1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mặc Trạc - Bồ Đào Hảo Toan (182/255) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Mặc Trạc
      墨镯

      Bồ Đào Hảo Toan

      [​IMG]

      Thể loại: Xuyên , dị thế, gian văn...

      Convertor: Hoa Trà Trong Gió - A Tròn

      Edid: Ánh Ngọc

      Bìa: Bạch Hoa


      Bởi vì lần bị cướp đánh, Duy Nhược Hề mang theo vòng tay chuyển kiếp đến địa cầu của 1000 năm sau, bởi vì thế giới tương lai đất đai cứng đờ, cơ hồ ngọn cỏ.

      nghĩ tới bên trong vòng tay lại có gian, bên trong có vài mẫu đất tốt có thể trồng đủ thứ các loại đồ ăn nha.​
      Last edited by a moderator: 14/10/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương1 : Xuyên qua 1000 sau

      “Duy Nhược Hề, nhanh đưa vòng tay người ngươi giao ra đây, bằng , hừ hừ, cho ngươi biết tay .” đám thanh niên 20 tuổi vây quanh người bẩn thỉu.

      “Mơ tưởng, đâylà vòng tay cha mẹ để lại cho ta, các ngươi đừng mong ta giao ta.” mặc quần áo đúng tuổi rộng thùng thình, mặt bám đầy tro bụi lui về phía góc tường, vẻ mặt quật cường che chở vòng tay có hoa văn cổ xưa cổ tay.

      “Duy Nhược Hề, ngươi che giấu cái gì, nơi này là nhi viện, ngươi giống chúng ta nhau đều là đứa bị vứt bỏ.” đám người trung niên thoạt nhìn ác độc nhìn đứa vẻ mặt kiên nhẫn:“Nhanh lên, nhanh đưa vòng tay cho chúng ta.”

      Duy Nhược Hề ngẩng đầu nhìn đứa con trai kia :“Tiểu Lục Tử, chúng ta đều là cùng nhau lớn lên ở nhi viện, ngươi tại cùng bọn họ lêu lổng ở bên ngoài, ngươi sợ viện trưởng biết? Viện trưởng đối với chúng ta tốt như vậy, ngươi làm chuyện xấu khiến viện trưởng thực thương tâm .”

      Tiểu Lục Tử nghe Duy Nhược Hề xong thần sắc do dự chút, : “Ta... Ta...”

      Tiểu Lục Tử còn chưa xong bị tên tóc vàng bên cạnh cắt ngang “Tiểu Lục Tử, mày cùng con quỷ nhiều làm cái gì, trực tiếp đoạt lấy đến là được, ngươi cũng đừng quên lúc gia nhập nhóm chúng ta ngươi thề những gì.”

      “Dư Ca, ta quên, nhưng là, con này cùng ta lớn lên từ , nếu , chúng ta hôm nay bỏ qua cho nó, địa phương khác nhìn xem chút...”

      Dư Ca nhìn nhìn vòng tay Duy Nhược Hề đeo, :“Tuyệt đối được, hôm nay phải đoạt được vòng tay của con này mới được,” Nếu là cái vòng tay bình thường, Dư Ca cũng để ý. Nhưng là, cái vòng tay này vừa thấy biết có giá trị xa xỉ.

      “Dư Ca, ta...”

      “Đừng nhiều lời, bằng , đợi lát nữa nếu các huynh đệ động thủ con này liền thảm hại hơn.”

      Tiểu Lục Tử nhìn nhìn Duy Nhược Hề :“Tiểu Hề, ngươi liền đem vòng tay cho .”

      Duy Nhược Hề hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu Lục Tử liếc mắt cái :“Tuyệt đối có khả năng.”

      “Ba” Dư Ca giáng cái tát mặt Duy Nhược Hề :“con thối tha, đừng rượu mời uống lại thích uống rượu phạt, tại nhanh đưa vòng tay giao ra đây, bằng , đợi lát nữa ta đem ngươi chém.”

      Cái vòng cũng thực kỳ quái, vừa mới bắt đầu bọn họ loay hoay nửa ngày cũng đem vòng tay kia lột khỏi tay của Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề cúi đầu ngồi ở chỗ kia, quật cường đem vòng tay bảohộ gắt gao , cũng trả lời.

      Dư Ca lại cước đá đến, vừa vặn đá vào bụng và mặt Duy Nhược Hề :“Nhanh lên, con thối tha, đừng chọc tức lão tử.”

      Duy Nhược Hề gắt gao cắn chặt môi, khuôn mặt nhắn đau đớn nhăn lại , còn ôm cái bụng lui vào trong góc.

      “con thối tha, các huynh đệ đánh, dùng sức đánh cho ta... Lão tử còn tin khống chế được con nhóc con.” Dư Ca xong, liền cước đá đến, bên cạnh mấy tên côn đồ trong nhóm cũng hùa theo đạp mạnh vào người Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề cắn răng cố gắng che chở vòng tay, mặc cho bọn họ cước lại cước đá đến người, đầu mình. Lúc này, lại có người phát vết thương cánh tay nàng chảy ra dòng máu mà khi tiếp xúc với vòng tay lại được vòng tay hoàn toàn hấp thu, mà vòng tay cũng chậm chậm biến thành màu trắng rồi trở nên trong suốt đến khi biến mất nhìn thấy.

      “Dư Ca, đừng đánh , tiếp tục đánh nó chết đó ...”

      “Đúng nha, Dư Ca, trực tiếp chặt tay nó phải tốt hơn sao...”

      “Con còn động đậy, có phải là chết rồi hay ?”

      “Dư Ca, thấy vòng tay đâu hết......”

      “cmn, mới rồi sao giờ thấy nữa, mắt tụi bây để đâu hết rồi sao chịu dòm hả , thực mn xui, thôi quên , chạy nhanh chút.” Dư Ca hùng hùng hổ hổ kêu lên.

      Vòng tay, vòng tay thấy sao? Duy Nhược Hề gian nan nhìn về phía cổ tay, mơ mơ hồ hồ phát vòng tay tay , muốn khóc lại khóc được, Duy Nhược Hề chỉ cảm thấy đầu ong ong rung động, người đau đớn kinh khủng.

      Duy Nhược Hề chưa từng được gặp qua ba mẹ, từ lúc có trí nhớ tới nay, liền sống ở nhi viện, vật ba mẹ để lại cho nàng chỉ duy nhất có vòng tay, từng nghĩ rằng ngày nào đó ba mẹ trở lại đón , việc để ở tại nhi viện chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Nhưng mà tại ngay cả cái vòng tay cũng bảo vệ được hy vọng cuối cùng đều tan biến.

      Đầu đau, chút sức lực cũng có, quên cứ như vậy chết cần tiếp tục cuộc sống đáng thương ngay cả người thân cũng có. Trước mắt Duy Nhược Hề hoàn toàn tối đen mất toàn bộ tri giác. --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

      “Ngô, đầu đau quá,” Duy Nhược Hề cảm nhận cơn đau đầu lợi hại, người cũng đau, ý thức cũng mơ mơ màng màng .

      “A, Tiểu Hề, Tiểu Hề tỉnh. Tiểu Hạo, Tiểu Hạo mau gọi ba tới đây, Tiểu Hề tỉnh”

      “Nước... Ta muốn...... nước” Duy Nhược Hề thực khát nước.

      “Tiểu Hạo, nhanh lấy chén nước cho chị.”

      “Dạ.”

      Uống nước xong, Duy Nhược Hề lại mờ mịt tiếp tục ngủ.

      Thời điểm có lại tri giác cũng qua bao lâu, mở mắt ra cảm thấy trời khuya. nghĩ thế nhưng mình chết, nhưng tại mình ở đâu? Là bệnh viện sao? Thoạt nhìn giống lắm. Trong phòng trang trí đơn giản, bên cạnh giường có cái bàn. Trong phòng được sơn màu xanh lá và trắng, nếu là bệnh viện phải là màu trắng chứ. nhi viện cũng có phòng như thế này, nghĩ đến nhi viện lại nhớ đến viện trưởng, chắc tại viện trưởng rất lo lắng. Duy Nhược Hề nhớ mang máng trong mộng hình như nghe được giọng nữ thực dịu dàng nhưng giống giọng của viện trưởng.

      “A, Tiểu Hề, con tỉnh” Duy Nhược Hề quay đầu lại nhìn cửa phòng thấy người phụ nữ hiền lành kêu nàng Tiểu Hề. Hai người biết nhau sao?
      Người phụ nữ quay đầu lại hướng ra ngoài kêu: “Tiểu Họa, nhanh gọi ba, chị con tỉnh lại rồi”

      “Tiểu Hề, cảm giác thế nào? người còn đau con? Có hay làm sao cảm thấy thoải mái”

      “Ta... Người... Người là ai?” Duy Nhược Hề tại cảm thấy đầu óc thực hồ đồ giống như còn chưa ngủ tỉnh, thầm nhéo mình cái, đau quá! phải nằm mơ.

      “Tiểu Hề, con choáng váng sao? Ta là mẹ con. phải nóng đến hồ đồ xong, người phụ nữ liền đưa tay sờ trán Duy Nhược Hề.

      “Mẹ?”

      “đúng vây, phải con quên làm sao mà mình bị thương ?”

      “Ta nhớ là bị người khác đánh...” Như vậy là mình chết, tại người còn cảm thấy đau nha.

      “Đúng thế nha, ngươi quên nha, ngươi chạy tới Văn Minh Khu, sau đó bị đánh, còn phát sốt , nằm giường vài ngày rôi.”

      “Văn Minh Khu? Sốt cao?” Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nha?

      “con à, cuối cùng con cũng tỉnh” Vừa quay đầu lại thấy ở cửa có người đàn ông trung niên và thiếu niên chừng 13, 14 tuổi vội vàng chạy lại.

      Duy Nhược Hề khóe miệng giật giật, :“Kia. Con bị đánh vào đầu , tại rất nhiều chuyện nhớ rã, phiền toái mọi người......”

      “Ô ô, con của ta đáng thương nha” Ông chú vừa khóc vừa nhào vào lòng . Còn chưa thực được bị người phụ nữ cắt ngang “ ông khóc cái gì, phải con rất tốt sao, ông nghe con hết lời .”

      Cọp mẹ! 3 cá nhân còn lại đều thầm nghĩ giống nhau.

      “Phiền toái mọi người có thể cho con biết rốt cuộc chuyện gì phát sinh được ?”

      “Chính là mấy ngày hôm trước con Văn Minh Khu bị đánh sau đó hôn mê và phát sốt, tại tỉnh lại.”

      Duy Nhược Hề cảm thấy phiền não, cũng đơn giản nha, “ Ta là có thể hay kể chi tiết lại, ví như ta tên gọi là gì, mọi người là ai? Nơi này là chỗ nào? Bây giờ là thời điểm nào, ..v.v càng nhiều chi tiết càng tốt.”

      suy nghĩ xong lại : “ Ta bị đánh vào đầu tại đầu đau nhất nhiều việc đều nhớ .”


      Ông chú với vẻ mặt đáng khinh kia : “Tiểu Mẫn, để , Con tên là Duy Nhược Hề, ta là ba con, bên cạnh là mẹ con, kế đó là em con Duy Hạo, nơi này là khu bình dân. Đối là khu của người giàu có gọi là Văn Minh Khu. Vừa ra khỏi cửa thấy phía đối diện là các tòa cao ốc lớn màu bạc. con chính là qua bên kia bị đánh, tại là ngày 28 tháng 8 năm 3010.”

      Trái đất,3010...3010...3010..., trời ạ! là cẩu huyết mình cứ như vậy mà xuyên ư, lại xuyên đến tương lai 1000 năm sau ư.

      “Tiểu Hề, con nghỉ ngơi cho khỏe ta cùng ba con ra ngoài xem thế nào.” Nhìn con trở nên như thế bọn họ là đau lòng nha.

      “Tiểu Hạo, con ở trong này xem chị ba mẹ ra ngoài trước”

      “dạ, mẹ.”

      “Chị,” Duy Hạo quơ quơ tay trước mắt Duy Nhược Hề, có phản ứng lại đẩy đẩy cũng có phản ứng.

      Duy Hạo bất đắc dĩ đành phải dùng đòn sát thủ :“chị, Viêm Bân đến đây.”

      “Hả? Ai tới ?” Rốt cục lấy lại tinh thần .

      “Chị già, đúng là bị đánh hồ đồ mà? ngay cả Viêm Bân cũng nhớ ?”

      Duy Nhược Hề chỉ có thể vò vò góc áo :“Ta, ta choáng váng đầu, thiệt nhiều tình có nhớ ra được.”

      “Chị , vậy chị còn nhớ tại sao mình lại đánh ?”

      phải bởi vì Văn Minh Khu mới bị đánh sao? Đúng rồi, vì cái gì đến Văn Minh Khu bị đánh? Chẳng lẽ người ở khu bình dân thể Văn Minh Khu sao?” Duy Nhược Hề vẻ mặt tò mò hỏi.

      Tiểu Hạo kỳ quái nhìn nàng cái :“chị, chị biết vì sao mình bị đánh ư?”

      Kỳ quái, chẳng lẽ đúng bởi vì tùy tiện chạy Văn Minh Khu mới bị đánh sao?

      “Quên , chị biết ngược lại là chuyện tốt, chị, ta trước ra ngoài cho chị nghỉ ngơi. Cứ từ từ cần phải suy nghĩ nhiều.”

      “ừ.”

      Ai, nghĩ tới thế nhưng xuyên qua , lại xuyên đến 1000 năm sau, Duy Nhược Hề mang vẻ mặt rối rắm suy nghị , nhưng bất quá lại là chuyện tốt, dù sao ở 1000 năm trước cũng có người thân, ngoại trừ viện trưởng , tại, ở trong này ít nhất có ba, mẹ cùng em trai. Chỉ sợ viện trưởng nàng chết đau lòng. Hy vọng viện trưởng sớm quên mình cũng bớt thương tâm.
      Last edited by a moderator: 14/10/15
      laula, Kem ĐáTôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Dị gian

      Duy Nhược Hề duỗi duỗi thân thể mỏi mệt rốt cuộc đem cuốn [Lịch sử trái đất Cận Đại] xem xong, tuy là cận đại nhưng chủ yếu là giảng giải chuyện thay đổi của trái đất sau 1000 năm. Biết được trái đất tại dân số chỉ khoản 8 triệu người, lại thường xuyên chiến tranh cùng các tinh cầu văn minh khác. Có thể trái đất tại là do trong lần chiến tranh tạo thành
      Theo như Duy Nhược Hề biết tại đây thế lực tập trung chủ yếu 8 đại gia tộc là Viêm gia, Lam gia, Trạch gia, Phàm gia, Tề gia, Trầm gia, Bạch gia cùng Hiên Viên gia tộc cụ thể tình huống thế nào nàng cũng rọ lắm vì trong sách có viết.

      “chị, ra ăn cơm ” Tiểu Hạo đứng ngoài cửa phòng gọi vào.

      “Ừ, tới ngay”


      Nhắc tới thực vật, Duy Nhược Hề đúng là cảm thấy khó khăn, thực ghét cái thế gới văn minh này, ngày 3 bữa cơm đều là loại bánh dinh dưỡng màu trắng vô vị lại còn cứng nữa. So với bánh bao ngày xưa là khác xa chút hương vị cũng có. Ăn vào chỉ để no bụng và có dinh dưỡng cho cơ thể. Duy Nhược Hề biết ở khu bình dân mọi người đều là ăn như thế này, biết Văn Minh Khu bên kia như thế nào.



      “Tiểu Hạo, cái thứ này ăn ngon sao?” Duy Nhược Hề nhìn Duy Hạo ăn lang thôn hổ yết hỏi.


      “Còn phải sao. Ngon hay ngon tất cả đều vì no bụng cả” Trong mắt thực vật cùng bánh dinh dưỡng tất cả đều để no bụng có gì khác nhau cả.

      Ai, đứa đáng thương, Duy Nhược Hề thầm thầm nghĩ.

      Niên đại này đất đai đều trở nên vô cùng cứng rắn hoàn toàn thể gieo trồng được. Nghe tại rau củ hoa quả các loại đều từ Dịch đào tạo trồng ra mà phải được trồng trong đất. Hơn nữa giá trị còn đắt kinh khủng. Còn thịt các loại khỏi phải , trải qua 1000 năm sau các cuộc chiến tranh lớn động vật gần như hoàn toàn bị tiêu diệt sạch.


      Bất quá, suy nghĩ chút, ở niên đại này Nhược Hề có ba, mẹ và cả em trai cảm thấy mỹ mãn rồi rau qủa trái cây gì đó có ăn cũng sao. Trong thế giới này có người thân vây là được rồi.

      Duy Hạo nhìn Nhược Hề cười ngây ngô vừa vừa ăn miếng rau cuối cùng: “ chị, em học ba mẹ làm đến tối mới vẻ chị ở nhà nghỉ ngơi cho tốt nha.”

      Chờ Duy Nhược Hề lấy lại tinh thần Duy Hạo ra khỏi cửa, ở thời đại này chỉ cần 5 năm là có thể học hết chương trình từ tiểu học đến đại học. Đứa trẻ trước lúc 10 tuổi ở nhà được cha mẹ giáo dục ít kiến thức cơ bản, đợi đến 10 tuổi có thể trường học học ít kiến thức chuyên nghiệp về máy móc, đào tạo thực vật, nghiên cứu đất đai,…v.v.. đến 15 ruổi là có thể tốt nghiệp được rồi. . Duy Nhược Hề năm nay 17 tuổi, tốt nghiệp được 2 năm.


      Bởi vì thương thế người chưa tốt nên Duy Nhược Hề ăn xong lại có ngoan ngoãn lên giường nằm nghỉ tiếp tục dưỡng thương.

      Duy Nhược Hề nghĩ chủ nhân thân thể này cũng kêu Duy Nhược Hề, chỉ tên họ mà tướng mạo cũng có phần tương tự, đại khái là lúc nàng Văn Minh Khu bị người khác đánh chết, biết cơ duyên xảo hợp thế nào linh hồn của Nhược Hề lại nhập vào thân xác này. biết bên Văn Minh Khu kia người nào lại có ân oán với nàng lớn như vậy đến nỗi đánh chết nàng. Về sao nếu có cơ hội nhất định trả thù thay nguyên chủ của thân thể này mới được.

      Duy Nhược Hề uống thuốc xong nằm ở giường quá bao nhiêu lâu lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp , trong mộng hình như nàng đến nơi rất kỳ quái, cái gian ước chừng khoản 3 mẫu, có mặt trời đầu chỉ có khoản mênh mông xanh thẳm. ở giữa gian có hồ nước khoản mấy chục mét vuông, bên cạnh hồ nước còn có gốc cây cổ thụ to lớn vài người như nàng cũng ôm hết. cây cổ thụ cao cao còn có trái cây tròn tròn đỏ rực.

      Duy Nhược Hề há hốc mồm nhìn trái cây kia, có cảm giác ăn rất ngon nha!

      “Muốn ăn sao?” thanh già nua vang lên cạnh lỗ tai Duy Nhược Hề

      “A, quỷ nha.” Duy Nhược Hề mạnh mẽ giãy dụa ngồi dậy.

      Trời ạ! Giữa trưa lại nằm mộng nha. Giấc mộng kia cũng thực kỳ quái, biết gian kia là nơi nào còn thanh kia nữa dường như chưa nghe qua bao giờ.

      Di, di, này, này, sao là nơi đó nha? Như thế nào lại chạy đến chỗ này ? lẽ lại là nằm mơ , Duy Nhược Hề tự nhéo mình cái, ngô, đau quá a, phải nằm mơ nha? Mình vừa mới nghĩ đến cảnh tượng lúc nằm mơ ngờ lại ở trong này. lẽ chỉ cần nghĩ đến là có thể tiến vào sao? Um vậy nghĩ ra , sau đó cảnh tượng liền thay đổi. Duy Nhược Hề lại phát mình lại ngồi ở giường.

      Nghĩ tiến vào liền vèo cái cảnh tượng liền thay đổi.

      Nghĩ ra cũng vèo cái , cảnh tượng biến hóa.

      Nghĩ vào...... Nghĩ ra...... vào...... ra...... Duy Nhược Hề đùa vui quên trời đất.

      Chờ Duy Nhược Hề chơi đến mệt mỏi, mới lại vào trong gian bên trong phát ra nơi này đất đai có chút màu đỏ biết có giống với đất đai của 1000 năm trước có thể gieo trồng này nọ ? Nếu có thể hắc hắc tốt biết mấy, về sau cần phải ăn cái thứ bánh dinh dưỡng và mấy cái rau củ được nuôi từ dịch nuôi trồng có chút vị màu sắc khỏi phải tệ kia vậy mà còn bị nhiễm độc nữa chứ. . Chỉ là có chút kỳ quái biết vì cái gì mà mình lại vô duyên vô cớ có gian kia. biết có phải liên quan đến cái vòng tay bị biến mất của mình.

      Duy Nhược Hề nhớ lúc nàng còn bé mang vừa cái vòng tay kia khi lớn lên vẫn cứ mang vừa giống như là cái vòng tay lớn lên theo nàng vậy mà cái vòng tay đeo từ đến lớn vẫn cũ chút nào cũng có cảm giác nhàng giống như đeo. Hơn nữa cái vòng tay kia bị nàng đem ra nghiên cứu biết bao nhiêu lần nhưng mỗi lần giống nhau đều có khám phá ra cái gì.

      Bất quá, nếu trong gian này có thể gieo trồng này nọ sau đó nàng đem thức ăn từ bên trong kia ra biết có thể làm oanh động tinh cầu nữa. Ngày xưa gieo trồng đất khác xa bây giờ, tại rau củ được nuôi dưỡng đào tạo bằng dịch màu sắc và chất lượng khác xa ngày xưa, tóm lại là có mùi vị màu sắc gì cả. Nếu đem rau dưa nàng trồng ra ngoài nếu để cho người khác biết được biết có đem nàng cắt ra rồi nghiên cứu nữa.

      Um , vẫn là đừng nghĩ nha, vẫn là chờ Tiểu Hạo trở về hỏi trong trường học có hạt giống rồi . Tiểu Hạo trong chương trình học có học đào tạo thực vật hẳn là có .

      Tiểu Hạo buổi chiều mới trở về, ba, mẹ buổi tối mới về nàng có nên hay kể với bọn họ về gian của mình? Vừa muốn cho bọn họ biết vừa sợ bọn họ biết rồi lại xem mình như quái vật, là khó lựa chọn nha.

      Duy Nhược Hề lại ở trong gian ngây người vài giờ, phát hình như tại cả người còn thấy đau nữa. Khi nghe được bên ngoài có tiếng mở cửa nàng mới rời gian ra ngoài.

      Duy Hạo vào thấy chị mình nghiêm túc ngồi ở chỗ kia liền kinh ngạc hỏi:” sao chị lại nghỉ ngơi, ngồi ở đây làm cái gì?”

      “Khụ, Tiểu Hạo nha, em có hạt giống hay ?” Duy Nhược Hề bởi vì có gian tại tim vẫn còn đập rất nhanh.

      “Hạt giống? Chị cần hạt giống làm gì? Muốn đào tạo thực vật sao? Nhưng là, chị cũng có dịch đào tạo a.”

      phải, ta, ta chỉ là muốn nhìn chút hạt giống thôi cũng cần nhiều lắm ta nghĩ chừng có thể dưỡng tốt chúng” Duy Nhược Hề vẻ mặt mất tự nhiên, ai, quả nhiên dối gây mất bình tĩnh nha.

      “chị mình đúng là đầu óc bị choáng váng rồi, chính phủ nghiên cứu mấy trăm năm đều có nghiên cứu ra,” chị cái hơn mười tuổi tiểu nương có thể nghiên cứu ra cái gì vậy nha, bất quá, câu sau này dám ra, sợ đả kích đến chị già nhà mình.

      “Hắc, Tiểu Hạo, ngươi hỏi nhiều làm gì, cho chị ít hạt giống , dù sao chị ở nhà cũng buồn cho chị ít hạt giống chị ở nhà nghiên cứu cho khuây khỏa đầu óc cũng tốt mà.”

      “Được rồi, chị đừng mè nheo nữa em giúp chị lấy ít là được chứ gì”

      “Tiểu Hạo, em tốt!” Duy Nhược Hề ôm cổ Tiểu Hạo ở mặt hôn cái bẹp.

      Nhìn đến bóng lưng chạy trối chết của Tiểu Hạo, Duy Nhược Hề vẻ mặt cười xấu xa trông như hồ ly.

      Duy Hạo cảm thấy dường như sau khi mất trí nhớ chị của mình thay đổi rất nhiều. Trước kia chị chỉ chú ý đến Viêm Bân kẻ thừa kế trong 8 đại gia tộc, còn xém chút nữa vì Viêm Bân mà chết. tại chị giống trước kia yếu đuối mà còn cười nhiều hơn còn hay giỡn cùng nữa. thích chị như tại hơn. Hy vọng chị cả đời cũng trở về dáng vẻ khép kín đau buồn trước kia.
      Last edited by a moderator: 14/10/15
      Kem Đá thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3: Cây có thể

      Duy Nhược Hề ngồi ở giường đợi vài phút liền thấy Duy Hạo ôm lọ chất lỏng màu lục cùng bọc đựng ít hạt giống đến.

      “Tiểu Hạo, cái lọ tay ngươi đựng gì vậy Nhược Hề chỉ cái lọ tay Duy Hạo hỏi.

      “Cái này là Dịch Đào tạo á, chị , chị ngay cả dịch đào tạo cũng nhận ra sao?”

      “Khụ, tại đầu chị vẫn còn cảm thấy hơi đau đau nha.” Giả ngu.

      “chị, đây là bọc hạt giống, bất quá, cụ thể là cái hạt giống gì cũng biết, chị đem bao hạt giống mở miện rồi đặt bên trong Dịch Đào Tạo là được. Bất quá, phải chú ý độ ấm, độ ẩm, cùng hoàn cảnh thường xuyên” Đây là phương pháp đơn giản làm hạt giống nẩy mầm. cơ bản, xác xuất thành công đến phần trăm. Dù sao, chị cũng là nhàm chán nên mới đem ra cho chị mình chơi nha, Duy Hạo còn cảm thấy nếu chị làm cơ hội hạt giống nẩy mầm còn tới phần trăm.

      “Nga nga, cám ơn Tiểu Hạo, nếu chị làm cho hạt giống nảy mầm rồi lớn lên thành rau củ chị đem nó cho em ăn.”

      “......” Vấn đề phải ăn, mà là quá trình đào tạo nha.

      “chị, chị tốt nhất lấy cái vở ghi nhớ chút.” chừng, chị nằm trong tỷ lệ 1% có thể làm cho hạt giống nảy mầm nha.
      “Nhớ cái gì?” Duy Nhược Hề vẻ mặt mờ mịt hỏi.

      Duy Hạo lấy tay bóp trán :“Đương nhiên là ghi lại quá trình ngươi làm cho hạt giốngnảy mầm bằng cách nào nha”

      “Nga, phải đem hạt giống bỏ vào dịch đào tạo rồi cần làm gì chỉ đợi chúng nảy mầm sao?”

      “Đương nhiên phải, vạn nhất chị làm cho hạt giống nảy mầm được , ngay cả quá trình cũng biết, sao này nghiên cứu bằng cách nào?”

      “Nga, được rồi” Kỳ , nàng cần hạt giống cũng phải để trong cái nước màu xanh lét này nảy mầm ra mà là muốn xem xem cái gian kia có trồng trọt được thôi.

      “chị, phải nhớ ràng chú ý các điểm sau, độ ấm mỗi ngày, độ ẩm, hoàn cảnh, giờ ghi lại lần”

      “um um, chị biết, Tiểu Hạo ngươi ở trường học cũng làm hạt giống nẩy mầm bằng cách như vậy sao?”

      phải, đây là phương pháp đơn giản nhất, chúng ta ở trường học so với cách này phức tạp hơn, khả năng nảy mầm là 50%. Bất quá, để rau trưởng thành là cả nửa năm, cũng chính là chờ nửa năm mới có thể ăn được.”

      “Thời gian thực lâu a, vậy cách em vừa chỉ cho chị xác xuất thành công là bao nhiêu?”

      “chưa tới 1% nha”

      “......” Thấp dọa người.

      Nhìn Duy Hạo ra cửa phòng, Duy Nhược Hề chạy nhanh ấn hạ điều khiển từ xa đem cửa phòng khóa lại , bình thường nàng là khóa cửa , bất quá, người trong nhà đột nhiên xông tới, cho nên đem cửa khóa lại cho an toàn.

      Khóa cửa, tâm niệm trong lúc đó muốn vào bên trong gian. Hô, mỗi lần nàng vào này gian đều cảm thấy thực thoải mái, cũng biết có phải là ảo giác hay .

      dạo vòng trong gian phát quên mang theo xẻng để đào hố. Nhìn qua hồ nước thấy cây cổ thụ kia nghĩ lấy nhánh cây đào đất có việc gì .


      “Tiểu nha đầu, mơ cũng có mơ tới.” thanh già mua vang lên bên tai Nhược Hề. Thanh hình như giống hệt trong mộng nha.

      “Ai? Ai chuyện” Duy Nhược Hề quanh bốn phía nhìn vòng, phát ngay cả hình ảnh gì đều có. Trời ạ, phải là quỷ . Ô, nàng sợ nhất các loại ma quỷ nha .

      “Hắc hắc, tiểu nha đầu, ta phải quỷ.”

      Nhìn nhìn lại vòng, phát bóng dáng người cũng có, nàng mới cố gắng bình tĩnh hỏi:“Ngươi, ngươi ở nơi nào? Ta sao, như thế nào... Nhìn thấy ngươi.”

      “Tiểu nha đầu, vừa rồi còn muốn người ta bẻ nhánh làm công cụ đào đất mới đó liền quên rồi sao?”

      “Di, nhánh cây? Ngươi, ngươi là cái cây kia?” Vẻ mặt ngạc nhiên. Trời ạ, ngay cả cái cây cũng biết chuyện .

      “Ân, sai, ta chính là thủ hộ nơi này, cổ thụ đại nhân”

      “Cổ thụ? Đại nhân?” phải là gốc cây có thể thôi sao.

      “Như thế nào, tiểu nha đầu dám xem thường ta a?” thanh của ông lão hiên lành chút tức giận.

      “A, đương nhiên có. Đúng rồi, cổ thụ đại nhân, ngươi như thế nào biết trong lòng ta suy nghĩ cái gì? Còn có, nơi này rốt cuộc là nơi nào? Ta như thế nào lại đến được nơi đây?”

      Cổ thụ :“Nơi này là gian bên trong vòng tay của ngươi, bởi vì vòng tay dính vào máu của ngươi nên vòng tay và ngươi kết thành thể, ngươi tự nhiên có thể vào bẹn trong gian, mà ta là thần thụ tư nhiên biết ngươi suy nghĩ cái gì.”

      Duy Nhược Hề trợn mắt nhìn tình tại thể tin được: “kết hợp thành thể, thần thụ?”

      “Là, bởi vì vòng tay này là thần khí do chủ nhân của ta chế tạo ra từ thời kỳ hồng hoang. Trước đó ta ở bên trong vòng tay ngủ say cho đến khi lúc ngươi chết và máu dính vào vòng tay cho nên khế ước giữa ngươi với vòng tay được ký kết, phong ấn được giải nên ta mới tỉnh lại.”

      “Kia cổ thụ gia gia, chủ nhân của người làm sao mà có thể chế tạo ra thần khí?” Từ cổ thụ thăng cấp thành cổ thụ gia gia :“chủ nhân trước kia của ta là thần, tự nhiên có thể chế tạo ra thần khí.”

      Duy Nhược Hề ngạc nhiên:“vậy thần tồn tại ư, nhưng mà, cổ thụ gia gia vì cái gì mà thần cũng chết ?”

      Cổ thụ có chút thương cảm :“Chủ nhân của ta lâu trước kia vào thời kỳ hồng hoang tồn tại thần. Lúc ấy, thiên địa tổng cộng chỉ có 3 vị thần, mà chủ nhân của ta là vị thần sớm nhất được trời đất tạo nên, tự nhiên cường đại nhất, 2 vị thần còn lại là ti bỉ vô sỉ, bởi vì ghen tị với chủ nhân ta mà hợp lực giết chết chủ nhân của ta.”

      Duy Nhược Hề nghe xong cảm khái, nghĩ tới ngay cả thần đều có tâm ghen tị.

      “Đương nhiên có tâm ghen tị, hôm nay trong vạn vật có cái gì có thất tình lục dục? Cho dù gốc cây tảng đá, gốc cây cỏ đều có có thất tình lục dục.”

      “Đúng rồi, cổ thụ gia gia trong gian này đất đai có thể trồng trọt này nọ được ?”
      Đây mới là điều ngươi muốn hỏi nhất nha. “Nha đầu ngốc, đương nhiên có thể.”

      “Da, tốt quá”

      Đem hạt giống Duy Hạo vừa cho nàng lấy ra rồi trực tiếp dùng tay đào mấy cái hố mặt đất. tại biết đó là thần thụ nên nàng dám đánh chủ ý lên nha. Dù sao trong gian đất đai cũng vô cùng tơi xốp. Chỉ chút thời gian đào được mấy chục cái hố sau đó bỏ hạt giống vào rồi lấp lại. Còn ít hạt giống nàng để dành bỏ vào dịch Đào Tạo.

      Đứng dậy, vỗ vỗ bùn đất người cùng tay, đại công cáo thành, chỉ khoản thời gian nữa là có thể ăn rau dưa mới mẻ do chính mình trồng rồi.

      “Cổ thụ gia gia, ta có thể hay đặt cho gian này cái tên?”

      “Ngươi tại là chủ nhân của nó, đương nhiên có thể.”

      “Này gian là ở trong vòng tay, mà vòng tay là mặc sắc , vậy kêu Mặc Trạc

      “Đúng rồi, nha đầu, ngươi phải muốn lát nữa dùng Dịch đào hạt giống nảy mầm sao? Ngươi lấy ít nước trong hồ đem ra ngoài ” Cổ thụ xong biết ở đâu biến ra cho Duy Nhược Hề cái chén

      “Cổ thụ gia gia, nước này có ích lợi gì?”

      “nước này dính linh khí trong gian, tuy rằng phải cái nước thần gì, nhưng làm cho hạt giống nảy mầm và trưởng thành có vấn đề gì, so với cái ống đựng đống Dịch Đào Tạo của ngươi tốt hơn rất nhiều nha.”

      “Nguyên lai nước này còn có này tác dụng, cổ thụ gia gia, thường xuyên uống nước này có phải hay đối với thân thể vô cùng tốt”

      “Đó là đương nhiên”
      Last edited by a moderator: 14/10/15
      laulaTôm Thỏ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Nẩy mầm

      “chị, ngày hôm qua em đưa cho chị mầm móng cùng Dịch đào tạo đâu?” Duy Hạo lay lay Duy Nhược Hề còn ngủ, chị tại còn trong tình trạng mơ mơ hồ hồ, thực sợ nàng đem hạt giống xử lý liền trực tiếp bỏ vào đào tạo dịch , cho nên sáng sớm đến xem chút.

      “Ngô, viện trưởng cho con ngủ thêm chút

      Duy Hạo đầu đầy hắc tuyến đứng ở nơi đó, chị vớ vẩn cái gì mà viện trưởng?

      “chị, mau dậy thôi,” Lại lắc lắc lại đẩy đẩy cũng có chút tác dụng nào.

      Tiếp tục kêu, vẫn là có tác dụng.
      “chị” Hét lớn tiếng.

      “A...” Duy Nhược Hề mạnh mẽ đứng dậy, nước mắt lưng tròng nhìn Duy Hạo “Tiểu Hạo? Lúc em kêu chị dậy thể tiếng chút được sao? Nếu chị bị em dọa cho ngu luôn sao bây giờ?”

      “em đẩy chị 10 cái rồi mà cũng có chút tác dụng nào”

      “Nga,” Duy Nhược Hề gãi gãi tóc,“Tiểu Hạo, em kêu chị dậy sớm làm cái gì?”

      “Đúng rồi, ngày hôm qua em đưa cho chị hạt giống cùng dịch đào tạo giờ đâu rồi?” Bị chị của xoay vòng vòng, thiếu chút nữa đem chính quên mất.

      “Dịch Đào tạo?” Nhớ đêm qua sau khi đem nước từ trong gian ra ngoài thấy hạt giống cùng Dịch Đào Tạo ở bàn liền bỏ hạt giống vào Dịch Đào Tào rồi đổ nước trong gian vào sao đó đem toàn bộ nhét dưới sàng giường.

      “Ở... Dưới gầm giường.” Duy Nhược Hề chỉ chỉ phía dưới giường của mình.

      “Cái gì? Dưới gầm giường?” Thanh đề cao 8 độ.

      Duy Nhược Hề đào đào lỗ tai “đúng vậy , ngày hôm qua chị đem mở ra bỏ vào dịch sau đó để dưới giường ”

      “chị, chị ... chị ... chị như thế nào có thể bắt nó nhét vào dưới gầm giường ?”

      “Vì cái gì thể? Em lúc đó thể a” Duy Nhược Hề vẻ mặt ngây thơ vô số tội,“Mà cũng nhất định có thể nẩy mầm, phải ngày hôm qua em sao, chỉ 1% nảy mầm nha,”

      Duy Hạo tranh cãi :“ cũng nhất định, vạn nhất nẩy mầm làm sao bây giờ”

      Duy Nhược Hề :“đúng nha, ngươi nhanh đưa mầm móng lấy ra xem, chừng thực nẩy mầm .”

      “cũng có nhanh như vậy nha, nhanh nhất cũng là mấy tháng sau mới nẩy mầm” Duy Hạo xong liền đến giường đem dịch đào tạo lấy ra. Nhưng là, là nhìn lầm rồi sao? ra trước mắt là ít màu xanh lục nhạc nằm trong chất lỏng trong suốt biết là cái gì kia.

      “Này, Tiểu Hạo, làm sao vậy? Dưới sàng giường có cái sao?” Duy Nhược Hề vỗ vỗ Duy Hạo nhìn dưới gầm giường cả phút đồng hồ.

      “chị, dưới gầm giường chỉ có Dịch Đào Tạo và hạt giống ngày hôm qua em đưa thôi phải ?” Duy Hạo thanh có chút run run.

      “đúng thế, làm sao vậy?” Nàng nhớ dưới sàng cũng chỉ có nàng nhét vào Dịch đào tạo a, nàng nhớ rất có cái gì ở dưới nha?

      Duy Hạo chậm rãi từ dưới sàng đứng lên, sau đó tay ôm cốc nước lớn trong suốt, trong nước có gốc bén rễ nảy mầm có chút xanh nhạt.

      Xanh nhạt! Duy Nhược Hề mạnh mẽ mở to hai mắt kêu lên:“Tiểu Hạo, nó. Nó nẩy mầm ?”

      Duy Hạo dùng sức gật gật đầu.

      Duy Nhược Hề hỏi:“Vì cái gì nẩy mầm nhanh vậy ?”

      Duy Hạo ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Duy Nhược Hề” chị , cái này phải hỏi chị mới đúng, nó như thế nào nẩy mầm , hơn nữa vì cái gì Dịch đào tạo lại biến thành trong suốt.”

      “Ta. Ta cũng biết vì cái gì” Chẳng lẽ là bởi vì ngày hôm qua đem ít giọt nước trong gian bỏ vào?

      “Quên , ta phải ôm nó đến trường hỏi giáo sư Trần mới biết được”

      “đúng đúng, ngươi nhanh , chị ngủ tiếp đây”

      Duy Hạo trừng mắt nhìn chị liếc cái, :“ được, chị phải cùng em dù sao cái này là do chị tạo ra .”

      A, này căn bản cũng quan đến ta a, ta chỉ cho vài giọt nước trong gian vào a, vì cái gì cũng muốn chị với em tới trường học, ta nghĩ muốn ngủ a, Duy Nhược Hề trong lòng kêu rên .

      Duy Nhược Hề trợn mắt há hốc mồm nhìn xe bay tới bay lui giữa trung cùng các tòa nhà vô cùng cao lớn. bởi vì xuyên qua lúc thân thể bị thương tích nên nàng vẫn ở trong nhà ra ngoài, nay nhìn thế giới bên ngoài mới lạ và ngạc nhiên. ngàn năm sau địa cầu có khoa học kỹ thuật phát triển kinh ngạc. Nhưng mà đường chút hoa cỏ cây cối cũng đều thấy, nàng cảm thấy khí loãng, cảm giác cứ khó chịu sao á, được tự nhiên. Vẫn là địa cầu 1000 năm trước đáng , xinh đẹp hơn giống tại toàn bộ đều là các tòa nhà cao vĩ đại cùng xe lướt như bay.

      “chị nhìn cái gì vậy?” nhìn chị từ sao khi rời khỏi nhà vẫn nhìn chầm chầm khắp nơi.

      “ Tiểu Hạo, cái xe này là sao nha?” Duy Nhược Hề chỉ toa xe hỏi.

      “Cái này là toa xe, mấy trăm năm trước nghiên cứu ra, hơn nữa toàn bộ đều do trí năng khống chế, chị mất trí nhớ thế nào mà ngay cả những chuyện này cũng quên?” Duy Hạo hỏi.

      “ Đúng vậy nha, từ lúc chị bị thương tỉnh lại đầu óc hoàn toán trống rỗng, đến bây giờ có khi vẫn còn đau nha” Nhược Hề lấy tay bóp trán có chút khiêm tốn .

      Duy Hạo nhìn chị mình liếc mắt cái, :“chị, đợi lát nữa đến trường học, giáo sư Trần nếu hỏi cái gì vấn đề, chị cố gắn đừng trả lời sai lầm nha.” thực sợ chị bậy nha.

      “Ta biết gì trả lời thế thôi.” Duy Nhược Hề vuốt cái mũi .

      đến diểm chờ xe, vài giây sao từ trung hạ xuống toa xe dừng trước mặt bọn hạ, chờ Duy Hạo và Duy Nhược Hề ngồi vào ghế chợt nghe giọng nữ dịu dàng:”hoan nghênh quý khách ngồi vào to axe 138, xe trí năng 138 hân hạnh phục vụ quý khách, xin hỏi cần xuất phát đến nơi nào ạ?”

      “Viêm học viện” Tiểu Hạo . Viêm học viện là học viện liên minh lớn nhất địa cầu, được xây dựng tại Văn Minh Khu, khu vực phồn hoa nhất. Do Viêm gia bước đầu xây dựng từ 300 năm trước. bởi vì miễn học phí cho nên mặc kệ kẻ có tiền hay có tiền đều có thể vào học và đọc sách.

      Vì thế, Duy Nhược Hề lại lần trợn mắt há hốc mồm , toàn bộ đều do trí năng điều khiển, “ Tiểu Hạo, toàn bộ đều điều khiển bằng trí năng biết có thể xảy ra sai sót gì ?” Nàng tò mò nha.

      “Rất hiếm nha, bởi vì mỗi ngày đều có kiểm tra, cho nên trường hợp điều khiển gây tai nạn rất rất ít” Duy Hạo mặt biến sắc .

      Duy Nhược Hề:“......”

      Vài phút sao liền đến Viêm học viện, Duy Nhược Hề thể cảm khái, nếu ngàn năm trước là giờ xe tại chỉ có vài phút.
      Tòa nhà to lớn trước mắt nhìn đến đỉnh Duy Nhược Hề nghĩ thầm biết sao mà đem xây cái nhà cao kinh khủng đến vậy.

      Duy Hạo đứng gần đó biết chị mình suy nghĩ cái gì lại gọi Nhược Hề:” Chị mau vào trong, đứng đó ngẩn người làm gì” Dù sao ôm trong tay ly chất lỏng trong suốt biết là chất gì cùng mầm cây xanh tươi đứng ngay cửa học viện thực thu hút ánh mắt mọi người nha.

      “Tiểu Hạo, ngươi xem học viện có việc gì sao lại xây cao như vậy làm cái gì?” Duy Nhược Hề vẻ trưng ra mặt đau đầu hỏi, nàng sợ nhất loại nhà cao tầng này , bởi vì nàng chỉ sợ độ cao còn sợ thang máy nha, bước vào thang máy nàng liền choáng váng nha.

      “ai mà biết được.” Cũng phải thiết kế nha .

      “Tiểu Hạo, chúng ta thương lượng chút được ?”

      “Cái gì?”

      “Cái kia, chị lên đâu em mình lên được , chị ở dưới chờ là được rồi” Duy Nhược Hề cười hì hì .

      được!” giọng điệu thương lượng.

      Chương 5: Viêm Bân
      Duy Nhược Hề vẻ mặt ủy khuất theo Duy Hạo vào Viêm học viện, lầu đại sảnh bài trí rất dơn giản và thoáng đãng, ngoài cửa có 2 bồn đựng dịch đào tạo gieo trồng ít cây cỏ, còn trong sảnh chính rộng lớn có bài vài bộ sô pha để tiếp đãi khách. Bởi vì sáng sớm mọi người đều đến nên dưới đại sảnh rất đông người.

      “Duy Nhược Hề?” thanh của con trai có chút trầm thấp vang lên, Duy Nhược Hề quay đầu lại liền thất thần. Nam nhân này có vẻ mặt giống như thiên sứ nha.

      Người con trai kia đến trước mặt Duy Nhược Hề, lộ ra vẻ mặt chán ghét nhìn nàng :” Duy Nhược Hề nhà ngươi chưa chết sao? Ta biết làm sao mà ngươi có thể sống đến bây giờ nha.”

      “Cái gì?” Duy Nhược Hề tình ,“Xin hỏi, chúng ta biết nhau sao?”

      Duy Hạo cầm tay kéo Duy Nhược Hề đến phía sau, vẻ mặt cừu hận nhìn tên con trai trước mắt này :“Viêm Bân, chị ta bị mất trí nhớ quên rất nhiều việc bao gồm cả ngươi, phiền toái ngươi cần sỉ nhục chị ta.”

      Viêm Bân lạnh lùng nhìn Duy Nhược Hề liếc mắt cái :“Mất trí nhớ? Duy Nhược Hề đừng ở trước mặt ta diễn trò, ngươi như vậy chỉ làm ta càng ngày càng chán ghét ngươi.”

      Viêm Bân? Nàng nhớ mang máng lúc mới tỉnh lại dường như nghe Duy Hạo nhắc qua cái tên này,“Tiểu Hạo, là ai vậy?”

      “chị, chúng ta lên , cần lo cho ” Tiểu Hạo có chút hoảng, tình muốn chị mình đối mặt với tên này, tên kia gây tổn thương cho chị qua lớn.

      “Tiểu Hạo, cho chị biết ” Nàng muốn biết nguyên nhân.

      Duy Hạo nhàng thở dài hơi :“ gọi Viêm Bân, là người trước kia chị vẫn thích, cũng bởi vì chị mới bị người ta đánh, lần đó biết vì nguyên nhân gì mà chị Viêm gia tìm , nên bị bảo vệ của nhà đánh...”

      “chị em các người đúng là diễn diễn” Viêm Bân khoanh tay ngực, mắt lạnh lung nhìn Duy Nhược Hề cùng Duy Hạo.

      “Câm miệng!” Duy Nhược Hề hung tợn trừng mắt nhìn Viêm Bân liếc mắt cái “Người khác chuyện miễn xen vào, đúng là phép lịch cơ bản nhất cũng biết?”

      Viêm Bân có chút ngây dại, đây là Duy Nhược Hề trước kia sao? Cái người suốt ngày chỉ biết là sợ hãi theo sau Duy Nhược Hề sao? Chẳng lẽ nàng mất trí nhớ ?

      Duy Nhược Hề biết chính mình có chút mơ hồ, có chút vô dụng. Nhưng là, này có nghĩa là để cho người khác đem nàng thành quả hồng mềm mà bóp nha, hừ.

      “Ngươi nhớ kỹ cho ta Duy Nhược Hề ta thề cả đời cũng thích ngươi, phiền toái ngươi về sau cần theo ta.”

      Bên cạnh mọi người vây thành đoàn chỉ chỉ trỏ trỏ.

      “Oa, là Viêm đại thiếu gia, đúng là soái ca nha, còn nữ nhân này là ai?”

      “Khẳng định là kẻ thầm mến Viêm thiếu gia,hừ, cũng soi gương xem mình là ai mà còn dám thích Viêm thiếu gia.”

      “đúng nha, đúng nha...”

      “Nha, ta nhớ nữ nhân này, nàng mấy ngày hôm trước theo dõi Viêm thiếu gia đến Viêm gia, kết quả, bị đánh...”

      vậy chăng? Kẻ này rất buồn cười ...?”

      “......”

      Hô, tự dưng thấy tim đau nha, Duy Nhược Hề gắt gao nắm tay lại thành quyền, thấy trong lòng như ai xát muối á? Chắc là chủ nhân thân thể này đau lòng . Bị người mình tổn thương như vậy, vậy mà Nhược Hề kia vẫn cứ khăng khăng nha.

      “chị sao chứ?” Duy Hạo thực lo lắng nhìn chị mình, Duy Nhược Hề ngẩng đầu cho Duy Hạo ánh mắt an ủi. Quay đầu, ánh mắt trong suốt, nhìn Viêm Bân mỉm cười :“Viêm đại thiếu gia, ngươi ngươi cả đời cũng khả năng thích ta. Như vậy xin hỏi, ta thích ngươi bao giờ chưa? Ngươi luôn làm cái đuôi theo ngươi, như vậy, vừa rồi là ai đến trước mặt ta bắt chuyện nha?”

      Viêm Bân kinh ngạc nhìn mỉm cười Duy Nhược Hề mỉm cười, đúng vậy, nàng mỗi lần đều mang theo vẻ sợ hãi phía sau , nàng chưa từng có qua nàng thích , ngay cả lần đó nàng đột nhiên đến Viêm gia, cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Bất quá, đối với người mình quan tâm bình thường để ý tới . Bởi vậy, nàng bị bảo vệ nhà đánh, cũng chỉ là thờ ơ lạnh nhạt thôi.

      Duy Nhược Hề nhìn tên con trai mang vẻ mặt giống thiên sứ này tiếp tục :“ Duy Nhược Hề trước kia chết. Cho nên, chuyện trước kia cần tính đầu ta. Về sau, thấy ngươi, ta tự động cách xa 10 thước .” xong, nàng liền mặc kệ mọi ánh mắt lôi kéo Duy Hạo chỗ khác.

      Viêm Bân nheo mắt, xuyên qua đám người, nhìn bóng dáng gầy yếu kia càng ngày càng xa khóe miệng giơ lên.

      “Bân, xảy ra chuyện gì sao?” Trong đám người chen vào tuyệt thế mỹ nhân.

      có việc gì, chính là đột nhiên phát con mèo biến thành tiểu lão hổ ” khó có được tâm tình tốt a.

      “ủm.” Tuyệt mỹ giai nhân nhìn Duy Nhược Hề càng ngày càng xa có chút đăm chiêu, trong ánh mắt lên tia ngoan độc.

      “Linh Nhi, chúng ta thôi.”

      “được” Tuyệt sắc giai nhân lập tức hồi phục vẻ dịu dàng bước vào thang máy

      “chị sao chứ?” nhìn chị mình giống như sắp té xỉu đến nơi Duy Hạo có chút lo lắng hỏi.

      Duy Nhược Hề lấy tay day day trán,“ có việc gì. Tiểu Hạo, giáo sư Trần ở lầu mấy a” từ khi nàng bước vào thang máy liền choáng váng nha

      “phòng thí nghiệm của giáo sư Trần ở lầu 108”

      Duy Nhược Hề:“......”

      “chị vừa rồi là lợi hại a.” Nghĩ đến vừa rồi ở dưới đại sảnh chị nhà mình đem Viêm Bân đến á khẩu Duy Hảo cảm thấy tâm tình tốt nha.

      “Hừ, cái thể loại con trai như vậy ta nhìn liền thấy ghét.” Tiếc cho nàng vừa mới bắt đầu còn cảm thấy giống thiên sứ.

      “chị ghét sao?”

      “Đương nhiên, người như vậy ai mà thèm thích, trừ bỏ cha mẹ cho cái túi da tốt còn cái gì đáng khoe khoang đâu” Duy Nhược Hề nghênh mặt bộ dáng khinh thường, biết làm sao mà Nhược Hề trước kia thích , bị thương tổn như vậy mà cũng buông được.

      Duy Hạo có chút do dự nhìn Duy Nhược Hề :“chị, em có chuyện biết có nên chị .”

      Duy Nhược Hề vuốt tóc Tiểu Hạo ,“Chúng ta là chị em có gì muốn cứ cho chị nghe”

      “từ lúc 7 năm trước tức lúc chị 10 tuổi bắt đầu học tại Viêm học viện, lần đầu tiên nhìn thấy Viêm Bân chị liền thích , khi đó Viêm Bân 15 tuổi, bên cạnh Viêm Bân thường có Bạch Linh Nhi, chị lại thành bạn thân với Bạch Linh Nhi. Cho đến khi biết vì nguyên nhân gì mà chị chạy đến Viêm gia sau đó bị đánh, em cảm thấy có chút kỳ quái.”


      “chuyện gì kỳ quái?” nghĩ tới Duy Nhược Hề trước kia trưởng thành sớm nha, mới mười tuổi mà có thể thích người ta rồi. Khẳng định nếu phải linh hồn nàng thay thế Nhược Hề trước kia nàng ta chắc vẫn tiếp tục thích Viêm Bân .

      “ta cảm thấy lạ biết vì sao mà chị lại chạy đếnViêm gia, tuy rằng chị thường ngày hay lén theo Viêm Bân nhưng có khả năng biết đúng mực mà chạy đến Viêm gia. Thực lạ”

      “Hắc, cái này có gì mà kỳ quái, chắc là có người cố ý hãm hại ta bất thành , nhưng mà người ta có gì đáng giá biết thế nào mà bị người ta hãm hại nha”

      Duy Hạo gật đầu “cũng lạ nha.”
      Last edited by a moderator: 14/10/15
      Kem Đá thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :