1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ, đừng đùa với lửa! - Phồn Hoa Đóa Đóa (Full 171 Chương Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      MẸ ĐỪNG ĐÙA VỚI LỬA
      [​IMG]
      Tác giả: Phồn Hoa Đóa Đóa
      Thể loại:Hắc bang
      Chuyển ngữ: quacauphale


      Giới thiệu nội dung:


      là người mẹ chưa lập gia đình, có con trai thiên tài phúc hắc.

      là Vua Y chợ đen để lộ tài năng.

      có tim, có phổi, thu tiền mới cứu mạng, tóm lại là rất quý.

      là vương giả hắc đạo nuôi dưỡng trong địa ngục, tàn nhẫn máu lạnh, lòng dạ độc ác vô tình.

      Gặp nhau, cuộc sống từ đó khuấy động đến mức làm cho người ta run rẩy cả người, hô hấp dồn dập làm cho người ta hít thở thông.

      Nữ bác sĩ để lộ tài năng + bảo bối hacker phúc hắc đáng + lão đại hắc đạo máu lạnh vô tình.

      Đây là tiểu thuyết Hắc bang, ngược, nhà ba người cùng chung sống chết, cùng chung hoạn nạn.


      Dẫn truyện


      "Trước mắt rời , , lưu lại."

      "Viêm tiên sinh, tôi cũng phải là ra giả mạo, lưu lại cũng có tác dụng lắm đâu."

      "Làm y tá."

      "Tôi phải y tá, tôi là bác sỹ thực tập chuyên khoa, tôi còn chưa tốt nghiệp, hơn nữa, hơn nữa, tôi học khoa phụ sản."

      Trình Du Nhiên xuất thân trong gia đình y học cổ xưa, vốn học khoa y nổi tiếng, lại vì chưa kết hôn mà có con khiến cho tốt nghiệp muộn, sáu năm sau vẫn như ý phải ở lại bệnh viện, chỉ vì tấm bằng tốt nghiệp chính quy, nhưng kỳ , sớm đạt được thân tuyệt học trở thành vua y tiếng tăm lừng lẫy trong chợ đen, thu tiền mới cứu mạng, tóm lại là rất đắt, có tiền xin đừng quấy rầy yên tĩnh của và con trai.

      Trình Nặc – con trai Du Nhiên, thiên tài máy tính, sáu tuổi, bảo bối phúc hắc bề ngoài đáng mười phần, mọi việc đều lấy mẹ làm đầu, nhưng có ngày, sau khi người ba khủng bố kia xuất , điều duy nhất cu cậu có thể chính là: tình thế nghiêm trọng, mẹ, đừng đùa với lửa.​
      Last edited: 18/5/15
      songanhPhiên Nhiên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: "Vua y" chợ đen


      Đồng hồ treo tường phát ra tiếng tích tắc, chợt "bịch" tiếng, túi du lịch màu đen nặng nề đặt khay trà chạm trổ bằng gỗ đào.

      "Trong này có năm trăm vạn đô-la." Người đàn ông nhìn người ngồi salon, khom người mở túi du lịch trong tay rồi đặt xuống, tiếp tục : "Chỉ cần động dao cứu hội trưởng của chúng tôi, số tiền này đều là của ."

      Người ngồi ghế salon cho dù đứng lên cũng phải là cao, vóc người hơi gầy, có đầu tóc ngắn màu nâu, mắt kính gọng đen, khẩu trang che kín mặt, thân quần áo màu trắng đơn giản, giờ phút này tư thái thản nhiên dựa vào thành ghế, hai chân dài bắt chéo, cái tay gác lên tay vịn, ngón tay gõ có tiết tấu theo thanh tích tắc của đồng hồ treo tường, chỉ thấy bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, sạch nhiễm bụi bậm.

      Sơn Nguyên Nhất thể tin được, người hội trưởng tìm nửa tháng lại có bộ dáng này, biết có lợi hại như trong truyền thuyết hay .

      Lúc này, người ngồi ghế salon ngừng tay lại, cầm xấp đô-la lên, nhìn chút mới chậm rãi mở miệng: "Mỗi thủ đô lâm thời đều có quy tắc, nếu Long Trạch tiên sinh mời tôi nên tuân thủ quy củ của tôi."

      tràng tiếng lưu loát, thanh trong trẻo hơi chút trầm thấp, câu cũng phải hướng về phía người đàn ông vừa với mình, vừa vừa giương mắt, xuyên thấu qua tròng kính nhìn về phía người đàn ông trung niên có địa vị nằm giường lớn giữa phòng, lão đại Tam Khẩu tổ Nhật Bản -Long Trạch Thu.

      có chút sợ hãi, cho dù ông ta nắm giữ ngàn vạn của cải, nắm giữ quyền lực tối cao, nhưng chỉ nắm giữ tính mạng của ông ta.

      Tiện tay đem xấp đô-la ném vào trong cái túi màu đen, sau đó đẩy mắt kính gọng đen mặt cái, đứng lên : "Nếu như có thành ý, vậy mời cao minh khác."

      "Mày chẳng qua chỉ là bác sỹ chợ đen, rượu mời uống lại thích uống rượu phạt, mày ——"

      "Câm miệng!" tiếng quát lớn, thuộc hạ dám chuyện, Long Trạch Thu ngước mắt nhìn người đàn ông có vóc dáng cao trước mắt, ta đúng là người mà ông phái tìm nửa tháng nay, tháng trước, ông kiểm tra đầu phát khối u, nhất định phải mau chóng giải phẫu, nếu sống qua tháng, nhưng khối u này chỉ cách thần kinh não có 0.01 cm, dưới tình huống như vậy, có bất kỳ bác sỹ ngoại khoa nào có thể bảo đảm giải phẫu mở não làm tổn thương đến thần kinh não.

      Vì vậy, ông liền nghĩ đến "Vua Y" danh tiếng vang dội bên trong chợ đen mấy năm nay, nghe y thuật cao siêu giống như Hoa Đà chuyển thế, đặc biệt là thủ thuật giải phẫu của ta, động dao mau lại rất chính xác, hơn nữa sai chút nào.

      Chỉ là vị vua y này cũng phải ai cũng chịu chữa trị, cũng có ai có thể trực tiếp liên lạc với ta, coi như liên lạc được, cho tới bây giờ cũng phải thu phí xem bệnh trước, nếu phải vậy cho dù có mấy chục người chĩa súng về phía ta cũng chữa bệnh cho người ta, dù sao người muốn tìm ta chữa bệnh tính mạng đều như ngàn cân treo sợi tóc, nếu giết ta rồi đồng nghĩa với việc đặt dấu chấm hết cho sinh mạng của mình, cho nên ông biết, uy hiếp có tác dụng đối với vị vua y này.

      "Vấn đề tiền có thể thương lượng, cho dù có hơn năm trăm vạn đô-la cũng thành vấn đề." Đường đường chủ nhân nhà Long Trạch thế nhưng dùng giọng chuyện ôn hòa như thế, có ai có thể thấy qua, chỉ có điều giọng điệu này của ông ta khiến tinh thần Trình Du Nhiên cảm thấy hết sức thoải mái, cất bước tới bên giường Long Trạch Thu.

      "Theo quy củ cũ, thu tiền mặt, chi phiếu hay tiếp nhận chuyển khoản bất kỳ ngân hàng nào, muốn tôi làm giải phẫu cho ông rất đơn giản, lấy ra châu báu mà tôi để ý." Mang theo tiền mặt quá phiền toái, chi phiếu cùng chuyển khoản cũng rất dễ dàng bị người tìm được đầu mối thân phận của , cho nên cho tới bây giờ đều lựa chọn phương thức tương đối mà lại an toàn.

      Hóa ra chỉ đơn giản thế này, Long Trạch Thu vừa nghe xong rốt cuộc thở phào nhõm, "Đương nhiên có vấn đề, trong phòng tôi đây đều cất giấu bảo bối quý giá của tôi, mọi vật đều giá trị liên thành, cậu tha hồ chọn, cầm tùy thích, kiểu dáng cũng hoàn toàn có thể." Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của ông, những thứ này cũng tính là cái gì.

      Trình Du Nhiên cười cười, hơi khom thân thể xuống, tay hết sức mau lẹ cầm hộp gỗ tuyệt đẹp ở tủ đầu giường lên, thuộc hạ bên người muốn tiến lên, chỉ thấy Long Trạch Thu liếc bọn họ cái, ai cũng dám cử động nữa, nhưng đều nhìn đồ cầm trong tay, Trình Du Nhiên liếc vẻ mặt của bọn họ cái, khóe miệng hơi nâng lên, để ý tới giờ phút này sắc mặt Long Trạch Thu có bao nhiêu khó coi, mở miệng trước: "Cái này thôi."

      như nước chảy, nhưng lại có thể xác định, lấy được tuyệt đối là đồ tốt.

      Đây chính là châu báu cực kỳ quan trọng đối với Long Trạch Thu, tốn sức trăm nghìn cay đắng mới lấy được từ Newyork.

      Long Trạch Thu nhăn mày lại, đáy lòng tính toán phen, tại quan trọng là phải vỗ về vua y làm phẫu thuật cho mình, chờ sau này giết người đoạt lại đồ về, nghĩ tới đây, ông gật đầu : "Được, chỉ cần có thể giúp tôi loại bỏ khối u này."

      Khóe miệng Trình Du Nhiên nhàng nâng lên nụ cười yếu ớt, nếu đối phương dứt khoát như vậy, cũng thích kéo dài, đem cái hộp đặt ở trong túi áo mình, ánh mắt thu lại, xoay người mặc bộ áo blouse trắng, mặt nghiêm chỉnh trước nay chưa có, mở miệng : "Bắt đầu !"

      Nghe được câu này, cuối cùng Long Trạch Thu cũng thở phào nhõm, sau đó bị y tá đẩy vào trong phòng giải phẫu sát vách sớm chuẩn bị xong.

      Trong phòng giải phẫu mùi nước sát trùng tràn khắp bốn phía, thiết bị hề kém hơn so với phòng giải phẫu của bệnh viện cao cấp, mặt khác còn có hai bác sỹ gia đình được Long Trạch Thu mời tới, như vậy có thể thấy được, ông ta khẩn trương dường nào đối với lần giải phẫu này, ra , hai người bác sỹ gia đình càng khẩn trương hơn, bởi vì bọn họ đều rất , lần giải phẫu này mà xảy ra sai sót gì bọn họ phải mất mạng.

      Khi đèn giải phẫu sáng lên, máy móc chung quanh lập tức vang lên, Trình Du Nhiên hết sức trấn định, cầm dao lên mổ, bắt đầu lưu loát, dừng lại giây nào.

      Ca giải phẫu dài đến hai giờ, sau khi kết thúc, Trình Du Nhiên cởi bao tay tràn đầy máu tươi xuống, cởi áo khoác, lưu lại câu đơn giản ràng: "Thuốc tê hết hết chuyện."

      Sau đó bỏ lại áo blouse dính vết máu, tiêu sái rời , cũng quay đầu lại.

      mới vừa mấy bước, chỉ thấy người đàn ông nhìn theo Trình Du Nhiên bắt đầu khoát tay áo ra hiệu với mấy người, mấy thuộc hạ mặc tây trang màu đen cung kính tới, người đàn ông trầm giọng : "Hội trưởng có giao phó, cầm đồ vật về, lưu người sống!"

      xong, trong mắt lóe lên tia nham hiểm lạnh lẽo.

      đương nhiên biết dễ dàng rời như vậy, khi vừa ra khỏi nhà Long Trạch cảm thấy có người theo dõi sau lưng, cho nên nhanh chóng xuyên qua đường cái, tới Ginza rực rỡ thúc giục sống về đêm ở Tokyo, khắp nơi tràn ngập buông thả trụy lạc, hơi thở tráng lệ mê người.

      Bước chân mấy người áo đen sau lưng càng lúc càng nhanh, Trình Du Nhiên biết thích hợp, lập tức chạy, khóe miệng cười cười, những người này cũng biết, ngoài việc vươn tay giải phẫu nhanh ra, công phu chạy bộ còn nhanh hơn, thuộc hạ của Long Trạch Thu đuổi theo đường, nhưng vẫn chú ý tới người ta lui tới nơi này.

      Trình Du Nhiên sớm tính đến điểm này, vì vậy, ở trước mặt nhiều người lập tức cua quẹo tiến vào, thuộc hạ của Long Trạch Thu đuổi kịp tới nơi khúc quanh cũng thấy người.

      "Người đâu? là mấy tên phế vật." Sơn Nguyên Nhất tức giận quát mấy thuộc hạ: "Còn mau chóng tìm kiếm chung quanh!"

      cũng gấp hỏng, nếu tìm được người, vật kia được lấy trở lại, chuyện lớn.

      Vậy mà trong lúc phân phó thuộc hạ tìm kiếm chung quanh, liền thấy bóng dáng lung linh tới phía mình, tóc quăn tự nhiên bên dưới là khuôn mặt hoàn mỹ và tinh sảo như nữ thần Hy Lạp, dưới ánh đèn lờ mờ, da thịt mềm mại hơi phiếm hồng, hoàn toàn có bất kỳ tỳ vết nào, giẫm giày cao gót lướt qua bên người , nhìn dáng vẻ nóng bỏng này, khóe miệng nhếch miệng lên cười tà khí.

      Rất nhanh tiến vào xe việt dã màu đen dừng ở ven đường, xe khởi động, trong nháy mắt hòa vào đêm tối, biến mất ở đầu đường Ginza phồn hoa, tiếp đó, nghĩ cũng cần nghĩ, sợ rằng cả Ginza cũng bị thuộc hạ của Long Trạch Thu lật tung, dù thế nào bọn họ cũng nghĩ ra mới vừa qua bên người Sơn Nguyên Nhất chính là vị vua y trong truyền thuyết.

      Xe ngược chiều gió, dưới ánh đèn nê-ông Trình Du Nhiên ngồi ở ghế cạnh tài xế, khuỷu tay nhàn nhã chống cửa sổ xe, gió đêm thổi vào, lướt qua tóc , ở dưới bóng đêm, khuôn mặt nhắn tuyết trắng sáng long lanh, là mê người.

      "Tìm chỗ uống ly? Lâu rồi chúng ta ước hẹn." Người đàn ông ghế lái toàn thân đồ thể thao, tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan thâm thúy, nhếch miệng lên nụ cười đẹp mắt, quay đầu nhìn về phía Trình Du Nhiên.

      Trình Du Nhiên cho Ngải Sâm - người liên hệ với chợ đen cái xem thường, : "Thôi , tôi muốn bị đám phụ nữ đuổi giết."

      biết, lại cự tuyệt lần nữa, dù sao, bọn họ hợp tác nhiều năm, đối với tính tình của Trình Du Nhiên còn hiểu ít nhiều.

      Ngải Sâm thở dài cái, mặt uất ức : "Em cự tuyệt tôi nhiều năm rồi, tôi đau lòng."

      "Dù sao cũng có phụ nữ nguyện ý tới vuốt lòng của lên" Trình Du Nhiên sớm biết Ngải Sâm giả bộ uất ức, lần tặng ánh mắt trắng, đưa tay cầm vé máy bay bên lên : "Dừng ở ven đường , tự tôi phi trường."

      Xe dừng ở ven đường, Ngải Sâm quay đầu : "Lần sau nhất định phải ước hẹn cùng tôi."

      "Lần sau, làm phiền nhận việc tình huống, đừng làm cho tôi lại phí miệng lưỡi như thế." Căn cứ vào ngày thường, cũng nhiều như vậy, làm trễ nải thời gian về nhà với con trai, Trình Du Nhiên nhanh chóng xuống xe, tiếp tục : "Tiền kia gửi vào tài khoản của tôi, đừng quên, gần đây tạm thời nhận việc."

      Gần đây có việc lớn phải bận rộn, còn việc tư nên hết thảy nhận, xong, đóng cửa xe, xuyên qua đường cái, nhanh chóng bắt chiếc taxi, hướng phi trường.

      Ngải Sâm nhìn người tiêu sái rời , thở dài cái, đưa tay lấy chiếc túi ghế sau vừa bỏ lại, bên trong trừ bộ y phục, tóc giả màu nâu cùng mắt kính gọng đen ra còn có cái hộp tinh sảo, thấy đây chính là đồ hôm nay lấy được, nhìn chạm trổ của cái hộp này, xem ra nhất định là đồ tốt.

      Vì vậy, mở ra xem, nhất thời, gương mặt tuấn tú cứng đờ, này, đây là. . . . . .

      Chương 2: Con trai bảo bối



      Trong bóng tối, dao giải phẫu phân tán đầy đất, thân là bác sỹ, tay bị trói chặt ở thành giường.

      ngừng giãy giụa, đôi tay bị dây thít chặt, ngón tay bởi vì máu thông mà hơi tím tái, dưới ánh đèn tối mờ, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ nhìn người đàn ông bị thương nặng trước mắt, ràng nghe được hô hấp của dồn dập, hùng hậu. . . . . .

      "Tin tưởng tôi, tôi phụ trách." Giọng tiếng trầm thấp khàn khàn như cam kết vang lên bên tai .

      Phụ trách cái gì? căn bản cần, . . . . . .

      "Đừng! A ——"

      Trình Du Nhiên nằm giường chợt mở mắt, khi nhìn hoàn cảnh xung quanh mới tỉnh táo lại, xem ra mình lại mơ thấy giấc mộng kia, chuyện cũng trôi qua sáu năm rồi, còn suy nghĩ nữa, nhưng tại lại xuất trong giấc mơ của .

      Sáu năm trước, rời nhà ra từ Newyork tới Hongkong, người có đồng nào, dưới sắp xếp của bạn tốt Ngải Sâm, lần đầu tiên làm giải phẫu ở chợ đen, đạn xuyên thủng ngực trái, vị trí gần tim và tuyến thần kinh, bác sỹ nào có thể bảo đảm an toàn lấy đạn ra, mà xuất thân trong gia đình y học cổ xưa từ am hiểu phương thức giải phẫu nhất, cho nên vì cuộc sống sau này, nhận lấy việc này, thành công lấy đạn ra khỏi cơ thể đối phương.

      Nhưng người đàn ông đó hết thuốc tê xong lại cưỡng bức người cứu tính mạng ta, ngất , khi tỉnh lại thấy người, trừ chỉ để lại sợi dây chuyền, lưu lại gì cả, biết tên gì, là người ở đâu, cái gì mà tin tưởng , phụ trách, là chuyện cười!

      Trình Du Nhiên thu hồi suy nghĩ, cần tiếp tục suy nghĩ chuyện này, lật người, chuẩn bị tiếp tục ngủ bù lại chợt nghe thấy hồi thanh máy móc phá vỡ an tĩnh buổi sáng.

      "Mẹ, rời giường! Mẹ, mẹ, rời giường! Mẹ mẹ mẹ ——"

      Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nhìn đồng hồ báo thức hình con chó đầu giường ngoắt ngoắt cái đuôi, muốn đưa tay nhấn tắt thanh màn ảnh trước bụng con chó bỗng nhiên xuất bé trai tuấn, nhếch miệng cười tà, ngồi ở trước bàn ăn, uống hớp sữa tươi, thanh non nớt tràn đầy tức giận thông qua màn ảnh truyền đến.

      "Mẹ, đừng nghĩ nhấn công tắc tắt , đồng hồ báo thức trong nhà đều dùng điều khiển tầm xa, mẹ tắt được." Khuôn mặt tuấn lên vẻ tự tin, để ly sữa tươi xuống, rất có tư thế tay cầm dao tay cầm nĩa xiên cắt trứng gà, bỏ vào trong miệng, tiếp tục : "Rời giường ăn điểm tâm."

      xong, bé đè xuống chốt, chó lại tiếp tục ríu rít ngừng, như niệm kinh: "Mẹ rời giường, mẹ rời giường!"

      Trình Du Nhiên chịu nổi tạp này, kéo thân thể mệt mỏi bơ phờ xuống giường, ra khỏi phòng, nhìn thấy con trai ngồi ăn điểm tâm bàn ăn, uống xong ngụm sữa tươi cuối cùng, cu cậu nâng khuôn mặt tuấn lên, nhếch miệng cười ta giống như ác ma, "Mẹ, con đây là vì tốt cho mẹ, lại đến trễ, con trai lo thể tốt nghiệp."

      sai, tiểu tử tuấn có bộ dạng tiểu đại nhân kia chính là con trai Trình Nặc gần sáu tuổi của , tiểu tử này trừ thích máy vi tính ra, chính là thích nhạo báng mẹ mình, cũng có việc gì chỉ luôn nhắc tới chuyện khiến đau lòng là học y học chuyên khoa sáu năm cũng chưa tốt nghiệp.

      Mọi người bác sỹ chữa bệnh cho người dễ chữa bệnh cho mình khó, chuyện xảy ra năm đó, bởi vì nhất thời chưa kịp hồi hồn, quên mất uống thuốc tránh thai, kết quả ba tháng sau kiểm tra thân thể phát mang thai, lúc ấy, ý nghĩ duy nhất của là mặc kệ người đàn ông kia là ai, tin tưởng mình có khả năng nuôi con tốt, cho nên quyết định sinh ra, vì vậy tạm nghỉ học năm, cũng vì vậy cho nên đến bây giờ cũng chưa có tốt nghiệp, nhưng mà tính toán, chỉ cần bưng bít tháng thực tập ở bệnh viện là có thể vinh quang tốt nghiệp.

      Lúc này, thím Vân bưng điểm tâm ra từ phòng bếp, đặt ở mặt bàn : "Du Nhiên, bữa ăn sáng của con."

      "Cảm ơn thím Vân." Thím Vân sống ở sát vách nhà bọn họ, năm đó ôm Tiểu Nặc đến nơi này, thời điểm biết thím Vân làm nội chợ, phẩm chất tệ, cho nên mời bà sang giúp việc phụ, cho tới bây giờ, trừ chuẩn bị thức ăn vào ngày thường ra, còn làm thêm giờ hoặc là nhận thêm việc chăm sóc Tiểu Nặc, điều này cũng khiến Du Nhiên có thể an tâm làm chuyện của mình, ra , chủ yếu nhất chính là Trình Du Nhiên biết nấu cơm.

      Trình Du Nhiên ăn miếng sandwich, khen ngợi thím Vân: "Ừhm, vẫn là thím Vân làm sandwich ăn ngon nhất, nếu con làm bác sỹ, hợp tác với thím Vân mở quán trà, nhất định có lãi."

      "Nghe giọng điệu của con này, chẳng lẽ thể tốt nghiệp?" Nửa năm trước thi tốt nghiệp lại chợt có gì ngoài ý, kết quả thêm ba tháng thực tập, vốn tưởng rằng có thể tốt nghiệp, rồi lại chợt có chuyện làm trễ thi tốt nghiệp, kết quả lại thêm ba tháng, tại mắt thấy còn dư lại tháng, phải thể tốt nghiệp chứ, bộ dáng thím Vân khẩn trương giống như là quan tâm con của mình.

      Thím Vân thốt ra lời này, Tiểu Nặc bất đắc dĩ mở đôi tay ra, : "Mẹ xem , thím Vân cũng lo lắng về chuyện tốt nghiệp của mẹ, xem ra tốt nghiệp rất xa vời."

      "Yên tâm! tháng sau con cầm nó về cho hai người quan sát." ra thân là bác sỹ chợ đen căn bản cũng cần tốt nghiệp, chẳng qua là có tiêu chuẩn nhất định, cũng tin như hai lần trước, tạm thời nhận việc nên làm trễ tốt nghiệp, lần này nhất định có thể cầm cái bằng chính quy đến trước mặt bọn họ.

      Có lẽ ngay cả chính cũng biết, tháng sau, như con trai , bằng tốt nghiệp đối với , rất xa vời.

      Ăn điểm tâm xong, Trình Du Nhiên thay quần áo xong, xốc túi lên mang theo con trai ra cửa.

      Xe đưa đón của nhà trẻ dừng ở bên ngoài chung cư, giáo xuống, nhìn Tiểu Nặc đáng cười : "Chào Trình tiểu thư, chào Tiểu Nặc, lên xe nào."

      "Chào ạ." Dáng vẻ Tiểu Nặc khéo léo, đeo ba lô màu xanh đen, trước khi lên xe xoay người với mẹ: "Mẹ, hôm nay tới đón con sớm nhé!"

      Trình Du Nhiên làm thủ thế OK, lúc này con trai mới an tâm lên xe, dĩ nhiên biết hôm nay là ngày bạn tốt La Gia Kỳ kết hôn, thể tham gia hôn lễ của ấy, bởi vì hôm nay cũng là ngày chuyển đến khoa phụ sản thực tập.

      Trình Du Nhiên đạp chân ga, guồng máy quay, chỉ thấy chiếc Bentley màu đen ngược chiều gió mà đến, trong nháy mắt hai xe lướt qua nhau, Trình Du Nhiên tình cờ quay đầu sang, xuyên thấu qua cửa sổ xe đóng, giao hội cùng tròng mắt màu nâu sẫm.

      Trái tim Trình Du Nhiên đập mãnh liệt, trong nháy mắt đạp thắng xe, khẳng định mới vừa thấy, nhưng Bentley màu đen biến mất ở trong tầm mắt của , chỉ trong nháy mắt mà có thể khẳng định được có phải người kia hay , nhưng có quan hệ với , nhún vai cái, đạp cần ga, tiếp tục về hướng bệnh viện.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Gặp bạn cũ

      Trình Du Nhiên dừng xe xong, vào bệnh viện, thấy Đại Vĩ xông tới mặt, mặt mang nụ cười nhạo báng, : "Du Nhiên, kỳ nghỉ hai ngày này trôi qua khỏe rồi hả? Xem mặt mày hồng hào là có chuyện tốt."


      "Đúng, chuyện cực tốt!" Nửa đêm hôm qua trở lại Hongkong, sáng sớm phải làm, đúng là hành hạ, Trình Du Nhiên còn ngáp cái, : "Tốt đến mức ngay cả thời gian ngủ cũng đủ."


      "Ơ, là ai khiến em ngay cả thời gian ngủ cũng đủ? Cũng quá mạnh nhỉ?" Đại Vĩ càng thêm hăng say, còn mang theo giọng cởi mở, Trình Du Nhiên liếc ta cái, nhanh chóng tiến vào thang máy, tiểu tử này theo vào rất nhanh, lại mở miệng : "Chẳng lẽ là thất tình dẫn đến mất ngủ? Điều này tốt quá, đầu tiên trước, em phải để lại cơ hội này cho tôi, để cho tôi lần em đủ."


      Trình Du Nhiên muốn để ý tới cái người đàn ông hoàn toàn phân biệt được hoàn cảnh hô to tuyên ngôn tình , theo biết, lời như vậy, ta cũng chỉ với mình , cho nên cũng coi trọng lời ta , cho ta cái xem thường, liền tới phía khoa phụ sản, ngàn vạn lần được vào ba tháng này lại làm cho chậm trễ thể tốt nghiệp, mất mặt lớn.


      Bên trong phòng họp, mấy vị bác sỹ cũng đến, riêng có bác sỹ Lưu được xưng danh là thần mặt đen ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, mắt thấy thời gian cũng sắp tới rồi, cửa phòng họp chợt mở ra.


      Trình Du Nhiên vào, thân áo bác sỹ trắng như tuyết mặc lên người, tóc dài ghim lên chỉnh tề, nhìn bác sỹ Lưu kéo ra nụ cười đẹp mắt, giọng trong trẻo: "Thực tập sinh Trình Du Nhiên trình diện."


      Tiếng tăm của Trình Du Nhiên sớm nổi danh ở cái bệnh viện này, làm thường đến muộn đành, liên tục hai lần thi tốt nghiệp cũng đến muộn, người ta đủ tư cách thi, mà bởi vì có vượt qua kiểm tra, vì thế đều có ghi chép bác sĩ thực tập, bác sỹ Lưu đẩy mắt kính gọng đen cái, quan sát Trình Du Nhiên rồi : "Nếu mọi người đến đông đủ, vậy chúng ta họp thôi."


      Trước khi tới, có người nhắc nhở , cẩn thận bác sỹ Lưu, rất nhiều thực tập sinh đều thể tốt nghiệp dưới tay của bà ta.


      Cũng rất may, thời gian vừa vặn, lần này có trễ, nếu vị bác sỹ Lưu này tuyệt đối xuống tay lưu tình, Trình Du Nhiên thở phào nhõm, nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình.


      Chỉ họp có mười phút ngắn ngủn, bác sỹ phải tách thực tập sinh ra để tiến hành công việc, Trình Du Nhiên nhìn mấy chữ phân công hoa văn trong tay mình, khóe miệng bứt lên nụ cười cứng ngắc, này, đúng là quá coi trọng , lại phân làm thuộc hạ của bác sỹ Lưu.


      "Còn lo lắng cái gì? Còn ?" Bác sỹ Lưu đứng lên từ ghế, nhìn sang Trình Du Nhiên, lạnh lùng .


      Trình Du Nhiên hít sâu hơi, nhanh chóng theo, nếu trời cao giáng xuống ỗi người: nhất định phải lao tâm khổ chí, mệt mỏi gân cốt, đói da thịt, thân khốn cùng, phe phẩy loạn lên phải nhẫn nhịn chịu đựng, thể phản kháng.


      Song những lời này đúng là nghiệm chứng ở người , từ lúc họp xong theo bác sỹ Lưu giải phẫu, tìm phòng, hội chẩn, chớp mắt đến xế chiều, là vừa mệt vừa đói, nếu phải là sandwich buổi sáng của thím Vân có rất nhiều nguyên liệu khẳng định là được rồi.


      Rốt cuộc, lúc bác sỹ Lưu đồng ý, mới có thời gian phòng ăn tầng ba ăn chút gì, nhân tiện uống ly cà phê để nâng cao tinh thần.


      Dinh, cửa thang máy mở ra, mấy người đàn ông cao lớn tây trang màu đen đứng ở bên trong, bọn họ ra ngoài trước, sau đó có bụng to ra, Trình Du Nhiên có chút buồn ngủ vừa ngẩng đầu, thấy ra, tinh thần lập tức lên.


      "Lâm? !"


      chợt bị gọi lại lúc này mới ngẩng đầu, xuyên thấu qua kính đeo mắt màu trà nhìn người gọi mình, đầu tiên là hơi do dự, rất nhanh, khuôn mặt vốn có chút tái nhợt lập tức trở nên kích động, tay đỡ bụng, tới trước mặt Trình Du Nhiên, tháo kính đeo mắt xuống, trong đôi mắt xanh biếc hẳn là kinh ngạc: "Cathy, sao lại là cậu? Rốt cuộc sáu năm qua cậu nơi nào, trôi qua có tốt ?"


      Nhìn thấy bạn tốt nhiều năm, Eiffel Lâm kéo tay Trình Du Nhiên, kích động tràng, đều hỏi sáu năm qua như thế nào.


      Trình Du Nhiên mở hai tay ra, đột nhiên cười cười, : " phải tôi rất tốt sao? Xem cậu lo lắng vớ vẩn kìa, ngược lại cậu ấy, Lâm, cậu biết cậu. . . . . ."


      Còn chưa có xong, bị Lâm ngăn cản, sau đó nhìn về phía mấy người đàn ông bên cạnh, dùng văn : "Các người chờ tôi ở chỗ này, tôi có mấy lời muốn với bạn tôi."


      xong, Lâm kéo Trình Du Nhiên tới bên cửa sổ.


      Trình Du Nhiên đỡ ngồi xuống ghế dài ở hành lang, quan sát cái bụng to ra của , cau mày lại : "Cậu có con? Cậu biết thân thể của mình, sao lại mạo hiểm như vậy?"


      Lâm còn là thiếu nữ buồn lo ngày xưa mà Trình Du Nhiên biết, có chút khổ sở, đưa tay cầm tay Trình Du Nhiên.


      "Ba năm trước đây tôi lấy Khải Tát, tôi cho là chúng tôi nhau nên cái gì cũng để ý, nhưng cậu cũng , ở trong gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, tôi sinh đứa bé, chỉ tôi, ngay cả Khải Tát đều có địa vị." Trình Du Nhiên biết và Khải Tát nhau từ rất sớm, ba năm trước đây, khi xem báo chí, nhìn ấy gả cho Khải Tát, cũng vui mừng thay Lâm, nhưng lại ngờ Lâm biết tính toán như vậy.


      "Cho dù là như thế, cậu cũng thể lấy tính mạng bản thân ra đùa giỡn, từ cậu mắc bệnh tim bẩm sinh, trong lúc mang thai gánh nặng càng lúc càng lớn, dù cậu chịu nổi những thứ này, nhưng sinh con rất dễ thi thể hai mạng."


      "Cathy, tôi đều biết những thứ này, vì thế mà mấy tháng qua tôi đều rất cẩn thận, cũng làm theo bác sỹ dặn dò, phải cậu biết tình hình mấy năm nay trong gia tộc Khải Tát, ấy tôi, tôi thể trơ mắt coi như trông thấy, tôi muốn làm chuyện gì đó cho ấy, tại tôi tốt lắm, về cậu , sáu năm qua, trừ ba năm trước cậu sai người tặng phần quà tặng cho tôi, cũng chút tin tức, sao cậu ở Hongkong, lại còn làm bác sỹ ở nơi này?"


      Trình Du Nhiên gật đầu cái, cũng cặn kẽ chuyện xảy ra mấy năm này, Lâm lại mở miệng hỏi: "Cậu định trở lại Newyork, về nhà sao?"


      " tại tôi rất tốt, những chuyện kia để sau này hãy ."


      "Cậu muốn , tôi cũng hỏi, tôi còn có số việc, trước nhé!"


      "Bây giờ cậu có thai, nhất định phải coi chừng, ở Hongkong có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi." Trình Du Nhiên nhập số điện thoại của vào trong di động của ấy, vẫn còn có chút lo lắng.


      "Cathy, cám ơn cậu." Lâm cười cười, bốn gã vệ sĩ tới, dẫn ấy rời , nhìn bóng dáng ấy rời , Trình Du Nhiên cảm giác có chút được thích hợp, vừa lúc đó, y tá vội vã chạy tới hướng .


      "Bác sĩ Trình, bác sĩ Trình, rốt cuộc tìm được ."


      "Làm sao vậy?" Trình Du Nhiên lấy lại tinh thần, hỏi.


      Y tá hơi: "Có người tìm , ở phòng nghỉ ngơi."
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Xem mắt trong hôn lễ (Phần 1)

      Trình Du Nhiên gật đầu cái, có người tìm , hơn nữa còn có chuyện rất gấp, sao nhớ mình có chuyện gấp gáp nhỉ, nghĩ tới đây tới bên ngoài cửa phòng nghỉ ngơi, vừa đẩy cửa ra, liền bắt gặp thân thể của Trình Nặc lo lắng ngồi ở ghế, cặp chân lắc lư, chơi máy tính bảng trong tay, thanh ông ông, cũng biết cu cậu chơi trò cực phẩm xe bay sở trường nhất của cu cậu.


      Nhìn thấy cửa bị đẩy ra, Tiểu Nặc đem máy vi tính đặt vào trong túi xách, thân thể bé lanh lẹ nhảy từ ghế xuống, đôi tay cắm túi, nâng đầu lên, "Mẹ, con biết ngay là mẹ quên."


      xong, thở dài bất đắc dĩ, bộ dáng đại nhân , Trình Du Nhiên liếc nhìn con trai, tới ghế sa lon ngồi xuống, : "Sao mẹ có thể quên, công việc của mẹ hơi bận, hết bận mới đón con."


      "Con tan học, mẹ vẫn còn chưa tới. Cũng chỉ có bản thân con tự nghĩ biện pháp thôi."


      "Tự mình nghĩ biện pháp, , con tới đây thế nào?"


      "Là Ngải Sâm dẫn con tới." Tiểu Nặc vừa mới xong, chỉ thấy cửa phòng nghỉ ngơi bị đẩy ra lần nữa, thân thể cao lớn của Ngải Sâm tựa vào cạnh cửa, trong tay cầm hai chai nước uống, tự nhiên chào hỏi: "Hi, thân ái, có nhớ tôi hay ? Tôi phát Tiểu Nặc có lương tâm hơn, có việc gì quan tâm người đơn hiu quạnh như tôi."


      xong, đưa chai nước uống cho Tiểu Nặc, sau đó tới ngồi xuống bên cạnh Trình Du Nhiên, chuẩn bị muốn đặt tay lên bả vai , nào có thể đoán được, Trình Du Nhiên nhanh hơn bước, đứng lên làm vồ hụt, nhưng rất nhanh lại làm tư thế phóng khoáng như trước để che giấu lúng túng trong nháy mắt đó, "Thân ái, em quá tàn nhẫn."


      "Đối với hoa hoa công tử như tàn nhẫn, chỉ tàn nhẫn đối với đồng bào phái nữ rộng lớn thôi." Trình Du Nhiên nhếch miệng lên tạo thành nụ cười đẹp mắt, vỗ vỗ bả vai Ngải Sâm, sau đó kéo tay con trai : "Tiểu Nặc, chào tạm biệt chú Ngải Sâm, chúng ta phải ."


      "Ngải Sâm, chúng ta lại liên lạc web." Tiểu Nặc cười tà khí với Ngải Sâm, cu cậu muốn lên web liên lạc, nhất định có chuyện tốt lành gì, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nghĩ ngày đó nên để cho Tiểu Nặc theo Ngải Sâm học máy vi tính gì đó, tại làm cho trong nhà giống như phòng thí nghiệm.


      Nhưng từ trong mắt con trai lại nhìn ra, cu cậu rất thích Ngải Sâm, mỗi lần có chuyện gì cũng đều tìm ta, giống như tại, cu cậu lại hỏi vấn đề giống như vậy: "Mẹ, vì sao mỗi lần mẹ đều lạnh lùng với Ngải Sâm như vậy?"


      "Vậy tại sao con lại nhiệt tình với Ngải Sâm như vậy? Con hi vọng Ngải Sâm làm ba con à?" Trình Du Nhiên sờ sờ đầu con trai.


      Tiểu Nặc nâng đầu lên, gật đầu cái, đứa bé luôn luôn cũng có thể cảm thấy người nào đối tốt với mình, người nào tốt với mình, Ngải Sâm rất tốt với cậu, hơn nữa. . . . . .


      "Bạn học trong nhà trẻ và giáo đều con có khuôn mặt rất giống Ngải Sâm, con trưởng thành nhất định là trai đẹp, ra Ngải Sâm làm ba dượng cũng rất tốt." Tiểu Nặc trơ mắt nhìn mẹ, vào giờ phút này, khôi phục bộ dáng ngây thơ chất phác mà đứa bé nên có.


      Trình Du Nhiên nghe lời của con, đưa tay ngắt cái mũi của cu cậu, cười : "Con thể lớn lên giống mẹ sao? Giống mẹ nhất định đẹp trai hơn."


      "Mỗi lần mẹ đều như vậy, chính là muốn cho Tiểu Nặc biết ba là ai." Tiểu Nặc chợt dừng bước, quệt mồm nhìn mẹ.


      Trình Du Nhiên ngừng lại, thở dài cái rồi : " phải mẹ muốn cho con mà bản thân mẹ con cũng biết ba con là người nào."


      thực , năm đó là lần đầu tiên làm giải phẫu ở chợ đen, cái gì cũng còn hiểu, đương nhiên cũng có biện pháp biết đối phương là người nào, ra bản thân cũng nghĩ rằng xảy ra chuyện như vậy, nhưng trời cao cho Tiểu Nặc, cũng là bảo vật nhất.


      "Được rồi, được rồi, mẹ còn phải thay quần áo, nếu lập tức kịp tham dự tiệc cưới của dì Gia Kỳ đâu, thôi." Trình Du Nhiên kéo tay con trai, tới hướng bãi đỗ xe.


      Ánh đèn rực rỡ nổi lên, bến tàu Hongkong ngang nhiên thả neo chiếc tàu thủy, nó hùng vĩ xa hoa, sáng lạn chói mắt trở thành điểm sáng lớn nhất tối nay, làm bóng đêm chung quanh cũng lần lượt mất màu, biến thành tô điểm, lên chiếc tàu thủy, tổng giám đốc tập đoàn Vạn Ngu ở Hongkong - Tư Đồ Hữu cử hành tiệc cưới với La Gia Kỳ.


      Đèn đóm rực rỡ và ấm áp chiếu vào đêm tối làm cho sáng như ban ngày, bản nhạc ưu nhã êm tai vang vọng cả hội trường, vô luận là thục nữ danh môn hay phu nhân đều ăn mặc đồ dạ hội lộng lẫy, giọng cười ; đàn ông bưng ly rượu đắt giá, thành nhóm bàn luận viễn vông; trong sàn nhảy, từng đôi nhàng nhảy múa.


      Người tham dự tiệc cưới đều là nhân vật có thân phận hiển hách, cũng chỉ có Trình Du Nhiên là vị bác sĩ thực tập bình thường, đến tham gia, cũng bởi vì La Gia Kỳ là bạn tốt nhất của ở Hongkong, hôn lễ hôm nay bởi vì công việc được, như vậy tối nay, thế nào cũng phải thổi phồng.


      Trong đám người, hai bóng dáng xinh đẹp chiếm đoạt con mắt mọi người, Trình Du Nhiên dắt Tiểu Nặc, tơ lụa màu xanh ngọc bao quanh vóc người uyển chuyển hoàn mỹ của , đường vòng cung đẹp đẽ, tản ra hơi thở thanh xuân mê người, mái tóc dài quăn tự nhiên ôm lấy khuôn mặt hoàn mỹ, trang điểm khiến tăng thêm tia điềm đạm kiều diễm.


      xuất của , khỏi làm cho những người ở chỗ này kinh ngạc trợn to hai mắt, đàn ông có ánh mắt hâm mộ, các có ánh mắt cực độ, trong nháy mắt bầu trời cả hội trường lần lượt thay đổi.


      Tiểu Nặc bị dắt mặc thân màu đen lễ phục vừa người, cổ có nơ con bướm, mới nhìn giống như vị thân sĩ , cu cậu đắc ý nhíu nhíu đôi mày kiếm, cu cậu biết, chỉ cần mẹ chịu khó chưng diện chút có hiệu quả như vậy, vậy mà lúc này đây, cu cậu đương nhiên thể quấy nhiễu cơ hội mẹ được ái mộ rồi.


      Nghĩ tới đây, cu cậu ngẩng đầu lên: "Mẹ, con ăn bánh ngọt."


      "Ừ, chớ quá xa."Trình Du Nhiên gật đầu đồng ý, Tiểu Nặc lập tức nhanh chân chạy đến hướng để thức ăn.


      Trình Du Nhiên cầm ly nước trái cây, đứng ở góc, lẳng lặng nhìn khung cảnh náo nhiệt, đáy lòng cũng vui vẻ vì bạn tốt La Gia Kỳ có được hạnh phúc, lúc này thanh quen thuộc gọi , "Du Nhiên, mới vừa lên tiếng chào hỏi thấy tăm hơi, cậu thế nhưng trốn ở chỗ này, tôi tìm cậu rất lâu."


      về phía chính là nữ chính của hôn lễ này, hôm nay dâu mới La Gia Kỳ mặc thân áo cưới trắng như tuyết bao quanh ấy là nụ cười hạnh phúc, hôm nay ấy xinh đẹp giống như tiên nữ từ trời giáng xuống, nâng váy bước nhanh đến chỗ , thân mật kéo cánh tay , "Tiểu Nặc đâu?"


      "Tự chơi rồi."Trình Du Nhiên uống hớp nước trái cây, nước trái cây còn chưa uống xong bị La Gia Kỳ kéo , "Đến đây, tôi có người muốn giới thiệu cho cậu, thôi."

      Chương 5: Xem mắt trong hôn lễ (Phần 2)

      Trình Du Nhiên còn chưa uống hết hớp nước trái cây bị La Gia Kỳ nhiệt tâm lôi kéo hướng cửa sổ sát đất, vừa vẫn quên cằn nhằn: "Tôi với cậu nè, tôi giới thiệu cũng là vị bác sỹ mới vừa trở về nước, người ta có bệnh viện của mình, vóc người đẹp trai."


      Nghe La Gia Kỳ nhai nhai lại câu ta lợi hại thế nào tốt ra sao cũng biết được chuyện này làm được nhiều nhất trong hai năm qua chính là giới thiệu đối tượng cho , hai mươi sáu tuổi rồi, cũng còn , những lời này càng nghe càng giống như mẹ già cằn nhằn con ai thèm lấy.


      xong, La Gia Kỳ mang Trình Du Nhiên tới ghế sa lon, chỉ thấy người đàn ông ngồi ở ghế sa lon, trong tay cầm ly rượu đỏ, thân hình cao lớn mặc tây trang màu đen, áo sơ mi màu xám tro với cà vạt cùng màu, diện mạo tài giỏi, ngũ quan cương nghị khắc sâu buộc vòng quanh nụ cười đẹp mắt.


      "Chấn Vũ." La Gia Kỳ kêu tiếng, người đàn ông giương mắt lên, hơn nữa thân thể đứng lên cao lớn, cười : "Tư Đồ phu nhân, sao lại rảnh rỗi tới hỏi thăm tôi thế này? Còn dẫn theo mỹ nữ."


      "Tôi đây cố ý mang mỹ nữ đến cho làm quen." La Gia Kỳ đẩy Trình Du Nhiên cái, để cho tiến lên bước, tiếp tục : "Bạn tốt nhất của tôi, Trình Du Nhiên, ấy cũng là bác sỹ."


      mặt Tiếu Chấn Vũ vẫn mang theo nụ cười tuấn, khẽ gật đầu, trong nhà vẫn nháo bắt xem mắt, tối nay La Gia Kỳ giới thiệu cho , vốn có bao nhiêu hứng thú, nhưng sau khi nhìn thấy Trình Du Nhiên, ngược lại có suy nghĩ khác, hình như có thể tiếp tục.


      "Trình tiểu thư, chào ." Tiếu Chấn Vũ lễ phép vươn tay, ý bảo bắt tay, Trình Du Nhiên đúng lễ nghi, cũng đưa tay ra, La Gia Kỳ thấy hai người coi như hợp, cũng lấy cớ rời trước, nhường gian lại cho bọn họ.


      "Trình tiểu thư cũng là bác sỹ? Học khoa gì vậy?"


      "Tôi chỉ là bác sĩ thực tập, còn chưa nghĩ ra chọn khoa gì." Trình Du Nhiên vừa vừa đưa ánh mắt nhìn xung quanh, trong lòng suy nghĩ, tên tiểu tử Tiểu Nặc này nháy mắt biết chạy nơi nào rồi.


      Tiếu Chấn Vũ giơ tay lên, ý bảo nhân viên phục vụ bưng rượu tới đây, cầm lấy ly rượu đưa cho Trình Du Nhiên.


      Trình Du Nhiên cũng có ý định quan tâm tới cái này, cầm rượu lên liền ực cái cạn, tiếp theo đó tìm kiếm con trai ở nơi nào.


      Tiếu Chấn Vũ nhìn trước mắt hề làm bộ, cười thầm trong bụng, "Rất vinh hạnh được biết Trình tiểu thư, biết Trình tiểu thư có hứng thú với cái gì ?"


      " có." nhàn nhạt trả lời hai chữ, tiếp tục quét qua mỗi góc.


      Tiếu Chấn Vũ cười nhìn , lại hỏi: "Thường ngày thích làm chuyện gì nhất?"


      " có." vừa trả lời cực kỳ đơn giản, sau đó, để cái ly trong tay xuống, có lẽ còn nhiều tính nhẫn nại để tiêu hao ở nơi này, vì vậy giương con mắt nhìn về phía người đàn ông tuấn trước mắt, mở miệng : "Những thứ này tin chắc rằng Gia Kỳ với rồi, Tiếu tiên sinh hẳn có hứng thú nghe, chỉ có điều chưa có đóng tim, dù sao chúng ta thích hợp."


      lạnh lùng cự tuyệt làm cho đối phương có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại lộ ra nụ cười nhạt nhòa, hỏi: "Có thể cho tôi biết tại sao thích hợp ?"


      "Tiếu tiên sinh đích thực là người đàn ông độc thân hoàng kim được rất nhiều tha thiết ước mơ, cho nên tôi nghĩ rằng nhân sĩ được mến mộ giống như Tiếu tiên sinh nguyện ý làm ba hời đâu."


      "Trình tiểu thư, lời này là ——"


      "Mẹ!" giọng trẻ em trong trẻo ngắt lời Tiếu Chấn Vũ, chỉ thấy bé trai mặc lễ phục màu đen chạy tới chỗ , ánh mắt nhất thời thấy được người đàn ông cao lớn trước mắt nhíu nhíu mày hỏi: "Mẹ, chú này là ai vậy?"


      Hóa ra ba hời là con trai, đứa này xem ra cũng 5, 6 tuổi, ngờ có con trai.


      "Chỉ là khách quý nơi này mà thôi." Trình Du Nhiên thấy xong chuyện, lười biếng : "Cho nên Tiếu tiên sinh nên bớt thời giờ suy xét người khác ."


      "Mẹ, suy xét cái gì?" Đối với những chuyện này Tiểu Nặc luôn luôn đều là tuân theo, tâm tính xen vào việc của người khác bởi vì cu cậu liếc thấy chú này hình như có chút hứng thú với mẹ, vì vậy, chống nạnh, đứng ở trước mặt mẹ, bộ cảnh tượng tức cười của con gà con bảo vệ gà mẹ, Tiểu Nặc hết sức có khí thế ngẩng đầu lên, tiến lên trước mặt chú kia : "Chú à, chú muốn cưa mẹ cháu trước hết phải qua cửa ải của Tiểu Nặc này ."


      Tiểu tử này, mở bình ai mà biết trong bình có gì, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, còn chưa lên tiếng thấy Tiếu Chấn Vũ khom thân thể xuống, cười : "Người bạn , chào cháu."


      xong, muốn đưa tay sờ sờ đầu bé trai này, Tiểu Nặc lại né tránh trước bước, động tác này đúng là lưu loát mau lẹ, trừ mẹ ra, ai cũng thể sờ đầu của cu cậu.


      "Chú à, chú là ai, bao nhiêu tuổi, làm việc gì, hoàn cảnh trong nhà thế nào, lương tháng bao nhiêu, có thích sạch , thích gì, kết giao với mấy rồi. . . . . . Còn là trai tân?" Tiểu Nặc hỏi rất nhiều vấn đề, những vấn đề này đều là do cu cậu nhìn thấy từ bảng thống kê web về xem mắt, vừa đúng lúc có công dụng, chỉ là, vì điều tra ràng hơn, cu cậu còn tăng thêm vấn đề khác nữa.


      Tiếu Chấn Vũ nhất thời há to miệng, tên tiểu tử này hỏi sao nhiều thế, đặc biệt là vấn đề cuối cùng của cu cậu, khiến trong lúc nhất thời biết trả lời thế nào, gương mặt tuấn tú nhất thời ra tia thẹn thùng.


      Tiểu Nặc thấy chú này trả lời, lại nhìn bộ dáng của , theo Ngải Sâm , chú này nhất định còn chưa có kinh nghiệm, nghĩ thế, nhếch miệng lên cười tà, "Chú à, chú trấn được mẹ cháu đâu."


      Đây là Tiểu Nặc rút ra kết luận, trán Trình Du Nhiên ra ba đường vạch đen, xem ra sau này nhất định phải mãnh liệt ngăn cản cu cậu lui tới với Ngải Sâm, gõ cái vào đầu cu cậu, "Tiểu Nặc, lời này của con là mẹ con rất hung hãn?"


      Tiểu Nặc gì, chỉ cười ngọt ngào, nhìn bộ dáng mẹ như vậy, cu cậu nhất thời khôi phục bộ dáng đứa bé, đưa tay nắm lấy mẹ, Tiếu Chấn Vũ nhìn đôi mẹ con này, mặc dù những vấn đề vừa rồi làm hơi xấu hổ, nhưng lại càng cảm thấy hết sức có ý tứ.


      Lúc này, bên kia hội trường chợt truyền đến hồi tiếng thét chói tai, " xong rồi, cứu mạng, bên này có người té bất tỉnh!"
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Diện mạo vốn có của bác sỹ

      " xong rồi, cứu mạng, bên này có người té bất tỉnh!" Bàn ăn bên kia truyền đến thanh thét chói tai, rất nhanh, rất nhiều người vây lại, vội vàng hỏi hướng chung quanh: "Nơi này có ai là bác sỹ?"


      "Làm ơn nhường chút, tôi là bác sỹ." Trình Du Nhiên tới bằng tốc độ nhanh nhất, vừa vừa gạt đám người ra, ý bảo con trai đứng ở bên, nhìn người phụ nữ có thai nằm mặt đất chút, khom thân thể xuống, tay nắm làn váy lên, động tác dồn hết sức chút do dự xé váy mình ra, nhanh chóng ngồi xổm xuống.


      "Tôi là bác sỹ, cần sợ, từ từ hô hấp."


      tay đệm người phụ nữ có thai lên, tay cẩn thận lật thân thể đó lại, khi người phụ nữ có thai nằm ngang mới nhìn gương mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, "Lâm?"


      "Cat, Cathy, cứu, cứu con tôi." Lâm trở tay cầm tay Trình Du Nhiên, run rẩy, sắc mặt càng tái nhợt, nhưng trong ánh mắt lại hết sức tin tưởng, tin tưởng người bây giờ nắm lấy, nhất định có thể cứu con .


      Về lời Lâm , khiến Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nhưng bản thân lại có thể đồng cảm, bởi vì cũng là mẹ của đứa trẻ, từng làm quyết định như vậy, vào giờ phút này, có thời gian cho nghĩ cái khác, tay nắm lấy cổ tay ấy, ngón tay mảnh khảnh trắng như tuyết nhàng đặt tại mạch đập, chung quanh cũng trở nên yên tĩnh, hai vệ sỹ da đen cũng đứng ở hai bên, bác sỹ vốn xách theo cái hòm tới bên cạnh trước lại yên lặng chờ ở bên.


      "Cậu cho tôi biết là đau ở vị trí nào?" Giọng của Trình Du Nhiên đánh vỡ phần yên tĩnh này, Lâm thở hổn hển, trả lời đứt quãng: ", bụng."


      Trình Du Nhiên khép năm ngón tay lại, nhàng đè ở vị trí bụng ấy, "Nơi này đau ?"


      "Hình như. . . . . ." Lâm còn chưa xong, tay Trình Du Nhiên ấn sâu cái rồi chợt nâng lên, chỉ thấy Lâm bị đau đến kêu thành tiếng, đau đến mức nước mắt cũng trào ra từ khóe mắt, tiếng thở càng ngày càng gấp rút, Trình Du Nhiên tiếp tục đè mạch đập của ấy, "Là đau nhức đến mức nào?"


      "Cả, cả trong bụng xoắn. . . . . ." Chữ đau còn chưa ra, ấy chợt hít hơi, khó chịu ho hai tiếng, hô hấp càng dồn dập, rất nhanh, hoàn toàn giống như thở nổi, cả khuôn mặt đỏ lên, thời điểm bụng ấy càng ngày càng lớn, gánh nặng của tim càng lúc càng lớn, tim có nước đọng đưa đến khó thở.


      Trình Du Nhiên giương mắt hướng vị bác sỹ xách theo cái hòm rồi : "Để cái hòm thuốc xuống, lập tức chuẩn bị băng ca, phải nhanh mổ bụng sinh."


      "Phải, phải ở chỗ này sao? Hơn nữa, Hoắc Bối Nhĩ phu nhân còn chưa tới ngày sinh." Bác sỹ có chút do dự mà ra, tại ở vùng biển quốc tế, tàu thủy có thiết bị tốt nhất, nếu xảy ra chuyện gì, ta cũng đảm đương nổi.


      Trình Du Nhiên liếc mắt nhìn con trai của mình, chỉ thấy Tiểu Nặc nhận được lệnh, thân thể nhắn linh hoạt tiến lên cầm cái hòm thuốc tới, đặt ở trước mặt mẹ, sau đó lui về phía sau, cầm laptop bên cạnh bé tới, chỉ vào bản vẽ mặt phẳng tàu thủy, : "Mẹ, tầng ba khoang thuyền có phòng cấp cứu chữa bệnh."


      Trình Du Nhiên nghe lời của con, lúc này tay đeo bao tay, cầm kim châm trong hòm thuốc lên, nhàng đè lại vị trí ngực, tia do dự, liền cắm xuống, rất nhanh, hô hấp của Lâm dần dần vững vàng, thản nhiên đưa tay cầm tay, gì, nhưng trong mắt cũng cho biết, bất luận như thế nào, chỉ cần giữ được đứa bé.


      "Yên tâm, các cậu có chuyện gì." Trình Du Nhiên hướng gật đầu cái, dù lúc làm giải phẫu chợ đen, cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, nhưng lần này, thể lơ là.


      Lúc này, Tiếu Chấn Vũ mang theo nhân viên cứu hộ thuyền cầm băng ca vội vã tới đây, thận trọng mang ấy lên phòng cấp cứu tầng ba, Tiếu Chấn Vũ cũng vào theo, mang theo bao tay trừ độc, "Tôi tới trợ giúp ."


      Người ở bên ngoài nghe thấy, bác sỹ nổi tiếng thế nhưng tới trợ giúp bác sĩ thực tập, nhưng Tiếu Chấn Vũ cũng vừa mới nhìn ra, năng lực của tuyệt phải chỉ là thực tập.


      Trình Du Nhiên gật đầu cái, ý bảo con trai chờ ở bên ngoài, sau đó đóng cửa lại, trong phòng giải phẫu còn có vị bác sỹ Địch theo đến, để điện thoại xuống, : "Thuốc tê còn chưa tới, sắp đến, trước hết hãy chờ chút."


      " thể đợi rồi, dao giải phẫu." Trình Du Nhiên vươn tay, ý bảo Tiếu Chấn Vũ đưa dao giải phẫu cho .


      Cầm dao, hạ dao, đổi dao, từng động tác vừa nhanh lại chính xác, máu ngừng chảy, Trình Du Nhiên bình tĩnh mở miệng: "Liên tục báo cáo chỉ số sinh mạng cùng nhịp tim."


      Bác sỹ Địch nhìn quá trình giải phẫu, trán đẫm mồ hôi, quả thể tin được tất cả những gì mà mắt mình thấy, ngay cả Tiếu Chấn Vũ cũng có chút khiếp sợ, thấy tay đứa bé, mà Trình Du Nhiên lại càng thêm bình tĩnh, tay càng lúc càng nhanh, "Dao giải phẫu. . . . . . kìm cầm máu. . . . . ."


      "Chỉ số sinh mạng giảm xuống nhanh." Bác sỹ Địch khẩn trương lần nữa tim cũng sắp nhảy ra ngoài, tiếp tục đếm số, lúc này, thuốc tê chuyên chở bằng máy bay tới, nhân viên cứu hộ vội vã đẩy cửa ra, Tiếu Chấn Vũ lập tức tiêm thuốc tê.


      Vậy mà, vừa lúc đó, Trình Du Nhiên ôm đứa bé ra ngoài, ô oa oa ——


      Sinh mạng mới đến thế giới này cất tiếng khóc vang dội đầu tiên, xuyên phá cả phòng giải phẫu, nhân viên cứu hộ lập tức đón lấy đứa trẻ, kiểm tra cho bé, lập tức khâu vết thương cho Lâm, hơn nữa kiểm tra chỉ số nhịp tim.


      "Lâm, là con trai, chúc mừng cậu." Đứa trẻ và mẹ đều bình an vô , Trình Du Nhiên nhếch miệng cười dưới khẩu trang.


      Lâm vô lực nằm ở giường, khắp người đầm đìa mồ hôi, chậm rãi mở hai mắt, thở dài hơi mệt mỏi và yếu đuối, nhưng lại biết, sinh con ra, đây là con của và Khải Tát, đứa trẻ của gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, nhìn Trình Du Nhiên, cảm ơn: "Cathy, khổ cực cho cậu rồi!"


      "Là ý chí của cậu mạnh." Trình Du Nhiên nhìn đứa bé trong ngực nhân viên cứu hộ, đưa tay ôm lấy, đặt ở bên người Lâm, để mẹ đứa trẻ hôn nó đầu tiên, giống như năm nằm bàn mổ, bác sỹ ôm Tiểu Nặc tới trước mặt , tay bé nắm chặt ngón tay . . . . . .


      Lúc này, tàu thủy đến bến cảng, đội ngũ hộ sỹ sớm chờ ở bến cảng, Trình Du Nhiên kéo con trai, cùng Lâm cùng nhau ra khoang thuyền.


      "Lần này cũng khổ cực cho rồi." hướng Tiếu Chấn Vũ cười cười, quay đầu lại mà rời .


      Tiếu Chấn Vũ còn chưa kịp chuyện, chỉ thấy bọn họ rời , đứng tại chỗ, nhìn đám người rời , ánh mắt rơi vào người đôi mẹ con.

      Chương 7: Xem xem ai khách khí

      Trình Du Nhiên đưa Lâm đến bệnh viện, xác định ấy và đứa bé đều có gì đáng ngại sau đó mới lái xe đưa con trai Tiểu Nặc của mình về nhà.


      Lúc này, bóng đêm càng đậm, trong xe, Trình Du Nhiên gác tay lên cửa sổ xe, tay cầm tay lái, tư thái lái xe lười biếng, Tiểu Nặc sớm thành thói quen với bộ dáng này của mẹ, cu cậu biết, khi mẹ dũng cảm, nghiêm túc có bộ dạng vốn có của bác sỹ, chỉ cần vừa kết thúc, cả người biến thành con mèo lười biếng, cũng chính như bây giờ.


      Tiểu Nặc nhíu mày, vượt qua cửa ải cuối cùng trong trò chơi, quay đầu nhìn Trình Du Nhiên, hơi tức giận : "Mẹ, mẹ thân lâu có mua tào phớ Dương Ký, mẹ mua cho Tiểu Nặc ăn có được , Tiểu Nặc muốn ăn. . . . . ."


      Trình Du Nhiên nhìn bộ dáng con trai, trầm mặc mấy giây, cuối cùng vẫn bại lui bởi vẻ khẩn cầu bên trong ánh mắt cu cậu, đúng là chứng thực câu của người xưa, con trai chính là món nợ đời trước tìm đến đòi người mẹ, " tại mấy giờ?"


      "Còn có mười phút là đến giờ." Tiểu Nặc thoáng nhìn đồng hồ cổ tay, nhanh chóng trả lời, cách khác, chỉ có mười phút xuất phát lộ trình nửa giờ, trước tra biểu đồ đến Dương Ký trước, Trình Du Nhiên nhíu mày, đóng cửa sổ xe, nhắc nhở con trai: "Ngồi xong!"


      Giẫm hạ chân ga, xe tựa như tên rời cung, vèo biến mất trong màn đêm, Tiểu Nặc lộ ra nét mặt hưng phấn, giống như là khắp nơi chơi trò đua xe, cu cậu biết, mẹ cũng là tay chơi xe, căn bản nóng nảy sợ kịp thời gian.


      Quả nhiên, vừa giẫm có chút tới Dương Ký, Tiểu Nặc mang theo hai bát tào phớ ra, trong tay còn cầm cốc chè Tuyết Nhĩ.


      " chỉ mua hai bát tào phớ, con còn mua cốc chè?" Trình Du Nhiên nhìn chằm chằm chè trong tay con trai, chỉ thấy Tiểu Nặc bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, : "Ông chủ Dương con ngoan, trễ thế này còn bảo mẹ mua đồ ăn, mặt khác còn đưa cho Tiểu Nặc cốc chè."


      xong, Tiểu Nặc khiêu lông mày kiếm hướng mẹ, khuôn mặt tuấn tràn đầy nụ cười khả ái, quả nhiên, giả bộ ngoan giả bộ đáng thương để được mến là chiêu mà tiểu tử này am hiểu nhất, chiêu này dùng ra, từ già đến trẻ đều phải chịu thua.


      "Con ấy à, được rồi, về nhà thôi." Trình Du Nhiên sờ sờ cái đầu của cu cậu, đạp chân ga, khởi động xe.


      Rất nhanh, xe chạy đến đầu đường Vượng Giác náo nhiệt, nhìn xem thời gian muộn rồi, phải về sớm để ngủ, quyết định phải tăng tốc, Tiểu Nặc chợt kinh hô tiếng: "Mẹ, đó phải là chú A Tư sao? Chú ấy bị nhiều người đuổi theo kìa!"


      Tiểu Nặc ghé vào cửa sổ xe, ngón tay út mũm mĩm chỉ nơi dưới đèn neon, chỉ thấy bóng dáng cao gầy chạy, mặt xuất máu ứ đọng giống như là bị đánh qua, mấy gã đàn ông đuổi sát sau lưng, chợt bị người bắt được, khéo léo xoay người tránh né, tiếp tục chạy về phía trước, người đuổi theo thề bỏ qua, mắt thấy bị bắt được.


      Lúc này, kít tiếng, chiếc xe con dừng ở bên rào chắn, "Lên xe!"


      A Tư thấy người trong xe, môi mỏng còn có vệt máu giương lên cười nhàn nhạt, hai tay chống vào rào chắn, thân thể linh hoạt nhảy qua, sau đó tiến vào trong xe rất nhanh.


      "Tiểu Nhiên Nhiên, em——" A Tư còn chưa xong, cả thân thể bị bắn về phía sau do xe chợt nổ máy, xe bay dọc theo đường phố, Trình Du Nhiên thuận tiện quăng câu cảnh cáo, " còn dám cứ gọi tôi như vậy ...tôi liền ném xuống xe để cho bọn họ bắt !"


      Hai cánh tay A Tư mở ra, khoác lên ghế dựa, gương mặt máu ứ đọng vẫn còn đùa bỡn, ánh mắt rơi vào người Tiểu Nặc, hi tiếng, "Tiểu Nặc, thời gian thấy, con trở nên đẹp trai hơn đấy."


      Tiểu Nặc trước kia đẹp trai ư?"Tiểu Nặc nhíu mày, A Tư thở dài cái, còn lựa chọn câm miệng, đúng là hai mẹ con, tính khí hợp thành , chọc được.


      "Mẹ, phía sau có rất nhiều xe đuổi theo chúng ta, chú A Tư, hình như chú lại gây họa lớn rồi." Tiểu Nặc vang lên giọng trong trẻo, Trình Du Nhiên sớm thấy được từ kính chiếu hậu, ừ , nghĩ cũng biết paparazzi A Tư vừa gây họa vì tình báo gì đó.


      "Khuya lắm rồi, chúng ta nên nhanh chóng trở về ngủ, Tiểu Nặc, con làm xong?"


      Dứt lời, đường xe nhất thời xuất trường hợp đua xe, chỉ thấy phía sau ràng càng giống như là đuổi giết, chiếc USV màu trắng nhanh chóng, thẳng tắp xuyên qua quốc lộ, mấy chiếc xe theo sát sau lưng lao nhanh, động cơ rung động phá vỡ ban đêm yên tĩnh.


      Lúc này, hai chiếc xe vây xe Du Nhiên, A Tư nghiêng thân thể về phía trước, : "Du Nhiên, sử dụng quẹo cua bỏ rơi bọn họ."


      "Đừng nhảm, lái xe tại là tôi." Trình Du Nhiên lạnh lùng mở miệng, bây giờ bọn họ bị người đuổi theo, còn phải vì tiểu tử phía sau sao, hơn nữa, lái xe, ghét nhất là có người lải nhải, nghĩ vây đánh , còn phải xem xem bọn họ có bản lĩnh này hay !


      Trình Du Nhiên liếc xe bên trái, khóe miệng khẽ giương lên, ngón tay giật ở tay lái, chợt, nhanh chóng kéo ra, thao tác khéo léo, xe chạy ra từ giữa bao vây, mấy chiếc xe sau lưng cũng phải là người lương thiện, nhìn tốc độ này cũng biết đua xe đối với bọn người này mà như cơm bữa.


      Nhất thời, động cơ mấy chiếc xe điên cuồng gào thét trong trời đêm, dường như người đàn ông trong chiếc xe kia gầm thét, "Nếu xe dừng lại, giao người ra, chúng tao cũng khách khí!"


      Trình Du Nhiên vốn có hăng hái gì, nhưng nghe lời của đối phương, trong mắt xinh đẹp lộ ra nụ cười lạnh lùng, vậy xem xem ai khách khí!


      giây kế tiếp, thanh bánh xe phá vỡ mặt đất đồng thời rẽ hướng khác, đổi ngăn cản, đạp chân ga, tay chuyển tay lái linh hoạt, đuôi xe nhất thời xoay chuyển 90 độ, giống như bình thường di chuyển bay qua đường rẽ, ngay sau đó thắng xe, quay về, bánh xe phát ra thanh ma sát, nghênh ngang rời .


      Tiếp đó, từ trong cửa sổ xe, loáng thoáng nhìn thấy hai đường chồng chéo nơi, mấy chiếc xe chạm vào nhau, A Tư thu hồi ánh mắt, phát ra tiếng cười sang sảng: "Tiểu Nhiên Nhiên, kỹ thuật này của em làm được bác sỹ còn có thể suy tính đua xe, Tiểu Nặc, con phải ?"


      "Xem , mẹ, ngay cả chú A Tư cũng cho rằng mẹ thể tốt nghiệp." Tiểu Nặc cầm muỗng đút tào phớ vào trong miệng, ban đầu mẹ lái xe, cu cậu có bộ dáng nhàn nhã ăn tào phớ, nghe được lời của chú A Tư, lông mày kiếm nhướng với mẹ, sau đó lộ ra nụ cười khẳng định.


      ...dien.dan.le.quy.don...


      A Tư sưng mặt sưng mũi còn đùa chơi tóc rơi, để tay bả vai Du Nhiên, : " sao, nếu em thể tốt nghiệp đến nơi này. . . . . ."


      " theo lẫn vào đám chó săn (paparazzi)?" Trình Du Nhiên liếc tay A Tư đặt ở vai mình, tiểu tử này chỗ nào cũng có tinh con chó, ngày ngày làm sách người ta, lần này nhất định là bị người ta bắt đúng lúc.


      "Em cũng chớ xem thường nghề nghiệp của tôi đây, bổn suất ca vạch trần lời dối vì quần chúng rộng lớn, bí mật của cảnh sát Hoàng Văn Diệu, em có biết hay , tối nay tôi lấy được sách lớn nhất." Gương mặt A Tư hài lòng, ra khỏi xe khoanh hai tay trước ngực, đường theo mẹ con Trình Du Nhiên đến thang máy, mặc dù phía sau bị phát , còn bị người đuổi theo, nhưng vẫn còn phát người khác ở nơi đó, "Em có biết hay , gần đây có nhân vật lớn tới Hongkong, nghe . . . . . . Tiểu Nhiên Nhiên, em làm cái gì thế?"


      Trình Du Nhiên mở cửa ngăn ở cửa, : " xong rồi cũng nên về, ngủ ngon."


      "Em nhẫn tâm để người bị thương như trở về mình trong đường tối đen kia ư?" A Tư cũng có ý rời , đến gần Trình Du Nhiên, làm bộ đáng thương tiếp tục : "Nếu tôi trở về, đường gặp phải bọn họ, em mất người bạn tốt nhất là tôi đấy."
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :