1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mặt Nạ Hoàn Hảo - Sherry Thomas

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      HIS AT NIGHT

      MẶT NẠ HOÀN HẢO

      Mặt nạ hoàn hảo

      Tác giả: Sherry Thomas

      Người dịch: Lộc Diệu Linh

      Nhà xuất bản: NXB Văn Học

      Công ty phát hành: Amak

      Trọng lượng vận chuyển: 490 grams

      Kích thước: 13.5 x 20.5 cm

      Số trang: 440

      Ngày xuất bản: 08/08/2012

      Hình thức bìa: Bìa mềm

      Nguồn sách: Hana Lee

      Chủ dự án: Tuyền mama

      Type

      Hoai Luong

      Isabella Pham

      Beta: Ha Huyen

      Ebook: Tuyền mama

      Nguồn: Hội eBook Free

      Giới thiệu tác giả:

      Sherry Thomas là tên tuổi khá mới ngay cả đối với làng tiểu thuyết Mỹ, tác phẩm đầu tiên của là Private arrangements ra mắt vào năm 2008 ( được xuất bản tại Việt Nam với tên tiếng Việt là Giao ước định mệnh), và cho đến nay mới chỉ có bốn tác phẩm. Tuy nhiên, tất cả những tác phẩm của đều đạt được những thành công vang dội. Tác phẩm đầu tay Giao ước định mệnh ngay lập tức gây ấn tượng mạnh mẽ với độc giả và lọt vào danh sách đề cử chung cuộc cho giải thưởng RITA dành cho Tiểu thuyết đầu tay hay nhất và Tiểu thuyết lãng mạn cổ điển hay nhất năm 2009. Những tác phẩm tiếp theo: Delicious, Not quite a husband và His at night ( tên tiếng Việt là Mặt nạ hoàn hảo) liên tục nằm trong danh sách những cuốn sách hay nhất của những tờ báo và trang web uy tín như New York Times, Library Journal, Publishers Weekly, Romantic Times, All about Romance, Dear Author, The Romane Reader... Đặc biệt, hai tác phẩm Not quite a husband và His at night liên tiếp nhận được giải thưởng RITA (giải thưởng uy tín nhất dành cho các tiểu thuyết gia lãng mạn Mỹ) ở hạng mục Tiểu thuyết lãng mạn cổ điển hay nhất lần lượt vào các năm 2010 và 2011, thành công hiếm có, ngay cả đối với các tiểu thuyết gia thành danh.
      Sherry Thomas được đánh giá cao vì văn phong mới mẻ và sắc sảo, hài hước pha lẫn châm biếm; các nhân vật được khắc họa rất , rất người và hấp dẫn; mỗi câu chuyện đều được xây dựng có chiều sâu và chứa nhiều hàm ý sâu xa. Mỗi lần đọc lại đều có thể là lần khám phá ra những tình tiết, những nét mới và thú vị khiến cho độc giả thể nhàm chán cho dù đọc lại nhiều lần. Lisa Kleypas ( trong những tác giả bán chạy nhất của tạp chí New York Times) đánh giá là “Tác giả viết tiểu thuyết lãng mạn cổ điển hay nhất nay”.

      Tóm tắt nội dung sách:

      Tình nóng bỏng nhất trong bóng tối trước bình minh
      Elissande Edgerton là tuyệt vọng, tù nhân thực trong ngôi nhà của người chú bạo ngược. Chỉ có hôn nhân mới có thể giúp giành lấy tự do vẫn khao khát. Nhưng làm thế nào để bắt được người đàn ông hoàn hảo?
      Ngài Vere quen thuộc với những cái bẫy hấp dẫn thể cưỡng lại. Là đặc vụ bí mật của chính quyền, săn lùng những tội phạm thủ đoạn nhất của Luân Đôn, cùng lúc khoác lên vỏ bọc là chàng độc thân ngốc nghếch, và gần như vô hại nhất của Xã hội thượng lưu. Nhưng có gì chuẩn bị cho trước vụ tai tiếng bị Elissande gài bẫy.
      Bị ép buộc vào cuộc hôn nhân vụ lợi, Elissande và Vere dần khám phá ra rằng họ phải là người duy nhất có cuộc sống che giấu sau chiếc mặt nạ. Sức quyến rũ là vũ khí duy nhất để họ chống lại lẫn nhau – và bí mật đen tối của quá khứ đe dọa cuộc sống của cả hai người – liệu họ có thể học cách tin tưởng lẫn nhau ngay cả khi họ đầu hàng trước đam mê thể chối bỏ?

      Những lời khen tặng:

      Mặt nạ hoàn hảo đoạt Giải thưởng RITA năm 2011 dành cho Tiểu thuyết lãng mạn cổ điển hay nhất.
      “Thomas viện đến hiểu lầm lớn (như bà làm trong Private arrangement năm 2008-) để thúc đẩy cuốn tiểu thuyết lãng mạn thời Victoria này, và được hoàn chỉnh với văn phong mượt mà hoàn hảo. Thomas viết với trí thông minh và lòng thông cảm chân thực.”
      - Publishers Weekly

      “Khi cuộc càn quấy bí của lũ chuột khiến nhóm hàng xóm với những chàng độc thân sáng giá phải chạy sang nhà Elissande Edgerton ở nhờ, Elissande tuyệt vọng nắm lấy cơ hội này để giải thoát mình và người dì nghiện cồn thuốc phiện khỏi khống chế của người chú bạo ngược bằng cách tìm người chồng – trong vòng ba ngày tới. Tuy nhiên, kế hoạch quyến rũ của bắt đúng người, và sớm kết hôn với Hầu tước Vere ngốc nghếch đến ngọt ngào, người đàn ông mà dần dần nghi ngờ rằng ngu đần như thể . Nhưng những chiếc mặt nạ bề ngoài là để che giấu quá khứ của những tâm hồn nhiều sẹo, và khi Vere và Elissande chiến đấu để chống lại kẻ côn đồ độc ác, những bí mật, hoài nghi và ý nghĩ hoang đường đe dọa mối quan hệ mong manh của họ. Nóng bỏng, cảm xúc sâu sắc, văn phong trữ tình và những tính cách thực đến sắc sảo, Thomas mang đến cuốn sách thể nào quên.”
      - Library Journal

      “Chắc chắn xứng đáng với mong đợi và tiếng vang nhận được. Nhân vật nam chính và nữ chính đều thú vị, mâu thuẫn đầy hấp dẫn và kích thích trí tò mò, văn phong tuyệt vời. Đúng là chiến thắng tuyệt đối.”
      - All About Romance

      “Văn phong hay, nhân vật thú vị, cốt truyện phức tạp… tất cả những điều đó cộng dồn lại thành lời đề cử chắc chắn từ chúng tôi.”
      - Romance Reviews Today

      “Nhàm chán với những quý ông gián điệp thời Nhiếp chính? Nếu bạn phải, hãy dành ngoại lệ cho Mặt nạ hoàn hảo, bởi vì nó hề nhàm chán. Cuốn truyện này rất sống động và thú vị. Sherry Thomas mang đến cho dòng tiểu thuyết lãng mạn thời Nhiếp chính sức sống mới tuyệt vời.”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
                  Chương 1- Love Romance Passion


                   ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~





      Hầu tước xứ Vere là người kiệm lời.

      Tuy nhiên, này khiến tất cả mọi người ngạc nhiên ngoại trừ vài người thân cận trong số đông bạn bè và người quen của ngài. Công chúng đều nhất trí là ngài Vere chỉ có . . Và . chủ đề trời dưới biển nào, cho dù xa lạ và khó hiểu đến đâu mà ngài hăng hái đánh bạo đưa ra thậm chí cả mười ý kiến. Thực ra, nhiều lần người ta thể ngăn ngài cách chắc như đinh đóng cột về nhóm hóa chất Pre-Raphaelites [1] vừa mới được phát hay thói quen nấu nướng kỳ lạ của bộ lạc Pygmy [2] ở trung tâm Thụy Điển.

      [1] nhóm họa sĩ, nhà thơ và nhà phê bình nghệ thuật người thành lập năm 1848.

      [2] bộ lạc có chiều cao trung bình (dưới 1,5m), thường sinh sống ở trung tâm Châu Phi.

      Ngài Vere cũng là người giữ kín những bí mật của mình.

      Nhưng bất kỳ ai tự dối mình đến mức đưa ra lời phát biểu như thế thấy những quý ông, quý bà chung quanh mình đều ré lên, bò lăn bò càng vì buồn cười quá đỗi. Vì ngài Vere, theo ý kiến của công chúng, thể phân biệt bí mật với con nhím. chỉ ba hoa, mà ngài còn chẳng hề do dự khi tự nhiên như đề cập đến những tin tức cá nhân riêng tư nhất, phù hợp nhất – thậm chí là về việc bị bắt gặp trong tình trạng người mảnh đồ lót.

      Ngài vui vẻ kể lại những khó khăn trong việc tán tỉnh những quý trẻ: Ngài bị từ chối từ thuở trẻ măng và bị từ chối thường xuyên, bất chấp địa vị của thành viên trong giới quý tộc. Ngài tiết lộ hề ngần ngại về tình hình tài chính của mình – mặc dù mọi người phát ra rằng ngài nắm lắm về số tiền mình sở hữu trong cả tại lẫn tương lai, thế nên những ước đoán về tiền bạc này của ngài còn nhiều điều phải bàn. Thậm chí ngài còn mạnh miệng về kích thước và chu vi tài sản nam tính của mình – tất nhiên là trong lúc diện của các quý , quý bà: cả hai số đo đều đáng ghen tị, đo lường được xác nhận bởi kinh nghiệm của những góa phụ vui tính, những người thỉnh thoảng tìm kiếm vài cuộc mây mưa giường của ngài.

      cách khác, ngài Vere là tên ngốc. phải là kẻ điên, vì hiếm khi tỉnh táo của ngài có vấn đề. Và phải quá dại khờ để ngài thể tự lo cho những nhu cầu hằng ngày của mình. Đúng hơn, ngài là tên ngốc hài hước, khờ khạo và bồng bột như cái gối, ngờ nghệch vô cùng, nhưng lại ngọt ngào và vô hại, và rất được mến trong Giới Thượng lưu nhờ những trò tiêu khiển mà ngài mang đến – và vì ngài thể nhớ bất cứ điều gì nên dù người khác có chăng nữa cũng ảnh hưởng đến những bữa ăn, những giấc ngủ đêm xinh xắn hay lòng tự hào và niềm vui trú ngụ bên trong đồ lót của ngài.

      Ngài thể bắn trúng đích; những viên đạn của ngài chưa bao giờ trúng con gà gô trừ phi là ngoài ý muốn. Ngài hiếm khi thất bại trong việc xoay nòng và báng súng sai hướng. Và vì tài năng lang thang đúng nơi đúng lúc trở thành huyền thoại, thế nên khó có ai buồn chớp mắt khi biết rằng ngài từng tận mắt chứng kiến tội ác – mà hề có ý tưởng gì về những gì ngài nhìn thấy, gần như chắc chắn đấy.

      Vì là tên ngốc đặc biệt như thế trong suốt mười ba năm kể từ ngày ngài chẳng may ngã ngựa, những người thân cận với ngài hẳn nghi ngờ việc ngài từng lai vãng quanh vài vụ phạm tội giật gân của giới thượng lưu, lâu trước khi những vụ đó được giải quyết và những tên tội phạm bị mang ra xét xử.

      chung, đó là cuộc sống thú vị. Thỉnh thoảng vài đặc vụ khác của Hoàng gia, những người biết vai trò thực của ngài, tự hỏi ngài cảm thấy như thế nào về việc đóng vai kẻ ngốc trong hầu hết thời gian ngủ. Họ bao giờ biết, bởi ngài là người kiệm lời và giữ bí mật rất kín.

      Tất nhiên, bí mật nào là bí mật mãi mãi… Điểm bắt đầu cho kết thúc bí mật của ngài Vere cuối cùng cũng đến, theo đúng nghĩa đen, trong gài bẫy của quý trẻ có xuất thân đáng ngờ và bởi những phương thức đáng ngờ tương đương.

      phụ nữ trẻ, trong bước xoay vần kỳ lạ của số phận, sớm trở thành Nữ hầu tước Vere, vợ của ngài.

                   ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


      Chuột là ý tưởng của Vere, chính xác hơn là ý tưởng về trò đùa của .

      Luân Đôn trở nên vắng tanh vắng ngắt vào cuối mùa Lễ hội. Sáng sớm ngày hôm nay, Vere đưa em trai mình ra ga; ngày mai chính cũng thẳng tiến đến Gloucestershire. Đầu tháng Tám là thời điểm đúng lúc nhất để có thể ngây thơ xuất trang viên đồng quê mà được mời: Bởi vì, thêm người khách nữa khi mà họ có đến ba mươi người rồi có vấn đề gì đâu?

      Nhưng cuộc gặp tối nay có liên quan đến Edmund Douglas, chủ mỏ kim cương sống dật bị tình nghi là tống tiền những người buôn bán kim cương ở Luân Đôn và Antwerp.

      “Chúng ta cần có cách hay hơn để vào nhà ông ta”, ngài Holbrook, người cộng tác với Vere .

      Holbrook lớn hơn Vere vài tuổi. Ngày trước, khi Oscar Wilde còn nổi tiếng như là nhà văn hàng đầu của đất nước, Holbrook để mái tóc đen dài và khoác lên mình vẻ buồn chán trí thức. Giờ đây khi Wilde ra trong cuộc đày ải khổ nhục, vẻ uể oải của Holbrook lại được kèm bởi mái tóc ngắn hơn cùng với những biểu bất cần đời thẳng thừng hơn.

      Vere tự lấy cho mình mẩu bánh Savoy. Chiếc bánh mềm, xốp, và đậm đà như thìa mứt mơ. Holbrook bao giờ cũng có cách quản lý những nơi náu của mình, đó là những dinh thự rải rác khắp trung tâm Luân Đôn, để chúng luôn được cung ứng đầy đủ, vì thế bất cứ khi nào cần sử dụng trong số chúng, các đặc vụ luôn có rượu ngon trà ngọt sẵn sàng.

      Ngôi nhà đặc biệt nằm sau Quảng trường Fitzroy này từng liên tiếp là nơi cư trú của các nhân tình. Phía bên kia căn phòng khách lòe loẹt, quý bà Kingsley chấm khăn tay ở khóe miệng. Đó là phụ nữ tóc đen xinh đẹp khoảng bằng tuổi Holbrook, con của nam tước, và là vợ góa của hiệp sĩ.

      Phụ nữ có những thuận lợi khi làm đặc vụ. Vere và Holbrook phải khoác lên vỏ ngoài phải là mình để bị người khác chú ý – yếu tố tuyệt đối cần thiết cho người đại diện Hoàng gia đây đó hỏi han những vấn đề nhạy cảm. Nhưng phụ nữ, kể cả người sắc sảo và có khả năng như quý bà Kingsley, thường xuyên bị phớt lờ chẳng vì lý do gì ngoài giới tính.

      “Tôi với rồi, Holbrook”, . “Chúng ta phải lợi dụng cháu của Douglas”.

      Holbrook ngả ngớn chiếc ghế đệm dài nhung đỏ viền tua rua vàng, tay búng búng bản báo cáo của vụ gần đây nhất nằm ngực. “Tôi nghĩ là cháu này ra khỏi nhà nhiều năm rồi”.

      “Chính xác. Tưởng tượng xem hai mươi tư tuổi, qua cái tuổi kết hôn từ lâu, và bị tách biệt hoàn toàn với những niềm vui và trò tiêu khiển của xã hội đích thực. Điều gì hấp dẫn nhất?”

      “Thuốc phiện”, Holbrook .

      Vere mỉm cười và gì.

      phải”. Quý bà Kingsley đảo tròn mắt. “ mong ước được gặp những chàng độc thân sáng giá, nhiều hết mức để có thể nhét vào mái nhà”.

      định thu thập nhà những chàng độc thân đáng mơ ước ở đâu, thưa ?” Holbrook hỏi.

      Quý bà Kingsley vẫy tay gạt . “Tập hợp những chàng làm mồi nhử là chuyện . Vấn đề là tôi thể cứ chạy xe đến Highgate Court và giới thiệu những quý ông này. Tôi thuê căn nhà liền kề nơi đó được ba tháng rồi và tôi vẫn chưa gặp ta”.

      “Tôi xem được ?” Vere chỉ vào bản báo cáo ngực Holbrook. Holbrook quăng bản báo cáo cho . Vere bắt lấy và lướt qua các trang.

      Trang viên Edmund Douglas ở là dinh thự được xây dựng theo thiết kế riêng từ năm 1877. Nhờ vào thịnh vượng của Kỷ nguyên Hơi nước, có hàng trăm trang viên đồng quê như thế được xây dựng khắp nơi bởi những người có thể tiêu tốn cho nó cả đống lớn tiền.

      trang viên thuộc loại khá phổ biến, nhưng lại chứng tỏ là khó xâm nhập. Đột nhập vào ban đêm theo cách thông thường thành công. Cố gắng thâm nhập vào đám người làm thất bại. Và vì bà Douglas được khỏe, gia đình này hiếm khi hòa nhập với cộng đồng địa phương, khiến cho những cơ hội viếng thăm xã giao có thể chấp nhận được trở nên vô dụng.

      “Gây ra thảm họa trong nhà”, Vere với quý bà Kingsley. “Rồi có lý do để tiếp cận ta”.

      “Tôi biết. Nhưng tôi e ngại việc phá hủy mái nhà hoặc hệ thống ống dẫn của ngôi nhà tôi thuê”.

      “Người hầu của thể mắc bệnh gì đấy kinh tởm nhưng lây nhiễm được sao?” Holbrook hỏi. “ bệnh lở loét thường gặp chẳng hạn?”

      “Nghiêm túc nào, Holbrook. Tôi phải người bán dược phẩm và tôi đầu độc người làm của mình”.

      cuộc phá hoại của chuột sao?” Vere gợi ý, chỉ với mục đích giải khuây cho bản thân.

      Quý bà Kingsley rùng mình. “ cuộc phá hoại của chuột, ý là gì?”

      Vere nhún vai. “Thả hoặc hai tá chuột chạy quanh nhà. Khách của gào thét quáng quàng. Và lũ chuột gây hại lâu dài cho ngôi nhà, nếu như gọi người bắt chuột đến làm việc sớm”.

      Holbrook ngồi thẳng dậy. “Ý kiến tuyệt vời, bạn thân mến ạ. Vô tình tôi lại quen người nuôi chuột để cung cấp cho những phòng thí nghiệm khoa học”.

      Điều đó làm Vere ngạc nhiên. Holbrook quen biết nhiều với những thứ kỳ quái và có những mối quan hệ hữu ích đến kỳ lạ.

      . Đó là ý kiến kinh tởm”, quý bà Kingsley phản đối.

      “Ngược lại, tôi nghĩ đó là ý tưởng thiên tài”, Holbrook tuyên bố. “Douglas đến Luân Đôn để gặp luật sư trong hai tuần, tôi đúng ?”

      “Đúng”, Vere .

      “Thế đủ thời gian”. Holbrook ngả người lại ghế đệm dài bọc nhung đỏ. “Coi như xong”.

      Quý bà Kingsley nhăn nhó. “Tôi ghét chuột”.

      “Vì Nữ hoàng và đất nước, thưa ”, Vere , cất cao giọng. “Vì Nữ hoàng và đất nước”.

      Holbrook gõ ngón tay lên môi. “Buồn cười là ngài nhắc đến Nữ hoàng và đất nước. Thưa ngài, tôi vừa nhận được tin tức về vụ tống tiền hoàng thân và…”

      Tuy nhiên, Vere tự mình ra ngoài.


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

       Chương 2


      Hai tuần sau

      Elissande Edgerton đứng trước cửa dinh thự tại Highgate Court. Mưa rơi lộp độp xuống chiếc ô đen của ; màn sương mù xám lạnh che mờ mọi thứ ngoại trừ lối vào nhà.

      Tháng Tám, và bầu trời tựa như tháng Mười .

      mỉm cười với người đàn ông trước mặt mình. “Chúc chú chuyến an toàn”.

      Edmund Douglas đáp lại nụ cười của . Vẻ ngoài tình cảm này là trò chơi của ông ta. khóc lóc trong nhà này, cháu hiểu , Elissande quý của ta? Nhìn dì cháu kìa. Bà ấy đủ mạnh mẽ và thông minh để mỉm cười. Cháu có muốn giống bà ấy ?

      Ngay từ khi mới sáu tuổi, Elissande biết rằng muốn giống như dì mình, bóng ma khóc lóc, nhợt nhạt. hiểu vì sao dì khóc. Nhưng bất cứ khi nào nước mắt của dì Rachel trào ra, bất cứ khi nào chú đặt cánh tay quanh vai vợ và dẫn bà về phòng, Elissande luôn lẩn ra khỏi nhà và chạy xa hết mức dám, trái tim đập thình thịch vì sợ hãi, nổi loạn và cơn oán giận cháy như đám than ỉ.

      Vì thế học mỉm cười.

      “Cảm ơn, cháu ”, Edmund Douglas .

      Nhưng ông ta hề chuyển động để bước vào cỗ xe độc mã đợi. Ông ta thích kéo dài giây phút tạm biệt – nghi rằng ông ta biết rất mong mỏi ông ta như thế nào. cười tươi hơn nữa.

      “Giúp chú chăm sóc gì cháu trong lúc chú vắng nhé”, ông ta và ngước mặt lên cửa sổ phòng ngủ vợ mình. “Cháu biết chú quý trọng dì ấy nhiều như thế nào rồi đấy”.

      “Tất nhiên, thưa chú”.

      Vẫn mỉm cười, nghiêng người hôn vào má ông ta, kiểm soát nỗi ác cảm với thành thạo khiến cổ họng sít lại.

      Ông ta đòi hỏi biểu nồng ấm này trước mặt người làm. phải người nào cũng giỏi ngụy trang độc ác của mình đến mức có thể lừa gạt được cả người làm trong nhà. Trong làng người ta nghe những tin đồn về Squire Lewis thích véo mông các hầu , hay bà Stevenson pha nước vào bia dành cho người làm. Nhưng nhận xét duy nhất lan truyền về ông Douglas là lòng ngưỡng mộ nhất mực về kiên nhẫn như thánh của ông, nào là vì bà Douglas quá yếu đuối – và hơi có vấn đề về thần kinh.

      Cuối cùng ông ta trèo vào xe. Người đánh xe cúi rạp mình trong chiếc áo mưa và giật dây cương. Bánh xe lăn lép nhép lối trải sỏi. Elissande vẫy cho đến khi cỗ xe vòng qua khúc quanh đường: rồi hạ tay xuống và đánh rơi nụ cười.




      Vere thường ngủ rất ngon con tàu chạy. nhiều lần trong đời lên Tàu tốc hành Scotland đặc biệt từ Luân Đôn đến Edinburgh chẳng vì lý do gì ngoài tám tiếng đồng hồ ngủ say sưa mộng mị mà nó mang đến.

      Chuyến đến Shropshire mất tới phân nửa thời gian đến Edinburgh và có vài lần đổi tàu. Nhưng vẫn thích, có lẽ đó là thời gian thấy dễ chịu nhất sau những giấc ngủ đường từ Luân Đôn đến Gloucestershire, nơi ở đó hai tuần trước để lấy lại bản kế hoạch tấn công bất ngờ mà hiểu sao Văn phòng Đối ngoại ‘để mất’. nhiệm vụ nhạy cảm, xét đến mục tiêu của kế hoạch là Tây Nam Châu Phi của Đức và quan hệ với Đức ở giai đoạn căng thẳng nhất.

      hoàn thành nhiệm vụ mà gây ra chút sóng gió nào trong quan hệ quốc tế. Tuy nhiên, niềm vui đến từ thành công này hoàn toàn thầm lặng. phải sống cuộc đời khác để theo đuổi Công lý, chứ phải để cứu giúp những tên ngốc thể bảo vệ những tài liệu nhạy cảm.

      Dẫu cho những nhiệm vụ đó vỗ về cơn đói Công lý của , thỏa mãn đó cũng ngắn ngủi và chóng tàn, như đám than hồng yếu ớt sắp thành tro, theo sau là tình trạng kiệt sức kéo dài trong nhiều tuần. cảm giác trống rỗng mà giấc ngủ sâu nhất, thoải mái nhất cũng thể lấp đầy.

      Xe ngựa của quý bà Kingsley cứ đến đón lướt qua những dặm đường đồng quê xanh trập trùng. thể ngủ nữa và cũng muốn nghĩ về vụ điều tra tiếp theo. Đúng là cuộc sống dật tuyệt đối của Edmund Douglas đòi hỏi phải tính toán nhiều hơn bình thường, nhưng cuộc điều tra này cũng chỉ là trong số những điệp vụ nhạy cảm thường gặp trong nghề nghiệp của , những vụ mà cảnh sát địa phương thể giải quyết, và thậm chí thường xuyên biết đến.

      đưa mắt nhìn ra ngoài cỗ xe. Thay vì là đồng cỏ tươi tốt vẫn còn ướt mưa nhưng lấp lánh dưới mặt trời chiếu mới ló dạng, nhìn thấy khung cảnh khác: những con sóng vỗ rì rào, những vách đá cao, hoa thạch nam nở rộ tím cả đồng cỏ lối đỉnh dốc trải dài trước mặt; bàn tay ấm áp vững vàng nắm lấy tay .

      biết con đường đó. biết những vách đá, những đồng cỏ và bờ biển – bờ biển của Sommerset, phía Bắc Devon và Cornwall là những địa điểm đẹp tuyệt vời mà vẫn đến thăm mỗi khi có cơ hội. Tuy nhiên, nắm lấy tay chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng.

      Nhưng biết tiếng bước chân nhàng và uyển chuyển của . biết chiếc váy vải cứng của : Nó khẽ sột soạt khi bước , thanh chỉ có thể nghe thấy khi khí tĩnh lặng và ở cao, cách xa tiếng ầm ào của những con sóng. Và biết hình dáng chiếc gáy của bên dưới chiếc mũ rộng vành bảo vệ làn da khỏi ánh mặt trời: khoác áo choàng của lên vai nhiều lần, khi áo đủ sức chống lại thời tiết lạnh và hay thay đổi ở bờ biển.

      là người bộ đường dài biết mỏi mệt, là người bạn chân thành, và người tình ngoan ngoãn ngọt ngào về đêm.

      Trí tưởng tượng giống như những tù nhân, nếu được phép luyện tập hợp lý dưới giám sát ít có khả năng dấy lên cuộc nổi loạn. Vì thế nghĩ về thường xuyên: khi thể ngủ được, khi quá mệt mỏi để nghĩ về thứ gì khác, khi sợ phải về nhà sau hết tuần này đến tuần khác mong mỏi được yên tĩnh và độc. Tất cả những gì phải làm là đặt bàn tay lên cánh tay , cái chạm của ấm áp chứa đựng thông hiểu và quan tâm, và ổn thôi, cay độc của được xoa dịu, nỗi đơn của vơi bớt và những cơn ác mộng của trôi vào quên lãng.

      đủ tỉnh táo để cho cái tên, hoặc tưởng tượng ra chân dung chi tiết – theo cách này vẫn có thể giả vờ như ngày nào đó gặp , trong góc kín đáo của phòng khiêu vũ quá đông đúc và sáng lóa. Nhưng cũng đủ mơ màng để hình dung ra nụ cười của , nụ cười hoàn hảo và đáng đến mức thể hạnh phúc trong rạng ngời của nó. mỉm cười nhiều, bởi vì thường hạnh phúc, ngay cả trong tưởng tượng. Nhưng khi mỉm cười, cảm xúc trong trái tim giống như khi lên sáu và lần đầu tiên được chạy vào lòng đại dương,

      Tuy nhiên, ngày hôm nay muốn có cảm xúc, mà chỉ cần bầu bạn tĩnh lặng. Vì thế họ bộ cùng nhau, con đường mà chỉ dạo mình trong cuộc đời thực. Đến lúc cỗ xe qua cổng của dinh thự Woodley, trang viên mà quý bà Kingsley thuê để ở, đứng bên cạnh trong tòa lâu đài đổ nát của Vua Arthur, bàn tay đặt tấm lưng thon của , họ nhìn xuống những quả cầu sủi bọt tung tóe xa xa bên dưới.

      Có lẽ ở lại đó lâu hơn – rất giỏi tạm biệt và xin chào khi vẫn ở trong trạng thái mơ màng, nếu phải nhìn thấy em trai mình vẫy tay trước ngôi nhà.

      Hình ảnh đó đột ngột đưa trở lại thực tại.

      nhảy khỏi xe, vấp chân vào cây ba toong của mình. Freddie đỡ được .

      “Cẩn thận nào, Penny”.

      Vere là Tử tước Belgrave từ giây phút hít hơi thở đầu tiên. trở thành Hầu tước của Vere ở tuổi mười sáu, sau cái chết của cha mình. Ngoài người mẹ quá cố cùng vài người bạn cũ và Freddie, ai gọi bằng cái tên thân mật này, nó là En viết tắt từ tên thánh Spencer này của .

      ôm Freddie. “Em làm gì ở đây hả ông tướng?”

      Vere hiếm khi nghĩ mình lao đầu vào nguy hiểm. Những cuộc điều tra của cầu phải dùng vũ khí và chính vỏ bọc công khai tại che chở cho khỏi những nghi ngờ thái quá. Nhưng Freddie chưa bao giờ ở gần trong lúc làm nhiệm vụ. Freddie là thứ duy nhất đúng hướng trong cuộc đời Vere. Cậu bé nhút nhát làm Vere phải bận tâm lo lắng trưởng thành và là chàng trai trẻ cao quý ở tuổi hai tám: cao quý nhất trong số những người quen của Vere. Người cao quý nhất trong số những người quen của bất kỳ ai, nghĩ với niềm tự hào ngớ ngẩn.

      Hai tuần ở đồng quê nhuộm đỏ làn da sáng của Freddie và tẩy những lọn tóc hung hung sang màu sáng hơn. nhặt cây ba toong Vere làm rơi và kín đáo chỉnh thẳng chiếc ca-vát luôn để nghiêng ba mươi độ của Vere.

      “Kingsley hỏi em có muốn đến thăm dì cậu ấy . Em có, khi cậu ấy cũng được mời”.

      biết là gia đình Wrenworth mời Kingsley đến nhà họ”.

      “À, em ở nhà Wrenworth. Em rời khỏi nhà họ thứ Năm vừa rồi và đến nhà Beauchamp”.

      Và Freddie nên ở lại đó. Cho dù phạm vi công việc của gây tổn hại về thân thể, vẫn thấy an tâm hơn nếu Freddie đến.

      “Em vẫn thích ở nhà Wrenworth mà. Sao lần này em rời sớm thế?”

      “Ồ, em biết”. Freddie kéo ống tay áo của Vere xuống, nó hiếm khi cuộn lên ở những vị trí bất định. “Em muốn đến nơi khác”.

      Điều này làm Vere khựng lại. Bồn chồn phải điểm thường thấy ở Freddie, trừ phi Freddie bất an về chuyện gì đó.

      tiếng thét như tiếng thét của trinh nữ đối diện với hàm răng rồng phá vỡ gian tĩnh lặng của miền quê.

      “Chúa lòng thành, chuyện gì thế?” Vere thốt lên với giọng ngạc nhiên rất đáng tin.

      Câu hỏi được trả lời bởi rất nhiều tiếng la hét khác. Kingsley, cháu của quý bà Kingsley vừa lao ra khỏi nhà vừa gào thét thất thanh. Và đâm sầm vào Vere – tài năng cực kỳ lớn là ngáng đường của người khác.

      bắt lấy . “Có chuyện gì thế, Kingsley?”

      Kingsley vùng vẫy trong tay . dừng la hét trong giây lát nhưng chỉ để hít hơi khí. Và rồi há miệng và thốt ra tiếng hét kinh hoàng nhất mà Vere từng nghe.

      “Tát ấy ”, cầu viện Freddie.

      Freddie thất kinh. “Em thể tát phụ nữ!”

      Thế là Vere phải làm. Kingsley im bặt và lả người . thở hổn hển và chớp mắt, rồi đờ đẫn nhìn Vere.

      Kingsley, có ổn ?” Freddie hỏi.

      “Tôi… tôi… Lạy Chúa, chuột, lũ chuột…”

      bắt đầu nức nở.

      “Giữ ấy”. Vere dúi vào vòng tay tử tế và biết thương xót hơn của Freddie.

      chạy vào nhà và dừng khựng lại ở giữa hành lang. hoặc hai tá chuột, với Holbrook như thế. Nhưng phải có đến hàng trăm con, chạy như nước suối lan khắp tường và cầu thang, leo lên lan can và chạy dọc xuống những tấm rèm, xô đổ bình hoa sứ với tiếng rầm to đến mức ngay cả Vere đứng chết sững cũng phải nhảy lên và bàng hoàng trước cảnh tượng này.

      “Tránh đường!”

      Kingsley, cháu trai của quý bà Kingsley chạy ra, khẩu súng lăm lăm trong tay. Ngay lúc cậu ta chạy đến giữa đại sảnh, con chuột nhảy xuống từ chùm đèn.

      “Kingsley, phía cậu!” Vere hét lên.

      Quá muộn. Con chuột hạ cánh ngay đầu Kingsley. Cậu ta hét lên. Vere quăng mình xuống sàn nhà khi khẩu súng của Kingsley phát nổ.

      Kingsley lại thét lên. “Mẹ kiếp, nó ở trong áo khoác của tôi!”

      “Tôi đến gần cậu nếu cậu bỏ khẩu súng xuống trước! Và đừng ném nó, nó có thể nổ nữa đó”.

      “Á!” Khẩu súng của Kingsley nặng nề rơi bịch xuống. “Giúp tôi với!”

      Cậu ta giật đùng đùng như con rối của người điên. Vere lao đến và xé toạc chiếc áo khoác ban ngày của Kingsley.

      “Tôi nghĩ nó ở trong áo gi-lê. Chúa toàn năng, đừng để nó chui vào quần của con”.

      Vere xé phần áo gi-lê của Kingsley. Và con súc vật ở đó, mắc dưới dây đeo quần. Vere túm đuôi và vứt nó sang bên trước khi nó có thể vặn người lại và cắn .

      Kingsley chạy phắt ra khỏi cửa trước trong chiếc áo sơ mi. Vere lắc đầu. Nhiều tiếng gào thét khác đến từ căn phòng bên trái . vội vã đến và mở cửa – và ngay lập tức phải túm lấy mép cửa và đu người lên khỏi sàn nhà khi đàn chuột chạy ào ra.

      Quý bà Kingsley, ba quý trẻ, hai quý ông, cộng thêm người hầu cố gắng đứng đồ đạc phía biển chuột, hai trong ba quý gào thét, Conrad tham gia cùng họ với hào hứng và lượng tương đương. Quý bà Kingsley, đứng cây đàn pianô, dùng giá nhạc để đập bất kỳ con chuột nào dám trèo lên ốc đảo an toàn của . Tên người hầu bảo vệ các quý bằng cây cời lửa trong tay.

      Khi lũ chuột rút khỏi phòng khách, Vere giúp những vị khách bị bao vây của quý bà Kingsley an toàn bước xuống sàn nhà. Beauchamp run rẩy nhiều đến mức phải bế ra ngoài.

      thấy quý bà Kingsley chống tay vào tường, bàn tay khác ôm lấy bụng, cằm bạnh ra.

      ổn chứ?”

      “Tôi nghĩ mình cần cố gắng tỏ ra ốm yếu khi đến gặp Edgerton”, , giọng chỉ cao hơn tiếng thầm chút. “Holbrook là gã chết bầm”.




      “ ‘Ở vị trí cao nhất của cao nguyên là nhà thờ của Santa Maria del Soccorso, ở đó có sĩ cất giữ quyển sách ghi tên khách viếng thăm, và bán rượu. Tầm nhìn từ mũi đất này hấp dẫn và hùng vĩ đến kỳ lạ, những vách đá cheo leo thẳng đứng, và đường bờ biển xinh đẹp theo mọi hướng nhìn…’”

      Elissande nhìn thấy nó ràng: Đảo Capri, lên như thiên đường Địa Trung Hải. bộ men theo những vách đá sừng sững, mái tóc tung bay trong gió, tay cầm bó cẩm chướng dại. thanh nào ngoài tiếng sóng và chim mòng biển, có ai ngoài những người dân chài vá lưới xa xa ở bên dưới, và có cảm giác nào ngoài cảm giác trong lành và thanh bình của tự so tuyệt đối và thuần túy.

      chỉ vừa kịp đỡ được dì khi bà ngã khỏi chiếc ghế trong nhà vệ sinh.

      hơn bốn tám tiếng đồng hồ kể từ khi dì Rachel vệ sinh lần cuối, ảnh hưởng của chứng liệt người. Elissande dỗ dành dì Rachel ngồi dậy trong khoảng mười lăm phút sau bữa trưa, trong lúc đọc to đoạn trong cuốn sách hướng dẫn du lịch đến miền Nam nước Ý để giết thời gian. Nhưng nhờ vào cách đọc ít hấp dẫn của hoặc nhờ vào cồn thuốc phiện mà vẫn thể tước bỏ của dì , dì Rachel thiu thiu ngủ và cái chậu bên dưới vẫn trống cách đáng lo.

      nửa kéo, nửa vác dì Rachel ra khỏi nhà vệ sinh. Người phụ nữ lớn tuổi trong vòng tay nặng hơn bó củi chút, với sức sống và linh hoạt cũng bằng khoảng đó. trong những tài năng của chú là phát ra những người phụ thuộc mình thích điều gì và đổ chúng lên đầu họ. Vì lý do đó mà váy ngủ của dì Rachel nồng nặc mùi đinh hương, mùi mà dì thích.

      Mùi mà dì thích. Trong nhiều năm nay, dì Rachel gần như luôn ở trong trạng thái mơ màng của cồn thuốc phiện và ít nhận biết mọi thứ, miễn là bà uống thuốc đúng giờ. Nhưng Elissande vẫn quan tâm, mang cho bà chiếc váy ngủ mùi lấy từ phòng mình.

      nhàng đặt người dì lơ mơ ngủ xuống giường, rửa tay, rồi thay váy ngủ cho bà, và đảm bảo chắc chắn rằng dì Rachel nằm đúng bên. cẩn thận ghi lại số giờ dì Rachel nằm mỗi bên: Chứng bệnh thối loét do nằm giường rất dễ xảy ra với những người nằm giường quá nhiều.

      dém chăn quanh vai dì Rachel và nhặt cuốn sách du lịch bị rơi xuống sàn trong lúc vội vã đỡ bà. để mất dấu chỗ đọc. Nhưng điều đó quan trọng. Khi đọc về thành phố Manfredonia [1] bờ biển Adriatic, được hùng phát trong Cuộc chiến thành Troy, cũng cảm thấy hạnh phúc như thế.

      [1] thành phố thuộc tỉnh Foggia trong vùng des Puglia của Ý.

      Cuốn sách bay khỏi tay , đập sầm vào bức tranh treo tường đối diện giường – bức tranh mà Elissande cố hết sức bao giờ nhìn nó – và rớt bịch xuống sàn. Bàn tay bụm lấy miệng. ngoái đầu về phía dì Rachel. Nhưng dì Rachel gần như động đậy.

      Elissande nhanh chóng nhặt cuốn sách lên và kiểm tra. Tất nhiên là có tổn thất: Trang sách cuối cùng rời khỏi bìa sau.

      khép cuốn sách lại và siết chặt nó. Ba ngày trước cầm lược chải đầu đập mạnh vào chiếc gương cầm tay. Hai tuần trước đó ngây người nhìn hộp thuốc diệt chuột asen trắng mà tìm thấy trong tủ để chổi.

      sợ rằng từ từ đánh mất tỉnh táo.

      muốn trở thành bảo mẫu của dì mình. định bỏ ngay khi đủ tuổi để tìm kiếm công việc ở nơi nào đó, bất cứ nơi nào khác.

      Nhưng chú biết điều đó. Ông ta đưa những y tá đến, để thấy dì Rachel co rúm lại và gào khóc vì những phương pháp chữa trị ‘y học’ điên khùng của họ, để buộc phải bước vào, để lòng trung thành và biết ơn, và những điều tốt đẹp khác biến thành những xiềng xích liểng xiểng, xấu xí trói vào ngôi nhà này, vào khống chế của ông ta.

      Cho đến khi tất cả lối thoát còn lại là vài cuốn sách. Cho đến khi ngày của quay vòng quanh đều đặn hay bất thường của dì . Cho đến khi quăng cuốn sách quý giá hướng dẫn đến miền Nam nước Ý vào bức tường, bởi vì kiểm soát vượt khỏi tầm tay , thứ duy nhất có thể nương tựa, bị xói mòn dưới sức nặng của cầm tù.

      Tiếng xe ngựa lối khiến túm lấy váy và chạy ào ra khỏi phòng dì Rachel. Chú thích thông báo sai ngày về cho : Trở về sớm để cắt ngắn ân xá nhờ vắng mặt của ông ta; về muộn hơn để đập tan hy vọng rằng có lẽ ông ta gặp được kết thúc xứng đáng nhất trong lúc xa. Và ông ta làm điều này trước đây: xa mà thực ra chỉ là chạy xe quanh vùng rồi trở về nhà sau vài giờ, tuyên bố rằng ông ta thay đổi ý định bởi vì quá nhớ gia đình.

      vội vã đút cuốn sách hướng dẫn du lịch vào ngăn kéo để đồ lót trong phòng mình. Ba năm trước chú thanh lọc tất cả những quyển sách viết bằng tiếng , ngoại trừ Kinh thánh và tá cuốn sách tập hợp những bài thuyết giảng về dấu hiệu thịnh nộ của Chúa. Từ khi tìm thấy vài cuốn sách ngẫu nhiên thoát khỏi thanh trừng này, canh giữ chúng với thận trọng sợ hãi của con chim mẹ xây tổ giữa bầy mèo.

      Sau khi giấu kín cuốn sách, đến cửa sổ gần nhất nhìn ra lối . Lạ lùng thay, đỗ trước nhà phải cỗ xe ngựa độc mã của chú mà là cỗ xe ngựa bốn bánh mui trần với hàng ghế bọc đệm màu xanh ngọc.

      tiếng gõ cửa vang lên. quay lại. Bà Ramsay, quản gia của Highgate Court đứng ở ngưỡng cửa. “Thưa , có quý bà Kingsley đến chơi”.

      Các điền chủ và cha xứ địa phương thỉnh thoảng vẫn viếng thăm chú . Nhưng hầu như chưa bao giờ có phụ nữ đến thăm Highgate Court, vì dì nổi tiếng trong vùng là có sức khỏe đặc biệt mong manh và Elissande cũng nổi tiếng tương đương – nhờ vào những bình luận công khai có chiến lược của chú – là thể rời giường bệnh của dì.

      “Ai là quý bà Kingsley?”

      “Bà ấy ở dinh thự Woodley, thưa ”.

      Elissande mang máng nhớ lại rằng dinh thự Woodley, cách Highgate Court hai dặm về phía tây bắc, được cho thuê thời gian trước. Thế quý bà Kingsley là hàng xóm mới của họ. Nhưng phải là người hàng xóm mới gửi danh thiếp trước rồi mới đích thân đến thăm hay sao?

      “Bà ấy có tình huống khẩn cấp ở dinh thự Woodley và mong đón tiếp bà ấy”, bà Ramsay .

      Vậy quý bà Kingsley đích thực tìm sai người rồi. Nếu Elissande có thể làm gì cho bất kỳ ai, bỏ trốn với dì nhiều năm trước. Hơn nữa, chú muốn tiếp khách mà đồng ý của ông ta.

      với bà ấy là tôi bận chăm sóc dì của tôi”.

      “Nhưng thưa , quý bà Kingsley quẫn trí”.

      Bà Ramsay là phụ nữ đúng đắn, trong suốt mười lăm năm làm việc ở Highgate Court, bà hề chú ý là cả hai người phụ nữ trong nhà cũng khá quẫn trí – chú có biệt tài thuê được những người làm nhất định chịu ngó nghiêng xung quanh. Thay vì ngẩng cao đầu và xư xử với chút nghiêm trang, có lẽ đôi khi Elissande cũng nên bị cuốn hút trước những chuyện tầm phào.

      hít hơi thở sâu. “Trong trường hợp đó, bà có thể đưa bà ấy vào phòng khách”.

      có thói quen lánh xa những người phụ nữ quẫn trí.




      Quý bà Kingsley gần như cuống hết cả lên khi thuật lại câu chuyện thảm họa chuột mang hơi hướm Kinh thánh. Sau khi kể xong, ấy cần đến cả tách trà đen nóng trước khi màu xanh nhợt nhạt má tan dần.

      “Tôi rất tiếc khi nghe khó khăn của ”, Elissande .

      “Tôi nghĩ nghe đến phần tệ nhất”, quý bà Kingsley trả lời. “Cháu trai và cháu tôi đến chơi và mang theo bảy người bạn. Bây giờ tất cả chúng tôi có lấy chỗ để ở. Điền chủ Lewis có đến hai lăm người khách. Và nhà trọ trong làng chật kín, hình như đám cưới trong hai ngày nữa”.

      cách khác, ấy muốn Elissande đón tiếp chín – , mười người lạ. Elissande kìm nén tràng cười kích động. cầu như thế đối với bất kỳ người hàng xóm nào mới chỉ quen biết là quá nhiều. Và quý bà Kingsley biết tí gì về việc ấy cầu người hàng xóm cá biệt này nhiều như thế nào.

      “Ngôi nhà của sử dụng được trong bao lâu, quý bà Kingsley?” Đây có vẻ là câu hỏi lịch .

      “Tôi hy vọng nó ở được trong ba ngày nữa”.

      Chú dự định vắng ba ngày.

      “Tôi quả thực rất ngại khi nghĩ đến chuyện đặt vấn đề trực tiếp với như thế này, Edgerton, nhưng chúng tôi hết cách rồi”, quý bà Kingsley hết sức chân thành. “Tôi nghe rất nhiều về tận tụy đáng ngưỡng mộ của với bà Douglas. Nhưng chắc chắn là phải có những lúc đơn khi bầu bạn của bạn bè cùng trang lứa – và tôi có bốn quý trẻ thân thiện và năm quý ông trẻ đẹp trai.”

      Elissande cần bạn đồng trang lứa, cần tiền. có rất nhiều con đường rộng mở cho chính mình – có thể trở thành giáo, người đánh máy, hay người bán hàng. cần khoản tiền sẵn sàng để có thể thuê nhà và chăm sóc người bệnh khi có bất kỳ cơ hội trốn thoát nào thành công. Sao quý bà Kingsley đề nghị trăm bảng thay vào đó nhỉ?

      “Năm quý ông đẹp trẻ đẹp trai, chưa kết hôn”.

      Khao khát được cười to cách kích động quay lại. người chồng. Quý bà Kingsley nghĩ Elissande muốn lấy chồng, khi mà hôn nhân lại là tai họa trong cuộc đời của dì Rachel.

      Chưa bao giờ có người đàn ông diện trong tất cả những giấc mơ về tự do của ; luôn luôn chỉ có mình , trong đơn tuyệt vời, hoàn toàn mình .

      “Và tôi chắc là chưa nhắc đến”, quý bà Kingsley tiếp tục, “rằng trong những chàng trẻ ở chỗ tôi, thực ra, chàng đẹp trai nhất cũng ngẫu nhiên là hầu tước?”

      Trái tim Elissande đột nhiên đập thình thịch. quan tâm đến chuyện đẹp trai – chú người rất đẹp trai. Nhưng hầu tước là người quan trọng, có quyền lực và những mối quan hệ. hầu tước có thể bảo vệ – trước chú .

      Giả sử rằng ta kết hôn với Elissande trong vòng ba ngày – hoặc là khoảng thời gian ngắn trước khi chú trở về.

      Rất có thể, phải ? Rồi khi đón tiếp mười vị khách chú mời, hành động nổi lọa hiển nhiên chưa bao giờ dám làm như thế và bắt đầu thực mục tiêu của mình sau đó sao?

      Sáu tháng trước, vào ngày giỗ của Christabel, ông ta cất cồn thuốc phiện của dì Rachel. Trong ba ngày dì Rachel chịu đựng như người buộc phải trải qua cuộc phẫu thuật mà có thuốc gây mê. Elissande, bị cấm đến gần dì Rachel, đấm vào chiếc gối giường cho đến khi thể nhấc tay lên nữa, răng cắn vào môi đến rướm máu.

      Tất nhiên, sau đó ông ta từ bỏ nỗ lực tách dì Rachel ra khỏi cồn thuốc phiện, thứ quỷ ám mà ông ta đưa đến với dì. Ta thể chịu được việc để bà ấy khổ sở thêm nữa, ông ta , trước diện của bà Ramsay và hầu . Và họ tin ông ta, ai hỏi gì, hề để tâm rằng chuyện này xảy ra phải lần đầu tiên, lần thứ hai, hay thậm chí là lần thứ năm.

      Vào bữa tối hôm đó, ông ta lẩm bẩm, Ít nhất bà ấy nghiện côcain. Và Elissande, người thậm chí biết côcain là gì, ớn lạnh đến mức phải dành cả đêm hôm đó co mình trước lò sưởi trong phòng ngủ.

      Cơ hội thành công: rất . Cái giá của thất bại: hình dung nổi.

      đứng lên. Cửa sổ phòng khách có thể nhìn ra cổng dinh thự rất ràng. Lần cuối cùng qua những cánh cổng kia nhiều năm rồi. Lần cuối dì tự mình rời khỏi dinh thự này ít nhất phải lâu gấp đôi.

      Phổi hoạt động vất vả trong bầu khí đột nhiên loãng ra. Bụng rất muốn tống bữa trưa ra ngoài. siết chặt mép khung cửa sổ, choáng váng và đờ đẫn, trong khi quý bà Kingsley phía sau tiếp tục về lịch và thân thiện của những người khác, về việc họ khoảng thời gian tuyệt vời. Sao nhỉ, Elissande thậm chí cần phải lo lắng đến chuyện chuẩn bị đồ ăn cho họ. Nhà bếp của dinh thự Woodley, nhờ cách xa khỏi ngôi nhà, thoát khỏi viếng thăm của lũ chuột.

      Elissande từ từ quay lại. Và sau đó mỉm cười, kiểu cười trao cho chú mình khi ông tuyên bố rằng, , rốt cuộc ông Nam Phi, khi cuối cùng tin rằng ông ta , sau nhiều tháng chuẩn bị mà chứng kiến bằng chính đôi mắt của mình.

      Quý bà Kingsley nín bặt trước nụ cười này.

      “Chúng tôi rất vui lòng được giúp”, Elissande .


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3


      Dì Rachel có phán ứng nào trước tin tức này, bà tiếp tục ngủ gà gật.

      Elissande vuốt những sợi tóc xám lòa xòa ra sau vành tai mỏng manh của người phụ nữ lớn tuổi. “Rồi ổn thôi, cháu hứa”.

      đắp thêm chiếc chăn len mềm lên người bà - vốn mong manh như món cháo yến mạch loãng của nhà nghèo, dì Rachel luôn bị lạnh. “Chúng ta cần làm việc này. Đây là cơ hội có hai”.

      Ngay cả khi , cũng nhớ lại thảm họa chuột đúng lúc đến đáng nể của quý bà Kingsley, cứ như là lũ chuột biết được giờ giấc ra của chú .

      “Và cháu sợ ông ta”.

      quan trọng theo cách này hay cách khác. Điều quan trọng là nên tin vào lòng dũng cảm của mình.

      quỳ xuống cạnh giường và ôm khuôn mặt nhắn, xương xẩu của dì Rachel trong tay. “Cháu đưa dì ra khỏi đây, dì thân . Cháu đưa cả hai chúng ta ra khỏi đây”.

      Cơ hội thành công là rất , nhưng phải là có. Trong lúc này, thế là đủ.

      đặt nụ hôn lên gò má trũng sâu của dì Rachel. “Chúc mừng cháu . Cháu sắp kết hôn”.




      “Chúng ta cần kết hôn”, Vere với em trai.

      Quý bà Kingsley có hai cỗ xe nhưng chỉ có đội ngựa kéo. Vì thế các quý đến Highgate Court trước, để lại các quý ông đợi sau.

      “Chúng ta vẫn còn trẻ”, Freddie .

      Ngài Conrad và Wessex chơi trò bài 21; Kingsley ngồi hành lý, đọc tờ Tin tức Luân Đôn Trứ danh; Vere và Freddie thả bộ lối .

      gần ba mươi tuổi rồi. Và chưa có thành công nào”.

      người chỉ toàn cầu hôn những ra mắt lần đầu được săn lùng nhất trong mùa Lễ hội dễ thất bại, đặc biệt dễ hơn khi những lời cầu hôn kèm với lượng lớn rượu punch phun lên người những được đến. Vere cảm thấy rằng nên ra vẻ là người đàn ông nóng vội muốn yên bề gia thất: nỗ lực này làm cho vai diễn của có sức thuyết phục hơn - chàng ngốc dễ chịu, tội nghiệp, quá ngờ ngệch để nhận ra rằng ta nên đặt mục tiêu thấp hơn.

      “Hãy để hiểu nhiều hơn trước khi cầu hôn ấy”, Freddie . “Em hiểu làm sao mà lại có thể , nếu cho ấy ít thời gian”.

      Mười ba năm trôi qua, Freddie vẫn với Vere như thể chưa có gì thay đổi, và Vere vẫn là người trai bảo vệ Freddie trước cha của họ. Như mọi khi Vere mong đợi cảm giác nhoi nhói của tội lỗi; nhưng điều mong đợi lại là những giọt nước mắt đột nhiên trào lên trong mắt mà phải quay mặt để che giấu chúng. Tốt nhất nên nghỉ phép dài hạn sau vụ Douglas - cuộc sống này gây hại cho .

      Nhưng câu trả lời của Freddie cho Vere mào đầu mà tìm kiếm. “Thế em có nghĩ nên cầu hôn bà Canaletto ? ấy biết lâu rồi”.

      được!” Freddie hét lên, sau đó đỏ mặt ngay lập tức. “Ý em là, tất nhiên ấy , nhưng chỉ là như người ”.

      “Chán thế. Thế còn em? Em có nghĩ ây chỉ em như người ?”

      “Em... à... ừm...”

      Tài dối và giả vờ giả vịt tuyệt vời mà Vere sở hữu lại chẳng mảy may tồn tại trong con người Freddie. Freddie giỏi quanh co tí nào.

      “Em biết chắc”, cuối cùng Freddie .

      “Sao em hỏi ấy hay tự tìm hiểu?” Vere ra vẻ vô tình . “ biết rồi, chúng ta có thể hỏi ây lúc. Nếu , làm thế nào biết được ấy nuôi dưỡng tình cảm to lớn, bí mật nào đó với trong suốt những năm qua?”

      Chán đọc báo, Kingsley đến hỏi Vere điếu thuốc lá, và Freddie được miễn phải trả lời câu hỏi của Vere.

      Nhưng Vere có câu trả lời đầy đủ.




      thân thiện của những người khách làm Elissande choáng ngợp. Họ rất vui mừng được gặp , rất biết ơn vì mở cửa đón tiếp họ, và rất hài lòng vì gần như ngay tức được tiếp đón bằng chỗ ở hết sức thoải mái mà họ vốn quen.

      Vụ chuột tấn công này thực chấn động, từng người xác nhận với Elissande. Nhưng họ trẻ hơn và trí nhớ ngắn hơn quý bà Kingsley. Họ nghĩ đó là trải nghiệm chỉ-có--trong-đời. Kingsley tự giễu cợt mình, kể lại việc la hét đến mức thể dừng lại, và rằng nếu sau đó ngài Vere kể bao giờ biết rằng phải tát để chấm dứt kích động đó. Beauchamp cũng thế, thuật lại rằng gần như ngất xỉu khi được ngài Vere đến cứu và bế ra ngoài trong khi vẫn nắm chặt ve áo của rời.

      Tiếng cười vui vẻ của họ khiến Elissande ngạc nhiên. Họ dường như đối với , những trẻ đầy sức sống và hồng hào này, hoàn toàn tự do đối với những nỗi kinh hoàng và sợ hãi, như thể ý nghĩ rằng niềm vui mang theo hậu quả nên được che giấu cũng như đau khổ chưa bao giờ lướt qua đầu họ.

      Elissande hầu như biết làm gì trong bầu bạn vui vẻ này. Vì thế rơi trở lại biểu quen thuộc của mình và mỉm cười. Mặc khác, họ lại nhặng xị lên về . Răng của , lộ ra khi cười, đáng ngưỡng mộ. Làn da trong trẻo của , tỳ vết bởi những tác động cộng dồn của cưỡi ngựa, chèo thuyền và chơi tennis ngoài bãi cỏ, rất đáng ghen tị. Và chiếc váy uống trà của , Kingsley tuyên bố nhìn thấy ma-nơ-canh mặc ở cửa hàng của madame Elise phố Regent, nhưng mẹ từ chối mua cho . Elissande tự hỏi quan tâm đến thời trang của Kingsley có còn hay nếu ấy phải mặc những kiểu váy thời trang nhất để uống trà và ăn tối hàng ngày với chú của Elissande.

      “Đáng tiếc là thể ở Luân Đôn trong mùa Lễ hội vừa rồi”, Beauchamp . “Ồ, tất cả lễ hội vui vẻ đều diễn ra”.

      “Quá nhiều”, Duvall . “Chân tôi mòn vì khiêu vũ”.

      “Và tôi chắc hẳn lên đến hơn sáu cân”, Melbourne, người gầy như cây sậy .

      Edgerton, đừng tin lời Melbourne nhé”, Kingsley . “Mỗi lần ấy uống ngụm nước, ấy thề là cúc áo của mình bật tung ra khỏi vạt áo”.

      “Chúa tôi”, Elissande . “Thế các quý ông phải xếp hàng dài để lấy đồ uống cho Melbourne”.

      Các quý trẻ nhìn Elissande đầy kinh ngạc, sau đó phá lên cười, Melbourne cười nhiều nhất, đến mức phải gập cả người lại.

      Elissande suýt nữa tham gia với họ. Cuối cùng, lại thôi, tự cười mình thậm chí còn xa lạ hơn khi nghe người khác làm thế.

      Beauchamp đột nhiên giơ tay lên. “Suỵt. Tôi nghĩ các quý ông đến nơi rồi.”

      Thế là tất cả các quý trẻ chạy ào đến cửa sổ, Kingsley kéo Elissande theo.

      Cỗ xe ngựa bốn bánh vẫn còn chưa đến trước cửa nhà, nhưng mắt Elissande bị lôi kéo đến vị khách đặc   biệt - người đàn ông cực kỳ đẹp trai, với những        đường nét mạnh mẽ hoàn hảo, nam tính và cân đối. Đầu hơi ngả ra sau để nhìn ngắm ngôi nhà dễ hơn. quay sang người đàn ông bên cạnh và mỉm cười với vẻ thương sâu sắc.

      Trong phút, quên mất nhiệm vụ bất khả thi sắp tới. niềm vui náo nức chưa bao giờ biết đến nhóm lên trong , niềm vui bắt nguồn từ thứ gì đó hợp lý như là cách ánh nắng buổi chiều chiếu xuống vành mũ của , hay cách tay đặt cây ba toong nằm hờ hững cân bằng giữa hai đầu gối.

      “Ngồi xuống nào”, Kingsley , kéo tay áo Elissande lần nữa. “Chúng ta muôn họ nhìn thấy chúng ta đứng ở đây như đám nữ sinh ngốc nghếch”.

      Elissande cho phép Kingsley đưa đến chiếc ghế. nghi ngờ gì về danh tính của - người đàn ông đẹp trai nhất trong bọn họ. Trái tim đập dồn dập với niềm hạnh phúc kích động trào dâng. cứu những khỏi thảm họa về chuột; có những người bạn đáng ; có vẻ ngoài giống như nhân vật chính trong tác phẩm nghệ thuật cổ điển. Và hầu tước, người đàn ông quan trọng có thể che chở cho và dì.

      cảm thấy điều đó. thay đổi của dòng nước, đảo ngược của số phận, xô đẩy thể giải thích được của định mệnh lấy đà.

      Đúng là như vậy. là điều đó. Ba ngày của bắt đầu từ giây phút này.




      Cỗ xe kéo đến trước ngôi nhà ba tầng theo kiểu Gô-tíc thời Phục hưng vẫn còn phổ biến từ hai thập kỷ trước. Dây thường xuân lan sum sê mặt trước nhà, mang đến cho nó vẻ chân thực và cổ kính hơn. Cửa sổ là những mái vòm thực , chứ phải những cửa sổ vuông vắn với mặt ngoài là mái vòm có đỉnh nhọn bên . Thậm chí có cả những đường ống áp vào tường để dẫn nước từ mái nhà dốc xuống.

      Dinh thự phải chỉ là khá lớn, mà là rất lớn. Thế nhưng kể khu vườn xinh đẹp và vuông vắn, diện mạo của nó vẫn có vẻ gì đó cằn cỗi.

      trang viên đồng quê cổ hơn, như trang viên Vere lớn lên, là nơi để trồng trọt và chăn nuôi gia súc. Có khu vườn với hàng rào gạch bao quanh cung cấp hoa quả và rau cho bảy mươi người, khu nhà kính cho hàng trăm cân nho, nửa tá nhà kính chuyên dụng trồng những loại trái cây xa xỉ khác như dâu tây cho lễ Giáng sinh và dứa vào tháng . Và những hồ nuôi vịt, chuồng gà và chuồng bồ câu trong sân để mang đến thú vui săn bắn hoàn toàn thiết thực.

      Trong khi Highgate Court chẳng có gì ngoài ngôi nhà và khu vườn được cắt tỉa cẩn thận ở giữa nơi đâu. Thực đâu: Shropshire là vùng nông thôn dân cư thưa thớt, và Highgate Court ngự trị ở trong những nơi hoang vắng nhất.

      thoáng nhìn thấy các trẻ tụ tập quanh cửa sổ lớn trước khi họ nhanh chóng tản nơi khác, như những con chim cất cánh bay.

      “Tôi cần tìm cho mình mỏ kim cương”, Wessex người luôn luôn túng thiếu trong ngưỡng mộ cường điệu khi họ vào dinh thự.

      “Kim cương ở mỏ à?” Vere thốt lên. “Tôi nghĩ chúng lớn lên trong con trai”.

      nghĩ đến ngọc trai, Penny ạ”, Freddie với vẻ kiên nhẫn như bình thường.

      “Thế à?” Vere gãi đầu. “Dù sao chăng nữa, nơi đẹp đấy”.

      “Mọi thứ đều là thời Louis Mười bốn”, Kingsley về những đồ nội thất trong hành lang rộng rãi và sang trọng. Và Kingsley biết rất về những thứ như thế.

      Những bức tường và đồ nội thất lại vẫn chưa có được lớp sơn tuổi tác, thực ra chỉ là cảm giác. Nhưng ngoài điều đó, ai có thể tìm ra sai sót trong con mắt thẩm mỹ tinh tế của chủ nhân ngôi nhà, người hề phô bày thô thiển giàu có và hào nhoáng như Vere nghĩ ở người đàn ông mới gặp vận may gần đây.

      nhanh chóng nhớ lại những hiếm hoi được biết đến về cuộc đời của Edmund Douglas. Cha ông ta từng là chủ quán hay công nhân bốc xếp ở bến tàu của Liverpool. Ông ta có hai hay ba em , lần sinh em cuối cùng giết chết bà mẹ. Ông ta bỏ nhà lúc mười bốn tuổi, thời điểm may mắn, vì ngay sau đó mọi người trong nhà đều chết vì bệnh dịch cúm. Cuối cùng ông ta tìm đường sang Nam Phi, có tiếng là người hay cãi cọ, và hưởng lợi lớn từ việc phát ra mỏ kim cương.

      có điều gì Vere biết về Douglas cho thấy tinh tế hay kìm chế. Ở Kimberley, Nam Phi, người ta vẫn nhớ đến những cuộc ăn mừng hoang dã gần như trác táng mà ông ta tổ chức sau khi trở thành người rất giàu có chỉ qua đêm. Tất nhiên, lần đầu tiên Vere nhận ra, có gì biết về Douglas cho thấy rằng người đàn ông đó sau này trở thành người ở .

      Vere liếc quanh hành lang lần nữa, chủ ý đến những lối rẽ, và sau đó theo các quý ông khác vào phòng khách. Khi Freddie tránh ra khỏi tầm nhìn của , cái nhìn trực diện với Edgerton, trong chiếc váy màu hoa mao lương vàng bắt mắt.

      Quý bà Kingsley rằng xinh đẹp, với nụ cười tươi rói. thực ra rất xinh đẹp, mái tóc hung đỏ sáng bóng, đôi mắt màu nâu nhạt - kết hợp khác thường - khuôn mặt đẹp, dịu dàng và gần như u sầu, giống như bức tranh Thánh mẫu của Bouguereau.

      dường như chỉ hơi choáng ngợp bởi số đàn ông ít ỏi tràn vào phòng khách, mắt lướt từ người này sang người khác, rồi dừng lại ở - và chuyển nữa. Sau phút, đôi môi mềm mại, dễ uốn của tách ra và cong lên, để lộ hàm răng trắng đều đặn dễ gây chú ý. Lúm đồng tiền xuất tiếp theo, sâu, tròn và quyến rũ. Cuối cùng, ngọn lửa vui sướng quá mức và choáng váng bùng lên trong đôi mắt to, rất to của .

      Có rầt nhiều việc phải làm khi lần đầu tiên bước vào phòng khách. dự tính ngã lăn ra ở đâu mà làm đầu gối bị thương, có thể ‘vô tình’ hất đổ đồ vật quý nào mà làm vỡ nó, và luôn luôn, khi đến thăm ngôi nhà nằm trong phạm vi công việc, ghi nhớ lối thoát ra khỏi đó, chỉ để đề phòng.

      Lần này quên mất mọi thứ. chỉ đứng và nhìn chằm chằm.

      Nụ cười đó. Chúa tôi, nụ cười đó. nhận ra ngay với làn sóng vui sướng ngất ngây gần như hất ngã ngửa.

      Có phải lâu nay vẫn nghĩ mình có khả năng nắm bắt hạnh phúc? sai. có thể bao giờ cảm nhận hết niềm vui phấn chấn ngọt ngào này. muốn lội trong nó, bơi trong nó và uống nó nhiều, cho đến khi còn gì ngoài niềm vui sướng đó chảy trong mạch máu .

      trong giấc mơ của . Cuối cùng, gặp được .




      Quý bà Kingsley tiến lên phía trước. “ Edgerton, tôi xin giới thiệu Hầu tước của Vere. Ngài Vere, Edgerton”.

      “Hân hạnh được gặp ngài, thưa ngài”, trong mơ của , vẫn mỉm cười.

      gần như cất lên lời vì niềm hân hoan của mình. “Chính tôi mới thực hân hạnh, Edgerton”.

      Niềm vui, đặc ân, và may mắn tốt đẹp đến sửng sốt. Tất cả đều là của .

      phá vỡ chính sách lâu nay đòi hỏi ngay lập tức tỏ ra chân chất đến khù khờ. Thay vào đó, đứng cách khoảng ba mét và chìm đắm trong diện của , vài câu khi trà và xăng-uýt được phục vụ vòng.

      Nhưng chú ý đến ngay cả trong im lặng của . Rất nhiều lần liếc lên nhìn và mỉm cười. Và mỗi lần mỉm cười, cảm thấy nó, yên bình từ lâu lẩn trốn cho dù góp công phát và trừng phạt bao nhiêu tội lỗi.

      Thời điểm các quý về phòng để thay đồ cho bữa tối nhanh chóng đến.

      “Hoan nghênh các ngài tham quan dinh thự nếu các ngài muốn,” Edgerton với các quý ông khi đứng lên. “Nhưng tôi đề nghị các ngài đừng bước vào phòng làm việc của chú tôi. Đó là nơi làm việc riêng tư của ông ấy và ông ấy muốn nó bị quấy nhiễu ngay cả khi vắng mặt.”

      Vere dường như nhận biết được gì ngoài những nụ cười ban phát cho , đến cửa và quay nửa người lại để mỉm cười với . trôi giạt từ đầu phòng khách này sang đầu kia, vuốt vuốt những tấm rèm, sắp xếp lại đồ cổ, và lơ đãng đưa ngón tay lên vuốt dọc mặt lò sưởi và thành ghế.

      Quý bà Kingsley đích thân đến và cùng đến phòng làm việc của Edmund Douglas để thực cuộc tìm kiếm đầu tiên. tiến hành xem xét và phát ra hai ngăn kéo ngầm của chiếc bàn: chứa súng lục và cái khác chứa hàng trăm tờ giấy bạc nhăn nhó, lấm bẩn, đều là những thứ mà người ta hoàn toàn được phép sở hữu.

      Giấy tờ chất đầy trong những chiếc tủ nhiều ngăn của phòng làm việc. chiếc tủ chứa những thứ liên quan đến việc điều hành trang viên. Những tủ khác đều chứa thư từ, điện tín và những bản báo cáo từ người quản lý mỏ kim cương, hồ sơ về nguồn gốc và số lượng tài sản Douglas nắm giữ trong phần tư thế kỷ.

      Quý bà Kingsley đợi ngoài phòng làm việc – đứng canh. “Có gì ?”

      “Hồ sơ được cất giữ hoàn hảo và hoàn toàn hợp pháp”, . “Và tôi rằng làm việc với vinh hạnh chưa nhỉ, thưa ?”

      cau mày. “ có ổn đấy?”

      “Tôi chưa bao giờ ổn hơn”, lướt qua.


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4


      “Có đúng là kim cương được lấy từ mỏ chứ phải từ con trai ?” Vere hỏi hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương phía chậu rửa mặt.

      Chết tiệt.

      “Hay là tách hạt ngọc trai ra và tìm thấy mội viên kim cương ở bên trong?”

      Chó chết.

      Mọi việc phản pháo. Đây là người phụ nữ cùng lang thang bờ biển của miền Tây đất nước trong hơn thập kỷ qua, người phụ nữ hiểu mọi tâm trạng và khao khát của , là bến đậu, là nơi náu của . chẳng quan tâm chú có thể là tên tội phạm. để tâm rằng bây giờ phải uốn nắn cách cư xử của mình sao cho phù hợp với giới hạn mà xã hội chấp nhận. Nhưng, Chúa tôi, vì sao lại phải gặp trong vụ điều tra, khi thể gạt bỏ vai diễn của mình?

      Là người có tước hiệu cao nhất, được xếp ngồi cạnh ở bữa tối. Vì thế họ phải trò chuyện. Có thể là rất dài. Và phải đóng vai kẻ ngốc, dù giờ đây muốn thực điều đó chút nào.

      lùa tay vào tóc, niềm vui sướng vừa mới đây giờ lại biến thành mớ những sợi thần kinh sơ mòn lộn xộn. thể tránh được, buộc phải làm thất vọng trước. chỉ có thể hy vọng rằng nó là thất vọng nhàng, và bằng lòng tốt của mình bỏ qua và lựa chọn việc quý trọng vẻ đáng của . đóng vai đáng rất tốt, thực ra sao chép nó từ tính cách của Freddie.

      Mặc đồ xong, ngồi xuống và cố gắng soạn ra những kiểu câu hỏi hay hơn: ngu ngốc với tinh tế, nếu có thể có thứ như thế tồn tại. Nhưng tâm trí cứ trượt , trở lại với những vách đá, trở lại với những cánh đồng hoang, trở lại với những bãi biển tuyệt đẹp của miền Tây.

      Mặt trời lên cao, bầu trời rực sáng. Làn gió quất vào áo khoác và dải lụa buộc mũ của . Khi choàng cánh tay lên vai , quay về phía . Và đáng đến nhường nào, đôi mắt có màu xanh dịu dàng của nước trà, mũi dài và thẳng, bờ môi mềm mại như lời thầm.

      lo lắng nhận ra rằng gặp gỡ trực tiếp có lẽ phải là may mắn tốt đẹp hoàn toàn như tin từ lúc đầu. Bây giờ khuôn mặt, cái tên, quá khứ và danh phận của riêng mình.

      Họ quá lâu. Bây giờ họ bị tách rời nhau, tách biệt đến mức chẳng biết gì về . Và để đưa họ trở lại với liên kết đồng nhất mà rất quý lại hoàn toàn phụ thuộc vào . Trong cái lốt ngốc nghếch hơn.

      trông đẹp, Penny”, Freddie khi họ qua hành lang dẫn đến phòng khách.

      Vere chưa bao giờ thích vẻ ngoài của - giống người cha quá cố ai luyến tiếc đến kỳ lạ. Nhưng tối nay hy vọng vẻ ngoài có lợi cho . Tối nay cần đến mọi mũi tên trong bao tên của mình.

      Quý bà Kingsley kéo sang bên gần như đúng lúc bước vào phòng khách. ấy trầm trầm và nghe thấy từ nào khi Edgerton xuất giữa đám đông.

      đứng quay lưng về phía , trong chiếc váy ăn tối vải voan màu xanh lơ nhạt. Chiếc váy ôm gọn hông và đùi , sau đó xòe ra với những nếp gấp điểm ngọc trai, như thể là nữ thần Venus, vừa được sinh ra từ những làn sóng, với bọt biển vẫn còn bám vào bắp chân.

      Và sau đó. như thể cảm thấy sức kéo từ ánh nhìn của , quay lại, chiếc váy lấp lánh khi chuyển động. Vạt áo ở ngực được cắt cách kín đáo. Nhưng ngay cả cái cổ áo đứng đắn nhất cũng thể che giấu vẻ đẹp của bộ ngực cao, hay vùng thung lũng sâu của . Chúng thực điều ngạc nhiên đối với , vì trong những tưởng tượng của mình trước kia, chưa bao giờ nhìn xuống phía dưới cằm .

      Trái tìm đập thình thịch. Tất nhiên làm tình với trước đây, nhưng luôn dịu dàng, và là màn dạo đầu để được ngủ trong vòng tay hơn là vì nhục dục. chưa bao giờ tưởng tượng rằng khơi lên dục vọng thú vật trong .

      Chà, về điều đó ngại bị sai.

      mỉm cười. Và ngạc nhiên khi đập đầu vào trần nhà mái vòm - chắc chắn bay lên khỏi sàn nhà.

      Có người gì đó với . quay mặt về phía người . cơn đau nhói cẳng tay khiến rít lên - quý bà Kingsley đánh , mạnh, bằng cái quạt của mình.

      “Ngài Vere!” thầm, giọng báo hiệu vẻ hài lòng. “ có nghe tôi tí nào đấy?”

      “Xin thứ lỗi?”

      “Nhìn vào tôi khi tôi chuyện với ”.

      miễn cưỡng giằng ánh mắt ra khỏi Edgerton. “Xin lỗi?”

      Quý bà Kingsley thở dài. “ ấy nghĩ là thông minh”.

      sao?” phấn khích tựa tia chớp xuyên qua .

      “Lẽ ra ây được nghĩ như thế, nhớ ? Chúng ta có việc phải làm, thưa ngài Vere”.




      Trí tưởng tượng của tự chứng tỏ là nó khá tầm thường. bao nhiêu lần bước tay trong tay với ? Qua bao nhiêu dặm đường? Thế mà chưa bao giờ biết có mùi của mật ong và hoa hồng, hay là làn da tỏa sáng như những viên ngọc trai tuyệt của Vermeeer [1].

      [1] Họa sĩ nổi tiếng người Hà Lan với bức tranh “Thiếu nữ với chiếc hoa tai ngọc trai”.

      Tuy nhiên, vừa bước vào phòng khách bị giật ra khỏi tâm trạng mơ mộng. Phía lò sưởi treo bức tranh lớn và ra mà đặc biệt khác thường: nữ thiên thần tóc sáng bay lơ lửng, chiếc áo choàng đen phất phới, đôi cánh đen xòe rộng và thanh kiếm nhuộm máu trong tay. Dưới mặt đất phía xa xa, người đàn ông nằm úp mặt xuống tuyết, bông hồng đỏ nở rộ nằm cạnh ông ta.

      Vere phải là người khách duy nhất nhận thấy bức tranh bất thường khiến người khác phải giật mình đó. Nhưng niềm vui vẻ được tụ họp lan tỏa quá nhanh, và Edgerton là người rất dễ thương, khiến từng người khách chọn cách phớt lờ chủ đề chết chóc hiển nhiên mà bức tranh thể .

      Edgerton đọc lời nguyện trước khi ăn. Vere cầu nguyện rằng số phận tử tế với , để cho khéo, ranh giới mỏng manh giữa mập mờ đáng và ngốc nghếch thẳng tuột.

      Edgerton”, khi món súp được dọn ra, “ ngẫu nhiên có mối liên hệ nào với Mortimer Edgerton ở Abingdon ?”

      “Quả thực là , ngài Vere. Gia đình người cha quá cố của tôi đến từ Cumberland, phải Berkshire”.

      Giọng của thích thú và ấm áp. Đôi mắt tỏa sáng. toàn tâm toàn ý tập trung vào , như thể đợi cả cuộc đời. muốn cầu hôn ngay lúc này và đưa . Hãy để người khác lo lắng về Edmund Douglas.

      Ở phía cuối bàn, quý bà Kingsley cố ý đặt mạnh ly nước xuống. Vere siết chặt tay quanh chiếc thìa và buộc tiếp tục. “Thế còn trai của Mortimer, Albemarle Edgerton sao. có liên quan gì với ông ta ?”

      Đáy là lúc vui vẻ hân hoan của bắt đầu dao động. Nhưng có thể nghĩ rằng đùa hoặc phạm phải sai lầm ngớ ngẩn. chỉ nghi ngờ thôi.

      Tuy nhiên, vẻ vui tươi của giảm chút nào. “Cũng phải Albemarle Edgerton, tôi e là thế”.

      “Họ hàng của họ ở hạt bên cạnh - Brownlow Edgerton sao? phải có họ hàng với họ rồi.”

      Giờ thể nhầm lẫn được nữa. Bây giờ biết rằng chỉ có trí thông minh dưới mức trung bình, mà còn mảy may biết về trí thông minh dưới mức trung bình đó. Nhưng chỉ bộc lộ vẻ vui thích, như thể hỏi liệu có phải Helen thành Troy [2] là tiền nhân trực hệ của .

      [2] Trong tác phẩm Iliad, Homer miêu tả Helen là phụ nữ đẹp tuyệt trần, là hoàng hậu của vua Meneleus nhưng lại bà và bỏ trốn với hoàng tử Paris của thành Troy. Đó chính là lý do vua Meneleus gây ra cuộc chiến lịch sử với thành Troy, tuy nhiên chính giàu có của thành Troy cũng biến nó thành mục tiêu hấp dẫn.

      , phải. Dường như ngài biết rất về họ. Họ là gia tộc rất lớn phải ?”

      hiểu bất kỳ điều gì hay sao? Làm thế nào có thể phản ứng gì như thế? Chẳng phải với những biểu ngu ngốc dễ nhận thấy con người ít ra cũng phản ứng bằng khoảng dừng hay sao? Vậy khoảng dừng của ở đâu?

      “Thực ra, tôi biết họ rất . Và tôi chắc chắn rằng phải là hậu duệ của trong số họ. Những con người thực tuyệt vời; đáng tiếc khi Mortimer và trai ông ta đều chết già mà kết hôn. Tất cả họ hàng của họ cũng vậy, đều là những bà chồng”.

      Khi mới bắt đầu, thể tưởng tượng rằng mình đảo ngược ý định và tỏ ra ngu xuẩn lộ liễu như thế này. Nhưng thể ngăn được mình.

      nghiêm trang gật đầu. “Càng có lý do để họ nên có con.”

      điểm dừng. lưỡng lự. dấu hiệu cho thấy nhận ra ngu ngốc của .

      ăn thìa súp để tranh thủ thời gian suy nghĩ - và thấy rằng thể nghĩ gì. Đầu tê liệt. Lẽ ra mọi chuyện nên diễn ra theo chiều hướng này.

      thể hiếu được nó có nghĩa là gì. Và cũng muốn hiểu.

      ăn thêm hai thìa súp giống như nước lấy trực tiếp từ sông Thames, và kín đáo liếc nhìn về phía . Tư thế đoan trang bề ngoài và hoàn hảo của giết chết . Bên trong có sao nhỉ? Làm sao có thể duy trì cuộc đối thoại với như thể hoàn toàn có vấn đề gì?

      Mắt sáng lên bức tranh phía sau .

      “Bức tranh kia có phải là bức giải cứu Thánh Peter của Raphael ?” khiêu khích phản ứng từ cho dù điều đó có thể giết chết .

      “Ngài nghĩ thế sao, thưa ngài?” hỏi với giọng tỉnh bơ, mắt mở to với vẻ ngưỡng mộ mà chắc chắn mình đáng được.

      Trong giây lát nghĩ, gần như hy vọng, rằng có lẽ cũng là người tối dạ. Nhưng vượt qua giới hạn bằng vẻ tâng bốc trong ánh mắt mình. cố lấy lòng .

      Việc này phải là chưa bao giờ xảy ra. người đàn ông giàu có, có tước hiệu và hết lần này đến lần khác, với năm mùa Lễ hội giắt lưng và còn triển vọng nào nữa cố gắng giành lấy . Nhưng , cho dù ngu ngốc như thế nào, tin rằng có thể tham gia vào hàng ngũ những kẻ cơ hội đó.

      “Ừm, giải cứu Thánh Peter thiên thần và người đàn ông”, .

      nhìn ra sau lưng chốc, rồi quay lại với và vui vẻ , “Và bức này cũng thế”.

      Ồ, giỏi, quá giỏi. Nếu thực thằng ngốc mừng hớn lên.

      À, tối hôm nay thực thằng ngốc, phải sao? nụ cười và sẵn sàng cam kết với tình bất tử của mình.

      Sao có thể quá ngu ngốc đến thế? Tại sao lại quá nhanh chóng kết hợp người đàn bà quỷ quyệt mới biết được năm phút với thánh thiện trong giấc mơ của như thế? Họ phải là . Họ chưa bao giờ là .

      Edgerton liếc nhìn . mỉm cười lần nữa, nụ cười tỏa sáng đủ để làm đèn bàn cho Chúa. Gần như ngay lập tức cảm thấy nó - niềm hân hoan, phấn khích, mãn nguyện trào dâng. Và trong giây tiếp theo, kinh hoàng kiểm soát được.

      Cái phần phi lý, trẻ con trong hiểu rằng nữ diễn viên thông minh và thú vị. Nó chỉ nhìn thấy cùng nụ cười khiến ngất ngây vài giờ trước đây.

      “Ngài kể thêm với tôi về những người bạn Edgerton của mình sao?” hỏi.

      Câu hỏi của làm tức giận - câu hỏi của , nụ cười của , sụ ngu ngốc thể phân biệt thực tế và ảo tưởng của . chưa bao giờ hành hạ người đàn bà cố gắng theo đuổi , họ thường là người vụng về, chán nản và phần lớn đều ngượng ngùng. Tuy nhiên, Edgerton... Edgerton lộng lẫy, tự tin, xảo trá cần thông cảm dịu dàng.

      nghiêng về phía trước chút. “Sao nào, tất nhiên”. . “Tôi có thể nhiều giờ liền”.




      nhiều giờ, , nhiều ngày liền. Nhiều thập kỷ, nếu có thể. Mặt Elissande nhăn nhó và méo xệch theo thời gian.

      Nhà Edgerton ở Abingdon, nhà Brownlow-Edgerton ở hạt bên cạnh, nhà Edgerton-Featherstonehaugh ở hạt bên cạnh khác, và nhà Featherstonehaugh-Brownlow cách đó hai hạt. Họ là gia tộc với vô số nhánh và chi, và ngài Vere thân thuộc với từng chiếc lá cái cây phả hệ sum xuê đó.

      Hay là tin thế.

      Khi lần theo gia phả của gia đình họ, người nào được nhắc đến nhiều hơn lần mà may mắn ở nguyên vị trí cũ. Con trở thành con trai; con trai trở thành cháu trai, cặp vợ chồng có mười hai đứa con đột nhiên hóa thành hiếm muộn. Phụ nữ chưa bao giờ kết hôn sau này được nhắc đến là góa phụ. cậu bé đặc biệt được sinh ra hai lần khác nhau và sau đó chết lần ở Luân Đôn, lần ở Glasgow và như thể thế vẫn chưa đủ, năm năm sau cậu ta chết thêm lần nữa ở Tây Ban Nha.

      Và Elissande cố gắng chối bỏ nó hết lần này đến lần khác.

      Khi qua cánh cửa phòng khách, vô cùng vui sướng. chỉ đẹp trai, mà còn nổi bật. Cho đến giây phút đó biết rằng muốn người đàn ông to lớn: nhất định là thân của chàng hiệp sĩ, của bức tường thành và pháo đài bảo vệ .

      Dường như cũng cảm thấy chính xác như thế, dừng lại trong lúc khi nhìn thấy lần đầu tiên. Sau đó, suốt thời gian họ ở trong phòng khách, nhìn như thể khí, nước và thơ...

      Và buổi chiều ngồi trong nhà vệ sinh của dì Rachel có kết quả tốt! Elissande thể đòi hỏi thêm điều gì thuận lợi hơn nữa. đến bữa tối trong tâm trạng rộn ràng phơi phới và gần như sợ hãi, tiếng chuông của số phận vang to trong tai .

      Nhìn xa hay gần cũng đẹp trai như thế, những đường nét được điêu khắc cách hoàn hảo: quá thô kệch cũng quá tinh tế. Mắt có màu xanh đẹp, gần như chuyển thành màu chàm trong ánh nến. Và môi - Chúa tôi, môi làm cảm thấy ngượng ngùng vì lý do thể .

      Cho đến khi họ ngồi xuống bàn ăn và đôi môi đó bắt đầu chuyển động. Càng , lời của càng trở nên vô nghĩa đến khổ sở. Và càng khổ sở, càng tỏ ra bị thu hút và mỉm cười càng rạng rỡ, phản xạ có điều kiện thể đột ngột kìm lại.

      là hy vọng của . là cơ hội của . tuyệt vọng mong cuộc chuyện của họ trở nên đúng đắn, rằng ngớ ngẩn của chỉ là do hồi hộp. Nhung cầu được nghe thêm về dòng họ Edgerton là sai lầm khủng khiếp. nghĩ rằng về những người biết và thích thú giải pháp, nhưng thay vì những giai thoại của dòng họ, tuôn ra tràng kể lể nhức óc về những kiện tàn khốc liên quan đến sinh đẻ, hôn nhân, con cái và những cái chết.

      Dẫu vậy, vẫn hy vọng mọi chuyện có thể cải thiện, cho đến khi Lionel Wolseley Edgerton đá vào cái thùng lần thứ ba, hy vọng của cũng nhường lại cho ma chơi.

      mỉm cười với . Sao lại chứ? Còn việc gì khác để làm?

      “Tôi với về phương châm của nhà Edgerton chưa?” , sau khoảng lặng.

      “Tôi nghĩ là thế”.

      Pedicabo ego vos et irrumabo.”

      Ở phía bên kia của , ngài Frederick húng hắng, tiếng ho khan, như thể bị mắc nghẹn thức ăn.

      hề để tâm đến thế giới, ngài Vere đứng dậy, đến chỗ em trai và đập vào bả vai em mình vài cái. Ngài Frederick mặt đỏ, lẩm bẩm tiếng cảm ơn. Ngài Vere nhàng thả bước về lại chỗ ngồi.

      “‘Chúng ta cũng reo rắc những mũi tên’, phương châm của nhà Edgerton có nghĩa như thế phải Freddie?”

      “Em... em nghĩ thế”.

      Ngài Vere gãi nách và gật gù hài lòng. “À, thế đấy, Edgerton, tôi kể với mọi điều tôi biết về Edgerton rồi”.

      mừng vì tê liệt do thuyết phả hệ của gây ra cho . thể nghĩ. Vì thế thể cảm nhận nỗi kinh hoàng khi biết phạm phải sai lầm tệ hại nhất của đời mình.

      Nhưng hầu tước vẫn chưa xong với . “ Edgerton, tôi vừa mới nghĩ ra rằng việc tự mình chủ trì tiếp đón quá nhiều quý ông như chúng tôi có phần nào thích hợp ?”

      thích hợp? Với quý bà Kingsley có mặt mọi nơi mọi lúc?”, cười rạng rỡ với , ngay cả khi hăng hái cắt miếng thịt nai đĩa. “Tất nhiên là , thưa ngài. Bên cạnh đó, dì tôi cũng ở đây”.

      “Thế ư? Tôi xin lỗi. Chắc hẳn tôi quên mất rằng gặp bà ấy”.

      sao, thưa ngài. Ngài chưa gặp dì ấy. Sức khỏe của dì tôi rất yếu và dì ấy đủ khỏe để tiếp khách”.

      “Đúng thế. Đúng thế. Vậy là chỉ có và người dì góa phụ trong ngôi nhà to đùng này”.

      “Dì tôi phải là góa phụ, thưa ngài. Chú tôi vẫn còn sống”.

      “Thế ư? Tôi xin lỗi vì sai lầm của mình. Sức khỏe của ông ấy cũng yếu à?”

      , chú tôi xa”.

      “Tôi hiểu. có nhớ ông ấy ?”

      “Tất nhiên”, . “Chú tôi là trái tim và linh hồn của gia đình này”.

      Ngài Vere thở dài. “Tôi khao khát điều đó. ngày nào đó tôi cũng thích cháu tôi rằng tôi là trái tim và linh hồn của gia đình”.

      Đó là lúc Elissande buộc phải kết luận rằng ngài Vere chỉ là kẻ ngốc, mà còn ngốc ở mức độ gây choáng váng.

      “Tôi chắc chắn là ấy thế”. nặn ra nụ cười trấn an. “Tôi chắc chắn ngài người chú tuyệt vời, nếu ngài vẫn chưa làm chú”.

      chớp chớp mắt với . “ Edgerton thân mến, nụ cười của tuyệt vời”.

      Nụ cười của là áo giáp. Là cần thiết. Nhưng tất nhiên, người như thấy khác biệt.

      Vì thế tặng thêm nụ cười nữa. “Cám ơn, thưa ngài. Ngài quá tử tế và tôi rất vui mừng vì ngài ở đây”.




      Cuối cùng ngài Vere cũng quay sang chuyện với Melbourne ngồi bên cạnh. Elissande uống ngụm nước để trấn tĩnh lại. Đầu vẫn còn tê liệt, nhưng cảm giác nôn nao trong bụng trở nên rất khủng khiếp.

      Edgerton, tôi nghiên cứu bức tranh rất tò mò kia”, ngài Frederick, người im lặng gần cả buổi tối . “Nhưng hình như tôi thể xác định danh tính của họa sĩ. có biết ?”

      Elissande nhìn ta lo lắng. Có phải tính ngu ngốc thường di truyền trong gia đình ? Nhưng ta hỏi câu hỏi hợp lý và, cho dù muốn bò lê tới chiếc chăn của mình hay dầm mình trong cồn thuốc phiện nhiều đến đâu, cũng thể bỏ ta có câu trả lời.

      “Tôi cũng chưa bao giờ thắc mắc về nó”. Ba bức tranh cùng chủ đề luôn luôn ở đó. Và luôn làm hết sức mình để lờ chúng . “Ngài đoán thế nào?”

      “Tôi đoán rằng tác giả là người thuộc Trường phái Ấn tượng”.

      “Trường phái Ấn tượng là gì, nếu ngài ngại câu hỏi của tôi?”

      Vì Trường phái Ấn tượng thể giải thích được cách độc lập - nó có liên hệ rệt với những nét đặc trưng của Trường phái Cấp tiếp Suy đồi, nổi lên để chống lại tôn sùng tự nhiên mù quáng của Trường phái Lãng mạn - Elissande nhanh chóng nhận ra rằng ngài Frederick rất thông thạo nghệ thuật, đặc biệt là nghệ thuật đương thời.

      Sau ba món ăn đối phó với ngớ ngẩn tăng dần của ngài Vere, gặp được cuộc hội thoại thông minh và đúng vấn đề là nhõm và vui sướng. Vì có vài kiến thức căn bản về ý tưởng và mô típ của Trường phái Ấn Tượng, hỏi ngài Frederick, “Vậy ngài nghĩ gì về biểu tượng trong bức tranh?”

      Ngài Frederick đặt dao nĩa xuống. “Bức tranh có tên ?”

      “Nó được gọi là phản bội của Thiên thần”.

      “Thú vị ”, ngài Frederick , ngả người trong ghế để nhìn bức tranh hơn. “Lúc đầu tôi nghĩ thiên thần đó là Thần Chết. Nhưng vai trò tượng trưng cùa Thần Chết là lấy mạng người. Vì thế nó phù hợp với chủ đề phản bội”.

      “Ngài có nghĩ rằng có lẽ người đàn ông đó có cuộc mặc cả với Thiên thần Báo tử, và sau đó thiên thần giữ lời ?”

      “Đó là ý tưởng thú vị. Hoặc có lẽ ông ta biết ta là thiên thần gì. Có lẽ ông ta nghĩ ta là thiên thần tốt, đánh đàn hạc”.

      Elissande cân nhắc ý tưởng đó lúc. “ phải thiên thần như thế có cánh trắng và váy trắng hay sao?”

      “Đúng rồi, lẽ ra ta phải thế?” Ngài Frederick duỗi ngón cái và ngón trỏ đỡ cằm. “Có thể ta biến hình? Nếu tôi vẽ chủ đề này, có lẽ tôi diễn tả biến đổi của ta, đôi cánh và chiếc váy trắng chuyển thành màu đen khi ta rời khỏi ông ta”.

      Nếu ta vẽ chủ đề này. “Ngài là họa sĩ sao, thưa ngài?”

      Ngài Frederick cầm dao nĩa lên và cúi mặt xuống đĩa ăn, tỏ vẻ ngại ngùng khi đến thiên hướng nghệ thuật của mình. “Tôi thích vẽ tranh, nhưng tôi dám xa đến mức gọi mình là họa sĩ. Tôi chưa bao giờ triển lãm”.

      thích ta, Elissande nhận ra. ta có thể được ban cho vẻ ngoài của các vị thần đỉnh Olympia như người trai, nhưng diện mạo và thái độ của ta đều dễ chịu, đến việc ta là người thông minh khổng lồ bên cạnh ngài Vere.

      “Chẳng phải Shakespeare cũng hẳn là nhà thơ trước khi ông xuất bản cuốn thơ đầu tiên?”

      Ngài Frederick mỉm cười. “ tử tế, Edgerton”.

      “Ngài vẽ chân dung hay những chủ đề cổ điển, hay những câu chuyện trong kinh thánh?”

      “Tôi vẽ hoặc hai bức chân dung. Nhưng tôi thích vẽ người ở ngoài trời nhất. bộ, dã ngoại hoặc mơ màng giữa ban ngày”. ta có vẻ xấu hổ. “Những thứ rất đơn giản”.

      “Điều đó nghe đáng ”, chân thành . Cuộc đời bị trói buộc trong căn nhà này quá nhiều đến mức những hoạt động đơn giản ngài Frederick coi là nghiễm nhiên vô cùng hấp dẫn đối với . “Tôi mong có vinh hạnh được nhìn thấy tác phẩm của ngài ngày nào đó”.

      “À...”, làn da ửng đỏ vì nắng của ta đậm màu hơn, “... có lẽ nếu đến Luân Đôn”.

      đỏ mặt của ta gây thêm cảm tình cho . Đột nhiên nhận ra điều khác: Ngài Frederick cũng người chồng tốt cho .

      ta phải là hầu tước, nhưng ta là con và em trai của hầu tước, điều đó cũng gần tốt như là hầu tước, với ảnh hưởng của gia đình và tất cả những mối quan hệ chống đỡ cho ta.

      Hơn nữa, tin ta tinh ý trước tình huống nhạy cảm. Nếu chú đến thăm, nghi ngờ gì ngài Vere gật đầu và đồng ý rằng bà Douglas mong muốn trở về ngôi nhà của chính mình. ‘Ồ, bà ấy đây rồi’, và ta có thể giúp tay đưa dì lên xe? Còn ngài Frederick, người đàn ông sáng suốt hơn nhiều, cảm thấy được ác độc của chú và giúp Elissande bảo vệ hạnh phúc tương lai của dì Rachel.

      “Ồ, tôi cố gắng”, . “Tất nhiên tôi cố gắng”.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :