thể , hình dáng ổn định, có nhân, đường kính từ 2- 4 micromet, số lượng 200.000 – 400.000/1 mm3 máu. Trong này cứ hiểu là có gì gì đó trong bụng ẻm

      ------------------

      Chương 1: Công pháp liều chết uy hiếp

      “Thôi mà thôi mà, Kính Huyễn tốt bụng, coi như cậu giúp mình mà, được ?” Trong gian phòng đơn sơ, rất xinh đẹp cố gắng năn nỉ im lặng đánh chữ rất nhanh trước máy vi tính, nhưng dường như là im lặng đó thờ ơ với năn nỉ, hoàn toàn có ý muốn quan tâm.

      “Ôi, người ta rất vất vả mới lấy được hai vé, cùng chút cũng được sao?” Rốt cuộc xinh đẹp kia mệt, muốn nghỉ ngơi lúc để lấy lại sức lực, tới bên cạnh bình nước rót ly uống ừng ực, động tác thô lỗ hoàn toàn tương xứng với diễm lệ của .

      “Cậu cùng mình lần thôi, đấy, lần là được rồi, cậu biết , sinh nhật học trưởng Hạo Ưu mời rất nhiều người đến, cậu cũng rất hãnh diện khi cùng mình mà.” Uống hết nước, nghỉ ngơi xong, Mật Nhu lại bay tới bên cạnh vẫn im lặng kia ngừng thuyết phục, dường như nếu kia đồng ý đến khi kia đồng ý mới thôi.

      Rốt cuộc Kính Huyễn bị làm phiền đến mức muốn phun trào như núi lửa, mấy ngày qua này mở miệng ngậm miệng chỉ có học trưởng gì đó, bữa tiệc gì đó, ấy phiền nhưng mọi thứ khác phiền, cách nào tập trung làm việc, khó chịu nhìn Mật Nhu: “Tại sao nhất định phải là mình cùng, cậu phải còn có các bạn trẻ khác sao? Gọi bọn họ phải tốt hơn sao, họ nhất định vui mừng với cậu.” Kính Huyễn đề cử nhân vật cho Mật Nhu chọn, nhưng ấy lại vội vàng lắc đầu.

      “Mình muốn cùng mấy đó, nhìn thấy đẹp trai nào lại lộ vẻ háo sắc.” Mật Nhu đồng ý mà . Nghe xong lời của …, Kính Huyễn nhịn được móc: “Cậu cũng đâu kém bọn họ, cậu tới đó phải là muốn gặp học trường gì đó sao? Mấy người đều giống nhau, cùng chung chí hướng phải tốt hơn sao?”

      được được, được chút nào, họ còn quậy lật trời hay sao, đây là nơi các nhân vật cấp tới, bọn họ lại được chững chạc như cậu, cậu hãy cùng mình , chỉ lần này được ?” Mật Nhu làm nũng quấn quít lấy Kính Huyễn, dù sao cũng nhất định phải dẫn .

      “Nhưng mình còn công việc, thể cùng cậu tham gia bữa tiệc nhàm chán đó rồi, kiếm tiền rất quan trọng, đúng ?” Kính Huyễn chán nản, ở trong mắt bữa tiệc của thứ gì đẹp trai đó thể hơn tiền được, thế giới này tiền mới có thể khiến cho vui vẻ.

      “Làm ơn, cậu đừng luôn tiền tiền tiền được , cậu có tình cảm gì hết, cực phẩm soái ca trước mắt đều kém sức hấp dẫn của tiền, kiếm tiền quan trọng như vậy sao?” Mật Nhu mất hứng .

      “Đúng vậy, nếu có tiền sao đóng tiền thuê nhà được, nếu có tiền mình ăn cái gì sống, nếu có tiền mình sớm chết đói ở đầu đường, bộ dạng xinh xắn có ích lợi gì, lại thể làm cơm ăn.” Kính Huyễn đơn giản nhớ lại những ngày tháng vất vả trước kia, xong trong lòng nghĩ thấy đúng, quả , với bộ dạng xinh xắn cũng vô ích, vẫn là tiền có thể làm cho có cảm giác an toàn hơn.

      Mật Nhu liếc mắt nhìn Kính Huyễn cái, giả bộ bày ra bộ dạng thua cuộc: “ cách nào lay chuyển cậu, chắc chắn cái ý nghĩ này của cậu dọa chạy những người theo đuổi cậu, xin cậu chú ý chút được , cần lúc nào cũng đem tiền giắt bên miệng, lúc có chuyện gì làm cậu nên để cho bản thân mình thoải mái chút, luôn chèn ép mình như vậy làm gì, dù sao bây giờ cậu cũng được coi là phú ông nho rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.” Mật Nhu chịu nổi việc Kính Huyễn luôn đem tiền giắt khóe miệng, nhưng cũng hiểu tại sao Kính Huyễn biến thành như vậy, cho nên cũng gì, chỉ là muốn nhân cơ hội này để cho thư giãn nhiều chút.

      “Những người theo đuổi mình đều là coi trọng bề ngoài, đám người ngu ngốc mình còn lạ gì, hơn nữa mình cũng cần gã đàn ông nào cả, bản thân mình cũng có thể vượt qua rất tốt?” Kính Huyễn khinh thường xong, đứng lên rót ly nước, rồi ngồi xuống nghỉ ngơi bộ sô pha có chút cũ nát.

      “Cậu rất có lý, nhưng bây giờ người ta kết giao phải đều là nhìn bề ngoài sao? Người xấu xí sao dám mang ra bên ngoài gặp bạn bè chứ?” Mật Nhu vừa cũng theo Kính Huyễn đến sô pha ngồi xuống, có thể chuyện từng bước .

      “Dù sao mình cũng cảm thấy như vậy, cậu muốn làm sao là chuyện của cậu, mình chỉ cho cậu biết, bộ dạng đẹp trai nhất định là tốt nhất, hiểu chưa? Đừng lúc nào cũng mộng tưởng hão huyền soái ca như thế, thế giới có nhiều bé lọ lem vậy sao? Thực tế chút .” Giọng điệu Kính Huyễn ra vẻ người từng trải với Mật Nhu, nhưng có nghe hiểu hay biết.

      “Ôi, chúng ta đều nơi nào rồi, mình chỉ là muốn đến mời cậu dự tiệc thôi, quyết định như vậy, cậu nhất định phải cùng mình, có được ?” Phát chủ đề của mình chạy rất xa, Mật Nhu kịp thời kéo nó trở lại để tiếp tục.

      “Biết rồi, chịu nổi cậu, cũng chỉ lần này, lần sau được viện cớ này cớ nọ, biết ?” Kính Huyễn bất đắc dĩ đành phải đáp ứng, mấy ngày qua Mật Nhu luôn ở đây phá hỏng tai của , bây giờ rốt cuộc có thể an tĩnh chút, thế giới yên bình là tuyệt.

      Nhưng tốt như Kính Huyễn nghĩ đến, Mật Nhu thấy Kính Huyễn rốt cuộc đáp ứng, lòng tràn đầy vui mừng kéo Kính Huyễn ra cửa, “Cậu muốn dẫn tớ đâu, mình còn công việc mà.” Kính Huyễn mất hứng cau mày.

      “Đương nhiên là muốn dẫn cậu thay đổi quần áo rồi, chẳng lẽ cậu muốn mặc như thế để tham gia hay sao? theo mình là được rồi.” Mật Nhu đẩy Kính Huyễn vào trong xe của mình, tài xế đưa các đến tiệm quần áo danh tiếng.

      “Còn phải thay đổi quần áo, trời ạ, mình bắt đầu hối hận.” Kính Huyễn thích nhất là lấy đống quần áo thử tới thử lui, việc này so với việc làm lụng vất vả còn bi thảm hơn, hơn nữa mặt còn phải bôi này bôi kia thoải mái, ngẫm lại kinh khủng.

      Chương 2: Biến thành bông hoa xinh đẹp

      Kính Huyễn bị Mật Nhu kiên quyết kéo vào trong tiệm bán quần áo xa hoa, Mật Nhu tự chọn mấy bộ quần áo kêu Kính Huyễn nhanh mặc thử, Kính Huyễn ở trong phòng thay quần áo nhìn bộ váy Mật Nhu chọn cho mình, mỏng mỏng, trong suốt, ngắn ngắn, những thứ này mình mặc ở nơi đó, bị xé rách chỉ với cái kéo là may rồi, thèm thay đổi ra khỏi phòng thử đồ.

      Mật Nhu thấy Kính Huyễn thay bộ váy kia, mất hứng : “Làm sao vậy? Kkhông phải là cậu giúp tớ nữa chứ, phải giữ lời nha.” Rất sợ Kính Huyễn thay đổi ý định, Mật Nhu cố ý nhắc nhở .

      “Biết rồi, nhưng mà cậu xem, cậu chọn quần áo gì cho mình mặc vậy, mình mặc váy trong suốt như vậy sao? Lộ liễu như vậy sao mình mặc được? có thẩm mĩ.” Kính Huyễn cường điệu hóa đem từng cái váy trong tay giơ lên cho Mật Nhu nhìn, sau đó vứt những bộ váy này sô pha.

      “Lễ phục là như vậy mà.” Mật Nhu phản đối, hoàn toàn bị lời của Kính Huyễn làm ảnh hưởng.

      “Làm trò, là mắt thẩm mĩ của cậu có vấn đề mới đúng.” Kính Huyễn quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn Mật Nhu cái.

      “Cậu cái gì, mắt thẩm mĩ của mình có vấn đề? Mình là người mẫu đó, cậu cũng đừng quá xem thường mình chứ?” Mật Nhu phục lại Kính Huyễn, ở trong giới người mẫu cũng đứng đầu, bây giờ lại bị Kính Huyễn cái gì mà mắt thẩm mĩ có vấn đề.

      Kính Huyễn để ý đến Mật Nhu gì, rốt cuộc trong đống quần áo màu sắc rực rỡ tìm ra bộ lễ phục màu trắng, lễ phục lộ vai, nhưng cũng kín đáo, bó sát nửa người , từ phần eo bắt đầu xòe ra, ở sườn bên trái thêu nơ con bướm đẹp, mặc dù đơn giản, nhưng mất vẻ cao quý và xa hoa.

      “Cái váy này là kiểu mới nhất của quý này, ánh mắt của tốt.” Nhân viên cửa hàng cười .

      “Vậy cái này , cậu thay nhanh, chín giờ bắt đầu, sắp đến giờ rồi.” Mật Nhu vội vã rút thẻ ra đưa cho nhân viên cửa hàng, hai lời liền đẩy Kính Huyễn vào trong phòng thay đồ lần nữa.

      Kính Huyễn nghĩ thầm: thực là, có cần thiết phải gấp gáp như vậy ? Bất mãn bất mãn, Kính Huyễn vẫn ngoan ngoãn mặc vào.

      Cửa phòng thay đồ vừa mở, Mật Nhu cảm thấy trước mắt sáng lên, vốn dĩ dáng người Kính Huyễn rất đẹp, da cũng rất trắng lại hồng hào, mặc lễ phục màu trắng lên người rất tao nhã, phối hợp với sợi dây trân châu làm tôn lên khí chất cao quý, nhân viên cửa hàng còn giúp trang điểm, phấn lót có chứa trân châu sáng lộng lẫy, phấn mắt màu hồng nhạt, đôi mắt với lông mi dài làm ánh mắt vốn long lanh lại càng thêm sống động, son môi màu hồng khiến cho cả người tươi mát trang nhã, lúc này Kính Huyễn giống như biến thành người khác.

      “Như vậy là được rồi, vẫn là ánh mắt của mình khá tốt, thôi.” Kính Huyễn đứng ở trước gương vẫn quên tự khen mình câu, nhưng động tác lại thô lỗ kéo Mật Nhu ra cửa, mặc dù thay quần áo, nhưng tính tình vẫn là của hình dáng kia, trong lòng Mật Nhu ngừng đáng tiếc.

      Hai người vừa vào hội trường dĩ nhiên là thành tiêu điểm, Mật Nhu mặc bộ lễ phục màu hồng, rất hợp với diện mạo ngọt ngào của , tóc dùng cái nơ bướm to buộc lại, mặc dù toàn thân đều là màu hồng phấn, nhưng lại nhàm chán, ngược lại rất hoạt bát, đáng .

      Kính Huyễn thể so với Mật Nhu thường tham gia những bữa tiệc kiểu này, nhiều ánh mắt giấu diếm nhìn thẳng vào hai , khiến thân thể Kính Huyễn trở nên cứng ngắc.

      xong, ánh mắt là đáng sợ.” Dù sao cũng là lần đầu tiên tham gia lại phải đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy, trong lòng Kính Huyễn vẫn có chút sợ sệt. là rất muốn nhanh chóng thoát khỏi hội trường.

      “Có gì phải sợ? Mình nhìn thấy học trưởng rồi, có muốn cùng mình chào hỏi hay ?” Mật Nhu phát trong đám người, học trưởng cùng người ta cười , hưng phấn muốn xông lên chào hỏi, Kính Huyễn hăng hái như , cũng hứng thú theo Mật Nhu: “Muốn cậu tự , mình ngồi ở bên kia, cần lo lắng cho mình.”

      “Vậy cũng được.” Mật Nhu cũng cưõng ép Kính Huyễn, để Kính Huyễn lại, qua bên kia gặp học trưởng Tâm Nghi, nhìn bộ dạng Mật Nhu vui vẻ, Kính Huyễn cười cười lắc đầu cái.
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Say rượu mơ hồ


      Nhìn bữa tiệc mang theo đủ loại mặt nạ dối trá, Kính Huyễn cảm giác nhàm chán, tìm vị trí khá kín đáo, dễ bị người phát ngồi xuống, đôi tay đặt bàn chống cằm, “Ai ~~ là bữa tiệc rất nhàm chán, lãng phí thời gian của mình.” Kính Huyễn giọng oán trách.

      “Tiểu thư, có thể mời cùng nhảy điệu ?” Mặc dù Kính Huyễn trốn vào nơi kín đáo nhất, nhưng người này từ lúc bước vào liền nhìn chằm chằm , dễ dàng phát Kính Huyễn. Kính Huyễn nhìn diện mạo trước mắt hướng vươn tay này cũng lịch , muốn mời cùng nhảy.

      xin lỗi, tôi biết nhảy.” Kính Huyễn có hứng thú để ý đến ta, thuận miệng tìm lý do cự tuyệt, kết quả từ phía sau lại thêm xuất người đàn ông cho là mình tài giỏi: “Tiểu thư này, có thể cùng tôi khiêu vũ khúc?” ta cho rằng Kính Huyễn chắc cự tuyệt , giọng tràn đầy tự tin.

      xin lỗi, tôi biết nhảy.” Ông trời, có nhảy cũng cùng mấy người nhảy, mắc ói chết mất. Kính Huyễn nhanh chóng rời khỏi nơi đó, để ý đến người đàn ông bị Kính Huyễn chút do dự cự tuyệt trở nên hóa đá. Kính Huyễn tới vườn hoa ở phía sau, ở vườn hoa có người nào, so với bên trong đó thanh tĩnh hơn, chỉ là Kính Huyễn muốn nhìn cảnh vật xung quanh.

      Kính Huyễn kinh ngạc phát ở vườn hoa lại có xích đu, tâm tình tốt liền bước qua đó chơi, là rất lâu chơi đùa rồi, nhớ là lúc nào nữa, thời điểm rất xa xôi, Kính Huyễn giống như trẻ chơi đu dây, mặt lên nụ cười chân .

      Chợt Kính Huyễn ngừng lại, khẽ cười nhìn nhìn bốn phía, xác định bốn phía có ai, to gan đứng xích đu, dùng sức đu, thân thể bay được rất cao, Kính Huyễn bật cười “Ha ha”, cảm thấy gió mát thổi vào mặt, mang đến cho Kính Huyễn loại hưởng thụ khác, đôi mắt nhàng nhắm vào. Hình ảnh Kính Huyễn chơi đu dây bị đôi mắt của Diêm Hỏa đứng ở cửa sổ thủy tinh lầu hai nhìn thấy, khóe miệng lộ ra nụ cười bí hiểm, cuối cùng nhìn Kính Huyễn cái liền mở cửa xuống dưới lầu.

      Cuối cùng Kính Huyễn chơi mệt mỏi dừng lại nghỉ ngơi chút, đưa mắt nhìn thấy bên cạnh xích đu có cái bàn tròn bằng đá để ly “nước trái cây”, sao vừa nãy phát nhỉ? Có thể là mới vừa mang tới, Kính Huyễn nghĩ vậy lại le lưỡi đáng . Bởi vì chơi đùa nên cũng hơi khát nước rồi, nghĩ nhiều liền bưng “nước trái cây” uống ực hết, “A” Sao mùi vị có vẻ đúng? phải nước xoài sao? Thế nào lại có mùi rượu?” Kính Huyễn nghi ngờ nhấm nhấm đầu lưỡi?

      phải là rượu chứ?” Kính Huyễn hoảng sợ ngẩn người nhìn chằm chằm vào cái ly , Kính Huyễn muốn nhanh nhanh về nhà ngủ, Kính Huyễn hiểu là mình bao giờ uống rượu, nhớ hồi học trung học uống ly rượu có ga, tự nhiên cứ có rượu là phát điên khùng, làm nhiều trò cười cho thiên hạ, lại bị bạn học cười nhạo, từ khi đó thề uống rượu nữa rồi, uống rượu hỏng việc.

      Kính Huyễn hô hấp càng ngày càng trở nên dồn dập, cảm thấy đầu choáng váng, muốn nhanh vào phòng vệ sinh phun hết ly “nước trái cây” ra. Rượu cồn phát tác, đầu có chút choáng váng, mặt cũng bắt đầu nóng lên rồi, Kính Huyễn biết là mình uống say, dọc theo đường lảo đảo nghiêng ngả tìm Mật Nhu, tại hội trường rộng lớn, rốt cuộc phát Mật Nhu ngồi ở góc cùng người khác chuyện vui vẻ.

      Kính Huyễn đầy mùi rượu, tầm mắt mơ hồ tới bên người Mật Nhu, “Mật Nhu ~~ xin lỗi, mình rất chóng mặt, mình muốn về trước.” Kính Huyễn ý chí vẫn minh mẫn đến xin lỗi với Mật Nhu.

      “Kính Huyễn, cậu làm sao vậy, nơi nào thoải mái sao? Mình về với cậu.” Mặc dù nỡ để mất cơ hội cùng học trưởng chuyện, nhưng bây giờ nhìn Kính Huyễn ngay cả cũng vững lại hoa mắt, Mật Nhu rất do dự muốn đưa Kính Huyễn trở về.

      “Đừng kéo…mình….mình có thể….về, cậu….chơi ….vui vẻ.” Lời của Kính Huyễn bắt đầu đánh nhau, xong cũng để ý tới Mật Nhu liền rời , lúc tới cửa cẩn thận đụng phải bức tường thịt, “Đau quá, ô … «Đáy mắt Kính Huyễn nước mắt, hai tay vuốt cái mũi đỏ bừng, ủy khuất .

      Diêm Hỏa nhìn đụng vào mình, nhận ra là lúc ở lầu mình vừa nhìn thấy, nhìn giống như là uống say, đưa hai tay ra nắm bả vai Kính Huyễn, dịu dàng hỏi thăm: “ sao chứ?” Đối với phụ nữ, Diêm Hỏa từ trước đến giờ luôn đối đãi dịu dàng.

      Kính Huyễn cúi đầu, lâu trả lời câu hỏi của Diêm Hỏa, Diêm Hỏa buông tay nắm bả vai Kính Huyễn, muốn rời khỏi, lại thấy bả vai Kính Huyễn mềm như bông sắp ngã mặt đất, may mắn động tác Diêm Hỏa mau lẹ, ôm lấy Kính Huyễn, tránh khỏi tiếp xúc trực tiếp của thân thể với sàn nhà. Diêm Hỏa buồn cười phát Kính Huyễn lại có thể ngủ say như chết, lông mi dài hơi run rẩy, bộ dáng kia đáng .

      Nhìn Kính Huyễn ngủ, lại phát ai để ý tới , Diêm Hỏa hết cách thể làm gì khác hơn là ôm lấy Kính Huyễn rời khỏi bữa tiệc, động tác nhàng đặt Kính Huyễn vào xe, nhanh chóng lái chiếc xe thể thao đưa Kính Huyễn vào khách sạn gần đó.

      Mà Mật Nhu vừa định đuổi theo Kính Huyễn, sau khi cùng học trưởng lời từ biệt liền vội vã đuổi theo, lại ngờ rằng đụng phải lão tổng công ty, khách sáo mấy câu rồi rời , lại phát Kính Huyễn sớm rời khỏi, vội vàng lái xe tìm kiếm khu vực gần đó, từng chứng kiến bộ dạng say khướt của Kính Huyễn, nhanh chút tìm được , biết xảy ra chuyện gì nữa.


      ------------------------

      Chương 4: Người an phận


      Chở Kính Huyễn, Diêm Hỏa cũng hề dễ chịu hơn, Kính Huyễn luôn an phận cũng biết quỷ rống quỷ gào gì, Diêm Hỏa câu cũng nghe hiểu, thể làm gì khác hơn là dụ dỗ Kính Huyễn: “Ngoan, nhà ở đâu, tôi đưa về.” Diêm Hỏa giữ lại Kính Huyễn muốn leo lên ngồi phía trước, ôn tồn hỏi.

      “Ách, hỏi nhà tôi ở đâu sao?” Cho dù là uống rượu say, Kính Huyễn đối với hai chữ về nhà này vẫn là nỗi đau nhạy cảm, “Đúng vậy, nhà ở nơi nào, tôi đưa về nghỉ ngơi.” Diêm Hỏa phát Kính Huyễn thoải mái, vừa lái xe vừa lưu ý hỏi.

      “Tôi có nhà, ô … tôi có nhà.” Kính Huyễn xong liền khóc lên, bộ dạng ủy khuất kia giống như là bị người khi dễ rất thảm.

      “À?” Diêm Hỏa cứng nhắc đáp trả.

      Lúc Diêm Hỏa ngẩn người Kính Huyễn bò đến trước ngồi rồi, say túy lúy nâng mặt của Diêm Hỏa lên, cười khúc khích : “ là ai? Chúng ta quen biết ư, sao tôi nhớ ?” Tầm mắt Kính Huyễn có chút mông lung cố gắng muốn nhìn Diêm Hỏa là cái dạng gì, đôi tay an phận ở mặt sờ tới sờ lui, khiến cho Diêm Hỏa cách nào lái xe.

      Làm ơn, cứ sờ xuống nữa phát hỏa, Diêm Hỏa ràng cảm giác được thân thể mình nổi lên phản ứng, mà người gây họa dường như cảm thấy thực hứng thú, quên tiếp tục xâm nhập xuống dưới, bàn tay mềm mại dọc theo cằm Diêm Hỏa, chậm rãi dời xuống, cho đến ngực.

      “Cứng.” Bĩu môi, giọng mang theo nũng nịu cùng bất mãn , đầu từ từ dựa vào trước ngực Diêm Hỏa, lúc Diêm Hỏa còn chưa kịp phản ứng Kính Huyễn muốn làm gì, hung hăng cắn lên cơ thịt trước ngực Diêm Hỏa.

      rất cứng.” Kính Huyễn cắn sâu vào bộ ngực cơ bắp của Diêm Hỏa, còn hài lòng phát biểu ý kiến của mình.

      Ông trời, tay cứ xuống như vậy thực là muốn cháy mất, Kính Huyễn dường như là cố ý muốn hành hạ Diêm Hỏa, đôi tay loạn ngừng đốt lửa người Diêm Hỏa.

      “Tôi nóng quá!” Kính Huyễn lúc này say rượu đột nhiên cảm giác được cả người nóng lên, liều mạng ngọ nguậy thân thể, gần như thô bạo kéo quần áo của mình ra, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực sữa.

      Diêm Hỏa cũng coi như là chính nhân quân tử, lập tức cởi âu phục của mình xuống mặc cho Kính Huyễn, “ an phận chút cho tôi.” Diêm Hỏa nhìn dáng vẻ mê người của Kính Huyễn, chịu đựng hạ bộ đau đớn khởi động xe, muốn tìm khách sạn gần đây nhất dẹp yên Kính Huyễn.

      mau đứng lên, đến khách sạn rồi, trước hết hôm nay nghỉ ngơi tại đây .”

      Kính Huyễn mất hứng động đậy thân thể xuống xe, nhưng bởi vì bước chênh vênh thiếu chút nữa té đất, may mắn Diêm Hỏa nhanh tay đỡ .

      là, mình đúng là mang vạ, dẫn theo cả phiền toái.” Đem Kính Huyễn say nhũn thô lỗ ném lên giường, sợ chính mình trong chốc lát càng thêm khống chế được, Diêm Hỏa rất nhanh muốn rời khỏi, tìm khác phát tiết thân thể.
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Hốt hoảng chạy trốn


      ra Diêm Hỏa muốn , lại bị Kính Huyễn kéo lại, “ đừng , ở lại giúp tôi được ?” Kính Huyễn làm nũng leo lên thân thể Diêm Hỏa, đôi tay vuốt cơ bắp trước ngực Diêm Hỏa, dường như là sờ đến nghiện, muốn buông ra.

      Diêm Hỏa nhìn bờ môi khêu gợi của Kính Huyễn, giang tay ôm eo của Kính Huyễn, nhịn được cúi đầu hôn, khi dịu dàng ngọt ngào, khi nhiệt tình cuồng dã, muốn ngừng mà được, thưởng thức hương vị ngọt ngào của Kính Huyễn.

      Hai người có chút mất khống chế, Kính Huyễn phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, biết qua bao lâu, hai người mới lưu luyến buông nhau ra để hít thở.

      Diêm Hỏa ngờ rằng chỉ cái hôn khiến bản thân mất khống chế, kiêu ngạo tự chủ của trở nên mất khống chế sau khi thưởng thức tư vị của Kính Huyễn.

      “Em tên là gì?” Diêm Hỏa ngậm vành tai xinh xắn của Kính Huyễn, mập mờ hỏi.

      “Ha ha! là nhột.” Hành động ngậm vành tai của Diêm Hỏa khiến Kính Huyễn cảm thấy rất nhột, cười duyên , còn lấy tay đẩy đầu Diêm Hỏa ra.

      “Vậy sao? Cái này sao?” Diêm Hỏa càng thêm cố ý thổi khí bên tai Kính Huyễn, trêu chọc khiến cho thân thể Kính Huyễn vặn vẹo người của Diêm Hỏa.

      người Kính Huyễn tản ra mùi thơm đặc biệt của phụ nữ, Diêm Hỏa hưởng thụ tựa đầu vào cổ Kính Huyễn, đặt lên nụ hôn nóng rực, “Em tên gì?” Còn chưa từ bỏ vấn đề vừa rồi, Diêm Hỏa hỏi lại lần nữa.

      “Gọi gọi … Bạch Kính… Ách Kính.” Kính Huyễn được nửa liền bị Diêm Hỏa hôn lên.

      Bạch Kính Kính, nhớ kỹ rồi. Diêm Hỏa cho rằng tên của Kính Huyễn chính là Bạch Kính Kính, liền ghi nhớ cái tên này trong đầu.

      “Em nhớ, tôi là Diêm Hỏa, bất quá gọi Diêm là được rồi. “Diêm Hỏa đặc biệt cho phép Kính Huyễn gọi tên thân mật, “Ưm …” Kính Huyễn thoải mái rên rỉ ở trong ngực Diêm Hỏa, hoàn toàn nghe Diêm Hỏa .

      Rốt cuộc, Diêm Hỏa ôm lấy Kính Huyễn, dịu dàng đặt Kính Huyễn lên giường, Kính Huyễn cảm thấy thân thể rất nóng, bắt đầu cởi áo quần người mình, muốn mình cảm thấy mát hơn chút.

      Diêm Hỏa nhìn da thịt như trẻ con của Kính Huyễn, khống chế được bắt đầu cởi sạch áo quần người mình, bá đạo đoạt lấy tốt đẹp của Kính Huyễn…

      Lời tác giả: xin lỗi, biết nên làm sao sao viết, đây là cực hạn, ai da.... “`

      ############ Đôi khi là tuyến phân cách đáng #############

      “Đau, đầu là đau, sao toàn thân đau nhức như vậy?” Trận mây mưa tối qua của hai người qua , Kính Huyễn tỉnh lại trong cơn đau đầu, vẫn tình trạng đau đớn của mình.

      Nhìn căn phòng xa lạ, Kính Huyễn muốn ngồi dậy nhìn chút xem là ở trong nhà của ai, tay lại đụng phải có vật nóng rực làm Kính Huyễn sợ tới mức rút tay trở về, bởi vì thân thể Diêm Hỏa đắp chăn, cho nên Kính Huyễn phát giường mình còn người đàn ông nằm.

      Nuốt ngụm nước bọt, Kính Huyễn run rẩy từ từ đưa bàn tay mềm mại ra, muốn nhìn vật nóng bỏng vừa rồi là cái gì, kéo ra ít chăn, lại ngờ nhìn thấy tóc người? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trong đầu Kính Huyễn đầy dấu chấm hỏi.

      Lớn mật kéo mạnh chăn ra, lại bị “cảnh tượng” trước mắt dọa sợ tới mức muốn mở miệng hét lên, cũng may kịp thời lấy tay bịt miệng của mình, mới miễn cho tiếng kêu với decibel cao nhất đánh thức người đàn ông ngủ say giường.

      Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tối hôm qua đến tột cùng là làm ra chuyện tốt gì? Kính Huyễn chỉ lộ ra đôi mắt to hoảng sợ ở bên ngoài, trong mắt bắt đầu nổi lên hơi nước mỏng, Kính Huyễn ở trong lòng ngừng tự với mình tỉnh táo chút, thể hốt hoảng.

      nhớ được tối hôm qua là cùng Mật Nhu tham gia tiệc sinh nhật học trưởng gì gì đó của ấy, sau đó bản thân lầm rượu thành nước trái cây uống vào, sau đó xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì đây?

      “A, mình cẩn thận đụng phải ta, hơn nữa còn là mình quyến rũ ta.” Trời ơi, là say rượu mất lý trí rồi, Kính Huyễn giờ phút này hối tiếc muốn tìm khối đậu hũ đâm đầu chết : thế nào mình lại có thể làm ra chuyện ‘ách’ như vậy, có thời gian suy nghĩ, bây giờ phải nhanh chóng rời , nếu ta tỉnh lại vậy phải xấu hổ chết sao?

      Kính Huyễn cẩn thận bò xuống giường, cố gắng làm ra tiếng động gì lớn đánh thức tới người đàn ông ngủ say, vội vàng hấp tấp nhặt lễ phục tối hôm qua bị chính mình ném loạn mặt đất lên, tắm rửa thân thể liền chịu đựng toàn thân đau nhức nhanh chóng rời khỏi phòng.

      Dọc theo đường ra khỏi khách sạn, cũng rất nhiều người nhìn chăm chú vào , Kính Huyễn xấu hổ đến muốn chui xuống đất, vất vả ra khỏi khách sạn, bản thân là thân lễ phục hoa lệ cũng thành trung tâm, người đường rối rít hướng quơ tay múa chân, Kính Huyễn vội vàng vẫy taxi ngồi vào.

      --------------

      Chương 6: Mật Nhu bức cung

      “Tiểu thư, muốn tới đâu đây?” Vừa lên xe, bác tài xế liền tận tình hỏi, nhưng mà ánh mắt ông nhìn Kính Huyễn có chút thương tiếc, dường như ý muốn tốt sao lại làm chuyện như vậy, lại hoàn toàn coi Kính Huyễn là tiểu thư.

      Vẻ mặt kia đối với Kính Huyễn mà tựa như bị người ta hung hăng quăng bạt tai, lâu thể lên tiếng, nhưng mà điều này cũng thể trách tài xế tại sao lại coi Kính Huyễn thành tiểu thư, bởi vì lúc Kính Huyễn vừa hốt hoảng chạy đến, tóc tai cái gì cũng chưa sửa sang lại, hơn nữa quan trọng nhất là, dấu ấn cổ vô cùng ràng.

      Kính Huyễn lúng túng lấy tay che dấu hôn cổ, vất vả về tới phòng trọ, sau khi trả tiền cho tài xế, ngay cả tiền thừa cũng cầm liền nhanh chóng mở cửa vào.

      “Tối hôm qua cậu đâu, sao đến bây giờ mới trở về? Cậu có biết mình lo lắng cho cậu lắm ?” Kính Huyễn vừa mới mở cửa phòng, Mật Nhu biết từ đâu chạy ra, gương mặt đều có vẻ mệt mỏi.

      Tối hôm qua Mật Nhu lái xe khắp nơi tìm Kính Huyễn, mãi đến lúc sáng muốn xem chút Kính Huyễn về chưa, lại phát gian phòng trống rỗng, Kính Huyễn căn bản là chưa về, Mật Nhu gấp đến độ như kiến bò chảo lửa, thấy cửa được mở ra, lập tức lôi kéo Kính Huyễn vội vàng hỏi.

      “Nhưng mà, tóc của cậu sao lại rối như vậy, cậu làm cái gì?” Mật Nhu nhìn bộ dạng Kính Huyễn có vẻ nhếch nhác, sững sờ hỏi: “Còn nữa, cổ cậu có cái gì vậy? Rốt cuộc là cậu làm cái gì?”

      Kính Huyễn đối mặt từ vấn đề này sang vấn đề kia của Mật Nhu, biết trả lời như thế nào, vô thức đưa tay lên dấu ấn cổ, mặt trở nên hồng hồng.

      phải là cậu bị người ta ăn rồi chứ?” Mật Nhu nhìn bộ dạng Kính Huyễn thẹn thùng, to gan đoán, bất quá cũng bị đoán trúng rồi, bởi vì mức độ đỏ mặt của Kính Huyễn lúc này có thể so được với quả táo đỏ.

      “Cậu đừng hỏi nữa, mình muốn tắm.” Kính Huyễn chạy nhanh như đà điểu trốn tránh vấn đề của Mật Nhu, vọt vào phòng tắm muốn tắm sạch thân thể.

      sao, tớ ở lại đây, còn sợ cậu , hắc hắc.” Mật Nhu là tò mò rốt cuộc ai dám ăn sạch Kính Huyễn, người nọ chắc chắn cũng phải can đảm bình thường.

      Dòng nước lạnh băng từ đỉnh đầu chảy xuống, giúp hạ nhiệt độ nóng rực mặt Kính Huyễn, yên lặng tĩnh tâm tốt nghĩ lại từng chuyện xảy ra người mình, đến tột cùng là mình làm ra chuyện hoang đường gì đây, là vứt hết thể diện xuống Thái Bình Dương luôn.

      Hơn nữa dường như là mình chủ động, ông trời, sống được mất.

      “Kính Huyễn, rốt cuộc cậu tắm xong chưa? Sao lâu như vậy?” Mật Nhu ở bên ngoài chậm rãi gõ cửa phòng vệ sinh

      Cái gì, Mật Nhu còn chưa về ư, xem ra là tránh được được rồi. Trong lòng Kính Huyễn vì mình mà mặc niệm ba giây.

      “Cậu hãy , tối qua cậu làm gì.” Kính Huyễn vừa mới mở cửa, liền bị Mật Nhu kéo lên giường ngồi, “nghiêm hình bức cung”.

      “Có thể được ?” Kính Huyễn vẫn cố gắng cự tuyệt lần cuối cùng.

      “Cậu cứ ” Mật Nhu cười sáng lạn, nhưng Kính Huyễn là bạn bè với , lập tức biết đó là điềm báo sắp nổi giận.

      Nghe xong Kính Huyễn thất linh bát lạc* giải thích, Mật Nhu giận đến muốn đánh người rồi, “Kính Huyễn, cậu theo trào lưu tình đêm thịnh hành à, ngay cả ta trông như thế nào cậu cũng biết? Mình còn tưởng rằng cậu sau lưng mình kết giao bạn trai, lại đều là mình bắt ép cậu phải tham gia bữa tiệc đó mới có thể xảy ra chuyện như vậy, đều là mình tốt.”

      *thất linh bát lạc: Thất linh bát lạc, tắt Thất bát, là bảy héo tám rụng, ý thua mất, toàn vẹn, thường về mùa màng có số thu hoạch rất kém sút vì bị thiên tai hay bị sâu rầy phá hại.

      Mật Nhu càng càng giọng, ngọn lửa vừa rồi đều còn “Ôi, cậu làm gì đó, sao đâu, bây giờ là thời đại nào rồi, chút chuyện này có gì lớn hết.” Kính Huyễn nửa đùa an ủi Mật Nhu.

      “Nhưng …” Mật Nhu còn muốn tiếp cái gì liền bị Kính Huyễn chặn lại “ có nhưng nhị gì hết, cậu cũng vất vả, cậu xem, mắt của cậu đều thâm quầng, cậu mau nghỉ ngơi , bây giờ mình về rồi, cậu cần lo lắng cho mình nữa.” Kính Huyễn ỡm ờ đẩy Mật Nhu tới gian phòng khác.

      “Nghỉ ngơi tốt, mình cũng cần ngủ lúc.” Thay Mật Nhu đóng kỹ cửa lại, bản thân ngây ngốc trở về phòng, Kính Huyễn mở máy tính lên, đem suy nghĩ đều tập trung ở máy vi tính, còn muốn nghĩ tới chuyện này nữa.
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: tìm được người


      Diêm Hỏa ngủ say lật người, muốn tiện tay đem Kính Huyễn kéo qua ôm vào trong ngực, tay ở bên cạnh sờ tới sờ lui, tìm được thân thể Kính Huyễn, Diêm Hỏa nghi hoặc mở cặp mắt nhập nhèm ra, lại phát thấy người bên cạnh đâu?

      “A! Người đâu rồi?” Diêm Hỏa từ giường ngồi dậy, muốn nhìn xem Kính Huyễn có ở trong phòng hay , nhưng chung quanh thấy được bóng dáng của Kính Huyễn.

      Trước, đứng dậy vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch , đợi toàn thân mình nhàng khoan khoái, mới cầm điện thoại bên giường lên gọi phục vụ vào, chợt phát sợi dây chuyền bên cạnh cái gối, tò mò cầm lấy xem xét.

      Ở giữa dây chuyền có khắc chữ Bạch, những thứ khác cái gì cũng có, dây chuyền rất đơn giản, tối hôm qua tên Bạch Kính Kính đúng ?

      “Xin hỏi tôi có thể vào ?” Phục vụ lễ phép gõ cửa hỏi thăm.

      “Vào .”

      “Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?”

      “Tôi muốn hỏi cậu, cùng tôi tối hôm qua rời lúc nào?” Diêm Hỏa đặt dây chuyền ở trong túi tây trang, đứng lên hỏi phục vụ.

      “A, ngài vị tiểu thư mặc lễ phục sao?” Phục vụ ngẩng đầu lên hỏi Diêm Hỏa, nhìn thấy gật đầu mới tiếp “Vâng, vị tiểu thư kia rời rất sớm, lúc còn ăn mặc rất nhếch nhác, dường như rất vội vã muốn rời khỏi.”

      Diêm Hỏa nghe lời phục vụ , trầm tư: Chẳng lẽ mình đáng sợ như vậy sao? Phải chạy trốn nhanh như vậy. Đáng chết, trước kia đều là Diêm Hỏa tránh phụ nữ tại lại bị phụ nữ tránh.

      Tâm tình Diêm Hỏa trở nên khó chịu, nghĩ rằng có chút thiện cảm kia cư nhiên rời nhanh như vậy.

      Từ trong ví bao rút mấy tờ tiền giá trị lớn cho phục vụ xong, cầm tây trang lên liền rời cũng quay đầu lại, lấy di động nhấn số liên tiếp.

      “Chuyện gì?” Bên kia điện thoại cũng lời dư thừa, trực tiếp vào chủ đề.

      “Tôi muốn cậu tìm giúp tên Bạch Kính Kính.” Diêm Hỏa thẳng chuyện mình cần tìm .

      “Cái gì, đại thiếu gia, tôi nghe lầm chứ? Cậu muốn tìm ? Có lầm hay vậy?” Bên kia điện thoại đổi người nghe khác, thanh nhàng trêu chọc hỏi Diêm Hỏa.

      “Mấy người cũng ở đó?” Diêm Hỏa lập tức nhận ra chủ nhân của giọng , vui .

      “Tôi làm sao lại thể ở chỗ này chứ? Cậu chút coi muốn tìm như thế nào?” Tiếng tò mò ở bên kia truyền thẳng vào trong tai Diêm Hỏa.

      “Tại sao tôi phải cho cậu biết chứ? liên quan đến cậu.” đợi bên kia xong, Diêm Hỏa cúp điện thoại trước rồi.

      nhân tính mà, bất quá Ưng, Diêm Hỏa gọi cậu tìm tên gì?” Tá Tiêu bất bình , quay đầu lại hỏi người đàn ông bên cạnh, toàn thân tản ra khí lạnh băng.

      “Bạch Kính Kính.” Đôi tay đánh bàn phím nhanh, rất nhanh màn hình liền xuất vài tấm hình, tên đều là Bạch Kính Kính .

      thể nào, phẩm vị của Diêm Hỏa kém như vậy sao? Sao lại nhà quê như vậy?” Tạ Tiêu nhìn ảnh chụp màn hình, nghĩ ra chẳng lẽ đây chính là người Diêm Hỏa muốn tìm? Lại rất nhà quê nữa đúng ?

      --------------------

      Chương 8: tìm sợi dây chuyền bị mất

      Kính Huyễn vừa rời giường, theo thói quen sờ sờ dây chuyền đeo cổ, “Sao lại rơi, thể nào?” Nhìn cái cổ trống , sợi dây chuyền ở đâu chứ, Kính Huyễn vội vàng xuống giường tìm kiếm.

      “Kỳ lạ, ràng mình có tháo ra, tại sao tìm thấy?” Cẩn thận lục tìm khắp cả phòng, ngay cả giường dưới đất đều nhìn rồi, Kính Huyễn tìm được dây chuyền của mình, gấp đến độ loạn ở trong phòng.

      Mật Nhu vừa tới nhìn thấy Kính Huyễn sốt ruột loạn trong phòng, “Cậu làm gì đấy? tới lui, nhìn thấy mà mình chóng cả mặt.” Mật Nhu nhìn Kính Huyễn có ý muốn dừng lại, nhịn được gọi .

      “Mật Nhu, cậu có thấy sợ dây chuyền của mình , thấy dây chuyền đâu nữa.” Kính Huyễn lấy tốc độ nhanh kinh người tới bên Mật Nhu, nắm tay Mật Nhu vội vàng hỏi, có thể thấy dây chuyền kia quan trọng với bao nhiêu.

      “Cái gì? Cậu đánh mất dây chuyền rồi? phải chứ, chúng ta tìm lại lần nữa.” Mật Nhu kêu lớn, xem ra so với Kính Huyễn còn khẩn trương hơn.

      “Mình đều tìm rồi, thấy, đó là đồ duy nhất ba mẹ mình để lại, mình lại có thể làm mất, ô ô ô….” Kính Huyễn hoang mang lo sợ ngồi bịch giường, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

      “Cậu bình tĩnh nghĩ lại xem, có thể rơi ở đâu đó, cậu những đâu? Cẩn thận nghĩ lại xem.” Mật Nhu cũng sốt ruột theo Kính Huyễn.

      “Tối hôm qua lúc chúng ta cùng dự tiệc mình còn mang theo, hình như là lúc sáng thấy, chẳng lẽ là làm rơi trong khách sạn rồi?” Nghĩ đến khả năng này, mặt Kính Huyễn trắng bệch.

      “Vậy cậu và mình cùng tìm xem, có chút manh mối cũng phải tìm, dây chuyền kia phải rất quan trọng với cậu sao? Cậu còn do dự cái gì?” Mật Nhu thấy dáng vẻ Kính Huyễn do dự quyết, có chút hỏi Kính Huyễn.

      “Nhưng chẳng may gặp phải người kia…, vậy làm sao bây giờ? Bị nhận ra tốt.” Kỳ Kính Huyễn cũng muốn , nếu như bị nhận ra có bao nhiêu xấu hổ chứ? Hơn nữa mình căn bản cũng muốn đến nơi hôm qua mình cùng người đàn ông kia triền miên.

      “Ai, cậu biến ngốc rồi à? Cậu bình thường là bộ dạng khác, ta nhận ra cậu chính là tối hôm qua, hơn nữa, cậu khẳng định ta vẫn còn ở đó? chừng ta sớm rồi.” Mật Nhu vất vả .

      “Nhưng mình vẫn sợ.” Kính Huyễn có chút sợ sệt .

      “Thôi, mình được rồi, cậu cho mình biết khách sạn kia ở đâu là được.” Mật Nhu ra vẻ ta thua ngươi rồi mà nhìn.

      “Chúng ta vẫn nên cùng hơn, dù sao đó là vật quan trọng với mình, mình muốn nhìn thấy nó ngay lập tức mới có thể an tâm.” Kính Huyễn còn héo hon rụt rè như vừa nãy, chủ động đưa ra ý muốn cùng.

      “Lúc này mới ra dáng nha, cậu xuống lầu chờ chút, mình lái xe tới ngay.” Mật Nhu hài lòng nhìn bộ dạng Kính Huyễn, cầm chìa khóa xe xuống.

      “Chào tiểu thư, các có thấy sợi dây chuyền vàng , ở giữa dây chuyền có khắc chữ Bạch.” Kính Huyễn vội vàng hỏi quầy phục vụ.

      có, hôm nay phát được vật gì đánh rơi, ở phòng nào, chúng tôi tìm giúp , xem có hay .” Tiểu thư ở quầy mỉm cười hỏi, đối phó chuyện như vậy thành thói quen.

      “À, tôi nghĩ, hình như là phòng 1102, các đưa tôi tìm chút, tôi muốn tự mình tìm.” Kính Huyễn đề nghị muốn tự mình tìm.

      “Được, theo tôi, tôi dẫn tìm, xem có .” Tiểu thư đứng ở quầy từ phía sau lấy cái chìa khóa trong ngăn tủ, phía trước đưa hai người Kính Huyễn đến phòng 1102.
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Khóc thút thít


      ngơ ngác ngồi giường, ôm gối đầu cũng biết suy nghĩ gì, ánh mắt trống rỗng nhìn lên TV trước mặt mà bật lên, cả người cũng rất sa sút, Mật Nhu vừa vào phòng thấy bộ dạng Kính Huyễn như phải chết chứ muốn sống.

      Sau lần từ khách sạn trở về đều là bộ dạng này, ở khách sạn tìm cả ngày, thậm chí tất cả thảm đều cho lật lên, nhưng vẫn tìm được sợi dây chuyền cha mẹ để lại cho Kính Huyễn, khi về cũng khóc nháo, chỉ là tự giam mình ở trong phòng, cũng ăn cái gì.

      “Kính Huyễn, mình nấu cháo tôm cậu thích ăn nhất, cậu ăn chút , nếu cơ thể khỏe, bác trai bác thấy đau lòng.” Mật Nhu bưng bát cháo nóng hổi, đặt trước mặt Kính Huyễn.

      “Mình có khẩu vị, ăn vào.” Giọng nhàng, khiến cho người ta cảm giác có hơi sức.

      “Cậu có khẩu vị cũng phải ăn, cái người này mấy ngày qua cũng có ăn gì rồi, mình mặc kệ, hôm nay cậu nhất định phải ăn bát cháo này.” Mật Nhu nhìn Kính Huyễn, tự mình bưng bát lên, xúc muôi đặt bên môi thổi cho nguội bớt rồi đưa cho Kính Huyễn, sợ Kính Huyễn tiếp tục như vậy cơ thể chịu nổi.

      cần, mình muốn ăn.” Kính Huyễn tùy hứng chịu ăn, ngậm chặt miệng.

      “Cậu đừng như vậy được , dây chuyền mất quan trọng, bác trai bác hiểu cậu, nếu như cậu vì dây chuyền kia mỗi ngày đều ăn uống, bác trai bác nhìn cũng đau lòng, chẳng lẽ cậu thể nghĩ theo hướng tích cực hơn sao?” Mật Nhu tức giận trúng tim đen, nếu như tại ràng với , biết còn giữ cái bộ dáng này tới khi nào.

      “Ô oa! Nhưng, nhưng mình rất buồn, mình lại có thể cẩn thận làm mất dây chuyền, đó là vật cuối cùng ba mẹ tặng cho mình, mình còn sơ suất như vậy, mình cảm thấy mình vô dụng, ô ô ô… Cậu nên mình làm cái gì bây giờ?” Kính Huyễn bất lực ghé vào bả vai Mật Nhu khóc, nước mắt cố nén mấy ngày qua tất cả đều chảy ra.

      “Cậu như vậy mới đúng chứ, khóc lên tâm tình khá hơn khóc .” Mật Nhu an ủi vỗ vỗ vai Kính Huyễn, mặc cho khóc vai mình.

      “Ha ha!!! Mình làm cho tất cả quần áo của cậu đều ướt.” Sau khi khóc lớn, tâm tình Kính Huyễn có vẻ tốt hơn, nhìn vai Mật Nhu ướt mảng lớn, lại xin lỗi.

      “Thôi , cậu gì với mình đấy, tại tâm tình khá hơn chưa?” Mật Nhu mất hứng , khách khí quá , bưng bát cháo hơi nguội lên: “Bây giờ cậu hẳn là có thể ăn nó chứ? Nhanh ăn , mình còn mua rất nhiều thứ cậu thích ăn, buổi tối mình xuống bếp được rồi.”

      “Ừm! Ăn ngon nha.” Kính Huyễn cảm động cầm bát cháo, ăn như hổ đói, mấy ngày nay đều là Mật Nhu chăm sóc , cũng là cổ vũ lên tinh thần.

      “Như vậy mới phải, sau khi ăn xong cậu sửa sang lại mình chút , xem xem cậu biến thành cái dạng gì, phải vui vẻ, biết ?” Mật Nhu làm bộ ghét bỏ chỉ chỉ quần áo người Kính Huyễn, dùng giọng điệu dạy dỗ .

      “Biết rồi, mình buồn ngủ quá, muốn nghỉ ngơi trước, cậu cũng nên trở về, nếu người nhà cậu lo lắng.” Kính Huyễn ngáp vài cái, trước khi ngủ vẫn quên kêu Mật Nhu trở về.

      “Vậy cũng tốt, buổi tối mình lại tới, 88*.” Mật Nhu câu liền ra khỏi gian phòng.

      *88 = bát bát = bái bai ^^

      “Ai! Ba mẹ! xin lỗi, con đánh mất dây chuyền của hai người, nhưng tại con tốt hơn rồi, thể luôn khiến Mật Nhu lo lắng cho con, ba mẹ hai người có thể hiểu cho con ?” Kính Huyễn nằm ở giường mình, trong lòng vì mình động viên, kế tiếp phải giữ vững tinh thần, thể để cho Mật Nhu vì mình lo nghĩ nữa.

      -----------------

      Chương 10: Tổng giám đốc thần bí

      Ba tháng sau.

      Diêm Hỏa ngồi trong xe thể thao, lái rất nhanh đường cao tốc, chỉ chốc lát sau đến trước cửa lớn của trung tâm bách hóa lớn nhất của tập đoàn Ảnh Hỏa.

      Đúng vậy, chính là tập đoàn Ảnh Hỏa trong vòng ba năm ngắn ngủi liền trở thành bách hóa đầu trong giới, nhãn hiệu hàng đầu thế giới ở nơi này đều có quầy hàng riêng, chuẩn bị rất nhiều sản phẩm hàng hóa Âu Mĩ được phụ nữ giới thượng lưu vô cùng thích. Nó là đại lý duy nhất ở châu Á, hàng năm đều làm ra những sản phẩm cao cấp mới khiến mọi người đều muốn có.

      Ở tập đoàn Ảnh Hỏa bất luận là tiểu thư đứng chào thang máy hay là nhân viên quầy chuyên doanh, tất cả đều là chịu huấn luyện nghiêm khắc, mỗi ngày đều có quản lý kiểm tra từng khu, lấy duy trì chất lượng phục vụ là hàng đầu. Dĩ nhiên, tập đoàn Ảnh Hỏa đãi ngộ rất tốt, nhân viên lưu động đại khái là cao nhất trong bách hóa, ngay cả điều động nhân viên quầy chuyên doanh ở đây, cũng bởi vì số lượng khách lớn, nghiệp tích cao, mọi người tiền đầy túi, có ai nguyện ý từ bỏ công việc nơi này.

      cửa hàng bách hoá lớn như vậy, chủ nhân cũng là Thần Long thấy đuôi, có mấy người gặp qua diện mạo của ta, chỉ có mấy vị cán bộ cao cấp khi họp có gặp qua. Nhưng chữ cũng ra thân phận ta, mọi người cũng hỏ. Dù sao chỉ cần làm tốt công việc của mình là được, đối với tổng giám đốc thần bí kia mọi người cũng chú ý nhiều.

      Mà lúc này tổng giám đốc của tập đoàn Ảnh Hỏa chính là Diêm Hỏa, chính xác là người hai nhân cách, bình thường đều là bộ bất cần đời, hoa hoa công tử, scandal hoa đào được giới truyền thông ngừng đưa tin, người nào có thể đoán được chính là tổng giám đốc tập đoàn Ảnh Hỏa. Thậm chí có thể là ngay cả nằm mơ cũng nghĩ tới chuyện này, nên là ngày thường ngụy trang quá tốt, hay là bọn họ quá ngu ngốc đây?

      Diêm Hỏa ngồi ở trong xe, nhìn đám người chen chúc trong cửa hàng, tự tin nở nụ cười. Đây chính là thành quả mình mong muốn, nhìn mấy vị tổng giám đốc đứng cạnh cửa lớn, Diêm Hỏa biết là chờ mình. Bởi vì ngày hôm qua báo cho bọn họ biết rằng hôm nay chính thức tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, ba năm đến.

      “Tiên sinh, công ty quy định bên này thể dừng xe, xin để ở bên kia.” người bảo an trẻ tuổi đứng trước cửa dùng cặp mắt hâm mộ nhìn xe của Diêm Hỏa, bởi vì Diêm Hỏa còn đeo mắt kính to, ta thấy gương mặt Diêm Hỏa, chỉ là lễ phép xin Diêm Hỏa lái xe .

      “Oh! Được.” Diêm Hỏa cũng trách người bảo an kia, dù sao quy định là mình định ra.

      vị cán bộ cao cấp đứng ở bên cạnh cửa tinh mắt nhìn thấy Diêm Hỏa, đợi Diêm Hỏa lái xe , bước nhanh chân tới trước mặt Diêm Hỏa: “Hoan nghênh tổng giám đốc đến, mọi người đều chờ ngài.” Giọng cao thấp, cũng có lấy lòng quá trớn, ngược lại có chút kích động.

      “Ừ, mọi người lên trước, tôi đậu xe xong vào ngay.” Diêm Hỏa khách khí , có nửa ý khinh bỉ.

      “Ngài, ngài là tổng giám đốc?” Nhân viên bảo an đứng bên nghe bọn họ chuyện, kinh ngạc há to miệng, dường như có thể nhét vào cái trứng gà.

      có gì, cậu làm việc .” Diêm Hỏa nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nhân viên bảo an, có chút buồn cười kêu rời .

      “Vâng, vâng, xin lỗi, vừa nãy có chỗ nào thất lễ xin tổng giám đốc bỏ qua cho.” Chỉ sợ mất công việc tốt như vậy, nhân viên bảo an vội vàng ra sức xin lỗi Diêm Hỏa, mặc dù mình có làm sai điều gì.

      “Ha ha! Cậu làm sai gì cả, cậu khẩn trương như vậy làm gì?” Diêm Hỏa là cảm thấy buồn cười.

      “Ách…” Nhất thời bị lời của Diêm Hỏa dồn tới đường cùng, nhân viên bảo an kia biết tiếp theo phải gì.

      “Cậu về vị trí của cậu , cậu làm rất tốt.” Diêm Hỏa để lại câu rồi lái xe , để ý đến .
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :