1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mạnh Mẽ Chiếm đoạt, cô gái chớ càn rỡ - Mộ Vân Già (133c Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      MẠNH MẼ CHIẾM ĐOẠT: CHỚ CÀN RỠ

      [​IMG]
      Tác giả: Mộ Vân Già
      Thể loại: đại, Ngược, He, có H
      Độ dài: Nếu nhìn nhầm là 133 chương
      Editor: Miu




      Giới thiệu:

      Nếu là tôi, tôi nghĩ tới chuyện dễ dàng bỏ qua cho , hiểu sao?

      câu của , khiến cho Hạ Tử Ca đột nhiên tuyệt vọng.

      Hết thảy đều là trò chơi, cho là mình có thể dễ dàng nắm trong tay

      Lại quên, người đàn ông ở trước mắt cho phép làm càn!

      Cùng gặp mặt chỉ cho là tình cờ, vậy mà thực mục đích buôn bán coi là con cờ.

      Khi nhổ sạch gai người , để cho lòng hướng về , mới phát ra buồn cười như vậy, làm cho người ta phải thất vọng.

      Thời điểm ở cùng người đàn bà khác, kiều mỵ cười, "A, ra em là thế thân cho ta, ghét, thế sao sớm, em nhất định diễn cho giống."

      Quật cường như , thể nào chảy nước mắt vì người đàn ông đứng trước mặt mình đây, chưa bao giờ biết quý trọng nó.

      Coi như là đau tận xương tận máu, cũng muốn cắn răng nuốt vào.

      Hạ Tử Ca phải là nhu nhược để người ta tuỳ ý chà đạp.

      Đoạn ngắn:

      đứng ở cửa thang, trở tay nắm cổ tay của kia để ngăn mình ngã xuống.

      Nhìn người đàn ông từ xa tiến lại gần, cười xinh đẹp, " muốn cho tôi mượn tay như vậy, lí gì tôi lại giúp ."

      Tay nới ra đồng thời đẩy mạnh cái.

      kia vang lên tiếng thét chói tai cùng cơn thịnh nộ của người đàn ông.

      Tử Ca ngẩng đầu lên, híp mắt đè xuống nỗi đau trong lòng, vẫn mang nụ cười châm biến như cũ xinh đẹp đến chói mắt.

      Mộ Diễn, lòng của ra là cũng đau

      Các file đính kèm:

      fujjkoTbe thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Tán tỉnh ( )

      Hộp đêm CK.

      Tiếng nhạc lung động lay động, toả nhiệt cùng ánh và vũ điệu mê ly, ở góc liêntiếp tiếng thét chói tai truyền ra ngoài khiến khí mờ ám bao trùm nơi đây.

      sàn nhảy, thân hình xinh đẹpnhảy đủ các điệu múa, mặt mũi trang điểm kĩcàng, xinh đẹp mà mị hoặc, đôi hoa đào thuhút ánh mắt nhìn, chiếc áo lót màu đen khéo léo ôm lấy bộ ngực tròn trịa, mỗi khi người cúi ép xuống, hai bầu ngực tròn đầy hấp dẫn thu hút mọi ánh mắt, nhảy vũ điệu đầy nhiệt mà kích tình, thân thể mềm mại như rắn, leo lên cây cột lạnh như băng, theo nhạc phập phồng, thânhình thon dài trắng nõn, chân quấn quanh cây cột, ngửa người ra sau, bộ tóc dài theo động tác của tạo thành hình vòng cung, mồ hôi ở dưới ánh đèn nhàng lóe lên, mặt mang theo vẻ hấp dẫn.

      "Oh oh oh oh. . . . . ." Dưới khán đài ngườixem kêu la điên cuồng, bị vũ điệu của làmcho ham muốn trỗi dậy.

      Lầu ba, bóng dáng thon dài từ nhìnxuống, mặt của lúc sáng lúc tối mờ mờ ảo ảo, đột nhiên, khóe miệng ra nụ cười nhạt.

      Chén rượu trong tay giơ lên, hướng về phía sàn nhảy, chất lỏng màu đỏ xinh đẹp đung đưa khiến người ta say mê, tròng mắt híp lại, ý nghĩ phải đoạt lấy chút che giấu trào ra ngoài .

      Hạ Tử Ca ánh mắt sáng quét qua đám ngườiđiên cuồng dưới đài, chút lưu luyến xoay người rời .

      "Tử Ca, quá tuyệt vời! Người xem cũng sôi trào. Thế nào, suy tính xem có nên tới đây làm người múa dẫn đầu, tôi bảo đảm thu nhập rất khả quan."

      Phòng nghỉ ngơi phía sau đài diễn, Hạ Tử Ca còn chưa kịp thay đồi, Dung tỷ liền tới đây thuyết phục, "Dung tỷ, biết, hôm nay chẳngqua là đặc biệt thôi."

      Nếu như phải là Linda vừa lúc có chuyện, lên đài. Ở chỗ này khôngphải là ngày hai ngày , biết làm cái gì đốivới cảm xúc của mình là có lợi nhất.

      có thể ngây ngốc ở nơi này bình an vô hai năm phải là có nguyên nhân.

      "Được rồi." Dung tỷ nhún vai cũng khôngmiễn cưỡng, nơi này muốn cái vị trí kia có khối người.

      "Lầu ba phòng VIP, người ta gọi , đổi y phục trực tiếp trở về quá khứ ." Dung tỷ ném cho Tử Ca cái mã số.

      Hạ Tử Ca hơi cau mày, vốn múaxong có thể tan việc , nhưng là, ở chỗ này khôngcó giải thích, chỉ có phục tùng, khách hàng làtrên hết.

      Thay bộ quần áo cực ngắn, lần nữa tu bổ lại nhan sắc, xác định tướng mạo như vậy đủ phong trần, Hạ Tử Ca mới xoay cái eo thon nhỏđuổi theo Dung tỷ.

      Lầu ba phòng VIP, đó là nơi sang trọng , có thể vào nơi đây phải là người có danh tiếng.Đẩy cửa tiến vào, bên trong bao phủ xa hoalãng phí khí trước sau như .

      Hạ Tử Ca nhìn lướt qua, ánh mắt ở chống lại tầm mắt sắc bén của người đàn ông đột nhiên rũ xuống.

      Nguy hiểm.

      Nhìn cái, theo bản năng cảm giác có gì đó tốt, để cho Tử Ca lòng muốncách xa người đàn ông này.

      Chiếc ghế sa lo bằng da của Italy to bằng nửa căn phòng, Mộ Diễn thân thể đè ở ghế sa lon, bên cạnh là có vóc dáng xinh đẹp.

      Chỉ đơn giản khoác lên mình cái áo sơ mimàu đen, từ cổ áo xuống phía dưới có ba cái nút cài toàn bộ đều rộng mở, để lộ vết hôn đậm nhìn cái sót gì, ống tay áo hướng về phíatrước cuốn lên, lộ ra cánh tay thon dài, từng bắp thịt lộ ra vẻ lực lưỡng. Mê ly dưới ánh sáng.

      Mặt của ở trong tối cách ánh đèn mặc dùcó vẻ gian ác nhưng mà tinh sảo. Muốn nướcxoáy trung rút người ra dáng vẻ, hấp dẫn (sexy)cuồng quyến, cả người người tản ra mộtloại nguy hiểm lại mê người hơi thở.

      CK là nơi tụ họp của các nóng bỏngsexy, chỉ cần khách muốn, các đều đáp ứng. Chẳng qua là, đối với Hạ Tử Ca mà tìnhhuống như vậy quá với phạm vi tiếp nhậncủa . rũ mắt xuống vẫn đứng yên hềnhúc nhích.

      "Mộ thiếu, đây là Tử Ca, tôi mang ấy đếncho cậu."

      Dung tỷ đơn giản giới thiệu sau đó đem Tử Ca hướng vào bên trong đẩy cái, đắmchìm trong suy nghĩ Tử Ca lảo đảo cái, cònchưa đứng vững, cánh tay căng thẳng, kinh hô lên, ngã đụng vào lồng ngực cứng rắncủa đàn ông, chân thon dài nhảy qua ngồi ở đùi người đàn ông kia, tư thế mờ ám, làn váyngắn bởi vì tư thế này thể che chở nổi cái mông vểnh lên cao của .

      Dấu son môi đỏ sẫm ngực người đàn ông, màu đỏ đẹp mắt. Hạ Tử Ca chậtvật ngước mắt, đụng vào đôi mắt thâm thúy , đen nhánh thầm mang theo chútsắc bén như thăm dò cái gì đó

      Tử Ca hoảng hốt, cúi đầu hốt hoảng kéo váy của mình xuống , nâng thân thể của mình lên,chẳng qua là thân thể mới vừa vừa nhấc khỏi,đột nhiên có người ôm ngang hông rồi kéo xuống, cả người ngồi người ta, cômềm mại cùng cứng rắn, sắc mặt trong nháymắt thay đổi lần lượt trắng bệch rồi đỏ hồngkhông tìm được sắc thái nhất định.

      "A. . . . . ." kinh hô hai tay của ta đãổn định thân thể của mình, bốn mắt giao nhau,Hạ Tử Ca ngồi đó, ánh mắt cong lên, nhếch miệng lên, cười.




      Chương 2: Tán tỉnh ( hai )

      "Ai nha, ghét".

      Tử Ca cười chứa đựng vẻ nịnh hót, giọngngọt mềm như viên kẹo, bàn tay bé mềmmại đặt ngực người đàn ông bỏ xuống, như có như trêu đùa.

      Mộ Diễn cầm lấy bàn tay làm loạn củacô ở ngực mình, đuôi lông mày khơi mào, "Đãđói khát như vậy rồi sao?"

      Tiếng của trầm thấp, nhàn nhạt, cũngkhông lộ ra cảm giác bị áp bách.

      Hạ Tử Ca đỏ mặt, tán tỉnh như vậy gặp nhiều rồi nên thấy lạ, nhưng có thói quen đó, may mắn là mặt chát lớp phấn dày che khuôn mặt đỏ ửng. Lúc này khôngcần giả bộ, thẹn thùng đến gần thêm chút.

      Mộ Diễn con ngươi thâm thúy híp lại, trongđôi mắt chợt lóe lên chán ghét ràng.

      Tử Ca chê cười, đàn ông chính là như vậy, ra ngoài tìm thú vui, rồi cũng chán ghét, sau đó tìm thú vui mới hơn.

      Cảm giác lực đạo giữ ngang hông buông lỏng, nghiêng người hướng về phía saulưng , lần này trở ngại chút nào, đến chiếc ghế sa lon bên cạnh .

      "Mộ thiếu, để người ta phục vụ đượckhông?" bên Lin¬da thấy Mộ Diễn hứng thú trong mắt dần tan biến, ta lấy thân thể mình tựa sát vào người , tay an phận cho vào bên trong áo sơ mi của .

      Mộ Diễn bị khiêu khích, ngăn cản cửđộng to gan của ta, Lin¬da vui mừng trong bụng, cả người cũng tiến lên, tiếng thở dốc vang lên, bàn tay của khách khí xoa nắnnơi đẫy đà nhất của ta, khống chế người ta, khí đột nhiên ấm lên, hơi thở từ từ kéo lên.

      Tử Ca nhịn được mất tự nhiên quaymặt , muốn nhìn cảnh tượng xảy ra của đôi nam nữ kia. bất đắc dĩ rũ mắtxuống.

      Hạ Tử Ca trầm mặc ngồi bên, tình cảnhnhư vậy mặc dù ở CK gặp rất nhiều lần, mặc dù có thể nhịn được mà đỏ mặt,nhưng trong lòng lại chết lặng.

      Có lẽ, bị lãnh cảm?

      Tử Ca vẫn suy nghĩ, khóe miệng vô ý thứccười, phảng phất xung quang chỉ là cảnh tượng hàng ngày đều diễn ra, mà chỉ là xem cho vui mà thôi.

      Mộ Diễn ánh mắt nhìn Hạ Tử Ca thấy cười vui vẻ chợt dừng động tác lại, đẩy Lindađang ở người ra, nhìn chằm chằm Hạ Tử Ca cười, sắc mặt lạnh nhạt nhưng ràng mang theo vẻ hứng thú.

      "Mộ thiếu... . . ." kịch liệt chìm đắm trong say mê, hiểu người đàn ông này tính khí thế nào lại thay đổi trong nháy mắt.

      "Buồn cười sao?" Mộ Diễn ngón tay nắm được cằm Tử Ca , bức bách ngẩng đầu lên.

      A? , rốt cuộc cái gì? Tử Ca mờ mịt ngước mắt, ngón tay của thon dài, nặng nắm được cằm , lạilàm cho cử động được chút nào.

      Mộ Diễn khóe miệng cười, ánh mắt mờ mịtnhìn Hạ Tử Ca, đột nhiên nghiêng người,khoảng cách xích lại gần, Hạ Tử Ca nụ cười trênmặt liền cứng ngắc, nhưng cằm còn bị nắm, quay mặt được.

      "Tôi hỏi , mới vừa nãy cười cái gì?"

      Mộ Diễn hỏi chậm, ngón tay chế trụ ởcằm hơi dùng sức, Hạ Tử Ca cau mày, nhưngvẫn cắn răng nhịn được, muốn thoát khỏi bàn tay đó. người có mùi son phấn của đànbà, còn có mùi rượu nhàn nhạt, từ người phả vào mũi , khiến thấy chóng mặt .

      Người đàn ông này, rất đẹp mắt.

      Tử Ca vội vàng kết luận. Đàn ông càng đẹpmắt càng phải cách xa.

      "Ghét, người ta nào có cười. Tôi mời ngài ly rượu."

      Tử Ca cười, vòng vo lảng tránh, thânthể cách xa áp bách của người đàn ông bêncạnh. Khoảng cách gần như vậy, hơi thở của dường như muốn đả thương da thịt của .

      Mộ Diễn có ý tứ suy nghĩ, bất động ngắmnhìn động tác của .

      Đứng lên lấy khay rượu, Hạ Tử Ca tay mớivừa chạm vào đến chai rượu, đột nhiên cáitay sờ soạng ở mông .

      Cố gắng nhịn đem chai rượu đổ xuống, Hạ Tử Ca hít sâu hơi, nhìn về phía tay của người kia, người đàn ông hơn 40 tuổi, ánh mắt vẩn đục ánh sáng, vừa nhìn liền biết say đắm trong men rượu.

      Tử Ca, phải là đụng mấy cái rồi thôi sao, quan hệ, chỉ có thể kiếm được tiền làổn. Tiền phải là tất cả , nhưng cótiền tất cả đều thể có, những năm này, hiểu quá .

      "Mới tới sao? Ta chưa từng thấy qua ."

      Ánh mắt vẩn đục , bộ dáng kia khiếncho Tử Ca cảm giác mình giống như miếng thịt nằm thớt. Trong đôi mắt thoángqua tia chán ghét, nhưng vẫn nâng mặt lêncười.

      "Trương Đổng, tôi có là tôi mới tới sao?"

      là khách quen của CK, thích những người non nớt.

      xinh đẹp cười cái, nhìn Trương Đổng, hô to "Ha ha, Lão Tử gần đây đổi khẩuvị."

      Vừa , có cánh tay kéo Hạ Tử Ca đếngần bên mình, Tử Ca cau mày, hơi quằn quại , nhưng sức lực chênh lệch nhau khiến ngã đụng vào người .

      Nhìn thấu được cái miệng của tên heo mậpkia, tâm của Hạ Tử Ca trùng xuống, nắm chặt chai rượu .

      Mộ Diễn mắt lạnh nhìn chuyện vừa xảy ra, mặt ra cảm xúc gì, chẳng qua là ngón trỏ điểm đùi, cứ như vậy dángvẻ tỏ ra yên tĩnh

      Vừa thấy có người hướng về phía mình, các em trong CK cũng hiểu ra, lập tức đứnglên nghênh đón

      "Trương Đổng, ngài nếu muốn đổi khẩu vị liền cho ta biết." lắc lắc cái eo thon , đôi gò bông lớn đung đưa trước mặt Trương Đổng .

      Hạ Tử Ca trong lòng buông lỏng, chuẩn bị đứng dậy, ai ngờ Trương Đổng ôm lấy , "LãoTử muốn !"

      Cánh tay bị kéo đau, Hạ Tử Ca mắng chửi có tâm , mặt muốn cười cũngkhông được, nhìn Mộ Diễn, khuôn mặt bình tĩnh của nhìn bọn họ, ràng muốn giúp đỡ.

      Cục diện nhất thời an tĩnh, đại gia hai mặtnhìn nhau, nhất thời cũng biết nên làm cái gì bây giờ.

      tay che phủ nơi tròn đầy của , Hạ Tử Ca như cây đàn bị đứt dây, xem nhưkhông có chuyện gì xảy ra , cắn răng cái.

      "Trương Đổng, người ta lần này tới là để bồiMộ Thiếu." liếc về phía người đàn ông tuấntú kia, biết trong này lời của là có trọnglực nhất.

      , đúng là được gọi tới, cho là mang Mộ Diễn ra, có lẽ có tác dụng. Mà người đàn ông kia đối với tia hứng thú,mặc dù biết nguyên nhân.

      Lui thêm bước nữa, bị chó cắn cũng khôngthể để chó ghẻ cắn.

      "Nếu như Trương Đổng thích, ta nhường lại." dựa người vào chiếc ghế sa lon, thanh thản ràng, coi như xem bộ phim hài, mọi chuyện liên quan đến mình.
      Chương 3: Cầu cứu

      Ôi ! Người đàn ông này. . . . . .

      Tử Ca nghĩ tới Mộ Diễn hoặc có thể sẽkhông giúp , nhưng nghĩ tới cự tuyệt đến như vậy. Hạ Tử Ca như bị vật nhọn đâm vào, sắc mặt của nhất thời như hoa khoe màu đua sắc tạo thành năm màu khác nhau.

      Lời Mộ Diễn vừa ra, xác nhận vẻ mặtcủa quả thờ ơ, người còn lại đều nhưkhông khí, lát sau bên ngoài lại náo nhiệtlên. Xung quanh chỉ toàn tiếng thở dốc kiều, gian bên trong đậm mùi dây dưa .

      "Ha ha, Mộ thiếu để ý, mỹ nhân, ta đây để cho ngươi biết cái gì gọi là hưởng thụ !"

      Nhìn thấu được , Hạ Tử Ca đột nhiên tránh né, thò người ra cầm hai cái ly, "Trương Đổng, đừng vội , khó có thể được Trương Đổng để ý tới Tử Ca, trước tiên tôi mời ngài chén."

      Dứt lời, liền cầm cái ly lên dứt khoátuống cạn hơi .

      Nhiệt cay của rượu đổ vào trong cổ họngchảy xuống dạ dày, nguyên chai rượu mạnh, Hạ Tử Ca mặc niệm ba giây đồng hồ cho cái dạ dàycủa mình.

      "Được! Rất tốt!"

      Nhìn Trương Đổng cũng uống chén, Hạ Tử Ca cười xinh đẹp, vội vàng rót đầy rượu,"Trương Đổng, chuyện tốt chẳng phải nên có đôi sao!"

      "Trương Đổng, Tử Ca mời ngài chénnữa."

      ". . . . . ."

      chút do dự uống liền ba chén, nhìn mặt Trương Đổng như sắp hôn mê , Hạ Tử Ca trong lòng hừ , rót cho ngươi chết !

      chưa được tính vào dạng ngàn chén say, nhưng cũng có chút tửu lượng, mặc dù sau khi trở về nhất định khó chịu muốnchết, nhưng tối thiểu tại có thể thoát khỏi đây. Chẳng qua khi cau mày nhìnTrương Đổng chẳng những buông lạicòn nắm cánh tay .

      thể uống nữa, uống nữa khôngbiết còn sức bay về nhà nữa .

      Mộ Diễn nheo mắt nhìn chằm chằm Hạ TửCa, khóe miệng cong lên tựa như chứa đựng mộtchút chế giễu trong đó, ưu nhã nhâm nhi ngụm rượu, ung dung thản nhiên thưởngthức, ngồi tư thế phảng phất giống như trời sinhra là bá chủ, trông coi muôn dân.

      Đột nhiên, Hạ Tử Ca sắc mặt trắng nhợt, tay che miệng lại, lảo đảo nghiêng ngả chạy ra ngoài. Mãi cho đến thoát khỏi đó, mới dừnglại lảo đảo cước bộ, dựa vào tường thở bìnhthường, dạ dày khó chịu, đầu của nàng có chút choáng váng, dựa vào vách tường .

      Uống được, vậy nên tránh . Trương Đổng cũng uống quá nhiều, muốn mang có rất nhiều em chờ, ngày mai qua đâu còn nhớ ai với ai.

      "Dung tỷ, lúc nãy tôi uống quá nhiều, chị tìm người khác làm thêm ." Tử Ca sắc mặt nhợtnhạ , thân thể thoải mái, thần sắc cũng kém vô cùng. Ở phòng rửa tay điện thoại cho Dung tỷ, sợ ra gây ra chuyện gì rắc rối, Dung tỷ biết có thể chiếu cố cho .

      Tát nước lên mặt, để cho mình thanh tĩnh chút. Uống rượu quả rất khó chịu. Nhìntrên mặt còn chút phấn son, Tử Ca dứt khoát xoá hết, lộ ra vẻ mặt thanh tú vốn có.

      Ra khỏi phòng rửa tay, Hạ Tử Ca ngây ngẩncả người. hôm nay ra cửa nhìn xemnên bước chân nào trước hay sao, lại có chuyệntrùng hợp như thế. Có vài người uống rượu xong sắc mặt càng lúc càng hồng, mà càng ngày càng trắng. biết tại mình sắc mặt tái nhợt nhất định rất giống quỷ.

      Mà bây giờ, nhìn bóng dáng cao ngất dựa vào tường, sắc mặt trắng hơn phần, vốn theo bản năng nghề nghiệp định nhếch miệng, kiều môi, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, nhưng đối mặt với người này cười nổi.

      Hai chân nặng nề, ràng muốn , lại thể nào di chuyển được, nhìn về phía , thân thể tự chủ run rẩy.

      tay đút ở trong túi quần, từ từ vềphía tư thế ưu nhã, mặt mang nụ cười nhàn nhạt. Nhưng tại sao lại dịu dàng như vậy? Điều đó khiến cho Hạ Tử Ca sợ.

      "Tử Ca, tôi tìm em hai năm nay rồi." Tay củahắn êm ái đặt mặt , ngón tay thon dài ràng rất đẹp, nhưng Hạ Tử Ca lại cảm thấykhông thể hô hấp được.

      Giơ tay lên vuốt ve tay của ta, Hạ Tử Ca lui ra từng bước, "Xin lỗi, tôi biết ."

      xoay người muốn , lại bị lực mạnh phía sau kéo về, thân thể chợt đụng vào váchtường, sống lưng bị đau khiến cho Hạ Tử Ca nhịn được rên lên tiếng, tay của đàn ông đặt người , từ cao nhìn xuống, sau đó đến gần, đôi môi dán vào tai , "TửCa -- biết tôi sao? Có muốn hay tôi nhắc nhở em chút?"

      Đôi môi ấm áp gặm cắn cổ , Hạ Tử Ca sửng sốt, điên lên đẩy ta ra, "Chung Nham, buông tôi ra, kẻ điên này!"

      "A? Còn nhớ tên của tôi, tệ!"

      Chung Nham chế trụ hai cánh tay , chợtchuyển cái, cả người đưa lưng về phíaanh, bị đè ở vách tường, lạnh như băng, lạnh thấu vào da thịt khiến Hạ Tử Ca tuyệt vọng muốn khóc.

      Thân thể của chợt lại gần, tay sợ đùi , dọc theo từng tấc da tấc thịt nhẵn nhụi , trangphục cực ngắn dễ dàng để cho tay di chuyển, cho đến khi tay lên đến bắp đùicủa , Hạ Tử Ca nhịn được run lên.

      Ban đêm cơn ác mộng lần nữa tái , phảng phất lại thấy hình ảnh mình hung hăng bị sỉ nhục, ràng lâu như vậy, tại sao còn cóthể nhớ tới.

      "Tôi phải người cần tìm, buông tôi ra!"

      Tử Ca tức giận giãy dụa, cố gắng tránh né kiềm chế của , Chung Nham chợt dùng sứcthắt cổ tay lại, đụng vào vách tường. Tử Ca đau đến mức nước mắt chảy như mưa, cắn chặt môi nuốt xuống tiếng kêu đau, cổ tay tựanhư bị trật khớp.

      Chung quanh tĩnh lặng, người ta lui tới chỉ để lại đây ánh mắt, điều đó ở CK là quá bình thường

      "Buông ra? Tử Ca, tôi muốn buông ra, làm sao bây giờ? đêm bao nhiêu tiền? Nơinày rất thoải mái sao?" Ngón tay của chạm đến nơi mềm mại của , Hạ Tử Ca cắn môi bậtra máu, nước mắt tiếng động chảy xuống.

      "Chung thiếu? ngờ ở chỗ này lạinhìn thấy ."

      Giọng đàn ông trầm thấp vang lên .

      Chung Nham ngồi thẳng lên, buông ngườiphía dưới ra, hai tay đút ở trong túi, "Ở chỗ nàygặp phải người mới là khó, từ khi nào chỗ nàycó thể hấp dẫn Mộ thiếu tới nghỉ chân?"

      Mộ Diễn nhìn đứng bên cạnh Chung Nham, mặt vô biểu tình, tầm mắt nhìn quanh,"Có lẽ, sau này thường xuyên đến đây nghỉngơi, hi vọng có cơ hội hợp tác."

      "Khách khí."

      Hai người coi ai ra gì khách sáo bắt tay nhau.

      Hạ Tử Ca tựa vào vách tường, lấy tay dùng sức kéo cái váy xuống, sắc mặt của tái nhợt,đầu có chút choáng váng, cả người cũng mất đisức lực, mặt thể cười nổi nữa.

      Mộ Diễn mặc người bộ đồ màu đen, tôn lên dáng người thon dài, thuộc dạng đàn ông lạnh lùng, ánh mắt sắc bén phảng phất cóthể dò xem lòng của người khác nghĩ gì.

      "Tử Ca, chúng ta thôi."

      Chung Nham lấy tay nắm lấy bả vai củanàng, Hạ Tử Ca theo bản năng tránh né lại bịhắn dùng lực khống chế . mặt của mang theo nụ cười dịu dàng.

      Hạ Tử Ca bật cười, phải thừa nhận, diễn trò rất tốt. Chung Nham bề ngoài tuấn tú, nếu như muốn có thể bày ra đủ các loại cung bậc cảm xúc

      Nhưng là, Chung Nham, có ai đứng tại chỗ chờ, Hạ Tử Ca còn như ngày xưa chỉ vì nụ cười của mà mềm lòng.

      Dùng sức đẩy ra ra, Hạ Tử Ca tiến nhanh tới từng bước đứng ở bên cạnh Mộ Diễn,nghiêng đầu đáng cười, "Chung thiếu, xin lỗi, hôm nay tôi là của Mộ thiếu rồi."

      nở ra nụ cười xinh đẹp, hai tay ôm lấy tay Mộ Diễn , Mộ Diễn thiêu mi liếc nhìn bêncạnh, khóe miệng cười, Hạ Tử Ca trái tim căng thẳng, phảng phất lại nghe được những lờilạnh nhạt của lúc nãy.

      Nếu như Trương Đổng thích, tôi xin nhường.

      Nếu như Chung thiếu thích, tôi xin nhường.

      Hạ Tử Ca cánh tay nắm chặt, thân thể củacô gần hơn chút nữa, miệng hơi khép mở, tiếng động .

      Cầu xin .

      #traiothiem: tks bạn ủng hộ nhen còn nhiềuđoạn phũ và ác hơn thế nữa kia :))

      Chương 4: thể trốn tránh ()

      Mộ Diễn đuôi lông mày sụp xuống, taynắm vòng eo mảnh khảnh của Hạ Tử Ca , cúi người lại gần sát lỗ tai của , cười khẽ, "Côcó thể tưởng tượng tốt lắm? Chọn. Trêu chọc tôi kết quả như thế nào ai có thể biết được"

      mập mờ, giọng vô cùng , rõràng là lời uy hiếp. Hạ Tử Ca ngước mắt,trừng mắt nhìn cái, nụ cười mặt nởhoa.

      "Ghét, chỉ biết khi dễ người ta."

      muốn mập mờ , vậy tôi liềnthuận theo.

      Mộ Diễn khóe miệng cười kéo dài, cũng ngại tiếp tục bẻ cong việc, thậm chí còn rất hưởng thụ thời khắc này, nhìn bêncạnh kỹ năng diễn vụng về, liền muốn trêuchọc .

      Chung Nham tức điên lên trong nháy mắt, hai tay nắm thành quyền. Hai người coi ai ra gì. là người chết sao?

      "Tôi lại lần nữa QUA ĐÂY ."

      Chung Nham cơ hồ gằn ra từng chữ , mặt của mất dịu dàng, từ từ xanh mét. HạTử Ca mặt cười sáng rạng rỡ. Lửa giận cơhồ như muốn đốt cháy lý trí của .

      từng là thiếu nữ luôn theo gót chân của cả ngày chỉ biết Nham ca ca, hôm nay cũng hiểu hoá ra đàn bà cũng có cáchkhiến cho đàn ông phải thuần phục mình.

      "Chung thiếu, CK còn rất nhiều khácmà, chỉ cần ngài ngoắc tay chục muốntheo ngài hầu hạ, mọi việc đều thứ tự trước rồi mới đến sau, hôm nay khéo."Ngươi tới chậm, lão nương phục vụ. Kể cả tới đúng lúc, lão nương cũng theongươi.

      Hạ Tử Ca trong lòng cười lạnh, khôngphải Hạ Tử Ca của hai năm trước, bởi vì mà rung động, những thứ đẹp đẽ khi còn trẻ nay trở thành mây khói, mờ mịt .

      nằm mơ rất lâu rồi, sớm tỉnh mộng, hề si mê nữa. Nhưng mà, trong lòng sao còn có thể có cảm giác đau như vậy?

      Chung Nham trợn mắt , sắc mặt tái xanh , HạTử Ca nghiêng đầu mở rộng tầm mắt, trong lòng bi thương mảng. Cần gì bày ra dáng vẻ đauthương đó, từ khi vào CK biết mình thể trong sạch rời được.

      Tiếng chuông điện thoại của Mộ Diễn cắt ngang giây phút giằng co ngắn ngủi, nhậnđiện thoại, nhàn nhạt vài câu, liền cúp. Thuhồi vẻ mặt thanh thản , tầm mắt Mộ Diễn rơivào điệu đà núp sau lưng mình.

      người này, có hai loại tình cảmmẫu thuẫn dây dưa nhau. ràng nhát gan co rúm lại, nhưng lại cố quật cường . Giống như tại, mặc dù mặt lãnh cảm vô vị, nhưnglại nắm chặt ống tay áo của khiến cảmthấy rất khẩn trương.

      Nếu như bình thường, ngại nhìnnhững gì vừa diễn ra, nhưng là, tại có chuyện quan trọng hơn phải làm, hơn nữa trênmặt chợt lóe lên tia bi thương khiến cho cảm thấy chói mắt.

      "Chung thiếu, quân tử chiếm đoạt đồ của người khác, tôi có thời gian, đitrước." hướng về phía Chung Nham gật đầu, cất bước , muốn tiếp tục dây dưa. Tay hơi dùng chút lực, ôm bên cạnh ra ngoài.

      Hai người vừa mới rời , Chung Nham hunghăng nện quyền lên vách tường, lưu lạivết máu loang lổ . Khóe miệng nở nụ cười.

      Hạ Tử Ca, cho rằng có thể trốn được tôi sao?

      đoạn, tay Mộ Diễn ôm lấy côliền buông xuống. Sợ bị vứt bỏ, Hạ Tử Ca liềnđuổi theo bước chân Mộ Diễn , vừa kêu lên, "Muốn vứt bỏ người ta sao?."

      Thanh của rất mềm mại, lại cố ý uyểnchuyển, khiến người khác tê dại. Mộ Diễn nhìncô, ánh mắt lạnh nhạt, còn muốn diễn trò gì nữa sao?

      Tử Ca nhìn thấy ánh mắt của liền rét run, nhưng vẫn rất dũng cảm xông lên bắt được taycủa , tiếp tục cười lộ ra hai má lúm đồng tiền rất duyên.

      Mộ Diễn đột nhiên dừng bước lại, mắt nhìnchằm chằm hai giây, nhàn nhạt buông lời.

      " xấu xí."

      Mộ Diễn lành lạnh ba chữ. Hạ Tử Ca hỗn loạn trong gió .

      đúng là đần độn, chẳng lẽ biết ai sao? Mặt của vặn vẹo.

      ".... tại sao lại thấy tôi xấu xí?" Coi như là trang điểm, nhưng dù sao cũngđược coi là trong những tiếp rượu xinh đẹp, thanh thuần khả ái. Mặc dù cũngbiết, sắc mặt của tại hơi có vẻ tái nhợt.

      Mộ Diễn lạnh lùng hừ tiếng, mặt luôn giả cười khiến thấy ghét, " còn muốn diễn trò sao? Đừng để cho tôi thấy cái mặtnạ giả dối kia, buồn nôn."

      Hạ Tử Ca khóe mắt nâng lên, bình tĩnh phảibình tĩnh...

      Đứng ở cửa chờ xe, mùa thu gió có chútlạnh, mùa thay đổi, đó là quy luật tuần hoàn củathiên nhiên, qua vĩnh viễn trở về nữa, Hạ Tử Ca rất , nhưng lại ở ngẩng đầu nhìn lên trời có chút mất mát

      Gió vừa thổi quá, Hạ Tử Ca mặc trangphục mát mẻ, cả người giật mình cái, da gànổi lên mảng.

      Cắn răng nhìn người đàn ông mắc áo khoácgió màu đen bên cạnh, tư thế hiên ngang, vạt áo lay động. Thân thể cứng rắn, ánh mắt hẹp dài,coi như rất đào hoa. Hạ Tử Ca thầm nghĩ, mộtngười đàn ông lớn lên đẹp trai để làm cái gì? mặc rất ấm, còn ....nhìn xem sắp rét run đến nới rồi.

      Nhưng hiển nhiên , người đàn ông này khôngbiết thương hoa tiếc ngọc. lạnh quá phải ômlấy cánh tay giậm chân.

      Mộ Diễn nghiêng đầu nhìn , biểu trênmặt phong phú sinh động như diễn kịch. Tài xế lái xe tới đây, chiếc Audi R8 màu đenđẹp mắt. Tài xế cung kính mở cửa xe.

      Mộ Diễn ngắm ở bậc thang runlẩy bẩy, nghiêng đầu làm tư thế mời lên xe . động tác như vậy, làm hết sức tự nhiên, nhưng cũng cho phép cự tuyệt.

      Hạ Tử Ca ngẩn ra trong nháy mắt , ánh mắt phảng phất thấy những tháng năm xa xôi kia, thời còn trẻ có người hay khom lưng, giễu cợtnói "Công chúa xin mời" khiến cảm thấy ấm áp

      Những ngón tay ôm lấy cánh tay đột nhiêncăng thẳng.

      Đột nhiên phục hồi tinh thần, Hạ Tử Ca cườixinh đẹp, "Mộ ít, cám ơn ngài tối nay giảivây cho tôi, ngài còn có việc, tôi quấy rầy."

      xong, xoay người muốn .

      Mộ Diễn vội, ngón tay gõ lên cửaxe, chỉ nhàn nhạt hỏi, "Hạ Tử Ca, phải ? xác định lên xe?"

      ràng ngữ điệu rất nhàng, ràng là vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng đáy lòng Hạ Tử Ca cũngrun lên. Cúi đầu kéo kéo khóe miệng, tại sao lại quên, lại cho là rất dễ lừa gạt?

      Xe chạy ra khỏi đoạn Mộ Diễn nhận cú điện thoại, hoảng hốt nghe được đầu dây bên kia giải quyết xong, cần tới đây.Cúp điện thoại, Mộ Diễn phân phó tài xế tớiquán rượu. Trong thời gian này Hạ Tử Ca khôngnhúc nhích dựa vào cánh cửa thuỷ tinh ngoài phố.

      biết chung sống cùng đàn ông kiểugì, nghĩ đến đây Hạ Tử Ca trong lòng khôngkhỏi khẩn trương, tối nay mọi chuyện xảy ra đều giống nhau. nghĩ mìnhquá may mắn. Chẳng qua, khẩn trương đếnnỗi lòng bàn đẫm mồ hôi.

      khí ở thành phố thành náonhiệt, chiếc xe đến. Chiếc xe sang trọngnhất dừng ở khách sạn năm sao

      Hạ Tử Ca nhìn bóng dáng cao lớn tớigần, cả thân thể căng thẳng, Mộ Diễn đến gần, từng bước lui về phía sau, đến khi thể lui được nữa.

      "Tại sao lại trốn? Ở CK dạy như vậy sao?"

      # Chương sau có H

      Chương 5: thể trốn tránh( hai )

      Hạ Tử Ca đau đầu đến tê dại, thanh lạnh lùng tràn ngập đến, cái tay của chống lên tường, sau lưng là vách tường, phía trước là , như bị nửa bao vây. biết phải làmsao

      Hạ Tử Ca cắn răng, tại phải làm sao? Theo thói quen , ánh mắt cong lên, cái miệngyêu kiều, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, "Mộthiếu, người ta có kinh nghiệm sao, sợ sẽlàm ngài hài lòng. . . . . . A. . . . . ."

      Lời còn chưa hết, Mộ Diễn ngón tay chế trụ cằm , Hạ Tử Ca đau đến cau mày. Khẽ nâng mặt của lên, Mộ Diễn lạnh giọng, "Tôinói rồi, đừng làm cho tôi thấy cái mặt nạ giả dối kia, nghe hiểu sao?"

      "Đau quá. . . . . ."

      Hạ Tử Ca ràng tiếp thu được lời Mộ Diễn , nhưng hiểu tức giậncái gì.

      Da mặt của mịn màng, đôi hoa đào lấp lánh rực rỡ. Gương mặt này chưa được tính là quá xinh đẹp, chỉ có cặp mắt là đẹp mê hồn.

      đứng ở lầu ba, nhìn vũ điệu mê hồn củacô, kích tình bắn ra bốn phía, nhưng chính đôi mắt này thu hút chú ý của . Trongsương mờ, mắt lạnh nhìn , nụ cười của khiến nảy ra suy nghĩ muốn vui đùa mộtchút.

      ngược lại rất muốn biết ứng phó ra sao. Mà , quả để cho thấtvọng. Dùng rượu chạy trốn. Còn bày trò diễn kịch

      Chẳng qua là, khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười giả dối của , đáy lòng lại muốn hunghăng xé bỏ.

      " cười nhìn còn giống người, hé ra nụ cười đó rất giống quỷ doạ người."

      khạc ra lời ác độc khiến hận thể đánh chết , Hạ Tử Ca cắn răng,yên lặng nhịn xuống.

      "Mộ thiếu, tôi có thể bảo Dung tỷ điều mấy em nổi danh nhất CK tới đây cho ngài." cũng hài lòng tôi, bằng để tôi trở về ?

      Câu phía sau Hạ Tử Ca tự nhiên có dũng khí để ra.

      Mộ Diễn kéo ra nụ cười nhạt, taydọc theo sống lưng dừng tại cái mông của ,đột nhiên ép hướng về phía , bụng dưới chặc chẽ dán lấy nhau, khiến cảm nhận được vật nóng bỏng của . Hạ Tử Ca mặt nổi lên tia đỏ ửng.

      tay kia luồn vào bên trong tóc của , nhàng kéo ra, để cho mặt nâng lên đónlấy nụ hôn của . Hơi thở nam tính của đột ngột đè xuống, Hạ Tử Ca tránh thểtránh, chỉ có thể mặc cho xâm phạm.

      Nụ hôn bá đạo , mang theo hơi thở của anhxông vào môi và lưỡi của . Đầu lưỡi của anhquét qua mỗi nơi trong miệng , quấn vòng quanh lưỡi của cùng nhau chơi đùa.

      Hô hấp tựa như bị hút hết , Hạ Tử Ca bị hônđến nỗi thở được, tay của dùng sức đẩy Mộ Diễn ra, nụ hôn nóng rực, say mê cuốicùng cũng kết thúc.

      kịch liệt giãy dụa, muốn thoát khỏi nơi này ngay. Đột nhiên, Mộ Diễn hít sâu hơi, ánh mắt đen như mực nhìn chằm chằm Hạ Tử Ca, tay đè ở vú hung hăng bóp cái, "Nếunhư muốn tôi ở chỗ này muốn , thìđừng động!"

      " . . . . ."

      Cảm giác được thứ nhạy cảm kia chĩavào bụng , Hạ Tử Ca đỏ mặt, mắt nhìn chằmchằm , đúng là dám cử động nữa.

      Ai ngờ, Mộ Diễn lại đột nhiên cười yêunghiệt, trong đôi mắt giấu đen tối, thấp giọng , "Sợ?"

      Hạ Tử Ca mất hồn bởi khuôn mặt nghiệtcủa , Tử Ca nhận ra rằng Mộ Diễn đẹp đếnmê người , chẳng qua tại nụ cười của phần của hấp dẫn đó. Đàn ông, làmsao lại có dáng dấp nghiệt như vậy!

      nghiệt đến nỗi trái tim của khôngnhịn được điên loạn lên.

      "Sợ cũng phải, tôi chỉ muốn trước mặt mọi người biểu diễn hứng thú." Tử Ca nhìn góc thang máy nơi đó có gắn camera.

      sợ là giả, ở CK ngây người hainăm, sớm có chuẩn bị tâm tư, sớm muộn có ngày tránh khỏi. Có đôi giày nào ở bờ sông mà lại ướt. Nếu quả thậtmuốn tránh khỏi loại chuyện như vậy, vậy nên chọn công việc bình thường để làm.

      , Hạ Tử Ca, có lựa chọn khác.

      Mộ Diễn đuôi lông mày khơi mào, "Chỉ cần lên tiếng, ai biết chúng ta làm gì."

      Hạ Tử Ca nháy mắt, còn phản ứngkịp ý tứ trong lời của , tay của tiến vào trong váy của mình.

      Đáng chết! Cái này này khác gì ngựa đựcđộng dục!

      Hạ Tử Ca mặt nhăn lại, đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Đúng, anhnói sai, tư thế tại của bọn họ, ở góc độ này nhìn chỉ giống như đôi nam nữ đangôm nhau.

      Nhưng là, chính vì chiếu tới nơi, taycủa cách lớp quần lót mỏng kia, đầu ngóntay nặng , chợt đâm vào nơi mềm mại của , Hạ Tử Ca bị trêu chọc haichân bủn rủn, hai cánh tay khoác lên ngườianh hơi dừng sức, miễn cưỡng chống đỡ thânthể của mình.

      Hạ Tử Ca thở dồn dập, hàm răng cắn chặtmôi dưới.

      Mộ Diễn cười khẽ, nhìn con ngươi trong suôtcủa , sắc mặt cũng tốt hơn chút, hàmrăng khẽ cắn môi dưới, bộ dáng nhẫn nhịn. Cônhất định biết, bộ dạng này của kíchthích thú tính của đàn ông như thế nào.

      Mộ Diễn kéo tay của đặt lên cổ mình, để cho thân thể càng gần sát hơn, áo khoácrộng che kín nửa thân thể của , cũng che kín bàn tay làm loạn của .

      đem đặt vách tường, môi nóngrực hôn lên cổ , tay để trước bộ ngực mềm mại của , nặng nề vuốt ve. Làm nhưmuốn đem hoà nhập vào người mình.

      dòng điện xông vào tâm trí, Hạ Tử Ca cả người run rẩy nóng lên, cảm giác mình sắp phải điên rồi.

      Đột nhiên, ngón tay của kéo vật trở ngạikia ra, có chút lạnh lẻo xâm nhập vào nơi ấm áp của , rút ra tiến vào đều đặn.

      ". . . . . ." Hạ Tử Ca mắc cỡ muốn chết được, cắn môi ngăn chặn tiếng ngâm nga của mình, đầu sâu vào ngực Mộ Diễn. Trongthang máy yên tĩnh chỉ nghe được tiếng thở dốccủa hai người.

      Ngón tay của hơi dùng lực làm loạn, phảng phất quyết tâm muốn xem mất khống chế như thế nào.

      "Ưm . . . . . Chớ. . . . . ." Tiếng rên rỉ bất ngờ tràn ra bên ngoài , kiều uyển chuyển. Giống như là đêm xuân động tình. Tiếng rên rỉ của côlà thuốc kích thích Mộ Diễn . Hạ Tử Ca hai gòmá đỏ bừng, cứ chịu đựng như vậy. Khoái cảmđáng sợ, khiến như mất trí. há mồm cắn đầu vai của , hốt hoảng kìm chế được,ngón tay bấu chặt vào lưng của . Thânthể xụi lơ ở người .

      "Chớ cái gì? Đừng như vậy?" thầmvào tai , đầu ngón tay chạm đến tiểu hạch nonnớt của nặng nề xoay tròn.

      "A. . . . . ." Hạ Tử Ca thét chói tai , thân thể mềm nhũn thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống.

      Mặt Hạ Tử Ca trong nháy mắt đỏ lên, Cômuốn điên rồi, mới vừa đó là thanh của côsao? ngậm miệng chặt, sợ lại mất khống chế lần nữa.

      muốn nữa kêu thành tiếng, cái ốngkính trong góc kia khiến rất an tâm, giống như ăn trộm trước mặt mọi người. Biết rõlà nên, nhưng loại cảm giác xẩu hổ nàylại làm cho thân thể của khẽ run lên.

      Biết rất nên, nhưng vì cái gì thân thể của mình lại khống kìm chế nổi.

      Mộ Diễn trong đôi mắt giấu giếm cỗ lửa, toàn thân có dòng điện chạy xuống phía dưới,thân thể kêu gào, muốn phát tiết. mềmmại hút chặt tay . Điều đó lại càng khiến hận được chôn thân mình trong đó, toàntế bào của ở đây kêu gào muốn !

      "Ưm . . . . . A. . . . . . Mộ. . . . . . A. . . . . ."

      Thanh của đáng chết, mất hồn,như mời gọi, khiến Mộ Diễn mất khống chế, ngón tay của nảy sinh ác ý xoa nắn ởchỗ đó buông tha, nhìn kiều.

      Đáng chết! Lúc nào Mộ Diễn lại có thể đểcho ảnh hưởng đến như vậy.

      Hơi kéo ra khoảng cách của hai người, nhìn chằm chằm khuôn mặt của , bá đạo hạlệnh, "Tôi muốn !"

      A. . . . . . Để cho chết ! Hạ Tử Ca đỏmặt nghiêng đầu, ngón tay của vẫn còn ở trong thân thể của , tư thế như vậy, khiến côchật vật chỉ có thể mặc cho xâm chiếm!

      ", trước buông tôi ra." Tử Ca cắn răng thở hổn hển từ từ hô hấp, thân thể của côphảng phất còn là chính , chút động tác của khiến hỏng mất rồi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: thể trốn thoát (ba)

      Thời điểm thang máy dừng ở tầng chót , anhcơ hồ có ý muốn dừng lại liền đem kéo ra ngoài, còn chưa vào gian phòng, quần áo của bị cởi hơn nửa.

      sàn gỗ toàn là quần áo của , còn cóáo sơ mi của , phòng kiều diễm.

      Dấu môi nóng bỏng in lên thân thể trắng nõncủa , bàn tay chút nào thương tiếc lưu lại vết bầm người , giống như con thú điên cuồng, chiếm đoạt .

      bừng bừng khí thế chống đỡ hạ thân của mình, đủ ướt át, Mộ Diễn kéo hai chân ra chen lấn vào, vì quá chặt chỉ cắm được nửa. Cái trán mịn mồ hôi chảy xuống.

      nhàng vuốt ve, thân thể của căng thẳng quá mức, căn bản tha cho vật to lớn kia của , Hạ Tử Ca khó nhịn hai tay níu lấy ga giường, hạ thân hơi nâng lên, mới nếm thử chuyện này. Thân thể nhạy cảm mềm mại,hết thảy đều dựa vào bản năng phản ứng.

      Thân thể của bởi vì khẩn trương mà co rút lại, đẩy bàn tay của ra, "Ngoan, buông lỏng.. . . . ."

      Mộ Diễn giọng dụ dỗ, dù sao cũng là cao thủ tình trường, Tử Ca bị tán tỉnh người mềm nhũn ra, khi Mộ Diễn tiến vào gặp vật cản khiến sửng sốt, nhưng thân thể đãkhông khống chế nổi.

      Đáng chết! hiển nhiên ngờ rằng lại là xử nữ. Nếu Mộ Diễn cũng khôngđụng qua , tránh gặp phiền toái. Vậy mà, này, ứng phó khách thành thạo, như thế nàocũng giống mới vào CK .

      Làm sao có thể?

      "A. . . . . . muốn. . . . . ." Mãnh liệtnhư vậy khiến Tử Ca chịu nổi, ngón taybấm vào sống lưng của , rất muốn rấtmuốn cự tuyệt!

      Điều này làm cho sợ, sợ mình bị hút vào.

      " muốn? ?" Nam nhân giọng hạthấp, mang theo mê hoặc, hơi rút lui thânthể, trêu chọc phía dưới, đốt lên dục vọng củacô.

      "A . . . . ." Tử Ca khó chịu xoay vòngeo, hai chân trắng nõn ôm lấy thắt lưng Mộ Diễn, tay của vuốt ve người , thân thể nâng lên, mê loạn hôn lên cổ .

      Nhưng đáng chết là, động tác ngây ngô củacô khiến càng thêm hăng hái, khống chế được nữa , cúi người tiến lên, lần đụng đến chỗ sâu nhất của .

      Hạ Tử Ca kiều mị cầu xin , nhưng muốn động tác của kịch liệt hơn nữa, giọng uyển chuyển mềm mại kích thích thú tínhcủa .

      Tiếng thở dốc của đàn ông hoà lẫn với tiếng rên rỉ của đàn bà ở trong phòng dây dưa. Cuốicùng cũng đến đỉnh điểm, mệt nhọc ngất .

      đêm kích tình, tinh lực dồi dào của khiến Tử Ca sợ, biết thoả mãn hết lần này đến lần khác muốn , dường như muốnđem ăn vào bụng mới cam tâm, hạ thân nóngrực đau nhức khiến biết đòi hỏi mìnhnhiều cỡ nào.

      Mộ Diễn nhận được điện thoại, Hạ Tử Ca vẫn còn ở ngủ say, cầm điện thoại di độngđứng ở bên cửa sổ nghe thuộc hạ hồi báo.

      Hạ Tử Ca, là thiên kim tiểu thư của Hạ gia. Hai năm trước, bởi vì án kiện hối lộ, toàn bộ tài sản của Hạ gia liền đổi chủ, Chung Nham đón lấy tất cả, từ đó tài sản thuộc về tay .

      Chủ tịch Hạ Xương Nguyên vì tội danh hối lộ nên phải ngồi tù.

      Rất hiển nhiên, đây là có người ở sau lưnghành động. thương trường tấm màn đen đếm xuể, nếu như phải là Hạ Xương Nguyên đắc tội với ai, bị hạiđến mức thê thảm như vậy.

      giường cực kỳ mệt mỏi, ngủ rấtsâu, khuôn mặt trắng nõn hơi phiếm hồng, phơi bày ra bên ngoài là bờ vai với những vết bầmtím, kết quả của đêm kích tình hôm qua.

      Mộ Diễn ánh mắt hơi nheo lại, khó có ngườiphụ nữ nào có thể khiến mất khống chế. Ngón tay cẩn thận sờ má , Hạ Tử Ca ưm tiếng, gương mặt hướng về lòng bàn tay của cọ cọ tiếp tục ngủ.

      bật cười, nhưng lại hấp dẫnđến như vậy, thỉnh thoảng còn có thể đưa ra móng nhọn.

      Vén rèm cửa sổ ra, từ nơi này nhìn, ánh đèn lấp lánh, thành phố buổi đêm là đẹp. Lòng người cũng mềm mại theo.

      Cái bật lửa "Đinh" tiếng ở trong đêmxẹt qua tia ánh sáng, hít sâu cái, Mộ Diễn ngồi ghế sa lon, cả người bảo phủ bởi khói mù, mông lung, thần sắc của lạnh nhạt bởi vì thế càng thêm lạnh như băng.

      Đến bao lâu, chưa từng bị mê hoặc bởi mộ . đường đường là tổng giám đốctập đoàn Mộ thị, nghĩ muốn dạng đàn bà nào màkhông có, mà bên cạnh quả cũng thiếu bạn .

      Vòng khói phun ra lúc nuốt vào, ánh mắt của đặt ở nằm giường,có lẽ, chỉ là bởi vì vẻ mặt có điểm tương tự.

      Hơn nữa. . . . . .

      Chung Nham sao?

      Ánh mắt liếc về phía giường, Mộ Diễn khóe miệng lần nữa nhếch lên.

      thú vị!


      Chương 7: Tỉnh dậy trống

      "Ưm . . . . ."

      Nếu như phải là cái bụng thầm thìkháng nghị, còn muốn tiếp tục ngủ nữa,nhúc nhích cái toàn thân liền đau nhức , HạTử Ca cau mày khẽ nguyền rủa.

      Người đàn ông kia, có thể là dã thú, nhìntrên người loang lổ những vết tím bầm, Hạ Tử Ca lần nữa đỏ mặt, nhớ tới mình ở phíadưới khóc lóc cầu xin muốn . Vừa nghĩ tới đêm qua, xấu hổ muốn đào cái hố chôn mình.

      Bị người khác chiếm hết tiện nghi, mất sựtrong trắng đáng lẽ ra phải khóc chứ? Nhưng kỳ quái là, Hạ Tử Ca lại có cảm giác dễ chịu, loạitâm tình này rất kỳ diệu.

      Dù sao sớm muộn cũng bị mất trong trắng đó, nhưng dù sao vẫn may mắn vì mất nó trong tay người mình chọn. Trừ thân thể bị chà đạp dã man, tối qua trí nhớ của côcũng phải là quá kém, người đàn ông kia dùng đủ thủ đoạn để tán tỉnh .

      Bên cạnh giường ngủ trống , rồi. biết, qua đêm này trị giá bao nhiêu tiền?

      Chơi cũng chơi đủ rồi, nhưng Hạ Tử Ca lại muốn biến thành chơi đùa , có thểtrong lòng thoải mái hơn chút.

      Ngồi ở giường quét mắt lần nhìn qua cả gian phòng, đây là khách sạn sang trọng nhất thành phố, phí đêm hơn mười vạn.

      Tắm rửa chút, nhìn mặt đất quần áo bị xé hư, Hạ Tử Ca than thở, người đàn ông và cầm thú giống nhau.

      Tiện tay lấy khăn tắm đắp lên người, bộ quầnáo kia tất nhiên thể mặc, gọi điện thoại đểnhân viên đem bộ quần áo tới, trước khicúp điện thoại Hạ Tử Ca dặn dò nhớ mang theosổ sách để thanh toán chi phí.

      Có thể đây là căn phòng rất tốt, nhưng với lại khác.

      Cúp điện thoại còn đến hai giây, tiếngchuông reo lên. Hạ Tử Ca thầm nghĩ, sao có thểnhanh như vậy. Nhận điện thoại nghe câu, Hạ Tử Ca trầm mặc.

      Điện thoại là như vậy.

      " có khoẻ , xin hỏi có phải phòng 52 tầng vip ?"

      "Phải"

      "Vâng, phòng được thanh toánđầy đủ, 12 giờ trưa trả phòng"

      ". . . . . ."

      "Thưa , quần áo của cần thanh toánbằng tiền mặt trước, tổng cộng ba nghìn hai trămtám mươi nguyên. tại có cần tôi đem lên cho xem ?"

      Gì kia? Mấy người tại sao ăn cướpđi? Ba nghìn hai trăm tám mươi nguyên! ! !

      ". . . . . . cần." Vô cùng bình tĩnh sau khi trả lời, vô cùng bình tĩnh cúp điện thoại.

      Hạ Tử Ca bình tĩnh sau giây , dựa vào! như bị điện giật đứng ở giường, chống nạnh trợn mắt nhìn lát. Sau đó, lại như đưađám đem điện thoại cất .

      Cả đời chẳng dám chi tiêu đồng. Vậy mà.....

      Ánh mắt như tia Laze quét quanh từng góc phòng, nhìn thấy bất kỳ khoản tiềnnào cả. Ở trong lòng muốn đem tám đời tổ tiên của Mộ Diễn thăm hỏi lần.

      Hạ Tử Ca chấp nhận cầm lên bộ quần áo tả tơi hôm qua, quần lót mặc được, áo sơ mirớt hai cái nút áo ở ngực, miễn cưỡng vẫn có thể khoác lên người.

      Cầm lấy điện thoại di động 11 giờ rồi,điện thoại có bốn cuộc gọi nhỡ, có ba cuộc là của Dung tỷ , số xa lạ. Hạ Tử Ca trước tiên điện lại cho Dung tỷ .

      "Tử Ca, xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua Chung thiếu giận dữ, tuyên bố nơi nào có . Bất kể đụng chạm rất nhiều người ở CK, nhưng chưa bao giờ tới mức này,CK thể giữ ở lại nữa, mấy ngày nữa tôi tính toán rồi trả lương cho . đừng tới, tránh việc bị bọn chúng làm loạn."

      "Tôi biết. Dung tỷ, phiền chị có thể giúp em liên lạc với Mộ thiếu được ? Cho ta ăn bữa, sáng dậy lại thấy tờ chi phiếu nào, quá đáng"

      Hạ Tử Ca dùng thanh cực kỳ mềm mạinói xong, để ý bên kia trầm mặc quả quyết cúp điện thoại, trong nháy mắt, sắc mặtlạnh băng dọa người.

      Chung Nham, được lắm!

      Hạ Tử Ca cười lạnh, mặt phảng phất sựquật cường, hít thở sâu hơi, để cho mìnhtự nhiên mà bình tĩnh. Đúng vậy, Hạ Tử Ca đâykhông phải là lần đầu tiên gặp phải chuyện nhưvậy, có thể đủ bình tĩnh để tiếp nhận nó.

      Dọc theo đường Hạ Tử Ca lắc lắc eo thon , hai vú nửa lộ, người tím bầm loang lổ giống như vừa bị người đánh. ngẩng đầu mà bước, hùng dũng oai vệ khí phách hiênngang, thỉnh thoảng nở nụ cười đáng đứng ởmột bên chờ thang máy.

      Mọi chật vật đều phải che giấu trong đêm tối, đứng ở trước mặt mọi người Hạ Tử Ca vĩnhviễn kiêu căng nhu nhược , mặc dù bây giờquần áo đủ để cho toàn bộ thế giới biết vừa phát sinh chuyện gì, nhưng - Hạ Tử Ca vẫncao ngạo như vậy.

      "Tử Ca, trở lại bên cạnh ta." Chung Nham thanh từ trong điện thoại di độngtruyền đến, trong nháy mắt , Hạ Tử Ca cảm thấy khí chung quanh cũng đọng lại. nắmđiện thoại di động, ngón tay hơi dùng sức, trắngbệch.

      " Chung Nham, cho rằng tôi là đứa trẻ lên ba sao? Đừng có nằm mơ!" Hạ Tử Ca hết sức muốn ổn định thanh của mình, nhưnghết lần này tới lần khác lại khống chế khôngđược lửa giận bên trong.

      Còn chưa đủ sao, muốn còn đườngsống mới an tâm sao?

      "Cho dù em tinh, tôi vẫn mong ngày, em cam tâm tình nguyện trở về bên tôi."

      "Cút!"

      "Ba" tiếng, cúp điện thoại ném xuống đất.

      Hạ Tử Ca nhìn điện thoại di động vỡ thànhtừng mảnh, ngón tay cứng ngắc nắm thành quyền. có ai có thể uy hiếp được ,tuyệt đối, có ai. Bởi vì Hạ Tử Ca haibàn tay trắng.



      Chương 8: Quan hệ xã hội của tiểu thư

      "Hạ tiểu thư, điều kiện của tốt quá, ởchỗ này của chúng tôi sẽphải chịu thiệt, thứ lỗi . . . . ."

      "Hạ tiểu thư, cũng biết, chúng tôi cùng Chung thiếu từ trước đến nay hợp tác rất tốt,cho nên, rất xin lỗi. . . . . ."

      "Hạ tiểu thư, điều kiện của phù hợpyêu cầu của chúng tôi. . . . . . Chờ, tôi nhận điện thoại. . . . . . Xin lỗi, Hạ tiểu thư, xin hỏi, cùng Chung thiếu có quan hệ gì?"

      . . . . . .

      Lần thứ N vấp phải trắc trở, Hạ Tử Ca rốtcục cũng từ bỏ. cho là luôn có kỳ tích, lại phát ra là kỳ tích hoá ra chỉ là lừa mìnhdối người . Ngồi ở hành lang công viên, nhìn lámùa thu bay xuống, đột nhiên buồn cười,khóe miệng kéo ra, cũng phải cười, mà là khóe mắt chảy xuống giọt nước. Nâng cánhtay lên lau giọt nước mắt, bộ mặt vui vẻ trởlại, giấu mất mát trong đôi mắt.

      Đều mùa thu là kế hoạch lớn nhất củađời người, nhưng đối với - nhân viên phục vụ, mùa này chỉ có lạnh lẻo. Lẳng lặng ngồi chốc lát, cho đến khi trời chiều biến mất, Hạ Tử Ca từ từ đứng lên, tới thùng rác, ngóntay nắm xấp lý lịch, sau khắc, toàn bộ vứt vào thùng rác.

      Nhân viên chuyên nghiệp, hoá ra chỉ là vụngiấy.

      Tập đoàn Mộ thị cao vút trong mây, kiến trúc lộ ra vẻ xa hoa quý phái, là tập đoàn lớn mạnh, đầy đủ về mọi mặt

      Mà năm năm trước, chủ tịch tập đoàn Mộ thịtừ Mỹ trở về, chỉ có duy nhất đứa con trai là Mộ Diễn. Vì thế đảm nhiệm luôn chức vụtổng giám đốc

      "Mộ tổng, tất cả các hạng mục được báo cáo xong, chỉ còn lại thủ tục làm, dự tính ba tháng sau hạng mục có thể khởi động. Đây là toàn bộ hồ sơ của các nhân viên, sau ba thàng có thông báo tuyển dụng"

      Chương bí thư đem mấy văn kiện thả bàn làm việc của tổng giám đốc, chờ đợi tổng giám đốc đại nhân xác nhận ký tên.

      Mộ Diễn khóe miệng thâm thuý, nhớ lạibộ mặt quật cường kia, hơn tháng qua, chưa từng nhận được bất kỳ về tin tức về . Hôm đó, bởi vì tạm thời có việc gấp, anhvội vàng rời , cho là cuối cùng tìm đến , ngược lại .

      Ba phút đồng hồ sau, bàn làm việc văn kiện động chút nào, Chương bí thư xinhđẹp mắt xếch hướng bàn làm việc, vẻ mặt lạnhnhạt để ý của tổng giám đốc. Hợp tác nhiều năm như vậy, dễ dàng đoán ra, Tổng giám đốc đại nhân thất thần.

      hiểu nổi ai có thể làm cho Tổng giám đốc của chúng ta trở nên như vậy?

      "Chớ đoán, phát sinh bất kỳ chuyệngì." Mộ Diễn thanh trầm thấp cắt đứt phán đoán của Chương Tiểu Hiền, cúi đầu lật xemđống văn kiện, " cho toàn bộ nhân viên, ở tất cả các hạng mục, còn cần thêm những người có quan hệ xã hội, phải có cả những người có kinh nghiệm ở quán bar, đồng thời nhát định phải có kiến thức chuyên nghiệp, hơn nữa phải là người ở địa phương"

      "Phải" Chương Tiểu Hiền nhận lấy văn kiện, ánh mắt quay vòng, cầu như vậy , phảng phất có ý gì đó, nhất định có gì mờ ám, vì vậy thử dò xét hỏi, "Mộ tổng, ngài có ngườiđã chọn trước sao?"

      Bút máy "ba" tiếng rơi mặt bàn, Mộ Diễn nhàng dựa vào phía sau "Chương bí thư, nếu như quá rỗi rãnh, tôi ngại để cho vô bận rộn hơn chút. . . . . ."

      "Ô Ô, quá mọn, hôn lễ của tôi vì chậm trễ ba tháng, còn muốn như thế nào nữa, là muốn tôi bụng to bước vào lễđường sao?" Chương Tiểu Hiền trừng mắt, hận được nhào tới đấm vào mặt của .

      " ra , tôi ngại." Chương Tiểu Hiền cơ hồ hộc máu. cùng Mộ Diễn nóichuyện, tất cả lời phảng phất có chút tác dụng nào.

      Chương Tiểu Hiền giận đùng đùng cầm văn kiện ra ngoài, nhanh đến cửa, lại đột nhiêndừng bước, "A, quên cho biết, Mộ tổng, mới vừa rồi phu nhân điện tới cần tham gia yến hội vào buổi tối thứ hai . Phu nhân an bài, nhất định phải tham gia đúng lúc."

      xong, để ý phản ứng của người phía sau, Chương Tiểu Hiền nhanh chóng vọt ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, cũng vì ý nghĩ trả thù mà ủng hộ chuyện này.

      Ba tháng trước, nàng có hôn ước, chỉ bởivì câu đùa, liền bị Mộ tổng giám đốc lưuđày, buộc hôn lễ của phải kéo dài. Đáng đời lần này trả thù .

      Hẹn hò? Mộ Diễn giơ tay lên nhéo chân mày,tháng này uyển chuyển cự tuyệt mấy lần, đoán chừng lần này cách nào từ chối . Huống chi, Mộ thị quả cần cơ quan tài chính ủng hộ.

      Con ngươi đảo quanh chút, Mộ Diễn lấytay nhấn dãy số: "Dung tỷ, ta cần tiểuthư có quan hệ xã hội đàm phán, cầu củata rất đơn giản, trình độ học vấn cao, từng cókinh nghiệm ở hộp đêm. . . . . . Về phần tiền giới thiệu, chỉ cần trúng tuyển, bà cứ ra giá. . . . . ."

      # Có sủng nhưng được mấy đâu bạn, toàn ngược nữ chính thôi :-<
      có đoạn ngược nam chính bạn ạ :)) chung truyện khôg kém phần hấp đâu, chỉ tội ngược nữ chíh nhiều quá thôi ( À mà mong các bạn đọc truyện thấy lỗi sai của mìh (lỗi dùng từ, lỗi ctả) cho mình với nha, để mình sửa, các bạn bỏ ra ít tgian để mìh sửa cho bộ truyện tốt hơn nha cảm ơn

      Chương 9: Chật vật gặp nhau

      Mộ thị làm việc ở Cao ốc, nổi tiếng về mặtkiến trúc, ánh mặt trời cao vút xuyên qua nhữngtầng mây, ai là ngưỡng mộ, thậtchói mắt. Cảm giác bị áp bách khiến cho Hạ Tử Ca khó chịu

      Trước hôm nay vẫn còn lo lắng cho tương lai sau này, nơi nào chịu nhận , áplực cơ hồ muốn đem ép vỡ, hận khôngthể tại chỗ xe nát Chung Nham ra.

      Hạ Tử Ca hiểu, ba bị bắt bỏ tù, vì sao Chung Nham còn bỏ qua cho , làm hết sức tránh xa , đem tất cả tôn nghiêm ném lại, hèn mọn sống sót, vì sao vẫn cho con đường .

      Ngày hôm qua Dung tỷ điện thoại, khiến Hạ Tử Ca ở bóng tối tuyệt vọng thấy được đường ánh sáng. Nam Bình thị, Mộ thị đều cần những người biết giao tiếp , mà cũng rất phù hợp điều kiện thi tuyển.

      Những năm gần đây, Mộ thị bắt đầu lướt qua bất động sản, kiến trúc, vật liệu xây dựng hành nghề, ở Nam Bình thị kiến tạo hai trung tâmthương nghiệp, khi bắt đầu phiên giao dịch có hiệu quả rệt.

      bước ra khỏi thang máy ở lầu ba , Hạ Tử Ca mơ hồ, đúng phải khoa trương Mộ thịrất giàu có

      Lầu ba phòng tuyển chọn nhân viên, mùi nước hoa hàng hiệu ở trong khí hoà vào nhau, tản ra nồng nặc.

      Mọi người tới đây nộp đơn, đông nghịt người. Hạ Tử Ca ai oán , nhớ Dung tỷ qua điều kiện tuyển dụng nơi này : , trình độhọc vấn cao; Hai, từng có kinh nghiệm làm trong hộp đêm.

      Công việc ở CK, chưa từng có quan hệthân thiết với ai, cho nên cũng hiểu những người khác đến tột cùng là như thế nào , cho là, điều kiện như vậy nhất định khôngnhiều người lắm, nhưng nghĩ. . . . . .

      "Ai nha, Tử Ca, cũng tới đây sao." Thướt tha xinh đẹp, cái eo nhắn, người làchiếc quần dài đầy hoa, Hạ Tử Ca giật mình

      "Ghét , Tử Ca, thế nào nhìn người ta như vậy?" Thanh ngọt ngào khiến người ta tê dại,Hạ Tử Ca giật mình lần nữa, là tiểu thư nổi danhở CK, Đinh Linh.

      " . . . . Thế nào lại tới chỗ này?"

      "Dung tỷ cho biết sao, dù sao tôi cũng là tiểu thư, kinh nghiệm lại đầy mình, có thua kém ai."

      " có. . . . . . Kém. . . . . ." ?

      "Ô, cho là quan hệ giữa nhân viên vàkhách hàng chỉ đơn thuần như vậy thôi sao? Xùy, xem chút ăn mặc cái gì thế kia."Đinh Linh che miệng cười tiếng, khinh miệt liếc Hạ Tử Ca, cái loại xem thường người khác khiến cho Tử Ca muốn nổi đóa.

      Những người khác nghe Đinh Linh , rối rítnghiêng đầu nhìn sang, cười vang khe khẽ ngừng.

      . . . . . .

      Cúi đầu xem người mình chút, mộtcái áo sơ mi trắng và cái vày màu đen, nhìn cảhành lang thi nhau đua sắc, đủ loại màu, Hạ TửCa rất im lặng. Nghiêng đầu nhìn sang bên, giả vờ mình đối với mấy người đó thèm để ý.

      Nhưng là, thầm rất nhanh bàn tay lại tiết lộ rằng trong lòng khát vọng công việc, cần gấp phần công việc, coi như bị tất cả mọi người xem thường, cũng muốn ở trước mặt Chung Nham phải yếu thế .

      trận huyên náo vang lên, tầm mắt mọingười đều tập trung vào cánh cửa thang máy vừa mở ra, khoác mình bộ tây trang,dáng người thon dài cao ngất hút hết mọi ánhnhìn.

      tay để ở trong túi, tay tùy ý rũxuống, đôi mắt đen như mực, hướng thẳng tới phòng tiếp tân.

      "Tổng giám đốc, chuẩn bị xong." Quản lýnhanh chóng nghênh đón.

      "Lập tức bắt đầu." Giọng trầm thấp, nhàn nhạt phân phó.

      "Oa. . . . . . Tử Ca, rất đẹp trai, bị người như vậy ôm nhất định rất có cảm giác, xem cóđúng hay ." Đắm chìm trong suy nghĩ củamình, Hạ Tử Ca bị Đinh Linh lôi kéo, đột nhiênhồi tỉnh

      Nhưng là, đáng chết, người nào đẩy mộtcái.

      Đột nhiên thân thể lảo đảo xông về phía hành lang, Hạ Tử Ca còn tới kịp xem tìnhhuống chung quanh là gì người ngã xuống.

      Phanh!

      Ai da , ngã nhào mặt đất, cánh tay bị chống đỡ mặt đau muốn chết "Đáng chết!"

      "Cảm tạ nghi thức nghênh đón của , nhưngmà thời gian của tôi có hạn." Ý là, chớ cản đường.

      Hạ Tử Ca cúi thấp đầu, chỉ có thể nhìn đến đôi giày da hàng hiều, bình tĩnh đứng ởtrước mặt . Hạ Tử Ca hốt hoảng đứng lên.

      Nếu như chẳng qua là giọng kia cóphần khiến nghi ngờ, ánh mắt lạnh nhạt, Hạ Tử Ca hy vọng mình xác nhận nhầm. Khuôn mặt này, giờ phút này ít phần gian ác, nhiều hơn phần tỉnh táo cùng lạnh nhạt.

      "Phong cảnh tệ." Mộ Diễn con ngươi liếc xem qua bộ ngực của , khóe miệng khơimào châm chọc , cất bước lướt qua người của .

      Hạ Tử Ca mặt cơ hồ hồng có thể rỉ máu, ông trời, ngươi còn muốn tiếp tục bêu xấu tôi đến khi nào, áo sơ mi màu trắng vì động tác lúc nãykhiến cho áo ngực của như như .

      "A! Tử Ca, tôi muốn ra ngoài kia, kiếmcái bao chui vào !" Với tiếng gọi kinh thiên động địa, để cho tầm mắt mọi tập trung người Hạ Tử Ca.

      Đinh Linh, lão nương muốn làm thịt ngươi!
      Chương 10: thích hợp

      Chung quanh mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm .

      Hạ Tử Ca cảm giác mình như sinh vật lạ,cũng hi vọng giờ phút này lập tức phát sinh bạođộng

      Đáng tiếc chính là, chuyện gì cũng có phát sinh. Chỉ có Đinh Linh đanghưng phấn nhìn về phía người đàn ông kia cất bước gọi, "Ai, Tử Ca, đúng người với ngườinày có quan hệ rồi, tại sao trước với tôi, phải chạy đêm mệt, quả mất hứng. . . . . ."

      "Câm miệng!" Lạnh lùng cắt đứt lời của Đinh Linh , Hạ Tử Ca lạnh nhạt nhìn ta, cảngười lạnh như băng ai có thể nhìn ra tâmtình của

      Tử Ca dựa vào vách tường, sau lưng lạnh lẽo thấm vào thân thể, để cho tỉnh lại, bước chân thong dong vào

      Hạ Tử Ca tự cho là có được côngviệc này dễ như trở bàn tay, chỉ biết mìnhquả cần phần ổn định thu nhập, nắmthật chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hít sâumột hơi.

      Vô luận như thế nào, làm nhục cũng tốt, giễu cợt cũng được, nếu như có thể kiếm được công việc, Hạ Tử Ca chấp nhận đánh đổi .

      "Vương Thanh, Liễu Cười Cười, Hạ Tử Ca. . . . . ."

      Nhân viên xinh đẹp cầm tập hồ sơ lý lịchtrong ty, bị thét tên Hạ Tử Ca đột nhiên hồitỉnh.

      Tử Ca nhanh chóng sửa sang lại tâm tình, cúiđầu thấy mình rớt nút cài áo sơ mi, cắnrăng cái dứt khoát chế trụ bộ ngực. đem áo sơ mi kéo cao lên, lộ ra cái eo thon , thả bộ tóc dài xuống, áo ngực như như .

      Chỉ trong nháy mắt, trở nên hấp dẫn thu hút hơn tất cả mọi người ở đây

      Có 4 người là quản lý Liêu Tuấn Vĩnh, tổng giám đốc Mộ Diễn, thư ký tổng giám đốcChương Tiểu Hiền và người nữa thuộc bộ quản lý giao tiếp Thường Minh Tụ.

      Tử Ca ngồi vào chỗ của mình sau ngước mắt nhìn lướt qua 4 người họ, hai nam hai nữ phối hợp cùng nhau, chẳng qua là thấy ánh mắt ràng khinh miệt của bộ quản lý giao tiếp, Tử Ca nắm chặt tay.

      Mộ Diễn đơn giản lật hồ sơ xem, khẽ nângđầu hỏi thăm, "Trợ lý của tổng giám đốc đãphỏng vấn xong rồi?"

      "Phải kế tiếp là quan hệ xã hội phỏng vấn."

      Mộ Diễn ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên,ánh mắt của rất lạnh rất nhạt, có bất kỳ cảm xúc, chẳng qua là nhìn cách ăn mặc củaHạ Tử Ca dừng lúc, ngay sau đó phân phó, "Bắt đầu ."

      Phỏng vấn rất đơn giản, đầu tiên là tự giớithiệu mình, trình bày những gì biết khi làm việc. Thêm nữa là những câu hỏi ngẫu nhiên.

      "Hạ tiểu thư, mạo muội hỏi câu, ngươicùng tổng giám đốc quen biết sao?" Liêu Tuấnvĩnh liếc mắt nhìn Hạ Tử Ca vô cùng tỉnh táo,hỏi .

      ta vô cùng tuấn, nụ cười vô cùng ấm áp, nhưng đôi mắt sau tròng kính lại có nhạo báng.

      Mộ Diễn khẽ nhíu mày, liếc về phía LiêuTuấn Vĩnh trong ánh mắt ràng tràn ngập cảnh cáo.

      "Liêu quản lý, tôi cho là vấn đề này hỏiMộ tổng giám đốc thích hợp hơn."

      Mộ Diễn liếc mắt nhìn , cả người dựa vào ghế đằng sau, điều chỉnh tư thế thích hợp, dù bận vẫn ung dung nhìn Liêu Tuấn Vĩnh cùng Hạ Tử Ca cái, ánh mắt ràng cho bọn họ biết, xin tiếp tục, ta thờ ơ.

      "Hơn nữa, tôi là thích hợp với trả lời vấn đề này, có hay liên quan sao."

      "Ha ha, quả liên quan, Hạ tiểu thư cần khẩn trương, tôi chỉ là tò mò mà thôi." Liêu Tuấn Vĩnh lấy tay đẩy mắt kính, nhìn về phía bên kia, ý bảo mình có vấn đề .

      "Hạ tiểu thư, ngươi từ trước đến nay phỏng vấn đều mặc quần áo xốch xếc như vậy sao? Tôi xem trình độ học vấn rất cao vì sao phải hộp đêm?" Thường Minh Tụ cố ý gâysự.

      Ở trong mắt của ta mà , những ngườinhư vậy tất nhiên xứng với Mộ Diễn.

      "Thường quản lý, quần áo xốc xếch cũng tuỳtrường hợp, tôi tin tưởng Mộ thị biết thế nào đểduy trì hình tượng, về phần tôi vì sao làm ở hộpđêm, tôi cảm thấy lý do cũng quan trọng, quan trọng là ... Nếu như tôi trải qua côngviệc như vậy, cũng phù hợp với yêucầu của công ty. Thường quản lý là lãnh đạo, hơn tôi, có đúng ?"

      Cứ như vậy trả lời, khiến Chương Tiểu Hiềnmuốn vỗ tay khen ngợi , Thường Minh Tụ này ỷ được Mộ Diễn dung túng, chuyên làm càn khiến người ta chán ghét

      "Hạ tiểu thư, tuỳ vào cá tính từng việc, cho rằng có thể phù hợp với cầu chúngtôi đưa ra sao?." Trầm thấp giọng vang lên, vẫn chưa từng mở miệng Mộ Diễn ngước mắt nhìnHạ Tử Ca chậm rãi .

      " thích hợp, người khác tiếp tục."Cùng Liêu Tuấn Vĩnh xong, Mộ Diễn đứng lên ra ngoài. lần này, để cho ChươngTiểu Tiền và tất cả mọi người ở bên trong lấy làm kinh hãi.

      thích hợp.

      câu đem Hạ Tử Ca đánh trở vềnguyên hình.

      Phòng tiếp tân đóng lại, Hạ Tử Ca đột nhiên thức tỉnh.

      muốn, muốn cứ như vậy kết thúc, muốn cứ như vậy mất công việcnày bởi vì Chung Nham vì vậy áp bức .

      "Đợi chút"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Tôi muốn công việc này ( )

      "Đợi chút!"

      để ý tới ánh mắt mọi người nhìn ,Hạ Tử Ca cuống quít đứng lên ra bên ngoài đuổi theo. Câu nó đó của là quyền tối cao,nếu như thích hợp, chútcơ hội cũng có.

      Cửa thang máy đóng lại, cũng như ánh mắt hờ hững thèm nhìn

      Ánh mắt đó, côi như là khí, khôngmột chút hứng thú

      "Ai da, biết thương hoa tiếc ngọc làgì."

      Cửa thang máy hoàn toàn khép lại, Chương Tiểu Hiền liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, toả ra khí chất đầy mê hoặc, nếu như khôngphải hiểu quá về , Chương Tiểu Hiền cũng quỳ gối dưới chân lâu rồi

      "Thương hương tiếc ngọc?" Mộ Diễn cười lạnh tiếng, cúi đầu liếc cái, " cho rằng tôi là Lữ Phương sao, chỉ cần là con ai cũng đều có thể thương tiếc?"

      ". . . . ."

      "Phụ nữ xinh đẹp còn nhiều mà, chẳng qua là bước chân vào cái thùng nhuộm, còn muốn mình trong sạch, khỏi buồn cười." Khạc ra lời lạnh nhạt, Chương Tiểu Hiền liền im lặng.

      biết đúng hay sai, chẳng qua là bất đồng quan điểm, như thế mà thôi.

      Đứng ở thang máy bên ngoài, Tử Ca lo lắngnhìn con số ngừng kéo lên, muốn xác nhận xem dừng ở tầng nào, chung quanh xìxào bàn tán cũng lọt vào lỗ tai của , nóng lòng, giọng trầm ấm vang lên.

      "Hạ tiểu thư, tầng 15."

      Tử Ca nghiêng người, liền thấy quản lý Liêu Tuấn Vĩnh mỉm cười nhìn . Tử Ca sửng sốt chút, mặc dù hiểu tại sao lại báocho mình, nhưng là tin tức này đối với , rất cần.

      "Cám ơn." xong, Tử Ca xoay người bướcnhanh về phía cầu thang.

      Liêu Tuấn Vĩnh muốn xem chuyện vui

      "Mộ tổng , thích hợp." Đột nhiên giọng cất lên, Liêu Tuấn Vĩnh mặt tươi cười từ từ trở nên khinh thường.

      "Thường quản lý, vẫn chưa có ý kiến chính xác, cho rằng gì cũng được sao?" xong, Liêu tuấn vĩnh xoay người tránh ra.

      Để lại Thường Minh Tụ tức giận ngút trời,dáng vẻ như ghen tỵ.

      Đáng chết, coi như có được trúng tuyển, tôi cũng để cho có ngày nào được yên!

      Chương 12: Tôi muốn công việc này ( hai )

      Tử Ca leo lên tầng 15 thời điểm này cả người cơ hồ mệt lả, trán lưu lại những giọt mồ hôi, giày cao gót cầm ở trong tay, cặp mắt lo lắng nhìn về phía phòng Tổng giám đốc, liềulĩnh xông tới.

      "Có thể, thao tác theo ý nghĩ của , trongvòng ba ngày tôi thấy hiệu quả. . . . . ." Mộ Diễnđiện thoại trong tay vẫn chưa hết, cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra.

      Chương Tiểu Hiền bất đắc dĩ buông tay, ý làcô ngăn cản kịp. Mộ Diễn khẽ gật đầu, ýbảo lui ra. Chương Tiểu hiền thức thời đóng cửa lui ra ngoài, phòng làm việc lớn như vậycòn xót lại hai người là Tử Ca cùng Mộ Diễn .

      Cả phòng làm việc bố cục đơn giản, điểmsáng duy nhất là cái cửa sổ thiết kế theo phong cách phương Tây, kèm theo mấy cái ghế salonbọc da báo để sát vào bên, đơn giản tạothành phòng tiếp khách . Cả khu làm việcbày biện như vậy làm cho người ta thấy rất phùhợp với phong cách của Mộ Diễn .

      Mộ Diễn còn chưa nghe điện thoại xong, TửCa cúi đầu quan sát mình thân chật vật cóchút khổ thể tả, vì sao mỗi lần ở trướcmặt của lúc nào cũng bày ra bộ dáng hốt hoảng, nhếch nhác

      Cúp điện thoại, Mộ Diễn từ ghế xoayđứng lên, thân hình cao lớn từng bước từng bước chậm rãi đến gần Tử Ca, cái loại ép bứcđó làm cho Tử Ca nhịn được lui về phíasau, cho đến khi sống lưng chạm váchtường, thể lui được nữa.

      bình tĩnh ưu nhã tựa như trêu đùamột con thỏ, Tử Ca cực hận loại cảm giác yếuthế , nhưng bây giờ phải nhìn, có bấtkỳ biện pháp gì thay đổi khí tại.

      Giữa hai người khoảng cách gần đến nỗi thể gần hơn nữa, Tử Ca ngẩng đầu lên,tránh khỏi hô hấp của mình trực tiếp đụng chạmđến vạt áo của , cẩn thận hô hấp, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.

      Mộ Diễn khóe miệng câu khởi cười, hài lòngvới phản ứng của , phảng phất tất cả đều bị nắm trong bàn tay, ngón tay của nhẹnhàng đặt trước ngực , dán lên da thịt của cônhẹ nhàng xoay tròn, cảm giác tê dại lại ngứangáy, khiến thân thể Tử Ca khẽ run cái.

      Mộ Diễn thưởng thức phản ứng của trước mắt, nhanh chậm trêu chọc, trầm mặc tính toán. Tử Ca thiếu kiên nhẫn, hít hơi sâu, cố làm trấn tĩnh nhìn về phía Mộ Diễn, "Mộ thiếu, tôi quả cần côngviệc này, hơn nữa, tôi cho là tôi có thể đảm nhiệm nó."

      Ánh mắt của trong suốt , chưa từngthấy ánh mắt nghiêm túc này , Mộ Diễn ánh mắt trầm xuống, bộ dáng như vậy của khiếnnội tâm của trở nên tồi tệ, muốn liều lĩnh xébỏ toàn bộ.

      "Tại sao tôi phải tin tương có thể đảm nhiệm nó?"

      Thanh của rất lạnh rất nhạt, rất vô tình. Nhưng ngón tay mang theo nhiệt của chậm rãi dao động cổ Tử Ca , khiến côkhông thể được, ngón tay thon dài dọc theoda thịt trượt xuống, có bất kỳ trở ngại nào dò vào bên trong áo lót, nắm được quả đào trước ngực .

      " . . . . ." Tử Ca thất thanh thét chói tai, định khạc ra vài chữ lại phải bị khốngchế nên lời.

      Mộ Diễn động tác nhàng, thân thể anhhơi cúi, miệng dán vào tai Tử Ca , giọng cảnh cáo, "Đừng lên tiếng, tôi ngại để cho mọi người ở bên ngoài nghe được đâu. . . . . . Dĩnhiên, nếu như cũng để ý. . . . . ."

      Khóe miệng của lại dính vào người côgiễu cợt cười, ngón tay thon dài ở ngực của côlàm loạn, vuốt ve, Tử Ca bị trêu chọc hai chân vô lực, bàn tay bắt được cánh tay củaanh di chuyển người mình, cắn chặt môi im miệng muốn phát ra thanh khác.

      "Thế nào, rất hưởng thụ?" Ngón tay dùng lực, quả đào trước ngực bị hai ngón tay củaanh hung hăng kẹp lại, Tử Ca sắc mặt đột nhiên trắng bệch, hàm răng cắn chặt môi, cơ hồ muốncắn ra máu.

      " phải biết, ai cứu , đồng nghiệp tìm cách tránh xa , nếu aicho điều kiện, như vậy làm sao bây giờ?" Mộ Diễn buông tay ra, thần sắc trong nháy mắt lạnh nhạt, "Nếu như thể tự cứu mình, ai cứu được ."

      Sắc mặt Tử Ca lần lượt thay đổi, ra là, phải là muốn sàm sỡ , chẳngqua là thử dò xét , đối với loại tìnhhuốnng này xử lý ra sao.

      " ra ngoài , Mộ thị cũng sẽkhông chiếu cố cho những người vô dụng, Liêuquản lý an bài cho , về phần có trình độ như thế nào, còn tuỳ thuộc vào bản thân."

      Tử Ca cả người mệt lả dọc theo vách tường trợt xuống, đôi môi ra câu khôngphục, "Tôi phải là người vô dụng, nếu như để cho tôi thử. . . . . ."

      "Đợi , . . . . . . là. . . . . . Tôi có thể?"

      Chương 13: Phí cho đêm đầu tiên

      Đứng ở sát bên cửa sổ, Liêu Tuấn Vĩnh khẽđẩy mắt kính, quay đầu lại hài hước nhìn về phía bàn làm việc của Mộ Diễn, " ấy khôngphải là món ăn của "

      "Có ích là tốt rồi. Để cho Tiểu Hiền bổ túc cho ta rồi đem thả vào bộ phận giao tiếp."

      "Ô? Khó có người khiến đối đãi tốt nhưvậy. Thế nào, sợ Thường Minh Tụ ăn ấy phảikhông?" Liêu Tuấn Vĩnh cười khẽ, đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Mộ Diễn.

      " Vạn Chung cũng coi trọng mảnh đất kia." nhàng nhéo mi, Mộ Diễn con ngươi lạnhnhạt bắn ra bốn phía, "Chung Nham muốn, tôi cũng muốn, thử xem, tôi có bao nhiêu phầnthắng?"

      Chung Nham là bạn thuở ấu thơ của con Hạ Xương Nguyên . Cái thân phận này, đáng giá. Liêu Tuấn Vĩnh nhàng cười mộtcái, " đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn thâm độc nào để có được cái mình muốn."

      ", tôi là thương nhân chỉ làm chuyệnliên quan đến thương nhân." Mộ Diễn cười, trong tay cầm tấm chi phiếu, nét bút rồng bay phượng múa viết ba chữ "Đêm đầu tiên"

      "Mộ thiếu, đêm hôm đó, ngài cảm thấy nhưthế nào? Phải , tư vị của ngài khiến tôi rất hài lòng, đáng tiếc chính là, ăn uống no đủ rồi liền phủi mông đúng quá đáng tiếc, đây là trảlại cho , tôi nghĩ đêm đầu tiên lại trị giá nhiều như vậy."

      này rất phách lối, lại dám chê bai năng lực của , rất mong đợi, nhìn xemcô có thể tiếp tục càn rỡ tới mức nào.

      Mấy ngày ngắn ngủn, cả tập đoàn Mộ thị nội bộ truyền tin, vũ nữ CK danh chính ngôn thuận bước vào Mộ thị dưới đồng ý của tổnggiám đốc

      " chính là Hạ Tử Ca, vũ nữ CK ."

      "Dáng dấp cũng kiều đấy chứ, tổng giámđốc khẩu vị nặng, các đương kim tiểu thưđều muốn lại thích ta!"

      Hạ Tử Ca mang theo đống văn kiện Chương Tiểu Hiền nhờ photo, tụ tập cùngnhau chuyện phiếm, mặt hứng thú nhìn Hạ Tử Ca cái.

      Mấy ngày nay ở Mộ thị lời ra tiếng vào ít, mọi người đều đem ra bàn tán mua vui. Chương Tiểu Hiền rất bội phục trẻtuổi xinh đẹp này, cũng từng thấy mặt tỏ vẻ bất mãn hay tức giận, mộtmạch bình tĩnh cùng lạnh nhạt.

      " chịu đựng rất giỏi nha" chịuđược Chương Tiểu Hiền cười hỏi

      "Tôi còn có nhiều chuyện phải làm, tính toán mấy chuyện đó làm gì, dù sao cũng có rơi miếng thịt nào." - Hạ Tử Ca quen vớinhững lời này. Ở Ck, hạng người gì cũngđã thấy qua, nếu như như thế, làm sao sống nổi.

      "Vô luận như thế nào cũng thể sánh với Thường quản lý, ít ra biết dùng những thủ đoạn hạ lưu ."

      " cần so sánh tôi với ta, ta cũng chỉ là tiểu thư bước ra từ hộp đêm, nên thể là Quan Bồ Tát được."

      "Đúng, thể so sánh."

      "Này, nghe ở hộp đêm đều phải trải qua chuyện đó cùng đàn ông, tránh được."

      "Chuyện gì kia?"

      "Ghét, nên ra ngoài, đương nhiênlà lấy lòng đàn ông đó. . . . . ."

      "Ai nha, thiệt là. . . . . ."

      Phốc. . . . . . định ấn nút máy in Chương Tiểu Hiền tay run lên.

      "Chương tiểu thư, Mộ thị tôn trọng ngôn luậntự do, thỉnh thoảng cũng có thể câu, cóđúng hay ?" Hạ Tử Ca xinh đẹp cười mộtcái, ngón tay thon dài đặt lên môi.

      Thỉnh thoảng phản kích, có thể giúp con người ta khỏe mạnh

      Chương 14: Phản kích

      Chương Tiểu Hiền trợn mắt hốc mồm, nghĩ lại quyến rũ như vậy.

      chỉ thấy Tử Ca nhàng để tay lên tường, chân co lên cọ cọ vào tường cái, nhìn rất hấp dẫn. Chương Tiểu Hiền dám cam đoan, nếu như giờ phút có người đàn ông nào ở đây nhất định phải chảy máu mũi.

      "Ngay cả người đàn ông cũng lấy lòngkhông được, còn là phụ nữ sao?"

      câu , khiến cho nghỉ ngơikia cau mặt, Thường Minh Tụ nắm cái ly trêntay như muốn bóp nát nó, con ngươi xinh đẹpbắn ra các tia nguy hiểm.

      "Hạ Tử Ca, nơi này là Mộ thị, phải làCK, tốt nhất nên biết vị trí của mình."

      "A, tôi chỉ mang hình ảnh quen thuộc đếncông ty, ngờ lại làm phiền lòng Thườngquản lý ." Xinh đẹp cười cái, Hạ Tử Ca chuyển sang Chương Tiểu Hiền, "Nhưng là, Thường quản lý, tôi nhớ ở Mộ thị nhân viên đâu có lợi dụng giờ làm để soi mói người khác"

      Tiếp thu được ánh mắt của Hạ Tử Ca, Chương Tiểu Hiền nhấp môi cố gắng nghiêm chỉnh trả lời, "Có chuyện như vậy sao?"

      "Hạ Tử Ca, giỏi , Mộ thị cũng khôngtới phiên tới giám thị." Thường Minh Tụ cắn răng hận , nặng nề ném cái ly ở trong tay, ra khỏi phòng nghỉ ngơi.

      Những người khác vừa nhìn thấy cảnh này cũng sớm giải tán, Hạ Tử Ca rũ cánh tay xuống, hướng về phía Chương Tiểu Hiền cười , "OK, giải quyết."

      Nếu như, Thường Minh Tụ có thể để vào mắt, dù sao qua thời gian ngắn trở về chỗ của mình; nhưng là Mộ Diễn, phải cẩn trọng.

      "Tử Ca, tôi phải nhắc nhở , chớ xem thường bất kỳ nào. Vốn là ThườngMinh Tụ gây với trước , nhưng Mộ tổng đặc biệt dặn dò, muốn tôi trước dẫn làm quen chút, ngươi thông minh như vậy cũnghiểu." Làm việc phải biết suy nghĩ, đừng quáphách lối.

      Chương Tiểu Hiền xong, hề giải thích xoay người rời .

      Hạ Tử Ca thấy Chương Tiểu Hiền rời ,khóe miệng hơi kéo ra thành nụ cười, ấm áp bình thản, "Hiền tỷ, cám ơn." Tuy lời củaChương Tiểu Hiền có chút chói tai, nhưng biết là vì muốn tốt cho

      Trở lại phòng làm việc Thường Minh Tụcàng nghĩ càng giận, ở Mộ thị ai cũng nể mộtphần, đàn ông say mê vè đẹp của , phụ nữ coi như là ghen tỵ cũng dám thể ramặt, Hạ Tử Ca, lại dám. . . . . .

      "Thường quản lý. . . . . ." Cửa phòng làm việcmở ra, đứng ở của là thanh tú.

      "Ai cho tiến vào, biết gõ cửa sao?"

      Lý Hiểu Hà cổ co rụt lại, sợ cái ngườinày, mới vừa tốt nghiệp có thể tiến vào Mộ thị dễ dàng, cho nên phải làm việc rất cẩn thận

      "Tôi có gõ cửa. . . . . ." Chẳng qua là có nghe được, lời này Hiểu Hà dám ra khỏi miệng.

      Thường Minh Tụ nhịn được khoát tay, "Chuyện gì?"

      "Mẹ tôi ngã bệnh phải làm giải phẫu, tôimuốn xin mấy ngày nghỉ về thăm nhà chút."

      "Lúc này có biết công ty rất bận , lại muốn xin nghỉ?"

      "Tôi biết, nhưng là. . . . . ."

      " ra ngoài , tôi cho phép nghỉ."

      Hiểu Hà gương mặt ủy khuất, nhưng lại cách nào ra, chỉ có thể ngoan ngoãnđi ra ngoài, chẳng qua là mới vừa tới cạnhcửa liền bị gọi lại.

      "Đợi chút, như vậy , tôi chỉ cho bảyngày, trở về chăm sóc mẹ tốt."

      "? Tôi cần đến bảy ngày, ba ngày là đủ rồi."

      " lâu rồi mới được về thăm nhà, ở lại lâumột chút. Tốt lắm, ra ngoài ."

      Đợi khi cửa phòng làm việc đóng lại, ThườngMinh Tụ gương mặt xinh đẹp đột nhiên lênmột nụ cười, ngón tay lưu loát nhấn dãy số,"Mộ tổng, tôi có người nhân viên xin nghỉ phép dài ngày vì mẹ ta phải phẫu thuật, tôi cần người đến trợ giúp cho công việc của mình."

      Chương 15: Tối này, tôi và ()

      "Tử Ca, hạng mục thứ 11 báo cáo ra sao rồi?"

      "Lâm tỷ, biên chế tốt lắm rồi"

      đến Mộ thị được tuần, trong thời gian này Chương Tiểu Hiền đem an bài làm trợ lý, lương ở Mộ thị rất cao , công việc có nhiều khẩn trương mà nhiều hạn chế, chophép xuất chút ít sai sót, phần lớn văn kiện đều phải giao cho chủ ngành phê duyệt.

      Lâm Huyên Dương lấy tay nhận lấy văn kiện lật xem lần, đôi đôi mắt đẹp kinh ngạc,trợn mắt nhìn đứng lên, " tốt quá, giúp được cho tôi rất nhiều việc. Mấy ngày nay tôi đều bận rộn đến điên rồi, thiếu chút quên mất mọi chuyện. Buổi chiều họp, cùng theo tôi cùng nhau tham gia hội nghị ."

      Mộ Diễn trở lại?

      Hạ Tử Ca đầu ong cái, trong khoảng thời gian này Mộ Diễn xuất ngoại , cho cũngkhông chạm mặt với , nhưng đột nhiên ý thức được khoảng cách của gần nhưthế, nhưng theo bản năng muốn tránh xa.

      "Lâm tỷ, tôi tham gia có được ? Tôi chưa quen với mọi thứ ở đây. . . . . ."

      "Thời gian còn kịp rồi, tôi còn muốnchuẩn bị những tài liệu khác, cái báo cáo này là viết , đến lúc đó cũng chỉ phụ trách giảnggiải bài báo cáo này là tốt rồi. có chuyệngì, cần tiếp xúc với Mộ tổng, thừa cơhội này cũng biểu năng lực của mình , chừng ở lại làm trợ lý cho tôi đấy."

      "Tử Ca hay là ngại Mộ tổng, có phảiđã say mê ta rồi ?" Tề Điềm Điềm cười hì hì tới đây nhạo báng , những ngườikhác cũng nhìn với ánh mắt hứng thú

      Hạ Tử Ca mặt liền đỏ lên, có thể vô tìnhđể người khác giễu cợt làm nhục, nhưng mà vớichuyện này khác

      "Ai nha, đúng là đỏ mặt rồi kìa."

      "Da mặt ta rất dày, nhưng mấy sao lạithích trêu đùa tôi đến như vậy, tôi có chuyệnphải rồi" xong xoay người cầm tài liệu che giấu lúng túng mặt.

      Dù sao đêm hôm đó, đối với nàng mà cũng quên được. có thể làm bộ thèm để ý, nhưng cách nào che giấu đáy lòng nhàn nhạt mất mác. Phụ nữ cả đời quan tâm nhất chính là chút chuyện đơn giản đó. từng đơn thuần muốn có tình đẹp,hôn nhân hạnh phúc, giống như bất kỳ thiếu nữanào khác, cũng ao ước cuộc tình lãngmạn, nhưng là, có thể sao?

      Vừa mới qua hành lang, Hạ Tử Ca đụngđầu vào người, tài liệu rơi tứ tung, Tử Ca che cái mũi đau ê ẩm, ngẩng đầu trợn mắt tứcgiận mắng tên đầu sỏ, " bộ có mắt nhìn sao?"

      Con mắt sáng rưng rưng, đầy diễm lệ.

      Mộ Diễn mặt đen lại, trong lòng khốihoang vu tàn khốc đột nhiên như có dòng nước dội vào, khiến tim của đột nhiên rung động, cơ hồ rất ấm áp.

      "Ôm ấp thương? đúng là làm biết mệt!" Thanh mỏng lạnh từ trongmiệng thốt ra, Mộ Diễn khinh bạc nhìn trước mặt.

      Vốn là cố nén giận, khi nhìn ngườitrước mắt là của ai, trong nháy mắt liền biến sắc, kiều mỵ uyển chuyển nở nụ cười, đôi mắtcong cong tình, thanh ngọt ngào kiều,"Mộ tổng, ngài trở lại rồi sao? Trong khoảngthời gian này thấy được ngài đúng làrất nhớ."

      Mộ Diễn trầm mặc nhìn Hạ Tử Ca, thời gian lâu như vậy nụ cười mặt Tử Ca vẫn giữ nguyên , đoán nghĩ gì, chỉ có thể nhìn mặt tuỳ tiện trả lời

      Rất lâu sau đó, lâu đến nỗi Hạ Tử Ca chuẩnbị xoay người rời , mới nghe được lànhlạnh mở miệng, "Nhớ tôi? Thế nào, Hạ tiểu thưcô tìm được người khác bỏ ra số tiền lớnnhư vậy để bao sao? !"

      Đúng! Đàn ông là vậy, mang nhiều mối thùtrong người!

      Hạ Tử Ca đứng đó, mặt lần lượt thay đổi sắc màu, nhất thời hẳn là tìm được ngôn ngữ phản kích, chỉ thấy thân thể của lại đếngần phần, cúi người đến gần sát tai thìthầm, "Dĩ nhiên, tôi cũng rất nhớ . . . . . . Mất khống chế thét chói tai."

      Oanh!

      Ông trời, người đem ta nấu lên . Hạ Tử Ca mím môi, mặt nóng lên như quả trứng gà luộc.

      Mộ Diễn lông mày cong lên, có vẻ mặt phong phú khiến cho người ta chịu bỏqua, nhịn được lại muốn trêu chọccô.

      Môi mỏng lại ghé sát vào tai Tử Ca lần nữa,hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai của , "Tối nay, tôi và ."

      Cái gì!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: tối nay, tôi và ( hai )

      nghe lầm? khẳng định nghe lầm, Cônhất định nghe lầm.

      Hội nghị diễn ra, Mộ Diễn ngồi ở ghế chủtịch, phía bên phải là Thường Minh Tụ, chỉ thấy ta như có như đến gần Mộ Diễn, cả người cơ hồ dính vào người của , thỉnh thoảng thấp giọng chuyện với nhau mấy câu,Thường Minh Tụ mang mang theo nụ cười.Thẳng thắn , Thường Minh Tụ côgái xinh đẹp, vóc dáng lại vô cùng hấp dẫn

      Tử Ca thở dài, điểm này thua kém ,nhưng xinh đẹp kiểu giả bộ như vậy thể bằng được.

      "Mộ tổng, báo cáo lần này là do Hạ Tử Ca viết, việc giảng giải liền giao cho ấy. Tử Ca, Hạ Tử Ca. . . . . ."

      Thấy ánh mắt của mọi người đều hướng vềphía mình, Tử Ca mới hoàn toàn tỉnh ngộ, cư nhiên ở nơi này lại mất tập trung, vội vàng đứnglên nhận lấy bản báo cáo.

      Lấy lại bình tĩnh, Hạ Tử Ca theo báo cáo bắt đầu giảng giải, "Tôi căn cứ vào việc Mộ thị từng ở A thị tham khảo từng hạng mục, quyhoạch áp dụng ba giai đoạn, chia làm ba công trình tiến hành. . . . . ." liền hồi.

      "Tôi báo cáo xong rồi , dĩ nhiên đây chỉ là đối với hạng mục này mà thôi, các vị nếu nhưcòn những đề nghị khác, tôi điều chỉnh."

      Hạ Tử Ca mới vừa xong, phía dưới tiếng bàn luận xôn xao liên tiếp, nhưng là thấy ai hỏi lên, Hạ Tử Ca mới vừa yên lòng, chỉ thấy ánh mắt Mộ Diễn hề chớp mắt nhìn chằm chằm , ánh mắt của sâu, lạnh như băng khiến cho rét run.

      Lâm Huyên Dương vừa nhìn vẻ mặt Mộ tổng, vội vàng đứng lên giảng hòa, "Mộ tổng, cócái gì đúng sao, lần này là tôi thất trách, Tử Ca chẳng qua là. . . . . ."

      " coi cái này là bản báo cáo." Câu lạnh nhạt cắt đứt lời của Huyên Dương, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hạ Tử Ca.

      là khẳng định, phải là câu nghi vấn, Hạ Tử Ca trong bụng rét run, ngay sau đó ngẩng đầu, thanh minh, "Phải tất cả các hạngmục của A thị tôi làm kĩ, chẳng qua của Mộ thị có chút chậm trễ mà thôi."

      "A? Phải ? Còn mảnh đất của Hạ Xương Nguyên sao?." Mộ Diễn mở miệng,thân thể buông lỏng dựa lưng vào ghế, giọng nóikhinh bạc .

      Đáng tiếc chính là, Chung Nham chịu đem cơ hội nhường cho bố . Hạ Tử Ca mím chặt đôi môi, đôi mắt ảm đạm, từng ngu ngốc và ngu dốt như vậy, bị người đùa bỡn kiếm tiền thay mà vẫn làm, chẳng trách ba đến nay cũng chịu tha thứ .

      "Dương Kinh Lý, ngươi cảm thấy như thế nào?" Cắt đứt kinh ngạc của cả phòng, Mộ Diễn chút hỏi bộ phận quản lý.

      "Khách quan mà , phần báo cáo này rất tốt, hoàn toàn hiểu được ý đồ của Mộ thị, hơn nữa mấy chỗ sửa chữa cũng vô cùng đến nơi đến chốn."

      "Cứ quyết định như vậy , còn sai sót gì sửa lại rồi gửi báo cáo lên. Những người khác cóvần đê gì hay ?"

      "Mộ tổng, mấy ngày trước tôi có đề cập đếnvấn đề cần người đến trợ giúp." Thường Minh Tụ ánh mắt lưu chuyển, êm ái uyển chuyển trêuchọc thần kinh của mọi người.

      Mộ Diễn lông mày nhíu lại, cười nhìn về phía Thường Minh Tụ, " nhắm trúng ai sao?"

      Vừa nghe lời này, Thường Minh Tụ lập tức , "Mộ tổng, chỉ nhìn qua cách báo cáo của Hạ Tử Ca, tôi thấy rất tốt, có thể đưa ấy đến chỗ tôi ?."

      Thích hợp? Ban đầu thíchhợp cũng là mà.

      "Có thể."

      Ván đóng thuyền, Hạ Tử Ca nhìn ánh mắt khiêu khích của Thường Minh Tụ cùng Mộ Diễn ràng e sợ, chỉ muốn vịn vào chỗ nào đó.

      "Tới đây." Mộ Diễn vẫn ngồi ở vị trí cũ, nhànnhã. Sau khi tan họp , chỉ lưu lại mình , cách khác, tại cả phòng họp này, cũngchỉ có .
      Chương 17: Tình nhân trong bóng tối

      chỗ phòng, khiến Hạ Tử Ca cảmgiác bị áp bách, dám cũng nguyện ý đến gần .

      "Mộ tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì?"

      "Tôi muốn lần thứ hai, tới đây.Còn nữa, bỏ cái mặt nạ của xuống , khiếntôi cảm thấy ghê tởm."

      Bất đắc dĩ đến gần, Tử Ca thủy chung duy trì khoảng cách an toàn, lạnh mặt nhìn chằmchằm Mộ Diễn, " đến tột cùng muốn làm cái gì? Tôi có bản lãnh cao như vậy, đảm đương nổi chuyện làm gián điệp trong nghềbuôn bán."

      Mộ Diễn đứng lên, đến gần Tử Ca, Tử Catừng bước lui về phía sau, cho đến khi người đụng vào cái cạnh bàn có đường lui nữa, lệch đầu nhìn , trong lòng có chút ủy khuất.

      "Muốn làm gián điệp, cũng phải xem có bản lĩnh ." Hai tay dọc theo cạnh bàn, đem đẩy ngã nằm giữa cái bàn, Hạ Tử Ca cảm giác mình bị bệnh tim , chỗ dựa của gần như vậy khiến cho biết làm sao.

      "Tôi khinh thường chuyện đó."

      "Ha hả, nếu như Hạ Xương Nguyên vào ngục, có lẽ, ở A thị có cơ hội.Đáng tiếc, ai cho cơ hội cả"

      câu của khiến Hạ Tử Ca mặt trắng bệch, nếu như lúc ấy dạ cả tin vào lời của Chung Nham, nếu như lúc ấy ba có thể tranh thủ tìm đến cái kế hoạch đó đểnâng đỡ tiền bạc, bây giờ như vậy. Là phá hoại mọi thứ.

      " buông tôi ra, tôi cái gì cũng biết." Tử Ca dùng sức giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay giam cầm mình, khoảngcách gần như vậy khiến thở nổi.

      Mộ Diễn hai tay dùng sức đè lên cổ tay Tử Ca , trong đôi mắt lạnh nhạt rét lạnh, khiến cho cả người run lên, cổ tay bị nắm đau quá,trong mắt chỉ muốn rơi lệ. Hàm răng cắn môidưới chặt, chịu cầu xin tha thứ, mà quật cường lại kích thích hơn. Tay củaanh càng dùng thêm sức xuống phía dưới, cổtay cơ hồ bị nghiền nát ở bàn, nước mắt rốtcục nhịn được rớt xuống, "Đau quá."

      "Đau ? Vậy nhớ cảm giác này ." Mộ Diễn lạnh giọng, hơi buông lỏng tay ra.

      "Kẻ điên này, tôi tại sao nghe lời ?"

      "Tại sao? Nếu như muốn Hạ XươngNguyên sớm được ra tù, nhất định phải nghe lời." Môi của nhàng hướng tới tai của Tử Ca , tay sờ lên chân của Tử Ca , đường chậm chạp hướng về phía trước.

      Đè lại bàn tay làm loạn của , Hạ Tử Ca tròng mắt thanh minh, cắn răng , " lần giao dịch ở giường."

      "Giao dịch? nghĩ có thể cùng tôi giaodịch? Tử Ca, tôi đợi được đến buổi tối, cônói phải làm sao bây giờ?" Ngón tay thô ráp lục lọi trong váy của , Hạ Tử Ca run lên, nơi nàylà công ty, nếu có ai tuỳ hứng tiến vào phòng họp.

      " muốn, thể, nơi này là phòng họp." Hạ Tử Ca sắc mặt trắng bệch, bắt được bàn tay làm loạn của , ngăn cảnđộng tác của , lại bị giữ chặt tay.

      "Thế nào? Muốn mình tới?" nắm tay củacô, bức bách tay đụng chạm đến vùng cấmđịa của mình, sức của và của chênh lệch, Tử Ca tuyệt vọng, chỉ có thể lẩmbẩm , " muốn. . . . . . Cầu xin . . . . . . A. . . . . . A. . . . . ."

      Nước mắt nhịn được lăn xuống, Tử Ca xoay mặt , môi mím chặt phát ra tiếng ngâm nga đứt quãng, tiếng thở dốc thấp nhưmuốn trêu đùa thần kinh của người khác.

      "Cảm giác tự mình sờ mình như thế nào?"Thanh tà ác của Mộ Diễn ở bên tai nàng vòng quanh, Tử Ca dùng sức lắc đầu, trong tròng mắt quật cường nhàn nhạt tan rã, chỉ còn lại cầu xin tha thứ.

      Bên ngoài người đến người , thanh ràng truyền vào phòng họp.

      "A, giống như có thanh gì kỳ quái."

      "Hừ, biết sao? Mới vừa rồi nghenói Mộ tổng lưu lại Hạ Tử Ca . . . . . ."

      "Phải ? Vũ nữ CK?"

      "Xuỳ xuỳ, chớ , mau."

      Phía ngoài chuyện khiến Hạ Tử Ca thânthể càng căng thẳng, Mộ Diễn căn bản cóý muốn bỏ qua cho , đẩy ngón tay của ,để tay tự xâm nhập vào vùng cấm địa củamình, càng giãy dụa thân thể càng nhạy cảm,Hạ Tử Ca cảm giác mình muốn nổi điên, sợ dám nhúc nhích.

      "Ngoan, nhúc nhích, có cảm giác hơn."

      "Ưm. . . . . . là ác ma. . . . . . A, khôngmuốn. . . . . . Mộ Diễn, cầu xin , nên ở chỗ này. . . . . . , muốn tôi phải làmsao bây giờ. . . . . ."

      "Tôi và đất của tôi, sợ cái gì."


      Chương 18: Đáp ứng

      "Tôi và đất của tôi, sợ cái gì. " thanh tà ác kèm theo cái lưỡi nóng đangliếm láp bên tai , Tử Ca cả người phát run, trốn tránh được cảm giác hoảng loạn.

      Người đàn ông thân hình cao lớn vẫn như cũ dán vào người , ràng thân thể nóng rực của chạm vào , nhưng lại cảm giác lạnhnhư băng.

      "Tốt."

      chữ phát ra, Tử Ca đầu cụp xuống, rũ người xuống, biết cái quyết định này là có ý gì, trước giờ ở trước mặt luôn quậtcường, nhưng bây giờ lại tỏ ra hèn mọn đáng khinh.

      Mộ Diễn buông ra, Tử Ca cả người vô lực co quắp ngồi dưới đất, tay nắm thành quyền. sao cả, Hạ Tử Ca biếtxấu hổ, thế nào còn quan tâm đến chuyện này.

      "Tôi đáp ứng , nhưng là, còn ba tôi. . . . . ."

      đứng bên cạnh , hạ mắt nhìn xuốngcô, mặt ra đủ loại cảm xúc, Mộ Diễn nheo mắt lại, con mắt đen như có ánh sáng thoáng qua . Hạ Tử Ca chỉ cảm thấy kinh ngạc, mặt của mang bất kỳ vẻ mặtnào, nhưng con ngươi quỷ dị nhìn chăm chú ,khiến nhịn được muốn né tránh.

      Hồi lâu, lâu đến nỗi Tử Ca cho rằng trả lời , lại thình lình nghe , " Mộ Diễn tôi được làm được."

      đáp ứng sao?

      Nhìn màn hình máy tính, Tử Ca tâm thần hoảng hốt suy tư lời của Mộ Diễn , ngày đóanh xoay người rời , cũng vội vã tìm anhđể cầu xin cơ hội.

      Thường Minh Tụ tất nhiên ở khắp nơi làmkhó , rất nhiều công việc ràng phảilà việc của nhưng lại muốn chen vào tay, sau đó phân biệt tốt xấu giáo huấn trận, có lẽ trong lòng sớm xây dựngmột ý nghĩ, Tử Ca sao, mặc kệ . nhàng cười, hôm nay có thể nhõm mộtchút.

      Mộ Diễn đứng ở cạnh cửa, trong khoảng thờigian này công việc rất nặng nề, mọi người phảiđến tối muộn mới về, hôm nay đặc biệt chophép tất cả mọi người được nghỉ ngơi nửa ngày,vào lúc này cả tập đoàn Mộ thị mọi người trống trơn, nếu như phải tới đây lấy đồ, cõ lẽ thấy, đây là lần đầu khoảng cách gần như vậy nhưng bày ra bộ mặt phòng bị nào, nhõm vui vẻ nở nụ cười.

      Tử Ca tắt máy vi tính mới vừa quay người lạiliền bị Mộ Diễn doạ cho sợ, hôm nay mặcmột bộ tây trang màu tím, áo khoác cởi ra để lên cánh tay, người là chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo buông lỏng, hai nút áo cởi ra, lộ raphần ngực rắn chắc màu đồng, màu tóc đen nhánh, dáng vẻ hơi xốc xếch chút nhưng lại vô cùng hấp dẫn.

      Đúng vậy, hấp dẫn, bộ dáng của bây giờkhiến Tử Ca nhớ tới lần đầu tiên gặp ở CK, toạc ra là ai đứng bên cạnh cũng phảisay mê.

      đốt điếu thuốc, ở hành langđèn điện tắt.

      ". . . . ." Há miệng, nhưng biết nóigì, Tử Ca nuốt ngụm nước bọt, hơi có vẻkhẩn trương nhìn Mộ Diễn, tại sao ở đây?

      "Vừa lúc, tôi cần bạn , cùng tôi tham gia bữa tiệc tụ họp." Mộ Diễn đến gầnmấy bước đem điếu thuốc dập vào gạt tàn thuốclá, lấy tay kéo Tử Ca ra ngoài.

      "Này này, , muốn dẫn tôi nơi nào?" Tử Ca bị túm lảo đảo chạy về phíatrước, hai chân đánh nhau loạn lên đuổi theoanh.

      Mộ Diễn lệch đầu nhìn, tay ôm hông của mang theo về phía trước.
      Chương19 : Nhìn thấy ( )

      Tử Ca nhìn người ở trong gương, trongkhoảng thời gian ngắn liền kinh ngạc. Này, đây là sao? !

      bộ áo liền váy màu sắc sặc sỡ, thắt lưngcao để lộ bộ ngực đầy đặn của , lại bó chặtlộ ra cái eo thon càng thêm mê người.

      Tử Ca cau mày, đến tột cùng vẫn chưa bao giờ được mặc bộ trang phục tử tế dànhcho phụ nữ. Đúng, thừa nhận, trang phụcnhư vậy rất đẹp, rất mát mẻ, hấp dẫn mọi ánh nhìn, nhưng là, Hạ Tử Ca lại thấy hợp.

      Mộ Diễn mang tới nơi này, mộtcâu, thợ trang điểm liền bắt đầu sửa sang khuôn mặt , rất nhanh chóng rất thịnh hành, sau đó lại tràn đầy nghi ngờ nhìn mình trong gương

      "Này, làm sao tôi lại phải ăn mặc như vậy?"Tử Ca liếc Mộ Diễn cái, bất đắc dĩ túm túm y phục người.

      "Mộ Diễn."

      "A?"

      "Mộ Diễn." Bắt được cái tay của đangkhông ngừng kéo cái váy, Mộ Diễn trầmthấp giọng, ánh mắt lộ vẻ kiên trì, Tử Ca thannhỏ, người này mở mồm được câu sao.

      Tử Ca lại mở miệng, "Được rồi, Mộ Diễn, cảm thấy tôi mặc trang phục này kỳ quái sao?"

      " kỳ quái, rất tốt. thôi, bị muộn rồi ."

      Đến nơi, bên trong ánh đèn rực rỡ, dòng chữ loè loẹt lấp lánh, Tử Ca quen ai ở Nam Bình thị, nhưng có thể cảm nhận được nơi này rất xa hoa.

      Ở đại sảnh xanh vàng rực rỡ, Tử Ca khoáctay Mộ Diễn, bộ theo lảo đảo tiến về phía trước, đôi giày màu bạc cao tám centimét khiến theo kịp Mộ Diễn .

      "Này này, chậm chút có được haykhông, tôi là bị lôi đó." Sau lưngthanh bất mãn căm giận truyền đến , Mộ Diễn quay đầu thấy Hạ Tử Ca gương mặt buồnbã, thấy quay đầu gương mặt liền thay đổi, lấy lòng nịnh hót cười, "Ai nha, chậm chút, chân tôi sắp gãy rồi."

      Tại sao có thể mặt dày như vậy, mới đó thay đổi sắc mặt.

      Mộ Diễn sắc mặt trầm xuống, cánh tay củaanh tự nhiên ép chặt, Hạ Tử Ca đau đến nỗi muốn kêu loạn, "Đau quá, muốn làm cái gì?"

      Trong đôi mắt chảy ra tầng nước mắt,Hạ Tử Ca mặt buồn bã sâu hơn, phảng phất đột nhiên hồi tỉnh, Mộ Diễn sắc mặt khôi phục, đỡ hông của phía trước, " lời nào còn giống người."

      Được, đây là tiếng người sao? lúc nào thìkhông giống người. Tử Ca ở trong lòng gào khócgọi, lại dám ra.

      Sở hội số sang trọng.

      "Tới rồi, chờ lâu đó."

      "Mộ tổng, này từ đâu tới? Ngài thay đổi khẩu vị sao?"

      . . . . . .

      Mộ Diễn có để ý tới bọn họ, thẳnglưng ngồi ghế salon, Tử Ca ngồi ở bên cạnhanh. hơi nhìn chung quanh vòng, nơi hội họp này rất lớn, cả gian phân chia thành hai bộ phận, bên ghế salon đặt ở khắp nơi, bên là quầy rượu, giống như khu giải trí.

      ghế sa lon có năm sáu người, bên cạnhai cũng có diêm dúa lẳng lơ . Chẳngqua là nhìn lối ăn mặc của mình ở chỗ này quả có chút ngạc nhiên .

      "Thế nào, còn chưa tới?" Mộ Diễn đốt điếu thuốc, thân thể buông lỏng tựa sát vào ghế sa lon .

      " xin lỗi, tôi tới chậm."

      Cửa lần nữa bị mở ra, phía ngoài ánh sáng chợt lóe rồi sau đó trở về. giọng ôn hòa chui vào, trong nháy mắt Tử Ca thấy băng giá.
      Chương 20: Nhìn thấy ( hai )

      , có thể để cho người ta hạnh phúc cũng có thể để cho người ta thống khổ. Tử Ca khôngbiết trải qua cái gọi là hạnh phúc cùng thống khổ bao nhiêu lần. Khuôn mặt của ta trải qua bao năm buôn bán, khá trầm ổn, giờ vàanh ta có vẻ khá xa nhau. Bên cạnh ta là xinh đẹp với chiếc váy màu hồng,khiến Tử Ca cảm thấy chua xót.

      " tính là muộn, Mộ thiếu cũng là mớivừa tới đây." Người đàn ông ngồi ở phía sau ghế salon đứng lên bắt tay Chung Nham, dẫn ta ngồi xuống. người ta mặc bộ tâytrang màu xám tro, trong đôi mắt mang theo sựôn hòa mà sạch sẻ vui vẻ, ta vẫn vậy trước sau như , tao nhã lịch .

      "Vị này là Mộ Diễn, bạn học của tôi thời đại học, cũng là tổng giám đốc của Mộ thị . Vị nàylà Chung Nham người sở hữu các khu đất , chúng tôi hợp tác rất nhiều năm." Người ngồibên cạnh giới thiệu hai người với nhau.

      Chung Nham ánh mắt nhìn Hạ Tử Ca dừng lúc, ngay sau đó dời chỗ khác,Tử Ca cụp đầu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Mộ Diễn, thân thể hơi có vẻ cứng ngắc.

      Tức trong đôi mắt che giấu nỗi đau đớn, loại đau đớn này cách nàocoi thường, khoảng cách gần như vậy, tránh được liền hít vào hơi thở thuộc về ta.

      kia ngồi xuống bên cạnh ChungNham, trong đôi mắt đơn thuần cũng có thể nhìnra được ta được che chở bao bọc rất tốt,chẳng qua là nhìn đến Hạ Tử Ca ta hơi sửng sốt chút, lông mi dài vụt sáng chọc người .

      "Nham, em muốn rửa tay." Thanh dịu dàng lưu loát, mềm mại khiến Tử Ca cơ hồ sinhlòng ghen ghét. Chung Nham mỉm cười giươngmắt, vỗ ta cái, " , chớ loạn."

      Bọn họ chỉ chuyện làm ăn, chắc hẳn là bàn về chuyện lời lãi . Tử Ca cảm thấyhứng thú lắm, bây giờ chỉ biết ngồi im,côvẫn chơi ngón tay của mình, đem mình cách ly ra ngoài.

      Mộ Diễn tay đặt ở đầu vai hơi dùng sức, đem thân thể của hướng phần về phía , cúi thấp đầu hỏi, "Buồn bực?"

      Tử Ca kinh ngạc ngước mắt, đột nhiênxuất quan tâm, ngay sau đó lắc đầu mộtcái.

      Toàn bộ nhìn thấy tình cảnh này nở nụ cười ha ha, "Mộ Diễn, giới thiệu chút sao? khó có người nào khiến nhu tình như vậy."

      Lời trêu chọc của gã đó, lập tức đưa tới sựchú ý của người khác, bọn họ ở hai bên ôm theo những điệu đà cầm cái ly tiến về phía

      "Mộ thiếu, lại tìm người đẹp hả. Mới vừa rồi vừa vào cửa cũng làm tôi giật cả mình , khẩu vị của tốt. Cả Chung thiếu cũngmang theo vị hôn thê đến đây nữa." Người đànông ngồi bên cạnh Tử Ca , thanh trêu chọclọt vào tai, tay để lên người , ngón tay tự chủ hơi nắm chặc, mặt chút vẻ mặt cũng biểu ra ngoài, mà quả tìm được vẻ mặt nào để bày ra, trong lòng khẩn trương nhảy múa.

      Mộ Diễn cười khẽ, "Tổng Ngật Lạt, hưởng thụ được sao. Thỉnh thoảng điểu chỉnh chút cũng tốt."

      Lời của Mộ Diễn khiến Tử Ca trong đầu ong cái, ngẩng đầu nhìn , ánh mắtdừng mặt Mộ Diễn, thầm mang theo nụ cười, ngầm ý có tia cảnh cáo, thân thể của đột nhiên lạnh lẽo.

      bên tay để ngang hông nhéo cái,cả kinh nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy ánh mắtcười khẽ của ta, tay có ý định rời .Ngón tay hung hăng nhéo mạnh, khiến Hạ Tử Ca cảm thấy đau.

      Nhếch miệng lên, ánh mắt cong lên, Tử Ca buộc mình làm ra vẻ mặt mỉm cười, người đànông bên cạnh cũng cười cái, tay đăt ở thắt lưng càng thêm càn rỡ. Cả quá trình, Mộ Diễn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng Tử Ca cũng trong nháy mắt hiểu, người đàn ông này làm ăn buônbán, dùng người vô dụng, có toan tính từ trước.

      Đối diện với tầm mắt của Tử Ca cơ hồ ngóc đầu lên được. biết Chung Nham nhìn , Hạ Minh Châu cũng ở đây nhìn , cáiloại cảm giác khinh bỉ thấu vào da thịt . Cắnchặt hàm răng, Tử Ca khó chịu muốn chạythoát, đau lòng vô cùng, trong lòng biết sao lại đột nhiên cảm thấy buồn cười, rất muốn cười, Hạ Tử Ca, ngươi đến tột tại sao lại đẩymình vào hoàn cảnh này.

      "Nham, kia nhìn có chút quen." Hạ Minh Châu từng chữ gõ vào tai Tử Ca , cụp đầu xuống, thân thể nhàng run rẩy.

      Tay của đàn ông dọc theo vòng eo mềm mạicủa , liền bị bàn tay bắt lấy, Mộ Diễn sắcmặt vẫn như cũ bình tĩnh mà lạnh nhạt, khóe miệng chút vui vẻ, "Tần, muốn tôi chặt tay hãy biết điều."

      Hừ, người đàn ông phẫn nộ thu tay lại,chẳng qua là nhìn về phía Mộ Diễn trong đôi mắt vẫn có tia hứng thú .

      Tử Ca thở phào nhỏm, thân thể còn chưahoàn toàn buông lỏng, Mộ Diễn nhìn , mặt dán rất gần, gần đến nỗi thể nào thở được, gần đến nỗi có thể thấy ràng ánh mắt của , sương mù dày đặc khiến biết là muốn như thế nào. Tay của bắt lấy bàn tay bé của , ngón tay nhành vuốt ve chỗ đau của , khiến cảm thấy chút ấm áp.

      Nhưng là, phải là Mộ Diễn sao? biết bao giờ dư thừa cảm xúc như vậy, nhưng vì sao lại giúp lúc khó khăn, đột nhiên rất muốn rơi lệ ở đây. Như vậy có phải rất mềm yếu ?

      Trong tay Mộ Diễn cầm ly rượu màu đỏ, nhàng đẩy đến trước mặt này, bá đạo hạ lệnh, "Uống ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :