1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẫu đơn chân quốc sắc - Nhu Nạo Khinh Mạn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Mẫu đơn chân quốc sắc

      Tác giả:
      Nhu Nạo Khinh Mạn

      Thể loại:
      Trùng sinh, báo thù, cung đấu, trạch đấu, 3s, nam thâm tình, sạch nữ cường

      Nguồn convert: tamquay bên Tàng thư viện

      Độ dài: 142 chương



      Giới thiệu:


      Thẩm Mẫu Đơn kiếp trước tính tình đơn thuần, tâm địa tốt đến nỗi đành lòng giẫm lên ngọn cỏ cọng cây, đúng là tâm địa Bồ Tát.

      Cùng quân tử khiêm tốn trong miệng thế nhân kết thành phu thê, lại nghĩ tới sau khi thành thân lại phát ra quân tử khiêm tốn này lại chính là ngụy quân tử,

      sớm cùng khuê mật tốt nhất của mình ở cùng chung chỗ, cố gắn.phá hoại gian tình của hai người nhưng kết cục lại bị hai người họ hại chết.

      Linh hồn nàng phiêu du trong gian chứng kiến đệ đệ vì báo thù cho nàng mà nhận lấy kết cục bi thảm,rồi lại chứng kiến kết cục ngụy quân tử cùng ngụy khuê mật kia

      Chứng kiến quá nhiều dương mưu mưu, chứng kiến hết thảy mưu giảo hoạt gian trá ghê tởm của thế gian,...

      Cứ tưởng rằng như vậy sống tiếp, nàng trọng sinh về thời điểm phụ thân khoẻ mạnh, đệ đệ còn tuổi, nàng còn chưa có gả cho ngụy quân tử kia...

      Chỉ là trọng sinh lại lần nàng có thể thoát khỏi vận mệnh kiếp trước hay ? Trở thành quốc sắc danh chấn kinh thành...
      Last edited by a moderator: 30/5/16
      Trâulinhdiep17 thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 1:

      Gian phòng bên bàn trang điểm , Thẩm Mẫu Đơn cầm trong tay mi thạch, quay về gương đồng cẩn thận vẽ đôi lông mày tinh tế, nhìn thấy phía lông mày bên phải là vết sẹo chỉ rộng tấc, ngón tay vẽ lông mày dừng chút, nhàng thả mi thạch trong tay ra, ngón tay trỏ vuốt lên vết sẹo đỏ sậm xấu xí kia, nàng tựa hồ nghĩ tới điều gì, viền mắt có chút ửng đỏ.

      Nàng nhàng nhíu mày, dùng ngón tay trỏ vuốt ve vết sẹo xấu xí kia. Lúc vuốt ve, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, giọng mềm mại vang lên, "Đại nãi nãi, đại gia , ngài nếu rửa mặt xong lên thư phòng ngài ấy chuyến, đại gia có chuyện tìm ngài."

      Thẩm Mẫu Đơn vội vàng đem tóc mái che lông mày cùng vết sẹo xấu xí kia , quay đầu hướng phía phía sau cửa phòng :"Thanh Trúc, ngươi với đại gia tiếng, ta lập tức đến."

      "Vâng, đại nãi nãi." Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của Thanh Trúc dần xa.

      Thẩm Mẫu Đơn quay về gương đồng soi mấy lần, nhìn thấy tóc trán đem vết sẹo kia che xong lúc này mới đứng dậy sửa sang lại xiêm y, ôm lấy hộp cơm bàn, mở cửa đến thư phòng. Vòng qua mấy tầng sân, tới Tây Viện có chút hẻo lánh trong phủ , phu quân thông minh hiếu học, thời điểm ở thư phòng đọc sách nghĩ chuyện phải yên tĩnh, vì lẽ đó thư phòng thiết lập tại Tây viện trong phủ. Mấy ngày nay phu quân vì lo nghĩ cho cả phủ sau này vẫn ăn ngủ yên, mấy ngày nay vẫn ở trong thư phòng hàng đêm. Thẩm Mẫu Đơn nâng hộp cơm trong tay vẫn còn ấm, thầm nghĩ hai ngày trước lúc nhìn thấy phu quân,thấy phu quân gầy gò ít, sau này nhất định phải làm cho phu quân ăn nhiều chút mới tốt.

      tới Tây viện hẻo lánh, Thẩm Mẫu Đơn mơ hồ nhìn thấy trong sân rừng cây, đây là sân rất , bên trong cũng bất quá chỉ có ba gian phòng, gian là thư phòng của phu quân, gian phòng phu quân ngày thường dùng để nghỉ ngơi, gian khác là của nha hoàn. Trong ngày thường bên người phu quân cũng chỉ có nha đầu Thanh Trúc , Thanh Trúc là nha đầu chuyên hầu hạ phu quân đọc sách, thường ngày đều là ở tiểu viện, vì lẽ đó Thẩm Mẫu Đơn gả vào La gia năm đối với Thanh Trúc vẫn thế nào quen thuộc.

      Bước chân xuyên qua rừng cây vào ngôi nhà bên trong, ngày thường Thanh Trúc đều an tĩnh chờ ở trong nhà nay lại nhìn thấy, Thẩm Mẫu Đơn cũng suy nghĩ nhiều, mang theo hộp cơm bước lên bậc thang dưới mái hiên, muốn gõ cửa, bên trong truyền tới giọng nữ mềm mại quen thuộc:

      "La đại ca, ô ô ô. . . . . . Trước đó vài ngày kinh nguyệt đều, trong lòng sầu lo vạn phần, mấy ngày trước tìm Lang trung chẩn mạch, nhưng nghĩ. . . . Nhưng nghĩ là mang thai. La đại ca, bây giờ. . . Bây giờ muội còn mặt mũi nhìn người, nên làm thế nào đây, ô ô ô. . . . . ."

      Tay Thẩm Mẫu Đơn giơ giữa trung, mặt thoáng qua tia nghi hoặc, đây phải thanh của Nguyệt Nhi sao? Nơi này là thư phòng của phu quân, Nguyệt nhi sao lại ở chỗ này?

      Giọng nữ mềm mại bên trong phải ai khác, là bằng hữu tốt từ đến lớn của nàng Diêu Nguyệt, giao tình của hai người gần mười năm, sau khi nàng quen biết La Nam, sau đó là tháng ngày ba người quen biết, giao tình Nguyệt nhi với La Nam rất tốt, hai người cũng vẫn luôn là huynh muội, Thẩm Mẫu Đơn trong lòng cũng là vui mừng vạn phần, dù sao cả hai đều là người mà nàng quý.

      Sau khi thành thân cùng La Nam, Nguyệt nhi cũng thường xuyên đến La phủ hỏi thăm nàng cùng La Nam, chỉ là chưa từng mình tới thư phòng của La Nam,đây là chuyện gì đây? Thẩm Mẫu Đơn bỗng nhiên lại nhớ tới vừa nãy bạn tốt kinh nguyệt tắt hẳn, mời Lang trung bắt mạch là mang thai. Nguyệt Nhi có bầu? Nhưng là, Nguyệt Nhi chưa kết hôn, còn nữa chuyện như vậy sao báo cho phu quân của mình?

      Chả lẽ. . . . . .sắc mặt Thẩm Mẫu Đơn tái nhợt, môi run lên, tay trái hơi run run, nàng thu tay trái, ôm chặt lấy hộp cơm toả ra hơi ấm trong lòng , chỉ cảm thấy hơi nóng đem tâm nàng hun đến nóng bỏng, đau đớn, hô hấp có chút dừng lại. Sắc mặt nàng trắng bệch nghe thanh La Nam bên trong vang lên "Nguyệt Nhi, nàng làm sao lại bất cẩn như vậy ? Mỗi lần phải đều dặn nàng nhất định phải uống canh sao? Hôm nay là lúc mấu chốt La phủ bước lên mây, thời điểm như thế này ta căn bản thể cưới vợ bé hoặc là đuổi Mẫu Đơn cưới nàng vào cửa. Nếu . . . . . . Nếu trước hết phá thai , nàng chờ ta năm, ta chắc chắn cưới nàng vào cửa ."

      Bên trong lại vang lên tiếng khóc của Diêu Nguyệt , tựa hồ muốn cái gì đó, chỉ là Thẩm Mẫu Đơn nghe nổi nữa, nàng chỉ cảm thấy lỗ tai vang lên ong ong, trong đầu trống rỗng, toàn thân phát lạnh, cũng còn khí lực nắm chặt hộp cơm trong lòng, khí lực toàn thân trong khắc bị :rút hết. Nàng cảm thấy ầm tiếng đồ vật đập vào bàn chân, thứ chất lỏng ấm áp kia bắn tung tóe khắp bàn chân. Nàng cúi đầu, sững sờ đến nhìn cháo đổ đầy đất. . . . . .

      Bên trong phòng hai người nghe thấy thanh ngoài cửa, sắc mặt biến đổi lớn. La Nam nhanh chóng đến phòng cạnh cửa, kéo cửa ra, liền nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn mặt xám ngắt, nhíu mày lại, kiên nhẫn đưa tay kéo Thẩm Mẫu Đơn vào phòng.

      Nhìn Thẩm Mẫu Đơn mặt cắt còn giọt máu, mặt Diêu Nguyệt thoáng qua qua tia hoảng loạn, kinh hoàng luống cuống quay đầu nhìn La Nam.

      La Nam cố gắng đè xuống tức giận trong lòng, bây giờ là thời khắc mấu chốt nổi bật hơn mọi người , tuyệt đối thể phạm sai lầm lúc này , vì lẽ đó nhất định phải trước tiên dỗ Mẫu Đơn, đè xuống thiếu kiên nhẫn trong lòng, đưa tay nắm chặt tay Thẩm Mẫu Đơn, ôn nhu : "Mẫu Đơn, sao nàng lại tới đây? Cũng để Thanh Trúc thông báo tiếng."

      Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, nàng nhìn La Nam, trong mắt bất an, sợ hãi, luống cuống cùng tuyệt vọng đan xen vào nhau, nàng đột nhiên bắt được tay , khàn giọng : "Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . . Tại sao phải đối xử với ta như vậy? Ta đến cùng làm sai điều gì?"

      La Nam muốn khuyên bảo, bên cạnh là Diêu Nguyệt sắc mặt bất an, liền nhào tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn quỳ xuống, lệ tuôn như suối, "Mẫu Đơn, xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi tại ta, nhưng là ta là La đại ca, ta cũng muốn biến thành như vậy, ta cũng biết vì sao lại biến thành như vậy. . . . . . Nhưng ta mang thai hài tử của La đại ca , ta. . . . . . Ta có cách nào , Mẫu Đan, xin lỗi, van cầu tác thành cho ta cùng La đại ca ."

      "Hức. . . . . ." Thẩm Mẫu Đơn nấc lên tựa như khóc tựa như cười, "Tác thành các người? Các người. . . . . . Các người. . . . . . Ta coi các người là người thân nhất , các người. . . . . ." Nàng qua hồi rốt cuộc được nữa, cả người run rẩy, nàng chưa từng có nghĩ tới có ngày nam nhân nàng nhất cùng với nàng bạn thân tốt nhất chốn khuê phòng ở cùng nhau, thậm chí. . . . . . Thậm chí trong việc này, nàng hiểu nàng móc tim móc phổi đối với bọn họ vì sao lại đổi lấy phản bội.

      Nước mắt Diêu Nguyệt rơi mặt đất, nàng ngẩng đầu bi thương nhìn Thẩm Mẫu Đơn, quỳ rạp mặt đất rồi tới ôm lấy chân Thẩm Mẫu Đơn, "Mẫu Đơn, Mẫu Đan, xin lỗi,. . . . . . Ngươi đối với ta như vậy tốt, van cầu ngươi tác thành cho ta có được hay . . . . . ."

      Thẩm Mẫu Đơn giờ khắc này có nửa phần khí lực, nào chịu nổi cái ôm của Diêu Nguyệt, chỉ cảm thấy mất thăng bằng, thân thể nghiêng ngã xuống phía cạnh bàn ,sau cùng nàng chỉ ý thức đau đớn cùng với tiếng thét chói tai của Diêu Nguyệt .

      ~~
      Thẩm Mẫu Đơn biết lúc nào mình tỉnh lại , loại tỉnh lại này cùng thường ngày có chút giống nhau lắm, dường như có thân thể giống như vậy, cái gì đều cảm giác được, cảm giác được đau đớn, cảm giác được tim đập, thân thể nhàng . Bên tai truyền đến thanh hốt hoảng của Diêu Nguyệt "Ô ô ô. . . . . . La đại ca, ta hại chết Mẫu Đơn rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. . . . . ."

      Nàng nương theo thanh nhìn sang, Diêu Nguyệt run rẩy trốn ở phía sau La Nam, La Nam cau mày, khuôn mặt dễ nhìn che dấu được buồn bực,tầm mắt hai người đều tụ tập đất người mặc quần áo màu vàng nhạt , nữ tử nằm trong vũng máu. Nhìn dung nhan kia, Thẩm Mẫu Đơn bỗng nhiên liền ngây ngẩn cả người, nhịn được run rẩy, nằm đất kia ràng chính là nàng. Có thể. . . . . . Nhưng vì cái gì nàng còn có thể nhìn thấy thân thể của chính mình?

      Nàng chết rồi, nàng dĩ nhiên là chết rồi, bây giờ bất quá chỉ là phần hồn phách bồng bềnh mà thôi, Thẩm Mẫu Đơn vô số lần nhích lại gần cơ thể của mình, ngón tay xuyên thấu thân thể của chính mình, nàng rốt cuộc hiểu là thế nào chuyện.

      Nàng cũng tiếp tục giãy dụa, lẳng lặng nhìn thân thể của chính mình, nghe La Nam để Diêu Nguyệt về trước, nghe tiếng bước chân Diêu Nguyệt rời , nhìn La Nam sửa sang lại quần áo, hoang mang ra ngoài gọi người, nhìn thư phòng nho đám đông người tràn vào, nhìn bố chồng mẹ chồng la hét xúi quẩy, nhìn người khác di chuyển thân thể của nàng, dọn dẹp vết máu đất .

      Nhìn thân thể của nàng bị cho vào quan tài, chôn cất, nhìn tiểu đệ cùng cha khác mẹ thương tâm gần chết khóc rống.

      Nhìn La Nam an ủi Diêu Nguyệt, phá thai nhi trong bụng nàng ta , nhìn Diêu nhi tuy rằng bất mãn, thế nhưng bởi vì cam kết rất vui mừng uống thuốc, phá thai.

      Nhìn La Nam từng bước bước lên mây, cưới vợ sinh con, nạp Diêu Nguyệt làm thiếp thất.

      Nhìn tiểu đệ tới cửa tra hỏi hai người, lại bị hạ nhân La gia đuổi ra khỏi cửa, nhìn tiểu đệ lần lượt tới cửa, mãi đến tận cuối cùng trong ngõ hẻm u bị người ta cắt đứt chân, ở trong ngõ hẻm lạnh giá đêm, bị đông cứng chết.

      Nhìn triều đại hưng suy, nhìn cải triều hoán đại, nhìn thiên hạ từng ngày từng ngày thay đổi, nhìn khói thuốc súng, chiến loạn, cách mạng, cải cách, từng toà từng toà phế tích trở thành tòa lầu cao lớn, nhìn thế gian này tang thương biến đổi lớn, nhìn hết thảy dương mưu mưu , nham hiểm buồn nôn, giảo hoạt gian trá của thế gian này .

      Nàng từ lúc mới bắt đầu hồn bay phách lạc đến cuối cùng tê dại có cảm giác nào, nàng thậm chí biết mình đến cùng tại thế gian phiêu đãng bao nhiêu năm, sớm có cảm giác nào, thậm chí cũng biết tất cả là chuyện gì xảy ra, nàng coi chính mình sắp sửa vĩnh viễn, vĩnh viễn như thế bồng bềnh,phiêu du nhưng đột nhiên cảm giác trong đầu truyền đến từng trận đau nhức, ý thức rơi vào trong bóng tối.

      Nàng nghĩ, trước những kia trí nhớ mơ hồ,người mơ hồ , tình thân mơ hồ , tất cả những gì chứng kiến đến tột cùng là hay giả, kỳ thực, hết thảy tất cả bất quá là giấc mơ của nàng mà thôi!

      Mới edit xong ta tung chương a, ngày hai chương các bạn nhé!
      Trâu thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 2:

      Thẩm Mẫu Đơn lại mơ tới khắc sắp chết đó , Diêu Nguyệt ôm chặt hai chân nàng,dùng lực lớn, thân thể tiều tụy của nàng do chịu nổi mà hướng phía góc bàn ngã xuống, lông mày truyền tới trận đau nhức, cùng với vẻ mặt giải thoát của La đại gia. Thẩm Mẫu Đơn ôm chặt ngực, mồ hôi đầm đìa từ giường ngồi dậy, trong căn phòng mờ tối, vẻ mặt của nàng mờ mịt , chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp.

      Thẩm Mẫu Đơn quay đầu nhìn về phía cửa, ngoài cửa sổ chân trời nổi lên tia sáng màu bạc, bên trong phòng mơ hồ có chút ánh sáng. Thẩm Mẫu Đơn mê man nhìn trang trí bên trong phòng, gian phòng tuy rằng lớn, nhưng rất sạch , trang trí bên trong vẫn tính là tinh xảo, đây chính là khuê phòng của nàng mười mấy năm trước? Thời gian trôi qua quá lâu, Thẩm Mẫu Đơn thực có chút nhớ , tỉnh lại mấy ngày nay nàng vẫn luôn mê mang, hiểu rốt cuộc mọi chuyện ra sao, tuy rằng ký ức mơ hồ, thế nhưng nàng nhớ rất ràng, nàng chết, bị bạn tốt của mình hại chết, tình cảnh trước khi chết mấy ngày nay đều xuất trong giấc mộng của nàng ——

      Thẩm Mẫu Đơn giơ tay mê man sờ sờ bị lông mày, luôn cảm thấy có chuyện gì đó bị nàng cho vào quên lãng .

      Thẩm Mẫu Đơn ngồi ở đầu giường nghĩ đến hồi lâu cũng nhớ ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trong đầu là mảnh ký ức hỗn loạn, sắp giờ mão, nàng cũng ngủ được, đứng dậy xuống giường, ngoài cửa lập tức vang lên tiếng Tư Cúc "Tiểu thư, người tỉnh rồi?"

      Thẩm Mẫu Đơn ừ tiếng, "Tỉnh rồi, em mau vào ."

      Tư Cúc là nha hoàn của nàng.

      Thẩm gia tổng cộng ba chi, cha nàng Thẩm Thiên Nguyên là con thứ của chi thứ ba còn có hai con vợ cả chi nhất cùng chi thứ hai, tổ tiên Thẩm gia cũng làm quan , sau đó liền dần dần sa sút, trắng ra là, bây giờ Thẩm gia chính là nhà nghèo xuống dốc.

      Bây giờ chủ nhà vẫn là tổ mẫu cùng tổ phụ của Thẩm Mẫu Đơn, cha nàng là con thứ, nên cũng được lão thái thái ưa thích, phân cho bọn họ sân hẻo lánh, nha đầu hầu hạ là Tư Cúc, gã sai vặt Lục nhi, còn người khác là Lão Bà Tử, bà lão này là hầu hạ các nàng, chẳng bằng là dùng để theo dõi thay lão thái thái , bởi vậy cha nàng dùng được bà lão tử này.

      Tư Cúc đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn ngồi bên mép giường, người chỉ khoác cái áo mỏng manh , bưng chậu gỗ trong tay đặt xuống bên cạnh giá gỗ, tới đem áo mặc thêm vào cho nàng, "Tiểu thư, người vừa mới khỏi phong hàn, chịu nổi khí lạnh, sáng sớm khí trời vẫn rất lạnh, người nên đem xiêm y mặc vào.Bếp lò bếp đun thuốc, nô tỳ trước tiên hầu hạ ngươi rửa mặt, đem thuốc bưng lên, uống thuốc xong, tiểu thư hẳn là có thể khỏi hẳn."

      Từ khi tỉnh lại mấy ngày trước đây, Thẩm Mẫu Đơn liền ngã bệnh, nằm giường mấy ngày, uống mấy ngày thuốc, cho đến hôm nay thân thể mới xem như là tốt lên chút, nàng gật gật đầu, đè lại tay Tư Cúc, "Ta tự mình , em đem thuốc bưng lại đây là được, đúng rồi, cha cùng tiểu đệ dậy chưa?"

      Tư Cúc cười : "Tam lão gia thức dậy, trong thư phòng, Hoán thiếu gia còn chưa rời giường."

      Nhìn Tư Cúc ra ngoài, Thẩm Mẫu Đơn mặc xiêm y, rửa mặt, mới vừa hết bận, lúc sau Tư Cúc bưng chén thuốc cùng đĩa mứt đến.Mắt Thẩm Mẫu Đơn nhìn đĩa mứt bàn, trong lòng có chút ê ẩm, mứt này là mấy ngày trước đây nàng sinh bệnh cha mua về. Bọn họ chỉ là con thứ, tháng ngày này sống rất là khổ sở,tiền bạc trong tay cũng có nhiều, cha thường ngày bớt ăn bớt mặc, nhưng đối với nàng cùng đệ đệ vô cùng tốt , biết nàng từ sợ uống thuốc, lập tức mua mứt tốt nhất về cho nàng ăn.

      Nghĩ tới kiếp trước cha cuối cùng rơi vào cảnh tuổi già đơn nơi nương tựa, Thẩm Mẫu Đơn liền cảm thấy ngực đau đớn , nàng cũng minh bạch, mặc kệ bao lâu, trải qua việc gì, phần tình thân này vẫn luôn chôn nơi sâu nhất trong tâm nàng,vừa chạm vào, liền cảm thấy đau xót.

      "Tiểu thư, mau uống thuốc ."

      Thẩm Mẫu Đơn tiếp nhận chén thuốc,cầm chén uống từng ngụm từng ngụm, có chút dừng lại, thả chén xuống, miệng đắng ngắt. Nghĩ tới tháng ngày thấy ánh mặt trời(ý chị bảo tháng ngày chị làm hồn ấy ạ) Thẩm Mẫu Đơn cảm thấy sống đời là hưởng thụ, chí ít mình còn tồn tại thế gian này .

      "Tiểu thư, người là lợi hại, uống thuốc đắng như vậy lông mày cũng nhíu cái, có muốn ăn hay viên mứt?" Tư Cúc cầm mứt trong tay đưa tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn, trong lòng cũng có tia nghi hoặc, tiểu thư từ mấy ngày trước sinh bệnh dường như biến thành người khác vậy, nàng từ theo tiểu thư, tiểu thư ngày thường sinh bệnh sợ nhất là uống thuốc, chén thuốc thường có thể kéo dài tận nửa khắc mới uống xong, uống hớp còn nhất định phải ăn viên mứt. Nhưng hôm nay tiểu thư lại có thể lông mày cũng nhíu cái đem chén thuốc uống hết hơi.

      Thẩm Mẫu Đơn cầm viên mứt để vào trong miệng, mùi vị cay đắng trong miệng lập tức bị mùi vị thơm ngọt của mứt ép xuống.

      Tư Cúc nghĩ hay là tiểu thư hiểu chuyện hơn trước, liền nghĩ nhiều gì nữa, liếc nhìn đĩa mứt trong tay, hỏi, "Tiểu thư, có muốn ăn nhiều hơn mấy viên ?"

      Thẩm Mẫu Đơn lắc đầu, " cần, chờ A Hoán tỉnh rồi,mang đĩa mứt này mang cho cho đệ ấy ."

      Sau khi Tư Cúc bưng chén thuốc cùng mứt rời khỏi đây, Thẩm Mẫu Đơn nâng quyển sách ngồi giường trúc cạnh cửa sổ, nhìn hồi lâu sách vẫn còn dừng lại ở trang, hiển nhiên tâm tư cũng đặt sách. Qua hồi lâu, nàng mới lộ ra nụ cười, trong lòng suy nghĩ, cha cùng em trai vẫn còn sống, là tốt, mà nàng cũng vẫn chưa có gả cho La đại gia, tuy hai người đính hôn, nhưng còn năm, nàng tìm tới cơ hội giải trừ hôn ước.

      Nghĩ hồi, Thẩm Mẫu Đơn tâm dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu nghiền ngẫm đọc quyển sách tay, lát sau Tư Cúc ở bên ngoài gõ cửa, "Tiểu thư, chuẩn bị tốt điểm tâm rồi, người mau dùng cơm, Tam lão gia cùng Hoán thiếu gia cũng đến."

      Thẩm Mẫu Đơn để sách xuống, đứng dậy mở cửa, theo Tư Cúc tới đại sảnh, cha Thẩm Thiên Nguyên cùng đệ đệ Thẩm Hoán ngồi vào bàn, Thẩm Hoán thấy nàng vẫy vẫy tay, khuôn mặt nhắn trắng mịn là che dấu được ý cười, "Tỷ tỷ, mau tới đây ngồi xuống."

      Thẩm Mẫu Đơn bước nhanh tới bên cạnh Thẩm Hoán ngồi xuống, đối diện Thẩm Thiên Nguyên cười "Cha. . . . . ." Lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Hoán, dịu dàng kêu tiếng A Hoán.

      "Tỷ tỷ, mau uống cháo." Thẩm Hoán qua đem bát cháo trắng hầm nhừ tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn , Thẩm Mẫu Đơn nhìn chén kia cháo trắng kia, trong lòng càng chua xót, cha tình nguyện mình ở bên ngoài khổ cực kiếm tiền, nhưng xưa nay hà khắc nàng cùng A Hoán về chuyện ăn uống.

      Ba người ăn xong điểm tâm, Tư Cúc thu dọn bàn, ba người chuyện, Thẩm Thiên Nguyên từ trong lồng ngực móc ra bọc vải bông, mở ra, bên trong là cây trâm vàng có tua rua, hình hoa mai, tua rua bằng vàng rất đẹp, ở giữa nạm viên trân châu lớn lắm, hình thức tinh xảo. Thẩm Thiên Nguyên đem cây trâm đưa cho Thẩm Mẫu Đơn, cười : "Ngày mai chính là lễ cập kê của Mẫu Đơn, đây là cha tặng lễ vật cho con ."

      Thẩm Mẫu Đơn nhìn cây trâm trước mắt, lúc này mới nhớ tới trước đây cha nàng Thượng Nhất Thế cũng đưa cho nàng cái cây trâm như vậy, cây trâm này là do cha làm ra , đời gần như tồn tại cây thứ hai. Cập kê ngày đó nàng mang theo, nghĩ cho La Nam xem, sau đó có chuyện xảy ra.Diêu Nguyệt nhìn trúng cây trâm này, cầu nàng đưa cho nàng ta, nàng thấy vậy liền đưa cho Diêu Nguyệt, sau đó hai người cùng gặp La đại gia, La gia đại gia khen Diêu Nguyệt mang cây trâm đẹp đẽ hào phóng. Nghĩ tới đây, Thẩm Mẫu Đơn nở nụ cười tự giễu.

      "Tỷ tỷ, cha đưa cho tỷ lễ vật, tỷ còn mau mau nhận lấy,A Hoán
      cũng có lễ vật cho tỷ."

      Thẩm Hoán Hoán nhìn Thẩm Mẫu Đơn có chút thất thần , Thẩm Mẫu
      Đơn ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Nguyên nở nụ cười, tiếp nhận cây trâm trong tay ông, "Cảm tạ cha, cây trâm này là đẹp mắt, nhất định là cha tự mình làm, con nhất định bảo quản tổ."

      Thẩm Thiên Nguyên cười : "Đứa ngốc, bảo quản làm cái gì, ngày
      mai chính là lễ cập kê của con,trang phục chuẩn bị tốt, mang cây trâm này theo Nguyệt Nhi chơi vui ngày." Diêu Nguyệt là khuê mật của
      Thẩm Mẫu Đơn từ , thường xuyên đến Thẩm gia tìm Thẩm Mẫu
      Đơn, Thẩm Thiên Nguyên đối với Diêu Nguyệt cũng coi như là quen thuộc.

      Nụ cười của Thẩm Mẫu Đơn trở nên cứng ngắc, bất quá vẫn gật đầu, nàng nghe Tư Cúc qua lúc nàng sinh bệnh mấy ngày nay Diêu Nguyệt mỗi ngày đều đến thăm, có điều nàng cũng muốn thấy mặt Diêu Nguyệt, vì thế ra lệnh cho Tư Cúc .

      "Tiểu thư, tiểu thư Nguyệt Nhi lại tới, hôm nay thân người tốt hơn, tiểu thư có muốn để Nguyệt Nhi tiểu thư vào ?" Tư Cúc cũng
      biết tâm tư tiểu thư, chỉ cho rằng tiểu thư muốn đem phong hàn lây cho bạn tốt, lúc này mới cho bạn tốt tới cửa .

      Thẩm Mẫu Đơn suy nghĩ chút liền gật đầu, "Được, em dẫn nàng khuê phòng của ta ." qua lại quay đầu nhìn Thẩm Thiên Nguyên cùng Thẩm Hoán : "Cha, A Hoán,con trở về phòng trước , chờ. . . . . . Chờ nàng rồi tỷ lại tìm A Hoán."

      Thẩm Hoán cười : "Tỷ tỷ mau , nên để Nguyệt Nhi tỷ tỷ chờ."

      Thẩm Mẫu Đơn bước chân hơi ngưng lại, liền về khuê phòng của mình, trở về phòng, nàng đem cây trâm cha đưa cẩn thận dùng vải bố gói kỹ đặt ở trong rương, lúc này mới ngồi xuống, chờ Diêu Nguyệt đến.

      Rất nhanh, Diêu Nguyệt được Tư Cúc dẫn tới khuê phòng, Tư Cúc cười : "Nguyệt Nhi tiểu thư người theo cùng tiểu thư tán gẫu, nô tỳ chuẩn bị trà." Dứt lời, ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Mẫu Đơn cùng Diêu Nguyệt.

      Diêu Nguyệt cạnh Thẩm Mẫu Đơn ngồi xuống, cười : "Mẫu Đơn, mấy ngày nay thấy tỷ, đúng rồi, tỷ hôm nay có thể ra ngoài sao? Chúng ta cùng gặp La đại ca ."
      melodyevil, 139Trâu thích bài này.

    4. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      nhảy hố nào các nàg ơi⌒.⌒ hóg chương mới. Thank các nàg nha <3

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 3

      Mười năm là bằng hữu tốt, nhìn thấy của nàng câu đầu tiên
      phải quan tâm, mà lại là năn nỉ nàng cùng xem vị hôn phu với nàng
      ta. Thẩm Mẫu Đơn hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy mặt Diêu Nguyệt
      che dấu được hưng phấn và vui mừng, da thịt trắng nõn, đôi mắt long
      lanh, môi đào no đủ, hai gò má hơi ửng hồng,bộ dáng biểu tình gặp
      tình lang ,Thẩm Mẫu Đơn thầm thở dài hơi, đời trước nàng đến cùng có bao nhiêu ngu xuẩn, mới có thể nìn chuyện thực ràng ngay trước mắt lại mù như thấy, cũng may bây giờ nàng chưa có gả cho La Nam, hết thảy vẫn còn có cơ hội. . . . . .

      nghe thấy Thẩm Mẫu Đơn đáp lại, Diêu Nguyệt quay đầu nhìn về phía
      nàng, nhìn thấy mặt Thẩm Mẫu Đơn có chút hờ hững, Diêu Nguyệt ngẩn ra, tâm trạng có chút bất an, "Mẫu Đơn, tỷ. . . . . . tỷ nhìn muội như vậy là có ý gì?"

      Thẩm Mẫu Đơn thu lại vẻ mặt, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, lại nhìn về phía Diêu Nguyệt vẻ mặt trước sau như tràn đầy ôn nhu cùng bao dung, cười : "Nguyệt Nhi, tỷ nhiễm phong hàn, thân thể còn chưa khỏe, chỉ sợ là thể ra khỏi cửa rồi."

      "A" Diêu Nguyệt a tiếng, tựa hồ lúc này mới nhớ tới bằng hữu của mình cảm phong hàn, nàng cười cười xin lỗi Thẩm Mẫu Đơn "Mẫu Đơn, tỷ bị cảm phong hàn đỡ hơn chút nào chưa? Nhìn xem muội đây là quên mất, vừa nhìn thấy tỷ liền cao hứng, muội tưởng tỷ khỏi bệnh, Mẫu Đơn tỷ vì vậy mà trách muội chứ?"

      Thẩm Mẫu Đơn cười " ."

      , Tư Cúc bưng trà vào phòng, đem trà,điểm tâm để ở bàn sau đó liền lui ra ngoài, Diêu Nguyệt nhấp ngụm trà, nghiêng đầu nhìn Thẩm Mẫu Đơn cúi đầu, lại hỏi, "Mẫu Đơn, mấyj ngày nay tỷ ngã bệnh, La đại ca có tới thăm tỷ ?"

      Thẩm Mẫu Đơn lắc đầu, "Mấy ngày nay vẫn ngủ mê man, La đại ca cũng có tới thăm." lời này ra, nàng vẫn cúi thấp đầu, tuy rằng nhiều năm như vậy, nhưng nhìn thấy cái người hại chết nàng này: ngụy khuê mật, lòng nàng vẫn rối loạn như cũ, thể nào bình tĩnh lại được.

      Diêu Nguyệt căn bản có chú ý tới Thẩm Mẫu Đơn, tâm tư toàn bộ đều đặt người La Nam, nghe thấy vậy, tâm khỏi có chút thất vọng, nhưng trong lòng mơ hồ có chút cao hứng, Mẫu Đơn bị bệnh, La đại ca tới thăm, có phải là La đại ca cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình đối với Mẫu Đơn ? Nhưng ̀Mẫu Đơn muốn tìm La đại ca, La đại ca lại tới thăm Mẫu Đơn, cũng mấy ngày nay nàng chưa thấy La đại ca rồi, bây giờ thực cảm thấy rất nhớ, nàng lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Mẫu Đơn chút, thăm dò : "Mẫu Đơn, có phải là tin tỷ sinh bệnh La đại ca còn chưa biết? Nếu tỷ phái người thông báo với La đại ca tiếng, La đại ca biết tỷ sinh bệnh nhất định tới thăm."

      Còn muốn từ bỏ? Vẫn khao khát muốn nhìn thấy La Nam sao ? Thẩm Mẫu Đơn cúi đầu nở nụ cười trào phúng, ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Nguyệt, ánh mắt mềm " cần, thân thể tỷ tốt hơn rồi, ngày mai là có thể ra ngoài lại, bây giờ lại quấy rầy La đại ca chỉ sợ là được tốt ."

      Diêu Nguyệt biết tính tình Mẫu Đơn, biết chuyện gì nàng ta cũng đều
      chiều theo theo ý nàng, vì thế lại khuyên nhiều lần, khiến nàng ta
      thông báo cho La Nam, Thẩm Mẫu Đơn từ chối, Diêu Nguyệt cuối cùng tức giận rời . ( Con mụ Diêu này biết là thăm bệnh hay dụ trai nữa. Bó tay )

      Thẩm Mẫu Đơn ngồi trong phòng lúc rồi tìm Thẩm Hoán, lúc tới Thẩm Hoán vẫn đọc sách, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn đến liền để quyển sách tay xuống, kéo tay Thẩm Mẫu Đơn ngồi xuống, cười híp mắt lấy từ trong rương gỗ phía dưới bàn học ra ra món đồ đưa cho Thẩm Mẫu Đơn, "Tỷ tỷ, đây là lễ vật đệ dùng bạc tích cóp bấy lâu nay mới mua được, mong là.tỷ tỷ ghét bỏ."

      Thẩm Mẫu Đơn nhìn lễ vật trong tay, là khối ngọc bội hình tròn, cũng
      được tốt lắm, nàng nắm chặt khối ngọc bội trong tay, trong lòng cảm thấy ấm áp, cẩn thận cầm lấy ngọc bội, nàng cười : "Cảm ơn A Hoán, ngọc bội này tỷ rất thích, nhất định đeo." Nhìn nụ cười vui vẻ mặt A Hoán, Thẩm Mẫu Đơn lại nghĩ tới đệ đệ chỉ vì đòi lại công đạo cho mình, lại nhớ đến kết cục bi thảm bị chặt đứt hai chân, chết rét trong đêm đông giá lạnh, mắt khỏi đau xót, lòng bàn tay vô thức nắm chặt, lần này nàng nhất định giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước, nhất định để đệ đệ khoẻ mạnh sống tốt.

      "Tỷ tỷ, Nguyệt Nhi tỷ tỷ chưa?" Bên tai truyền đến thanh của Thẩm Hoán.

      Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu, cười nhạt,thần sắc có chút phức tạp, " trở về"

      xong nhìn về phía bàn học của Thẩm Hoán, mắt đặt quyển sách mở, Thẩm Mẫu Đơn mở ra nhìn thoáng qua , phát ra là Luận Ngữ :
      "A Hoán cần phải cố gắng nỗ lực, ba tháng sau chính là kì thi nho sinh, mới có khả năng báo hiếu cha mẹ." Thời đại này muốn trở thành quan lại có hai phương pháp, là vượt qua ba kì thi trở thành Trạng nguyên, hai là
      được quý nhân để ý. (Đây là do em nghĩ thôi ạ vì raw là Hiếu Liêm kì
      thi gì gì đấy rồi phải vượt qua ba kì thi nên em nghĩ là thi Hương, Hội,
      Đình như ở nước ta. Ai biết xin chỉ ạ)hai là được quý nhân giúp đỡ.

      Thẩm Hoán nghe vậy, gật gật đầu, "Tỷ tỷ yên tâm, đệ nhất định cố gắng ."

      ~~

      Sáng sớm hôm sau Thẩm Mẫu Đơn tỉnh lại, Tư Cúc nhìn tiểu thư tỉnh dậy,
      lập tức chuẩn bị nước nóng hầu Thẩm Mẫu Đơn rửa mặt, chờ Mẫu Đơn rửa mặt xong, Tư Cúc đem xiêm y hôm nay Thẩm Mẫu Đơn phải mặc chuẩn bị thỏa đáng, áo Chức Cẩm màu vàng thêu chỉ bạc, váy dài Hải Đường màu hồng. Cả hai kiện xiêm y đều là đồ mới, là Thẩm Thiên Nguyên vì ngày lễ cập kê của con mà chuẩn bị chu đáo .

      Tư Cúc thấy tiểu thư nhìn xiêm y đến ngẩn người, khỏi nở nụ
      cười, "Tiểu thư, hôm nay là ngày cập kê của người, nô tỳ giúp người chải tóc
      cài trâm, đem đồ mới mặc vào."

      Thẩm Mẫu Đơn cười, ngồi trước gương đồng, tùy ý để Tư Cúc nhàng gỡ búi tóc sừng trâu của nàng. Thẩm Thiên Nguyên chưa bao giờ để nàng cùng Thẩm Hoán chịu ủy khuất, vì lẽ đó phương diện ăn uống đều rất tốt, da Thẩm Mẫu Đơn trắng nõn, mái tóc dài mượt đen bóng, khi Tư Cúc đổi từ Song Bình vấn đổi thành Tùy Vân vấn, tóc mai trán toàn bộ đều được chải lên, lộ ra cái trán trơn bóng, ngũ quan đầy đặn, đoan chính, hai mắt sáng sủa, mũi dọc dừa mảnh mai cùng miệng đào chúm chím, cả người dường như hoàn toàn khác trước, quyến rũ diễm lệ, khiến người ta dời được mắt.

      Tư Cúc tựa hồ cũng nghĩ tới tiểu thư để lộ trán ra xinh đẹp như vậy, sửng sốt hồi lâu mới thào : "Tiểu thư, người xinh đẹp."

      Thẩm Mẫu Đơn nhìn mình trong gương so với trước kia hoàn toàn khác nhau, trong lòng bỗng nhiên liền nhớ ra chuyện nàng quên nàng sờ sờ lông mày bên phải, khóe miệng nhàng giương lên, phong tình vạn chủng.

      Đầu tiên,Tư Cúc hưng phấn mặc cho nàng xiêm y mới, "Tiểu thư, ngươi như vậy là đẹp, Nguyệt Nhi tiểu thư cũng đẹp bằng người. . . . . ."

      Thẩm Mẫu Đơn nhìn mình trong gương đồng có chút xa lạ, lấy ra cây trâm cha đưa đặt dưới đáy hòm nhàng cắm lên đầu, đeo ngọc bội A Hoán tặng thắt bên hông.

      Sáng sớm A Hoán cùng cha ăn điểm tâm, nhìn thấy Mẫu Đơn xinh đẹp, xuất trần,viền mắt Thẩm Thiên Nguyên đỏ hồng, có cảm giác con Thẩm gia trưởng thành, Thẩm Hoán ngược lại gào to tỷ tỷ xinh đẹp.

      Mới vừa ăn xong điểm tâm, Diêu Nguyệt tới, Thẩm Mẫu Đơn để Tư Cúc đưa Diêu Nguyệt vào trong phòng, nhìn lên thấy Mẫu Đơn, Diêu Nguyệt giống như như bị sét đánh, trợn mắt há mồm nhìn Thẩm Mẫu Đơn, nàng thậm chí thể tin vào mắt mình, giơ tay dụi mắt,

      Run run chỉ Thầm Mẫu Đơn, “Mẫu… Mẫu đơn, tỷ... Tỷ bộ dáng này…” Thanh nàng ta có chút khiếp sợ.

      Thẩm Mẫu Đơn nhìn nàng ôn nhu nở nụ cười, "Nguyệt Nhi, làm sao vậy? Dáng dấp của tỷ dễ nhìn sao? Tỷ ngược lại thấy rất hài lòng ."

      Diêu Nguyệt đè xuống hoảng loạn cùng ghen tỵ trong lòng, khóe miệng nở nụ cười trông còn khó coi hơn so với khóc ", tỷ. . . . . . Tỷ như vậy rất là ưa nhìn."

      Nàng xưa nay nghĩ tới Thẩm Mẫu Đơn lại xinh đẹp như vậy, nếu như La đại ca nhìn thấy như vậy Mẫu Đơn. . . . . .

      Diêu Nguyệt trong lòng hoảng sợ, được —— nhất định thể để cho La đại ca nhìn thấy Mẫu Đơn như vậy .

      Thẩm Mẫu Đơn nhìn vẻ mặt Diêu Nguyệt nhanh chóng chuyển, cười cười, theo thói quen đưa tay sờ lông mày bên phải, : "Nguyệt Nhi, hôm nay là ngày tỷ cập kê, tỷ dự định gặp La đại ca, muội có muốn cùng ?"

      Diêu Nguyệt ngẩng đầu a tiếng, che giấu : "Mẫu Đơn, giờ còn sớm, đợi chút nữa ." Dứt lời, lại chú ý tới cây trâm đầu Mẫu Đơn, "Mẫu Đơn, cây trâm này là rất khác biệt, có thể lấy xuống cho muội nhìn cái ?"

      Thẩm Mẫu Đơn nghe vậy, đem cây trâm lấy xuống đưa cho Diêu Nguyệt, "Đây là lễ vật cập kê mà cha tỷ đưa , là ông tự tay làm ."

      Diêu Nguyệt tiếp nhận nhìn cây trâm, cây trâm tuy rằng phải rất quý giá, nhưng nhìn ra người chế cây trâm tốn rất nhiều tâm tư,cây trâm xem ra nhẵn nhụi, tinh xảo, đẹp đẽ, là nữ nhân mắt đều nhịn được lưu luyến, thích thú.

      Nàng xem hồi lâu mới mắt mắt cây trâm mặt , nhìn Thẩm Mẫu Đơn cười "Mẫu Đơn, cây trâm này là đẹp, muội rất thích." Thời điểm Mẫu Đơn có món đồ gì, chỉ cần câu xinh đẹp tốt nàng thích, Mẫu Đơn nhất định đem đồ vật đó đưa cho nàng ta, vì lẽ đó lần này khẳng định lần này cũng thế.

      "Diêu Nguyệt cây trâm này , tỷ cũng rất thích."

      Nụ cười mặt Diêu Nguyệt cứng lại, suy nghĩ chút, thăm dò : "Mẫu Đơn, cây trâm này là Thẩm cha đưa cho tỷ, nhưng muội thực rất thích, nếu để Thẩm cha làm cái khác đưa cho tỷ, cây trâm này đưa cho muội có được ?"

      biết xấu hổ, thầm nghĩ kiếp trước mình cũng là ngu xuẩn. mặt Thẩm Mẫu Đơn nở nụ cười bất biến, "Nguyệt Nhi, xin lỗi, đây là lễ vật cha tặng cho tỷ, vì thế thể cho muội."

      "A, sao là muội đường đột." mặt Diêu Nguyệt thoáng qua tia lúng túng, trong lòng nghi ngờ, vì sao Mẫu Đơn biến thành người khác? Chẳng lẽ là phát ra quan hệ của nàng cùng La đại ca sao? Có điều đâ là chuyện tốt, nếu là Mẫu Đơn biết chuyện của bọn họ, nàng cùng La đại ca cũng phải lén lén lút lút nữa.

      Mới vừa sửa lại chap hôm qua Sen edit xong vội quá nên đăng luôn bằng ĐT nên thiếu đoạn, các bạn đọc lại chương này nha, mong các bạn thông cảm Sen hơi hậu đậu nên thiếu chuơng.
      139melodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :