1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẫn Như trở lại - Ngô Sam (trọng sinh)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      THỂ LOẠI: trùng sinh-nữ phụ, tình cảm, tâm lý

      TÁC GIẢ: Ngô sam

      ĐỘ DÀI: chưa biết được


      Vài lời muốn , bộ này là do mình tự viết vì có suy nghĩ về 1 tình của nữ phụ. Hi vọng các bạn thích!


      GIỚI THIỆU


      sống rất bình thường ở thế giới thực tại. Bỗng ngày trùng sinh vào cuốn tiểu thuyết đình đám của người bạn thân mình. Cũng tốt thôi, sống với thân phận mới. Nhưng bi ai lại càng bi thảm thân thể của nhân vật này có gì đáng , thân phận mới đáng ....

      Chương 1: Bỗng nhiên trùng sinh


      Thành phố A

      Mặt trời lên mang theo bao tia nắng ấm áp của ngày mới. Hoạt động của con người vì thế mà hoạt động trở lại

      Tại biệt thự lớn, ở ngoài nhìn rất xa hoa, tuyệt đẹp, nhưng ở trong mọi thứ lại khác xa với nó, quần áo nằm ngổn ngang, nước uống, đồ hộp, vỏ trái cây đầy nhà, ngay cả bồn rửa, chén bát cũng được lấp đầy

      gian phòng khác của biệt thự, trong đây tất cả đồ đạc còn kinh khủng hơn, quần áo, giày dép còn ném vứt tả tơi. chiếc giường xa xỉ có đưa mình khẽ cựa quậy. vươn 2 vai làm động tác mỗi sáng theo thói quen. Rời khỏi giường, đôi mắt vẫn còn mơ màng, chân trái của vô tình giẫm vào chiếc giày cao gót, trận ngã ập xuống sàn làm người kia còn ngái ngủ tỉnh dậy ngay tức khắc.

      Đôi mắt to mở ra nhìn thứ làm mình ngã, chiếc giày cao gót nằm đó. thầm rủa kẻ nào chơi sỏ . Rồi sau đó, bỗng nhiên nhớ lại điều gì lại đảo mắt ngắm từng đồ đạc của căn phòng. Ông trời ơi đây là nơi nào mà còn quái dị hơn phòng .

      Hãy cho biết vì sao lại ở chỗ này. Hôm qua còn ôm Điềm Điềm ngủ kia mà. Sáng nay cũng thấy nó liếm mặt đánh thức . Con người trở nên tá hỏa kiếm phòng vệ sinh lập tức lao vào. OMG! Chuyện gì xảy ra nhìn trước gương là cả cơ thể và đầu đều quấn 1 cái khăn, đáng sợ nhất khắp nơi người ta, ngay cả mặt màu nâu toàn tập.

      lấy nước tạt vào mặt, màu nâu biến mất. Mở luôn cái vòi sen làm chảy hết thứ nâu kia cơ thể. Xuất trong gương là vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn, bàn tay ngoại lệ, mịn màng trong thấy. Khuôn mặt này kiệt tác của tạo hóa.

      Nhưng điều đáng này là ai??? Là sao, tự nhiên ngày vịt hóa thiên nga. rùng mình, đáng sợ. Tại sao lại ở trong thể xác này, này tên gì, nhà ở đâu, con nhà ai, thân phận thế nào còn biết, còn nữa này đâu

      Cửa phòng mở ra, thiên thần bước vào, đúng có khuôn mặt thiên thần bước vào, thiên thần là thiên thần nhưng lời của bé chu ngoa, đánh đá khác gì ác ma

      - Dì Ngô, mẹ làm ơn sáng sớm hét ầm cả nhà như thế!

      lần nữa tá hỏa, mẹ là mẹ đấy. Thân thể này làm mẹ của 5 tuổi. kinh khủng, điều gì xảy ra với . Ngủ dậy sau đêm người trở nên xinh đẹp, lại còn là mẹ của 1 bé .

      - ! xảy ra chuyện gì hết bảo bối sáng nay mẹ lỡ giẫm vào chiếc giày cao gót rồi trượt té chút.

      Bối Bối nghe lầm chứ, người mẹ này bảo mình là bảo bối. chuyện nhàng với mình, ầm ĩ như mọi ngày. Bà ta lại giở trò gì nữa đây. bé đưa mắt nhìn đầy nghi vấn, tò mò, cảnh giác đều hội tụ. Đối với nảy giờ quan sát phát bé này hề giống mẹ ruột của mình phần tương tự nào.

      bé xoay người đóng cửa phòng cái “Rầm”.

      Căn phòng yên tĩnh như ban đầu. bắt đầu tỉnh tảo hơn làm vệ sinh rồi nhanh chóng kiếm thông tin của trẻ này. Quyển nhật ký của ấy lên tất cả.

      này tên đầy đủ Ngô Mẫn Như, 24 tuổi, thất nghiệp. Sống dựa vào tiền của gia đình gửi vào thẻ hàng tháng để nuôi 3 mẹ con. Trước đây từng học nhưng học là trường dân lập. Tiểu thư của Ngô Gia vì cuộc sống buông thả gia đình đuổi ra ngoài sống riêng, có nhiều tình nhưng người mà lòng là Tiêu Chính Uy. Đáng tiếc ta lại say đắm chị của này là Ngô Mẫn Nhu. Biết được tình cảm của hai người họ ấy ra sức ngăn cản, phá đám, lừa dối dẫn đến mang thai.

      Cái thai này ban đầu là điều Mẫn Như mong đợi thậm chí là thương. Thế nhưng khi chuyện đổ bể Chính Uy phát Mẫn Như lừa dối, ta liền cắt đứt với ấy. Hai đứa con sinh ra được tình thương của cha, bao bọc tình cảm của mẹ. Mà Mẫn Như vì thế trở nên căm ghét hai đứa con của mình.....

      Chà chà!! Sao này giống như nhân vật nữ phụ Ngô Mẫn Như trong tiểu thuyết của bạn sáng tác. Tên của hai người kia cũng giống, ngay cả gia đình cũng thế. Đùng!!! ý niệm xuyên qua đầu trùng sinh vào cuốn tiểu thuyết của bạn thân mình. Và xuyên vào nữ phụ bi thảm này, tự chúc mừng bản thân vé độc đắc vào thế giới tiểu thuyết.

      Nhân vật Ngô Mẫn Như là nhân vật đau lòng nhất sau khi đọc quyển tiểu thuyết này. cũng hai ba lần mắng con bạn mình vì sao lại tạo ra nghịch cảnh cho ấy. Người ta còn có 2 đứa con mà nó nhẫn tâm viết những dòng chữ đưa ấy vào mọi tình huống nguy hiểm, suýt mất mạng 2 lần. nam chính nhưng tình cảm được đáp lại, bày ra mọi hành vi ngu xuẩn mà dần hại chết bản thân.

      bao lần thầm nghĩ mình là người thay đổi số phận cả 3 mẹ con họ. ngờ ông trời toại nguyện. Thế từ nay thay ấy sống tiếp và nuôi dưỡng 2 đứa con này. Tránh xa nam nữ chính, gia đình họ Ngô, Tiêu, những thứ liên quan đến họ. Bởi vì biết giữa họ được con bạn mình tạo ra cái vòng bảo vệ chắc chắn. Còn chỉ là nhân vật thể nào phá vỡ cái vòng này.
      ly sắcPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 2: Song Sinh và kế hoạch

      Bản thân mình trưởng thành ít, Mẫn Như là tại. xoay chuyển tình thế trước khi quá muộn. Quyển nhật ký này còn ngày 22/7 tức hôm qua của thế giới tiểu thuyết chọc tức Mẫn Nhu làm ấy tức đến nỗi bệnh suyễn tái phát. Chính Uy nhận được tin từ vệ sĩ, lập tức đến dạy trận, người bầm dập phải chét màu nâu lên người để xoa vết thương. À ra là thế cứ tưởng Mẫn Như trước kia bị điên chét đầy mình để phơi. Nhưng bị câu của người mình thương khiến tâm trạng cùng vết thương Mẫn Như phát sốt rồi ấy mới chết đột ngột như thế.

      Bi ai thường như thế, cùng vì mà điên dại. Gấp quyển sổ này lại thay ấy mà hoàn thành trách nhiệm. Mẫn Như mở cửa phòng trước tiên là dọn dẹp nơi này sạch , chắc chắn việc ngày hôm qua náo động nhà họ Ngô. Gia đình họ lập tức từ Ngô Mẫn Như này, số tiền trong thẻ của bị khóa lại.

      Đồ dơ, đồ sạch lẫn lộn tài nào dọn được lúc nhanh như thế. tai cần ra khỏi nhà để rút tiền dư trong thẻ trước khi quá muộn.

      Mẫn Như gọi 1 cuộc điện thoại, mười phút sau đội ngũ nhân viên lao công đến làm việc. Đẩy cửa phòng bên phải ra, bước vào, hai đứa còn coi phim để ý có người lạ tiến vào, đến khi người lạ bịt mắt hai đứa này mới phát , chúng la lên. vội bịt miệng rồi dùng giọng người mẹ

      - Mẹ phải chút việc, gọi người tới dọn dẹp lại nhà! Hai chủ nhân làm phiền các con trông nhà giúp mẹ. Nếu trong nhà mất thứ đồ quý gì mẹ dạy dỗ hai đứa

      Lời của Mẫn Như nó có tác dụng, hai đứa trẻ này tức chạy xuống nhà. Mỉm cười đành phải mượn hình ảnh người mẹ trước kia của bọn chúng để dạy bảo ít, nhưng tuyệt đối đánh chửi chúng như trước kia.

      --- ------ ----

      Số tiền này rút ra khỏi thẻ, nhiều nếu như tiết kiệm nuôi đủ 3 mẹ con trong hai tháng. Bắt taxi về biệt thự, hài lòng với diện mạo sạch , rút ví đưa cho họ ít tiền, và cảm ơn.

      lên ít kế hoạch trong xe taxi, Mẫn Như có 2 con ngựa đua bán chúng cũng dc khoản, quần áo hàng hiệu của đem bán ở các cửa hàng khác nhau để lấy lời. Còn căn biệt thự này cho thuê để kiếm thu nhập hàng tháng, 3 mẹ con dọn đến 1 nơi bình yên khác sống.

      Mua căn hộ chưng cư vừa phải cho ba người là điều tốt nhất. Quan trọng là cho bọn chúng tiếp nhận người mẹ như . Bốn năm này, Mẫn Như làm sai giờ đến lúc sửa chữa lỗi lầm của ấy.

      Hai đứa thấy người về bỏ lên lầu, quan tâm đến xuất của . Mẫn Như ơi! Lần này tôi phải trách rồi, làm mẹ mà quá tàn nhẫn .

      chạy theo bọn lên lầu, vừa nhìn thấy bọn đóng rầm cửa lại. Sợ lại đem ra đánh, rồi chửi.

      Vài ngày này bận rộn để có 1 cuộc sống mới nên từ từ tấn công vào cuộc sống của các con mình, được làm bọn hoảng sợ

      Mấy ngày hôm sau, làm bữa sáng rất sớm, nhưng có việc ra ngoài. Bối Bối và Lạc Lạc ngủ dậy thấy mẹ mình, bọn họ cũng lấy gì làm lạ, điều ngạc nhiên là mẹ của bọn họ làm bữa sáng, còn ghi tờ giấy “Hai bảo bối của mẹ, các con dậy. Mẹ có làm bữa sáng cho các con. Mẹ

      Bối Bối là người đầu tiên lên tiếng với bất ngờ mà mẹ bọn họ đem lại

      - Lạc Lạc, em bị ảo tưởng xem kìa! Lần trước em bảo dì Ngô gọi mình là bảo bối! Bây giờ gọi hai đứa mình như thế! xem có phải lại giở trò gì nữa !

      Lạc Lạc là con của Mẫn Như, trai song sinh với Bối Bối. Cậu bé này mạnh mẽ, cứng rắn như em mà có phần yếu ớt, nhát gan hơn. Mỗi lần hai em bị đánh cậu cùng là người chịu nhiều nhất, phần cũng vì Bối Bối luôn gây ra họa.

      - Có phải là em đúng ! Mẹ lại dùng thủ đoạn để lấy lòng người kia!!

      Hai em họ mắt ngây ngô nhìn nhau. Mẹ của bọn họ là người như thế nào đến bọn họ còn hiểu sao. Trái tim của Lạc Lạc bi ai, khi hiểu được cậu hiểu, mẹ xem hai người bọn họ là công cụ để lấy lại tình cảm với ông họ Tiêu kia.

      Bối Bối là bé bốc đồng, mạnh mẽ luôn là người lại mỗi khi mẹ đánh hai người. Con bé càng mẹ ra sức đánh tàn nhẫn hơn. Chuyện bỗng nhiên quan tâm hai người là chuyện làm bọn họ kinh hãi. Bọn họ rất sợ dối trá mà mẹ bọn họ sắp đặt.
      Mẫn Như ở ngoài tìm người mua xe của mình, hai chiếc xe này bán chắc chắn cũng đỡ được 1 căn hộ chung cư cho ba mẹ con. Hai đứa trẻ song sinh đoán đúng mẹ của bọn họ có kế hoạch nhưng đây là kế hoạch thay đổi toàn bộ số phận của họ.

      Chương 3: Mẹ con

      Đến thế giới này được 1 tuần, Mẫn Như hy vọng những kế hoạch mà vạch ra đều thu có kết quả tốt. Mẫn Như bán được chiếc xe với giá trung bình. Xe đẹp còn bắt mắt lúc mua giá cao ngất ngưỡng. Người ta bảo xe này lâu, cũng bị hư ít, họ nhìn sơ qua là biết. rành những gì họ , chiếc xe còn lại nhìn còn sang trọng, xa xỉ hơn. Cầu mong là nó đủ giá để mua 1 căn hộ cho ba người ở.

      cầm túi xách bước vào trong, nghe chỗ này quen biết với hai gia đình lớn kia. Chắc cũng có quen biết ít. Nhìn thấy bước vào, nhân viên chạy đến cung kính tiếp đãi

      - Ngô tiểu thư vinh hạnh cho cửa hàng chúng tôi, biết đến là lựa loại xe như thế nào!

      Bọn họ hôm nay được phen ngạc nhiên, từ khi nào vị tiểu thư kiêu kỳ này ăn mặc vô cùng giản dị, trang nhã như thế. Quần jean, áo thun, đôi giày bata và mái tóc được cột cao đơn giản.


      - À , tôi đến đây để bán chiếc xe hơi này! Làm phiền cho tôi gặp quản lý.

      Bà tiểu thư này khi nào đến đây cũng tìm quản lý. Chắc là muốn có cơ hội để tiếp cận quản lý nhà bọn họ. Đáng tiếc, những suy nghĩ của bọn nhân viên chỉ là ảo tưởng. Mẫn Như là ai, còn như trước kia làm sao có vụ tìm trai, mê mẩn quản lý của bọn họ

      - Chào tiểu thư! Nhân viên của cửa hàng báo muốn tìm tôi!

      chàng trai dung mạo điển trai, thân hình cao ráo bứt phá chìa tay ra bắt. Nhưng Mẫn Như đâu còn như trước kia mà dễ dàng bắt tay người đàn ông. chỉ gật đầu, cúi người. Hành động này làm chàng quản lý ngạc nhiên, ta chuyên tới đây mua xe rồi lợi dụng cơ hội tìm kiếm . Hôm nay có mà nhìn khách sáo, coi như người xa lạ

      - Tôi đến đây nhờ định giá chiếc xe này! Tôi có ý định bán nó!

      Chàng quản lý và toàn bộ nhân viên trong cửa hàng dùng cặp mắt kinh ngạc đánh giá . Tiểu thư kiêu kỳ của hôm qua đâu mất mà thay vào đó là trẻ nhìn đầy năng lượng, sức sống. này có vẻ đẹp làm người đối diện trở nên dễ chịu mà nồng nặc mùi nước hoa, khi ngày trước bước vào.

      - ơi! Tôi có ý định bán chiếc xe này, phiền xem qua chút.

      nghĩ bán ở những cửa hàng kia bị lừa, thà quay lại cửa hàng quen biết hay của gia đình bán bị soi mói nhưng mắc lừa. Tiếng trong trẻo đánh tan dòng suy nghĩ của chàng quản lý, ta ho lên tiếng với tất cả nhân viên, giọng cười

      - Hóa ra tiểu thư tới đây để bán chiếc xe này! Đây là trong ba chiếc xe đắt tiền nhất của thị trường xe hơi nay. suy nghĩ kĩ khi bán nó chưa.

      Mẫn Như suy nghĩ rất lâu rồi, tuần chứ ít. Vì bảo toàn tương lai, tính mạng của cả ba đành nhắm mắt gật đầu bán chiếc xe này .

      Thủ tục bán xe là phiền phức, lòng vòng hồi mất hết 3 tiếng. Đúng là nơi quen biết có khác, nhét số tiền lớn vào giỏ, tươi cười rời khỏi cửa hàng. Mọi người trong đây chao đảo phen, tiểu thư này hôm nay ta có vẻ kì quái.

      Gửi tiền vào ngân hàng tạo tài khoản riêng cho bản thân, hề liên quan đến chút nào về gia đình họ Tiêu, họ Ngô mới an tâm.

      - Hai bảo bối mẹ về rồi đây!!!

      Nghe tiếng từ ngoài vườn vọng vào, hai em song sinh liền chạy trốn. Mẹ họ về điều kinh khủng lại xảy ra.

      - Các con mẹ trở về nhà rồi

      mở cửa bỏ giày vào nơi gọn gàng, trong nhà mọi thứ đều sạch . Thức ăn bàn vẫn còn nguyên vẹn. Tâm trạng hài lòng của , tự nhiên vì điều này gợn sóng ít

      - Các con à! Mau ra đây nào đừng trốn mẹ nữa nào.

      Tiếng động phá tan im lặng nảy giờ của phòng khách. chậm lại phát trong góc phát ra tiếng động này là cục bông co vo khoanh người lại, ngừng run rẩy. tiến lại ôm cục bông này, bị hất ra, cậu bé hét toáng lên

      - Ôi, đừng bắt con. Mẹ đừng mang con ra đánh, con rất sợ.

      Tiếng run rẩy kèm theo như là tiếng nấc sắp khóc của cậu bé. Cơ thể của Mẫn Như nhũn ra, đau lòng nhìn cậu bé. Cậu bé Lạc Lạc trời sinh có bản tính yếu ớt khi ở bên cạnh em còn điềm tĩnh chút, khi gặp mẹ mình xanh lè, tè ra cả quần. Mẫn Như trước kia vô cùng chán ghét điều này ở cậu thành thử ta luôn kiếm cơ hội đánh mắng cậu.

      - ! con trai mẹ bao giờ đánh các con nữa! Đừng sợ mẹ như thế. Mẹ chỉ vô tình phát con trốn chỗ này mà thôi. Lạc Lạc của mẹ.
      chậm rãi ôm cậu bé phía sau, nhàng vỗ lưng cậu bé. Miệng thầm vào lỗ tai của Lạc Lạc. Để cậu ngồi đùi, tay vững vỗ nhàng giống như lời hứa cho cậu. Lạc Lạc tinh thần ổn hơn khi nảy, mắt vẫn còn ngấn lệ nhìn mẹ mình.

      Đây là lần đầu tiên sau khi biết nhận thức cậu được mẹ ôm vào lòng với dịu dàng, che chở. Cậu hy vọng đây phải là mơ mà có mơ nó mãi như thế này, ấm áp và dịu dàng, miệng cậu bỗng nhiên thốt ra

      - Con mơ phải mẹ! Mẹ ôm con

      Mẫn Như nghe Lạc Lạc thế tay ngưng chậm lại. cứng đờ vì câu này bao lâu rồi cậu bé này được mẹ mình ôm vào lòng sao

      - Con tỉnh, tại là trưa và có giấc mơ nào khi bụng của con réo lên kia kìa

      mỉm cười lấy tay búng trán Lạc Lạc rồi đùa với cậu. Nếu như trước đây hai đứa trẻ này chưa có tình mẹ dành cho bây giờ ở thể xác này và là mẹ của bọn họ, dành tất cả tình thương của mình dành cho chúng.

      Lạc Lạc mê mẩn trong vòng tay của Mẫn Như. Nghe Mẫn Như thế cậu mới phát bụng của cậu ầm ĩ biểu tình. Ban đầu, Bối Bối và Lạc Lạc sợ thức ăn có tẩm thuốc nên bọn họ nhất quyết ăn.

      Nhưng khi nhìn ánh mắt của mẹ cậu nỡ và ngoan ngoãn chạy ra bàn chuẩn bị ăn bị mẹ chặn lại. Cậu dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Mẫn Như, chả lẽ lại đánh cậu và Bối Bối

      - Nè! Trốn chỗ đó vi khuẩn từ tay rồi truyện vào miệng đến ruột dễ có bệnh, con còn rửa tay. Tiện sẵn bảo Bối Bối ra luôn con bé trốn chỗ nào rồi, giỏi mẹ kiếm ra. Nhớ em nó rửa tay luôn rồi ăn . Mẹ hâm lại, yên tâm có tẩm thuốc như mấy bộ phim hai đứa hay coi đâu.

      Ánh mắt nghi vấn chuyển sang ngạc nhiên. Mẹ bảo cậu rửa, dặn dò rồi còn biết suy nghĩ của hai người. Lạc Lạc ngẩn người ra chút, đảo mắt nhìn Mẫn Như bưng 2 đĩa thức ăn hâm lại.

      Bối Bối trốn sau cây đàn dương cầm nghe được hết lời thoại mà trai và mẹ . bé trong lòng mềm nhũn nhưng vẫn còn mang hương vị cảnh giác. Chỉ mới 5 tuổi nhưng suy nghĩ của bé có phần già hơn những đứa trẻ khác.
      ly sắcPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 4:

      Tình cảm của ba người vẫn chậm rãi tiến triển. Các cuộc chuyện tăng lên ít, so với những ngày vừa đến, mặt giao tiếp về mối quan hệ ba người được cải thiện. Ở mặt tình cảm, chắc chắn trái tim của hai đứa trẻ rất mẹ của mình. Nhưng lại có mất mát, đau đớn, mà Mẫn Như gây ra, vô tình làm trái tim dành cho ấy trở nên căm phẫn, cay đắng.

      Sâu thẳm ở tâm hồn hai đứa trẻ này có cảnh giác với , nhất là Bối Bối. bé chịu mở miệng chuyện, gọi mẹ luôn miệng bảo Mẫn Như là Dì Ngô. Mẫn Như cho rằng đây là biệt danh mà Bối Bối đặt cho mình, muốn bắt con bé sửa đổi. Ai mà chả có biệt danh cho mẹ của mình. Trước kia cũng thường gọi mẹ mình là Chị mama đó hay sao.

      Các con của trải qua nhiều nỗi đau khi còn quá . Bỗng khắc mà người tạo ra nỗi đau cho những đứa trẻ này lại thương, quan tâm chúng đến như vậy.

      Tình thể xuất phát từ gan hay phổi, nó xuất phát từ sâu thẳm tâm hồn của con người. chờ đợi, tình của hai đứa được khôi phục, như ban đầu.

      ------

      - Ngô tiểu thư! Hôm nay tôi có dẫn người đến xem biệt thự!

      Người phụ nữ môi giới, dẫn cặp vợ chồng trẻ vào nhà. mặt chị ta hớn hở, phấn khởi, vào nghề hai năm nay, những lần dẫn khách coi nhà, đếm đếm lại là rất ít.

      Hôm đó, chị ta chạy xe làm, qua ngã ba, xe của chị ta chết máy đột ngột. làm sắp muộn, xe chết máy giữa đường. Gửi xe vào quán cafe gần đó, bộ đến công ty, có hai đứa trẻ nghịch ngợm chạy qua, làm rơi túi xách của chị ta. Vật dụng trong túi xách rơi xuống mặt đường, chị ta định quay sang mắng bọn chúng còn rất trẻ, tự xưng là mẹ hai đứa trẻ đó xin lỗi.

      ấy phụ chị ta thu dọn vật dụng rơi ra ngoài, rồi bỏ vào túi xách, tay chạm đến cái thẻ nhân viên môi giới, dừng lại, đưa mắt lên nhìn chị, hé lộ nụ cười đẹp đến nao lòng. Chị ta nhìn thấy nhiều người cười đẹp, nhưng hôm đó gặp có nụ cười đẹp rực rỡ như mặt trời như thế là duy nhất.

      ấy là Ngô tiểu thư – Ngô Mẫn Như, vị khách ân nhân của . Còn chị ta là Hà Lam, 25 tuổi, nhân viên môi giới.

      Mẫn Như trong bếp ra, rót bốn ly nước lọc cho mọi người. còn đeo tạp dề làm bếp, tóc hơi rối, có phần chưa chỉnh chu. Nhưng vẫn nở nụ cười chào hai vị khách:

      - Hân hạnh hai vị đến thăm nhà. Nhà có chút bề bộn, sáng nay tôi công việc về trễ, biết hai vị đến thất lễ quá! Mời ngồi.


      - sao! Chị Hà là người quen biết với chúng tôi. Hôm trước chị ấy có ghé, báo tìm căn biệt thự vừa ý với vợ tôi. Tôi là Lê Minh, còn đây bà xã Mỹ Doanh.

      Lê Minh đứng dậy chào hỏi, tay giới thiệu người phụ nữ bên cạnh. Hai vợ chồng họ nhìn vô cùng hạnh phúc, ngọt ngào. Khuôn mặt sáng tươi của Mỹ Doanh lên điều này. Chị Hà, nhân viên môi giới cũng nở nụ cười :

      - Vâng! Vừa chuyện với Ngô tiểu thư xong! Tôi lập tức nghĩ ra vợ chồng của chú Lê. Vợ chú cũng muốn cho con sắp chào đời nơi trong lành, yên tĩnh đây là căn nhà hợp lý cho hai người họ.


      - Hóa ra hai người muốn tìm nơi yên tĩnh để cho nhà được nghỉ ngơi để sinh con. Tôi rất vui mừng vì nhà của mình là nơi hai người tìm đến. Hai người có thể xem qua biệt thự chút.

      đứng dậy, ba người kia cũng như thế. Chị Hà bắt đầu lấy kĩ năng nghề nghiệp của mình giới thiệu về căn biệt thự này. Hôm nay có người đến xem nhà, hai vợ chồng này có vẻ ưng ý nhà của . Nếu ngôi nhà cho thuê, kiếm được khoản thu nhập hàng tháng đủ chi phí lo cho hai đứa trẻ, khi các bé lên tiểu học.

      Tháng 5, hè cũng tới, trường mẫu giáo chính thức cho học sinh nghỉ học. Với cơ hội này đưa hai đứa trẻ ra khỏi thành phố A. Chuyển nhà đến thành phố D sinh sống, ba ngày hôm nay, cố tình thức đêm để xem xét từng thành phố. Cuối cùng chọn thành phố D, nơi này bắt đầu khai triển những dự án khu đô thị mới, có những cải tiến vô cùng đại. Trong truyện thành phố này bao lâu sầm uất, vượt trội như thành phố A. Nhiều khi nó là môi trường tốt cho hai đứa trẻ, cả sau này.

      Thành phố A, cũng bị danh tiếng của Ngô Mẫn Như biết đến rất nhiều. Tạm thời xa, để cái danh của Ngô Mẫn Như lắng xuống, tính tiếp. Ở nơi này, quá nguy hiểm cho ba người bọn họ....

      --- ---

      Tối hôm đó, cân nhắc kĩ lưỡng mới đem việc này cho hai đứa trẻ biết.

      - Lạc Lạc, Bối Bối mẹ muốn chuyện với hai đứa về vấn đề. Hy vọng các con nghe những điều mẹ sắp

      Hai đứa trẻ xem phim, nghe giọng có vẻ nghiêm túc của , đành tắt tivi mà lắng nghe.

      - Sắp tới, qua ba tháng hè, hai đứa vào tiểu học. Mẹ muốn hai đứa có môi trường mới, lành mạnh cho các con sau này. Mẹ nghĩ chúng ta nên dọn ra thành phố A, tìm nơi thích hợp để sống.

      Với quyết định của , Bối Bối và Lạc Lạc gần như phát hoảng. đề nghị ba người dọn sang nơi khác sinh sống. Đây bao giờ là quyết định của Mẫn Như trước kia, ta luôn muốn được nhìn thấy Chính Uy từng ngày. Lạc Lạc, nhăn mặt giọng hỏi

      - Mẹ, người chứ! Chúng ta ....

      - , mẹ hoàn toàn nghiêm túc. Mẹ suy nghĩ hơn hai tuần nay, mẹ muốn chúng ta dọn nơi này.

      - Dì Ngô! Có phải mẹ lại nghĩ ra những chiêu trò gì mới gây hại cho em chúng con!!!

      Bối Bối , bây giờ mới lên tiếng, nhìn mẹ mình với ánh mắt hóa lửa. Từ đầu cảnh giác với mẹ mình, nhưng tại cảnh giác này vượt trổi đỉnh điểm. Ánh mắt kiên quyết nhìn về Mẫn Như

      Mẫn Như lần đầu, tận mắt nhìn thấy Bối Bối vô cùng mạnh mẽ, chuyện với cách bình tĩnh. Khó bắt gặp của đứa trẻ năm tuổi, con bé này trưởng thành sớm hơn với những đứa trẻ cùng tuổi khác. Điều này phủ nhận.

      - ! Con hiểu sai. Căn nhà này trải qua nhiều đau thương với hai đứa, mẹ hy vọng tuổi thơ của các con lặp lặp lại với đau thương này.

      - Những gì dì Ngô có phải là . Cái này chỉ bản thân người hiểu .

      - Bối Bối, em tôn trọng với mẹ đó

      - hai, em xin lỗi. những gì mẹ làm trước đây, nghĩ tới em rất sợ hãi. Em biết đứa trẻ như em, ra những điều này là nghịch lý, quên mẹ gây ra những gì cho em chúng ta sao!!!

      Lạc Lạc nhát gan, nhìn về phía Mẫn Như, mẹ nghe những gì mà Bối Bối , cậu rất sợ. Khoảng thời gian ngắn này, mẹ đối xử với em bọn họ rất tốt, dịu dàng vô cùng, làm sợ hại về mẹ vơi ít. Hôm nay, Bối Bối lại khơi chuyện quá khứ, hình ảnh xưa kia chợt xuất . Có khi nào mẹ lại giận lên đánh mắng, chửi bọn họ thậm tệ nữa ....

      Mẫn Như nghe Bối Bối , trái tim run rẩy, đập liên hồi. Phải thừa nhận, mình có kế hoạch cho bọn họ, thế nhưng con bé hiểu sai hoàn toàn về kế hoạch của . chưa nghĩ rằng khi mình chuyện này, bọn chúng lại phản đối dữ dội như thế.

      - Được rồi! Chuyện này dừng lại, coi như mẹ với các con. Còn về vấn đề chuyển này, nó tiếp tục, được dừng lại. Đứa nào nghe lời, hay có mọi hành động gì ngược lại sắp đặt, đừng trách mẹ nhẫn tâm.

      Mẫn Như đọc cuốn truyện này trong quá trình sáng tác ra nó. Lạc Lạc là đứa trẻ nhát gan, do bị hù dọa nhiều lần, tâm hồn cậu bé vẫn ở lại năm tuổi, thể xác lớn lên vô ích. Mẫn Như là người chịu trách nhiệm với cậu bé này, trước khi quá muộn.

      Chương 5: Chuyển nhà

      Thủ tục cho thuê nhà hoàn tất, hôm nay ba người dọn đến thành phố D. Hai đứa trẻ này im lặng và nghe lời . Sau đêm hôm đó, cuộc trò chuyện của ba người kết thúc, lại phải đóng vai ác, hai đứa liền ngoảnh mặt xem như người lạ.

      Thời gian này liên tục thay đổi, xáo trộn cuộc sống của hai đứa, bắt buộc hai đứa làm theo ý mình. Nó tụ thêm bức tường lớn ngăn cách nữa giữa mẹ con .

      Mẫn Như nghĩ mối quan hệ của bọn họ vừa cái thiện lại lần nữa đổ bể. Đoạn đường của ba người, quá dài rất có nhiều thử thách. Nhật ký của Mẫn Như có ghi lại ước mơ có 1 ngôi nhà , với hai đứa trẻ, chồng ấy – Tiêu Chính Uy. Nhưng chỉ có thể hoàn thành được hai việc là ngôi nhà , với hai đứa trẻ, còn Tiêu Chính Uy phẫn nộ ta đây.

      --- ------ ----

      - đem bản thảo này photo nhiều bản, nộp gắp cho tôi!

      Tiêu Chính Uy đóng tập bản thảo, đưa cho nhân viên, lạnh lùng nhìn ta. là người đàn ông kim cương của Thành phố A, khi còn học Chính Uy nổi tiếng với vẻ đẹp cao ngạo, cuồng dã của thanh niên mới lớn, làm bao nhiêu đổ gục vì .

      tại vẻ đẹp cao ngạo, cuồng dã càng thuần phục hơn khi có khí chất lạnh lùng, ngạo nghễ của . Tập đoàn Tiêu Chính ở trong tay , từ thành phố A lan đến các thành phố khác, hơn nữa mở rộng ở nhiều quốc gia.

      bỏ áo vest ghế, rót rượu vào ly, đưa người hướng ra cửa sổ, tay lắc ly rượu, rồi nhúp ngụm. có bạn thân, gia đình, tất cả đều hoàn hảo

      Thế nhưng hoàn hảo này đột nhiên bị phá vỡ....

      ngày kia, Mẫn Như say rượu chạy đến nhà , ấy ngồi tâm , người đàn ông. ấy là người đàn ông hoàn hảo nhất, mà ấy từng biết, biết từ lúc nào trong trái tim có tình cảm rất đặc biệt dành cho ấy.

      vui vẻ tâm với , và đùa rằng người đàn ông ấy may mắn.... Và khi Mẫn Như bảo , con người trở nên hóa đá. bị sốc, rất sốc vì điều đó. cũng biết rằng trong trái tim chỉ có mình Mẫn Nhu – chị của Mẫn Như mà thôi.

      Gia đình Ngô – Tiêu làm ăn qua lại nhiều đời trước, nên tình cảm của họ rất bền chặt. Lũ trẻ của hai gia đình cũng như em ruột thịt.

      Dì Ngô sinh được ba người con, hai là Mẫn Nhu, Mẫn Như, và trai là Mẫn Nguyên. Mẹ sinh hai người con trai là Tiêu Chính Hạo, Tiêu Chính Uy, bà mong muốn có con , ông trời ban tặng bà hai đứa con trai.

      Nhà họ Ngô lại có hai vị công chúa, mẹ xem Mẫn Nhu, Mẫn Như như hai người con của mình, vô cùng cưng chiều, thương. Đặc biệt là Mẫn Như, con bé bị mọi người đùa rằng là con của mẹ , nhìn bà lại nhớ hồi trẻ. Từ đó bà còn cưng Mẫn Như hơn vàng hơn ngọc. vì thế mà xem như em ruột của mình.

      Đến năm mười bảy tuổi, trái tim lần đầu rung động với chị là Mẫn Nhu. người con có vẻ đẹp kiêu kỳ, cuốn hút nhưng ngược lại tính cách rất dịu dàng, mạnh mẽ. rất khó khi phải mình , sau bao năm là bạn bè, là em.

      Tình của hai người bọn họ đến đâu là gian nan, là trắc trở đến đó. Mẫn Như là người gây ra tất cả tai họa này. Lợi dụng tình cảm của mẹ , của , của chị và mọi người, Mẫn Như sắp đặt ra cái bẫy vô cùng hoàn hảo. Ngay cả còn tin được sau vẻ đẹp lương thiện, thiên thần là con người đố kỵ, ích kỷ, chua ngoa....

      mà mọi người biết, lúc mọi người bỏ lại Mẫn Như ngoài xã hội, mang thai, ngày hạ sanh của , bác sĩ lại tìm đến . Ông ấy báo Mẫn Như có thể bất cứ lúc nào cùng với đứa bé còn lại trong bụng, ấy mang thai đôi, đứa trẻ đầu tiên ra đời, nhưng đứa thứ hai lại thuận lợi.

      Mẫn Như bị băng huyết, dây rốn quấn ở cổ em bé, cực kỳ nguy hiểm.

      Chạy xe vào bệnh viện, sinh con trong đó, hoàn cảnh rất nguy cấp. Chính Uy là người trong phòng sinh với Mẫn Như hôm đó lấy tư cách là hộ tá, hơn năm tiếng trôi qua, các bác sĩ rất cố gắng mới lấy em bé còn lại trong bụng của .....

      Ít ra Mẫn Như còn tình người khi giữ lại giọt máu của mình. Các con được thương của người cha, là sai, đến làm tờ xét nghiệm máu mủ cũng đành. Hai thiên thần hôm đó cho hiểu ý nghĩa của người cha, bản năng người cha trỗi dậy trong . muốn biết ai là cha của đứa kia, hy vọng ngày nào đó rồi được phơi bày.....

      Nhà họ Ngô cũng chuyển khoản vào cho Mẫn Như, nhưng tính cách của trước kia. Tiền như là rác, chỉ cần vung tay là tốn cỡ chục triệu, nuôi ba mẹ con đủ. đảm bảo điều này. Hằng tháng, lấy danh nghĩa nhà họ Ngô, luôn chuyển khoản thêm đều đặn cho ba mẹ con họ, còn bỏ khoản lớn cử vệ sĩ cho hai đứa trẻ này. Chỉ là ai biết những việc làm.

      Uống thêm ngụm nữa, Chính Uy đặt cái ly bàn, lấy áo vest khoác lên người, bước ra khỏi phòng

      --- ---------

      Thành phố D,

      Ba mẹ con họ, bắt chuyến bay nhanh nhất có thể đưa họ , nhờ chị Hà mua vé may bay danh nghĩa để bọn họ có thể rời an toàn.

      Mẫn Như liên lạc với người môi giới bên công ty chị Hà, dẫn ba mẹ con đến nơi đặt mua.

      Kéo đồ đạc vào trong nhà, mở túi đưa người môi giới ít tiền

      - Cảm ơn , giúp đỡ chúng tôi!!

      - Hai bảo bối, đứa phòng các con mau xem xem!!

      vui vẻ, thoát khỏi nơi nguy hiểm, mà quên rằng giữa ba người còn nhiều uẩn khúc. Hai đứa con thèm nhìn mặt , chúng oán giận trừng mắt với người mẹ này. Mẫn Như cười khổ :

      - Được rồi!! khí trong nhà u ám mẹ mở cửa sổ cho thoát. Hai đứa chọn phòng . Sau đó ăn trưa

      - Tại sao, lại di chuyển về nơi này. Ở kia tốt hay sao ….

      Con trai bảo bối nhìn , giọng có vẻ uất ức. Con bảo bối vẫn bình tĩnh, gợn tí sóng đôi mắt.

      - Nơi này mẹ thấy thích hợp cho chúng ta, nhất là các con.

      - hai, chúng ta đến đây rồi, vào chọn cái phòng, chuyện Dì Ngô mẹ tự biết!!

      - Bối Bối, chúng ta thống nhất với nhau khi tới đây go…

      Lạc Lạc mở miệng , Bối Bối ở bên kia chạy qua bịt miệng trai của mình. Lạc Lạc muốn chết sao, cư nhiện ra để chết cả hai a!!!

      Hành động kỳ lạ, hoảng hốt của Bối Bối, làm dấy lên lo lắng của . Hai đứa này im lặng từ hôm đó đến giờ, chả lẽ có tính toán gì trước
      - Hai đứa có chuyện gì dấu mẹ phải ?? có tính toán trong đầu??

      Lạc Lạc tinh ý, hiểu sơ sót qua lời của mình. Cậu bé đánh trống lảng:

      - Mẹ, con đói bụng quá. Người có thể mua thức ăn về ???

      - Được rồi, hai đứa có lẽ đói, mẹ cũng thế. Để mẹ chạy xuống dưới xem.

      Mẫn Như ban đầu còn nghi ngờ, nhưng lời của Lạc Lạc đánh thức dòng suy nghĩ của . Từ hôm đó kiểm soát hai đứa rất chặt, mà có tối nay chuyện với hai đứa nhiều khi lòi ra chuyện dấu . Lạc Lạc than vãn bụng, cũng tin là , bỏ vali lại dặn dò vài câu ra ngoài mua thức ăn.

      Lừa được Mẫn Như ra ngoài, Bối Bối lục tung cái vali của con bé.

      - Lạc Lạc, để điện thoại ở chỗ nào???

      - để bên kia, ngăn cuối cùng đó.

      - Đâu, em vẫn tìm được.

      - ra, tìm được em chết chắc

      Hai đứa trẻ mày mò cái vali tìm điện thoại. Mẫn Như đâu ngờ rằng, hai đứa con mình có dự định gọi cho người cầu cứu. Trong lần sơ sót, chú ý hai đứa trẻ, bọn chúng nghĩ ra kế hoạch này.

      - A! Tìm thấy rồi. Cứ tưởng rớt rồi chứ

      - Bấm số nhanh lên, dì Ngô về chết chắc

      Trong khi đó, Mẫn Như quay lại, vừa đến, biết đường ở đây. Bọn nhóc còn ở nhà, sợ vướng rắc rối. đến cầu thang, nghe tiếng la của Lạc Lạc

      - Hai đứa xảy ra chuyện gì???

      Điện thoại vừa có dấu hiệu bắt máy Mẫn Như bước vào….
      ly sắcPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 6: Tuyệt vời

      Cánh cửa bật ra, Mẫn Như vào, hai đứa nhóc nghe tiếng cùng với tiếng chân di chuyển phía cánh cửa, quay đầu lại nhìn.

      Chiếc di động nắm tay Lạc Lạc rơi bụp xuống đất, lúc này khuôn mặt Lạc Lạc chuyển sắc rệt, Bối Bối đứng bên cạnh cơ thể con bé cũng lạnh trong khi ở ngoài mặt trời vẫn chiếu thẳng vào căn hộ.

      Hai đứa trẻ đứng im, cất tiếng nào, di động rớt xuống đất, nhưng bên trong màn hình vẫn sáng, tiếng người từ bên kia vọng ra. sải bước nhanh, cúi xuống nhặt di động vừa mới rơi. khuôn mặt của lên chút kinh ngạc, nhưng trong lòng như vậy. Lạc Lạc và Bối Bối đem di động gọi người cầu cứu, đoán trước. Nhưng ngờ các con lại hành động nhanh như vậy.

      Bỗng, Lạc Lạc tiến lên từng bước:

      - Mẹ!

      Phút chốc, Mẫn Như bị giọng của Lạc Lạc dọa sợ, xoay người lại, chợt mở lớn mắt trừng với cậu bé.

      đứng lên, nhìn hai đứa trẻ trước mặt, hai đứa lùi bước, ôm nhau, đồng thời ánh mắt sợ hãi nhìn . Mẫn Như thêm bất ngờ, ánh mắt liếc nhìn điện thoại, sau đó lại nhìn hai đứa con. cất giọng khá run rẩy

      - Di động này! Các con có khi nào, tại sao mẹ chưa bao giờ thấy nó???

      - Dì Ngô! Bọn c..o..n con...ch..ỉ muốn g..ọ..i ch...o c.ho …

      - Cho ai! Trước khi mẹ nổi nóng với các con.

      Mẫn Như lớn giọng quát, làm Lạc Lạc nhát gan thẳng ra bí mật, mà hai em bàn từ trước. Bùm!! tiếng giáng đầu Mẫn Như, hai đứa trẻ nhà to gan đem kế hoạch của phanh phui cho người ngoài biết.

      Hai đứa này chưa hiểu được, chỉ cần người ngoài biết. Ba mẹ con họ liệu có được yên ổn??? Tất nhiên là , Mẫn Như quá khứ gây ra hàng tá lỗi lầm, đến con cái của mình sinh ra bóng ma trong lòng với mẹ. Còn đâu tin tưởng, dành cho Mẫn Như tại.

      đâu phải là nhân vật chính như Mẫn Nhu, hay Chính Uy được bàn tay bảo vệ của tác giả. Mà là nhân vật phụ bé, vô cùng mỏng manh, hai đứa con của còn mỏng manh hơn thế nữa. cú điện thoại chắc chắn, gia đình Ngô – Tiêu biết hết chuyện, lúc đó ba người bọn họ cũng thể sống chung với nhau. Hai đứa trẻ bị đem xa , còn biết chuyện, sau Chính Uy, ta có cử người theo dõi bảo vệ hai đứa trẻ này là điều chắc chắn.

      nhân vật từ thực tại trùng sinh trở thành nhân vật tiểu thuyết, đương nhiên biết những biến chuyển của câu chuyện. muốn điều này xảy ra, khó khăn lắm mới chuyển xe này sang xe khác để đánh lạc hướng đám vệ sĩ, máy bay còn chưa an tâm đuổi được đám người đó hay chưa. tại, mối lo lắng, nghi ngờ nó kéo đầu óc của Mẫn Như hỗn loại.
      - Các con làm chuyện gì thế này? Lạc Lạc, Bối Bối nếu như mẹ về đây kịp thời các con gây ra loại chuyện gì. cú điện thoại của hai đứa làm xáo động đến hai nhà chính, ba mẹ con mình thể nào yên ổn mà sống cạnh nhau

      Bối Bối đưa mắt nhìn Mẫn Như, vẫn còn run sợ, nhưng bé lại thốt ra tiếng.

      - Dì Ngô! Mẹ chúng ta sống yên ổn hay sao. Trong khi mẹ lại bắt buộc bọn con làm theo ý của mẹ

      - Mẹ bắt các con làm theo để hai đứa có hành vi chống đối, để ba người chúng ta bình an vô rời khỏi thành phố. Còn nữa cuộc sống ba người tồi tệ, và mẹ thức tỉnh nên mới sửa chữa, bù đắp những tồi tệ đó.

      lớn những suy nghĩ của mình trong những ngày vừa qua. Mọi cảm xúc dồn nén, được phơi bày. Mẫn Như thúc ép, bắt buộc Lạc Lạc, Bối Bối làm theo tính toán của , tương lai của ba người an toàn, hai đứa trẻ có môi trường tốt hơn. Nhưng các con đâu biết, lỗi ở Mẫn Như ngay từ đầu về kế hoạch này.

      Hai đứa trẻ dường như tỉnh ngộ được phần trong lời của Mẫn Như. Họ tiến tới, ôm lấy người của Mẫn Như. trong lúc hỗn loạn, trống trãi, luồng hơi thở ấm áp, xóa tan hoảng loạn của .

      - Mẹ, Bối Bối, Lạc Lạc rất có lỗi với người! Chúng con luôn chống đối, bất kính với mẹ. Xin lỗi!!!!!!!

      Mẫn Như nghe được lời thốt ra từ Bối Bối, có nghe lầm . Bối Bối, Lạc Lạc ôm , còn chuyện với rất nhàng. Mấy ngày vừa qua, nghe được tiếng gọi mẹ, ồn ào của hai đứa nhớ nhiều. Khi nghe tiếng gọi của Bối Bối, cảm xúc vỡ òa, Mẫn Như dang hai tay ra, ngồi thỏm xuống, ôm hai đứa trẻ vào lòng.

      - Mẹ cũng xin lỗi khi lúc đầu cho hai đứa biết. Mọi thứ quái dị như thế nào, khi ngày mở mắt ra, bảo bối trong lòng mẹ đột nhiên biến mất, nó là điều đáng sợ đối với người mẹ hức..hức…

      Lạc Lạc, biết gần đây mẹ dịu dàng, quan tâm họ rất nhiều . Hôm đó, được mẹ ôm vào lòng, cậu như được mơ, luôn mong nó thành . Ông trời cũng tặng cho cậu ước mơ đó, hôm đó trở mẹ hầu như ôm cậu và Bối Bối nhiều hơn. Mối quan hệ của ba người bớt căng thẳng ít, duy nhất Bối Bối còn có tính cảnh giác nên trong lòng đối với mẹ có cảnh giác cao. bé luôn tâm với Lạc Lạc hằng đêm.

      Chỉ tại mấy ngày trước, mẹ liền thay đổi thái độ đột ngột, làm em Lạc Lạc, Bối Bối hoảng sợ. Tính cảnh giác của Bối Bối trở lại, con bé bản tính mẹ trỗi dậy. Chờ khuya, khi mẹ ngủ say, hai người mới bàn kế hoạch này.

      Lạc Lạc, Bối Bối, hai đứa trẻ thiếu tình thương, ôm chặt Mẫn Như hơn nữa. Nếu có cơ hội gần gũi, thương của mẹ, hai người bảo vệ nó đến cùng.

      Bầu trời hôm nay đẹp, tại đẹp hơn. Bức tranh ba mẹ con Mẫn Như bên cạnh nhau, lúc này được người họa sĩ của nhà đối diện nhìn thấy, hết sức tuyệt đẹp, tạo nên cảm hứng cho tuyệt tác nổi tiếng sắp ra đời. biết vào khoảnh khắc đó, vận mệnh lần nữa thay đổi.

      Chương 7: Cơ hội

      Thành Phố D

      Trời vừa rạng sáng, những tia nắng tuy với màu sắc yếu ớt nhưng cũng xóa dần bóng đêm. làn gió thổi qua, chúng khẽ lay động vẫy tay chào ngày mới. Nơi nào bên trong thành phố cũng có trồng hoa hoặc trồng những cây che bóng mát, làm giảm bớt sức nóng gáy gắt của ông mặt trời vào mùa hè.

      So với các dãy phố khác, nơi đây yên tĩnh hơn.

      Khu chung cư cao cấp nhất nhì thành phố D, mọi thứ vô cùng tốt, bao gồm cả an ninh rất chặt chẽ. Mẫn Như chọn được nơi này đều thuận lợi cho hoạt động lại.

      Hai chiếc ô tô bán với giá cao, mới đủ tiền mua căn hộ thích hợp cho ba mẹ con. Sau ngày mai căn hộ mới, được hoàn tất, đồ đạc được chuyển vào đầy đủ. Bối Bối thích căn phòng bên trái, hướng ra những tòa nhà, khu trung tâm mua sắm của thành phố, nên giành với Lạc Lạc.

      Lạc Lạc, người trai, thương em , sau nhiều lần tranh cãi, cậu bé chấp nhận căn phòng bên trái, cửa sổ phòng lại chiếu thẳng ra bờ sông Von mạnh mẽ của thành phố, gây cảm giác thoải với Lạc Lạc.

      Mặc dù mới hơn 6 giờ sáng, dậy từ rất sớm chuẩn bị bữa sáng cho Lạc Lạc, Bối Bối, soup gà và sữa tươi thanh trùng rất hấp dẫn. Mẫn Như đổ soup vào tô, dọn chén muỗng ra bàn ăn, sau đó cởi bỏ tạp dề chạy về phòng gọi hai đứa trẻ thức dậy.

      mở cửa phòng Bối Bối, nhìn thấy cục thịt bảo bối ngủ giường, mới chạy sang phòng Lạc Lạc. Trong phòng, hai cục thịt nằm ngủ cạnh nhau, Bối Bối khi nào trốn sang phòng Lạc Lạc. Đẩy cửa bước vào, hôn trán rồi lay lay người của hai đứa. Lúc sau, vẫn có động tĩnh gì, hai đứa trẻ hôm nay giở thói lười biếng ra rồi. Được thôi, muốn chơi với người mẹ là Mẫn Như sao?

      cũng chui lên giường, nằm cạnh hai đứa trẻ, rồi lấy tay thọt cù lét vào hai đứa. giường, phát ra trận huyên náo, tiếng trẻ con vang cả phòng, miệng run cười bần bật:

      - Mẹ… ơi! Tụi con haha.. th..ua..

      - A…Bối Bối … đú..ng, đừng thọ..t ..ha..hi..

      Ba mẹ con đùa giỡn lúc giường, Mẫn Như mới chịu buông tha cho hai đứa trẻ. Lạc Lạc, Bối Bối ngoan ngoãn tỉnh dậy, trở về phòng đánh răng rửa mặt, còn lại ra sắp xếp bữa sáng lần nữa.

      Hai cục thịt bảo bối, làm sạch cơ thể, tỉnh táo ngồi bàn ăn. Mẫn Như múc từng muỗng soup vào chén cho Lạc Lạc, Bối Bối. Hai đứa trẻ này, là đội tham ăn, húp rất nhiều soup, uống thêm sữa, nhưng vẫn than đói. bắt buộc nấu lần hai, sau lần này, hai đứa no căng bụng, thế mà miệng lại than:

      - Ôi, mẹ ơi! Tụi con rất no, hôm nay cần quét nhà phải ạ!

      Lười biếng, và lười biếng, Bối Bối, Lạc Lạc tìm cách chối bỏ nhiệm vụ của mình. Mẫn Như thu dọn chén bát vào bồn, bị các con đẩy trách nhiệm. mỉm cười tươi rói, ra nảy giờ, hai đứa muốn hưởng thụ cuộc sống nhàn rỗi. toại nguyện, nhưng trước hết nên loại trừ thói lười biếng này a!!!

      - Được thôi! Nếu hai đứa mong muốn, mẹ đồng ý.

      Nghe câu trả lời của Mẫn Như, hai cục thịt lười biếng ngồi bật dậy như lò xò đàn hồi, mẹ đồng ý, hôm nay trời mưa to, có khi bão kéo dài vài ngày mà xem. Nhưng nhìn mặt nở nụ cười, hai đứa thấy nham hiểm vô cùng, hai người quên rằng nụ cười của Mẫn Như mở ra chói lúc này rất chói, khi mẹ có kế hoạch trị tội. Xong rồi, lần này hai người thê thảm còn thê thảm hơn….

      Và đúng như dự đoán, hai đứa trẻ lười biếng của được cấp thêm nhiệm vụ dọn dẹp giường ngủ vào sáng sớm. Nhìn vẻ mặt phục, bật cười ra thành tiếng.

      - Mẹ, cố tình! Các con chỉ cần các con lười biếng, mẹ có quyền đưa ra hình phạt. Và hình phạt của các con cần phải nhắc lại chứ

      Hai người nhìn nhau, phải rồi chính cái miệng nhắn của bà già 5 tuổi Bối Bối ra, Lạc Lạc nghe Bối Bối có vẻ đúng, cậu cũng hưởng ứng. Cuối cùng, cái miệng hại cái thân, Bối Bối lần sau, có gì hãy suy nghĩ trước.

      --- ------ ------ ----

      Thành phố A

      tòa nhà cao nhất khu vực phía Đông, phòng chủ tịch Tiêu thị nguy nga, xa hoa, chiếc bàn làm việc, Chính Uy dừng động tác thực chiếc lap, ánh mắt mang loại trầm, lạnh lẽo, phẫn nộ từ sâu đáy mắt.

      - Chúng tôi thành xin lỗi chủ tịch thể bảo vệ hai đứa trẻ, bị Ngô tiểu thư đem trốn thoát.

      - ta nhanh , rút hết tiền trong tài khoản, lại đem hai đứa nhóc trốn. ta giở thủ đoạn hèn hạ gì nữa đây!!! điều thêm vài người tra tin tức của ba người họ cho tôi

      - Chúng tôi hết sức tìm kiếm Ngô tiểu thư và hai đứa trẻ

      Người đàn ông kia lui ra, Chính Uy thả lỏng người, tựa đầu vào ghế, bấm số điện thoại quen thuộc, rất nhanh có người bắt máy. Đầu dây bên kia là giọng nữ nhàng, ấm áp.

      - Em nghe!

      - Chiều nay, cuộc họp với đối tác ở Australia. Xin lỗi thể về ăn tối

      - sao! có chuyện khẩn cấp cứ làm trước, em sang nhà ba mẹ.

      - Cám ơn em, Mẫn Nhu.

      Chính Uy tắt máy, hôm nay có lỗi với Mẫn Nhu. phải bỏ chuyện này, tìm hai đứa trẻ, Mẫn Như suốt ngày kiếm chuyện để làm phiền cuộc sống của .

      --- ------ ------ ---------

      - Ngô, nếu như còn những bộ quần áo như thế này, cứ đem đến chúng tôi mua chúng.

      - Được, cám ơn chị. Em cũng phải làm nên thường mặc, mới bán chúng

      - Cửa hàng của chúng tôi, mua được những bộ này rất nhanh bán hết được, cứ yên tâm.

      Mẫn Như tạm biệt bà chủ cửa hàng bán quần áo cũ Tô Thanh, những bộ đồ thích hợp, để lại vài bộ, còn lại đem bán hết.

      Mẫn Như bắt taxi đến khu trung tâm mua sắm, chạy vào đây mua số thực phẩm cho hai cục thịt tham ăn. Dạo này, đêm nào hai đứa cũng than đói bụng, thực phẩm trong tủ lạnh cạn sạch . Mẫn Như chuẩn bị bước ra khỏi khu trung tâm, nhìn thấy cửa tiệm thức ăn nhanh treo bảng sang quán.

      Nổi hứng với tấm bảng, bước chân vào, ngồi xuống gọi hai món ăn. Năm phút sau, hai món ăn được đem lên, Mẫn Như lấy nĩa thưởng thức. Thức ăn tồi, ngược lại rất vừa miệng, nhưng tại sao lại treo bảng. Và cái tật tò mò trỗi dậy, Mẫn Như liều hỏi nhân viên trong quán. lúc lâu sau, toàn bộ câu chuyện lọt hết vào tai . Cửa tiệm này vẫn buôn bán bình thường, vợ chủ quán bị bệnh, nhà lại bán được, nếu bán khó sống ở đâu, là nhà của tổ tiên để lại. Ông chủ bắt buộc bán cửa tiệm thức ăn này. Thế nhưng, treo hơn hai tháng, vẫn chưa có người hỏi mua, nên tiếp tục để cho đến khi có người mua nó.

      Hoàn cảnh gia đình của chủ quán, và tại cần công việc ổn định nuôi sống ba mẹ con. nên dựa vào tiền thẻ mà sống, cho dù nó mở lại, rút tiền mọi người biết khỏi thành phố. Rồi họ cũng tìm được cái tung tích của ba mẹ con .

      Nếu có duyên, đồng ý mua lại quán này, coi như kế hoạch thành công ít. Mẫn Như bỏ thêm ít tiền trang trí lại nội thất. Thức ăn nghĩ vài món, cái gì giỏi, nhưng đụng vào bếp, chắc chắn mình là thiên tài.
      ly sắcPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 8: Bắt đầu

      - Ây da, Bối Bối con , mẹ đau quá!

      - Mẹ ráng chịu chút nữa!

      - Đều tại thằng cha mất dịch kia! Mẹ có ý tốt muốn giúp đỡ, còn mẹ nhiều chuyện.

      - Chú đó cũng hơi đúng mà?

      - A! Sao mẹ lại búng trán con.

      - Còn , giúp mẹ mắng , con còn hùa theo.

      Bối Bối sờ trán, phục nhìn Mẫn Như, tiếp tục xoa cái chân sưng của Mẫn Như, bé nghĩ chú đó cũng đúng mà. Nhiều lúc, mẹ nổi hứng nữ hùng khu phố, chuyện gì cũng khai phá ra được. Có lần, nhiệt tình quá mức, thức ăn quên nấu luôn, hại hôm ấy Lạc Lạc, và mình nhịn đói hơn hai tiếng. Sau đó, hai người liền giận đến chiều hôm sau, mẹ mới suy nghĩ lại a.

      Hôm nay, giao hàng thấy bắt cướp, Mẫn Như phóng xe theo chặn tên cướp. Truy đuổi kịch liệt như phim hành động, cuối cùng hùng thua trận, kẻ gian thắng cuộc. , mỗi người bị thương chỗ, Mẫn Như sưng ở chân, còn , chắc có vết thương ở trán.

      Nhưng nghĩ lại rất tức giận, ràng mình cố sức giúp đỡ, cảm ơn, ngược lại bảo Mẫn Như nhiều chuyện. Đem chuyện này, kể cho Bối Bối, con bé còn té lăn xuống sofa, cười trận lớn. Bối Bối còn hào phóng cảm ơn , đưa về, bắn ít tia cảm kích với ta. Rốt cuộc con bé là con của , lên tiếng bênh vực, dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn . làm sai cái gì, người tốt lúc nào cũng sống được tốt.

      Quay về thực tại, Mẫn Như nhăn nhó cái chân đau của mình, nó rất bất tiện, di chuyển khá nhức. còn phải nấu đồ ăn tối cho ba người, là trước kia, giúp người ta nhiệt tình, bỏ đói hại hai bảo bối giận thôi. phải làm bữa ăn hoành tráng mới chịu tha thứ. Lạc Lạc, con trai nhưng nó rất cẩn thận. Ăn là phải đúng giờ, biết được tính hùng trỗi dậy của , cậu bé lại trưng bộ mặt khó chịu của ông cụ non.

      Quán ăn nhanh của Mẫn Như vào hoạt động bình thường, các món ăn được chế biến nhìn khá sáng tạo, nổi tiếng là spaghetti và trà xanh tự pha chê vào đâu, các vị khách rất hài lòng. Ban đầu, có dịch vụ giao hàng tận nơi, trong quán có , hai đứa trẻ làm nên cũng bất tiện. Nhưng về lâu dài, phải mở dịch vụ giao hàng tận nơi, mọi khi gửi vào đường bưu điện, khách hàng cũng đáp ứng, họ biết hoàn cảnh mẹ đơn thân của Mẫn Như, nên dễ chịu, chỉ là hôm đó quá mức xui xẻo , bưu điện của trung tâm nghỉ, giao được, Mẫn Như mới giao hàng tận nơi.

      đường về gặp hoàn cảnh của , mới cắn răng giúp đỡ, thế mà còn bị bảo nhiều chuyện.

      Quán ăn nhanh hơi , hai bảo bối chịu thuê nhân viên, la lối có đội nhân viên vừa nhiệt tình vừa chuyên tâm như thế, còn chê bai, nghĩ đầu óc của có phải bị đụng mẻ rồi . Trước đó, Mẫn Như phản đối với kế hoạch của hai đứa, trải qua tuần, theo rên rỉ, giận dỗi, khóc lóc, tạm thời đồng ý. chưa nghĩ để bảo bối trong lòng vất vả vì mẹ được, hai đứa cũng cứng đầu ghê gớm, biết làm chủ rồi đó.

      Nhưng Mẫn Như khâm phục Lạc Lạc, Bối Bối của , hai đứa trẻ năm tuổi, mà đầu óc rất tính toán, lời như kẹo ngọt, dụ khách vào quán rất đông. Hoạt động của hai đứa nhanh gọn lẹ, Lạc Lạc vì thế bản tính nhát gan giảm ít, ngay từ đầu mở quán này hề tồi chút nào.

      - Mẹ! Hai phần spaghetti bò.

      Bà cụ năm tuổi Bối Bối ngồi ở quầy thanh toán, miệng ngừng hô mưa gọi gió.

      tiếp tục chuẩn bị thức ăn, tay nghề của được nâng cao rất nhiều. Mẫn Như sáng tạo được vài món ngon mắt, khách đầu tiên dĩ nhiên là hai bảo bối của . Nếu hai đứa đồng ý, chắc chắn món đó bán rất chạy. Nhiều khi, cũng tự nghĩ, chắc sinh ra trong gia đình giàu có nên khẩu vị của hai đứa vô cùng tốt, chỉ là hoàn cảnh rất đặc biệt, mới ko cho chúng chịu cuộc sống giàu có.

      - Lạc Lạc phiền con đem ra.

      - Vâng!

      Đỡ vất vả chạy chạy lại, mua chiếc xe điện hai bánh cho Lạc Lạc. Đây là trong những phát minh ở thế giới thực, nghĩ ở thế giới tiểu thuyết cũng có, Mẫn Như hơi bị bất ngờ. Công suất chạy điện của xe điện hai bánh chạy ngon lành, giúp ít được công việc của tiểu bồi bàn Lạc Lạc.

      --- ------ ------ ----

      - A! vị khách xinh đẹp đến?

      - Bé , con rất dẻo miệng. Cho ta ba phần spaghetti tự chọn, ba loại trà tuyệt nhất đem về.

      - Dạ, người ngồi đó. Chờ chút, ba phần ngon nhất có ngay.

      Bối Bối nhìn vị phu nhân đẹp tuổi ngưỡng mộ, bà ấy ít nhất cũng năm mươi rồi. Nhưng vô cùng trẻ đẹp nhân hậu, chuyện nhàng, tử tế. Nếu được bà nội như thế, Bối Bối rất mãn nguyện.

      - Mẹ! Mẹ

      - Con làm như sắp cháy tới nơi. Có chuyện gì?

      - Cho vị khách xinh đẹp ngồi gần đó ba phần spaghetti tự chọn, ba loại trà tuyệt nhất.

      - Được rồi, con ra ngoài làm xong mẹ mang lên.

      Mẫn Như tò mò, ngó đầu ra ngoài, Bối Bối của , ít khi rời khỏi cái ghế thu tiền. Vị khách này lại khiến con bé nhiều lần rời khỏi ghế. Kì lạ nhất khi vị khách này đến, ngay cả Lạc Lạc cùng Bối Bối và vị khách này chuyện rất thân thiết.

      Vị khách này là phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, có khí chất thanh cao vô cùng.

      Mẫn Như cũng thầm ngưỡng mộ, ít ai bì theo vẻ đẹp của bà. Tính ra đây là người phụ nữ thứ ba, Mẫn Như ngưỡng mộ, sau mẹ ruột Mẫn Như kia, và dì Tiêu. Cả ba có những loại khí chất quý phái, người ngoài khó nắm bắt.

      lại tập trung làm ba phần spaghetti tự chọn, tự chọn là tự mình nghĩ ra rồi chế biến. Ba loại trà tuyệt nhất ra nó là loại trà nóng uống rất ngon có hương vị chút của sữa, chút của hoa, chút đắng, hai đứa trẻ lại bảo nó là ba loại trà tuyệt nhất.

      Quán ăn này có làm thực đơn, nhưng đa phần người ta hay gọi tự chọn.


      Chương 9: Bất ngờ


      Mẫn Như nhanh chóng chuẩn bị, ba hộp spaghetti được trang trí khác nhau, mang ba hương vị nước sốt sáng tạo riêng. có thể làm hai mươi ba nước sốt đặc biệt ở tại từng học, khéo léo nhiều kiểu trang trí món ăn lạ mắt, người trong thế giới này chưa nhìn thấy.

      - Hai đứa dẻo miệng.

      Bối Bối, Lạc Lạc được khen câu, nhìn nhau cất dấu nụ cười tự mãn. Khách xinh đẹp tuổi nhân hậu là Giang Hữu Mỹ. Tiểu thư độc nhất Giang Thị nổi tiếng khắp thành phố D, sau đó lấy chồng, mới được gọi là bà Thẩm.

      - Cháu bà cũng thế, ông trời tặng bà cháu dễ thương.

      - Con sao? Cháu ?

      - Tuần trước bà có dẫn đến ngồi bàn bên kia.

      - Haha! Ngốc ơi, con trai ta chưa vợ cháu bằng cách nào. Gia đình con sống ở thành phố khác. Ta được tính là người bà độc nhất trần gian đó.

      - đúng! Nếu bà là người bà độc nhất trần gian Bối Bối, Lạc Lạc cũng là hai đứa cháu độc nhất trần gian. Người bà độc và hai đứa cháu độc gặp nhau là hết độc.

      - Phải, ta quên mất. Con dẻo như kẹo .

      bé làm bà Thẩm quý ngay ánh mắt đầu tiên đến đây mua thức ăn. Lạc Lạc cũng thế, chỉ là theo bà Thẩm cậu có chút nhát gan, sôi nổi như Bối Bối, nhưng về sau chuyện rất thân thiết. Hai đứa bé này, gây cảm giác thương cho bà Thẩm. Mẫn Như cầm ba hộp spaghetti, ba loại trà tuyệt nhất mang ra.

      - Con chào dì! Chắc hai đứa lại nghịch ngợm.

      Bà Thẩm sững sờ chủ quán, là trẻ xinh đẹp, băng thanh ngọc khiết tràn đầy năng lượng. Bỏ miếng tạp dề làm bếp, bà Thẩm khẳng định người lạ cũng khó thể đoán trẻ là mẹ hai đứa con năm tuổi. cúi đầu như người Nhật Bản:

      - Cám ơn con.

      - Quán của gia đình, cám ơn dì luôn ghé ủng hộ.

      Bà Thẩm gật đầu, vẫy tay chào ba mẹ con ra về. Bầu trời bỗng nhiên xuất bảy sắc cầu vồng.

      --- ------

      - Cái gì, vẫn chưa tìm ra? Các người làm vệ sĩ kiểu gì?

      - Chủ tịch, hai tháng nay chúng tôi tìm gần hết thành phố? chút thông tin cũng liên lạc được? Biệt thự người ta Ngô tiểu thư bán nó rồi.

      - Mẫn Như! Người phụ nữ chết tiệt này, đem hai đứa trẻ đâu? Nếu hai đứa xảy ra chuyện? Tiêu Chính Uy – tôi tha thứ cho .

      điên cuồng đập bàn, sách vở bút viết bị hất thẳng xuống sàn. hận chưa tìm được ba người, lại có người mẹ còn sốc nổi, đanh đá, hai đứa trẻ còn quá .

      Tiêu Chính Uy luôn nghĩ, số tiền bị rút trước kia, xài hết, tài khoản mở lại nhưng sử dụng, cuộc sống túng quẩn đến mức nào??? Còn biệt thự đến ba lần, ba lần đều bán cho gia đình họ??? Mẫn Như, Bối Bối, Lạc Lạc, ba người ở đâu???

      Dạo này, bỏ rất nhiều thời gian tìm ba người. Tin tức vẫn là con số 0 hai gia đình chưa thể biết, muốn họ có chuyện, nhất là mẹ .

      Mẫn Như được bà xem như máu thịt, luôn bước bên cạnh trong suốt tuổi thơ, cho đến khi trở thành người mẹ. Bà Tiêu rất giận Mẫn Như nhưng tình cảm dành cho sâu vào xương tủy, Mẫn Như và hai cục cưng của bà biến mất chắc chắn nguy hiểm đối với tính mạng.

      --- -----

      Ở thành phố D, màn đêm buông xuống.

      - chàng trai dạo bộ bãi biển khi hoàng hôn buông xuống. Biển đông người nhưng chàng trai đó lại chú ý đến cậu bé cứ liên tục cúi xuống nhặt thứ gì lên và ném xuống. Tiến lại gần hơn, chàng trai chú ý thấy cậu bé nhặt những con sao biển bị thủy triều đánh giạt lên bờ và ném chúng trở lại với đại dương.

      “Cháu làm gì vậy?” – Chàng trai làm quen.

      “Những con sao biển này sắp chết vì thiếu nước. Cháu phải giúp chúng.”- Cậu bé trả lời.

      “Cháu có thấy là mình mất thời gian . Có hàng ngàn con sao biển như vậy. Cháu thể nào giúp được tất cả chúng. Rồi chúng cũng phải chết thôi.”

      Cậu bé vẫn tiếp tục nhặt con sao biển khác và nhìn chàng trai mỉm cười trả lời.

      - Sau đó sao hả mẹ, cậu bé mỉm cười gì?

      Bối Bối tò mò hỏi ngừng, ánh mắt thích thú, chăm chú nghe câu chuyện của Mẫn Như. mỉm cười rồi kể tiếp:

      “Cháu biết chứ. Nhưng cháu nghĩ cháu có thể làm được điều gì đó chứ. Ít nhất cháu cứu được những con sao biển này.” Cậu bé đến đây là kết thúc câu chuyện của tối nay. Trong hai đứa, ai biết ý nghĩa của câu chuyện này cho mẹ nghe.

      - Hành động giúp đỡ những con sao biển góp phần bảo vệ môi trường tự nhiên.

      Bối Bối suy nghĩ của bé rất nhanh nhạy, Mẫn Như vừa hết câu lớn. bất ngờ nhiều, nhàng xoa đầu Bối Bối, rồi nhìn Lạc Lạc:

      - Đây là ý nghĩa hay. Còn Lạc Lạc?

      - Con nghĩ là nên có thói quen làm những việc tốt, những việc có ích dù đó là việc làm nhặt giống cậu bé.

      Mẫn Như kinh ngạc, Lạc Lạc của suy nghĩ rất sâu, lại suy nghĩ ra ý nghĩa lớn của câu chuyện. tự hào, cười rạng rỡ lộ hai lúm đồng tiền sâu hút:

      - Good! Mẹ hy vọng Lạc Lạc, Bối của mẹ là hai đứa trẻ biết bảo vệ thiên nhiên, có thói quen làm những việc tốt.

      - Yes, madam

      Hai đứa trẻ đồng thành, dơ tay như kiểu chào sếp trong cơ quan cảnh sát. Mẫn Như thõa mãn trong lòng, ôm Bối Bối về phòng của bé, hôn lên trán Lạc Lạc, kéo chăn đều cho cơ thể cậu bé . Ôm Bối Bối về phòng và hôn , kéo chăn đều như Lạc Lạc. Mẫn Như lớn chút:

      - Good night !!!

      - Good night mẹ!

      Mẫn Như trở về phòng của mình, lên giường, kéo chăn ấm áp. Căn hộ của ba người rất nhanh chìm sâu vào giấc ngủ, bên ngoài chỉ còn màu xanh đen của ban đêm tĩnh mịch.
      ly sắcPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :