1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

MẠT THẾ TRÙNG SINH CHI HẮC ÁM NỮ PHỤ- Phong Khởi Tuyết Vực (58) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      MẠT THẾ TRÙNG SINH CHI HẮC ÁM NỮ PHỤ


      Tác giả: Phong Khởi Tuyết Vực

      Convert: Tàng thư viện

      Editor: Tú

      Nguồn: sưu tầm

      Lịch post: Tùy tâm, nếu được động viên tâm to ra , nếu được động viên tâm buồn mà héo lại nên nhớ động viên ta nha

      Giới thiệu:

      Tần Nguyệt cần cù chăm chỉ đời an phận, kết quả là tất cả cố gắng đều hóa thành dòng nước, vì để cho bạch liên hoa kia vui vẻ, cuối cùng công đức viên mãn bị sát hại.

      Đời này dễ dàng tin tưởng người như .

      Đời này lãnh tâm lãnh tình thu lại tất cả trả giá .

      Đời này, từ thủ đoạn sống được càng lâu càng tốt .

      Được rồi, văn án vô năng, đơn giản đây là câu chuyện sống lại của nữ phụ cần cù ở tận thế bị lợi dụng rồi bị sát hại http://***************.com/images/smilies/icon_cry.gif .

      Hắc ám nữ cường đánh quái thăng cấp.

      P/S: Văn phong rất tục, nhập hố cần cẩn thận, xin nhận gạch đá, có nhu cầu xây nhà .

      Nội dung: Sống lại ở tận thế, dị năng, gian tùy thân.

      Tìm kiếm keyword: Nhân vật chính: Tần Nguyệt | Phối hợp diễn: Bạch Vi Lan, Hạ Vũ Hoài | Cái khác: Tận thế, sống lại, nữ phụ, gian, dị năng.
      1620thuy, Biệt Chi, thuyt3 others thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1:

      Bầu trời rất tối, phủ đầy mây đen, ngẫu nhiên có sấm sét cắt ngang qua mây đen.

      Gió như dao dạng quát mặt Tần Nguyệt, bây giờ rảnh bận tâm tới rét lạnh thấu xương này, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước: "Vì sao?" Lấy nhiệm vụ lớn lừa ra ngoài, thời điểm dị năng của bị hao hết, hấp thu tinh hạch, chút do dự hạ độc thủ.

      Nơi ánh mắt Tần Nguyệt qua, có người đáp lại, ngày hôm qua còn là bạn cùng chung đội hôm nay dạng trầm mặc. Tuy rằng dị năng của phải là ở đẳng cấp cao nhất, nhưng bình thường chưa từng bạc đãi những người bạn cùng đội ngũ cùng nhau vào sinh ra tử này.

      Đợi trong chốc lát, đám người từ phía sau tách ra.
      Tần Nguyệt đương nhiên nhận ra hai người này, chuyện ngày hôm nay dù nàng có ngu nữa cũng đoán được có liên quan.

      Bạch Vi Lan và Hạ Vũ Hoài chậm rãi từ trong đám người ra, đại khái là sợ nàng trong lúc giãy giụa sắp chết cắn ngược lại cái, đứng cách vị trí của Tần Nguyệt hơn mười mét rồi dừng lại.

      "Vì sao, ha ha là buồn cười a http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif , Tần Nguyệt..." Bạch Vi Lan ôm cánh tay Hạ Vũ Hoài, dung nhan vẫn mềm mại như lúc mới gặp, nàng ta bĩu môi: "Ngươi biết ngươi hại ta có bao nhiêu thê thảm sao? Lúc trước thức tỉnh dị năng có phải hay rất nổi trội. Nhưng ngươi xem xem, cuối cùng có phải chết ở chỗ này hay ."

      Vẻ mặt của nàng ta trong nháy mắt tức giận đến vặn vẹo, gian ý châm chọc trong lời càng rệt khác thường.

      Tần Nguyệt cười lạnh tiếng, làm hại nàng thê thảm sao?

      Lúc trước, đồng dạng là người chị họ xinh đẹp vì bảo vệ nàng ta ở mạt thế, mỗi ngày đều cùng đàn ông ra ngoài đánh tang thi, mang về đồ ăn vĩnh viễn có phần của nàng ta, lúc nàng ta than thở đồ ăn quá ít cũng tức giận, có đôi khi đồ ăn đủ, cũng chỉ có thể dối là mình ăn rồi, nhường lại cho nàng ta.

      sợ lần nguy hiểm nhất đó, bị tang thi xấu xí cào làm bị thương, vẫn nắm trong tay đồ ăn muốn để lại cho Bạch Vi Lan, muốn bảo vệ tốt người thân duy nhất này, may mà trong lúc chịu đựng qua thời gian thống khổ tỉnh dậy, đạt được dị năng.

      biết tại sao thời điểm cổ vũ biến thành khoe ra, đề nghị của biến thành sai bảo, hết thảy cố gắng của bị người ta rằng ăn trộm để tồn tại.

      quá ngốc mới tin tưởng máu mủ tình thâm, là quá ngốc mới biết nàng ta nhìn mình bằng ánh mắt hoài nghi, là quá ngốc mới rơi vào tình trạng như vậy.

      Miệng vết thương còn ngừng đổ máu, Tần Nguyệt chật vật ngồi dưới đất, miệng gợi lên nụ cười mỉm trào phúng, tự làm bậy phải thể sống, ai có thể nghĩ giúp đỡ cuối cùng biên thành lý do bị tố cáo.

      làm hại nàng ta thê thảm sao? A!

      Bạch Vi Lan bị Tần Nguyệt nhìn, nổi lên trận tức giận, tựa như tất cả mọi thứ trong lòng đều bị người khác nhìn thấu; "Vũ Hoài, giết ta cho tốt, em ghét ta."

      Tần Nguyệt đảo ánh mắt qua đám bạn cùng đội ngũ ngày xưa, ai mở miệng giúp, thậm chí có người trong mắt xuất tia kiên nhẫn, giống như đối với chuyện thể giải quyết Tần Nguyệt nhanh chút rất có ý kiến.

      Hạ Vũ Hoài sờ sờ mái tóc người , sủng nịnh : "Đều tùy ngươi."

      Theo sau, đạo sầm sét lớn từ tay phát ra, trực tiếp nhắm vào Tần Nguyệt mà đến, ánh sáng mãnh liệt đến mức khiến cho người ta dám nhìn. Tần Nguyệt hướng bên cạnh nhảy, lại đạo sấm sét nhắm thẳng đến, tình huống tránh cũng thể tránh nàng trực tiếp nhảy xuống tường thành.

      Màu xám dưới tường thành thoáng động, mấy trăm tang thi tụ tập mà đến, chúng nó toàn thân hư thối mặc quần áo cũ nát, nhìn bề ngoài có thể thấy được chúng cũng từng là loài người, chỉ là lúc này chúng nó giương miệng dã thú gào thét đuổi tới tranh giành thức ăn.

      sai, Tần Nguyệt trong mắt chúng nó là cục thịt thơm ngào ngạt trong miệng, chỉ là khối thịt này quá giảo hoạt, dễ ăn.

      Sớm trong lúc chiến đấu vừa nãy dị năng Tần Nguyệt vừa hao hết, nay chỉ có thể dựa vào bản năng sinh tồn trong vòng vây của tang thi, tuy rằng biết nó chỉ là hy vọng xa vời.

      Luồng sấm sét lớn cuối cùng vẫn rơi vào người Tần Nguyệt, điện tích tụ người , thậm chí máu thịt bị xé ra đều có cảm giác. Kỳ sớm biết, đại khái là lúc trước khi xuất phát, có khả năng Bạch Vi Lan muốn tra tấn cho tốt, căn cứ vào bản lĩnh của cao thủ số Hạ Vũ Hoài làm sao có khả năng cho trốn thoát nhiều lần như vậy.

      Tần Nguyệt có thể cảm giác được mình bị đám tang thi bao quanh, chỉ là có năng lực phản kháng, bị những con tang thi hung mãnh như dã thú xé rách thịt của , lập lại gân mạch của , từng chút xé bỏ cắn nuốt.

      Cái chết gần kề, Tần Nguyệt ngược lại sợ, bắt đầu chậm rãi bình tĩnh lại, cam tâm nhìn hai người ăn mặc chỉnh tề tường thành, tuyệt vọng nhìn những người phía sau bọn họ, trời u.

      Tầm nhìn dần dần mơ hồ, Tần Nguyệt nhìn những hình ảnh ngắn ngủi khi mình còn sống xẹt qua trước mắt, kịp hối hận nha.

      Nếu có thể, muốn quay lại lần, xem xem che chở Bạch Vi Lan đến cùng có thể được đến bước như thế nào.

      Nếu có thể quay lại lần, Tần Nguyệt tuyệt đối ngu ngốc trả giá hết thảy.

      Nếu có thể trở lại lần.....nên có nhiều cái tốt nha.
      Trâu, ly sắc, thuyt4 others thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 2:

      Ánh nắng sớm chiếu xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, người nằm ở giường giống như gặp ác mộng.

      Tần Nguyệt đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt khủng hoảng, nằm ở giường càng ngừng lăn qua lăn lại, lúc lâu sau, bỗng nhiên hét lên tiếng từ giường ngồi dậy, bên mở to miệng thờ phì phò, bên đánh giá vị trí xung quanh, lọt vào trong mắt là căn phòng sạch chỉnh tề, bàn còn để nửa miếng bánh ngọt, tất cả mọi thứ mới nhìn quen thuộc như vậy.

      Đây là căn phòng của trước khi tận thế?

      Tần Nguyệt có chút dám chắc chắn, chẳng lẽ người chết sau đó trở về nơi mình muốn nhất? chậm rãi đứng lên, rơi nước mắt nhìn căn phòng quen thuộc, nơi này là nhà của .

      còn nhớ trước tận thế vài ngày là sinh nhật của mình, miếng bánh ngọt kia là nửa đêm đói bụng mà lấy ra, Tần Nguyệt cầm lấy bánh ngọt cắn miếng, vị mềm mềm, thơm ngọt từ đầu lưỡi tràn ra.

      Đây giấc mơ thể tượng tượng a, liền vị giác cũng chân như vậy.

      Rất rất, chân thực.

      Tần Nguyệt hung hăng cắn chính mình cái, mùi máu tươi từ miệng tràn ra, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, sau đó mừng rỡ như điên.

      Có phải hay ? Có phải hay trở về quá khứ?

      Về tới lúc tất cả mọi thứ mới bắt đầu?

      Tần Nguyệt lập tức mở di động ra, mặt lên ngày hai mươi tháng năm, nhớ tận thế là ngày hai mươi lăm tháng năm, cho Bạch Vi Lan kia mượn trụ sở tổ chức vũ hội, trời đột nhiên đen xuống, mặt trời bị che khuất ngày càng ảm đạm, trời đất tia sáng, mấy phút sau mới khôi phục bình thường.

      Nhưng mà cái bình thường này phải là ý muốn của tất cả mọi người, đêm hôm đó liên tục xuất người hôn mê, lúc đầu mọi người chỉ cho rằng xuất dịch cúm, số bạn học giúp đỡ đem người hôn mê bệnh viện, sau này người hôn mê càng ngày càng nhiều, ngay cả chính cũng biết thời điểm mình té xỉu, chỉ là sau khi tỉnh lại cả thế giới là bộ dạng khẩn trương.

      Cốc cốc cốc, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, cũng có gõ tiếp, bên ngoài liền truyền đến tiếng chìa khóa chuyển động.

      " Tần Nguyệt, bây giờ mới thức dậy à, chúng ta dạo phố ."

      Bạch Vi Lan từ bên ngoài vào, lúc này Tần Nguyệt mới nhớ tới ban đầu Bạch Vi Lan trọ ở trường, chỉ là sau khi Tần Nguyệt mua nhà, mới hai mắt đẫm lệ xin ở nhờ, cuối cùng Tần Nguyệt đành phải đưa chìa khóa cho nàng ta ở, lúc này nàng ta mới thu lại biểu cảm bị ăn hiếp.

      Mãi cho đến trước khi bị giết ở tận thế, Tần Nguyệt vẫn cho rằng quan hệ của mình và Bạch Vi Lan tốt chỉ là do thay đổi hoàn cảnh và vị trí làm cho nàng ta thay đổi tính tình, rốt cuộc thể tưởng tượng được trở mặt của người chị em này.

      Thay đổi lúc nào? Hình như là lúc thức tỉnh dị năng gian, trở thành đối tượng quan trọng được bảo vệ trong đội ngũ.

      Ánh mắt dời đến ngọc bội tay Bạch Vi Lan, suy nghĩ của Tần Nguyệt bỗng nhiên thông suốt hơn bình thường, ngọc bội này là đồ vật quan trọng của mình đưa cho Bạch Vi Lan. Bạch Vi Lan liên tiếp mở miệng cầu xin mình, đến ngày bỗng nhiên thấy. Ánh mắt Tần Nguyệt lóe ra tia trầm, khi đó Tần Nguyệt còn cảm thấy kì lạ, ngọc bội đưa, Bạch Vi Lan xem nó như bảo bối, như thế nào thấy liền thấy tăm hơi, tình huống lúc đó, khối ngọc còn bằng miếng bánh quy, nhưng nhìn Bạch Vi Lan vui vẻ như vậy tự nhiên thể cái gì.

      " Tần Nguyệt, chị suy nghĩ cái gì đấy." Trong lòng Bạch Vi Lan có dự cảm tốt, dự cảm kia với nếu rời xa Tần Nguyệt mất đồ vật rất quan trọng, nhưng nghĩ đến miếng ngọc bội nhìn thấy hôm qua, rất thích, nhưng bởi vì giá quá mắc, nhưng vật này đối với Tần Nguyệt đầu gỗ bình thường có chuyện gì ?

      Trong nháy mắt suy nghĩ của Bạch Vi Lan chuyển biến liên tục, cuối cùng quyết định nhất định phải lừa Tần Nguyệt Thương Trường rồi mua ngọc quan này, sau đó đem nó tặng cho mình.

      " có chuyện gì, em tìm chị có việc gì vậy?" Lúc chuyện ánh mắt Tần Nguyệt nhìn vào cái bàn, giả bộ sửa sang cái bàn, tuy Tần Nguyệt cho rằng nhìn mặt người khác khi họ chuyện là loại biểu cho tôn trọng, nhưng nếu lúc này nhìn vào ánh mắt của Bạch Vi Lan, Tần Nguyệt sợ chính mình cố ý lại lộ ra sát khí, khiến cho Bạch Vi Lan sớm nhận ra được khác thường.

      " dạo phố nha, hôm nay Thương Trường tổ chức hoạt động, chắc chắn có rất nhiều đồ tốt, chúng ta cùng ." khuôn mặt trái xoan tinh xảo của Bạch Vi Lan lộ ra biểu cảm mong chờ, trước kia mỗi lần như vậy Tần Nguyệt đều mềm lòng mà chấp nhận, tuy rằng Tần Nguyệt thích dạo phố, nhưng có thể khiến làm việc mình thích chứng tỏ năng lực hấp dẫn của Bạch Vi Lan rất tốt.

      Ánh mắt Tần Nguyệt chuyển sang nơi khác: " Được rồi, em ra ngoài , chị còn chưa đánh răng rửa mặt."

      "Tần Nguyệt, chị xấu, chị chưa từng bảo em ra bên ngoài chờ như vậy." Bạch Vi Lan yếu ớt chỉ trích, quan tâm vòng qua Tần Nguyệt, vốn định ngồi chiếc giường lớn mềm mại, nhưng thấy mặt chiếc giường còn chưa được sửa sang lại, trong lúc nhất thời thích bẩn thỉu, thay đổi hướng quay về ngồi sofa.

      Tần Nguyệt làm sao nhìn ra suy nghĩ của ta, khóe miệng khỏi xuất tia trào phúng nhưng rất nhanh thu về, vội, chuyện trước kia nên chậm rãi mà tính, cần Bạch Vi Lan trả giá nhiều, chỉ cần đem những gì trước kia nợ mình trả cho tốt, sau đó cả hai liên quan gì tới nhau nữa, đời này tuyệt đối ngu ngốc cho Bạch Vi Lan tất cả sau đó bị lợi dụng đến chết.

      " Được rồi, tùy em, chị vừa mới gặp ác mộng, bây giờ cần tắm rửa chút, em nếu cảm thấy chán xem ti vi ." Tần Nguyệt lấy quần áo mới trong tủ đem vào nhà vệ sinh, kỳ Bạch Vi Lan cũng tự mình làm, hiểu được hai chữ khách khí là gì.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------[/color]

      Chương 3:

      Tiếng nước sủi bọt ngừng vang lên, Tần Nguyệt dùng tay đưa nước thấm lên mặt, vỗ vỗ hai má, lúc này mới ngẩng đầu nhìn mình trong gương.

      Người trong gương còn chưa hết dáng vẻ trẻ con, khuôn mặt tái nhợt khi vừa gặp ác mộng còn lưu lại thần sắc hốt hoảng, bất an, quá mềm mại, lại có mái tóc dài sáng bóng rối tung ở sau lưng, nếu phải ánh mắt qua hai năm gặp bi kịch lắng đọng lại bi thương, Tần Nguyệt cho rằng tất cả chỉ là ảo giác của mình.

      Giọt nước lạnh còn đọng lại trán, xuống bồn rửa mặt, làm rối loạn bóng dáng nhợt nhạt bên trong.

      Kiếp trước, hôm nay Bạch Vi Lan vui vẻ tìm dạo phố, là cùng dạo phố nhưng ra là Bạch Vi Lan mình lôi kéo Tần Nguyệt đến tầng cao nhất của Thương Trường, nơi bán bạch ngọc, chắc là trước kia ta sớm thích ngọc quan kia, chỉ là viêm màng túi mới kéo người khác theo làm đầu heo.

      Từ chính là như vậy, Bạch Vi Lan mua đồ giá rẻ cho Tần Nguyệt, bao lâu sau họ hàng đều biết, nhưng khi Tần Nguyệt mua đồ cho Bạch Vi Lan, cái tốt của Tần Nguyệt Bạch Vi Lan chưa bao giờ nhắc tới, biết là quên mất hay cảm thấy đó là điều đương nhiên.

      Nếu nhớ lầm ngọc quan kia có giá là ba vạn, là đồ tốt nhưng quí giá lắm, chỉ là Bạch Vi Lan tiếc tiền, cho nên mới kéo dạo phố. Tính toán tốt, cần làm gì tự nhiên có kẻ ngốc trả tiền giúp mình.

      Tần Nguyệt bên nhanh chóng quên , bên nghĩ tới có khả năng xảy ra việc kia, ngọc bội bị Bạch Vi Lan lừa trước kia biết có liên quan đến gian kiếp trước của ta hay nhưng đều muốn lấy về, chỉ cần nghĩ đến có người dùng sắc mặt vô tội lập kế lấy hết tất cả mọi thứ của , cuối cùng lại giết , Tần Nguyệt cảm thấy mình vô cùng ngu xuẩn, vô cùng tức giận.

      Kiếp trước nếu bên bảo vệ Bạch Vi Lan, người chỉ biết dựa vào người khác như Bạch Vi Lan làm sao có thể gặp được Hạ Vũ Hoài, nếu như liều mạng giành lấy thức ăn, ta làm sao có thể sống tự tại như vậy được, nên biết rằng khi đó nữ nhân có thể vì khối bánh quy mà bán cả thân thể mình. Khi đó Bạch Vi Lan nghĩ tới cũng mệt, cũng cần nghỉ ngơi, cần thức ăn.

      Bạch Vi Lan chưa bao giờ biết rằng cũng giống như người bình thường, phải cố gắng, trả giá thế nào mới có thể sóng vai cùng đàn ông, cũng chưa từng nghĩ lúc đứng ở vị trí đó tức giận, đau đớn và xấu hổ như thế nào. Bạch Vi Lan hiểu, đời có bữa trưa miễn phí, chỉ có bỏ ra mới được nhận lại. Tức cười là ta luôn nghĩ tới bỏ ra, cũng nghĩ tới những gì người khác làm cho mình, người như vậy mặt lợi dụng sau đó ngược lại còn hạ độc thủ.

      Tần Nguyệt càng nghĩ càng tức giận, nhưng biết tức giận lúc này là được, đối với tình huống trước mắt tuyệt đối có ích, bị tức giận thiêu đốt chỉ làm mình mất lý trí, thể làm mọi chuyện cách nghiêm túc.

      "Tần Nguyệt, có gì tốt sao? Em chậm quá, chị muốn nhanh chóng ra ngoài."

      Ngoài cửa phòng vang lên tiếng bất mãn của Bạch Vi Lan , nếu phòng tắm có khóa chắc ta trực tiếp mở cửa xông vào.

      " chút nữa, đợi tiếp , nhanh thôi." Ánh mắt Tần Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía cửa, " Nếu sốt ruột chị trước , dù sao chị cũng biết, em thích dạo phố."

      Bạch Vi Lan nghe xong có chút tức giận, nếu phải cần có kẻ lỗ mãng trả tiền giúp ở đây sao. Tiền mẹ cho tuy nhiều, nhưng sau khi bà ly hôn với ba, mỗi món đồ muốn mua đều ghi chép lại nguyên nhân tại sao mua. Tuy ba cũng cho tiền, nhưng bởi vì theo mẹ, vì giữ hình tượng của bà trước ba mà rất ít chủ động xin ba cái gì.

      " có chuyện gì, chị cứ làm tiếp , em chơi điện thoại." Bạch Vi Lan theo thói quen vẫn duy trì ý cười, chỉ là đối phương cơ bản nhìn thấy, khuôn mặt ngọt ngào đột nhiên lạnh xuống, ánh mắt ngoan ác trừng vào bên trong.

      Chân tình cho , Tần Nguyệt quan tâm bĩu môi, dối trá!

      Lúc Tần Nguyệt rửa mặt chải đầu xong ra, Bạch Vi Lan vẫn là bộ dạng dịu dàng của chị tốt, ta nhanh chóng cầm lấy túi xách tới: " thôi, ngày mai phải học rồi hôm nay dạo cho vui vẻ. Vốn Tô Hoa và Hiểu Nguyệt cũng muốn tới, nhưng chị nghĩ chỉ cùng em dạo phố thôi, xem chị đối với em tốt ."

      Là rất tốt, tốt đến mức chỉ có lúc trả tiền mới nhớ tới Tần Nguyệt , lần này muốn bọn họ đến chỉ sợ là muốn người khác biết người luôn thích nhảy múa như Bạch Vi Lan xin người khác cái này cái nọ, Tần Nguyệt đối với ta chỉ a dua cười nhạt.

      " phải chị muốn ra ngoài sao, thôi." Tần Nguyệt cầm túi xách ra ngoài, lần này nhất định phải mua được ngọc quan , hơn nữa ngu ngốc đem tặng cho người khác.



      Trâu, thuyt, Huỳnh Thượng Hỷ4 others thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 4:

      ngã tư đường rất náo nhiệt, bọn trẻ con mang theo bong bóng chạy tới chạy lui, nhiều người già chống gậy ngồi trong quán trà uống trà chuyện phiếm, những người trẻ tuổi thuộc phần tử lao động trí thức mang theo cặp văn kiện vội vàng qua, phần lớn những như đều líu ríu xem các mặt hàng được bày bán hai bên đường.

      "Bên kia có bán kem kìa, nhìn qua ăn rất ngon, chị mua cho ngươi." Bạch Vi Lan như vậy nhưng chân lại , Tần Nguyệt sao còn nhìn ý của nàng, đơn giản là muốn nàng trả tiền mua kem cho cho ta ăn .", " cần, ngày hôm qua em bị cảm lạnh."

      "A, đúng lúc, Tần Nguyệt thích nhất là ăn kem." Bạch Vi Lan tiếc nuối nhìn qua, Tần Nguyệt chẳng lẽ đổi tính? Nếu muốn hỏi trước kia Tần Nguyệt thích cái gì đó chính là ăn và ở nhà, hôm nay ra ngoài thế nhưng ăn gì.

      " có việc gì, lần sau lại mua."

      Lười ứng phó với Bạch Vi Lan, Tần Nguyệt chậm rãi về phía trước, thưởng thức khung cảnh ven đường và người cươi tươi sung sướng. Cảnh tượng phồn hoa này bao lâu nữa còn được nhìn thấy, sau khi xảy ra tận thế tất cả các thành phố rơi vào trạng thái rối rắm, để lại cho mọi người là hoàn cảnh thiên nhiên đổ nát và tuyệt vọng vô cùng vô tận.

      Thương trường phía trước có con suối phun những bọt nước trắng muốt, đứa trẻ ôm túi bắp rang chỉ vào bong bóng cách đó xa, hiển nhiên biết rằng bây giờ mẹ muốn mua nhưng vẫn lăn lộn khóc dỗi, bị người mẹ trẻ tuổi cứng rắn ôm . Có con chim sẻ to gan từ cành cây cao bay xuống dưới, bị đứa trẻ đó làm phân tán bay .

      "Thời tiết tốt, Tần Nguyệt em phải ra ngoài nhiều chút, tại lưu hành cái gì trạch nữ(con thích ở nhà), mỗi ngày ngồi đối diện với máy tính khi nào em mới gả ra ngoài được, con phải dùng đồ vật của con ." Bạch Vi Lan chỉ vào chỗ bán đồ trang điểm của Thương Trường cách đó xa, "Chúng ta qua bên đó xem chút, xem có sản phẩm mới hay , nước hoa cua chị cũng sắp hết rồi." bên về phía trước, bên giống như để ý chút nào .

      Tần Nguyệt nhìn Bạch Vi Lan sau khi tiến vào Thương Trường hưng phấn khác thường, nếu như là trước đây đại khái giúp Bạch Vi Lan chọn nước hoa trả tiền , nhưng tại, Tần Nguyệt cúi đầu cười lạnh, tự mình trả tiền thôi, quyết định làm người tốt bị người khác ghi thù, ngàn vạn lần cần rằng cho đủ, có Tần Nguyệt tốt hơn, phun.

      "Chị chọn , em WC trước." Tần Nguyệt gỡ cánh tay bị Bạch Vi Lan cầm, mở miệng trước đối phương: "Ta trở lại nhanh thôi, muốn mua cái gì chị cứ từ từ lựa."

      " là, Tần Nguyệt, ngươi là chọn đúng lúc nha, được rồi, được rồi, nhanh về nhanh, ta lựa xong nhanh lắm, lát nữa chúng ta mua đồ ăn vặt."

      Quả nhiên, Bạch Vi Lan sau khi nghe lời Tần Nguyệt xong liền so đo nữa, dù sao chọn xong có người trả tiền là được rồi, lúc này Bạch Vi Lan mới an tâm cùng nhân viên bán hàng trò chuyện, hoàn toàn để ý đến Tần Nguyệt ở bên cạnh vẫn chưa .

      Tần Nguyệt cũng thèm để ý, mang theo túi của mình về hướng WC, thực tế lúc Bạch Vi Lan nhìn thấy đeo túi lên thang máy, coi hàng hóa rực rỡ màu sắc diễm lệ này, dừng lại trực tiếp đến đỉnh chóp của Thương Trường.

      nhớ sai vị trí của ngọc quan là chỗ bên phải thứ nhất trong ngăn tủ, viên ngọc nhìn rất phổ biến nhưng cũng rất kỳ lạ, nó bên trái là màu oánh trắng bên phải là màu xanh lục nhạt, hai loại màu sắc khác nhau, hai loại màu sắc khác nhau vừa vặn đem ngọc quan này chia ra hai nửa, giới hạn ràng lại ra đột ngột.

      Tần Nguyệt bước nhanh tới, tại nơi để rất nhiều ngọc thạch nhìn trúng, tay chỉ vào mặt viên ngọc: " Tôi muốn lấy ngọc quan này, có thể lấy ra xem chút ?"

      "Được, xin chờ chút." Người bán hàng cầm chìa khóa mở thùng thùng thủy tinh ra, từ bên trong lấy ra ngọc thạch Tần Nguyệt muốn. "Ngọc quan này là của Miến Điện, là ngọc thượng hạng,..."

      Tần Nguyệt nghiêm túc đánh giá ngọc quan tay, quyết định để bán hàng giải thích: "Tôi biết, cần phải nữa, tự tôi xem được." đem ngọc quan nhìn kĩ, sai, chính là cái này, ngọc quan này bên trái có tỳ vết hơi .

      "Cho tôi quẹt thẻ." Cầm ngọc quan trong tay tâm trạng Tần Nguyệt có chút phức tạp, lấy thẻ tín dụng từ trong ví tiền đưa ra, nữ nhân viên sau khi tính tiền xong hỏi: "Có cần đóng gói ạ?"

      " cần, tôi tính tự mình đóng gói, cảm giác làm như vậy càng có lòng hơn." Sau khi người bán hàng tính tiền xong đưa đồ, Tần Nguyệt cười từ chối đóng gói, đem ngọc bội cầm lên, thu thập thỏa đáng rồi mới bỏ vào túi, "Tôi có người bạn có khả năng chút nữa cùng nhau tới đây, tôi hy vọng Thương Trường có thể bảo vệ riêng tư của khách hàng."

      "Được, chúng tôi tiết lộ bất cứ tư liệu nào của khách hàng." Vừa hoàn thành giao dịch nữ nhân viên tươi cười càng nhiệt tình, vị tiểu thư này chắc là biết bạn thân của mình muốn mua mới mình người lén lút lại đây mua trước tính làm cho bạn mình bất ngờ đây mà, bất quá đây là chuyện của người khác, nghĩ tới bán được ngày nhiều, hạnh phúc tưởng tượng nếu mỗi ngày đều bán được cuộc sống tốt.

      Tần Nguyệt gật gật đầu, ra ngoài, rời xa tầm mắt của người bán hàng đến vị trí phù hợp mở hộp ngọc quan đeo lên cổ, nhìn gương kiểm tra lại, xác nhận bên ngoài nhìn ra dấu hiệu gì sau đó mới lên thang máy xuống dưới.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------[/color]

      Ngọc quan chắc là tuy thân gian của kiếp trước nguyệt tỷ tận cho con bạch la sát kia rồi...nhắt tới con đó là nóng máu lên liên. Ăn của người, mặc của người còn dc người ta bảo vệ còn là ăn hiếp ả...chỉ có tiểu nguyệt khờ ngốc mới tin con họ bạch mà hại chết mình....TS lại phải chơi cho con nhỉ chết tiệc này cú nhớ đời...từ từ hành hạ nó...rồi cho tàng ăn nó mới hạ dạ mình nhe..
      .....hóng tiếp Tu ơi...




      Chương 5:

      Từ WC ra, Tần Nguyệt vẫy vẫy nước tay, ra ngoài.

      Bạch Vi Lan đợi xuống chắc giờ nóng lòng lắm đây, Tần Nguyệt vừa vừa sửa lại quần áo, vừa mới xuống thang máy chợt nghe có tiếng người gọi .

      "A, Tần Nguyệt, Tần Nguyệt, bên này, chúng mình ở bên này." Trước cửa nơi bán đồ trang sức bên cạnh thang máy ở lầu có hai trẻ xinh đẹp vẫy tay, về phía Tần Nguyệt. "Bên này, bên này, nhìn qua đây."

      Tần Nguyệt quay đầu nhìn, ra là bạn học cùng lớp, đây phải là Tô Hoa và Hiểu Nguyệt mà sáng sớm trước khi Bạch Vi Lan muốn cùng sao? biết Bạch Vi Lan khi nhìn thấy hai người này có phản ứng gì, hẳn là rất thú vị . Tần Nguyệt nở nụ cười với hai người bạn học, bộ dạng bình thường qua: "Các ngươi cũng dạo phố à?"

      "Đúng, vất vả mới tới chủ nhật, ở nhà buồn, chúng ta vừa rồi còn mua hai cái kẹp." xong Tô Hoa liền từ trong chiếc túi nilon lấy ra hai cái kẹp màu lam tinh xảo, "Thế nào, đẹp , tiếc là bị chị của ta lấy mất, có trời mới biết người kia sao lại dạo phố."

      Tô Hoa buồn bực oán trách, ngược lại Hiểu Nguyệt ở bên cạnh xem vừa mắt vạch ngọn ngành: " phải ngươi người quá ít dạo vui sao, sống chết nhất định muốn đem chị của ngươi đẩy ra ngoài sao? Như thế nào bây giờ ngược lại là bộ dạng ũ rũ."

      "Ai mà biết được chị lấy xong liền bỏ chạy." Nghe mình bị người khác trêu ghẹo Tô Hoa lập tức nhảy dựng lên phản bác, Hiểu Nguyệt để ý phất tay."

      " chạy, ta còn chờ ngươi đem đồ vật cướp về."

      "Tình cảm của các ngươi tốt." Tần Nguyệt nhìn hai người cãi nhau đối với lòng người cảm khái, trong trí nhớ của , thời điểm Tô Hoa chạy trốn bị tang thi cào bị thương, lúc đó Hiểu Nguyệt ở phía trước chiến đấu với tang thi, lúc quay đầu lại kịp cứu viện, cuối cùng đội ngũ đành bỏ lại Tô Hoa, chỉ là Tần Nguyệt hiểu người ở bên trong như Tô Hoa thế nào lại bị chen đến bên ngoài.

      Sau này xảy ra rất nhiều việc, tính cách cởi mở của Hiểu Nguyệt ngày càng quái gở, nhân duyên cũng càng ngày càng kém, tại lần chiến đấu với tang thi hạng trung bị trẻ tuổi cùng đội ngũ đẩy ra giữa bầy tang thi. Tuy rằng sau này bọn họ có chỉ trích kia, nhưng tại nơi có pháp luật bảo vệ và bảo đảm cuộc sống bọn họ cũng có cách nào làm cho ta nhận tội, phần lớn mọi người cảm thấy như thế nào cứ để như thế đó, chung quy người sống so với người chết vẫn đáng giá hơn, ai vào thời điểm này lại tìm phiền toái cho mình.

      "Nơi nào ta cùng chị ấy tình cảm tốt , Tần Nguyệt chúng ta lầu hai xem , nghe chỗ đó có đồ mới đến, chúng ta muốn nhìn xem." Tô Hoa lôi kéo Tần Nguyệt muốn .

      "Bạch Vi Lan ở phía trước, chúng ta vẫn nên trước tìm ấy chút nữa cùng nhau xem quần áo." Tần Nguyệt cười đề nghị.

      "Gì, Bạch Vi Lan cũng ở đây, ấy phải hôm nay có việc sao?" Hiểu Nguyệt khó hiểu hỏi: "Ngày hôm qua chúng ta gọi cho ấy, ấy chịu ."

      "Phải ? Sáng sớm hôm nay Bạch Vi Lan kích động kéo ta từ giường dậy muốn cùng ấy dạo phố, sớm biết vậy mọi người phải cùng nhau chứ." Tần Nguyệt vừa ra lờ này, Tô Hoa và Hiểu Nguyệt bèn đứng lên: "Chắc là ấy quên mất ."

      Lúc ba người qua Bạch Vi Lan ngồi ghế cho chuyên viên trang điểm trang điểm giúp, Tần Nguyệt nhìn thấy quầy có để hai cái túi, bên trong đựng đầy đồ trang điểm đắt tiền.

      "Bạch Vi Lan, có ý tứ, là có chuyện kết quả là lại dạo phố với Tần Nguyệt." Tô Hoa tùy tiện chỉ ra suy nghĩ của Bạch Vi Lan.

      Bạch Vi Lan biến sắc, lập tức : "Ngày hôm qua mẹ ta bảo mình đến nhà dì làm khách, sau này có chuyện nhất thời , nghĩ tới ngày hôm qua các ngươi bảo gọi cho Tần Nguyệt, nghĩ có thể hay gặp được nhau, kết quả là đúng lúc .... Đúng rồi, các ngươi mua cái gì."

      "Cũng có mua cái gì, định chờ ngươi cùng lên lầu hai xem quần áo." Hiểu Nguyệt giống như Tô Hoa thần kinh thô, vừa liên tưởng liền biết những điều Bạch Vi Lan hoàn toàn có thành ý, tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy nếu muốn , chiếc điện thoại có thể gọi cho người khác, còn cần cố ý đến xem có trùng hợp hay sao.

      "Gì, đúng nha, phải còn có di động sao? Làm cái gì gọi cho chúng ta." Tô Hoa vẫn chỉ trích như cũ.

      "Đại khái là quên mất, thôi, chúng ta trước mua quần áo." Hiểu Nguyệt mở miệng khuyên nhủ : "Đừng so đo, ngươi muốn lên lầu dạo sao?"

      "Đúng vậy, sao ta nghĩ ra, thôi, ta cũng vừa vặn muốn xem." Bạch Vi Lan nhấc chiếc túi mua hàng lên, dắt tay Tần Nguyệt, lập tức phát tay có đồ lại buông ra.

      " thôi." Tần Nguyệt đứng bên cạnh Tô Hoa , Bạch Vi Lan thấy mọi người ra ngoài, vội vàng đuổi theo : "Ai ....." Đằng sau lại biết như thế nào, chẳng lẽ trực tiếp gọi Tần Nguyệt lại ấy chưa trả tiền sao? ý nghĩ vụt qua, Bạch Vi Lan dứt khoát giả vờ quên mất còn có trả tiền, ngoài dự kiến, còn chưa được vài bước bị trưởng bộ phận chuyên viên trang điểm nhìn qua có vẻ đoan trang gọi lại: "Chờ chút, còn chưa thanh toán."

      Lúc này, Bạch Vi Lan thở phào nhõm, triệt để yên tâm, cuối cùng thành công bảo vệ được ví tiền.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
      [/color]
      Trâu, ly sắc, thuyt4 others thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 6:

      Nghe được tiếng kêu của chuyên viên trang điểm, Bạch Vi Lan mới quay đầu nhìn về phía người bán hàng tỏ vẻ xin lỗi, với Tần Nguyệt: "Ta quên mất."

      Bình thường mà khi bị mỹ nhân có vẻ đẹp cổ điển nhìn chăm chú khiến người khác trở nên đặc biệt dễ mềm lòng, nhất là đôi mắt to tròn, cho dù là người đồng tính cũng có vài phần thương tiếc. Đáng tiếc Tần Nguyệt đối với đối với bộ dạng này còn cảm giác, thèm để ý quay đầu trò chuyện với Tô Hoa.

      " có việc gì, Bạch Vi Lan ngươi nhanh lên ." Hiểu Nguyệt thiện ý , phải là quên trả tiền sao, nhanh lên nha, có lẽ ý tứ trong mắt của cũng có điểm bị Bạch Vi Lan phát , gọi Bạch Vi Lan tiếp tục xuống.

      "Cho ta quẹt thẻ." Bạch Vi Lan gắt gao nắm chặt túi mua hàng, sợ tiết lộ vẻ mặt vui của mình. Tần Nguyệt sao thế này, trước kia phải đều là ấy chủ động tính tiền sao, làm cho hôm nay mua rất nhiều đồ trang điểm đắt tiền.

      Nghĩ lại liền thấy đau lòng, tươi cười mặt Bạch Vi Lan đều có điểm vặn vẹo, cảm giác hôm nay Bạch Vi Lan thay đổi thành người khác, chẳng lẽ gần đây bạn học ở trước mặt Tần Nguyệt gì đó? Nghĩ như vậy, ánh mắt Bạch Vi Lan dời sang Tô Hoa và Hiểu Nguyệt, trước khi hai người kia đến đây mọi chuyện còn tốt đẹp, nhất định là hai kẻ chết tiệt này gì đó trước mặt Tần Nguyệt rồi.

      Suy nghĩ chỉ trong nháy mắt, khi chuyên viên trang điểm đem thẻ trả cho Bạch Vi Lan ta đem đau lòng ngắn ngủi này vứt xuống Malaysia rồi, trước mắt tốt nhất là bồi dưỡng quan hệ tốt với Tần Nguyệt làm cho Tần Nguyệt bù lại những tổn thất của .

      "Tần Nguyệt, ngươi làm sao rồi, yên lòng, bộ dạng giống như vui vẻ, có cái gì cứ với ta, chị họ hôm nay giúp ngươi khai đao." Bạch Vi Lan mang theo ý cười ngọt ngào đứng trước mặt Tần Nguyệt, lời vui vẻ này mặt ám chỉ quan tâm của "" mặt chỉ ai mới là người thân của Tần Nguyệt.

      Tần Nguyệt ngược lại muốn hỏi Bạch Vi Lan xem có thể đem vòng tay tay của ta trả cho , suy nghĩ dịch chuyển, kiếp trước người có bản lãnh gì như Bạch Vi Lan có thể dựa vào vận khí siêu cao mà sống tốt tại mạt thế chỉ sợ phải ngẫu nhiên , những người thường cùng Bạch Vi Lan đối nghịch, bị ta xem vừa mắt đều có kết quả tốt, chính là người đường bảo vệ Bạch Vi Lan còn bị ta thiết kế chết trong miệng tang thi.

      tướng quân thành công đạp lên vô số hài cốt của binh lính, Bạch Vi Lan thành công cũng đạp phần lớn những người bị ta bóc lột mà qua, cái này phải là con cưng của thần?

      " có việc gì, chỉ là tối qua chưa ngủ đủ hôm nay có tinh thần." Tần Nguyệt lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, hợp thời ngáp cái, tỏ vẻ mình tinh thần hoảng hốt chú ý tập trung được là chưa ngủ đủ, vướng bận.

      "Như vậy, nếu được ta chuyển qua ở cùng ngươi vài ngày có được ?" Bạch Vi Lan thoáng buông xuống tâm trạng đề nghị.

      " cần, sao đâu, ta vẫn quen ở mình." cần xem Tần Nguyệt cũng biết ta đánh chủ ý gì, phải là muốn mượn chỗ tổ chức vũ hội, kiếp trước theo mẹ Bạch Vi Lan vẫn muốn gia nhập xã hội thượng lưu, đáng tiếc người tính bằng trời tính, ta còn chưa thành công tận thế tới rồi.

      Kỳ thời gian đó Tần gia đúng là ưu việt, như rồng leo, làm như mèo mửa, Bạch đại tiểu thư sợ mình theo kẻ vô dụng kéo bà ta xuống cũng hay ho, hoặc làm, làm phải làm đến cùng, trực tiếp dùng thái độ cương quyết mang con ra , nếu chỉ là như vậy Bạch Vi Lan còn có thể trở về Tần gia, chẳng qua là từ Bạch Vi Lan học được cách quan sát sắc mặt của người khác vì muốn mẹ được chia toàn bộ tài sản cũng dứt khoát bỏ gia tộc phụ thuộc này, thay tên đổi họ theo mẹ ta.

      Chia cách nhiều năm, phong thủy luân chuyển, Tần gia quật khởi, Bạch gia suy tàn, con người quả nhiên khắp nơi đều có bất ngờ.

      "Nga, vậy ngươi muốn tự chăm sóc mình sao, là, người lớn như vậy, cũng hiểu quan nên quan tâm mình nhiều hơn." Bạch Vi Lan cố gắng nhịn xuống chuyện mượn nhà, đầu tiên mở miệng oán trách, trước kia thời điểm quở trách như vậy Tần Nguyệt đều rất vui vẻ, trước hống hống, lúc nhắc lại dễ dàng hơn.

      "Cũng đúng, ta chút nữa muốn mua đồ ăn vặt, các ngươi có muốn cùng ?" Tần Nguyệt đề nghị.

      "Ngươi muốn mua cái gì?"

      "Tính toán mua đống lớn trái cây và đồ ăn vặt để ở nhà, tháng này ta muốn ra khỏi nhà, phiền toái." Tần Nguyệt trước kia đều như vậy, dù sao thích trạch (ở nhà) cũng phải có đủ đồ ăn chứ, mỗi tháng đều mua mấy túi đồ ăn vặt tích trữ trong nhà.

      Trong lòng Bạch Vi Lan có chút buồn bực, đồ ăn vặt đáng giá mấy đồng, có quần áo xinh đẹp sao? Có túi hàng hiệu gói kĩ sao? Có trang sức quý giá sao? "Nghe lầu có hội triễn lãm ngọc thạch, chúng ta xem xong qua đó nha."

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

      Trâu, ly sắc, thuyt5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :