1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mật Mã - Hắc Khiết Minh

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Mật Mã


      Tác giả : Hắc Khiết Minh

      Convert : ngoc quỳnh Lê Quý Đôn

      Edit :

      Beta : Quyen Tran + Vân +Ha.chi


      Văn án
      biết chạm phải sợi dây thần kinh nào rồi, người ta là cha, dạy dỗ con của mình có gì đúng, liên quan gì đến ?

      Nhưng lại xúc động nhảy ra xen vào việc của người khác, bênh vực kẻ yếu, kết quả bị con đại tinh tinh tóc vàng quấn quýt buông

      ta chỉ giống ở vẻ bề ngoài, mà ngay cả cá tính cũng thô lỗ khác gì tên người rừng……

      Đối mặt với những lời lạnh nhạt của giống con gián đánh chết lùi,làm trái tim của trước quấn quýt liều mạng của dần dần khống chế được.

      Dù biết rất , cơn ác mộng trước kia, vẫn luôn bám sát buông.

      Nhưng lần này quyết định trốn nữa, sô vì tình , mà đấu tranh lại lần……

      Mãnh nam mê :))
      Last edited by a moderator: 3/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tiết tử
       Beta: Vân


      01:55AM

      tường màu trắng, đồng hồ báo thức bằng điện tử hiển thị thời gian, chỉ còn năm phút.

      Qua năm phút tiếp theo, dùng máy tính làm lỗi hệ thống ở bên trong, phải nhanh chút, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

      đứng lên mò mẫm, cầm lấy vật bằng kim loại lạnh như băng, tâm bởi vì khẩn trương nên bàn tay đổ mồ hôi ẩm ướt, nắm chặt ổ khóa lạnh như băng đó dùng hết sức bẻ nó xuống, nhưng nó lại nhúc nhích, gần như uể oải muốn hét ra tiếng chói tai. Nghĩ đến kế hoạch của mình ngoài ý muốn sớm bị phát , hoặc là cũng ngoài ý muốn? Hoặc tất cả chỉ là cuộc thực nghiệm khác ?

      , cần, cần đối với tôi như vậy !

      gần như muốn phát điên, thiếu chút nữa muốn dùng lực cầm lấy cánh cửa lay động thét chói tai, trong đầu xuất thanh kêu tỉnh táo lại, đừng miên man suy nghĩ, hãy thử lại lần nữa.

      Bây giờ nếu thét ra tiếng, cho dù lúc đầu bọn họ biết, cũng làm kinh động đến bọn họ.

      thể phát ra thanh, nhất định phải thử lại lần nữa.

      run rẩy giơ lên tay trái cùng tay phải, đồng thời cầm nắm cửa, dùng hết tất cả khí lực bẻ lại lần nữa.

      Trong nháy mắt, nghĩ thất bại, nghĩ đến cái khóa điện tử kia là cái khóa chết, nhưng giây tiếp theo, nghe thấy tiếng “rắc”, cửa mở.

      trừng mắt nhìn cửa mở ra khe hở đến mười centimet, gần như muốn vừa khóc vừa cười, rồi lại rất sợ hãi tiếng cảnh báo có thể vang lên, hoặc là đúng lúc có người ở ngoài hành lang đến. Bọn họ có khả năng phát cửa mở, cùng nhau xông lên đem áp chế quay lại giường để tiêm. Lần này có thể bọn họ đem trói chặt, phải ở lại cái nơi kinh khủng này, sống bằng chết, bị nhốt cả đời.

      Nhưng mà qua lúc lâu, vẫn có chuyện gì xảy ra, thế giới mảnh yên tĩnh.

      Phải mau thôi, nếu còn thời gian, thể tiếp tục đứng ngẩn ngơ ở chỗ này chờ người đến bắt được.

      cố lấy dũng khí, đẩy cửa mở rộng ra.

      hành lang dài màu trắng bóng người, khó khăn duy trì bước ra khỏi căn phòng. Chống đỡ vách tường từng bước lên phía trước, bên suy nghĩ lộn xộn với chính mình đừng nên ở lại chỗ này, cần phải mau rời khỏi nơi đây, sau khi ra ngoài an toàn lại cảm động đến muốn khóc.

      Nơi này quả rất lớn, vô cùng lớn, nhưng từng xem qua bản vẽ kiến trúc. biết cửa chính ở nơi nào, hiểu cần phải làm thế nào để thẳng ra ngoài, nhưng cũng hiểu được đó là chuyện có khả năng, bởi vì chưa đến cửa chính bị người bắt gặp và bắt quay trở về.

      quẹo phải ở phía trước, sau đó quẹo trái, đến nơi kia, hơn nữa phải nhanh, bởi vì tại khẳng định còn bao nhiêu thời gian.

      mệt mỏi quá, uể oải, thuốc trước đó bọn họ tiêm vào người bắt đầu phát huy tác dụng, nhưng vẫn thở phì phò, từng bước chống đỡ tường, kiên quyết hướng mục tiêu tới, nhưng là hành lang dài phía trước lại bắt đầu biến dạng xiêu vẹo, chỉ cảm thấy trận choáng váng, hoa mắt, nghĩ muốn nôn ra.

      dùng sức lắc lắc đầu, muốn loại trừ cảm giác ghê tởm này, nhưng chút tác dụng đều có. Hành lang dài màu trắng vẫn như trước, giống như bức tranh rất kinh khủng xoay tròn, vặn vẹo, sau đó cảm thấy bản thân dừng lại, suy yếu dựa vào tường ngồi quỳ mặt đất.

      , thể, bây giờ phải lúc có thể nghỉ ngơi.

      thể ngồi ở chỗ này, có người qua.

      Đứng lên! Nhanh chút, phải nhanh chút đứng lên.

      Chỉ còn cách đoạn ngắn, chỉ cần đoạn ngắn nữa là có thể thoát khỏi nơi này, tiếp đoạn nữa có thể tự do! thể buông xuôi ở nơi này, thể cho bọn họ thắng, tuyệt đối thể.

      căm phẫn những người tiêm thuốc gây nên tác dụng người , cắn răng đứng lên, bất chấp toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh mà run rẩy tiếp tục lên phía trước.

      Ở bên trái phía sau gian phòng truyền đến thanh tiếng chuyện.

      Lòng của nhảy lên như trống nổi, lúc rồi lại lúc, thanh chuyện của mọi người càng lúc càng lớn, nghe thấy thanh cánh cửa mở ra. Mặc dù muốn bước chân nhanh hơn, nhưng lại vẫn bước loạng choạng, sau đó tới cánh cửa.

      Ở tình cảnh chỉ mành treo chuông cố hết sức đẩy cánh cửa ra, như nhìn thấy tự do xuất .

      Phía sau, cánh cửa “rắc” tiếng khép lại, đến bên cạnh mặt tường, bám víu vào nó, sử dụng tất cả khí lực trèo lên.

      Giây tiếp theo, bắt đầu trượt xuống mặt tường phía bên kia, bảo vệ cho đầu mình, hậu quả khi rơi xuống đất là hầu như tất cả khí trong ngực đều bị lấy hết, nhưng chút cũng dám động đậy, sau đó túi nhựa màu đen trong lúc rơi xuống cũng rơi theo đè lên chân của , tiếp theo là túi khác, rồi lại túi, dưới người cũng lại là túi rồi lại túi nhựa màu đen. Tuy rằng nơi này vừa bẩn lại vừa thối, còn có nước đen chảy vào trong quần áo của , cẩn thận chui xuống, xác thực đây là cống thoát nước.

      biết đợi ở nơi này bao lâu, có lẽ chỉ mấy chục giây, hoặc cũng có thể là mấy chục phút, dùng máy tính theo dõi hệ thống ở bên trong bị làm lỗi chỉ có hiệu lực trong năm phút. vẫn còn kinh hồn bạt vía chờ đợi tiếng chuông cảnh báo kêu lên chói tai, vậy là việc dùng gối đầu làm người giả ở giường hiệu quả, nên trước sau cũng có nghe thấy tiếng kêu kinh tâm động phách kia.

      Cuối cùng cũng có người đến đem thùng rác làm sạch, cả thùng rác bị cánh tay người máy đem đến bên trong xe rác, và rác rưởi cùng nhau bị bỏ vào trong xe. Tuy rằng người kia đến tiếp ứng cho , nhưng vẫn hoảng sợ chờ xe rác nén đống rác này, nhưng chờ hồi lâu mới phát người thu rác có làm động tác nén rác mà tiếp tục khởi động xe, qua cửa lớn, rồi qua thủ vệ, mang theo rời xa năm năm ác mộng.

      Sau ba mươi phút, xe ngừng lại, cho đến khi và người kia bằng ám hiệu mới dám từ trong đám rác rưởi ra. Đối phương mang theo quần áo đưa cho , sau đó nhìn cái rồi lại cởi mũ lưỡi trai của mình ra bắt đội vào, lúc sau hai người đổi xe, rồi lại đổi xe, lần nữa đổi xe, qua thành phố, lại qua tiếp thành phố, rồi lại thành phố nữa. biết rốt cuộc qua bao nhiêu ngày, ở ngoài xe ban ngày và đêm tối ngừng luân phiên, cuối cùng người kia cũng cho ôtô dừng tại khách sạn.

      Đăng ký phòng ở, chờ tắm rửa xong, đối phương mua thức ăn trở về, còn có tóc giả cùng với giấy tờ tùy thân mới và tiền mặt cấp cho thân phận mới. Người kia cùng ở lại khách sạn ba ngày, cho cần phải chú ý cái gì, cẩn thận cái gì, sau đó lưu loại phương thức liên lạc rồi rời .

      Ngày nào đó, trời quang mây tạnh, lúc bắt đầu tưởng rằng mình rất vui vẻ nhưng ra được rồi lại khóc. thể xác định bản thân được tự do, vẫn như cũ cảm thấy khẩn trương hoảng sợ, cho nên báo cho người kia cho phương thức trốn, nấp hành tung làm cho mình biến mất mờ mịt trong biển người…
      Snow thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1
      Edit:
      Beta:vân


      Đầu hạ.

      mặt biển trong xanh, tia sáng mặt trời đầu tiên ra lấp lánh, rực rỡ, trong nháy mắt tạo thành đường quanh co khúc khuỷu bờ, đường lớn, cây dừa già, các dãy nhà cao thấp, cuối cùng xuyên qua song cửa, bao phủ lên chiếc giường xanh táo, rồi bọc lấy thân hình gầy gò nằm giường.

      Ánh nắng ấm áp tràn vào, xua tan màn đêm lạnh lẽo, gió ấm áp trong suốt thổi vào mở ra ô cửa sổ trắng, pha lẫn trong gió nhàn nhạt mùi bạc hà, hoa oải hương, cây hương thảo, cùng với hương hoa hồng và hương vị biển.

      Ánh sáng chiếu rọi vào căn phòng, giường lớn thân hình bé vẫn cuộn tròn, chưa chịu mở mắt.

      Lại ngày mới bắt đầu, bên ngoài ô cửa sổ trắng, tất cả mọi vật vừa xanh lại vừa tươi mới. Bầu trời màu xanh, biển cả màu xanh, còn có vầng ánh sáng mặt trời lấp lánh soi sáng mọi vật.

      Ô Hiểu Dạ híp mắt ngắm biển sáng sớm ngoài cửa sổ, bất giác chán ghét nhíu mày, vốn muốn xoay người đưa lưng về vùng ánh sáng vàng rực rỡ, tiếp tục chìm vào trong bóng tối an toàn ngủ say thoải mái. đầu giường, đồng hồ báo thức hình vỏ sò đúng giờ lại phát ra tiếng kêu tích tích, thanh thanh thúy, tiếng vang có quy luật nhịp điệu, nhắc nhở ngày mới bắt đầu.

      Sáu giờ, thời gian thức dậy ăn sáng.

      thà rằng tiếp tục ngủ, nhưng ăn phải đối diện với việc bị đau dạ dày, có lẽ nên leo xuống giường. tắt đồng hồ báo thức, xuống giường vọt vào phòng tắm tắm rửa, sau đó vội vã chạy vào bếp, chán nản làm bữa sáng đơn giản.

      Hai mươi phút sau, rốt cục cũng ăn xong, bên ngoài ánh mặt trời lại càng phát sáng mạnh mẽ. đến bên cửa sổ sát đất ngoài ban công tưới hoa, hai bồn hoa chim Ma Tước bay lên ngừng đậu chi chít, chỉ chốc lát sau liền bay xa, ngoại trừ bờ biển thỉnh thoảng xuất tiếng ô tô chạy qua còn thanh nào khác.

      Đây là thành phố rất yên tĩnh, nếu phải vào mùa nghỉ, vào thời điểm này khách tham quan du lịch cũng đến ngàn vạn người, nó tương đối im lặng, bình thản.

      Thành phố này, phía trước biển rộng sâu thấy đáy, đằng sau núi cao chót vót đâm thẳng lên trời, cảnh đẹp sơn thủy hữu tình, hơn nữa còn có hẻm vực sâu nổi tiếng thế giới, hấp dẫn số đông người đến. Qua nhiều năm, nơi này phát triển thành khu du lịch để ngắm cảnh nổi tiếng, nơi này trong trí nhớ của từ rất lâu trước cùng với bây giờ hoàn toàn giống nhau.

      Khi còn , từng thăm cảng cá này, bây giờ nó được xây dựng thành cảng lớn, vùng lân cận có hàng trăm tòa nhà bỏ hoang. Những tòa nhà kiểu đình viện nay cũng bị phá bỏ xây lại thành biệt thự và nhà trọ, đường sắt cũ thành đường dành cho xe ô tô chuyên dụng. Trường tiểu học mà từng học nay cũng được xây lại, có rất ít người thân, từ mười mấy năm trước qua đời, có lẽ trong thời gian đó tất cả đều thay đổi, chỉ có núi và biển vẫn như vậy.

      Tuy rằng tất cả có lẽ đều còn như xưa, nhưng phát còn chỗ để , sau đó vẫn lựa chọn về nơi này.

      Xa xa, mặt biển con thuyền đánh cá chậm rãi qua, ban công đóa hoa hồng vàng héo tàn, nhặt những cánh hoa lại, đem chúng thả lại vào bên trong chậu hoa.

      tường đồng hồ báo thức tí tách rung động, nhìn biển rộng xa xa lòe lòe tỏa sáng, nghe thời gian chậm rãi trôi qua, có chút mờ mịt bắt đầu phát ngốc.

      Phanh!

      tiếng đóng cửa mạnh đột nhiên theo dưới lầu truyền lên, làm cả kinh kéo lại suy nghĩ.

      “Này! Con đâu! Này…”

      Nghe đến thanh gầm kia, cẩn thận đứng ở bên tường cúi xuống coi trộm. Chỉ thấy ở dưới lầu, đường có chiếc xe tải dừng, gã đàn ông tức giận nhô đầu ra qua cửa sổ xe, đối với bé mới từ xe chạy xuống hét to.

      bé có bím tóc dài, chút cũng để ý đến người đàn ông quát to. “Đáng giận!” ta mắng tiếng rồi mở cửa nhảy xuống xe, đùng đùng nổi giận bước nhanh đuổi theo. Chân tay ta dài, tới hai ba bước bắt được cánh tay của nhóc kéo trở về.

      “Buông! Buông tay! Con muốn về nhà!” bé cố gắng giãy giụa, đồng thời sử dụng tay chân vừa đá vừa đấm người đàn ông kia, ở bên lớn tiếng hét chói tai: “Đồ lợn chết! Đồ trâu ngốc! Tinh tinh thối! Buông! Con muốn về nhà!”

      Người đàn ông thèm để ý đến bé, chỉ ra sức kéo nhóc quay trở lại xe tải.

      bé thấy ta buông tay, mạch há mồm hướng xuống bàn tay to kéo cánh tay của mình dùng sức cắn.

      “Mẹ nó!” Người đàn ông đau đến mắng ra tiếng, lại vẫn buông tay, ta bỗng nhiên dừng lại bước chân, quay lại trừng mắt bé kia.

      nhóc cả kinh, nghĩ ta muốn đánh mình, sợ tới mức mặt trắng bệch, nâng tay lên đỡ, “ cần”.

      ta nghe vậy cả người cứng lại, nhìn thấy bộ dạng con bé sợ hãi, ta thấp giọng mắng câu. Đột nhiên đem cả người bé ôm chặt đem đến phía sau xe tải chở đầy vật dụng gia đình, đặt bé ngồi lên cửa sau xe để tầm mắt bé cùng ta cao bằng nhau, ta tức giận trừng nó rồi gầm thấp: “Được rồi, giờ cháu nghe chú , những lời này chú chỉ lần, có lẽ cháu có thói quen cắn người, nhưng là chú cũng có thói quen đánh trẻ con, nghe hiểu ?”.

      bé câm như hến, cũng nhúc nhích, chỉ giương mắt to trừng ta.

      hiểu chưa?”, ta hí mắt cảnh cáo bé.

      bé nhếch môi, sau lúc lâu mới gật gật đầu.

      “Lưỡi cháu bị mèo ăn rồi sao?”, ta dang hai tay ôm bé vào trong ngực, trừng mắt : “Có người hỏi, cháu phải lễ phép trả lời, mẹ cháu dạy sao?”.

      bé dùng đôi mắt to đen láy lên thủy quang trừng mắt ta, hai tay bé ở bên người nắm chặt thành quyền, qua hai giây nó mở miệng lại là câu: “Con muốn về nhà”.

      ta nghe thấy thế, xung quanh huyệt thái dương khỏi co rút đau đớn, đứng lên nhìn khuôn mặt nhắn, bướng bỉnh của bé. ta mệt mỏi lặp lại câu trả lời nó hàng trăm lần trước, “Nhà cháu bị bán rồi”.

      “Con muốn về nhà”, bé vẻ mặt bướng bỉnh vẫn là câu này.

      Thấy bé giọng nghẹn ngào, bộ dáng sắp khóc, ta ở trong lòng nhịn được đem tất cả lời lẽ thô tục mắng lần, ta gần như còn kiên nhẫn, nhìn nhóc trước mắt, hết sức bình tĩnh mở miệng : “Nếu có thể chú cũng rất muốn đưa cháu trở về nhà, nhưng nhà cháu bị bán , chủ mới chuyển đến ở. Chú phải chưa thử mua lại nhà cháu, nhưng đối phương chịu, chuyện này cháu cũng hiểu được phải ?”.

      bé im lặng, tiếp tục mím môi oán giận trừng mắt ta, khóe mắt nước mắt sớm lan tràn.

      Thấy con bé im lặng rơi nước mắt, ta đau đầu muốn chết, biết nên làm như thế nào cho nó đối mặt , chỉ có thể bất đắc dĩ đưa tay vuốt tóc, tức giận : “OK, cho dù chú mua lại phòng ở kia cho cháu, nhưng để làm gì? Mẹ cháu chết, cho dù cháu có tiếp tục ở lại nơi đó, mẹ cháu cũng trở lại. Hiểu ? Mẹ con chết! trở lại!”.

      chưa dứt lời, nó lên tiếng khóc lớn.

      Hai tay ta mở ra, ngửa mặt lên trời nhìn sắc trắng, mở miệng : “Đáng chết, chú cố gắng hết sức, cháu muốn khóc khóc ”.

      xong, ta đường mang hành lí, vật dụng gia đình cột xe tháo dỡ xuống xe chuyển đồ lên lầu, quay lại nhìn cái, nhưng bé cũng có chạy , vẫn tiếp tục ngồi xe tải khóc.

      Người đàn ông thân thể cường tráng, đến nửa giờ đem tất cả vào trong, cuối cùng ra gì đó với bé, nhưng bé lại vẫn khóc, ta đối với nó có cách, đành quay lại trong phòng.

      Mới đầu, ở lầu còn tưởng rằng người đàn ông kia là kẻ bắt cóc, nhưng nhìn đến hết tình huống ra phải như vậy, nên cần phải gọi điện thoại báo cảnh sát, liền xoay người trở lại trong phòng thu dọn, chuẩn bị ra cửa mua chút đồ ăn.

      Nhà trọ này lúc trước tuy là do chủ tự thiết kế, người chủ rất thích nó, cho nên tất cả các tầng lầu của tòa nhà này đều được sửa chữa ngăn nắp. Nhà trọ có sáu tầng chỉ chia làm ba hộ, cho nên cũng tốn công gắn thang máy.

      Mới vừa trở lại chỗ này, nóng lòng tìm chỗ ở, nhà phòng ở quá lớn, cao ốc người ở lại quá nhiều. muốn cùng hàng xóm giao tiếp nhiều, mới thuê tầng cao nhất ở nơi này, lúc mới bắt đầu có phần quen phải thang bộ, lâu dần cũng cảm thấy gì.

      Lầu , lầu hai tất nhiên người chủ dùng để ở, nhưng là cửa lớn cả ngày lại luôn khóa, gặp người thường lui tới. Nghe hàng xóm xung quanh người chủ ở phòng đó hai năm trước qua đời, đem phòng ở để lại cho cháu trai, ngoài ra người cháu trai thông qua công ty môi giới nhà đất cho thuê hai hộ, thuê hộ ở lầu năm và lầu sáu, nhưng là ở dưới lầu, hai hộ kia cửa lớn vẫn khóa. vẫn chưa từng thấy có ai chuyển đến, tiền thuê nhà của trực tiếp chuyển tới tài khoản của chủ cho thuê nhà, ngoại trừ lần từng tiếp xúc với vị nữ nhân viên của công ty đại lí, cho đến nay cũng chưa từng gặp qua vị chủ cho thuê nhà.

      Khi qua lầu ba, phát hộ kia cửa phòng mở, trong phòng thỉnh thoảng truyền ra thanh di chuyển vật dụng, có dừng lại lâu, tiếp tục đến lầu .

      Ngoài cửa nhà trọ, xe tải vẫn đậu ở chỗ cũ, bé vẫn duy trì tư thế khóc nức nở như trước, nhìn lâu theo thang lầu tới cửa liếc nhìn cái.

      nghĩ xen vào việc của người khác, im lặng vượt qua xe tải, thẳng hướng chợ mà , ai biết chờ mua đồ xong trở về, bé kia vẫn là vẻ mặt đầy nước mắt ngồi ở chỗ cũ.

      làm xong chuyện, ở lầu liếc mắt nhìn xem cái.

      Chín giờ đúng.

      trời, ánh sáng mặt trời sớm đem các đám mây bức tới chân trời và cùng chân núi, bắt đầu phát ra tia sáng cùng nhiệt nóng. biết cần đến nửa giờ, nhóc kia cho dù khóc đến mất nước, cũng bị phơi nắng đến đen.

      phải muốn nhiều chuyện thị phi, nhưng bé này vẻ mặt xúc động làm lòng từ lâu nguội lạnh, trong nháy mắt mềm lòng. biết mình có khả năng để bé này tiếp tục ở tại chỗ đó khóc, thở sâu, hướng xe tải tới.

      “Hi.” đứng ở phía sau xe tải nhìn bé, mới phát em ấy so với dự đoán ban đầu của phỏng chửng hơn mười tuổi, sau đó từ trong túi lấy ra bọc khăn giấy rồi qua, “Em ! Chào!”.

      bé hai mắt sưng đỏ, nhìn đầy cảnh giác, sau lúc lâu mới chìa tay tiếp nhận bịch khăn giấy, chùi nước mắt, nước mũi.

      “Em mới vừa chuyển đến?”.

      bé hai tay xoắn lại bịch khăn giấy , buồn hé răng.

      “Chị ở lầu”. cũng để ý, chính là chỉ vào nhà trọ : “Phía , hai lầu cao nhất”.

      bé theo tay chỉ hướng lên nhìn, nhìn thấy lầu năm, lầu sáu, chỗ có ban công ngoài trời, bên tường hoa hoa thảo thảo, khỏi mở lớn đôi mắt.

      “Em muốn lên nhìn xem ?”

      bé nhanh chóng nhìn lại , thần sắc có chút chần chờ.

      là chị vừa mới từ chợ về, quên mất chúng ta ở nhà trọ này có thang máy, cẩn thận mua nhiều đồ vật.” mặt chút thay đổi hỏi: “Em có muốn làm công ?”,

      bé trừng mắt nhìn .

      thần sắc tự nhiên lấy ra năm mươi nghìn tiền đồng đề nghị: “Xách lên chuyến, tiền lương năm mươi”.

      bé suy nghĩ chút, sau đó nhìn lên lầu liếc mắt cái, lúc này mới nhảy xuống xe tải, đưa tay tiếp nhận gói to cùng tiền đồng.

      “Cảm ơn”. kéo căng khóe miệng, dẫn đầu ở phía trước bước vào nhà trọ, hướng lầu . “Đúng rồi, chị gọi là Ô Hiểu Dạ”.

      Lơ đãng bật thốt ra tên này, nghiêm mặt thôi cười chút, muốn thu hồi lại nhưng kịp, chỉ có thể để mình đừng nghĩ nhiều, tiếp tục hỏi: “Em tên gọi là gì?”.

      bé trầm mặc, nếu phải lúc trước từng nghe thấy nhóc này kêu gào, nghĩ đây là bé câm. lúc nghĩ trả lời lại nghe thấy nó giọng mở miệng : “Phong Thanh Lam, em gọi là Phong Thanh Lam. Phong thần có nghĩa là to lớn, thanh lam chính là màu xanh mây mù vùng núi."

      cái tên hay”. dừng lại bước chân, quay đầu lại hỏi: “Ai giúp em đặt tên?”.

      “Cha của em”. Phong Thanh Lam mặt chút thay đổi bỏ lại câu này, vượt qua , hướng lầu .

      “Cha của em ?”. Như vậy cái tên xinh đẹp kia rất giống ngọn núi hoang dã.

      kinh ngạc nhướng mày, còn chưa kịp tiếp cái gì, phía sau liền truyền đến câu rít gào.

      “Con người hoang dã! việc gì lại theo người xa lạ chạy loạn là muốn nơi nào? Con sợ bị người ta bán sao?”.

      hoảng sợ quay người lại, mới phát mình tới cửa lầu ba, người đàn ông ở cửa lớn, đỉnh đầu tóc bay rối, chân trần, nửa người mình trần, toàn thân cao thấp chỉ phủ cái quần bò màu bạc. Dáng người trăm tám mươi mấy cm, cường tráng, gần như đem cả cánh cửa lấp kín, ngực trần trụi cùng cánh tay phủ tầng mồ hôi mỏng lấp lóa.

      Xem ra chỉ tính cách ta giống "dã nhân", ngay cả bề ngoài đều giống.

      lập tức phản ứng, bất quá chỉ có thể trừng mắt nhìn , chỉ là người đàn ông kia nhìn cũng chưa thèm nhìn cái. Chính là giống như trâu rừng bình thường sải bước hướng áp tới, nghĩ muốn tránh qua bên cạnh, lại nghe thấy tiếng bước chân của bé kia hốt hoảng, lúng túng hướng lầu chạy trốn, mới bỗng nhiên dừng lại, phản xạ đưa hai tay ra cản .

      “Này! Đứng lại!”. Tuy rằng chìa tay ngăn cản, nhưng dã nhân này lại vẫn đem bức lui hai ba bước, thẳng đến khi thối lui đến bên cạnh cầu thang, thiếu chút nữa bị sẩy chân, mới dừng lại.

      Bị này đột nhiên ngăn trở, vẻ mặt lão đại khó chịu trừng mắt , ai ngờ lại quay lại trừng mắt , nửa điểm cũng sợ hãi . khỏi hạ tầm mắt, từ mặt đường nhìn xuống ở ngực trần trụi của mình là hai tay bé của , sau đó lại đem tầm mắt quay về.

      “Tránh ra.”   híp mắt mở miệng.

      Ai ngờ cũng nheo lại mắt, lạnh giọng chỉ trích: “ làm bé sợ hãi”.

      cứng đờ, căm tức nhếch môi, ỷ vào thân hình cao to, tới gần từng bước, thân mình lùn như trái bí đao, cao chưa tới đầu vai . Từng bước bị bức lui, mặt nửa điểm kinh hãi cũng có, chính là đứng bậc cầu thang làm cho mình cùng đứng song song, hai tay lại càng thêm mở ra chắn lại , chút cũng có ý định tránh ra.

      Phát có ý định nhường đường, bé kia chạy trốn thấy bóng dáng. trừng mắt , khóe mắt nheo lại, sau lúc lâu mới áp chế tức giận, trầm giọng hỏi: “ là ai?”.

      “Hàng xóm.” .

      Mới vừa trong nháy mắt, biểu tình mặt ta làm nghĩ thiếu chút nữa ta đem vứt xuống lầu bỏ , nhưng cuối cùng dã nhân này hiển nhiên từ trong tiểu não tìm lại lý trí.

      trừng mắt , từ xuống dưới nhìn lại lần, từ đầu đến chân sót, rồi ngừng lại cánh tay . Mới nhìn lại lần nữa đến khuôn mặt trái xoan ở , vẻ mặt cổ quái nhướng mày hỏi: “Hàng xóm?”.

      “Tôi ở lầu ”. Nhận thấy hai tay mình vẫn ở trong ngực người ta, đột nhiên rút lại hai tay, khoanh tay trước ngực, mặt chút thay đổi : “Trước mắt tuy rằng tôi thất nghiệp ở nhà, nhưng phải là bọn buôn lậu, tôi chỉ nhờ bé giúp tôi mang đồ lên thôi”.

      “Giúp ?” nhìn lên lầu liếc mắt cái, trong lòng căm tức thầm mắng.

      Đáng giận, mặc kệ khuyên can như thế nào bé kia vẫn bất động, tại thế nhưng lại giúp người xa lạ.

      “Đúng, giúp tôi.” nhìn nhấn mạnh, “ bé chính là giúp tôi mang đồ lên. Nếu tôi là , đối với đứa vừa mất mẹ bao lâu mà rít gào.”

      “Tôi mới đối với đứa rít gào.” rống đến phân nửa rồi đột nhiên ngừng lại, hung ác tới gần, “ làm thế nào biết mẹ nó mất?”.

      mới vừa rồi ở dưới lầu đối với bé rít gào lớn tiếng như vậy, tôi nghĩ biết mới là khó. Làm cho tôi nhớ như thế nào. À, đúng rồi, đại khái như thế này…”. lạnh lùng nhìn ta : “Mẹ con chết! quay trở lại! Hiểu ? chết! trở lại!”.

      Dã nhân nháy mắt khuôn mặt biến đổi thành màu gan heo, biết mình nên vừa hai phải, lại vẫn nhịn được mở miệng, “Tôi biết vợ mất, nhất định vui, nhưng nếu ra có thể đem tính tình phát ra người đứa , mặc kệ là thế nào, nó vô tội”.

      “Tôi …”, mở miệng.

      nâng hai tay lên chặn lại lời , “Hơi tí lại đối với con rít gào phát giận, cho phép vợ sống lại, cũng cho nhận giúp đỡ”.

      ”, sắc mặt khó coi lại mở miệng .

      lại nâng cánh tay lên chặn lại lời ta , nửa điểm cũng cho ta cơ hội chuyện, chính là tiếp tục chém đinh chặt sắc : “Nếu thể khắc chế tính tình của , tôi chấp nhận việc bé kia cùng sống cùng chỗ. Tôi biết cho rằng đây phải chuyện của tôi, bất quá nếu lại làm cho tôi thấy được khống chế được tính tình đối với bé đánh hoặc gầm rú, tôi nhất định gọi điện thoại báo tin cho cục xã hội”.

      ta vẫn nhúc nhích, trừng mắt nhìn , á khẩu trả lời được, nhìn giống như quái vật ngoài hành tinh.

      cam lòng yếu thế cùng đôi mắt to trừng đôi mắt , hai tay ôm ngực, dùng ngôn ngữ hình thể cảnh cáo , vừa mới tràng dài chính là .

      Bên trong gian lầu mảnh yên lặng, ngoài cửa sổ thủy tinh, xa xa chim biển bay lượn trời xanh, biển xanh.

      Sau lúc lâu, rốt cuộc đánh vỡ im lặng, mở miệng, “ xong chưa?”.

      xong”.

      “Nếu xong, tôi có quyền lên tiếng chưa?” học hai tay ôm ngực, tư thế thập phần thoải mái, còn tựa nửa mông tay vịn cầu thang.

      thấy trầm mặc đồng ý, vuốt cằm, vẽ ra khóe miệng, ngoài cười nhưng trong cười nhìn : “Thứ nhất, người mất đúng là mẹ bé, nhưng phải vợ của tôi. Cho nên thứ hai nó cũng phải con của tôi.” đưa ngón tay chỉ ra vết tích cho xem, cắn răng : “Thứ ba, nếu có mắt, hẳn có thể phát , từ trước đến nay đánh người là bé kia chứ phải tôi. Thứ tư, tôi thừa nhận lúc chuyện tôi có lớn tiếng nhưng tôi chưa bao giờ khống chế được tính tình.”

      Phát chính mình hiểu lầm, cảm thấy hồi xấu hổ, nhưng lại vẫn kiên cường bình tĩnh. ta giống như đe dọa , nghiêng thân gần sát, cho đến khi ta cùng mũi đối mũi, ánh mắt hài lòng. Gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi nóng người ta, hại tự giác muốn ngừng hô hấp.

      vừa lòng thưởng thức vẻ mặt quẫn bức của , híp mắt cảnh báo : “Về phần cục xã hội, nếu có chút ít suy nghĩ, hẳn là phải lén gọi điện thoại, mà phải như dễ dàng ra trước mặt. Sau đó lại ở trước mặt diễu võ dương oai làm hỏng chuyện. Bất quá yên tâm, tuy rằng tôi may mắn phải cha của bé, cũng phải đồ tồi.”.

      Đáng chết, ta đúng, nên xúc động nhảy ra chỉ trích người cao to như ta lại chính là kẻ có cơ bắp. tại, căn bản lại trong tình trạng thân mình còn lo chưa xong, huống chi cũng chưa hiểu ngọn ngành việc, thế nhưng lại xúc động quản chuyện của người khác cách vớ vẩn? Bất quá, lại căm tức dã nhân này, tại đây, trước mặt mình mình thần trí bình thường, còn có… ta cũng cần dựa vào gần như vậy a!

      Người đàn ông này tỏa ra cảm giác áp bách làm cho gần như cách nào tự hỏi, đỏ mặt lại lui về phía sau vài bước, tranh thủ ít gian cho chính mình, mới có biện pháp tranh thủ trừng mắt : “Nếu phải cha bé, vậy là gì của bé?”.

      thực muốn đáp đáp trả câu đóng cửa đánh rắm nhưng này bảo vệ đứa , hành vi tuy rằng ngu xuẩn nhưng cũng làm cho tự giác bội phục.

      đứng thẳng dậy, mở miệng : “Tôi là người giám hộ của bé.”

      “Người giám hộ?” trừng mắt nhìn: “ là người thân của bé?”

      phải, tôi phải người thân của bé”, nhìn ra được cảnh giác cùng nghi hoặc mặt . Tuy rằng biết chính mình cần phải trả lời , nhưng lúc này tại đây hỗn loạn cùng mệt mỏi kéo tới, nghĩ gây thêm nhiều chuyện thị phi, cho nên vẫn là mở miệng, đầu tóc rối bay, thở dài giải thích: “Cha mẹ nó đều là nhi có ai khác thân thích. Mẹ nó cùng tôi từ lớn lên bên nhau là bạn bè tốt, tôi đáp ứng ấy chăm sóc đứa , cho nên sau khi ấy chết, tôi trở thành người giám hộ của đứa kia.”

      từ đầu liếc mắt cái, kéo cao khóe miệng, cười khổ bổ sung: “Ít nhất cho tới khi nó trưởng thành.”

      sửng sốt lúc, nghĩ tới tình huống như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngậm miệng, nhìn ta lúc lâu sau mới : “ vẫn là nên đối bé rít gào.”

      nhíu mày, mở miệng muốn cái gì, gần ra đến miệng rồi lại nuốt trở vào, cuối cùng chính là hít hơi sâu, kiềm chế : “ có lỗi, lần sau tôi sửa. tại tôi có thể lên mang bé trở về ?”.

      dường như có lý do gì phải ngăn cản , thậm chí hiểu mình tại sao lại muốn xen vào chuyện đâu đâu, căn bản nên nhúng tay vào… Có lẽ ngày hôm nay quá buồn tẻ.

      Ô Hiểu Dạ nhìn người đàn ông trước mặt, qua hồi lâu mới nghiêng người tránh ra. ta nhướng mày, nâng chân dài bước hai bậc chen qua người lên lầu, quá hai ba bước liền biến mất ở chỗ rẽ.

      vội vàng đuổi theo lên lầu, tới trước cửa nhà mình, thấy nhóc kia trong tay vẫn cầm túi rau quả, vẻ mặt hậm hực đứng tựa vào tường bên cạnh cửa, bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông kia.

      “Còn đứng đó làm gì, thôi.” lớn tiếng, trừng mắt nhìn nhóc kia.

      Hiểu Dạ nhíu mày, hoài nghi người này căn bản là có đầu, tình hình cùng đứa ở chung rất kém, nghĩ tới người đàn ông này so với còn kém hơn. nhóc kia nhếch miệng, rên tiếng, chỉ trừng mắt nhìn .

      Hiểu Dạ quay người xem thường, hoài nghi nếu cứ như vậy xuống, chỉ sợ hai cái người này ở trước cửa nhà tiếp tục mắt to trừng đôi mắt . Tuy rằng nghĩ lại xen vào việc của người khác, vẫn là lên trước, mở miệng : “Cảm ơn giúp chị mang đồ vật này lên.”

      bé nhìn cái vẫn là chuyện, đem túi rau quả đưa cho , quay đầu bước , cũng chưa từng quay lại liếc người đàn ông kia cái. ta giận dữ trừng đứa , thấp giọng lẩm bẩm vài câu bảo thủ về đứa , sau đó mới theo xuống lầu.

      Nhìn thấy hai người kia biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, mới xoay người lấy ra chìa khóa mở cửa vào nhà.

      Snow thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2
      EDit:
      Beta:vân


      [​IMG]

      [​IMG]“Tôi nghĩ là tại trời mưa”, mệt mỏi thào ra, quả có hơi sức vào lúc nửa đêm giải quyết loại chuyện này.​

      phải, là thác nước bị thủng. Dưới lầu môtơ bơm nước liên tục bơm nước lên, tôi xuống xem qua, nó bị hư, hẳn là tháp nước lầu có vấn đề, còn để nước chảy như vậy nữa tiền nước tháng này rất nhiều, tôi cần lên lầu xem qua tháp nước.”

      lúc này mới hiểu được người này tại sao nửa đêm lại chạy đến gõ cửa nhà . Nhà trọ này bởi vì do người chủ tự xây để ở, cho nên lẽ thường cầu thang sử dụng chung để lên lầu cao nhất chỉ đến nhà , điều đó có nghĩa muốn tới sân thượng đương nhiên phải qua nhà mới có thể lên được.

      biết sửa?” Tuy rằng miệng hỏi như vậy, nhưng đưa tay mở cửa cho vào.

      “Thử xem xem, dù sao trễ như vậy cũng có thợ điện nước tới sửa, dù sửa tốt cũng có thể làm cho tháp nước tạm ngừng chảy.” cầm theo thùng dụng cụ sải bước vào trong phòng, được hai bước đột nhiên dừng lại. Sau đó ngoài dự liệu của , ở ngoài cửa cởi ra dép lê, cẩn thận sắp xếp lại đặt ở cạnh cửa, rồi mới tiếp tục lên.

      hoàn toàn ngờ dã nhân hiểu lễ phép này hiểu được phải cởi dép trước khi vào nhà, cũng lười nhắc nhở , dù sao cũng có dư dép trong nhà để cho mượn, nguyên bản suy nghĩ đợi sau khi lau chùi lại.

      tự giác đứng ở trước cửa, đặc biệt nhìn đôi dép lê cỡ lớn kia của , cho đến khi nghe thấy thanh lên lầu, mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng chạy theo sau , giúp bật đèn lên.

      Đến lúc lên tầng cao nhất, đúng là bị thác nước chảy mạnh mẽ ngoài cửa kia làm hoảng sợ. Bên ngoài có đèn, tuy rằng trời trăng sáng tỏ, nhưng hoài nghi dưới ánh trăng có khả năng thấy được cái gì, định tính toán, kêu chờ ngày mai tìm thợ sửa điện nước, ai dè ngoài sân thượng cũng thấy bóng dáng . nhìn quanh bốn phía, mới nhìn thấy tay chân linh hoạt leo lên cái thang inox, thoáng cái trèo lên tới tháp nước ngừng chảy nước.

      Nơi này gần biển, nóc nhà gió to vô cùng, thấy trèo lên cao như vậy, nơi đứng lớn, ở tháp nước vừa ẩm ướt lại vừa trơn trượt, đem nắp tháp nước mở ra, ngửa đầu nhìn có chút kinh hồn táng đảm.

      “Uy! Thôi , trời tối như vậy, cũng nhìn thấy cái gì, chờ trời sáng lại làm tiếp.”

      vừa xong, liền thấy từ trong hòm dụng cụ lấy ra cái đèn pin cắn ở miệng, sau đó ngồi xổm cạnh nắp tháp nước, xoay người nhanh nhẹn vào. Gió biển thổi rối mái tóc đen của , áo T-shirt màu trắng của bị gió thổi phồng lên ở trong đêm đen thoạt nhìn đặc biệt ràng.

      Sợ phân tâm, dám lại mở miệng, chỉ có thể hai tay ôm lấy ngực, đứng ngoài sân thượng ngẩng đầu nhìn chằm chằm . Ở bên lo lắng lỡ rơi vào trong tháp nước trước hết bò lên cứu hay là nên quay lại trong phòng gọi điện thoại báo nguy.

      Gió liên tục thổi, những ánh đèn thuyền cập bến bên trong cảng hay của những chiếc canô giống như điểm dày đặc sao. Xa xa hướng khác ở khu công nghiệp những ngọn đèn dầu sáng ngời như ban ngày, tháp nước đồ sộ cùng với giá đỡ bằng sắt giống như quái thú khổng lồ trong truyện khoa học viễn tưởng. Bình thường bất kể gió lạnh vẫn vô tư ngồi ghế đá sân thượng ngắm những ngọn đèn dầu, nhưng tại lại chỉ có thể hết sức chăm chú nhìn chằm chằm tên đần tháp nước, hy vọng rơi vào trong tháp nước.

      đơn giản cắn ngọn đèn pin, thân thủ ở miệng tháp nước nửa ngày, lúc lâu sau, mới đứng thẳng người dậy, rảnh tay cầm đèn pin.

      “Thế nào?” mở miệng cất cao giọng hỏi.

      “Có cái linh kiện bị hư”. thu thập công cụ, đóng lại nắp tháp nước rồi mới xuống.

      Thấy thoáng cái leo xuống dưới, linh hoạt giống như con khỉ từ leo trèo cây. Hiểu Dạ trừng mắt nhìn, “Bây giờ phải làm sao?”.

      “Tôi tạm thời xử lý tốt, nó hẳn có thể chống đỡ được đến buổi sáng, linh kiện kia cần phải thay đổi, chờ trời sáng tôi cửa hàng dụng cụ điện nước mua linh kiện.”

      nghe vậy mới phát nước bị rỉ bắt đầu có xu hướng giảm bớt xuống, sau đó bao lâu liền ngừng. Người này quả có thể sửa.

      ban ngày có ở nhà ?”

      lên tiếng, thanh gần ngay cạnh bên người , kinh ngạc kéo lại tầm mắt nhìn , cảnh giác lui lại từng bước. Người đàn ông thân hình to lớn này vẫn làm có chút e ngại, kiêng kỵ.

      “Ta phải đến đổi linh kiện”. Đối với này bộ dạng luôn cảnh giác trừng mắt làm cảm thấy kiên nhẫn, nhăn mày rậm lại, “ phải ở nhà ta mới có thể lên”.

      “Tôi ở nhà”. .

      “Tốt lắm, tôi ngày mai mua linh kiện rồi trở lại, lúc nào thuận tiện?” xách theo thùng dụng cụ vào trong phòng rồi xuống dưới.

      theo phía sau , “Buổi chiều ”.

      “Tôi ngày mai lại đến”. xong, dép lê vào, mang theo thùng dụng cụ bước .

      đóng lại hai cánh cửa, cái gì cũng muốn nghĩ đến nữa, trở lại giường, móc súng ra nhét lại dưới gối. Sau đó nhắm mắt lại muốn ngủ, lúc này có cảm giác có thể ngủ thẳng đến sáng, vô mộng quấy rầy.

      Buổi chiều cùng ngày, lại dùng phương thức thô lỗ giống như trước gõ cửa nhà . trở mình xem thường, phen kéo cửa ra, lạnh lùng trừng mắt : “Thấy tường ngoài cửa có cái nút ?”.

      quay đầu nhìn.

      “Cái nút kia có công dụng”. cố ý đối xử với như đối với tiểu hài tử ba tuổi, gằn từng tiếng giải thích, “Tên nó là chuông cửa, chỉ cần ấn nó, nó phát ra tiếng nhạc dễ nghe, nhắc nhở người trong nhà có khách bên ngoài.”

      “Tôi biết”. bình thản ung dung nhìn trả lời, sau đó tự nhiên quay đầu lách qua người , cởi dép lê rồi hướng lên lầu, giống như đây là nhà .

      “Vậy vì cái gì ấn nó?” căm tức vội vàng đuổi theo.

      “Tôi như thế nào biết nó bị hư? Trực tiếp gõ cửa còn nhanh hơn”. .

      trừng mắt , quả thể tin được đời này thế nhưng có người như . Đối với có cách, chỉ có thể tức giận theo sau lên lầu. Lên tới sân thượng, giống như lần trước thoáng cái tháp nước, quá hai ba thao tác đem linh kiện bị hư đổi xong.

      “Linh kiện bao nhiêu tiền?” theo xuống dưới lầu hỏi .

      “Năm trăm”.

      lấy ra từ trong túi hai tờ năm trăm đưa cho . “Nha, cầm.”

      cần, chỉ là mấy trăm đồng mà thôi”. khoát tay, dừng lại ở trước cửa vào đôi dép lê, đến cạnh cửa vừa quay đầu lại thấy vẫn đứng cách rất xa , ít nhất cũng cách hai mét, lần trước cùng lần này đều như vậy.

      trừng mắt , cỗ hờn giận biết từ đâu dâng tới, biết này cũng nhát gan. Nếu lần trước lại giúp đỡ nhóc con, trừ bỏ lần đó ở ngoài giúp nhóc con, còn lại từ đầu đến cuối đều đối với thập phần xa cách và cảnh giác. luôn luôn quan tâm đến cái nhìn của mọi người đối với , nhưng lại biết vì cái gì mình lại thích dùng cái loại phương thức luôn đề phòng đối đãi .

      cần phải sợ tôi”. có nghĩ nhiều, những lời này biết tại sao cứ như vậy thốt ra.

      hơi hơi cứng đờ, phản xạ tính mở miệng, “Tôi sợ ”.

      sợ mới là lạ, dường như có thể nhận thấy được toàn thân đều dựng thẳng lên.

      “Yên tâm, tôi đối với gầy gò có hứng thú.” chọn mi, cố ý từ xuống dưới đem đánh giá lần, lộ ra răng nanh trắng tinh, cười : “Tôi ưa sờ phần có thịt”.

      “Nhận ra được”. mỉm cười tiến lên, sau đó đột nhiên đưa tay dùng sức đẩy, đưa cả người đẩy ra ngoài cửa, kèm theo là tiếng phịch ngoài cửa.

      bị đẩy trở tay kịp, thiếu chút nữa té ngã, rồi đứng vững lại, chỉ thấy bướng bỉnh cười châm biếm cách lối vào cửa: “Tôi nghĩ vậy cũng chỉ có heo mẹ nguyện ý ủy khuất chính mình khoan nhượng được .”

      Heo mẹ? Ủy khuất? Dễ dàng khoan nhượng? trừng mắt, chuẩn bị mở miệng, kia coi như thấy nét mặt , phanh tiếng đóng cửa lại.

      Trừng mắt nhìn cánh cửa, lâm vào chán nản, thiếu chút nữa lại nhấc tay gõ cửa, nhưng đến cuối cùng linh quang chợt lóe, chính là tựa vào cửa lộ ra tươi cười nghịch ngợm hô: “ có lỗi, mỹ nữ! biết đối với tôi có ý tứ, trở về, nếu đem chính mình tăng thêm mấy kg, tôi bằng lòng suy nghĩ.”

      Cái gì cùng cái gì? khi nào đối với có ý tứ? Người này đen cũng có thể thành trắng. Ô Hiểu Dạ tức giận nghĩ muốn mở cửa ra lấy đồ vật này nọ ném , ai dè bên ngoài bóng người, tên vô lại kia sớm cười lớn chạy xuống lầu.

      “Đáng giận!” buồn bực mắng tiếng, mới căm giận đập tay lên cửa. Tên mọi rợ chết tiệt, dã nhân, vương bát đản! đối có ý tứ? Hừ! trừ khi trời sụp.

      việc qua ...

      Bang… bang… bang… bang! xoay người lấy gối đầu che lại lỗ tai.

      Bang… bang… bang… bang… phanh! tức giận lại tiếp tục dùng chăn bông che lại đầu.

      Bang… bang… bang… bang… bang… bang… bang… phanh! tức giận ngồi thẳng dậy, trừng mắt cánh cửa. Đáng chết, tên kia hiểu cái gì gọi là buông tha sao?

      Bang… bang… bang… bang… bang… bang… bang… bang… bang… bang… bang… Ok! Hiển nhiên quả hiểu hai chữ “buông tha”.

      nổi trận lôi đình nhảy xuống giường, tức giận đến quên mang súng phòng thân, thậm chí ngay cả giày cũng quên vào. Chân trần liền trực tiếp vọt tới cửa lớn, mãnh liệt đẩy cửa ra liền chửi ầm lên: “, con mẹ nó rốt cuộc có chuyện gì?”.
      Last edited by a moderator: 15/3/15
      Snow thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2
      EDit:
      Beta:vân

      [​IMG]


      [​IMG][​IMG]Ông trời, đứa này ở với còn chưa đến tháng, nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Hải Đường có làm quỷ cũng tha cho . Phía sau truyền đến tiếng bước chân, đứng dậy quay đầu lại, thấy kia cầm cốc nước và viên thuốc tới.

      “Đó là cái gì?”

      “Thuốc giảm đau.” ngồi vào bên giường, ôn nhu đỡ đứa ngồi dậy, giúp đứa đem thuốc nuốt vào.

      “Thuốc giảm đau?” bất an cau mày.

      “Đúng.” quay đầu lại nhìn thấy : “Thuốc giảm đau.”

      nghĩ muốn mở miệng chất vấn, thấy dùng ánh mắt đáp lại , hiểu ý nhịn xuống lời đến cửa miệng. Mặc dù rất nôn nóng, nhưng đành phải đem hai tay đút vào trong túi hai bên quần chờ làm xong.

      đợi sau khi đứa uống nước xong, giúp con bé lần nữa nằm xuống, tốt bụng đắp chăn cho nó, sau đó trước bước ra khỏi phòng. cau mày vội vàng đuổi theo , mãi cho đến phòng bếp mới nhịn được ra cái vấn đề nãy giờ vẫn giữ trong bụng.

      “Con bé có thể uống thuốc giảm đau sao? vì cái gì lại để con bé uống thuốc giảm đau? Con bé xảy ra chuyện gì? vì cái gì cùng bệnh với nó?

      để ý đến vấn đề hỏi, chính là đem nước rửa chén, đóng lại vòi nước chảy bồn, mới xoay người dựa vào bồn nước, ngửa đầu nhìn , “ có biết hay bé mấy tuổi?”

      “Ta..” mở miệng rồi lại khép lại, hai tay ôm ngực trừng mắt nhìn , “ trả lời vấn đề tôi hỏi trước .”

      chọn mi, “Tôi trả lời vấn đề của . bé mấy tuổi?”

      nhếch miệng, có chút để ý, nhưng thấy vẻ mặt kiên trì, dự đoán được chính mình muốn biết được đáp án phải trả lời câu hỏi của , cho nên cuối cùng vẫn là hờn giận, mở miệng : “Mười , đại khái là mười hai! Ta biết chính xác lắm, mới tốt nghiệp tiểu học, năm nay lên trung học.”

      “Lên trung học? Cho nên thể còn gọi là tiểu nương.”

      “Con bé nhiều lắm cũng mới mười hai tuổi, cho dù lên trung học cũng vẫn là đứa trẻ.”

      vẻ mặt kiên nhẫn : “ thế rốt cuộc là có ý gì?”

      để hai tay bồn, xuất ra mười vạn phần kiên nhẫn : “Ý của tôi là đến thời kỳ trưởng thành.”

      trừng mắt: “Vậy như thế nào?”

      giọng điệu ngán ngẩm, nhắc nhở : “Có được học qua giáo dục sức khỏe hay ? Có nhớ trước kia trong đó có hai chương làm thầy giáo thường phải nhảy bài hay ?”

      cắn răng mở miệng, “Tiểu thư, loại chuyện này sớm tám trăm năm, ai còn nhớ? Huống chi nếu thầy giáo có nhảy bài, tôi con mẹ nó như thế nào còn có thể nhớ .”

      Đúng là ngốc tử!!! chịu nổi chớp mắt xoay người, lẩm bẩm : “ có lỗi, là tôi sai, hẳn là nhớ , nhớ mới là quỷ, tôi nên quá hy vọng nhiều vào chỉ số thông minh của dã nhân này.”

      “Uy! !”

      “Như thế nào?” hai tay ôm ngực, lạnh lùng trào phúng : “ muốn đem tóc tôi kéo lại, đem tôi về địa bàn của để đánh tôi sao?”

      Tia nhẫn nại cuối cùng bị thiêu đốt hầu như còn nữa, hai mắt bốc hỏa tới gần . đôi tay to đặt bồn nước, đem vây ở trước ngực, cúi người gầm uy hiếp: “ con mẹ nó biết tiếng trung như thế nào sao? Tôi chỉ hỏi con bé rốt cuộc là bị gì? thể sử dụng cách đơn giản nhất, trực tiếp nhất câu trả lời đáp án cho tôi biết sao?”

      “Đương nhiên có thể.” nhìn , mắt chớp : “Con bé đến kỳ nguyệt .”

      “Gì?” ngây người ngẩn ngơ, ở mặt thẳng ra hoang mang.

      chỉ biết cho dù dùng câu đơn giản nhất, dã nhân này vẫn là nghe hiểu.

      “Nguyệt , kinh nguyệt, tục xưng là bà dì, bình thường khoảng hai tám ngày đến lần, mỗi người con đều có, thẳng đến thời kỳ mãn kinh mới hết.” tức giận nhìn mở miệng : “ cần cho tôi biết biết cái đó là cái gì?”

      trừng mắt nhìn , lại trừng mắt nhìn … lại trừng mắt nhìn lần nữa. Sau đó ngoài dự liệu của , khuôn mặt ngăm đen của dần dần lên mạt đỏ ửng càng lúc càng lớn, tiếp theo hoàn toàn thể khống chế dần dần lan tới cả lỗ tai cùng cổ .

      thể tin được trừng lớn mắt, bộ dạng quẫn bách xấu hổ làm cho dường như bật cười. , thẳng cho đến khi thẹn quá hóa giận quát to, mới phát chính mình bật cười.

      “Đừng cười nữa! Uy! ! Tôi đừng cười nữa nghe hiểu sao?”

      từ mỉm cười chuyển thành cười lớn, cười đến khi nước mắt đều chảy ra, biết xấu hổ gần chết, nhưng lại như thế nào cũng dừng được.

      ... này.” liên tục vài lần hướng khuyến cáo, mắng tiếng. dứt khoát đưa tay cầm lấy mặt cúi xuống hôn, dùng phương pháp trực tiếp nhất ngăn chặn cười, chính là cướp lấy cái miệng nhắn của .

      ngây dại.

      Thế nào cũng nghĩ người đàn ông này lại hôn , Hiểu Dạ trong lúc nhất thời thế nhưng lại ngẩn ra quên mất phải phản kháng, chỉ trừng lớn mắt.

      phải chưa từng bị người khác hôn qua, nhưng số lần chỉ có thể đếm được đầu ngón tay. Trong lòng dâng lên cảm giác chưa bao giờ gặp, cố trước đó xảy ra khi vẫn còn là học sinh, vội vàng học bài, làm công nuôi sống chính bản thân. Sau khi gặp chuyện may đó vội vàng trốn mất, căn bản là có cơ hội cũng thể nghĩ đến hay phát triển quan hệ khác giới. biết chính mình hẳn là nên đem dã nhân lễ phép lại thô lỗ này đẩy ra, nhưng cũng chán ghét hương vị của , chết tiệt, hơn nữa đối với thứ ham muốn mãnh liệt này sớm tò mò muốn chết.

      Chỉ là hôn môi mà thôi, cũng phải lên giường...

      “Đáng giận, đừng trừng mắt nhìn tôi nữa, đem miệng em mở ra.” dán lên môi của táo bạo ra mệnh lệnh.

      Người này là hỏng, nhíu mi trừng , chính là tò mò muốn biết muốn gì, nhất thời xúc động mở miệng. Ai biết tình như vậy lại càng thể cứu vãn, bị kích thích, tình dục dâng trào phản ứng mãnh liệt làm kịp trở tay, đánh mất lí trí, làm cho thể ngăn cản.

      Nhìn lồng ngực tráng kiện, bắp đùi rắn chắc, môi lưỡi trêu chọc cùng hai tay chứa đầy ma lực kh. Ở khắp nơi người đều làm cho thể xem , tế bào toàn thân trong nháy mắt như nổi dậy, nhiệt liệt vui sướng muốn hét to.

      Trời ạ, xảy ra chuyện gì? hai mắt mê hoặc, có chút hoa mắt chóng mặt. muốn biết ràng tình huống, lại hoàn toàn thể suy nghĩ, thầm nghĩ muốn dán sát người .

      Đáng chết, này nếm qua mùi vị thơm.

      thân thể mềm mại, lồi lõm thích thú dán lên người , hai tay biết từ lúc nào quàng lên cổ , con ngươi đen mờ mịt nước, đôi môi mềm mại đỏ mọng, nhiệt liệt phản ứng, làm dục vọng của mãnh liệt dâng lên thiêu đốt, nhịn được nâng lên mông của , đem càng thêm áp sát chính mình, môi lưỡi đường dừng lại liếm hôn cần cổ tuyết trắng của .

      Lúc sau, tự giác ngẩng đầu lên, vặn vẹo dưới thân , muốn nhiều hơn.

      “Ông trời...” ôm , đặt lên cái bệ dài, bàn tay to theo áo T-shirt trượt vào bên trong, bao lấy cặp vú xinh xắn tròn trịa của , có mặc áo ngực, rên rỉ ra tiếng, vân vê, nhào nặn mềm mại trong lòng bàn tay.

      kiều phát ra tiếng, thanh nho kia bị nuốt vào miệng, cỗ hỏa diễm thiêu đốt giữa hai chân , làm toàn thân như nhũn ra còn sức. Sau đó nhận ra đem hai chân tách ra, đem kéo lại gần .

      có thể cảm nhận được trong quần Jean hạ bộ cương cứng kích động, chỉ thấy tế bào toàn thân hưng phấn muốn thét chói tai, ngay cả nút quần đùi của cũng bị cởi ra. Ý thức của vẫn chưa khôi phục minh mẫn, hai tay còn tiến vào trong áo vuốt ve cơ ngực rắn chắc, nóng rực của , cho đến khi mông vặn vẹo đụng đến ly chén bệ rửa, rớt xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy chói tai, cứng đờ, cả người mới thanh tỉnh lại.

      Trời ạ, làm cái gì?

      Nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn, nháy mắt cũng cứng đờ, đầu vẫn chôn trước ngực , hai tay dừng lại nút quần đùi , giây tiếp theo nghe thấy mắng câu.

      “Đáng chết”.
      Last edited by a moderator: 15/3/15
      vk đại ca thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :