1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mùa xuân thoáng qua ấy - Minh Khai Dạ Hợp

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Tên truyện: Mùa xuân thoáng qua ấy
      Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp

      Editor: Tịnh Hảo

      Thể loại: sủng, thanh xuân vườn trường, HE

      Số chương: 73 chương + 3 ngoại truyện

      Nguồn convert: tangthuvien

      Giới thiệu:


      Cậu phải là kỵ sĩ của tớ, tớ cũng phải là công chúa của cậu.

      Chúng ta là tảng đá cheo leo làm chỗ dựa cho nhau, là hai ngọn cây có bộ rễ quấn chặt nhau.

      "Mạng của tớ đáng giá."

      "Nhưng đối với tớ là vô giá."

      Học sinh tốt và nàng hư hỏng.

      Từ vườn trường đến làm, từ đồng phục đến áo cưới.

      Nhân vật chính: Phương Huỳnh, Tưởng Tây Trì ┃ phối hợp diễn: ┃ người khác:
      taisinhChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chuơng 1: Ngõ hẻm Kiều Hoa

      Edit: Tịnh Hảo

      Hôm nay, Tưởng Tây Trì chuyển đến ngõ hẻm Kiều Hoa vào cuối tháng tám.

      Người bán hàng rong bị ánh nắng chói chang chiếu vào kêu a giống như tiếng ve sầu, cầu, bên cạnh sạp sửa chìa khóa là con chó vàng nằm, le đầu lưỡi thở, sủa hai tiếng về phía Nam.

      chiếc xe Toyota màu đen từ phía Nam chạy đến đây.

      Tưởng Gia Bình xuống xe, ra phía sau cốp xe khiêng hành lý của Tưởng Tây Trì xuống.

      Tưởng Tây Trì kéo mũ lưỡi trai ở đầu xuống, dựa vào thân xe nóng hổi màu đen, tiếp tục chơi game.

      Đậy cốp xe lại nghe "ầm" tiếng, Tưởng Gia Bình phủi tay, "Đồ đạc đều ở chỗ này rồi chưa?"

      Tưởng Tây Trì cũng nâng mắt lên, "Dạ."

      “Vậy con tự vào , theo ông bà ngoại phải nghe lời hiếu thảo, đủ tiền gọi điện thoại cho cha.”

      Lúc này, Tưởng Tây Trì mới ngẩng đầu, mắt quét qua Tưởng Gia Bình, áo POLO màu lam bị mồ hôi làm ướt, bụng nhô lên dấu vết mồ hôi sẫm màu.

      "Cha lên chào hỏi ông bà ngoại sao?"

      "... Hôm nay khỏi . " Ánh mắt của Tưởng Gia Bình nhìn vào trong ngõ , nhưng cất bước về chỗ tay lái, "... Chiều này, dì Từ của con bệnh viện kiểm tra, cha phải giúp tay trước.”

      Tưởng Tây Trì bĩu môi.

      Tưởng Gia Bình mở cửa xe, nhìn đứa con trai choai choai cúi đầu, lại lấy ví tiền ra, lấy ra ba tờ tiền nhét vào trong ngực Tưởng Tây Trì, "Tuần sau cha lại đến đây thăm con."

      "Con cần."

      "Cầm ."

      Xe rồi, Tưởng Tây Trì cau mày cất ba tờ tiền, nhét vào trong túi tiền ở bên hông hành lý.

      Người bán đồ uống lạnh ở bên cạnh tủ lạnh hứng thú nhìn màn này từ đầu, ánh mắt quét tới Tưởng Tây Trì, cười mỉa hỏi: "Bạn , ăn kem ?”

      "Có nước khoáng ?"

      "Có có có!"

      Người bán hàng rong mở tủ lạnh, lấy chai nước đá đưa cho Tưởng Tây Trì, nhận lấy 5 đồng tiền, thối lại 3 đồng tiền lẻ. Nhìn thấy Tưởng Tây Trì vẫn nhét 3 đồng tiền lẻ vào trong túi bên ngoài hành lý, ngồi chồm hổm ở ven đường, mở nắp chai, xối vào tay làm nước rửa.

      Người bán hàng rong: "... Bạn rất thích sạch ."

      Tưởng Tây Trì để ý đến ta, rửa hết tay, tùy ý đậy lại chai nước còn phân nửa, đè thấp mũ lưỡi trai, tay kéo vali lớn, vào trong ngõ . Mặt đường bằng phẳng, gồ ghề, bánh xe đẩy luôn rơi vào hố, phải dừng lại giải cứu vali.

      Hẻm Kiều Hoa chia thành hai khu Đông và Tây, lấy con sông làm ranh giới. con sông có tên, bởi chỉ là tuyến sông, giữa sông chưa tới hai mét, lâu dần, được người ta gọi là “sông Lục Xích”. (1)

      (1) Xích: thước, đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3 mét.

      Ở Thành Bắc này, dân cư ven sông Lục Xích đều là những hộ gia đình xưa sống 30 năm, kiến trúc tường trắng ngói đen, nhưng chỉ cao có ba tầng, cây phơi đồ của ông chủ ở nhà Tây là quần cộc lớn, trầu bà vàng (2) ở lầu ba rủ xuống ban công lầu hai. Trong hẻm có căn tin, tiệm cắt tóc, tiệm cơ khí, đầy đủ mọi thứ, lá cờ đủ màu sắc dầm mưa dãi nắng nên bị nhạt màu.

      (2) Cây trầu bà vàng thường được dùng làm cây nội thất – cây văn phòng, cây có thể trồng chậu đứng (cây trầu bà vàng leo cột), chậu đất để bàn hay trồng trong nước chậu thủy tinh (cây trầu bà vàng trong nước).

      Ngõ hẻm hẹp, đỉnh có chút ánh sáng, chỉ có vào lúc giữa trưa, mới có chút ánh nắng chiếu tới.

      Lúc này, Tưởng Tây Trì dưới ánh mặt trời, hai bánh xe của hành lý lăn mặt đường kêu lộc cộc, mấy căn nhà ở đầu hẻm có người ló đầu ra nhìn.

      Lại được hai bước, trong chỗ sâu nhất của ngõ hẻm truyền đến giọng nữ: “A Trì!”

      Tưởng Tây Trì đứng lại, nhìn về phía trước, "Bà ngoại."

      Bà ngoại Ngô Ứng Dung nhanh nhẹn ba bước đến trước mặt Tưởng Tây Trì, nhận lấy vali trong tay .

      "Tự cháu xách..."

      " có chuyện gì, để bà cầm."

      Tưởng Tây Trì lấy lại, thương lượng với bà, “Vậy người xách cái ạ.”

      Trong cửa hàng sát phố có người bắt chuyện, “Đứa thực hiểu chuyện, như vậy biết đau lòng vì bà ngoại rồi.” Ngô Ứng Dung cười đến nhìn thấy mắt, sờ sờ đầu của Tưởng Tây Trì, chào hỏi hai câu, tiếp tục dẫn vào trong.

      “Tự cháu tới à?" Tưởng Tây Trì vốn định "Cha đưa tới", nhưng lại suy nghĩ, thuận lời của Ngô Ứng Dung "Dạ" tiếng, " xe tới."

      Ngô Ứng Dung bĩu môi, “Hai vali to thế này mà để cháu tự qua đây mình sao?”

      " có việc gì, cha cháu bận rộn công việc."

      Ngô Ứng Dung càng mất hứng, muốn phê phán Tưởng Gia Bình hai câu, chợt nghe phía trước truyền đến thanh vỡ vụn gì đó.

      Tưởng Tây Trì nâng mắt nhìn lại ——

      chiếc xe máy dừng sát đường, nữ sinh mặc áo dài quần dài màu đen, lười nhác ngồi chiếc xe môtô, bên chân là mảnh vụn gốm sứ rơi rớt ở đất.

      Trong cửa hàng đối diện, bác béo cầm quạt hương hồ chỉ vào , chửi ầm lên: “Cẩu nương dưỡng (3)! Mẹ mày dạy mày, hôm nay tao dạy mày! Thứ đồ đoản mệnh có cha sinh mà được nuôi dưỡng!”

      (3) câu chửi tục, nghĩa là ‘son of a bitch’.

      Nữ sinh xắn tay áo lên, nâng ngón tay cái đến sát mũi làm động tác khiêu khích, “Đến đây, ai có can đảm mới là cẩu nương dưỡng.”

      Bác béo tức giận đến muốn bùng nổ, hồng hộc thở dốc, bị nữ sinh kích động nhất thời nổi lên ý chí chiến đấu, xắn tay áo lên, chộp lấy thiêu hỏa côn (4) muốn xông tới.

      (4) Là dụng cụ dùng để châm củi lửa trong bếp lò ở nông thôn, thường được làm bằng gỗ và đầu mút có nhánh. Còn có loại làm bằng trúc, bên trong rỗng có thể để thổi hơi, dùng ở trong bếp khi đốt rơm rạ.

      Nữ sinh cổ động ngừng: “Dù sao cũng đừng sợ, tốt nhất lần này đánh chết tôi!”

      Ngô Ứng Dung sợ tới mức kinh hồn bạt vía, kêu hô láng giềng xem náo nhiệt ngại chuyện lớn, "Nhanh chóng ngăn lại , sắp có tai nạn chết người rồi!"

      Lúc này mới có người lên khuyên can, ôm lấy cánh tay của bác béo khuyên nhủ, “Đừng chấp nhặt với !”

      Nữ sinh khẽ nhếch cằm, cười hì hì : "Cẩu nương dưỡng."

      Bác béo tức giận đến sắc mặt giống như gan heo, nếu có người ngăn cản, đoán chừng xông lên xử .

      Nữ sinh đắc thắng, cũng ham chiến, thân hình dựa nghiêng, hai tay đặt vào túi, chân mang giày thể thao lẹp xẹp mặt đường đá, ra ngoài ngõ hẻm.

      Khi ngang qua Tưởng Tây Trì, ánh mắt đảo qua mặt .

      Tưởng Tây Trì cũng liếc cái.

      Tóc vén ở bên tai, khuôn mặt trắng nõn sạch , chóp mũi có chút mồ hôi, trong mắt sạch , nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

      Ngô Ứng Dung kéo suy nghĩ của quay trể về: “Nhanh chóng thôi, cơm sắp chín rồi.”

      Trong khe cửa bay ra mùi hương của cơm, Ngô Ứng Dung móc chìa khóa ra, ông ngoại Nguyễn Học Văn bưng cái tô ra từ phòng bếp, “A Trì!”

      Tưởng Tây Trì buông hành lý, nghiêm chỉnh chào: "Ông ngoại."

      Khi ăn cơm, Nguyễn Học Văn hỏi thách tích lên lớp của Tưởng Tây Trì, nghe báo điểm, cảm thấy vô cùng yên tâm, gắp vào trong chén mấy miếng thịt nướng lớn, “Ăn thịt nhiều chút.”

      Ngô Ứng Dung hỏi: "Thành tích có thể vào trường Nhất Trung, sao nhất định phải tới chỗ này học?”

      Tưởng Tây Trì khựng lại chút, "Cháu làm phiền ngoại rồi."

      Ngô Ứng Dung cười ha ha: "Ôi, nghe lời này mà xem, bà chỉ mong sao cha cháu xuất trước mặt bà! Nhưng khả năng của giáo viên, kỷ luật và phong cách của trường trung học Thanh Dã, thua kém Nhất Trung, bà ngoại chỉ sợ cháu chậm trễ ở chỗ này thôi.”

      Tưởng Tây Trì: “Cháu học trường nào cũng đều có thể thi Bắc Đại, Thanh Hoa.”

      Ông ngoại cười ha ha, “Đúng là cháu ngoại của Nguyễn Học Văn!”

      Ăn cơm xong, Ngô Ứng Dung dẫn Tưởng Tây Trì tham quan phòng. Căn phòng lớn hướng về phía đông, tỉ mỉ ngay ngắn quá, bàn học là bộ văn phòng phẩm mới, đồ dùng giường cũng đều đổi mới.

      Phòng ở lầu , cửa theo hướng phía đông, cách nửa thước, bên bậc thang là sông Lục Xích, Nguyễn Học Văn trồng cây mộc hương, dây mây bám vào lưới chống trộm, theo vài cơn gió , đem lại chút bóng râm vào trong.

      Ngô Ứng Dung đứng ở cửa, “Ông ngoại cháu dọn dẹp xong hết rồi, nghe cháu muốn đến ở chung với chúng ta, vô cùng vui vẻ.”

      Tưởng Tây Trì hạ mí mắt cảm ơn. tình mà , lên lời, nhưng trong lòng là cảm kích.

      Ngô Ứng Dung đến bên cửa sổ, ngón tay chạm vào rèm cửa sổ, “Đồ mới, tầng bông vải lụa mỏng, mùa thu mặt trời rất nóng, nếu buổi sáng cháu muốn ngủ nhiều chút kéo rèm vải này lại.” Bà vén rèm cửa sổ lên, buộc dây lại, đến cửa sổ chạm khắc hoa văn.

      Tưởng Tây Trì khẩn trương nắm tay lại, song cửa sổ gồ ghề, mở ra nghe két tiếng.

      “Đây là vật dụng trước đây, hằng năm cửa sổ đều mở ra, lúc con mở dùng sức chút.”

      Mặt trời ở chính giữa, lặn về đằng Tây.

      Cách con sông đối diện, bậc thềm chợt xuất bóng người. Áo dài quần dài màu đen, trong tay xách cái thùng plastic màu đỏ, dọc theo bậc thềm chậm rãi tới bờ sông, quăng thùng vào sông múc nước.

      Được nửa thùng, run rẩy nhấc lên, muốn xoay người, ngẩng đầu lên.

      Ngô Ứng Dung vội che rèm cửa sổ lại.

      Tưởng Tây Trì: "Bà ngoại, làm sao vậy?"

      "Đây là vừa nãy ở trong hẻm…”

      Tưởng Tây Trì nhận ra.

      “Là nhà họ Phương.” Ngô Ứng Dung chỉ chỉ bên kia bờ sông, “ dễ chọc, cháu tránh xa con bé chút…” Giọng than thở, lại chỉ huyệt thái dương, “Mẹ của con bé có chút vấn đề, cho nên có người dạy bảo, bằng con nhà đó, làm sao được, được…”

      Loại câu “Cẩu nương dưỡng”.

      Phòng bếp truyền đến giọng của Nguyễn Học Văn, Ngô Ứng Dung lên tiếng, “A Trì, tự cháu dọn dẹp trước chút, ngủ trưa . Điều khiển của máy điều hòa ở trong ngăn kéo, nóng bật lên.”

      Bà ngoại ra ngoài, Tưởng Tây Trì mở màn cửa sổ ra.

      Bóng người kia biến mất.

      Buổi tối ăn cơm rượu ướp lạnh, Nguyễn Học Văn ăn mấy chén, có chút men say, thở dài, bị Ngô Ứng Dung đuổi ngủ. Tưởng Tây Trì bị lôi kéo nghe trận phê bình về cha của , cuối cùng Ngô Ứng Dung gạt nước mắt, “Phòng của cháu ở, chính là phòng của mẹ cháu ở lúc học… nghĩ tới ông bà già khọm rồi…”

      Tưởng Tây Trì như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mà lời an ủi cũng nên lời.

      Đến mười giờ, Ngô Ứng Dung cũng tắm rửa ngủ.

      Tưởng Tây Trì giội trận nước lạnh, ngủ được, lặng lẽ mở cửa bên, đến hành lang ven sông.

      Ban đêm có chút lạnh, ngồi xuống cọc gỗ lan can, hai chân treo lơ lửng. Dưới chân chính là sông Lục Xích, ngọn đèn của dân cư ven bờ chiếu xuống nước.

      Chợt nghe "tõm" tiếng, Tưởng Tây Trì chấn động, nhìn về phía phát ra thanh ——

      Bên kia bờ sông mơ hồ ra bóng dáng của người, ngay sau đó là tiếng “phù phù”.

      Tưởng Tây Trì dừng chớp mắt, phản ứng kịp là có người nhảy vào trong nước.

      trèo qua tiến vào trong lan can, thăm dò, nhìn chằm chằm mặt sông.

      Tiếng nước ào ào, cái đầu nhấp nhô ở dưới ánh trăng, rất nhanh đến bên bờ. bàn tay vịn lấy thềm đá, ngay sau đó nửa thân thể lộ ra mặt nước, cánh tay ôm lấy cầu thang, chống đỡ lên , lên bờ.

      Lắc đầu, phun nước ở trong miệng ra, giày thể thao ướt sũng giẫm lên bậc thang, cúi đầu từng bước lên .

      mặt đất ra bóng dáng mờ mịt, sợ đến mức hô hấp đều dừng lại, bỗng ngẩng đầu, mới phát người đứng dựa vào lan ca.

      Bốn mắt nhìn nhau.

      Tưởng Tây Trì thấy lo sợ, đơn thuần trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

      Nháy mắt, bay nhanh qua, bỏ ống tay áo cánh tay xuống, buông lỏng tay, rũ mắt xuống, qua bên cạnh . Dấu vết nước kéo đầy đất, giẫm lên đài đá cao thấp, biến mất giữa các ngôi nhà cách đó nửa mét.
      taisinh, M è o Q u ê n T h ởChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Khai giảng

      Edit: Tịnh Hảo

      Ngày tháng chín, Tưởng Tây Trì đến trường trung học Thanh Dã báo danh.

      Mới sớm tinh mơ, ra đầu cầu mua bánh xốp, bánh bao, sữa đậu nành và tất cả bữa sáng, đặt bàn, ngậm bánh bao vào trong miệng, đạp xe đạp ra ngoài.

      Trong phòng học lớp 6 (3) ồn ào, người đàn ông trung niên đứng ở bục giảng, vừa gọi điện thoại vừa hắng giọng kêu: “Ngồi xuống trước, ngồi xuống trước! Cứ ngồi ! Còn chưa đóng học phí đến chỗ tài vụ căn tin đóng học phí trước!” Liền có mấy phụ huynh dắt theo đứa trẻ đến hỏi đường đến căn tin.

      Tưởng Tây Trì nhìn xung quanh vòng, ánh mắt dừng lại —— dãy dưới cùng phía nam sát cửa sổ, có cái đầu nằm úp ngủ.

      Bước chân dừng lại, cầm túi sách, đến vị trí dãy thứ ba ở phía nam ngồi xuống.

      Đến 9 giờ rưỡi, có người tiến vào, chợt yên tĩnh.

      Giọng của người đàn ông trung niên ràng, “Thầy tên là Trương Quân, là chủ nhiệm lớp của các em. Mọi người im lặng chút, thầy điểm danh trước lát…”

      Tưởng Tây Trì lấy ra quyển sách ở trong túi, vừa xem vừa chờ Trương Quân đọc từng tên.

      “Phàn Lệ.”

      “Có.”

      “Phạm Chi Dương.”

      “Có.”
      ...

      “Phương Huỳnh.”

      có người đáp lại.

      Trương Quân nâng giọng lên, “Phương Huỳnh! Phương Huỳnh còn chưa tới sao?”

      lát, giọng lười biếng vang lên: “Có.”

      Trương Quân nhíu mày, “Sao hả, ngày đầu tiên khai giảng ngủ.”

      Vẫn là giọng điệu lười biếng đó, “Ngày hôm qua ngủ ngon.”

      Trương Quân nhắc tới câu “Chú ý nghỉ ngơi”, tiếp tục cuộc điểm danh bị cắt ngang. Điểm danh hết, học sinh chỉ huy phát “Quy tắc học sinh trung học”, “Sổ tay giáo dục an toàn.”

      Trương Quân , “Có bạn nào muốn tự tiến cử làm lớp trưởng tạm thời của chúng ta ?”

      Vừa dứt lời, cánh tay cao cao giơ lên.

      Trương Quân nâng tay, “Tốt lắm, em tên...”

      “Phạm Chi Dương!”

      Liền nghe chỗ ngồi trước sau có người cười nhạo, “Tớ thấy tên là thùng cơm ấy.”

      Ánh mắt của Tưởng Tây Trì dời khỏi, quay đầu nhìn thoáng qua. Phạm Chi Dương được Trương Quân khen ngợi, mừng rỡ gãi gãi gáy, bụng sắp làm nút áo sơmi ca rô bung ra.

      “Bốn nam sinh theo, cùng lớp trưởng Phạm đến phòng dụng cụ mang tài liệu về cho lớp chúng ta.”

      Sau khi năm nam sinh rời khỏi phòng học, Trương Quân liền bảo những người còn lại đến hành lang, dựa vào chiều cao mà xếp theo thứ tự.

      Chờ những người khác đều ra ngoài, Tưởng Tây Trì mới buông sách, tới cửa.

      Phương Huỳnh đứng thứ năm trong hàng nữ sinh, buồn bã ỉu xìu ngáp cái. Lúc này, mặc quần đen áo đen, người là chiếc áo T-shirt màu trắng, phía dưới là quần Jeans giặt đến bạc màu.

      Tưởng Tây Trì thu hồi ánh mắt, đến cuối hàng.

      Trương Quân hắng giọng: “Bốn nữ sinh vào trước, bốn nam sinh nữa, nam nữ ngồi cùng bàn, đến ngồi dãy thứ nhất!”
      Tám người lác đác vào.

      “Người phía sau, mấy người kia nữa, đừng loạn!”

      Vừa dứt lời, lập tức liền rối loạn —— Phương Huỳnh vào phòng học, nhưng ngồi ở dãy thứ hai, lập tức trở về chỗ ngồi của mình.

      “Ơ, bạn học kia, sao em lại thế này!”

      Phương Huỳnh để ý đến ông, nằm sấp ở bàn.

      “Bạn học kia!”

      Có người nhắc nhở, Trương Quân kêu “Phương Huỳnh”.

      “Phương Huỳnh! Em đứng lên cho thầy!”

      Phương Huỳnh kiên nhẫn đứng lên, liếc xéo, đứng cách xa đối mặt với Trương Quân, “Làm gì ạ?”

      “Em hiểu cái gì là kỷ luật ?’

      “Thầy hiểu cái gì là tính người ?” Phương Huỳnh khẽ cười tiếng, “Em bị viễn thị, ngồi phía trước thấy .”

      Trương Quân tức giận đến mặt đỏ rồi trắng, phùng mắt
      [​IMG] [​IMG]
      Chris, taisinhM è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Hành động bảo vệ thùng

      Edit: Tịnh Hảo

      Người đàn ông kia túm chặt cánh tay của , khẽ quát: “Mau xin lỗi cho tao!”

      Dưới chân lảo đảo hai bước, suýt chút nữa đứng vững, nhưng phía sau lưng vẫn rất thẳng tắp, đầu ngẩng cao.

      Trong cửa hàng đối diện, bác béo vào mấy ngày hôm trước cầm quạt bồ hương làm vũ khí chuẩn bị đánh nhau chỉ vào Phương Huỳnh, nước miếng bay tứ tung: "...Mấy bây giờ khó lường! Mười ba tuổi! Mắng người đến thế sao! Ôi chao, để tôi thuật lại tôi cũng xấu hổ…”

      Phương Huỳnh "xì" tiếng vang dội, "Ngày đó bà cẩu nương dưỡng cũng đâu thấy xấu hổ…”

      Chưa xong, người đàn ông tát cái, “Mày còn cãi nữa!” Liền xin lỗi bác béo ngừng.

      Bác béo phe phẩy quạt bồ hương, "Lão Phương, tình hình nhà ông ra sao, chúng tôi đều hiểu được. Bình thường mọi người nghĩ con ông còn , hiểu chuyện, cho nên so đo với ấy. Nhưng ông nhìn chút , bình thường nhóc làm ra những chuyện gì! Lão Phương à, thừa dịp tuổi chưa lớn lắm, còn có thể quay đầu, mau dạy dỗ cho đàng hoàng! Ít nhiều đừng để nhóc mình, làm chúng tôi buôn bán được, đúng ?”

      Hàng xóm phẩy quạt ăn dưa ở bên cạnh luôn miệng phụ họa.

      Người đàn ông cười làm lành lia lịa, “Vâng Vâng, chị Lưu rất đúng…” Lấy tất cả tiền từ trong túi áo ra, “Chị cầm số tiền này thay cửa thủy tinh mới , sau này tôi nhất định giáo dục nghiêm khắc hơn, để Phương Huỳnh gây ra phiền phức gì cho các chị đâu.”

      Ngón tay bà béo vân vê tờ tiền giấy, hai mắt híp lại đưa lên, đón lấy ánh mặt trời, xác nhận là tiền , cất vào trong túi tiền quần áo, “Tôi cũng phải là người bụng dạ hẹp hòi, chuyện này cứ cho qua như thế !”

      Người đàn ông nhìn Phương Huỳnh hất cằm giống như con gà trống, hề có ý ăn năn, thô lỗ túm đến trước mặt, “Mau về nhà cho tao! sợ mất thể diện!”

      “Chê tôi làm mất thể diện, có bản lĩnh năm đó đừng sinh tôi ra!” Cơ thể vặn vẹo như bánh quai chèo, vẫn thể tránh thoát được dưới kìm hãm của người đàn ông, gấp gáp tức giận, miệng dứt khoát cắn xuống.

      Người đàn ông theo phản xạ buông ra, liền nhân dịp ngay lúc này, chui ra từ dưới nách ông, bàn chân như được bôi dầu, chuồn mất.

      “Mày đứng lại cho ông!”

      giẫm lên nền đá đầy lá tùng rơi phát ra tiếng động “bộp bộp”, chạy mạch xa, còn dành chút thời gian quay đầu làm mặt quỷ với người đàn ông.

      Lướt qua nhau.

      Tầng mây đỉnh đầu đột nhiên giãn ra, lập tức bị gió thổi xa, ánh nắng trong ngõ hẻm tối sầm lại phát sáng, ánh sáng thay đổi đúng lúc chiếu vào mặt .

      lát, bóng dáng của liền biến mất ở đầu con hẻm quanh co.

      Tưởng Tây Trì đẩy chiếc xe đạp, tiếp tục vào bên trong, liền nghe trong cửa hàng hai bên có người bàn tán:

      "Phương Chí Cường là người trung thực như vậy, gặp phải vợ con như thế, đúng là xui tám kiếp.”

      “Đúng vậy! người quá tốt! Vợ điên, nhiều năm thế này cũng rời bỏ, cho tới bây giờ cũng ra ngoài làm loạn…”

      “Đứa con này của ông ấy cũng làm người ta bớt lo…”

      Tưởng Tây Trì rũ mắt, xuyên theo dọc đường là tiếng xì xào bàn tán hoặc hăng hái hoặc than tiếc hoặc cười nỗi đau của người khác.

      Gương mặt nhìn như giảo quyệt nhưng thực ra lại mang chút sợ hãi của Phương Huỳnh vẫn
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: Học sinh đại diện

      Edit: Tịnh Hảo

      Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh cùng đạp xe đến trường học.

      Dường như Phương Huỳnh cố ý đạp xiên xẹo, chiếc xe đạp nát kia kêu cót két suốt dọc đường, nghi ngờ chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy phụ tùng rơi lả tả đất.

      Phương Huỳnh: “Cậu học tiểu học ở nơi này đúng , tại sao lại tới đây học cấp 2 vậy?”

      “… Chọn bừa.”

      “Thành tích như thế nào?”

      “Bình thường.”

      Phương Huỳnh quay đầu lại nhìn , “Đợt kiểm tra nhập học vào Thanh Dã, cậu được bao nhiêu điểm?”

      “290.”

      Tối đa là 300 điểm.

      Phương Huỳnh: “… Thế này mà gọi là bình thường sao?”

      Tưởng Tây Trì trả lời.

      Đứng thứ ba toàn trường, chẳng lẽ phải bình thường sao.

      Phương Huỳnh cố sức đạp hai cái, vòng đến trước xe Tưởng Tây Trì.

      Tưởng Tây Trì suýt chút nữa va vào, vội bóp phanh, giảm tốc độ xe, chống chân dừng xe lại.

      Phương Huỳnh nhìn , ý cười gian xảo đầy trong ánh mắt, “Tưởng Tây Trì, thương lượng với cậu chuyện.”

      Tưởng Tây Trì có dự cảm chẳng lành.

      “… Sau này có thể cho tớ mượn bài tập chép ?”

      Quả nhiên là vậy.

      Phương Huỳnh thấy lời nào, bổ sung thêm: “Đương nhiên để cậu cho tớ chép công, sau này tớ bảo kê cho cậu.”

      Tưởng Tây Trì: “…”

      Phương Huỳnh xem như đồng ý, đạp bàn đạp, mở đường chạy trước.

      Đến lớp, vừa để cặp da xuống, ba người Vạn Tử Lâm liền tới vây quanh Phương Huỳnh.

      Vạn Tử Lâm lấy tấm hình dán ra, đưa cho Phương Huỳnh xem, “Tớ và Trinh Trinh chụp với nhau, thấy thế nào hả?”

      Phương Huỳnh quét mắt vòng, “Ừ.”

      Vạn Tử Lâm ngồi lên bàn bên cạnh chỗ ngồi, phẩy phẩy hình dán làm quạt gió, “Hôm qua cậu cùng bọn tớ là đáng tiếc, Thiện cho bọn tớ xem điện thoại di động mới của ấy…”

      Ngụy Minh chen vào : “Nokia 7610! Rất tân tiến!”

      Cuối cùng, Khổng Trinh Trinh cũng ngẩng đầu lên khỏi màn hình di động, “Tớ cũng chuẩn bị đổi.”

      Phương Huỳnh có hứng thú với những thứ này, nghe họ “báo cáo” xong, : “ chuyện nghiêm túc đây.”

      Giữa sáu đôi mắt nhìn chăm chú, giơ ngón cái lên, chỉ về phía Tưởng Tây Trì, “Về sau cậu ấy chơi cùng chúng ta.”

      Ba người im lặng lát, Khổng Trinh Trinh nhoài người vỗ vào vai của Tưởng Tây Trì, “Này.”

      Tưởng Tây Trì quay lại.

      làm đề toán, suy nghĩ bị chen ngang, phiền đến chịu được, giọng điệu vui, “Làm sao?”

      Khổng Trinh Trinh sững sờ, bĩu môi, “Hỏi tên cậu cũng được sao?”

      Tưởng Tây Trì kéo ghế về phía trước, chân ghế ma sát với mặt đất phát ra thanh có chút chói tai.

      Mấy người đối diện im lặng, có chút lúng túng.

      Phương Huỳnh cười ha ha, vẻ mặt “đừng so đo với cậu ấy”, “cậu ấy là thiên tài mà, tính tình của thiên tài tốt lắm.”

      Chín giờ, Trương Quân tới thông báo cả lớp tập hợp ra sân thể dục tiến hành lễ khai giảng.

      Từng lớp từng lớp nối đuôi nhau ra, cầu thang chật kín người, giáo viên đứng phía sau thổi còi ổn định trật tự: “ được chen lấn! sát vào hàng bên phải! Đừng chen lấn!”

      Chín giờ hai mươi phút, xếp hàng xong, trong loa lớn sân thể dục truyền đến tiếng thử thanh “Alo, alo”, chốc lát, giọng nam tiếng Phổ Thông chuẩn vang lên: “Các lớp! Đứng ngay hàng thẳng lối! Lễ khai giảng lập tức bắt đầu!”

      Tổ trưởng thể dục của các lớp chỉnh lại hàng ngũ, bảo mọi người ngồi mặt cỏ.

      Thừa dịp Trương Quân chú ý, đám Phương Huỳnh chạy tới cuối hàng, tụ tập cùng chỗ.

      Khổng Trinh Trinh: “Hình như thấy Tưởng Tây Trì.”

      Ngụy Minh: “Vừa mới gặp cậu ấy ở hành lang.”

      Khổng Trinh Trinh: “Có phải nhà vệ sinh ?”

      Vạn Tử Lâm: “Trinh Trinh, sao cậu lại quan tâm cậu ấy đến vậy? Thấy cậu ấy đẹp trai đúng ?”

      Khổng Trinh trinh: “Chết .”

      Lễ khai giảng nhạt nhẽo dài dòng, Phương Huỳnh trốn sau thân hình cao lớn của Ngụy Minh, cúi đầu ngủ gà ngủ gật.

      Chợt thấy trời đất quay cuồng, bên tai là giọng kích động của Khổng Trinh Trinh: “Học sinh đại diện là Tưởng Tây Trì!”

      Phương Huỳnh ngẩng đầu lên, là lưng của Ngụy Minh.

      vỗ vào vai Ngụy Minh, “Tránh ra chút, cậu chắn mình.”

      “Ồ.” Ngụy Minh hơi nghiêng sang bên cạnh, tầm nhìn lập tức được mở rộng.

      biết Tưởng Tây Trì thay áo sơ mi trắng vào lúc nào. tới hai bước, điều chỉnh chiều cao của micro, ngừng lát, giọng chút cảm xúc hứng thú, được khuếch đại gấp mấy lần truyền ra từ trong loa, vang vọng khắp sân thể dục: “Các
      [​IMG]
      Chris, taisinhM è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :