1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mắt Xanh Mê Hoặc

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Thể Loại: Cực Sủng, sắc, cực ngọt ngào

      *Chú ý*: Các bạn có thích có người sủng các bạn vô đối ? Nâng niu các bạn lòng bàn tay, luôn đứng đầu các nguy hiểm chỉ để bảo vệ bạn an toàn ? Nếu các bạn thích, mời xem. Còn nếu các bạn thích sủng vô đối, ngọt ngào vô đối, xin mời nhìn bên tay trái nhấn back nhé.Số chương: 45

      Tác Giả: Sa Gia Tiểu Bối

      Nguồn: *******************


      【 văn án 】
      Người của em có chút cứng rắn, nhưng cười với em,

      Người của em có chút tàn nhẫn, những đối với em ôn nhu,

      Người của em có chút khép kín, nhưng ngoại trừ em,

      Người của em có chút ngượng ngùng, bất quá chỉ em có thể xem.

      Mời xem nữ chủ tao nhã như thế nào làm cho Tổng giác đốc cứng rắn lạnh lẽo của tập đoàn xuyên quốc gia biến thành mềm mại, ôn nhu.

      " sơn móng tay ?"

      " "

      " muốn thử ?"

      "Bé con, hay là cần"

      "Đến đây, đến đây"

      "Bé con, đừng. . . . À, được"

      Nhân vật chính: Loan Tiêu Tiêu (Angelia), Ngải Đăng (EdenMagnus)
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1: Ngày đầu gặp mặt

      Edit: Ngọc Lưu Ly

      Beta: Hàn Lạc


      " là ai?"

      Loan Tiêu Tiêu nghiêng cái đầu , khuôn mặt phấn nộn  nanh đưa đến người con trai trước mặt , bộ dạng ta cũng khá nga, con mắt là màu lam , so với Thần Thần còn xinh đẹp hơn.

      Thấy nam hài đáp lời, Loan Tiêu Tiêu lau nước miếng, vươn ngón tay mập mạp "Cho em chạm vào được ?"

      Người con trai vẫn nhúc nhích giữ nguyên tư thế vừa rồi, chẳng lẽ ta đồng ý? Trong mắt Loan Tiêu Tiêu toát ra tia hưng phấn  , bàn tay chậm rãi  hướng về phía trước, cũng sắp đụng tới lông mi của rồi, dài dài nha, còn dày đen, giống như búp bê Baby mẹ đưa cho .

      "Phanh"

      Loan Tiêu Tiêu té ngã ngồi ở mặt đất, hoàn toàn nghe được tiếng khóc như mong muốn. Ngải Đăng có chút nghi hoặc  ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hướng ngồi dưới đất  . Mái tóc ngắn đen mượt, được đính bởi chiếc nơ con bướm màu đỏ rực rỡ, bởi vì ngã sấp xuống có chút méo mó , khuôn mặt hồng nhuận xuất đôi mắt to trong veo như nước, cái miệng nanh cười toe toét nhìn . Chiếc váy công chúa màu trắng tinh khiết lúc này lấm bẩn, chân bị xây xát đỏ ửng ra chút tơ máu. khóc! Ngải Đăng cảm thấy cùng các bé khác có chút giống nhau, khác bị đẩy ngã đều khóc lớn chỉ chạy tìm người lớn, mà sau đó ba ba và mẹ của đứa bé này vội vàng tìm đến, nhưng sau khi nhìn thấy , lại a dua  phê bình con của mình, Ngải Đăng nheo mắt lại, lên tia khinh thường, đám người ngu xuẩn. Loan Tiêu Tiêu vỗ vỗ bụi bẩn váy , cẩn thận  chống tay đứng lên.

      " thích người khác chạm vào sao? Thần Thần cũng thích, có điều Thần Thần để cho em chạm vào nha!"

      Loan Tiêu Tiêu có chút đắc ý, nhìn Ngải Đăng cười nhàng. Ngải Đăng nhíu mày, thích lấy và người khác so sánh với nhau, nghiêng đầu sang chỗ khác, hi vọng là tự nhiên biết hiển nhiên  lập tức rời . " có đói bụng , em có bánh ngọt mẹ em làm nè, em cho ăn nhé?" Tay bé mang theo lấy lòng  đưa đến trước mắt , trong lòng bàn tay mềm mại là khối bánh ngọt nhìn rất đẹp mắt, bàn tay bé đưa về phía trước mời, tiếp xúc đến ngón tay của . Dù thích cùng người tiếp xúc nhưng lập tức rút tay về, độ ấm từ đầu ngón tay bé  kia truyền đến khiến ngây người . Quay đầu, nhìn chủ nhân của bàn tay bé  .

      khuôn mặt nanh tròn tròn, ánh mắt to trong suốt như thủy tinh dường như khát vọng  nhìn , tràn đầy lấy lòng, tim của , mềm nhũn góc. "Ăn ngon , thử xem" Trong tiếng là nồng đậm  làm nũng.

      ". . . . . ."

      chỉ nhìn , nhưng lần này lại đẩy ra.

      "Hì hì" chuẩn bị đem bánh ngọt phóng tới tay , đôi bàn tay to trắng nõn  đưa ra ngoài, ôm lấy .

      "Thần Thần, em chờ lâu nha" Mang theo nồng đậm  tiếng làm nũng.

      " có lỗi" giọng nam trầm thấp mang theo sủng nịch  . Ngải Đăng nhíu mày. Nhìn người ở đối diện so với cao hơn vài cái đầu,  dễ dàng  đem bé kia bế lên. là ai vậy? Bọn họ là quan hệ gì. Cậu bé được gọi là Thần Thần  ôm Loan Tiêu Tiêu liền chuẩn bị rời , bé cũng đồng ý, vất vả tìm được người bạn cùng chơi đùa, mới cần về nhà đâu.

      "Thần Thần, em muốn về !"

      Thân mình nhắn ở trong lòng nam hài càng ngừng giãy dụa muốn xuống dưới.

      "Nghe lời"

      nhàng  vỗ vỗ mông  .

      "Thần Thần, ấy đáng thương , em gặp ấy nãy giờ cũng lâu rồi, nhưng thấy ai đến đón ấy, chúng ta dẫn ấy về nhà được "

      Loan Tiêu Tiêu nhu nhu cầu xin. Trong con ngươi Loan Thần Thiên  bắn ra ánh sang sắc bén, tầm mắt chuyển đến người cậu bé ngồi ở cư xá ven đường. Nơi này là khu biệt thự cao cấp, có thân phận đặc biệt, là vào được , đương nhiên đứa bé này phải là đứa bé lạc đường, huống hồ người mặc âu Âu phục màu bạc được may đo khéo léo, nhìn là biết bản thân tiểu thiếu gia.

      Lại nhìn vẻ mặt cầu xin của em , bất đắc dĩ dụ dỗ

      "Tiêu Tiêu, cậu ấy có lạc đường, mẹ bảo Dì Lưu làm món bánh kem vị chocolate em thích nhất kìa, thôi"

      "Ô ô, Thần Thần, muốn đâu" Cái miệng nhắn của Loan Tiêu Tiêu lúc này mím chặt lại, hai tay dụi dụi mắt giả vờ khóc lên. Chịu nổi nhất là chiêu này của con bé, biết là giả khóc, nhưng vẫn là đau lòng muốn chiều theo nó. Khuôn mặt nhắn này luôn chứa biểu tình phong phú, cao hứng bĩu môi, giả làm mặt quỷ; tức giận  mân mê  cái miệng xinh có thể mím chặt lại.

      Có khi lại bướng bỉnh  làm cho muốn nổi trận lôi đình, có khi lại làm cho người ta buồn cười, cười to thôi. Nếu hôm nay mạnh mẽ mang , khẳng định trở về liền ôm mẹ khóc giống như gặp phải thiên đại  ủy khuất. Mẹ vừa thấy tiểu tâm can của mình khóc như thế, chừng cũng theo khóc ngừng, đến lúc đó khổ rồi, bị cha nghiêm khắc chất vấn .

      "Tiêu Tiêu, vậy em hỏi chút có nguyện ý theo chúng ta về nhà hay ?"

      Loan Thần Thiên chắc canh cậu bé này theo Tiêu Tiêu, trong mắt cậu bé lạnh như băng, cũng nhìn lầm. Ngải Đăng nhìn màn hài hòa  trước mắt, có chút chói mắt, Chàng trai này dường như rất bé con này a, bằng cũng bận tâm cảm thụ của , kiên nhẫn dụ dỗ .

      cũng là ỷ vào người con trai kia  nuông chiều mới dám kiêng nể gì  hồ nháo như vậy, ra có người quan tâm thương cảm giác tốt như vậy, giống như chính mình, vĩnh viễn đều bị ghét bỏ, chỉ sợ quan tâm đều là dối trá  nịnh hót. Nhìn bé loạng choạng thân mình tròn vo hướng tới, có chút khẩn trương, nếu, nếu như là , có lẽ có được cảm giác ấm áp ?

      "Em mang về nhà được ? Dì Lưu biết làm thiệt nhiều thức ăn ngon cho chúng ta ăn, đến ăn thử xem nhé. . . . . ."

      "Được"

      "Còn có nha, phòng của em có con ngựa gỗ, cha  mới cho em. . . . . . A, đồng ý rồi sao?"

      Tiêu Tiêu kịp phản ứng, cao hứng  chạy ngược trở lại nắm lấy tay Loan Thần Thiên giật nảy mình. Ngải Đăng mặt chút thay đổi, mặt lên tia đỏ ửng khả nghi  . Đây là khu biệt thự ba tầng xây ở sườn núi,  hàng rào tinh xảo  giống như ngăn chia với đại hoá bên ngoài, con đường mòn với hồ phun nước bên cạnh có chút hòa hợp, nhưng càng ra nét độc đáo của nó. hàng rào cao,thanh nhã có loài dây leo hoa nở xinh đẹp biết tên như trang trí thêm nét tinh xảo cho hàng rào, trong vườn hoa mơ hồ có thể thấy cái bàn đu dây làm bằng gỗ, biệt thự này cùng với những ngôi biệt thự khác ở gần đó giống nhau, mang nét kiến trúc của nước Pháp cổ lãng mạn kiểu  nông thôn điền viên, vách tường bên ngoài còn treo hai cái đèn kiểu cung đình ở hai bên, hành lang gấp khúc, kéo dài, đình viện bày trí trang nhã. Ngải Đăng thấy sống mũi cay cay  nhớ tới ngôi nhà rộng lớn nhưng lạnh như băng hoàn toàn có chút hơi ấm kia, thấy bé giãy dụa từ trong lòng người con trai kia xuống dưới, vọt vào nhà.

      "Mẹ, Baby, Tiêu Tiêu trở lại"

      kêu to chạy thẳng vào trong nhà , Ngải Đăng nhìn thấy trong đôi mắt của Loan Thần Thiên mang theo ý cười vội vã đuổi theo thân ảnh bé. Thanh Lăng gần như là theo bản năng đón lấy đứa con đáng của , thương vuốt ve chiếc nơ hình con bướm đầu con .

      “Tiêu Tiêu nhanh vào rửa tay,hôm nay mẹ có làm món bánh Gato mà con thích ăn nhất đó.”

      "Mẹ, con mới quen được người bạn "

      vội vàng khoe. Chỉ vào Ngải Đăng vào theo ở phía sau. Hà Thanh Lăng nhìn thấy bên cạnh con trai của đứa bé ngoại quốc, trắng nõn tuấn tú, đôi mắt to màu lam cảnh giác nhìn , tóc là màu vàng nâu , rất giống con búp bê mua cho Tiêu Tiêu tuần trước.

      "Con là bạn của Tiêu Tiêu , đúng hay " ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn Ngải Đăng.

      "Hoan nghênh con tới nhà chúng ta chơi, ha ha, bộ dạng của con thực đáng "

      Ngải Đăng đưa mắt nhìn sau lúc lâu lại nhíu mi nhìn về phía Loan Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu đáp lại nụ cười tươi, bọn họ là bằng hữu sao? Giống như người phụ nữ này thế .

      " thôi, bạn đáng .Dì dẫn con rửa mặt nhé"

      Nghĩ đến đứa sợ người lạ, chủ động dắt tay của Ngải Đăng. Ngải Đăng nhìn về phía người phụ nữ nắm tay của mình, thực ấm áp, luyến tiếc bỏ ra.

      "Tiêu Tiêu cũng muốn rửa tay"

      bé nhảy dựng lên bắt tay còn lại của mẹ.

      "Nga, Tiêu Tiêu bảo bối mau đến đây để cha ôm cái nào"

      Từ lầu hai lao xuống người đàn ông mập mạp, bởi vì gấp, thịt bụng nhảy dựng nhảy dựng .

      "Khanh khách, Baby, rất ngứa nha" Loan Đức Hồng dùng râu chà chà con .

      " phải Baby, là cha nha!" Người đàn ông bất mãn  vẻ mặt ủy khuất. "Khanh khách, Baby, Baby. . . . . ."

      Cười vui vẻ, hai gò má đỏ ửng giống như đóa Mân Côi *hoa hồng kiều diễm nở rộ. Đều nữ nhi là áo bông tri kỷ, chút giả, Loan ba ba sắp 50 tuổi mới được đứa con   bảo bối như vậy, đương nhiên sủng  thể rồi. Mà Loan Thần Thiên so với Tiêu Tiêu lớn hơn gần 15 tuổi, bình thường ai cũng để vào mắt, nhưng chỉ có em này.

      Nhìn thấy vợ mình nắm tay đứa bé trai, hai mắt Loan Đức Hồng  đột nhiên phát sáng lên

      "Bạn của Tiêu Tiêu sao? đáng nha"

      Biểu tình khoa trương  đem tất cả đều chọc cười. Bên trong trang hoàng  ấm áp giống như bề ngoài, gió lướt qua, rèm cửa sổ lụa màu vàng nhạt theo gió giương , mùi hoa thanh nhã lan rộng trong bầu khí ấm áp này .

      Ngải Đăng yên lặng nhìn những người trong gia đình này hòa thuận và vui vẻ, trong lòng cũng dần dần trầm tĩnh lại, nơi này cần mình lúc nào cũng phải bảo trì độ cảnh giác cao.

      " Cậu bạn ăn nhiều chút a, đến đây"

      Hà Thanh Lăng gắp miếng sườn đưa vào trong bát của Ngải Đăng. Ngải Đăng ngồi ở ghế, cũng nhúc nhích, hai mắt yên lặng nhìn đôi đũa bên cạnh  bát. Hà Thanh Lăng có chút xấu hổ, nhìn sang chồng, đứa này vẫn chưa mở miệng chuyện, phải là câm điếc chứ?

      "Con biết, con biết"  Loan Tiêu Tiêu hưng phấn  đứng ở ghế trẻ , tay giơ muỗng vung lung tung

      “Mắt xanh nhìn chằm chằm vào chiếc đũa, cho nên mắt xanh nhất định là biết dùng chiếc đũa". Ngải Đăng đột nhiên cứng lại, được tự nhiên  nhìn phía Loan Tiêu Tiêu, bởi vì bị người khác nhìn thấu tâm tư mà hàng lông mày cau lại chặt.

      "Xem đó, dì quên mất a, dì Lưu à, đem dao nĩa đến cho vị khách của chúng ta"

      Thu xếp  cho Ngải Đăng thay đổi dao nĩa. Dì Lưu là người nhà của Loan gia, là quản gia hồi môn theo bên Hà Thanh Lăng đến đây, Loan Thần Thiên cùng Tiêu Tiêu đều là tay dì Lưu nuôi lớn, mặc dù là người hầu, nhưng là người cả nhà đều đối đãi dì như người thân trong gia đình, ăn cơm đều là chung bàn. Thay đổi đồ ăn, Ngải Đăng rốt cục cũng bắt đầu cầm lấy dao nĩa, ăn uống thực nho nhã, giống Loan Tiêu Tiêu hai tay bóng nhẫy  cầm lấy sườn, ăn ngấu nghiến. Ngải Đăng tao nhã  lấy dao đem sườn cắt thành từng miếng , lại từng ngụm cẩn thận  đưa vào miệng, mỗi miếng đều giống như đo đạc sẵn rất vừa miệng, dơ miệng. Loan Đức Hồng cùng vợ dò xét liếc mắt với nhau cái, có chút kinh ngạc, là dạng gia đình gì  mới có thể  bồi dưỡng được cách ăn uống lễ nghi hoàn mỹ bàn ăn như thế, đứa bé vẫn còn như thế biết giữ quy cũ như vậy, hoàn toàn cần ai nhắc nhở.
      PhongVy, Hotaru_yukingangong thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2.Làm hoàng tử của tôi, được ?

      Loan Thần Thiên thấy muội muội tò mò nhìn nam hài, miệng vẫn duy trì tư thế mở ra, bàn tay gắp miếng thịt đều quên đưa vào trong miệng.
      "Mắt xanh xinh đẹp, ăn cơm cũng đẹp nha" Loan Tiêu Tiêu híp mắt, cũng buông ra miếng sườn trong tay  , học Ngải Đăng, dùng chiếc đũa đưa lên cái miệng miệng ăn.
      "Ha ha, Tiêu Tiêu cần bắt chước người khác nga, ăn từng miếng từng miếng mới ngon" Loan Đức Hồng gắp lên miếng gà chiên há miệng ngoạm cái, còn phát ra thầm  tiếng vang.
      Ngải đăng lần đầu tiên đối với lễ nghi quý tộc từ trước đến nay mình học tập sinh ra nghi ngờ, tay lấy dĩa ăn cũng dừng chút. Kỳ cho dù động tác của Loan Tiêu Tiêu  thực thô lỗ, nhưng hán tuyệt cảm thấy thất lễ, ngược lại cảm thấy bộ dạng ăn làm cho người tôi rất thèm ăn.
      "À, người bạn này, cháu tên là gì?"  Hà Thanh Lăng rót cho Ngải Đăng ly nước cam, Tiêu Tiêu thích uống thứ này nhất.
      Ánh mắt Loan Tiêu Tiêu cũng sáng trông suốt  theo dõi , ngươi mau , ngươi mau !
      Loan Thần Thiên khẽ nhướng mày nhớ lại trong đầu, các cậu bé tuổi ở chung quanh đây bởi vì Tiêu Tiêu nên hầu như quen gần hết, nhưng dường như có cậu bé ngoại quốc này, và gần đây cũng nghe có bạn bè đến từ ngoại quốc a, nhưng nếu như phải ở trong khu vực này, vậy cậu bé này vào đây bằng cách nào? !
      Môi mím chặc cái miệng nanh, Ngải Đăng có chút bất an, rất tự nhiên cụp mắt xuống, hỏi tên là muốn đưa trở về sao?
      "Khụ, ha ha, đứa này muốn cũng được a" Loan Đức Hồng ho tiếng, phá vỡ phòng  xấu hổ.
      "Vậy em có thể gọi là Mắt xanh " Loan Tiêu Tiêu giống như chú mèo trộm được chú cá ngon, bướng bỉnh  nở nụ cười.
      Ngải Đăng lời nào, cũng ai biết ở đâu, nên có lẽ đưa trở lại chỗ ban đầu chứ.
      Tắm rửa cho Tiêu Tiêu xong,  Hà Thanh Lăng thấy Ngải Đăng ngồi đơn độc ghế sô pha, đại sảnh bởi vì ban đêm mà độ ấm rất thấp, cửa sổ còn mở ra, luồng gió đêm mát lạnh từ bên ngoài truyền vào, cả người Ngải Đăng đắm chìm ở trong thế giới chính mình, có vẻ tịch liêu mà đơn.
      "Buổi tối trời rất lạnh, con cùng dì lên lầu tắm nước ấm, hôm nay ở lại nhà dì ngủ đêm , được ?"
      Đưa chiếc áo ngủ trước đây của Loan Thần Thiên cho Ngải Đăng
      Lúc lên lầu, trong phòng Loan Tiêu Tiêu  tràn đầy ánh sang ấm áp, nghe thấy thanh của Loan Thần Thiên kể chuyện cổ tích cho Tiêu Tiêu nghe.
      "Ngày xửa ngày xưa trong khu rừng rậm. Các chú động vật bé mở đại hội thể dục thể thao, con thỏ , chú ngựa con, chú rùa con và cừu con đều đến đây, Lão cổ thụ gia gia bày ra cuộc thi chạy, ai chạy nhanh nhất, người đó chính là quán quân lần này. Chú rùa con phục, hỏi tại sao lại phải thi chạy, nên hẳn là thi bơi lội mới đúng . . . . . ."
      "Thần Thần, nhưng là chú thỏ con biết bơi lặn a"
      "Đúng vậy a, cho nên, con thỏ đồng ý . . . . . ."
      Ngải Đăng nghe thanh của cây chuyện xưa cũng mê mẩn, chưa từng ai trước khi ngủ kể chuyện xưa cho nghe, càng thêm ai quan tâm khi ở mình có đơn hay , tuy rằng khắp nơi trong phòng đều là người hầu, nhưng ai quan tâm mà có mục đích.
      Hà Thanh Lăng vào phòng tắm, phát Ngải Đăng chưa vào cùng, ra ngoài, Ngải Đăng ngơ ngác đứng trước phòng của Tiêu Tiêu, lắc lắc đầu, tiến lên nhàng  ôm lấy .
      Sau khi tắm xong, Ngải Đăng nằm ở phòng  khách giường, có chút ràng lắm, mình tại sao ở lại đây lâu như thế, khi mình mất tích quản gia có gọi điện thoại cho người kia hay ? Hay là tìm kiếm trong yên lặng, sau đó lại làm như hề phát sinh ra chuyện gì?
      Chăn rất dầy, thực ấm áp, vừa rồi  Hà Thanh Lăng còn giúp dịch  dịch góc chăn, thực cảm giác vô cùng mới mẻ, cảm giác được người quan tâm  thực tồi.
      * * * *
      Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh , cảm giác được mặt ngứa , theo bản năng  mở to mắt, đối diện trước mắt là đôi mắt to tròn đen láy của Loan Tiêu Tiêu, trong ánh mắt tràn ngập đủ loại ánh sắng màu sắc, khuôn mặt nanh phóng đại trước mặt như sắp chạm vào cái mũi của .
      "HI, Mắt xanh, chào buổi sáng" Rốt cục chạm đến hang mi của Mắt xanh rồi, vừa cong vừa dài .
      Ngải Đăng mở to mắt chớp chớp, nhớ tới, ngày hôm qua theo bé này trở về, sau đó nằm ngủ ở chỗ này .
      "Mắt xanh, mặt trời sắp rọi đến mông rồi. Mẹ lưu làm bánh ga tô nướng rất ngon nha.”
      Tiêu Tiêu nhanh chóng đứng lên, mẹ Mắt xanh còn ngủ, nên vội vã len lén chạy đến đây nhìn trộm Mắt xanh ngủ. Lúc ngủ, Mắt xanh thực xinh đẹp vô cùng, giống như tiểu thiên xứ ở giáo đường, thuần khiết trong sang.
      Tiêu Tiêu dắt tay của Ngải Đăng, Ngải Đăng do dự chút, cảm giác được xúc giác tay mềm mại  cũng bỏ ra.
      "Chào buổi sang, các bảo bối, ngày hôm qua ngủ ngon , tiểu khả ái?"
      Ngải Đăng còn mặc áo ngủ trước đây của  Loan Thần Thiên, nghe Hà Thanh Lăng nhiệt tình chào buổi sáng. gương mặt những đường cong cnwgs nhắc lạnh lung dần dầm mềm hóa xuống.
      "Mẹ, mẹ, Thần Thần đâu" Đón lấy ly sửa mẹ mới đưa đến cho mình, hớp ngụm  váng sữa dính đầy miệng.
      "Ca ca cùng cha  công ty sớm, đâu có giống chú mèo lười của mẹ đâu ."
      "Hừ, Tiêu Tiêu mới lười đâu, mẹ Lưu, con hôm nay dậy sớm này đúng hay " Kháng nghị  mím mím cái miệng nanh, hôm nay vì cùng Mắt xanh chơi nên thức dậy rất sớm .
      "Ha ha, tiểu thư hôm nay biết điều , vẫn là chính mình mặc quần áo đâu" Tiêu Tiêu là Chị Lưu tay nuôi lớn, sớm đem cho rằng của mình thân tôn nữ giống nhau thương.
      Ngải Đăng lặng yên ăn bữa sáng, thực bình thường với món bánh mì và trứng gà ốp la cùng với ly sữa, nhưng so với ngày thường có đám người xúm xít hầu hạ xung quanh bàn đầy ắ thức ăn, ăn rất ngon.
      "Nhìn xem, em đúng phải , Mắt xanh, cơm nước xong, chúng tôi chơi cát được , có thể xây tòa lâu đài  nha"
      Nhìn khuôn mặt nanh của Tiêu Tiêu đỏ bừng, khi nhếch miệng cười còn lộ ra mấy cái răng cửa rất thưa thớt, Ngải Đăng cũng có chút mong đợi, chơi trò chơi? Mình cũng có thể sao.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 3: Làm Hoàng Tử của em được ?

      Edit: Quảng Hằng

      orange;Beta: Lạc Lạc

      Tiêu Tiêu thích nhất là xây lâu đài cát, Loan ba ba liền tìm khu vực trống trải ở trong hoa viên, mua đống cát mịn để bé chơi đùa, ngày thường chỉ mình chạy đến đó chơi, nhưng hôm nay có Mắt Xanh đến cùng chơi với , hưng phấn đem toàn bộ công cụ ra.
      "Đây là xe xúc cát, đây là trung sĩ xẻng xúc cát, đây là đồng hồ cát, đây là ấm nước, còn có nga, những thứ này là khuôn dùng để đổ máy con vật , chơi vui lắm cơ.” Vừa vừa cầm lấy cái xẻng bắt đầu đào hố cát.
      Ngồi ghế nhìn đống cát trắng, Ngải Đăng nhìn tiểu nương ở trước mặt giống như chú bướm xinh xắn ngừng bay lượn xung quanh mình.
      "Muốn xây lâu đài cát, trước tiên đem ấm múc nước đến, đổ nước vào hố, trộn đều, sau đó bắt đầu xây thành, Thần Thần dậy em đó, thông minh "
      Nhìn nở nụ cười đầy kiêu ngạo, lai tiếp tục cúi đầu vừa giải thích vừa làm.
      ra thế giới còn có trò chơi như vậy, Ngải Đăng nghĩ đến tất cả những đứa bé khác có lẽ cũng giống như đều bị giam trong thư phòng, học viết chữ, đọc sách. ra phải, ra còn có những người bạn khác giống như , vui vẻ như vậy mỗi ngày đều thong thả.
      "Này, này, này! Èm xây thành xong rồi, em muốn làm con thỏ canh giữ cửa thành để người xấu thể vào được"
      bé này luôn rất được, nhưng Ngải Đăng cảm thấy, Tiêu Tiêu lúc này, Tiêu Tiêu cười to thoải mái, Tiêu Tiêu vươn tay bé cho , Tiêu Tiêu bị đổ được chú thỏ khóc đứng lên , đây mới lạ thứ tốt đẹp nhất thế giớ này. Cảm thấy như có cái gì đó ở trong lòng hòa tan, tất cả mọi thứ này thực tốt đẹp, đẹp đến mức ngỡ như là mộng.
      "Lại đây chơi xây thành với em , thử xem được ?" Dáng vẻ cầu xin thực đáng thương, làm cho Ngải Đăng luyến tiếc vẻ mặt như thế tiếp tục xuất mặt Tiêu Tiêu, rốt cục hiểu được Loan Thần Thiên vì sao đối với bất đắc dĩ như vậy rồi, cái loại cảm giác muốn cưng chìu phát ra từ nội tâm này chiến thắng tất cả.
      "Ừm"
      Ngồi xỗm bên người Loan Tiêu Tiêu, nhìn cái xẻng tay bị nhét vào, khóe miệng lên tia tươi cười.
      "Ha ha, tòa thành xây đẹp lắm a! Rất đẹp đúng hay ?" Đặt mông ngồi ở cát, toàn thân Loan Tiêu Tiêu vô cùng bẩn , bím tóc buổi sáng mới chải gọn gằng cũng rối tung, dúm tóc nghịch ngợm dừng ở trán.
      Đưa mắt nhìn Tiêu Tiêu lâu, chậm rãi đưa tay đem những sợi tóc lạc đó vén sang bên chút phân tâm lau quệt hạt cát mặt Tiêu Tiêu, làn da Loan Tiêu Tiêu rất trắng, trơn bóng giống như sữa.
      "Cám ơn, Mắt xanh" Đồng thời cũng vươn tay bé của mình, ở mặt Ngải Đăng lau loạn xạ, lại khiến cho hạt cát mặt càng ngày càng nhiều.
      "Mắt xanh, về sau chúng ta vào tòa lâu đài này ở có được , là Hoàng Tử, em là công chúa nha đúng hay " Đôi mắt to lóe lên tia sáng trông suốt nhìn, giống búp bê xinh đẹp.
      Ngải Đăng gật đầu mạnh, ánh mắt lộ ra nồng đậm ý cười.
      Cả ngày hai đứa bé đều ở trong hoa viên chơi đùa, Ngải Đăng tuy rằng vẫn hề mở miệng chuyện, nhưng đối với câu hỏi của Tiêu Tiêu luôn luôn đáp trả, khi nhìn chân gật gật đầu, khi trả lời "Ừm, đúng" .
      Hà Thanh Lăng tựa cửa sổ nhìn bé con cùng cậu bé vui vẻ tươi cười, cũng bị cuốn hút khóe miệng con cong, hai đứa bé này thực xinh đẹp tạo nên bức tranh sống động. Bậc làm cha mẹ luôn luôn hi vọng on của mình có thể vô ưu vô lự trưởng thành rồi, Tiêu Tiêu cần có phiền não, chỉ cần ở trong chở che của trai cùng ba mẹ vui vẻ khỏe mạnh như vậy là đủ rồi.
      Sắc trời dần dần tối sầm, gió bắt đầu thổi rồi, có hạt mưa mới hạ xuống, đem hai đứa bé vô cùng bẩn vội vã chạy về nhà, thay quần áo.
      "Thấy các con như vầy, giống như hai con chuột , con chuột thối thúi " Cười vỗ vỗ mông con , đem quần áo sach đưa cho Ngải Đăng thay.
      "Con mới phải con chuột đâu, con là tiểu công chúa, đúng hay , Mắt xanh?"
      "Đúng"
      Hà Thanh Lăng có chút kinh ngạc, cậu bé này thế nhưng lên tiếng, ha ha, cũng đúng, đứa đáng như thế làm sao có thể câm điếc chứ.
      Bên ngoài chuông cửa vang lên, Chị Lưu ra ngoài mở cửa.
      khí lập tức liền thay đổi, 30 người bảo vệ mặc u phục đen đem phòng vây xung quanh chật cứng, người nam nhân mặc u Phục thẳng tắp mang kính râm bước đến
      "Thiếu gia" hơi hơi cúi thân xuống, xưng hô cung kính làm cho Hà Thanh Lăng khẽ cau mày.
      Ngải Đăng khẽ gật đầu, thấy biểu tình mặt, nhưng hai nắm tay buông lỏng bỗng nhiên nắm chặt lại tiết lộ nội tâm tại phẫn nộ cùng bất an.
      "Các ngươi là ai? Nơi này chính là nhà riêng a " Hà Thanh Lăng tiến lên che chở hai đứa bé, ánh mắt hoài nghi liếc về phía người đàn ông mặc áo đen.
      Ngải Đăng quay đầu nhìn về phía Tiêu Tiêu bởi vì bị kinh hách mà khuôn mặt trắng bệch cùng với đôi mắt mở to đầy sợ hãi, có chút đành lòng, quay đầu lại đối với người đàn ông nhìn như bình tĩnh đồng thời trong mắt lên tia oán hận.
      Nhạc Dao, PhongVy, Hotaru_yuki2 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 4

      Edit : Quảng Hằng

      Beta: Lạc Lạc
       

      "Tôi theo các người, nhưng cho tôi 5 phút". Đây là thanh của đứa , tiếng Trung đúng chuẩn, nhưng ngữ khí lại thành thục giống như ông lão qua thông thạo chuyện đời.

      Người đàn ông suy tính lát, vung tay lên, người trong phòng nhanh chóng ra ngoài, giống như chưa từng xuất qua. Trong phòng trở nên yên lặng ngột ngạt giống như chết.

      Lần đầu tiên chủ động nắm tay lên, nhìn về phía Tiêu Tiêu  trong đôi mắt lên tia đành lòng, từ cổ gở xuống khối ngọc bội, bởi vì hàng năm mang theo, dây đeo có chút trắng bệch mài cũ rồi, nhàng mang vào cổ của Tiêu Tiêu. . Loan Tiêu Tiêu bật khóc sờ sờ ngọc bội, là ôn ngọc, ngọc bích lên ánh sáng xanh thuần khiết, giữa khối ngọc còn mang theo hoa văn màu đỏ như tơ máu, quấn quanh thành hình con rồng đỏ nằm trong khối ngọc xanh, rất sống động giống như có sinh mạng.

      “Ngải Đăng” Vuốt ve sợi tóc , nhàng mở miệng.

      "Mắt xanh tên Ngải Đăng sao?" luôn có thể đoán chính xác ý tứ của , cậu bé trai gật gật đầu.



      "Ngải Đăng, muốn rời sao?" Trước mắt là làn sương mù, nhận thấy được khí đúng, nắm chặt tay cậu bé.Nam hài mím môi , nhăn nhăn cái mũi, như muốn khóc lên

      "Đừng , Ngải Đăng" .

      Trở tay cầm bàn tay bé của , giang hai cánh tay ôm chặt lấy , tóc bị kéo tới hơi đau, Tiêu Tiêu quay đầu đối diện ánh mắt quật cường buồn bực của , nhớ mãi tia ấm áp cuối cùng  này , đôi mắt xanh buồn bã trong như mặt nước hồ thu, trước mắt cảm giác mảnh hắc ám, giống như đêm khuya ở trời đông giá rét, chút ánh sang, tịch mịch như có sức sống.

      Sau cơn rét lạnh đến cực hạn

      Là nhiều vật ấm áp dễ cháy

      Nhưng là dập tắt

      Tại sao lại muốn đoạt giấc mơ duy nhất của

      Sau cơn chết lặng đến cực hạn

      Có loại hận ý dần dần từ trong máu sinh ra

      ra cuộc sống này thể dễ dàng quên được, trốn tránh cũng có tác dụng, chỉ có đối mặt.Cuối cùng chút ánh sáng ở đáy mắt Ngải Đăng bị dập tắt, hung hăng  cắn răng xoay người rời .

      " được, Ngải Đăng, được "

      Từng viên, từng viên  nước mắt từ trong hốc mắt trợt xuống, nắm chặc góc áo của Ngải Đăng, quật cường  nhìn .

      Cậu bé nhanh về hướng cửa bất chợt ngừng lại, hít sâu hơi, nhẫn tâm gỡ từng ngón tay bé của ra.

      Cuối cùng liếc nhìn cái, điên cuồng lao ra khỏi khu biệt thự, lên xe hơi chờ ở bên ngoài, xe lập tức rời , bị bám trận bọt nước.

      Hà Thanh Lăng ôm chặc tay con rốt cục buông ra, Tiêu Tiêu khóc chạy ra ngoài.

      "Ngải Đăng, Ngải Đăng"

      Nhìn đoàn xe xa  , Tiêu Tiêu đuổi theo hét lên to.

      muốn Ngải Đăng , đồng ý làm Hoàng Tử của rồi , đuổi theo xe, vẫn chạy, bước chân nhắn vẫn chạy.

      Nếu Ngải Đăng thấy , có thể dừng lại hay , có thể ly khai hay ?

      "Ngải Đăng. . . . . . cần , Ngải Đăng. . . . . ."

      Rốt cục Loan Tiêu Tiêu té lăn đất, những hạt mưa vô tình dương dương tự đắc trút xuống ào ạt, quất vào thân thể bé của bé, đau ở trong lòng.

      "Ngải Đăng, Ngải Đăng, ô ô, Mắt xanh"

      "Ô ô, Mắt xanh, gạt em"

      Nước mắt rơi đầy khuôn mặt tinh xảo mềm mại  .

      Tôi là đứa bé khi cảm thấy mệt mỏi nhìn lên trời cao

      Nhìn ánh mặt trời mềm rủ xuống, nhìn ánh trăng sáng tỏ kia.

      Nhìn tới vết  đau nhức, nhìn tới trong mắt ngấn đầy nước mắt.

      Tôi chờ , nếu còn nhớ .

      Muốn tôi nhớ lại như thế nào, này đây là chuyện lâu tôi nghĩ đến.

      Im lặng trầm mặc ngồi xổm đống cát   lời.

      Tôi nghĩ đến.

      Trong cơn hoảng hốt, trong nháy mắt, chúng tôi cứ như vậy cúi xuống già .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :