1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Nguyễn Thu Thủy

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      [​IMG]


      Mắt híp và môi cuốn lô

      Tác giả: Nguyễn Thu Thủy

      Công ty phát hành : Bách Việt

      Nhà xuất bản : NXB Văn Học

      Trọng lượng vận chuyển (gram) : 400

      Kích thước: 13 x 20 cm

      Số trang: 350

      Ngày xuất bản : 10-2013
      Giá bìa: 69.000 ₫

      Giới thiệu:

      có những buổi hẹn hò lãng mạn, có những ước nguyện trọn đời, cả những khoảnh khắc tình ngọt ngào, đằm thắm, Mắt híp và môi cuốn lô là tập truyện đưa chúng ta vào với thế giới tình giản dị, chân thành.

      Mỗi câu chuyện là quá trình kiếm tìm hạnh phúc của các nhân vật sau những mối tình mong manh mà ám ảnh. Họ bắt đầu xuất trang truyện với cuộc sống tẻ nhạt tuần tự, những tháng ngày gắng gượng, có lúc tưởng chừng thể vượt qua được.

      Mắt híp và môi cuốn lô cho chúng ta thấy, chính trong lúc đau khổ buồn bã nhất có nhiều cơ hội hơn để cảm nhận hạnh phúc vẫn đủ đầy.

      Giọng văn nhàng, ý văn sâu sắc, câu chuyện kể với nhiều tình tiết khéo léo đan cài, các nhân vật trầm tĩnh nhưng vẫn tiềm nét cá tính riêng, Mắt híp và môi cuốn lô mang đến cho độc giả cái nhìn lạc quan mới mẻ về cuộc sống và tình màu mè tô vẽ nhưng lại có sức lay động lạ lùng.

      Từng thành công với tiểu thuyết đầu tay già xì tin, với tập truyện ngắn này, nhà văn Nguyễn Thu Thủy tâm : "Mắt híp và Môi cuốn lô là cuốn sách của lứa tuổi thanh xuân, ở đó có ngọt ngào dễ thương, có tươi vui rạng rỡ, có đắng cay mất mát, có trưởng thành, tha thứ... Có rất nhiều cung bậc cảm xúc mà tôi hi vọng chạm đến trái tim của nhiều người".

      Last edited: 29/3/16

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 1

      Tặng thành phố thương mãi mãi của tôi

      Bạn bè & thời ngốc dại

      Năm 1998

      1. Đó là buổi trưa mùa xuân, hơi hửng nắng. Con đường Cầu Cất có những búp bàng xanh non xòe rộng. Đạp chiếc mi ni Nhật bãi màu trắng, từng vòng xe đủng đỉnh, khăn quấn cổ bay , tự thấy mình như thiếu nữ trong trắng nào đó trong những truyện của Quỳnh Dao mà vẫn len lén thuê đọc, mất những 300 đồng ngày. Cả con đường to rộng là thế, mà chỉ có mình đạp rất nhàn nhã. Nhưng trạng thái " mình" và "nhàn nhã" đó nhanh chóng bị vỡ tan. Từ sau , chiếc xe cuốc phóng vù lên, sải chân dài cuồng chân đạp, khiến chiếc xe đảo bánh lằn ngoằn vượt ào lên đằng trước. Cậu trai cả người sũng nước, tóc như quả chôm chôm dựng ngược lên, chiếc áo cầu thủ số 7 có chữ to tướng : David Phương Híp.

      hinh hích cười lên tiếng. Chắc là tên này hâm mộ Beckham, Và chắc nữa là cậu ta Híp. Hihi, biết có híp nhỉ? phải chạy lên xem mới được.

      Thế là hình mẫu thiếu nữ trong trắng bay vèo mất. cong mông đạp xe hùng hục, cuồng cả cẳng mới đuổi theo được cậu trai kia. Khi xe vừa vụt lên cái, quay phắt sang nhìn.

      Kẻ bị nhìn ngớ ra, trợn mắt nhìn rất kinh ngạc. Còn toét miệng ra cười. Đúng là Híp. Vô cùng híp. Hihi. Ngay cả cái kinh ngạc kia cũng làm cho cậu ta đỡ híp tí nào.

      hí hí cái, thản nhiên quay , thản nhiên chạy chậm lại. qua cơn tò mò, lại trở về bộ dạng đủng đỉnh như trước. Nhưng cậu Phương Híp đó vẻ như bị nụ cười của làm cho cáu bẳn, cậu ta ngoái lại nhìn cái, trong nháy mắt phanh khực xe, chặn ngang đầu lại. Đôi mắt vẫn híp tịt như thế, sừng sộ.

      "Cười cái gì hả? Con gì môi cong tớn như cuốn lô thế kia???"

      Á... quên mất, lúc sực nhớ ra lấy tay che miệng muộn ^.^

      2. Lần thứ 2 gặp lại là tháng sau đó. Đó là sáng sớm tinh mơ, thi học sinh giỏi môn Văn lớp 9 của tỉnh. Địa điểm thi là trường Ngô Gia Tự, từng theo học năm ở đây nên rất thông thạo chỗ này. Theo lời dặn của thầy chủ nhiệm, đến rất sớm, ăn sáng và xem lại bài vở mãi mà vẫn còn 30 phút nữa mới đến giờ tập trung. thẩn thơ quanh rồi vào ngôi chùa gần đó. Cửa chùa để mở, sâu phía trong thấy cây hoàng lan tỏa bóng. vào, thấy quét sân. Sư nhìn cười rất dịu dàng, mới có can đảm tiến thêm bước.

      "Con vào đây có được "?

      gật đầu. lơ thơ trong chùa, nhặt những cánh hoa hoàng lan rơi rụng, mùi thơm tinh khiết khiến cảm thấy tâm hồn vô cùng dịu dàng. Đến trước tượng Phật Bà Quan , lầm rầm cầu nguyện mình thi tốt, đoạt giải cao, cầu mong học bổng tăng thêm bậc. được tâm nguyện mình xong, thấy rất vui, rất dễ chịu, môi nhướn lên cười cái.

      "Ê, Môi Cuốn Lô. Làm gì ở đây?"

      giật mình mở mắt, quay phắt ra nhìn. Cậu trai mắt híp nhìn vẻ kinh ngạc. Còn cách cáu kỉnh và bối rối.

      "Đồ Híp kia, tên tớ phải Môi Cuốn Lô"

      " đây cũng phải là Híp!"

      cái. Đúng lúc đó, người phụ nữ ra, kéo tai cậu ta, khiến cậu ta kêu oai oái.

      "Ái, Ái! Mẹ làm gì thế?"

      "Vào đây ngay. Sư thầy đợi".

      Thấy cậu ta bị mẹ đày ải, còn giơ tay vẫy vẫy cậu ta, cảm thấy đáng đời. Liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử, cũng sắp đến giờ thi, vội vàng lén lút hái thêm bông hoàng lan vừa nở cây cho vào túi, định chạy về trường. Đúng lúc đó, nghe thấy tiếng hét của cậu Híp kia, rất là thảm thiết. Cậu ấy ầm ĩ lên bảo, tại sao thanh niên trai tráng như con mà phải bị bán vào chùa???

      Còn cũng kinh ngạc kém. Ôi, phải cậu ta thành tiểu híp đấy chứ???

      3. Kì thi đó được giải cao. ra, ngay khi đọc đề là biết mình nắm chắc số điểm tồi rồi. vốn là người tự nhìn đề đoán điểm rất tốt, vì bao nhiêu năm bị huấn luyện thành gà chọi quen với việc thi cử, và việc tự chấm điểm cho mình. Nhưng cũng biết trước bước qua, vả lại, môn Văn của còn cần yếu tố may mắn là hợp giọng với người chấm nữa, cho nên thi xong, ai hỏi cũng chỉ ợm ờ bảo là bình thường.

      Ngày báo điểm, ngồi đọc truyện "Trái tim khép cửa" của Quỳnh Dao, thầy giáo gọi điện đến nhà. nghe xong, cúp điện thoại, mỉm cười sà vào lòng mẹ, nũng nịu bảo mẹ, con muốn ăn tiết canh vịt. Mẹ mắng cho, bảo tự dưng đòi ăn là thế nào, giờ mua làm sao, nhà hết tiền. mỉm cười, ngẩng lên thông báo mình được giải nhất tỉnh. Hằng năm, giải nhất chắc là được 300.000, rất là to đấy. Mẹ kinh ngạc, còn bố nghe thế cũng lao ra từ nhà bếp, kéo kẹp chặt vào nách, lắc rất là sung sướng. Bố bảo, thôi được rồi, chúng ta nhà hàng nào.

      "Nhà hàng" bố bảo, đó là quán vịt mới mở, khang trang sạch . Bữa ăn rất ngon lành phấn khởi. được ăn liền 3 bát tiết canh, bụng căng thành cái trống. Đến lúc ra thanh toán tiền, người phụ nữ nhận tiền làm thấy quen quen. Nhưng chưa kịp nhớ ra là ai, mẹ vui mừng rối rít. Hóa ra, đó là bạn cấp 3 của mẹ . Hai người ríu ran hồi, ấy còn cương quyết mời nhà ở lại uống nước.

      Sau màn hỏi han tình hình, là đến màn khoe con cái. Mẹ sung sướng ngời ngời, lôi hết thành tích của ra mà khoe. Còn ấy mặt thiểu não trông thấy, bảo có 1 thằng con nghịch rách giời, nghịch chưa từng thấy, chịu học hành, đến mức đợt rồi phải bán vào chùa!

      Ối, bán vào chùa. nhớ ra người phụ nữ này là ai!?

      Như để bổ trợ cho suy nghĩ của , cậu thanh niên mắt híp bị mẹ lôi cổ ra, mặt mũi sưng sỉa chào hỏi bố mẹ .

      "Nó là thằng Phương đấy"

      "Ái chà, là thằng Híp đấy đúng ! Híp, ngày xưa con mẫu giáo với con Lô đấy, có nhớ ?

      Cái gì? Lại còn từ thời mẫu giáo. Hai đứa con bị gọi bằng nhũ danh, đồng loạt xị mặt ra nhìn nhau. ấm ích.

      "Con phải tên là Lô"

      Mẹ vỗ đầu . "Ừ quên, phải Lô. Nó tên là Linh. Nhưng Linh làm sao hay bằng Lô cơ chứ!!!

      À đấy, tóm lại là cái mớ quan hệ rất lằn ngoằn, lổn nhổn của hai đứa chính thức bắt đầu như thế.

      4. tên là Mai Hiếu Linh. Chỉ riêng ở nhà, mọi người mới hay gọi là Môi Cuốn Lô, ngắn hơn chỉ là Lô thôi. Linh rất ấm ức vì cái tên ấy làm nhớ tới yếu điểm của mình. Khuôn mặt hài hòa, có nét gì đặc biệt, nhưng từ khi biết soi gương và nhận định về nhan sắc, Linh mặc cảm ít về đôi môi của mình. Môi cong cách kì cục, bình thường còn đỡ, cứ cười cái là nó lại ... tớn lên. "Môi Cuốn Lô" là cụm từ ghét nhất, em họ hàng trong nhà cũng chỉ dám lén lút gọi phía sau. Thế mà tên Phương híp đó, lần đầu gặp réo ngay, bảo Linh ưa cậu ta làm sao được!

      Ấy vậy mà, mẹ cậu ta, sau vụ gặp gỡ ở nhà hàng, nằng nặc muốn kèm cặp cậu quý tử. Hết viện cớ mối thâm tình bạn bè bao nhiêu năm với mẹ Linh, lại đến chuyện hai đứa trẻ từng có mối liên hệ từ thời mẫu giáo, từ chối kiểu gì cũng được. Thấy bảo cậu Phương kia còn đòi tuyệt thực phản đối, nhưng hình như nhịn được hai bữa đói phát điên, thế là lại lao ra, ăn hùng hục, cuối cùng bị đau bụng trận tơi bời.

      Sau vụ tuyệt thực thành, Tràm, mẹ cậu ta trực tiếp xách tai, áp tải "nạn nhân" đến nhà , năn nỉ , khiến đứa con ngoan như chẳng biết làm thế nào. Cuối cùng, câu của "bà mẹ Việt Nam hùng" đánh tan tất cả mọi do dự của . Bà mẹ Việt Nam hùng bảo, chỉ cần kèm cặp được thằng con trai trời đánh mẻ búa của thi được vào cấp 3, bất cứ lúc nào, Linh cũng có quyền đánh chén miễn phí tiết canh, miến ngan và các món đặc sản của nhà hết.

      Đặc thù của những nàng môi cuốn lô là rất ham ăn. Cho nên, , Mai Hiếu Linh gật đầu đầy quyết tâm với lời thề nội tâm sâu sắc. Ấy là kẻ thù nào vượt qua, nhiệm vụ nào hoàn thành, miễn là được ăn tiết canh cách mệt nghỉ.

      5. đời đúng là chẳng có cái gì miễn phí mà lại dễ dàng cả. Chân lí này Linh rút ra ngay từ khi lỡ dại gật đầu với mẹ của tên Híp đó. Cho nên, sau hôm ăn tiết canh đời, Linh phải bắt tay vào nhiệm vụ kèm cặp cho Phương Híp.

      và cậu ta cùng học lớp 9, có điều khác trường. Trong khi học trường trọng điểm của tỉnh, chàng David Phương Híp học ở trường dân lập có thành tích đì đẹt nhất nhì thành phố. Sau khi xem qua thời khóa biểu của cả hai hồi, căn ke cùng với lịch ôn luyện thi vòng 2 để chuẩn bị chọn đội tuyển quốc gia, Linh đành xếp cả ngày chủ nhật để "văn ôn võ luyện" cho Phương.

      Mặc dù gật đầu đồng ý trong miễn cưỡng, nhưng đến chủ nhật, Linh vẫn hề thấy Phương vác mặt đến. gọi điện sang cho Tràm, nghe bảo sáng sớm thấy Phương xách cặp táp rồi. Linh rất tức, nhưng nghĩ cậu ta học thôi. ngồi mình, trong buổi sáng đọc hết cuốn truyện "Đức mẹ mặc áo choàng lông" vừa được bạn quí mua lại từ hiệu sách cũ tặng cho. Đến tầm trưa, khi mẹ gọi xuống ăn trưa Linh quyết định cho rằng "học trò" của mình đến.

      Đầu giờ chiều, khi còn lờ đờ ngủ trưa, Tràm, xách tai Phương Híp lên thẳng nhà . Cậu ta quần áo nhem nhuốc vì vừa đánh nhau trận tơi tả phải, nhưng vẻ mặt sưng sỉa kia nhất định phải do việc đánh nhau mà thành. Tràm còn ấn thêm cái túi to tướng, đe dọa cậu con trai quý tử.

      "Nếu mà học tử tế đến chiều, cầm túi đồ mà luôn".

      Xong, cười nụ cười vừa dịu dàng vừa khổ sở với Linh, rồi tất tả ra về, chuẩn bị cho hàng quán. Còn lại cậu Phương Híp te tua đứng trước mặt , mặt sưng lên như cái bàn, gắt gỏng.

      "Vì nhiệt tình của cậu, tôi có mặt rồi đây. Lô, cậu hài lòng chưa?"

      "Hài lòng cái con khỉ í".

      Lần đầu tiên, con ngoan ngoãn là đáp lời thục nữ cho lắm.

      Buổi chiều, hai người lôi môn Toán ra giải quyết đầu tiên. Kể ra, chuyên Văn như Linh mà dạy toán cho người khác cũng hơi khó tin, nhưng vốn được lũ bạn gọi là quái vật vì Văn Toán đều rất "song toàn". Tuy vậy, chương trình dạy dỗ thể vào trực tiếp nội dung, bởi vì Linh nhất quyết bắt đầu buổi học bằng bằng việc bắt Phương là cho mép vở thẳng ra chứ được quăn tít như lò xo thế này. Còn cậu ta cương quyết giương đôi mắt ti hí lên bảo tôi làm đấy thế nào? Tưởng môi cong tớn thế kia mà tôi sợ hả! Kết quả cuối cùng, buổi học trở thành buổi hai người chí chóe, đả kích về ngoại hình của nhau thương tiếc. Ai bảo cậu ta chọc trước. Tưởng cái mắt híp của mình là đẹp lắm đấy à! Cuối buổi, Linh tuyên bố kèm cặp gì hết, mặc kệ tiết canh tiết củng. Phương cũng gào lên là cậu thèm vào học. Rồi ném cả cái quyển vở vẫn còn quăn tít vào mặt Linh, mặc cho thở phì phì và mắt trợn trừng trừng.

      Tưởng chuyện đến đấy là xong, Linh nằng nặc bắt mẹ gọi điện cho Tràm để thông báo tình hình rồi, lại sống đời vui vẻ rồi, dù được ăn tiết canh nữa. Cũng thấy Tràm quay lại thuyết phục gì nữa nên Linh yên tâm hơn. Thời gian này, có chút căng thẳng, vì cuộc thi chọn học sinh giỏi quốc gia kề sát nút.

      Linh vẫn nhớ như in buổi sáng hôm đó. Đề văn là phân tích bài thơ của "Tiếng chim tu hú" của Thơ. ngồi viết hăng say được quá nửa giờ bắt đầu bị đau bụng khủng khiếp. đau đến mức cầm bút lên nổi. Nhìn quanh, bạn bè viết rồn rột, Linh chỉ thấy từ dưới ghế ngồi của mình mảng đỏ ướt đẫm, bắt đầu chảy bò xuống dưới bàn chân của . Cơn đau cùng choáng váng khiến cố lắm, vẫn chỉ viết thêm được nửa trang rồi bỏ dở bài thi giữa chừng, gục đầu xuống bàn khóc. Giám thị xuống hỏi mấy câu, chỉ lắc đầu chảy nước mắt, cuối cùng đành dìu ra ngoài... tìm hiểu qua sách sinh học, cũng từng nghe bạn bè tới, nhưng biết khi kì sinh lý đầu tiên của mình lại đau đớn như vậy. Thầy giáo của nhìn thương xót, cũng đoán được tình hình, gọi điện về cho nhà , bảo người nhà tới đón.

      Nhưng Linh bao giờ biết "người nhà" của lại là Phương Híp. Lúc thấy cậu ta phi chiếc xe đạp tới, xanh mướt như tàu lá, đến mức trèo lên xe cũng nổi, cậu ta lại phải đỡ.

      Khi chiếc xe đạp , Linh gục đầu vào chiếc áo có số 7, biển chữ David Phương Híp, nghe cậu ta làu bàu.

      "Cái này gọi là bị hành kinh đấy hả!"

      còn sức để trả lời hay tức giận, hay ngượng ngùng gì nữa.

      Cậu ta tiếp tục diễn giải "Ừ, có vẻ đau. Thế này nghĩa là bị hành cho đến phát kinh đúng ????"

      Sau ba ngày tưởng như bị chảy máu đến kiệt sức, cuối cùng, Linh mới biết, hóa ra mình cũng dễ mà chết ngay được. Nhưng tâm trạng xuống thấp vô cùng tận, cứ mỗi lần nghĩ đến bài thi là nước mắt chảy ròng ròng. Bố lau nước mắt , Linh, con biết , thất bại của con cũng vẫn có thể là đỉnh cao của người khác. Con của bố giỏi, bố biết là thế. Lúc ấy, lại khóc lần nữa, nhưng là vì nghĩ sao mình có người bố tuyệt vời như vậy.

      Đến ngày thứ 4, tin buồn đến. Điểm thi vòng hai của có, điểm thấp nhất đội tuyển của lớp, chỉ đạt 5,5 điểm, đó là mức điểm tệ nhất mà Linh từng có. Nhưng cũng trong buổi chiều hôm đó, nhận được thông tin bất ngờ, năm nay lấy tổng điểm của lần thi tỉnh và điểm của lần thi này. Kết quả may mắn, trở thành thành viên cuối cùng của đội tuyển nhờ điểm thi vòng tỉnh đạt mốc 8,5. Khi nghe xong, phấn khích đến mức nhảy choi choi, còn bố bật cười xoa đầu bảo, có muốn ăn tiết canh vịt ???

      Ôi, nhắc đến tiết canh, lại bỗng dưng nghĩ đến Phương Híp, nhớ đến kiện bi ai kia. Trời ạ!

      Mỗi lần nhớ tới việc bị Phương Híp chứng kiến hình ảnh đáng ngượng ngập nhất của tuổi mới lớn, Linh càng ấm ức trách mẹ , sao lại bảo cậu ta đón cơ chứ. Tất nhiên, nghe đến việc đúng lúc thầy giáo gọi điện về nhà, Tràm xách cổ thằng con trai quý tới nhà nhận lỗi. Lại nghe tin từ trường báo đến cấp tốc, muốn thằng con lập công chuộc tội nên ấy khăng khăng bắt Phương Híp phải đón . Thế là ta được chứng kiến màn hay ho.

      Dù mẹ cỡ nào, dù Tràm có điện thoại đến mấy, nhưng sau chuyện này, quyết dạy dỗ hay liên quan gì đến Phương Híp nữa.

      Có điều, khăng khăng là thế, nhưng chẳng biết thế nào mà đúng sáng chủ nhật sau đó, lại thấy tên Phương Híp xách cặp đến nhà mình, còn lễ phép chào bố mẹ , là hốt hoảng. Sau mới nghe được vụ là, Tràm lạnh lùng bảo, nếu mà đến nhà Linh, xin lỗi và xin phép được học lại, bao giờ cậu ta được đá bóng. Thậm chí, Tràm còn tuyên bố, sẵn sàng ra giữa sân bóng lột quần để đét đít cậu ta. Ban đầu, Phương Híp coi lời đe dọa ấy như gió thổi qua tai, nhưng đúng khi cùng đồng đội chạy hùng hục sân bóng, bỗng nhiên thấy mẹ mình xuất , có vẻ như định tụt quần mình ra Phương Híp "gào lên điên dại" và gật đầu thỏa hiệp.

      Vậy là , khi đứng trước cậu trai 15 tuổi, mắt híp tịt, giọng chán nản rầu rĩ "Xin lỗi. Cậu dạy tớ , tớ học hành tử tế" lòng mềm ra như bún chan nước xáo măng, đành ngượng nghịu gật đầu...

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 2

      6. Việc "học hành tử tế" quả diễn ra, dù rằng bản tính "sâu bọ" của Phương Híp đôi khi vẫn nổi dậy khiến cho cả hai cùng sưng sỉa. Nhưng sau vài lần cãi qua cãi lại chẳng đâu vào đâu, cả hai quyết định đình chiến, Phương Híp thôi lôi chuyện bị "hành phát kinh" và cũng chấm dứt việc đả kích cậu ta tí nữa bị lột quần giữa sân vận động. Tuy nhiên việc châm chọc ngoại hình mắt híp và môi cong của nhau thể nào dừng lại.

      Dần dần mọi việc cũng vào nề nếp, qua vài buổi kiểm tra và hệ thống lại tình hình, Linh biết được rằng, Phương đến nỗi dốt đặc cán mai cho lắm, chắc vì quá mải chơi và thèm học mà thôi. Còn Phương cũng nôm na biết được rằng, Môi Cuốn Lô là cái nằng mặt sắt chính hiệu. Chưa hết giờ còn lâu cậu mới ngo ngoe, trốn chạy chơi gì được.

      Ngày Linh thi học sinh giỏi quốc gia, buổi sáng sớm, Phương Híp mang đến cho chiếc cặp lồng, trong đó có bát miến ngan thơm điếc mũi. Tràm bắt Phương Híp mang sang cho để thi tốt. Quả thực, đó là bát miến ngan ngon nhất trần đời, ngồi ăn xì xụp, thỉnh thoảng lại nhìn sang Phương Híp, nhận ra đôi mắt híp chặt kia cũng còn quá đáng ghét, thậm chí chắc dễ thương hơn nhiều, nếu như cậu ta nhìn ăn mà tặc lưỡi bảo, con ăn nhiều phát sợ!

      Có lẽ vì bát miến ngan rất ngon, tinh thần rất thoải mái, và vì đề thi đúng sở trường, mà lần thi đó đạt thành tích khá tốt, giải nhì quốc gia, thậm chí, còn nghe thầy giáo bảo, đó là giải nhì cao nhất trong các giải nhì toàn quốc. Giải này, đem tới cho khá nhiều "tiền của", các loại bằng và giấy khen, thậm chí, là các phần thưởng của thành phố và khu dân cư, khiến cho con lợn nhựa của trở nên béo mầm, và việc học hành trở nên nhõm hơn bao giờ hết.

      Tràm sau khi biết thành tích của Linh, càng hâm mộ cuồng nhiệt. Biết được vào thẳng cấp 3, hằng ngày rắc nhiều lạc vào bát tiết canh, rủ rỉ với rằng, biết Linh rất rất muốn làm việc với đứa biết điều như thằng con trai , nhưng vì đẻ ra nó nên biết làm thế nào. Giá đẻ ra quả trứng, ghét quá đem luộc (????) chứ cái thằng này làm cho khủng hoảng biết làm gì luôn. Từ ngày được Linh ôn, Phương khá hơn rất nhiều. Nếu mà Linh giúp Phương ôn thi được vào cấp 3 chỉ tiết canh, miến ngan, mà Linh thích bộ truyện tranh nào, cũng mua cho hết.

      Sở dĩ, Tràm biết Linh thích truyện tranh là vì có lần chợ, nhìn thấy cảnh Linh ngồi trước cửa hàng thuê truyện, đọc nhập tâm đến mức gọi mấy lần thấy. Hỏi Linh sao thuê về nhà đọc Linh bảo đọc tại chỗ rẻ hơn. Nghĩ đến cả bộ truyện tranh Maruko mình hằng ao ước, mắt Linh sáng như sao, gật đầu như bổ củi bảo nhất định giúp Phương bằng được.

      Thế là, Linh lại lên dây cót tiếp tục nghiệp học và hành (hạ) nhau với Phương Híp. Suốt mùa hè năm ấy, từng bước dìu dắt Phương Híp qua kì thi tốt nghiệp, lại đến kì thi cấp 3, Linh và Phương từ hai kẻ ghét nhau ra mặt tiến đến khí hòa bình, có thể ngồi cạnh nhau cả buổi mà cạnh khóe hay trợn mắt thở phì phì nhìn nhau gì nữa.

      Thậm chí, ngày Phương Híp đỗ cấp 3, và cậu ta thậm chí tiến đến tình trạng giống như là người trong gia đình. À, bởi vì Tràm vừa khóc vừa ôm lấy , sụt sùi rưng rưng gọi là: Con !

      Nhưng thích nhất với Linh ấy là, Tràm giữ đúng lời hứa. mua cho "con " cả bộ Nhóc Maruko mới tinh mà Linh vẫn nuốt nước bọt thèm muốn những 2 năm trời.

      Năm 2001.

      7. Con đường Cầu Cất vào mùa xuân. Lá bàng non lại xanh mướt góc. , tóc rất dài, chạy xe thong thả. Bên cạnh còn có chàng chuyên toán kính cận rất tri thức hỏi Linh năm nay thi trường gì. chưa kịp đáp lời chiếc xe cuộc từ phía sau vụt lên, áp sát . Ở tuổi 18, Phương cao lớn đến mức có đôi lần Linh phải hỏi Tràm có phải cho cậu ta ăn bột nở hay ? Nhưng giờ đây, cái mặt ăn bột nở lún phún râu và có vài cái mụn kia nghênh nghênh lên.

      "Ái dà, bạn Lô của tớ hôm nay lại có người tán tỉnh hả?"

      Mặc cho má đỏ hồng lên tức giận, Phương Híp vẫn nghênh ngang cười cười với cậu chàng chuyên toán. chàng này vẻ ngạc nhiên hết sức.

      "Lô, sao cậu gọi cậu ấy là Lô?"

      Linh chưa kịp chặn cái mồm của Phương lại, mắt cậu ta cười híp tịt cả lại, nham nhở vì đối phương trúng kế.

      "Vì cậu ấy hay chơi lô, lô đề ấy, há há"

      Phương cười lên khoái chí, càng khoái chí hơn khi thấy vẻ mặt cậu bạn trở nên hoang mang và ngần ngừ. Linh cũng phát điên, gắt lên.

      "Đồ Híp. cái gì thế hả?"

      "Ôi bạn Lô của tớ tức giận rồi. Haha, thôi thôi, lại, lại. Tớ gọi là Lô vì môi của cậu ấy giống như được Cuốn Lô. Nhưng mà nhũ danh này chỉ có tớ được gọi thôi".

      rồi, Phương giựt nhúm tóc của , mặc mắt trợn lên tức tối, còn nháy nháy mắt.

      "Tối nay nhớ sang nhà đây đấy. Mẹ đây thổi xôi nấu chè rồi".

      Rồi cậu vẫy tay, phóng xe thẳng. Đây là lần thứ mấy chục rồi biết, cứ có chàng nào "tò te te tí" chuyện trò thân thiết với Linh là lập tức cậu ta có mặt, lôi từ tên thân mật đến cái kiểu lửng lơ "bạn Lô của tớ" khiến mấy chàng sau vài lần tiếp cận đều lỉnh mất, làm Linh phát cáu. Buổi tối, sang bên nhà hàng Tràm mới khánh thành, Linh vẫn kìm được, đá cho cậu ta mấy cái. Còn cậu ta vờ trợn mắt bảo, đấy, con mới lớn là nông nổi, nhìn thằng nào cũng phát tín hiệu thế là người ta đánh giá cho. Cả hai lại chí cha chí chóe, cấu chí nhau loạn xạ. Chỉ khi đến đề tài năm nay hai đứa thi trường gì, khí mới lặng lẽ trở lại.

      Linh vẫn ở trong đội tuyển, nếu như đoạt giải ba trở lên có cơ hội tuyển thẳng, nên mọi người cũng chẳng hỏi nhiều. Chỉ có Phương là im lặng. Khi mọi người truy vấn mãi, Phương mới bảo, tại sao cứ phải thi đại học. Có nhiều cách, nhiều con đường để tới, chứ nhất thiết phải thi Đại học khiến cho Tràm rú lên, đập cho cậu ta mấy cái. còn nhờ Linh khuyên nhủ Phương Híp, để cậu ta đừng có bốc đồng và ngốc dại nữa.

      ra, từ giữa năm lớp 11, Linh biết Phương thích chuyện học hành. Phương học hề tệ, nhưng cậu học hành chẳng cho cậu niềm vui nào. giống như khi cậu đá bóng, đánh nhau, hay sửa chữa ô tô xe máy. Cuộc đời chẳng có mấy khi, vì sao lại bỏ mấy năm tươi đẹp nhất đời cho thứ mình thích. Lúc ấy, Linh hỏi Phương, cậu thích gì. Phương xòe bàn tay lem luốc đầy dầu mỡ ra, bảo tớ thích cái này. Tớ thích máy móc, sửa sang, lần mò nó. Linh bảo việc học lên làm cậu hiểu máy móc hơn, sửa chữa có phương pháp hơn. Nhưng Phương lắc đầu. Cậu lôi Linh đến cái xưởng sửa xe mà cậu vẫn thường qua lại gần năm gần đây, nơi này chính là nơi làm cho cậu dễ chịu nhất, vui vẻ nhất.

      Cái xưởng sửa xe này là của Khánh, kĩ sư cơ khí mở ra. Cũng là mối duyên tình cờ mà Linh và Phương Híp biết đến . Hồi đó, Thành Cận, em trai Khánh cũng là học sinh cá biệt trong trường cấp 3 của Phương, cậu ta và Phương có vài lần xô xát qua loa vì những lí do rất vớ vẩn, nhưng chung quy lại cả hai đều thấy nhau vừa mắt.

      Đỉnh điểm của căng thẳng chính là Thành Cận lại dám dở trò ve vãn Linh, thậm chí, có lần, vì lũ bạn thách đố mà ngay trước cổng trường cấp ba của Linh, lao đến sờ ngực của khiến cho vụ ấy inh ỏi khắp cả trường. Phương Híp biết chuyện, nhờ bạn nhắn Thành Cận ra chỗ, tẩn cho trận. Có điều, Thành Cận cũng phải vừa, hai người quần nhau suốt buổi chiều. Lúc Linh nghe tin, vội vã tìm. Lúc tới nơi cả hai te tua, mặt mũi đều sưng húp. Khi nhìn thấy Thành Cận lảo đảo cầm cục gạch lên, chuẩn bị táng vào đầu Phương Híp, Linh chẳng kịp nghĩ gì, chỉ biết nhắm chặt mắt hét lên, lao vào cản lại.

      Cục gạch thay vì táng vào mặt Phương, táng thẳng xuống mặt Linh, máu chảy xối xả, còn Linh ngất lịm gần như lập tức. Phương lúc này bò dậy, thấy Linh như vậy gào lên, định bóp cổ Thành Cận. Nhưng Thành Cận cũng bị màn máu me trước mắt làm cho hoảng hồn, chỉ trợn mắt, ú ớ, chỉ vào người nằm trong vũng máu, mãi sau mới lắp ba lắp bắp.

      "Từ từ, cấp cứu, Linh chết mất!"

      Hai thằng vác Linh lên. Phương khóc điên cuồng, xốc chạy. Vừa được đoạn người thanh niên phi con xe FX qua. Thành Cận nhìn thấy chiếc xe run rẩy gào lên, Khánh ơi, em giết người rồi! Em giết người rồi.

      Khi Linh tỉnh dậy, thấy mình ở trong xưởng sửa xe gần chợ Lớn, đầy mùi dầu mỡ và các loại xe từ cũ đến mới. Đầu được băng kín lại. Phương nhìn Linh, khóc đến mức đôi mắt híp sưng lên.

      "Yên tâm, Lô, cậu sao rồi".

      Đôi tay sứt sát của cậu ấy cầm lấy tay , vẫn còn run rẩy. Lúc này, Khánh, cùng Thành Cận, Phương đưa ra bệnh viện chiếu chụp lại. Rất may, có vấn đề gì nghiêm trọng, bác sĩ còn khen người sơ cứu có kĩ năng rất chuyên nghiệp. Hóa ra, Khánh trước từng học y hai năm, cho nên có kinh nghiệm. nhìn vết thương của Linh, biết chỉ ở phần mềm, còn ngất là vì quá sợ, cho nên sơ cứu cầm máu cho ngay. Về nhà, Linh dám khai , chỉ bảo đường sơ ý ngã. Dẫu thế, cả mấy hôm liền, tối nào Phương cũng bắt Tràm nấu cháo vịt, rồi hì hục chạy sang mang cho .

      Sau việc đó, Phương và Thành Cận lại bất ngờ quay ra chơi với nhau, trở thành em thân thiết. Tất nhiên, Phương cũng bắt Thành Cận sống chết bao giờ được "sờ" vào Linh. Khánh trở thành cả của mấy đứa. Những giờ rảnh rỗi, Phương rất thích ra xưởng xe của , nhờ chỉ cho những chiêu sửa sang máy móc. Thậm chí, cậu ở lì ở đó, Linh có muốn ốp cậu học hành cũng phải bê sách vở qua đó luôn.

      Có nhiều lần, Phương với Linh, sau này cậu cũng thích có xưởng xe như Khánh, cậu "độ" lại những con xe ngầu đúng như cậu muốn. Và cũng chẳng ít lần, Phương với Linh, cậu muốn thi Đại học.

      Chẳng thể ngờ, Phương Híp còn dám với cả Tràm nữa. Mấy hôm liền, hôm nào Tràm cũng gọi điện cho , nhờ thế nào cho Phương Híp "tỉnh ngộ". Bản thân Linh dù thông cảm lắm lắm, nhưng tự thâm tâm vẫn nghĩ, Phương nên thi Đại học hơn.

      Khi mà cả lũ học sinh cấp ba cấp tập mua hồ sơ dự tuyển Đại học, Phương vẫn thờ ơ, mặc cho vợ chồng Tràm ngày ngày rên xiết. Linh cuối cùng đành phải tự tay làm hồ sơ luôn cho cả Phương nữa. Khi thấy hì hục điền điền dán dán, Phương hét ầm lên, khăng khăng chịu. Nhưng cuối cùng, khi Linh bảo với Phương, vì tớ . Coi như thi Đại học vì tớ , Phương im lặng...

      Những tháng ngày cuối lớp 12 lúc nào cũng căng thẳng với những dự định tương lai. Đến ngay cả người tâm lí thi cử vững vàng như Linh vẫn có những đêm nằm mơ trượt đại học khóc lóc ầm ĩ. Đối với , kì thi Quốc gia trước mắt cũng chẳng khác nào kì thi Đại học. Thực lòng, muốn đoạt giải quốc gia để khỏi phải thi Đại học. Trong thời gian đó, có thể "ốp" Phương ôn luyện tốt hơn.

      Buổi sáng hôm ấy, Phương Híp phi xe qua nhà, như thường lệ, mang cho cặp lồng miến ngan thơm nức mũi. Phương vẫn ngồi kiên nhẫn đợi ăn và thở dài biết thức ăn nạp nào nó biến đâu mà vẫn còi cọc thế này. Và sau đấy, chiếc xe giờ đây trở nên bé với cậu, Phương Híp chở bước vào kì thi sinh tử. Đứng trước cổng trường, đột nhiên Phương rút túi quần, chìa ra túi , có mấy viên thuốc xanh xanh. Linh hỏi cái gì thế? Phương Híp mặt đỏ lên, bảo là thuốc giảm đau, đề phòng lỡ đau bụng.

      Ặc!

      Mặt lập tức còn đỏ hơn mặt Phương Híp.

      Đề thi năm đó ra về thơ Nguyễn Du. Và may mắn cũng phải dùng đến thuốc giảm đau của Phương Híp. Linh biết bài của mình ở phong độ tốt nhất, nhưng cũng quá tệ. Khi trở ra, bất ngờ nhìn thấy Khánh, Thành Cận và Phương Híp đứng dàn hàng ngang vẫy tay rối rít. Khánh bảo, nhân dịp Linh thi xong, đãi mấy đứa ăn chè mệt nghỉ.

      Thời đó, chè 500 đồng cốc to đùng, bọn học trò vẫn đùa là chè "trăm năm" ở đường Quang Trung. ăn ngon lành hết hai cốc, bụng căng tròn, còn Thành Cận, Phương Híp, và cả Khánh tổng cộng đánh chén hết 10 cốc. Khi Khánh móc túi trả tiền, đột nhiên, Linh nhìn thấy từ trong ví rơi ra vỉ nho màu đỏ. cầm lên, biết là thứ gì, lật ngang lật ngửa Phương Híp giằng lấy, giọng giận dữ.

      "Sao cậu lại nghịch thứ này????"

      Linh ngơ ngác "Tớ có nghịch đâu. Tớ thấy của Khánh đánh rơi".

      Thấy cậu ta thở phào, Linh kéo tay Phương Híp giật giật.

      "Nhưng nó là cái gì thế?"

      Nhưng Phương Híp thèm trả lời, cậu ta rảo bước thẳng. Linh theo sau, tự dưng thấy Phương Híp quàng tay qua vai Thành Cận, gì đó. Cả hai cười đến là khoái chí.

      Linh ngạc nhiên, nhưng cũng quên nhắc nhở "Này, cậu phải trả lại cho ấy đấy".

      "Biết rồi. Biết rồi..."

      Rất lâu sau đó, Linh mới biết cái vỉ đó là cái gì. Đó là khi buổi chiều, đến xưởng sửa chữa của Khánh thấy nó đóng cửa. Đợi lúc, quyết định vòng ra phía hông nhà, ngồi tựa vào chiếc bánh xe tải lớn, chăm chú đọc cuốn tiểu thuyết "Cuốn theo chiều gió" mà vừa rút hết tiền trong lợn ra để mua. Mối tình của Scarlet và Rhett Butler hấp dẫn quá, đến mức như quên cả thời gian. Chỉ đến khi tiếng nổ quen thuộc của xe Khánh tấp lại, Linh mới ngẩng lên, nhìn thấy Phương Híp cùng Thành Cận nhảy xuống, cả hai đều có vẻ phấn khích kì lạ. Linh chưa kịp lên tiếng Thành Cận ném sang cho Phương mấy cái vỉ nho , giống hệt cái mà Khánh làm rơi hôm trước.

      "Này... cầm lấy. Hố hố, mày dùng tốn quá".

      Phương nhe răng cười, đút ngay vào túi.

      "Thankiu"

      Khánh đập đầu hai đứa "Lớn rồi, tự biết bảo vệ mình. Cái gì cũng tiết chế thôi".

      Thành Cận cười cười "Vầng, em biết rồi. Gớm đưa tụi em vào đời mà cứ làm như trong trắng thế..."

      Phương Híp ấp úng ", bao nhiêu tiền... để em"

      Khánh vỗ vai Phương Híp "Thời bằng mấy đứa. cũng tò mò. Mà cái trò cứ tò mò nhiều khi lại sinh lắm chuyện. đưa hai đứa cho biết. Đó phải việc xấu, nhưng thời điểm này của mấy đứa cũng chưa thích hợp. rồi, phải biết bảo vệ mình cho tốt".

      Linh nghe Phương Híp và Thành Cận đồng thanh nhau "vâng" tiếng lớn. Sau đó, giọng của Thành Cận còn vang lên trêu chọc.

      " Này Híp, mày sợ em Lô nhà mày biết à!"

      thấy Phương cười híp chặt hết cả mắt "Thằng Cận kia. Mày liệu liệu cái mồm đấy..."

      Linh cứ ngồi lặng ở đó. Cái suy nghĩ mà vừa liên tưởng đến, làm rất sợ. Nhưng mà, ngay cả đến ngày xác nhận đó là thứ gì, Linh cũng chưa từng lần hỏi Phương về câu chuyện ấy. Chỉ biết là, từng rất sốc, từng rất tổn thương. Hóa ra, thế giới của con trai, là như vậy, luôn như vậy. Có những điều, chẳng nên biết, chẳng nên biết làm gì....

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 3

      8. Ít lâu sau, Linh nhận được kết quả thi Quốc gia. Đúng như thầm đoán của , đoạt giải ba, đủ tiêu chuẩn để vào thẳng Đại học. Cả nhà sang bên nhà hàng mới của Tràm ăn bữa, nhân tiện liên hoan luôn vụ mấy ngày trước Phương bị xe đâm mà thoát chết, chỉ xây xát qua loa. Hôm ấy, Phương, Linh rủ thêm em Thành Cận nữa. Buổi liên hoan rất vui, mọi người hùa vào giờ là nhiệm vụ của Phương Híp và Thành Cận, hai đứa nhất quyết phải làm nên cơm nên cháo trong kì thi sắp tới đấy. Thành Cận "vâng" ngay, nhưng Phương vẫn ậm ờ. Linh nhìn thái độ đó, đột nhiên thấy rất bất an.

      Khuya hôm ấy, Khánh bỗng dưng qua nhà, có món quà tặng . Đó là chiếc gối ôm hình chú lợn hồng mũm mĩm khiến Linh rất thích, nhưng trong lòng vẫn có chút ngại ngần. Khánh như hiểu tâm trạng , , chỉ là món quà cho em , đừng ngại. Linh vì câu "đừng ngại" đó mà hết ngại luôn, nhưng vì thích quá nên cuối cùng vẫn cầm lấy, cười tít mắt cảm ơn. Sau phút tần ngần, Linh bảo với Khánh chuyện của Phương. nhờ khuyên Phương chút. ràng là với tụi Phương và Thành, Khánh là người rất đáng tin cậy. Khánh đồng ý, chỉ bảo trong quá trình ôn luyện, Linh nhớ kèm cặp luôn cho cả Thành. Linh gật đầu ngay lập tức. ra, chẳng cần dặn, bình thường ba đứa vẫn túm lại học với nhau.

      Vài ngày sau, Linh bất ngờ khi thấy Phương "khí thế" với chuyện thi Đại học hơn hẳn. Quả là Khánh có chiêu bài đặc biệt. Những buổi chiều, thường sang hẳn nhà của Phương Híp, miệt mài cùng hai chàng ham chơi giải đề đến khi tối mịt. Có hôm buổi tối lại còn phải ở lại thêm để rèn giũa vụ tập tành viết vở sạch chữ đẹp cho Phương Híp, bởi vì cậu chàng chữ lúc nào cũng ngoáy tít, rối tinh rối mù, vô cùng khó đọc. Phương Híp lại rất thiếu kiên nhẫn trong cái vụ này khiến cho hai người cãi nhau mấy trận, tức đến mức khói xịt lỗ tai.

      Đỉnh điểm là vụ Phương bảo Linh nhiễu , suốt ngày vẽ việc cho cậu ta làm, khiến Linh cáu tiết ôm hết cả cặp sách đùng đùng bỏ về, bảo kèm kiếc gì nữa, cũng còn bao nhiêu thứ phải học phải làm chứ chẳng rỗi hơi, kệ cho Phương tự sống tự chết. Nhưng mới sáng hôm sau, lại thấy cậu ta lù lù ngồi con xe đạp mới, chống chân nhìn Linh gãi đầu gãi tai bảo thôi đừng có mà giận nữa. Tối qua tớ rèn viết đến tận sáng, mờ hết cả đôi mắt đẹp rồi đây này, Linh lại thấy những ấm ức bay vèo mất.

      Những ngày ôn tập cứ thế mà trôi qua. Học hành ở nhà Phương Híp có cái sướng là Tràm chăm sóc cho ba đứa tới tận răng, suốt ngày tiếp tế lương thực, bàn lúc nào cũng đầy đồ ăn vặt cho 3 đứa. Mỗi khi ngó vào phòng, thấy Linh tay gạch xoèn xoẹt bài giải của Phương và Thành Cận, mặt hai chàng ngắn tũn cả lại, lại cười đến là yên tâm. Thỉnh thoảng cũng áy náy, hỏi Linh là kèm cặp hai đứa này thế, thời giờ đâu mà Linh học bài của mình, còn thi tốt nghiệp nữa. May mà với Linh, chuyện học hành khá đơn giản, lúc hai người kia giải đề, lại ngồi ôn thi tốt nghiệp, còn tự tay làm đề cương ôn luyện, tóm lược từng môn cụ thể, rồi bắt Phương và Thành Cận rảnh rỗi học dần...

      Bài vở cuối cấp chất đến tận đầu, tưởng như học mãi cũng hết, nên ba đứa mở mồm ra là lại ca cẩm. Căng thẳng quá, có lúc Thành Cận đổ vật ra bàn bảo nghỉ tí thôi, kiểu này tẩu hỏa nhập ma mất. Thấy hai cậu bạn loạn đầu lên , Linh đành gật đầu phá lệ cho hai chiến sĩ tan học sớm.

      Thích nhất là những buổi chiều, giải quyết xong đống bài vở, lại thấy chiếc xe Zeep của Khánh lù lù đỗ lại trước cửa nhà. Mấy đứa lao ra, leo phắt lên xe, đòi Khánh chở lượn phố, đứa nào đứa nấy mặt đều hớn lên, thấy vô cùng oách. Khi mấy em dừng lại ở hồ Bạch Đằng, uống thứ nước mía mát rượi của Phượng xả hơi, khi chạy xăng xăng qua ngõ Tuy An ăn bánh rán rồi bánh đúc, khi lại tụ tập lại quán cháo cá ở Nguyễn Trãi mà Linh vô cùng hâm mộ... Vừa ăn vừa buôn dưa, chém chả tơi bời, nội dung của Phương và Thành Cận lúc nào cũng xoay quanh vụ em nào xinh, em nào "bốc", Khánh luôn tủm tỉm cười còn Linh cắm mặt xuống ăn. Nhiều khi, ăn uống xong, giữa những câu chuyện linh tinh lang tang đầu cuối, mấy đứa lại đột nhiên, lặng ngắt, thừ ra suy nghĩ, biết giờ này năm sau cả lũ thế nào. Ai trượt ai đỗ, ai là sinh viên, ai người ở lại.

      Những ngày tháng đó sống thấy căng thẳng phập phù, mà khi qua rồi lại xiết bao nhớ nhung hoài niệm...

      9. Thời gian cứ vùn vụt trôi, kì thi tốt nghiệp chưa qua, kì thi đại học chuẩn bị tới. Khi bảng điểm tốt nghiệp dán lên bảng tin trường, Linh hoàn toàn nhõm khi biết mình chắc chân suất ở trường Đại học Quốc Gia. Còn Phương và Thành Cận, điểm thi môn trồi môn sụt, vẫn bị bằng trung bình. May mà mấy môn điểm thi đại học tương đối khấm khá.

      lên Hà Nội luyện thi theo phong trào, Phương híp và Thành Cận ở nhà với giáo Môi cuốn Lô, giải quyết nốt đống đề luyện thi còn dở. Giữa hai người, Phương nhỉnh Thành hơn đôi chút, nhưng cẩu thả, hay vắn tắt, nhảy cóc. Còn Thành, bề ngoài láu táu nhưng khi làm bài lại rất cẩn thận ràng, cho nên, Linh với cả hai đều là thấp thỏm âu lo.

      Gần sát ngày thi, Khánh tuyên bố chở xe cho Phương Híp, Thành Cận lên thi cho yên tâm. Linh tấm tức ghen tị làm gì có ai thi đại học mà oách thế. Khánh nửa đùa nửa bảo, em có thích cùng luôn. Tranh thủ chơi ở Hà Nội mấy hôm. Tưởng là đùa thế, nào ngờ vừa nghe Khánh , mắt Tràm sáng rỡ, bảo, có Linh được tốt quá, hoàn toàn yên tâm. còn chạy sang nhà Linh, nì nèo với mẹ Linh buổi tối, thuyết phục cho Linh . Bảo rằng được tuyển thẳng Đại học, cũng nên cho nghỉ ngơi xả hơi bữa. công mấy việc. Hơn nữa căn nhà của Khánh ở Hà Nội, thấy bảo rộng rãi lắm, 3 phòng, ngủ nghỉ thoải mái.

      Chẳng hiểu thế nào rồi mẹ Linh cũng đồng ý.

      Đó là ngày hè chói chang. Ba đứa, Linh, Thành Cận, Phương Híp trèo lên thùng con zeep màu xanh biển của Khánh, tiến thẳng về Hà Nội. Thùng xe thỉnh thoảng xóc rung bật lên, nhưng ba đứa vẫn bô lô ba la nghỉ. Đến lúc mệt quá, Linh lăn ra ngủ, khi ngả lên vai Thành, khi dụi cả vào vai Phương. Thấy cứ trượt dần, ngả ngả nghiêng nghiêng, Phương còn quàng tay qua người, kéo hẳn Linh vào lòng mình.

      Con đường cứ trôi về phía sau. trời nắng xanh gió mát. Cuộc đời luôn có điều để chờ đợi. Đó là cuộc sống của Linh, Phương, và Thành khi đó.

      Mấy ngày ở Hà Nội, trong căn nhà hai tầng ở phố Quan Nhân là những ngày vui như Tết. Sát gần kì thi, Khánh bảo ôn tập đủ rồi, giờ lấy tinh thần thoải mái để thi cử thôi. Mấy đứa được lời như cởi tấm lòng, thế là đánh bài xem phim mệt nghỉ. Khánh còn thuê về cho Linh đống truyện, vừa ăn bỏng ngô vừa đọc đống tiểu thuyết, chẳng còn gì ưng ý bằng.

      Ngày Phương và Thành bước vào phòng thi, Linh hỏi Khánh có biết phủ Tây Hồ ở đâu , nhờ đưa tới đó. Khánh là thổ địa Hà Nội mấy năm, lập tức chở Linh . Phủ vắng lặng, thâm nghiêm, bầy chim sẻ thảnh thơi ở sân chùa nhặt gạo. Linh vào nơi này, chắp tay thành kính, cầu mong cho những người thương nhất của luôn an lành. Cầu cho 2 cậu bạn của đỗ đại học. Thấy nhắm mắt lầm rầm hồi, xong khi mở mắt là niềm vui sáng bừng nét mặt, Khánh chỉ cười lặng lẽ. Chơi ở phủ lúc, Linh được Khánh đưa đến hồ sen gần đó.

      Giữa mùa, hoa sen thơm ngát. Linh và Khánh ngồi dưới tàng phượng đỏ, nhìn về những bông sen rập rờn giữa hồ, cảm giác vô cùng dễ chịu, tưởng như có thể ngủ ngay được. Khánh hề nhìn , thản nhiên.

      " nghe trộm, hình như vừa nãy em chỉ cầu nguyện cho Phương".

      "Đâu ạ! Em cầu mong cho mọi người, trong đó có cả cậu ấy".

      Khánh mỉm cười, đột nhiên quay sang nhìn .

      "Nhiều lúc, thấy ghen với Phương quá"

      "Sao ạ?"

      "Vì nó có bạn như em".

      Mang máng hiểu Khánh gì, Linh ấp úng.

      "Em chơi với cả Phương và Thành, em chơi với cả mà".

      "Ừ, biết chứ! Nhưng em đối với Phương lúc nào cũng đặc biệt. Vô cùng đặc biệt".

      "Vì tụi em chơi với nhau mấy năm. Mẹ em và Tràm thân thiết từ lâu... Tràm coi em như con ấy"

      Khánh đột nhiên cười khẽ.

      " phải con . Mà là con dâu"

      Linh sững ra, lúc sau ấp úng vẻ bằng lòng.

      " Khánh toàn gì đâu í. Thôi mình về thôi, có khi Thành với Phương thi xong rồi".

      Lúc lên xe, Linh vẫn tự nhiên thoải mái. Khánh nhìn sang , bật cười, tay cụng lên đầu .

      "Thôi nào, trêu có tí, sao mà giận rồi?"

      Linh làm mặt nghiêm, với trịnh trọng "Lần sau đừng thế. Cái đồ Híp ấy có khi nhìn thấy em lại mất tự nhiên".

      Khánh gật đầu, chạy xe . Linh nhìn mông lung ra ngoài cửa xe, nhận ra cơn nóng vẫn đổ dồn lên hai má. Linh biết, tỏ ra bằng lòng, là bởi vì, thực , Khánh đúng điểm của Linh. coi Phương vô cùng đặc biệt.

      Mối quan hệ của và Phương Híp là từ tình huống bị gán ghép học hành do hai bà mẹ tác động, nhưng sau thời ban đầu ghét bỏ và xúc xỉ nhau, hai người dần thiết lập tình bạn đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ, nó có thêm chút của tình thân. Hai đứa đều là con , đều thích cảm giác có thêm ai đó để quan tâm. Vì thế mà, Phương trở thành người ở bên nhiều nhất trong những năm tháng mới lớn. Dù trái ngược nhau hầu như mọi mặt, nhưng Phương và Linh rất bằng lòng với trái ngược đó, lại còn có cảm giác bổ khuyết cho nhau...

      Có lẽ, Linh vẫn cứ coi đó là điều tự nhiên, hoàn toàn bình thường, nếu như kiện chiếc bao cao su đó. Ngày ở xưởng của Khánh về, Linh vẫn lơ mơ nỗi bất an về cái vật bí mơ hồ, thứ từng rơi ra ở túi của Khánh, thứ mà Thành Cận bảo Phương dùng "quá tốn" và những lời dặn dò của Khánh với cả hai rằng phải biết bảo vệ bản thân mình khiến cho Linh mất ngủ. ngày, khi tìm chiếc kéo để cắt nhãn vở, Linh mở ngăn kéo tủ đặt gần giường bố mẹ mình, và nhận ra đó là thứ gì. thấy mình chết lặng, có nỗi thất vọng ghê gớm, cả coi thường với Khánh, Thành, và đặc biệt là Phương Híp. Cậu ta... ghê tởm!

      Những ngày đó, Linh lầm lì, muốn tránh mặt Phương. Kì lạ, chuyện đó cùng xảy ra với ba người, Khánh, Thành, và Phương, nhưng chỉ riêng với Phương Híp, Linh có kì thị đặc biệt, cảm thấy mình thể nào chấp nhận được. Còn cậu ta hiểu gì cả, cứ lởn vởn ở xung quanh, hỏi ra bằng được cái thái độ khó hiểu của Linh, mặc cho nhất quyết im lặng. Cả ánh nhìn xét đoán của Khánh và và dò hỏi của Thành Cận cũng làm Linh khuất phục. Thậm chí, buổi tối, Tràm còn chạy sang hỏi Linh, cái thằng "nghịch tử" nhà làm gì để Linh bực mình, nhất định điều trị. Nhưng Linh lắc lắc đầu, , chỉ thấy buồn đến ngợp cả lòng.

      Vụ chiến tranh kéo dài được tuần. Đến ngày thứ sáu, Phương túm tay Linh lại ngay trước cửa nhà , dưới vòm xanh rộng của hai cây hoa sữa, nhất quyết bắt cho bằng được. Linh vùng vẫy, hét lên loạn xạ, bảo đừng bao giờ động vào tôi, rồi đẩy bật Phương khiến cậu loạng choạng mấy bước. Cuối cùng, Phương nhìn bằng cái nhìn bực mình và thất vọng, quay phắt . Linh trông theo bóng cậu trai có cái chữ to tổ bố David Phương Híp quen thuộc áo, thấy trong ngực mình, như có thứ gì đó vỡ tan, chảy tràn ra như đê vỡ. Lúc ấy, Linh mơ hồ nhận ra, tất cả mọi việc thế này là do thích người. người xứng đáng...

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 4

      10. Nhưng buổi chiều hôm đó, cả phố ầm lên là dốc Cầu Cất có tai nạn, hai đứa học sinh máu me be bét hình như cứu được rồi. Nghe cái tên Phương Híp vụt qua tai, Linh chỉ thấy mình tê dại đến lặng người, cả phút sau mới sực tỉnh, cắm mặt chạy như điên, chạy đến nỗi cả người như bạt . Đến đầu dốc, thấy đám đông vẫn xúm xít, xe cấp cứu vừa chạy , Linh cố sức chen vào, chỉ thấy đường, chiếc xe cuốc của Phương bẹp thành dúm, chỏng chơ vũng máu. Linh tưởng như mình chết, chết ngay lúc đó. Nhưng khi Linh sắp ngã xuống, bàn tay túm chặt lấy .

      "Đến bệnh viện, nhanh, xem thằng Híp thế nào!".

      Đó là mẹ Linh. Linh như hồi phục, hấp tấp trèo lên xe của mẹ. Cả chặng đường lảm nhảm nguyện cầu tất cả các đấng cứu thế, cứu giúp cho bạn . Hãy cho Phương Híp cơ hội sống! cầu xin bằng tất cả niềm tuyệt vọng.

      Lúc đến bệnh viện, Linh và mẹ chạy vào phòng cấp cứu, vẫn có tin tức gì. Mẹ Linh vẫn chạy ngược xuôi gọi điện cho bố mẹ của Phương về quê tận Ninh Giang. Thời ấy chưa có di động, nên mò tìm được số để gọi về quê cũng là lúc lâu. Linh níu áo mấy bác sĩ, ai cũng bận rộn, ai trả lời , khiến cho nỗi sợ hãi trong càng thêm dồn dập, mỗi lúc thêm quay cuồng.

      Lúc sau, khi Linh đờ ra với những viễn cảnh kinh hãi nhất, giữa hành lang, cậu thanh niên, áo sơ mi trắng bị máu nhuộm thành đỏ, lảo đảo ra, mặt vẫn tái mét. Linh trân trân nhìn, cảm thấy người về phía mình kia, xa lạ đến phát sợ, mà cũng gần gũi đến phát điên. Nhìn thấy Linh, Phương sựng lại thoáng, rồi chạy đến, tay dang ra, ôm Linh chặt. Cậu cứ miên man, miên man, bảo là Linh ơi, tớ sợ quá. Tớ tưởng tớ chết rồi. Vừa Phương vừa run rẩy cả người, giọt nước mắt của cậu có màu đỏ vì chảy qua chỗ xây xước mặt. Linh ở trong vòng tay cậu thanh niên mới lớn, khóc đến mức nước mắt lại làm cho chiếc áo vốn đỏ quạch càng ướt đẫm, màu đỏ càng lan rộng hơn.

      Sau kiện sinh tử ấy, Linh biết, cuộc đời này, quan trọng nhất là Phương còn sống, ở bên cạnh , làm người bạn tốt của . Còn cậu có làm gì nữa, có "ghê tởm" thế nào chăng nữa, cũng còn quan trọng...

      miên man với dòng suy nghĩ, Linh chợt thấy đầu bị xoa . Ngẩng lên, thấy ánh mắt dịu dàng của Khánh như dò hỏi .

      "Em sao thế. Cả chục phút gì. Sắp đến trường rồi".

      Linh sực tỉnh. nhìn quanh, cổng trường đầy ắp những phụ huynh đón đưa học sinh. Khánh tìm chỗ tấp xe, rồi kéo Linh vào gốc cây chờ đợi. Đến lúc, nhìn thấy bóng của Phương hớn hở chạy lại, cười đến khi mắt híp thành hai sợi chỉ, Linh lại thấy trong lòng ấm áp. Ừ, cứ thế này, cứ thế này mãi cũng được, cũng sao cả.

      Kì thi Đại học đó, Thành Cận và Phương Híp trải qua tương đối êm ả, chỉ có biến cố nho là đúng ngày cuối cùng Thành Cận lại bị Tào tháo đuổi cả đêm, nhưng may mắn là uống thuốc cầm nhanh chóng và ăn thêm bát cháo hành do thị Nở Môi cuốn lô nấu nên vẫn có sức chiến đấu như bình thường.

      Xong mấy ngày thi, cả hội ăn liên hoan bữa, tất nhiên vẫn do Khánh chiêu đãi, thậm chí, còn dắt mấy đứa chơi trò ở công viên nước, hò hét um tỏi trận đời. Linh biết bơi nên ôm phao lội bì bõm mặc cho hai chàng trêu chọc. Đến buổi chiều cả lũ lên xe "về nước", tiếp tục những ngày đợi chờ và nơm nớp lo âu.

      Lúc này, dù lo lắng nhưng giải phóng được áp lực học hành, Phương và Thành cắm mặt vào quán game, bàn bi – a, và sân đá bóng, "trả thù" quãng thời kì chỉ có biết đến bài với vở. Thời gian còn lại túc trực ở xưởng Khánh. Vài lần, Khánh khen Phương đoán bệnh xe rất có nghề khiến cậu chàng cười tít mắt, rất sung sướng. Có hôm, Phương còn phi xe đến nhà, kéo Linh lên xe chạy vù ăn cháo cá, bởi vì hôm đó Khánh bận, cậu ta sửa giùm con xe cho khách hàng, ai dè xe chạy ngon ơ, kia còn dúi cho Phương cả mấy chục ngàn. Cảm giác "làm ra tiền" khiến Phương phấn kích đến mức cười luôn miệng. Đúng là cái đồ trẻ con!

      Thông tin điểm thi đại học đến vào giữa tháng 8. Hồi ấy, internet còn kém phát triển, hầu như sĩ tử muốn biết điểm sớm vẫn phải lên tận trường để xem. Ở thành phố này mới lác đác xuất dịch vụ xem điểm thi đại học , hai năm, tập trung hết ở khu đường Trần Hưng Đạo. Hôm ấy, Linh được Phương Híp dạy chơi bi – a, mắt ngắm ngắm nghía nghía quả bóng Thành Cận chạy xồng xộc vào, bảo có điểm rồi, thôi. Cây cơ bị rơi lăn lông lốc xuống sàn, Phương Híp kéo tay Linh chạy mạch lên chiếc xe cuộc được lên đời từ hồi Phương tai nạn. Phương cuồng cẳng đạp. Bên cạnh, Thành cũng đạp xe vội vã, mặt ướt mồ hôi, thỉnh thoảng lại giơ tay vuốt, cả lòng bàn tay như có dòng nước chảy qua. Linh nhìn bờ vai thẳng băng cứng đờ của Phương đằng trước, nhận thấy hóa ra, cái con người từng chẳng muốn thi đại học kia, giờ đây cũng vô cùng căng thẳng.

      Chen chúc mãi đến gần trưa, sốt ruột phát điên, cuối cùng, Phương cũng giành được vào chỗ xem điểm. Linh ngấp nghển đứng ngoài, nghe tiếng Phương hú lên tiếng, bất giác nhắm nghiền mắt, biết rằng niềm vui đến. Nửa phút sau, lại thấy Phương hú thêm tiếng nữa, rối rít vẫy tay với Thành Cận. Nhưng Thành Cận hú hét gì cả, cậu ta đứng như trời trồng, gỡ kính, chậm chạp lau nước mắt.

      Điểm của Thành Cận cao hơn Phương Híp 0,5, cả hai chỉ nhỉnh hơn điểm chuẩn có chút xíu. Nhưng đó tấm vé vào Đại học, tấm vé tới tương lai. Linh xem xem lại tờ giấy mà Phương Híp ghi điểm, lúc này mới thấy mắt mình ươn ướt. đột nhiên thấy mình được bế bổng lên, nhưng phải là Phương mà là Thành Cận. Cậu ta nhấc Linh lên, quay mấy vòng, khiến hét ầm ĩ. Lúc đặt Linh xuống, cả hai cùng lảo đảo, Linh nhìn thấy Thành Cận nhìn mình, tràn ngập biết ơn.

      "Linh, cảm ơn cậu! Là nhờ cậu".

      Linh còn chưa kịp đáp lời, Thành Cận bị đẩy bật ra. Linh thấy mình bị kéo ập vào bờ ngực rộng rãi trước mặt, tiếng tim đập thình thịch phía bên trong chiếc áo đẫm ướt mồ hôi của Phương. Cậu ta giữ chặt Linh ở đó, cười cợt.

      "Có nghe thấy ! Trái tim của tớ đấy. Thankiu, thankiu Môi cuốn Lô của tớ".

      Có lẽ, ngay cả khi biết được kết quả cao nhất trong các kì thi học sinh giỏi, Linh cũng chưa từng có cảm giác hạnh phúc và ấm áp khi biết hai cậu bạn, hai chàng ngổ ngáo, nghịch rách giời của mình đỗ đại học. Sau khoảnh khắc đó, còn là giọt nước mắt mừng rỡ của Tràm, là nụ cười chúc mừng của Khánh, là những ngày liên hoan liên miên, mệt nghỉ... Là những nỗi hân hoan của những cậu 18 tuổi, chuẩn bị bước vào đời sinh viên gọi mời trước mặt.

      11. Đúng trong những ngày nôn nao sắm sửa đó, thành phố nơi Linh ở mưa tầm tã ba ngày ba đêm. Phố nhà Linh nằm ven sông Cầu Cất, đúng đợt mưa, lại gặp khi lũ về, nước bắt đầu tràn vào con phố. Đến ngày thứ hai, nước mấp mé gần chạm vỉa hè, thấy tình hình mưa dứt, nhà nhà đều cấp tập việc chống lũ, chạy lấy đất, lấy cát, xi măng đủ cả. Bố Linh trông trời hồi, bảo kiểu này ổn rồi, đắp đất trước nhà cũng chẳng ăn thua. Chuẩn bị kê cao bàn ghế, giường chiếu và di chuyển đồ đạc lên tầng 2 thôi. Linh nghe thế xanh mặt, biết kê cọt thế nào, nhà có ba người đến hai người trói gà chặt. Ngay khi mà Linh còn đờ đẫn thế, có ba chàng quần đùi áo may ô ướt sũng vào. Khánh mỉm cười chào bố mẹ Linh, bảo tụi cháu đến, có gì giúp nhà chú kê đồ. Bố Linh thở phào, Linh cũng cảm động, cười toe toét, mặc kệ cái môi lại cong tớn lên, cũng thèm che miệng như mọi bận.

      Mất hơn tiếng đồng hồ ba chàng cao lớn cũng giúp nhà Linh sơ tán đồ đạc cơ bản, và chèn gạch để kê đồ đạc lên cao. Hàng xóm nhìn sang trêu chọc, bảo nhà có con lớn sao mà thích thế. Nghe vậy, ba chàng lại chạy sang bên ấy, bảo là nhà người già cũng thích lắm đấy ạ! Ba người chạy hết nhà này đến nhà khác trong khu phố, cuối cùng, ai nấy đều thở hồng hộc, mặt mũi đỏ bừng, nhưng thần sắc rất vui vẻ. Có bác tổ trưởng dân phố còn trêu bố mẹ Linh, rút cục chấm chàng rể nào thế khiến Linh ngượng ngùng, mặt cắm cả xuống, chẳng dám nhìn ai.

      Hết buổi chiều việc sắp xếp xong. Đến buổi đêm, nước tràn vào nhà lênh láng. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Linh kinh ngạc thấy nước ngập đến đầu gối. Rất may Khánh cẩn thận, nên bảo bố cao, nên qua ngày sau, nước dâng cao gần mét, đồ đạc nhà cũng hề hấn gì.

      Từ bé, Linh hay bị lở chân, rất hay bị dị ứng với những nơi ẩm ướt, cho nên, bố Linh cấm tiệt cho nhúng chân xuống nước, nhất là thứ nước bẩn thế này. Cả nhà cũng rút hết sinh hoạt lên tầng 2. Hằng ngày, Linh ở gác, đứng ở ban công, nhìn xuống con phố thành dòng sông, nhìn mọi nền nếp sinh hoạt của cả khu dân cư bị đảo lộn. Sáng sáng, công nhân viên chức mặc quần đùi, áo may ô lõm bõm làm, ôm theo bọc quần áo. Mấy người bán hàng năng động có ngay những chiếc thuyền vào phố bán rau dưa. Linh cũng tự chế được chiếc dây thừng, thả xuống, mỗi lần mua rau lại thả tiền xuống, nhờ người buộc rau rồi kéo lên, vô cùng tiện lợi. Buổi tối đứng nhìn con phố lấp loáng nước dưới ánh đèn, vài đứa trẻ con mang đèn bắt cá, í ới đến là vui. Nhưng cứ ngắm mãi cũng chán, lanh quanh rồi lôi truyện ra đọc. Tối thứ 3, cũng là ngày nước ngập cao nhất, có chiếc thuyền phi vào giữa tận nhà , đậu dưới chân cầu thang, Phương, híp mắt gào tướng lên phấn khích.

      "Lô Lô, xuống đây, xem này, tớ đưa cậu thuyền".

      Linh chạy như bay xuống, thấy Phương ngồi thuyền, cầm tay chèo, huơ huơ lên vẻ rất sành sỏi. Bố xuất từ lúc nào, bảo hai đứa lên nhà mà chơi, đừng có , nhỡ ngã xuống lở loét đầy người làm thế nào. Nhưng Phương khăng khăng đảm bảo với bố rằng con rượu mơ rượu mận của ông dính nước dù giọt. thôi hồi cuối cùng bố Linh cũng đồng ý, còn Linh vừa thích vừa sợ. Nhưng Phương trấn an, bảo yên tâm, làm sao tớ để cho Lô Lô ngã được (Dạo này cứ khi nào âu yếm nịnh nọt, cậu ta lại gọi là Lô Lô). Nhìn vẻ tự tin ngời ngời kia, Linh quyết định thò chân xuống thuyền. Thuyền chòng chành khiến hét lên, nhưng Phương nhanh chóng cân bằng, còn đặt cho chiếc ghế ở gần đầu thuyền. Linh vừa ngồi xuống, thuyền chuyển động khiến sợ xanh mặt, tay gồng cứng cả lên bám chặt thành thuyền. Nhưng chưa kịp hối hận thuyền ra đến cửa, rồi băng băng chạy phố. Tay chèo của Phương rất nhàng, chắc chắn, chỉ lát sau, sợ hãi của Linh chuyển sang hí hửng, thích thú.

      Con phố bây giờ ngập ánh trăng, loang loáng mặt nước. Hai bên đường, có mấy đứa trẻ con ngồi nóc nhà chỉ trỏ gọi tên , còn đòi chị Lô cho em với. Được lũ trẻ ghen tị, niềm vui của Linh lại càng tăng thêm. vẫy tay rối rít với bọn nó, rồi nhìn quanh con phố, cứ như thể mới đến nơi đây lần đầu. thuyền cái dòng sông trong phố này quả là đặc biệt, nhất là vào đêm trăng sáng đẹp và lại là với người bạn mà thân thiết nhất. Linh hay mình lại nhướn miệng cười vô cùng vui vẻ, khiến cho Phương chép miệng.

      "Đúng là môi cuốn lô, càng lớn càng cong tớn lên là thế nào!".

      Linh vội lấy tay che miệng, nhưng cậu ta lại làu bàu.

      " bảo rồi, Lô Lô, riêng với tớ, khi cười cậu cần che miệng lại"

      vui vẻ nên Linh mặc xác lời bình phẩm của Phương, cũng đả kích vụ mắt híp của Phương như thường lệ. Con thuyền đến tận cuối phố, Linh còn tranh thủ mua được ít bánh rán của bà cũng bán chác thuyền. Phương bỏ mái chèo, thản nhiên bốc bánh ăn, để cho chiếc thuyền bơi tự do. Linh nhìn cái mái chèo, trù trừ hồi lâu, lại nhìn Phương.

      "Này, hay là tớ cũng thử chèo nhỉ?"

      Phương nuốt ực cái bánh rán, trợn mắt xua tay.

      "Thôi thôi, rồi hai đứa lộn cổ xuống đây. Cậu làm sao nhưng mà tớ sao chi chít đấy".

      Mặt Linh xụ ra đống nhưng Phương vẫn đồng ý. Cậu ta lấy mái chèo, chèo quay trở lại. cả đoạn mặt Linh vẫn sưng lên, môi vẫn bĩu ra, Phương đành đành quẳng mái chèo vào tay .

      "Đây, cậu muốn làm gì làm ".

      Mặt Linh tươi hẳn, đôi môi lại tớn lên, nhưng chưa kịp Phương nhảy bùm xuống nước, khiến ngớ người.

      "Cậu làm gì thế?"

      " tớ xuống, có gì còn giữ. Chứ hai đứa ở đấy thế nào chẳng ụp rồi ướt cả đôi. Bố cậu cắt tai tớ mất. Thà tớ ướt mình còn hơn".

      Nhưng dù chỉ có mình chiếc thuyền, con sông sâu chừng hơn mét, có tay chèo, và có cả người sẵn sàng giữ ở đằng sau, Linh vẫn làm cho chiếc thuyền xoay vòng tít mù và cuối cùng là ụp cả xuống, mặc cho Phương cuống cuồng giữ lại. Và rốt cục , khi hai đứa lướt thướt bẩn thỉu về đến nhà, bố Linh cũng chẳng thèm nhìn đến mặt cả hai khiến mặt Phương ngắn tũn, đến câu xin lỗi chẳng dám cất lời. Còn Linh phải chạy ngay lên phòng, ôm cục xà phòng kì kì cọ cọ mất cả buổi tối với nỗi hoang mang nhỡ ngày mai hoa gấm mọc đầy người.

      Nhưng ngay cả khi bị nỗi sợ ấy ám ảnh, trước khi chìm vào giấc ngủ, Linh vẫn nghĩ, nhớ mãi ánh trăng của ngày hôm nay, ánh trăng con sông phố, ánh trăng kỉ niệm tươi đẹp của riêng hai người bọn họ, Mắt híp và Môi cuốn lô.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :