1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mặt trắng nhỏ đứng sang một bên - Vân Cát Cẩm Tú (49c + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Mặt trắng đứng sang ben
      http://***************.com/downloads/image_prv/88/87136.jpg
      Tác giả: Vân Cát Cẩm Tú

      Thể loại: đại, HE

      Số chương: 49c(5 quyển)

      Converter: ngocquynh520

      Nguồn: ***************
      Edit: tieu_hao

      Giới thiệu:

      Dương Dương ghét nhất là ba thứ: kẻ thứ ba, sầu riêng, còn cả mặt trắng .

      Nhưng mặt trắng này lại cực kỳ sợ chết luôn lượn lờ bên cạnh .

      Dương Dương chán ghét: , đứng sang bên, đừng có lượn lờ bên cạnh tôi.

      Phan Thừa Hi tủi thân: Vì sao? Vì sao em ghét như thế?

      Dương Dương lui ra phía sau: Vì sao? Tôi còn "tam mao (= ba lông, đồng với vì sao)" đấy! sao soi gương , toàn bộ đều đúng dạng mặt trắng .

      Phan Thừa Hi cọ cọ Dương Dương: Người ta chỉ là da trắng chút, tuấn chút, là tiểu trí thức, phải mặt trắng . . . . .

      Gặp phải mặt trắng vô lại như vậy, Dương Dương nên làm cái gì bây giờ? Phản kích? Thế nhưng tay mơ trong tình há lại là đối thủ của mặt trắng phúc hắc?

      **Chú thích**

      Tiểu bạch kiểm - Mặt trắng : là loại con trai mặt trắng, non choẹt; trai lơ, bám váy phụ nữ;...

      Last edited: 13/8/14
      tart_trung thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      THêm nguồn truyện nha bạn

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      QUYỂN 1: GẶP ĐƯỢC MẶT TRẮNG VÔ LẠI - CHƯƠNG 1: SA THẢI

      Có người cuộc sống tựa như cưỡng gian, phản kháng được vậy hưởng thụ; nhưng cũng có người vận mệnh là để đấu tranh, cuối cùng phải bạn chiến thắng vận mệnh là vận mệnh chiến thắng bạn, bạn ?

      nhà hàng thanh nhã, đèn hoa rạng rỡ lóng lánh, nhạc du dương, bầu khí hài hòa lãng mạn, nhưng tình huống ở bàn bên cửa sổ dường như có hài hòa như vậy.

      "Hoàng tiên sinh, xin ông tôn trọng chút." Nhìn đầu heo mũi heo cộng thêm bên ngoài mặt trăng đủ ngán rồi, nghĩ tới " heo" này còn là "chân giò muối", Dương Dương giận dữ nhưng cực lực nhịn xuống, vì tờ đơn, nhẫn!

      " phải biết rằng, muốn hợp tác với chúng tôi chỉ có công ty các , muốn chúng tôi chọn công ty các , Dương tiểu thư có phải nên thêm phục vụ bên ngoài vào hay ?" Trong ánh mắt "say đắm" chút nào che dấu ham muốn trần trụi, hai tay cầm lấy tay Dương Dương, tùy ý có những cử chỉ thô tục.

      "Hoàng tiên sinh, xin bỏ tay ông ra!" xong Dương Dương mạnh mẽ hất cái móng heo đùa giỡn ra, mặt tức giận càng đỏ thêm, phải người biết uống rượu, bình thường khẽ đụng vào rượu là khuôn mặt liền đỏ, lúc này hai gò má cũng bắt đầu nóng lên, hơi hơi phiếm hồng như được bôi lớp phấn càng làm nổi bật thêm sức quyến rũ vốn có của .

      Nhưng móng heo có bởi vậy mà tách ra, ngược lại cái móng heo kia chui xuống gầm bàn, lớn mật mò lên bắp đùi Dương Dương.

      "Khốn nạn!" Dương Dương thể nhịn được nữa đứng lên, tùy tay cầm lấy cốc nước trong tay hất hung hăng hất vào mặt "chân giò muối", "chân giò muối" bất ngờ, chậm 1s thôi nhưng bị hắt đầy mặt và cổ, "địa trung hải" lập tức gặp nạn lũ lụt, những giọt nước mưa ngừng chảy dọc theo đuôi tóc giọt xuống.

      "!" "Chân giò muối" cầm giấy lau loạn xạ khuôn mặt, "Con kỹ nữ kia, dám lấy nước hắt tôi!"

      "Người như ông đáng bị như thế!" Dương Dương cầm khăn giấy chà xát tay mình, phảng phất như bị con vi khuẩn nào lây nhiễm tay.

      "Tờ đơn này công ty các đừng mong có được!" "Chân giò muối" hung hăng để lại câu ngoan độc rồi quay đầu bước .

      Dương Dương nhìn bàn mỹ thực, thở dài hơi, "Hoàng tiên sinh, xin đợi chút."

      "Chân giò muối" Được Dương Dương ngọt ngào gọi tiếng, xoay người lại, kiêu ngạo nhìn giống như , nhìn tiểu dạng, có tiền, đại gia tôi cũng tin khuất phục.

      Dương Dương nở nụ cười chuẩn mực - lộ ra tám cái răng: "Xin trả tiền, xã hội này phổ biến quy định AA (ý là mỗi người tự trả tiền riêng cho mình), ông chủ lớn tài đại khí thô như ông hẳn để tôi - nghèo nàn trả tiền hộ chứ, nhưng mà cho dù ông sẵn lòng, tôi cũng mong muốn, cho nên trả tiền ."

      " . . . . .. " "Chân giò muối" nghẹn khí làm khuôn mặt đỏ bừng, thoạt nhìn y càng giống đầu heo kho tàu.

      "Đừng có tôi tôi nữa, xin "tự cung" ." Dương Dương có chú ý đến mình "tự tiện" thành "tự cung", cũng chú ý tới Hoàng tiên sinh bởi vì câu này tức giận đến tái xanh cả khuôn mặt, xong ngồi xuống tiếp tục dùng mấy món mà mình chưa đụng tới kia.

      "Khì khì. . . © .. . Ha ha. © .. . . . "Dương Dương vừa xong, hai người đàn ông ngồi bàn cách đó xa nhịn được nở nụ cười.

      Có cái gì mà cười? Vui vẻ thống khổ của người khác, người như thế hận nhất, Dương Dương khó chịu ngẩng đầu lên, đúng lúc va chạm với cặp mắt mỉm cười, miệng hơi kéo ra, khuôn mặt do nén cười quá mức nên có phần vặn vẹo.

      Hai người đao thương hỏa nhãn "thâm tình" nhìn nhau vài giây, Dương Dương trong lòng "kháo" tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn.

      KAO, hôm nay quả nhiên nên ra ngoài, chẳng những lọt vào quấy nhiễu tình dục của ông chú háo sắc, còn bị loại hình đàn ông ghét nhất - - mặt trắng áo quần bảnh bao đùa cợt.

      Nhưng người nào đó lại tựa hồ chẳng phải nghĩ vậy, cảm thấy hôm nay là ngày cực kỳ tốt.

      Dương Dương quyết định gia tăng tốc độ giải quyết mỹ thực trước mắt, sợ nếu đờ ra nhịn được mắng chửi mặt trắng kia, bởi vì ánh mắt có ý tốt đằng trước cứ nhìn chằm chằm vào .

      "Tôi kiếm tiền đấy kiếm tiền đấy

      Tôi cũng biết lường gạt làm sao

      Tay trái tôi mua chiếc Nokia

      Tay phải tôi mua chiếc Motorola

      Mỗi ngày tôi lại đổi số di động nha

      Tôi chạy băng băng chiếc BMW có việc gì tắm hơi ăn tôm hùm. . . © .. . "

      http://ring.intwap.com/mp3/3568.html

      Dương Dương lấy di động ra nhìn, màn hình lên "Hoàng thái kiền gọi tới, phải chăng nên nghe", nghĩ tới động tác "chân giò muối" kia nhanh đến vậy, tới 10 phút bùa đòi mạng tới rồi, ôi, than thở, Dương Dương ấn xuống nút nghe.

      "A lô, Hoàng kinh. . . © .. . " Chữ "lý" (kinh lý: chức vụ) còn chưa ra khỏi miệng chết non, chỉ nghe thấy đầu bên kia đổ ập xuống trận chửi bới.

      "Cho người ta sờ chút cũng mất miếng thịt nào, cho là ai hả, Thánh nữ Joan của thế kỷ 21? Vẫn còn mơ tưởng mọi người lập cho cái đền thờ nữa hay sao? biết việc làm hại công ty tổn thất bao nhiêu tiền. © .. . . . "

      Tiếng của "Hoàng thái kiền" rất lớn, Dương Dương cầm điện thoại cách xa mình 10 cm mà vẫn còn thấy vô cùng chói tai, hít thở sâu, với bản thân phải nhịn phải nhịn, đành lòng để mất chén cơm, nhưng kẻ sĩ có thể bị giết chứ thể chịu nhục, sau khi "Hoàng thái kiền" mắng đủ để uống cốc nước, khi từ trinh nữ cuối cùng mắng đến ba mẹ Dương Dương nhịn được nữa rồi.

      "Đúng vậy đó, tôi chính là muốn mọi người lập cho tôi cái đền thờ đó, tôi thích làm thánh nữ đấy như thế nào? được hả, cho là quản lý, quan cao nhất có thể tùy tiện mắng chửi người khác sao? cho là người khác có lòng tự trọng sao? Làm nghề này thế nào hả? Tôi muốn dựa vào đôi tay của mình kiếm tiền thanh thanh bạch bạch, tôi chính là làm nữ tiếp viên, muốn làm Mother của ông ta mà làm, chẳng qua cũng cần phải có năng lực để người ta cắn vào lão thái bà này mới được !"

      " ! Dương Dương tiền thưởng tháng này đừng mong có được, đồng thời khấu trừ tiền lương nửa tháng!" Đầu kia điện thoại, "Hoàng thái kiền" phỏng chừng tức giận nhảy lên rồi.

      Mẹ nó, đây là thời buổi nào rồi! Nhịn "Hoàng thái kiền" này phải chuyện ngày ngày hai, "Hoàng thái kiền" tên là Hoàng Thái Đại, là quản lý bộ phận tiêu thụ, bản thân 38 tuổi rồi mà còn chưa lấy chồng, tính cách quả thực là như tảng đá trong nhà xí, vừa thúi lại vừa cứng, lại thêm bởi vì thiếu hụt "tưới tắm" của đàn ông nên nội tiết mất cân đối nghiêm trọng, bao giờ cũng nhìn mấy nhân viên nữ tươi trẻ là khó chịu, thường xuyên lựa xương trong trứng gà, bị mắng là chuyện thường ngày, thảm nhất là mượn cớ để trừ tiền lương, vốn mới có chút tiền lương, trừ việc thuê phòng, ăn cơm ra còn thừa chả có bao nhiêu, giờ còn bị ta khấu trừ như vậy càng nghèo rớt mồng tơi, quả thực là để cho người ta sống mà, là nhà tư sản đại gian đại ác! Nhưng bởi vì tại kinh tế sa sút, mà lại là đứa mới bước chân vào xã hội, luôn giữ tín niệm nhẫn nhịn, nhưng lần này muốn làm nữ tiếp viên, điểm ấy Dương Dương dù thế nào cũng làm, người có nguyên tắc, thà chết đói, cũng bán thân thể của mình!

      Người tranh hơi thở, Phật tranh nén hương, hôm nay Dương Dương làm chuyện kinh thiên động địa - - rang ông chủ cá mực! Dương Dương uống hết chỗ rượu thừa, lau miệng, đứng lên, lớn tiếng : " cần, cám ơn, tôi mặc kệ, mà xin thăng chức , tiền lương tháng này tặng cho , có rảnh tới thẩm mỹ viện chỉnh cái mặt , bằng khách hàng thấy còn lòng dạ nào mà hợp tác đâu, đừng có vì ông phó kia mà ảnh hưởng tới lợi ích của công ty, cứ như vậy, bai bai, a, đúng, hẹn gặp lại!" xong "cụp" cái liền cúp điện thoại, tiện thể tắt máy luôn.

      Dương Dương nổi nóng, có chú ý tới có người con trai ở bàn khác cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm , con ngươi xinh đẹp híp thành đường ngang, giống như con báo phát ra con mồi.

      "Phục vụ!" Dương Dương giọng gọi nhân viên phục vụ tới, "Phiền giúp tôi đóng gọi mấy cái bánh ngọt này, tôi muốn mang về." Dương Dương rất giọng , tiền lương tháng này vừa mới bị ngâm nước nóng, hôm nay chỉ sợ là ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề, bàn còn có mấy cái bánh ngọt chưa ăn xong, đóng gói mang về có thể làm cơm tối.

      "Xấu hổ quá tiểu thư, nhà ăn lại có cung cấp phục vụ đóng gói." Nhân viên phục vụ đứng thẳng lưng, giọng vang dội, thái độ hết sức công chính.

      Người này thể tiếng chút được sao hả ?! Có phải muốn để tất cả mọi người nhìn mới vui vẻ! Dương Dương phát có mấy người nhìn , nhất là mặt trắng đáng chết kia, khăn giấy trong tay sớm tới tình trạng rách bươm, xem ra là kìm nén vất vả, tốt nhất là nghẹn chết , Dương Dương hung hăng trừng mắt nhìn , mặt trắng quả nhiên có ai là thứ tốt, là nhìn đằng trước lại hận đằng sau, nhìn bên trái lại hận bên phải, tốt nhất là đừng có để Dương Dương chứng kiến, bằng là đánh cho trận!

      "Chẳng lẽ thể có môt trường hợp riêng được sao? Lúc này thôi, chỉ lần được ?" Dương Dương lắc lắc cơ thể làm ra bộ dạng đáng , là người vì tài mà chết, chim vì ăn mà chết, hôm nay Dương Dương vì mấy miếng bánh ngọt rơi vào hổ lạc đồng bằng bị mặt trắng khi dễ, đáng hận ơi là đáng hận a!

      " được, rất xin lỗi tiểu thư, quy định của công ty thể mở ra lệ riêng, nhất định phải dựa theo quy định làm việc." Nhân viên phục vụ này để tỏ là nhân viên tốt công chính vô tư càng ưởn thẳng lưng, giọng cũng lớn hơn nữa, mọi người trong phòng ăn đều quay đầu lại nhìn bọn họ.

      囧, Dương Dương xấu hổ khua tay, hôm nay là xui xẻo, làm cái gì cũng suông sẻ, do bề ngoài khá xinh đẹp đáng , bình thường chỉ cần làm nũng, làm ra vẻ khả ái chút, lập tức có tá nam sinh tranh nhau phía sau tiếp trước phục vụ cho , hôm nay nghĩ tới đụng phải tên thiết diện còn công chính nghiêm minh hơn cả Bao gia gia (Bao Công).

      Dương Dương khó xử nhìn bốn miếng bánh ngọt bàn, lâm vào thế lưỡng nan, ăn thôi nhưng quá no rồi, có khả năng no chết, ăn lại quá lãng phí rồi.

      Dằn lòng, Dương Dương lại ngồi lại chỗ cũ, ăn! No chết no chết, no chết chung quy vẫn tốt hơn là đói chết!

      Chờ tới khí bốn miếng bánh ngọt lớn đều hóa thành vật trong bụng, Dương Dương cảm thấy bản thân thực có khả năng làm đệ nhất nhân bị no chết, vuốt bụng, đợi tiêu hóa chút rồi , nhưng hôm nay lại phải về sớm, tiền thuê nhà tới kỳ, hôm nay giao ra, Bao Tô Bà khẳng định vứt hết đồ đạc của ra ngoài, trước khi bị đuổi phải chuyển hết đồ đạc sang nhà Lý Ninh, Lý Ninh nguyên danh Lý Lâm, là bạn học đại học của , do tên với thứ hạng thể thao cùng tôi cho nên mọi người ban cho cái tên Lý Ninh, kia cũng xấu hổ mà hào phóng chấp nhận, cả ngày đều đặt câu "mọi chuyện đều có khả năng" ở miệng.

      Dương Dương bám vào cái bàn chậm rãi đứng lên, cái bụng vô hình trung lớn gấp đôi, cảm giác như phụ nữ có thai ba tháng, "Phục vụ, thanh toán. . . © .. . " vừa mới xong, chợt nghe "bục" tiếng, vật từ bụng bay thẳng tới dưới chân mặt trắng . © .(=D)

      Dương Dương cảm giác rất thích hợp, mí mắt nhảy lên, lấy dũng khí cúi đầu xuống, Oh My God~~ mẹ của con a, bởi vì ăn quá nhiều, cái váy lại quá , căng ra như thế, cái khuy nổ tung, còn như cái tên lửa thăng thiên bay ra ngoài.

      Mặt trắng kia nhặt cái khuy lên, nhìn thoáng qua, sau đó nhìn lại Dương Dương xấu hổ cầm váy con, miệng co rút lại, sắc mặt càng lúc càng mất tự nhiên, nhưng vẫn tới đối diện, giọng run run : ". © .. . . . à, cái khuy. © .. . . . của ." xong mặt quay qua bên, bờ vai run đến lợi hại, chợt nhìn còn tưởng rằng bị kinh phong phát tác đấy.

      "Cám ơn." Dương Dương cắn môi, nhanh chóng đoạt lấy cái khuy, tay giữ váy con, tay cầm túi xách, lấy tốc độ của người bị nghẹn "thoát nước" Ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

      "Tiểu thư, đừng , còn thừa 4 xu." Nhân viên phục vụ kêu lên, nhưng lúc này Dương Dương chạy tới cửa, phỏng chừng là nghe được, vì thế nhân viên phục vụ chính trực vô tư quyết định cầm 4 xu này giao cho chủ quán.

      ngờ mới được hai bước, bóng trắng bay tới đoạt 4 xu trong tay , tiếng "cám ơn" rồi nhanh chóng chạy , tốc độ này so với "trâu bay" còn trâu hơn.

      "Phốc. © .. . . . Ha ha. . . . © .. "Phan Thừa Hi rốt cuộc nhịn được nữa, này rất buồn cười, ngã ngửa ghế, rồi lại đập bàn dậm chân cười đến mức nước mắt văng khắp nơi.

      Tiếng cười này quá kiêu ngạo, Dương Dương còn chưa ra khỏi cửa chợt nghe đến, cần quay đầu lại cũng biết là ai, mặt trắng đáng chết, có người bao dưỡng đương nhiên biết đến cuộc sống lo âu, giống như muốn dậy sớm kiếm tiền, 4 xu phải là tiền hả, thêm 1 xu nữa là mua được cái bánh bao, 5 xu cơ bản có thể giải quyết bữa sáng ngày cho rồi! Mặt trắng đáng chết, tốt nhất cầu nguyện đừng có để trông thấy mặt, bằng gặp lần đánh hai lần! Dương Dương phát thệ trong lòng.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 2: CHUYỂN PHÒNG

      * * *

      Bạn bè chân chính cũng giống như que diêm trong trời đêm u tối, mang đến ánh sáng và ấm áp, theo mốt nay có thể là: bạn bè có ích những lúc gặp phiền toái.

      Dương Dương chạy trối chết, mẹ ơi, ăn nhiều quá làm váy cũng liên tục tụt xuống, chiếc quần "con" màu hồng phơi bày trước mặt mọi người còn hơn cả lịch sử cố gắng tỏ ra đáng của , ban nãy mặt trắng đáng chết kia khẳng định thấy được.

      Dương Dương chạy khỏi nhà hàng lập tức nhảy lên chiếc xe bus, xe đúng là biển người, tay cầm túi xách, tay lại phải giữ váy nên còn thừa tay để vịn, chiếc xe cứ lắc lư như say rượu làm Dương Dương lúc bên phải lúc bên trái, bất thình lình dừng lại, Dương Dương đứng vững, cả người nhào lên trước đúng lúc ngã vào lòng của người đàn ông.

      "A, à, cẩn thận chứ." giọng có phần hèn mọn vang lên đầu Dương Dương, Dương Dương ngẩng đầu liền phát hoảng, lập tức bật dậy, phải cái ông chú phát ngôn biến thái chứ? phải trông mặt mà bắt hình dong, chỉ là người đàn ông trung niên 50 tuổi này khiến người ta vừa nhìn cũng chỉ có bật ra được hai chữ: biến thái. © .Nhưng người ta trước sau cũng là giúp đỡ , cho nên Dương Dương vẫn nhìn mặt ông ta mà tiếng "cám ơn".

      " cần cần, à, đời người giống như vở kịch, vì có duyên mới gặp nhau, giúp đỡ nhau xe bus cũng dễ dàng, phải chăng phải càng nên quý trọng? gọi tôi Bảo là được, , chúng ta tâm chuyện đời người." Ông chú công giao gọi Bảo hèn mọn mò tới mông Dương Dương bóp mạnh cái.

      "A. © .. . . . "Dương Dương nhảy dựng lên, "Ông - cái lão biến thái chết tiệt kia!" Dương Dương quay lại, cũng quan tâm tới chuyện lộ váy, cầm lấy túi xách với sứ mạng của mình hung hăng đập " Bảo công giao", "Tôi đánh chết ông - lão biến thái! Đánh chết ông đánh chết ông!"

      "Đừng đánh, , đừng đánh, ai ai. . . . © .. " " Bảo công giao" hèn mọn muốn ra tay đánh Dương Dương, nhưng đồng bào phụ nữ xe bus đều căm phẫn "hội đồng", nhất là mấy người vừa rồi đứng xung quanh " Bảo công giao" cũng cầm lấy túi xách đánh hết mình.

      " Bảo công giao" mình khó địch lại đàn gà mái căm phẫn, xe vừa tới trạm liền chạy mất dép.

      "Ghê tởm! chậm chút xem, xem tôi cho ông thành thái giám." Dương Dương vung nắm tay về hướng bóng lưng " Bảo công giao".

      " à." Có người đâm đâm vai Dương Dương nhưng Dương Dương phản ứng.

      " à." phản ứng? Tôi lại đâm.

      Vẫn phản ứng!

      " à, quần lót lộ ra kìa!" Người nọ rốt cục sau hai lần bị Dương Dương đếm xỉa, tức giận lớn tiếng, cái nhắc nhở này đúng là sao cả, nhưng toàn bộ người xe đều biết Dương Dương để lộ quần lót màu hồng của .

      Tại sao tại sao? Ông trời ơi ông vì sao phải đối xử với con như vậy - lúc này nội tâm Dương Dương tan vỡ ngửa đầu hỏi trời xanh.

      "Cám ơn, tôi cũng đến trạm rồi." xong lại chạy trối chết, kỳ thực còn chưa tới trạm mà là xuống trước trạm, chẳng qua là rốt cuộc cũng còn mặt mũi nào đứng ở xe nữa, hầu như mọi người xe bus đều nghe được câu " à, quần lót lộ ra kìa", rất nhiều người còn tận mắt chính kiến thời khắc lịch sử này, phỏng chừng đêm nay cả hội trường đều đau mắt hột.

      "Tôi kháo (fu**) kháo kháo!" Hôm nay là xui xẻo tới Thái Bình Dương Đại Tây Dương rồi, Dương Dương hét lớn phát tiết.

      "Mẹ nó nửa đêm khuya khoắt la hét cái gì hả?" Tiếp theo chai rượu ném ra ngoài, may là tránh nhanh, bằng bị nện trúng đầu.

      tại phải mới 9h thôi sao? Cái gì mà nửa đêm khuya khoắt! "Tôi kháo kháo kháo. . . © .. . "Dương Dương lại hét thêm lần rồi lập tức ba chân bốn cẳng chạy mất, tiếng mấy cái chai vỡ đằng sau đặc biệt dọa người, Dương Dương giày cao gót lại phát huy siêu việt tốc độ bay của "trâu bay".

      Mở di động ra, ai tìm, xem ra thế giới này có người quan tâm lo lắng cho rồi, đúng là cây cải thìa số khổ.

      Gọi cho Dương thị (mẹ của Dương Dương): Lão nương à, con mẹ thất nghiệp rồi.

      Dương thị: Why?

      Dương Dương: Công ty vỡ nợ, ông chủ nợ người ta mấy trăm triệu, quản lý ngành bọn con bị người ta bắt bán thân gán nợ, cho nên con thông minh của mẹ chạy trước.

      Dương thị: Là "Hoàng thái kiền" sao?

      Dương Dương: Vâng, chính là ta, nghe buổi tối phải tiếp mười mấy người lận.

      Dương thị: Kháo, với cái tư sắc kia của ta còn có người gặm được hả, lại còn tối tiếp mười mấy người, đàn ông giờ cũng quá đói khát rồi, chậc chậc. . © .. . .

      Dương Dương: Cho nên lão nương à, con giờ có việc làm, tháng này có tiền lương giao cho mẹ rồi.

      Dương thị: Kháo, TIRAMISU (bánh ngọt tráng miệng nổi tiếng của Ý) tháng này của mẹ vậy là ngâm nước rồi hả?

      Dương Dương: Lão nương à, mẹ có phải nên an ủi con của mẹ trước hả, con mẹ hôm nay chẳng những thất nghiệp còn bị người khác hai lần quấy rối tình dục, còn tức nhất là bị mặt trắng đùa cợt nữa đấy.

      Bà ấy vậy mà là mẹ ruột của à? Vừa lên 5 là Dương Dương liền bắt đầu tự hỏi vấn đề này, thất nghiệp, lấy tư cách người mẹ lại có khích lệ an ủi, ngược lại là lo lắng tiramisu tháng này, lão nương thích nhất là tiramisu cho nên từ sau khi biết kiếm tiền, mỗi lần Dương Dương về nhà đều mua ít về hiếu kính cho lão nhân gia bà.

      Dương thị: Ai dám quấy rối tình dục với con? Con ở đâu, lão nương bây giờ mang kéo qua đó giúp bọn chúng luyện tập "Quỳ Hoa Bảo Điển"!

      Dương Dương: Lão nương, nếu con bây giờ còn bị quấy rối, mẹ con còn có thể gọi điện cho lão nhân gia được sao?

      Dương thị: Cũng đúng, con à, con phải mau tìm được việc làm mới a, vì lão nương của con với TIRAMISU của mẹ, con phải Fight¬ing! A Za A Za Fight¬ing!

      Dương Dương: Lão nương, mẹ đừng có xem nhiều phim Hàn quá như thế, trúng độc đâu à.

      Dương thị: Ôi dào, con , đến phim Hàn, con biết đâu, cậu Lee Dong Wook người Hàn Quốc kia còn đẹp hơn cả phụ nữ, chậc chậc, muốn sờ vào khuôn mặt thanh xuân bóng loáng của cậu ta, biết cảm xúc ấy. © .. . . .

      Dương Dương: Lão nương, con cúp đây, mẹ cứ phát xuân , cẩn thận bị ba con thấy đó.

      Dương thị: Con bé kia, nếu tìm được việc làm về , lão nương tạm thời vẫn nuôi nổi con.

      Dương Dương: Biết rồi, lão nương, mẹ ít xem phim Hàn , cẩn thận có ngày ba ghen tị.

      Dương Dương xong liền cúp điện thoại, cũng hai mấy tuổi rồi thế nào lại biết xấu hổ để hai người già 50 nuôi chứ? Hơn nữa kết cục quay về chỉ sợ là "hỏng" trước, tính cách lão nương có phần ăn tiêu, từng này tuổi còn học người ta theo đuổi ngôi sao, hơn nữa còn là theo đuổi ngoại hình mặt trắng , xem ra thẩm mỹ của con người bây giờ càng lúc càng có vấn đề, thế nào mà đều thích mặt trắng ra nam cũng chẳng ra nữ thế chứ! Dương Dương là bất đồng, kiên quyết bất đồng với mọi người, kiên quyết muốn gặp mặt trắng ! Nhất là hôm nay sau khi bị mặt trắng cười, quyết định sau này và mặt trắng đội trời chung!

      Dương Dương ghét nhất ba thứ: Kẻ thứ ba, sầu riêng, còn cả mặt trắng .

      Kẻ thứ ba cần phải , phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác nên diệt! Mà sầu riêng phải mùi khó ngửi của nó, mà bởi vì hồi thường xuyên bị lão nương dùng làm gậy đánh, bên ngoài sầu riêng đầy gai nhọn đâm đau, cho nên từ lúc đó cực kỳ ghét sầu riêng. © .Thế còn mặt trắng sao hả? Cái này cũng cần giải thích nhiều, có lý do gì cả, trời sinh kháng cự! Nhìn cái bộ dạng trắng nõn như bơ sữa kia của bọn họ là thích rồi, khi ở đường thấy mặt trắng ôm bà lão còn béo hơn bọn họ muốn cầm giày cao gót nện mạnh vào khuôn mặt trắng ởn đó, sau đó chỉ vào mũi bọn họ mắng: lũ có tay có chân kiếm tiền lại tình nguyện để bà lão này bao dưỡng, các có phải đàn ông con trai nữa hay hả?

      Of course, những cái này chỉ là suy nghĩ mà thôi, nếu làm, chỉ sợ năm mười tuổi phải gặp Diêm La Vương lão gia đưa tin rồi.

      ************

      Trở lại ký túc xá, Bao Tô Bà quả nhiên chuyển ghế ngồi trước cửa phòng , cầm trong tay cái quạt, "bốp bốp" phẩy con muỗi, chợt nhìn xuống dưới còn tưởng là con chó mẹ trông cửa.

      Dương Dương nghĩ muốn quay đầu bước , vừa mới chuyển mình cái túi xách bị người kéo lại: "Đừng có nghĩ được, tôi nhìn thấy rồi."

      "Chị Lý, trễ thế này mà chị còn ở đây hóng mát à, nhưng mà cũng muộn rồi, mau về nhà ngủ , ngủ muộn tốt cho da, dễ có vành mắt đen đấy."

      " hả?" "Chị Lý" "bốp bốp" vỗ vào đống thịt mỡ của mình, hai tay làm động tác như mấy trẻ, cực kỳ lo lắng vuốt khuôn mặt đầy thịt của mình.

      "Đó là đương nhiên, chị phát lão nương của em, từ sau khi lên 40, thiếu ngủ giờ con mắt như quốc bảo của chúng ta rồi, là quẫn lắm đấy." Khi những lời này, lão nương Dương Dương - Dương thị ở trong nhà hắt xì to, nước miếng đúng lúc phun thẳng đến quả táo của lão đồng chí Dương (ba của Dương Dương), lão đồng chí Dương sửng sốt 3 giây, sau đó cực kỳ phóng khoáng ném quả táo theo đường parabol vào thùng rác, Dương thị thấy thế, bay thẳng tới tóm lấy lỗ tai ông, "Ông đây là chê tôi bẩn phải ? Chê tôi bẩn vậy mỗi tối sao ông lại đưa lưỡi vào miệng tôi làm gì! Tôi cho ông chê tôi bẩn, tôi cho ông chê tôi bẩn. . . © .. . " (Bà mẹ cực phẩm =D)

      . © .. . . . (Bớt N chữ mô tả quá trình chiến tranh) Kết quả cuối cùng: lão đồng chí Dương ôm lấy cái tai sưng đỏ nén lệ nhặt quả táo trong thùng rác lên, rửa sạch lại tiếp tục ăn, ngay cả hạt cũng nuốt. © .Đến sau đó lại nhận trừng phạt: Lưỡi của lão đồng chí Dương trong tháng được bước vào miệng Dương thị.

      "Vậy tôi phải mau về ngủ để có cảm giác làm đẹp."

      7878, Dương Dương tươi cười rạng rỡ phe phẩy cái tay.

      " đúng, Dương, " được hai bước, chị Lý lại quay lại, "Tiền thuê phòng còn chưa nộp đâu à? Tiền đâu?"

      "Chị à, em. . © .. . . Em hôm nay thất nghiệp rồi. © .. . . . "Dương Dương lã chã chực khóc, níu chặt góc áo nhìn dưới mặt đất.

      "Thất nghiệp hả, chậc chậc, là đáng thương mà." Chị Lý lắc đầu, tiếp tục đuổi ruồi.

      "Cho nên chị có thể. © .. . . . "

      " được! ngày mai nếu có tiền chuyển cho tôi." xong "thình thịch" trở về ngủ.

      là nhà bị dột mà suốt đêm gặp mưa rào! Lòng người dễ thay đổi, nhân gian còn tình cảm a, Dương Dương hôm nay cuối cùng được kiến thức. Oán hận oán hận, vẫn suốt đêm đóng gói mọi thứ, vừa rạng sáng ngày thứ hai, ăn sáng chạy tới tá túc chỗ Lý Ninh.

      "Cậu làm gì thế? Chạy nạn à?" Lý Ninh xoa cái đầu như ổ gà, sửng sốt nhìn Dương Dương túi lớn túi .

      "Ninh. © .. . . . "Dương Dương để đồ xuống, nhào tới. © ."Ninh, tớ thất nghiệp rồi, còn nhà để về." Lại giở chiêu tội nghiệp.

      "Được rồi được rồi, đừng có đem gầu đầu cậu cọ vào người tớ, đừng giở chiêu tội nghiệp nữa, chiêu này vô dụng với tớ, , xảy ra chuyện gì?" Lý Ninh chút khách khí đẩy đầu Dương Dương ra.

      "Ninh, cậu đáng , ôi, cuộc sống gặp trắc trở mà, ông chủ tớ phá sản, nợ người ta mấy trăm triệu, trưởng bộ phận bọn tớ. © .. . . ."

      "Bị người ta bắt bán thân trả nợ, lại còn tối tiếp mười mấy người, đúng ?" Lý Ninh khinh bỉ nhìn Dương Dương, còn dùng chiêu này, đây phải chiêu năm đó lấy ra lừa gạt người nhà để lấy cớ đấy sao, Lý Ninh cầm túi đồ giúp Dương Dương cầm vào trong.

      Dương Dương ở sau vung quyền.

      "Lại giở trò nữa là tớ ném cậu với mấy cái thứ phế phẩm này ra ngoài hết đấy." Lý Ninh có quay đầu lại, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt.

      Dương Dương bĩu môi cật lực mang đống lớn vào trong, kết giao với bạn xấu chính là màn như vậy đấy, ràng người cao ngựa lớn hơn rất nhiều lại cầm cái túi mang vào, có kiểu như vậy ? Mà mỹ nữ xương chỉ có 1m65 lại phải mang những thứ nặng này, biết nhìn người a !!

      " , xảy ra chuyện gì? phải là ông chủ làm gì cậu chứ?" Lý Ninh nhìn Dương Dương từ xuống dưới.

      "Đừng có nhìn, phải thu phí!" Dương Dương bảo vệ trước ngực.

      Kỳ thực sở dĩ thường xuyên bị người khác quấy rối tình dục là do vóc người cực kỳ nữ tính, có lồi có lõm, cái nên lớn lớn, cái nên , đúng chuẩn thân hình chữ "S", lại có khuôn mặt búp bê kiểu mà đàn ông nhất, mà bộ ngực Dương Dương tuy rằng còn chưa tới mức khủng bố nhưng cũng là cỡ C, cho nên những tên hèn mọn nhìn thấy đều là vẻ mặt của mấy con cóc, ngừng kêu lên "Thiên nga của tôi, thiên nga của tôi."

      " có liên quan tới chuyện ông chủ của tớ, " Tuy ông chủ cũng quả thực ám chỉ vài lần muốn làm bà sáu của ông ta, nhưng Dương Dương nghiêm khắc cự tuyệt, "Là "Hoàng thái kiền" muốn tớ tiếp khách để lấy đơn hàng, tớ mắng ta rồi cũng vớ luôn ông chủ cá mực mặc kệ."

      "Kháo, "Hoàng thái kiền" này sao tự làm !" Lý Ninh vừa đánh răng vừa kêu lên.

      " ta nào có ai muốn đâu?"

      "Vậy cũng đúng, nhưng mà như vậy cũng tốt, tớ sớm bảo cậu đừng làm ở đấy nữa, kiếm được tiền còn bị người khác ức hiếp, tội gì phải thế chứ?"

      "Hic hic hic, cho nên tớ giờ từ chức tìm cậu nương tựa, Ninh. . . © .. . Cậu cần phải nhận nuôi tớ đấy nha. . . . © .. "

      "Ọe. © .. . . . "Lý Ninh nhổ bọt ra, "Cậu cũng phải con chó con mèo, tớ nhận nuôi cậu làm gì? Còn nữa, có việc gì ít giở chiêu tội nghiệp cho tớ, nổi hết cả da gà rồi đây này."

      "Cái đồ có lương tâm!" Dương Dương đá vào mông Lý Ninh, đá xong lập tức chạy.

      "Cậu muốn sống nữa hả?" Lý Ninh sư (sư tử) hống làm cả căn nhà cũng chấn động, kết cục chính là Dương Dương bị đè lên, cái mông ăn hơn mười chưởng.

      "Cậu giờ định làm thế nào?" Lý Ninh là luật sư, trong nhà cũng rất nhiều tiền, đương nhiên là quan tâm Dương Dương đến trú nhờ, dù sao phòng cũng lớn, trước bảo ấy qua nhưng Dương Dương ngại cách công ty quá xa cho nên tới.

      "Đương nhiên là tìm công việc mới rồi!" Hùng tâm tráng chí của Dương Dương bốc cháy, "Tớ muốn tìm công việc tốt, làm tiểu trí thức chân chính, sau đó tìm người đàn ông thành thục chững chạc, sinh ra những đứa bé núc na núc ních, tớ nhất định thương bọn chúng, lấy sầu riêng đánh chúng!" Quốc gia hẳn nên xếp sầu riêng vào trong những thứ nguy hiểm.

      "Có muốn tớ giúp cậu giới thiệu ?" Trong giới luật sư Lý Ninh rất có danh khí, công ty thuê cũng rất nhiều, Lý Ninh là sư tỷ của Dương Dương, trong khóa đầu tiếp đãi tân sinh hai người vừa gặp như quen thân, từ đó liền trở thành bạn vong niên (bạn vong niên - cách này của Dương Dương, Lý Ninh vì cách này đập Dương Dương mấy nhát).

      " cần, tớ muốn dựa vào bản lĩnh của mình tìm."

      "Cái bản lĩnh này của cậu chỉ sợ lại tìm được giống như lúc trước hả?" Lý Ninh xì mũi coi thường, kỳ thực năng lực Dương Dương tồi, nhưng bởi vì bề ngoài dễ dàng khiến người ta hiểm lầm, khuôn mặt rất giống em bé, giống như mấy còn vị thành niên, cho nên rất nhiều công ty sợ ấy thể đảm nhiệm được nên cự tuyệt.

      "Cậu coi thường người ta!" Dương Dương cầm dép ném .

      Lý Ninh tiếp được ném lại, Dương Dương có tránh thoát bị ném vào người, hai người đánh loạn xì ngậu, kết quả: Dương Dương chịu thiệt. © .Ai kêu lùn hơn Lý Ninh tận 7 cm cơ chứ!

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 3: TÌM VIỆC LÀM

      * * *

      Sinh viên chưa tốt nghiệp làm công nhân kỹ thuật, nữ sinh làm nam sinh, nam sinh làm súc sinh; dưới tình huống khủng hoảng kinh tế, tăng (hòa thượng) nhiều cháo ít, tìm việc làm còn khó hơn lên trời, có tiền là lão tử, có tiền chính là tôn tử, vì vậy có người cảm thán: đầu năm nay làm người còn bằng con chó.

      làm làm ngay, ở nhà Lý Ninh, mỗi ngày trừ phụ trách quét dọn vệ sinh, nấu cơm ra, Dương Dương cũng ngừng gửi hồ sơ lí lịch qua mạng, nhưng gửi hơn ngàn hồ sơ lí lịch đều biệt tăm biệt tích, hoàn toàn có tin tức. © .Cái gọi là núi phải ta, ta là núi, nếu Internet được, vậy trực tiếp chạy tới trường thông báo tuyển dụng thôi.

      Dương Dương thường giày cao gót 5 cm, đông nam tây bắc đều có thị trường nhân tài, nhưng thường thường là qua được cửa đầu tiên lại qua được cửa thứ hai, mà vào được cửa thứ hai chính là người ta nhìn trúng "đồng nhan hào nhũ" của , muốn làm thư ký + tình nhân, Dương Dương tức giận quăng túi luôn.

      "Cậu xem xã hội này làm người còn bằng con chó a!" Hôm nay khi trở về, thấy con chó của phu nhân trang điểm lộng lẫy, chủ nhân con chó sợ chó mệt nên vẫn luôn ôm nó .

      "Cậu cũng có thể mà." Lý Ninh tra tài liệu cũng ngẩng đầu lên.

      "Cái gì có thể?" Dương Dương hiểu, ném cái khoai tây chiên vào trong miệng.

      "Có thể làm chó mà, nếu như cậu để ý, cậu có thể coi mình như chó của tớ, tớ cũng có thể thương cậu." Lý Ninh ngoài cười nhưng trong cười.

      "Tìm cứt!" Dương Dương đá ra cước, nhưng chân còn chưa chạm tới người Lý Ninh bị bắt được, Lý Ninh xoay cái, Dương Dương bị kéo rơi xuống đất.

      "Cậu cũng chỉ biết khi dễ tớ, hừ!" Dương Dương bị đau la hét, này xuống tay ác độc, người nào biết ấy là đai đen Taekwondo, ngày mai khẳng định lại bị bầm tím rồi.

      "Tớ có khách hàng giờ tuyển trợ lý, cậu có muốn thử chút ?" Lý Ninh nghiêm mặt .

      " muốn muốn, tớ cửa sau." người rất có nguyên tắc, thích chính là thích, tuyệt thay đổi.

      " có đầu óc, hiểu được biến báo (dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi cách vô nguyên tắc), " Lý Ninh khinh bỉ , sau đó lại như tiền bối những lời thấm thía: "Phải biết rằng, loại người như cậu rất khó sống trong xã hội, quá thẳng, đủ khôn khéo, chuyện buôn bán rất dễ chịu thiệt."

      " sợ sợ, phải còn có các cậu sao?" Dương Dương lấy lòng nhét miếng khoai tây chiên vào miệng Lý Ninh, im bặt đề cập tới tay vừa móc kẽ chân.

      "Chúng tớ thể giúp cậu nhiều như vậy, ngộ nhỡ chúng tớ có chuyện ở bên cạnh cậu thế nào đây?"

      "Rau trộn." Dương Dương cười hì hì đáp rồi lại bị Lý Ninh đánh cho trận.

      "Tớ nghiêm túc với cậu đấy, cho nên nghiêm túc chút, ngày mai cậu Hoa Tinh phỏng vấn cho tớ, cửa sau, có vào hay còn phải xem bản lĩnh của cậu, tớ chỉ cung cấp tin tức cho cậu thôi."

      "Cậu là Hoa Tinh?" Dương Dương cặp mắt sáng lên nhìn Lý Ninh.

      "Ừ, ?"

      " !" Dương Dương gật đầu, Hoa Tinh là tập đoàn xí nghiệp nổi tiếng nhất thành phố S, công ty nổi danh , nghe tiền lương còn là xếp hàng đầu thành phố S.

      "Vậy sáng sớm ngày mai lúc 9h cậu tới Cao ốc Hoa Tinh lầu chín để phỏng vấn."

      "Ninh. © .. . . . . © .Người ta tốt chịu đựng cậu a. . . . . © .." Dương Dương nhào tới, giống y như chó cọ Lý Ninh, tay Lý Ninh vung lên đẩy Dương Dương ra, run run mắc ói.

      "Cậu mau tìm đàn ông cho tớ! chịu nổi cậu nữa rồi!"

      "Vậy cũng phải tìm người có cảm giác mới được à."

      "Làm trò, cảm giác là hư vô mờ mịt gì đó, chỉ có thể lừa mấy tiểu nữ sinh như cậu mà thôi, " Lý Ninh căn bản tin có chuyện vừa gặp , tình với càng giống như là trò chơi, mỗi khi như vậy Dương Dương cũng bĩu môi: đó là bởi vì cậu còn chưa có gặp người kia."Cậu phỏng vấn tốt cho tớ, sau đó tìm gã nào gả , đừng có nghĩ tới mối tình đầu đáng chết kia của cậu nữa."

      Lời này chạm tới vết thương của Dương Dương, Dương Dương có phản bác, dọn xong đồ liền về phòng, leo lên giường ngả đầu nằm ngủ, Lý Ninh nhìn bóng lưng , bất đắc dĩ lắc đầu, Dương Dương quá cố chấp rồi, sau đó lại cúi đầu sắp xếp tư liêu.

      Cố Phương Văn, Cố Phương Văn, ba chữ này ngừng quay cuồng dày vò trong đầu Dương Dương, cơ hồ muốn ba chữ này tan ra chui vào trong óc, chỉ là Dương Dương cũng lăn mình mấy lần rồi liền ngủ thiếp , hôm nay chạy tới hai thị trường nhân tài mới, mọi người cũng đều mệt lả rồi.

      Ngày thứ hai, trong tiếng chuông của đồng hồ báo thức Dương Dương đứng dậy, đính hai con mắt gấu mèo mặt, kháo, cả tối đều mơ thấy bị mặt trắng giễu cợt, còn bị quấy rối tình dục, làm hại cả đêm ngủ an giấc, Dương Dương xoa xoa cặp mắt, làm chút xoa bóp, hi vọng đem quầng thâm mắt dụi thành vòng nửa con mắt.

      "Đừng dụi nữa, càng dụi càng xấu." Lý Ninh xong ném tới lọ kem bôi mắt.

      "Trời ạ! ! là thịt chó thúi nhà quyền quý, đường có xương chết cóng, những tiểu nhân vật chúng tớ này ngay cả ba bữa cơm cũng thành vấn đề, mà có số người xa xỉ dùng tiền lương tháng của bọn tớ mua lọ kem bôi mắt." Dương Dương vô cùng tức giận bất bình mở lọ kem bôi mắt Chante¬caille, cứ như vậy 15ml là mất 1950 RMB (nhân dân tệ), tương đương với tháng tiền lương của ( khấu trừ lúc trước), loại người nghèo giống , bình thường đừng bảo dưỡng gì, nhiều nhất là lấy khoai tây dưa chuột làm kem dưỡng da thiên nhiên.

      "Đừng lải nhải nữa, cần trả lại cho tớ." Lý Ninh đưa tay ra muốn cướp lại, Dương Dương lấy răng cắn tay .

      "Cậu là chó à?" Lý Ninh lau tay vào người Dương Dương, đây tính là cái gì, đắt nhất phải đến Re¬vive tinh thể thay đổi dung nhan 4ml mất tới 15000 RMB, cách khác mỗi lần thoa mất 5 tờ ảnh chân dung Mao chủ tịch, chờ hoàn thành án kiện tay này xong mua lọ thử.

      Dương Dương làm mặt quỷ với Lý Ninh, lấy ra chút kem, mùi hương hoa hồng xông vào mũi, sau khi nhàng thoa lại chậm rãi mát xa, khi mở mắt ra quỷ nhiên đỡ sưng hơn rất nhiều, ai, quả nhiên là tiền nào đồ nấy, Dương Dương trong lòng lại cảm khái vô hạn.

      Mặc vào đồ công sở, đôi giày cao gót, Dương Dương cầm túi xách ra cửa.

      "Cậu như vậy muốn phỏng vấn?" Lý Ninh cau mày nhìn Dương Dương từ xuống dưới.

      " được sao?" Đây phải là rất tốt sao? Dương Dương chuyển vài vòng trước gương, đồ công sở chính thức là rất thích hợp để phỏng vấn rồi.

      " cậu đần cậu đúng là đần, ăn mặc nề nếp quê mùa giống cậu, người ta vừa nhìn thấy liền Can¬cel cho rớt, trong lúc phỏng vấn cậu như thế nào bộc lộ hết tài năng ra đây?" Lý Ninh đứng lên, mở tủ quần áo của mình lấy ra bộ áo váy, so sánh với người Dương Dương, "Thay ."

      Dương Dương vô cùng nghe lời chạy thay đồ, Lý Ninh mặc dù tính cách có chút nóng nảy, nhưng về phương diện thời thượng với trang phục tuyệt đối trước trào lưu, so với trạch nữ + nghèo nữ hẳn phải có ánh mắt, phẩm vị hơn nhiều.

      "Còn đóng cửa gì nữa, cũng phải là chưa có xem qua, hơn nữa cậu có tớ cũng có, còn có cái gì mà xấu hổ nữa?" Lý Ninh ở bên ngoài kêu la.

      "Thôi , mặc dù tớ có cậu cũng có, nhưng chất khác với lượng." Của cần nỗ lực nhiều (Dương Dương là cup C, mà Lý Ninh là cúp A).

      "Cậu xong chưa? Tớ phải , bằng chính cậu tự bắt xe bus đấy?" Lý Ninh nhịn được, phải là thay quần áo thôi sao? Thế nào giống như con rùa đen mè nheo vậy.

      "Được rồi được rồi, Ninh, váy mặc thế nào có vẻ mát mẻ quá vậy?" Dương Dương ra, tay vẫn còn kéo vạt váy, váy này của ai thế? Hẳn là phải của Ninh chứ, mặc vào lộ cả đầu gối ra ngoài, Ninh cao như vậy, mặc vào chẳng phải là cả mông cũng giấu được?

      "Cái này gọi là giả bộ nhìn thấu, hè năm nay lưu hành nhất phong cách này, tớ thấy thích mua về lại thấy Size quá , cũng lười quay lại đổi, vừa hay cậu mặc vừa cho cậu thôi."

      Nhìn thấu! Dương Dương đau cả đầu, mặc giả bộ nhìn phỏng vấn? Người ta có thể nghi câu dẫn ông chủ hay đây?

      "Yên tâm, vô cùng Per¬fect, nếu cái này mà gọi là lộ, vậy người ta hở ngực hở nhũ thế nào?"

      " lộ?" Dương Dương khẳng định hỏi, thế nào mà cứ cảm giác cái váy này tuyệt an toàn chút nào, quá phóng khoáng rồi, nhúc nhích chút mà làn váy cũng bồng bềnh.

      "Cậu khỏa thân mà , tớ đây." Lý Ninh chịu nổi trước mắt này, cầm cặp tài liệu luôn.

      "Chờ tớ với." Dương Dương vừa kéo váy vừa theo sau, người này có lương tâm!

      ************

      Dương Dương bảo Lý Ninh thả xuống trước công ty mười thước, muốn người ta phỏng vấn còn ngồi Audi A8.

      Dương Dương lắc lắc, phải cố ý, mà là vì phối hợp với cái váy này, thay đôi giày cao gót 10 cm thời gian dài , bởi vì rất lâu nên có chút quen.

      Thời gian sắp tới, nhưng ngàn vạn lần đừng trễ, Dương Dương tăng nhanh bước chân, "Chờ . . . © .. . ." Mắt thấy thang máy sắp đóng lại, Dương Dương lại làm "trâu bay" , hết sức khẩn cấp chạy vội tới.

      Cửa thang máy lại mở ra, Dương Dương thắng xe kịp, cả người nhào vào trong thang máy, đầu đụng vào tường thịt.

      "Tiểu thư." Tường thịt đẩy đẩy người ghé sát người .

      Dương Dương động, có chút choáng váng, vốn là có chút say xe, va chạm như vậy, chỉ cảm thấy đầu có rất nhiều sao quay vòng.

      " sao chớ?" Giọng nam đặc biệt từ tính, Dương Dương nghĩ đến.

      " có việc gì." Chỉ là có chút choáng, Dương Dương chống tường thịt để đứng vững, lắc đầu cái, nhưng cảm giác ngực mình có chút đứng, sao lại có cảm giác bị người ta xoa nắn? Dương Dương mở mắt nhìn, lập tức cao giọng, "A. © .. . . . ." Cầm túi nện lên tường thịt.

      "Tử sắc lang, tôi đánh chết tên sắc lang biết xấu hổ !" Dâm tặc này lại dám đặt tay lên ngực , còn thầm nắm lại! !

      "Tiểu thư tiểu thư. . . © .. . ." Tường thịt vừa trốn vừa kêu, thấy kêu gọi có tác dụng, mạnh mẽ bắt hai tay Dương Dương lại đẩy ra, Dương Dương đường có thể lui, lưng dính vào thang máy, hai tay bị bắt dính vào tường, lên hình ảnh chúa Giê-xu chịu khổ.

      "Buông tay! muốn gì? Tôi cho biết, thang máy này có lắp truyền hình cáp, tốt nhất đừng có làm loạn!" Dương Dương lời này đặc biệt có tự tin, ngộ nhỡ Cao ốc này vừa khéo lắp đặt ở đây sao? Lại vừa lúc nhân viên quản lý nhìn thấy nữa? Lại vừa khéo người này cực biến thái thích bị người khác nhìn sao? Quá nhiều cái vừa khéo khiến Dương Dương xanh mét cả mặt.

      Tường thịt nhìn Dương Dương, quan sát mấy lần, có đăm chiêu, sau đó bừng tỉnh hiểu ra, mặt vui vẻ : "Là ?"

      Dương Dương tỉnh táo lại, vừa nhìn, kháo! ra là mặt trắng giễu cợt trong nhà hàng kia!

      "Buông tay! Dâm tặc!" Dương Dương lại càng thích, tên mặt trắng này ra chính là khắc tinh của , nơi có liền có chuyện tốt xảy ra giữa bọn họ.

      "Tiểu thư, xin ràng, hình như người ngã vào lòng là , là nhào tới đây, tôi muốn đẩy ra, chỉ là nghĩ tới vừa khéo chạm phải địa phương nên chạm." Phan Thừa Hi khi lời này con mắt lại vẫn ngắm bộ vị cẩn thận đụng tới kia, khóe miệng lên độ cong xinh đẹp mang theo tà ác.

      "Dâm tặc, được nhìn!" Dương Dương lấy chân đá , Phan Thừa Hi khéo léo tránh thoát, còn dùng thân thể áp sát vào người Dương Dương, để cho có thể đá người lung tung.

      "Dương Dương?"

      "Hả?" Dương Dương theo thói quen đáp, đáp xong mới giật mình tên mặt trắng này làm sao lại biết tên .

      " tới phỏng vấn?"

      " theo dõi điều tra tôi?"

      " suy nghĩ nhiều quá." Phan Thừa Hi khinh bỉ , nữ đầu óc này có sức tưởng tượng phong phú, chịu độc hại của phim thần tượng và tiểu thuyết .

      "Vậy làm sao biết được?" Dương Dương vẫn còn đề phòng.

      "Ừ." Phan Thừa Hi ám chỉ lý lịch rơi mặt đất, buồn cười nhìn trước mặt, cảm thấy ấy đúng là rất thú vị, hơn nữa dáng dấp kém, nhìn đến cái này, trái tim đột nhiên rạo rực.

      "Nhìn cái gì vậy, mặt trắng , thả. © .. . . . ." Dương Dương bị nhìn chăm chú mặt đỏ rần , vừa kêu buông tay thang máy "đinh" tiếng, mở ra.

      "A! !"

      "A!"

      "Oa!"

      Thanh cao thấp có chút kinh ngạc nối tiếp nhau, Dương Dương cùng Phan Thừa Hi đồng thời nhìn về phía cửa thang máy, omg, trước thang máy có 3 người đàn ông tây trang thẳng thớm cùng mấy OL nhíu mày nhếch miệng nhìn tư thế mập mờ của bọn họ.

      Dương Dương thừa dịp Phan Thừa Hi ngẩn người mạnh mẽ trốn thoái khỏi trói buộc của , nhặt hồ sơ lí lịch đất lên rồi chạy vội ra ngoài.

      đúng là xui xẻo! Mặt trắng chết tiệt, thấy chung quy có chuyện tốt! Dương Dương ở trong lòng nguyền rủa ngàn lần, quyết định trở về đánh tiểu nhân cho hả giận.

      "Thừa Hi nhận ra cậu rất mạnh mẽ đó nha." Khóa 2 bộ tiêu thụ Lâm Viễn vỗ vai Phan Thừa Hi.

      "Người em, muốn làm cũng phải về rồi làm, ở trong công ty ảnh hưởng tốt đâu." Khóa 2 bộ tiêu thụ Ân Hạo vỗ ngực Phan Thừa Hi.

      "Cậu chết , tôi mà làm cái gì hả, người ta là tới phỏng vấn ."

      "Phỏng vấn như thế nào lại với cậu có tư thế kia?" Tiểu Cốc cùng bộ môn Lâm Viễn, Ân Hạo nhíu mày, tỏ Phan Thừa Hi chính là trợn mắt dối, "Chỉ là, dáng dấp vừa rồi tốt, tiểu Hi, cậu muốn tôi lên?"

      "Cậu dám!" Phan Thừa Hi đẩy đám đồng có nghĩa khí trước mặt, trực tiếp về phòng làm việc.

      " kia thân hình tồi, là loại hình tôi thích." Tiểu Cốc ấn nút tầng 15.

      "Thôi , mỹ nữ nào mà phải loại hình cậu thích?" Lâm Viễn tổn hại .

      "Quả nhiên người hiểu tôi vẫn là Mạc Lâm Viễn." Tiểu Cốc cũng tức giận.

      "Cậu A Hi nghiêm túc sao?" Ân Hạo hỏi.

      "Tôi thấy có mấy phần , thằng nhóc kia rất ít để bụng nào, cũng tốt, cũng là thời điểm nên tìm người tới trị con ngựa hoang này rồi." Lâm Viễn nhìn hả hê vô cùng ràng.

      "Vậy còn cậu? Lúc nào tìm người đây?" Tiểu Cốc chó chê mèo lắm lông.

      "Cậu nằm mơ , chớ đem đề tài chuyển tới tôi, các cậu A Hi có thể theo đuổi được MM kia ?"

      "Nếu đánh cuộc lần, như thế nào?" Ân Hạo đề nghị.

      "Ý kiến hay!" Kết quả là ba người vô cùng vô lương đánh cuộc, Lâm Viễn cùng Tiểu Cốc mua Phan Thừa Hi có thể theo đuổi được, mà Ân Hạo cũng coi trọng, ba người dùng bữa cơm làm tiền đặt cuộc, người thắng mở miệng ăn, người thua phải bỏ tiền.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :