1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mạc Phụ Hàn Hạ - Đinh Mặc (Full tập 1)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Mạc Phụ Hàn Hạ

      [​IMG]

      Công ty phát hành: AZ Việt Nam

      Nhà xuất bản: NXB Dân Trí

      Trọng lượng vận chuyển (gram): 950

      Kích thước: 14.5 x 20.5 cm

      Author: Đinh Mặc

      Số trang: 896

      Ngày xuất bản: 04-2016

      Giới thiệu sách

      Cuối cùng em cũng trở về, trong lúc vẫn chưa độc đến già.

      Bầu trời còn xa xôi, mặt đất còn tối tăm nữa.

      vẫn nhớ nụ cười rạng rỡ như ánh dương của em, nhớ đôi tay kéo trong giấc mơ.

      từng có được em, để mất em. từng khóc trong đau đớn, từng cười ngu ngơ.

      Em là nỗi vương vấn lớn nhất trong cuộc đời , làm sao có thể từ bỏ, có thể khát khao?​
      ChrisDion thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 1

      Type: an tran

      Beta: Tuyết Hân

      Trời tối đen như mực, bóng cây khẽ lay động dưới ánh đèn đường. Xung quanh có người lại cũng chẳng có chiếc xe nào chạy qua. Mộc Hàn Hạ bất chợt phanh gấp, dừng xe đạp ở đầu ngã rẽ. ngờ mình lại được chứng kiến cảnh tượng nghiêm trọng đến thế.

      chiếc ô tô bốn chỗ màu đen bị lật nghiêng, nằm ở vệ đường. Cửa kính vỡ nát, bên thân xe bị biến dạng, bánh xe vẫn còn xoay tít trung. Người ở trong xe chẳng hiểu còn sống hay chết. Cách đó mấy mét, chiếc xe tải cỡ lớn đâm vào dải phân cách, đầu xe bị móp lại.

      Mộc Hàn Hạ còn sững sờ, chiếc xe tải bỗng nổ máy, có vẻ muốn bỏ chạy. lập tức hét lớn: “Đợi !” Tuy nhiên, chiếc xe tải tăng tốc.

      Mộc Hàn Hạ vội lấy di động trong ba lô chụp mấy tấm ảnh. Chiếc xe tải nhanh chóng mất hút. dựng xe đạp bên đường, lập tức gọi xe cấp cứu rồi báo cảnh sát. Sau đó, mới chạy đến chỗ chiếc ô tô gặp nạn, cách mấy bước chân dừng lại quan sát. Hàng ghế sau có người. ngồi ở ghế lái phụ, đầu chảy nhiều máu, mắt nhắm nghiền, ràng rơi vào trạng thái hôn mê. Còn ở vị trí tài xế là người đàn ông trẻ tuổi, mặt cũng đầy máu. ta vẫn tỉnh táo, nhìn bằng ánh mắt sâu hun hút.

      có thể cử động được ? Có cần tôi đỡ ra ngoài ?” Mộc Hàn Hạ hỏi.

      Người đàn ông cất giọng trầm khàn: “Mau đỡ tôi!”

      Vẻ mặt ta rất bình tĩnh, chẳng chút khẩn trương hay sợ hãi khi bản thân gặp phải tai nạn giao thông. Mộc Hàn Hạ nén nổi, lại liếc nhìn ta. Chạm phải ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, lập tức quay chỗ khác.

      Mộc Hàn Hạ mở cửa ô tô. Người đàn ông giơ tay, liền đỡ lấy ta, cẩn thận dìu ta từ trong xe ra ngoài.

      Bốn bề vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc. gần mười hai giờ đêm, nơi này lại là giao lộ khuất nẻo nên chẳng có ai qua. Mộc Hàn Hạ đỡ người đàn ông nằm xuống ven đường rồi ngồi bên cạnh, thở hắt ra. ta tuy có vẻ gầy gò nhưng dáng người cao, khung xương lại lớn nên chỉ đỡ lúc mà mỏi nhừ cả người.

      Cả hai im lặng vài giây, ta : “ gọi xe cấp cứu !”

      “Tôi gọi rồi.” Mộc Hàn Hạ đáp.

      ta lại mở miệng cách khó nhọc: “ có… ghi lại biển số chiếc xe kia ?”

      Mộc Hàn Hạ cúi xuống nhìn người đàn ông bên cạnh. Đầu tóc và quần áo của ta loang lổ vết máu. ta mặc comple, nhìn qua cũng biết là hàng cao cấp, cổ tay đeo chiếc đồng hồ Rolex. Ánh đèn chiếu xuống gương mặt điển trai nhưng nhợt nhạt của ta. Có thể dễ dàng nhận ra đây là kẻ có thói quen hất cằm sai khiến người khác. Cho đến bây giờ, ta vẫn chưa thèm cảm ơn .

      Mộc Hàn Hạ lên tiếng: “Tôi chụp lại biển số xe, vừa rồi cũng gọi điện báo cảnh sát. yên tâm . Có điều, nhiều thế, liệu máu có chảy ra nhanh hơn ?”

      Người đàn ông liếc cái, vài giây sau mới cất giọng lạnh nhạt: “Cảm ơn .”

      Mộc Hàn Hạ mỉm cười, quay người lục ba lô lấy ra hai cái áo phông. dùng cái buộc chặt vào bên đùi chảy máu của người đàn ông, còn cái kia lau vết máu mặt ta.

      Áo phông sạch mềm mại, thoang thoảng mùi hương nhàng. Người đàn ông cảm nhận được bàn tay dịu dàng di chuyển mặt mình. Sau khi máu được lau sạch, ta thấy dễ chịu hơn nhiều. Thân thể vẫn còn đau nhức, trong khi cơn buồn ngủ bỗng dưng dội đến, thế là người đàn ông lặng lẽ nhắm mắt.

      hãy kiểm tra bạn tôi, xem ấy thế nào rồi.” ta .

      “Được thôi.”

      Mộc Hàn Hạ vòng quanh xe ô tô. Người phụ nữ vẫn còn hôn mê, hơn nữa ta hình như bị mắc kẹt ở chỗ ngồi. Mộc Hàn Hạ chẳng dám động chạm lung tung, chỉ đưa tay lên mũi, kiểm tra hơi thở của ta.

      quay về bên người đàn ông, : “Bạn vẫn còn sống nhưng bất tỉnh.”

      đừng tùy tiện động vào ấy.” Người đàn ông nhắc nhở.

      Mộc Hàn Hạ: “Tại sao tôi phải tùy tiện động vào ta chứ?”

      Hai người đối mắt vài giây, Mộc Hàn Hạ lại : “Được rồi. Bây giờ tôi chẳng thể giúp thêm điều gì. Xe cấp cứu chắc cũng sắp đến nơi, hãy kiên nhẫn chút.” xong, định đứng dậy rời nhưng cổ tay bỗng nhiên bị túm chặt.

      Mộc Hàn Hạ hơi ngẩn người. ta nhìn đăm đăm: “ đừng , hãy ở lại đây trông chừng tôi.”

      Mộc Hàn Hạ rút tay theo phản xạ có điều kiện. Nhưng dù bị thương nặng, đối phương vẫn là đàn ông nên nhất thời tài nào thoát ra được.

      Mộc Hàn Hạ đành : “Tôi ở lại. mau buông tay ra .”

      Người đàn ông vẫn nắm chặt tay . ta khép hờ mí mắt, tựa như ý thức có chút mơ hồ.

      “Nếu bỏ trước khi xe cấp cứu đến…” ta đột nhiên lẩm bẩm: “Tôi đổ vạ cho .”

      Mộc Hàn Hạ hết nổi. Rốt cuộc cứu phải loại người gì thế này?

      định đổ vạ kiểu gì? Lẽ nào với cảnh sát, tôi dùng thân thể của mình hất tung chiếc xe con của hay sao?”

      Người đàn ông nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên.

      Mộc Hàn Hạ đành để mặc ta nắm tay mình. biết vào thời khắc này, thần trí của ta có chút tỉnh táo, mặc dù vừa rồi ta vẫn có biểu hết sức bình tĩnh. Nhưng kể cả khi ý thức mơ hồ, ta vẫn biết dựa dẫm vào .

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Đêm khuya, trung dần nổi cơn gió lớn. Người đàn ông nằm bất động, Mộc Hàn Hạ cúi xuống quan sát ta.

      ta có bờ trán rộng, sống mũi cao, diện mạo phải dạng đẹp trai chết người nhưng ngũ quan hoàn hảo, đường nét ràng, khí chất thanh cao.

      “Nếu bình xăng bị rò rỉ, có tượng cháy nổ cứ trước.” Người đàn ông vẫn nhắm mắt, đột nhiên mở miệng.

      Mộc Hàn Hạ: “ cứ yên tâm, vừa rồi tôi kiểm tra bình xăng, tạm thời bị rò rỉ. Hơn nữa, nếu xe bị nổ, dù sao cứu người cũng phải cứu cho chót, tôi cõng tránh ra xa. Còn bạn tôi đành chịu.”

      Người đàn ông im lặng lúc, khóe miệng cong lên: “ có sức lực lớn đến thế sao? Cổ tay mảnh mai chết được.”

      Mộc Hàn Hạ : “ nhầm to. Tôi là người chuyên làm việc nặng nhọc ở siêu thị đấy.”

      dối.” ta cất giọng lạnh nhạt rồi hé mắt nhìn : “Nhân viên bán hàng làm gì có ai xinh đẹp, cơ trí và nhanh nhẹn như .”

      Mộc Hàn Hạ mỉm cười: “Tôi thấy vẫn còn tỉnh táo đấy. Ý tôi là nửa câu sau.”

      Người đàn ông thêm điều gì, lại nhắm mắt, chân mày khẽ nhíu lại, dường như rất đau đớn, càng siết chặt tay hơn. Biết ta phải chịu đựng nỗi khổ sở, Mộc Hàn Hạ ghé tai ta, : “ yên tâm. Tôi ở lại đây với , đâu cả.”

      Người đàn ông lặng thinh, cũng chẳng động đậy, hơi thở đều đều như chìm vào giấc ngủ. Mộc Hàn Hạ đợi thêm lúc, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu. nhàng rút khỏi tay ta, cầm di động, định lát nữa giao tấm ảnh chụp được cho cảnh sát.

      cúi xuống nhìn người đàn ông. Ánh đèn xuyên qua kẽ lá tạo thành những chấm loang lổ mặt ta. Tuy dáng vẻ của ta lúc này vô cùng nhếch nhác, quần áo nhàu nhĩ đầy vết máu nhưng vẫn cảm thấy gương mặt nghiêng của ta có nét đặc biệt hơn bất cứ người đàn ông nào từng gặp. Nghĩ đến đây, Mộc Hàn Hạ liền giơ di động, chụp trộm ta.

      Giờ làm việc ở siêu thị Lạc Nhã bắt đầu từ bảy giờ sáng. Đêm qua, mãi ba giờ Mộc Hàn Hạ mới từ đồn cảnh sát về nhà nên sáng nay làm với đôi mắt thâm quầng. Tới cửa hàng bán đồ ăn ở tầng dưới siêu thị, lờ đờ gọi bát bún. Vừa ăn hai miếng, Hà Tĩnh lao tới, ngồi xuống phía đối diện .

      Hà Tĩnh hớn hở buôn chuyện: “A Hạ, cậu có xem tin tức ? Đêm qua, thiên kim tiểu thư Trình Vi Vi của tập đoàn Vĩnh Chính, đối thủ đội trời chung của siêu thị Lạc Nhã chúng ta gặp tai nạn ô tô.”

      Mộc Hàn Hạ buồn ngủ đến mức biết thần hồn phiêu dạt phương nào, miệng vẫn còn ngậm bún, chậm mất hai nhịp mới có phản ứng: “Tai nạn ô tô ư?”

      “Đúng thế.” Hà Tĩnh đưa điện thoại cho .

      “Tổng Giám sát Marketing của tập đoàn Vĩnh Chính Trình Vi Vi và người bạn gặp tai nạn ô tô.” Bên dưới tiêu đề màu đen bắt mắt chính là hình ảnh giao lộ đêm qua, nhưng còn bóng dáng chiếc xe bị đâm bẹp nữa.

      “Ồ, tớ biết vụ này.” Mộc Hàn Hạ : “Hôm qua đường làm về, tớ tình cờ gặp. Chính tớ gọi xe cấp cứu giúp bọn họ. Bây giờ chắc họ… thoát khỏi tình trạng nguy kịch rồi.”

      “Hả?” Hà Tĩnh tròn mắt: “Cậu sao?”

      Mộc Hàn Hạ kể vắn tắt chuyện xảy ra tối qua với bạn, nhưng nhắc tới chi tiết với người đàn ông kia.

      Sau khi nghe xong, Hà Tĩnh lộ vẻ mặt chỉ hận thể rèn sắt thành thép: “Có vậy thôi sao?”

      “Ừ.”

      “Cậu để lại số điện thoại cho người ta để đòi chút tiền hậu tạ à? Người ta vô cùng giàu có, thế mà cậu cứu mạng xong chẳng tiếng nào bỏ mất. Cậu nên để họ dùng chi phiếu “đập” cậu mới phải.”

      Mộc Hàn Hạ buồn cười, bày ra vẻ hối hận: “Đúng, đúng! Giác ngộ của mình quả thực quá thấp. Lần sau mình nhất định nắm lấy cơ hội, tuyệt đối bỏ qua.”

      Hai người cười vui vẻ, Hà Tĩnh cất giọng nghiêm túc: “Nhưng cậu nhớ đừng tiết lộ chuyện này với người khác nhé. Tuy cứu người là việc đúng đắn nhưng giờ Vĩnh Chính cạnh tranh gay gắt với chúng ta. Nếu truyền đến tai lãnh đạo, chừng cậu bị soi đấy.”

      Mộc Hàn Hạ đáp: “Ừ, mình biết rồi.”

      * * *

      “Sushi đây! Sushi vừa thơm vừa ngon đây…”

      Mộc Hàn Hạ vừa ngâm nga thành điệu, vừa xếp từng miếng sushi mới cuộn vào đĩa.

      Bây giờ còn sớm, khách hàng thưa thớt, siêu thị vừa thoáng đãng vừa yên tĩnh. Mộc Hàn Hạ mặc bộ đồng phục màu đỏ của nhân viên bán hàng, đứng sau quầy. Nhàn rỗi có việc gì làm, chọn mấy miếng sushi đẹp nhất, đặt vào cái đĩa rồi giơ điện thoại ra chụp hình.

      về kỹ thuật chụp ảnh, tuy chức năng camera trong điện thoại của hết sức bình thường, nhưng những tấm hình do chụp luôn được mọi người tán thưởng.
      ChrisDion thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Type-er: Thùy Miên

      Beta: Tuyết Hân

      Phông nền được xử lý mờ ảo, mỗi hạt cơm trắng ngần, tròn trịa, hòa lẫn với màu xanh của rong biển và màu đỏ của cá, trông rất đẹp mắt. gửi ảnh vào nhóm bạn bè, chú thích thêm câu mang màu sắc văn nghệ: Sushi cá hồi thêm cá ngừ cuốn bằng tay, ngày ngập tràn mùi vị của thức ăn - by Mộc Hàn Hạ.

      Tấm ảnh vừa gửi , nhanh chóng có đống người “Like”.

      Bạn học phổ thông A: Hình đẹp quá!

      Bạn học phổ thông B: Mới sáng sớm muốn gây thù chuốc oán rồi sao? Tớ còn tàu điện ngầm đến công ty, chưa ăn sáng đây này.

      Bạn học phổ thông C: Mộc Hàn Hạ lại ra vẻ là văn nghệ sĩ rồi.

      nhân viên ở quầy mỹ phẩm: Hạ Hạ chụp đẹp đấy.

      Cậu thanh niên ở quầy thịt: Ha ha, thịt lợn mới là nhất.

      Bạn học phổ thông D: A Hạ ở siêu thị cứ như cá gặp nước ấy. Khi nào rảnh đến Hải Nam chơi nhé, vườn vải nhà tớ sắp chín rồi.

      Mộc Hàn Hạ tựa vào quầy hàng, vui vẻ đọc bình luận của mọi người. Đúng lúc này, Hà Tĩnh xách hai quả sầu riêng qua. ấy hít hơi sâu rồi đặt sầu riêng lên giá hàng. Sau đó, tiến lại gần Mộc Hàn Hạ, lẩm bẩm: “Cậu lúc nào cũng biết tìm niềm vui trong cảnh nghèo.”

      Mộc Hàn Hạ buông di động: “Chẳng lẽ nghèo thể vui vẻ hay sao?”

      Hà Tĩnh cười khúc khích, đảo mắt qua đĩa sushi vừa làm, cảm thán: “Sao cậu cứ xin đổi quầy liên tục thế?”

      Mộc Hàn Hạ tỏ ra nghiêm nghị: “Cậu biết à? Mục tiêu nghề nghiệp của mình là nắm được bảy mươi hai tuyệt chiêu của siêu thị…”

      “Cậu biến !” Hà Tĩnh ngắt lời, hạ giọng: “Đừng tưởng mình biết, cậu phấn đầu tiến lên. Cậu tự thi lấy chứng chỉ, còn là của trường đại học Giang Thành nữa chứ. Hừm, cậu lại xinh thế… Sau này nếu có thể leo cao, cậu đừng quên mình đấy nhé.”

      Mộc Hàn Hạ tỏ ra khó xử: “Tục ngữ chí phải, thể bỏ người vợ từng cùng chung hoạn nạn, khổ cực với mình.”

      Hà Tĩnh đập “bốp” vào đầu cái.

      Tổng giám đốc siêu thị Lạc Nhã ở đường Nhị Hoàn thành phố Giang tên Mạnh Cương, năm nay ba mươi lăm tuổi, ly hôn và vẫn còn độc thân.

      Hằng ngày, ta đến văn phòng rất sớm, xem xét và triển khai hoạt động kinh doanh của siêu thị trong ngày. ta thường làm việc tới khuya, ra về cùng lúc với nhân viên bán hàng và nhân viên thu ngân. Tuy đám nhân viên chẳng dám trò chuyện với Mạnh Cương nhưng ai cũng biết, nhờ dẫn dắt của ta, siêu thị mới có thể liên tục giữ vững vị trí đầu bảng trong khu vực Hoa Trung nhiều năm liền.

      Hôm nay, Mạnh Cương triệu tập cán bộ quản lý của các phòng ban mở cuộc họp thường kỳ. Trong phòng hội nghị, mọi người ngồi quanh bàn hình chữ nhật, Mạnh Cương ngồi ở vị trí đầu tiên, ngón tay kẹp điếu thuốc Vân Nam, hút cách từ tốn. Ánh ban mai chiếu vào gương mặt và thân hình cao lớn của người đàn ông, khiến ta toát ra vẻ uy nghiêm đặc biệt.

      Bầu khí vốn trầm lắng và nghiêm túc, nhưng đến khi Trưởng bộ phận Thị trường phát biểu, nhiều người nén được nụ cười. Bởi vì ta mang đến thông tin: Tổng Giám sát Marketing Trình Vi Vi, con của Chủ tịch tập đoàn Vĩnh Chính - đối thủ cạnh tranh của Lạc Nhã đêm qua xảy ra tai nạn giao thông. Mặc dù nguy hiểm đến tính mạng nhưng tình trạng của ta tương đối nghiêm trọng.

      “Vĩnh Chính vừa tuyên bố mở siêu thị mới ở con đường phía đối diện chúng ta, cách chưa đến cây rưỡi. Bọn họ cũng nhận được giấy phép sử dụng đất đường Nhị Hoàn. Thế mà đúng lúc này, người phụ trách dự án siêu thị mới lại gặp tai nạn.” Chủ nhiệm văn phòng cất giọng nhàn nhạt: “Chắc bọn họ phải hoãn kế hoạch thôi.”

      Trưởng bộ phận Mua sắm là người có tính cách nóng nảy, ta bật cười thành tiếng: “ là tôi thể thông cảm với họ. Chúng ta làm ăn ngon lành, Vĩnh Chính thấy chúng ta đạt doanh thu khá nên cố tình mở siêu thị ở gần để cướp “bát cơm” của chúng ta. câu này nên nhưng mà họ đúng là đáng đời.”

      Mọi người nhiệt tình thảo luận, ai nấy đều có chút hả hê khi đối thủ gặp nạn. Tuy chẳng năng gì nhưng Mạnh Cương cũng phải là người nhân từ, khóe miệng thấp thoáng ý cười.

      “Mạnh tổng.” Trưởng bộ phận Thị trường đăm chiêu: “Tôi nghe , lúc Trình Vi Vi xảy ra tai nạn còn có người bạn cùng ngồi trong xe với ta. Người này được ta mời từ Mỹ về để giúp ta vận hành siêu thị mới.”

      “Mỹ cơ à?” Có người hỏi: “Là ai thế?”

      “Hình như là bạn học cùng trường đại học với Trình Vi Vi, thanh niên ngoài hai mươi tuổi.”

      “Ha ha…” Có người cười, với Mạnh Cương: “Mạnh tổng, thiên kim tiểu thư phải dẫn cả bạn học về để chiến đấu, lần này Vĩnh Chính đúng là kém .”

      Tất cả mọi người đều cười. Mạnh Cương cũng nhếch miệng: “Mọi người đừng có lơi là cảnh giác. Từ trước đến nay, hoạt động kinh doanh của Vĩnh Chính luôn ổn định. Gần đây, họ mở thêm mấy siêu thị ở các thành phố khác, thành tích rất khá. Khi nào họ mở siêu thị ở đây, chúng ta cần chuẩn bị chu đáo để còn “chiến” với họ. Đúng rồi, người mà Trình Vi Vi mời về giúp đỡ tên là gì?”

      Trưởng bộ phận Thị trường ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Hình như là… Lâm Mạc Thần.”

      Đến buổi trưa, vừa tiễn vị khách hàng, Mộc Hàn Hạ lại ngồi sau quầy hàng ngủ gật. Tối qua gần như chẳng được chợp mắt nên buồn ngủ chịu nổi. Nhân lúc có ai ở đây, ngáp đến chảy cả nước mắt rồi nhắm mắt lại.

      lúc sau, đầu bị va cộp vào thành quầy, khiến lập tức tỉnh giấc. Mộc Hàn Hạ mở mắt ngó nghiêng xung quanh. Vừa định ngủ tiếp, chợt nhìn thấy Mạnh Cương và trợ lý của ta đứng sau mấy quầy hàng đông lạnh.

      Mộc Hàn Hạ tỉnh táo tức , liền ngồi thẳng người, giả bộ nghiêm túc sắp xếp sushi, giống như vừa ngủ gật hoàn toàn là người khác.

      ngẩng đầu, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt thâm trầm và sắc bén của Mạnh Cương dường như vẫn hướng về bên này. lúc sau, nhướng mày, phát bọn họ rời .

      Mộc Hàn Hạ thở phào nhõm. nhủ thầm, Mạnh Cương ngày nào chẳng thị sát siêu thị. Ở đây có quá nhiều quầy hàng và nhân viên bán hàng, chắc ta cũng chẳng để ý đến đâu.

      Kết quả vài phút sau, người trợ lý tên Tiểu Trần của Mạnh Cương đột nhiên quay lại, nở nụ cười hòa nhã với : “Mộc Hàn Hạ, Mạnh tổng bảo lên văn phòng sếp.”

      Văn phòng của cấp quản lý nằm ngay tầng siêu thị, còn văn phòng của Mạnh Cương ở tận cùng của tầng bốn.

      Đây phải lần đầu tiên Mộc Hàn Hạ đặt chân tới văn phòng này. Cách đây ba năm, được tuyển làm nhân viên bán hàng ở siêu thị Lạc Nhã. Trong hơn hai mươi người được tuyển cùng đợt, Mạnh Cương chỉ cho gọi mình .

      Khi ấy, diện mạo và cách ăn mặc của Mạnh Cương cũng chẳng khác bây giờ là bao. ta để kiểu đầu húi cua, dáng người cao lớn, mặc áo sơ mi ngắn tay và quần âu đơn giản, cổ tay đeo chiếc đồng hồ loại tốt. ta có nước da ngăm đen, đường nét gương mặt lộ vẻ cương nghị. Lần đầu tiên gặp gỡ, Mộc Hàn Hạ chú ý tới ngón tay của ta với các khớp xương cứng, hơi thô và có vết chai rất dày.

      Đến giờ, Mộc Hàn Hạ vẫn còn nhớ , hôm đó ta với câu ngắn gọn: “ bé, tôi xem qua lý lịch của . Tuy chỉ có bằng trung học, nhưng lại là Lục Trung, trường trung học tốt nhất ở thành phố chúng ta. hãy chăm chỉ làm việc, sau này kiểu gì cũng có cơ hội phát triển.”

      ra Mạnh Cương cũng chỉ tốt nghiệp trung cấp, gia cảnh hết sức bình thường. ta hoàn toàn dựa vào bản thân, lăn lộn từ nhân viên bán hàng hợp đồng, dần dần trở thành nhân viên chính thức, nhân viên quản lý rồi leo lên chức Trưởng bộ phận… cuối cùng là người đứng đầu siêu thị này. ta là mục tiêu phấn đầu của nhiều nhân viên trong siêu thị, tất nhiên gồm cả Mộc Hàn Hạ.

      Mộc Hàn Hạ gõ rồi đẩy cánh cửa khép hờ. Mạnh Cương ngồi sau bàn làm việc, cầm ly trà. Căn phòng thoang thoảng mùi thơm của nước trà lẫn mùi thuốc lá. Nhìn thấy Mộc Hàn Hạ vào, ta mỉm cười : “Em ngồi .”

      Mộc Hàn Hạ ngồi xuống, trong lòng có chút mất tự nhiên. nghĩ thầm, phải vì ngủ gật nên sếp mới gọi lên đây đấy chứ. Chuyện này đâu cần sếp đích thân ra mặt, chỉ cần thông báo người chủ quản phê bình là được. Trống ngực Mộc Hàn Hạ bất giác đập thình thịch.

      Tuy nhiên, câu đầu tiên của Mạnh Cương là: “Đêm qua em thiếu ngủ à?”

      Giọng ta trầm ấm dịu dàng, hề có ý khiển trách. Mộc Hàn Hạ hơi đỏ mặt, cúi đầu khẽ đáp: “Vâng. Lần sau tôi rút kinh nghiệm.”

      vẫn còn mặc bộ đồng phục màu đỏ. Chỉ là trước khi lên gặp Mạnh Cương, bỏ mũ, để lộ túm tóc đuôi gà mềm mại. Vừa rồi nhanh, trong lòng lại khẩn trương nên trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt trắng ngần mịn màng phiếm hồng. hơi cúi đầu, đôi mắt đen láy cụp xuống, hàng mi dày khẽ động. Hai bàn tay buông hai bên cuộn lại thành nắm đấm.

      lúc sau, Mạnh Cương mới lên tiếng: “Em đừng căng thẳng quá. Tôi gọi em lên đây phải vì trách em chuyện đó. Lần sau em chú ý là được.”

      “Cảm ơn Mạnh tổng.” Khóe miệng Mộc Hàn Hạ khẽ cong lên. Nhưng lập tức lấy lại vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy Mạnh tổng tìm tôi…”

      Mạnh Cương nhìn đăm đăm: “Em nhận được chứng chỉ chưa?”

      Mộc Hàn Hạ nở nụ cười ngượng ngùng: “Rồi ạ. Tôi mới nhận được vào mấy ngày trước.”

      Mạnh Cương cũng cười, cầm ly trà nhấp ngụm: “Sau này em có dự tính gì ?”

      Mộc Hàn Hạ quan sát vẻ mặt ta, cất giọng thăm dò: “Tôi đề xuất với bộ phận Nhân , xin chuyển sang bộ phận Thị trường.”

      “Tôi phê chuẩn rồi.”

      Mộc Hàn Hạ sững sờ. niềm vui to lớn, niềm vui đạt được từ sau bao gian khổ dâng trào trong lòng .

      “Mạnh tổng, tôi…” hơi cúi thấp người trước ta: “Cảm ơn .”

      “Bình thường tôi thấy em ăn giỏi lắm cơ mà, sao hôm nay lại lắp bắp thế?” Khóe mắt Mạnh Cương thấp thoáng ý cười. ta gật đầu: “ bé, làm tốt nhé!”

      Mộc Hàn Hạ vẫ chìm trong tâm trạng phấn khởi, vô thức đáp lời: “Mạnh tổng, tôi hai mươi hai tuổi rồi, còn là bé nữa.”

      “Em trẻ như vậy, đối với tôi phải là là gì?” ta .

      tháng sau. Bởi vì cần bàn giao công việc, khu thực phẩm tươi sống gần đây rất bận rộn nên Mộc Hàn Hạ phải đứng quầy thêm mấy ngày nữa mới có thể chuyển đến bộ phận Thị trường.

      Hai hôm nay, Mộc Hàn Hạ trực ở quầy bánh nên tương đối nhàn rỗi. Là người chịu ngồi yên nên quay sang học cách làm bánh quy từ thợ chuyên nghiệp.

      Bấy giờ là buổi sáng sớm nên siêu thị rất vắng vẻ. Đôi loa trần nhà phát bài Mười năm của Trần Dịch Tấn. Mộc Hàn Hạ khẽ ngâm nga theo lời ca. Giọng hát của rất tệ, như Hà Tĩnh “giống đứa trẻ tìm thấy giai điệu”.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Type-er: an tran

      Beta: Tuyết Hân

      Bề mặt kính của quầy hàng phản chiếu ánh đèn dìu dịu, mùi bánh thơm lừng xộc vào mũi. Mộc Hàn Hạ cúi xuống, bỏ đĩa bánh quy vừa nướng xong vào quầy, miệng vẫn lẩm bẩm: “Mười năm trước, em quen biết , chẳng thuộc về em…”, đúng lúc này, nhìn thấy đôi chân dài dừng lại trước quầy bánh.

      Người vừa xuất mặc comple, giày da chỉnh tề, đứng bất động ở đó. Mộc Hàn Hạ vẫn chưa xếp xong bánh quy, cũng chẳng vội vã đứng thẳng người, cất giọng lịch : “Quý khách cần gì? Đây là bánh quy mới ra lò, quý khách có muốn nếm thử ?” Sản phẩm vừa học cách làm, tuy hình dáng đơn giản nhưng mùi vị cũng tệ.

      “Bánh quy trông kinh thế này liệu có đầu độc chết tôi ?” Đối phương lên tiếng.

      Mộc Hàn Hạ giật mình, lập tức ngẩng đầu, liền chạm phải đôi mắt thâm trầm, đen nhánh.

      Mộc Hàn Hạ hơi ngây ra. Hôm đó tuy ở bên ta lúc, nhưng dưới ngọn đèn mờ mờ, cũng nhìn mặt. Lúc này khác, ta đứng dưới ánh đèn sáng choang trong siêu thị, diện bộ comple chỉnh tề, bên trong là sơ mi đen, đeo cà vạt.

      Người đàn ông đút tay vào túi quần, cằm hơi nhướng lên, ánh mắt lạnh nhạt và thâm trầm quan sát y hệt đêm hôm đó.

      Lần này, ấn tượng của Mộc Hàn Hạ đối với ta cũng giống lần đầu: “Toàn thân người đàn ông này từ xuống dưới từ “kiêu ngạo”.

      Mộc.” ta chậm rãi mở miệng.

      Mộc Hàn Hạ lộ vẻ nghi hoặc: “ là…”

      Người đàn ông hơi biến sắc mặt. hiểu tại sao, Mộc Hàn Hạ lại có chút sảng khoái trong lòng. Lúc này, mới mỉm cười: “Ồ, ra là . Tôi nhớ ra rồi, vết thương của khỏi rồi à?”

      Người đàn ông khẽ “hừm” tiếng.

      Mộc Hàn Hạ nhìn thẳng vào mắt đối phương, miệng nở nụ cười chân thành: “Chúc mừng .”

      ta liếc , lại đảo mắt lượt rồi mới lên tiếng: “Chúng ta tìm chỗ chuyện .”

      “Tôi thể rời khỏi nơi này.” Mộc Hàn Hạ đáp: “ có chuyện gì muốn với tôi à?”

      Người đàn ông im lặng vài giây, đột nhiên nhếch miệng: “ là nhân viên bán hàng sao?”

      “Ừ. Tôi đâu có lừa .” Mộc Hàn Hạ chắp hai tay sau lưng, nhìn ta bằng ánh mắt tinh nghịch: “ đừng quên thêm tiền tố “ nhân viên bán hàng xinh đẹp, cơ trí và nhanh nhẹn” đấy nhé.”

      Người đàn ông hề tỏ ra buồn cười trước hài hước và mặt dày của . ta cúi xuống nhìn đống bánh quy vừa làm, tựa như đánh giá tay nghề của .

      Mộc Hàn Hạ hào phóng lấy ra mấy cái bánh đưa đến trước mặt ta: “ nếm thử , coi như tôi mời.”

      cầm cái bỏ vào miệng. Mộc Hàn Hạ thể chú ý tới bàn tay của đối phương bởi nó hoàn toàn khác với các đồng nghiệp nam của . Ngón tay ta rất dài, trắng trẻo, đốt xương hơi gầy.

      “Mùi vị có được ?” hỏi.

      Người đàn ông trả lời mà chỉ : “Gói hết lại cho tôi.”

      Mộc Hàn Hạ ngẩn người. Đúng là nhà giàu thừa tiền, tự nhiên mua cả giỏ bánh năm tệ rưỡi cân của làm gì chứ. cười : “ được. Sao có thể để mua hết chứ, tôi chỉ bán cho cùng lắm nửa cân1 thôi.”

      (1) cân Trung Quốc bằng 1/2 kg. (Mọi chú thích trong cuốn sách đều của người dịch.)

      nhanh nhẹn cân bánh rồi gói lại. Người đàn ông đứng ngoài quầy, lặng lẽ dõi theo động tác của . Mộc Hàn Hạ nhanh chóng đưa bánh quy cho ta. Hai người nhất thời im lặng, cũng chẳng biết gì. Trong đầu bỗng xuất ý nghĩ, phải ta đưa cho tờ chi phiếu, coi như cảm tạ ơn cứu mạng đấy chứ?

      Ý nghĩ này hơi nực cười nhưng trong lòng Mộc Hàn Hạ vẫn có chút hồi hộp. Đúng lúc này, người đàn ông quả nhiên thò tay vào túi quần. Khóe mắt dõi theo động tác của ta, gương mặt từ từ ửng đỏ.

      Ngay sau đó, ta rút ra tấm card, đưa cho . Mộc Hàn Hạ hơi ngây ra khi nhìn thấy tấm danh thiếp. Danh thiếp mỏng nhưng rất cứng, màu vàng nhạt, có mùi thơm cũng chẳng có hoa văn gì, mặt in hai hàng chữ màu đen kiểu Tống thể1 đơn giản:

      Công ty TNHH Thương mại Phong Thần

      Tổng Giám đốc Lâm Mạc Thần
      (1) Tống thể là kiểu chữ vuông thời Tống.

      Mộc Hàn Hạ chưa từng nghe qua tên công ty này, còn cái tên Lâm Mạc Thần gồm ba chữ dài và mỏng, tựa hồ tràn đầy sức mạnh, khiến người ta bất giác cảm thấy, đúng là tên của ta.

      Ngọn đèn đỉnh đầu vẫn chiếu thứ ánh sáng trắng tinh khiết, mùi bánh ngọt nóng hổi vẫn thoang thoảng trong khí. lau tay vào tạp dề cho sạch dầu mỡ mới nhận danh thiếp của người đàn ông.

      “Hãy đến làm trợ lý hành chính ở công ty tôi.” ta .

      Mộc Hàn Hạ khỏi sửng sốt. chẳng bao giờ ngờ tới, thứ đối phương cho lại là công việc.

      …” Trong lòng có chút cảm động, nhất thời nên lời.

      Dường như đoán được có phản ứng này, người đàn ông nở nụ cười nhàn nhạt: “ cứ từ từ suy nghĩ.”

      …” Mộc Hàn Hạ ngắt lời ta. Khóe môi kìm nén được nụ cười ấm áp nhưng lắc đầu: “Cảm ơn coi trọng tôi. Nhưng cần đâu, tôi vẫn muốn ở lại Lạc Nhã. lần nữa cảm ơn ý tốt của .”

      Lâm Mạc Thần lặng thinh. Vốn vui vẻ nghĩ xem có nên cho ta thêm chút bánh quy nữa , chợt nhận ra trạng thái bất thường của ta.

      Người đàn ông lại nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng. Nhiệt độ quanh người ta dường như dần hạ thấp.

      bảo muốn ở lại siêu thị này làm nhân viên bán hàng?” ta hỏi.

      Mộc Hàn Hạ mỉm cười, nghĩ bụng: Tôi sắp được điều đến bộ phận Thị trường rồi. Nhưng ngoài miệng, vẫn nghiêm túc trả lời: “Vâng, tôi thích làm nhân viên bán hàng nhất đời.”

      ta gì nhưng Mộc Hàn Hạ có thể cảm nhận được bầu khí dường như trở nên bế tắc. nghĩ thầm, người này đúng là hợm hĩnh, chẳng phải ta đến đây để cảm ơn hay sao. từ chối lời mời của ta có gì đúng mà sao sắc mặt ta khó coi đến thế.

      Vốn là người độ lượng, Mộc Hàn Hạ định điều gì đó để làm dịu bầu khí nhưng người đàn ông đột nhiên rút kính râm từ trong túi đeo lên mắt.

      Mộc Hàn Hạ lại liếc ta cái. ta đeo cặp kính râm to tướng, lúc cười, sắc mặt có phần lạnh lùng. Sau đó, ta thốt ra câu khiến Mộc Hàn Hạ sững sờ: “Tôi đánh đổ siêu thị này trong vòng ba tháng. Trước đó, có thể đến chỗ tôi làm việc. Đây là tôi muốn báo đáp ơn cứu mạng của .”

      bao lâu sau khi Lâm Mạc Thần rời , có người đến gọi Mộc Hàn Hạ: “Mạnh tổng triệu tập cuộc họp với bộ phận Thị trường, sếp bảo cùng tham dự.”

      Mộc Hàn Hạ vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, thay bộ đồng phục đầy mùi bơ bằng áo phông và quần dài. Phát trong gương có chút hồi hộp, buộc tóc cách cẩn thận, sửa sang lại bộ quần áo rẻ tiền nhưng sạch rồi mới ra ngoài.

      Sợ muộn giờ nên Mộc Hàn Hạ chạy mạch lên tầng , đến cửa phòng họp mới chậm lại. vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng cổ họng trở nên khô rát. Cửa phòng họp mở toang, bên trong đầy ắp người. Mạnh Cương ngồi ở vị trí đầu tiên. Như có linh cảm, ta ngẩng đầu nhìn về bên này. Mộc Hàn Hạ cung kính gật đầu, sau đó tìm góc ngồi xuống. Mạnh Cương rời mắt chỗ khác, tựa như đối với ta, chẳng phải là tồn tại đặc biệt gì.

      Trong phòng có người hút thuốc, có người hạ giọng trò chuyện, Mộc Hàn Hạ quên cầm sổ và bút. cúi xuống nhìn chằm chằm quyển sổ trống trơn, có cảm giác như trong giấc mộng.

      Mọi người nhanh chóng tụ tập đông đủ. Mạnh Cương gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn: “Chúng ta họp thôi.”

      Phòng họp trở nên yên tĩnh trong giây lát. Mộc Hàn Hạ nín thở, ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt uy nghiêm của Mạnh Cương như những đồng nghiệp khác.

      Mạnh Cương cất giọng trầm trầm: “Siêu thị mới của Vĩnh Chính khai trương vào tháng sau. Chúng ta cần phải thảo luận đối sách.”

      Sau khi rời khỏi Lạc Nhã, Lâm Mạc Thần lái xe thẳng tới bệnh viện. Trình Vi Vi nằm ở phòng VIP, có hai người giúp việc của nhà họ Trình chăm sóc. Thấy Lâm Mạc Thần vào, ta liền phẩy tay ra hiệu người giúp việc ra ngoài.

      Lâm Mạc Thần ngồi xuống sofa. Đầu và tay Trình Vi Vi vẫn còn quấn băng, đùi bó thạch cao. ta nở nụ cười cách khó nhọc.

      gặp được cứu chúng ta chưa?” Trình Vi Vi hỏi.

      Lâm Mạc Thần vắt chéo chân, đặt tay lên đầu gối, bình thản trả lời: “Gặp rồi.”

      “Đưa chi phiếu coi như chúng ta nợ ấy nữa.” Trình Vi Vi .

      Lâm Mạc Thần phủ nhận.

      Trình Vi Vi nhướng mày nhìn người đàn ông. mặc bộ comple thẳng tắp, tuy sắc

      mặt vẫn còn nhợt nhạt vì ảnh hưởng của vụ tai nạn nhưng vẫn tuấn tú và tỏa ra khí thế bức người như thường lệ. ta nhịn được cảm thán: “Ông trời chẳng công bằng gì cả. ràng cả hai chúng ta đều gặp tai nạn, vậy mà có thể khắp chốn còn em phải nằm viện tháng.”

      Lâm Mạc Thần mở chai nước khoáng, uống ngụm mới lên tiếng: “Vivian! Chúng ta là quan hệ hợp tác, chứ phải quan hệ ràng buộc lẫn nhau. Ý của em là, đối tác bị em liên lụy, gặp tai nan giao thông cũng phải bị thương nặng như em mới được coi là công bằng hay sao? Hừ… em có thành ý hợp tác đấy?”

      Thực ra Trình Vi Vi cũng chỉ đùa mà thôi. ta cười: “Được rồi, Jason, em đùa ấy mà. Bây giờ chúng ta bàn chuyện nghiêm túc nhé. Em vốn mời sư huynh đến đây để tính kế giúp em, nhưng bây giờ em phải nằm viện tháng. Chắc cũng biết, mấy lão già trong tập đoàn và đám con cháu của họ, còn cả mấy người rể của em đều theo dõi em sát sao. Số tiền đổ vào siêu thị này rất lớn nên em thể để người khác nhúng tay vào. Vì thế, bây giờ em chỉ có thể dựa vào sư huynh mà thôi.”

      Lâm Mạc Thần lặng thinh.

      Trình Vi Vi nhìn bằng ánh mắt chân thành: “ có thể tạm thời dừng việc trù bị công ty mới của , thay em quản lý siêu thị thời gian có được ?”

      Lâm Mạc Thần cười cười, đưa mắt qua cái chân treo lơ lửng của . Trình Vi Vi lập tức rên khẽ tiếng, giả bộ vết thương vẫn còn rất đau.

      Lâm Mạc Thần : “Tôi giống thằng đàn ông vì phụ nữ tình nguyện rơi vào nơi dầu sôi lửa bỏng từ khi nào vậy? Hơn nữa, em phải là người phụ nữ của tôi.”

      Trình Vi Vi cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn. Nhưng ngoài mặt, co ta vẫn thản nhiên như : “Em biết rồi. cứ ra điều kiện .”

      Lâm Mạc Thần nheo mắt nhìn ta: “Sau này, sản phẩm của tôi được đưa vào hệ thống siêu thị Vĩnh Chính. Ngoài ra, em phải trích thêm 5% lợi nhuận cho tôi.”

      Mặc dù ruột đau như cắt, Trình Vi Vi vẫn phải cắn răng: “Được thôi.”

      Lâm Mạc Thần mỉm cười. Lúc này là tầm chạng vạng, ánh hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng. Vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường lệ. Từ lúc Trình Vi Vi nhờ người giới thiệu làm quen với ở trường đại học, cho dù ờ bất cứ đâu, dù kiếm được bao nhiêu tiền, thần thái của vẫn luôn cao ngạo và quyết đoán như vậy.

      Ánh mắt Trình Vi Vi lướt qua đôi mắt sâu thẳm tới khóe miệng hơi cong lên của người đàn ông, di chuyển xuống bờ vai rộng và gầy của rồi rời chỗ khác.

      đến lúc “ra” bàn tay quý rồi.” Trình Vi Vi cất giọng bông đùa. “Số liệu tiêu thụ của Lạc Nhã trong mấy tháng qua ở mặt bàn bên cạnh .”

      Lâm Mạc Thần cầm lên xem. Trình Vi Vi tiếp: “Sư huynh, em biết vụ này dễ giải quyết. Đối tượng hướng đến ở nước ngoài đều thuộc ngành nghề mới mẻ, mức độ tự do tương đối lớn. Còn ngành siêu thị theo mô thức kinh doanh cố định, lợi nhuận thấp. Hơn nữa, em cũng chỉ có siêu thị này, chỉ có thể cạnh tranh bẳng giá cả mà thôi. Tuy nhiên, em có thể đảm bảo với xin được vốn đầu tư và chính sách ủng hộ ở mức cao nhất từ tổng công ty. Siêu thị mới cũng toàn là những người đáng tin cậy. Hy vọng hãy thoải mái tiến hành, đừng bao giờ cảm thấy khó xử.”

      Lời của ta xuất phát từ đáy lòng, những tưởng Lâm Mạc Thần ít nhiều có tán thưởng, nào ngờ chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ cười nhạt: “Tôi có gì khó xử chứ? Trong cuộc chiến về giá cả, dù nhắm mắt tôi cũng có thể “chơi” ngon lành.”

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 2

      Type-er: Thùy Miên

      Bạn từng thấy siêu thị giảm giá nhiều nhất là bao nhiêu?

      Giảm 5% hóa đơn tổng hay cứ tròn năm mươi tệ trừ năm tệ, tối đa là mười lăm tệ?

      tại, toàn bộ nhân viên bộ phận Thị trường của siêu thị Lạc Nhã thảo luận vấn đề này. Để đối phó với việc khai trương của Vĩnh Chính, bọn họ cần phải khuyến mãi đến mức nào mới có thể đánh bại đối phương?

      “Mỗi lần khai trương, Vĩnh Chính đều giảm từ 3 đến 5%.” chủ quản : “Lần này chắc cũng thế thôi.”

      nhân viên quản lý khác lên tiếng: “Chúng ta thể thừa nhận, môi trường mua sắm và chất lượng phục vụ của Vĩnh Chính tốt hơn chúng ta. Siêu thị của chúng ta mở được bảy, tám năm, còn họ là siêu thị mới, trang trí đẹp mắt. Hơn nữa, tố chất của nhân viên bán hàng rất xuất sắc.”

      “Thế chúng ta cần dọn dẹp và trang hoàng lại siêu thị, chú trọng cả tố chất của nhân viên bán hàng nữa.” người phụ họa.

      “Bọn họ giở chiêu bài khuyến mãi chúng ta cũng làm theo là được rồi.” Người khác lên tiếng: “Người dân ở quanh đây quen mua hàng ở chỗ chúng ta. Tôi tin bọn họ có thể cướp được nguồn khách hàng này.”

      Mọi người thảo luận rôm rả, trong khi Mộc Hàn Hạ nhanh chóng ghi chép. Trước kia ở dưới nhìn lên, bây giờ ở trong cuộc, mới phát , đám nhân viên văn phòng của Lạc Nhã đều rất thực tế, hơn nữa lại có kinh nghiệm phong phú. Chẳng bao lâu sau, họ đưa ra nhiều biện pháp đối phó như: Tăng cường công tác vệ sinh và mỹ quan của siêu thị, tiến hành bồi dưỡng thêm tác phong chuyên nghiệp cho nhân viên bán hàng, đồng thời chú trọng và nâng cao chất lượng của nhóm sản phẩm tươi sống, số sản phẩm chất lượng kém bình thường có thể mắt nhắm mắt mở cho qua từ ngày mai được lên kệ nữa…

      Thỉnh thoảng ngẩng đầu, Mộc Hàn Hạ thấy Mạnh Cương đều chăm chú lắng nghe. Đối với số ý kiến, ta quyết định tại chỗ. Còn số khác ta chẳng có được hay , hoặc thẳng thắn chỉ ra ưu và nhược điểm. Ý kiến của ta luôn ngắn gọn, ràng, cũng giữ thể diện cho cấp dưới nên mọi người đều tâm phục khẩu phục.

      Cuối cùng, Trưởng bộ phận Thị trường phát biểu: “Mạnh tổng, tôi thấy chúng ta nên áp dụng mức giảm 5% trong tuần Vĩnh Chính khai trương. tại, doanh số mỗi ngày của chúng ta đạt khoảng hai triệu tệ, khuyến mãi tuần đầu tư khoảng hơn triệu, như vậy chắc cũng đủ rồi.”

      Mạnh Cương ngẫm nghĩ trong giây lát rồi đồng ý.

      Xét cho cùng, bất cứ thị trường nào, phòng thủ bao giờ cũng dễ dàng hơn tấn công. Cùng mặt hàng, cùng mức khuyến mãi như nhau, người tiêu dùng đương nhiên thích mua sắm ở nơi quen thuộc hơn. Vì vậy mới có nhiều người, nhiều công ty nỗ lực trở thành số 1 trong lĩnh vực của mình. Đây gọi là đánh đòn phủ đầu.

      Nhà Mộc Hàn Hạ cách siêu thị xa, nhưng thuộc về thôn nằm trong thành phố.

      Tầm xế chiều, xuống xe buýt, qua con đường đất gồ ghề bụi mù mịt, lại vòng qua mấy khu nhà bị dỡ bỏ nay chỉ còn lại đống đổ nát mới tới dãy tập thể cũ kỹ. có nhiều hộ dọn nơi khác, khu nhà bỏ trống đến phân nửa nhưng vẫn còn số người ở lại, trong đó có Mộc Hàn Hạ.

      Nhà ở tầng sáu. bước nhanh lên cầu thang, rút chìa khóa mở cửa, ném ba lô sang bên rồi thả người xuống sofa.

      “Haiz.” thở hơi dài tựa như vừa vui vừa buồn.

      lúc sau, ngồi dậy, nhìn lên di ảnh của bố mẹ treo bức tường trắng loang lổ. Trời nhá nhem tối, căn phòng màu u ám. nhìn đăm đăm vào di ảnh bố mẹ, miệng lẩm bẩm: “Mẹ ơi, con mẹ rất lợi hại. Hôm nay, Mạnh tổng thăng chức cho con làm trợ lý bộ phận Thị trường. Sau này, con là nhân viên văn phòng chính thức, còn là nhân viên bán hàng nữa.”

      “Như vậy, con cũng chẳng kém hơn các bạn thi đỗ đại học là bao. Ngày xưa, thành tích của các bạn ấy vốn dĩ bằng con.”

      “Xem ra, vận may của con phải lúc nào cũng tệ, bây giờ dần có chuyển biến tốt rồi.”

      “Ngày mai, con nhất định phải đánh chén bữa ngon để chúc mừng mới được. Con đốt tiền giấy cho bố mẹ. giờ, con của bố mẹ cũng được coi là giới “cổ cồn trắng”1 còn là người nghèo nữa rồi.”

      1 Cổ cồn trắng: Chỉ những người làm việc trong văn phòng.



      “Sao bố mẹ lại cả thế… Con rất nhớ bố mẹ,” đến đây, nước mắt chảy giàn giụa xuống gò má. Khóc lúc, lại lau khô nước mắt, nằm lên giường thẫn thờ hồi lâu.

      Mộc Hàn Hạ nhớ tới cuộc họp ngày hôm nay. vẫn chưa có tư cách phát biểu ý kiến. Nhưng khi nghĩ Lâm Mạc Thần và câu tàn nhẫn của ta, chợt linh cảm có gì đó bất ổn. đột nhiên nhớ ra, người của bộ phận Thị trường cho biết Lâm Mạc Thần tốt nghiệp đại học Colombia ở Mỹ.

      Đại học Colombia ở Mỹ là trong những giấc mơ của . Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Mộc Hàn Hạ lập tức bật máy tình, mở hộp chat QQ: Hầu Tử! Cậu có ở đó ?

      Hầu Tử là bạn học thời cấp ba của , theo học ở đại học Colombia, New York.

      Mãi tới mười hai giờ, Hầu Tử ở bên kia bờ đại dương mới đăng nhập: Tớ đây, lớp trưởng. Sao hôm nay lại liên lạc với tớ thế, có chuyện gì à?

      Mộc Hàn Hạ mỉm cười, trả lời: có việc thể liên lạc với cậu sao? Gần đây cậu thế nào rồi?

      Hầu Tử: Rất ok. Chắc cậu cũng biết, con người tớ sống ở đâu mà chẳng ngon lành.

      Mộc Hàn Hạ: Ha ha… Thế tốt! Tớ có việc muốn hỏi cậu. Cậu từng nghe đến người tên là Lâm Mạc Thần, tốt nghiệp đại học Columbia chưa?

      Hầu Tử: Tớ quen, học cùng khóa với chúng ta à?

      Mộc Hàn Hạ: Có lẽ hơn chúng ta mấy khóa.

      Hầu Tử: Tuy nhưng khi lớp trưởng có lời, dù phải xông pha khói lửa, đệ đây cũng tìm hiểu ràng. Lớp trưởng cứ yên tâm, trong phạm vi người Hoa chắc cũng dễ tìm. Hơn nữa, tớ có bạn học ở Columbia, để tớ hỏi xem thế nào.

      Mộc Hàn Hạ: Cảm ơn cậu! gửi biểu tượng mặt cười tươi roi rói.

      lúc sau, Hầu Tử mới nhắn lại: giờ lớp trưởng sống thế nào?

      Mộc Hàn Hạ im lặng vài giây mới trả lời: Tớ vẫn ổn!

      Hầu Tử lập tức gửi biểu tượng người nhảy nhót, Mộc Hàn Hạ nhịn được cười.

      Hôm sau, Mộc Hàn Hạ chính thức được điều đến bộ phận Thị trường. thực tế chỉ là đổi nơi làm việc từ tầng dưới lên tầng nhưng tính chất hoàn toàn khác biệt. Văn phòng gọn gàng và yên tĩnh, ai nấy đều cắm đầu vào máy tính, hoặc là bận rộn họp hành, hoặc là chạy đến các siêu thị, các nhà cung cấp sản phẩm, theo trình tự đâu ra đấy.

      Trưởng bộ phận giới thiệu Mộc Hàn Hạ với mọi người rồi phân theo bà chị. Chị ta giao cho những công việc đơn giản như sắp xếp và photo lại tài liệu. Mộc Hàn Hạ là người khiêm nhường, chịu thương chịu khó, ngoan ngoãn vâng lời lại khéo ăn khéo , nhưng phải kiểu nịnh nọt mà khá dí dỏm nên sau ngày làm việc chung, chỉ chị ta mà cả những đồng nghiệp khác đều cảm thấy nhân viên mới này rất hoạt bát, có vẻ vụng về của nhân viên bán hàng, dễ dàng chiếm được cảm tình của mọi người.

      Buổi chiều, Mộc Hàn Hạ tan sở đúng giờ. Hôm nay, hẹn Hà Tĩnh ăn bữa thỏa thích. Hai bắt xe buýt đến chợ đêm bên bờ sông, gọi đống thịt nướng và cả bia. Cuối cùng, hai người no căng bụng, tựa vai vào nhau ngắm sao trời.

      “Này.” Hà Tĩnh liếc qua Mộc Hàn Hạ: “Mau khai , tiền lương của cậu bây giờ tăng lên bao nhiêu?”

      “Cộng khoản nọ khoản kia…” Mộc Hàn Hạ cười: “Chắc cũng gấp đôi so với trước.”

      “Woa!” Hà Tĩnh thốt lên tiếng đầy kinh ngạc rồi làm động tác như đấm mạnh vào mặt : “Đáng đánh đòn, sao cậu lại ra chứ.”

      Hai người cười khanh khách. lúc sau, Mộc Hàn Hạ đứng lên, đến bên mặt nước tối đen, dõi mắt sang bờ bên kia. Nơi đó là khu vực sầm uất nhất thành phố Giang với những tòa nhà cao tầng đèn điện sáng trưng như thấy tận cùng. Trong lòng dội lên niềm hưng phấn, hít sâu hơi sâu, hét lớn: “Tôi là… vua của vũ trụ.”

      Hà Tĩnh cười lăn cười bò. Có người ngang qua bờ sông, cũng chỉ coi bọn họ bị hâm. Bộ phim điện ảnh Titanic ra mắt khán giả mười năm, hiểu tại sao Mộc Hàn Hạ bỗng dưng bật ra câu thoại này.

      Hà Tĩnh ở bên cạnh trêu chọc: “Cậu bước vào tuổi dậy đấy à? Có phải cũng muốn tìm chàng Jack ?”

      Mộc Hàn Hạ đáp: “Đương nhiên. Nếu thế gian này có người như Jack, tự nguyện vì tớ từ bỏ tất cả, thậm chí nhảy xuống xoáy nước, chắc chắn tớ ấy.”

      Hà Tĩnh “chậc chậc” hai tiếng, Mộc Hàn Hạ đứng ở nơi ánh sáng giao nhau bên bờ sông, ngoảnh đầu, cười : “Nhưng tớ phải là Rose, tớ sống mình. Tớ nhảy xuống cùng ấy, giữ trọn lời hứa tuyệt đối rời xa nhau.”

      Đêm về khuya, hai người ngồi xe buýt quay về siêu thị. Hà Tĩnh bắt chuyến xe khác về nhà. Vì trong người có hơi men nên Mộc Hàn Hạ cảm thấy rất hưng phấn. Vừa định ra về, chợt phát siêu thị Vĩnh Chính ở chếch bên kia đường gần hoàn tất việc trang hoàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :