1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      [​IMG]
      Tác giả:
      Thư Hải Thương Sinh
      Trạng thái:
      Full
      Nguồn: truyenfull.vn

      MƯỜI NĂM THƯƠNG NHỚ

      Giới thiệu:

      thứ tình , khi mà hai người cùng xoay chuyển thời gian, mọi thứ nhàng xoay như chong chóng trong gió. còn ai đúng ai sai, vì đến cuối cùng vẫn là và em cùng viết tiếp bản tình ca “Ôn như Ngôn” bất tận.

      Chỉ mới ra mắt độc giả, Mười năm thương nhớ lọt top 100 cuốn tiểu thuyết hay nhất diễn đàn văn học mạng, và hình tượng nam chính Ngôn Hi đứng thứ 2 trong bảng xếp hạng 35 nam chính có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong lòng người đọc. Tình , tình bạn và tình cảm gia đình trong câu chuyện hứa hẹn mang đến cho người đọc thế giới hoàn toàn chân thực mà phải cuốn tiểu thuyết nào cũng có thể mang lại và thành công đến thế. Có thể Mười năm thương nhớ là ấn phẩm đặc biệt Thư Hải Thương Sinh muốn gửi tới độc giả xa gần bằng tất cả tình cảm thân thương, trìu mến của mình:

      Mỗi người chỉ có cuộc đời, hãy cứ hi vọng và hướng về phía trước, mọi ước mơ rồi cũng đạt thành.
      Last edited: 31/5/18
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, Sweet you3 others thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 1-1: Mở đầu
      Tính ra cũng lâu lắm rồi.

      Hồi ấy A Hoành còn chưa quen chồng . Thời gian đó, hồi đó A Hoành còn mải băn khoăn với câu hỏi có phải từ trong đá chui ra hay .

      Mỗi lần bê chiếc ghế con ngồi xem tivi ở nhà ông Vương - Chủ tịch thị trấn, nhìn đán con cháu Tôn Ngộ thi nhau nhảy nhót là lại ngân ngấn nước mắt nghĩ: đám khỉ này cũng giống như mình.

      Sau đó, cúi đầu, sụt sịt rồi từ nhà chủ tịch thị trấn quay về. Trường học của thị trấn cách nhà rất xa, mỗi lần tan học, đều về bằng đường này.

      Thời gian ấy, các hộ gia đình thị trấn, thuyền bè san sát thành nhà, bến đò sông nước, chẳng biết khi nào là xuân hạ thu đông.

      Hồi ấy, việc A Hoành có phải từ núi đá chui ra hay tạm thời chưa , nhưng dù gì vẫn hạnh phúc hơn các bạn khỉ kia, còn có cha mẹ nuôi và cậu em trai ốm liệt giường.

      Em trai rất ngoan, tên là Vân Tại nhưng Vân Tại lại mắc bệnh tim bẩm sinh. Vân Tại lớn lên lưng . Thuốc của cậu do tay sắc, còn xuất thân của là do Vân Tại đoán già đoán non mà ra.

      Hồi , A Hoành luôn bị đám trẻ con trong thị trấn bắt nạt, rủa là “đồ con hoang”. Mỗi khi về nhà, luôn mang tâm trạng buồn bã, tủi thân.

      Hồi ấy, tình hình của Vân Tại khá hơn đôi chút nên cùng học được số chữ. Khi dạy chữ cho em, vừa cho em uống thuốc vừa lẩm bẩm: “Em do mẹ sinh ra, còn chị , vậy chị từ đâu chui ra nhỉ?”

      Vân Tại quanh năm môi lúc nào cũng thâm sì sì, cậu nhìn chằm chằm vào bát thuốc, ngẫm nghĩ hồi lâu mới mấp máy môi, với giọng thành khẩn: “Chị, chị từ núi đá chui ra đấy.”

      A Hoành nghĩ đến Tôn Ngộ , nghĩ đến việc Vân Tại ốm liệt giường, lại chưa gặp Tôn Ngộ bao giờ, nhưng thôi vậy, đành miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời này.

      Có điều đâu biết rằng, khi bệnh tình thuyên giảm, Vân Tại lén đến nhà trưởng thôn xem tập của bộ phim Tây Du Ký.

      Thôn làng quá bé nên rất nhiều kiến thức đến khi lên đếncấp hai mới được phổ cập trong môn Sinh học.

      Thực thà biết còn hơn, vì niềm tin rất dễ tan vỡ.

      Và thế là, biết mình phải từ núi đá chui ra, vậy cha mẹ đẻ của là ai?
      A Hoành nghĩ rồi tưởng tượng đến rất nhiều trường hợp, nhìn thấy Tiểu Long Nhân, liền nghĩ có lẽ mình do Thần Nữ sinh ra; Xem phim Nghiệp chướng, hát “cha nhà, mẹ nhà”, trong lòng lại nghĩ, có thể cha mẹ mình là những trí thức trẻ về nông thôn lao động?

      Tóm lại, bé rất buồn rầu.

      bận rộn với việc lo thuốc lo thang, chăm sóc cho Vân Tại, mỗi ngày lớn lên, dần dần cũng biết giấu những suy nghĩ trong lòng mình.

      Cha là thầy lang duy nhất trong thôn, thuộc dòng con nhà nòi về nghề y.

      Tuy nhiên ông cứu được con trai mình.

      Năm mười ba tuổi, bệnh tình của Vân Tại hết sức nguy kịch, nhưng họ có tiền lên tỉnh chữa bệnh.

      Vân Tại sốt cao, bế cậu em gầy như que củi vào lòng, ngờ nghệch : “Em đừng sợ, chị cho em nửa quả tim,bác sĩ bảo chỉ cần phẫu thuật là xong. Chị cho em nửa quả tim bọn mình cùng sống nhé!”

      Vân Tại mỉm cười, lần đầu tiên đôi môi có chút hồng hào.

      Trong lúc sắp tuyệt vọng, chiếc xe đến từ nơi xa hơn tỉnh lỵ có mặt ở nhà họ. người mặc com lê chỉnh tề bước xuống, muốn đưa về nhà.

      Ông ta còn , có thể đưa Vân Tại lên tỉnh khám bệnh. Ông ta lại : “ Ôn, cùng tôi nhé!”

      Ôn là ai chứ?

      ràng mang họ Vân cơ mà.

      A Hoành luống cuống thu dọn đồ đạc, cha mẹ nước mắt giàn giụa.

      dám nhìn Vân Tại, trong thời khắc đó, phải quên, mà là dám.

      cũng biết rằng, Vân Tại hề dõi theo bóng khi rời .Cậu nhắm nghiền mắt lại, tay túm chặt góc chăn cho đến khi bật chỉ.
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, Sweet you3 others thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 1-2
      Chậu nước từ trời đổ xuống

      Lần đầu tiên gặp Ngôn Hi, đôi mắt A Hoành đau nhói như bị ai đâm.

      Trước khi đến thành phố B, phồn hoa của nơi này chỉ được biết đến qua chiếc radio quý giá nhất trong nhà. Mùa mưa phùn, thời tiết hết sức thất thường, giọng dịu dàng, dễ nghe của phát thành viên trở nên vô cùng ấm áp dưới ánh điện chập chờn.

      A Hoành thường bê chiếc ghế mây, tay cầm quạt nan ngồi trước bếp đun thuốc. Vân Tại yếu ớt nằm chiếc giường cách đó xa, đôi mắt trong veo như những viên bi ve, hàng mi chớp , thỏ thẻ hỏi:

      "Chị ơi, thuốc hôm nay đắng đúng ?"

      Chiếc quạt nan tay chợt dừng lại, mũi vẫn sặc mùi thuốc đắng, biết phải trả lời thế nào, dám ngoái đầu, miệng ấp úng: "Ờ... đắng lắm..."

      "Chị bảo đắng em tin." Vân Tại nhìn , mỉm cười, ánh mắt trong veo lộ ý cười, khuôn mặt gầy guộc cũng sinh động hơn đôi phần.

      Mỗi lần bón thuốc đến tận miệng Vân Tại, đều dám nhìn cậu em.

      tự nhận mình tốt, khi gặp vấn đề khó khăn biết cách giải quyết, thường chọn cách né tránh. Khi rời khỏi nhà và bị đưa đến gia đình khác, ngay cả lời tạm biệt, cũng được.

      Từ Nam ra Bắc, từ nghèo hèn đến giàu sang, A Hoành cũng có cảm giác choáng ngợp. Dùng lời lẽ mĩ miều để là "tính tình ôn hòa, an phận thủ thường". Dùng ngôn từ khó nghe để là "lạnh lùng ích kỉ, tâm địa xấu xa".

      Người trong thôn hiểu, Vân Hoành sống mười sáu năm ở nhà họ Vân, gọi ông bà Vân là "cha mẹ" rất chân thành, tại sao khi gặp cha mẹ ruột rồi, lại quên công lao nuôi dạy của họ?

      Con dâu bác trưởng thôn mở quán trà nước, chị ta nhướng mày rồi nở nụ cười đầy mỉa mai. "Tiếc là nhà họ Vân chỉ có cái bếp lò vỡ và hai gian nhà tranh vách đất, họ mà sống trong nhà cao cửa rộng xem, đừng đến việc trong nhà nuôi thằng ốm, kể cả nuôi cả đàn sâu con đó có rồi vẫn nhớ!"

      Quả sai, cha mẹ đẻ A Hoành là quan chức cấp cao, sống trong nhà cao cửa rộng ở thành phố B, chỉ cần khẽ giậm chân là có thể đạp đổ cả ngôi làng nghèo ven sông của họ.

      A Hoành đương nhiên nghe thấy những lời này. Lúc đó, mím chặt môi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, chỉ sợ mở miệng ra là nôn thốc nôn tháo, làm bẩn hết chiếc xe sang trọng này.

      Đầu óc lâng lâng, nửa say nửa tỉnh, biết bao lâu trôi qua, cảnh vật trước mắt lướt qua vùn vụt. Đầu óc A Hoành trống rỗng, ánh mắt dần tập trung vào những ánh đèn neon, bên tai chỉ còn lại tiếng gió thổi vù vù.

      Khi mọi thanh đều biến mất, trong khoảnh khắc choàng mở mắt, cửa xe từ từ được kéo ra, những ngón tay thon dài mang theo hơi thở của mùa hạ xuất ngay trước mắt.

      A Hoành thừa nhận lúc đó cũng có đôi phần kì vọng vào đôi tay ấy, sau này nghĩ lại, cảm thấy hình như mình có phần tôn thờ quy luật khắc ấn (*).

      (*): Quy luật khắc ấn (ghi sâu trong não) hay còn gọi là quy luật học tập của động vật (kể cả người) khi mới chào đời. Ví dụ loài chim như vịt trời, ngỗng, vịt (là loài chim vừa ra khỏi vỏ trứng, cơ thể có đầy đủ lông và bước bằng chân được) có bản năng theo vật di động trước mắt nó khi vừa ra khỏi vỏ trứng. Đối với gà con, vật di động đầu tiên nó nhìn thấy thường là gà mẹ.

      "Ôn Hoành, chào em!"

      " là Ôn Tư Hoán." Chữ "Ôn" thốt ra từ miệng chàng trai này có vẻ rất ấm áp. "Ông nội bảo đón em về."

      Ôn Tư Hoán...Ôn Tư Hoán

      A Hoành thầm nhẩm nhẩm lại cái tên này. nhớ người đàn ông đến thôn Ô Thủy đón từng , nhà họ Ôn có cậu con trai và đó là trai ruột của .

      khẽ ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ôn Tư Hoán, lát sau, phát ra điều gì đó, bèn lén nhìn ra chỗ khác rồi lại lặng lẽ cúi xuống.

      Tư Hoán mỉm cười, tưởng bẽn lẽn nên chẳng để tâm. vẫy tay, lịch tạm biệt thư kí của ông nội rồi đón lấy chiếc vali trong tay A Hoành.

      A Hoành nhìn theo bóng lưng Tư Hoán, cao ráo, đĩnh đạc, gần mà cũng chẳng xa, chỉ cách cánh tay mà thôi.

      Người nhà quê lần tiên ra thành phố, mặc dù chậm chạp, vụng về nhưng vẫn có nhạy bén nhất định. nhận ra vẻ dè dặt của Tư Hoán, bài xích nét trong đáy mắt khiến cảm thấy hết sức ngượng ngùng.

      Tần ngần trong giây lát, A Hoành khẽ hít hơi sâu, nhưng có cái gì đó vẫn ứ lại nơi lồng ngực.
      Theo bước chân của Tư Hoàn, ánh mắt dán chặt vào "khu biệt thự cao cấp" kia.

      Từng ngôi nhà kiểu Tây màu trắng biệt lập nằm thẳng hai bên đường, tạo chongười ta có cảm giác nơi này rất sáng sủa, sạch , phải dát vàng dát ngọc, xa xỉ và dễ làm lộ dục vọng của con người như tưởng tượng.

      là mùa hè, cây cối um tùm tỏa bóng mát, mấy ngôi biệt thự thấp thoáng giữa lùm cây xanh mướt.

      Khi Tư Hoán bước vào con đường rải sỏi, bóng dần dần bị hàng cây đại thụ che khuất. A Hoành mải ngơ ngẩn, khi định thần lại thấy bóng dáng Tư Hoàn đâu nữa.

      đứng như trời trồng, tần ngần nhìn con đường rải sỏi chia mấy ngã rẽ mà biết phải theo lối nào.

      Cũng may đứa trẻ có tính tình rụt rè, ôn hòa, tin Tư Hoán thấy mình quay lại đường cũ để tìm. Hoặc nếu , kiểu gì cũng gặp được ai đó để hỏi đường. Ôn Mộ Tân là tên của ông nội , trước đó Thư kí Lý với như vậy.

      Hoàng hôn buông xuống, các tòa nhà màu trắng đẹp mắt sau lùm cây, đổ bóng xuống khuôn mặt nhìn nghiêng của Vân Hoành.

      bất giác ngẩng lên, đôi mắt hơi nheo lại dưới ánh hoàng hôn, dọc theo bóng cây mát mẻ, nhìn thấy cánh cửa sổ sơn màu vàng.

      Trước cửa sổ có bóng người.

      Bàn tay của ấy rất đẹp, chiếc đàn violin kia cũng rất đẹp, thêm vào đó tiếng đàn sắc nét vô cùng.

      có đôi mắt to tròn, ánh mắt lộ vẻ cao ngạo. phóng tầm mắt nhìn ra phía ngoài nhưng nhìn đến chỗ .

      Đây là lần đầu tiên trông thấy người khiến tim mình đập loạn như vậy.

      ràng chỉ là bóng người thấp thoáng nhưng ánh mắt thể dời được. như người bị bỏ bùa mê, chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ.

      Có người lặng lẽ đứng trước cửa sổ, đứng trong kí ức thể xóa nhòa của sau này.

      Về sau vẫn thường nghĩ, lấy làm mốc khởi điểm, quãng thời gian mười năm đó rốt cuộc có là gì đâu. Già nửa thời gian đều là thầm. là người đặt ra mốc thời gian, nhưng quãng thời gian đó lại liên quan gì tới .

      Nhiều năm sau đó, ngày đông nọ, A Hoành ngồi trong quán cà phê ấm áp đường phố Paris, đọc những nguyên lý khô khan về y học, vô tình ngẩng lên thấy có bóng người mờ ảo ngoài cửa sổ, mỗi lần như thế đều lấy ngón tay lau hơi nước đọng cửa kính để cảnh tượng bên ngoài trở nên sinh động và chân thực hơn. khẽ mỉm cười, giữa thủ đô Paris nguy nga tráng lệ mà vẫn mơ màng tìm kiếm bóng ngược sáng ngày nào, lần nào cũng gọi giây phút đó là "secret of my boy".

      Và từ lúc khởi đầu cho đến khi kết thúc, chàng ngờ nghệch Ngôn Hi kia vẫn hiểu, mọi thứ đều chỉ là bí mật của riêng . Kể cả khi biến từ chàng trai lãng tử, ngang ngạnh, yếu đuối thành người đàn ông khôi ngô tuấn tú, cao ngạo, tràn đầy sức sống, cũng chỉ biết thầm câu: "Chàng trai, chàng trai của tôi."

      Ánh nắng cuối ngày hắt xuống mái tóc của A Hoành, ngửa mặt lên trời, khẽ mỉm cười.

      vốn có thể nghe thấy tiếng đàn, nhưng bên tai lúc này chỉ còn là khoảng tĩnh lặng, chỉ còn hơi nước của bản thân, như thể bị ai đó dìm xuống nước, mất hết cảm giác và sức lực.

      biết Tư Hoán quay trở lại từ lúc nào, bắc tay thành loa và hét lớn trước cửa sổ: "Ngôn Hi, lại bắt đầu hành hạ đôi tai của người ta rồi đấy, lạc điệu rồi!"

      Vân Hoành giật bắn mình, ngẩng đầu lên bóng người kia biến mất, chỉ còn lại khung cửa trơ trọi.

      chưa kịp phản ứng chỉ trong tích tắc, rèm cửa bị kéo ra nửa. chậu nước đột nhiên đổ hết xuống người Tư Hoán, chệch li.

      Ngay sau đó, bàn tay trắng trẻo kia thu ngay chiếc chậu nhựa mà hồng lại rồi đóng cửa sổ "rầm" tiếng, kéo kín rèm lại, động tác hết sức mau lẹ, dứt khoát.

      Năm đó là năm 1998.

      Năm đó mười lăm tuổi.

      Nhiều năm sau, có người hỏi : "A Hoành, cậu khai , có phải lúc ấy cậu say chàng Đông Gioăng đó như điếu đổ rồi ?" A Hoành liền mỉm cười. "Sao có chuyện đó được."

      Hồi ấy còn , chỉ là bé ngốc nghếch, chẳng có suy nghĩ gì khác mà chỉ cảm thấy, người thủ đô khác người, đến tư thế hắt nước cũng vô cùng hống hách, vô cùng đại gia, vô cùng... đẹp mắt...
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, AELITA2 others thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 2
      Cành này dành chỗ cho ai

      A Hoành nghĩ đến hàng ngàn cảnh tượng thân mật mà từng gặp, củng lắm cũng chỉ là sống mũi cay cay, nước mắt giàn giụa, bao cảm xúc hòa quyện vào nhau, tựa như vở kịch Hoàng Mai mà mẹ nuôi trước đây rất thích xem. Cũng có thể do ngại ngùng nên cả hai đều tỏ ra rụt rè, vì khảng cách thởi gian mà giữa hai bên có xa cách tạm thời chưa thể xóa bỏ.

      “Tư Hoán, cháu làm sao vậy?”Ánh mắt ông cụ với thần thái uy nghiêm chậm rãi lướt qua A Hoành rồi dừng lại người chàng ướt như chuột lột.

      “Ông nội, cháu và Ngôn Hi vừa đùa với nhau, chẳng may...” Tư Hoán mỉm cười hiền lành.

      Ông cụ khẽ gật đầu, mắt lại nhìn sang phía A Hoành.

      Tim A Hoành đập rất mạnh, có cảm giác như thời gian ngừng lại tại giây phút này. Ánh mắt chăm chú của cụ già được gọi là “ông nội” kia khiến biết phải trốn vào đâu.

      “Cháu tên là gì?”

      “Vân Hoành ạ.”

      Từ A Hoành lớn lên ở miền Nam, mặc dù từng học tiếng phổ thông nhưng rất gượng gạo do đó khi từng chữ , cảm giác vô cùng vụng về, chậm chạp.

      “Khi mẹ cháu sinh cháu, ông có đặt cho cháu cái tên, là Tư Nhĩ, có điều cái tên này bị người khác chiếm mất rồi. Thôi cứ gọi cháu bằng tên cũ vậy, Từ nay trở cháu tên là Ôn Hoành.” Ông cụ trầm ngâm lát, nhìn cháu nội trước mặt, hồi lâu mới lên tiếng.

      Bị người khác chiếm mất rồi? A Hoành hiểu, bất giác lén nhìn sang Tư Hoán, cuối cùng ánh mắt dừng lại đôi tay của . Bàn tay gồng lên, nhìn cả những mạch máu.

      “Chị Trương, đưa Ôn Hoành vảo nghỉ .” Ông cụ dặn dò ngưởi phụ nữ trung niên đứng bên cạnh rồi nhìn sang Tư Hoán. “ thay đồ . Lớn tửng này rồi mà chẳng ra sao cả.”

      mới có trách.

      Khi theo bà Trương đặt chân lên các bậc cầu thang gỗ, A Hoành nhớ lại dáng vẻ của ông cụ khi giáo huấn Tư Hoán, bất giác câu lại lên trong đầu.

      Từ khi còn rất , cha nuôi , tình ruột thịt thể dùng phép cộng trừ để tính toán, có hi sinh hết mình mà cần báo đáp, chỉ là con số 0 tròn trĩnh.

      Vậy nếu lạnh lùng, thờ ơ ư?

      “Đến rồi.” Bà Trương đến góc rẽ ở tầng hai rồi mở cửa phòng ngủ.

      “Cám, ơn, bà.” Giọng A Hoành nhàng, tiếng phổ thông chất giọng địa phương của vùng An Huy, Giang Tô nghe khá buồn cười.

      Vẻ mặt bà Trương được tự nhiên cho lắm, bà nhìn A Hoành hồi lâu, cuối cùng thở dài và xuống.

      A Hoành xách vali vào phòng ngủ, lập tức như lạc vào mê cung.

      Cả căn phòng bao trùmtrong màu xanh lam mát mẻ, phong cách thiết kế rất tinh xảo, mọi thứ đều toát lên hơi thở của cuộc sống. Chiếc chuông gió làm từ vỏ sò màu xanh lam vô cùng dễ thương, chiếc giường rộng rãi đủ để bốn người như nằm thoải mái, chăn ấm đệm êm.

      Căn phòng nảy trước đây có ai ở ? Đường đột xông vào phòng riêng của người khác, A Hoành có chút luống cuống. đặt vali xuống rồi nhàng ngồi xuống chiếc ghế xoay cạnh chiếc bàn kính tròn.

      Vừa cúi đầu liền nhìn thấy mấy con búp bê tết bằng rơm xinh xắn nằm ngiêng ngả bàn: có ông cụ nghiêm nghị với mái tóc bạc phơ và chòm râu dài, có bà cụ với đôi mắt cười đeo sợi dây chuyền mặt hình chữ thập, có người cha mặc bộ quân phục hải quân ngậm điếu thuốc, có người mẹ dịu dàng với mái tóc dài óng mượt, có cậu bé với đôi mắt to tròn và hai lúm đồng tiền lõm sâu. Đây là... gia đình họ Ôn ư?

      A Hoành nhìn đám búp bê dễ thương đó, tâm trạng căng thẳng lập tức tiêu tan. đưa tay rụt rè vuốt từng con búp bê.

      được động vào đồ đạc của Nhĩ Nhĩ!”

      A Hoành giật bắn mình, đôi tay run rẩy, con búp bê lập tức rơi xuống thảm trải sàn. vội quay lại, mở to mắt nhìn người phụ nữ vửa đột ngột xuất , hiểu sao sống mủi bất giác lại thấy cay cay.

      Ngay từ biết mình giống mẹ và cậu em trai Vân Tại. từng hỏi mẹ thế này: “Mẹ ơi, sao nhìn con giống mẹ?”

      “Như A Hoành thế này mới xinh mà.” Mẹ nhìn , cười hiền hậu. “Lông mày núi xa trông quý phái hơn lông mày lá liễu.”

      Bà Vân có đôi lông mày lá liễu điển hình - vẻ đẹp đặc thù của các vùng Giang Nam. Còn A Hoành lại có hàng lông mày núi xa, đôi mắt dịu dàng, thanh tú.

      Người phụ nữ đứng trước mặt cũng có đôi mày núi xa ưa nhìn đó.

      A Hoành đứng dậy, người cứng đờ, mắt nhìn người đó chớp, người phụ nữ đến bên , khẽ cúi xuống nhặt con búp bê rơi dưới đất lên với vẻ nâng niu rồi đứng dậy.

      Người ấy hỏi tên là gì, hỏi bao nhiêu tuổi, hỏi có khỏe hay , hỏi câu mà người mẹ khi gặp lại con mình vẫn thường hỏi, mà chỉ liếc cái, lúc đầu ánh mắt có sáng lên, sau đó lại sầm xuống, lạnh lùng lên tiếng: “Đừng đụng vào đồ đạc trong phòng.”
      Rồi người phụ nữ ấy ra.

      A Hoành nhìn theo bóng dáng người phụ nữ đó, chợt có cảm giác tự tin khôn tả. Người ấy là ai? A Hoành ước gì mình có thể biến mất vào hư ngay lúc này.

      Hóa ra coi thường còn tàn nhẫn hơn cả bỏ rơi.

      Mẹ, từ rất dịu dàng, mềm mại biết bao.

      Mẹ của A Hoành.

      Mẹ ơi, mẹ ơi!

      A Hoành ôm chiếc va li của mình bật khóc nức nở.

      Buổi tối hôm đó nằm ngoài dự đoán của A Hoành, chỉ có và ông nội. có cha, có mẹ, thậm chí có cả Ôn Tư Hoán mà gặp trước đó.

      Ông cụ hỏi rất nhiều vì căng thẳng nên A Hoành trả lời ấp a ấp úng, đầu cuối, khiến ông cụ khỏi cau mày.

      “Ông có lời với trường học, ngày mai cháu học với Tư Hoán, có gì hiểu cứ hỏi nó.”

      Sáng hôm sau, A Hoành lại gặp lại ngời thư kí đón đến thành phố B.

      Tư Hoán ngồi ở ghế lái phụ, A Hoành ngồi ghế sau, cùng phía với Tư Hoán.

      Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiênA Hoành đặt chân đến phương Bắc, đương nhiên là cảm thấy hiếu kì trước tất cả mọi thứ. Dòng người đông đúc, tiếng Bắc Kinh mang đậm hơi thở cuộc sống, những tòa nhà cao tầng nằm sát bên nhau, Tứ hợp viện với bốn phía xây dựng rất cầu kì... Cùng là thành phố nhưng lại có những phong cách khác nhau, tất cả đầu hòa quyện cách kì diệu.

      “Cậu Tư Hoán, đường tắc quá!” Thư kí Lý lịch lãm quay sang, mỉm cười với Tư Hoán, tỏ ý dò hỏi.

      “Chỗ này cách trường còn bao xa, để cháu và Ôn Hoành xuống xe bộ vào là được rồi.” Tư Hoán trầm ngâm hồi lâu, nhìn đoàn xe tắc nghẽn nơi ngã tư rồi mỉm cười lịch đáp lại.

      A Hoành đeo ba lô theo Tư Hoán, cách chỉ sải tay.

      lúc sau, A Hoành đứng cạnh Tư Hoán nhưng cũng vẫn cách sải tay, trông có vẻ khá căng thẳng.

      Lúc đầu Tư Hoán mấy để ý, sau đó mới phát ra, chỉ có bạn mới có thái độ đó đối với .

      “Nhóc à, trai, trai đấy!” Tư Hoán khẽ đặt bàn tay lên đỉnh đầu A Hoành, nửa đùa nửa .

      “Em biết.” A Hoành đáp rất chân thành.

      Chính vì trai nên mới nhớ rất rằng thích có đứng gần.

      Tư Hoán hiểu trân trọng đó, giống như việc hiểu tại sao mình lại bỏ rơi A Hoành hết lần này đến lần khác.

      Tư Hoán chọn đường tắt, qua con ngõ khúc khuỷu, chật hẹp. A Hoành cúi đầu lặng lẽ nhớ đường.

      Số phận sở dĩ có thể mạnh mẽ là do nó có thể đứng ở điểm cuối để nhìncác cuộc gặp gỡ tình cờ mà nó tạo racho bạn ở dọc đường. Và những cuộc gặp gỡ tình cờ kia mặc dù lần nào bạn cũng cho rằng nó chiếm vị trí thể thay thế trong lòng mình, nhưng khi nhìn lại bỗng thấy đó chỉ là tồn tại rất tự nhiên và bình thường, giống như miếng ghép rất gần như có thể bỏ qua trong cả bức tranh lớn, tuy nhiên phải có nó bức tranh đó mới hoàn chỉnh.

      Lần thứ hai A Hoành nhìn thấy người mà thương trọn đời là lúc ngồi ở góc đường, giữa các cụ già,cúi đầu chăm chú uống sữa đậu nành đựng trong chiếc bát sứ.

      Những ngón tay thon dài đặt mép bát, mái tóc đen mềm mại buông xuống góc trán, để lộ sống mũi cao, thanh tú.

      Lúc ấy là 7 giờ 18 phút.

      “Ngôn Hi, sắp muộn rồi đấy, nhanh lên!” Tư Hoán vỗ vai Ngôn Hi theo thói quen nhưng chân vẫn bước thoăn thoắt.

      A Hoành lặng lẽ nhìn chàng trai kia hờ hững giơ ngón tay thon dài vể phía Tư Hoán nhưng hkông ngẩng lên nhìn lần nào.

      Ngôn Hi. Tên gì mà như con vậy.

      Nhìn thấy vết sữa đậu nành dính tóc chàng trai đó, A Hoành mỉm cười, khẽ rút từ trong túi ra chiếc khăn mùi soa màu trắng, lặng lẽ đặt xuống chiếc bàn gỗ két vềt bẩn rồi khuất.

      Chàng trai đó ngẩng lên, ta vẫn luôn có thái độ lạnh lùng với người lạ như thế.
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, Sweet you3 others thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 3
      Eve từng có tên là Tân Đạt Di

      Khi từng sống giữa vùng sông nước, A Hoành chỉ làm bạn với cậu em trai Vân Tại và số ít người bạn thanh mai trúc mã cùng bắt ốc mò cua. Bọn họ đều học hết cấp ba mà lũ lượt rời xa quê hương, lên các thành phố lớn ở miền Bắc để tìm kiếm giấc mơ của riêng mình. Trước khi , bọn họ ôm chặt và : “A Hoành à, tớ rất buồn khi phải xa cậu, nhớ là ngày ngày đều viết thu cho nhau nhé!”

      Tuy nhiên giai đoạn thư từ qua lại đó chỉ kéo dài có vài tháng. Chỉ khổ thân A Hoành, ngày nào cũng bỏ ra rất nhiều thời gian viết thư, nhưng cuối cùng đều phát rầu khi bưu trả điện trả lại thư với lí do “ liên lạc được với người này”.

      Trường mà A Hoành học là trường Tây Lâm - ngôi trường liên cấp ở thành phố B. Học sinh ở trường này hoặc là có thành tích vượt trội, hoặc là gia đình giàu có, có quyền có thế, tóm lại trong ba cái ít nhất phải có cái.

      Tư Hoán gửi gắm A Hoành cho thầy Trần – Trưởng phòng giáo vụ rồi vội vàng ngay. Nghe lời khen của thầy Trần, A Hoành chắc chắn Tư Hoán là học sinh có thành tích nổi bật trong tất cả các môn học.

      Thầy Trần biết quyền thế của nhà họ Ôn, biết những điều nhạy cảm liên quan đến thân phận của A Hoành nên xếp vào lớp tốt nhất của khối 10 - lớp số 3.

      A Hoành đứng ở cửa lớp số 3 với tâm trạng lưỡng lự, bàn tay nắm chặt balô ướt nhẹp vì mổ hôi, nghe thấy tiếng giảng bài trong lớp bèn ngượng ngùng vào lớp bằng cửa sau. Lúc quay đầu, tự nhiên cảm thấy có cơn gió ập tới, ngay sau đó đầu óc quay cuồng, đập uỵch vào cánh cửa khép hờrồi ngã sõng soài.

      “Mẹ kiếp! Sao lại có người chặn ở cửa thế này!” Trong tích tắc, lớp học yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng vọng rất vang.

      A Hoành thấy mắt mũi hoa hết cả lên, tiếng gầm “mẹ kiếp” kia hiến hồn siêu phách tán.

      Bầu khí vốn căng như dây đàn bắt đầu dịu lại, tiếng cười rộ lên, thậm chí có kẻ táo bạo còn lên tiếng chọc ghẹo: “Mợ ơi! Tuổi tác cao rồi phải giữ gìn sức khỏe chứ!”

      Người kia liền xoa mái tóc bù xù, ngoái đầu lại chửi đổng: “Biến ! Có các người mới là mợ! Cả tổ tông nhà các người đều là mợ!”

      “Tân Đạt Di!” giáo đứng bục giảng mặt đỏ như quả cà chua, giận đến run người.

      “Á, Quách, em xin lỗi, em lỡ lời ạ. đừng giận, xinh đẹp như thế, mang khuôn mặt tái xám kia hợp chút nào! nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà.” chàng đó nở nụ cười cợt nhả, giọng vửa tỏ ý đùa cợt, vừa có phần kháy.

      “Em về chỗ ngay cho tôi!!!”

      “Tuân lệnh!” chàng đó giơ tay chào theo kiểu nhà binh, để lộ hàm răng trắng rồi d8ưa tay ra ngay trước mặt A Hoành.

      “Còn ngẩn tò te gì nữa.!” Cậu ta khoác miệng, túm lấy cổ tay A Hoành rồi kéo dậy.

      Sau đó, A Hoành chưa kịp giới thiệu gì về bản thân gia nhập vào lớp mới trong trạng thái mơ hồ.

      Học sinh trong lớp đều kín đáo quan sát A Hoành, trông cũng tương đối xinh xắn, gia đình có chút quan hệ, biết được những điều đó là đủ rồi. Mọi người thi nhau chui vào lớp số 3 là là mong thi được vào trường đại học nổi tiếng, có thời gian quan tâm đến mười tám đời tổ tông của người ta thà cày thêm vài đề thi thử còn hơn.

      Tuy nhiên, có những mối nhgiệp duyên vẫn được gieo mầm.

      Trong quãng thời gian kéo dài mười năm sau này, thỉnh thoảng Tân Đạt Di lại vừa xuýt xoa vừa tỏ vẻ bi phẫn, xoa mái tóc bù xù, tay run run chỉ vào A Hoành và Ngôn Hi, hận như muốn hộc máu. “Tân Đạt Di tôi sống gần nửa đời người, kết giao với vô số bạn bè, tại sao lại gặp phải hai kẻ khó trị như các người chứ?”

      A Hoành mỉm cười, ánh mắt rất đỗi dịu dàng. “Vậy hả?”

      Ngôn Hi cười khẩy, mép hơi nhếch lên. “Whisper (*), làm khó cho cậu quá?!”

      (*): Tên loại băng vệ sinh phụ nữ.

      Tân Đạt Di bèn nổi trận lôi đình. “Cấm chỉ thằng nhóc Ngôn Hi kia gọi lão tử là Whisper đấy!”

      Ngôn Hi trợn mắt, tỏ vẻ ngây thơ. “Thế gọi là Kotex nhé!”

      Đạt Di nước mắt giàn giạu. “Có gì khác nhau đâu?”

      A Hoành nghĩ ngợi lát rồi trả lời rất nghiêm túc: “Kotex tốt bằng Whisper!”

      Đạt Di tức sùi bọt mép.

      Đối với Tân Đạt Di, A Hoành và Ngôn Hi có thể đến với nhau hoàn toàn có thể khiến cậu ta đoản thọ năm mươi năm, nhưng nếu hai người đó đến với nhau, tuổi thọ của cậu ta có thể bị rút ngắn trăm năm.Cho nên trong khi mọi người cao giọng: “Hai đứa kia, ai mà còn tiếp tay cho bọn ngươi nữa, ra khỏi nhà ta dùng bã đậu ném cho vỡ đầu!” Đạt Di lại thề xe duyên giúp, kể cả khi làm nhiệm vụ bí mật bị phía địch hành hạ thương tiếc cũng tiếc công, còn người ta rủa ráy là “kẻ thích bị tra tấn”.
      Cậu ta vừa sụt sịt vừa khóc.”Đám thỏ đế các người đừng tưởng công việc của tôi đơn giản, nếu vì ham sống thêm năm mươi năm nữa, thà ông mày ngày ngày lấy Kotex làm bỉm cũng chẳng thèm ngó ngàng đến cái đôi quái đản kia đâu!!”

      Hơ hô, tóm lại là, Tân Đạt Di với những truyền thuyết được lưu danh khá lâu ở ngôi trường Tây Lâm “vì chạm trán Ôn Hoành mà lỡ dở cả đời”, về cơ bản phải là dã sử.

      Sau ngày hôm đó, trong lớp, cứ gặp mọi người là A Hoành lại nở nụ cười mỉm hiền lành, lúc nào cũng lặng lẽ ngồi yên tại chỗ, như thể người tàng hình.

      Trùng hợp là, Tn6 Đạt Di lại ngồi chếch phía sau , cậu ta phải người hay nhưng khi thiỳ chắc chắn phải làm đối phương tức gần chết. Thế mà đám con lại thích tìm cậu ta để chuyện, mặc dù bị cậu ta chọc cho tức sôi máu nhưng cũng chẳng nổi cáu, chỉ chuyển chủ đề câu chuyện sang “Ngôn Hi, Ôn Tư Hoán” mà thôi.

      “Lão tử trở thành bảo mẫu của bọn họ từ bao giờ hả?” Cậu ta thẳng thắn hỏi.

      “Cậu là bạn chơi với Ngôn Hi và Ôn Tư Hoán từ cơ mà?” bạn vừa hỏi dò đỏ mặt tía tai.

      A Hoành giật bắn mình, chiếc bút bi cầm trong tay nguệch đường xuống cuốn vở.

      “Lão tử mà kể ra chuyện của hai thằng đó sợ bọn ngươi vỡ mộng với thần tượng của mình mất! Mà các bà chị à, tôi đâu có thời gian bám đít bọn để dòm ngó đời tư chứ.” Cậu ta vừa vừa xua tay đuổi mấy bạn vừa lườm nguýt, chẳng nể mặt bất cứ ai.

      A Hoành nhớ đến chậu nước giội vào người Tư Hoán mà phì cười.

      “Sao bà chị tự dưng lại cười dữ vậy?” Tân Đạt Di hiểu, tần ngần nhìn tấm lưng đằng trước run lên bần bật.

      có gì.” A Hoành , giọng khá rụt rè.

      “Sao giọng nàng này buồn cười thế nhỉ?” Tân Đạt Di lẩm bẩm.

      A Hoành khẽ mỉm cười rồi im bặt, cúi đầu tiếp tục làm bài.

      “Á! Sao lão tử lại quên mất chuyên này nhỉ?” Dường như cậu ta sực nhớ ra điều gì, bèn vỗ vỗ mái tóc bù xù, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào người đằng trước, rồi cầm bút chì chọc vào . “Ê, cậu họ gì?”

      “Tớ hả, Ôn Hoành.” A Hoành quay lại, lặng lẽ nhìn vào đôi mắt cậu ta, giọng vẫn lơ lớ như vậy nhưng còn mang theo giọng điệu khác.

      “Đúng là họ Ôn có khác.” hiểu tại sao, Tân Đạt Di lại nhớ đến , giọng lạnh hẳn rồi từ từ buông cây bút trong tay xuống.

      Mặc dù Tân Đạt Di tính tình bộp chộp, làm việc bao giờ tính đến hậu quả nhưng lại thích thái độ tiểu nhân bài xích người khác.

      Kể cả vì Tư Nhĩ mà phá lệ cũng trút giận lên đầu trông hiền lành, thà, đến năng cũng ấp a ấp úng đủ chủ vị. Là nam nhi cũng phải quan tâm đến lòng sĩ diện của mình, nếu trước mặt gã Ngôn Hi, lão gia họ Tân này dám ngẩng đầu làm người mất!!!

      Cậu ta cảm thấy bực dọc, ôm bụng tức, quăng quật sách vở loạt xoạt.

      A Hoành có linh cảm hành động này có liên quan đến , nghe những tiếng động bất thường đó, đột nhiên có cảm giác lòng mình tĩnh lặng cách kì lạ.

      Buổi chiều hôm đó, lúc tan học, Thư kí Lý dừng xe trong bãi đỗ gần đó đợi A Hoành và Tư Hoán. Tư Hoán học A Hoành lớp nên tan học muộn hơn.

      Lúc Tư Hoán bước ra, dáng vẻ có gì bất thường, nhưng chợt như phát ra điều gì đó, bèn hướng về phía trụ đá ngập ngừng gọi lớn, cơn sóng dữ dội lập tức trào dâng trong ánh mắt. “Nhĩ Nhĩ!”

      Tim A Hoành thắt lại, vội quay đầu nhìn theo thấy với thân hình gầy guộc và mái tóc dài đứng nghiêng bên cạnh trụ đá. ấy nghe thấy tiếng gọi của Tư Hoán bèn vội vã bỏ .

      Lúc này, A Hoành vẫn chưa biết cái tên “Nhĩ Nhĩ” đại diện cho điều gì, chỉ là trong lòng trào lên cảm giác xa lạ, như thể câu trả lời tìm kiếm bấy lâu ở ngay trước mắt, khiến còn hứng thú tìm hiểu thêm nữa.

      “Nhĩ Nhĩ, đừng được ?” Cổng trường bóng người mà chỉ có tiếng gọi pha chút đau đớn. Tư Hoán nắm chặt bàn tay, chiếc áo sơ mi màu xanh lam bó sát vào người,gấu áo bị nắm rúm ró trong lòng bàn tay, thể ấm ức.

      Tuy nhiên, được gọi bằng cái tên thân mật “Nhĩ Nhĩ” kia lại mực rời như hề nghe thấy tiếng gọi đằng sau, tấm lưng dần ưỡn thẳng, ngẩng đầu cao, quý phái như chú thiên nga trắng muốt.

      Ôn Tư Hoán còn giữ được vẻ dịu dàng và lịch thiệp nữa, nhưng cũng đuổi theo mà đến phía đằng xa, tựa lưng vào trụ đá, hồi lâu mới quay lại, đôi mắt đỏ hoe, nhìn A Hoành ới ánh mắt lịch hơn nhưng cũng lạnh lùng hơn.

      A Hoành cảm thấy như có màn sương mù vừa bao phủ lên trái tim mình. Bọn họ - Tư Hoán và “Nhĩ Nhĩ” kia có vẻ từng rất thân thiết nhưng tại sao lại có thái độ đó? Còn , chỉ giống như người thừa...
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, Sweet you3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :