Mất , em cũng mất chính mình Tác giả: Tịch Sơ Hạ. Convert: Kat (Thank nàng Kat và t/y Xanh Xanh). Edit: Thủy Nguyệt Vân. Thể loai: Đoản văn, Thanh xuân trường học, HE. Nguồn: https://0nguyetvancac0.wordpress.com. "Từ Viễn, rất nhiều lúc em nghĩ, gặp gỡ , rốt cuộc có phải là sai lầm hay ? Nhưng em lại vô cùng cảm ơn ông trời đưa đến bên em, mặc dù, rời khỏi. Là , cho em biết tất cả ý nghĩa của tình , cho nên em, định trước là chạy trời khỏi nắng. Em vốn tưởng rằng, tình của chúng ta dần phai nhạt theo thời gian, thế nhưng, em vẫn quên được . Giữa chúng ta, cũng chỉ còn lại những hồi ức này, sao em có thể cam lòng quên nó được……" [ ] Ta ở cầu ngắm phong cảnh, người ở lầu lại ngắm ta. Sáng sớm mùa hè, em vẫn luôn đến trường sớm để học thuộc lòng tiếng , lúc đó khí cực tươi mát, cùng với em, còn có tiếng chim hót đầu cành cách đó xa. Em cẩn thận lên sân thượng, lấy sách tiếng ra học thuộc. Khi đó em cũng biết mình lại thành phong cảnh cho . Sau này, khi rằng chưa bao giờ nghe người nào đọc tiếng ngọt được như vậy, em cúi đầu mà đỏ bừng mặt. Cứ ngu ngơ như thế, bị nhìn tháng. Em ảo não, vì sao chút em cũng cảm giác được vậy. Mãi đến ngày kia, buổi sáng sớm yên tĩnh bị tiếng cười yếu ớt quấy nhiễu, đến cả trái tim em cũng bị rối loạn. Em chậm chạp ngẩng đầu, đứng ở lầu đối diện của trường học, khoanh hai tay dựa nghiêng vào vách tường, miệng còn ngậm điếu thuốc, nghiêng mắt quan sát em, khóe miệng hơi hơi cong lên, bộ dạng phóng túng ngang ngạnh. Em có chút giật mình, mở to hai mắt nhìn , mặt hơi hồng lên. Em chưa từng nhìn thấy người con trai nào có gương mặt đẹp như , trong giây lát, em nghĩ đến câu thơ, Lang kỵ trúc mã lai.(Chàng cưỡi ngựa tre đến) Đột nhiên em có chút nở hoa trong lòng. Dường như cảm giác được em nhìn , ngón tay thon dài bỏ điếu thuốc ra, giống như mê hoặc mà cười với em, lộ ra hàm răng trắng. Ánh mắt lấp lánh như sao vậy. Ánh mặt trời của buổi bình mình chiếu người , phát ra hào quang màu vàng tự nhiên. Trong phút chốc, trời như giáng tia sét, lòng em cứ như vậy mà hãm vào trong, cũng ra được nữa. Em cuống quít cúi đầu, nhìn những từ đơn vốn do hai mươi sáu chữ cái tiếng tạo thành sách, nhưng mà hình như chữ em cũng nhận ra, hai má nóng lên. Nhiều năm sau đó, em vẫn nhớ buổi sáng sớm khi ánh mặt trời gieo rắc khắp nơi kia, mặc áo sơ mi trắng, tóc bị gió thổi hơi hơi hỗn độn, hài hước nhìn em, tươi cười lưu luyến. Mẹ đặt tên cho em là An Bình, cũng là hy vọng em có thể an bình sống cả đời. Chỉ là, Lâm Từ Viễn, gặp gỡ , cả đời này của em liền định trước là thể an bình. [ Hai ] Ngày hôm sau, em như ngày thường lên sân thượng. Len lén nhìn về phía đối diện, lại nhìn thấy . Được rồi, em thừa nhận, em có chút mất mát. Buổi sáng sớm hôm đó, dù chỉ là đoạn văn cực kỳ ngắn mà em lại trước sau vẫn học thuộc được, có lẽ nghiệm chứng được cái gọi là: Thất hồn lạc phách. Lâm Từ Viễn, sao em lại thất hồn lạc phách vì cơ chứ? Ngày hôm sau, em nghĩ rằng còn đến nữa, lại ngoài ý muốn nhìn thấy . tay đặt trong túi quần jean, tay kia cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng lại hút vào hơi sâu, rồi chậm rãi nhả ra từng làn khói. Cả người giống như bị sương khói bao phủ, giống như đứa trẻ lạc đường, trong rừng rậm sâu thẳm, bất lực, bi thương. Tim của em bắt đầu hơi hơi đau, chỉ vì cái nhíu mày vô thức của . Từ Viễn, có lẽ chính là tại thời điểm đó em thương , lâu như vậy rồi, khiến em dùng từ ‘có lẽ’ để hình dung xác định của chính mình. Nhưng em có thể xác định điều rằng, em , vẫn luôn như vậy. Ngày chúng ta chân chính quen biết nhau, là vào đêm mưa to tầm tã. Sau khi tan lớp tự học vào buổi tối, các bạn học có mang theo dù đều tốp năm tốp ba che dù rời khỏi, chỉ còn mình em. Em chạy đến chân cầu thang, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, trời lại mưa lớn như vậy, tiếng hạt mưa nặng nề nện xuống mặt đất, cứ như vậy từng hồi từng hồi chấn động tai em. Em ôm bả vai vào trong mưa, lạnh run, đến vài giây, cả người đều ướt đẫm. Mưa to như trút nước cứ như vậy đổ xuống, thế giới lớn như vậy, thế nhưng em cũng chỉ độc mình. Nước mắt hề báo trước mà rơi xuống, hòa vào nước mưa, chảy xuống khóe miệng, là chua xót. Sau đó, cầm dù xuống từ lầu của trường học, thấy em giống kẻ ngốc đứng ngơ ngác trong mưa, thân thể yếu ớt giống như giây tiếp theo ầm ầm ngã vào trong nước mưa. An Bình. lớn tiếng gọi tên em, em xoay người, thấy tay cầm dù, nhanh về phía em. Trong cơn mưa to, em nhìn bộ dáng của , nhưng lòng hiểu sao lại ấm lên. che dù cho em, giúp em lau tóc, sưởi ấm tay em, đau lòng mắng em, đồ ngốc. Thấy môi em tái lại, sắc mặt trở nên nhợt nhạt, dùng sức ôm lấy em, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho em. Từ Viễn, ngày hôm đó, em vĩnh viễn cũng quên đối xử với em như bảo bối trân quý nhất đời này vậy. [ Ba ] Tối hôm đó về nhà, em bị cảm, thân thể chắc chắn là khó chịu, thế nhưng lòng lại rất ấm áp. Em giống như còn có thể cảm giác được cái ôm của , ấm áp, như bến cảng, còn em sốt ruột muốn cập bến. Ngày hôm sau đến trường, tới đưa cho em điểm tâm sáng, tất cả đều giống như là thuận theo tự nhiên vậy, rất quen thuộc. Em nhận lấy trong ghen tị của các nữ sinh, là sữa đậu nành ấm áp, cùng cái bánh ngọt. Tất cả đều có vẻ dịu dàng. Chúng ta lên sân thượng, em yên lặng ăn bánh ngọt, hút thuốc, em nhìn hộp thuốc lá chút, là Vạn Bảo Lộ. dường như nhận ra gì đó, lộ ánh mắt có lỗi rồi tắt thuốc . Em nhìn thấy sữa đậu nành ở bên, trong lòng khỏi khẽ động. Em rằng, ‘Lâm Từ Viễn, cậu cần đối xử tốt với mình như vậy đâu’. cười cười, sủng nịch sờ sờ tóc em, ‘sao vậy?’ Sao vậy? Em tự hỏi chính mình, như vậy, làm mình thích cậu đó! Nhưng mà, em cũng gì cả. Rồi nhìn em, bộ dáng còn nghiêm túc, , ‘An Bình, ở người cậu, mình có thể thấy được cái gì đó vô cùng thuần khiết, đó là cái mình tìm kiếm rất lâu, nhưng vẫn tìm được, mình chỉ cảm thấy, mình nên đối xử với cậu tốt, mình phải đối xử với cậu tốt.’ Sau đó, chúng ta quen nhau, cũng giống như tất cả những người bạn trai khác, mua điểm tâm sáng, nước trái cây cho bạn , giúp bạn xách cặp, chú ý đến tâm tình của bạn , cũng chơi trò mập mờ với những nữ sinh khác, giống như vậy, dùng hết toàn lực để giữ gìn tất cả của em, em thích hút thuốc, liền hút, em thích đánh nhau, liền đánh nhau. , ‘phàm là những gì An Bình thích, mình đều làm.’ trốn học, cũng đến quán bar nữa, cả ngày đều ở cạnh em, giống như em chính là cả thế giới của vậy. nuông chiều em đến tận trời, vì em, cố gắng thay đổi, trở thành bộ dáng em vẫn luôn mong đợi. Em bắt đầu sợ hãi, nếu như có ngày, rời khỏi em, vậy em phải làm thế nào đây? Lâm Từ Viễn, Từ Viễn…… Em khe khẽ lẩm bẩm tên , tự kiềm chế được mà nhớ . Năm ấy, rất vụng về, nhưng lại chút nào giả dối, em hạnh phúc rất đơn giản, nhưng lại vô cùng ràng. [ Bốn ] Con bình thường mỗi tháng đều có vài ngày thoải mái, em đương nhiên cũng ngoại lệ. Buổi sáng tập thể dục chạy, vốn muốn chạy, nhưng nếu chạy bị thầy giáo biến thái kia của chúng ta mắng thảm, em chỉ cố kiên trì chạy theo. chứng minh, em đây là tự mình tìm khổ. Khi chạy đến vòng thứ hai liền chống đỡ nổi nữa, bụng đau muốn chết. Em chạy ra khỏi hàng ngũ, ngồi xổm xuống đất, gắt gao ấn bụng dưới, từng hơi từng hơi hít thở, hy vọng có thể giảm bớt đau đớn, môi cũng bị cắn nát, máu chảy vào khoang miệng, mặn mặn. dường như nhìn thấy em, chạy từ trong hàng ngũ đến. Từ trước đến giờ em đều chưa từng với , em trời sinh cơ thể hàn, trước đây khi đến nguyệt kỳ bị mắc mưa phát sốt, sau đó mỗi lần đến kỳ lại đau đến chết sống lại. Trước đây luôn đau đến từ giường lăn xuống đất. hình như biết chuyện gì xảy ra, muốn đưa em đến phòng y tế, em chịu. liền dìu em đến chỗ có ai, bảo em chờ chút. bao lâu sau, trở lại, cầm ly nước ấm. có chút thẹn thùng sờ sờ đầu mình, đưa ly nước đến, , ‘đặt cái này ở bụng, như vậy dễ chịu hơn chút.’ Mặt em cũng đỏ lên, khi đặt cái ly vào sát bụng, ấm áp, đó là loại cảm giác như thế nào? Có loại ấm áp tự nhiên, ngọt ngào tự nhiên, ngừng dâng lên ở chỗ sâu nhất dưới đáy lòng. Ngay tại lúc em ngẩn người, nắm hai tay em, nhàng xoa, em lắp bắp kinh hãi, nhìn . mặt là vẻ mặt nghiêm túc, nhàng giúp em làm ấm tay, tay buốt lạnh, nên đặt lên da mình làm ấm chút, sau đó tiếp tục truyền lại hơi ấm cho em. cúi đầu, tóc thoáng che ánh mắt, lộ ra cái mũi càng thêm thẳng. thuộc loại con trai rất dễ nhìn, càng nhìn càng làm cho người ta động lòng. Em cong cong khóe miệng, hơi hơi mấp máy miệng, muốn cái gì đó, nhưng cuối cùng lại vẫn yên lặng…… Từ Viễn, mỗi câu với em, mỗi hành động làm, em vẫn còn nhớ rất ràng như vậy. Thế nhưng, là từ khi nào, tình của chúng ta bắt đầu biến chất ? đối xử lạnh nhạt với em, đối xử có lệ với em, em trở nên dè dặt, em trở nên như lớp băng mỏng. Em muốn tình của chúng ta cứ như vậy mà kết thúc, nhưng em biết, ngày nào đó, chúng ta cũng tiếp tục được nữa. Bọn mình xa cách, em rất lâu nhìn thấy rồi. Em nhớ , nhưng lại dám gọi điện thoại cho . Rốt cục, em cũng hạ quyết tâm, ở trong điện thoại em khóc mà rằng, ‘Từ Viễn, bụng mình đau, cậu đưa mình về nhà được ?’, em nghĩ rằng rất áy náy, , ‘bé cưng, thực xin lỗi, mấy ngày nay mình bận quá, lơ là cậu’. Thế nhưng lại thực lạnh nhạt , ‘An Bình, đêm nay mình có việc, ra ngoài được, cậu tự về mình vậy, đường cẩn thận, về đến nhà nhớ uống thuốc.’ Em muốn cái gì đó, nhưng lại dứt khoát cúp điện thoại. Em nhìn chằm chằm bốn chữ “Kết thúc cuộc gọi” di động, chỉ chốc lát sau nhảy đến bên góc tường có chút hoang vắng. Em cầm chặt di động, muốn tìm kiếm chút an ủi, dây treo kim loại giống như đâm vào trong lòng bàn tay, đến cuối cùng ngồi xổm xuống, khóc. Từ Viễn, cậu cho mình biết, giữa chúng ta sao lại trở thành thế này vậy? Qua hồi lâu, em lau nước mắt, mình đường. Khi em có chuyện vui, thường hay vòng quanh thành phố này, đến khi sức cùng lực kiệt, suy nghĩ nhiều nữa. Thói quen này, cũng biết. Em đột nhiên rất khó chịu, bởi vì phát , hiểu về em, em cũng hiểu về , cho nên kết quả cuối cùng của chúng ta, chỉ có thể là hai chữ làm cho em căm ghét kia: Chia lìa. Trời từ từ tối dần, đèn neon ven đường cũng bắt đầu sáng lên. Giữa lúc ngẩn ngơ, em gần như nhìn thấy bóng dáng của , trong phút chốc, đầu óc trống rỗng. Em tự với mình đó phải là , thế nhưng em thất bại. ôm , bộ dáng vô cùng thân thiết. ấy lại tập tễnh, suýt chút nữa ngã quỵ mặt đất, cẩn thận đỡ ấy, sợ ấy ngã. Em bối rối trốn phía sau gốc cây, hai tay run run lấy điện thoại ra, gọi điện cho . ‘Cậu ở đâu vậy?’ Em nhàng hỏi , trong giọng có chút thanh sắp khóc. có chút lo lắng buông kia ra, qua bên nghe điện thoại, biểu cảm mặt là cái gì? Thất thố sao? Hay là áy náy? , ‘An Bình, bây giờ mình có việc, tối nay gọi cho cậu được ?’ Em nghẹn ngào tiếng, cúp điện thoại. Em thấy ôm ấy vào khách sạn, em liền ngồi phịch mặt đất, khóc đến tê tâm liệt phế, Lâm Từ Viễn, cậu gạt tôi! Người lại đường đều dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía em, em vĩnh viễn cũng quên, ngày đó em chật vật như vậy, bi thương như vậy, lại ở cùng người con khác. [ Năm ] Sau đó em hỏi , tối hôm đó rốt cuộc làm gì, lại bộ dáng thản nhiên, giống như chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em, ở cùng bạn. Em bỗng dưng có chút khống chế được mà quát lên với , ‘ở cùng bạn cũng cần phải thuê phòng sao?’ ngây ngẩn cả người, lập tức cực kỳ thất vọng nhìn em, , ‘cậu nghĩ về mình như vậy sao?’ Nước mắt của em thiếu chút nữa rơi xuống, em nhìn , có chút tuyệt vọng, em , ‘cậu làm ra loại chuyện đó rồi, cậu còn muốn tôi nghĩ về cậu như thế nào nữa?’ Lâm Từ Viễn, sao ? Em nghĩ rằng giải thích với em, thế nhưng có, thậm chí câu cũng . Nước mắt của em rốt cục chịu nổi gánh nặng mà rơi xuống, mình cầu xin cậu, cậu giải thích . Từ Viễn, chỉ cần cậu , cậu cùng ta có chuyện gì cả, mình tin cậu. Nhưng mà vì sao cậu lại gì vậy? bỏ , bóng dáng có chút đơn. Trở lại mấy hôm trước, sau hôm các người ở cùng nhau, Cố Thanh Tiên tới tìm em, người ấy cũng giống như tên vậy, rất đẹp. Đó là lần đầu tiên em nhìn ấy ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan của ấy tinh xảo, mặt nhiễm hạt bụi . ấy rất đẹp, đẹp đến có chút . ấy , ‘ngày hôm qua thấy chúng tôi phải ?’ Em ngây ngẩn gật đầu, ở trước mặt ấy, em chỉ là đứa trẻ chưa lớn. Em tự ti. ấy ha ha cười rộ lên, ‘tối hôm qua, chúng tôi ở cùng nhau suốt.’ Trong lúc vô ý em thấy xương quai xanh của ta có dấu hôn nhàn nhạt, em gần như sắp hít thở thông. ta bĩu môi, có chút bất mãn , ‘ Lâm Từ Viễn coi trọng ở điểm nào.’ Kỳ em rất muốn lên cho ta bạt tai, em phủ nhận, trong cơ thể em chứa ước số của xấu xa. Nhưng em cái gì cũng làm, có lẽ ở trong tiềm thức của em, vẫn luôn cảm thấy, mình xứng với , có thể xứng với , hẳn phải giống như Cố Thanh Tiên vậy, nhất cử nhất động đều có vẻ tao nhã như thế, dù cho lời của ta tốt chút nào. Em nhìn bóng dáng Cố Thanh Tiên, ấy bộ rất chậm, khiến người ta tìm thấy tia tỳ vết nào. Mãi đến sau này, Cố Thanh Tiên mới , ‘mỗi người đều có lớp màng bảo vệ, bây giờ tôi cố gắng làm cho mình trở nên hoàn mỹ, chính là bởi vì, tôi từng trải qua thời điểm rất chật vật. Tôi muốn để ta biết, có ta, tôi cũng sống rất tốt.’ Được rồi, đó đều là chuyện sau này, đúng vậy, cuối cùng em với Cố Thanh Tiên trở thành bạn rất tốt. Sau đó, thực rời khỏi. chỉ để lại phong thư cho em, , An Bình, mình vẫn đều nhớ , có , thích đọc tiếng dưới ánh mặt trời chiếu rọi của buổi sáng sớm, rất lắm lời, nhưng cũng rất êm tai. ấy nhìn rất ngốc, nhưng cũng rất đáng . Làn da của ấy rất trắng, có lọn tóc vô ý buông xuống, theo gió bay qua bay lại. Khoảnh khắc đó, mình cảm giác được rất ràng tiếng tim đập của mình. Đáy lòng có giọng vang lên, Lâm Từ Viễn, lúc này mày thực con mẹ nó xong rồi. …… An Bình, mình rời khỏi, trả lại cho cậu cuộc sống an bình. [ Sáu ] đột ngột xông vào cuộc sống của em, rồi lại đột ngột rời khỏi, em hai tay dâng trái tim mình lên, lại bị ném vỡ nát. Lâm Từ Viễn, hóa ra, lại có thể buông xuôi tất cả dễ dàng như vậy. Cố Thanh Tiên kể với em về mối tình của ấy, ấy , ấy rất hâm mộ em, được như vậy. Cố Thanh Tiên , ra đêm đó, các người hề xảy ra chuyện gì cả. Bạn trai của ấy làm chuyện đó với ấy, sau đó lại bỏ . ấy dám về nhà, vì thế, nhờ người bạn nam mà ấy tin tưởng nhất là giúp ấy thuê phòng ở khách sạn. Đúng lúc bị em bắt gặp. Về phần vì sao ấy lại tới tìm em, với em những lời kia, ấy giải thích rằng bởi vì thấy tình của chúng ta quá tốt đẹp, làm ấy sinh ra ý định muốn phá hỏng. ấy vào thời điểm đó, bắt đầu thất vọng với thế giới này, cũng tuyệt vọng đối với tình . Nhưng mà vì sao giải thích với em, mà lại lựa chọn bỏ như vậy chứ? Ba năm sau em lên đại học, em đương với rất nhiều người. Trong số bọn họ, người có nét mặt giống , người có cái mũi giống , người lại có bóng lưng giống . Em đều gọi bọn họ với cùng xưng hô, Lâm. Đó là họ của , em dùng phương thức của riêng em để hoài niệm , hoài niệm tình của chúng ta. Bọn họ cũng biết bọn họ chỉ là thế thân của người con trai họ Lâm, thế nhưng bọn họ cam tâm tình nguyện, cùng giống như lúc trước, em cam tâm tình nguyện với vậy. chắc chắn biết rằng, bây giờ em thay đổi rất nhiều. Có rất nhiều người khen em xinh đẹp, hâm mộ em, tự ti ở trước mặt em, tựa như lúc trước em hâm mộ Cố Thanh Tiên, tự ti ở trước mặt ấy vậy. Em thậm chí có chút chán ghét bản thân mình bây giờ, nhưng mà có cách nào khác chứ? Chỉ có như vậy, em mới có thể cảm giác được vẫn còn ở bên cạnh em, cũng chưa từng rời khỏi. Tình chính là như vậy, người nào nhiều hơn, người đó thua, vậy giữa chúng ta, đến tột cùng là ai thua đây? Có lẽ, cả hai chúng ta đều thua, em mất , mất em. [ Bảy ] Ngày đó, em lục tung khắp trong nhà, biết muốn tìm cái gì, chỉ là cảm thấy, có cái gì đó rất quan trọng bị em bỏ quên ở góc nào đó. Cuối cùng, em tìm được sách giáo khoa tiếng trung học, trang giấy hơi có chút thô ráp. Giữa lúc ngẩn ngơ, em giống như thấy lại năm ấy ở sân thượng, người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, khóe miệng mang theo mỉm cười, là tươi đẹp như vậy. Em vào trong sân, nhàng vuốt ve sách giáo khoa, mềm như vậy, môi hơi hơi mấp máy, đọc lên đoạn tiếng quen thuộc. Nước mắt rơi xuống, rơi lên trang giấy thô ráp, thấm ra thành đóa hoa lớn. Nước mắt giống như vỡ đê, trút xuống, làm thế nào cũng ngừng được, người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, ở đâu? Em rất nhớ . ‘An Bình’. Em giống như nghe thấy giọng của , em ngẩng đầu, trong mắt đều là nước mắt, mơ hồ thấy có người con trai mặc áo sơ mi trắng, đứng ở dưới tàng cây, khóe miệng hơi hơi cong, tươi cười lưu luyến. Em có chút khó tin nhìn , dám qua, sợ lúc em qua rồi, biến mất. Rồi nhìn em, , ‘An Bình, nhớ em’. Rốt cục, nước mắt em rơi như mưa, chạy như bay về phía , bước cuối cùng, em vẫn mãi dám bước qua, nước mắt làm mờ đôi mắt, em xác định được, bây giờ, có phải là hay . Thế nhưng em lại nhìn thấy nỗi nhớ nhung trong mắt , cuối cùng, , ‘An Bình, rất nhớ em……’ Em liều lĩnh chạy lên ôm lấy , nước mắt thấm ướt trước ngực , rốt cục khóc thành tiếng. Người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, rốt cục trở về.