1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mùa xuân ấm áp - Đào ảnh xước xước (1/79) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tên truyện: Mùa xuân ấm áp


      Tác giả: Đào ảnh xước xước (Cái bóng ẻo lả)

      Editor: nhok tinh nghich


      Số chương: 79



      Giới thiệu:

      Quanh quẩn lại vòng Lý Nguyễn mới phát vẫn đứng tại chỗ, mình, đơn mà mờ mịt.

      Tình của vẫn luôn có ba người.

      tưởng rằng có được cuối cùng mới là vĩnh hằng nhưng cho tới khi toàn thân mệt mỏi mới hối hận sâu sắc.

      Sống lại lần, còn tình của ? Có thể lại tới lần nữa ?

      Lần này chỉ muốn ấm áp, có thể để yên tâm mà đắm chìm.

      Kiên quyết thực con đường ấm áp ngọt ngào chiều chuộng, lần này là Cố tiên sinh tới im lặng bảo vệ mối tình đầu~

      Truyện ngọt ngào, có ngược, hơi chua, tràn đầy ấm áp~

      Nhân vật chính: Lý Nguyễn, Cố Kỳ Nguyên

      Nhân vật phụ: Đỗ Dịch Trạch, Mạnh Tử Dịch, Đào Tinh Tinh và những người khác.​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Đảo ngược thời gian

      "Ngày mai về chuyện tốt với Dịch Trạch, đừng giở tính trẻ con."

      Giọng dịu dàng của mẹ vang lên bên tai, bàn tay rửa chén của Lý Nguyễn hơi khựng lại. Mái tóc đen che hơn nửa khuôn mặt , chỉ để lộ chóp mũi cao cao: "Mẹ, chúng con cãi nhau."

      Giọng hơi , có vẻ hơi khàn.

      "Con là mẹ sinh ra, mẹ còn biết tính tình của con à." Nguyễn Mẫn bất đắc dĩ mà liếc con , " phải là cãi nhau mà chạy về nhà mình? Lần trước gọi điện còn Thanh minh về cùng mà."

      Lý Nguyễn thầm thở dài hơi, ngẩng đầu nhìn sân cỏ ngoài cửa sổ nhà bếp, giọng tuy hơi khẽ nhưng lại bình tĩnh khác thường.

      "Mẹ, cãi nhau ."

      Sau này, có lẽ cũng ồn ào... ra nửa năm qua quả hề cãi vã với Đỗ Dịch Trạch. Với , Đỗ Dịch Trạch là người cầu mà được từ khi còn là thiếu nữ. Bây giờ đến với nhau , đương nhiên chiều theo mọi nơi, chăm sóc mọi lúc, sao nỡ đen mặt với ...

      "Được rồi, mẹ nữa. Mẹ chỉ mong con sống tốt." Nguyễn Mẫn ngừng láy rồi mới tiếp, "Mấy ngày trước dì Đỗ của con với mẹ, định lần sau các con về bàn bạc việc cưới xin của các con."

      "Mẹ, chuyện này để sau này hãy ." Lý Nguyễn cúi đầu lần nữa, lông mi dài che đôi mắt.

      "Con cũng còn nữa, nếu dễ dàng gì mới ở bên nhau nên quý trọng..." Nguyễn Mẫn nhớ lại trước kia con tinh thần chán nản và nửa năm qua mặt mày tươi tắn, tuy trong lòng còn hơi khó chịu nhưng chấp nhận cũng được, như con , chỉ có Đỗ Dịch Trạch mới có thể cho hạnh phúc đích thực.

      Tuy nhiên, Đỗ Dịch Trạch khiến con đau lòng mấy mát nhiều năm như vậy, hai vợ chồng bọn họ cũng hài lòng với . Nhưng chỉ cần con vui vẻ người làm cha mẹ bọn họ cũng sao.

      "Mẹ, con biết..." Lý Nguyễn chỉ cảm thấy họng nghẹn lại, dám tiếp nữa.

      ra, người có lỗi nhất chính là ba mẹ...Thấy mình đau lòng, e rằng trong lòng ba mẹ còn đau hơn.

      Nhưng cuối cùng, rốt cuộc vẫn để ba mẹ lo lắng...

      Còn lần này, có lẽ ba mẹ cũng thất vọng nhưng thất vọng nhất thời dù sao vẫn tốt hơn đau đớn cả đời...

      Lý Nguyễn cúi đầu nhìn đơn từ chức tay, thầm hoảng hốt.

      Tất cả nguyện vọng đại học của đều điền kế toán chỉ vì chuyên ngành của Đỗ Dịch Trạch là thương mại quốc tế. Bắt đầu từ mối tình đầu, tất cả ánh mắt suy nghĩ của đều quay xung quanh Đỗ Dịch Trạch. Dù là chuyên ngành đại học của mình cũng là vì có thể giúp Đỗ Dịch Trạch tay.

      Kết quả cũng đúng như mong muốn.

      tốt nghiệp đại học là bắt đầu lập nghiệp, mà bắt đầu từ năm ba đại học tới công ty vừa thành lập, chỉ có ba nhân viên của giúp đỡ. Từ khi là thực tập sinh lương tới khi thành kế toán thu chi, tới cuối cùng tự đảm đương chức tổng giám đốc tài chính, từng bước , rất vất vả nhưng hối hận.

      Đúng vậy, từng oán hối vì Đỗ Dịch Trạch...

      Lý Nguyễn ngẩng đầu, nhìn mấy chữ to văn phòng bộ phận quản lý nhân trước mắt, lòng tràn đầy chua chát. từng oán hối, hôm nay chỉ còn lại tịch liêu, quấn quýt làm phiền dây dưa nhiều năm như vậy, hôm nay, ít nhất có thể thấy may mắn rằng vẫn còn kịp!

      hoảng hốt trong mắt từ từ lui , chỉ để lại dứt khoát. Lý Nguyễn cắn môi, giơ tay lên gõ cửa văn phòng trước mặt.

      "Mời vào."

      Khẽ đẩy cửa vào, Lý Nguyễn đặt đơn từ chức lên bàn Mạnh Tử Dịch.

      "Đây là đơn từ chức của tôi. tháng này tôi sắp xếp ổn công việc trong tay, mùng 1 tháng sau tôi làm nữa."

      Lý Nguyễn bình tĩnh xong, tầm mắt dời khỏi khuôn mặt trẻ trung dịu dàng của Mạnh Tử Dịch, khỏi thầm xúc động.

      Bây giờ còn kịp. mới hai mươi tám tuổi, cuộc đời còn dài, có thời gian sống lại đời và hy vọng. Nhưng Mạnh Tử Dịch sao? Sau này có hối hận ?

      Ánh mắt Mạnh Tử Dịch chuyển từ khuôn mặt bình tĩnh của Lý Nguyễn sang bì thư màu trắng bình thường trong tay , vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài tiếng, nhìn bằng ánh mắt buồn bã.

      "Sao lại bỗng nhiên...Vừa rồi tôi gọi điện cho Dịch Trạch, nghe ấy nhắc tới chuyện định rời khỏi. Tôi biết, người nên rời đ là tôi... phải là tôi , chỉ là, dù sao vẫn phải sắp xếp xong mọi chuyện. cũng biết, từ trước khi công ty thành lập tôi vẫn theo Dịch Trạch, cũng thể quan tâm mà bỏ ..."

      Giọng Mạnh Tử Dịch hơi dịu dàng, phối hợp giọng với khuôn mặt trẻ trung dịu dàng của cùng với dáng vẻ buồn bã khiến người ta kiềm được mà mềm lòng.

      Nghĩ tới Đỗ Dịch Trạch thành phố B công tác, bận tới mức có thời gian gọi điện thoại cho bạn đương nhiệm là nhưng lại gọi cho Mạnh Tử Dịch... nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười nhạt ý nghĩa. cảm thấy mình đúng là giống trước. Bây giờ lại có thể mỉm cười với Mạnh Tử Dịch, mang theo bất cứ mỉa mai và chán ghét gì.

      Thậm chí cảm thấy mình nên dành thương hại cho Mạnh Tử Dịch.

      có thể thoát ra sớm nhưng ta sao? Có lẽ cả đời này dây dưa mà lộn xộn...

      " hay là chuyện của . Tôi từ chức là chuyện của tôi."

      Đương nhiên biết lâu sau Mạnh Tử Dịch từ chức. Dù sao chồng chưa cưới phú nhị đại của ta thích ta xuất đầu lộ diện nên miệng ta lời xin lỗi nhưng tốc độ nghỉ việc lại rất nhanh, nhanh tới nỗi các nguyên lão cùng dốc sức với Đỗ Dịch Trạch từ khi thành lập công ty rất bất mãn.

      Lúc trước mình theo Đỗ Dịch Trạch chỉ là đơn phương tìn nguyện, liều mạng cần lương cũng phải vào công ty của ta. Nhưng Mạnh Tử Dịch . ta là bạn cùng lập nghiệp với Đỗ Dịch Trạch từ lâu. ta cũng là mối tình đầu mà Đỗ Dịch Trạch luôn nhớ thương mà có được. Mà sang năm mối tình đầu gả cho ngời khác, từ đó trở thành nốt ruồi đỏ trong tim ta.

      Có lẽ, đúng là ứng với câu kia: Có được quá dễ dàng quý trọng.

      Dùng trong tình cũng đúng vậy.

      "Vậy hẹn gặp lại."

      Lý Nguyễn liếc Mạnh Tử Dịch, cười hờ hững, thanh thản mà ra khỏi văn phòng của ta.

      Khoảnh khắc bước ra khỏi văn phòng của Mạnh Tử Dịch, Lý Nguyễn bỗng cảm thấy toàn thân thoải mái như thể bệnh cũ lâu năm được chữa khỏi trong buổi sáng.

      ra đây là hy vọng khi sống lại!

      Khóe môi Lý Nguyễn chứa ý cười, bước chân nhàng nhanh về phía văn phòng mình.

      Bước bước này đơn giản hơn tưởng tượng!

      Chỉ cần vừa nghĩ tới tương lai còn có Đỗ Dịch Trạch, cảm thấy như sức sống lan ra từ đáy lòng. Bây giờ còn trẻ như vậy, có rất nhiều thời gian và tinh lực để bắt đầu lại lần nữa!

      Lúc nhận được điện thoại của Đào Tinh Tinh tan làm. Nhìn cái tên màn hình điện thoại, dừng lâu mới bắt máy.

      Đào Tinh Tinh, được coi là bạn thân nhất trong cuộc đời lại bị nhét vào quá khé. Cẩn thận mà tính, có hơn mười năm liên lạc với Đào Tinh Tinh rồi. Xa cách tới mức hoàn toàn nhớ nổi sau này Đào Tinh Tinh thế nào, đâu, gả cho ai. có chút tin tức nào. Thậm chí còn tham gia gặp mặt bạn học lấy lần. Sau đó có ai từng là bạn học từng cố gắng liên lạc với .

      Bây giờ nhớ lại, năm tháng thanh xuân của lại thiếu thốn tới mức chỉ còn lại mình Đỗ Dịch Trạch. May là bây giờ vẫn còn Đào Tinh Tinh.

      "Alo?" Lý Nguyễn kiềm chế kích động trong lòng, hơi ngập ngừng.

      "Nguyễn Nguyễn, tan làm chưa? ăn cơm ! Mình biết đàn Đỗ công tác, hôm nay cậu chỉ có mình. Ra đây nhanh! Mình chờ cậu ở chỗ cũ!" Giọng hoạt bát, liến thoắng hơi, đợi Lý Nguyễn thêm gì liền cúp luôn.

      Lý Nguyễn cầm điện thoại di động như còn tiếng vang, khóe môi khẽ cong thành nụ cười vui vẻ. Đào Tinh Tinh trẻ trung tràn đầy sức sống như vậy mới khiến có cảm giác chân thực!

      Lúc Lý Nguyễn tới Đào Tinh Tinh uống xong ly nước trai cây, salad và miếng bánh ngọt, cầm thực đơn chần chừ có nên gọi thêm món , vẫy tay định gọi bồi bàn, ngẩng đầu thấy Lý Nguyễn đẩy cửa vào.

      "Nguyễn Nguyễn, gặp tắc đường à? Sao bây giờ mới tới!" Đào Tinh Tinh đói tới phát hoảng, khẽ cau mày, oán trách.

      "Xin lỗi, xe tới nên mới chậm chút." Lý Nguyễn nhìn Đào Tinh Tinh nhăn xinh xắn trước mắt, vì trong lòng có quá nhiều cảm xúc nên đồng tử sáng lên. từ từ ngồi xuống, nhìn Đào Tinh Tinh cúi đầu lật thực đơn lúc lâu, lúc mới cụp mắt nở nụ cười.

      Đương nhiên với Đào Tinh Tinh là tới trễ như vậy là vì nhất thời nhớ nổi "chỗ cũ" là ở đâu. Lúc qua, tính được rốt cuộc bao nhiêu năm mình tới đây, khó khăn lắm mới nhớ được chỗ "Nhà hàng Duy Nùng Hồng Tửu".

      Đây là nhà hàng kiểu tây đơn giản mà yên tĩnh trong hẻm . ngồi lên chiếc taxi, tài xế xin lỗi mà : "Tôi biết nhà hàng này ở đâu. Nếu cho vị trí đại khái ?"

      thể xuống xe, nghĩ lại rất lâu mới lờ mờ nhớ lại hẳn là bên cạnh chùa Minh Ngộ. Sau này chỗ này bị di dời do quy hoạch, ngoài chùa Minh Ngộ được coi là di sản văn hóa ra thấy được cảnh vật nay nữa...

      Lý Nguyễn ngẩng đầu nhìn nhà hàng vừa quen vừa lạ, nhìn Đào Tinh Tinh vừa quen vừa lạ trước mặt, bỗng thấy khóe mắt hơi ướt. lập tức cúi đầu, nhắm mắt lại.

      Lúc tới đâu, chỗ mềm mại nhất nơi đáy lòng hồi phục, mang theo ấp áp khiến trái tim loạn nhịp, ào tới như thủy triều, gần như chống đỡ được.

      bây giờ, trong dòng thời gian đảo ngược, có thể yên tâm đắm chìm...

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :