1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

MẬT ĐÀO TIỂU KIỀU THÊ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      MẬT ĐÀO TIỂU KIỀU THÊ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC​
      Tác giả: Tiểu Ái Nha

      Edit&Beta: Tú Tú & Nico

      Nguồn: Tuyệt Ái Lạc Thành

      Tóm tắt: Nàng, Hứa Đào Nhi, tính cách yếu đuối, diện mạo bình thường lại bị ép gả cho Satan giới châu báu. năm hôn ước, nàng hoa lệ lột xác cũng dần dần đánh mất trái tim. , Thượng Quan Tứ, người chấp hành tập đoàn châu báu đứng đầu thành phố, nhà thiết kế hàng đầu, nam nhân Satan. Thân phận của là bí mật vĩnh viễn thể đoán được. Hai năm trước, bị ép phải cưới nàng vô cùng bình thường. Nhưng lúc rung động với nàng lại phát nàng sớm còn thân trong sạch. Lại có người dám nhúng chàm vợ của ? thề, nhất định phải tìm cho ra tên gian phu đó!

      Chương 1: Say Rượu.

      Edit: Tú Tú

      Beta: Nico

      Đêm muộn, tiệc tốt nghiệp cũng dần kết thúc. Hứa Đào Nhi nhận ba trăm đồng từ quản lý, đây là tiền thù lao kéo đàn violon trong bốn tiếng đồng hồ.

      Tuy rằng từng đó tiền đủ ly rượu ở bữa tiệc này, nhưng đối với Hứa Đào Nhi mà đây là tiền hai tuần cơm trưa của .

      khó tưởng tượng, ở cái trường đại học xe thể thao tới lui ngừng, tùy ý liếc nhìn đều thấy hàng hiệu, lại có sinh viên như Hứa Đào Nhi vì mấy trăm đồng mà phải bôn ba.

      Có điều cảm thấy việc mình làm là mất mặt, hơn nữa cũng sắp sang năm thứ tư, tin rằng mình nhanh tìm được công việc chính thức.

      ra, đêm nay Hứa Đào Nhi bị sốt , lúc kéo đàn cảm thấy gì, nhưng khi buông xuống lập tức cảm thấy ý thức hỗn loạn, thái dương vô cùng đau nhức.

      “Mười hai giờ?” Hứa Đào Nhi liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, giật mình nhận ra khuya như vậy, “Tiêu rồi! biết còn xe buýt hay … Nếu gọi taxi lại mất đến trăm đồng…”

      Hứa Đào Nhi ôm đàn violon chạy , bỗng nhiên liếc thấy thân ảnh quen thuộc trong chiếc xe thể thao đỗ bên đường. Thân thể cao to của tựa vô lăng, cả người toàn là mùi rượu, say đến bất tỉnh nhân .

      Thiếu gia? phải cùng bạn rời khỏi hay sao? Hứa Đào Nhi cảm thấy kì quái đồng thời trái tim cũng nhịn được mà đập liên hồi. Phải biết rằng thầm mến Dịch Tinh Thần hơn mười năm, hơn nữa còn làm nữ hầu thân cận của .

      Có điều, vì Dịch Tinh Thần là mộng tưởng của tất cả nữ sinh trong trường cho nên chỉ dám bí mật này với mình bạn tốt là Hạ Nhiên.

      “Thiếu gia, thiếu gia… Ngài có ổn ? Thiếu gia!” Gọi nửa ngày Dịch Tinh Thần cũng có phản ứng, Hứa Đào Nhi liếc mắt nhìn xung quanh, đón taxi, mất rất nhiều sức lực mới lôi được lên xe.

      đâu?” Tài xế hỏi.

      …” Hứa Đào Nhi do dự, nếu để lão gia biết thiếu gia say thành như vậy, nhất định rất tức giận. Thế nhưng bọn họ có thể đâu bây giờ? Sau lúc lâu, khẽ cắn môi, đỏ mặt đáp, “Khách sạn gần nhất.”



      “Khách sạn?” Tài xế nhìn bọn họ, có ý tốt cười cười, thầm nghĩ thanh niên bây giờ phóng khoáng.

      Tới khách sạn, Hứa Đào Nhi vội vã trả tiền, lại dùng sức vừa lôi vừa kéo Dịch Tinh Thần vào phòng, sau lưng còn truyền tới thanh chế nhạo của nhân viên lễ tân.

      “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nam nhân có khí chất như vậy, đáng tiếc bạn lại xấu như ma, thực là tức muốn giơ chân.”

      “Hừ! Lại muốn lên giường với nữ nhân xấu xí như vậy, thực đáng khinh.”

      “Ai nữ nhân kia là bạn , cùng lắm là người hầu của thôi, hoặc là người đàn bà kia lợi dụng lúc say rượu muốn bá vương ngạnh thượng cung.”

      “Đúng! Chắc chắn là như vậy, ghê tởm.”

      ……………..

      Hứa Đào Nhi bất đắc dĩ thở dài, nàng đúng là rất bình thường, nhưng cũng đến nỗi kinh khủng như họ chứ?

      Vươn tay mở cửa phòng, Hứa Đào Nhi dìu Dịch Tinh Thần lên giường, lấy khăn giúp lau mặt. Đột nhiên tay bị túm chặt, trong nháy mắt cảm giác như điện giật lan khắp toàn thân. “Thiếu, thiếu gia…”

      “Đầu… đau quá…” Dịch Tinh Thần động đậy yết hầu, thanh mang theo thống khổ.

      “Ngài chờ chút, tôi mua thuốc giải rượu.” Hứa Đào Nhi vội vàng rút bàn tay nóng hổi ra, giống như cơn lốc vội vàng chạy ra ngoài.

      Mua thuốc giải rượu trở lại, Hứa Đào Nhi càng khẩn trương hơn. vốn phát sốt hơn nữa còn quá căng thẳng, lại trong trạng thái chóng mặt choáng váng, suy nghĩ theo lẽ thường.
      A fangChôm chôm thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 2: Phòng số 28.

      Edit: Tú Tú

      Beta: Nico


      Đứng trước cửa phòng số 28, Hứa Đào Nhi có chút do dự, bởi vì nhớ phòng lúc trước là số hai tám hay số hai chín. Do dự chút, đưa tay vặn nắm đấm cửa, cửa mở.

      “Phù… Hóa ra là phòng số 28.” Hứa Đào Nhi thở phào nhõm, lúc vào mới phát đèn tắt, rèm cửa cũng kéo lại, căn phòng chìm trong bóng tối, đưa tay ra nhìn thấy năm ngón tay.

      Chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều, cùng tiếng tim đập “bịch bịch bịch”…trong bóng tối.

      “Kỳ quái, ràng hồi nãy có bật đèn…” Hứa Đào Nhi muốn với tay bật đèn, đột nhiên có người vươn tay kéo ôm vào lòng, sợ đến mức thét lên tiếng, thiếu chút nữa linh hồn bé của thoát ra ngoài chạy mất.

      Thân thể nóng bừng, mùi rượu nồng đậm kích thích mũi , làm cho thân thể muốn bốc hơi.

      “Thiếu…thiếu gia, ngài làm gì vậy?” Hứa Đào Nhi chưa kịp hết nhanh chóng bị đôi môi nóng ấm cắn nuốt, khiếp sợ trợn to hai mắt, cứng ngắc nửa ngày phản ứng, muốn phản kháng thân thể lại bị người kia ôm ngang ném lên giường.

      Động tác quá mạnh làm cả người nẩy lên, trước mắt là mảnh tối tăm, suýt nữa té ngã xuống mặt đất.

      Nhưng đối phương cũng cho có cơ hôi thở dốc, nhanh chóng dùng thân thể của đè lên. Khí lực của nam nhân với nữ nhân cách xa nhau, hoàn toàn bị khống chế triệt để.

      “Thiếu gia… nên! Đừng như vậy.” Hứa Đào Nhi vô cùng sợ hãi, vận dụng cả tay chân chống cự, nhưng thân thể bị chế trụ căn bản thể nhúc nhích, tựa như bị trói lại, mặc cho người chém giết.

      quay mặt, liều mạng muốn tránh né nụ hôn của , nhưng vẫn bị cuốn lấy.

      “Thiếu gia…” Hứa Đào Nhi biết mình bị làm sao, biết bản thân nên phản kháng, nhưng thân thể càng lúc càng vô lực, thanh phản kháng cũng dần .

      Đầu óc của bị ngọn lửa thiêu đốt, căn bản thể suy nghĩ, chỉ có thể mặc cho tung hoành.

      Ngày thường, thiếu gia lãnh đạm chưa bao giờ kịch liệt như vậy. Động tác thô bạo giống như xé rách thân thể khiến cho vô cùng sợ hãi. Nhưng trong sợ hãi lại có chút…chờ mong. Mơ mơ màng màng, khát vọng lâu rốt cuộc cũng đạt được.

      biết say rượu nên mới đối xử với như vậy, có thể coi thành người khác nhưng thầm nhiều năm như vậy, cách khổ sở. Mặc dù biết , nhưng lại ích kỷ tham luyến hơi thở của .

      Có lẽ đợi tới ngày mai khôi phục lý trí hối hận quyết định của ngày hôm nay, nhưng giờ phút này, chỉ nghĩ đem lần đầu tiên quý giá nhất cho , cho dù… ngay cả là ai cũng biết. Nhưng điều đó có liên quan gì, chỉ cần biết, là nam nhân thầm nhiều năm vậy là đủ rồi.

      “Tinh Thần… Em thích .” Hứa Đào Nhi vươn tay ôm lấy cổ , chậm rãi tiếp cận môi , nhàng hôn .

      Móng tay bám chặt lên lưng tạo thành những dấu vết hình bán nguyệt, đột nhiên cảm thấy vô cùng an tâm, bởi vì đó là bí mật thuộc về hai người, là quá khứ ngọt ngào của bọn họ.

      Cảm nhận động tác của nàng, hỏa diễm trong lòng càng muốn bùng nổ, lần thứ hai hôn lên môi .

      “A…” Hô hấp của Hứa Đào Nhi đều bị cướp đoạt, cắn răng chịu đựng tất cả.

      Trong khoảnh khắc cuối cùng kia, trong khí còn quanh quẩn thanh trầm thấp của , “Tiên Nhi, em…”
      A fang, SiAmChôm chôm thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 3: Khẩn Trương.

      Edit: Tú Tú

      Beta: Nico


      Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu sáng quang cảnh trong phòng. Khóe môi của giường hơi hơi mỉm cười, tựa như chìm trong mộng đẹp. Nếu như đây là mộng, tình nguyện chìm đắm bao giờ tỉnh lại.

      Mái tóc đen như tơ lụa xõa rối tung gối trắng, phấn trang điểm che khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng nếu nhìn kỹ phát ra.

      Hơn nữa khuôn mặt này quanh năm giấu dưới cặp kính gọng đen to bự hầu như ai phát ra vẻ đẹp giấu bên dưới.

      ” Ưm…” Hứa Đào Nhi tỉnh dậy, mệt mỏi mở hai mắt ra. nhìn quanh bốn phía, ga giường màu trắng, chăn đơn, hoàn cảnh lạ lẫm, nơi này là…Nhà nghỉ?

      nhanh chóng bật dậy, sợ hãi nhìn vào trong chăn, cảm thấy mọi thứ sụp đổ. Hóa ra…Những gì xảy ra tối qua phải là mơ mà xảy ra, thực cùng thiếu gia…lên giường. Tại sao có thể như vậy?

      Hứa Đào Nhi phải dùng ít nhất tiếng đồng hồ mới hoàn toàn chấp nhận này, sau đó lại lo lắng làm thế nào đối mặt với Dịch Tinh Thần.

      tỉnh dậy trước , tất nhiên biết hôm qua xảy ra chuyện gì, có khả năng giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      cho rằng lợi dụng lúc say rượu mà chiếm tiện nghị của , sau đó muốn gặp lại nữa chứ? Nếu như vậy, cho dù có tắm sông Hoàng Hà cũng rửa sạch nỗi oan này.

      Hứa Đào Nhi có cách nào suy nghĩ, cuối cùng, quyết định trước tiên nhìn xem phản ứng của Dịch Tinh Thần như thế nào trước. Nếu như coi như chưa từng phát sinh chuyện gì cũng như vậy.

      Nếu hiểu lầm , liền hướng giải thích ràng.

      ………………….

      Mười mấy năm trước, Hứa Đào Nhi biết Dịch Tinh Thần có thói quen lúc ở trong phòng của mình mặc quần áo. hầu hạ mười năm, nhìn mười năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều mặt đỏ tim đập, cảm thấy hai tay thừa thãi biết để vào đâu.

      Nhất là nghĩ tới tình huống ngày hôm qua, hận thể tìm cái lỗ mà chui xuống.

      Hứa Đào Nhi nghĩ mọi chuyện hôm qua chỉ là việc ngoài ý muốn, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì là được rồi. hít sâu mấy hơi, trấn tĩnh lại, cúi đầu vào phòng.

      Ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc cháy dở, môi mỏng nhàng phun ra làn khói trắng, lượn lờ sau lưng, khuôn mặt lộ ra vẻ suy tư.

      thể dùng từ soái hoặc tuấn mỹ để hình dung mà là tổng hợp cả hai thành thể. trời sinh có khí chất nghệ sĩ, là loại khí chất hấp dẫn chết người.

      Lưng dày rộng, sau bả vai có vết thương nhưng ảnh hưởng đến hoàn mỹ của .

      Dưới sàn nhà là bản thiết kế rơi vãi khắp nơi, bản thiết kế là trang phục mang phong cách đặc biệt cùng cái tên: Tinh Thần.

      “Tinh Thần” hai chữ này trong giới thời trang giống như tồn tại thần kỳ, nhưng rất ít người biết, người được mệnh danh là “Ánh Sáng của giới thời trang”, nhà thiết kế thiên tài lại là người trẻ tuổi như vậy.

      Hơn nữa còn là người thừa kế của tập đoàn Thần Hoàng – tập đoàn đứng đầu giới giải trí, là thiên chi kiêu tử trong mắt mọi người.

      “Thiếu…thiếu gia, buổi sáng tốt lành.” Hứa Đào Nhi cắn cắn môi, có chút ngượng ngùng, do dự chút mới tới.

      cởi giày, dẫm lên tấm thảm tuyết trắng, mỗi bước đều quay đầu lại nhìn nơi mình vừa bước qua sợ ô uế tấm thảm. vất vả tới bên cạnh Dịch Tinh Thần, ngồi xổm xuống cẩn thận nhặt lên những bản thiết kế rơi vãi đầy đất.

      Y phục thiếu gia thiết kế thực rất đẹp, nếu có ngày có thể mặc trang phục do chính tay thiết kế tốt biết mấy, Hứa Đào Nhi vừa nghĩ vừa cười ngây ngốc, lộ ra cái răng khểnh tinh nghịch.
      A fang thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 4: Thiếu Gia.
      [​IMG]

      Edit: Tú Tú

      Beta: Nico


      “Vứt .” Dịch Tinh Thần dập tắt điếu thuốc, đôi mắt lam lộ ra u buồn nhàn nhạt. phải con lai, mà khi hờ hững nhìn xa xăm trong mắt lại ra màu lam sâu thẳm.

      Thanh của bao giờ cũng lạnh nhạt, giống như cây kim, cuốn lấy khiến cho trái tim tê dại, nhưng lại mạnh mẽ vào lòng người.

      “Vâng thưa thiếu gia.” Hứa Đào Nhi len lén bỏ mấy bản thiết kế vào trong túi của mình.

      Thu gom bản thiết kế của là công việc mỗi ngày của , trong phòng có hai chiếc rương chứa đầy bản thiết kế của .

      “Cái đó, thiếu gia, ngài có thể tránh qua chút được ? Tôi còn phải quét dọn.” Hứa Đào Nhi cúi đầu, liều mạng lau bên cái bàn, tuyệt dám tới gần phía Dịch Tinh Thần.

      “Tôi làm ảnh hưởng tới sao?” Dịch Tinh Thần nhìn , chỉ đứng ở nơi đó. Con ngươi chợt lóe, cầm lấy bản vẽ ngồi xuống. Hai mày chốc chốc lại nhíu lại, tỉ mỉ vẽ ra những chi tiết nhất bản vẽ.

      Hứa Đào Nhi giống như đầu gỗ dám phát ra bất cứ thanh gì, trong mắt hiếu kỳ và mến. hiểu lúc Dịch Tinh Thần thiết kế vô cùng nghiêm túc và tập trung cho nên phát ra bí mật cất giấu trong mắt .

      vẫn đề cập đến chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, điều này làm cho Hứa Đào Nhi thở phào nhõm hơi, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng. Có lẽ đối với , chuyện tối hôm qua cùng lắm chỉ là mấy thứ râu ria mà thôi.

      Dù sao cũng là thiếu gia tôn quý, mà chỉ là nữ hầu gia thế tướng mạo mà thôi, nhìn thẳng vào thực tế mà ảo tưởng cái gì đây? Cuối cùng, người tổn thương chỉ có mình mà thôi.

      Rất nhanh Dịch Tinh Thần đem bản thiết kế bỏ lại bàn, phía cái váy tua rua đơn giản, phần đính kim tuyến tinh tế, có cảm giác mềm mại uyển chuyển. Hai bên trái phải viết ba chữ “Dịch Tinh Thần”. Đẹp chính là tiêu chí duy nhất của .

      “Y phục.” Lông mi dài rủ xuống, thản nhiên .

      “Vâng, thiếu gia.” Hứa Đào Nhi cầm lấy áo sơ mi đặt sẵn giường, khuôn mặt đỏ bừng. Tối hôm qua, dùng hai tay cường tráng ôm , gối đầu lên ngực lắng nghe hô hấp của . Hết thảy giống như giấc mộng, đẹp đẽ nhưng vô cùng ràng.

      “Làm sao?” Dịch Tinh Thần hơi nhướng mày.

      có việc gì.” Hứa Đào Nhi giúp mặc áo, giúp cài lại nút áo. Đây chỉ là động tác vô cùng đơn giản, nhưng khi làm giúp tay lại nghe lời mà run rẩy ngừng, tim đập gia tốc, như nai con chạy loạn, đầu óc có chút mơ hồ.

      dùng nước hoa?” Dịch Tinh Thần đột nhiên hỏi, buông xuống lông mi dài, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt.

      có.” Hứa Đào Nhi thoáng lui lại phía sau, khẽ cúi đầu, có chút e lệ đáp, “Buổi sáng tôi quét dọn ở Mân Côi viên, có thể là hương hoa hồng vẫn chưa tan hết. Tôi còn nhổ cỏ dại, tưới nước cho chúng.”

      Rốt cuộc ra được rồi, Hứa Đào Nhi thoái mái thở dài, “Thiếu gia, bữa sáng chuẩn bị xong, muốn dùng trong nhà hàng hay dùng bên hồ?”

      “Nhà hàng.” xong, Dịch Tinh Thần cởi xuống khăn tắm bên hông.

      Vừa lúc Hứa Đào Nhi cúi đầu, cẩn thận thấy được eo lưng thon dài của , còn có phần chỗ đó.

      Đường cong cơ thể rất đẹp, hơn nữa lại hoàn hảo trơn láng, thể tin được, lưu lại dấu vết nào của chuyện tối hôm qua.

      Ngu ngốc, mày suy nghĩ cái gì? Hứa Đào Nhi xấu hổ đỏ mặt, “Thiếu, thiếu gia, tôi xuống trước.”

      “Đợi chút.” Dịch Tinh Thần đột nhiên gọi lại, “Tối hôm qua…”
      A fangSiAm thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 5: Tan Nát Cõi Lòng.
      [​IMG]

      Edit: Tú Tú

      Beta: Nico


      Ba chữ này như ma chú chế trụ Hứa Đào Nhi, tim đập nhanh đến mức muốn thoát ra khỏi cổ họng, máu trong cơ thể như sôi trào, giống như phạm nhân đợi tuyên án tử hình.

      “Tối hôm qua tôi uống say, mới làm ra loại chuyện đó, có thể quên được ?”

      “…” Trong lòng Hứa Đào Nhi dâng lên trận co rút đau đớn, viền mắt nóng như lửa đốt. Mặc dù biết như thế này nhưng khi nghe chính miệng ra, có cảm giác đau đớn chịu nổi.

      Trầm ngâm lát, quay đầu, , “Chuyện tối qua, tôi quên rồi.” cười nhưng đáy mắt lại che giấu bi thương cùng đơn, trong lòng cũng là mảnh tĩnh mịch.

      “Ừm!” Dịch Tinh Thần gì thêm, chỉ là ánh mắt ảm đạm chút.

      Chạy mạch về phòng , Hứa Đào Nhi mới dừng lại. thở hổn hển, trong lòng đau như bị xé rách. vô cùng đau đớn nhưng lại thể kêu thành tiếng, nước mắt thể kìm nén thêm nữa ngừng rơi xuống như mưa.

      “Đứa ngốc, biết kết quả như vậy, mày còn khổ sở cái gì? Mày chỉ là nữ hầu mà thôi, thiếu gia bao giờ thích mày.”

      Hứa Đào Nhi ngừng cười nhạo bản thân, nhưng mà thể che giấu được đau khổ trong lòng.

      Tối hôm qua biết đó là , sở dĩ sau chuyện đó ra ngoài trước phải chứng tỏ muốn dính dáng gì tới đó sao? còn chờ mong cái gì chứ?

      Chuyện tối hôm qua, còn biết xảy ra với bao nhiêu lần.

      Nhưng đối với đó lại là giấc mộng mà bao năm nay vẫn đợi chờ. Tỉnh mộng, cũng nên nhận , nên có bất cứ suy nghĩ thực tế nào.

      Hứa Đào Nhi từ trong túi tiền lấy ra cây bút phác thảo, đây là cây bút lúc sắp rời khỏi phòng nhà nghỉ nhặt được, cũng là bằng chứng duy nhất chứng minh việc xảy ra tối qua phải là mộng.

      cẩn thận cất cây bút vào ngăn kéo, muốn nhìn nữa, cũng muốn nghĩ nữa. Chuyện tối hôm qua, suốt đời quên, nhưng bao giờ nghĩ tới nó nữa.

      “Rầm rầm rầm….Hứa Đào Nhi. Mau mở cửa cho tao.” Ngoài cửa truyền tới thanh kiên nhẫn của Hứa Hân Nhi.

      Mẹ của Hứa Hân Nhi là Thường Quyên tái hôn cùng bố của Hứa Đào Nhi, lúc đó Hứa Đào Nhi mười tuổi, bố của liền đón mẹ con Thường Quyên về sống chung, cùng bà ta kết hôn. Từ đó về sau, Hứa Đào Nhi có thêm mẹ kế và người chị.

      Sau khi bố qua đời, Hứa Đào Nhi liền biến thành bé lọ lem thời đại, chỉ phải quét dọn nhà cửa mỗi ngày, còn thường xuyên bị hai mẹ con họ khi dễ.

      “Mày lại nhốt trong phòng làm gì? Hại bản tiểu thư gõ cửa lâu như vậy, tay sắp sưng lên rồi.” Hứa Hân Nhi liếc cái, “Ngày mai liền phá hết mấy cái ổ khóa này , tao muốn gõ cửa nữa.”

      “Ừm…” Hứa Đào Nhi buồn buồn gật đầu. muốn tranh chấp cùng Hứa Hân Nhi, nhất là lúc này.

      “Trưng cái bộ dạng này cho ai nhìn? Thế nào? Mày nghe thiếu gia cho mày làm nữ hầu thân cận của nữa sao?”

      “Cái gì?” Hứa Đào Nhi cảm thấy trong đầu ‘Ong ong’ rung động, thiếu gia vì chuyện hôm qua cho nên mới quyết định như vậy sao? ghét nhìn thấy như vậy? Nhất thời giống như rơi xuống động đáy, tâm chìm xuống.

      hầu hạ mười mấy năm, sớm hình thành thói quen mỗi sáng sớm đều nhìn thấy . cho rằng, trải qua mười mấy năm ở chung, ít ra đối với có chút cảm tình, nhưng ngờ, đối với chỉ là người râu ria liên quan mà thôi.

      “Mày cần phải hầu hạ thiếu gia, nghỉ hè liền chuyển ra ngoài , tao nhìn thấy mày liền cảm thấy phiền chán.” Hứa Hân Nhi đem tấm danh thiếp nhét vào tay .

      “Tuần tới bắt đầu tới chỗ này làm việc, đây chính là quán rượu sang trọng nhất thành phố A. Làm ở đây hai tháng đủ cho mày đóng học phí học kỳ sau, mày đừng hi vọng chúng tao cho mày tiền.”

      “Còn có, có thể tới đó đều là người có tiền, mày đắc tội nổi, cũng đừng gây thêm rắc rối gì cho tao, cũng đừng nghĩ câu được tên ngốc nào.”

      “Này! Mày có nghe hay ?” nghĩ ra đầu óc mày dùng để làm cái gì, khó coi lại còn ngu ngốc.”

      “Ừm! Em biết rồi.” Hứa Đào Nhi miễn cưỡng lộ ra bộ dáng tươi cười.
      Elise TuyenA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :