1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mặc Vũ kì duyên - Thục Khách

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Mặc Vũ kì duyên

      [​IMG]

      Tác giả: Thục Khách

      Chuyển ngữ: Shinku

      Số chương: 3​
      Last edited: 25/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      1.

      Thường có câu rất hay, “Ra ngoài ăn quỵt, sớm muộn cũng phải trả”, tin bạn xem, có người ăn quỵt muốn trả hôm nay liền gặp phải báo ứng.

      Diệp Mi đứng trong căn phòng, có bàn tay đặt trước ngực.

      Bàn tay đó rất đẹp, ngón tay thon dài như ngọc, ngón nào ngón nấy đều có sức lực, chủ nhân của bàn tay cũng nhìn nàng, hai người mắt to trừng mắt .

      Diệp Mi thể thừa nhận rằng, cảnh mỹ nhân tắm rửa rất chi là dưỡng mắt, tóc dài đen nhánh phủ lấy khuôn mặt tinh tế, mũi cao mày thanh, môi hồng trơn bóng, đặc biệt là mắt, cong cong như ánh trăng, đuôi mắt nhếch lên, mị thái mười phần.

      Thế mà, nhìn khuôn ngực bằng phẳng kia của mỹ nhân, Diệp Mi hỗn loạn.

      “Ngươi…là nam hay nữ?” Thử dò xét.

      Mỹ nhân mở miệng: “ xem.”

      Giọng trầm thấp xác thực suy đoán, Diệp Mi hất bàn tay trước ngực kia, nhảy bật ra, y như con mèo bị giẫm phải đuôi vậy.

      “Ngươi ngươi ngươi…” Nàng rất muốn mắng người, nhưng lại tìm được lý do để mắng người.

      Cùng đường phải xông vào, bắt gặp chàng ta tắm rửa, nàng khéo lại mặc nam trang, chàng ta khéo lại còn đẹp hơn cả nữ nhân, nàng sợ chàng ta kêu la, chủ động tiến lên xác nhận…

      Xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, Diệp Mi muốn ngất luôn cho rồi, làm gì còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại đây nữa, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, nàng lập tức mở cửa sổ toan bỏ chạy, đầu vừa thò ra, liền rụt về ngay tắp lự.

      “Tên tiểu tử kia đâu?”

      “Mấy người các ngươi, qua kia xem thử.”

      ……

      Truy binh ở bên ngoài tường phía dưới lầu, Diệp Mi thực tại có gan ra, trong chốc lát, mỹ nhân trong thùng nước đứng dậy khoác lên chiếc ngoại bào hoa lệ, lọn tóc trước trán nước, lông mi đen dài cũng mang theo hơi nước, ướt đẫm, màu sắc càng đậm. Chàng ta thong thả buộc lại áo, lại chậm rãi chuốt lại mái tóc dài xõa ra, khi giơ tay nhấc chân đều rất ưu nhã, nghiễm nhiên vị quý công tử.

      Chàng ta với lấy cây quạt bàn, đến trước cửa sổ nhìn ngó, lấy làm lạ hỏi, “Bọn họ là ai, sao lại muốn bắt ?”

      Diệp Mi chần chừ: “Cái này…”

      Quý công tử : “Ta trước giờ đều thích lo chuyện bao đồng, chỉ là tò mò mà thôi.”

      Diệp Mi lập tức thả lỏng: “Bọn họ là người của Bình Hồ lâu, ta nợ chút tiền.”

      “Ồ, hóa ra là bị đòi nợ, Bình Hồ lâu…” Dường như quý công tử nghĩ tới gì đó, “Bình Hồ lâu huy động nhiều người như vậy, số tiền nợ e là ít, tên là gì?”

      Xác nhận chàng ta bán đứng mình, Diệp Mi cũng e ngại nữa: “Ta tên Diệp Mi.”

      “Diệp Mi…” Ánh mắt đáp đôi mày tú lệ kia của nàng, quý công tử như nghĩ tới gì đó, “Diệp trong ‘diệp lạc’, Mi trong ‘mi nhãn’?”

      Diệp Mi đối với cách lý giải tên của mình trước nay đều là ‘lá cây lông mày’, chàng ta như vậy, cố nhiên lại trở nên nhã nhặn vài phần, nàng ngượng ngùng gật đầu: “Vâng, chính là ‘Diệp’ kia, ‘Mi’ kia.”

      Quý công tử nhìn kĩ nàng lần nữa: “Xác định gọi là Diệp Mi?”

      Diệp Mi khó hiểu: “Đúng thế, sao vậy?”

      Quý công tử : “ có gì, chắc chỉ nợ mỗi Bình Hồ lâu thôi đấy chứ?”

      Diệp Mi thành khai báo: “Ta còn nợ Bảo Hòa lâu, Tế Sinh trai, Bát Phương trai… nhớ nữa.”

      Quý công tử : “Ta nhớ, đây toàn là cửa hàng của Mặc Vũ sơn trang.”

      “Mặc Vũ sơn trang?” Hai mắt Diệp Mi sáng lên, “Giang Mặc Vũ! Là Giang Mặc Vũ!”

      Quý công tử đối với phản ứng của nàng đều nằm ngoài dự liệu, các thiếu nữ khi nhắc đến Giang Mặc Vũ thông thường đều như vậy, mọi người thấy nhiều rồi.

      Diệp Mi chợt : “Thảo nào ta nhớ là chỉ nợ Bình Hồ lâu có ba trăm lượng, thế mà bọn họ lại là bảy trăm lượng, ra Bình Hồ lâu cùng với bọn người Tề Sinh trai đều là nhà!”

      Quý công tử thở dài : “Mấy cửa hàng phương diện kinh doanh tiệm thuốc của Mặc Vũ sơn trang vốn nhiều, sao lần nào cũng thiếu nợ trúng mấy tiệm này thế nhỉ?”

      “Bởi vì mấy tiệm khác đều chịu cho ta nợ, chỉ có tiệm của y chịu thôi.” Diệp Mi hơi quẫn, “Lúc mới đầu ta lấy tên khác nhau để nợ, sau đó số lần nợ nhiều, bọn họ nhận ra ta, nay mới đuổi theo ta chạy.”

      Quý cồn tử trầm ngâm : “Xem ra bọn họ nên sửa lại quy chế, sau này cho thiếu nợ mới được.”

      Thiếu nợ chẳng phải chuyện vẻ vang gì, Diệp Mi đỏ mặt : “Dù sao Mặc Vũ sơn trang cũng lắm tiền của, phải Giang Mặc Vũ thường làm việc thiện hay sao, mọi người đều ngợi khen y, ta cũng rất muốn gặp y thử.”

      Thần sắc quý công tử nặng nề: “Nếu như biết y là ai, nhất định muốn gặp nữa đâu.”

      “Tại sao? Y là người tốt mà.” Khó hiểu.

      “Rất nhanh thôi cho rằng y là người tốt nữa đâu.”

      Tiếng vừa dứt, quý công tử “Phạch” cái thu quạt lại, nhìn như vô ý mà lật cổ tay cái, cán quạt đưa lên phía trước, Diệp Mi chợt thấy bên hông tê rần, toàn thân cũng động đậy gì được nữa.

      Diệp Mi cả kinh: “Làm gì thế! phải ngươi thích lo chuyện bao đồng hay sao?”

      “Ta đổi ý rồi.” Quý công tử thu lại cây quạt.

      “Cái đồ lật lọng!”

      “Nợ tiền phải trả là lẽ hiển nhiên.”

      Diệp Mi ăn vạ: “Đấy là tiền của Giang Mặc Vũ, ta trả, cũng là y xui xẻo, mắc mớ gì tới ngươi chứ!”

      Quý công tử : “Sao lại liên quan tới ta, việc này có quan hệ rất lớn với ta.”

      Diệp Mi có dự cảm chẳng lành: “Ngươi là…”

      Quý công tử xách nàng lên về phía cửa: “Ta chính là Giang Mặc Vũ xui xẻo kia đây.”

      Giang Nam gần như ai là biết đến Giang Mặc Vũ, ngoại trừ nguyên nhân là do Mặc Vũ sơn trang, phần lớn hứng thú của mọi người đều đến từ võ công và dung mạo của chàng, năm ngoái từng có vị công chúa tự ý trốn khỏi hoàng cung đến Giang Nam tìm chàng, mãi đến khi Giang Mặc Vũ tuyên bố tin tức đính thân, vị công chúa kia mới từ bỏ, ngoan ngoãn gả xa, chuyện này liên can đến mặt mũi hoàng gia, mọi người dám thảo luận công khai, chỉ lén lút lưu truyền. Đây còn chưa tính là gì hết, vị hôn thê kia của Giang Mặc Vũ hóa ra là sư muội đồng môn của chàng, hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã, thế mà ngay đúng ngày thành thân, tân nương lại bị giáo chủ của Huyết Nguyệt giáo Nguyệt Hoa Sinh cướp mất! Chuyện này nhất thời oanh động giang hồ, trở thành đề tài bàn tán sau khi cơm nước xong của mọi người trong khắp ngõ phố.

      Giang Mặc Vũ lại độc thân, biết bao nhiêu danh môn thiếu nữ vui mừng, nghĩ đủ mọi cách tiếp cận chàng, nhưng rất nhanh thôi lại xảy ra chuyện lớn, những danh môn thiếu nữ tiếp cận chàng đều bị rạch mặt, nghe nữ nhân điên phải chàng, thề rằng phải hủy dung hết tất cả nữ nhân tiếp cận chàng, từ đó các thiếu nữ dám đeo bám chàng nữa, việc mới chấm dứt tại đây.

      Nhưng mà, Diệp Mi có ấn tượng với Giang Mặc Vũ lại phải bởi vì chuyện này, nhưng có thế nào nàng cũng ngờ rằng, mình lại gặp gỡ “người tốt” trong lòng tại cái loại tình huống này. Điều này vừa vặn ứng với câu kia, “ đêm lắm cũng có ngày gặp ma”, trốn nợ trốn tới trước mặt chủ nợ, Diệp Mi thừa nhận mình hối hận rồi, ra nàng muốn gặp Giang Mặc Vũ tẹo nào.

      Trong thư phòng, Giang Mặc Vũ ngồi trước án lật sổ nợ.

      Diệp Mi vì để tranh thủ được xử lý khoan hồng, đứng rất có quy củ, nàng cố gắng động đậy cái bộ mặt cứng ngắc, cười: “ khéo ha…”

      “Đúng thế, khéo, tối qua ta mới xem qua sổ nợ, khéo ghi nhớ tên , là vị khách thiếu nợ nhiều nhất của hiệu thuốc, nếu ta nhớ lầm, thiếu nợ tổng cộng là bảy trăm bốn mươi bảy lượng.” Giang Mặc Vũ cắt ngang lời nàng, cầm cán quạt gõ gõ mấy dòng chữ kia sổ nợ, “Đây là sổ nợ hôm qua mới đưa đến, Diệp Mi, bảy trăm bốn mươi bảy lượng sáu tiền.”

      Chàng ngừng lại, : “Ta rất lấy làm lạ, thiếu nợ toàn là mấy dược liệu tầm thường, nhưng vừa đúng bảy trăm lượng, tiểu nha đầu đau ốm như uống nhiều thuốc như thế để làm gì?”

      Diệp Mi im lặng.

      Giang Mặc Vũ truy hỏi, đem tầm mắt lần nữa dời về phía sổ nợ: “Nếu chịu , chúng ta cứ dựa theo quy tắc mà làm, tính nợ trước .”

      Diệp Mi ngoảnh mặt: “Chẳng phải chỉ là bảy trăm bốn mươi bảy lượng sáu tiền thôi sao!”

      Giang Mặc Vũ thong thả nhấc cây bút, : “ sai, Giang mỗ trước giờ hào phóng, số lẻ bảy lượng sáu tiền đem xóa , tính tám trăm lượng.”

      “Tám trăm lượng!” Diệp Mi ngỡ mình nghe lộn, “Sao lại thêm sáu mươi lượng nữa?”

      thiếu nợ trả, người của ta vì để đòi nợ mà đuổi theo khắp nơi, cũng nên cho ít tiền khổ cực, mười lượng.”

      “…Còn năm mươi lượng sao?”

      tự ý xông vào nhà dân nhìn ta tắm rửa, lại cưỡng ép ta sờ , theo lý phải bồi thường.”

      Diệp Mi đỏ hết cả mặt: “Huynh sờ ta, sao lại bắt đền ta?”

      Giang Mặc Vũ lấy cái gương đồng đưa đến trước mặt nàng.

      Diệp Mi nhìn ngắm mình trong gương, ngũ quan đoan chính, thanh thanh tú tú cũng phải khó nhìn, nàng muôn phần nghi hoặc, trong gương bỗng nhiên lại có thêm khuôn mặt khác, tuấn mỹ phi thường, phản ảnh lẫn nhau với gương mặt của nàng.

      cảm thấy, sờ ta với sờ , ai lời hơn?” Chàng hỏi bên tai nàng.

      Diệp Mi nhìn hai khuôn mặt trong gương, lặng lẽ đón nhận trở thành vai phụ.

      “Nếu phải bị cưỡng ép, ta tuyệt đối sờ .” Giang Mặc vũ vứt cái gương , tiếp tục ghi sổ nợ, “Sờ , ta còn bằng tự sờ mình.”

      ……

      Diệp Mi trơ mắt nhìn chàng ghi “Nợ năm mươi lượng” sổ nợ, thần tượng trong lòng nhanh chóng sụp đổ.

      Giang Mặc Vũ ghi xong sổ nợ, gác bút, cầm sổ nợ đưa cho Diệp Mi xác nhận cái, sau đó vứt trở về bàn: “Tính nợ xong rồi, chúng ta đến thương lượng việc trả tiền.”

      “Ta có tiền.” Diệp Mi , “Huynh thả ta ra trước, ta kiếm tiền trả huynh.”

      Giang Mặc Vũ : “Ta cảm thấy cả đời này có thể kiếm được tám trăm lượng.”

      “Huynh…” Diệp Mi bỗng chốc hiểu ra ý của chàng, khỏi sợ run người, vội : “Huynh có đưa ta gặp quan cũng lấy được tiền đâu!”

      Giang Mặc Vũ lại bật quạt lần nữa, tỏ ra sao cả: “Dù sao cũng lấy được tiền, xem ngồi nhà lao, tâm tình ta cũng tốt lên chút.”

      Diệp Mi đánh liều: “Huynh giết ta , ta gặp quan!”

      Giang Mặc Vũ nhìn nàng lát, : “Nếu chịu gặp quan, thế chỉ đành lấy thân gán nợ, tám trăm lượng đủ mua mười lần rồi, thấy tháng thương, ta miễn nửa cho vậy.”

      “Huynh chỉ cần bốn trăm lượng?” Diệp Mi lúc đầu mừng rỡ, sau đó phát giác ra điều đúng, “Thế…tám trăm lượng là bán thân, bốn trăm lượng cũng là bán thân mà.”

      “Đúng vậy,” Giang Mặc Vũ , “Kết quả đều như nhau, bằng ta hào phóng chút để vui mừng, chi bằng ta giảm cho còn hai trăm lượng?”

      Lông mày Diệp Mi co rút: “Khỏi cần hơn.”

      2

      Lão đại phu tọa đường của Tế Sinh trai trong thành về quê dưỡng lão rồi, thay thế ông ta là nữ đại phu mười bảy mười tám tuổi, mới đầu còn có người tin, đâu biết nữ đại phu này y thuật lại cực kì cao, thuốc đến bệnh khỏi, hơn nữa còn nhiệt tình hòa khí, rất nhanh liền truyền khắp thành, việc buôn bán của cửa hiệu Tế Sinh cũng càng phất lên.

      Lúc đầu kí khế ước bán thân, Giang Mặc Vũ tùy miệng hỏi nàng biết cái gì, Diệp Mi liền biết y thuật, ngờ chàng ta lại bảo nàng đến cửa hiệu Tế Sinh làm đại phu, Diệp Mi mừng rỡ như điên, suy cho cùng nữ đại phu tọa đường bên ngoài quá ít, nàng lại trẻ tuổi, trước giờ đều chưa từng nghĩ tới gặp được chuyện tốt này, chàng ta thế mà lại chịu tin tưởng nàng.

      Diệp Mi lúc đầu ngày ngày bấm đầu ngón tay đếm tiền, tháng nàng có thể kiếm được lượng tiền chần bệnh, tám trăm lượng cần phải kiếm trong tám trăm tháng, tương đương với bao nhiêu năm…

      Diệp Mi cảm thấy tiền đồ mảng u ám.

      Giang Mặc Vũ thường hay ra ngoài, ngẫu nhiễn đến hiệu thuốc, Diệp Mi mỗi ngày đều ở hiệu thuốc ngồi chẩn bệnh, tối về Mặc Vũ sơn trang nghỉ ngơi, có ăn có ở, nàng bắt đầu cảm thấy bán thân cũng tệ, chí ít sống an tâm hơn việc lưu lạc giang hồ trước đây, thế là từ từ nàng đếm tiền nữa.

      Hai tháng bất tri bất giác trôi qua, chớp mắt đến lúc ve kêu.

      Vào hè, thời tiết ngày càng nóng, Giang Mặc Vũ xa nhà nữa, Diệp Mi bắt đầu cảm thấy ngày tháng còn yên ổn thế kia nữa.

      “Diệp Tiểu Mi, đấm lưng.”

      “Diệp Tiểu Mi, rót trà.”

      “Diệp Tiểu Mi…”

      Chập tối, Giang Mặc Vũ mặc áo tím thêu hoa văn bạc nằm giường hóng mát, càng thêm vẻ nghiệt.

      Diệp Mi thở hồng hộc chạy tới, ‘Phịch’ tiếng đem chậu nước bỏ xuống trước mặt chàng, nước bắn lên mặt chàng: “Giang Mặc Vũ! Ta là đại phu, phải nha hoàn của ngươi!”

      “Nàng nên xưng hô là công tử.” Giang Mặc Vũ chút hoang mang lau nước mặt, “Nàng bán cho ta rồi, làm đại phu làm nha hoàn, ta quyết định.”

      “Thế ngươi cũng thể để ta làm công việc của hai người như thế được!”

      “Tận dụng triệt để, nàng quý hơn người khác gấp mười lần, đương nhiên phải làm việc nhiều.”Giang Mặc Vũ bóp trán, “Hình như ta hơi váng đầu, mau tới đây bắt mạch giúp ta.”

      Làm bộ làm tịch! Diệp Mi vừa cắn răng bắt mạch, vừa mắng thầm trong lòng, ai mà ngờ được Giang Mặc Vũ đại danh đỉnh đỉnh lại là người khó hầu như vậy, cái đám thiếu nữ mê luyến chàng ta kia đúng là có ánh mắt thấp đến cực điểm.

      Giang Mặc Vũ đương nhiên có bệnh, rất có dáng vẻ có qua trăm năm nữa cũng chưa chết nổi.

      Diệp Mi định , đột nhiên lại nảy ra ý niệm, nàng chút hoang mang mà rụt tay về, ra vẻ nghiêm trang : “Xem mạch tượng của công tử, có bệnh nặng gì, chỉ là gần đây trời nóng, can hỏa hơi vượng, để ta kê thuốc cho người.”

      Nàng vung bút viết phương thuốc, Giang Mặc Vũ rất tin tưởng y thuật vủa nàng, lập tức lệnh người lấy thuốc.

      canh giờ sau, nha hoàn bưng chén thuốc tới.

      Ánh mắt Diệp Mi lấp lánh, ra sức khỏe Giang Mặc Vũ rất tốt, hoàn toàn cần uống thuốc, nàng chỉ mượn cơ hội chỉnh sửa trả thù chàng ta thôi, thuốc gì đắng nhất dùng nguyên tắc thuốc đó, mùi vị thuốc được sắc ra có thể tưởng tượng được.

      Giang Mặc Vũ nhận lấy thuốc nhìn cái: “Thuốc này dường như rất khó uống.”

      Diệp Mi nghiêm nghị phê bình: “Thuốc đắng dã tật, công tử há có thể sợ đắng!”

      sai.” Giang Mặc Vũ tán đồng, đưa qua nàng cười , “Công tử nhà nàng rất biết thương hạ nhân, thấy nàng gần đây mệt nhọc, lúc nãy lại giận dỗi với ta, can hỏa nhất định là vượng lắm đây, uống thuốc này tiêu hỏa .”

      Thế là, chén thuốc đó xuôi theo cổ họng Diệp Mi “ừng ực ừng ực” mà trút xuống.

      “Giang Mặc Vũ ngươi…nước! Nước!”

      “Thuốc đắng dã tật.” Giang Mặc Vũ lấy nước trước mặt nàng, quay lại căn dặn hạ nhân, “Nhìn thấy chưa, thuốc là Diệp Tiểu Mi uống, tiền thuốc cứ khấu trừ vào tiền chẩn bệnh của nàng ấy .”

      Tự dưng uống chén thuốc, lại tốn tiền cách oan uổng, trong miệng Diệp Mi đắng, trong lòng càng đắng hơn.

      Giang Mặc Vũ lại bắt đầu gọi nàng: “Diệp Tiểu Mi…”

      Diệp Mi tức giận: “Lại muốn gì nữa!”

      Giang Mặc Vũ nhếch môi cười, : “Lông mày của nàng rất đẹp.”

      Lông mày của Diệp Mi đích thực là rất đẹp, phải chỉ đẹp ý nghĩa tầm thường, mà là hình dáng rất đẹp, tuyệt đối là vạn dặm mới tìm được , mấy thầy đoán mệnh ai nàng mệnh tốt, lúc cũng vì vậy mà được phụ thân cực kì thương .

      “Lông mày của Mi nhi rất xinh đẹp, cho nên mới gọi là Diệp Mi.” Lời dịu dàng của mẫu thân phảng phất bên tai.

      Nhưng nàng có mệnh tốt như thế, bằng lưu lạc bên ngoài, mẫu thân cũng chẳng mất sớm.

      Diệp Mi vuốt ve lông mày, quá buồn, bởi vì nàng sớm quen rồi.

      Giang Mặc Vũ nhìn nàng giây lát, lại gọi: “Diệp Tiểu Mi.”

      Diệp Mi nhìn chàng.

      Giang Mặc Vũ tuyên bố: “Ta quyết định khấu trừ nửa tiền chẩn bệnh tháng này của nàng.”

      bi thương trong lòng lập tức bị tức giận thay thế, Diệp Mi nhịn được nữa, kháng nghị: “Ngươi dựa vào cái gì mà trừ tiền ta?”

      “Quên cho nàng rồi, hôm nay Đỗ thần y mới chẩn mạch cho ta.” Giang Mặc Vũ thong thả , “Nàng lại ta can hỏa vượng, có thể thấy y thuật còn có chỗ thiếu sót, theo lý phải trừ tiền bồi thường.”

      Diệp Mi trợn mắt há hốc mồm.

      Chàng ta gặp Đỗ thần y, cho nên mới cố ý bảo nàng bắt mạch!”

      Loại chuyện như thế này nhiều đếm xuể, có ngoại lệ, mỗi lần chịu thiệt đều là Diệp Mi, Giang Mặc Vũ tựa hồ trêu chọc nàng tới phát nghiện, tìm được cơ hội liền muốn nàng hầu hạ bầu bạn, Diệp Mi hận đến nghiến răng, là sống ngày mà như năm.

      Hoang hôn hôm nay, Diệp Mi hành lang, đối diện có nha hoàn tới, trong cái khay trong tay có đặt chén canh.

      Diệp Mi nhận ra nàng ta, chào hỏi: “Lục Ngân?”

      Nha hoàn tên Lục Ngân kia nhìn thấy nàng, cũng cười: “Là Diệp đại phu à.”

      Diệp Mi nhìn canh trong cái khay: “Canh ngân nhĩ hạt sen, rất thích hợp ăn trong mùa này.”

      Lục Ngân cười : “Công tử đợi, ta đưa trước cái .”

      Cho Giang Mặc Vũ? Diệp Mi linh cơ chợt động, : “Lúc nãy con mèo kia của hình như lại vào phòng bếp rồi, đừng để Vương Lục thẩm thấy rồi đánh nó.”

      Lục Ngân quý nhất là con mèo kia, nghe vậy liền hoang mang nhét cái khay vào trong tay Diệp Mi: “Chết rồi, nó đừng nên gây họa để bị đánh, Diệp đại phu cầm giúp ta chút, ta xem thử rồi về liền.”

      Đợi nàng ta xa, Diệp Mi đắc ý cười, lấy từ trong lòng ra gói thuốc rồi đổ vào canh.

      Trong thư phòng, đèn sáng trưng, Giang Mặc Vũ nhấc bút tới trước trước án, tựa hồ như vẽ, chàng ngắm nghía bức họa hoàn thành trước mặt kia, thỉnh thoảng thêm vào hai nét, mặt đất bên cạnh vứt rất nhiều bức tranh vẽ hỏng.

      “Công tử.” Lục Ngân vào cửa hành lễ, tay bưng chén canh.

      Uống mau uống mau! Diệp Mi núp dưới cửa sổ chà xát tay, thò nửa cái đầu nhìn về phía trong phòng, hận thể xông vào đút cho chàng ta.

      Giang Mặc Vũ ra hiệu cho Lục Ngân bỏ canh xuống, gác bút, cầm bức họa lên bảo nàng ta xem: “Có thể nhận ra ta vẽ ai ?”

      Lục Ngân có gì, Diệp Mi bên ngoài vừa liếc nhìn bức họa ki, nhất thời sững sờ.

      bức họa kia là nữ tử trẻ tuổi, khuôn mặt, cái mũi, cái miệng…tuy giống hoàn toàn, cũng có bảy phần, đặc biệt là đôi lông mày cong xinh đẹp kia, rất sống động, người tầm thường thể có được.

      Diệp Mi khỏi vuốt ve lông mày, trái tim bắt đầu sợ hãi.

      Lục Ngân quả nhiên cười : “Là Diệp đại phu đây mà.”

      “Vậy sao.” Giang Mặc Vũ tựa hồ rất vừa lòng, “Vậy ta vẽ thế nào?”

      Lục Ngân nhìn ngắm tỉ mỉ, : “Mắt giống, Diệp đại phu là mắt hạnh, tròn hơn cái này chút.”

      “Đúng rồi, quả nhiên vẽ sai.” Giang Mặc vũ thở dài, vứt bức họa đó , trải giấy ra lần nữa.

      Lục Ngân che miệng cười: “Sao công tử gọi Diệp đại phu đến xem bức họa?”

      Giang Mặc Vũ mỉm cười trả lời, nhưng Diệp Mi ở bên ngoài cửa sổ dại ra. Người trong bức họa quả nhiên là nàng! Chàng ta trước giờ đều cố ý trêu chọc làm khó nàng, nay lại ở sau lưng lén lút vẽ nàng, rốt cuộc là chàng ta có ý gì?

      nam nhân tự ý vẽ nữ nhân chưa lập gia đình, loại hành vi này quả được xem như là thất lễ rồi, Diệp Mi vốn có thể đứng ra trách cứ chàng ta, nhưng tình cảnh trước mắt này, nàng lại thấy tim đập, khó thở.

      Trong phòng, Giang Mặc Vũ chút dấu vết nào mà liếc nhìn về phía cửa sổ, hai hàng mày hơi nhướn, đem chén canh bàn kia đẩy về phía Lục Ngân: “Canh này uống nữa, thưởng ngươi.”

      Diệp Mi nghe vậy lại cứng đờ ra.

      Việc buôn bán của cửa hiệu Tề Sinh ngày càng tốt, tiễn bệnh nhân cuối cùng của ngày hôm nay, là xế chiều, người làm dọn dẹp đồ đạc, quay đầu phát Diệp Mi vẫn còn ngồi ngây ra đó.

      “Diệp đại phu, sao vậy?”

      Diệp Mi hoàn hồn lại: “, có gì.”

      Người làm quan tâm hỏi: “Mấy ngày nay đều thấy tâm hồn treo ngược cành cây, phải bị ốm đấy chứ?”

      “Ta là đại phu, sao mà ốm được.” Mặt Diệp Mi có hơi nóng.

      “Giang công tử.” Người làm hướng về phía cửa hành lễ.

      Chàng ta đến rồi? Diệp Mi lập tức ngước mặt nhìn, quả nhiên thấy Giang Mặc Vũ vào, hôm nay chàng mặc chiếc áo trắng thêu hoa, cái vẻ nghiệt giảm ba phần, cực kì thanh tân tú dật.

      Diệp Mi ngây ra chút, vội vàng cúi đầu thu dọn, làm bộ nhìn thấy, từ cái đêm đó, Giang Mặc Vũ dường như phát sinh chuyện gì cả, vẫn trêu chọc nàng như lúc thường, nhưng nàng biết chàng ta lén lút vẽ nàng, đối mặt với chàng được tự nhiên như thế nữa.

      “Sao tinh thần tốt?” Đỉnh đầu truyền đến giọng của Giang Mặc Vũ.

      Ngữ khí đó dịu dàng vô cùng, Diệp Mi thụ sủng nhược kinh, da gà nổi hết cả lên, theo bản năng mà rụt lại phía sau.

      Giang Mặc Vũ nghiêng người, từ cao nhìn xuống nàng, ánh mắt dịu dàng lộ ra quan tâm, có nửa phần đùa cợt: “Có phải mệt rồi ? Ngày mai cần đến nữa, nghỉ ngơi hai ngày, ta bảo bọn họ chưng ít đồ ngon bồi bổ.”

      , cần đâu…” Diệp Mi bị dọa, thái độ của chàng ta sao càng ngày càng khác thường thế nay?

      Giang Mặc Vũ thấy vậy nhướn mày, hai tay chống mặt bàn tiến tới gần nàng, “Diệp Tiểu Mi?”

      Diệp Mi cả kinh ngửa ra sau, “Á…”

      Mắt thấy nàng sắp té ngã, Giang Mặc Vũ nhanh tay lẹ mắt, đem cả nàng lẫn ghế đều kéo trở về, cười: “Nàng có thái độ gì thế hả, sợ ta?”

      Diệp Mi đỏ hết cả mặt, lắc đầu lia lịa.

      Giang Mặc Vũ định gì đó, bỗng nhiễn truyền tới tiếng ồn ào, chàng khỏi cau mày, ngồi dậy hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

      Hai tên người làm túm lấy người tới: “Công tử, tên tiểu tặc này từ cửa sau lẻn vào trộm thuốc!”

      Nghe thấy hai chữ “trộm thuốc”, toàn thân Diệp Mi cứng đờ, vội nhìn tên trộm kia, là thiếu niên mười mấy tuổi, xanh xao vàng vọt, cực kì gầy gò, giờ đây bị người làm vặn lấy cánh tay, đau đến nỗi chảy cả nước mắt, thế mà vẫn cứ nắm chặt mấy vị thuốc đó chịu buông tay.

      Người làm tức giận : “Công tử cần nhiều với , loại tiểu tặc này, nên đưa gặp quan!”

      “Đừng…” Diệp Mi bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

      Giang Mặc Vũ quay mặt nhìn nàng.

      Đối mặt với ánh nhìn của chàng, Diệp Mi hơi phát hoảng, thấp giọng : “Dược liệu thể xem như cơm mà ăn, trộm lại nhiều, trong nhà nhất định có người bị bệnh nặng, cũng chỉ là bất đăc dĩ thôi, công tử trước nay tốt bụng, hãy… tha cho .”

      Trầm mặc.

      Giang mặc Vũ cười cái: “Thôi, thả .”

      Người làm tình nguyện mà buông tay, thiếu niên gì hết, nặng nề dập đầu với chàng hai cái, rồi ra cửa.

      Diệp Mi ngờ chàng lại đồng ý, khỏi ngây ra, Giang Mặc Vũ rất tự nhiên mà xoa xoa đầu nàng, dịu giọng : “Chuyện qua đừng nhớ tới nữa.”

      Chuyện qua? Diệp Mi kinh ngạc nhìn chàng.

      Sau khi phụ thân chết, mẫu thân xuất thân ti tiện và nàng bị đại nương đuổi ra ngoài, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, mẫu thân bệnh nặng, nàng xin được hiệu thuốc cho bán chịu, cuối cùng, vào đêm, nàng lẻn vào hiệu thuốc trộm thuốc, may bị chưởng quỹ bắt được, chưởng quỹ ác độc đem nàng gặp quan. Diệp Mi bé bị nhốt trong lao ngục, ngục tối, bị đánh dữ dội…mẫu thân phí rất nhiều sức lực mới cứu nàng ra được, nhưng cái ngày nàng ra ngoài đó, chỉ có thể gặp mặt mẫu thân lần cuối.

      Từ đó Diệp Mi lập chí học y, vào y quán làm học trò, cần tiền công, bảy năm tròn trĩnh trôi qua, nay nàng có thể cứu sống rất nhiều người rồi, mỗi lần nhìn thấy mấy mẹ con nghèo khổ có tiền mua thuốc kia, nàng liền nhịn được mà giúp đỡ, cũng bởi vậy mà rơi xuống món nợ trả hết.

      Diệp Mi cúi đầu : “Cứ ghi nợ lên người ta , ta dùng tiền chẩn bệnh trả giúp .”

      “Ngốc, của nàng chẳng phải cũng là của ta đấy thôi.” Giang Mặc Vũ kéo nàng dậy, “Thời gian còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”

      Lần này Diệp Mi ngốc luôn rồi.

      Tự ý vẽ nàng, lại mấy lời này, làm người ta khỏi nghĩ ngợi. Chàng là Giang Mặc Vũ đại danh đỉnh đỉnh, ngay đến công chúa cũng chẳng lọt mắt, nàng là ai chứ? Chàng cố ý trêu nàng à?

      Diệp Mi hoang mang rụt tay lại, cũng chẳng nhìn sắc mặt của chàng, bước nhanh.
      Trâu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      3

      Chớp mắt lại mấy tháng trôi qua, Thạch thành, gió lạnh quét qua phố dài, người đường hối hả qua lại, vị thiếu niên áo xanh đứng đó, lông mày cong cong cực kì linh động, so với nữ tử còn đẹp hơn mấy phần, trước mặt y có phụ nữ ôm con ngồi đó, quần áo lam lũ, mặt đầy vệt nước mắt.

      Diệp Mi khom lưng xem xét bệnh tình của đứa trẻ, viết phương thuốc đưa cho người phụ nữ kia: “Tuy là ta kê thuốc lấy tiền, nhưng trong đó có hai vị thuốc hơi mắc…ta cũng thể giúp được.”

      mặt người phụ nữ lộ ra vẻ tuyệt vọng, đứng sững ra đó hồi lâu, bước chân tập tễnh trở về.

      Diệp Mi đột nhiên gọi nàng ta lại: “Qua thêm mấy ngày, cửa hiệu Tế Sinh phải bố thí chút dược liệu hay sao, đến lúc đó xếp hàng sớm chút, có lẽ lấy được.”

      Người phụ nữ nhớ đến chuyện này, lại nổi lên hi vọng: “Đúng thế, Giang Mặc Vũ công tử là người tốt, đa tạ tiểu đại phu nhắc nhở ta.”

      Nghe thấy cái tên này, Diệp Mi gì, cụp mắt thu dọn đồ đạc.

      Hai năm nay, nàng làm du y vào nam ra bắc, phát cửa hiệu Tế Sinh của Mặc Vũ sơn trang cứ mỗi lần tới thời điểm nay lại bố thí thuốc cho người nghèo, cho nên nàng mới nhận định rằng Giang Mặc Vũ là người tốt, nếu như lúc đầu gặp được người như vậy, nhất định mẫu thân ra sớm như thế.

      Trốn ra được mấy tháng, trở lại cuộc sống phiêu bạt bất định, nàng thường hay nhớ tới cuộc sống lúc ở Mặc Vũ sơn trang, cùng với cái người thường hay trêu chọc nàng nhưng lại ở sau lưng vẽ nàng kia, vậy mà, chàng có thể trêu chọc nàng, nàng lại thể lún vào, cho nên nàng lại bỏ trốn.

      Diệp Mi vác bọc vải về phía ngoài thành, dự định tìm ngôi miếu đổ nát để dừng chân nghỉ ngơi, ngờ chưa được xa, người chạy về phía nàng.

      “Tiểu đại phu, cuối cùng cũng tìm được người rồi!”

      Diệp Mi đánh giá người kia: “Huynh là…”

      Người kia cười nó: “Tiểu đại phu quên ta rồi sao? May mà có phương thuốc của người, chỉ điểm ta đến cửa hiệu Tế Sinh lấy thuốc, nay bệnh của đứa con nhà ta khỏi rồi.”

      Diệp Mi mỉm cười: “Đứa con sao là tốt rồi, đại ca cần khách khí.”

      Người kia : “Ta đến tìm tiểu đại phu ra là có việc, Giang công tử bệnh nặng, đại phụ đều bó tay, ta nghĩ tiểu đại phu y thuật cao minh, cho nên tới tìm người.”

      Bệnh nặng? Tim Diệp Mi đập mạnh: “Giang công từ nào?”

      Người kia thở dài: “Chính là Giang Mặc Vũ công tử, nếu phải cửa hiệu Tế Sinh của y bố thí thuốc, bệnh của đứa con nhà ta cũng khỏi được, người tốt thế kia…haizz!”

      Diệp Mi vội hỏi: “Y ở đâu?”

      ở biệt uyển trong thành.”

      Nguyên nhân Giang Mặc Vũ đến Thạch thành khó đoán ra, nghe Liễu gia tiêu cục xảy ra chút chuyện, có liên quan tới quan phủ Thạch thành, lần này chàng đặc biệt đến đây là để giúp đỡ xử lý, mà Liễu gia đó, chính là nhà mẹ của vị sư muội Liễu Lạc từng đính hôn với chàng kia, ngày bọn họ thành thân, Liễu Lạc bị giáo chủ của Huyết Nguyệt giáo Nguyệt Hoa Sinh cướp mất, đây có thể coi như mối thù đoạt vợ, người người giang hồ đều cho rằng Giang Mặc Vũ liều với Huyết Nguyệt giáo tới ngươi sống ta chết, ai mà biết từ đầu tới cuối chàng đều để bụng, cũng truy cứu Liêu gia, việc cứ như vậy mà lắng xuống, nay Liễu gia gặp phiền phức, chồng của Liễu Lạc là giáo chủ Huyết Nguyệt giáo, may can hệ tới quan phủ, nghĩ tới chàng chính vì biết được duyên cớ này, mới chủ động ra mặt giúp đỡ.

      Vị hôn thê chạy theo người khác, người đàn ông những tính toán, còn chịu chăm sóc cho nhà mẹ của nàng ta, ai có thể chàng phải người tốt.

      Căn phòng của biệt uyển rất thanh nhã, bày trí cũng rất đơn giản, ở giữa có treo tấm màn.

      Lúc nãy hạ nhân nghe là đại phu, cái gì cũng hỏi liền mời nàng vào, có thể thấy rằng bệnh của Giang Mặc Vũ rất nặng. Nàng kịp chờ đợi liền hỏi han bệnh tình, đâu biết nha hoàn chịu tiết lộ lấy nửa chữ, chỉ xem rồi biết, hối hả dẫn nàng vào trong phòng rồi lui xuống.

      Diệp Mi lòng như lửa đốt, vào cửa liền gọi: “Giang Mặc Vũ?”

      “Diệp Tiểu Mi về rồi.” Giang Mặc Vũ mặc áo nửa ngồi giường, dựa vào đầu giường cười nhìn nàng

      Nhìn thấy chàng, đầu tiên là Diệp Mi sững ra đó, sau đó hồ nghi mà đánh giá chàng, sắc mặt bình thường, chuyện rành rọt, giống dáng vẻ bị bệnh.

      “Huynh… phải bệnh rồi sao?”

      “Bệnh rồi, trái tim đau lắm.” Chàng ôm ngực, tựa hồ rất khó chịu.

      yên lành sao lại đau tim!” Diệp Mi bắt đầu khẩn trương, vội qua đó bắt mạch cho chàng, hỏi, “Bắt đầu đau lúc nào?”

      “Lúc biết nàng chạy trốn.” Giang Mặc Vũ than thở , “Ta tốn tám trăm lượng mua nha đầu, nàng ấy lấy tiếng chạy trốn, ta mất trắng tiền, đau lòng sao được.”

      Diệp Mi phản ứng lại, tức tới nỗi hất tay chàng ra: “Huynh gạt ta?”

      gạt nàng, sao nàng chịu về được.” Giang Mặc Vũ vén chăn xuống giường, khôi phục lại bộ dáng phong độ ngời ngời, “Lòng dạ Diệp Tiểu Mi nhà ta là tốt nhất.”

      “Ai là của nhà huynh!”

      “Nàng bán thân cho ta rồi.”

      Diệp Mi đâu có đếm xỉa tới chàng, tức giận quay người bỏ , đâu biết vừa bước ra cửa, bên cạnh lại có bóng người vụt tới, sau đó nàng chỉ thấy ở cổ chợt lạnh, cúi đầu nhìn, là lưỡi kiếm lạnh băng.

      Giang Mặc Vũ phát giác ra điều đúng, biến sắc: “Tiểu Mi!”

      Đây là biệt uyển, canh phòng nghiêm ngặt như ở Mặc Vũ sơn trang, cộng thêm việc bản thân Giang Mặc Vũ cũng là cao thủ có tiếng, căn bản sợ thích khách, phương diện này đương nhiên có chỗ lơ là, ngờ thích khách lại chọn trúng Tiểu Mi để mà xuống tay.

      Thích khách kia là nữ tử trẻ tuổi, người mặc áo trắng, dung mạo xinh đẹp, chỉ là mắt đầy phẫn hận.

      Diệp Mi run giọng hỏi: “ muốn làm gì?”

      Nữ tử đáp, chỉ nhìn Giang Mặc Vũ ở đối diện.

      Giang Mặc Vũ nhanh chóng lên trước vài bước, sau đó bình tĩnh lại, đánh giá nàng ta: “Là .”

      Nữ tử nghe vậy, trong mắt xẹt qua tia vui mừng: “Là ta, chàng nhận ra ta rồi?”

      Giang Mặc Vũ : “Những chuyện lúc trước đều do làm?”

      sai, ai bảo mấy ả tiếp cận chàng, ta bèn rạch mặt mấy ả!” Nữ tử cắn môi, “Ta biết, người chàng thích căn bản phải sư muội của chàng, chàng đính thân với nàng ta, là vì để thoát khỏi công chúa.”

      Giang Mặc Vũ gật đầu, dịu giọng : “ sai, nhưng điều này liên quan tới Tiểu Mi, thả nàng ấy ra trước .”

      “Ai liên quan!” Nữ tử kích động, “ ra người mà chàng nhớ mong là nàng ta!”

      Diệp Mi nghe mà đỏ mặt, biết nên gì.

      Giang Mặc Vũ : “ hiểu lầm…”

      “Ta hiểu lầm! Người mà chàng ngày ngày vẽ chính là nàng ta! Ta chưa từng thấy chàng vẽ qua ai hết, chàng thích nàng ta rồi!” Tay nữ tử dùng lực, giọng mang theo hận ý nồng đậm, “Nếu chàng chỉ thích nàng ta, ta giết nàng ta, rồi giết chàng!”

      Lưỡi kiếm rạch vào thịt, máu thẫm ra, Diệp Mi đau đến nỗi hít ngụm khí lạnh, lòng biết chắc là nữ tử này Giang Mặc Vũ đến phát cuồng rồi, cũng dám mở miệng kích thích nàng ta nữa, chỉ cắn răng chịu đựng, nước mắt lập lờ trong hốc mắt.

      Ánh mắt Giang Mặc Vũ cứng lại, tỉnh bơ : “E là hiểu lầm rồi, ta vẽ nàng ấy, là bởi ta trời sinh căn bệnh, sau khi nhìn mặt người khác, xoay người bao lâu quên mất, cho nên mới vẽ lại những người gặp, ngày ngày nhìn ngắm, để mình nhớ được nhiều hơn chút.”

      Lời này vừa ra, chỉ nữ tử ngẩn người, Diệp Mi cũng sững sờ.

      Nữ tử nghi ngờ: “ đời có loại bệnh này sao?”

      Giang Mặc Vũ lại thở dài, : “Loại chuyện này ra người khác chẳng tin, từ khi ta nhớ chuyện, những người thân thuộc lại trước mặt, ta lại nhận ra, nay tiên phụ mẫu của ta mặt mũi ra sao ta cũng chẳng , nhìn bức họa của bọn họ, cũng cảm thấy xa lạ.”

      ra là vậy…” Nữ tử lẩm bẩm.

      Thấy nàng ta tin rồi, Giang Mặc Vũ mỉm cười chỉ Diệp Mi: “Ta vẽ nàng ấy, là bởi nàng ấy nợ ta tám trăm lượng lại bỏ trốn, đây phải con số , ta đương nhiên phải ghi nhớ nàng ấy, bằng đâu đòi tiền, cho nên cần lấy nàng ấy ra để trút giận.”

      ra là vậy, đây mới là nguyên nhân chàng ta vẽ nàng? Diệp Mi ngây ra nửa ngày, cụp mắt, trong lòng khổ sở muôn phần.

      Giang Mặc Vũ kiên nhẫn hỏi nữ tử kia: “ rốt cuộc là ai?”

      Nữ tử chấn động toàn thân: “Chàng… nhớ ta?”

      Giang Mặc Vũ lắc đầu: “Xin lỗi.”

      Mặt nữ tử trắng bệch, thoáng chốc như mất hết cả hồn vía, Diệp Mi nhịn được bắt đầu đồng tình với nàng ta, đối với nữ tử mà , bị người trong lòng quên mất, đúng là chuyện tàn nhẫn nhất đời.

      Nàng ta ngơ ngẩn nhìn chàng, lắc đầu: “ nhớ? Sao chàng có thể nhớ ta?”

      Thấy nàng ta mất phòng bị, Giang Mặc Vũ đâu có bỏ qua cơ hội tốt này, ngón tay dưới tay áo bắn .

      Cổ tay bị vật cứng đánh trúng, nữ tử giật mình, đau đến độ khẽ kêu ra tiếng, trường kiếm lập tức tuột khỏi tay, “Keng leng” rơi xuống đất.

      Rơi cùng lúc, còn có miếng ngọc bội nứt vỡ.

      Trong thời gian chớp mắt đó, Diệp Mi được đưa .

      Giang Mặc Vũ thở phào hơi, nhàng đẩy Diệp Mi ra sau lưng, đáy mắt xẹt qua tia áy náy, giọng : “Vị nương này, nếu như chúng ta quả từng gặp mặt, ngại ra, có lẽ ta có thể nhớ được.”

      Nữ tử đứng sững ra đó cả nửa ngày, cười thảm: “Bỏ , bỏ ! Giang Mặc Vũ, nếu chàng nhớ ra ta, ta hà tất phải nhớ chàng!”

      Dứt lời, nàng ta ngay đến kiếm cũng cần, xoay người bỏ .

      Giang Mặc Vũ nhìn phương hướng đó trầm mặc hồi lâu, mới xoay người nhìn Diệp Mi: “Tiểu Mi, sao chứ?”

      Diệp Mi lắc đầu: “ sao, ta đây.”

      Giang Mặc Vũ vươn tay ngăn nàng lại: “Diệp Tiểu Mi, nàng muốn trốn nợ?”

      “Ta kiếm tiền trả lại cho huynh.”

      “Ta đối xử với nàng tốt? Tại sao phải trốn?”

      Diệp Mi chột dạ ngoảnh mặt : “Đa tạ huynh đồng tình với ta, nhưng ta thích nợ tiền, thích nợ nhân tình.”

      Giang Mặc Vũ nhìn nàng hồi, : “Đây là ta nợ nàng.”

      Diệp Mi nghe mà ù hết cả lên: “Huynh nợ ta?”

      Giang Mặc Vũ trả lời, hai tay đỡ lấy vai nàng: “Lúc nãy ta lừa nàng, ta đích thực là có bệnh lạ này.”

      “Ta biết.” Diệp Mi tránh tầm mắt của chàng, trong lòng tự trào, bức họa đó ra chỉ là hiểu lầm, từ đầu đến cuối đều là nàng tự mình đa tình.

      Giang Mặc Vũ : “Nhưng ta sớm học được cách nghe giọng khí tức để phân biệt người, ta vẽ nàng, vốn phải vì sợ quên mất, cũng phải vì tiền.”

      Diệp Mi lập tức ngẩng mặt: “Hở?”

      Giang Mặc Vũ buông nàng ta, ôm ngực : “Người có bệnh như ta cũng quên mất nàng, nàng bệnh lại chẳng nhớ ra ta, khiến cho người ta đau lòng lắm đó.”

      Diệp Mi nghi hoặc: “Ta quen biết huynh?”

      Giang Mặc Vũ thần bí nháy mắt cái, xoay người bỏ đỉ: “Nàng nhớ ta, ta cho nàng.”

      “Ê! Huynh !” Diệp Mi vội đuổi theo.

      ……

      Mặc nàng hỏi ngừng, Giang Mặc Vũ chỉ xuôi theo hành lang mà về phía trước, mỉm cười.

      Mười năm trước, phủ thượng thư ở kinh thành có vị tiểu công tử, chàng trời sinh mắc phải bệnh lạ, thường phải chịu cười chê của huynh đệ đồng tộc, cuối cùng chịu nổi nữa tự bỏ nhà ra . Chính lúc người chàng xu sắp bị chết đói, đem tiền túi cho chàng, sau khi xoay người, chàng hầu như quên mất mặt nàng, nhưng lại vẽ đôi mày cong cong kia, lông mày cực kì đặc biệt.

      Sau khi chàng về đến nhà, đặc biệt tìm rất nhiều người biết vẽ tranh, muốn bọn họ khắp mọi nơi, vẽ lại hết những người từng gặp, chỉ vì muốn tìm kiếm đôi mày tương đồng kia trong biển người mênh mông.

      Nhiều năm sau, chàng bước chân vào giang hồ, Mặc Vũ sơn trang danh dương thiên hạ.

      lần tình cờ, chàng lại gặp được nàng, nhưng trở thành chủ nợ của nàng.

      Nàng quên chuyện năm đó, nhưng chàng , Mặc Vũ sơn trang muốn điều tra người rất dễ dàng, chàng biết quá khứ của nàng, mẫu thân bệnh nặng qua đời, từng bị nhốt trong nhà lao, tuổi lưu lạc giang hồ…chàng khó có thể kìm nén được cảm giác đau lòng.

      Nàng biết, ra, nàng mới là chủ nợ lớn nhất kiếp này của chàng.

      Nhưng mà, nếu nàng cho rằng nợ tiền chàng, thế cứ để nàng ở lại từ từ mà trả, dù sao cả đời này nàng cũng trả hết, chỉ có thể ở lại bên cạnh chàng mà thôi.

      Nửa tháng sau, trong am Bồ Đề ngoài trăm dặm, vị nữ nử cụp mắt quỳ nệm tròn, vẻ mặt bình tĩnh, mặc cho tóc xanh từng sợi rơi xuống.

      Nhiều năm trước, thiếu nữ vẽ tranh bên bờ sông, gặp phải thiếu niên tuấn mỹ.

      Chàng chàng thích tranh, hỏi thiếu nữ có nguyện ý vẽ vì chàng, chàng cho nàng tất cả những gì mong muốn.

      Thiếu nữ ngây thơ biết lời dối của chàng, nàng rất thành mà đồng ý với chàng, tròn năm năm, nàng khắp giang hồ, vẽ lại hết những người từng gặp để đưa cho chàng.

      Chỉ duy nhất vẽ bản thân mình.

      The end
      Trâu thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :