1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mưa ở phía tây - Tháng năm ngải thảo (90c + 1nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Mưa ở phía tây

      Tác giả: Tháng năm ngải thảo

      [​IMG]
      Bài ca cành trúc*
      Dương liễu thanh thanh mặt nước bình,
      Nghe chàng ca hát dưới sông xinh,
      Bên tây mưa đổ, bên đông nắng,
      Chàng bảo vô tình hóa hữu tình.
      ( *Tác giả Lưu Vũ Tích, dịch thơ Lê Nguyên Lưu)

      Convert: Daisy_Chrys
      Edit: Heo con


      Văn án:

      Cuộc hôn nhân vốn tỉnh tỉnh mê mê rốt cuộc có gì thay đổi?

      Tùy tiện mà vẽ ra những nét nguệch ngoạc trong vô thức

      Thể loại: đại, Cán bộ cao cấp, cưới trước sau

      Nhân vật chính: Quý Hân Nhiên, Đỗ Trường Luân

      Nguồn:http://congchuakhangiay.wordpress.com/♥-happy-ending-♥/mua-o-phia-tay/
      tart_trung thích bài này.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 1
      Mưa ở phía tây

      Tác giả: Tháng năm ngải thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Mãi đến khi cầm giấy chứng nhận kết hôn đỏ thẫm trong tay, Quý Hân Nhiên mới ý thức được mình kết hôn, trong lòng đột nhiên lại có cảm giác như trút bỏ được gánh nặng.

      Đỗ Trường Luân hỏi: “Em về nhà hay về trường học?”

      “Về trường ”. chỉ xin nghỉ phép nửa ngày, chiều vẫn còn phải lên lớp.

      “Mười giờ còn phải họp, đưa em được, em tự về nhé”. Người chồng pháp luật của vẫn bình tĩnh như trước, vẻ mặt có chút hỉ, nộ, ái, ố gì.

      vốn hi vọng gì Đỗ Trường Luân đưa về trường, có thể dành ra nửa ngày để đến đăng ký kết hôn là hiếm có rồi. Cũng chẳng biết sao lại bận rộn như vậy, chẳng phải chỉ là thư ký sao, sao trông còn bận hơn cả thị trưởng.

      Đỗ Trường Luân là đối tượng coi mắt đầu tiên của . Trước khi gặp mặt từng nghĩ, chỉ cần người này quá đáng ghét chọn ta . có thể cùng cha đối chọi gay gắt cũng lùi bước nhưng lại chẳng thể nào đối phó được với nước mắt của mẹ. May mà gặp được Đỗ Trường Luân nhã nhặn, phong độ. Hai người gặp gỡ, tiếp xúc vài lần, theo quan sát, đối phương ngoài việc có hơi nghiêm túc hình như cũng có vấn đề gì về tâm lý, coi mắt mà gặp được người như vậy cũng xem như là may mắn rồi.

      Thế nhưng mẹ lại rất vừa lòng với , luôn khen là: “Thành thục, ổn trọng, tin cậy, có giáo dưỡng”. Cha Quý Kiến Đông lại nghĩ thế: “ nhân viên công vụ nho có gì tốt? Hân Nhiên nhà chúng ta muốn người thế nào chẳng được? Đỗ Trường Luân này nhìn ngoại hình còn miễn cưỡng xứng với Hân Nhiên các phương diện khác đúng là trèo cao…”

      “Được rồi, ông đừng nữa, chỉ cần Hân Nhiên thấy được là được!”

      Mẹ cẩn thận nhìn sắc mặt Hân Nhiên sau đó lườm Quý Kiến Đông cái. Trời mới biết vì để Hân Nhiên chịu coi mắt lần này mà bà tốn bao nhiêu nước mắt. Cũng chẳng phải con nhà họ khó gả, bình tĩnh mà xem xét, Quý Hân Nhiên tuy rằng phải tuyệt sắc giai nhân nhưng trông thanh tú đáng , hơn nữa nhà bọn họ gia thế bối cảnh tốt, kẻ muốn làm con rể nhiều đếm hết.

      Nhưng vấn đề mấu chốt là Hân Nhiên lại có hứng thú với chuyện này. Năm tốt nghiệp đại học, dẫn về cậu bạn, là bạn trai. Quý Kiến Đông sống chết đồng ý, hai cha con cãi cọ hồi, Hân Nhiên tuyên bố cùng cậu bạn kia xuống phương nam sống. Kết quả cuối cùng xuống phương Nam mà là chia tay với cậu bạn kia. Nhưng cũng khiến tình cảm gia đình còn như trước, luôn giữ thái độ lạnh lùng với Quý Kiến Đông.

      mình chạy đến huyện ngoại thành làm giáo viên ngữ văn trung học, mãi cho đến trước khi xem mặt này chẳng hề hẹn hò với ai. Với sắp xếp của người nhà cũng đều mực từ chối. Mắt thấy bạn bè cùng trang lứa đều thành gia thất, Trữ Băng là mẹ đương nhiên rất sốt ruột. Vừa vặn trước đó vài ngày, bà có chút bệnh tim phải nhập viện mấy ngày, Hân Nhiên trở về thăm bà, bà dùng nước mắt nước mũi mà uy hiếp mới khiến chịu coi mắt.

      Kỳ , đúng là cảm thấy Đỗ Trường Luân tệ, bất luận là bề ngoài hay tu dưỡng, nội hàm. Nhân viên công vụ đúng là có hơi nghèo chút nhưng công việc này cũng có điểm tốt, đó là rất yên ổn, cũng đáng tin. Hơn nữa Hân Nhiên vốn phải là loại người chỉ để ý đến tiền.

      Quý Hân Nhiên thấy cha xem trọng Đỗ Trường Luân lại cảm thấy bình thường trở lại. Mấy năm nay dường như hình thành thói quen, chỉ cần Quý Kiến Đông phản đối dùng trăm phương ngàn kế mà làm. Nếu Quý Kiến Đông vô cùng vừa lòng với Đỗ Trường Luân chắc và Đỗ Trường Luân cũng chẳng thể lâu dài. Ngược lại như vậy lại làm cho và Đỗ Trường Luân cùng đến hôm nay.
      tart_trung thích bài này.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 2
      Mưa ở phía tây

      Tác giả: Tháng năm ngải thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]


      Quay lại trường học, mọi thứ vẫn như thường. Các giáo viên khác sau khi đăng kí kết hôn đều phải chia kẹo nhưng lúc xin nghỉ chỉ trong nhà có chút việc, chưa hề đăng ký kết hôn, ngay cả Lưu Lâm ở cùng kí túc xá cũng , trong tiềm thức, muốn công khai chuyện này.

      Lưu Lâm oán thán với cả nửa ngày, trong lớp học sinh nào lại đánh nhau, học sinh nào làm đúng quy định lúc thể dục buổi sáng… là chủ nhiệm lớp, Quý Hân Nhiên là giáo viên phụ trách môn văn của lớp đó. Trẻ con tuổi này đúng là tuổi ngỗ ngược nhất, tinh lực tràn đầy, mọi chuyện cũng rất phức tạp. Làm chủ nhiệm lớp đúng là mệt chết được. Nhìn Lưu Lâm biết, buổi sáng mở mắt ra phải kiểm tra thể dục buổi sáng, ăn sáng xong phải tới lớp truy bài, giữa trưa kiểm tra kỉ luật nghỉ trưa, tối phải đợi học trò ngủ mới có thể về kí túc xá. Hầu như ngày nào cũng là như vậy. Hân Nhiên tự thấy mình có bản lĩnh này nên tình nguyện dạy ngữ văn cho hai lớp chứ hề muốn làm chủ nhiệm.

      Than trách nửa ngày, cuối cùng Lưu Lâm tổng kết câu:

      - Ai dà, đến lúc trước nên học sư phạm, hoặc là trước lúc tốt nghiệp nên đổi nghề, em xem, giờ gì cũng muộn… Ai, Hân Nhiên, lúc trước sao em lại chọn nghề này?

      - Ha ha, ai bảo chị giác ngộ thấp như thế, giáo viên nhân dân là công việc thần thánh đó, em là mang lý tưởng cao thượng, nguyện hiến thân vì nghiệp giáo dục nên mới đến đây!

      Quý Hân Nhiên cố ý đùa , thực ra Lưu Lâm oán thán vậy thôi nhưng ấy luôn rất nghiêm túc với công việc.

      - Nha đầu chết tiệt kia, em làm chị tức chết!

      Lưu Lâm làm bộ muốn đánh .

      - Dã man vậy sao, Tống Kiến Quân nhà chị quản chị à!

      Tống Kiến Quân là bạn trai của Lưu Lâm, cũng là thầy giáo ở trường hai người, hai người nhau nhiều năm.

      - đến , Hân Nhiên, em tìm bạn trai trăm ngàn lần đừng tìm thầy giáo. Lưu Lâm nghiêm trang .

      - Thầy giáo sao? Hai người bọn chị chẳng phải rất tốt hay sao?

      - Hân Nhiên, em xem, bọn mình giờ đều toàn mấy chuyện này, đúng là thành bệnh nghề nghiệp rồi. Hai chúng ta ban ngày ở cùng với đám học sinh, buổi tối về nhà vẫn là về mấy chuyện khó chịu này, ngày buồn tẻ, nghĩ thấy to đầu.

      Nhìn vẻ buồn rầu của , Quý Hân Nhiên nhịn được mà mỉm cười. Lưu Lâm lớn hơn chút, hẹn hò với Tống Kiến Quân cũng nhiều năm nhưng mãi chưa kết hôn, biết là vì nguyên nhân gì. ra cũng cho rằng cuộc sống như này có gì tốt. Vốn đều là sống trong vòng luẩn quẩn

      Nghề giáo viên này thực ra là do Quý Kiến Đông chọn cho .

      Năm đó Quý Hân Nhiên vốn định chọn đại học xa nhà: “Lên đại học còn ở nhà với bố mẹ, xấu hổ chết mất”. vốn rất khinh bỉ khi Triệu Nghệ Hiểu chọn đại học trong thành phố. Kết quả, cũng chẳng có nhiệt huyết là mấy. “Con xa thế làm gì?… Đâu trông cậy gì vào con kế thừa nghiệp của cha, con làm giáo viên cũng rất được, hoàn cảnh công tác đơn giản…” Quý Kiến Đông câu quyết định trường học và nghề nghiệp của . khắc đó, Quý Hân Nhiên cảm thấy cuộc đời học tập khổ hạnh của mình vô nghĩa.

      nhịn được lại nghĩ tới Đỗ Trường Luân. Bọn họ ở bên nhau cơ hồ là được công thức hóa. Nửa tháng gặp nhau lần, cơ bản là cùng ăn bữa cơm rồi tùy tiện dạo, sau đó đưa về nhà. cũng chẳng thấy có gì là tốt, ở nhà chẳng phải cũng thế sao? cảm thấy tình gì gì đó giống như mì chính, cho vào đồ ăn đương nhiên là ngon nhưng chẳng có cũng chẳng sao.
      tart_trung thích bài này.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 3
      Mưa ở phía tây

      Tác giả: Tháng năm ngải thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Thứ bảy quay về nội thành Vân Hải. Mẹ thúc giục vài lần, bảo và Đỗ Trường Luân trở về ăn cơm. “Đều là người nhà, các con phải thường xuyên trở về mới đúng chứ”. Lúc này Quý Hân Nhiên mới lại ý thức được pháp luật mình là vợ của người ta. gọi điện cho Đỗ Trường Luân, Đỗ Trường Luân ở nông thôn, xung quanh khá ồn ào. “Chủ nhật , tối chủ nhật đến”. lớn tiếng , đợi đáp lời dập máy.

      Về đến nhà, mẹ làm xong bàn đầy thức ăn, cá hấp, ốc biển… Đều là những món thích. Quý Kiến Đông còn chưa về. “Cha con tối nay phải xã giao, mẹ còn sợ con về đấy?” Thấy Trữ Băng vô cùng vui vẻ, Quý Hân Nhiên nhìn bàn đầy đồ ăn, thực muốn hỏi mẹ: Nếu con cũng về sao?

      Quý Kiến Đông bận rộn cả ngày thấy bóng người, mà mình lại vì dỗi ông mà muốn về, nghĩ đến bao nhiêu tối mẹ đều phải ngồi mình bên bàn ăn thịnh soạn, nghĩ bóng dáng đơn dưới đèn mà cảm thấy áy náy vô cùng.

      “Mẹ, thuê giúp việc , mẹ cũng lớn tuổi rồi, người cũng khỏe, hơn nữa mẹ nên dành thời gian dạo phố, đừng ở nhà suốt ngày như thế…” ra còn muốn : mẹ đừng giao mọi hỉ, nộ, ái, ố của mình cho người khác, ai cũng nên sống vì bản thân mình nhưng cuối cùng cũng gì, muốn mẹ đau lòng.

      Trữ Băng khi còn trẻ là kiến trúc sư tài hoa, trong thư phòng vẫn còn rất nhiều giấy chứng nhận, bằng khen của bà. Sau vì công việc của chồng mà bà từ chức, cùng chồng gây dựng nghiệp. Đến khi chồng thành công lại nghe lời ông, ở nhà giúp chồng dạy con.

      nghiệp của Quý Kiến Đông càng làm càng lớn, tiền càng lúc càng nhiều, chẳng biết bao nhiêu người hâm mộ Trữ Băng nhưng Quý Hân Nhiên luôn cảm thấy mẹ được hạnh phúc như vẻ bề ngoài đó.

      Rất nhiều lần thấy mẹ ngồi trong thư phòng lật xem những giải thưởng từng đạt được, vẻ mặt buồn bã. Người ngoài chỉ thấy được những gì mẹ có được còn những gì mẹ mất ? Lúc ấy ai có thể cân nhắc lợi hại, bên nào nặng bên nào ? Lần đó, khi TV đưa tin trong thành phố có kiến trúc sư giành giải thưởng cuộc thi toàn quốc, mẹ xem mà rơi nước mắt. Sau mới biết được người đó từng là đồng nghiệp của mẹ, mà mẹ năm đó ở viện thiết kế, bất luận là tài hoa hay danh tiếng đều vượt xa người đó.

      Tối Chủ nhật, Đỗ Trường Luân đúng giờ mà đến. là người dễ dàng hứa hẹn nhưng khi hứa thất hứa. Cũng khó mà có được ngày Quý Kiến Đông chịu về nhà sớm. Quý Hân Nhiên và mẹ bận rộn trong phòng bếp, hai người đàn ông ngồi ngoài phòng khách chuyện phiếm, cũng có vẻ hòa thuận, vui vẻ.

      Nhưng khí tốt đẹp này sau khi bữa cơm kết thúc xảy ra biến hóa, Trữ Băng hỏi: “Trường Luân, các con định khi nào cử hành hôn lễ? Là về bên nhà con hay tiến hành ở Vân Hải? Bác cũng chuẩn bị trước”

      Đỗ Trường Luân nhìn Qúy Hân Nhiên: “Bác , chuyện này con và Hân Nhiên còn chưa thương lượng, chờ chúng con bàn bạc xong lại với bác”.

      Bọn họ quả chưa kịp bàn chuyện này. “Mẹ, mẹ vội đuổi con thế sao? Hơn nữa bọn con kết hôn mẹ chuẩn bị gì chứ?”

      Trữ Băng giận dữ lườm cái: “Con vội nhưng cũng nghĩ cho người khác à… Chuyện phải chuẩn bị nhiều lắm, con cả đời chỉ có lần, sao có thể đặc biệt lo toan…”

      Bên cạnh Qúy Kiến Đông cũng xen vào: “Lúc nào hai đứa rảnh đến khu Lam Hải xem rồi chọn nhà ”. Hoa viên Lam Hải là khu chung cư của công ty Quý Kiến Đông xây dựng.

      đợi Qúy Hân Nhiên chuyện, Đỗ Trường Luân lễ phép từ chối: “ cần đâu ạ, bác Quý, cháu có nhà do cơ quan cấp, thu dọn chút là được”.

      Qúy Kiến Đông có lẽ nghĩ là bị từ chối, có chút giận : “Nhà đó mà cũng có thể ở”.

      Cũng là giọng điệu đó, ba năm trước ông : “Người thế này cũng định làm con rể tôi?”
      tart_trung thích bài này.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 4
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo

      [​IMG]

      Lửa giận trong lòng Quý Hân Nhiên bốc lên: “Cha, cha gì thế, nơi đó có gì mà thể ở, con nhớ căn nhà đầu tiên chúng ta ở còn chẳng bằng nơi đó còn gì?”. Giọng và sắc mặt của rất tệ.

      Bất luận là ở công ty hay ở nhà, Quý Kiến Đông đều là hai nhưng chỉ riêng với con này là chẳng có cách nào. Ba năm trước đây, vì cậu con trai đó mà Hân Nhiên cùng ông ầm ỹ trận. Quan hệ cha con bị đẩy tới đỉnh điểm, may mà có Trữ Băng ở giữa điều hòa lại nhưng chung quy vẫn có ngăn cách.

      “Hân Nhiên, cha có ý gì, chỉ là muốn các con sống thoải mái”. Hiếm khi ông chịu hạ giọng.

      “Đó chỉ là ý nghĩ của cha, cha làm sao biết được chúng con ở nhà của cha sống tốt hay ?” Hân Nhiên nhấn mạnh hai chữ “của cha”.

      “Hân Nhiên”. Trữ Băng và Đỗ Trường Luân đồng thanh gọi. Đỗ Trường Luân tuy rằng cảm thấy cách chuyện của Quý Kiến Đông có hơi võ đoán nhưng phản ứng của Quý Hân Nhiên cũng quá mạnh.

      Quý Kiến Đông bị con trách móc, sắc mặt cũng rất khó coi: “Hân Nhiên, cha biết con vẫn vì chuyện đó mà trách cha nhưng con phải hiểu, là nó buông tay, chỉ là cha đoán trước được kết quả này mà thôi…”

      Cảm giác khó xử và đau lòng thổi tới, Quý Hân Nhiên lạnh lùng : “Đúng thế, cha rất vĩ đại, mấy câu khiến mẹ bỏ qua công việc, nghiệp của mình, nhàng câu thay đổi giấc mơ đại học con phấn đấu mười mấy năm… Cha cho rằng, cha cảm thấy, cha nghĩ… Cha, tới khi nào cha mới nghĩ tới việc phải hỏi xem mẹ nghĩ gì? Con nghĩ gì?… Cha có biết , người luôn sống vì ý nghĩ của người khác, nhắm mắt lại có thể nghĩ đến mười mấy năm sau là thế nào là chuyện tàn nhẫn cỡ nào? Điều này đủ khiến cho người ta sống trong tuyệt vọng…”

      Kết quả cuối cùng, Quý Kiến Đông mặt xanh mét được gì. Quý Hân Nhiên sập cửa mà , theo Đỗ Trường Luân trở về nhà .

      Đỗ Trường Luân rất kinh ngạc. Quý Hân Nhiên để lại cho ấn tượng là người con văn tĩnh, thanh lịch. Lần đầu tiên thấy , trắng trẻo, nhàng, là kiểu con thoải mái, đậm chất trí thức. thể phủ nhận, rất có hảo cảm. Sở dĩ đến gặp mặt chỉ là muốn lập gia đình, ổn định hôn nhân. Ngày đó thị trưởng Trần như vô tình mà : “Tiểu Đỗ, nên lập gia đình?”. đương nhiên là hiểu hàm ý của lãnh đạo.

      vốn muốn trêu chọc đàng hoàng này, mang lại được cho bọn họ nhiều ảo tưởng. Nhưng Quý Hân Nhiên đem đến cho cảm giác rất phù hợp, thực tế, quả đúng là vậy.

      dường như cũng có quá nhiều cầu với , khi hai người ở bên nhau, bị triệu tập khẩn cấp cũng chẳng giận dỗi gì, đúng là người con hiểu biết, nhu thuận. Hẹn hò thời gian, đến gặp cha mẹ , gặp được Quý Kiến Đông mới biết lại chính là con của Chủ tịch công ty Đông Hạo. Điều này khiến phải nhìn với con mắt khác. Xã hội này có biết bao muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng, người như đúng là động vật quý hiếm.

      rót nước cho Quý Hân Nhiên: “Uống ngụm nước ”. Quý Hân Nhiên bình tĩnh lại rất nhiều, trong lòng cũng có chút ão nảo. Đúng như Trữ Băng , mấy năm nay chỉ cần ở cùng với Quý Kiến Đông cứ như là con nhím vậy. Nhưng hôm nay, trước mặt Đỗ Trường Luân, quả có chút… ngẩng đầu nhìn lén Đỗ Trường Luân, vừa khéo lại thấy ánh mắt ý nhị của đối phương. hoảng hốt, mặt đỏ tai hồng, vội cúi đầu.

      “Quý Hân Nhiên, theo pháp luật mà chúng ta là vợ chồng, ở trước mặt chồng đôi khi em bộc lộ chút vẻ mặt của mình cũng phải là chuyện đáng xấu hổ chứ?”. Đỗ Trường Luân trêu chọc.

      “Em sợ thất vọng…”. còn chưa xong bị Đỗ Trường Luân ôm vào lòng rồi : “ thất vọng cái gì?”. cúi đầu vào tai , hơi thở ấm áp khiến đỏ mặt. Vẻ e lệ đó khiến Đỗ Trường Luân tự chủ được mà hôn lên môi . Nụ hôn ngọt ngào, hơi thở vấn vít, độ nóng của khí cũng càng ngày càng cao…
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :