1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mưu Sát Tuổi Xuân - Sái Tuấn (Q2. Chương 10)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      MƯU SÁT TUỔI XUÂN


      [​IMG]


      Thể loại: Tiểu thuyết trinh thám

      Tác giả: Sái Tuấn

      Dịch giả: Nguyễn Thăng

      Typer: Trầm Vân

      Công ty phát hành: Phúc Minh

      Nhà xuất bản: NXB Văn Học

      Số tập: 2 tập

      Số trang: tập 1: 413 trang, tập 2: 407 trang

      Kích thước: 13 x 20,5 cm

      Ngày xuất bản: 19/11/2015

      Giá bìa: 99.000đ

      TẬP 1


      Giới thiệu
      Đêm mưa như trút nước, người phụ nữ ấy bị sát hại ở cửa hàng tạp hóa đối diện " Trường trung học Nam Minh " . Cậu bé Thu Thu tận mắt chứng kiến mẹ mình bị siết cổ đến chết bằng chiếc khăn lụa màu tím.

      Mười lăm năm sau, nhân viên cảnh sát phụ trách vụ án này hi sinh trong khi làm nhiệm vụ, vụ án vẫn chưa được phá. Thu Thu vẫn thầm tìm hung thủ.

      ngày cậu phát ra chiếc khăn lụa người , giống y hệt như chiếc khăn lụa giết chết mẹ cậu. ấy chính là Điền Tiểu Mạch- con của nhân viên cảnh sát hình mang Thu Thu về nhà…

      Cửa hàng " Khu Ma Nữ " bí , nơi bạn có thể mua được bất cứ thứ gì mình muốn, nhưng... đừng bao giờ quay lại lần thứ hai!

      Giới thiệu đầu sách:
      Giữa chúng ta có cái khe rất sâu.
      Tôi cho rằng, chỉ cần có đủ dũng khí, có thể vượt qua được cái khe sâu đó.
      Đáng tiếc rằng, đó chỉ là ảo tưởng, ảo tưởng chân thực.

      Lời Dẫn
      Năm 2020.
      Tôi ở nơi bí mật.

      Ở đây, tôi có rất nhiều bạn bè, cũng có rất nhiều kẻ địch. Đại đa số họ đều biết tên của tôi, càng biết rằng tôi viết tiểu thuyết.
      Có biết bao ngày khi sáng tác, tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời u ám, ký ức trong đầu hoàn toàn trống .

      Tôi ngừng tự hỏi chính mình " Cuộc sống là gì? "

      " Chúng ta sinh ra rồi lại chết . "

      Tôi nghĩ, đó mới là chân lý.
      Vậy là, tôi tỉnh giấc từ cơn ác mộng mà vĩnh viễn bao giờ thay đổi- mơ thấy mình đứng trước cái khe rất sâu, màn sương mù u dày đặc, giống như ảo ảnh biến hóa khôn ngừng, luẩn quẩn xung quanh tôi.

      Mỗi lần mê man tỉnh dậy như vậy, có cảm giác như tôi vẫn sống ở nhiều năm trước, chỉ có điều trước mắt che phủ lớp tro bụi mịt mù dày đặc, giống như mình trong đám cỏ hoang um tùm. Cũng chỉ có duy nhất thời khắc này, tôi mới có thể nhớ lại những việc trong quá khứ mà giống như từng xảy ra ở kiếp trước, ven những cây dây leo sinh trưởng hoang dại giống như mái tóc rối bời của người phụ nữ, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ như mê mẩn, nhìn thấy chuyện quá khứ bị chôn vùi xuống lòng đất mười năm trước, nhìn thấy từng màn từng màn ảo giác thể chân thực hơn.

      Trong câu chuyện này chứa đựng tất cả , cũng bao gồm tất cả ảo giác, đều bị chôn vùi trong " Khu Ma Nữ " .

      Hai mươi lăm năm trước.​

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      BỘ THỨ NHẤT

      Tôi cho bạn xem sợ hãi trong cát bụi.

      Chương 1

      Năm 1995, Đặng Lệ Quân ra đời.
      Năm 1995, Trương Vũ Sinh vẫn còn sống.
      Năm 1995, Mã Cảnh Thao bắt đầu nổi tiếng màn ảnh.
      Năm 1995, rất nhiều người nhớ đến " Chuyện tình Tokyo ".
      Năm 1995, 7 giờ sáng ngày mồng 7 tháng 8.
      Năm 1995, tôi làm gì?

      Trời mưa to, cơn mưa mùa hè khá lớn. Trời mưa suốt cả đêm, trôi rửa sạch cả con phố, cũng vô tình lau rửa hết các chứng cứ quan trọng.

      Nửa giờ trước, Điền Việt Tiến vội chạy ra ngoài, ngoái đầu nhìn lại con Tiểu Mạch 13 tuổi trong kỳ nghỉ hè nên vẫn còn ngủ say chiếc chiếu. mất ngủ mấy đêm suy nghĩ về vụ án mới, thậm chí còn có thời gian để nó chuyện với con , cảm thấy rất áy náy.

      Ngồi chiếc xe cảnh sát hiệu Santana màu trắng, nhắm mắt lại, thể căng thẳng kéo dài, áp lực mệt mỏi. Cùng với tiếng mưa to như trút nước ngoài cửa xe, cũng bắt đầu ngủ thiếp cùng với những tiếng ngáy đều đều.

      " Đến rồi".
      Có ai đó đánh thức dậy? Hay chính là mảnh đạn của bọn Mỹ - chính là mảnh đạn còn găm sâu trong vết thương vai của , chỉ cần mỗi khi thời tiết ẩm ướt là liền cảm thấy đau nhức, thể ngủ tiếp được.

      Điền Việt Tiến nheo mắt, ngó qua cửa sổ xe bên ghế phụ thấy tấm biển hiệu lớn " Trường trung học Nam Minh " treo trước cổng trường.

      Ngôi trường trung học nội trú trọng điểm của toàn thành phố trong thời gian nghỉ hè nên còn ai ở lại trường cả, hai bên cánh cổng trường là bức tường cao vây quanh, nối ra cánh đồng hoang vu vắng vẻ mưa to như trút nước.

      Tiểu Vương- nhân viên cảnh sát trẻ vội nhắc: " Chú Điền, phải bên này, trường vụ án ở dối diện bên đường."

      Điền Việt Tiến bình tĩnh quay đầu lại nhìn sang bên kia đường. Dưới bầu trời mưa dông tối sầm kéo đến, vượt sang bên kia con đường , ngôi nhà mái bằng đơn độc , nằm lẻ loi khác lạ giữa chốn đồng mông quạnh, giống như hòn đảo độc màu đen đại dương màu xanh bao la vậy. Các công trình, nhà cửa gần nơi xảy ra vụ án, ngoài trường trung học nằm ở phía đối diện sang bên đường, có nhà máy mà có thể bộ khoảng 5 phút là tới nơi. Ở xa xa còn có mấy căn nhà tập thể cũ, những người sống ở đó đều là những hộ tái định cư mới chuyển đến.

      Trời còn mưa rất to, chưa thể ngớt ngay được. Ở đó, có rất nhiều người dân cũng kéo đến xem để thỏa mãn tính hiếu kỳ, tò mò. Các nhân viên cảnh sát ở đồn công an tại địa bàn xảy ra vụ án vẫn duy trì tốt trật tự ở khu vực này. Điền Việt Tiến điềm tĩnh từ xe bật ô bước xuống, băng qua con đường mưa gió bão bùng, ra dấu chào các đồng nghiệp.

      Khoảng 1 giờ trước, có số công nhân làm ca đêm nhìn thấy mấy con chó hoang hướng vào cửa hàng tạp hóa sủa ầm lên. Họ cũng thấy cửa kéo của cửa hàng khóa. Trong số họ, có công nhân bạo gan chui vào trong, như muốn " tiện tay dắt dê" , định bụng ăn trộm ít thuốc lá hoặc ít ra cũng để nhìn trộm chủ ngủ nhưng ngay khi vào ông ta phát thấy thi thể chủ nằm dưới sàn rồi.

      Cửa kéo vẫn mở cửa, Điền Việt Tiến đeo găng tay màu trắng, khom lưng chui vào bên trong cửa hàng tạp hóa. Vào trong, thấy các kệ hàng với đủ loại hàng hóa với những vẻ lung linh đẹp mắt, có cả các loại thuốc thơm và rượu quê mà thích nhất. Ngoài các vật dụng hàng ngày như giấm, gạo, dầu, muối…, phía còn có rất nhiều sách lậu, băng video, các loại truyện tranh mà con thích, như truyện " Bảy viên ngọc rồng " , cho đến các loại văn phòng phẩm khác như bút xóa, sổ ghi chép, cục tẩy…. Tất nhiên cửa hàng tạp hóa này mở ra là để bán cho các em học sinh ở ngôi trường đối diện bên kia đường. Nếu ở cái nơi quỷ sứ này có thể buôn bán được gì nữa.

      Các nhân viên kĩ thuật hình trong quá trình điều tra, làm vụ án. Tại trường chỉ có mình Điền Việt Tiến, có nhiều dấu chân xáo trộn mặt sàn, đây chính là những chứng cứ rất quan trọng đối với vụ án mạng.

      Điền Việt Tiến cẩn thận quanh kệ hàng đó, nhìn thấy người bị sát hại nằm mặt sàn.

      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy người này.

      Người bị sát hại là . ấy trở thành thi thể người chết, Điền Việt Tiến tiếc thương mà than lên: " Tại sao lại là thi thể?”

      Đáng ghét, tại sao lại đau đến khó chịu như này? chỉ là do vết thương cũ vai khiến cảm thấy đau đớn mà cả phần ngực dường như cũng cảm thấy đau nhức bởi kích thích từ thi thể người chết kia, khiến như có thể nằm chết ngay bên cạnh thi thể này. Đợi em đồng nghiệp vào trong để thu dọn trường… Thi thể người chết ở tư thế nằm ngửa mặt sàn phía sau các kệ hàng, đầu hướng về phía cửa kéo của cửa hàng, chân hướng về bức tường phía sau. tường có cánh cửa gỗ, bên cạnh có dán mấy tờ họa báo điện ảnh, bên trong rất có thể là phòng cách biệt mà người chết trước đây vẫn thường ngủ đêm ở đó.

      Tay trái của giơ lên phía đầu, tay phải rủ xuống dọc theo chân phải, chân trái hơi co , giống như tư thế khiêu vũ nào đó. mặc chiếc váy ngủ dài đến đầu gối màu phấn hồng. Ở vùng ngoại ô như này có lẽ trông này trước kia rất là gợi cảm, cuốn hút. Đôi dép nhựa bị đạp rơi ra, nằm ở góc tường, sàn nhà còn lưu lại mấy vệt trượt của đế giày, chứng tỏ lúc gặp nạn xảy ra giằng co trong khoảng thời gian rất ngắn. Nhưng trong cửa hàng tạp hóa hề thấy các dấu vết cho thấy có phá hoại đồ đạc, xem ra giằng co, chống đỡ khi đó cũng đủ mạnh mẽ, quyết liệt. Có thể bị sát hại rất nhanh chóng, cả quá trình này có khi chỉ diễn ra trong thời gian chưa đầy phút.

      Điền Việt Tiến ngồi xổm, cúi đầu quan sát kĩ lưỡng vạt váy và áo mặc của thấy bị xé rách, quan sát phần chân, đùi lộ ra nhưng có dấu hiệu bị xâm hại tình dục.

      Vì sao bị xâm hại tình dục?

      câu hỏi lóe lên trong đầu khiến cảm thấy hơi xấu xa.

      Vì…, ấy- chết nằm sàn nhà, là người phụ nữ có sức cuốn hút mê hồn, với mái tóc dài gợn sóng rất xinh đẹp, hợp mốt, giống như thác nước đổ xuống sàn nhà, như tạo dáng rất đẹp để chờ ống kính của nhiếp ảnh gia.

      đồng chí cảnh sát ở đồn , người phụ nữ này ba mươi tuổi, nhưng trông có vẻ như chưa đến hai mươi tám tuổi, có số người vẫn giữ vẻ trẻ đẹp mãi mặc dù cần trang điểm gì.

      Đôi nôi chuyển màu tím tái, da trắng nhợt, khẩu hình miệng vẫn như muốn điều gì, chết mà nhắm mắt.

      Lông mày Điền Việt Tiến bỗng giật giật, thực thể ngờ được, ở cái tạp hóa hoang vu này, lại có người phụ nữ đẹp nằm ở đây như vậy, đáng tiếc là ấy trở nên lạnh giá, cứng đờ.

      Nhưng, điều cuốn hút nhất, đó phải là chiếc váy sặc sỡ, cũng là dáng người thiết tha, gợi cảm, càng phải là đôi mắt mở to, mà là…

      Chiếc khăn lụa.
      Chiếc khăn lụa màu tím.
      chiếc cổ gầy guộc của , có quấn chiếc khăn lụa màu tím.

      Cả đời làm án với đủ loại các vụ án giết người, tận mắt chứng kiến vô số trường các vụ án nhưng Điền Việt Tiến chưa từng nhìn thấy tang vật phạm tội như thế này bao giờ- chiếc khăn lụa đẹp đến mức khó tả. Dưới ánh đèn lờ mờ tại cửa hàng tạp hóa, phản chiếu vẻ rực rỡ của chiếc khăn lụa đẹp làm sao. Chiếc khăn lụa chỉ có màu tím mà còn lẫn cả màu trắng, như thể các hoa văn kì diệu cây sum xuê cành lá, toát lên vẻ đậm phong cách vùng miền Tây, giống như vòng ngọc trai màu tím, tôn thêm nhan sắc đẹp mê hồn của người phụ nữ sống mãi với đời. Từ thân thể người phụ nữ kia, đến đôi mắt to, đến chiếc khăn lụa lạ kỳ cùng tỏa ra ánh hào quang diệu kỳ mê mẩn, dường như có thể làm bỏng mắt người nhìn.

      cố gắng giữ bình tĩnh, giẫm lên bất cứ thứ gì tại trường vụ án. Nhưng cũng phát thấy có điểm nghi vấn: giữa tiết trời mùa hè như này liệu ai lại quàng chiếc khăn lụa như vậy? Nhất là khi về đêm, chủ mặc chiếc váy ngủ, quấn chiếc khăn lụa càng thấy vẽ khác thường. tiến đến quan sát kĩ, phát chiếc khăn quàng quanh cổ rất chặt, như thể siết chặt sâu vài trong da thịt của ấy vậy.

      Trong phút chốc, Điền Việt Tiến bỗng lóe lên suy diễn: có thể tại cửa hàng tạp hóa trong đêm mưa gió bão bùng, đôi tay to khỏe, dùng chiếc khăn lụa màu tím thần bí siết chặt cổ của chủ từ phía sau. Hung thủ cứ đứng phía sau chủ hồi lâu, dùng chiếc khăn lụa siết chặt dần dần vào cổ ấy cho đến chết.

      Tuy chỉ là chiếc khăn lụa mỏng nhưng với chất liệu sợi tự nhiên, tính dai của lụa tơ tằm rất tốt, thời kì cổ đại còn được dùng để làm áo giáp.

      Có chiếc khăn quàng cổ loại tốt đủ sức giết chết người phụ nữ.
      Nếu chiếc khăn lụa màu tím đó là vật dụng tạọ nên cái chết cho người bị hại - quả thực đây là công cụ phạm tội đẹp nhất mà bao năm qua chưa từng gặp. Nó cũng rất phù hợp với người bị hại - người phụ nữ đẹp đến mê hồn.
      Điền Việt Tiến theo phản xạ tự sờ lên cổ mình, như thể có con rắn độc lạnh toát bò từ từ lên người vậy, rồi lại quấn quanh chặt, kiểm soát toàn bộ cơ thể

      Điền Việt Tiến rời mắt khỏi chiếc khăn lụa, hướng lên khuôn mặt xinh tươi của người phụ nữ chết kia, đúng là đôi mắt đẹp mê hồn.

      Bên dưới cặp lông mi dài là đôi mắt to, sáng ngời. Truyền thuyết kể rằng đồng tử trong con mắt có thể lưu lại những hình ảnh mà trước lúc chết nhìn thấy được, giống như cái máy ảnh chụp được khuôn mặt của hung thủ. may mắn, thủy tinh thể bắt đầu vẩn đục. Điền Việt Tiến lại nhận định rằng hung thủ có thể đứng ở phía sau. Vậy đừng hy vọng có thể nhìn được thứ gì trong mắt của người chết kia.

      Nhưng có vẻ thấy điều gì chăng?

      Đôi mắt rất đẹp của người chết mãi mãi thể nhắm lại được. Để có thể có câu trả lời cuối cùng cho kịch bản này, liệu ấy vẫn suy nghĩ: Vì sao, vì sao chiếc khăn lại quàng lên cổ của mình? Vì sao lại làm như vậy? Còn chưa thể tin được? Cũng tin mình lại có thể chết ngay trong đêm nay, thể tin kẻ giết hại mình lại là người kia hay là hồn ma…

      Với thời gian hơn hai mươi năm làm nghề cảnh sát, điều tra trinh sát biết bao trường các vụ án giết người, trong đó có rất nhiều vụ án giết người đẫm máu cực kỳ thê thảm, đôi khi khiến cho các đồng nghiệp trẻ của phải nôn mửa ngay tại trường nhưng cũng làm động lòng. Nhưng vào buổi sáng sớm hôm nay trong cơn mưa mùa hè này, tại cửa hàng tạp hóa ở vùng ngoại ô, thi thể người chết có lấy giọt máu nhưng lại có thể khiến cảm động đến ghê gớm.

      Họ mong ngóng, đợi chờ các nhân viên kĩ thuật hình đến, sợ rằng trời mưa lớn khiến họ trì hoãn đường đến trường. Mỗi khi có mặt ở trường vụ án, trong lúc em đồng nghiệp đều bận thu thập chứng cứ và chụp ảnh lại, Điền Việt Tiến luôn là người lặng lẽ quan sát từng chi tiết dễ dàng bị bỏ qua nhất. lật xem tỉ mỉ kệ hàng, đeo găng tay sờ lên tủ quầy. biết là có đồ vật nào bị mất trộm hay , nhưng xem ra thấy các kệ hàng này bị đảo lộn. Cửa hàng tạp hóa được dọn dẹp khá sạch , tất cả hàng hóa đều được sắp xếp ngăn nắp theo từng hàng lối, nhìn màu sắc cũng rất hài hòa, bên cạnh cửa kéo của cửa hàng có để vài chậu cây, khiến cho người ta có cảm giác ấm cúng như ở nhà. tường còn dán mấy tờ báo hải ngoại của các minh tinh điện ảnh như Trương Quốc Vinh, Lưu Đức Hoa, như muốn lôi cuốn các học sinh đến với cửa hàng. người phụ nữ ân cần, chu đáo.

      m thanh gì vậy?

      ràng là động tĩnh phía sau kệ hàng, mọi người ai nấy đều ở phía ngoài cửa kéo, trong cửa hàng tạp hóa chỉ có mình vào, lẽ nào người chết sống lại, bò trong đó?

      Điền Việt Tiến cẩn thận quay ra phía kệ hàng, người đẹp vẫn nằm yên lạnh giá sàn nhà, chiếc khăn quàng cổ ấy giống như con rắn cứng đờ, vẫn giữ yên ở đó, lay động gì.
      Quả nhiên, nghe thấy thanh, ràng có người, ở trong phòng bên ở phía sau.

      Hay... chính là hung thủ?

      hốt hoảng cũng chẳng vội vàng, liền rút súng ra. như nín thở vòng quanh người chết kia, khẽ sờ vào nắm cửa sang phòng bên. Cửa này bị khóa rồi, có lẽ nào hung thủ tàn nhẫn giết chết người phụ nữ kia, mà bỏ chạy, còn tự khóa mình lại ở trường hay sao? Thôi đợi đồng đội đến phát xem sao? Có vẻ khác thường!

      để súng dựa vào tường phía bên cửa, nhưng tránh chỗ nấy tờ họa báo điện ảnh. Vì tờ họa báo có 2 lỗ thủng, có thể trước kia nó vốn là cái cửa sổ bên trong, sau này dùng tờ họa báo để thay cho việc dán tấm kính lên đó.

      Phía bên trong cửa thấy thanh nào nữa, nhưng tin chắc bên trong có người. dựa lưng vào tường nhìn thi thể người chết nằm sàn. Khi đó xuất ảo giác khác, dường như phải nhìn người chết mà là người chết nhìn chằm chằm .

      đợi thêm nữa, cũng kịp gọi mọi người ở phía ngoài vào cùng hỗ trợ, liền gọi lớn vào phía trong cửa: " Ra đây ngay!"

      Tuy nhiên, vừa thét xong liền cảm thấy hối hận - cánh cửa được khóa từ phía ngoài người ở trong làm sao có thể tự ra được.

      lại đảo mắt nhìn người đẹp chết lượt, phát thấy ở góc tường bên cạnh có để chùm chìa khóa. liền khom ra chỗ đó, cẩn thận nhặt chùm chìa khóa lên. Chìa khóa to nhất là để mở cửa kéo, xem ra có khi vào lúc nửa đêm chính là chủ tự tay mở cửa cho hung thủ vào nhà, ràng thể là người lạ được. Ngoài ra còn có chiếc chìa khóa nữa, có lẽ là chìa khóa của tủ quầy hàng và chỗ để tiền mặt chăng.

      Chìa khóa cuối cùng, xem ra rất giống chìa khóa phòng bên trong.
      Điền Việt Tiến tay phải giữ chặt súng hướng về phía cửa phòng bên cạnh, tay trái cầm chiếc chìa khóa, từ từ cắm vào ổ khóa cánh cửa phòng.

      Khóa được mở…!

      " được cử động!"

      Giống như pho tượng chiến đấu, cầm chắc khẩu súng hướng thẳng về phía bên trong cửa hơi lờ mờ; chỉ nhìn thấy căn phòng ngủ xíu, chiếc giường gỗ sạch đơn giản và… còn có cậu thiếu niên nữa.

      Cậu ta? Hung thủ?

      Sau khi quan sát khuôn mặt của cậu thiếu niên này, liền lắc lắc đầu.

      Cậu thiếu niên co quắp sàn nhà ở phòng bên cạnh, hai tay ôm lấy vai, tỏ vẻ run rẩy trước xuất bất ngờ của người đàn ông. Cậu bé nhìn thấy người đàn ông trung niên vừa mới đột nhập vào phòng, cũng nhìn khẩu súng lục K54 đen sì nằm trong tay ta. Nếu phải ta mặc cảnh phục màu xanh người cậu nhất định cho rằng đó chính là hung thủ quay lại "diệt cỏ tận gốc " để tránh hậu họa.

      "Cháu là ai?"

      Điền Việt Tiến thu súng về gần người, vẫn giữ tư thế phòng vệ, đưa ánh mắt quan sát lượt, khẳng định thể có thêm người thứ ba còn sống trong cửa hàng này nữa.

      Cậu thiếu niên tầm khoảng mười ba, mười bốn tuổi, trông dáng vẻ vào độ tuổi dậy , quanh miệng xuất ít râu nhạt, yết hầu hơi nhô ra, mặt mũi trong vẫn giống như trẻ con. Bỗng Điền Việt Tiến lại nhớ về cái tuổi 13 của ngày xưa. Thời đó, có rất nhiều các trong thương thầm nhớ trộm .

      Cậu bé này có dáng người cao gầy, diện mạo trông khôi ngô tuấn tú, da trắng, sống mũi thẳng, đường nét ràng; để kiểu đầu học sinh hơi ngắn chút. Chỉ có điều môi của cậu ta hơi bị nứt nẻ toác ra hoặc có thể do tự cắn vào môi mình. Cậu bé trả lời câu hỏi nào của ; mắt mở to, sáng, có vẻ như giống đôi mắt của người phụ nữ đẹp nằm chết ở cửa hàng này.

      Đúng, Điền Việt Tiến phát đôi mắt của cậu bé này với đôi mắt của người chết đằng kia rất giống nhau, khuôn mặt cũng có khá nhiều điểm giống nhau.

      thể thế? lắc lắc đầu, chẳng phải là người phụ nữ chết ở bên kia vẫn sống độc thân hay sao? Tại sao lại có thêm cậu bé này nữa.

      Vẻ mặt của cậu bé có vẻ hơi đờ dẫn, có lẽ tư thế này được giữ nguyên trong khoảng thời gian khá lâu. Điền Việt Tiến cầm tay cậu bé kéo ra ngoài.

      Cậu ta có vẻ hơi xiêu vẹo. Chỉ với động tác đơn giản, Điền Việt Tiến cõng cậu bé vai, cảm giác như chưa nặng đến năm mươi cân.

      Điền Việt Tiến đảo qua vòng quanh người chết nằm sàn. Khi đến gần, cậu bé cúi đầu nhìn thấy người phụ nữ này, bắt đầu run rẩy lập cập từ phía sau lưng , rồi bắt đầu nghe tiếng thở dốc, mắt ướt lệ, rơi từng giọt vai của Điền Việt Tiến.

      " ấy là người như nào với cháu?"

      Điền Việt Tiến liền hỏi câu, nhưng cậu bé lời, nhắm mắt lại.

      Các nhân viên điều tra trường cũng đều đến rồi, họ cảm thấy ngạc nhiên nhìn Điền Việt Tiến ra từ cửa hàng tạp hóa, thể nghĩ rằng lại còn cõng thêm cậu bé vai nữa.

      Ngẩng mặt lên nhìn thấy trời còn mưa to, thấy ngớt, mưa trút nước như muốn trùm lấp thế giới, lấp cả chốn hoang vu nơi này.

      Cố gắng chịu đựng cơn đau ở vết thương vai, vượt qua đám đông cầm ô đứng xem xung quanh, Điền Việt Tiến cõng cậu bé, băng qua mưa dông lạnh giá để đến cổng Trường trung học Nam Minh. để cậu bé ngồi vào trong xe cảnh sát, nhàng ngồi cạnh cậu ta, chú ý nhìn kĩ khuôn mặt nửa trẻ con nửa người lớn của cậu bé này.

      ảo giác dai dẳng mà chân thực.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2

      Typer: Trầm Vân

      Mưa, mưa suốt đến tận nửa đêm rồi mới tạnh dần. Điền Việt Tiến xem đồng hồ treo tường , kim giờ chỉ đúng 11 giờ. Những chiếc lá cây ngô đồng còn dính các hạt nước mưa phẩy vào cửa sổ, ùa vào cơn gió đêm mát mẻ phả vào người. cảm thấy lưng phía sau có chút mát dịu, bả vai cũng còn thấy đau nhức nữa. giơ tay đẩy thẳng cửa ra.

      Tại phòng Khám nghiệm tử thi Sở Công An, cán bộ pháp y mệt mỏi rã rời cởi bỏ găng tay, trách cứ câu: “ giờ mới đến à?”

      “Xin lỗi, là do cậu bé được phát trường vụ án, mãi chẳng thể mở mồm năng gì”.

      Điền Việt Tiến vò đầu lấy lại tinh thần, cả ngày phải tập trung cho vụ án này, phải đợi đến chiều tối mới có thể gọi điện thoại về nhà được, để con tự mình nấu mì ăn liền cho bữa tối. con mười ba tuổi của hoàn toàn có lý do để trách cứ bố mình.

      Thời điểm này, cậu bé ở văn phòng dưới tòa nhà, có hai đồng chí cảnh sát trẻ thay nhau trông nom cậu. Từ buổi sáng cho đến khi về Sở, cậu vẫn cứ im lặng cúi đầu, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc nức nở. Cậu bé cũng ăn những đồ ăn từ nhà mang lên, chỉ lúc khát quá uống cốc nước to. Điền Việt Tiến kiên nhẫn hỏi cậu bé, cũng đặt ra giả thiết với nhiều khả năng khác nhau. Nhưng cậu bé lại giống như người bị câm hoặc mắc phải chứng bệnh mất khả năng ngôn ngữ, mãi nửa chữ. Từ ánh mắt của cậu bé, Điền Việt Tiến có thể khẳng định rằng, cậu ta phải là người câm điếc. Ban đầu cậu bé đều có những phản ứng đối với các câu hỏi của cảnh sát nêu ra nhưng chỉ đến chiều này mới đờ đẫn như vậy, giống như thể mọi người xung quanh cậu bé biến mất cả rồi. biết còn phải mất bao lâu nữa, sáng ngày mai? Tối ngày kia?

      Hay là mãi mãi?

      Cán bộ pháp y ngáp cái, kéo thi thể từ trong buồng lạnh ra - là người bị hại trong vụ án giết người tại đường Nam Minh.

      Mở lớp vải trắng phủ lên thi thể ra, còn có chiếc váy ngủ màu hồng phấn mê hoặc nữa, chiếc khăn choàng màu tím thần bí cổ cũng được khoa giám định mang kiểm tra. Giờ chỉ là , phả ra luồng khí màu trắng lạnh lẽo. cũng được bộ phận pháp y vuốt mắt lại, nét mặt trở nên yên tĩnh, khoan thai, giống như chỉ ngủ trong buồng lạnh vậy. Tuy ba mươi tuổi nhưng ấy còn có sức hấp dẫn, gợi cảm hơn hầu hết các trẻ khác. Có điều, những nếp nhăn bụng cho thấy trở thành người mẹ từ lâu rồi.

      Chỗ chiếc khăn quàng lên, cái cổ với da thịt ngọc ngà lạnh giá, lộ vết thương bầm tím.

      Phán đoán của Điền Việt Tiến đúng, bị hung thủ dùng chiếc khăn siết cổ đến chết, báo cáo pháp y chứng thực điều này.

      Điền Việt Tiến liền vội lấy vải trắng phủ lên thi thể - thể chịu được việc phải nhìn lâu thêm nữa, cho dù là thân thể nạn nhân vẫn như muốn trêu người.

      "Chú Điền, chú làm sao vậy?” Cán bộ pháp y đưa thi thể trở lại vài buồng lạnh.

      Điền Việt Tiến che huyệt thái dương lùi lại nửa bước : “Tôi hơi khó chịu chút”.

      “Đây là lần đầu tiên.”

      Tại cái phòng khám nghiệm tử thi lạnh giá này, Điền Việt Tiến từng nhìn thấy vô số những thi thể, bao gồm cả những người chết rất đáng thương còn bị mổ xẻ ra nhưng những điều đó chưa từng ảnh hưởng đến tâm trạng của . biết vì sao, cái chết của người phụ nữ này lại tác động mạnh đến cảm xúc của như vậy. Là vì hoảng sợ? Hay là lòng thương cảm tự nhiên? thương cảm của người đàn ông trung tuổi với cố đẹp yếu đuối? Hay là động lòng trắc mà sách cổ ? Giống như hồi mới vào nghề cảnh sát, tiếp xúc với vụ án giết người đầu tiên, vì người bị hại trẻ tuổi mà khóc sướt mướt, thề tận tay bắt được hung thủ giết người, kết quả là trong vòng ba ngày, hoàn thành được lời thề đó. Đó là câu chuyện của 20 năm trước, giờ đây cảm giác này trở lại trong lòng, cho dù và người chết đó hề quen biết gì nhau.

      Nhưng do chết đẹp như vậy? Hay do thần thái trong mắt lúc chết làm xao động đến thương cảm của ? Hay là do chiếc khăn màu tím mê hoặc kia? có cảm giác số mệnh định sẵn gặp phải tên tội phạm dạng hồn ma? Hoặc hung thủ - chính là hồn ma?

      "Đừng ra.”

      lặng lặng ném ra câu nhắc nhở bản thân, để tránh việc mình giống với số người trẻ vừa tốt nghiệp ở trường cảnh sát, trở thành trò cười cho em đồng nghiệp già đời trong Sở.

      “Được rồi.” Bộ phận Pháp y chỉnh sửa báo cáo, “Căn cứ kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, thời gian này chết vào khoảng từ 10 đến 12 giờ đêm. Hung thủ là nam giới, người trưởng thành, có lực cánh tay chắc khỏe, dùng khăn quàng cổ từ phía sau siết chặt cổ người bị hại cho đến chết. Trong vòng 1 phút người bị hại tắt thở. thu thập số lông, tóc và vân tay thân thể người chết nhưng có bất kì dấu vết cho thấy bị xâm hại tình dục.

      Điền Việt Tiến trầm lặng gật đầu. Những kết luận đó hoàn toàn giống với những phán đoán của tại trường. đứng dựa vào tường : “Cám ơn.”

      Bỗng nhiên, cửa phòng khám nghiệm tử thi bị đẩy ra, Tiểu Vương - nhân viên cảnh sát trẻ chừng hai mươi lăm tuổi bước vào hô lớn: “ Chú Điền, cậu bé kia mở miệng rồi.”

      Sững người chưa đến giây, Điền Việt Tiến lao như bay ra khỏi phòng khám nghiệm, xuyên qua hánh lang tối tăm, ẩm ướt; tay chống vào lan can, nhảy xuống cầu thang, trở lại văn phòng.

      Cậu bé nằm sấp chiếc bàn, kêu khóc thảm thiết, toàn bộ Sở Công an đều có thể nghe thấy tiếng khóc này. Tim của Điền Việt Tiến bị tiếng khóc níu chặt lại, dường như biến thành tấm thủy tinh mong manh, rất nhanh chóng bị tiếng khóc này làm cho vỡ tan. đến phía sau cậu bé, xoa lên cái lưng gầy nhấp nhô của cậu: “Này cháu, có vấn đế gì nữa. trải qua rồi, cháu có thể được rồi.”

      Cậu bé tiếp tục thêm khoảng hai phút nữa, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khoang mắt sưng cả lên, nước mắt vẫn ngừng tuôn. Dáng vẻ bi thương của cậu bé khiến mọi người cũng thấy cảm thông, Điền Việt Tiến rất bình tĩnh rút khăn mùi xoa ra, thay cậu ấy nhàng lau nước mắt .

      “Cháu nhìn thấy rồi.”
      Đây là thanh phát ra từ miệng cậu bé, chính là thời kỳ vỡ giọng của cậu bé 13, 14 tuổi; nghe tiếng khàn ồm ồm vỡ giọng, có hơi chút khó nghe.

      Hai đồng chí cảnh sát trẻ ở bên cạnh rất xúc động, Điền Việt Tiến ra hiệu bằng mắt cho mọi người yên lặng, được phát ra bất kì thanh nào để tránh làm phiền cậu, ảnh hưởng đến hồi tưởng của cậu bé.

      “Cháu nhìn thấy cái gì?”

      “Khuôn mặt”

      Cậu bé mở to mắt, dường như khuôn mặt kia ở ngay trước mắt cậu bé - đáng tiếc, thứ mà bây giờ cậu ta nhìn thấy chỉ là khuôn mặt của Điền Việt Tiến.

      “Khuôn mặt của ai?”

      Điền Việt Tiến muốn tránh né ánh mắt cậu bé, với vẻ mặt điềm tĩnh kiềm chế cảm xúc của cậu bé thỉnh thoảng hơi bị mất kiểm soát.

      “Cháu nhìn thấy khuôn mặt của hung thủ.”

      Cậu bé lại khóc to, đôi mắt chứa đầy căm phẫn và thù hận, đồng thời rất nhiều nước bọt trong miệng phun ra bắn cả vào mặt Điền Việt Tiến. Nhưng Điền Việt Tiến hề để bụng gì, ngược lại còn vì điều này mà thấy phấn khích khác thường - chờ đợi dường như ngày đêm rồi, chẳng phải là vì muốn nghe được câu này hay sao?

      “Tốt, cháu hãy kể từ từ cho chú nghe, hung thủ dáng vẻ như thế nào?”

      Cậu bé cúi đầu xuống, sao khoảng khắc run rẩy, hơi ngẩng đầu lên, thanh dồn nén, giọng trầm như người đàn ông trưởng thành.

      tên ác quỷ.”

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3

      Typer: Trầm Vân

      Điền Việt Tiến lại đêm mất ngủ. Vào 12 giờ đêm ngày 8 tháng 8 năm 1995.

      Văn phòng Sở Công an, cơn gió đêm rung lắc cửa sổ bằng gỗ, ánh đèn lay chuyển ngừng sàn nhà.

      Cậu bé được tìm thấy ở trường vụ án giết người tại đường Nam Minh, cuối cùng mở miệng chuyện với cảnh sát.

      tên ác quỷ!”

      Trong căn phòng ở tòa nhà cũ, sau hồi trầm lặng khá lâu, ai cũng dám là người đầu tiên phá vỡ yên lặng. Điền Việt Tiến tay chống cằm, nhìn chăm chú vào khuôn mặt cậu bé. Gặp phải biến cố lớn như vậy, khuôn mặt của cậu dường như có chút thay đổi.

      Sau hai phút, cậu bé câu thứ hai: “Cháu… cháu… cháu.”

      Cậu bé đói rồi!

      Điền Việt Tiến cảm động gọi: “Tiểu Vương, nhanh, mua đồ ăn.”

      Mười phút sau, Tiểu Vương trở về từ quầy ăn đêm ở quanh khu vực Sở Công an, tay xách rất nhiều xiên thịt gà nướng, bò xào, mì lạnh và hoành thánh lạnh - mọi người đều rất đói rồi.

      Điền Việt Tiến cầm mì lạnh để ăn, đồng thời liếc ánh mắt nhìn cậu bé. Cậu bé ở tuổi dậy , làm sao có thể chịu được đói bụng ngày đêm được.

      Cậu bé ăn ngấu nghiến rất nhiều đồ, cuối cùng uống ngụm nước, nhìn vào mắt của Điền Việt Tiến rồi : “Cháu nhìn thấy!”

      “Tốt, các chú đều tin cháu, cậu bé ạ!” Điền Việt Tiến nhẫn nại ngồi xổm nửa chừng trước cậu bé, : “Việc đầu tiên, cháu hãy cho chú, cháu là ai?”

      “Cháu là…” Cậu ta lắc lắc đầu với vẻ khó chịu, rất khó khăn mới thốt ra câu: “Cháu là con trai của mẹ cháu.”

      Câu thừa này chứng minh phán đoán của Điền Việt Tiến. Nhưng, người bị hại xem ra trẻ như vậy, làm sao lại có thể có cậu con trai ở tuổi trưởng thành?

      “Cháu tên là gì?”

      “Thu Thu” - Thu trong Mùa Thu, Thu trong thu hoạch.

      Cái tên này rất hay. được biết rằng, người bị hại có cậu con trai 13 tuổi, ở cùng với bố dưới quê, học cấp hai. Giờ mới biết tên cậu ấy là Thu Thu. Trong phòng kế bên của trường phát vụ án vào buổi sáng, còn phát ba lô đựng sách giáo khoa cấp hai.

      “Cháu đến Thượng Hải khi nào?”

      “Vào 8 giờ tối hôm qua, mình cháu tàu hỏa đến. Mẹ cháu đến đón ở ga, sau đó hai mẹ con cháu xe bus về cửa hàng tạp hóa.”

      Điền Việt Tiến nắm : “Chắc cháu được nghỉ hè nên đến thăm mẹ à?”

      “Vâng.”

      Hèn chi, đồn công an rằng, người bị hại vốn chỉ sống có mình, hàng xóm gần đó cũng chưa từng nhìn thấy cậu bé này.

      “Hai mẹ con cháu mấy giờ về đến cửa hàng tạp hóa?”

      “Buổi tối… 10 giờ rưỡi đêm."

      Tiếng phổ thông của cậu bé rất chuẩn, xem ra cậu học ở trường rất khá, giống như bọn trẻ ở nông thôn đặc tiếng địa phương. “Mẹ chuyện với cháu rất lâu, còn giúp cháu dọn dẹp căn phòng ngủ phía sau, còn chuẩn bị chiếc chiếu trúc mới. Khoảng hơn 11 giờ đêm, có người gõ cửa kéo ở phía ngoài.”

      Cậu bé đến đây rồi dừng lại, Điền Việt Tiến bình tĩnh trấn an: "Đừng sợ, các chú đều ở bên cạnh cháu cả.”

      Cậu bé tiếp: “Lúc ấy, bên ngoài trời mưa rất to, mẹ cháu mình ra xem qua, rồi vội quay trở lại, để cháu ở lại phòng bên bảo cháu được gây tiếng động gì. Thần sắc của mẹ cháu khác thường, trông có vẻ có chút căng thẳng nhưng lại có chút hưng phấn, nhưng khẳng định phải là sợ hãi.” Khả năng quan sát của cậu bé này rất tốt, có thể để ý được từng chi tiết .

      “Mẹ cháu bảo cháu được để phát ra bất kì tiếng động nào, giống như cháu tồn tại ở đó vậy. Cháu vâng lời mẹ trốn ở phòng bên cạnh, mẹ đóng chặt cửa phòng lại. Rất nhanh, cháu nghe thấy có tiếng bước chân, sau đó là tiếng chuyện khe khẽ. Nhưng do cách cánh cửa, có vẻ như ở mặt phía ngoài các kệ hàng, cho nên dù chữ, cháu cũng nghe thấy được.”

      “Là tiếng của người đàn ông à?”

      “Vâng, sau đó lúc, có thể chỉ độ khoảng vài phút, cháu nghe thấy mẹ gọi tiếng nhưng thanh vang lắm. Cháu thấy có chút lo lắng nhưng lại dám mở cửa. Tiếp theo, cháu nghe thấy tiếng đạp dép lên mặt sàn nhà, còn có tiếng thở hổn hển của mẹ cháu. Cuối cùng cháu thấy gấp quá liền mở cửa ra nhưng cửa nhúc nhích tí nào. Cháu mới hiểu ra, mẹ cháu khóa ngược từ phía ngoài, mẹ cháu làm như vậy để làm gì chứ?”

      Cậu bé lại rơi hai hàng nước mắt lã chã, : "Phòng kế bên vốn là có cửa sổ nhưng bị lan can sắt bịt lại, mặt ngoài có dán họa báo để che ánh sáng. Cháu có cách nào chui ra ngoài từ cửa sổ được, chỉ có thể dùng tay chọc thủng họa báo đó, cháu có thể nhìn thấy ra ngoài… cháu… cháu nhìn thấy…”

      Cậu bé thể tiếp được, Điền Việt Tiến kịp thời : “À, chú chú ý đến hai cái lỗ nhìn tờ họa báo đó.”

      Điền Việt Tiến muốn để cậu bé trở lại tâm trạng bình thường, nhớ lại khung cảnh lúc đó cách khách quan, để bi thương hoàn toàn chiếm lĩnh đầu óc cậu ta, để sót mất các tình tiết quan trọng nào.

      “Cháu nhìn thấy… nhìn thấy… thấy… tên ác quỷ.”

      “Được, tên ác quỷ.” Điền Việt Tiến bất đắc dĩ gật gù, : “Các chú đều biết. Cháu tiếp , tên ác quỷ đó trông bộ dạng như thế nào?”

      “Có dáng vẻ của tên ác quỷ!”

      “Cụ thể hơn chút . Chẳng phải cháu lá người rất biết cách miêu tả chi tiết hay sao? Chú muốn phải chi tiết!”

      Cậu bé với vẻ đau khổ nắm lấy tóc : “, cháu thể ra được, cháu chỉ nhìn thấy tên ác quỷ, nhưng cháu nhìn thấy rất !”

      “Đó là người đàn ông phải ?”

      “Vâng.”

      “Khoảng tầm bao nhiêu tuổi? Hơn 20 tuổi? Hay 30 tuổi? Hay hơn 40 tuổi?”

      Điền Việt Tiến kiên nhẫn dẫn dắt câu chuyện nhưng nhận lại được chi tiết muốn có nào.

      Cậu bé ánh mắt mơ màng: “ , cháu thể nhớ được.”

      “Vậy cháu nhìn thấy khuôn mặt đó à?”

      “Cháu nhìn thấy rồi!” Cậu bé đột nhiên đứng phắt dậy, lại gần Điền Việt Tiến hét to: “Cháu nhìn thấy rồi! Nhìn thấy ràng ràng! Chỉ cần để cháu nhìn thấy kẻ đó lần nữa, kể cả trong hàng nghìn hàng vạn người cháu có thể lập tức nhận ra ngay kẻ đó!”

      “Tốt rồi, khuôn mặt đó dài hay ngắn?”
      dài cũng ngắn.”
      “Hình dạng béo hay gầy?”
      béo cũng gầy.”
      “Mắt to hay bé?”
      to cũng bé.”
      “Đủ rồi!!”

      Điền Việt Tiến ngắt đoạn cuộc vấn đáp, những điều cậu bé vừa mới trả lời toàn là toàn là những lời vô ích! Lẽ nào hung thủ lại có khuôn mặt của rất cả mọi người? ngồi xổm nửa chừng rồi hỏi: “Được, hãy cho chú khuôn mặt của kẻ đó có điểm gì đặc biệt?

      có.”

      Nếu là bình thường trong quá khứ, nhảy dựng lên mà bực tức rồi nhưng buổi tối hôm nay nhìn mặt cậu bé có mẹ vừa mới mất này, Điền Việt Tiến phải kiềm chế nóng nảy ngay, hỏi cậu bé: “Vậy cháu còn nhìn thấy gì nữa?”

      “Chiếc khăn lụa.”

      “Ồ?”

      Bỗng nhiên, cậu bé xuống giọng, chỉ với mình Điền Việt Tiến: “Cháu nhìn thấy chiếc khăn lụa, chiếc khăn lụa màu tím, quấn lấy cổ mẹ cháu. Tên ác quỷ đó… tên ác quỷ đó, dùng chiếc khăn lụa quấn siết chặt lấy cổ mẹ cháu, chỉ khoảng nửa phút, mẹ nằm bất động sàn nhà rồi.”

      Điền Việt Tiến ôm chặt lấy vai cậu bé run rẩy, vỗ vỗ vào lưng cậu, giống như bố với con trai: “Xin lỗi cháu, cháu cứ tiếp !”

      “Cháu nhìn thấy mẹ cháu chết.”

      Bộ cảnh phục bị nước mắt cậu bé làm ướt rồi.

      “Hãy mạnh mẽ, cháu là người đàn ông mà!”

      “Nhưng, cháu thể cứu được mẹ cháu! Cháu có cách nào mở được cái cửa kia ra, cũng có cách nào chui ra được từ đường cửa sổ. Nhưng… nhưng… ngay cả việc hét lên to cháu cũng làm được! Cháu chỉ có thể lặng lẽ quan sát, thầm nhìn mẹ cháu bị siết cổ chết như vậy, thầm nhìn con ác quỷ kia ra khỏi cửa hàng tạp hóa, thầm nhìn mẹ cháu nằm chết sàn nhà. Cháu dám có động tĩnh, cử chỉ hay tiếng động cũng …”

      “Cháu thấy sợ hãi à?”

      “Vâng, vô cùng vô cùng sợ hãi!” Cậu bé ngồi co quắp sàn nhà, dám nhìn bất kì ai.

      “Cháu sợ tên ác quỷ kia, cháu sợ ta nhìn thấy cháu, cho nên cũng dám phát ra tiếng động gì, cháu xứng đáng là người đàn ông!”

      Điền Việt Tiến xoa lên tấm lưng gầy gò của cậu bé, : “Cháu chỉ mới là đứa trẻ.”

      “Cháu làm được việc gì, chỉ có thể thông qua hai cái lỗ nhìn đó để quan sát, cứ nhìn… nhìn… nhìn… nhìn đến quá nửa đêm cháu thực thể chịu đựng được nữa, cứ thế đổ lăn ra ngủ… cháu là đáng chết!”

      “Ai cũng thể chịu đựng được lâu như vậy, chứ đừng đến cậu bé!”
      “Cháu còn là trẻ con! Khi cháu tỉnh lại, nghe thấy phía ngoài có thanh gì đó, cháu bò ra phía sau tờ họa báo, nhìn qua lỗ kia thấy chú ở đó.”

      Cậu bé cứ nhìn chằm chằm vào mặt Điền Việt Tiến, như thể mới là “ tên ác quỷ”

      Điền Việt Tiến khẽ câu, phấn khích tinh thần trở lại : “ phải thế.”

      phải thế.”

      “Được rồi, thế tức là nếu để cháu nhìn thấy khuôn mặt hung thủ lần nữa cháu nhận ra ta phải ?”

      Thần sắc của cậu bé thay đổi rất ngỡ ngàng, : “ , chưa từng nhìn thấy.”

      “Cháu thấy rất mệt rồi phải ?”

      Điền Việt Tiến nhìn thấy hai mắt cậu bé sưng đỏ cả lên, đầu cậu bé thỉnh thoảng đổ gục sang hai bên.

      “Vâng.”

      “Hãy nhanh thu dọn phòng trực ban để cậu bé này ngủ chút” , nghiêm nghị với cấp dưới, “ ai được làm phiền cậu bé.”

      Phòng trực ban được dành ra cho cậu bé, có chiếc giường có thể ngủ. Cậu bé bị giày vò cả ngày đêm, mệt mỏi rã rời, vừa chạm vào chiếc chiếu liền ngủ ngay. Điền Việt Tiến sắp xếp hai đồng chí cảnh sát thay nhau trông nom ở bên ngoài, để đề phòng cậu bé có điều gì lường trước được.

      Kỳ thực, Điền Việt Tiến cũng quá mệt rồi, về đến phòng làm việc của mình, kéo ghế nằm ra liền ngủ luôn.

      mơ đến chiếc khăn lụa kia, chiếc khăn lụa màu tím quàng lên cái cổ đẹp kia. Dường như chất tơ lụa mịn bóng, dẻo dai, từ từ quấn chặt lấy cổ của

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4

      Typer: Trầm Vân

      Trời sáng hẳn rồi, em đồng nghiệp làm, Điền Việt Tiến mới tỉnh giấc với cảm giác nhức mỏi toàn thân.

      nhàng sờ lên cổ của mình, như có vết hằn siết màu tím.

      đứng vươn dậy từ chiếc ghế nằm, lao tới nhà tắm nhìn vào gương, nhìn thấy khuôn mặt với các nếp nhăn vào buổi sáng sớm, nhìn bộ râu hơi chấm đen cằm. Nhắm mắt lại, trong khoảng khắc cúi đầu bên bồn rửa mặt, rồi lại ngẩng đầu lên, ông nhìn thấy phía sau mình có đẹp bị chết kia đứng đó - cổ vẫn quấn chặt chiếc khăn lụa màu tím.

      Điền Việt Tiến chút sợ hãi, biết đó chỉ là ảo giác - ảo giác . Vì sao lại vướng vào ? Như muốn gửi đến tín hiệu mãnh liệt, phó thác, thậm chí cầu xin nhất định phải bắt được tên hung thủ tàn ác kia. Bắt tên hung thủ kia phải ra, muốn giống như con trai của năng lộn xộn - cậu bé còn ngủ ngon giấc tại phòng trực ban Sở Công an

      Đợi đến khi mặt trời lên đến đỉnh nóc nhà, con trai của người bị sát hại kia cuối cùng tỉnh giấc. Cậu ta mở to đôi mắt mệt mỏi , vừa nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của ông Điền, liền lập tức nhắm tịt mắt lại. Ông Điền tiếng mà kéo cậu bé lên, đưa cậu ta ra khỏi phòng trực ban, đến nhà ăn trong Sở để ăn trưa.

      Quả nhiên là cậu bé vào độ tuổi dậy , lượng cơm lại cũng bằng hai lần của Điền Việt Tiến. Có lúc đồng nghiệp qua, nhìn họ với ánh mắt khác thường, còn có cậu cảnh sát mới đến nhận công tác chào hỏi: “Chú Điền, đây là con trai chú đấy à?”

      Điền Việt Tiến sợ cậu bé lại bị kích động, liên tục ra hiệu bằng mắt cho từng người để mọi người lại gần họ nữa. Cũng may, cậu bé chỉ tập trung cắm đầu vào ăn, chú ý gì đến ánh mắt của mọi người nhìn cậu ấy.
      Buổi chiều, Điền Việt Tiến đưa cậu bé đến phòng vẽ chân dung mô phỏng tội phạm, mong muốn cậu ta mô tả lượt hình ảnh tên hung thủ kia. Nhưng cho dù họa sĩ vẽ chân dung gợi ý như thế nào, cậu bé vẫn thể ra được tướng mạo của ta, vẫn là loạt các câu trả lời như tối hôm qua. Có điều, cậu bé vẫn khẳng định khẳng định lại, mặc dù có cách nào được dáng vẻ của hung thủ nhưng nếu chỉ cần được tận mắt nhìn thấy kẻ đó hoặc ảnh của tên đó nhất định có thể nhận ra được ngay.

      Vài giờ đồng hồ trôi qua, bàn vẫn là những bộ mặt với vẻ mặt ràng, Điền Việt Tiến ra ngoài hút điếu thuốc.

      Cậu bé có nhìn thấy mặt của hung thủ hay chưa? Lúc người bị sát hại gặp nạn, hướng thẳng về tờ họa báo tường, mặt của nhiều khả năng che kín mặt của hung thủ, hình ảnh người chứng kiến được chỉ là chiếc khăn lụa siết chặt lấy cổ , cơ bản lại nhìn thấy hung thủ. Cái gọi là “ tên ác quỷ” , sợ chỉ là dạng tưởng tượng hay ảo giác của cậu bé xuất sau khi bị kích động mạnh.

      Cửa phòng vẽ chân dung mở nửa, ông Điền ở ngoài tiếp tục nhìn vào trong để quan sát khuôn mặt của cậu bé - năm nay 13 tuổi, bằng với tuổi con của mình, tên là Tiểu Mạch. Nhưng do sinh trước nửa năm nên cậu bé học cao hơn Tiểu Mạch lớp.

      Điền Việt Tiến mở ví trong túi ra ngắm ảnh mới nhất của con . Tiểu Mạch bắt đầu dạy từ năm ngoái, đến nay dường như đều tạo ra ngạc nhiên đối với mọi người qua từng ngày và cũng ngày xinh đẹp hơn. Ông sờ lên đôi mắt to sáng ngời của con trong bức ảnh, còn có chút mụn trứng cá đáng hai má nữa, bé chắc chắn trở nên xinh đẹp, người con đầy sức hấp dẫn như mẹ của vậy, sau vài năm từ đẹp trở thành thiếu phụ xinh đẹp.

      Đáng chết , tại sao mình lại nghĩ đến từ “thiếu phụ”? Thiếu phụ xinh đẹp bị chiếc khăn lụa thần bí siết cổ đến chết kia, điều càng đáng thương hơn chính là cậu con trai mười ba tuổi của ấy, tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị sát hại mà thể xông ra. Việc bắt kẻ xấu phải trách nhiệm của cậu bé, để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật là nỗi nhục của người làm cảnh sát.

      Điền Việt Tiến tạm thời rời khỏi cậu bé, mình quay lại phòng làm việc, ngâm cốc trà đặc đắng, mở bản báo cáo ra...

      Hứa Bích Chân, sinh năm 1962, tốt nghiệp phổ thông trung học. Năm 1981, được gả cho người đồng hương là Thu Kiến Thiết, năm thứ hai sinh con trai, đặt tên là Thu Thu. ấy và chồng đều có hộ khẩu ở nông thôn nhưng lại sống ở phố huyện, nhận thầu kinh doanh cửa hàng tạp hóa. Năm 1991, Hứa Bích Chân mình lên Thượng Hải làm thuê, để chồng và con trai ở lại quê nhà. Khu vực Trường trung học Nam Minh vắng vẻ, cách vài cây số mới có được cửa hàng. ấy thuê lại căn phòng ở đối diện cổng chính của trường với giá rẻ. Cửa hàng tạp hóa mở ra được bốn năm, ngoài thời gian nghỉ đông và nghỉ hè ra, lúc bình thường công việc buôn bán đều rất tốt, là lựa chọn duy nhất của các học sinh nội trú trong trường. Từ biên lai gửi tiền có thể thấy, mỗi tháng ấy đều gửi về cho con trai vài trăm tệ. Người dân xung quanh phản ánh lại, Hứa Bích Chân tích cách cởi mở, biết cư xử với mọi người, chưa từng có mâu thuẫn gì với ai cả, cửa hàng kinh doanh ổn định. Hơn nữa, ấy vừa đẹp lại vừa trẻ, những học sinh nam ở ngôi trường đối diện và có cả những chàng ở nhà máy quanh đó đều thích đến cửa háng của ấy mua đồ.

      Phía cảnh sát phán đoán, cuộc sống riêng tư của Hứa Bích Chân có vấn đề. người sống mình ở thành phố bốn năm, chồng với con trai ở quê nhà, ai có thể chịu đựng được đơn? Huống hồ, muốn má đào có má đào, dáng đẹp có dáng đẹp, chỉ cần trang điểm chút, đường phố, hầu hết đều xem là con Thượng Hải trẻ trung. người phụ nữ đơn thân như vậy, bên cạnh thể thiếu đàn ông theo đuổi, những lời đồn đại cũng tuyệt nhiên thiếu. Nhưng, bất kể là kết quả điều tra thu thập được tại trường vụ án của phía cảnh sát hay là kết quả điều tra từ khu dân cư xung quanh khu vực đó đều phát bất kì chứng cứ nào về qua lại giữa người đàn ông nào cả.

      Ít nhất, từ vẻ ngoài cho thấy, Hứa Bích Chân là người đứng đắn.

      Điền Việt Tiến ngày càng thấy mê man, rối rắm. Căn cứ kết quả điều tra thu thập tại trường vụ án của phía cảnh sát, phát trong bệ tủ có mấy trăm tệ tiền mặt, trong tủ đầu giường có mấy nghìn tệ, còn có hai cuốn sở tiết kiệm ngân hàng - hiển nhiên, hung thủ có ý đồ cướp tiền và tài sản.

      Bộ phận pháp y cũng xác định, người bị hại bị xâm phạm tình dục, phải vì tiền cũng phải vì sắc, chỉ còn lại hai khả năng: Báo thù? Hận tình?

      điểm có thể khẳng định: hung thủ phải là kẻ biến thái giết người điên cuồng cách lén lút. Căn cứ miêu tả của người chứng kiến duy nhất tại trường, cũng là miêu tả của con trai người bị sát hại, người chết đó rất có khả năng có quen biết với hung thủ, nên mới mở cửa để ta vào được.

      Đoạn cuối cùng của báo cáo, còn có việc "họa đến dồn dập": Hôm qua, người chồng của Hứa Bích Chân ở cách xa ngàn dặm sau khi nghe tin vợ mình chết, lập tức ra ga tàu hỏa mua vé. Kết quả là đường gặp tai nạn xe, bị gãy xương đùi, ít nhất phải mất tháng mới có thể chống gậy để được.

      Đột nhiên, cốc chè của Điền Việt Tiến bị đổ, lá chè hất văng ra bàn, em đồng nghiệp ngạc nhiên nhìn .

      Điền Việt Tiến bình tĩnh với mọi người: "Xin lỗi, tôi cố ý!"

      Lúc này, Thu Thu với trông nom của nhân viên cảnh sát Tiểu Vương quay trở lại.

      Điền Việt Tiến nhìn vào mắt của cậu bé: "Bố của cháu, ông ấy tạm thời thể đón cháu được rồi."

      Điền Việt Tiến tốn mất phút, lại ba lần về chuyện ba cậu bé bị gãy xương.

      "Thực ra, chú lần là được rồi." Thu Thu mặc dù có biểu cảm xúc gì nhưng mọi người đều biết cậu bé này phải chịu đựng ghê gớm nỗi buồn của riêng mình. Cậu : "Cháu có thể được rồi chứ ạ?"

      "Có thể, cháu phải là đối tượng tình nghi mà."

      "Các chú cứ yên tâm, cháu tìm cho mình chỗ để ngủ thôi." Cậu bé quay người bước ra khỏi văn phòng, quay đầu lại cố ra vẻ trấn tĩnh: "Đợi đến lúc hỏa táng mẹ cháu xong, xin hãy thông báo cho cháu tiếng, cháu muốn đưa mẹ về quê."

      Câu này kích động đến Điền Việt Tiến - lẽ nào việc cần làm của cán bộ cảnh sát già với hơn hai mươi năm kinh nghiệm lại chỉ là việc này? Đợi đến khi thi thể của người bị hại hỏa táng xong, thông báo cho con trai của họ đến nhận tro cốt mang về nhà?

      Dừng lại lúc, Điền Việt Tiến đột nhiên chạy như bay ra khỏi văn phòng, thở hổn hển chạy đến cửa cầu thang, tay tóm lấy bả vai gầy guộc của cậu bé, ôm lấy đầu cậu bé : "Tối nay, cháu ngủ ở nhà chú nhé."

      Thu Thu - cậu bé mười ba tuổi thấy rất bất ngờ, lắc đầu : "Như vậy sao có thể được? Chú lại phải người thân thích của cháu."

      "Ở đây cháu có người thân ?"

      " có."

      "Từ giờ trở , cháu bắt đầu có nhé?"

      Điền Việt Tiến hét lớn tiếng, nắm chặt tay cậu thiếu niên có nhà để quay về, như thể tóm được tên tội phạm thuộc về mình vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :