1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mạt thế trùng sinh: Bất tử cuồng tiểu thư - Vô Tâm Kiều Oa (1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Mạt thế trùng sinh: Bất tử cuồng tiểu thư


      T/g:vô Tâm Kiều Oa
      Nguồn: Tàng Thư Viện
      Thể loại: Mạt thế, trùng sinh, đại,...
      Editor: Read Sakura


      Nội dung giới thiệu:

      Kiếp trước Vệ Tĩnh Hảo chính là đóa hoa uyển ti nhu nhược, ở mạt thế tàn khốc chỉ có thể dựa vào tên nam nhân ham sống sợ chết mà sống qua ngày, cũng giống như nữ nô lệ trong cuộc sống, có tôn nghiêm, có tư cách của con người, cuối cùng còn bị người mình đưa vào viện nghiên cứu, dưới tuyệt vọng, đóa hoa uyển ti nhu nhược rốt cục cũng bạo phát lực lượng của chính mình -- hủy diệt thế giới

      Lại tỉnh lại, đóa hoa uyển ti nhu nhược phát nàng trùng sinh về tới mười năm trước, cũng chính ngày trước mạt thế, Vệ Tĩnh Hảo nở nụ cười, uyển ti hoa? ! Nay nàng muốn làm góc thanh tùng sừng sững giữa đỉnh núi , quan sát nhân thế trăm họ;

      Kiếp trước khát vọng về tình , đều từ từ bị mất , đều theo kiếp trước mà hóa thành bụi bậm trong vũ trụ, kiếp này, nàng , chỉ có chính mình!
      Nữ chủ vì tư lợi, vì đạt được mục đích trạch thủ đoạn, lãnh khốc vô tình


      Đoạn ngắn nhất:

      “Vệ Tĩnh Hảo, cái người con riêng này, tiện nhân, tạp chủng, ngươi tại sao lại có dị năng?” Vệ Ánh Tịch xem hành động nhe răng múa vút của Vệ Tĩnh Hảo mà thể tin được mà thét chói tai.

      Vệ Tĩnh Hảo trào phúng nhìn người tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của mình, lạnh nhạt :“Dị năng cũng phải là do ngươi tạo ra, dựa vào cái gì ta có thể có dị năng?” xong, Vệ Tĩnh Hảo tiến lên phía trước như con độc xà tiến vào trong thân thể Vệ Ánh Tịch, hấp thụ máu tươi của nàng.

      “A --” Vệ Ánh Tịch phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, gương mặt hung hăng vặn vẹo, mặt tràn ngập kinh hãi cùng thể tin, vẫn là cái người nhu nhược yếu đuối, tự ti, ngay cả chuyện cũng dám lớn Vệ Tĩnh Hảo hay sao? Nàng tin nàng lại thua trong tay cái người con mà nàng luôn miệng khinh thường là con riêng.


      Đoạn ngắn nhị:

      “Tĩnh Hảo, bảo bối, trước kia lỗi của ba ba, bỏ tình cảm của con, hi vọng con có thể cho ba ba cái cơ hội bồi thường! Cái này ngọc bội, là ba ba tặng cho con vào sinh nhật lần thứ nhất, tuy rằng muộn chút, nhưng ba ba hi vọng con có thể nhận!” Nam nhân tuấn cao lớn áy náy nhìn Vệ Tĩnh Hảo, tia sắc bén cùng lãnh khốc trong mắt biến mất thay vào đó là hối hận.

      Vệ Tĩnh Hảo cười lạnh, bồi thường nàng? Kiếp trước nàng bị nhốt vào tù trong viện nghiên cứu đảm nhiệm vai trò‘Thí nghiệm thể’, nam nhân lạnh lùng cho qua? tại thấy nàng trở nên cường đại , đến cùng cùng nàng về chuyện phụ tử tình thâm? Hừ, miễn , nàng thấy hiếm lạ!

      Nam nhân mặt lộ vẻ tuyệt vọng, ăn năn, đáng tiếc, trước mắt nữ nhi phát ra hào quang chói mắt này lại thừa nhận , có thể yên lặng chờ đợi ở nàng phía sau, chỉ có thể sử dụng lực lượng bảo hộ nàng, bồi thường nàng, chỉ sợ nàng vĩnh viễn thể thừa nhận .


      Đoạn ngắn tam:

      Bùi Đình Vũ cảm tạ ông trời cho cơ hội trùng sinh, đời này, nhất định phải tìm kiếm nàng, người , Vệ Tĩnh Hảo! đời này, nhất định vì kiếp trước bán đứng nàng mà bồi thường cho nàng, bảo hộ nàng, nàng!

      Trước mắt nam nhân xuất lần đầu tiên cách đây 3 năm, nhìn trong mắt tràn ngập tình cùng thống khổ, Vệ Tĩnh Hảo kinh hãi, chẳng lẽ trùng sinh ? Như vậy, phải biết bí mật của mình, có phải bán đứng chính mình lần nữa? Bất luận như thế nào, vì an toàn của bản thân, Vệ Tĩnh Hảo quyết định: Giết , lấy trừ hậu hoạn, cầu lấy tâm an! Nàng, tuyệt dẫm vào vết xe đổ kiếp trước.


      Đoạn ngắn tứ:

      Mỗ tang thi “Phải bảo vệ Tĩnh Hảo, thể đem Tĩnh Hảo trở thành Nhục Nhục ăn luôn -- Tĩnh Hảo, tang thi cũng thực ôn nhu ~”

      Người nào đó :“Im, Tĩnh Hảo là người của ta!”

      Mỗ tang thi:“Láo, Tĩnh Hảo là người của bản tôn, chúng ta mãi mãi rời.​
      lylylinhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: tiết tử? Toàn thế giới theo giúp ta xướng vang tang ca.


      Vệ Tĩnh Hảo cơ hồ quên chính mình vẫn là người, làm thí nghiệm thể, nàng quen khi bị đối đãi như ‘Nó’! Nàng bị nhốt ở viện nghiên cứu hơn ba năm , nàng biết bản thân mình nhận biết bao nhiêu đối đãi giống người bình thường, mỗi tháng, đều là biết bao nhiêu thí nghiệm máu, mỗi phút, đều bị trần như nhộng khóa ở trong lạnh băng dụng cụ xét nghiệm, người cắm ống dẫn bằng cánh tay trẻ em......


      Bởi vì thể chất nàng bất tử, cũng vì là vật thí nghiệm hiệu quả nhất, nàng nhớ biết bao nhiêu lần bị biết bao nhiêu ánh mắt của đám nhân viên nghiên cứu cần tiến hành gây tê mà trực tiếp đem thân thể của nàng lên giải phẫu tiến hành các loại phân tích nghiên cứu, xung quanh nàng; Hoặc là mở sọ nàng ra, thần kinh cùng tuỷ não bại lộ ở trong khí. Nhóm biến thái điên rồ kia cẩn thận giở ra , dùng cái kìm xốc lên da, cực lực muốn tìm ra nguyên nhân nàng ' bất tử '. cách nào hình dung cái loại cảm giác thống khổ khi giải phẫu, Vệ Tĩnh Hảo chỉ biết là, ngay cả nàng bị đau đớn vì tra tấn mà chết ngất vẫn tỉnh lại, nàng vẫn cứ có chết, vẫn cứ còn sống, hơn nữa người miệng vết thương khôi phục như lúc ban đầu, thân thể trơn bóng trắng nõn, gương mặt tuổi trẻ xinh đẹp, có lưu dấu vết gì.


      Chính cái này được gọi là ‘Bất tử’ thể chất!


      Nơi này là nơi của nhóm nhân viên nghiên cứu, tụ tập người của các quốc gia còn sống, 10 năm mạt thế, toàn thế giới còn phân chia biên giới.


      80% nhân loại ở mạt thế lúc mới bắt đầu trở thành tang thi, sau này tang thi ngừng tiến hóa, lại có 15% nhân loại dần dần cũng biến thành tang thi, chỉ vậy, tang thi càng ngày càng lợi hại, nhân loại hầu như đứng trước nguy cơ tuyệt chủng, nhân loại rốt cuộc có phân chia biên giới, cố tranh đoạt, dưới thời điểm diệt chủng, nhân loại bất đắc dĩ lựa chọn tụ tập thành đoàn, cùng tang thi, cùng biến dị động vật, cùng biến dị thực vật, cùng với cùng thế giới đấu tranh, mà tại thế giới chỉ tồn duy nhất viện nghiên cứu, vì nghiên cứu ra thí nghiệm thể ‘Bất tử’ bí mật đến cứu vớt nhân loại, vì để cứu nhân loại, bọn họ sớm điên cuồng -- bởi vì thể chất nàng bất tử, trở thành đường sinh cơ cuối cùng của nhân loại!


      Có lẽ, đến phút cuối cùng của mạt thế , nhân loại rốt cục cũng bị tang thi diệt sạch , cho nên thời gian gần đây, bọn họ đối nàng thí nghiệm càng chặt chẽ hơn, giải phẫu, cắt, dùng dược, điện giật...... Thủ đọc ác bất tận, mỗi vị nhân viên nghiên cứu trong nhóm ngày đêm ngừng luân phiên ở người nàng ‘Thao tác’ , bọn họ bận rộn ghi lại hàng vạn số liệu nghiên cứu, nhìn nhìn lại, cái người ngoại quốc nghiên cứu viên dùng đao cắt ở người nàng khối xương cực lớn, đặt ở kính hiển vi hạ tiến hành phân tích sao?


      Còn cái lão già có cái kia tóc đen mắt đen châu Á, bất chính dùng châm đồng rút ra cốt tủy của nàng, tiến hành xét nghiệm?


      Ép buộc , các ngươi tận tình ép buộc , nhân loại cũng sắp muốn diệt chủng, cho dù nghiên cứu xuất ra kết quả, có năng lực thế nào đâu?


      Vệ Tĩnh Hảo trơ mắt xem thân thể của nàng bị phân giải, máu tươi chảy xuống , nhưng nàng vẫn cứ trợn tròn mắt, ý thức thanh tỉnh, ánh mắt nàng chết lặng, trống rỗng xem chính thân thể mình bị giải phẫu, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ sinh trưởng ra các loại khí quan, cốt cách, tứ chi......


      Mặt nàng vặn vẹo , vì sao, chẳng sợ đến tình trạng này, nàng vẫn cứ bất tử?


      Vì sao, muốn chết đều khó như vậy?


      Cái kết quả này liên tục tới khi nào?


      Có lẽ là quá mức thống khổ, có lẽ quá mức tuyệt vọng, ánh mắt Vệ Tĩnh Hảo trống rỗng dần dần lên ánh sáng vặn vẹo, nếu muốn làm nàng thống khổ chết sống lại, như vậy, nàng tình nguyện làm toàn giới đều bị hủy diệt, tình nguyện cùng nhân loại chết, tình nguyện cùng tất cả mọi người chôn cùng!


      Nàng hận tại sao trong thời điểm mạt thế lại cho nàng ‘Bất tử’ thể chất, như vậy, vì sao cho nàng hủy diệt hết tất cả, làm tất cả đều chết, bản lĩnh hủy diệt nhân loại đâu?


      Dụng cụ trong phòng thí nghiệm liên tục rung chuyển phát ra thanh cảnh báo, lão già râu tóc bạc lại gần, cuồng loạn thét chói tai :“Mau, mau, gia tặng lượng dược cho nó, thành công hay là ở thời điểm này --”


      Rất nhanh, đám nghiên cứu viên mặc áo trắng vào , trong tay bọn họ cầm đủ loại công cụ, vô số ống dẫn như cánh tay trẻ con chui vào thân thể của nàng.


      Vệ Tĩnh Hảo cảm giác được lượng dược đưa vào trong cơ thể nàng càng nhiều, khi nóng cháy, khi băng hàn, khi ngứa, khi đau nhức, ánh mắt nàng vặn vẹo oán hận trừng mắt nhìn nhóm nghiên cứu viên vây quanh mình, bọn họ nhìn về phía ánh mắt của nàng lạnh như băng mà điên cuồng, dường như nàng chính là -- nó......


      “Dựa vào cái gì muốn ta chịu biết bao nhiêu thống khổ để thành toàn cho bọn nhân loịa các ngươi? , ! Ta cam lòng, ta tình nguyện cùng toàn thế giới này xuống địa ngục, cùng nhau vạn kiếp bất phục! Hy sinh chính mình cứu vớt toàn nhân loịa có cái gì là vinh dự, láo, , cụ, có! Thế giới a, hủy diệt ! Vạn vật a, hết thảy đều hóa thành tro bụi trong vũ trụ ! Diệt nhân --”


      Có lẽ, là nguyện vọng của nàng quá mức mãnh liệt; Có lẽ, trời cao rốt cục cũng nguyện ý ban thưởng cho nàng giải thoát; Có lẽ...... Ngay tại lúc Vệ Tĩnh Hảo bị đưa vào viện nghiên cứu 3 năm, trải qua vô tận thống khổ tra tấn, vào ngày thí nghiệm thành bại thời điểm, nàng bộc phát !


      Đó là cỗ tuyệt vọng , hít thở thông , to lớn mà cuồng bạo, như hỏa Diễm Chi bá đạo, như hàn băng chi lãnh liệt, mang theo khí thế hủy diệt tất cả, xé rách vách tường gian cùng thời gian , lấy Vệ Tĩnh Hảo làm trung tâm phát ra mà ra --


      Kia khắc, thế gian vạn vật, bất luận là nhân loại hay là tang thi, đều thất bại dưới tay cổ hủy diệt khí thế kia, tấc tấc hủy diệt......


      Vệ Tĩnh Hảo biết cỗ hủy diệt lực lượng này tên là “Nhân diệt!” Có được ‘Bất tử’ năng lực của nàng, tự nhiên sinh ra cổ khí lực, mà thường thường loại tượng đạt tới cực hạn, sinh ra loại tượng khác thường, bất tử mặt khác, chính là hủy diệt hết thảy sao? A! Nàng khoan thai nhìn dị năng của nàng rốt cục thức tỉnh rồi!


      Ở trong phòng thí nghiệm nhóm nghiên cứu viên mặc áo trắng cam lòng rống giận , tiếng kêu khóc cùng tiếng cháy nổ vang lên cực hạn, hoặc nhân loại , hoặc dã thú , hoặc tang thi -- hết thảy đều trong nháy mắt hóa thành bột mịn, tro bụi nhân diệt, còn nữa tồn tại, bao gồm Vệ Tĩnh Hảo bản thân cùng những người giam cầm nàng, cho nàng vô tận thống khổ trong phòng thí nghiệm, tất cả đều biến mất cho vũ trụ bên trong.


      Nếu sinh mệnh có thể cho nàng trọng sinh lần, nay có dị năng, nàng ở mạt thế có thể hay cuộc sống hoàn hảo, có thể giống như kiếp này đầu tiên làm nô lệ của những cường giả, sau lại bị người mình bán đứng trở thành ‘Vật thí nghiệm’?


      Nếu sinh mệnh có thể cho nàng trọng sinh lần...... Nếu sinh mệnh có thể cho nàng trọng sinh lần......

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2: trùng sinh

      Nàng rốt cục chết, toàn bộ thế giới chôn cùng nàng!

      Vệ Tĩnh Hảo trong lòng nổi lên trận đắc ý.

      Nhưng cùng lúc đó, linh hồn bỗng nhớ lại những kí ức đau khổ làm nàng nhịn được cúi đầu nức nở, trước thời thế hỗn loạn, huyết ngập địa ngục trần gian, tang thi ghê tởm, đói khát, cảm xúc, nam nhân ngừng phát tán dục vọng, người bán đứng, phản bội nàng, những thứ dụng cụ thí nghiệm lạnh băng cùng những nghiên cứu viên mặc áo trắng điên cuồng, cảm giác đau khổ khi bị cắt từng mảnh nghiên cứu......

      Quả nhiên, thế giới như vậy nên hủy diệt!

      Vệ Tĩnh Hảo giống như giấc mơ đau khổ, đầu dường như sắp đau đớn muốn nổ, nàng tưởng thoát khỏi cái loại thống khổ kia, những cái cảnh tượng đau khổ kia liên tục lên trong đầu nàng, từng màn từng màn , mỗi cái chi tiết đều ràng vô cùng.

      đúng! Có chỗ nào đúng! Vệ Tĩnh Hảo thống khổ chớp chớp mi, phải nàng bị chính mình đột nhiên bộc phát dị năng hủy diệt sao? Tính cả toàn bộ thế giới đều cùng hủy diệt . Như thế nào còn cảm giác đau đớn được?

      , nàng cố gắng quên hết mọi đau đớn kia , mở mắt ra, ánh sáng mặt trời ấm áp từ từ xuyên vào cửa sổ, chim chóc đâu bên cạnh cửa sổ ríu ríu hót vang, màn cửa màu xanh nhạt nhàng tung bay trong gió, hương hoa cỏ thiên nhiên bỗng nhiên lại quanh quẩn bên chóp mũi.

      Vệ Tĩnh Hảo hô hấp vô thức dừng giây, khí trong lành, hoa cỏ thơm mát, ánh mặt trời chói lọi, có máu tươi, có giết chóc, có tang giương nanh múa vuốt rít gào, có phòng thí nghiệm lạng ngắt, trước mắt cảnh sắc quen thuộc, làm Vệ Tĩnh Hào lâm vào tình cảnh sững sờ lâu.

      lâu sau, ánh mắt xinh đẹp của nàng mở to hết đát, đồng tử màu đen nhìn căn phòng ngủ quen thuộc, giường lớn mềm mại, có quần áo tơ tằm thanh nhã, thảm vàng mềm mại, còn có nghìn hoa cỏ bên ngoài khoe sắc dưới muôn nghìn tia nắng......

      Đây là ngôi nhà mà nàng trưởng thành, nơi này có Tôn mẹ chiếu cố nàng lớn lên, có dấu chân của ba ba mỗi lần đến thăm nàng, hoàn cảnh nơi này, mỗi cái góc nơi này, mỗi đồ vật, nàng đều quen thuộc.

      Nàng trùng sinh !

      Vệ Tĩnh Hảo đột nhiên nghĩ đến cái suy nghĩ như vậy, theo bản năng sinh tồn nhiều năm nay của nàng nàng chắc chắn điều đó.

      Ngẩng đầu nhìn lịch điện tử vạn niên tường, thời gian biểu ở giờ Bắc kinh năm 2014 buổi sáng ngày hai mươi ba tháng tám 7 giờ 45 phút, quả nhiên, nàng trùng sinh , trùng sinh thời điểm 10 trước, trước thời điểm mạt thế diễn ra 1 ngày!

      Sinh mệnh nàng trọng sinh lần nữa...... Sinh mệnh nàng trọng sinh lần nữa......

      Quả nhiên, sinh đến mức tận cùng đó là tử, mà sau tử phải là sinh sao?

      Khiếp sợ qua , nàng lâm cảm giác sung sướng cùng kích động như điên.

      Vệ Tĩnh Hảo kích động cả người run run đứng lên, để tới đầu sắp nổ tung vì đau, đè nén trái tim kinh hoàng, cùng máu dường như thiêu đốt, nàng nhảy xuống giường, chân trần thảm vàng mềm mại ‘Thùng thùng thùng’ chạy đến trước tủ quần áo nhìn vào tấm gương bên cạnh.

      Trong gương phản chiếu toàn bộ hình ảnh của thếu nữ 16 tuổi, xinh đẹp giống như nụ hoa e ấp ngây thơ trog trắng!

      Nàng dáng người thon dài tinh tế, tóc dài mềm mượt, dài tới sau thắt lưng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp trong suốt như thủy tinh, đồng tử tối đen sau thẳm, mi dài uốn cong giống như cây quạt chớp chớp , giống như bươm bướm xinh đẹp kích động vỗ cánh tạo ra hào quang, hoàn toàn toát ra phần thiếu nữ hồn nhiên cùng mộng ảo.

      Hai hàng nước mắt chậm rãi theo khóe mắt chảy xuống, giờ phút này, Vệ Tĩnh Hảo cảm tạ sinh mệnh tốt đẹp cho nàng trùng sinh! Tự do còn sống, như thế...... Làm say mê lòng người!

      Giống như trong vực thẳm tối tăm xuất ánh hào quang , nàng hét lên, phát ra thanh kích động cùng mừng như điên, khóe môi nàng cong lên, nàng nở nụ cười tiếng động, dần dần , nàng cười lớn tiếng, sau đó tiếng cười lại biến thành tiếng khóc, tiếp sau đó, nàng phát ra tiếng thét bi thương, là phát tiết, cũng là ăn mừng!

      Ăn mừng nàng trọng sinh!

      Đúng vậy, nàng trùng sinh , trùng sinh ở thời điểm chưa có chuyện gì phát sinh, trùng sinh ở thời điểm ai biết gì cả, hề phòng bị, nhưng nàng lại biết hết thảy mọi thứ.

      Có lẽ là duyên cơ trùng sinh, đầu óc nàng vô cùng ràng, trí nhớ qua trong năm tháng mỗi cái hình ảnh đều ràng vô cùng, nhớ lâu đến thời điểm nàng vẫn còn là trẻ con.

      Nàng biết, ngày mai, cũng chính là sáng sớm năm 2014 ngày 24 tháng 8, giờ, thái dương biến mất, thế giới lâm vào trong màn đêm, đồng thời, thiên thạch giáng xuống, xen lẫn màu đen lạnh của bông tuyết, tám tháng tuyết bay, thế giới vạn vật lâm vào ngủ say, ngay tại kia quỷ dị mà tĩnh mịch kia, biến dị, tai nạn, ác mộng nhân loại, lặng yên nhanh chóng buông xuống!

      Giữa trưa năm 2014 ngày 24 tháng 8, thái dương lại xuất , vạn vật thức tỉnh, nhưng khủng bố mới chính thức bắt đầu, hết thảy sinh mệnh ngủ say đại đa số đều phát sinh biến dị, 80% nhân loại trở thành loại có ý thức, thân thể hư thối cứng ngắc, phát ra mùi hôi ghê tởm, hơn nữa chỉ còn lại có bản năng quái vật ăn thịt người, mạt thế nhân loại gọi chúng nó là tang thi!

      Nhưng đây phải là thứ đáng sợ nhất , chân chính đáng sợ là đất đai biến dạng thể gieo trồng, lương thực còn, nguồn nước ô nhiễm thể dùng để uống, vì thế phải ở thời mạt thế chỉ có tăng thi là địch nhân của con người.

      Mà còn lại 20% nhân loại, trong số bọn họ chỉ có số rất ít nhân tài may mắn biến dị mà tiến hóa, tiến hóa khiến cho bọn họ chẳng những có biến thành tang thi, ngược lại còn khai quật ra siêu năng lực, nhân loại ở mạt thế gọi họ là dị năng giả.

      Những người còn lại, bọn họ vẫn cứ là người thường, kiếp trước, Vệ Tĩnh Hảo chính là trong số đó.

      Làm người thường, pháp luật có, đạo đức có, nhân tính xấu ngày càng lan rộng, hơn nữa tất cả tài nguyên có ở thời mạt thế, sinh tồn, vô cùng gian nan.

      Nghĩ đến đây, Vệ Tĩnh Hảo liền dừng tiếng khóc, nàng thể lãng phí thời gian mà khóc, đời này, nàng phải chuẩn bị cho kiện lịch sử kia sắp diễn ra, phải làm hóa hoa uyển ti mảnh mai, chỉ biết tránh ở sau lưng nam nhân cầu sống chết, còn tôn nghiêm mà làm người nô lệ

      Lúc này, phòng ngủ nàng liền bị cỗ đại lực đẩy vào, cái bóng dáng cao lớn tiếng vào, đó chính là cái phu nhân trung niên trắng trẻo, nàng ngẩn ngơ đánh giá dưới Vệ Tĩnh Hào, kinh ngạc :“Tĩnh Hảo, vừa rồi xảy ra chuyện gì, có phải gặp ác mộng ? Đừng khóc a, bảo bối, có Tôn mẹ ở đâu!”

      Vệ Tĩnh Hảo nghe được nữ nhân kia cái gì, chính là, nhìn cái nữ nhân vừa xuất kia, ánh mắt lạnh băng của nàng chỉ thoáng xuất tràn hận ý tanh nồng, nàng nhìn chằm chằm gương mặt nữ nhân dối trá kia lạnh như băng :“Đúng vậy, ta gặp ác mộng , sống bằng chết ác mộng.”

      Tôn mẹ chưa bao giờ gặp qua Vệ Tĩnh Hảo như vậy, nhất thời khỏi có chút bỡ ngỡ, nàng chần chờ đứng tại chỗ, dưới ánh mắt tràn ngập hận ý của Vệ Tĩnh Hào, ánh mắt bất an lóe lên:“Tĩnh Hảo, ngươi làm sao vậy, bị dọa đến hồ đồ rôi sao?”

      ra ngoài!” Vệ Tĩnh Hảo trong mắt lệ khí làm cho người ta sợ hãi, Tôn mẹ thể tin quay đầu nhìn Vệ Tĩnh Hảo, cái phế vật trong mắt nàng luôn gì nghe nấy lại biểu như vậy? Vì sao lại, lại dám chuyện với nàng bằng giọng điệu này? là phản nàng sao? Tôn mẹ bất an thầm nghĩ, hừ, bất quá là cái phế vật, có cái gì đáng sợ ?

      Nghĩ đến đây, ánh mắt hung ác của Tôn mẹ liền trừng trừng Vệ Tĩnh Hào, hi vọng có thể dùng ánh mắt uy hiếp nàng, nhưng là, nàng lại phải chống lại tầm mắt lạnh như băng của Vệ Tĩnh Hảo, trong lòng nàng lộp bộp tiếng, chỉ cảm thấy trận điềm xấu lan tỏa trong lòng.

      “Nhiều năm như vậy đến, ngươi đều bỏ dược vật vào trong sữa của ta, cố ý đem ta dưỡng phế, bóp chết bản tính của ta, nhiều năm ta nhận thức được đào tạo ta thành như thế này, làm cho phụ thân ghét bỏ đứa con riêng như ta, là dư thừa nên sinh ra thế giới này , làm chính bản thân ta vì chính mình trời sinh vụng về, so với người khác thấp kém, làm ta sống dưới tự ti cùng yếu đuối, vĩnh viễn đều có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào chính mình, tuy rằng mọi chuyện diễn ra đến nước này cũng đều do ta giữ được bản thân mình, nhưng cái kết quả này cũng đều là kết quả do ngươi tạo thành thôi, đến ngươi là phụng mệnh của ai làm đến hại ta, tục ngữ , dưỡng con chó nhiều năm như vậy đến cũng có cảm tình, huống chi là người, Tôn mẹ a tôn mẹ, uổng công ta như vậy tín nhiệm ngươi, từng đem ngươi đối đãi như với mẫu thân!”

      Vệ Tĩnh Hảo ra từng câu từng chữ, mặt Tôn mẹ trắng bệch thất thanh, cuối cùng lại bình thường lại, môi nàng run run rẩy rẩy , hoảng sợ nhìn chằm chằm Vệ Tĩnh Hảo nên lời nào.

      Nàng là làm sao mà biết được?

      Mà cùng lúc đó, bên ngoài cánh cửa phòng khép mở, còn có người khác, mặt của cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ!

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :